Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mẹ Kế! Anh Yêu Em - Chương 68: Tội ác
An Nam Hít vừa đi được mấy bước, liền bị một chiếc khăn bịt chặt miệng và mũi. Vì hít phải lượng thuốc mê có trong khăn, ông ta liền ngã xuống. Vạn Hoàng đứng ở đó liền ra hiệu cho đám người Đường Gia Thiên ở gốc cây. Men theo con đường, tất cả cùng nhau bước vào bên trong chiếc hang. Vạn Hoàng đứng ở bên ngoài trói An Nam Hít lại, vất sang một bên rồi mới chạy theo.
Sau khi bị đưa đi, Kim Mạn Linh bị đẩy trong một căn phòng bốn bức tường bao phủ xung quanh. Khắp căn phòng có những chiếc hòm dựng đứng to lớn. Từ những chiếc hòm ấy có những làn khói mờ ảo toả ra kèm theo là những luồng khí lạnh. Nhìn một lượt, không hiểu sao Kim Mạn Linh lại cảm thấy vô cùng ghê tởm. Từ đằng sau, tên tay sai của lão tù trưởng kia đưa cho cô một chén nước. Chỉ cần lướt qua cái chất dịch ở trong chén, Kim Mạn Linh đã biết ngay đây là một loại độc dược. Loại thuốc này sau khi uống vào sẽ khiến con người rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Nó còn có thể nguy hiểm đến tính mạng người khi sử dụng quá nhiều.
- Mau uống đi. Nhìn cái gì?
Kim Mạn Linh đưa tay hất chén thuốc ấy xuống đất, sau đó tỏ ra vô cùng uỷ khuất:1
- Vị đại ca à, tôi không hề cố ý đâu. Tôi xin lỗi mà.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang buồn rười rưỡi, kèm theo chút lo lắng, tên tay sai chỉ nói:
- Thôi được rồi. Ở yên đây, tôi vào lấy chén khác cho cô.
Nói rồi, tên tay sai rời đi, vừa hay gặp lão tù trưởng. Thấy anh ta đang định rời đi liền cau mày, bực tức:
- Không thực hiện nhiệm vụ đi còn định đi đâu?
Tên tay sai khúm núm:
- Tù trưởng, bát thuốc bị bể rồi. Tôi đi lấy chén mới.
Gật đầu cho anh ta đi, lão tù trưởng bước vào trong phòng giam, nhìn ngắm thân hình của Kim Mạn Linh, ông ta nở nụ cười dâm tà.
- Ngon! Rất ngon!
Kim Mạn Linh nhìn biểu hiện của ông ta thì vô cùng lo lắng. Ông ta giống như những tên biến thái cuồng dâm vậy.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, bỗng nhiên từ đằng sau, một cây gậy đập thẳng vào đầu lão tù trưởng. Ông ta đau đớn ôm chiếc đầu máu me, quay lại nhìn. Trần Nhuận Phong và Vạn Hoàng mỗi người đẩy một tên tay sai ngã xuống đất. Hai tên đó khúm núm, sợ sệt ôm chặt lấy nhau. Khuôn mặt bị đánh đến bầm tím, khoé miệng còn rỉ ra vài giọt máu đỏ tươi.
Kim Mạn Linh giật mình với cách làm đầy dứt khoát này của đám người Đường Gia Thiên. Lão tù trưởng, nhổ một bãi nước bọt xuống đất. Ông ta thể hiện đầy sự khinh bỉ nói lớn:
- Chúng mày là ai? Biết nơi đây là đâu không mà dám đặt chân vào đây?
Trần Nhuận Phong nhếch nhẹ khoé môi:
- Cần thiết sao?
Nhìn một lượt đám người trước mặt, lão tù trưởng cười lớn rồi vỗ tay. Từ đâu, một đoàn người hùng hổ bước ra. Đếm qua qua cũng phải hơn chục tên. Bọn chúng ai cũng cao to, lực lưỡng. Đường Gia Thiên cau mày:
- Không ngờ đấy. Bạch Tử Hoa, em mau bảo vệ cho Kim Mạn Linh. Hai người cẩn thận. Đừng để bị thương biết chưa?
