-
Phần 1
1.
Tôi ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mắt, dĩ nhiên là con bé rất xinh đẹp. Làm sao có thể không xinh đẹp được chứ, dù gì Mạnh gia đã nuông chiều, nuôi dưỡng nó như đoá hoa xinh đẹp trong nhà kính không hiểu nắng mưa trong suốt mười mấy năm qua. Hiện tại đoá hoa này đã trưởng thành, chán ghét sự bảo vệ của nhà kính, muốn được tự mình trải nghiệm thăng trầm của thế giới ngoài kia.
Được thôi, vậy thì lần này hãy trải nghiệm thật tốt nhé, Thấm Thấm.
Thiếu nữ đứng trước mặt tôi một cách đầy lúng túng, tay con bé không tự chủ nắm lấy góc áo của bản thân. Thấy tôi đưa mắt nhìn cô ta, cô ta cúi đầu nhẹ giọng gọi: “Mẹ.”
Tôi nhìn cô ấy chăm chú một lúc, sau đó nói: “Thấm Thấm, đi thôi, đem họ đổi lại.”
Nghe thấy tôi nói như vậy, thiếu nữ trước mặt giật mình ngẩng đầu lên, lo lắng kêu một tiếng: “Mẹ!”.
“Mẹ, con xin lỗi mẹ mà, mẹ đừng có không cần con.”
Mạnh Thấm cực kì sốt ruột, giọng của cô ta nghẹn ngào giống như sắp khóc đến nơi.
Tôi đưa tay vỗ vỗ vai cô ta, “Thấm Thấm, không phải mẹ không cần con nữa. Mẹ chỉ nghĩ lúc trước con đến Mạnh gia tuổi cũng đã lớn, nhất định tình cảm với cha mẹ ruột cũng đã sâu sắc. Trước đây mẹ sửa họ của con là do mẹ thiếu cân nhắc. Hiện tại con cũng đã 18 tuổi rồi, như thế này đi, chuyện có sửa họ hay không con hãy tự cân nhắc, mẹ tôn trọng quyết định của con.”
Nghe tôi nói như vậy, cô gái trước mặt lại lần nữa im lặng. Tôi hiểu rõ cô ta vẫn muốn đổi tên lại thành “Hứa Thấm”, hiện tại nghe tôi nhắc tới dĩ nhiên là cảm thấy động lòng. Tôi cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra đối với cô ta, Mạnh gia này trước giờ chỉ là trạm dừng chân chứ chưa bao giờ là nhà. Ai lại có tình cảm với trạm dừng chân chứ?
Tôi lại lên tiếng: “Đúng rồi, nguyện vọng thi đại học của con…”
Nghe thấy tôi nhắc tới chuyện thi đại học, cô ta lại giật mình ngước lên nhìn tôi, hai tay lại vô thức vò vò góc áo.
“Nguyện vọng thi đại học của con nên do chính bản thân con quyết định. Trước đây mẹ quản lí con có chút nghiêm khắc, về sau cuộc đời của con sẽ do chính bản thân con làm chủ. Còn có cậu trai Tống Diệm kia, hiện tại con cũng đã trưởng thành, đã có thể tự do yêu đương. Ba mẹ sẽ không ngăn cấm con.”
Nghe được tôi nói như vậy, Mạnh Thấm rõ ràng vô cùng bất ngờ. Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi đầy kinh ngạc, có chút không dám tin hỏi lại tôi: “Mẹ nói thật sao?”
“Dĩ nhiên rồi, quan trọng nhất là con cảm thấy vui vẻ.”
Nghe tôi nói như vậy, Mạnh Thấm vẫn cảm thấy có chút kỳ kỳ. Thế nhưng cảm giác kỳ lạ này rất nhanh đã bị niềm vui có thể sửa họ cùng việc có thể cùng bạn trai ở bên nhau hoà tan. Cô ta vui vẻ nói một tiếng cảm ơn mẹ, rồi chạy đi làm hồ sơ sửa nguyện vọng thi đại học.
Tôi nhìn theo bóng cô ta chạy đi, không khỏi suy nghĩ. Kiếp trước sự can ngăn của tôi không có tác dụng gì, ngược lại còn giúp đẩy cho tình cảm của hai người. Kiếp này tôi bỏ mặc không quan tâm thì hai người họ sẽ có kết cục gì đây.
