Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 244
Trở lại quảng trường gần cửa Nam.
Lăng Phong chưa hết bất ngờ, miệng vẫn lẩm bẩm 5 chữ lớn in trên khinh khí cầu:
- 'Peace'? Anh văn?
Lý Đán ở cạnh nghe thấy, vẻ mặt cổ quái hẳn:
- Ngươi... cũng đọc được mấy ký tự kia?
"Ông dĩ nhiên đọc được." Lăng Phong bĩu môi nghĩ thầm.
Lăng Phong đến thời này có thể thua thiệt vài thứ, chỉ riêng Anh văn không thể chịu thua. Lăng Phong luôn nghĩ, thời điểm này đi thông nam bắc bất kể Tống Kim, hắn chính là "thiên hạ đệ nhất" về món Anh văn này. Chẳng những "đệ nhất" mà còn là "duy nhất". Chẳng qua oái oăm, cao thủ thì tịch mịch, người duy nhất biết Anh văn cũng đồng nghĩa với không có tác dụng gì.
Thế nhưng đùng một cái rơi ra một kẻ khác cũng biết Anh văn. Không lẽ người phương tây đã đến Trung nguyên?
Nghĩ lại, điều này cũng có thể.
"Chờ chút. Vừa rồi thằng họ Lý này dùng chữ 'cũng' là ý gì?" Lăng Phong chột dạ, quay qua nhìn Lý Đán từ trên xuống dưới một lượt.
Lý Đán bị ánh mắt của Lăng Phong làm cho giật mình, không biết nghĩ gì trong đầu, lùi ra sau cảnh giác nói:
- Phong huynh... nhìn gì?
- Lý huynh cũng đọc được?
Lý Đán không hề dị nghị, gật đầu:
- Dĩ nhiên đọc được.
- How? - Lăng Phong tò mò lên đỉnh điểm, thuận miệng hỏi.
- Hao cái gì? - Lý Đán hai mắt mờ mịt.
- Ngươi không hiểu từ ta nói? - Lăng Phong còn ngơ ngác hơn cả đối phương.
Lý Đán cũng tính là kẻ thông minh, nháy mắt đã hiểu ra, liền gãi đầu nói:
- Ngươi vừa dùng cái ngoại ngữ kia sao? Ta... ài... Lý mỗ kỳ thực chỉ biết mỗi chữ 'pít-sừ' gì kia thôi. Còn nhớ lúc Ngọc Nô dạy cho ta, ta phát âm gãy lưỡi cả ngày nàng ấy mới tạm hài lòng...
"Lại là Dương Ngọc Nô kia? M* nó, không gặp không được rồi."
Nghĩ vậy Lăng Phong nói:
- Lý huynh, không biết có thể tiến cử ta gặp Dương cô nương?
Lý Đán vui vẻ đáp:
- Dĩ nhiên có...
Nửa chừng hắn lại đổi ý, nhìn Lăng Phong tràn ngập nghi ngờ:
- Ấy, ngươi muốn gặp nàng ấy làm gì?
Lý Đán theo đuổi Dương Ngọc Nô không phải ngày một ngày hai. Phiền một nỗi cô gái kia tính tình kỳ quái, lại biết rất nhiều thứ mới lạ. Lý Đán trước mặt nàng ta như trẻ con lên ba không biết gì, tán tỉnh vô cùng khó khăn. Nay có môt kẻ như Lăng Phong, có thể lý giải "khinh khí cầu", có thể đọc được ngoại ngữ giống Dương Ngọc Nô, Lý Đán không thể không lo xa. Một khi để hai người này gặp nhau, tâm đầu ý hợp, có trời mới biết chuyện gì xảy ra.
Lăng Phong nhìn vẻ mặt khó chịu của Lý Đán, lại nghĩ theo chiều hướng khác, vỗ vai Lý Đán nói:
- Ài, quên mất, làm khó Lý huynh rồi. Xem ra Lý huynh cũng như ta, chỉ đứng bên dưới ái mộ Dương cô nương thôi, làm sao tiến cử gì được... Ta tự tìm cách vậy...
Lý Đán ngay lập tức không phục đáp:
- Không nên... A, không phải. Ý ta là... ta... khác với ngươi.
