Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
- Dừng tay.
- Phong con. - Lâm thị la lên.
Lăng Phong bị đánh gần chục côn, chưa kể vài tên đấm đá vào người, mới nghe có tiếng người tới.
Hắn đang nằm sấp xuống sàn nhà, trên người thương thế không rõ, vì có áo quần che lại, nhưng máu mũi máu tai đều nhỏ ra cả rồi, tai cũng ù hẳn đi. Lúc Lăng Phong còn đang suy tính nói gì làm gì tiếp, thì bị một côn ngang lưng, ngã luôn xuống, không còn lực hoàn trả gì nữa, rồi cứ thế chịu đến bây giờ. Hắn nghĩ đám này đánh cũng có tính toán, nếu một côn vào đầu hắn, chỉ sợ lại xuống gặp lại hai vị đầu trâu mặt ngựa kia lần nữa.
Sau đó là một đống hỗn độn âm thanh, nghe như tiếng của Lăng Vân, còn có tiếng lão già chó chết kia nói gì đó. Lăng Phong cũng chìm vào hôn mê.
"Ta ... sẽ trả thù." Đó là ý nghĩ cuối cùng của hắn.
...
Chuyện của Lăng Phong khiến lần đi lên kinh thành gián đoạn.
Một tên hạ nhân thấp kém, mà ảnh hưởng lớn như vậy?
Đầu tiên phải kể đến tiếng nói của Lăng Minh. Lăng Minh không hề ưa lão Lăng Kha này. Nghe nói lão già này cũng để ý đến Trâu Nhị nương, khiến Lăng Minh chán ghét. Kẻ thủ của kẻ thù là bạn, Lăng Phong tuy không phải đồng minh bằng hữu gì của Lăng Minh, chẳng qua hắn đối chọi với lão già kia, Lăng Minh cảm thấy như chinh mình sai người đi đánh lão Kha kia mà bị đánh lại vậy, liền đề nghị trì hoãn chờ Lăng Phong khỏi rồi cùng lên kinh thành.
Lăng Vân dĩ nhiên không đồng ý. Trong mắt nàng ta làm sao vì Lăng Phong mà dừng cả kế hoạch sinh ý cho gia tộc được? Thứ nhất, không có hắn cũng chả ảnh hưởng gì, không đi được thì bỏ lại Tô Châu, mà kể cả nhất thiết có hắn, vậy đi riêng sau cũng được.
Tiếp theo là bởi Khương Vũ Y nói góp vào. Khương Vũ Y vì sao nói giúp Lăng Phong? Bản thân Khương Vũ Y chỉ đồng tình với hắn vì dám chịu đòn để mẫu thân thoát khốn, chứ không đến mức yêu thương gì hắn. Mà vì Lâm Nghi Anh chạy qua khóc lóc nhờ nói, bà sợ lần này nếu Lăng Vân Vũ Y đi trước lên kinh thành, thì gần như hết đường cho mẹ con bà.
Nếu không đi cùng, làm sao biết lên muộn có được hay không? Lâm thị tự biết thân phận mẹ con trong phủ thấp kém, Lăng Phong tự nhiên vớ được ghế chưởng quỹ kia khiến bà mừng rỡ không dám tin, nghĩ rằng trời Phật phù hộ. Nay nếu vì chuyện này mà bỏ lỡ, vậy bà sẽ mãi hối hận, vì chuyện này khiến con mình mất cơ hội thăng tiến.
Cũng không chắc lão Kha kia đã hoàn toàn xong chuyện. Nếu không đi được lần này, chuyện phiền phức e là lại tới.
Cuối cùng, có vài người tưởng như không liên quan nhưng cũng muốn để Lăng Phong nên đi cho khuất mất. Đó là Mạnh phu nhân và Trâu Nhị nương.
