Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-523
Chương 523: Em rất mệt
Vũ Phương Thùy sẽ không vô duyên vô có cười đến mức thể lượng đến như vậy, chắc chắn là cô ta đã làm điều gì đó. Nếu không, Vũ Phương Thùy sẽ không biến thành bộ dạng như thế này.
Vũ Phương Thùy nghe xong, cô ta khẽ nhưởng lông mày, cười khẩy một tiếng rồi thờ ở nhìn Phan Huỳnh Bảo: "Phan Huỳnh Bảo, tôi đã nói rồi, tôi không có được anh thì tôi cũng sẽ tuyệt đối không để cho bất cứ ai có được anh đâu."
"Huỳnh Bảo" Lê Châu Sa nhìn sự kiên quyết và hung tàn trên gương mặt của Vũ Phương Thủy. Giống như là nhớ ra điều gì đó, sắc mặt cô ấy trắng bệch nắm lấy cánh tay của Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo sa sầm mặt mày, anh ấy nắm lấy cánh tay của Lê Châu Sa, ánh mắt thâm trầm nhìn Liê Châu Sa và lắc đầu.
Anh ấy kêu Lê Châu Sa đừng có lo lắng như vậy. Xem thử rốt cuộc là Vũ Phương Thủy muốn làm cái gì trước đã.
Vũ Phương Thủy lấy ra một chiếc điều khiển từ xa,cười đến mức run hết cả người nhìn Phan Huỳnh Bảo, khẽ nói: "Phan Huỳnh Bảo... tôi yêu anh đến như thế mà anh lại đối xử với tôi như vậy? Anh nói xem... tôi phải làm gì với anh đây? Hừm? Ô, rốt cuộc là tôi phải làm gì với anh đây? Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi, anh nói thử xem có được hay không?"
Sau một tiếng vang “đùng", cả căn nhà bắt đầu trở nên lắc lư. Phan Huỳnh Bảo ôm chặt lấy cơ thể của Lê Châu Sa, ôm cô ấy vào trong lồng ngực.
"Phan Huỳnh Bảo... tay của anh... đâu mất rồi?" Sau một trận trời rung đất lở, Lê Châu Sa mới bắt lấy cánh tay của Phan Huỳnh Bảo. Cũng chính vào lúc này, cô ấy phát hiện không ngờ Phan Huỳnh Bảo lại không có một tay.
Sắc mặt Lê Châu Sa trở nên trắng bệch và thậm
chỉ là đáng sợ. Ánh mắt cô ấy hiện lên vẻ sợ hãi nhìn Phan Huỳnh Bảo, âm thanh khàn khàn gọi anh ấy. Gương mặt anh tuấn của Phan Huỳnh Bảo căng
chặt đến cùng cực. Anh ấy ngoảnh đầu nhìn Lê Châu
Sa, đáy mắt hiện lên một tia bị thương nhàn nhạt.
"Đã không còn nữa rồi"
Sau khi Lê Châu Sa nghe xong, nước mắt tràn ngập khắp hốc mắt. Sau đó cô ấy hít sâu một hơi dài rồi lắc đầu nói với Phan Huỳnh Bảo: "Không sao cả, emsẽ ở bên cạnh anh
không có một tay cũng chẳng sao cả. Cho dù hai tay của Phan Huỳnh Bảo đầu không còn nữa thì Lê Châu Sa cũng sẽ vẫn ở bên cạnh anh ấy mà thôi.
Có cô ấy ở đây, cô ấy sẽ không để cho bất kì ai làm tổn thương đến Phan Huỳnh Bảo đầu.
Phan Huỳnh Bảo giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve bờ má của Lê Châu Sa, anh ấy hôn lên mi mắt của Lê Châu Sa và nói: “Châu Sa, chúng ta cùng nhau rời khỏi thế giới này... cũng tốt"
Có thể rời khỏi thế giới này cùng với Lê Châu Sa đối với Phan Huỳnh Bảo mà nói là một điều rất tốt, thật sự... rất tốt.
Đúng vào lúc tất cả mọi thứ sắp sửa bị nuốt chứng, một đôi tay nắm chặt lấy Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa, kéo hai người họ ra bên ngoài.
Lê Châu Sa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ thâm trầm của Lâm Thanh Tùng.
Nhìn thấy Lâm Thanh Tùng, trong lòng của Lê Châu Sa ít nhiều gì cũng có đôi chút phức tạp.
Cô ấy siết chặt nắm tay, lỗ mũi khẽ run rẩy.
"Thanh Tùng..."