Không để Lăng Phong hiểu ra ý mình, Lý Đán lại gần nhỏ giọng:
- Phong huynh chắc cũng biết, Dương tiểu thư là ai?
- Con cháu Dương gia?
Lý Đán cười cười nói:
- Cái này đã là gì? Quan trọng, nàng ta là tình nhân của Vương gia đó. Vương gia nha, Phong huynh nên suy xét...
Lăng Phong dở khóc dở cười:
- Suy xét gì? Ta chỉ muốn gặp mặt hỏi vài câu, đâu có ảnh hưởng đến tình cảm của Vương gia gì chứ? Mà nói nha, nếu ta gặp được Dương cô nương, nhất định sẽ nói tốt cho Lý huynh, đại khái thiên tư thông tuệ, phát âm chuẩn gì gì đó. Ngươi cũng biết rõ, lời người khác khen giá trị gấp trăm lần tự ngươi nói ra.
- Chuyện này... - Lý Đán lâm vào trầm tư.
Trong lúc Lăng Phong trò chuyện cùng Lý Đán, ở sau lưng hắn, có một kẻ ăn mặc thùng thình đang chen vào đám đông tiến lại gần.
"Xuyên Sơn Thử" Từ Khánh nhìn thấy kẻ này trước tiên, hô lên:
- Lão Tam...?
Từ Khánh còn chưa kịp nói đủ câu, "lão Tam" đã bừng bừng quát lớn:
- Lão Tứ, tìm ra kẻ kia chưa?
Từ Khánh gật đầu, chỉ thẳng Lăng Phong:
- Là do bằng hữu của hắn...
Lăng Phong bị người điểm mặt chỉ tên, buộc phải quay lưng nhìn lại.
Lão Tam bừng bừng nổi giận, ánh mắt cừu hận nhìn Lăng Phong:
- Là ngươi?
- Ta cái gì? - Lăng Phong chỉ vào mũi mình chả hiểu chuyện gì.
Từ Khánh như sợ hãi điều gì đó, vội vã sửa lời:
- A, lão Tam, là bằng hữu của hắn, không phải hắn...
"Lão Tam" thế nhưng tỏ vẻ không hề nghe thấy, vẫn kiên định cởi phăng áo, quát lớn:
- Ngươi dám đánh lão Nhị, bây giờ còn khống chế cả huynh đệ của ta ở đây. Khá lắm, xem ra Triệt Địa Thử ta không thể đánh nổi ngươi.
Lăng Phong choáng váng.
Người cuối cùng trong Ngũ Thử - "Triệt Địa Thử" - rút cục cũng lộ mặt. Mặt mày cháy sém một chút, nhìn qua khá dữ tợn, không nghĩ tính khí còn cục mịch vậy.
Tình hình có vẻ không đúng. Bên trong lớp áo khoác của "Triệt Địa Thử", Lăng Phong thấy vài túi vải gì đó màu đen đen. Nhìn bộ dáng đối phương, Lăng Phong ngay lập tức liên tưởng đến hai chữ "khủng bố", quấn "bom" đứng giữa đám đông chuẩn bị "nổ".
Đám đông xung quanh đang bàn tán, hầu hết chỉ liếc mắt rồi bỏ qua, không xem Triệt Địa Thử vào đây.
Chỉ có một trung niên, ước chừng bị Triệt Địa Thử to tiếng phiền nhiễu, quay sang mở lời khuyên can:
- Huynh đệ, đánh ai thì cứ đánh, đừng làm ồn. Ở đây là nơi công cộng...
Đột nhiên...
"Xì xì..."
- Hóa ra các ngươi đều cùng một lũ, muốn ép chết ta? Đùng hòng, ông sẽ cùng chúng mày đồng quy vu tận...
Đến tận lúc này, nghe âm thanh kỳ quái rờn rợn, đám đông mới dời chú ý về kẻ mới tới.
Chỉ thấy Triệt Địa Thử dơ một mồi lửa đang bốc cháy đưa ra trước mặt, rống lên đe dọa:
- Các ngươi không được lại gần, nếu không ta sẽ tự sát...
Lăng Phong nhìn thấy cảnh trước mắt, suýt nữa úp sấp.
"Ôm bom tự sát? Phần tử Hồi giáo cực đoan?"
