Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205
Trời tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa ló dạng. Tối qua âm u, giờ này sương mù vẫn chưa tan hết.
Giữa một vùng bình nguyên rộng lớn có hai bóng người cô linh linh đang đi bộ, một già một trẻ. Người già búi tóc, ăn mặc rách rưới như nông dân, người trẻ tóc ngắn buộc đuôi ăn mặc như kẻ cướp, thật không rõ đây là đoàn đội gì.
- Ngươi định đi đâu?
- Đi tìm xe ngựa, đi bộ mãi thế này cao thủ chứ thần tiên cũng mệt chết.
- Ngươi nói sai rồi, thần tiên không biết mệt.
- Lão già ngươi đừng ỷ già lên mặt, làm như mình quen biết thần tiên không bằng.
- Khà khà, thần tiên ma quỷ, tất cả đều có thật, lão tổ tông cũng từng gặp qua, ngươi tin hay không thì tùy.
Lăng Phong quay đầu làm ngơ, ma quỷ có thật chẳng lẽ còn cần người dạy cho hắn. Nhưng lão già này luôn mồm kiểu "tổ tông biết tuốt", làm hắn một kẻ xuyên không vô cùng khó chịu, không lẽ còn đem ôtô máy bay ra bốc phét lại. Nghĩ kỹ lại, xuyên về tương lai hình như tốt hơn xuyên về quá khứ, chí ít kể chuyện xưa còn có người tin, kể chuyện sau này chả ai tin.
Cố lão điên im lặng chỉ được một lát, không nhịn được lại cảm thán:
- Hai ngày đi với ngươi làm ta nhớ cảnh tượng lúc trước. Lúc đó Cung Chủ bỏ đi, Thái Tổ cũng thất thểu đi tìm giữa trời đất mênh mông thế này, trong tay chỉ có một bức họa. Ta và vài huynh đệ khuyên can mãi không được, đành phải hộ tống theo ngài. Ài, sức mạnh của ái tình a.
- Cung Chủ? - Lăng Phong nhạy cảm hỏi lại.
Lăng Phong dần quen tính tình lão già này, không khác gì trẻ con. Hắn nếu cố ý hỏi, đảm bảo lão ta một chữ cũng không phun ra, nhưng hắn cứ vờ vô tâm, lão ta sẽ cái bài "tự ca thán" mà nói hết.
Cố lão điên ánh mắt mờ mịt, nói:
- Dao Trì Cung? Nghe qua chưa?
Lăng Phong vẫn chưa biết thân thế Công Tôn Dao, bĩu môi nói:
- Dao Trì? Đừng có nói với ta cái gì ở núi Côn Lôn có Dao Trì Tây Vương Mẫu nha, này chuyện cổ tích đem đi lừa trẻ con còn được. Sao ngươi không kể luôn Tôn Ngộ Không đại náo hội bàn đào ở đó đi? Thà ngươi nói Thần Cung ta còn tin chút.
- Tôn Ngộ Không? Chưa nghe qua. Nhưng ngươi thực biết Thần Cung? - Cố lão điên mặt nghiêm túc hẳn.
Lăng Phong vênh mặt lên trời:
- Biết đã là gì? Thần Cung Cung Chủ còn là vợ cả của ta.
Nói rồi Lăng Phong lại nhớ đến tư vị tiêu hồn kia, nghĩ lại vẫn như giấc mơ, nhưng càng nghĩ lại càng mờ nhạt. Gần một năm rồi, không biết giờ này nàng kia ra sao, ước chừng cũng đã quên sạch sẽ.
"Khụ khụ khụ"
Cố lão điên ho sặc sụa, trắng mắt liếc Lăng Phong.
- Không trách được ngươi, tuổi trẻ bồng bột, ếch ngồi đáy giếng. Lão tổ tông luôn nói thật với ngươi, ngươi không phối hợp thì thôi còn giễu cợt ta, đã vậy đừng hòng vòi vĩnh ta kể chuyện xưa nữa a.
Lăng Phong bật ngửa, hắn cũng đang nói thật còn gì?
