Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Dưới ánh mặt trời đỏ rực, những ngọn đồi màu nâu như lớp lớp con sóng nhấp nhô trập trùng, tráng lệ đến kỳ lạ. Đây là danh lam thắng cảnh phục vụ cho ngành du lịch mới được khai thác gần đây, nằm trên một hành tinh nhỏ cách tinh hệ Quang Mẫn hai trăn năm ánh sáng – thành phố Lính đánh thuê. Đây là nơi đóng quân bí mật của Lính đánh thuê ngày trước, hiện tại, nó đã trở thành vùng đất mang đến nhiều lợi ích quan trọng trong tay Mạnh Hi Tông. Hằng năm, có tới mấy chục vạn khách du lịch thuộc Liên minh tới nơi này tham quan núi lửa, thưởng thức đặc sản Thú tộc, hưởng thụ bầu không khí trong lành và sự thân thiện của những người Lính đánh thuê thuộc Thú tộc.
Chín giờ tối, chợ đêm bắt đầu mở, tiếng nhạc xập xình vang lên không ngớt. Có rất nhiều du khách tự tập xung quanh một khe nứt lớn. Khe nứt đó nằm ở vùng ngoại thành phía Tây, như một con rồng khổng lồ uốn lượn, chia gò đất trải dài đến một phần ba hành tinh. Nhìn từ phía xa, chỉ thấy nó to lớn, hung tợn và bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, mơ hồ có thể nhìn ra một vùng đất đá lởm chởm, vô cùng nguy hiểm.
Ánh đèn chiếu sáng khắp khe nứt lớn. Một gã người thú khổng lồ cao tới ba thước đứng sừng sững trên khán đài được dựng lên một cách thô sơ. Phía dưới là mười chiếc Báo Săn cũ kĩ đỗ sẵn ở đó. Trên người gã người thú mọc đầy những u thịt xấu xí, răng nanh trắng ởn, lóe sáng trong bóng đêm. Phía sau gã là mười mấy người thú thấp bé hơn rất nhiều.
Người thú thấy càng lúc càng có nhiều người tu tập thì lập tức hưng phấn, lớn tiếng hô: “Điều khiển Báo Săn bay được một kilômét, thưởng một khối thạch anh của hành tinh; bay được một trăm kilômét, thưởng một viên kỳ ngọc được lấy ra từ khe nứt lớn, đây là phần thưởng trăm năm có một. Còn nếu ai có thể bay qua được toàn bộ khe nứt lớn thì sẽ giành được giải thưởng đặc biệt vẫn còn bí mật ở phía sau. Dĩ nhiên, năm nay vẫn chưa có ai giành được phần thưởng thần bí này.
Phí tham gia trò chơi là một trăm đồng theo mệnh giá tiền Liên minh. Tuy nhiên, nếu các bạn không biết lái máy bay thì có thể thuê người của chúng tôi chở các bạn bay trong khe nứt lớn một quãng đường mười kilômét với chi phí là năm trăm đồng tiền Liên minh. Nếu muốn mua đặc sản của Thú tộc thì các bạn có thể xem bảng giá từng mục chúng tôi đã liệt kê ở đây. Đây là một trò chơi anh hùng, Thú tộc luôn ngợi ca những người anh hùng.”
Mọi người vây quanh bắt đầu bàn tán huyên náo hẳn lên. Những người giàu có không biết lái máy bay thì trực tiếp hỏi tới vấn đề an toàn rồi trả tiền thuê lính đánh thuê Thú tộc lái Báo Săn đưa mình đi tham quan cho biết. Cũng có những khách du lịch là phi công của quân Liên minh, tỏ ra hào hứng muốn được thử sức. Còn phần lớn những người khác thì chỉ quanh quẩn tại các quầy hàng nhỏ của Thú tộc, tìm mua đặc sản.