"Đừng sở, anh sẽ cứu người ra nói dày LâmThanh Tùng hít sâu một hơi dài, nghiến răng nghiến lợi nói với Lê Châu Sa
khỏe mắt của Lê Châu Sa hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt. Cô ấy chẳng nói ra được một câu nào, chỉ có thể cần chặt môi và nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Tùng.
Nhưng mà, không lâu sau cả căn nhà này đều bắt đầu sụp đổ. Vũ Phương Thủy vẫn đang điên cuồng cười to tiếng.
Lê Châu Sa quay đầu, một cây xà ngang rơi mạnh xuống, đập trung vào đầu của Vũ Phương Thủy. Vũ Phương Thủy vốn dĩ vẫn đang không ngừng cười một cách điên cuồng, bất chợt gương mặt cứng đờ lại, cả cơ thể ngã nhào xuống mặt đất, chẳng thể bò dậy nổi nữa.
Nhìn thấy Vũ Phương Thủy đã hôn mê bất tỉnh, đôi con người của Lê Châu Sa hiện lên một tia phức tạp nhàn nhạt.
Phan Huỳnh Bảo ôm Lê Châu Sa vào trong lòng. Nhìn thấy Vũ Phương Thủy đã chết ngất, đáy mắt của Phân Huỳnh Bảo chẳng mang theo một chút tình cảm nào cả.
Đối với Phan Huỳnh Bảo mà nói, Vũ Phương Thủy có kết như thế này hoàn toàn là do có tà tự mìnhchuốc lấy.
Lúc Trấn Quân Phi và mọi người chạy đến, một mảng nơi đây đều đã sụp đổ hết thảy, trở thành một đồng hoang tàn. Mà Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo, còn có cả Lâm Thanh Tùng lại bị chôn vùi ở bên trong ndi dó.
Sắc mặt của Trần Quân Phi và Lê Hoàng An trở nên vô cùng khó coi. Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo thì che kín miệng lại, không ngừng khóc than.
"Anh hai, phải làm sao đây? Anh ba và chị ba, còn có cả anh Thanh Tùng vẫn còn đang ở trong đó. Phải làm sao đây?" Trần Thanh Thảo nắm lấy cánh tay của Trần Quận Phi, vẻ mặt hoảng loạn nói với Trần Quân Phi.
"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ tìm được bọn họ thôi." Trần Quân Phi hít sâu một hơi dài, anh vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay của Trần Thanh Thảo và nói.
Trần Thanh Thảo hít hít lỗ mũi. Cô bé nhìn Trần Quân Phi, chỉ có thể gật đầu, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Không lâu sau đội cứu viện đã đi tới, bọn họ đảo bởi ở trên mặt đất.
Nhưng mà con đàn bà diễn Vũ Phương Thủy đó biết rõ cấu tạo đất đai ở nơi này tới xấp mà lại còn làmra chuyện này, đúng thật là chui đầu vào chỗ chết
Còn đám người Phan Huỳnh Bảo bị chôn vùi ở dưới đất thì vẫn chưa chết. Chủ yếu là vì Phan Huỳnh Bảo và Lâm Thanh Tùng đã dùng cơ thể để che đi những đồ vật rơi xuống, chống đỡ một không gian nhỏ bé bảo vệ lấy Lê Châu Sa.
Bên trong rất tối, chẳng có cái gì cả. Lê Châu Sa chẳng nghe thấy được bất cứ âm thanh gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng ho khan kịch liệt của Phan Huỳnh Bảo và Lâm Thanh Tùng.
Lê Châu Sa có chút hoảng loạn giơ tay ra sờ vào vị trí của Phan Huỳnh Bảo.
"Phan Huỳnh Bảo, anh sao rồi? Anh đang ở đâu?"
"Anh không sao... Ngoan nào, chúng ta sẽ được cứu nhanh thôi. Đừng sợ." Phan Huỳnh Bảo nhìn dáng vẻ hoảng loạn sợ hãi của Lê Châu Sa. Sau khi anh ấy nặng nề kho khan một tiếng, trong ánh mắt hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt, nhẹ giọng nói với Lê Châu Sa.
Mũi của Lê Châu Sa mang theo một mùi vị chua xót nhàn nhạt. Cô ấy ra sức bấu chặt vào vị trí lòng bàn tay, cánh môi khẽ run, nói: "Anh đừng có xảy ra chuyện gì, đừng có lừa em. Nếu không thì cả đời này em cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu, anh có nghe thấy chưa ""Được... Anh sẽ không... xảy ra chuyện gì cả. Em cũng sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta đều có thể song sót tro vě."
Hơi thờ của Phan Huỳnh Bảo dần dần trở nên yếu ớt vài phần, dường như cơ thể có chút không thể gắng gương nổi nữa rồi.
