-
Chương 14. Đoạn tử tuyệt tôn
Thúy Liên ăn ngay nói thật nói: “Cô gia ngay cả nhìn nàng ta cũng chưa nhìn, liền vội vàng đi, cái đồ lẳng lơ Sắc Vi đó, nhìn cô gia chúng ta tuấn tú, đuổi theo đưa cô gia ra viện, còn giúp đỡ mở cửa viện, mắt nhìn chằm chằm đến khi không thấy bóng cô gia mới trở về.”
Cố Vãn Tình cười cười, thái độ Khương thái phó như vậy, hẳn là không có ý tứ nạp Sắc Vi.
Thúy Liên tiếp tục nói: “Nha đầu Sắc Vi đó, cũng không nhìn một cái chính mình là thân phận gì, một nha hoàn hồi môn cư nhiên dám chủ động đưa đẩy trước mặt cô gia, cũng may tiểu thư là người thiện tâm, bằng không nếu đổi người khác, sớm đem nô tài không an phận đo tha ra ngoài đánh chết.” Thúy Liên chớp chớp mắt, đi qua cười nói: “Tiểu thư, cô gia chúng ta ngoài miệng không nói, nô tì thấy trong lòng cô gia là hướng về tiểu thư, buổi tối hôm qua nô tì hỏi thăm bà tử trong viện, bà tử đó nói nha hoàn bà tử trong phòng tiểu thư đều là cô gia tự mình chọn lựa đến hầu hạ tiểu thư.”
Cố Vãn Tình hơi hơi nhíu mày: Khương thái phó đường đường là Bình thân vương, cư nhiên có thời gian nhàn hạ thoải mái đến chọn nha hoàn thay cho mình?
“Vậy Khương gia vốn không có quản gia sao? Sao lão gia tự mình đến chọn người?” Cố Vãn Tình ngạc nhiên nói.
Thúy Liên chép chép miệng, thần bí tiến đến bên tai Cố Vãn Tình, nói: “Nô tì nghe nói nay quản gia của Khương gia là chi thứ hai quả phụ Tiền thị. Tiền thị này ỷ vào chính mình từng thủ hiếu cho Khương lão thái gia, mà chắc cô gia chúng ta thiện tâm, sẽ không đem cô nhi quả phụ bà ta đuổi đi, cho nên tại Khương gia… rất ngang ngược, ngay cả lời nói của cô gia cũng dám chống đối. Cô gia đã sớm bất mãn với chi thứ hai, chắc là cô gia lo lắng chi thứ hai chọn nha hoàn, cho nên liền đem vài nha hoàn trong phòng thiếu gia đến hầu hạ tiểu thư. Không riêng gì đám đại nha hoàn Thanh Mai tỷ tỷ đó, liền ngay cả nha đầu thô sử, bà tử trong viện đều là cô gia tự mình tuyển chọn! Tiểu thư người nhìn một cái đi, cô gia nhà ai có thể có phần tâm này chứ, còn không phải tiểu thư chúng ta có phúc khí tốt, gả cho phu quân hiểu ý thương người!”
Không nghĩ tới phu quân chính mình lại có phần cẩn thận này, lại nghĩ đến chuyện đêm qua làm cho người ta e lệ, mặt Cố Vãn Tình đỏ bừng đến bên tai. Nàng quay người qua, không cho Thúy Liên nhìn thấy gương mặt đỏ thẫm, nói: “Cô nàng này, ít ba hoa đi. Còn không mau truyền lệnh đi, chẳng lẽ em muốn đói chết tiểu thư nhà em sao?”
Thúy Liên ai một tiếng, cười hì hì chạy ra ngoài.
Đám nha hoàn cầm khay thức ăn tiến vào, cúi đầu thuần thục đặt trên bàn bát tiên, một nha đầu mặc bố sam xanh trắng cúi đầu, trong tay đang cầm một chén canh gà tiến vào. Cố Vãn Tình nhìn nàng ta liếc mắt một cái, sửng sốt một chút, khóe miệng lập tức tràn ra một nụ cười sáng lạn: xem ra không chỉ là Cố phu nhân Diêm thị duỗi tay dài, cái người được xưng “Thiên triều đệ nhất hiếu nữ” dơ bẩn đó, tay cũng không ngắn, nhưng lại duỗi đến trong chén của mẹ chồng tương lai.