Bạch Tử Hoa gật đầu xem như đã hiểu. Cô từng bước tiến gần Kim Mạn Linh. Lão tù trưởng liền ra lệnh cho đám tay sai xông vào. Ba người Đường Gia Thiên, Trần Nhuận Phong, Vạn Hoàng phối hợp với nhau ăn ý, tung những cú đấm, từng cái đạp vào kẻ thù. Lũ người này vỗn không phải đối thủ của họ. Chỉ nhoáng một cái đám tay sai đã bị bại trận dưới tay họ.
Nhưng về phía Bạch Tử Hoa thì cô đang gặp khó khắn với lão tù trưởng và một gã tay sai. Bạch Tử Hoa hít một hơi thật sâu, kéo Kim Mạn Linh lại phía sau mình, cô nói nhỏ:
- Kim tiểu thư, tôi sẽ bảo vệ cô. Đứng đằng sau tôi.
Kim Mạn Linh nghe vậy liền bật cười:
- Bạch tiểu thư, hình như cô hơi xem thường tôi thì phải.
Nói rồi, từ trong túi, Kim Mạn Linh lấy ra ba con dao găm bé xíu, thẳng tay phi về phía tên tay sai. Ba con dao, một cái ghi vào bụng, một cái vào chân và một cái lên trán. Hắn ta đau đớn ngã phích xuống đất. Bạch Tử Hoa tròn mắt nhìn Kim Mạn Linh mà cảm thán:
- Đỉnh thật.
Lúc này lão tù trưởng mới bắt đầu biết sợ, ông ta quỳ xuống xin tha. Trói ông ta cùng đám tay sai lại, Đường Gia Thiên cùng Trần Nhuận Phong bước đến những chiếc hòm, dùng lực cậy thử một cánh cửa ra. Thứ bên trong liền rớt ra ngoài khiến cho tất cả phải tròn mắt ngơ ngác kèm theo là sự hoảng sợ của Kim Mạn Linh và Bạch Tử Hoa. Là "xác chết" sao? Người đó chết rồi sao?
Nhìn gương mặt trắng bệch ấy, Kim Mạn Linh liền nhận ra đây là một trong những cô gái không lấy được chồng, năm ngoái bị đày đi Span. Thật không thể tin được, trong mấy cái hòm này lại chứa xác chết đông lạnh của họ. Sau khi điều tra và tìm hiểu, thì ra đám dê già này bắt lấy các cô gái ấy, cho họ uống thuốc, cưỡng hiếp tập thể rồi để họ trong những chiếc hòm đông lạnh này. Ở đây có tổng cộng mười cô gái. Trong khi đó những cô gái trước đây bị đưa đến đây là rất nhiều nhưng lại chỉ tìm được mười người mới nhất. Nghe đến đây thôi mà Kim Mạn Linh đã cảm thấy ghê sợ đám người ác độc này.
Đưa các cô gái bị hại về thôn làng, người thân của họ vô cùng đau lòng nhận xác con gái mình rồi đem đi chôn cất. An Nam Hít và tên tù trưởng cùng đám tay sai bị Đường Gia Thiên đưa đi về nơi giam giữ tù nhân của mình. Tục lệ kì quái của ngôi làng cũng được gỡ bỏ. Kim Mạn Linh và bà nội vô cùng biết ơn họ. Đưa họ trở về nhà, Kim Mạn Linh vẫn có chút lưu luyến. Vạn Hoàng thì liên tục quay đầu lại nhìn bóng Kim Mạn Linh đã rời đi. Bạch Tử Hoa nhìn họ mà có chút đau lòng. Sao duyên trời lại không đưa Vạn Hoàng và Kim Mạn Linh đến với nhau chứ? Cô vẫn còn nhớ như in câu nói của Kim Mạn Linh đã nói với cô trước khi cô rời đi " Cô thật may mắn, tôi rất ghen tị với cô đấy Bạch Tử Hoa. Người cô yêu yêu lại cô còn tôi chỉ có thể ngắm nhìn anh ấy hạnh phúc với người khác. Cô lên trân trọng những giây phút này đi nha, đừng tránh né cảm xúc của mình nữa. Yêu một người mà không thể ở bên người đó đau khổ lắm."
