Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208
Chương 208:
“Em chạy không thoát được đâu.” Hà Thụy Trạch bình tĩnh đứng ở phía sau cô, cả người chỉ còn mỗi cái quần lót, da thịt rất trắng, gầy gò, dáng vẻ dịu dàng lúc trước đã sớm không tồn tại.
Lâm Tử Lạp dùng hai tay ôm chặt lấy mình, che đi cảnh xuân trước ngực, cô từ từ xoay người, nhìn anh, cuối cùng cười.
Trước đây cô từng nghĩ quen biết Hà Thụy Trạch là may mắn của cô, bây giờ cô mới biết đây là mối đe dọa của mình.
Cô trừng mắt nhìn bức tường sau lưng Hà Thụy Trạch, hạ quyết tâm.
Nhìn thấy ánh mắt cắt đứt quan hệ của cô, Hà Thụy Trạch hoảng sợ: “Ngôn Ngôn…”
Lâm Tử Lạp không muốn nghe anh nói thêm một từ nào nữa, cô thấy chán ghét!
Cô như điên lao về phía bức tường kia, Hà Thụy Trạch muốn ngăn cô lại, nhưng không biết Lâm Tử Lạp từ đâu lao đến với một lực rất mạnh, đẩy anh ra, rầm một tiếng, đầu cô đụng vào tường, không gian bỗng ngừng động.
Cô muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng trĩu không có cách nào nâng lên được, có chất lỏng ấm áp từ trên trán cô chảy xuống, ý thức mơ hồ không rõ.
Muốn chết phải không, trong lòng cô nghĩ.
Cô có chút không nỡ, con cô, cô vẫn chưa thu xếp xong, cô chết rồi, hai dứa bé có bị bắt nạt hay không, tụi nhỏ không có bố, bây giờ ngay cả mẹ cũng bỏ nó mà đi.
Đau, đau quá đi.
Không bỏ được hai đứa nhóc.
Trước mắt ngày càng tối cho đến khi bóng đêm chìm ngập, cô hoàn toàn mất đi ý thức, thân thể như ngọn núi nhỏ sụp đổ, ầm ầm ngã xuống.
“Ngôn Ngôn…”
Hà Thụy Trạch lao đến, đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống của cô.
Mặt cô đầy máu, dáng vẻ tươi tỉnh không còn nữa, Hà Thụy Trạch như phát điên lau máu trên mặt cô: “Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn em đừng dọa anh, em đừng chết, anh, anh không cưỡng ép em nữa, em tỉnh đi.”
Cô không có trả lời, cơ thể giống như thịt không xương, mềm nhũn ở trong lòng anh.
Máu tươi nhuộm đỏ rực tay của Hà Thụy Trạch, anh lắc lắc người cô: “Tỉnh lại, tỉnh lại đi, Lâm Tử Lạp em tỉnh lại cho anh.”
Vẫn như cũ không có người đáp lại.
Hà Thụy Trạch tháo ra khăn trải giường bao lấy cơ thể, ôm cô xuống lầu: “Thím Hoa, thím Hoa…”
Thím Hoa vừa mới nằm xuống, nghe thấy giọng nói dồn dập của Hà Thụy Trạch, vội vã dậy mở cửa, ra ngoài liền nhìn thấy Hà Thụy Trạch ôm Lâm Tử Lạp mặt đầy máu, dọa giật mình,
“Cô ấy, cô ấy sao vậy.”
Nhưng nhìn thấy Hà Thụy Trạch gần như trần truồng, cũng có thể hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Hà Thụy Trạch nói với bà, Lâm Tử Lạp là bạn gái của anh.
Nhưng bà cảm thấy sự yêu thương của Hà Thụy Trạch quá ngoằn nghoèo.
Tình yêu của anh dành cho Lâm Tử Lạp là chiếm hữu, nếu như thật sự yêu cô ấy sẽ không giam lỏng cô, hạn chế sự tự do của cô.