Trung niên kia xem ra vẫn chưa biết cái mồi lửa kia để làm gì, vẫn mở giọng khuyên can:
- Ngươi tự sát thì đi chỗ khác tự sát, nếu không...
- Nếu không cái gì? - Triệt Địa Thử cười gằn.
- Nếu không chúng ta sẽ giết ngươi... - Người kia phiền não nói bừa.
Lăng Phong nghe câu này suýt chút ngã ngồi. Kẻ địch muốn đánh bom tự sát còn đòi giết hắn, quả nhiên... sáng tạo.
Triệt Địa Thử cười haha:
- Haha, hóa ra ỷ đông hiếp yếu, muốn giết cả ta...?
Từ Khánh toát mồ hôi, xem chừng hiểu lầm càng lúc càng nặng, vội vã xoa tay khuyên can:
- Lão Tam, mau dập lửa đi. Bọn họ không liên quan...
Lúc này, vài kẻ có mắt nhìn hàng nhận ra gì đó, bắt đầu to nhỏ:
- Kia... hình như là hỏa dược?
- Cái gì hỏa dược?
- A, đúng rồi, ta biết hắn. Chính là "Triệt Địa Thử" Lôi Trấn, nghe nói tháng trước làm nổ tung cả một cái kho...
- Lôi Trấn? Ta nghe nói Phích Lịch Đường Lôi gia của hắn ở Giang Nam rất nổi danh chế hỏa dược...
Đám đông mặt mày bắt đầu xám ngoét cả.
Ở đây dĩ nhiên chả thằng nào từng dính qua hỏa dược Lôi gia. Nói đùa sao? Thằng nào gặp qua chỉ e đều tan thây cả còn ở đây thế quái nào được?
Có đứa nào vẫn giữ được tỉnh táo, cất tiếng chửi:
- Tụi mày rảnh quá, còn quản cái gì Phích Lịch Đường. Còn không mau tránh ra...
Anh em đều gật gù.
Chỉ là, cả đám vừa nhấc chân, phía sau đã có tiếng hét chấn trụ:
- Đứng hết lại...
Thời gian như dừng một nhịp.
-... Không ai được động. Chỉ cần một thằng cựa quậy, ông cho cả đám bay lên trời hết...
Cả đám im phăng phắc, mỗi người đều giữ nguyên tư thế, không một ai dám ho he.
Người trung niên nhận trách nhiệm "thương thuyết", lúc này mồ hôi đã vã ra như tắm, gằn giọng nhắc nhở đồng bào:
- Nghe lời, tất cả nghe lời nó. Ông còn chưa sống đủ đâu. Thằng nào manh động để ông banh xác chỗ này, ông thề làm ma cũng không tha cho chúng mày.
- M* ngươi im đi, có chuyện tất cả đều làm ma cả, còn cần ngươi tha con khỉ...
"Xì xì..." Lại là âm thanh kia, càng lúc càng nổi da gà.
Có tiếng cảm thán của ai đó:
- Cuộc đời thật nhạt nhẽo. Ta là dũng sĩ chân chính, các ngươi đã ép buộc ta, đã vậy nhóm lửa lên, tất cả cùng xông vào biển lửa...
- Ai ai, đại ca. Hạ hỏa, hạ hỏa. Mấy anh em đùa chút thôi, có gì nói chuyện, có gì nói chuyện...
- Thằng đầu heo nào lấy đồ của nó thì trả đi, ăn ở tích đức chút...
- Không phải lấy đồ, mà là bắt người. À không đúng, bây giờ ông lại nhớ ra rồi, hình như còn có cả đồ...
Cả đám mắt mũi trợn ngược, chửi thầm thằng chó nào "cơ hội".
Lăng Phong gõ gõ Bạch Ngọc Đường:
- Khinh khí cầu chuẩn bị bay rồi, ngươi kêu huynh đệ dừng diễn đi, làm quá kéo quan sai đến thì mất hứng a...
Bạch Ngọc Đường giọng run run:
- Chỉ e... không được.
- Tại sao? Hắn ta trí lực không tốt?
- Ài, Phong huynh đệ có điều không biết. Lão Tam chơi hỏa dược từ nhỏ, chưa đùa bao giờ. Trọng yếu là, bị nổ không ít lần, thính giác bị ảnh hưởng...
