Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mẹ Kế! Anh Yêu Em - Chương 52: Chỉ cần cô ấy an toàn
- Ý ông là sao?
Bạch Tử Hoa nhíu mày khó hiểu nhìn lão Tần. Chỉ thấy ông ta cười lớn đáp:
- Hahaha. Cô em à. Em ngây thơ thật đấy. Đường Gia Thiên có thế lực mạnh đến nỗi bao nhiêu người phải cúi đầu, mà cô em đây lại là thứ quan trọng với hắn. Bắt được cô em là bắt được điểm yếu của hắn rồi.
Bạch Tử Hoa nhếch nhẹ khoé miệng, nhìn thẳng vào mắt lão Tần:
- Ông có dám chắc rằng tôi là điểm yếu của Đường Gia Thiên không?
Thái độ của cô khiến cho lão Tần phải cau mày, khó chịu:
- Kể cả bắt cô không có tác dụng gì với Đường Gia Thiên nhưng với cô ta thì có.
Vừa nói, lão Tần vừa chỉ tay về phía Linh Mộng Nhiên. Cô ta khi thấy lão Tần ra hiệu liền bước đến, vuốt nhẹ gò má Bạch Tử Hoa:
- Haizzzz. Bạch Tử Hoa à, dăm ba bảy lần tôi bày mưu tính kế giết cô nhưng lại không thành. Coi bộ số cô may mắn thật đấy. Nhưng chắc hôm nay cô không may mắn đến vậy đâu.
Bạch Tử Hoa nhíu mày. Dăm ba bảy lần muốn giết cô là ý gì chứ?
- Ý cô là gì?
Linh Mộng Nhiên nhìn cô đến bây giờ vẫn còn ngây thơ hỏi cái câu này khiến cô ta không khỏi bật cười.
- Hahaha. Bạch Tử Hoa cô ngu ngốc thật đấy. Chả lẽ đến giờ cô vẫn không biết sao? Đã vậy tôi sẽ khể cho cô nghe, chứ để cô đến chết vẫn trách nhầm người khác thì tôi thấy tội lỗi lắm. Đầu tiên, cô biết vì sao Bạch Vạn lại vô duyên vô cớ đến tìm cô không? Tất nhiên là vì tôi sai khiến ông ta đến rồi. Thật đáng tiếc chỉ một chút nữa thôi là cô sẽ được chính cha ruột của mình cưỡng hiếp và được lên thiên đường. Nhưng thật không ngờ Đường Gia Thiên lại đến cứu cô. Đã vậy còn giết mất một tay sai đắc lực của tôi. Còn vụ cô gặp tai nạn giao thông, tất nhiên cũng do tôi mà ra rồi. À đúng rồi, còn người giết chết bà già Mộc Lan cũng là tôi đấy. Há há há. Thấy cô đau khổ như vậy, quả nhiên tôi rất vui.
Bạch Tử Hoa nghe xong, đầu đau như búa bổ, một loạt hình ảnh chạy liên tục trong đầu cô. Nhưng tất cả chỉ là thoáng qua. Cô vẫn không nhớ được chi tiết tất cả mọi chuyện. Nhưng khi nghe đến hai chữ "Mộc Lan" mắt cô bắt đầu đỏ hoe, nước mắt rơi nhẹ xuông. Năm chặt lấy bàn tay, cô tức giận, quát:
- Linh Mộng Nhiên. Cô thật độc ác. Tại sao chứ? Tại sao lại làm vậy với tôi.
Linh Mộng Nhiên cũng không để yên trừng mắt hét lớn:
- Tất nhiên là vì Đường Gia Thiên rồi. Tại sao cô có thể có được tình yêu của anh ấy mà tôi lại không? Rõ ràng là tôi đến trước. Tại sao tất cả mọi thứ lại thuộc về cô?
Bạch Tử Hoa nở nụ cười chua xót. Lại là vì Đường Gia Thiên sao? Cái tên đáng ghét này đi đâu cũng có bóng hồng bám theo thế này chứ? Cô bây giờ nên căm ghét anh hay là cảm kích anh đây? Chính bản thân cô lúc này cũng rất bối rối. Cô thật sự không biết mình phải làm gì.
Từ bên ngoài, một gã đàn ông chạy vào, trên trán nhễ nhãi mồ hôi, cánh tay phải đã bị trúng đạn. Hắn hét lớn:
- Ông chủ. Không hay rồi. Đường Gia Thiên đã tìm đến nơi rồi. Còn đem theo rất nhiều người nữa.
Lão Tần tức giận đạp mạnh tay xuống bàn:
- Cái gì chứ? Đường Gia Thiên sao đã tới rồi.