Nói lại, trước giờ toàn lão ta tự biên tự diễn, thậm chí đêm qua hắn phải nhét vải vào tai để ngủ cho yên, khi nào đến lượt hắn "vòi vĩnh" lão ta.
Lăng Phong lầm lì đi về phía trước, chưa được một khắc, Cố lão lại lên tiếng:
- Ngươi vẫn nhất quyết đào hôn?
- Hừ, ngươi cũng thấy mặt tân nương, còn hỏi ta?
- Haha, ngươi cũng biết thừa đó là giả, biết đâu khuôn mặt thật của nàng ta là đại mỹ nữ thì sao? Đáng tiếc biết bao a, còn nhớ cái mông kia...
Lăng Phong ngắt lời:
- Được rồi, được rồi. Tưởng ta không thèm sao, m* nó cả tháng nay hết chạy trốn lại đào hôn, ngay cả thời gian quay tay ông cũng không có. Nói cho lão biết, ta còn có vị hôn thê chờ ở nhà, nàng ấy vô cùng thông minh xinh đẹp, ta không ngu bỏ chỗ sáng đâm đầu vào chỗ tối.
Cố lão không cho là đúng, nói:
- Ngươi chạy không thoát đâu, cái này là số mệnh, ông trời đã định cho ngươi.
- Hừ. Lại là "số mệnh", là gì thì không chịu nói, phiền chết ta mất.
Lăng Phong bực dọc, đây không biết là lần thứ mấy lão ta nhắc tới hai chữ này.
Cố lão điên đổi giọng tà dị, miệng cười đểu thành đường cong, nói:
- Khà khà, nói không xa, ta với ngươi cũng là số mệnh định sẵn, từ giờ hai ta phải ở cạnh nhau...
- Ngươi cút, ghê tởm. - Lăng Phong như đỉa phải vôi, cả người nổi da gà, cong đuôi bỏ chạy.
Cố lão gượng cười nói với theo:
- Tiểu tử, ngươi còn không biết mình may mắn ra sao đâu. Ngươi cứ đem theo cái hồn đó đi khắp nơi, không sớm thì muộn cũng bị chúng tìm tới.
Lăng Phong vừa định mở miệng, Cố lão đã chặn trước:
- Ngươi cũng đừng hỏi chúng là ai? Nói ngươi cũng không biết.
"Phì phì"
Lăng Phong nhổ nước miếng, Hoạt Bất Lưu Thủ vọt ra trước cho đỡ phiền. Từ khi đi với lão già này, hắn chưa bao giờ nắm cơ trên, luôn bị đối xử như trẻ con không hiểu chuyện.
Cố lão điên nhìn theo, miệng lẩm bẩm:
- Lão tổ tông bản lĩnh thông thiên, 600 năm, tưởng chừng đã tự do hóa ra vẫn luẩn quẩn trong cái vòng tròn số mệnh này. Ngươi, cô ta, cô gái kia và cả cô bé kia nữa, chỉ là chưa nhớ ra, một khi nhớ ra... Cái thiên hạ này, xem ra...
...
Giang Nam đạo, Long Hổ sơn, Tổng đà Chính Nhất giáo.
Phía sau Thiên Sư phủ.
Nơi đây là một vách núi lớn, đứng cạnh bờ đá nhìn xuống dưới không thể thấy đáy, chỉ có mây trắng bay lượn nhẹ nhàng, không khác gì tiên cảnh. Cách vách núi vài bước chân là một cái tháp nhỏ, cửa vào ghi ba chữ lớn "Thượng Thiên Tháp".
Ngay bên bờ vực, có hai thân ảnh không thèm mang đồ bảo hiểm, bất chấp độ cao đang ngồi trò chuyện.
- Dược Sư, ngươi có tin vào số mệnh?
- Hừ, số mệnh? Ta nếu tin vào số mệnh thì còn lên đây làm gì?
Người vừa hỏi là một lão đạo sĩ, ăn mặc vô cùng giản dị, đạo bào màu bạc, râu tóc cũng màu bạc, tay cầm phất trần vắt ngang cũng bạc nốt, nhìn qua có điểm giống mấy lão thần tiên trên TV trắng đen.