Cố Vãn Tình cười với nha đầu nói: “Em tên là gì? Trong tay em đang cầm là cái gì? Ta nghe mùi khá lạ.”
Nha hoàn bị điểm danh, chính là Lăng Giác dùng tên giả Hạnh Hoa. Người khác không biết nàng ta, nhưng Cố Vãn Tình làm sao có thể không biết đại nha hoàn trong phòng Hậu Uyển Vân! Hạnh Hoa vào trong phủ, dùng bạc Hậu Uyển Vân cấp cho nàng ta hối lộ ma ma quản sự, đem nàng ta từ phòng bếp lớn điều đến phòng bếp nhỏ, mà bình thường thức ăn phòng bếp nhỏ đó làm, đều là chuyên cung cấp cho Khương thái phó cùng vài thiếu gia tiểu thư ăn. Nếu Hạnh Hoa vào Khương gia, sống yên ổn tránh ở phòng bếp lớn, đổi lại sẽ không bại lộ thân phận nhanh như vậy.
Lúc này Hạnh Hoa bị điểm danh, dù sao cũng là có tật giật mình, bị dọa run run, thiếu chút nữa đem chén canh gà trong tay hắt xuống.
“Ai nha ngươi chậm một chút, đây là canh gà ô hầm nhân sâm, là lão gia chúng ta dặn riêng phòng bếp nhỏ hầm cho phu nhân bồi bổ thân mình, nếu làm đổ, ngươi chịu trách nhiệm không nổi.” Thanh Mai trách cứ nói.
Trong lòng Hạnh Hoa nghĩ, dù sao trong phủ này không có người nhận thức chính mình, cũng không cần quá mức thật cẩn thận,bình tĩnh trở lại, nàng ta cúi đầu, cung kính nói: “Là nô tỳ thô bổn (vụng về + ngu ngốc), va chạm phu nhân.”
Cố Vãn Tình cười tủm tỉm, hòa ái nói: “Không sao, không sao, các em đều lui ra đi, ta thấy nhiều người ăn cũng không vô, Thúy Liên ở bên cạnh hầu hạ là được rồi. Thanh Mai, chờ lão gia hạ triều, em đi hỏi lão gia dùng cơm trưa ở đâu, để sớm chuẩn bị.”
Mọi người một phòng lui xuống, chỉ còn lại chủ tớ hai người Cố Vãn Tình cùng Thúy Liên.
Cố Vãn Tình dùng thìa quấy canh gà, hạ giọng nói với Thúy Liên: “Thúy Liên, giờ em mau đi thỉnh đại phu đến xem, nhớ kỹ trăm ngàn đừng lộ ra, nói là nương em bị bệnh, mời đại phu vội tới xem bệnh cho nương của em.”
Thúy Liên là người lanh lợi, nhìn thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình không đúng, thông minh gật gật đầu, lớn tiếng nói: “Tiểu thư, buổi tối hôm qua nương nô tì vừa ói lại vừa sốt, bây giờ còn mơ hồ chưa tỉnh.”
Cố Vãn Tình nói: “Vậy còn không mau đi thỉnh đại phu đến xem đi.”
Thúy Liên lên tiếng, một đường nhanh chóng đi ra ngoài. Cố Vãn Tình nhìn một bàn thức ăn phong phú, thở dài: Hậu Uyển Vân a Hậu Uyển Vân, thật sự là ngay cả một bữa cơm yên ổn cũng không để cho người ta ăn.
Thúy Liên không dám thỉnh đại phu trong phủ, vội vàng ra phủ, đi Bảo An đường ở ngã tư thỉnh lão đại phu đang ngồi xem bệnh đến. Sợ chủ tử chờ lâu, đem lão đại phu vừa lôi vừa kéo thỉnh đến trong phòng Tôn bà tử – nương của mình, rồi sau đó liền vội vàng nhanh chóng hồi bẩm Cố Vãn Tình: “Tiểu thư, đại phu đã mời tới, nô tì ra ngoài phủ tới Bảo An đường thỉnh lão đại phu đến, người khác nếu là hỏi đến, nô tì đã nói đại phu trong phủ thân phận cao quý, hạ nhân chúng nô tì không dám thỉnh.”
