Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54: Kề vai sát cánh
Về tới dinh thự Tống Vi đã ngủ say, Hàn Bách cẩn thận bế cô lên phòng nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, anh đắp chăng cho cô, mở máy sưởi xong cả rồi mới vào phòng tắm..
Hàn Bách trở ra với bộ quần áo mặc nhà đơn giản, mái tóc vẫn còn nhỏ nước do vừa mới gội xong.
Anh không thèm lau khô tóc mà rón rén rời khỏi phòng ngủ. Trước khi bắt đầu làm việc Hàn Bách không quên căn dặn người làm chuẩn bị thức ăn khuya cho Tống Vi.
Vào thư phòng, công việc ở tập đoàn đã chất cao thành núi, Hàn Bách sắp xếp những việc quan trọng giải quyết trước chuyện nào không cần thiết anh để sang một bên.
Loay hoay cũng đến hơn 11 giờ khuya, anh mệt mỏi ngã lưng ra sau ghế nhắm mắt hờ mắt thư giản một lúc rồi lại quay trở về phòng.
Nhìn thấy Tống Vi vẫn an yên nằm ngủ trên giường anh khẽ cười dịu dàng rồi ngồi xuống sô pha. Trông nét mặt Hàn Bách có vẻ không được khỏe, anh day day thái dương rồi ngã lưng ra sau ghế..
Tống Vi mơ màng ngồi dậy, cô nhìn thấy sắc mặt Hàn Bách không được tốt liền nhíu mày lo lắng..
- Hàn Bách.. anh không khỏe sao?
Hàn Bách ngồi dậy khẽ cười rồi đi đến ôm lấy Tống Vi giọng anh trầm khàn vang lên..
- Chắc tại thay đổi môi trường đột ngột nên anh hơi đau đầu một chút..
- Có phải bệnh của anh lại tái phát không?
Tống Vi vẫn chưa thể ngừng lo lắng ngước lên nhìn anh với nét mặt căng thẳng..
Hàn Bách xoa đầu cô, anh cười thành tiếng..
- Lâu lắm rồi anh không phát bệnh nữa, vì em đã giúp anh chữa khỏi rồi mà..
- Anh không khỏe phải nói cho em biết không được giấu em đó..
- Anh biết rồi, mà sao em dậy rồi? Đói bụng hửm?
Tống Vi cười cười cúi đầu khẽ trả lời anh..
- Em..em mắc vệ sinh..
- Vậy sao nãy giờ không nói sớm, nhịn lâu không có tốt đâu.
Hàn Bách cười nói rồi bế cô vào tolet..
Tống Vi chỉ biết mím chặt môi ngượng nghịu đến hai tai đỏ bừng..
- Khi nào xong thì gọi anh.
Anh đặt cô ngồi trên ghế gần bồn cầu rồi đi ra ngoài vì anh biết chắc rằng nếu còn chu đáo giúp cô thêm nữa thì chắc chắn cô sẽ nhịn luôn.
Bước ra ngoài đột nhiên Hàn Bách cảm thấy hơi choáng anh tựa lưng vào vách tường để giữ thăng bằng.
Những cơn đau đầu liên tục truyền đến khiến anh phải cau mày chịu đựng. Sợ Tống Vi lo lắng anh mở hộc tủ tìm thuốc giảm đau uống vào.
Sau đó lại trước cửa tolet đứng chờ vì sợ cô gọi anh không nghe thấy..
[ Cạch]
Tiếng cửa phòng mở làm Hàn Bách thoáng giật mình, anh vội quay vào trong nhìn thì thấy Tống Vi đang gắng gượng bên cánh cửa mồ hôi đã tuôn ra ướt đẫm trán..
- Sao em không gọi anh, lỡ ngã thì biết làm sao..
Hàn Bách nhíu chặt mày lo lắng, anh nhanh tay bế cô đặt lên giường..
- Bác sĩ nói em cần phải tập luyện mà.. anh xem em có thể đi được vài bước rồi..
- Nhưng mà sàn nhà dính nước rất trơn nhỡ đâu em ngã bị thương thì sao. Sau này muốn tập đi thì phải nói với anh, có chuyện gì anh còn kịp thời trở tay biết không..
Hàn Bách lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho cô giọng anh đanh lại vừa thương lại vừa lo lắng..
- Em không muốn làm gánh nặng cho anh..
Tống Vi cúi đầu thanh âm bé xíu nhẹ nhàng phát ra làm Hàn Bách khẽ cười, anh đưa tay vén tóc ra sau tai cô dịu dàng nói
- Anh là chồng của em, chăm sóc lo lắng cho em là trách nhiệm, là bổn phận của anh em không được suy nghĩ lung tung. Từ giờ đã có anh bên cạnh sẽ không ai ức hiếp được em, kể cả những người bên cạnh anh, anh cũng không cho phép bất cứ ai tổn thương em.
