Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 263
Sân lớn Ngô gia trang.
Lăng Phong đang suy nghĩ chuyện cổ kim, đang hồi gay cấn "Hoàng hậu bắt gian, Hoàng đế Thái tử phi vụng trộm Thượng Lâm uyển, đại kết cục 3P", đột nhiên có giọng nữ vang lên đằng sau:
- Lăng "thiếu hiệp", ngươi vẫn chưa chết sao?
Lăng Phong suýt nữa sặc nước trà.
"V*, đứa nào ăn gan báo, dám trù ông chết non?"
Quay đầu nhìn lại.
Mày liễu cong cong, đôi con ngươi trong trẻo đen láy như hột xoàn, quả thực chết người không đền mạng. Mạng mỏng che mặt, nhưng không thể che hết ý cười khảm trên hai gò má lúm đồng tiền đầy mê hoặc. Eo thon nhỏ nhắn, bờ mông cong vút tuyệt mỹ, thân thể và mị hoặc từ xương cốt, phong tình động nhân. Đặc biệt là trang phục, váy dài từ trên xuống đều một màu hồng, càng thêm vẻ gợi cảm yêu mị.
"Má ơi ngon." Lăng Phong hai mắt sáng ngời.
- Cô... cô nương...
"M* nó, cà lăm. Lâu ngày không đi bar mồm lưỡi líu hết cả, mất mặt." Lăng Phong thầm tự trách.
Cả tuần liền dạo khắp Hà Đông chả gặp ma nào ra hồn, đùng một cái trong một ngày gặp tận hai mỹ nữ. Vậy mới nói, muốn gặp gái đẹp cũng phải xem ngày.
Trước mặt mỹ nữ, đầu tiên không được lộ mặt heo. Phong ca ngay lập tức chấn chỉnh, ho nhẹ một tiếng:
- Cô nương này, tại hạ quả thật có một chữ Lăng, nhưng là tên, không phải họ. Rất vui được làm quen, tại hạ Phong Lăng.
Nói xong đưa tay ra trước, khom người kiểu quý tộc phương Tây, bụng thầm nghĩ ca ca phong độ cao quý cỡ này, đám thiếu nữ Hà Đông các ngươi cả đời toàn thấy xú nam thô lậu đảm bảo chết ngất.
- Hì, ngươi là Lăng Phong, buôn bán tơ lụa, còn giả vờ đảo tên lại làm gì? Ủa, ngươi... bị đau bụng sao?
- Khụ khụ...
Lăng Phong triệt để ho khan.
Lộ tẩy? Đối phương là ai? Nói một cái trúng phóc thân phận của hắn.
Mặt thì rõ đẹp, lời lẽ lại hơi quá đanh thép. Câu trước trù người chết yểu, câu sau trù đau bụng, không hổ truyền thống bốn chữ vàng "sư tử Hà Đông".
Chẳng qua, câu chữ tuy hơi khó nghe, bù lại biểu tình lại e thẹn ngọt ngào. Giọng điệu ôn nhu, vừa mang mấy phần vui sướng, vừa mang ý quan tâm, còn có cả sự ngượng ngùng. Người mị, thanh âm càng mị, nếu đem lên giường nhất định sảng tới ngây người, kể cả "sư tử Hà Đông" vẫn rất phù hợp làm lão bà của Phong ca.
Chỉ là, quá mạc danh kỳ diệu, nhất định có biến.
Nói không chừng, Triều Lam muốn thu phục nhân tâm, thậm chí mỹ nhân kế trong truyền thuyết cũng dùng đến. Bỏ tiền thuê vài kỹ nữ giang hồ hí lộng anh hùng hào kiệt sao? Chỉ là, mỹ nhân kế mà dùng nguyên liệu cỡ này, Phong ca tình nguyện trúng kế. Chỉ lo một chuyện, trên người chỉ còn mấy chục lượng bạc, trúng kế không sao, vạn nhất bị ký sổ ghi nợ, vậy thì thảm.
Hai người nhìn nhau.