"Gì? Điếc tai? Thảo m* nào anh em nói mãi không vào."
Lăng Phong dự cảm không tốt, cẩn trọng hỏi dò:
- Hỏa dược trong tay hắn, sát thương thế nào?
Lăng Phong ngoài mồm cố hỏi, trong lòng lại cầu trời. Hắn thầm nghĩ thời cổ lỗ sĩ này, hỏa dược chắc cũng chả đâu ra đâu, cùng lắm chỉ cỡ pháo hoa là cùng.
Bạch Ngọc Đường nuốt nước bọt đánh "ực", nói:
- Không tệ, tháng trước lão Tam lỡ tay châm một cái, thổi bay cả cái kho lương...
- Haha, ha... a... Ngươi nói nghiêm túc?
Lăng Phong ban đầu cười lớn, cho rằng Bạch Ngọc Đường đùa cợt tâng bốc huynh đệ mình lên. Về sau nhìn vẻ mặt của lão Bạch trắng bệch như người chết trôi, Phong ca không khỏi rùng mình.
Lý Đán lúc này cũng mất hết vẻ cao ngạo, tho đầu vào:
- Hai ngươi chuyện riêng để sau được không? Ta thấy cái sợi dây kia vẫn đang cháy đó, anh em ở đây đều có chút quan ngại...
- Phải, phải... - Từ Khánh cũng đồng tình.
Bạch Ngọc Đường lấy hết sức hét lớn:
- Lão Lôi, hiểu lầm hiểu lầm rồi. Dập lửa đi...
Lôi Trấn ngẩng mặt, bối rối nói:
- Không dập được? Đây là hòa dược đặc thù của Lôi gia ta. Một khi đã đốt lên thì không cách nào dập được...
Lý Đán mặt cắt không còn giọt máu, quát:
- Ngươi nói đùa sao?
- Ngươi nhìn mặt ta giống đang đùa sao? - Lôi Trấn tỉnh như sáo đáp.
- Vậy ngươi còn vội vàng đốt làm gì? Hù dọa chút là được rồi.
- Lỡ tay...
Tất cả đứng hình năm giây, không nhịn được đồng loạt nuốt nước bọt.
Lăng Phong chưa hết bất ngờ, miệng vẫn lẩm bẩm 5 chữ lớn in trên khinh khí cầu:
- 'Peace'? Anh văn?
Lý Đán ở cạnh nghe thấy, vẻ mặt cổ quái hẳn:
- Ngươi... cũng đọc được mấy ký tự kia?
"Ông dĩ nhiên đọc được." Lăng Phong bĩu môi nghĩ thầm.
Lăng Phong đến thời này có thể thua thiệt vài thứ, chỉ riêng Anh văn không thể chịu thua. Lăng Phong luôn nghĩ, thời điểm này đi thông nam bắc bất kể Tống Kim, hắn chính là "thiên hạ đệ nhất" về món Anh văn này. Chẳng những "đệ nhất" mà còn là "duy nhất". Chẳng qua oái oăm, cao thủ thì tịch mịch, người duy nhất biết Anh văn cũng đồng nghĩa với không có tác dụng gì.
Thế nhưng đùng một cái rơi ra một kẻ khác cũng biết Anh văn. Không lẽ người phương tây đã đến Trung nguyên?
Nghĩ lại, điều này cũng có thể.
"Chờ chút. Vừa rồi thằng họ Lý này dùng chữ 'cũng' là ý gì?" Lăng Phong chột dạ, quay qua nhìn Lý Đán từ trên xuống dưới một lượt.
Lý Đán bị ánh mắt của Lăng Phong làm cho giật mình, không biết nghĩ gì trong đầu, lùi ra sau cảnh giác nói:
- Phong huynh... nhìn gì?
- Lý huynh cũng đọc được?
Lý Đán không hề dị nghị, gật đầu:
- Dĩ nhiên đọc được.
- How? - Lăng Phong tò mò lên đỉnh điểm, thuận miệng hỏi.
- Hao cái gì? - Lý Đán hai mắt mờ mịt.
- Ngươi không hiểu từ ta nói? - Lăng Phong còn ngơ ngác hơn cả đối phương.
