Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172
Chương 172:
Nói cho cùng, cô đối với Tông Triển Bạch có rất nhiều điều không xác định, không tín nhiệm.
Tông Triển Bạch đối với cô cũng bị ngăn cách bởi một khoảng không dài.
Anh thật sự không để cơ thể không trong sạch của cô sao?
Không để ý cô từng sinh con sao?
Anh chỉ là trốn tránh không nói.
Không phải không bận tâm.
Chỉ là đem những chuyện này cố gắng không để ý tới mà thôi.
Rất nhanh lại có tin nhắn đến.
Lâm Tử Lạp mở ra.
[Người trong cuộc.]
Đơn giản ba chữ, nhưng lại như sét đánh từ trên đầu cô nện xuống.
Người trong cuộc.
Người đàn ông đêm hôm đó?
Lâm Tử Lạp sợ hãi
Giờ phút này, Hà Khiếu Ninh ngồi ở trong một quán rượu, trên bàn có để ly rượu chưa uống hết.
Cô nhếch khóe môi, lại gửi một đoạn tin nhắn: [Lúc nào muốn gặp tôi, cứ liên lạc với tôi, nghe nói hôm nay cửa hàng của cô khai trương, chúc mừng cô.”
Tâm trạng lo lắng ngày càng nghiêm trọng, bao trùm khắp cơ thể cô, cô không biết gì về đối phương cả, nhưng dường như đối phương biết tất cả mọi thứ về cô, biết tất cả sự việc xung quanh cô.
Cô có một loại cảm giác như bị người khác rình rập, loại cảm giác này rất không tốt.
Cũng coi như có loại người như vậy tồn tại, bất cứ lúc nào có thể nhảy ra, đi đến trước mặt cô, quấy rối cuộc sống hiện tại của cô.
Trong lúc cô thẫn thờ, xe đã dừng ở biệt thự.
Bên cạnh có đỗ một chiếc xe không thuộc về Tông Triển Bạch, cũng không phải của Lâm Tử Lạp.
Tông Triển Bạch xuống xe, nhìn thấy chiếc xe đang đậu ở đó, chân mày cau lại, vẻ mặt càng thêm thâm trầm.
“Cậu chủ.” Chú Phùng không vào phòng, đứng ở trước cổng đợi, dường như đang đợi bọn họ về.
Nhìn thấy hai người trở về lập tức tiến lên đón.
“Họ đến đây có việc?” Giọng nói của anh có chút lạnh lùng.
Họ rất ít khi qua đây, lần này đột nhiên xuất hiện làm cho Tông Triển Bạch rất không vui.
Chú Phùng cười: “Là có việc.”
Vừa nói tầm mắt của ông chuyện sang nhìn Lâm Tử Lạp: “Người này chính là mợ chủ nhỉ.”
Lâm Tử Lạp: “…..”
Cô cũng không biết nên đáp lại cách xưng hô này như thế nào.
“Nhanh vào đây đi, đều ở bên trong đợi hai người rồi.” Chú Phùng cười híp mắt bước lên phía trước mở cửa.
Lâm Tử Lạp cứ đứng ở chỗ cũ không động đậy, nhìn về phía Tông Triển Bạch: “Ba mẹ anh đến à?”
Tông Triển Bạch không đáp, rất rõ ràng, họ đến rồi.
“Bọn họ rất ít khi qua đây” Giọng nói thâm trầm, mang theo cảm giác bài xích không dễ phát hiện.
Lâm Tử Lạp khó hiểu cảm thấy tim đập rộn lên, tuy từng gặp Dục Tú, nhưng ba Tông Triển Bạch cô vẫn chưa chính thức gặp bao giờ.
Có một loại căng thẳng “Con dâu xấu xí” ra mắt ba mẹ chồng.
Thấy cô ngập ngừng, Tông Triển Bạch đi tới nắm lấy tay cô: “Không phải có anh hay sao? Sợ cái gì?”
“Ai sợ cơ?” Lâm Tử Lạp mạnh miệng.
Trong lòng rõ ràng đang hoảng sợ.
Không biết bọn họ tại sao lại đến.
Quán bar.
Hà Khiếu Ninh uống một hớp rượu, một mình cảm thấy không thú vị, cầm điện thoại lên gửi cho Lâm Tử Lạp hai bức ảnh, lần này không liên quan đến cô, mà là Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh.
Hơn nữa mới chụp mấy ngày gần đây.
Lần này cô đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Cô biết Lâm Tử Lạp quan tâm nhất chính là hai đứa con của cô.
Bây giờ đứa trẻ đang sống ở biệt thự của Tông Triển Bạch, ra ngoài cũng sẽ có người đi theo, cô không có cơ hội làm gì, nhưng mà chụp trộm hai tấm hình vẫn có thể.
Cô rót đầy ly rượu, gõ một dòng chữ gửi đi.
[Con của cô rất đáng yêu, dáng dấp rất giống cô, cũng giống ba của nó nữa.]
Điện thoại di động trong tay Lâm Tử Lạp lại rung lên, cô mở tin nhắn ra, xem xong nội dung bên trong, cô hoảng sợ.
Anh ta sao lại có ảnh của Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh?
Anh ta đang theo dõi cô sao?
Cuộc sống sinh hoạt của cô đều bại lộ trước mặt một người “xa lạ”, điều này làm cô cảm thấy rất sợ hại.
Đặc biệt là liên quan đến an nguy của hai đứa nhỏ, cô càng không có cách nào bình bĩnh được.