Bởi hành tinh này có khí hậu vô cùng ấm áp nên Tô Di chỉ mặc áo ngắn tay và quần short, phơi đôi chân thon dài ra ngoài, sau hơn mười ngày du lịch thì đã có chút rám nắng. Cô đi dọc chiếc bàn dài trưng bày phần thưởng rồi quay lại, đứng bên cạnh Mạnh Hi Tông.
Mới có vài ánh mắt của mấy gã lính đánh thuê Thú tộc nhìn vào đôi chân thon dài, cân xứng của cô mà Mạnh Hi Tông đã tỏ vẻ khó chịu. Nhìn cô quay lại bên mình, anh bình thản giơ ra trước mặt cô một chiếc váy dài vừa mới mua ở chỗ sạp hàng của lính đánh thuê, nói: “Em thử xem.”
Tô Di cầm lấy chiếc váy, hỏi: “Ở đây không có chỗ để thay.”
Mạnh Hi Tông chỉ vào một trạm nghỉ của quân cảnh vệ ở bên cạnh, nói: “Trong đó không có ai đâu, em vào đi.” Thấy Tô Di tỏ ra hơi kinh ngạc, anh ngập ngừng một lát rồi nói: “Em mặc cho anh xem.”
Tô Di không chút nghi ngờ, theo anh đi tới căn nhà gỗ nhỏ, thay chiếc váy dài năm màu lòe loẹt của Thú tộc xong liền đi ra. Mạnh Hi Tông hài lòng, ôm lấy cô. Ngoại trừ cánh tay và xương quai xanh lộ ra ngoài, còn lại những chỗ khác đều được che chắn cẩn thận rồi. Vừa đi được vài bước, Mạnh Hi Tông chợt phát hiện càng lúc càng có nhiều người thú quay đầu nhìn cô. Chiếc váy dài dành cho các thiếu nữ Thú tộc mặc trên người Tô Di lại rất vừa vặn. Thêm vào đó, khuôn mặt cô rất xinh đẹp, tràn trề sức sống. Mạnh Hi Tông không thể không thừa nhận ngay cả anh cũng muốn nhìn cô thêm vài lần.
Tô Di cũng nhận ra có rất nhiều người thú đang nhìn mình, liền quay sang Mạnh Hi Tông: “Quái dị lắm hả anh? Chiếc váy hoa này…”
Mạnh Hi Tông trầm mặc một lát rồi nói: “Chúng ta đến chỗ khác đi.”
Tô Di bỏ qua, nói: “Em muốn có một viên kỳ ngọc trong cái khe nứt đó.” Cô vừa mới nhìn kĩ rồi, ngọc của Thú tộc thực sự rất đẹp, mặc dù không am hiểu lắm nhưng cô rất có cảm tình với viên ngọc kia. Hơn nữa, cô cũng rất hào hứng với trò chơi này.
Mạnh Hi Tông gật đầu, nói với gã lính đánh thuê đứng bên cạnh: “Mua cho phu nhân.”
Tô Di lập tức nói: “Mua thì có ý nghĩa gì chứ? Có được bằng chiến thắng thì mới thú vị.”
Đúng lúc này, phía trước truyền đến một loạt tiếng vỗ tay hoan hô. Tên người thú ban nãy giơ chiếc loa phóng thanh lên, lớn tiếng nói: “Vị Thiếu úy dũng cảm này đã vì bạn gái của mình mà dành được giải thưởng là một khối thạch anh quý giá, vị anh hùng đầu tiên của đêm nay đã xuất hiện rồi.”
Đám người vây xem nhiệt liệt hoan hô, ánh đèn tròn chợt chiếu sáng một khoảng giữa khán đài. Chỉ thấy một gã đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai xòe bàn tay ra, trong đó là một khối thạch anh sáng bóng, đẹp tuyệt vời. Cô gái xinh đẹp, mặc quần yếm ngố đứng bên cạnh anh ta, vẻ mặt tươi cười, rạng ngời hạnh phúc. Hai người họ vô cùng phấn chấn, trong tiếng nhạc trao giải, họ chẳng ngại ngần ôm nhau nhảy trên khán đài.
Tô Di thấy vậy liền ước ao.