"Pằng". Một viên đạn trực tiếp ghim vào giữa trán của tên đó. Thu lại súng, Đường Gia Thiên nhếch môi cười khẽ:
- Lão Tần. Đám người của ông có vẻ yếu ớt quá đấy. Khôn hồn thì mau tha người của tôi ra. Nếu không đừng trách tại sao ông cũng như họ.
Lão Tần sợ hãi kéo Bạch Tử Hoa ra khỏi ghế, đưa con dao sắc nhọn kề sát vào cổ cô. Vì chân vẫn chưa khỏi hẳn lên nó đau buốt vô cùng khiến cô phải nhíu mày.
Đường Gia Thiên dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm vào lão Tần và Linh Mộng Nhiên. Khí thế bức người của anh toả ra khiến cho hai người trước mặt đến hô hấp cũng phải khó khăn.
- Đường Gia Thiên cậu lên biết một điều rằng, ả đàn bà này đang ở trong tay tôi cậu mà manh động đừng có trách tôi.
Linh Mộng Nhiên hiện tại cũng đang rất sợ hãi. Cô ta khép nép đứng phía sau lão Tần:
- Chúng ta phải làm gì bây giờ?
- Cô sợ cái gì? Trong tay chúng ta có con ả này. Hắn ta chắc chắn sẽ không dám manh động đâu.
Đường Gia Thiên nhếch nhẹ khoé miệng.
- Các người thả cô ấy ra. Tôi sẽ tha chết cho mấy người được chứ?
- Như vậy đơn giản quá rồi.
Nghe lão Tần nói, Đường Gia Thiên nhíu mày. Ông ta tiếp tục nói:
- Tôi muốn lô hàng lần này của cậu.
Nghe đến lô hàng, người của Đường Gia Thiên cau mày, lo lắng. Lô hàng lần này với anh cũng như với tất cả mọi người đều rất quan trọng. Nếu lô hàng này mà rơi vào tay lão Tần không biết hậu quả sẽ ra sao. Ai mà chả biết ông già này mưu mô ra sao. Cảnh sát quốc tế cũng đang điều tra phi vụ buôn bán hàng trắng của ông ta. Nếu để ông ta có lô hàng, thì chắc chắn Đường Gia Thiên sẽ không xong. Trong đầu mọi người ai cũng chắc chắn rằng anh sẽ không đồng ý. Và rồi Đường Gia Thiên cất tiếng:
- Được. Chỉ cần cô ấy an toàn.
Bạch Tử Hoa nhíu mày khó hiểu nhìn lão Tần. Chỉ thấy ông ta cười lớn đáp:
- Hahaha. Cô em à. Em ngây thơ thật đấy. Đường Gia Thiên có thế lực mạnh đến nỗi bao nhiêu người phải cúi đầu, mà cô em đây lại là thứ quan trọng với hắn. Bắt được cô em là bắt được điểm yếu của hắn rồi.
Bạch Tử Hoa nhếch nhẹ khoé miệng, nhìn thẳng vào mắt lão Tần:
- Ông có dám chắc rằng tôi là điểm yếu của Đường Gia Thiên không?
Thái độ của cô khiến cho lão Tần phải cau mày, khó chịu:
- Kể cả bắt cô không có tác dụng gì với Đường Gia Thiên nhưng với cô ta thì có.
Vừa nói, lão Tần vừa chỉ tay về phía Linh Mộng Nhiên. Cô ta khi thấy lão Tần ra hiệu liền bước đến, vuốt nhẹ gò má Bạch Tử Hoa:
- Haizzzz. Bạch Tử Hoa à, dăm ba bảy lần tôi bày mưu tính kế giết cô nhưng lại không thành. Coi bộ số cô may mắn thật đấy. Nhưng chắc hôm nay cô không may mắn đến vậy đâu.
Bạch Tử Hoa nhíu mày. Dăm ba bảy lần muốn giết cô là ý gì chứ?
- Ý cô là gì?
Linh Mộng Nhiên nhìn cô đến bây giờ vẫn còn ngây thơ hỏi cái câu này khiến cô ta không khỏi bật cười.
- Hahaha. Bạch Tử Hoa cô ngu ngốc thật đấy. Chả lẽ đến giờ cô vẫn không biết sao? Đã vậy tôi sẽ khể cho cô nghe, chứ để cô đến chết vẫn trách nhầm người khác thì tôi thấy tội lỗi lắm. Đầu tiên, cô biết vì sao Bạch Vạn lại vô duyên vô cớ đến tìm cô không? Tất nhiên là vì tôi sai khiến ông ta đến rồi. Thật đáng tiếc chỉ một chút nữa thôi là cô sẽ được chính cha ruột của mình cưỡng hiếp và được lên thiên đường. Nhưng thật không ngờ Đường Gia Thiên lại đến cứu cô. Đã vậy còn giết mất một tay sai đắc lực của tôi. Còn vụ cô gặp tai nạn giao thông, tất nhiên cũng do tôi mà ra rồi. À đúng rồi, còn người giết chết bà già Mộc Lan cũng là tôi đấy. Há há há. Thấy cô đau khổ như vậy, quả nhiên tôi rất vui.
