Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1669
Để lại anh ta một mình trông coi tòa lâu đài này.
Niya khiến cuộc sống tẻ nhạt của anh ta nhiều màu sắc hơn.
Khi mặc quân trang nhìn anh ta rất nghiêm túc, nhưng ngày thường anh ta là một người rất ôn hòa.
Điều này quan hệ rất lớn với hoàn cảnh trưởng thành của anh ta
“Thật xin lỗi, tôi…”
“Không sao.” Song Eun không thèm để ý, quá khứ đã qua lâu, tâm tình đã sớm bình phục, chỉ là lúc bị đề cập sẽ nghĩ đến mà thôi.
“Vậy thì tôi đi ngủ.” Tông Ngôn Hi nhìn thoáng qua thời gian rồi đứng lên.
Song Eun nói: “Đi thôi.”
Tông Ngôn Hi gật đầu một cái rồi đi đến phòng nghỉ ở giữa.
“Cô Tông.” Bỗng nhiên Song Eun gọi cô lại.
Tông Ngôn Hi xoay người, hỏi: “Sao vậy?”
“Quần áo của cô.”
Quần áo?
Tông Ngôn Hi dò xét bản thân nhưng không nhìn thấy chỗ nào lạ cả.
“Đằng sau.” Song Eun nhắc nhở.
Tông Ngôn Hi xoay người, lúc này mới phát hiện quần áo đang mặc không biết từ khi nào ở đằng sau bị cuốn lên làm lộ ra một mảng da thịt non mịn, cô cuống quít kéo xuống, cảm thấy có chút thẹn thùng liền bước nhanh tới phòng ngủ.
Chân của cô vẫn chưa hoàn toàn lành, lại đi quá nhanh nên mắt cá chân bỗng nhiên nhói một cái, Á ~ cô hít vào một hơi khí lạnh, theo bản năng đưa tay muốn vịn cái bàn cách mình không xa để đỡ lấy thân thể của mình. Đúng lúc này, Song Eun duỗi cánh tay tới bắt lấy cổ tay của cô.
Tông Ngôn Hi khó khăn lắm mới đứng vững.
“Không sao chứ?” Anh ta quan tâm hỏi.
Tông Ngôn Hi vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì.”
Cô trước tiên rút tay về, nói “Cảm ơn.”
Nói xong cô cẩn thận đi về phòng ngủ.
Song Eun đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của cô.”
Lúc trước anh ta chỉ thấy qua Tông Ngôn Hi, khi đó là lúc Tông Ngôn Hi đến thăm Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp.
Ký ức khắc sâu nhất là nụ cười của cô, con ngươi lấp lánh, trong veo thanh bình, xán lạn như sao trời, thông qua đôi mắt của cô liền có thể khiến người khác nhìn ra cô là một người đang rất hạnh phúc.
Kỳ thật lần đầu tiên khi gặp Niya, nhìn thấy ánh mắt trong veo của cô bé, anh ta lập tức nhớ tới Tông Ngôn Hi.
Nhưng lần này anh ta gặp lại cô, trong mắt thiếu đi nét thanh thản, cười lên cũng mất đi cảm giác khiến người khác hạnh phúc.
Anh ta rất muốn hỏi cô làm sao vậy, thế nhưng, anh ta cảm thấy mạo muội.
Tắm rửa xong anh ta nằm trên giường hồi lâu vẫn không thấy buồn ngủ.
Sáng sớm, trong nhà bị một tràng huyên náo phá vỡ bình tĩnh.
Tông Ngôn Hi cùng Niya dậy sớm, Niya rất phấn khích, chưa ăn sáng đã quấn lấy Tông Ngôn Hi đòi đi vẽ tranh.
Lúc đang cầm đồ vật đi đến cửa thì một cô gái vừa vặn tiến vào.
Lúc nhìn thấy bọn họ cô ta la lên: “Cô là ai vậy? Tại sao lại xuất hiện trong nhà của Song Eun?”
Trong lúc nói chuyện không quên nhìn một lượt khắp người Tông Ngôn Hi.
“Chị ấy là mẹ em.” Niya trả lời.
Tông Ngôn Hi: “…”
Cô ta trợn to mắt nhìn Niya.
Niya kéo góc áo của cô, Tông Ngôn Hi hiểu ngay ý muốn của cô bé nên khom người tới gần.
Niya tiến đến bên tai của cô nói: “Cô gái này luôn quấn lấy bố em, mà bố em không thích cô ta, em cũng không thích cô ta, cho nên, chị giúp em giả vờ khiến cô ta tức giận đi ạ.”