Cảm nhận được điều đó, Lâm Thanh Tùng lập tức vươn tay ra nắm lấy cánh tay của Phan Huỳnh Bảo.
Đôi con người của người đàn ông ở bên trong bóng tối hiện lên một tia phức tạp và lo lắng
Sau khi Phan Huỳnh Bảo phát giác ra được động tác của Lâm Thanh Tùng, đôi đồng từ thấp thoáng tối sảm xuống.
Bên trong bóng tối, anh ấy và Lâm Thanh Tùng trao đổi ánh mắt với nhau. Mở miệng, nhép môi cất lời cảm ơn với Lâm Thanh Tùng nhưng không phát ra một tiếng động.
Lâm Thanh Tùng rũ mí mắt xuống, che giấu đi sự âm đạm bên trong đáy mắt.
Anh ấy biết rằng Lê Châu Sa rất yêu Phan Huỳnh Bắc. Nếu như Phan Huỳnh Bảo xảy ra chuyện gì thì chắc chắn Lê Châu Sa sẽ vô cùng buồn bài
Vì thế anh ấy sẽ bảo vệ Phan Huỳnh Bảo, bởi vì LêChâu Sa yêu người đàn ông này.
Chỉ cần là người mà Lê Châu Sa thích thì Lâm Thanh Tùng sẽ bảo vệ người đó cho đến cùng
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một. Ý thức của Lê Châu Sa dần dần trở nên mơ hồ, không khí dẫn dần thiếu đi oxy, Lê Châu Sa hít thở vô cùng khó khăn.
"Lê Châu Sa... đừng có ngủ." Lâm Thanh Tùng vẫn đang cổ duy trì sự bình tĩnh. Nên nói là... anh ấy đang cưỡng ép bản thân mình phải tỉnh táo.
Anh ấy hiểu rất rõ, nếu như đến cả anh ấy mà cũng không còn tỉnh táo thì Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo sẽ gặp nguy hiểm.
"Em... rất mệt" Lê Châu Sa miễn cưỡng mở mắt ra. Một mảng tối tăm mịt mù, Lê Châu Sa chẳng nhìn thấy cái gì cả, chỉ có thể nỉ non líu ríu một cách ngắt quảng
Nghe thấy lời nói của Lê Châu Sa, khuôn mặt của Lâm Thanh Tùng căng chặt, đáy mắt hiện lên một tia u ám, nói: "Không được ngủ. Hãy nghĩ về Phan Lê Long. Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo đã đặt tên cho con của em rồi. Nó tên là Phan Lê Long. Em không muốn nhìn thấy con trai của em hay sao? Nó vẫn còn nhỏ như thế, nếu như em ngủ mất rồi thì nó phải làm sao dây
Le Long... Lê Long...Lê Châu Sa miễn cưỡng mở mắt ra, cô ấy sở được phương hưởng của Phan Huỳnh Bảo. Phan Huỳnh Bảo cũng đã cạn kiệt sức lực, hô hấp dẫn yếu ớt.
"Phan Huỳnh Bảo... chúng ta phải sống, phải sống sót cùng với Thanh Tùng."
Phan Huỳnh Bảo yếu ớt vô lực hôn lên cánh môi của Lê Châu Sa, giống như là đang an ủi Lê Châu Sa vậy.
Bên trong bóng tối, đôi mắt của Lâm Thanh Tùng nhìn thấy dáng vẻ ôm hôn nhau của Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo. Con tim của Lâm Thanh Tùng giống như là bị ai đó dùng một con dao sắc bén hung hăng đâm xuyên qua một nhát vậy.
Anh ấy cấu chặt lòng bàn tay, ngoảnh đầu không muốn nhìn tiếp nữa.
Công tác đào bởi ở bên ngoài vẫn còn đang tiến hành, không lâu sau thì đào được Vũ Phương Thủy, cô ta đã chết rồi.
Nhìn thấy thi thể bóp méo biến dạng của Vũ Phương Thủy, trong lòng Trần Thanh Thào tràn ngập sự phiền muộn và bất lực.
Đến cuối cùng thì Vũ Phương Thủy cũng văn chết, chết bởi sự điên cuồng của chính bản thân mình.
Nếu như Vũ Phương Thủy không điên cuống đếnnhư thể có lẽ sẽ không có một cái kết cục thảm thương như thế này.
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Trần Thanh Thảo tuân trào lên một nỗi bị thương khó nói nên lời.
"Tìm thấy rồi, tìm thấy anh Huỳnh Bảo và mọi người rồi
Đúng vào lúc tất cả mọi người đều căng thẳng đến nổi không thể chịu được, cuối cùng cũng có người hưng phấn nhảy cẫng lên.