Mạnh Hi Tông lại thản nhiên nói: “Em thích như vậy à?”
Cả cuộc hành trình đến đây “trăng mật”, Tô Di đã bị Mạnh Hi Tông quản chặt đến mức quá ngột ngạt rồi, nghe thấy anh hỏi vậy thì vội vã gật đầu. “Em muốn tham gia.”
Mạnh Hi Tông nhíu mày, nói: “Không được!”
Tô Di mới xem qua đoạn giới thiệu cái khe nứt kia, địa thế tuy hiểm trở nhưng cũng không khác biệt lắm so với dãy đá khổng lồ cô từng băng qua nhiều lần. Mà một địa thế có thể gọi là tương đối quen thuộc như vậy, đối với người lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết phi hành như cô thì đương nhiên sẽ có sức hấp hẫn vô cùng lớn. Cô cứ tưởng Mạnh Hi Tông sẽ hiểu, ai ngờ anh chẳng hề ngẫm nghĩ lấy một lần đã vội vàng cự tuyệt.
“Chúng ta đi thôi!” Mạnh Hi Tông nghiêm mặt nói, có vẻ cũng không thích đứng ở một nơi náo nhiệt thế này. Đám lính đánh thuê đi hộ tống liền cất bước theo anh, nhưng Tô Di vẫn đứng bất động. “Em – muốn – tham – gia!”
Cô thực sự hết chịu nổi rồi. Đúng là anh rất quan tâm cô, bảo vệ cô, nhưng từ khi kết hôn đến nay, anh vẫn giữ thói quen tự quyết định mọi việc của hai người. Những thứ cô có thể quyết định chẳng qua chỉ là bữa sáng ăn cái gì, ở phòng phía nam hay phía bắc. Thậm chí, ngay cả cô ăn mặc thế nào anh cũng can thiệp vào. Chỉ là quần áo hơi hở hang một chút (thực ra là tất cả những bộ quần áo thường thấy), anh cũng không cho cô mặc.
Những chuyện này còn chưa tính. Trên đường hai người đi hưởng tuần trăng mật, vốn có rất nhiều địa danh kỳ diệu và hiểm trở bên ngoài vũ trụ, nhưng anh không chịu cho cô lái máy bay đi xem. Tuần trăng mật lãng mạn với viễn cảnh hai người lái máy bay bay giữa không gian như bộ phim Thần điêu hiệp lữ[1] mà cô kỳ vọng đã biến thành không phải ở trên giường thì cũng là ở trong ngực anh. Cô thấy mình chẳng khác nào con chim hoàng yến được anh nuôi nhốt trong lồng. Cô cảm thấy cảnh chung sống giữa hai người bọn họ càng ngày càng tệ. Tại sao không thể tự do tự tại giống như những đôi tình nhân bình thường? Nhưng anh tựa hồ hoàn toàn không ý thức được vấn đề đó.
[1] Bộ phim được chuyển thể từ tác phẩm cùng tên của nhà văn Kim Dung, còn được biết đến với tên gọi “Thần điêu đại hiệp”.
Mạnh Hi Tông nhìn khuôn mặt bí xị của Tô Di thì trầm giọng nói: “Em có chuyện gì khó chịu à?”
Tô Di chợt bốc hỏa. Đây là cái giọng gì chứ? Chính xác là sự khiển trách của thượng cấp đối với hạ cấp không tuân theo sự quản giáo của mình.
Đám lính đánh thuê đứng bên thấy bầu không khí giữa hai người có vẻ căng thẳng thì một gã liền đứng ra dàn hòa: “Hay để tôi đi tham gia rồi lĩnh phần thưởng về cho phu nhân được không? Phu nhân, Ngài chỉ huy cũng vì lo cho sự an nguy của chị, ngộ nhỡ chị bị cụng đầu vào đâu thì ngài ấy đau lòng lắm.”
“Không ai được đi đâu hết.” Mạnh Hi Tông nắm lấy tay Tô Di. “Quay về thôi.”