Cố Vãn Tình gật gật đầu, Thúy Liên làm việc là càng ngày càng làm cho người ta yên tâm.
Cố Vãn Tình sai Thúy Liên lấy chén không tới, đem mỗi món ăn gắp một ít vào chén, lại san ra một chén canh gà nhỏ, hạ giọng nói với Thúy Liên: “Đi đem đồ ăn này đưa cho đại phu nhìn xem, nhìn xem bên trong có thêm thứ lạ gì hay không, liền cùng đại phu nói nương em là ăn đồ ăn này xong thì không thoải mái, mặc kệ tra ra cái gì không, đều không cần lộ ra.” Sau đó lại lớn tiếng nói: “Một bàn đồ ăn này ta một người cũng ăn không hết, mẹ em đã bị bệnh, lại là bà tử của hồi môn ta mang đến, liền thưởng chút cho bà ấy ăn.”
Thúy Liên hiểu ý, nói lớn “Tạ phu nhân ban cơm!”, rồi sau đó bưng đồ ăn bỏ chạy tới phòng Tôn bà tử.
Một lát sau Thúy Liên vội vàng bận rộn chạy vào. Cố Vãn Tình nhìn sắc mặt Thúy Liên, chỉ biết sự tình không được tốt.
“Tiểu, tiểu thư, đại phu nói, nói…” Giọng nói Thúy Liên cơ hồ muốn khóc: “Nói đồ ăn này đều không có vấn đề, chỉ có canh gà đó! Đó là tuyệt tử canh (thuốc vô sinh) lạnh vô cùng, dùng trường kỳ, sẽ tuyệt hậu! Không phải tị tử canh (thuốc tránh thai), là tuyệt tử canh! Đây là muốn tiểu thư không thể sinh được con cái, đoạn tử tuyệt tôn! Là ai ác độc hạ dược tiểu thư như vậy! Thật ngoan tâm!”
Lúc này cả đầu Thúy Liên đều là an nguy của tiểu thư nhà mình, trong đầu nàng rất nhanh cân nhắc: mới đầu nàng đoán rằng là chi thứ hai Tiền thị, nhưng suy nghĩ kỹ lại, cô gia đã có ba nhi tử, tiểu thư nhà mình cho dù sinh đứa nhỏ, đối với chi thứ hai cũng không uy hiếp nhiều lắm, Tiền thị không có lý do gì mạo hiểm, phiêu lưu kê đơn đại tẩu của mình! Chẳng lẽ là vài người tiểu thiếp của cô gia sao, vài tiểu thiếp đó không có năng lực lớn như vậy, mọi thứ của tiểu thư ở Khương gia, liền ngay cả nha hoàn bà tử, đều là tự tay cô gia chuẩn bị, chẳng lẽ là… cô gia!?
Tâm Thúy Liên lập tức liền lao xuống đáy cốc: tiểu thư tại Khương gia không chỗ dựa vào, duy nhất chỉ có thể dựa vào cô gia, nếu là cô gia có tâm địa như vậy, thì sau này tiểu thư sống như thế nào đây?
Thúy Liên nhìn sắc mặt Cố Vãn Tình, nàng là một nha hoàn có thể nghĩ đến, tiểu thư khẳng định cũng nghĩ tới, nhưng tiểu thư còn biểu hiện kiên cường như vậy, Thúy Liên liền càng đau lòng.
Cố Vãn Tình nhìn bộ dáng Thúy Liên sốt ruột lại đau lòng, biết nàng ấy suy nghĩ cái gì. Mọi thứ ở Khương gia của Cố Vãn Tình, chi phí ăn mặc, tôi tớ nha đầu, đều là Khương thái phó an bài, ngay cả chi thứ hai đều không vươn tay tới được, nếu là thay đổi người bên ngoài, mặc dù không vạch trần chuyện kê đơn, nhưng sẽ sinh oán hận, vợ chồng ngăn cách.
