Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 178
Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa
Cách Tiểu Bát nói chuyện có lẫn chút khâm phục hiếm thấy: "Cho nên mới nói Quý Hà sống không dễ dàng á, hai mươi hai tuổi vừa tốt nghiệp trường cảnh sát đã bị tuyển đi nằm vùng. Vì chế tạo một kiện sơ yếu lý lịch đáng tin cậy, hắn bắt đầu làm lên từ tầng lưu manh thấp nhất, vẫn cứ dựa vào bản lĩnh của chính mình trở thành tay đấm nhãn vàng số một số hai. Trước đó không phải lực lượng cảnh sát mới phá mấy sào huyệt ma túy sao, bên trong có tác phẩm của hắn. Hơn nữa vì hòa mình vào đám người này, hắn đúng là cái gì cũng làm, chậc chậc."
Đờ mờ, đờ mờ đờ mờ đờ mờ! Nam Tầm vẫn rất muốn chửi thề.
Nam Tầm cáu bực đi quanh phòng mình vài vòng, bỗng mở cửa vọt ra.
Tiểu Bát hú một tiếng gào to: "Thân ái người đừng kích động a a a, ngươi không thể vạch trần Quý Hà, thật sự không được á! Diêm La Vương ghét cay ghét đắng kẻ phản bội, chớ nói chi hắn không chỉ phản bội mà còn nằm vùng! Đại boss sẽ giết chết hắn, sẽ giết chết hắn thật đó!"
"Ngươi ồn thật, ta chỉ muốn xuống nhà tìm Diêm Mạn. Ta phải trông coi cô bé từng giây từng phút."
Tiểu Bát ra sức thở phào nhẹ nhõm một hơi, nó rất sợ Nam Tầm vừa kích động liền nói hết tất cả. Đến lúc đó khí vận tử vừa chết, ha ha, game over.
Trong vòng một năm, Quý Hà làm được xuất sắc, Diêm La cho y quản lý càng ngày càng nhiều địa bàn. Như vậy có nghĩa y càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với những nhân vật quan trọng kia.
Nam Tầm càng nghĩ càng kinh hồn táng đảm. Nếu thật để Quý Hà đánh vào trong nòng cốt của Diêm La, vậy anh cậu thực sự phải chơi xong rồi.
Không thể vạch trần thân phận nằm vùng của Quý Hà, lại không thể trơ mắt nhìn đại boss gặp chuyện, Nam Tầm chỉ có thể tự mình nghĩ cách.
Kết quả Nam Tầm mới vừa xuống nhà đã nghe được tiếng cãi vã kịch liệt.
"Anh, nhưng em thích anh ấy, em nhất định phải ở bên anh ấy!" Diêm Mạn rống to.
"Anh nói rồi, không được." Giọng nói lạnh nhạt của Diêm La vang lên.
"Tại sao không được? Không phải anh ấy là anh em kết nghĩa sống chết có nhau của anh sao? Tại sao em không thể thích anh ấy!"
"Bởi vì, không hợp."
Diêm Mạn quýnh lên liền hét lớn: "Nhưng em đã là người của ảnh! Trong bụng em có con trai của anh ấy rồi!"
Giọng Diêm La càng thêm trầm lạnh: "Vậy thì xóa sạch."
Diêm Mạn khó có thể tin mà trừng hắn: "Anh thật quá đáng, oa oa...."
Sau đó, Nam Tầm mới xuống được một nửa cầu thang liền nhìn thấy Diêm Mạn đỏ mắt chạy lên, cứ như không hề thấy cậu, đóng rầm cửa phòng mình.
Tiếng kia vang dội đến mức lỗ tai cậu tê dại.
Cả người Nam Tầm run lên: "Tiểu Bát à, ta có loại dự cảm xấu."
Tiểu Bát trực tiếp kêu to: "Mẹ nó chính là cái cảnh này, trước khi cô bé kia gặp chuyện cũng ầm ĩ một trận với đại boss như vậy, sau đó sáng sớm ngày hôm sau rời nhà bỏ trốn!"
Trái tim Nam Tầm nhảy lên mãnh liệt: "Tiểu Bát, giao cho ngươi một nhiệm vụ gian khổ."
Tiểu Bát: "Ngươi nói!"