“Không!” Tô Di cố sức giằng ra khỏi tay anh, sắc mặt Mạnh Hi Tông không hề thay đổi, liền vác cô lên vai.
Chiếc xe việt dã rời xa ngọn đồi náo nhiệt kia, tiến vào thành phố nhỏ, dừng lại trước lối vào khách sạn. Mạnh Hi Tông xuống xe trước, Tô Di xuống ngay sau, không thèm nhìn anh lấy một lần, cứ thế đi qua anh, về thẳng phòng mình. Đám lính đánh thuê giải vờ như không nhìn thấy, gã dẫn đầu cúi chào Mạnh Hi Tông rồi cả bọn tản ra, tự đi tìm thú vui riêng của mình.
Mạnh Hi Tông vào phòng, đóng cửa lại. Tô Di đang ngồi trên giường, mở tập sách giới thiệu khách sạn che mặt mình lại. Anh kéo tập sách qua một bên, đẩy cô nằm xuống giường, bắt đầu hôn. Tô Di vẫn ngậm chặt miệng và nhắm nghiền mắt, hai chân cũng khép lại, biểu thị sự kháng cự mạnh mẽ. Mạnh Hi Tông nhìn thấy chân mày của cô nhíu chặt thì liền nở nụ cười, trầm giọng ra lệnh: “Mở ra!”
Tô Di nhanh chóng mở mắt nhìn anh chằm chằm. “Mạnh – Hi – Tông! Em là vợ anh chứ không phải vật cưng của anh!”
“Đã là vợ thì cũng là vật cưng.” Anh lại muốn hôn cô cái nữa, nhưng vẻ mặt cô có chút chán ghét, cô giơ tay lên, ngăn anh lại.
Vẻ mặt này khiến Mạnh Hi Tông khẽ rùng mình, không hôn nữa mà quay sang ôm lấy bả vai cứng ngắc của cô, mở to mắt nhìn cô, nói: “Mèo Con… thật sự mất hứng à?”
“Mạnh Hi Tông, những ngày trăng mật vừa qua anh có thấy vui không?” Cô nhìn anh, hỏi.
Anh bế cô ngồi lên đùi mình, ôm lấy hông cô, nói: “Đương nhiên vui.”
“Tại sao?”
Anh khẽ cười thành tiếng rồi trả lời: “Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, me cũng đều thuộc về anh!”
Tô Di “hừ” một tiếng, tất nhiên rồi, bất cứ lúc nào muốn làm là làm, muốn ôm là ôm, cô thực chẳng khác nào món đồ chơi được yêu thích, anh không nỡ rời tay. Nhưng cùng với sự yêu thương quá đỗi này, anh cũng từng bước xâm chiếm sự tự do quý giá của cô.
Cô thản nhiên nói: “Em mất hứng… bởi vì cho tới tận lúc này đều là một mình anh tự quyết định mọi chuyện! Nếu như việc em thuộc về anh khiến anh vui vẻ như thế thì tại sao anh lại không thuộc về em? Như thế em cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.”
Mạnh Hi Tông trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Anh là đàn ông”
Tô Di tức giận nói: “Chủ nghĩa đàn ông cái gì chứ! Phụ nữ không phải vật lệ thuộc của đàn ông, anh biết rất rõ là em không thích như vậy kia mà. Tại sao tất cả mọi chuyện đều do anh quyết định? Vì sao chỉ cần nơi đó hơi hiểm trở một chút thì em đã không được phép đi qua? Anh không phải là em, thay em quyết định, anh nghĩ em sẽ vui sao? Anh thực sự coi em là vật cưng à? Làm người phụ nữ của anh là do anh quyết. Kết hôn cũng là anh định đoạt. Ngay cả khi đêm xuống, làm bao nhiêu lần, tư thế nào cũng đều do anh lựa chọn! Rốt cuộc, anh có biết hay có thực sự muốn biết em nghĩ gì, em muốn gì không?”