Cuối cùng cũng tìm thấy được Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo rồi.
Trần Thanh Thảo và Hoàng Song Thư đối mắt nhìn nhau một cái rồi căng thẳng nắm chặt đôi tay của nhau và nhìn về phía bên đó.
Lâm Thanh Tùng vẫn mãi luôn chống đỡ cho Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo, anh ấy bị thương rất nghiêm trọng, được đưa vào trong xe cứu thương. Còn Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa cũng bước vào trang thái bị choáng váng.
Nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt thoi thóp của hai người họ, tất cả mọi người đều rất lo lắng nên đã đi theo xe cứu thương đến bệnh viện.
Bên trong bệnh viện sáng trưng, dầu đâu cũng có ảnh đên. Tất cả mọi người đều ngồi ở hành lang bệnhviên, yên tĩnh đợi chờ tin tức,
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một. Mãi cho đến khi cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo vẫn đang văn vào đôi tay lập tức ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ bước ra từ bên trong.
"Bác sĩ, anh ba chị ba của tôi và cả anh Thanh Tùng như thế nào rồi?" Trần Thanh Thảo vội vã đi về phía bác sĩ, nắm lấy cánh tay của bác sĩ và hỏi.
Bác sĩ nhìn dáng vẻ khẩn thiết của Trần Thanh Thảo, sắc mặt trầm ngưng, nói: "Thương thể của cậu Huỳnh Bảo nghiêm trọng hơn một chút, cậu Huỳnh Bảo là bởi vì thiếu oxy trong một thời gian dài nên mới đau đớn đến như vậy, nhưng mà không có vấn đề gì to tắt. Còn về... tổng giám đốc Thanh Tùng, cậu ấy bị thương rất nghiêm trọng, vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy kịch. Tình hình cụ thể vẫn cần phải tiếp tục quan sát sâu hơn nữa."
Bác sĩ nói xong những lời này thì rời khỏi nơi đây. Sau khi nhìn thấy bác sĩ rời đi, sức lực toàn thân của Trần Thanh Thảo giống như là bị rút cạn vậy.
Hiện giờ Lê Châu Sa thì không có vấn đề gì to tát, chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe một chút là được, Phan Huỳnh Bảo thì bị thương nghiêm trọng. Còn về tìnhhình hiện giờ của Lâm Thanh Tùng thì là sống chết không rõ.
Nghĩ đến những điều này, trong lòng Trần Thanh Thảo cảm thấy áy náy vô cùng.
Cô bé cứ mãi cảm thấy chuyện này là do lỗi của mình. Nếu như không phải là vì cô bé, Lê Châu Sa sẽ không bị người ta bắt đi, và Lâm Thanh Tùng cũng sẽ không... Tất cả những điều này, dường như đều là do cô bẻ gây ra.
"Sẽ ổn thôi, nhất định sẽ ổn thôi." Không biết từ lúc nào, Hoàng Song Thư đi đến bên cạnh Trần Thanh Thảo, cô ôm chặt lấy cơ thể của cô bé.
Trần Thanh Thảo quay đầu, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Hoàng Song Thư thì ôm chẩm lấy cơ thể của cô, cất tiếng khóc lớn lên.
"Chị hai, em buồn quá, thật sự rất là buồn."
"Con bé ngốc, chuyện này không trách em được."
Hoàng Song Thư nhìn thấy Trần Thanh Thảo khóc thương tâm đến như thế, cô bất lực xoa mái tóc của Trần Thanh Thảo và an ủi cô bé.
Trần Thanh Thảo ngẩng đầu lên, hốc mắt ứng đỏ nhìn Hoàng Song Thư và khẽ sụt sịt mũi.
"Anh Thanh Tùng sẽ chết ư?" Nếu như Làm ThanhTùng thật sự xảy ra chuyện gì đó, chỉ e rằng cả đời này Trần Thanh Thảo cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình được.
"Sẽ không đâu. Anh ấy sẽ không chết đi dễ dàng như thế này đâu. Anh ấy là Lâm Thanh Tùng, tuyệt đối sẽ không chết." Hoàng Song Thư vỗ vào lưng của Trấn Thanh Thảo, vẻ mặt kiên định nói.
Nghe thấy Hoàng Song Thư nói như vậy, Trần Thanh Thảo mới khe khẽ gật đầu, đôi bàn tay ra sức siết chặt thành nắm đấm.
"Anh Thanh Tùng đã từng hứa với em là sẽ mua cho em sợi dây chuyền phiên bản giới hạn. Anh ấy vẫn chưa mua cho em, nhất định sẽ khỏe lại thôi.