Ngồi đối diện là một trung niên, chính là Hoàng Cố - Hoàng Dược Sư, trang phục gọn gàng màu xanh xám, đang khoanh chân tĩnh tọa, ước chừng khoanh hơi lâu, bàn chân cũng xám xanh.
Lão đạo chậm rãi nói:
- Ta tu đến nay, bất giác đã không biết bao nhiêu năm tháng, cũng giống ngươi đều không tin vào số mệnh. Nhưng Phục Ma Tháp bị phá, ta lại tin vào số mệnh.
Hoàng Dược Sư cười lớn:
- Hôhô, nếu để đám đệ tử của ngươi nghe thấy câu này, thật không biết Chính Nhất giáo có tan rã không đây?
- Dưới cái tháp kia kỳ thực chẳng có ma quỷ nào cả. Chuyện này ngươi chẳng lẽ cũng không biết?
- Ta chẳng qua không thèm quan tâm. Nói lại, ngươi làm chưởng giáo cũng quá buồn cười đi, bí mật giáo phái cũng giấu diếm đệ tử đi kể cho người ngoài.
Lão đạo rút cục trút bỏ vẻ nghiêm chỉnh, cũng cười nói:
- Haha, cái nào mới là bí mật, bây giờ còn chưa biết được.
Nói rồi, lão lại đổi về khuôn mặt cũ:
- Ma Môn Ma giáo cuối cùng cũng xuất hiện...
- Ma Môn? Chẳng phải là một cái cửa có ma thôi sao? Lại khiến cho lão đầu ngươi lo sốt vó như vậy? Haha.
Hoàng Dược Sư đùa cợt rồi cười lớn, giọng điệu vô cùng nghênh ngang.
Lão đạo vẫn ung dung:
- Nhất Thanh đã tìm ra vài người, nói vậy chúng đã xuất hiện. Nếu để đám kia tìm đến chúng trước, hậu quả khó lường.
- Chuyện này cũng không liên quan gì ta.
Lão đạo nhắm mắt lại, giọng nói trầm xuống:
- Người trong giang hồ thân bất do kỷ, một khi tai họa ập xuống, người dù có trốn đi đâu cũng bị vạ lây, bản lĩnh càng cao càng phải chịu trận. Cái đó chính là số mệnh.
- Hừ, để rồi xem. Hoàng mỗ đây đã không muốn dính vào, trời cũng không ép được ta. - Hoàng Dược Sư nói bằng giọng mũi.
Lão đạo không muốn dây dưa với tên cứng đầu này, đổi đề tài:
- Sư phụ ngươi vẫn ở Thiếu Thất Sơn?
- Có lẽ.
- Vậy đi, ngươi đến Thiếu Lâm một chuyến, nói với sư phụ ngươi, thời khắc đã đến rồi, nói ông ta chuẩn bị.
- Thời khắc gì?
- Cứ nói thế là được, ông ta sẽ hiểu. Hơn nữa, giúp ta chuyển phong thư này đến cho Phương trượng Thiếu Lâm. Toàn Chân Cái Bang liên kết, bổn giáo Chính Nhất cũng khó lòng ngồi yên.
Hoàng Dược Sư vẫn ngồi một chỗ, chẳng nói chẳng rằng.
Lão đạo mắt vẫn nhắm nghiền, được một lúc không nhịn được cười khổ thở ra:
- Ài, ngươi vẫn cứng đầu như vậy.
Nói rồi, từ trong tay áo thùng thình, lão lấy ra một hộp gỗ hình lục giác, nhỏ vừa lòng bàn tay, nói:
- Đây là ba viên Ích Cốc Đan, ta phải mất 7 năm mới luyện ra được, mỗi năm chỉ uống một viên là đủ. Ngươi khổ sở chờ ở đây bao lâu, nhưng nửa điểm thành tâm cũng không có. Nếu không nể mặt sư phụ ngươi, đừng nói Ích Cốc, liền Tụ Khí Tụ Hồn ta cũng không cho.