Bất quá đáng tiếc, Cố Vãn Tình không phải người khác, nàng từng là Đại tiểu thư An Quốc Hầu, nàng chẳng những nhận ra được nha hoàn bên người thứ muội của mình, càng biết bộ mặt thật thứ muội tâm ngoan thủ lạt của mình. Hạ tuyệt tử canh cho mẹ chồng tương lai, làm cho mẹ chồng không sinh con được, dĩ nhiên để đảm bảo địa vị trượng phu thế tử của mình trong tương lai, Cố Vãn Tình theo đầu mối này suy nghĩ cẩn thận, thủ đoạn này, rất phù hợp với tính tình Hậu Uyển Vân.
Thúy Liên cũng không biết nội tình trong đó, đang lo lắng cảnh ngộ sau này của tiểu thư nhà mình. Phụ nữ vẫn nên có nhất nhi bán nữ, khi già đi mới có chỗ dựa vào, hạ loại dược này cho tiểu thư, quả thực nên bị trời tru đất diệt.
Cố Vãn Tình hiểu được lo lắng của Thúy Liên, nhưng lại không thể đem nguyên do trong đó nói cho nàng, đành phải nói: “Thúy Liên, việc này là có vài tiểu nhân dụng tâm kín đáo làm, ta đều có chủ trương, chuyện hôm nay, liền nuốt vào trong bụng cho ta, ai cũng đừng nói.”
“Vâng, tiểu thư, nô tỳ đã biết.” Thúy Liên cắn môi nói: nàng tuy rằng không biết tiểu thư nhà mình vì sao chắc chắc không phải cô gia làm như vậy, bất quá nàng tin tưởng tiểu thư, tiểu thư nói cái gì, liền nhất định là cái đó.
Hạnh Hoa xem như quân cờ thứ nhất Hậu Uyển Vân chôn ở Khương gia, nhưng không biết có bao nhiêu quân cờ như vậy. Bất quá Hạnh Hoa đã bại lộ thân phận, sau đó phái người giám thị nàng ta, cũng sẽ không sợ hãi. Còn các quân cờ khác, sau đó gặp chiêu phá chiêu.
“Thúy Liên, mấy ngày nay, em đi lại trong phủ nhiều hơn, hỏi thăm cho ta, nhìn xem trong phủ này có quản sự, bà tử, nha đầu, gã sai vặt nào là tâm phúc của chi thứ hai Tiền thị, người nào không hợp với chi thứ hai, còn có tính tình những người này, đều nghe ngóng hết cho ta, nghe rõ rồi chứ, vài năm ở đổ phường đó em cũng học được ít chữ viết, mấy người như vậy em phải đều nhớ kỹ cho ta.” Cố Vãn Tình nắm khăn trong tay, chỉ có chưởng quyền, nàng mới dễ thu thập Hậu Uyển Vân.
Nay thời gian Hậu Uyển Vân gả tiến vào còn không đến hai năm rưỡi, trước đó, nàng phải đem Khương gia từ trên xuống dưới trong trong ngoài ngoài đều gắt gao nắm trong lòng bàn tay, nhưng bước đầu tiên đầu tiên nàng phải làm là đoạt lại được quyền quản gia từ trong tay Tiền thị chi thứ hai.
Tiền thị không phải là kẻ dễ bắt nạt, Cố Vãn Tình biết chính mình mới đến, vô căn vô cơ, nếu muốn đoạt quyền từ trong tay Tiền thị, nàng phải tính toán thật kỹ mới được. Nay nàng tân hôn, còn chưa mò được thái độ cho phép của trượng phu, bất quá Khương thái phó không thích gặp chi thứ hai là chuyện xác định vững chắc, như vậy chính mình thật ra có thể lợi dụng điểm này…
Đang nghĩ tới chi thứ hai Tiền thị, liền nhìn thấy một phụ nhân mặc y phục màu hồng đào, như một trận gió tiến vào, khanh khách cười, cả đầu kim sức chói lọi, thiếu chút nữa đem mắt của Cố Vãn Tình hoa hết cả lên.