Niya khiến cuộc sống tẻ nhạt của anh ta nhiều màu sắc hơn.
Khi mặc quân trang nhìn anh ta rất nghiêm túc, nhưng ngày thường anh ta là một người rất ôn hòa.
Điều này quan hệ rất lớn với hoàn cảnh trưởng thành của anh ta
“Thật xin lỗi, tôi…”
“Không sao.” Song Eun không thèm để ý, quá khứ đã qua lâu, tâm tình đã sớm bình phục, chỉ là lúc bị đề cập sẽ nghĩ đến mà thôi.
“Vậy thì tôi đi ngủ.” Tông Ngôn Hi nhìn thoáng qua thời gian rồi đứng lên.
Song Eun nói: “Đi thôi.”
Tông Ngôn Hi gật đầu một cái rồi đi đến phòng nghỉ ở giữa.
“Cô Tông.” Bỗng nhiên Song Eun gọi cô lại.
Tông Ngôn Hi xoay người, hỏi: “Sao vậy?”
“Quần áo của cô.”
Quần áo?
Tông Ngôn Hi dò xét bản thân nhưng không nhìn thấy chỗ nào lạ cả.
“Đằng sau.” Song Eun nhắc nhở.
Tông Ngôn Hi xoay người, lúc này mới phát hiện quần áo đang mặc không biết từ khi nào ở đằng sau bị cuốn lên làm lộ ra một mảng da thịt non mịn, cô cuống quít kéo xuống, cảm thấy có chút thẹn thùng liền bước nhanh tới phòng ngủ.
Chân của cô vẫn chưa hoàn toàn lành, lại đi quá nhanh nên mắt cá chân bỗng nhiên nhói một cái, Á ~ cô hít vào một hơi khí lạnh, theo bản năng đưa tay muốn vịn cái bàn cách mình không xa để đỡ lấy thân thể của mình. Đúng lúc này, Song Eun duỗi cánh tay tới bắt lấy cổ tay của cô.
Tông Ngôn Hi khó khăn lắm mới đứng vững.
“Không sao chứ?” Anh ta quan tâm hỏi.
Tông Ngôn Hi vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì.”
Cô trước tiên rút tay về, nói “Cảm ơn.”
Nói xong cô cẩn thận đi về phòng ngủ.
Song Eun đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của cô.”
Lúc trước anh ta chỉ thấy qua Tông Ngôn Hi, khi đó là lúc Tông Ngôn Hi đến thăm Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp.
Ký ức khắc sâu nhất là nụ cười của cô, con ngươi lấp lánh, trong veo thanh bình, xán lạn như sao trời, thông qua đôi mắt của cô liền có thể khiến người khác nhìn ra cô là một người đang rất hạnh phúc.
Kỳ thật lần đầu tiên khi gặp Niya, nhìn thấy ánh mắt trong veo của cô bé, anh ta lập tức nhớ tới Tông Ngôn Hi.
Nhưng lần này anh ta gặp lại cô, trong mắt thiếu đi nét thanh thản, cười lên cũng mất đi cảm giác khiến người khác hạnh phúc.
Anh ta rất muốn hỏi cô làm sao vậy, thế nhưng, anh ta cảm thấy mạo muội.
Tắm rửa xong anh ta nằm trên giường hồi lâu vẫn không thấy buồn ngủ.
Sáng sớm, trong nhà bị một tràng huyên náo phá vỡ bình tĩnh.
Tông Ngôn Hi cùng Niya dậy sớm, Niya rất phấn khích, chưa ăn sáng đã quấn lấy Tông Ngôn Hi đòi đi vẽ tranh.
Lúc đang cầm đồ vật đi đến cửa thì một cô gái vừa vặn tiến vào.
Lúc nhìn thấy bọn họ cô ta la lên: “Cô là ai vậy? Tại sao lại xuất hiện trong nhà của Song Eun?”
Trong lúc nói chuyện không quên nhìn một lượt khắp người Tông Ngôn Hi.
“Chị ấy là mẹ em.” Niya trả lời.
Tông Ngôn Hi: “…”
Cô ta trợn to mắt nhìn Niya.
Niya kéo góc áo của cô, Tông Ngôn Hi hiểu ngay ý muốn của cô bé nên khom người tới gần.
Niya tiến đến bên tai của cô nói: “Cô gái này luôn quấn lấy bố em, mà bố em không thích cô ta, em cũng không thích cô ta, cho nên, chị giúp em giả vờ khiến cô ta tức giận đi ạ.”