Hoàng Dược Sư nhanh như cắt thu lấy, xong xuôi mông vẫn không xê dịch, mắt vẫn nhìn thẳng ra trước.
Lão đạo không nhịn nổi mở mắt sẳng giọng:
- Thế nào? Chưa vừa ý? Hay ngươi muốn lấy luôn cái đỉnh luyện đan của ta mới chịu?
Kỳ thực, lão đạo sĩ vừa rồi nói ra mấy cái tên, lọt ra giang hồ chỉ e gây sóng gió. Ích Cốc Đan chưa ai nghe đến, nhưng hai cái Tụ Khí Đan Tụ Hồn Đan thì rất nổi tiếng, đều là bảo vật. Hai đan dược này tác dụng như tên gọi, đối với người luyện khí luyện thần không khác gì chơi game hưởng "nhân đôi kinh nghiệm". Có điều, nếu nói tiếp ra thân phận của lão ta, giang hồ lại thấy bình thường. Trong thiên hạ này, Chính Nhất giáo lão Thiên Sư đã ra tay luyện đan, há còn tầm thường được?
Hoàng Dược Sư lúc này mới mở miệng cười sang sảng, nói:
- Ta quả thật có ý đấy. Nhưng thôi, Hoàng mỗ ngay cả nấu ăn còn không biết, luyện đan lại càng không, lấy cái đỉnh kia cũng chả biết để làm gì. Nể mặt sư phụ lão nhân gia, tạm lấy ba viên Ích Cốc, lần sau có thứ khác hay ho ngươi cứ báo ta một tiếng.
- Hừ, tiên đan bần đạo luyện chế, ngay cả tên trong thiên hạ còn chẳng mấy người biết, ngươi còn...
Hoàng Dược Sư vỗ mông đứng dậy, không nói hai lời phi luôn xuống núi, thân pháp vô cùng nhẹ nhàng tiêu sái.
Chờ bóng Hoàng Dược Sư đi khuất, lão đạo vung cây phất trần, mắt nhìn về xa xăm, nói:
- Ma Môn? Kỳ thực đúng vậy, chỉ là một cánh cửa
Giữa một vùng bình nguyên rộng lớn có hai bóng người cô linh linh đang đi bộ, một già một trẻ. Người già búi tóc, ăn mặc rách rưới như nông dân, người trẻ tóc ngắn buộc đuôi ăn mặc như kẻ cướp, thật không rõ đây là đoàn đội gì.
- Ngươi định đi đâu?
- Đi tìm xe ngựa, đi bộ mãi thế này cao thủ chứ thần tiên cũng mệt chết.
- Ngươi nói sai rồi, thần tiên không biết mệt.
- Lão già ngươi đừng ỷ già lên mặt, làm như mình quen biết thần tiên không bằng.
- Khà khà, thần tiên ma quỷ, tất cả đều có thật, lão tổ tông cũng từng gặp qua, ngươi tin hay không thì tùy.
Lăng Phong quay đầu làm ngơ, ma quỷ có thật chẳng lẽ còn cần người dạy cho hắn. Nhưng lão già này luôn mồm kiểu "tổ tông biết tuốt", làm hắn một kẻ xuyên không vô cùng khó chịu, không lẽ còn đem ôtô máy bay ra bốc phét lại. Nghĩ kỹ lại, xuyên về tương lai hình như tốt hơn xuyên về quá khứ, chí ít kể chuyện xưa còn có người tin, kể chuyện sau này chả ai tin.
Cố lão điên im lặng chỉ được một lát, không nhịn được lại cảm thán:
- Hai ngày đi với ngươi làm ta nhớ cảnh tượng lúc trước. Lúc đó Cung Chủ bỏ đi, Thái Tổ cũng thất thểu đi tìm giữa trời đất mênh mông thế này, trong tay chỉ có một bức họa. Ta và vài huynh đệ khuyên can mãi không được, đành phải hộ tống theo ngài. Ài, sức mạnh của ái tình a.
- Cung Chủ? - Lăng Phong nhạy cảm hỏi lại.