Phụ nhân đó y phục đẹp đẽ quý giá, cài trang sức thập phần chú ý, đứng bên cạnh Cố Vãn Tình, làm Cố Vãn Tình giống như người tiếp khách, bản thân bà ta mới là nữ chủ nhân của căn phòng này.
Cố Vãn Tình cười cười, thái độ Khương thái phó như vậy, hẳn là không có ý tứ nạp Sắc Vi.
Thúy Liên tiếp tục nói: “Nha đầu Sắc Vi đó, cũng không nhìn một cái chính mình là thân phận gì, một nha hoàn hồi môn cư nhiên dám chủ động đưa đẩy trước mặt cô gia, cũng may tiểu thư là người thiện tâm, bằng không nếu đổi người khác, sớm đem nô tài không an phận đo tha ra ngoài đánh chết.” Thúy Liên chớp chớp mắt, đi qua cười nói: “Tiểu thư, cô gia chúng ta ngoài miệng không nói, nô tì thấy trong lòng cô gia là hướng về tiểu thư, buổi tối hôm qua nô tì hỏi thăm bà tử trong viện, bà tử đó nói nha hoàn bà tử trong phòng tiểu thư đều là cô gia tự mình chọn lựa đến hầu hạ tiểu thư.”
Cố Vãn Tình hơi hơi nhíu mày: Khương thái phó đường đường là Bình thân vương, cư nhiên có thời gian nhàn hạ thoải mái đến chọn nha hoàn thay cho mình?
“Vậy Khương gia vốn không có quản gia sao? Sao lão gia tự mình đến chọn người?” Cố Vãn Tình ngạc nhiên nói.
Thúy Liên chép chép miệng, thần bí tiến đến bên tai Cố Vãn Tình, nói: “Nô tì nghe nói nay quản gia của Khương gia là chi thứ hai quả phụ Tiền thị. Tiền thị này ỷ vào chính mình từng thủ hiếu cho Khương lão thái gia, mà chắc cô gia chúng ta thiện tâm, sẽ không đem cô nhi quả phụ bà ta đuổi đi, cho nên tại Khương gia… rất ngang ngược, ngay cả lời nói của cô gia cũng dám chống đối. Cô gia đã sớm bất mãn với chi thứ hai, chắc là cô gia lo lắng chi thứ hai chọn nha hoàn, cho nên liền đem vài nha hoàn trong phòng thiếu gia đến hầu hạ tiểu thư. Không riêng gì đám đại nha hoàn Thanh Mai tỷ tỷ đó, liền ngay cả nha đầu thô sử, bà tử trong viện đều là cô gia tự mình tuyển chọn! Tiểu thư người nhìn một cái đi, cô gia nhà ai có thể có phần tâm này chứ, còn không phải tiểu thư chúng ta có phúc khí tốt, gả cho phu quân hiểu ý thương người!”
Không nghĩ tới phu quân chính mình lại có phần cẩn thận này, lại nghĩ đến chuyện đêm qua làm cho người ta e lệ, mặt Cố Vãn Tình đỏ bừng đến bên tai. Nàng quay người qua, không cho Thúy Liên nhìn thấy gương mặt đỏ thẫm, nói: “Cô nàng này, ít ba hoa đi. Còn không mau truyền lệnh đi, chẳng lẽ em muốn đói chết tiểu thư nhà em sao?”
Thúy Liên ai một tiếng, cười hì hì chạy ra ngoài.
Đám nha hoàn cầm khay thức ăn tiến vào, cúi đầu thuần thục đặt trên bàn bát tiên, một nha đầu mặc bố sam xanh trắng cúi đầu, trong tay đang cầm một chén canh gà tiến vào. Cố Vãn Tình nhìn nàng ta liếc mắt một cái, sửng sốt một chút, khóe miệng lập tức tràn ra một nụ cười sáng lạn: xem ra không chỉ là Cố phu nhân Diêm thị duỗi tay dài, cái người được xưng “Thiên triều đệ nhất hiếu nữ” dơ bẩn đó, tay cũng không ngắn, nhưng lại duỗi đến trong chén của mẹ chồng tương lai.