Nam Tầm: "Tối nay chớ ngủ, giúp ta thời thời khắc khắc chú ý hướng đi của Diêm Mạn. Một khi cô bé rời đi thì lập tức nói cho ta biết."
Tiểu Bát:...
"Tiểu Bát, Diêm Mạn thực sự có cốt nhục của Quý Hà hả?" Nam Tầm lại hỏi.
"Lăn lên giường là thật, Quý Hà còn không biết Diêm Mạn là em gái đại boss. Còn mang thai là giả, Diêm Mạn lừa anh cô bé nhưng hắn không biết nha. Vì vậy sau khi Diêm Mạn xảy ra chuyện, đại boss rất hận Quý Hà."
Lúc này Diêm La chỉ mang vẻ mặt lạnh nhạt ngồi trên ghế sô pha mà xem tờ báo chiều nay. Diêm La là người hiếm khi nổi giận, nhưng nếu hắn thực sự nổi giận thì sẽ vô cùng khủng bố, chưa thấy máu chưa bỏ qua.
Nam Tầm như một u hồn đi đến phía sau bóp vai đấm lưng cho hắn.
"Anh, anh đừng giận Mạn Mạn."
Diêm La thả tờ báo trong tay, vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh: "Tiểu Bạch, lại đây ngồi với anh một lúc."
Nam Tầm ngoan ngoãn dạ một tiếng, ngồi xuống cạnh hắn.
"Tiểu Bạch, có phải cậu cũng thấy anh rất quá đáng?" Diêm La hơi cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt hắn rất bình tĩnh, nhìn qua cũng không dính chút tức giận nào. Cảnh tượng vừa nãy giống như chỉ có Diêm Mạn một mình cố tình gây sự.
Nam Tầm lắc đầu một cái: "Tuy không biết tại sao anh ngăn cản Mạn Mạn và anh hai, thế nhưng quyết định của anh khẳng định không sai. Mạn Mạn còn nhỏ, chờ con bé lại lớn thêm chút nữa sẽ hiểu được anh tốn công nhọc lòng."
Diêm La nghe được lời này, không dùng ma chưởng hủy hoại kiểu tóc Nam Tầm nữa, mà duỗi tay nhéo nhéo mũi cậu, môi mỏng hắn hơi nhếch lên: "Tiểu Bạch đều vẫn luôn chọc người thương như thế."
"Anh, vậy rốt cuộc tại sao anh không cho Mạn Mạn đi với anh hai?" Nam Tầm thử thăm dò hỏi. Đại boss căn bản không biết thân phận nằm vùng của Quý Hà, cho nên cậu thực sự rất tò mò, rốt cuộc là vì sao.
Thực ra Nam Tầm đã có suy đoán. Diêm La mười hai mười ba tuổi đã bắt đầu lăn lộn trong thế giới đó, cuộc sống đầu đường xó chợ thực không dễ chịu. Vì vậy tuy bây giờ Quý Hà tiếp quản không ít sản nghiệp ngầm, nhưng ở trong mắt Diêm La, đây đều là ngành nghề có nguy cơ cao. Hắn yêu thương Diêm Mạn như thế, nhất định là muốn cô bé sau này được sống an ổn, mà không phải lại đi theo nhà trai suốt ngày lo lắng đề phòng.
Diêm La không trả lời Nam Tầm, cả người hắn ngả ra dựa vào phía sau, một cánh tay hắn theo thói quen khoác lên vai Nam Tầm.
Sau đó, hắn như lạc vào hồi ức, đôi mắt hơi nheo lại: "Tiểu Bạch, cậu biết tại sao năm đó anh lại nhận nuôi Diêm Mạn không?"
Nam Tầm: "Bởi vì Mạn Mạn cũng là trẻ mồ côi? Bởi vì trông con bé đáng yêu?"
Khóe miệng Diêm La hơi nhếch lên: "Trẻ mồ côi trông đáng yêu có rất nhiều. Tiểu Bạch, anh giống loại người có lòng tốt tràn lan sao?"
Nam Tầm lắc đầu. Thật không phải.