Mỹ nhân khoanh tay, bầu ngực đội lên, số đo ước chừng phải xấp xỉ 90. Đôi mắt to ngập nước, khuôn mặt biểu tình tựa cười tựa không.
"Cô gái này, hình như..."
- Diễm... Tuyết Cơ?
Diễm Tuyết Cơ, nữ lão bản đổ phường Thiên Địa. Năm xưa Lăng Phong chân ướt chân ráo đến kinh thành, nữ nhân đem lên giường đầu tiên chính là nàng ta. Chỉ hận, người ngọc đã trên giường, Phong ca vẫn chưa đâm chọc gì được.
Mới đó đã sắp hai năm.
Diễm Tuyết Cơ nguýt dài, vểnh đôi môi mềm mại nói:
- Nhớ ra rồi sao? Hừm, uổng công ta ba lần cứu ngươi...
- Cái gì tận... ba lần? - Lăng Phong mờ mịt, nói xong lại thấy không ổn. Bản đại hiệp đã ra trận, làm sao lại chỉ có "ba lần"?
Nghiêm túc mà nói, dám vu khống hắn đòi truy cứu trách nhiệm? Diễm Tuyết Cơ cùng lắm chỉ ra tay cứu hắn một lần, chính là lần thần pháp lần đầu đột pháp, suýt tẩu hỏa nhập ma. Ở đâu ra mà ba lần?
Đột nhiên da đầu Lăng Phong rục rịch, không khỏi đưa mắt nhìn lại.
"Khoan đã, cảnh này quen lắm, tự nhiên có gái bắt chuyện. Đừng nói lại là Thiên Diện Quỷ Thủ kia giở trò nha."
Đúng lúc này, Tần Quyền thò đầu vào nhắc khéo:
- Tứ ca, Triều gia trang...
Lăng Phong vỗ ngực, nghe Tống Nguyên An nói qua, Thiên Diện chỉ giả dạng một lúc một người, nếu Tần Quyền đã lên tiếng chứng tỏ đây là cảnh thật.
"M* nó, thật phiền." Lăng Phong thầm bực bội.
Từ khi thứ quái thai "Thiên Diện" xuất hiện, Phong ca sinh sợ đầu sợ đuôi. Không giải quyết triệt để, sau này xem ra khó lòng ăn ngon ngủ yên. Không khéo cực khổ kéo được mỹ nữ lên giường, đại chiến 300 hiệp mới vỡ lẽ là nằm với quỷ, m* nó chỉ nghĩ không thôi đã teo hết cả súng ống.
Lại quan sát Diễm Tuyết Cơ thêm lần nữa, Lăng Phong bỗng nhớ ra.
"Nữ hiệp áo hồng"?
- Ra là cô.
Thảo nào đêm đó bị ám toán, ngay khi Diễm Tuyết Cơ xuất hiện, trong sát na cuối cùng trước khi bất tỉnh, Lăng Phong cứ thấy quen quen.
Diễm Tuyết Cơ tròn mắt tò mò:
- Ngươi đến Hà Bắc làm gì?
- Làm Bang chủ. - Lăng Phong đắc ý nói.
- Bang chủ? Như ngươi mà cũng làm Bang chủ được sao? Hihi.
Diễm Tuyết Cơ che miệng cười không ngừng, má đồng tiền lại hiện, vô cùng dụ hoặc.
Lăng Phong há mồm định bào chữa. Đột nhiên nghĩ lại, mỹ nữ cười vui vẻ như vậy, việc quái gì phải sửa lại cho mất hứng, cứ để vậy ngắm cho đã.
Nghĩ vậy liền trịnh trọng thở dài:
- Kỳ thực, ta đi buôn kiếm chút tiền thôi. Cô cũng biết đó, nhà ta nghèo rớt mùng tơi, trên dưới ăn không đủ no. Không đi xa kiếm tiền, uống gió tây bắc mà sống mất.
- À, ngươi luyện võ công, thế nào rồi?
- Vẫn vậy thôi. - Lăng Phong cũng không biết nói sao, hắn còn chả biết võ công mình tăng hay giảm, khí lực hình như có tăng, những thứ khác hình như giảm.