Trâu Nhị nương nghe Lăng Minh kể chuyện của hai người bị lộ, tuy rất lo lắng nhưng không đến mức muốn Lăng Phong chết cho kín tiếng. Điều đáng nói là Lăng Hải, thằng con quý hóa này đi chơi tận Hàng Châu còn chưa về, làm sao mà đi kinh thành được.
Mạnh phu nhân thì khác, bà ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, ngay từ cái lễ tang Lăng Chiến. Bà ta là người nhớ rõ nhất, Lăng Phong là Tam thiếu gia, bây giờ đáng ra đã thành lão Tam trong cái nhà này. Mặc dù Lăng Chiến đã chết, chỉ còn bà ta có quyền quyết định. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Lâm Nghi Anh trong phủ, bà ta lại ngứa ngáy khó chịu. Con hồ ly kia tại sao có con lớn mà vẫn trẻ đẹp như vậy, trong khi bà ta lại già lão. Làm sao thì làm, hai mẹ con kia cút khuất mắt bà ta đi là được. Bà ta từ sau lần Lăng Chiến mất, ra vẻ ăn chay niệm Phật, vì vậy mấy lần muốn ngầm làm âm mưu đẩy hai mẹ con này ra khỏi phủ đều không dám, sợ bị nghiệt chướng này nọ. Nay có cơ hội, liền một tay nói vào.
Lăng Vân chẳng ngờ chỉ một tên Lăng Phong nhỏ bé, lại lắm người để ý đến vậy, nàng tuy khó hiểu nhưng đành chấp nhận. Vậy cũng được, chuẩn bị kỹ thêm chút nữa vậy.
Một nhân vật tuy thấp bé, một chuyện tuy đơn giản, nhưng nếu bới móc nó lên, thì hóa ra đủ thứ quan hệ móc nối, đủ thứ tính toán tỏa ra.
Chuyện hôm đó sau khi Lăng Phong bất tỉnh xảy ra những gì? Vậy phải nghe A Trình ngồi chém gió với mấy tên người làm.
- Đại tiểu thư mắt hạnh giương lên, tay ngọc chỉ vào lão Kha liền nói, lão già kia, a hả a hả, dám ban ngày tuyên dâm đó sao, a hả a hả, bổn ...
- Trình đệ, ngươi mở lớp ca kịch sao? - Lăng Phong phì cười đi ra nói.
- Phong ca, khỏe rồi?
- Khỏe thế quái nào được. Ngươi thử như ta thì biết.
- Hê hê, lão Trình ta đây cả người chỉ có một chỗ luyện qua lò bát quái, cứng rắn như thiết, còn lại đều rất dễ vỡ, không thể liều lĩnh như Phong ca được.
A Trình bức xúc nói tiếp :
- Mà tên già kia, rõ ràng gây chuyện, vậy mà cuối cùng lại ...
Mấy tên khác đang ngồi già vờ quay đi không nghe. "Hừ, tên Trình ngươi, còn có thằng Phong này, sắp tới đều đi lên kinh, dĩ nhiên muốn nói gì thì nói. Bọn ta còn ở đây kiếm ăn nha." Tất cả đều nghĩ vậy.
Người là vậy, còn chưa đến mức đồng cam cộng khổ, có chuyện vui đùa không sao, nhưng đụng đến miếng ăn, thì mấy ai dám nghĩa khí góp vào.
Lăng Phong nhìn ra thái độ kia, hắn chỉ cười, những người này cũng đều khó khăn mà kiếm tiền, chỉ cần không hại hắn là tốt rồi.
Còn chuyện hôm đó sau đó ra sao, Lăng Phong không quan tâm. Hắn không hỏi cũng đoán biết lão Kha kia chắc chắn không hề hấn gì. Hôm đó cùng lắm Lăng Vân tới để cứu người chết, không phải để lấy công bình. Lăng Kha là trưởng lão quan trọng trong tộc, Lăng Phong chỉ là hạ nhân thấp hèn. Dù có chuyện cỡ nào người thiệt cũng là hắn. Thậm chí đánh chết Lăng Phong cũng chưa chắc phát sinh chuyện gì. Cùng lắm lão kia thì bị trách là đánh hạ nhân nặng tay quá, mà cũng chả ai rảnh đi trách mắng vớ vẩn như vậy, Bao Thanh Thiên sao? Lại nói, đây là thời nhà Tống, không biết có vị mặt đen nào thật không? Có dịp tìm hiểu thử.