"Lúc đó à, một người lang bạt cảm thấy cô đơn vô vị, cho nên thuận tiện nuôi một đứa bé chơi. Sau đó nuôi mãi cũng thấy không tệ lắm, nên vẫn nuôi tới tận bây giờ. Tiểu Bạch, Diêm Mạn căn bản không có quyền nói không, hiểu sao?"
Nam Tầm:...
Im lặng nuốt nước miếng.
Mẹ nó, anh tưởng đang nuôi thú cưng hả? Dù là nuôi thú cưng, thì nó cũng có quyền lựa chọn đối tượng giao phối. Đại boss, anh thực sự không cần quản quá nhiều nha!
Tiểu Bát đột nhiên ho một tiếng: "Gia đang nghi đại boss thực sự nghĩ như vậy."
Nam Tầm: "Không phải ngươi nói, ở quỹ đạo nguyên thế giới, sau khi Diêm Mạn gặp chuyện thì đại boss rất buồn lòng sao?"
Tiểu Bát: "Nuôi thú cưng cũng có tình cảm được chứ. Ngươi nói xem, con mèo con ngươi vẫn nuôi đột nhiên bị người giết, ngươi có thể không tức giận sao? Nếu hắn thực sự thương Diêm Mạn như vậy, giá trị ác niệm làm sao lại biến thành 100, ha hả."
Hai chữ cuối cùng đầy oán niệm mờ mịt.
Nam Tầm:...
"Anh." Nam Tầm chợt kêu đại boss.
Đại boss vô cùng mê mẩn xoa đầu cậu: "Ừ."
"Anh ở cùng Diêm Mạn nhiều năm như vậy, anh đều như vậy như vậy... Vậy em mới quen biết anh hơn một năm, không phải là em..." Nam Tầm nói rồi nói, lại dần cúi thấp đầu.
Diêm La bật cười ha ha: "Tiểu Bạch không giống người khác, cậu là em trai của anh."
"Em không tin." Nam Tầm vỗ bay bàn tay hắn, nhanh chân chạy lên nhà.
Diêm La nhìn bàn tay trống vắng của mình, ánh mắt hơi trầm xuống.
Tiểu Bạch, đương nhiên cậu khác biệt với những người khác, làm sao có thể so sánh!
Cách Tiểu Bát nói chuyện có lẫn chút khâm phục hiếm thấy: "Cho nên mới nói Quý Hà sống không dễ dàng á, hai mươi hai tuổi vừa tốt nghiệp trường cảnh sát đã bị tuyển đi nằm vùng. Vì chế tạo một kiện sơ yếu lý lịch đáng tin cậy, hắn bắt đầu làm lên từ tầng lưu manh thấp nhất, vẫn cứ dựa vào bản lĩnh của chính mình trở thành tay đấm nhãn vàng số một số hai. Trước đó không phải lực lượng cảnh sát mới phá mấy sào huyệt ma túy sao, bên trong có tác phẩm của hắn. Hơn nữa vì hòa mình vào đám người này, hắn đúng là cái gì cũng làm, chậc chậc."
Đờ mờ, đờ mờ đờ mờ đờ mờ! Nam Tầm vẫn rất muốn chửi thề.
Nam Tầm cáu bực đi quanh phòng mình vài vòng, bỗng mở cửa vọt ra.
Tiểu Bát hú một tiếng gào to: "Thân ái người đừng kích động a a a, ngươi không thể vạch trần Quý Hà, thật sự không được á! Diêm La Vương ghét cay ghét đắng kẻ phản bội, chớ nói chi hắn không chỉ phản bội mà còn nằm vùng! Đại boss sẽ giết chết hắn, sẽ giết chết hắn thật đó!"
"Ngươi ồn thật, ta chỉ muốn xuống nhà tìm Diêm Mạn. Ta phải trông coi cô bé từng giây từng phút."
Tiểu Bát ra sức thở phào nhẹ nhõm một hơi, nó rất sợ Nam Tầm vừa kích động liền nói hết tất cả. Đến lúc đó khí vận tử vừa chết, ha ha, game over.
Trong vòng một năm, Quý Hà làm được xuất sắc, Diêm La cho y quản lý càng ngày càng nhiều địa bàn. Như vậy có nghĩa y càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với những nhân vật quan trọng kia.