Lý Đán cũng tính là kẻ thông minh, nháy mắt đã hiểu ra, liền gãi đầu nói:
- Ngươi vừa dùng cái ngoại ngữ kia sao? Ta... ài... Lý mỗ kỳ thực chỉ biết mỗi chữ 'pít-sừ' gì kia thôi. Còn nhớ lúc Ngọc Nô dạy cho ta, ta phát âm gãy lưỡi cả ngày nàng ấy mới tạm hài lòng...
"Lại là Dương Ngọc Nô kia? M* nó, không gặp không được rồi."
Nghĩ vậy Lăng Phong nói:
- Lý huynh, không biết có thể tiến cử ta gặp Dương cô nương?
Lý Đán vui vẻ đáp:
- Dĩ nhiên có...
Nửa chừng hắn lại đổi ý, nhìn Lăng Phong tràn ngập nghi ngờ:
- Ấy, ngươi muốn gặp nàng ấy làm gì?
Lý Đán theo đuổi Dương Ngọc Nô không phải ngày một ngày hai. Phiền một nỗi cô gái kia tính tình kỳ quái, lại biết rất nhiều thứ mới lạ. Lý Đán trước mặt nàng ta như trẻ con lên ba không biết gì, tán tỉnh vô cùng khó khăn. Nay có môt kẻ như Lăng Phong, có thể lý giải "khinh khí cầu", có thể đọc được ngoại ngữ giống Dương Ngọc Nô, Lý Đán không thể không lo xa. Một khi để hai người này gặp nhau, tâm đầu ý hợp, có trời mới biết chuyện gì xảy ra.
Lăng Phong nhìn vẻ mặt khó chịu của Lý Đán, lại nghĩ theo chiều hướng khác, vỗ vai Lý Đán nói:
- Ài, quên mất, làm khó Lý huynh rồi. Xem ra Lý huynh cũng như ta, chỉ đứng bên dưới ái mộ Dương cô nương thôi, làm sao tiến cử gì được... Ta tự tìm cách vậy...
Lý Đán ngay lập tức không phục đáp:
- Không nên... A, không phải. Ý ta là... ta... khác với ngươi.
Không để Lăng Phong hiểu ra ý mình, Lý Đán lại gần nhỏ giọng:
- Phong huynh chắc cũng biết, Dương tiểu thư là ai?
- Con cháu Dương gia?
Lý Đán cười cười nói:
- Cái này đã là gì? Quan trọng, nàng ta là tình nhân của Vương gia đó. Vương gia nha, Phong huynh nên suy xét...
Lăng Phong dở khóc dở cười:
- Suy xét gì? Ta chỉ muốn gặp mặt hỏi vài câu, đâu có ảnh hưởng đến tình cảm của Vương gia gì chứ? Mà nói nha, nếu ta gặp được Dương cô nương, nhất định sẽ nói tốt cho Lý huynh, đại khái thiên tư thông tuệ, phát âm chuẩn gì gì đó. Ngươi cũng biết rõ, lời người khác khen giá trị gấp trăm lần tự ngươi nói ra.
- Chuyện này... - Lý Đán lâm vào trầm tư.
Trong lúc Lăng Phong trò chuyện cùng Lý Đán, ở sau lưng hắn, có một kẻ ăn mặc thùng thình đang chen vào đám đông tiến lại gần.
"Xuyên Sơn Thử" Từ Khánh nhìn thấy kẻ này trước tiên, hô lên:
- Lão Tam...?
Từ Khánh còn chưa kịp nói đủ câu, "lão Tam" đã bừng bừng quát lớn:
- Lão Tứ, tìm ra kẻ kia chưa?
Từ Khánh gật đầu, chỉ thẳng Lăng Phong:
- Là do bằng hữu của hắn...
Lăng Phong bị người điểm mặt chỉ tên, buộc phải quay lưng nhìn lại.
Lão Tam bừng bừng nổi giận, ánh mắt cừu hận nhìn Lăng Phong:
- Là ngươi?
- Ta cái gì? - Lăng Phong chỉ vào mũi mình chả hiểu chuyện gì.
Từ Khánh như sợ hãi điều gì đó, vội vã sửa lời:
- A, lão Tam, là bằng hữu của hắn, không phải hắn...