Mạng người hạ đẳng ở thời này là vậy, còn tệ hơn miếng ăn đồ vật. Lăng Phong mấy lần chứng kiến nên đã hiểu rõ lắm, cũng không trông mong hôm đó ai đứng ra, nói những gì, phân xử ra sao? Hắn chỉ cần nghe tiếng Lâm thị là an tâm.
Còn Lăng Kha? Lăng Phong sẽ quay lại. Còn đám kia nữa, mặt từng tên hắn đều nhớ, tên tuổi đều tìm hiểu kỹ. Từng người một, từng người một. Thực ra nếu nói Mặc lão một tiếng, lão sẽ giúp hắn xử lý không cần hỏi lại, rất gọn lẹ. Nhưng bây giờ ra tay là không nên, thằng ngu cũng nhìn ra Lăng Phong trả thù. Lăng Phong cũng không sợ mình bị điều tra chịu tội, nhưng sợ mẫu thân bị liên lụy. Hơn nữa, hắn muốn chính tay mình ra tay, không phải Mặc lão hay ai khác. Từng vết thương trên người, hắn vẫn nhớ vị trí độ sâu từng cái, sẽ trả đủ.
Mặc lão lần trước nói, làm gì cũng phải suy trước tính sau, kể cả bột phát cũng nên tính ít nhất hai bước đi một lần, đừng bao giờ để mình vào ngõ cụt.
Cho đến sáng nay khi tỉnh dậy, Lăng Phong mới nhận ra rằng, cái thế giới này, lúc nhàn tản thì thật nhản tản, lúc tàn khốc thì sẽ tàn khốc. Ngươi nghĩ mình là nhân vật chính thì sẽ không bị đánh chết sao?
Cuộc sống mỗi người, ai cũng nghĩ mình là nhân vật chính.
Chuyện lúc trước cùng đám Quyền giết người vẫn còn đó, nhưng bẵng đi một thời gian sống an vui, Lăng Phong dần quên đi mất. Bây giờ thì hắn đã nhận ra, vì sao người ta có thể điên cuồng tập luyện để trả thù ai đó, vì sao người ta lại bất chấp tất cả mạnh mẽ lên.
Vì sinh tồn.
Phải vững tâm.
...
Đã qua tháng giêng, mặc dù hội xuân vẫn còn khắp nơi. Nhưng đối với người làm buôn bán, đầu năm chỉ có một ngày, sau đó phải tích cực trở lại rồi, nếu không sẽ lỗ vốn, mất thị trường.
Hôm nay, đoàn người Lăng gia khởi hành lên kinh thành Trường An. Lăng phủ nhộn nhịp hẳn.
Một tuần, Lăng Phong có thể đi lại tốt. Mấy tên người làm rất lấy làm lạ, kẻ này bị thương nặng mà hồi phục thực nhanh, hay lần đó hắn ta bị đánh chưa đủ nặng, chả phải toàn máu là máu sao?
Lăng Phong cũng bất ngờ với khả năng chịu đòn của mình, khả năng hồi phục thì phải cảm ơn hai người, Mặc lão và Khương Vũ Y. Mặc lão là người từng trải quân trường, mấy chuyện bị thương này, làm sao để nhanh chóng hồi phục ra trận lão ta quá hiểu. Khương Vũ Y hóa ra lại biết chút y thuật, còn giúp hắn đắp thuốc. Lúc nàng ta đắp thuốc cho hắn, mặt còn đỏ bừng vì ngại ngùng, mặc dù lưng hắn máu thịt lộn tùng phèo cả. Lăng Phong thì chỉ phì cười, mới nhìn có cái lưng đã thế, nếu nhìn chỗ khác không biết nàng ta ra sao, không biết chừng lại nhảy lên vì sung sướng cũng nên. Có điều nói lại, tay nàng ta cũng thật mềm mại, đắp thuốc hiệu quả liền da liền xương chưa thấy, nhưng Lăng Phong đã thấy sinh cơ trong người bừng bừng. Đến giờ vẫn lưu luyến, xem ra bị thương cũng không phải chuyện gì quá tệ.