Câu hỏi này của cô có vẻ hơi nặng nề, Mạnh Hi Tông nhìn cô chằm chằm, không nói gì. Mặc dù trong lòng Tô Di vô cùng tức giận nhưng cũng ý thức được mình hơi quá lời. Cô hiểu rõ với một người đề cao chủ nghĩa đàn ông như anh thì những câu cô vừa nói là một sự đả kích rất lớn. Nhưng lời vừa nói ra, nỗi uất ức trong lòng cũng bốc lên tận đỉnh đầu, cô vùng thoát khỏi vòng tay anh, nhảy ra khỏi người anh, nằm sang một bên giường, trùm chăn kín đầu, quay lưng về phía anh.
Một lúc sau, cô có cảm giác chăn phía sau lưng bị kéo lên, giường hơi lún xuống một chút, rồi anh nhẹ nhàng đặt tay lên hông cô. Cô giả vờ ngủ, không phản ứng lại. Một lát sau, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng thở đều đều, anh đã ngủ say rồi. Tô Di cảm thấy hơi tức giận, cô thấp thỏm, khó chịu xen lẫn cảm giác hối hận, lại có chút chờ mong anh sẽ tới xin lỗi, dỗ dành cô. Tuy anh chưa bao giờ biết nói lời xin lỗi nhưng cô cũng chưa bao giờ tức giận đến mức này, không phải sao?
Nhưng vấn đề khiến cô thấy nan giải lại chẳng phải là vấn đề khiến anh bận tâm, cứ thế ôm cô ngủ say sưa. Thái độ thản nhiên đó khiến cô tức lộn ruột.
Lại một tiếng nữa trôi qua, Tô Di vẫn mở mắt thao láo, không tài nào ngủ được. Cô nghĩ không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng. Nghĩ vậy, cô liền nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang ôm chặt hông mình ra, rón rén đứng dậy, chạy ra khỏi phòng.
Sau khi Tô Di rời giường chưa đầy năm phút, Mạnh Hi Tông đã mở choàng mắt, ngồi bật dậy. Anh nhìn chiếc váy hoa dài của Thú tộc đặt bên giường, trầm mặc giây lát rồi cũng đứng dậy, đi ra ngoài.
Từ mười một giờ trở đi mới là khoảng thời gian náo nhiệt nhất của khu chợ đêm bên khe nứt lớn. Những chiếc Báo Săn cũ kĩ đỗ bên khe nứt đã được lái đi hết, nhưng vẫn còn nhiều người đang xếp hàng, chờ được lái máy bay đi tham quan. Mạnh Hi Tông nhìn quanh một hồi rồi đi tới khu nghỉ ngơi, một mình một bàn, rầu rĩ ngồi uống rượu.
Thú tộc là một bộ tộc vô cùng nhỏ bé trong vũ trụ, trai tráng trong tộc đều gia nhập đội quân Lính đánh thuê. Cũng có một số người được Mạnh Hi Tông cấp cho giấy phép đặc biệt, từ đó được quyền sinh sống ở thành phố Lính đánh thuê này. Đương nhiên, ngoại trừ Sĩ quan trưởng, người giữ chức vụ cao nhất hành tinh này ra thì không một kẻ nào biết người đàn ông đẹp trai, phong độ trước mặt chính là đại boss của bọn họ. Rất nhanh đã có vài người thú giống đực ngà ngà say, liền ngồi ngay xuống cạnh Mạnh Hi Tông.
“Hơ, người anh em, có ngại ngồi chung không?” Đám người thú yên vị rồi mới cất tiếng hỏi.
Lúc này, ánh mắt Mạnh Hi Tông mới từ từ rời khỏi khe nứt kia, thản nhiên gật đầu với bọn họ.
Đám người thú lại tùy tiện thò tay, vớ lấy bình rượu và món điểm tâm đặt trên bàn. “Nhiều như vậy mà chỉ có một mình người anh em thưởng thức thôi sao?”
“Các anh cứ tự nhiên.” Mạnh Hi Tông nhàn nhạt nói.