Lăng Phong dần quen tính tình lão già này, không khác gì trẻ con. Hắn nếu cố ý hỏi, đảm bảo lão ta một chữ cũng không phun ra, nhưng hắn cứ vờ vô tâm, lão ta sẽ cái bài "tự ca thán" mà nói hết.
Cố lão điên ánh mắt mờ mịt, nói:
- Dao Trì Cung? Nghe qua chưa?
Lăng Phong vẫn chưa biết thân thế Công Tôn Dao, bĩu môi nói:
- Dao Trì? Đừng có nói với ta cái gì ở núi Côn Lôn có Dao Trì Tây Vương Mẫu nha, này chuyện cổ tích đem đi lừa trẻ con còn được. Sao ngươi không kể luôn Tôn Ngộ Không đại náo hội bàn đào ở đó đi? Thà ngươi nói Thần Cung ta còn tin chút.
- Tôn Ngộ Không? Chưa nghe qua. Nhưng ngươi thực biết Thần Cung? - Cố lão điên mặt nghiêm túc hẳn.
Lăng Phong vênh mặt lên trời:
- Biết đã là gì? Thần Cung Cung Chủ còn là vợ cả của ta.
Nói rồi Lăng Phong lại nhớ đến tư vị tiêu hồn kia, nghĩ lại vẫn như giấc mơ, nhưng càng nghĩ lại càng mờ nhạt. Gần một năm rồi, không biết giờ này nàng kia ra sao, ước chừng cũng đã quên sạch sẽ.
"Khụ khụ khụ"
Cố lão điên ho sặc sụa, trắng mắt liếc Lăng Phong.
- Không trách được ngươi, tuổi trẻ bồng bột, ếch ngồi đáy giếng. Lão tổ tông luôn nói thật với ngươi, ngươi không phối hợp thì thôi còn giễu cợt ta, đã vậy đừng hòng vòi vĩnh ta kể chuyện xưa nữa a.
Lăng Phong bật ngửa, hắn cũng đang nói thật còn gì?
Nói lại, trước giờ toàn lão ta tự biên tự diễn, thậm chí đêm qua hắn phải nhét vải vào tai để ngủ cho yên, khi nào đến lượt hắn "vòi vĩnh" lão ta.
Lăng Phong lầm lì đi về phía trước, chưa được một khắc, Cố lão lại lên tiếng:
- Ngươi vẫn nhất quyết đào hôn?
- Hừ, ngươi cũng thấy mặt tân nương, còn hỏi ta?
- Haha, ngươi cũng biết thừa đó là giả, biết đâu khuôn mặt thật của nàng ta là đại mỹ nữ thì sao? Đáng tiếc biết bao a, còn nhớ cái mông kia...
Lăng Phong ngắt lời:
- Được rồi, được rồi. Tưởng ta không thèm sao, m* nó cả tháng nay hết chạy trốn lại đào hôn, ngay cả thời gian quay tay ông cũng không có. Nói cho lão biết, ta còn có vị hôn thê chờ ở nhà, nàng ấy vô cùng thông minh xinh đẹp, ta không ngu bỏ chỗ sáng đâm đầu vào chỗ tối.
Cố lão không cho là đúng, nói:
- Ngươi chạy không thoát đâu, cái này là số mệnh, ông trời đã định cho ngươi.
- Hừ. Lại là "số mệnh", là gì thì không chịu nói, phiền chết ta mất.
Lăng Phong bực dọc, đây không biết là lần thứ mấy lão ta nhắc tới hai chữ này.
Cố lão điên đổi giọng tà dị, miệng cười đểu thành đường cong, nói:
- Khà khà, nói không xa, ta với ngươi cũng là số mệnh định sẵn, từ giờ hai ta phải ở cạnh nhau...
- Ngươi cút, ghê tởm. - Lăng Phong như đỉa phải vôi, cả người nổi da gà, cong đuôi bỏ chạy.
Cố lão gượng cười nói với theo:
- Tiểu tử, ngươi còn không biết mình may mắn ra sao đâu. Ngươi cứ đem theo cái hồn đó đi khắp nơi, không sớm thì muộn cũng bị chúng tìm tới.