Hàn Bách ôm Tống Vi vào lòng rồi trầm giọng nói tiếp..
- Chuyện ly hôn anh sẽ sớm giải quyết, tạm thời để em phải chịu ủy khuất rồi, anh xin lỗi..
- Em không quan tâm chuyện đó, chỉ cần ở bên anh, anh yêu em là em thấy hạnh phúc lắm rồi.. Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian để bên nhau, em không dám nghĩ đến đi một vòng lớn chúng ta lại được tương phùng.. Em không muốn vì những chuyện không đáng mà ảnh hưởng đến tình cảm của mình nữa..
Cô ngước lên nhìn Hàn Bách mỉm cười rồi tiếp tục nói..
- Tiểu Vi của anh là một cô gái mạnh mẽ mà, anh đừng quá bận tâm về em.. Em muốn được cùng anh san sẻ mọi khó khăn trong cuộc sống này, em cũng không ngại đương đầu với những gian nan ngoài kia.. Chỉ cần là được kề vai sát cánh với anh thôi..
- Cảm ơn em..
Hàn Bách cong môi cười nhẹ rồi xoa xoa đầu Tống Vi cứ như đang cưng chiều một chú mèo nhỏ..
- Em đói không? Anh xuống hâm lại thức ăn cho em, lúc nãy anh có sai người chuẩn bị bữa khuya cho em rồi giờ chỉ hâm nóng lại là dùng được..
- Anh cũng chưa ăn đúng không?
- Ừm.. Anh mới giải quyết xong công việc vừa quay về phòng thì em tỉnh đó..
- Dạ.. Vậy em ăn với anh..
- Vậy ở đây chờ anh một chút, có cần gì thì gọi anh.
- Dạ.
Tống Vi ngoan ngoãn gật đầu nhìn Hàn Bách ra khỏi phòng, cô mới tìm điện thoại xem xem có ai gọi hay có tin tức gì mới không..
Trên màn hình hiển thị có hai tin nhắn mới cô mở lần lượt từng tin ra xem là của Lục Đình Thâm gửi đến..
[ Vi Vi.. em đã đến nơi chưa?]
[ Khi nào nhận được tin nhắn thì trả lời anh ngay nha]
- Em đã đến nơi hơn 3 tiếng rồi, điện thoại em bật chế độ im lặng nên không nhận được thông báo mới.
- Đình Thâm.. Anh yên tâm đi.. Hàn Bách sẽ không bắt nạt em đâu..
Đi kèm với cuối câu là một icon hình mặt cười híp hai mắt.. Tống Vi ấn gửi rồi mở trang tin tức lên xem thử chuyện tin đồn của cô đã thế nào rồi, chuyện vừa xảy ra sau đó cô bị tai nạn đến giờ vẫn chưa biết được dư luận đã vẽ ra đến mức nào rồi..
Tìm mãi nhưng cô chẳng thấy tin tức nào có đề cập đến mình, kể cả là những tin vào thời điểm bùng nổ ra tin đồn trước đó cũng biến mất không để lại chút dấu vết nào..
[ CỐC.CỐC. CỐC]
Còn đang chìm trong sự khó hiểu thì ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, Tống Vi mở lại chế độ âm thanh cô tắt điện thoại rồi mới lên tiếng..
- Ai vậy? Vào đi..
Người bên ngoài đi vào là Hạnh Nham trên tay bà bê một tô súp vi cá và một ly sữa mang đến đặt lên chiếc bàn nhỏ trên đầu giường..
- Phu nhân mời người dùng bữa, thiếu gia có việc bận đột xuất nên phải ra ngoài, thiếu gia dặn tôi mang thức ăn lên chờ người ăn xong phục vụ người đi ngủ rồi mới được rời khỏi..
- Đã khuya vậy rồi anh ấy còn có việc sao? Hàn Bách có nói là đi đâu không dì?
- Dạ không. Thiếu gia có nhắn lại là kêu phu nhân ăn xong thì nghỉ ngơi sớm, xong việc thiếu gia sẽ về ngay, người đừng lo lắng.
Tống Vi trầm mặc, cô cứ cảm thấy có chuyện gì đó không đúng trong lòng có chút không yên tâm..
[ Ting ]
Lướt nhìn qua màn hình điện thoại vừa thông báo có tin nhắn mới cô cứ nghĩ là Lục Đình Thâm trả lời nên không vội mở ra xem mà chậm rãi từ từ nét mặt còn lộ rõ tia không quan tâm cho lắm vì trong lòng cô lúc này đang lo nghĩ về Hàn Bách..