Cố Vãn Tình cười với nha đầu nói: “Em tên là gì? Trong tay em đang cầm là cái gì? Ta nghe mùi khá lạ.”
Nha hoàn bị điểm danh, chính là Lăng Giác dùng tên giả Hạnh Hoa. Người khác không biết nàng ta, nhưng Cố Vãn Tình làm sao có thể không biết đại nha hoàn trong phòng Hậu Uyển Vân! Hạnh Hoa vào trong phủ, dùng bạc Hậu Uyển Vân cấp cho nàng ta hối lộ ma ma quản sự, đem nàng ta từ phòng bếp lớn điều đến phòng bếp nhỏ, mà bình thường thức ăn phòng bếp nhỏ đó làm, đều là chuyên cung cấp cho Khương thái phó cùng vài thiếu gia tiểu thư ăn. Nếu Hạnh Hoa vào Khương gia, sống yên ổn tránh ở phòng bếp lớn, đổi lại sẽ không bại lộ thân phận nhanh như vậy.
Lúc này Hạnh Hoa bị điểm danh, dù sao cũng là có tật giật mình, bị dọa run run, thiếu chút nữa đem chén canh gà trong tay hắt xuống.
“Ai nha ngươi chậm một chút, đây là canh gà ô hầm nhân sâm, là lão gia chúng ta dặn riêng phòng bếp nhỏ hầm cho phu nhân bồi bổ thân mình, nếu làm đổ, ngươi chịu trách nhiệm không nổi.” Thanh Mai trách cứ nói.
Trong lòng Hạnh Hoa nghĩ, dù sao trong phủ này không có người nhận thức chính mình, cũng không cần quá mức thật cẩn thận,bình tĩnh trở lại, nàng ta cúi đầu, cung kính nói: “Là nô tỳ thô bổn (vụng về + ngu ngốc), va chạm phu nhân.”
Cố Vãn Tình cười tủm tỉm, hòa ái nói: “Không sao, không sao, các em đều lui ra đi, ta thấy nhiều người ăn cũng không vô, Thúy Liên ở bên cạnh hầu hạ là được rồi. Thanh Mai, chờ lão gia hạ triều, em đi hỏi lão gia dùng cơm trưa ở đâu, để sớm chuẩn bị.”
Mọi người một phòng lui xuống, chỉ còn lại chủ tớ hai người Cố Vãn Tình cùng Thúy Liên.
Cố Vãn Tình dùng thìa quấy canh gà, hạ giọng nói với Thúy Liên: “Thúy Liên, giờ em mau đi thỉnh đại phu đến xem, nhớ kỹ trăm ngàn đừng lộ ra, nói là nương em bị bệnh, mời đại phu vội tới xem bệnh cho nương của em.”
Thúy Liên là người lanh lợi, nhìn thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình không đúng, thông minh gật gật đầu, lớn tiếng nói: “Tiểu thư, buổi tối hôm qua nương nô tì vừa ói lại vừa sốt, bây giờ còn mơ hồ chưa tỉnh.”
Cố Vãn Tình nói: “Vậy còn không mau đi thỉnh đại phu đến xem đi.”
Thúy Liên lên tiếng, một đường nhanh chóng đi ra ngoài. Cố Vãn Tình nhìn một bàn thức ăn phong phú, thở dài: Hậu Uyển Vân a Hậu Uyển Vân, thật sự là ngay cả một bữa cơm yên ổn cũng không để cho người ta ăn.
Thúy Liên không dám thỉnh đại phu trong phủ, vội vàng ra phủ, đi Bảo An đường ở ngã tư thỉnh lão đại phu đang ngồi xem bệnh đến. Sợ chủ tử chờ lâu, đem lão đại phu vừa lôi vừa kéo thỉnh đến trong phòng Tôn bà tử – nương của mình, rồi sau đó liền vội vàng nhanh chóng hồi bẩm Cố Vãn Tình: “Tiểu thư, đại phu đã mời tới, nô tì ra ngoài phủ tới Bảo An đường thỉnh lão đại phu đến, người khác nếu là hỏi đến, nô tì đã nói đại phu trong phủ thân phận cao quý, hạ nhân chúng nô tì không dám thỉnh.”
