Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205
Chương 205:
Một tay Tông Triển Bạch gác lên cửa kính xe, cúi đầu xuống, bóng cây tràn ngập che phủ sắc mặt của anh, chỉ để lại một đường viền mơ hồ, nhìn kĩ sẽ phát hiện toàn thân anh đang khẽ run lên.
Không có câu từ nào có thể miêu ta nổi cảm xúc trong lòng anh lúc này.
Loại chấn động đó, loại đau khổ không có cách nào kể xiết đó…
Không biết mất bao lâu anh mới bình tĩnh nói chuyện với cậu, âm thanh khàn khàn: “Chúng ta nên về thôi.”
Nói xong anh khởi động lại xe.
“Đợi chút.” Lâm Tinh Tuyệt nhìn vết máu trên tay anh: “Chú bị thương rồi?”
“Không phải.” Vết máu đó không phải của anh.
Lâm Tinh Tuyệt bất giác thở phào, rút một chiếc khăn ướt ra khỏi hộp: “Cháu lau cho chú nhé.”
Tông Triển Bạch đưa tay ra, Lâm Tinh Tuyệt cúi đầu, một tay giữ bàn tay anh, một tay cẩn thận lau vết máu trên mu bàn tay anh.
Cậu rất hiểu chuyện, không hỏi tại sao lại xuất hiện thứ đó.
Tông Triển Bạch nhìn cậu, khuôn mặt non nớt, nhưng không non nớt chút nào.
Trưởng thành tới mức khiến anh đau lòng, loại đau đớn này, gặm nhấm con tim…”
Mặt trời ấm áp chiếu xuống, thiếu đi sự hoang dã của mùa hè, phủ lên bầu trời xanh nhàn nhạt không nóng cũng không lạnh, nếu như mặc nội y bằng chất vải cotton, chất liệu mềm mại, ấm áp ôm lấy cơ thể, thỉnh thoảng từng đợt gió lạnh thổi qua, cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Ánh nắng vừa đủ, nhưng trên ban công của một tòa nhà, một người phụ nữ có mái tóc đen đang ngồi một mình, ánh sáng chiếu lên cửa sổ, có thế tùy ý hít thở không khí mát mẻ ở bên ngoài, nhưng cô có vẻ như đang rất đau khổ, trên ban công không quá rộng có lắp cửa sổ chống trộm rất chắc chắn, cô bị giam lỏng ở trong phòng, cửa phòng bị khóa chặt, chỗ này là nơi duy nhất cô có thể nhìn ra bên ngoài.
Ở đây có một người giúp việc, người còn lại là Hà Thụy Trạch, từ lúc cô bị bắt tới đây, Hà Thụy Trạch chưa từng rời khỏi, hôm nay không biết vì chuyện gì mà rời đi.
Ngoài mặt anh vẫn tin cô mất trí nhớ, không tiêm thuốc cho cô, nhưng thực tế không phải như thế, anh dường như không cho phép cô rời tầm mắt của anh dù chỉ một giây, đi vệ sinh cũng phải có người giúp việc đi cùng.
Như hôm nay, Hà Thụy Trạch không ở đây, cô tưởng có thể thoải mái hơn, hoặc nghĩ cách thoát khỏi đây, nhưng Hà Thụy Trạch lại khóa cửa nhốt cô ở trong phòng.
Chiếc cửa sổ duy nhất của căn phòng, chính là cái ban công này, nhưng cũng bị đóng chặt, có lẽ cô chỉ có thể hóa thành con bướm mới có thể trốn khỏi đây.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, không có cô, Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh có tìm cô hay không?
Có nhớ cô hay không?
Hai đứa nhỏ bây giờ đang làm gì…
Còn có, Tông Triển Bạch có lo lắng cho cô không, có tìm cô hay không…
Tất cả những điều này cô đều không biết.
Lúc này có tiếng mở cửa phòng vang lên.
Lâm Tử Lạp lập tức mở mắt ra, vẻ mặt đau khổ cùng bất an vừa nãy đều biến mất hoàn toàn, thay vào đó là dáng vẻ mờ mịt không biết gì.
Cô nắm chặt tay phía sau lưng, nhìn chằm chằm ra cửa.
Hà Thụy Trạch mặc một bộ đồ màu đen thoải mái, đội mũ lưỡi trai và đeo kính dâm, mở cửa phòng ra, anh tháo mũ và kính xuống.