Nam Tầm càng nghĩ càng kinh hồn táng đảm. Nếu thật để Quý Hà đánh vào trong nòng cốt của Diêm La, vậy anh cậu thực sự phải chơi xong rồi.
Không thể vạch trần thân phận nằm vùng của Quý Hà, lại không thể trơ mắt nhìn đại boss gặp chuyện, Nam Tầm chỉ có thể tự mình nghĩ cách.
Kết quả Nam Tầm mới vừa xuống nhà đã nghe được tiếng cãi vã kịch liệt.
"Anh, nhưng em thích anh ấy, em nhất định phải ở bên anh ấy!" Diêm Mạn rống to.
"Anh nói rồi, không được." Giọng nói lạnh nhạt của Diêm La vang lên.
"Tại sao không được? Không phải anh ấy là anh em kết nghĩa sống chết có nhau của anh sao? Tại sao em không thể thích anh ấy!"
"Bởi vì, không hợp."
Diêm Mạn quýnh lên liền hét lớn: "Nhưng em đã là người của ảnh! Trong bụng em có con trai của anh ấy rồi!"
Giọng Diêm La càng thêm trầm lạnh: "Vậy thì xóa sạch."
Diêm Mạn khó có thể tin mà trừng hắn: "Anh thật quá đáng, oa oa...."
Sau đó, Nam Tầm mới xuống được một nửa cầu thang liền nhìn thấy Diêm Mạn đỏ mắt chạy lên, cứ như không hề thấy cậu, đóng rầm cửa phòng mình.
Tiếng kia vang dội đến mức lỗ tai cậu tê dại.
Cả người Nam Tầm run lên: "Tiểu Bát à, ta có loại dự cảm xấu."
Tiểu Bát trực tiếp kêu to: "Mẹ nó chính là cái cảnh này, trước khi cô bé kia gặp chuyện cũng ầm ĩ một trận với đại boss như vậy, sau đó sáng sớm ngày hôm sau rời nhà bỏ trốn!"
Trái tim Nam Tầm nhảy lên mãnh liệt: "Tiểu Bát, giao cho ngươi một nhiệm vụ gian khổ."
Tiểu Bát: "Ngươi nói!"
Nam Tầm: "Tối nay chớ ngủ, giúp ta thời thời khắc khắc chú ý hướng đi của Diêm Mạn. Một khi cô bé rời đi thì lập tức nói cho ta biết."
Tiểu Bát:...
"Tiểu Bát, Diêm Mạn thực sự có cốt nhục của Quý Hà hả?" Nam Tầm lại hỏi.
"Lăn lên giường là thật, Quý Hà còn không biết Diêm Mạn là em gái đại boss. Còn mang thai là giả, Diêm Mạn lừa anh cô bé nhưng hắn không biết nha. Vì vậy sau khi Diêm Mạn xảy ra chuyện, đại boss rất hận Quý Hà."
Lúc này Diêm La chỉ mang vẻ mặt lạnh nhạt ngồi trên ghế sô pha mà xem tờ báo chiều nay. Diêm La là người hiếm khi nổi giận, nhưng nếu hắn thực sự nổi giận thì sẽ vô cùng khủng bố, chưa thấy máu chưa bỏ qua.
Nam Tầm như một u hồn đi đến phía sau bóp vai đấm lưng cho hắn.
"Anh, anh đừng giận Mạn Mạn."
Diêm La thả tờ báo trong tay, vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh: "Tiểu Bạch, lại đây ngồi với anh một lúc."
Nam Tầm ngoan ngoãn dạ một tiếng, ngồi xuống cạnh hắn.
"Tiểu Bạch, có phải cậu cũng thấy anh rất quá đáng?" Diêm La hơi cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt hắn rất bình tĩnh, nhìn qua cũng không dính chút tức giận nào. Cảnh tượng vừa nãy giống như chỉ có Diêm Mạn một mình cố tình gây sự.
Nam Tầm lắc đầu một cái: "Tuy không biết tại sao anh ngăn cản Mạn Mạn và anh hai, thế nhưng quyết định của anh khẳng định không sai. Mạn Mạn còn nhỏ, chờ con bé lại lớn thêm chút nữa sẽ hiểu được anh tốn công nhọc lòng."