Vũ Phương Thùy sẽ không vô duyên vô có cười đến mức thể lượng đến như vậy, chắc chắn là cô ta đã làm điều gì đó. Nếu không, Vũ Phương Thùy sẽ không biến thành bộ dạng như thế này.
Vũ Phương Thùy nghe xong, cô ta khẽ nhưởng lông mày, cười khẩy một tiếng rồi thờ ở nhìn Phan Huỳnh Bảo: "Phan Huỳnh Bảo, tôi đã nói rồi, tôi không có được anh thì tôi cũng sẽ tuyệt đối không để cho bất cứ ai có được anh đâu."
"Huỳnh Bảo" Lê Châu Sa nhìn sự kiên quyết và hung tàn trên gương mặt của Vũ Phương Thủy. Giống như là nhớ ra điều gì đó, sắc mặt cô ấy trắng bệch nắm lấy cánh tay của Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo sa sầm mặt mày, anh ấy nắm lấy cánh tay của Lê Châu Sa, ánh mắt thâm trầm nhìn Liê Châu Sa và lắc đầu.
Anh ấy kêu Lê Châu Sa đừng có lo lắng như vậy. Xem thử rốt cuộc là Vũ Phương Thủy muốn làm cái gì trước đã.
Vũ Phương Thủy lấy ra một chiếc điều khiển từ xa,cười đến mức run hết cả người nhìn Phan Huỳnh Bảo, khẽ nói: "Phan Huỳnh Bảo... tôi yêu anh đến như thế mà anh lại đối xử với tôi như vậy? Anh nói xem... tôi phải làm gì với anh đây? Hừm? Ô, rốt cuộc là tôi phải làm gì với anh đây? Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi, anh nói thử xem có được hay không?"
Sau một tiếng vang “đùng", cả căn nhà bắt đầu trở nên lắc lư. Phan Huỳnh Bảo ôm chặt lấy cơ thể của Lê Châu Sa, ôm cô ấy vào trong lồng ngực.
"Phan Huỳnh Bảo... tay của anh... đâu mất rồi?" Sau một trận trời rung đất lở, Lê Châu Sa mới bắt lấy cánh tay của Phan Huỳnh Bảo. Cũng chính vào lúc này, cô ấy phát hiện không ngờ Phan Huỳnh Bảo lại không có một tay.
Sắc mặt Lê Châu Sa trở nên trắng bệch và thậm
chỉ là đáng sợ. Ánh mắt cô ấy hiện lên vẻ sợ hãi nhìn Phan Huỳnh Bảo, âm thanh khàn khàn gọi anh ấy. Gương mặt anh tuấn của Phan Huỳnh Bảo căng
chặt đến cùng cực. Anh ấy ngoảnh đầu nhìn Lê Châu
Sa, đáy mắt hiện lên một tia bị thương nhàn nhạt.
"Đã không còn nữa rồi"
Sau khi Lê Châu Sa nghe xong, nước mắt tràn ngập khắp hốc mắt. Sau đó cô ấy hít sâu một hơi dài rồi lắc đầu nói với Phan Huỳnh Bảo: "Không sao cả, emsẽ ở bên cạnh anh
không có một tay cũng chẳng sao cả. Cho dù hai tay của Phan Huỳnh Bảo đầu không còn nữa thì Lê Châu Sa cũng sẽ vẫn ở bên cạnh anh ấy mà thôi.
Có cô ấy ở đây, cô ấy sẽ không để cho bất kì ai làm tổn thương đến Phan Huỳnh Bảo đầu.
Phan Huỳnh Bảo giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve bờ má của Lê Châu Sa, anh ấy hôn lên mi mắt của Lê Châu Sa và nói: “Châu Sa, chúng ta cùng nhau rời khỏi thế giới này... cũng tốt"
Có thể rời khỏi thế giới này cùng với Lê Châu Sa đối với Phan Huỳnh Bảo mà nói là một điều rất tốt, thật sự... rất tốt.
Đúng vào lúc tất cả mọi thứ sắp sửa bị nuốt chứng, một đôi tay nắm chặt lấy Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa, kéo hai người họ ra bên ngoài.
Lê Châu Sa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ thâm trầm của Lâm Thanh Tùng.
Nhìn thấy Lâm Thanh Tùng, trong lòng của Lê Châu Sa ít nhiều gì cũng có đôi chút phức tạp.
Cô ấy siết chặt nắm tay, lỗ mũi khẽ run rẩy.
"Thanh Tùng..."