Sau khi bị đưa đi, Kim Mạn Linh bị đẩy trong một căn phòng bốn bức tường bao phủ xung quanh. Khắp căn phòng có những chiếc hòm dựng đứng to lớn. Từ những chiếc hòm ấy có những làn khói mờ ảo toả ra kèm theo là những luồng khí lạnh. Nhìn một lượt, không hiểu sao Kim Mạn Linh lại cảm thấy vô cùng ghê tởm. Từ đằng sau, tên tay sai của lão tù trưởng kia đưa cho cô một chén nước. Chỉ cần lướt qua cái chất dịch ở trong chén, Kim Mạn Linh đã biết ngay đây là một loại độc dược. Loại thuốc này sau khi uống vào sẽ khiến con người rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Nó còn có thể nguy hiểm đến tính mạng người khi sử dụng quá nhiều.
- Mau uống đi. Nhìn cái gì?
Kim Mạn Linh đưa tay hất chén thuốc ấy xuống đất, sau đó tỏ ra vô cùng uỷ khuất:1
- Vị đại ca à, tôi không hề cố ý đâu. Tôi xin lỗi mà.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang buồn rười rưỡi, kèm theo chút lo lắng, tên tay sai chỉ nói:
- Thôi được rồi. Ở yên đây, tôi vào lấy chén khác cho cô.
Nói rồi, tên tay sai rời đi, vừa hay gặp lão tù trưởng. Thấy anh ta đang định rời đi liền cau mày, bực tức:
- Không thực hiện nhiệm vụ đi còn định đi đâu?
Tên tay sai khúm núm:
- Tù trưởng, bát thuốc bị bể rồi. Tôi đi lấy chén mới.
Gật đầu cho anh ta đi, lão tù trưởng bước vào trong phòng giam, nhìn ngắm thân hình của Kim Mạn Linh, ông ta nở nụ cười dâm tà.
- Ngon! Rất ngon!
Kim Mạn Linh nhìn biểu hiện của ông ta thì vô cùng lo lắng. Ông ta giống như những tên biến thái cuồng dâm vậy.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, bỗng nhiên từ đằng sau, một cây gậy đập thẳng vào đầu lão tù trưởng. Ông ta đau đớn ôm chiếc đầu máu me, quay lại nhìn. Trần Nhuận Phong và Vạn Hoàng mỗi người đẩy một tên tay sai ngã xuống đất. Hai tên đó khúm núm, sợ sệt ôm chặt lấy nhau. Khuôn mặt bị đánh đến bầm tím, khoé miệng còn rỉ ra vài giọt máu đỏ tươi.
Kim Mạn Linh giật mình với cách làm đầy dứt khoát này của đám người Đường Gia Thiên. Lão tù trưởng, nhổ một bãi nước bọt xuống đất. Ông ta thể hiện đầy sự khinh bỉ nói lớn:
- Chúng mày là ai? Biết nơi đây là đâu không mà dám đặt chân vào đây?
Trần Nhuận Phong nhếch nhẹ khoé môi:
- Cần thiết sao?
Nhìn một lượt đám người trước mặt, lão tù trưởng cười lớn rồi vỗ tay. Từ đâu, một đoàn người hùng hổ bước ra. Đếm qua qua cũng phải hơn chục tên. Bọn chúng ai cũng cao to, lực lưỡng. Đường Gia Thiên cau mày:
- Không ngờ đấy. Bạch Tử Hoa, em mau bảo vệ cho Kim Mạn Linh. Hai người cẩn thận. Đừng để bị thương biết chưa?