Cố Vãn Tình gật gật đầu, Thúy Liên làm việc là càng ngày càng làm cho người ta yên tâm.
Cố Vãn Tình sai Thúy Liên lấy chén không tới, đem mỗi món ăn gắp một ít vào chén, lại san ra một chén canh gà nhỏ, hạ giọng nói với Thúy Liên: “Đi đem đồ ăn này đưa cho đại phu nhìn xem, nhìn xem bên trong có thêm thứ lạ gì hay không, liền cùng đại phu nói nương em là ăn đồ ăn này xong thì không thoải mái, mặc kệ tra ra cái gì không, đều không cần lộ ra.” Sau đó lại lớn tiếng nói: “Một bàn đồ ăn này ta một người cũng ăn không hết, mẹ em đã bị bệnh, lại là bà tử của hồi môn ta mang đến, liền thưởng chút cho bà ấy ăn.”
Thúy Liên hiểu ý, nói lớn “Tạ phu nhân ban cơm!”, rồi sau đó bưng đồ ăn bỏ chạy tới phòng Tôn bà tử.
Một lát sau Thúy Liên vội vàng bận rộn chạy vào. Cố Vãn Tình nhìn sắc mặt Thúy Liên, chỉ biết sự tình không được tốt.
“Tiểu, tiểu thư, đại phu nói, nói…” Giọng nói Thúy Liên cơ hồ muốn khóc: “Nói đồ ăn này đều không có vấn đề, chỉ có canh gà đó! Đó là tuyệt tử canh (thuốc vô sinh) lạnh vô cùng, dùng trường kỳ, sẽ tuyệt hậu! Không phải tị tử canh (thuốc tránh thai), là tuyệt tử canh! Đây là muốn tiểu thư không thể sinh được con cái, đoạn tử tuyệt tôn! Là ai ác độc hạ dược tiểu thư như vậy! Thật ngoan tâm!”
Lúc này cả đầu Thúy Liên đều là an nguy của tiểu thư nhà mình, trong đầu nàng rất nhanh cân nhắc: mới đầu nàng đoán rằng là chi thứ hai Tiền thị, nhưng suy nghĩ kỹ lại, cô gia đã có ba nhi tử, tiểu thư nhà mình cho dù sinh đứa nhỏ, đối với chi thứ hai cũng không uy hiếp nhiều lắm, Tiền thị không có lý do gì mạo hiểm, phiêu lưu kê đơn đại tẩu của mình! Chẳng lẽ là vài người tiểu thiếp của cô gia sao, vài tiểu thiếp đó không có năng lực lớn như vậy, mọi thứ của tiểu thư ở Khương gia, liền ngay cả nha hoàn bà tử, đều là tự tay cô gia chuẩn bị, chẳng lẽ là… cô gia!?
Tâm Thúy Liên lập tức liền lao xuống đáy cốc: tiểu thư tại Khương gia không chỗ dựa vào, duy nhất chỉ có thể dựa vào cô gia, nếu là cô gia có tâm địa như vậy, thì sau này tiểu thư sống như thế nào đây?
Thúy Liên nhìn sắc mặt Cố Vãn Tình, nàng là một nha hoàn có thể nghĩ đến, tiểu thư khẳng định cũng nghĩ tới, nhưng tiểu thư còn biểu hiện kiên cường như vậy, Thúy Liên liền càng đau lòng.
Cố Vãn Tình nhìn bộ dáng Thúy Liên sốt ruột lại đau lòng, biết nàng ấy suy nghĩ cái gì. Mọi thứ ở Khương gia của Cố Vãn Tình, chi phí ăn mặc, tôi tớ nha đầu, đều là Khương thái phó an bài, ngay cả chi thứ hai đều không vươn tay tới được, nếu là thay đổi người bên ngoài, mặc dù không vạch trần chuyện kê đơn, nhưng sẽ sinh oán hận, vợ chồng ngăn cách.