Lăng Phong vừa định mở miệng, Cố lão đã chặn trước:
- Ngươi cũng đừng hỏi chúng là ai? Nói ngươi cũng không biết.
"Phì phì"
Lăng Phong nhổ nước miếng, Hoạt Bất Lưu Thủ vọt ra trước cho đỡ phiền. Từ khi đi với lão già này, hắn chưa bao giờ nắm cơ trên, luôn bị đối xử như trẻ con không hiểu chuyện.
Cố lão điên nhìn theo, miệng lẩm bẩm:
- Lão tổ tông bản lĩnh thông thiên, 600 năm, tưởng chừng đã tự do hóa ra vẫn luẩn quẩn trong cái vòng tròn số mệnh này. Ngươi, cô ta, cô gái kia và cả cô bé kia nữa, chỉ là chưa nhớ ra, một khi nhớ ra... Cái thiên hạ này, xem ra...
...
Giang Nam đạo, Long Hổ sơn, Tổng đà Chính Nhất giáo.
Phía sau Thiên Sư phủ.
Nơi đây là một vách núi lớn, đứng cạnh bờ đá nhìn xuống dưới không thể thấy đáy, chỉ có mây trắng bay lượn nhẹ nhàng, không khác gì tiên cảnh. Cách vách núi vài bước chân là một cái tháp nhỏ, cửa vào ghi ba chữ lớn "Thượng Thiên Tháp".
Ngay bên bờ vực, có hai thân ảnh không thèm mang đồ bảo hiểm, bất chấp độ cao đang ngồi trò chuyện.
- Dược Sư, ngươi có tin vào số mệnh?
- Hừ, số mệnh? Ta nếu tin vào số mệnh thì còn lên đây làm gì?
Người vừa hỏi là một lão đạo sĩ, ăn mặc vô cùng giản dị, đạo bào màu bạc, râu tóc cũng màu bạc, tay cầm phất trần vắt ngang cũng bạc nốt, nhìn qua có điểm giống mấy lão thần tiên trên TV trắng đen.
Ngồi đối diện là một trung niên, chính là Hoàng Cố - Hoàng Dược Sư, trang phục gọn gàng màu xanh xám, đang khoanh chân tĩnh tọa, ước chừng khoanh hơi lâu, bàn chân cũng xám xanh.
Lão đạo chậm rãi nói:
- Ta tu đến nay, bất giác đã không biết bao nhiêu năm tháng, cũng giống ngươi đều không tin vào số mệnh. Nhưng Phục Ma Tháp bị phá, ta lại tin vào số mệnh.
Hoàng Dược Sư cười lớn:
- Hôhô, nếu để đám đệ tử của ngươi nghe thấy câu này, thật không biết Chính Nhất giáo có tan rã không đây?
- Dưới cái tháp kia kỳ thực chẳng có ma quỷ nào cả. Chuyện này ngươi chẳng lẽ cũng không biết?
- Ta chẳng qua không thèm quan tâm. Nói lại, ngươi làm chưởng giáo cũng quá buồn cười đi, bí mật giáo phái cũng giấu diếm đệ tử đi kể cho người ngoài.
Lão đạo rút cục trút bỏ vẻ nghiêm chỉnh, cũng cười nói:
- Haha, cái nào mới là bí mật, bây giờ còn chưa biết được.
Nói rồi, lão lại đổi về khuôn mặt cũ:
- Ma Môn Ma giáo cuối cùng cũng xuất hiện...
- Ma Môn? Chẳng phải là một cái cửa có ma thôi sao? Lại khiến cho lão đầu ngươi lo sốt vó như vậy? Haha.
Hoàng Dược Sư đùa cợt rồi cười lớn, giọng điệu vô cùng nghênh ngang.
Lão đạo vẫn ung dung:
- Nhất Thanh đã tìm ra vài người, nói vậy chúng đã xuất hiện. Nếu để đám kia tìm đến chúng trước, hậu quả khó lường.
- Chuyện này cũng không liên quan gì ta.