Nói cho cùng, cô đối với Tông Triển Bạch có rất nhiều điều không xác định, không tín nhiệm.
Tông Triển Bạch đối với cô cũng bị ngăn cách bởi một khoảng không dài.
Anh thật sự không để cơ thể không trong sạch của cô sao?
Không để ý cô từng sinh con sao?
Anh chỉ là trốn tránh không nói.
Không phải không bận tâm.
Chỉ là đem những chuyện này cố gắng không để ý tới mà thôi.
Rất nhanh lại có tin nhắn đến.
Lâm Tử Lạp mở ra.
[Người trong cuộc.]
Đơn giản ba chữ, nhưng lại như sét đánh từ trên đầu cô nện xuống.
Người trong cuộc.
Người đàn ông đêm hôm đó?
Lâm Tử Lạp sợ hãi
Giờ phút này, Hà Khiếu Ninh ngồi ở trong một quán rượu, trên bàn có để ly rượu chưa uống hết.
Cô nhếch khóe môi, lại gửi một đoạn tin nhắn: [Lúc nào muốn gặp tôi, cứ liên lạc với tôi, nghe nói hôm nay cửa hàng của cô khai trương, chúc mừng cô.”
Tâm trạng lo lắng ngày càng nghiêm trọng, bao trùm khắp cơ thể cô, cô không biết gì về đối phương cả, nhưng dường như đối phương biết tất cả mọi thứ về cô, biết tất cả sự việc xung quanh cô.
Cô có một loại cảm giác như bị người khác rình rập, loại cảm giác này rất không tốt.
Cũng coi như có loại người như vậy tồn tại, bất cứ lúc nào có thể nhảy ra, đi đến trước mặt cô, quấy rối cuộc sống hiện tại của cô.
Trong lúc cô thẫn thờ, xe đã dừng ở biệt thự.
Bên cạnh có đỗ một chiếc xe không thuộc về Tông Triển Bạch, cũng không phải của Lâm Tử Lạp.
Tông Triển Bạch xuống xe, nhìn thấy chiếc xe đang đậu ở đó, chân mày cau lại, vẻ mặt càng thêm thâm trầm.
“Cậu chủ.” Chú Phùng không vào phòng, đứng ở trước cổng đợi, dường như đang đợi bọn họ về.
Nhìn thấy hai người trở về lập tức tiến lên đón.
“Họ đến đây có việc?” Giọng nói của anh có chút lạnh lùng.
Họ rất ít khi qua đây, lần này đột nhiên xuất hiện làm cho Tông Triển Bạch rất không vui.
Chú Phùng cười: “Là có việc.”
Vừa nói tầm mắt của ông chuyện sang nhìn Lâm Tử Lạp: “Người này chính là mợ chủ nhỉ.”
Lâm Tử Lạp: “…..”
Cô cũng không biết nên đáp lại cách xưng hô này như thế nào.
“Nhanh vào đây đi, đều ở bên trong đợi hai người rồi.” Chú Phùng cười híp mắt bước lên phía trước mở cửa.
Lâm Tử Lạp cứ đứng ở chỗ cũ không động đậy, nhìn về phía Tông Triển Bạch: “Ba mẹ anh đến à?”
Tông Triển Bạch không đáp, rất rõ ràng, họ đến rồi.
“Bọn họ rất ít khi qua đây” Giọng nói thâm trầm, mang theo cảm giác bài xích không dễ phát hiện.
Lâm Tử Lạp khó hiểu cảm thấy tim đập rộn lên, tuy từng gặp Dục Tú, nhưng ba Tông Triển Bạch cô vẫn chưa chính thức gặp bao giờ.
Có một loại căng thẳng “Con dâu xấu xí” ra mắt ba mẹ chồng.
Thấy cô ngập ngừng, Tông Triển Bạch đi tới nắm lấy tay cô: “Không phải có anh hay sao? Sợ cái gì?”
“Ai sợ cơ?” Lâm Tử Lạp mạnh miệng.
Trong lòng rõ ràng đang hoảng sợ.
Không biết bọn họ tại sao lại đến.
Quán bar.
Hà Khiếu Ninh uống một hớp rượu, một mình cảm thấy không thú vị, cầm điện thoại lên gửi cho Lâm Tử Lạp hai bức ảnh, lần này không liên quan đến cô, mà là Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh.
Hơn nữa mới chụp mấy ngày gần đây.
Lần này cô đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Cô biết Lâm Tử Lạp quan tâm nhất chính là hai đứa con của cô.
Bây giờ đứa trẻ đang sống ở biệt thự của Tông Triển Bạch, ra ngoài cũng sẽ có người đi theo, cô không có cơ hội làm gì, nhưng mà chụp trộm hai tấm hình vẫn có thể.
Cô rót đầy ly rượu, gõ một dòng chữ gửi đi.
[Con của cô rất đáng yêu, dáng dấp rất giống cô, cũng giống ba của nó nữa.]
Điện thoại di động trong tay Lâm Tử Lạp lại rung lên, cô mở tin nhắn ra, xem xong nội dung bên trong, cô hoảng sợ.
Anh ta sao lại có ảnh của Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh?
Anh ta đang theo dõi cô sao?
Cuộc sống sinh hoạt của cô đều bại lộ trước mặt một người “xa lạ”, điều này làm cô cảm thấy rất sợ hại.
Đặc biệt là liên quan đến an nguy của hai đứa nhỏ, cô càng không có cách nào bình bĩnh được.