[ Vợ.. em ăn xong nhớ ngủ sớm nha. Anh sẽ về sớm với em. Đừng lo lắng.]
Hàn Bách trở ra với bộ quần áo mặc nhà đơn giản, mái tóc vẫn còn nhỏ nước do vừa mới gội xong.
Anh không thèm lau khô tóc mà rón rén rời khỏi phòng ngủ. Trước khi bắt đầu làm việc Hàn Bách không quên căn dặn người làm chuẩn bị thức ăn khuya cho Tống Vi.
Vào thư phòng, công việc ở tập đoàn đã chất cao thành núi, Hàn Bách sắp xếp những việc quan trọng giải quyết trước chuyện nào không cần thiết anh để sang một bên.
Loay hoay cũng đến hơn 11 giờ khuya, anh mệt mỏi ngã lưng ra sau ghế nhắm mắt hờ mắt thư giản một lúc rồi lại quay trở về phòng.
Nhìn thấy Tống Vi vẫn an yên nằm ngủ trên giường anh khẽ cười dịu dàng rồi ngồi xuống sô pha. Trông nét mặt Hàn Bách có vẻ không được khỏe, anh day day thái dương rồi ngã lưng ra sau ghế..
Tống Vi mơ màng ngồi dậy, cô nhìn thấy sắc mặt Hàn Bách không được tốt liền nhíu mày lo lắng..
- Hàn Bách.. anh không khỏe sao?
Hàn Bách ngồi dậy khẽ cười rồi đi đến ôm lấy Tống Vi giọng anh trầm khàn vang lên..
- Chắc tại thay đổi môi trường đột ngột nên anh hơi đau đầu một chút..
- Có phải bệnh của anh lại tái phát không?
Tống Vi vẫn chưa thể ngừng lo lắng ngước lên nhìn anh với nét mặt căng thẳng..
Hàn Bách xoa đầu cô, anh cười thành tiếng..
- Lâu lắm rồi anh không phát bệnh nữa, vì em đã giúp anh chữa khỏi rồi mà..
- Anh không khỏe phải nói cho em biết không được giấu em đó..
- Anh biết rồi, mà sao em dậy rồi? Đói bụng hửm?
Tống Vi cười cười cúi đầu khẽ trả lời anh..
- Em..em mắc vệ sinh..
- Vậy sao nãy giờ không nói sớm, nhịn lâu không có tốt đâu.
Hàn Bách cười nói rồi bế cô vào tolet..
Tống Vi chỉ biết mím chặt môi ngượng nghịu đến hai tai đỏ bừng..
- Khi nào xong thì gọi anh.
Anh đặt cô ngồi trên ghế gần bồn cầu rồi đi ra ngoài vì anh biết chắc rằng nếu còn chu đáo giúp cô thêm nữa thì chắc chắn cô sẽ nhịn luôn.
Bước ra ngoài đột nhiên Hàn Bách cảm thấy hơi choáng anh tựa lưng vào vách tường để giữ thăng bằng.
Những cơn đau đầu liên tục truyền đến khiến anh phải cau mày chịu đựng. Sợ Tống Vi lo lắng anh mở hộc tủ tìm thuốc giảm đau uống vào.
Sau đó lại trước cửa tolet đứng chờ vì sợ cô gọi anh không nghe thấy..
[ Cạch]
Tiếng cửa phòng mở làm Hàn Bách thoáng giật mình, anh vội quay vào trong nhìn thì thấy Tống Vi đang gắng gượng bên cánh cửa mồ hôi đã tuôn ra ướt đẫm trán..
- Sao em không gọi anh, lỡ ngã thì biết làm sao..
Hàn Bách nhíu chặt mày lo lắng, anh nhanh tay bế cô đặt lên giường..
- Bác sĩ nói em cần phải tập luyện mà.. anh xem em có thể đi được vài bước rồi..
- Nhưng mà sàn nhà dính nước rất trơn nhỡ đâu em ngã bị thương thì sao. Sau này muốn tập đi thì phải nói với anh, có chuyện gì anh còn kịp thời trở tay biết không..
Hàn Bách lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho cô giọng anh đanh lại vừa thương lại vừa lo lắng..
- Em không muốn làm gánh nặng cho anh..
Tống Vi cúi đầu thanh âm bé xíu nhẹ nhàng phát ra làm Hàn Bách khẽ cười, anh đưa tay vén tóc ra sau tai cô dịu dàng nói
- Anh là chồng của em, chăm sóc lo lắng cho em là trách nhiệm, là bổn phận của anh em không được suy nghĩ lung tung. Từ giờ đã có anh bên cạnh sẽ không ai ức hiếp được em, kể cả những người bên cạnh anh, anh cũng không cho phép bất cứ ai tổn thương em.