"Lão Tam" thế nhưng tỏ vẻ không hề nghe thấy, vẫn kiên định cởi phăng áo, quát lớn:
- Ngươi dám đánh lão Nhị, bây giờ còn khống chế cả huynh đệ của ta ở đây. Khá lắm, xem ra Triệt Địa Thử ta không thể đánh nổi ngươi.
Lăng Phong choáng váng.
Người cuối cùng trong Ngũ Thử - "Triệt Địa Thử" - rút cục cũng lộ mặt. Mặt mày cháy sém một chút, nhìn qua khá dữ tợn, không nghĩ tính khí còn cục mịch vậy.
Tình hình có vẻ không đúng. Bên trong lớp áo khoác của "Triệt Địa Thử", Lăng Phong thấy vài túi vải gì đó màu đen đen. Nhìn bộ dáng đối phương, Lăng Phong ngay lập tức liên tưởng đến hai chữ "khủng bố", quấn "bom" đứng giữa đám đông chuẩn bị "nổ".
Đám đông xung quanh đang bàn tán, hầu hết chỉ liếc mắt rồi bỏ qua, không xem Triệt Địa Thử vào đây.
Chỉ có một trung niên, ước chừng bị Triệt Địa Thử to tiếng phiền nhiễu, quay sang mở lời khuyên can:
- Huynh đệ, đánh ai thì cứ đánh, đừng làm ồn. Ở đây là nơi công cộng...
Đột nhiên...
"Xì xì..."
- Hóa ra các ngươi đều cùng một lũ, muốn ép chết ta? Đùng hòng, ông sẽ cùng chúng mày đồng quy vu tận...
Đến tận lúc này, nghe âm thanh kỳ quái rờn rợn, đám đông mới dời chú ý về kẻ mới tới.
Chỉ thấy Triệt Địa Thử dơ một mồi lửa đang bốc cháy đưa ra trước mặt, rống lên đe dọa:
- Các ngươi không được lại gần, nếu không ta sẽ tự sát...
Lăng Phong nhìn thấy cảnh trước mắt, suýt nữa úp sấp.
"Ôm bom tự sát? Phần tử Hồi giáo cực đoan?"
Trung niên kia xem ra vẫn chưa biết cái mồi lửa kia để làm gì, vẫn mở giọng khuyên can:
- Ngươi tự sát thì đi chỗ khác tự sát, nếu không...
- Nếu không cái gì? - Triệt Địa Thử cười gằn.
- Nếu không chúng ta sẽ giết ngươi... - Người kia phiền não nói bừa.
Lăng Phong nghe câu này suýt chút ngã ngồi. Kẻ địch muốn đánh bom tự sát còn đòi giết hắn, quả nhiên... sáng tạo.
Triệt Địa Thử cười haha:
- Haha, hóa ra ỷ đông hiếp yếu, muốn giết cả ta...?
Từ Khánh toát mồ hôi, xem chừng hiểu lầm càng lúc càng nặng, vội vã xoa tay khuyên can:
- Lão Tam, mau dập lửa đi. Bọn họ không liên quan...
Lúc này, vài kẻ có mắt nhìn hàng nhận ra gì đó, bắt đầu to nhỏ:
- Kia... hình như là hỏa dược?
- Cái gì hỏa dược?
- A, đúng rồi, ta biết hắn. Chính là "Triệt Địa Thử" Lôi Trấn, nghe nói tháng trước làm nổ tung cả một cái kho...
- Lôi Trấn? Ta nghe nói Phích Lịch Đường Lôi gia của hắn ở Giang Nam rất nổi danh chế hỏa dược...
Đám đông mặt mày bắt đầu xám ngoét cả.
Ở đây dĩ nhiên chả thằng nào từng dính qua hỏa dược Lôi gia. Nói đùa sao? Thằng nào gặp qua chỉ e đều tan thây cả còn ở đây thế quái nào được?
Có đứa nào vẫn giữ được tỉnh táo, cất tiếng chửi:
- Tụi mày rảnh quá, còn quản cái gì Phích Lịch Đường. Còn không mau tránh ra...
Anh em đều gật gù.
Chỉ là, cả đám vừa nhấc chân, phía sau đã có tiếng hét chấn trụ:
- Đứng hết lại...
Thời gian như dừng một nhịp.
-... Không ai được động. Chỉ cần một thằng cựa quậy, ông cho cả đám bay lên trời hết...