“Ngôn Ngôn anh về rồi.” Anh để đồ vừa cởi trong tay xuống, để lên trên bàn, đóng cửa phòng lại đi về phía Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp không nói năng gì lùi ra sau một bước, giả vờ không vui: “Anh ra ngoài không dẫn em theo, còn nhốt em ở trong phòng, còn luôn miệng nói yêu em, tại sao em cảm thấy em giống như bị giam cầm vậy?”
Hà Thụy Trạch tiến đến ôm lấy cô: “Đồ ngốc, anh là đang bảo vệ em, ngoài kia người xấu rất nhiều, anh sợ em ra ngoài đó sẽ bị người ta làm hại, thương em, em còn không cảm kích sao?”
Vừa nói Hà Thụy Trạch chạm nhẹ lên mũi cô, cúi đầu hôn lên trán cô…
Lâm Tử Lạp toàn thân cứng ngắc, muốn đẩy anh ra, nhưng sợ anh sẽ càng nghi ngờ cô không mất trí nhớ mà tiêm thuốc cho cô.
Cô chán ghét lắm nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, giả vờ thẹn thùng nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Em vẫn chưa ăn cơm trưa, giờ đói rồi.”
Thực sự cô không hề đói, chỉ là mượn cớ để Hà Thụy Trạch buông cô ra.
Hà Thụy Trạch cau mày, nhìn đồng hồ: “Cũng sắp hai giờ rồi, sao vẫn chưa ăn cơm trưa?”
Lâm Tử Lạp cúi đầu, khóe môi cong lên chế giễu: “Anh khóa cửa, người giúp việc cũng không mở cửa, em ăn kiểu gì?”
Hà Thụy Trạch quên mất, để Lâm Tử Lạp không chạy trốn, ai anh cũng không tin tưởng, ngay cả việc anh trả giá cao để tìm người giúp việc ở lại, chìa khóa ở trên lầu chỉ anh mới có.
“Giận rồi à?” Hà Thụy Trạch xoa cằm cô, để cô nhìn mình.
Lâm Tử Lạp chớp mắt, nhân cơ hội trút hết sự không vui trong lòng ra: “Anh nói xem? Coi em như phạm nhân nhốt lại, cơm không cho ăn, là anh, anh có tức hay không?”
Một tay Tông Triển Bạch gác lên cửa kính xe, cúi đầu xuống, bóng cây tràn ngập che phủ sắc mặt của anh, chỉ để lại một đường viền mơ hồ, nhìn kĩ sẽ phát hiện toàn thân anh đang khẽ run lên.
Không có câu từ nào có thể miêu ta nổi cảm xúc trong lòng anh lúc này.
Loại chấn động đó, loại đau khổ không có cách nào kể xiết đó…
Không biết mất bao lâu anh mới bình tĩnh nói chuyện với cậu, âm thanh khàn khàn: “Chúng ta nên về thôi.”
Nói xong anh khởi động lại xe.
“Đợi chút.” Lâm Tinh Tuyệt nhìn vết máu trên tay anh: “Chú bị thương rồi?”
“Không phải.” Vết máu đó không phải của anh.
Lâm Tinh Tuyệt bất giác thở phào, rút một chiếc khăn ướt ra khỏi hộp: “Cháu lau cho chú nhé.”
Tông Triển Bạch đưa tay ra, Lâm Tinh Tuyệt cúi đầu, một tay giữ bàn tay anh, một tay cẩn thận lau vết máu trên mu bàn tay anh.
Cậu rất hiểu chuyện, không hỏi tại sao lại xuất hiện thứ đó.
Tông Triển Bạch nhìn cậu, khuôn mặt non nớt, nhưng không non nớt chút nào.
Trưởng thành tới mức khiến anh đau lòng, loại đau đớn này, gặm nhấm con tim…”
Mặt trời ấm áp chiếu xuống, thiếu đi sự hoang dã của mùa hè, phủ lên bầu trời xanh nhàn nhạt không nóng cũng không lạnh, nếu như mặc nội y bằng chất vải cotton, chất liệu mềm mại, ấm áp ôm lấy cơ thể, thỉnh thoảng từng đợt gió lạnh thổi qua, cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Ánh nắng vừa đủ, nhưng trên ban công của một tòa nhà, một người phụ nữ có mái tóc đen đang ngồi một mình, ánh sáng chiếu lên cửa sổ, có thế tùy ý hít thở không khí mát mẻ ở bên ngoài, nhưng cô có vẻ như đang rất đau khổ, trên ban công không quá rộng có lắp cửa sổ chống trộm rất chắc chắn, cô bị giam lỏng ở trong phòng, cửa phòng bị khóa chặt, chỗ này là nơi duy nhất cô có thể nhìn ra bên ngoài.