"Đừng sở, anh sẽ cứu người ra nói dày LâmThanh Tùng hít sâu một hơi dài, nghiến răng nghiến lợi nói với Lê Châu Sa
khỏe mắt của Lê Châu Sa hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt. Cô ấy chẳng nói ra được một câu nào, chỉ có thể cần chặt môi và nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Tùng.
Nhưng mà, không lâu sau cả căn nhà này đều bắt đầu sụp đổ. Vũ Phương Thủy vẫn đang điên cuồng cười to tiếng.
Lê Châu Sa quay đầu, một cây xà ngang rơi mạnh xuống, đập trung vào đầu của Vũ Phương Thủy. Vũ Phương Thủy vốn dĩ vẫn đang không ngừng cười một cách điên cuồng, bất chợt gương mặt cứng đờ lại, cả cơ thể ngã nhào xuống mặt đất, chẳng thể bò dậy nổi nữa.
Nhìn thấy Vũ Phương Thủy đã hôn mê bất tỉnh, đôi con người của Lê Châu Sa hiện lên một tia phức tạp nhàn nhạt.
Phan Huỳnh Bảo ôm Lê Châu Sa vào trong lòng. Nhìn thấy Vũ Phương Thủy đã chết ngất, đáy mắt của Phân Huỳnh Bảo chẳng mang theo một chút tình cảm nào cả.
Đối với Phan Huỳnh Bảo mà nói, Vũ Phương Thủy có kết như thế này hoàn toàn là do có tà tự mìnhchuốc lấy.
Lúc Trấn Quân Phi và mọi người chạy đến, một mảng nơi đây đều đã sụp đổ hết thảy, trở thành một đồng hoang tàn. Mà Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo, còn có cả Lâm Thanh Tùng lại bị chôn vùi ở bên trong ndi dó.
Sắc mặt của Trần Quân Phi và Lê Hoàng An trở nên vô cùng khó coi. Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo thì che kín miệng lại, không ngừng khóc than.
"Anh hai, phải làm sao đây? Anh ba và chị ba, còn có cả anh Thanh Tùng vẫn còn đang ở trong đó. Phải làm sao đây?" Trần Thanh Thảo nắm lấy cánh tay của Trần Quận Phi, vẻ mặt hoảng loạn nói với Trần Quân Phi.
"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ tìm được bọn họ thôi." Trần Quân Phi hít sâu một hơi dài, anh vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay của Trần Thanh Thảo và nói.
Trần Thanh Thảo hít hít lỗ mũi. Cô bé nhìn Trần Quân Phi, chỉ có thể gật đầu, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Không lâu sau đội cứu viện đã đi tới, bọn họ đảo bởi ở trên mặt đất.
Nhưng mà con đàn bà diễn Vũ Phương Thủy đó biết rõ cấu tạo đất đai ở nơi này tới xấp mà lại còn làmra chuyện này, đúng thật là chui đầu vào chỗ chết
Còn đám người Phan Huỳnh Bảo bị chôn vùi ở dưới đất thì vẫn chưa chết. Chủ yếu là vì Phan Huỳnh Bảo và Lâm Thanh Tùng đã dùng cơ thể để che đi những đồ vật rơi xuống, chống đỡ một không gian nhỏ bé bảo vệ lấy Lê Châu Sa.
Bên trong rất tối, chẳng có cái gì cả. Lê Châu Sa chẳng nghe thấy được bất cứ âm thanh gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng ho khan kịch liệt của Phan Huỳnh Bảo và Lâm Thanh Tùng.
Lê Châu Sa có chút hoảng loạn giơ tay ra sờ vào vị trí của Phan Huỳnh Bảo.
"Phan Huỳnh Bảo, anh sao rồi? Anh đang ở đâu?"
"Anh không sao... Ngoan nào, chúng ta sẽ được cứu nhanh thôi. Đừng sợ." Phan Huỳnh Bảo nhìn dáng vẻ hoảng loạn sợ hãi của Lê Châu Sa. Sau khi anh ấy nặng nề kho khan một tiếng, trong ánh mắt hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt, nhẹ giọng nói với Lê Châu Sa.
Mũi của Lê Châu Sa mang theo một mùi vị chua xót nhàn nhạt. Cô ấy ra sức bấu chặt vào vị trí lòng bàn tay, cánh môi khẽ run, nói: "Anh đừng có xảy ra chuyện gì, đừng có lừa em. Nếu không thì cả đời này em cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu, anh có nghe thấy chưa ""Được... Anh sẽ không... xảy ra chuyện gì cả. Em cũng sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta đều có thể song sót tro vě."
Hơi thờ của Phan Huỳnh Bảo dần dần trở nên yếu ớt vài phần, dường như cơ thể có chút không thể gắng gương nổi nữa rồi.