Diễm Tuyết Cơ vừa quay lại môn phái, vừa đột phá võ công. Còn tưởng Lăng Phong 2 năm qua đã tiến bộ thêm, gặp lại muốn so tài một phen, chẳng ngờ hắn lại nói nhẹ nhàng như vậy.
Nàng cất giọng tiếc nuối:
- Ngươi thực sự chỉ nghĩ kiếm tiền thôi sao? Ngươi có chỗ hơn người khác, không chịu luyện sẽ rất phí đó.
Nói xong lại cười khúc khích:
- Hìhì, có điều tâm chỉ nghĩ đến tiền như ngươi, luyện công chắc chắn tẩu hỏa nhập ma. Thôi đừng luyện thì hơn. Mất công tẩu hỏa không có người giúp.
Lăng Phong thờ ơ đáp:
- Thế đạo này, tuy rằng tiền tài không phải vạn năng, thế nhưng không có vài ức bạc không thể sống tốt nha. Ta còn chưa cưới vợ đâu.
- Người ta cũng không hỏi ngươi có vợ hay chưa? - Diễm Tuyết Cơ giọng nhỏ hẳn.
Xong xuôi lại liếc mắt, hỏi khẽ:
- Lần nọ gặp ở Triều gia, cạnh ngươi có một mỹ nữ nha. Bây giờ đi đâu rồi?
Xem ra đang nhắc đến Nguyệt Dung. Lăng Phong gật đầu, ngay lập tức lại lắc đầu, gạt nước mắt nói:
- Nàng ấy là bạn gái cũ của ta...
Diễm Tuyết Cơ tim đập thình thịch.
Tần Quyền trợn mắt há mồm muốn phản bác, ngay lập tức bị Lăng Phong bịt mồm ú ớ. Không để cho Tần Quyền có thời cơ phá bĩnh, Lăng Phong bồi thêm một câu:
-... nhưng chia tay rồi. Bây giờ ta tự do.
Nói rồi còn cố gắng nhấn trọng tâm cuối câu, trên mặt diễn một bộ bi thương hối tiếc.
Chỉ là, Diễm Tuyết Cơ ngay lập tức sầm mặt, đôi mày liễu nhăn lại nói:
- A, ngươi... sao lại bội tình bạc nghĩa như vậy? Ngươi có biết mấy ngày ngươi trị thương, nàng ấy lo lắng ra sao không? Hừ, đàn ông đều như vậy. Sư phụ nói phải.
- Ta...
"M* nó, chém gió quá đà, phản tác dụng." Lăng Phong toát mồ hôi hột.
Lại không biết sư phụ nàng ta là bà già khó tính nào, lại đi gieo rắc vào đầu nữ đệ tử mấy thứ định kiến phản khoa học như vậy.
Còn may Phong ca là người nhanh ý, gặp lửa bỏ tay người dùng đến xuất thần nhập hóa, lập tức dựng chuyện:
- Hừm, ta mới là người chịu thiệt đó. Cô ta kỳ thực đã có ý trung nhân, thậm chí không chỉ một người, thấy ta có tiền tài mới theo đuôi mà thôi. Vừa gặp thương thế khó qua, cô ta chăm sóc thấy không có thu hoạch liền bỏ đi mà thôi. Ta là người chung tình, ghét nhất chính là loại nữ nhân tham tiền tài. Cô ta đi cứ đi, ta cũng không nuối tiếc...
- Thật sao?
Diễm Tuyết Cơ bị một tràng chuyện xưa lay chuyển, cảm động rối rít.
Tần Quyền suýt nữa ngả chổng vó, mồm miệng đều rơi ra ngoài. Nếu Nguyệt Dung có ở đây, dám chắc đã một kiếm chém Phong ca bay đầu.
Diễm Tuyết Cơ lại tự gật đầu đầu nói khẽ:
- Cũng phải. Nàng ta xinh đẹp bản lĩnh, dù thua bản cô nương một tẹo. Nếu không vì ham tiền, quả thật chả có lý do gì đi thích người như ngươi.
- Cái gì? Bổn công tử mà không có gì?