Hàn Bách ôm Tống Vi vào lòng rồi trầm giọng nói tiếp..
- Chuyện ly hôn anh sẽ sớm giải quyết, tạm thời để em phải chịu ủy khuất rồi, anh xin lỗi..
- Em không quan tâm chuyện đó, chỉ cần ở bên anh, anh yêu em là em thấy hạnh phúc lắm rồi.. Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian để bên nhau, em không dám nghĩ đến đi một vòng lớn chúng ta lại được tương phùng.. Em không muốn vì những chuyện không đáng mà ảnh hưởng đến tình cảm của mình nữa..
Cô ngước lên nhìn Hàn Bách mỉm cười rồi tiếp tục nói..
- Tiểu Vi của anh là một cô gái mạnh mẽ mà, anh đừng quá bận tâm về em.. Em muốn được cùng anh san sẻ mọi khó khăn trong cuộc sống này, em cũng không ngại đương đầu với những gian nan ngoài kia.. Chỉ cần là được kề vai sát cánh với anh thôi..
- Cảm ơn em..
Hàn Bách cong môi cười nhẹ rồi xoa xoa đầu Tống Vi cứ như đang cưng chiều một chú mèo nhỏ..
- Em đói không? Anh xuống hâm lại thức ăn cho em, lúc nãy anh có sai người chuẩn bị bữa khuya cho em rồi giờ chỉ hâm nóng lại là dùng được..
- Anh cũng chưa ăn đúng không?
- Ừm.. Anh mới giải quyết xong công việc vừa quay về phòng thì em tỉnh đó..
- Dạ.. Vậy em ăn với anh..
- Vậy ở đây chờ anh một chút, có cần gì thì gọi anh.
- Dạ.
Tống Vi ngoan ngoãn gật đầu nhìn Hàn Bách ra khỏi phòng, cô mới tìm điện thoại xem xem có ai gọi hay có tin tức gì mới không..
Trên màn hình hiển thị có hai tin nhắn mới cô mở lần lượt từng tin ra xem là của Lục Đình Thâm gửi đến..
[ Vi Vi.. em đã đến nơi chưa?]
[ Khi nào nhận được tin nhắn thì trả lời anh ngay nha]
- Em đã đến nơi hơn 3 tiếng rồi, điện thoại em bật chế độ im lặng nên không nhận được thông báo mới.
- Đình Thâm.. Anh yên tâm đi.. Hàn Bách sẽ không bắt nạt em đâu..
Đi kèm với cuối câu là một icon hình mặt cười híp hai mắt.. Tống Vi ấn gửi rồi mở trang tin tức lên xem thử chuyện tin đồn của cô đã thế nào rồi, chuyện vừa xảy ra sau đó cô bị tai nạn đến giờ vẫn chưa biết được dư luận đã vẽ ra đến mức nào rồi..
Tìm mãi nhưng cô chẳng thấy tin tức nào có đề cập đến mình, kể cả là những tin vào thời điểm bùng nổ ra tin đồn trước đó cũng biến mất không để lại chút dấu vết nào..
[ CỐC.CỐC. CỐC]
Còn đang chìm trong sự khó hiểu thì ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, Tống Vi mở lại chế độ âm thanh cô tắt điện thoại rồi mới lên tiếng..
- Ai vậy? Vào đi..
Người bên ngoài đi vào là Hạnh Nham trên tay bà bê một tô súp vi cá và một ly sữa mang đến đặt lên chiếc bàn nhỏ trên đầu giường..
- Phu nhân mời người dùng bữa, thiếu gia có việc bận đột xuất nên phải ra ngoài, thiếu gia dặn tôi mang thức ăn lên chờ người ăn xong phục vụ người đi ngủ rồi mới được rời khỏi..
- Đã khuya vậy rồi anh ấy còn có việc sao? Hàn Bách có nói là đi đâu không dì?
- Dạ không. Thiếu gia có nhắn lại là kêu phu nhân ăn xong thì nghỉ ngơi sớm, xong việc thiếu gia sẽ về ngay, người đừng lo lắng.
Tống Vi trầm mặc, cô cứ cảm thấy có chuyện gì đó không đúng trong lòng có chút không yên tâm..
[ Ting ]
Lướt nhìn qua màn hình điện thoại vừa thông báo có tin nhắn mới cô cứ nghĩ là Lục Đình Thâm trả lời nên không vội mở ra xem mà chậm rãi từ từ nét mặt còn lộ rõ tia không quan tâm cho lắm vì trong lòng cô lúc này đang lo nghĩ về Hàn Bách..
[ Vợ.. em ăn xong nhớ ngủ sớm nha. Anh sẽ về sớm với em. Đừng lo lắng.]