Lăng Phong muốn cưỡi ngựa, A Trình ghé lại hỏi :
- Huynh ổn đấy chứ?
- Có thể ăn hết một con voi.
- Voi là con gì?
- À, một loại lạc đà.
"Quên mất. Chỗ này không biết con voi." Lăng Phong nghĩ thầm.
Nhìn cảnh Lăng Phong lên ngựa, A Trình nhíu mày, liền như hiểu ra :
- Huynh có biết cưỡi ngựa không đấy?
- Ta biết một chút, nhưng bị thương. Còn không mau giúp. - Lăng Phong chống chế.
Hắn không biết cưỡi ngựa. Lần trước đi cùng đám Quyền vì không biết cưỡi ngựa mới làm đánh xe, lần này có cơ hội sờ vào ngựa, tiện thể tập cưỡi luôn, miễn cho lần sau có chuyện cần. Ngựa này đều đã thuần tốt, cũng không cao to như ngựa trong quân, hộ tống thì cũng đi chậm thôi, chịu khó bình tĩnh một chút, chẳng lẽ còn không cưỡi được, có chuyện thì bảo bị thương chưa hết là được.
A Trình liền đỡ Lăng Phong lên, mắt chưa hết nghi ngờ. A Trình hắn cũng không biết cưỡi ngựa. Nếu biết thằng nhãi Phong này đang giả vờ, chắc chắn kéo hắn xuống.
"Haha, kinh thành, ta trở về đây."
- Phong con. - Lâm thị la lên.
Lăng Phong bị đánh gần chục côn, chưa kể vài tên đấm đá vào người, mới nghe có tiếng người tới.
Hắn đang nằm sấp xuống sàn nhà, trên người thương thế không rõ, vì có áo quần che lại, nhưng máu mũi máu tai đều nhỏ ra cả rồi, tai cũng ù hẳn đi. Lúc Lăng Phong còn đang suy tính nói gì làm gì tiếp, thì bị một côn ngang lưng, ngã luôn xuống, không còn lực hoàn trả gì nữa, rồi cứ thế chịu đến bây giờ. Hắn nghĩ đám này đánh cũng có tính toán, nếu một côn vào đầu hắn, chỉ sợ lại xuống gặp lại hai vị đầu trâu mặt ngựa kia lần nữa.
Sau đó là một đống hỗn độn âm thanh, nghe như tiếng của Lăng Vân, còn có tiếng lão già chó chết kia nói gì đó. Lăng Phong cũng chìm vào hôn mê.
"Ta ... sẽ trả thù." Đó là ý nghĩ cuối cùng của hắn.
...
Chuyện của Lăng Phong khiến lần đi lên kinh thành gián đoạn.
Một tên hạ nhân thấp kém, mà ảnh hưởng lớn như vậy?
Đầu tiên phải kể đến tiếng nói của Lăng Minh. Lăng Minh không hề ưa lão Lăng Kha này. Nghe nói lão già này cũng để ý đến Trâu Nhị nương, khiến Lăng Minh chán ghét. Kẻ thủ của kẻ thù là bạn, Lăng Phong tuy không phải đồng minh bằng hữu gì của Lăng Minh, chẳng qua hắn đối chọi với lão già kia, Lăng Minh cảm thấy như chinh mình sai người đi đánh lão Kha kia mà bị đánh lại vậy, liền đề nghị trì hoãn chờ Lăng Phong khỏi rồi cùng lên kinh thành.