Đám người thú lập tức nhìn anh bằng con mắt khác, nhiệt tình muốn bắt chuyện. Nhưng trong lòng Mạnh Hi Tông đang mải nghĩ cái khác nên thái độ vẫn cứ lãnh đạm như cũ. Nhưng khi đám người thú tán dóc với nhau thì anh lại bị thu hút bởi câu chuyện của bọn họ.
“Cả đêm qua, cậu với người phụ nữ kia làm mấy lần?”
“Năm, sáu lần gì đó. Còn cậu?”
“Thật đúng là đồ bỏ đi! Thân là Thú tộc, một đêm không được đến bảy, tám lần thì còn gì là dũng mãnh nữa chứ!”
Một gã khác lại chen miệng nói: “Tôi biết đại ca của chúng ta có thể làm được mười một lần một đêm.” Nói rồi, gã chỉ vào tên người thú nãy giờ vẫn cầm loa phóng thanh, ra sức gào thét mời chào. “Đại ca thì trâu rồi!”
Gã người thú “một đêm bảy, tám lần” kia liền nói với giọng khinh miệt: “Thú tộc chúng ta vô cùng mạnh mẽ, nếu không, tại sao lại có nhiều phụ nữ loài người đến đây du lịch thế chứ? Đàn ông loài người thì… Ha ha ha…”
Nói đến đây, đám người thú không hẹn mà cùng quay sang nhìn sắc mặt của Mạnh Hi Tông.
“Này, người anh em, xem ra cậu cũng không tệ đâu, có muốn anh đây chỉ cho vài chiêu không?” Một gã người thú nồng nặc mùi rượu bắt đầu hò hét, giơ tay nắm chặt bả vai của Mạnh Hi Tông, hỏi: “Cậu được mấy lần?”
Mạnh Hi Tông chẳng qua chỉ xem bọn họ như những cấp dưới của mình, nghe bọn họ nói năng lung tung, khoác lác, hạ thấp loài người như vậy nhưng anh cũng không hề tỏ ra tức giận, trái lại còn bật cười.
Nụ cười này của anh khiến đám người thú cảm thấy khó hiểu. “Cậu cười cái gì chứ? Không tin đại ca đây ư? Cậu… cậu… cậu… cậu… không phải là bị bất lực đấy chứ?”
Có người còn nói: “Đẹp trai, trẻ trung như vậy mà đã bị bất lực rồi à? Tự nhiên bất lực sao? Lấy vợ chưa thế?”
“Mười lăm lần.” Anh bỗng nhiên đặt chén rượu xuống, nhàn nhạt nói.
Đám người thú im bặt.
Một lát sau, gã người thú dẫn đầu điên cuồng lắc đầu: “Không thể, không thể như vậy được! Cơ thể cậu nhỏ bé như thế cơ mà!” Kỳ thực, dáng vóc của Mạnh Hi Tông so với loài người là cao to, nhưng khi so với người thú thì lại không được tính là cường tráng.”
Một gã người thú khác lại nói với giọng hơi ghen tị: “Có phải cậu làm với nhiều người phụ nữ, đúng không?”
“Chỉ có một thôi!” Mạnh Hi Tông uống một hớp rượu.
Đám người thú gần như điên cuồng gầm lên: “Một người? Mười lăm lần! Cậu… cậu… cậu nói khoác đấy à?”
“Lần đó là khi tôi gặp lại cô ấy sau hơn nửa năm xa cách.” Ánh mắt anh lại liếc nhìn về phía khe nứt lớn, chợt nhận ra một cảm giác kỳ lạ đang len lỏi trong lòng. Khi nói chuyện với người khác về cô, trong lòng anh cũng cảm thấy vô cùng êm ái.
“Đúng là có đủ tư chất của một người đàn ông.” Một gã người thú vỗ vai anh, cười hì hì, hỏi: “Người phụ nữ của cậu chắc hẳn cũng rất mạnh mẽ, đúng không? Đã từng thử qua %^$@*# chưa?”
Anh ngước mắt nhìn gã người thú. “Đó là cái gì?”