2.
Mạnh Thấm, không phải, rất nhanh sẽ là Hứa Thấm rồi, vừa chạy vào phòng. Tôi quay đầu liền nhìn thấy con trai mình. Mạnh Yến Thần đứng ở trên bậc thang nhìn tôi chằm chằm, rõ ràng nó không hiểu được sao tôi lại cư xử khác thường như vậy.
Nó nhận ra tôi đã nhìn thấy nó, liền đi qua hỏi tôi: “Mẹ đồng ý cho hai người họ ở bên nhau? Tại sao chứ? Rõ ràng là tên đó không xứng với Thấm Thấm!”
“Thế nhưng Yến Thần à, Thấm Thấm đã chọn cậu ta. Con bé đã trưởng thành rồi, nó biết mình đang làm cái gì, cũng sẽ phải phải chịu trách nhiệm đối với lựa chọn của bản thân. Chúng ta không nên cố gắng can thiệp vào cuộc đời của nó. Nó có thể sống theo cách mà nó muốn, chọn người mà nó thích. Lưu manh cũng được, không phải lưu manh cũng được, mẹ cản được nhất thời nhưng cũng không thể cản được cả đời.”
Sự thật đúng là vậy, kiếp trước tôi ra sức ngăn cản, thế nhưng mười năm sau Hứa Thấm vẫn quay đầu ở cùng một chỗ với tên kia. Cho nên sự can ngăn của tôi có tác dụng gì đâu. Rõ ràng Hứa Thấm cảm thấy tên lưu manh đó là chân ái đời mình, lại cảm thấy cả nhà chúng tôi lúc nào cũng ngăn cản nó theo đuổi tình yêu của đời nó, trói buộc nó, ép thúc nó. Tôi càng ra sức cản, nó lại càng muốn theo đuổi thứ nó gọi là tự do.
Tôi dừng một chút, lại nói với Yến Thần: “Con đi nuôi mèo đi Yến Thần. Mẹ nhớ trước đây con luôn muốn nuôi mèo, ngày mai con đi theo mẹ rước một con về nhé.”
Nghe được tôi nói như vậy, Mạnh Yến Thần càng khiếp sợ. Lúc trước nó thật sự rất muốn nuôi một con mèo, còn tôi thì luôn vì ngại bẩn mà không cho nó nuôi. Thế nhưng tôi biết nó vẫn luôn rất thích mèo, tôi không cho nó nuôi, nó liền mua một con mèo giả về bầu bạn.
“Không cần đâu, cảm ơn mẹ.” Sau khi qua khỏi cơn giật mình, Mạnh Yến Thần lễ phép từ chối.
Con trai của tôi đối với tôi cung kính có thừa, chỉ là không đủ thân thiết.
Nó vẫn nhớ rõ tôi cực kì ghét mèo. Vậy nên dù tôi cho phép nuôi, nó vẫn lễ phép từ chối.
“Mẹ, con về phòng trước.”
“Ừ.” Chờ tôi đáp lại nó liền quay lưng đi.
Ngày hôm sau tôi vào cửa hàng thú cưng, liếc mắt liền nhìn trúng một con mèo trắng lông dài với bộ lông mềm mượt, chỉ cần sờ một cái liền ngoan ngoãn dùng đầu cọ vào lòng bàn tay của người sờ. Tôi hỏi nhân viên vài điều cần lưu ý khi nuôi mèo, lại nhờ cô ta chọn tất cả loại đồ ăn tốt nhất cùng dụng cụ cần thiết. Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, tôi dặn cửa hàng thú cưng gửi đồ đến nhà, còn tôi thì bế theo mèo con về trước.
Tôi vừa về đến nhà, đang ngồi trên ghế vuốt lông mèo con chưa được bao lâu thì Mạnh Yến Thần về tới. Nhìn thấy mèo con đang ngồi kế bên tôi, rõ ràng nó đã khựng lại một chút.
“Yến Thần, mau lại đây nhìn một chút.”
Mạnh Yến Thần đi qua, tôi đem mèo con đưa cho nó.
“Thế nào, mẹ vừa vào cửa liền nhìn trúng mèo con này. Con đặt cho nó một cái tên đi.”