Bất quá đáng tiếc, Cố Vãn Tình không phải người khác, nàng từng là Đại tiểu thư An Quốc Hầu, nàng chẳng những nhận ra được nha hoàn bên người thứ muội của mình, càng biết bộ mặt thật thứ muội tâm ngoan thủ lạt của mình. Hạ tuyệt tử canh cho mẹ chồng tương lai, làm cho mẹ chồng không sinh con được, dĩ nhiên để đảm bảo địa vị trượng phu thế tử của mình trong tương lai, Cố Vãn Tình theo đầu mối này suy nghĩ cẩn thận, thủ đoạn này, rất phù hợp với tính tình Hậu Uyển Vân.
Thúy Liên cũng không biết nội tình trong đó, đang lo lắng cảnh ngộ sau này của tiểu thư nhà mình. Phụ nữ vẫn nên có nhất nhi bán nữ, khi già đi mới có chỗ dựa vào, hạ loại dược này cho tiểu thư, quả thực nên bị trời tru đất diệt.
Cố Vãn Tình hiểu được lo lắng của Thúy Liên, nhưng lại không thể đem nguyên do trong đó nói cho nàng, đành phải nói: “Thúy Liên, việc này là có vài tiểu nhân dụng tâm kín đáo làm, ta đều có chủ trương, chuyện hôm nay, liền nuốt vào trong bụng cho ta, ai cũng đừng nói.”
“Vâng, tiểu thư, nô tỳ đã biết.” Thúy Liên cắn môi nói: nàng tuy rằng không biết tiểu thư nhà mình vì sao chắc chắc không phải cô gia làm như vậy, bất quá nàng tin tưởng tiểu thư, tiểu thư nói cái gì, liền nhất định là cái đó.
Hạnh Hoa xem như quân cờ thứ nhất Hậu Uyển Vân chôn ở Khương gia, nhưng không biết có bao nhiêu quân cờ như vậy. Bất quá Hạnh Hoa đã bại lộ thân phận, sau đó phái người giám thị nàng ta, cũng sẽ không sợ hãi. Còn các quân cờ khác, sau đó gặp chiêu phá chiêu.
“Thúy Liên, mấy ngày nay, em đi lại trong phủ nhiều hơn, hỏi thăm cho ta, nhìn xem trong phủ này có quản sự, bà tử, nha đầu, gã sai vặt nào là tâm phúc của chi thứ hai Tiền thị, người nào không hợp với chi thứ hai, còn có tính tình những người này, đều nghe ngóng hết cho ta, nghe rõ rồi chứ, vài năm ở đổ phường đó em cũng học được ít chữ viết, mấy người như vậy em phải đều nhớ kỹ cho ta.” Cố Vãn Tình nắm khăn trong tay, chỉ có chưởng quyền, nàng mới dễ thu thập Hậu Uyển Vân.
Nay thời gian Hậu Uyển Vân gả tiến vào còn không đến hai năm rưỡi, trước đó, nàng phải đem Khương gia từ trên xuống dưới trong trong ngoài ngoài đều gắt gao nắm trong lòng bàn tay, nhưng bước đầu tiên đầu tiên nàng phải làm là đoạt lại được quyền quản gia từ trong tay Tiền thị chi thứ hai.
Tiền thị không phải là kẻ dễ bắt nạt, Cố Vãn Tình biết chính mình mới đến, vô căn vô cơ, nếu muốn đoạt quyền từ trong tay Tiền thị, nàng phải tính toán thật kỹ mới được. Nay nàng tân hôn, còn chưa mò được thái độ cho phép của trượng phu, bất quá Khương thái phó không thích gặp chi thứ hai là chuyện xác định vững chắc, như vậy chính mình thật ra có thể lợi dụng điểm này…
Đang nghĩ tới chi thứ hai Tiền thị, liền nhìn thấy một phụ nhân mặc y phục màu hồng đào, như một trận gió tiến vào, khanh khách cười, cả đầu kim sức chói lọi, thiếu chút nữa đem mắt của Cố Vãn Tình hoa hết cả lên.
Phụ nhân đó y phục đẹp đẽ quý giá, cài trang sức thập phần chú ý, đứng bên cạnh Cố Vãn Tình, làm Cố Vãn Tình giống như người tiếp khách, bản thân bà ta mới là nữ chủ nhân của căn phòng này.