Lão đạo nhắm mắt lại, giọng nói trầm xuống:
- Người trong giang hồ thân bất do kỷ, một khi tai họa ập xuống, người dù có trốn đi đâu cũng bị vạ lây, bản lĩnh càng cao càng phải chịu trận. Cái đó chính là số mệnh.
- Hừ, để rồi xem. Hoàng mỗ đây đã không muốn dính vào, trời cũng không ép được ta. - Hoàng Dược Sư nói bằng giọng mũi.
Lão đạo không muốn dây dưa với tên cứng đầu này, đổi đề tài:
- Sư phụ ngươi vẫn ở Thiếu Thất Sơn?
- Có lẽ.
- Vậy đi, ngươi đến Thiếu Lâm một chuyến, nói với sư phụ ngươi, thời khắc đã đến rồi, nói ông ta chuẩn bị.
- Thời khắc gì?
- Cứ nói thế là được, ông ta sẽ hiểu. Hơn nữa, giúp ta chuyển phong thư này đến cho Phương trượng Thiếu Lâm. Toàn Chân Cái Bang liên kết, bổn giáo Chính Nhất cũng khó lòng ngồi yên.
Hoàng Dược Sư vẫn ngồi một chỗ, chẳng nói chẳng rằng.
Lão đạo mắt vẫn nhắm nghiền, được một lúc không nhịn được cười khổ thở ra:
- Ài, ngươi vẫn cứng đầu như vậy.
Nói rồi, từ trong tay áo thùng thình, lão lấy ra một hộp gỗ hình lục giác, nhỏ vừa lòng bàn tay, nói:
- Đây là ba viên Ích Cốc Đan, ta phải mất 7 năm mới luyện ra được, mỗi năm chỉ uống một viên là đủ. Ngươi khổ sở chờ ở đây bao lâu, nhưng nửa điểm thành tâm cũng không có. Nếu không nể mặt sư phụ ngươi, đừng nói Ích Cốc, liền Tụ Khí Tụ Hồn ta cũng không cho.
Hoàng Dược Sư nhanh như cắt thu lấy, xong xuôi mông vẫn không xê dịch, mắt vẫn nhìn thẳng ra trước.
Lão đạo không nhịn nổi mở mắt sẳng giọng:
- Thế nào? Chưa vừa ý? Hay ngươi muốn lấy luôn cái đỉnh luyện đan của ta mới chịu?
Kỳ thực, lão đạo sĩ vừa rồi nói ra mấy cái tên, lọt ra giang hồ chỉ e gây sóng gió. Ích Cốc Đan chưa ai nghe đến, nhưng hai cái Tụ Khí Đan Tụ Hồn Đan thì rất nổi tiếng, đều là bảo vật. Hai đan dược này tác dụng như tên gọi, đối với người luyện khí luyện thần không khác gì chơi game hưởng "nhân đôi kinh nghiệm". Có điều, nếu nói tiếp ra thân phận của lão ta, giang hồ lại thấy bình thường. Trong thiên hạ này, Chính Nhất giáo lão Thiên Sư đã ra tay luyện đan, há còn tầm thường được?
Hoàng Dược Sư lúc này mới mở miệng cười sang sảng, nói:
- Ta quả thật có ý đấy. Nhưng thôi, Hoàng mỗ ngay cả nấu ăn còn không biết, luyện đan lại càng không, lấy cái đỉnh kia cũng chả biết để làm gì. Nể mặt sư phụ lão nhân gia, tạm lấy ba viên Ích Cốc, lần sau có thứ khác hay ho ngươi cứ báo ta một tiếng.
- Hừ, tiên đan bần đạo luyện chế, ngay cả tên trong thiên hạ còn chẳng mấy người biết, ngươi còn...
Hoàng Dược Sư vỗ mông đứng dậy, không nói hai lời phi luôn xuống núi, thân pháp vô cùng nhẹ nhàng tiêu sái.
Chờ bóng Hoàng Dược Sư đi khuất, lão đạo vung cây phất trần, mắt nhìn về xa xăm, nói:
- Ma Môn? Kỳ thực đúng vậy, chỉ là một cánh cửa