Lăng Phong bị đả kích trầm trọng, đang định làm một bài PR bản thân.
Đúng lúc này.
"Ầm ầm"
Nóc nhà bị phá tung, gạch đá bay tung tóe, kế đó còn đáng mong chờ hơn, có hai bóng người bay lên, lộn một vòng đáp trên mái nhà.
Cảnh này m* nó quá kinh điển, phim chưởng luôn luôn có.
"Vl, khinh công trong truyền thuyết?"
Lăng Phong cũng luyện thân pháp, nhưng trình của hắn vẫn chỉ dừng ở khái niệm nhanh hơn người khác mà thôi. Bay một phát đội cả gạch ngói kiểu kia, Phong ca xin quỳ lạy. Hắn thậm chí còn chả tin nó có thật, lần đầu nhìn thấy.
Hai cao thủ hậm hực nhìn nhau, còn chưa xuất chiêu, bên dưới sân đã hỗn loạn.
- Ngươi m* nó không biết tôn ti trật tự sao? Ông đứng ở đây từ đầu...
Lại nghe đâu đó có tiếng rao:
- Cá cược đây, cá cược đây. Cửa dưới Tiêu Thiên Phóng, Bát Đại Hộ pháp, đệ tử chân truyền Tiêu Phong. Cửa trên Tống Trưởng lão, Cửu Đại Trưởng lão. Cái Bang nội đấu, trăm năm chỉ có một trận. Mỗi lần đặt 5 lượng. Nhanh chóng đặt tiền, đảm bảo uy tín chất lượng.
- Nóng hổi, nóng hổi. Tại hạ có người chú ở Cái Bang đưa tin, biết được chút cơ mật. Tiêu Thiên Phóng đã luyện thành tuyệt học Hàng Long Chưởng, tỉ lệ thắng tăng ít nhất 2 phần.
"A đù, đệ tử Tiêu Phong?" Lăng Phong tai mắt sáng ngời, ngay lập tức đạp "mỹ nữ" Diễm Tuyết Cơ sang một bên, nhảy lên bàn xem cho rõ.
Lăng Phong đang suy nghĩ chuyện cổ kim, đang hồi gay cấn "Hoàng hậu bắt gian, Hoàng đế Thái tử phi vụng trộm Thượng Lâm uyển, đại kết cục 3P", đột nhiên có giọng nữ vang lên đằng sau:
- Lăng "thiếu hiệp", ngươi vẫn chưa chết sao?
Lăng Phong suýt nữa sặc nước trà.
"V*, đứa nào ăn gan báo, dám trù ông chết non?"
Quay đầu nhìn lại.
Mày liễu cong cong, đôi con ngươi trong trẻo đen láy như hột xoàn, quả thực chết người không đền mạng. Mạng mỏng che mặt, nhưng không thể che hết ý cười khảm trên hai gò má lúm đồng tiền đầy mê hoặc. Eo thon nhỏ nhắn, bờ mông cong vút tuyệt mỹ, thân thể và mị hoặc từ xương cốt, phong tình động nhân. Đặc biệt là trang phục, váy dài từ trên xuống đều một màu hồng, càng thêm vẻ gợi cảm yêu mị.
"Má ơi ngon." Lăng Phong hai mắt sáng ngời.
- Cô... cô nương...
"M* nó, cà lăm. Lâu ngày không đi bar mồm lưỡi líu hết cả, mất mặt." Lăng Phong thầm tự trách.
Cả tuần liền dạo khắp Hà Đông chả gặp ma nào ra hồn, đùng một cái trong một ngày gặp tận hai mỹ nữ. Vậy mới nói, muốn gặp gái đẹp cũng phải xem ngày.
Trước mặt mỹ nữ, đầu tiên không được lộ mặt heo. Phong ca ngay lập tức chấn chỉnh, ho nhẹ một tiếng:
- Cô nương này, tại hạ quả thật có một chữ Lăng, nhưng là tên, không phải họ. Rất vui được làm quen, tại hạ Phong Lăng.