“Mẹ, không phải mẹ chê mèo bẩn sao? Không phải con nhất định phải nuôi mèo bằng được đâu, thật ra con cũng không phải rất thích..”
“Không sao cả, mẹ kêu dì giúp việc quét dọn kĩ một chút là được.”
Làm gì có chuyện không thích chứ. Rõ ràng là sau khi nó ôm mèo con vào lòng liền cẩn thận nâng niu từng li từng tí. Chẳng qua là nó sợ tôi chỉ là nhất thời vui vẻ nên đem mèo con rước về, hôm sau lại không chịu được bẩn liền đem con mèo đưa đi. Nó sợ phải cùng con mèo nói lời tạm biệt, vậy nên đau dài không bằng đau ngắn, hiện tại liền bảo tôi mang mèo con đưa đi luôn.
“Vậy kêu là Mạnh Như Ý đi, cùng họ với con.” Mạnh Yến Thần vừa cười vừa vuốt lông cho Mạnh Như Ý, Mạnh-mèo-con-Như Ý được vuốt lông vui vẻ phát ra âm thanh “grrr..grr” dễ chịu. Có vẻ là nó rất thích Mạnh Yến Thần.
3.
Tôi cầm một chiếc tiêu bản bươm bướm bước vào phòng của Mạnh Yến Thần, đây là tiêu bản mà chủ cửa hàng đã giới thiệu cho tôi. Tiêu bản bươm bướm Lạc Tư này đến từ một buổi đấu giá, vô cùng quý hiếm. Tôi nhớ rõ, ở kiếp trước Hứa Thấm đã đưa cho Mạnh Yến Thần tiêu bản này, kiếp này cứ để người làm mẹ là tôi đến đưa là được.
Bước vào trong phòng liền bắt gặp một bức tường được bao phủ bởi tiêu bản bươm bướm. Tôi trầm ngâm nhìn bức tường trước mắt, ở kiếp trước nó đã cùng Yến Thần trải qua biết bao nhiêu đêm dài tịch mịch. Dưới sự trợ giúp của ánh đèn vàng, từng chiếc tiêu bản đều xinh đẹp và rực rỡ như khi chúng còn sống.
Kiếp trước Mạnh Yến Thần đã từng trải qua từng đêm dài cô độc ngẩng đầu nhìn lên bức tường này. Có lẽ lúc đó nó đã cảm thấy chính mình cũng giống như những tiêu bản kia, bề ngoài rực rỡ lộng lẫy, thế nhưng máu thịt bên trong đã sớm bị vét sạch.
Tôi nhẹ nhàng đặt tiêu bản bươm bướm lên bàn, quay người ra ngoài.
Tối đó tôi nhìn thấy Mạnh Yến Thần hỏi Hứa Thấm có phải chính con bé đã tặng tiêu bản bươm bướm cho nó không. Hứa Thấm mù mờ không rõ đầu đuôi, không rõ nó đang nói gì.
Mạnh Yến Thần nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Hứa Thấm liền cảm thấy có chút hoang mang, không rõ trong nhà này ngoài Hứa Thấm ra còn có ai sẽ tặng tiêu bản bươm bướm cho nó.
“Mẹ đưa đó.”
Nghe được âm thanh của tôi, Mạnh Yến Thần cùng Hứa Thấm rõ ràng kinh ngạc, giống như không tin được tôi sẽ đột nhiên quan tâm sở thích của Mạnh Yến Thần, cái sở thích mà trước nay tôi chưa từng để vào mắt.
“Cuối tuần này có một buổi triễn lãm bươm bướm, nghe nói có cả mấy loại bướm Lạc Tư. Các con có thời gian không? Có muốn đi cùng mẹ không?”
“Được ạ. Cuối tuần này con trùng hợp có thời gian rảnh.” Mạnh Yến Thần rất nhanh liền trả lời tôi.
Nhưng Hứa Thấm lại lộ ra vẻ mặt khó xử, do dự mở miệng: “Mẹ, cuối tuần này con có hẹn với bạn.”
Nó không dám nói là hẹn với tên Tống Diệm kia.
“Không sao, kết giao nhiều bạn bè là tốt, lần sau có cơ hội chúng ta lại cùng đi chơi.”