Yêu một người, không phải làm cho cô ấy hạnh phúc sao?
Hơn nữa, bà còn nhìn ra, Lâm Tử Lạp không hề yêu anh.
“Cậu đi thay quần áo đi, tôi đi xem cô Lâm.”
Hà Thụy Trạch vừa cuống quá, không để ý quần áo mặc trên người, với bộ dạng này, anh cũng không có cách nào đi bệnh viện.
“Thím trông chừng cô ấy.” Anh nhẹ nhàng đặt Lâm Tử Lạp lên ghế sofa, sau đó xoay người chạy lên lầu.”
Tập đoàn Vạn Việt.
Trên tường chỗ quầy tiếp tân, dát trên nền vàng bốn chữ to cứng cáp ‘Tập đoàn Vạn Việt’ như rồng bay uốn lượn, to rõ, nổi bật làm cho người ta không dám khinh thường.
“Ngại quá, cô không có hẹn trước, tôi không thể để cô lên đó được.” Giọng nói của nhân viên lễ tân.
Tân Na lo lắng đứng trước quầy, van xin nài nỉ: “Tôi thật sự có chuyện cần gặp tổng giám đốc của các người, hỏi một chuyện, rất vội.”
Lâm Tử Lạp hai ngày nay không đến cửa hàng, cũng không liên lạc được, cô dọn vào ở biệt thự của Tông Triển Bạch rồi, cô cũng không biết biệt thự đó ở đâu, có chút không an tâm, cho nên tìm đến chỗ này, chính là muốn hỏi Tông Triển Bạch một chút, Lâm Tử Lạp tại sao không đến cửa hàng.
Bây giờ tiệm mới khai trương, phần lớn đều lấy danh tiếng của cô để câu dẫn khánh, cô ở có ở đó, sẽ khiến cho khách cảm thấy bọn họ không có thành ý.
Hơn nữa Lâm Tử Lạp đối với công việc rất cẩn thận nhiệt tình, sẽ không nói một lời liền không đến cửa hàng như thế.
“Em chạy không thoát được đâu.” Hà Thụy Trạch bình tĩnh đứng ở phía sau cô, cả người chỉ còn mỗi cái quần lót, da thịt rất trắng, gầy gò, dáng vẻ dịu dàng lúc trước đã sớm không tồn tại.
Lâm Tử Lạp dùng hai tay ôm chặt lấy mình, che đi cảnh xuân trước ngực, cô từ từ xoay người, nhìn anh, cuối cùng cười.
Trước đây cô từng nghĩ quen biết Hà Thụy Trạch là may mắn của cô, bây giờ cô mới biết đây là mối đe dọa của mình.
Cô trừng mắt nhìn bức tường sau lưng Hà Thụy Trạch, hạ quyết tâm.
Nhìn thấy ánh mắt cắt đứt quan hệ của cô, Hà Thụy Trạch hoảng sợ: “Ngôn Ngôn…”
Lâm Tử Lạp không muốn nghe anh nói thêm một từ nào nữa, cô thấy chán ghét!
Cô như điên lao về phía bức tường kia, Hà Thụy Trạch muốn ngăn cô lại, nhưng không biết Lâm Tử Lạp từ đâu lao đến với một lực rất mạnh, đẩy anh ra, rầm một tiếng, đầu cô đụng vào tường, không gian bỗng ngừng động.
Cô muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng trĩu không có cách nào nâng lên được, có chất lỏng ấm áp từ trên trán cô chảy xuống, ý thức mơ hồ không rõ.
Muốn chết phải không, trong lòng cô nghĩ.
Cô có chút không nỡ, con cô, cô vẫn chưa thu xếp xong, cô chết rồi, hai dứa bé có bị bắt nạt hay không, tụi nhỏ không có bố, bây giờ ngay cả mẹ cũng bỏ nó mà đi.
Đau, đau quá đi.
Không bỏ được hai đứa nhóc.