Cả đám im phăng phắc, mỗi người đều giữ nguyên tư thế, không một ai dám ho he.
Người trung niên nhận trách nhiệm "thương thuyết", lúc này mồ hôi đã vã ra như tắm, gằn giọng nhắc nhở đồng bào:
- Nghe lời, tất cả nghe lời nó. Ông còn chưa sống đủ đâu. Thằng nào manh động để ông banh xác chỗ này, ông thề làm ma cũng không tha cho chúng mày.
- M* ngươi im đi, có chuyện tất cả đều làm ma cả, còn cần ngươi tha con khỉ...
"Xì xì..." Lại là âm thanh kia, càng lúc càng nổi da gà.
Có tiếng cảm thán của ai đó:
- Cuộc đời thật nhạt nhẽo. Ta là dũng sĩ chân chính, các ngươi đã ép buộc ta, đã vậy nhóm lửa lên, tất cả cùng xông vào biển lửa...
- Ai ai, đại ca. Hạ hỏa, hạ hỏa. Mấy anh em đùa chút thôi, có gì nói chuyện, có gì nói chuyện...
- Thằng đầu heo nào lấy đồ của nó thì trả đi, ăn ở tích đức chút...
- Không phải lấy đồ, mà là bắt người. À không đúng, bây giờ ông lại nhớ ra rồi, hình như còn có cả đồ...
Cả đám mắt mũi trợn ngược, chửi thầm thằng chó nào "cơ hội".
Lăng Phong gõ gõ Bạch Ngọc Đường:
- Khinh khí cầu chuẩn bị bay rồi, ngươi kêu huynh đệ dừng diễn đi, làm quá kéo quan sai đến thì mất hứng a...
Bạch Ngọc Đường giọng run run:
- Chỉ e... không được.
- Tại sao? Hắn ta trí lực không tốt?
- Ài, Phong huynh đệ có điều không biết. Lão Tam chơi hỏa dược từ nhỏ, chưa đùa bao giờ. Trọng yếu là, bị nổ không ít lần, thính giác bị ảnh hưởng...
"Gì? Điếc tai? Thảo m* nào anh em nói mãi không vào."
Lăng Phong dự cảm không tốt, cẩn trọng hỏi dò:
- Hỏa dược trong tay hắn, sát thương thế nào?
Lăng Phong ngoài mồm cố hỏi, trong lòng lại cầu trời. Hắn thầm nghĩ thời cổ lỗ sĩ này, hỏa dược chắc cũng chả đâu ra đâu, cùng lắm chỉ cỡ pháo hoa là cùng.
Bạch Ngọc Đường nuốt nước bọt đánh "ực", nói:
- Không tệ, tháng trước lão Tam lỡ tay châm một cái, thổi bay cả cái kho lương...
- Haha, ha... a... Ngươi nói nghiêm túc?
Lăng Phong ban đầu cười lớn, cho rằng Bạch Ngọc Đường đùa cợt tâng bốc huynh đệ mình lên. Về sau nhìn vẻ mặt của lão Bạch trắng bệch như người chết trôi, Phong ca không khỏi rùng mình.
Lý Đán lúc này cũng mất hết vẻ cao ngạo, tho đầu vào:
- Hai ngươi chuyện riêng để sau được không? Ta thấy cái sợi dây kia vẫn đang cháy đó, anh em ở đây đều có chút quan ngại...
- Phải, phải... - Từ Khánh cũng đồng tình.
Bạch Ngọc Đường lấy hết sức hét lớn:
- Lão Lôi, hiểu lầm hiểu lầm rồi. Dập lửa đi...
Lôi Trấn ngẩng mặt, bối rối nói:
- Không dập được? Đây là hòa dược đặc thù của Lôi gia ta. Một khi đã đốt lên thì không cách nào dập được...
Lý Đán mặt cắt không còn giọt máu, quát:
- Ngươi nói đùa sao?
- Ngươi nhìn mặt ta giống đang đùa sao? - Lôi Trấn tỉnh như sáo đáp.
- Vậy ngươi còn vội vàng đốt làm gì? Hù dọa chút là được rồi.
- Lỡ tay...
Tất cả đứng hình năm giây, không nhịn được đồng loạt nuốt nước bọt.