Tôi nhất thời quên mất, bởi vì ngày nghỉ này không có tôi ngăn cản, cô ta sẽ cùng tên lưu manh kia dính với nhau. Nếu không phải lo lắng tôi sẽ không đồng ý, có lẽ nó đã sớm dọn ra ngoài ở với cái tên côn đồ kìa rồi.
Cuối tuần, tôi cùng Mạnh Hoài Cẩn đứng cạnh nhau dưới lầu chờ Mạnh Yến Thần. Lúc nhìn thấy Mạnh Hoài Cẩn cũng có mặt ở đây, Mạnh Yến Thần sựng lại một chút.
“Vừa hay hôm nay ba con cũng có thời gian nên sẽ đi chơi cùng mẹ con chúng ta.”
“Dạ.” Dù có hơi ngạc nhiên một chút nhưng Mạnh Yến Thần vẫn tình nguyện tiếp nhận chút không khí tốt đẹp này. Tuổi thơ của nó chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác được ra ngoài chơi cùng ba. Chúng tôi luôn bộn bề nhiều việc, bản thân nó cũng không có thời gian rảnh, lúc nào cũng ở trong trạng thái học hành hết thứ này đến thứ khác. Có lẽ chính Mạnh Yến Thần cũng không nghĩ tới lúc nó đã trưởng thành, cơ hội này lại xuất hiện.
Một nhà ba người chúng tôi đi vào trong triển lãm hồ điệp, xung quanh đa phần là những ông bố bà mẹ trẻ dẫn theo con mình đến để phổ cập giáo dục, ngẫu nhiên cũng trông thấy vài cặp tình nhân trẻ cũng có sở thích sưu tầm tiêu bản bươm bướm giống Mạnh Yến Thần. Tổ hợp một đôi vợ chồng trung niên cùng với một thiếu niên đã hơn hai mươi tuổi như chúng tôi nhìn kiểu gì cũng thấy kì kì.
Trẻ con bên cạnh đều chạy tới ngắm nhìn những tiêu bản bươm bướm vô vàn màu sắc, thỉnh thoảng còn hỏi ba mẹ đang đứng kế bên một ít vấn đề ngây thơ đáng yêu, không khỏi có chút ồn ào. Mạnh Yến Thần không kìm được nhìn về phía tôi, nó biết tôi là người ghét ồn ào.
“Không sao cả, trẻ con là vậy mà.”
Nghe được tôi nói như vậy, Mạnh Yến Thần yên tâm đi cùng nhân viên công tác bàn bạc giá cả của mấy cái tiêu bản bướm bướm nó vừa ý.
Chỗ hấp dẫn nhất ở triển lãm này chính là tiết mục phóng sinh hàng nghìn con bươm bướm với đủ chủng loại khác nhau. Không ít khách du lịch đến đây vì để xem cảnh tượng này, nhân viên liền chỉ dẫn họ đi về phía đó. Vào lúc ba người chúng tôi đi về hướng đó, đúng lúc bắt gặp cảnh tượng nhân viên của bảo tàng thả cả nghìn con bươm bướm, vô số con bướm vỗ cánh bay lên. Dù một người say mê hồ điệp như Mạnh Yến Thần cũng chưa từng chứng kiến qua cảnh này, không khỏi có chút ngẩn ngơ. Tuy rằng bươm bướm được thả không xinh đẹp được như những chiếc bướm mà Mạnh Yến Thần cất giữ nhưng lại hơn ở chỗ sống động cùng với sức sống bừng bừng. Chúng nó không phải tiêu bản vô hồn được đính keo dán vào tường. Chúng nó có thể vỗ cánh bay đi trong ánh mặt trời, được tự do đậu trên đoá hoa mà mình yêu thích nhất.
Lúc này tôi liền cảm thấy cảnh tượng hàng nghìn con bướm bay lên trời so với tiêu bản trong hộp mà Mạnh Yến Thần vừa mới đặt mua xinh đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Tôi nghĩ nghĩ rồi quay người nói với Mạnh Yến Thần: “Về sau con cũng có thể sống như những chú bướm này, không cần lại phải gò mình vào một cái khung quy củ, không cần sống một cuộc đời không vui. Thứ trong hộp dù có đẹp đến mấy thì cũng đã ch.ết rồi, thế nhưng con còn trẻ thế này, con có quyền được sống một cuộc đời mà mình mong muốn.”