Nói xong đưa tay ra trước, khom người kiểu quý tộc phương Tây, bụng thầm nghĩ ca ca phong độ cao quý cỡ này, đám thiếu nữ Hà Đông các ngươi cả đời toàn thấy xú nam thô lậu đảm bảo chết ngất.
- Hì, ngươi là Lăng Phong, buôn bán tơ lụa, còn giả vờ đảo tên lại làm gì? Ủa, ngươi... bị đau bụng sao?
- Khụ khụ...
Lăng Phong triệt để ho khan.
Lộ tẩy? Đối phương là ai? Nói một cái trúng phóc thân phận của hắn.
Mặt thì rõ đẹp, lời lẽ lại hơi quá đanh thép. Câu trước trù người chết yểu, câu sau trù đau bụng, không hổ truyền thống bốn chữ vàng "sư tử Hà Đông".
Chẳng qua, câu chữ tuy hơi khó nghe, bù lại biểu tình lại e thẹn ngọt ngào. Giọng điệu ôn nhu, vừa mang mấy phần vui sướng, vừa mang ý quan tâm, còn có cả sự ngượng ngùng. Người mị, thanh âm càng mị, nếu đem lên giường nhất định sảng tới ngây người, kể cả "sư tử Hà Đông" vẫn rất phù hợp làm lão bà của Phong ca.
Chỉ là, quá mạc danh kỳ diệu, nhất định có biến.
Nói không chừng, Triều Lam muốn thu phục nhân tâm, thậm chí mỹ nhân kế trong truyền thuyết cũng dùng đến. Bỏ tiền thuê vài kỹ nữ giang hồ hí lộng anh hùng hào kiệt sao? Chỉ là, mỹ nhân kế mà dùng nguyên liệu cỡ này, Phong ca tình nguyện trúng kế. Chỉ lo một chuyện, trên người chỉ còn mấy chục lượng bạc, trúng kế không sao, vạn nhất bị ký sổ ghi nợ, vậy thì thảm.
Hai người nhìn nhau.
Mỹ nhân khoanh tay, bầu ngực đội lên, số đo ước chừng phải xấp xỉ 90. Đôi mắt to ngập nước, khuôn mặt biểu tình tựa cười tựa không.
"Cô gái này, hình như..."
- Diễm... Tuyết Cơ?
Diễm Tuyết Cơ, nữ lão bản đổ phường Thiên Địa. Năm xưa Lăng Phong chân ướt chân ráo đến kinh thành, nữ nhân đem lên giường đầu tiên chính là nàng ta. Chỉ hận, người ngọc đã trên giường, Phong ca vẫn chưa đâm chọc gì được.
Mới đó đã sắp hai năm.
Diễm Tuyết Cơ nguýt dài, vểnh đôi môi mềm mại nói:
- Nhớ ra rồi sao? Hừm, uổng công ta ba lần cứu ngươi...
- Cái gì tận... ba lần? - Lăng Phong mờ mịt, nói xong lại thấy không ổn. Bản đại hiệp đã ra trận, làm sao lại chỉ có "ba lần"?
Nghiêm túc mà nói, dám vu khống hắn đòi truy cứu trách nhiệm? Diễm Tuyết Cơ cùng lắm chỉ ra tay cứu hắn một lần, chính là lần thần pháp lần đầu đột pháp, suýt tẩu hỏa nhập ma. Ở đâu ra mà ba lần?
Đột nhiên da đầu Lăng Phong rục rịch, không khỏi đưa mắt nhìn lại.
"Khoan đã, cảnh này quen lắm, tự nhiên có gái bắt chuyện. Đừng nói lại là Thiên Diện Quỷ Thủ kia giở trò nha."
Đúng lúc này, Tần Quyền thò đầu vào nhắc khéo:
- Tứ ca, Triều gia trang...
Lăng Phong vỗ ngực, nghe Tống Nguyên An nói qua, Thiên Diện chỉ giả dạng một lúc một người, nếu Tần Quyền đã lên tiếng chứng tỏ đây là cảnh thật.
"M* nó, thật phiền." Lăng Phong thầm bực bội.