Cảm nhận được điều đó, Lâm Thanh Tùng lập tức vươn tay ra nắm lấy cánh tay của Phan Huỳnh Bảo.
Đôi con người của người đàn ông ở bên trong bóng tối hiện lên một tia phức tạp và lo lắng
Sau khi Phan Huỳnh Bảo phát giác ra được động tác của Lâm Thanh Tùng, đôi đồng từ thấp thoáng tối sảm xuống.
Bên trong bóng tối, anh ấy và Lâm Thanh Tùng trao đổi ánh mắt với nhau. Mở miệng, nhép môi cất lời cảm ơn với Lâm Thanh Tùng nhưng không phát ra một tiếng động.
Lâm Thanh Tùng rũ mí mắt xuống, che giấu đi sự âm đạm bên trong đáy mắt.
Anh ấy biết rằng Lê Châu Sa rất yêu Phan Huỳnh Bắc. Nếu như Phan Huỳnh Bảo xảy ra chuyện gì thì chắc chắn Lê Châu Sa sẽ vô cùng buồn bài
Vì thế anh ấy sẽ bảo vệ Phan Huỳnh Bảo, bởi vì LêChâu Sa yêu người đàn ông này.
Chỉ cần là người mà Lê Châu Sa thích thì Lâm Thanh Tùng sẽ bảo vệ người đó cho đến cùng
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một. Ý thức của Lê Châu Sa dần dần trở nên mơ hồ, không khí dẫn dần thiếu đi oxy, Lê Châu Sa hít thở vô cùng khó khăn.
"Lê Châu Sa... đừng có ngủ." Lâm Thanh Tùng vẫn đang cổ duy trì sự bình tĩnh. Nên nói là... anh ấy đang cưỡng ép bản thân mình phải tỉnh táo.
Anh ấy hiểu rất rõ, nếu như đến cả anh ấy mà cũng không còn tỉnh táo thì Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo sẽ gặp nguy hiểm.
"Em... rất mệt" Lê Châu Sa miễn cưỡng mở mắt ra. Một mảng tối tăm mịt mù, Lê Châu Sa chẳng nhìn thấy cái gì cả, chỉ có thể nỉ non líu ríu một cách ngắt quảng
Nghe thấy lời nói của Lê Châu Sa, khuôn mặt của Lâm Thanh Tùng căng chặt, đáy mắt hiện lên một tia u ám, nói: "Không được ngủ. Hãy nghĩ về Phan Lê Long. Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo đã đặt tên cho con của em rồi. Nó tên là Phan Lê Long. Em không muốn nhìn thấy con trai của em hay sao? Nó vẫn còn nhỏ như thế, nếu như em ngủ mất rồi thì nó phải làm sao dây
Le Long... Lê Long...Lê Châu Sa miễn cưỡng mở mắt ra, cô ấy sở được phương hưởng của Phan Huỳnh Bảo. Phan Huỳnh Bảo cũng đã cạn kiệt sức lực, hô hấp dẫn yếu ớt.
"Phan Huỳnh Bảo... chúng ta phải sống, phải sống sót cùng với Thanh Tùng."
Phan Huỳnh Bảo yếu ớt vô lực hôn lên cánh môi của Lê Châu Sa, giống như là đang an ủi Lê Châu Sa vậy.
Bên trong bóng tối, đôi mắt của Lâm Thanh Tùng nhìn thấy dáng vẻ ôm hôn nhau của Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo. Con tim của Lâm Thanh Tùng giống như là bị ai đó dùng một con dao sắc bén hung hăng đâm xuyên qua một nhát vậy.
Anh ấy cấu chặt lòng bàn tay, ngoảnh đầu không muốn nhìn tiếp nữa.
Công tác đào bởi ở bên ngoài vẫn còn đang tiến hành, không lâu sau thì đào được Vũ Phương Thủy, cô ta đã chết rồi.
Nhìn thấy thi thể bóp méo biến dạng của Vũ Phương Thủy, trong lòng Trần Thanh Thào tràn ngập sự phiền muộn và bất lực.
Đến cuối cùng thì Vũ Phương Thủy cũng văn chết, chết bởi sự điên cuồng của chính bản thân mình.
Nếu như Vũ Phương Thủy không điên cuống đếnnhư thể có lẽ sẽ không có một cái kết cục thảm thương như thế này.
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Trần Thanh Thảo tuân trào lên một nỗi bị thương khó nói nên lời.
"Tìm thấy rồi, tìm thấy anh Huỳnh Bảo và mọi người rồi
Đúng vào lúc tất cả mọi người đều căng thẳng đến nổi không thể chịu được, cuối cùng cũng có người hưng phấn nhảy cẫng lên.