Bạch Tử Hoa nghe xong, đầu đau như búa bổ, một loạt hình ảnh chạy liên tục trong đầu cô. Nhưng tất cả chỉ là thoáng qua. Cô vẫn không nhớ được chi tiết tất cả mọi chuyện. Nhưng khi nghe đến hai chữ "Mộc Lan" mắt cô bắt đầu đỏ hoe, nước mắt rơi nhẹ xuông. Năm chặt lấy bàn tay, cô tức giận, quát:
- Linh Mộng Nhiên. Cô thật độc ác. Tại sao chứ? Tại sao lại làm vậy với tôi.
Linh Mộng Nhiên cũng không để yên trừng mắt hét lớn:
- Tất nhiên là vì Đường Gia Thiên rồi. Tại sao cô có thể có được tình yêu của anh ấy mà tôi lại không? Rõ ràng là tôi đến trước. Tại sao tất cả mọi thứ lại thuộc về cô?
Bạch Tử Hoa nở nụ cười chua xót. Lại là vì Đường Gia Thiên sao? Cái tên đáng ghét này đi đâu cũng có bóng hồng bám theo thế này chứ? Cô bây giờ nên căm ghét anh hay là cảm kích anh đây? Chính bản thân cô lúc này cũng rất bối rối. Cô thật sự không biết mình phải làm gì.
Từ bên ngoài, một gã đàn ông chạy vào, trên trán nhễ nhãi mồ hôi, cánh tay phải đã bị trúng đạn. Hắn hét lớn:
- Ông chủ. Không hay rồi. Đường Gia Thiên đã tìm đến nơi rồi. Còn đem theo rất nhiều người nữa.
Lão Tần tức giận đạp mạnh tay xuống bàn:
- Cái gì chứ? Đường Gia Thiên sao đã tới rồi.
"Pằng". Một viên đạn trực tiếp ghim vào giữa trán của tên đó. Thu lại súng, Đường Gia Thiên nhếch môi cười khẽ:
- Lão Tần. Đám người của ông có vẻ yếu ớt quá đấy. Khôn hồn thì mau tha người của tôi ra. Nếu không đừng trách tại sao ông cũng như họ.
Lão Tần sợ hãi kéo Bạch Tử Hoa ra khỏi ghế, đưa con dao sắc nhọn kề sát vào cổ cô. Vì chân vẫn chưa khỏi hẳn lên nó đau buốt vô cùng khiến cô phải nhíu mày.
Đường Gia Thiên dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm vào lão Tần và Linh Mộng Nhiên. Khí thế bức người của anh toả ra khiến cho hai người trước mặt đến hô hấp cũng phải khó khăn.
- Đường Gia Thiên cậu lên biết một điều rằng, ả đàn bà này đang ở trong tay tôi cậu mà manh động đừng có trách tôi.
Linh Mộng Nhiên hiện tại cũng đang rất sợ hãi. Cô ta khép nép đứng phía sau lão Tần:
- Chúng ta phải làm gì bây giờ?
- Cô sợ cái gì? Trong tay chúng ta có con ả này. Hắn ta chắc chắn sẽ không dám manh động đâu.
Đường Gia Thiên nhếch nhẹ khoé miệng.
- Các người thả cô ấy ra. Tôi sẽ tha chết cho mấy người được chứ?
- Như vậy đơn giản quá rồi.
Nghe lão Tần nói, Đường Gia Thiên nhíu mày. Ông ta tiếp tục nói:
- Tôi muốn lô hàng lần này của cậu.
Nghe đến lô hàng, người của Đường Gia Thiên cau mày, lo lắng. Lô hàng lần này với anh cũng như với tất cả mọi người đều rất quan trọng. Nếu lô hàng này mà rơi vào tay lão Tần không biết hậu quả sẽ ra sao. Ai mà chả biết ông già này mưu mô ra sao. Cảnh sát quốc tế cũng đang điều tra phi vụ buôn bán hàng trắng của ông ta. Nếu để ông ta có lô hàng, thì chắc chắn Đường Gia Thiên sẽ không xong. Trong đầu mọi người ai cũng chắc chắn rằng anh sẽ không đồng ý. Và rồi Đường Gia Thiên cất tiếng:
- Được. Chỉ cần cô ấy an toàn.