Từ khi thứ quái thai "Thiên Diện" xuất hiện, Phong ca sinh sợ đầu sợ đuôi. Không giải quyết triệt để, sau này xem ra khó lòng ăn ngon ngủ yên. Không khéo cực khổ kéo được mỹ nữ lên giường, đại chiến 300 hiệp mới vỡ lẽ là nằm với quỷ, m* nó chỉ nghĩ không thôi đã teo hết cả súng ống.
Lại quan sát Diễm Tuyết Cơ thêm lần nữa, Lăng Phong bỗng nhớ ra.
"Nữ hiệp áo hồng"?
- Ra là cô.
Thảo nào đêm đó bị ám toán, ngay khi Diễm Tuyết Cơ xuất hiện, trong sát na cuối cùng trước khi bất tỉnh, Lăng Phong cứ thấy quen quen.
Diễm Tuyết Cơ tròn mắt tò mò:
- Ngươi đến Hà Bắc làm gì?
- Làm Bang chủ. - Lăng Phong đắc ý nói.
- Bang chủ? Như ngươi mà cũng làm Bang chủ được sao? Hihi.
Diễm Tuyết Cơ che miệng cười không ngừng, má đồng tiền lại hiện, vô cùng dụ hoặc.
Lăng Phong há mồm định bào chữa. Đột nhiên nghĩ lại, mỹ nữ cười vui vẻ như vậy, việc quái gì phải sửa lại cho mất hứng, cứ để vậy ngắm cho đã.
Nghĩ vậy liền trịnh trọng thở dài:
- Kỳ thực, ta đi buôn kiếm chút tiền thôi. Cô cũng biết đó, nhà ta nghèo rớt mùng tơi, trên dưới ăn không đủ no. Không đi xa kiếm tiền, uống gió tây bắc mà sống mất.
- À, ngươi luyện võ công, thế nào rồi?
- Vẫn vậy thôi. - Lăng Phong cũng không biết nói sao, hắn còn chả biết võ công mình tăng hay giảm, khí lực hình như có tăng, những thứ khác hình như giảm.
Diễm Tuyết Cơ vừa quay lại môn phái, vừa đột phá võ công. Còn tưởng Lăng Phong 2 năm qua đã tiến bộ thêm, gặp lại muốn so tài một phen, chẳng ngờ hắn lại nói nhẹ nhàng như vậy.
Nàng cất giọng tiếc nuối:
- Ngươi thực sự chỉ nghĩ kiếm tiền thôi sao? Ngươi có chỗ hơn người khác, không chịu luyện sẽ rất phí đó.
Nói xong lại cười khúc khích:
- Hìhì, có điều tâm chỉ nghĩ đến tiền như ngươi, luyện công chắc chắn tẩu hỏa nhập ma. Thôi đừng luyện thì hơn. Mất công tẩu hỏa không có người giúp.
Lăng Phong thờ ơ đáp:
- Thế đạo này, tuy rằng tiền tài không phải vạn năng, thế nhưng không có vài ức bạc không thể sống tốt nha. Ta còn chưa cưới vợ đâu.
- Người ta cũng không hỏi ngươi có vợ hay chưa? - Diễm Tuyết Cơ giọng nhỏ hẳn.
Xong xuôi lại liếc mắt, hỏi khẽ:
- Lần nọ gặp ở Triều gia, cạnh ngươi có một mỹ nữ nha. Bây giờ đi đâu rồi?
Xem ra đang nhắc đến Nguyệt Dung. Lăng Phong gật đầu, ngay lập tức lại lắc đầu, gạt nước mắt nói:
- Nàng ấy là bạn gái cũ của ta...
Diễm Tuyết Cơ tim đập thình thịch.
Tần Quyền trợn mắt há mồm muốn phản bác, ngay lập tức bị Lăng Phong bịt mồm ú ớ. Không để cho Tần Quyền có thời cơ phá bĩnh, Lăng Phong bồi thêm một câu:
-... nhưng chia tay rồi. Bây giờ ta tự do.
Nói rồi còn cố gắng nhấn trọng tâm cuối câu, trên mặt diễn một bộ bi thương hối tiếc.