Lăng Vân dĩ nhiên không đồng ý. Trong mắt nàng ta làm sao vì Lăng Phong mà dừng cả kế hoạch sinh ý cho gia tộc được? Thứ nhất, không có hắn cũng chả ảnh hưởng gì, không đi được thì bỏ lại Tô Châu, mà kể cả nhất thiết có hắn, vậy đi riêng sau cũng được.
Tiếp theo là bởi Khương Vũ Y nói góp vào. Khương Vũ Y vì sao nói giúp Lăng Phong? Bản thân Khương Vũ Y chỉ đồng tình với hắn vì dám chịu đòn để mẫu thân thoát khốn, chứ không đến mức yêu thương gì hắn. Mà vì Lâm Nghi Anh chạy qua khóc lóc nhờ nói, bà sợ lần này nếu Lăng Vân Vũ Y đi trước lên kinh thành, thì gần như hết đường cho mẹ con bà.
Nếu không đi cùng, làm sao biết lên muộn có được hay không? Lâm thị tự biết thân phận mẹ con trong phủ thấp kém, Lăng Phong tự nhiên vớ được ghế chưởng quỹ kia khiến bà mừng rỡ không dám tin, nghĩ rằng trời Phật phù hộ. Nay nếu vì chuyện này mà bỏ lỡ, vậy bà sẽ mãi hối hận, vì chuyện này khiến con mình mất cơ hội thăng tiến.
Cũng không chắc lão Kha kia đã hoàn toàn xong chuyện. Nếu không đi được lần này, chuyện phiền phức e là lại tới.
Cuối cùng, có vài người tưởng như không liên quan nhưng cũng muốn để Lăng Phong nên đi cho khuất mất. Đó là Mạnh phu nhân và Trâu Nhị nương.
Trâu Nhị nương nghe Lăng Minh kể chuyện của hai người bị lộ, tuy rất lo lắng nhưng không đến mức muốn Lăng Phong chết cho kín tiếng. Điều đáng nói là Lăng Hải, thằng con quý hóa này đi chơi tận Hàng Châu còn chưa về, làm sao mà đi kinh thành được.
Mạnh phu nhân thì khác, bà ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, ngay từ cái lễ tang Lăng Chiến. Bà ta là người nhớ rõ nhất, Lăng Phong là Tam thiếu gia, bây giờ đáng ra đã thành lão Tam trong cái nhà này. Mặc dù Lăng Chiến đã chết, chỉ còn bà ta có quyền quyết định. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Lâm Nghi Anh trong phủ, bà ta lại ngứa ngáy khó chịu. Con hồ ly kia tại sao có con lớn mà vẫn trẻ đẹp như vậy, trong khi bà ta lại già lão. Làm sao thì làm, hai mẹ con kia cút khuất mắt bà ta đi là được. Bà ta từ sau lần Lăng Chiến mất, ra vẻ ăn chay niệm Phật, vì vậy mấy lần muốn ngầm làm âm mưu đẩy hai mẹ con này ra khỏi phủ đều không dám, sợ bị nghiệt chướng này nọ. Nay có cơ hội, liền một tay nói vào.
Lăng Vân chẳng ngờ chỉ một tên Lăng Phong nhỏ bé, lại lắm người để ý đến vậy, nàng tuy khó hiểu nhưng đành chấp nhận. Vậy cũng được, chuẩn bị kỹ thêm chút nữa vậy.
Một nhân vật tuy thấp bé, một chuyện tuy đơn giản, nhưng nếu bới móc nó lên, thì hóa ra đủ thứ quan hệ móc nối, đủ thứ tính toán tỏa ra.
Chuyện hôm đó sau khi Lăng Phong bất tỉnh xảy ra những gì? Vậy phải nghe A Trình ngồi chém gió với mấy tên người làm.
- Đại tiểu thư mắt hạnh giương lên, tay ngọc chỉ vào lão Kha liền nói, lão già kia, a hả a hả, dám ban ngày tuyên dâm đó sao, a hả a hả, bổn ...