Ở đây có một người giúp việc, người còn lại là Hà Thụy Trạch, từ lúc cô bị bắt tới đây, Hà Thụy Trạch chưa từng rời khỏi, hôm nay không biết vì chuyện gì mà rời đi.
Ngoài mặt anh vẫn tin cô mất trí nhớ, không tiêm thuốc cho cô, nhưng thực tế không phải như thế, anh dường như không cho phép cô rời tầm mắt của anh dù chỉ một giây, đi vệ sinh cũng phải có người giúp việc đi cùng.
Như hôm nay, Hà Thụy Trạch không ở đây, cô tưởng có thể thoải mái hơn, hoặc nghĩ cách thoát khỏi đây, nhưng Hà Thụy Trạch lại khóa cửa nhốt cô ở trong phòng.
Chiếc cửa sổ duy nhất của căn phòng, chính là cái ban công này, nhưng cũng bị đóng chặt, có lẽ cô chỉ có thể hóa thành con bướm mới có thể trốn khỏi đây.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, không có cô, Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh có tìm cô hay không?
Có nhớ cô hay không?
Hai đứa nhỏ bây giờ đang làm gì…
Còn có, Tông Triển Bạch có lo lắng cho cô không, có tìm cô hay không…
Tất cả những điều này cô đều không biết.
Lúc này có tiếng mở cửa phòng vang lên.
Lâm Tử Lạp lập tức mở mắt ra, vẻ mặt đau khổ cùng bất an vừa nãy đều biến mất hoàn toàn, thay vào đó là dáng vẻ mờ mịt không biết gì.
Cô nắm chặt tay phía sau lưng, nhìn chằm chằm ra cửa.
Hà Thụy Trạch mặc một bộ đồ màu đen thoải mái, đội mũ lưỡi trai và đeo kính dâm, mở cửa phòng ra, anh tháo mũ và kính xuống.
“Ngôn Ngôn anh về rồi.” Anh để đồ vừa cởi trong tay xuống, để lên trên bàn, đóng cửa phòng lại đi về phía Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp không nói năng gì lùi ra sau một bước, giả vờ không vui: “Anh ra ngoài không dẫn em theo, còn nhốt em ở trong phòng, còn luôn miệng nói yêu em, tại sao em cảm thấy em giống như bị giam cầm vậy?”
Hà Thụy Trạch tiến đến ôm lấy cô: “Đồ ngốc, anh là đang bảo vệ em, ngoài kia người xấu rất nhiều, anh sợ em ra ngoài đó sẽ bị người ta làm hại, thương em, em còn không cảm kích sao?”
Vừa nói Hà Thụy Trạch chạm nhẹ lên mũi cô, cúi đầu hôn lên trán cô…
Lâm Tử Lạp toàn thân cứng ngắc, muốn đẩy anh ra, nhưng sợ anh sẽ càng nghi ngờ cô không mất trí nhớ mà tiêm thuốc cho cô.
Cô chán ghét lắm nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, giả vờ thẹn thùng nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Em vẫn chưa ăn cơm trưa, giờ đói rồi.”
Thực sự cô không hề đói, chỉ là mượn cớ để Hà Thụy Trạch buông cô ra.
Hà Thụy Trạch cau mày, nhìn đồng hồ: “Cũng sắp hai giờ rồi, sao vẫn chưa ăn cơm trưa?”
Lâm Tử Lạp cúi đầu, khóe môi cong lên chế giễu: “Anh khóa cửa, người giúp việc cũng không mở cửa, em ăn kiểu gì?”
Hà Thụy Trạch quên mất, để Lâm Tử Lạp không chạy trốn, ai anh cũng không tin tưởng, ngay cả việc anh trả giá cao để tìm người giúp việc ở lại, chìa khóa ở trên lầu chỉ anh mới có.
“Giận rồi à?” Hà Thụy Trạch xoa cằm cô, để cô nhìn mình.
Lâm Tử Lạp chớp mắt, nhân cơ hội trút hết sự không vui trong lòng ra: “Anh nói xem? Coi em như phạm nhân nhốt lại, cơm không cho ăn, là anh, anh có tức hay không?”