Diêm La nghe được lời này, không dùng ma chưởng hủy hoại kiểu tóc Nam Tầm nữa, mà duỗi tay nhéo nhéo mũi cậu, môi mỏng hắn hơi nhếch lên: "Tiểu Bạch đều vẫn luôn chọc người thương như thế."
"Anh, vậy rốt cuộc tại sao anh không cho Mạn Mạn đi với anh hai?" Nam Tầm thử thăm dò hỏi. Đại boss căn bản không biết thân phận nằm vùng của Quý Hà, cho nên cậu thực sự rất tò mò, rốt cuộc là vì sao.
Thực ra Nam Tầm đã có suy đoán. Diêm La mười hai mười ba tuổi đã bắt đầu lăn lộn trong thế giới đó, cuộc sống đầu đường xó chợ thực không dễ chịu. Vì vậy tuy bây giờ Quý Hà tiếp quản không ít sản nghiệp ngầm, nhưng ở trong mắt Diêm La, đây đều là ngành nghề có nguy cơ cao. Hắn yêu thương Diêm Mạn như thế, nhất định là muốn cô bé sau này được sống an ổn, mà không phải lại đi theo nhà trai suốt ngày lo lắng đề phòng.
Diêm La không trả lời Nam Tầm, cả người hắn ngả ra dựa vào phía sau, một cánh tay hắn theo thói quen khoác lên vai Nam Tầm.
Sau đó, hắn như lạc vào hồi ức, đôi mắt hơi nheo lại: "Tiểu Bạch, cậu biết tại sao năm đó anh lại nhận nuôi Diêm Mạn không?"
Nam Tầm: "Bởi vì Mạn Mạn cũng là trẻ mồ côi? Bởi vì trông con bé đáng yêu?"
Khóe miệng Diêm La hơi nhếch lên: "Trẻ mồ côi trông đáng yêu có rất nhiều. Tiểu Bạch, anh giống loại người có lòng tốt tràn lan sao?"
Nam Tầm lắc đầu. Thật không phải.
"Lúc đó à, một người lang bạt cảm thấy cô đơn vô vị, cho nên thuận tiện nuôi một đứa bé chơi. Sau đó nuôi mãi cũng thấy không tệ lắm, nên vẫn nuôi tới tận bây giờ. Tiểu Bạch, Diêm Mạn căn bản không có quyền nói không, hiểu sao?"
Nam Tầm:...
Im lặng nuốt nước miếng.
Mẹ nó, anh tưởng đang nuôi thú cưng hả? Dù là nuôi thú cưng, thì nó cũng có quyền lựa chọn đối tượng giao phối. Đại boss, anh thực sự không cần quản quá nhiều nha!
Tiểu Bát đột nhiên ho một tiếng: "Gia đang nghi đại boss thực sự nghĩ như vậy."
Nam Tầm: "Không phải ngươi nói, ở quỹ đạo nguyên thế giới, sau khi Diêm Mạn gặp chuyện thì đại boss rất buồn lòng sao?"
Tiểu Bát: "Nuôi thú cưng cũng có tình cảm được chứ. Ngươi nói xem, con mèo con ngươi vẫn nuôi đột nhiên bị người giết, ngươi có thể không tức giận sao? Nếu hắn thực sự thương Diêm Mạn như vậy, giá trị ác niệm làm sao lại biến thành 100, ha hả."
Hai chữ cuối cùng đầy oán niệm mờ mịt.
Nam Tầm:...
"Anh." Nam Tầm chợt kêu đại boss.
Đại boss vô cùng mê mẩn xoa đầu cậu: "Ừ."
"Anh ở cùng Diêm Mạn nhiều năm như vậy, anh đều như vậy như vậy... Vậy em mới quen biết anh hơn một năm, không phải là em..." Nam Tầm nói rồi nói, lại dần cúi thấp đầu.
Diêm La bật cười ha ha: "Tiểu Bạch không giống người khác, cậu là em trai của anh."
"Em không tin." Nam Tầm vỗ bay bàn tay hắn, nhanh chân chạy lên nhà.
Diêm La nhìn bàn tay trống vắng của mình, ánh mắt hơi trầm xuống.
Tiểu Bạch, đương nhiên cậu khác biệt với những người khác, làm sao có thể so sánh!