Chỉ là, Diễm Tuyết Cơ ngay lập tức sầm mặt, đôi mày liễu nhăn lại nói:
- A, ngươi... sao lại bội tình bạc nghĩa như vậy? Ngươi có biết mấy ngày ngươi trị thương, nàng ấy lo lắng ra sao không? Hừ, đàn ông đều như vậy. Sư phụ nói phải.
- Ta...
"M* nó, chém gió quá đà, phản tác dụng." Lăng Phong toát mồ hôi hột.
Lại không biết sư phụ nàng ta là bà già khó tính nào, lại đi gieo rắc vào đầu nữ đệ tử mấy thứ định kiến phản khoa học như vậy.
Còn may Phong ca là người nhanh ý, gặp lửa bỏ tay người dùng đến xuất thần nhập hóa, lập tức dựng chuyện:
- Hừm, ta mới là người chịu thiệt đó. Cô ta kỳ thực đã có ý trung nhân, thậm chí không chỉ một người, thấy ta có tiền tài mới theo đuôi mà thôi. Vừa gặp thương thế khó qua, cô ta chăm sóc thấy không có thu hoạch liền bỏ đi mà thôi. Ta là người chung tình, ghét nhất chính là loại nữ nhân tham tiền tài. Cô ta đi cứ đi, ta cũng không nuối tiếc...
- Thật sao?
Diễm Tuyết Cơ bị một tràng chuyện xưa lay chuyển, cảm động rối rít.
Tần Quyền suýt nữa ngả chổng vó, mồm miệng đều rơi ra ngoài. Nếu Nguyệt Dung có ở đây, dám chắc đã một kiếm chém Phong ca bay đầu.
Diễm Tuyết Cơ lại tự gật đầu đầu nói khẽ:
- Cũng phải. Nàng ta xinh đẹp bản lĩnh, dù thua bản cô nương một tẹo. Nếu không vì ham tiền, quả thật chả có lý do gì đi thích người như ngươi.
- Cái gì? Bổn công tử mà không có gì?
Lăng Phong bị đả kích trầm trọng, đang định làm một bài PR bản thân.
Đúng lúc này.
"Ầm ầm"
Nóc nhà bị phá tung, gạch đá bay tung tóe, kế đó còn đáng mong chờ hơn, có hai bóng người bay lên, lộn một vòng đáp trên mái nhà.
Cảnh này m* nó quá kinh điển, phim chưởng luôn luôn có.
"Vl, khinh công trong truyền thuyết?"
Lăng Phong cũng luyện thân pháp, nhưng trình của hắn vẫn chỉ dừng ở khái niệm nhanh hơn người khác mà thôi. Bay một phát đội cả gạch ngói kiểu kia, Phong ca xin quỳ lạy. Hắn thậm chí còn chả tin nó có thật, lần đầu nhìn thấy.
Hai cao thủ hậm hực nhìn nhau, còn chưa xuất chiêu, bên dưới sân đã hỗn loạn.
- Ngươi m* nó không biết tôn ti trật tự sao? Ông đứng ở đây từ đầu...
Lại nghe đâu đó có tiếng rao:
- Cá cược đây, cá cược đây. Cửa dưới Tiêu Thiên Phóng, Bát Đại Hộ pháp, đệ tử chân truyền Tiêu Phong. Cửa trên Tống Trưởng lão, Cửu Đại Trưởng lão. Cái Bang nội đấu, trăm năm chỉ có một trận. Mỗi lần đặt 5 lượng. Nhanh chóng đặt tiền, đảm bảo uy tín chất lượng.
- Nóng hổi, nóng hổi. Tại hạ có người chú ở Cái Bang đưa tin, biết được chút cơ mật. Tiêu Thiên Phóng đã luyện thành tuyệt học Hàng Long Chưởng, tỉ lệ thắng tăng ít nhất 2 phần.
"A đù, đệ tử Tiêu Phong?" Lăng Phong tai mắt sáng ngời, ngay lập tức đạp "mỹ nữ" Diễm Tuyết Cơ sang một bên, nhảy lên bàn xem cho rõ.