Trước mắt ngày càng tối cho đến khi bóng đêm chìm ngập, cô hoàn toàn mất đi ý thức, thân thể như ngọn núi nhỏ sụp đổ, ầm ầm ngã xuống.
“Ngôn Ngôn…”
Hà Thụy Trạch lao đến, đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống của cô.
Mặt cô đầy máu, dáng vẻ tươi tỉnh không còn nữa, Hà Thụy Trạch như phát điên lau máu trên mặt cô: “Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn em đừng dọa anh, em đừng chết, anh, anh không cưỡng ép em nữa, em tỉnh đi.”
Cô không có trả lời, cơ thể giống như thịt không xương, mềm nhũn ở trong lòng anh.
Máu tươi nhuộm đỏ rực tay của Hà Thụy Trạch, anh lắc lắc người cô: “Tỉnh lại, tỉnh lại đi, Lâm Tử Lạp em tỉnh lại cho anh.”
Vẫn như cũ không có người đáp lại.
Hà Thụy Trạch tháo ra khăn trải giường bao lấy cơ thể, ôm cô xuống lầu: “Thím Hoa, thím Hoa…”
Thím Hoa vừa mới nằm xuống, nghe thấy giọng nói dồn dập của Hà Thụy Trạch, vội vã dậy mở cửa, ra ngoài liền nhìn thấy Hà Thụy Trạch ôm Lâm Tử Lạp mặt đầy máu, dọa giật mình,
“Cô ấy, cô ấy sao vậy.”
Nhưng nhìn thấy Hà Thụy Trạch gần như trần truồng, cũng có thể hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Hà Thụy Trạch nói với bà, Lâm Tử Lạp là bạn gái của anh.
Nhưng bà cảm thấy sự yêu thương của Hà Thụy Trạch quá ngoằn nghoèo.
Tình yêu của anh dành cho Lâm Tử Lạp là chiếm hữu, nếu như thật sự yêu cô ấy sẽ không giam lỏng cô, hạn chế sự tự do của cô.
Yêu một người, không phải làm cho cô ấy hạnh phúc sao?
Hơn nữa, bà còn nhìn ra, Lâm Tử Lạp không hề yêu anh.
“Cậu đi thay quần áo đi, tôi đi xem cô Lâm.”
Hà Thụy Trạch vừa cuống quá, không để ý quần áo mặc trên người, với bộ dạng này, anh cũng không có cách nào đi bệnh viện.
“Thím trông chừng cô ấy.” Anh nhẹ nhàng đặt Lâm Tử Lạp lên ghế sofa, sau đó xoay người chạy lên lầu.”
Tập đoàn Vạn Việt.
Trên tường chỗ quầy tiếp tân, dát trên nền vàng bốn chữ to cứng cáp ‘Tập đoàn Vạn Việt’ như rồng bay uốn lượn, to rõ, nổi bật làm cho người ta không dám khinh thường.
“Ngại quá, cô không có hẹn trước, tôi không thể để cô lên đó được.” Giọng nói của nhân viên lễ tân.
Tân Na lo lắng đứng trước quầy, van xin nài nỉ: “Tôi thật sự có chuyện cần gặp tổng giám đốc của các người, hỏi một chuyện, rất vội.”
Lâm Tử Lạp hai ngày nay không đến cửa hàng, cũng không liên lạc được, cô dọn vào ở biệt thự của Tông Triển Bạch rồi, cô cũng không biết biệt thự đó ở đâu, có chút không an tâm, cho nên tìm đến chỗ này, chính là muốn hỏi Tông Triển Bạch một chút, Lâm Tử Lạp tại sao không đến cửa hàng.
Bây giờ tiệm mới khai trương, phần lớn đều lấy danh tiếng của cô để câu dẫn khánh, cô ở có ở đó, sẽ khiến cho khách cảm thấy bọn họ không có thành ý.
Hơn nữa Lâm Tử Lạp đối với công việc rất cẩn thận nhiệt tình, sẽ không nói một lời liền không đến cửa hàng như thế.