Bạch Tử Hoa gật đầu xem như đã hiểu. Cô từng bước tiến gần Kim Mạn Linh. Lão tù trưởng liền ra lệnh cho đám tay sai xông vào. Ba người Đường Gia Thiên, Trần Nhuận Phong, Vạn Hoàng phối hợp với nhau ăn ý, tung những cú đấm, từng cái đạp vào kẻ thù. Lũ người này vỗn không phải đối thủ của họ. Chỉ nhoáng một cái đám tay sai đã bị bại trận dưới tay họ.
Nhưng về phía Bạch Tử Hoa thì cô đang gặp khó khắn với lão tù trưởng và một gã tay sai. Bạch Tử Hoa hít một hơi thật sâu, kéo Kim Mạn Linh lại phía sau mình, cô nói nhỏ:
- Kim tiểu thư, tôi sẽ bảo vệ cô. Đứng đằng sau tôi.
Kim Mạn Linh nghe vậy liền bật cười:
- Bạch tiểu thư, hình như cô hơi xem thường tôi thì phải.
Nói rồi, từ trong túi, Kim Mạn Linh lấy ra ba con dao găm bé xíu, thẳng tay phi về phía tên tay sai. Ba con dao, một cái ghi vào bụng, một cái vào chân và một cái lên trán. Hắn ta đau đớn ngã phích xuống đất. Bạch Tử Hoa tròn mắt nhìn Kim Mạn Linh mà cảm thán:
- Đỉnh thật.
Lúc này lão tù trưởng mới bắt đầu biết sợ, ông ta quỳ xuống xin tha. Trói ông ta cùng đám tay sai lại, Đường Gia Thiên cùng Trần Nhuận Phong bước đến những chiếc hòm, dùng lực cậy thử một cánh cửa ra. Thứ bên trong liền rớt ra ngoài khiến cho tất cả phải tròn mắt ngơ ngác kèm theo là sự hoảng sợ của Kim Mạn Linh và Bạch Tử Hoa. Là "xác chết" sao? Người đó chết rồi sao?
Nhìn gương mặt trắng bệch ấy, Kim Mạn Linh liền nhận ra đây là một trong những cô gái không lấy được chồng, năm ngoái bị đày đi Span. Thật không thể tin được, trong mấy cái hòm này lại chứa xác chết đông lạnh của họ. Sau khi điều tra và tìm hiểu, thì ra đám dê già này bắt lấy các cô gái ấy, cho họ uống thuốc, cưỡng hiếp tập thể rồi để họ trong những chiếc hòm đông lạnh này. Ở đây có tổng cộng mười cô gái. Trong khi đó những cô gái trước đây bị đưa đến đây là rất nhiều nhưng lại chỉ tìm được mười người mới nhất. Nghe đến đây thôi mà Kim Mạn Linh đã cảm thấy ghê sợ đám người ác độc này.
Đưa các cô gái bị hại về thôn làng, người thân của họ vô cùng đau lòng nhận xác con gái mình rồi đem đi chôn cất. An Nam Hít và tên tù trưởng cùng đám tay sai bị Đường Gia Thiên đưa đi về nơi giam giữ tù nhân của mình. Tục lệ kì quái của ngôi làng cũng được gỡ bỏ. Kim Mạn Linh và bà nội vô cùng biết ơn họ. Đưa họ trở về nhà, Kim Mạn Linh vẫn có chút lưu luyến. Vạn Hoàng thì liên tục quay đầu lại nhìn bóng Kim Mạn Linh đã rời đi. Bạch Tử Hoa nhìn họ mà có chút đau lòng. Sao duyên trời lại không đưa Vạn Hoàng và Kim Mạn Linh đến với nhau chứ? Cô vẫn còn nhớ như in câu nói của Kim Mạn Linh đã nói với cô trước khi cô rời đi " Cô thật may mắn, tôi rất ghen tị với cô đấy Bạch Tử Hoa. Người cô yêu yêu lại cô còn tôi chỉ có thể ngắm nhìn anh ấy hạnh phúc với người khác. Cô lên trân trọng những giây phút này đi nha, đừng tránh né cảm xúc của mình nữa. Yêu một người mà không thể ở bên người đó đau khổ lắm."