Gã người thú lập tức trưng bộ mặt vênh véo, nói: “Đây chính là tuyệt kỹ của tôi, thấy cậu là người tốt, tôi mới dạy lại cho cậu đấy! Chính là…”
Đám người thú ồn ào một trận rồi lại bá vai bá cổ nhau uống rượu say xưa. Mạnh Hi Tông ngồi tại chỗ, ánh mắt vẫn bình ổn như cũ nhưng lại bị những lời nói ban nãy của gã người thú khiến hơi xao động.
Phía trước đột nhiên huyên náo hẳn lên, tiếng vỗ tay hoan hô càng lúc càng lớn, cuối cùng như một cơn thủy triều, tựa như muốn đánh thức cả thành phố. Sau đó, giọng nói kích động của người thú dẫn chương trình vang lên: “Thưa các quý ông, quý bà, loài người và người thú! Một vị dũng sĩ vừa hoàn thành toàn bộ cuộc hành trình bay qua khe nứt lớn! Người ấy đã giành được giải thưởng thần bí của chúng tôi! Xin mọi người cho một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh vị anh hùng này… A, đó là một phụ nữ loài người. Đây đây đây đây…”
Mạnh Hi Tông đứng phía xa, sau đám người và người thú đang vây kín xung quanh, nhìn lên giữa khán đài, thấy người phụ nữ của mình đang cởi mũ bảo hộ, thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn đứng trên đài cao ngất, nở nụ cười ngượng ngùng nhưng vẻ mặt lại rạng rỡ, phấn chấn vô cùng.
Anh nhất thời nhìn không rời mắt.
Cô nói đúng!
Cô như vậy, anh lại càng yêu cô hơn.
Lần đầu tiên anh ý thức được rằng, mình còn rất nhiều điều phải học tập. Ví dụ như kỹ xảo mà người anh em Thú tộc kia đã chỉ giáo, ví dụ như làm thế nào để cưng chiều vợ mình hơn.
Chín giờ tối, chợ đêm bắt đầu mở, tiếng nhạc xập xình vang lên không ngớt. Có rất nhiều du khách tự tập xung quanh một khe nứt lớn. Khe nứt đó nằm ở vùng ngoại thành phía Tây, như một con rồng khổng lồ uốn lượn, chia gò đất trải dài đến một phần ba hành tinh. Nhìn từ phía xa, chỉ thấy nó to lớn, hung tợn và bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, mơ hồ có thể nhìn ra một vùng đất đá lởm chởm, vô cùng nguy hiểm.
Ánh đèn chiếu sáng khắp khe nứt lớn. Một gã người thú khổng lồ cao tới ba thước đứng sừng sững trên khán đài được dựng lên một cách thô sơ. Phía dưới là mười chiếc Báo Săn cũ kĩ đỗ sẵn ở đó. Trên người gã người thú mọc đầy những u thịt xấu xí, răng nanh trắng ởn, lóe sáng trong bóng đêm. Phía sau gã là mười mấy người thú thấp bé hơn rất nhiều.
Người thú thấy càng lúc càng có nhiều người tu tập thì lập tức hưng phấn, lớn tiếng hô: “Điều khiển Báo Săn bay được một kilômét, thưởng một khối thạch anh của hành tinh; bay được một trăm kilômét, thưởng một viên kỳ ngọc được lấy ra từ khe nứt lớn, đây là phần thưởng trăm năm có một. Còn nếu ai có thể bay qua được toàn bộ khe nứt lớn thì sẽ giành được giải thưởng đặc biệt vẫn còn bí mật ở phía sau. Dĩ nhiên, năm nay vẫn chưa có ai giành được phần thưởng thần bí này.
Phí tham gia trò chơi là một trăm đồng theo mệnh giá tiền Liên minh. Tuy nhiên, nếu các bạn không biết lái máy bay thì có thể thuê người của chúng tôi chở các bạn bay trong khe nứt lớn một quãng đường mười kilômét với chi phí là năm trăm đồng tiền Liên minh. Nếu muốn mua đặc sản của Thú tộc thì các bạn có thể xem bảng giá từng mục chúng tôi đã liệt kê ở đây. Đây là một trò chơi anh hùng, Thú tộc luôn ngợi ca những người anh hùng.”