- Trình đệ, ngươi mở lớp ca kịch sao? - Lăng Phong phì cười đi ra nói.
- Phong ca, khỏe rồi?
- Khỏe thế quái nào được. Ngươi thử như ta thì biết.
- Hê hê, lão Trình ta đây cả người chỉ có một chỗ luyện qua lò bát quái, cứng rắn như thiết, còn lại đều rất dễ vỡ, không thể liều lĩnh như Phong ca được.
A Trình bức xúc nói tiếp :
- Mà tên già kia, rõ ràng gây chuyện, vậy mà cuối cùng lại ...
Mấy tên khác đang ngồi già vờ quay đi không nghe. "Hừ, tên Trình ngươi, còn có thằng Phong này, sắp tới đều đi lên kinh, dĩ nhiên muốn nói gì thì nói. Bọn ta còn ở đây kiếm ăn nha." Tất cả đều nghĩ vậy.
Người là vậy, còn chưa đến mức đồng cam cộng khổ, có chuyện vui đùa không sao, nhưng đụng đến miếng ăn, thì mấy ai dám nghĩa khí góp vào.
Lăng Phong nhìn ra thái độ kia, hắn chỉ cười, những người này cũng đều khó khăn mà kiếm tiền, chỉ cần không hại hắn là tốt rồi.
Còn chuyện hôm đó sau đó ra sao, Lăng Phong không quan tâm. Hắn không hỏi cũng đoán biết lão Kha kia chắc chắn không hề hấn gì. Hôm đó cùng lắm Lăng Vân tới để cứu người chết, không phải để lấy công bình. Lăng Kha là trưởng lão quan trọng trong tộc, Lăng Phong chỉ là hạ nhân thấp hèn. Dù có chuyện cỡ nào người thiệt cũng là hắn. Thậm chí đánh chết Lăng Phong cũng chưa chắc phát sinh chuyện gì. Cùng lắm lão kia thì bị trách là đánh hạ nhân nặng tay quá, mà cũng chả ai rảnh đi trách mắng vớ vẩn như vậy, Bao Thanh Thiên sao? Lại nói, đây là thời nhà Tống, không biết có vị mặt đen nào thật không? Có dịp tìm hiểu thử.
Mạng người hạ đẳng ở thời này là vậy, còn tệ hơn miếng ăn đồ vật. Lăng Phong mấy lần chứng kiến nên đã hiểu rõ lắm, cũng không trông mong hôm đó ai đứng ra, nói những gì, phân xử ra sao? Hắn chỉ cần nghe tiếng Lâm thị là an tâm.
Còn Lăng Kha? Lăng Phong sẽ quay lại. Còn đám kia nữa, mặt từng tên hắn đều nhớ, tên tuổi đều tìm hiểu kỹ. Từng người một, từng người một. Thực ra nếu nói Mặc lão một tiếng, lão sẽ giúp hắn xử lý không cần hỏi lại, rất gọn lẹ. Nhưng bây giờ ra tay là không nên, thằng ngu cũng nhìn ra Lăng Phong trả thù. Lăng Phong cũng không sợ mình bị điều tra chịu tội, nhưng sợ mẫu thân bị liên lụy. Hơn nữa, hắn muốn chính tay mình ra tay, không phải Mặc lão hay ai khác. Từng vết thương trên người, hắn vẫn nhớ vị trí độ sâu từng cái, sẽ trả đủ.
Mặc lão lần trước nói, làm gì cũng phải suy trước tính sau, kể cả bột phát cũng nên tính ít nhất hai bước đi một lần, đừng bao giờ để mình vào ngõ cụt.
Cho đến sáng nay khi tỉnh dậy, Lăng Phong mới nhận ra rằng, cái thế giới này, lúc nhàn tản thì thật nhản tản, lúc tàn khốc thì sẽ tàn khốc. Ngươi nghĩ mình là nhân vật chính thì sẽ không bị đánh chết sao?