Cuối cùng cũng tìm thấy được Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo rồi.
Trần Thanh Thảo và Hoàng Song Thư đối mắt nhìn nhau một cái rồi căng thẳng nắm chặt đôi tay của nhau và nhìn về phía bên đó.
Lâm Thanh Tùng vẫn mãi luôn chống đỡ cho Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo, anh ấy bị thương rất nghiêm trọng, được đưa vào trong xe cứu thương. Còn Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa cũng bước vào trang thái bị choáng váng.
Nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt thoi thóp của hai người họ, tất cả mọi người đều rất lo lắng nên đã đi theo xe cứu thương đến bệnh viện.
Bên trong bệnh viện sáng trưng, dầu đâu cũng có ảnh đên. Tất cả mọi người đều ngồi ở hành lang bệnhviên, yên tĩnh đợi chờ tin tức,
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một. Mãi cho đến khi cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo vẫn đang văn vào đôi tay lập tức ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ bước ra từ bên trong.
"Bác sĩ, anh ba chị ba của tôi và cả anh Thanh Tùng như thế nào rồi?" Trần Thanh Thảo vội vã đi về phía bác sĩ, nắm lấy cánh tay của bác sĩ và hỏi.
Bác sĩ nhìn dáng vẻ khẩn thiết của Trần Thanh Thảo, sắc mặt trầm ngưng, nói: "Thương thể của cậu Huỳnh Bảo nghiêm trọng hơn một chút, cậu Huỳnh Bảo là bởi vì thiếu oxy trong một thời gian dài nên mới đau đớn đến như vậy, nhưng mà không có vấn đề gì to tắt. Còn về... tổng giám đốc Thanh Tùng, cậu ấy bị thương rất nghiêm trọng, vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy kịch. Tình hình cụ thể vẫn cần phải tiếp tục quan sát sâu hơn nữa."
Bác sĩ nói xong những lời này thì rời khỏi nơi đây. Sau khi nhìn thấy bác sĩ rời đi, sức lực toàn thân của Trần Thanh Thảo giống như là bị rút cạn vậy.
Hiện giờ Lê Châu Sa thì không có vấn đề gì to tát, chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe một chút là được, Phan Huỳnh Bảo thì bị thương nghiêm trọng. Còn về tìnhhình hiện giờ của Lâm Thanh Tùng thì là sống chết không rõ.
Nghĩ đến những điều này, trong lòng Trần Thanh Thảo cảm thấy áy náy vô cùng.
Cô bé cứ mãi cảm thấy chuyện này là do lỗi của mình. Nếu như không phải là vì cô bé, Lê Châu Sa sẽ không bị người ta bắt đi, và Lâm Thanh Tùng cũng sẽ không... Tất cả những điều này, dường như đều là do cô bẻ gây ra.
"Sẽ ổn thôi, nhất định sẽ ổn thôi." Không biết từ lúc nào, Hoàng Song Thư đi đến bên cạnh Trần Thanh Thảo, cô ôm chặt lấy cơ thể của cô bé.
Trần Thanh Thảo quay đầu, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Hoàng Song Thư thì ôm chẩm lấy cơ thể của cô, cất tiếng khóc lớn lên.
"Chị hai, em buồn quá, thật sự rất là buồn."
"Con bé ngốc, chuyện này không trách em được."
Hoàng Song Thư nhìn thấy Trần Thanh Thảo khóc thương tâm đến như thế, cô bất lực xoa mái tóc của Trần Thanh Thảo và an ủi cô bé.
Trần Thanh Thảo ngẩng đầu lên, hốc mắt ứng đỏ nhìn Hoàng Song Thư và khẽ sụt sịt mũi.
"Anh Thanh Tùng sẽ chết ư?" Nếu như Làm ThanhTùng thật sự xảy ra chuyện gì đó, chỉ e rằng cả đời này Trần Thanh Thảo cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình được.
"Sẽ không đâu. Anh ấy sẽ không chết đi dễ dàng như thế này đâu. Anh ấy là Lâm Thanh Tùng, tuyệt đối sẽ không chết." Hoàng Song Thư vỗ vào lưng của Trấn Thanh Thảo, vẻ mặt kiên định nói.
Nghe thấy Hoàng Song Thư nói như vậy, Trần Thanh Thảo mới khe khẽ gật đầu, đôi bàn tay ra sức siết chặt thành nắm đấm.
"Anh Thanh Tùng đã từng hứa với em là sẽ mua cho em sợi dây chuyền phiên bản giới hạn. Anh ấy vẫn chưa mua cho em, nhất định sẽ khỏe lại thôi.