Cuộc sống mỗi người, ai cũng nghĩ mình là nhân vật chính.
Chuyện lúc trước cùng đám Quyền giết người vẫn còn đó, nhưng bẵng đi một thời gian sống an vui, Lăng Phong dần quên đi mất. Bây giờ thì hắn đã nhận ra, vì sao người ta có thể điên cuồng tập luyện để trả thù ai đó, vì sao người ta lại bất chấp tất cả mạnh mẽ lên.
Vì sinh tồn.
Phải vững tâm.
...
Đã qua tháng giêng, mặc dù hội xuân vẫn còn khắp nơi. Nhưng đối với người làm buôn bán, đầu năm chỉ có một ngày, sau đó phải tích cực trở lại rồi, nếu không sẽ lỗ vốn, mất thị trường.
Hôm nay, đoàn người Lăng gia khởi hành lên kinh thành Trường An. Lăng phủ nhộn nhịp hẳn.
Một tuần, Lăng Phong có thể đi lại tốt. Mấy tên người làm rất lấy làm lạ, kẻ này bị thương nặng mà hồi phục thực nhanh, hay lần đó hắn ta bị đánh chưa đủ nặng, chả phải toàn máu là máu sao?
Lăng Phong cũng bất ngờ với khả năng chịu đòn của mình, khả năng hồi phục thì phải cảm ơn hai người, Mặc lão và Khương Vũ Y. Mặc lão là người từng trải quân trường, mấy chuyện bị thương này, làm sao để nhanh chóng hồi phục ra trận lão ta quá hiểu. Khương Vũ Y hóa ra lại biết chút y thuật, còn giúp hắn đắp thuốc. Lúc nàng ta đắp thuốc cho hắn, mặt còn đỏ bừng vì ngại ngùng, mặc dù lưng hắn máu thịt lộn tùng phèo cả. Lăng Phong thì chỉ phì cười, mới nhìn có cái lưng đã thế, nếu nhìn chỗ khác không biết nàng ta ra sao, không biết chừng lại nhảy lên vì sung sướng cũng nên. Có điều nói lại, tay nàng ta cũng thật mềm mại, đắp thuốc hiệu quả liền da liền xương chưa thấy, nhưng Lăng Phong đã thấy sinh cơ trong người bừng bừng. Đến giờ vẫn lưu luyến, xem ra bị thương cũng không phải chuyện gì quá tệ.
Lăng Phong muốn cưỡi ngựa, A Trình ghé lại hỏi :
- Huynh ổn đấy chứ?
- Có thể ăn hết một con voi.
- Voi là con gì?
- À, một loại lạc đà.
"Quên mất. Chỗ này không biết con voi." Lăng Phong nghĩ thầm.
Nhìn cảnh Lăng Phong lên ngựa, A Trình nhíu mày, liền như hiểu ra :
- Huynh có biết cưỡi ngựa không đấy?
- Ta biết một chút, nhưng bị thương. Còn không mau giúp. - Lăng Phong chống chế.
Hắn không biết cưỡi ngựa. Lần trước đi cùng đám Quyền vì không biết cưỡi ngựa mới làm đánh xe, lần này có cơ hội sờ vào ngựa, tiện thể tập cưỡi luôn, miễn cho lần sau có chuyện cần. Ngựa này đều đã thuần tốt, cũng không cao to như ngựa trong quân, hộ tống thì cũng đi chậm thôi, chịu khó bình tĩnh một chút, chẳng lẽ còn không cưỡi được, có chuyện thì bảo bị thương chưa hết là được.
A Trình liền đỡ Lăng Phong lên, mắt chưa hết nghi ngờ. A Trình hắn cũng không biết cưỡi ngựa. Nếu biết thằng nhãi Phong này đang giả vờ, chắc chắn kéo hắn xuống.
"Haha, kinh thành, ta trở về đây."