Mọi người vây quanh bắt đầu bàn tán huyên náo hẳn lên. Những người giàu có không biết lái máy bay thì trực tiếp hỏi tới vấn đề an toàn rồi trả tiền thuê lính đánh thuê Thú tộc lái Báo Săn đưa mình đi tham quan cho biết. Cũng có những khách du lịch là phi công của quân Liên minh, tỏ ra hào hứng muốn được thử sức. Còn phần lớn những người khác thì chỉ quanh quẩn tại các quầy hàng nhỏ của Thú tộc, tìm mua đặc sản.
Bởi hành tinh này có khí hậu vô cùng ấm áp nên Tô Di chỉ mặc áo ngắn tay và quần short, phơi đôi chân thon dài ra ngoài, sau hơn mười ngày du lịch thì đã có chút rám nắng. Cô đi dọc chiếc bàn dài trưng bày phần thưởng rồi quay lại, đứng bên cạnh Mạnh Hi Tông.
Mới có vài ánh mắt của mấy gã lính đánh thuê Thú tộc nhìn vào đôi chân thon dài, cân xứng của cô mà Mạnh Hi Tông đã tỏ vẻ khó chịu. Nhìn cô quay lại bên mình, anh bình thản giơ ra trước mặt cô một chiếc váy dài vừa mới mua ở chỗ sạp hàng của lính đánh thuê, nói: “Em thử xem.”
Tô Di cầm lấy chiếc váy, hỏi: “Ở đây không có chỗ để thay.”
Mạnh Hi Tông chỉ vào một trạm nghỉ của quân cảnh vệ ở bên cạnh, nói: “Trong đó không có ai đâu, em vào đi.” Thấy Tô Di tỏ ra hơi kinh ngạc, anh ngập ngừng một lát rồi nói: “Em mặc cho anh xem.”
Tô Di không chút nghi ngờ, theo anh đi tới căn nhà gỗ nhỏ, thay chiếc váy dài năm màu lòe loẹt của Thú tộc xong liền đi ra. Mạnh Hi Tông hài lòng, ôm lấy cô. Ngoại trừ cánh tay và xương quai xanh lộ ra ngoài, còn lại những chỗ khác đều được che chắn cẩn thận rồi. Vừa đi được vài bước, Mạnh Hi Tông chợt phát hiện càng lúc càng có nhiều người thú quay đầu nhìn cô. Chiếc váy dài dành cho các thiếu nữ Thú tộc mặc trên người Tô Di lại rất vừa vặn. Thêm vào đó, khuôn mặt cô rất xinh đẹp, tràn trề sức sống. Mạnh Hi Tông không thể không thừa nhận ngay cả anh cũng muốn nhìn cô thêm vài lần.
Tô Di cũng nhận ra có rất nhiều người thú đang nhìn mình, liền quay sang Mạnh Hi Tông: “Quái dị lắm hả anh? Chiếc váy hoa này…”
Mạnh Hi Tông trầm mặc một lát rồi nói: “Chúng ta đến chỗ khác đi.”
Tô Di bỏ qua, nói: “Em muốn có một viên kỳ ngọc trong cái khe nứt đó.” Cô vừa mới nhìn kĩ rồi, ngọc của Thú tộc thực sự rất đẹp, mặc dù không am hiểu lắm nhưng cô rất có cảm tình với viên ngọc kia. Hơn nữa, cô cũng rất hào hứng với trò chơi này.
Mạnh Hi Tông gật đầu, nói với gã lính đánh thuê đứng bên cạnh: “Mua cho phu nhân.”
Tô Di lập tức nói: “Mua thì có ý nghĩa gì chứ? Có được bằng chiến thắng thì mới thú vị.”
Đúng lúc này, phía trước truyền đến một loạt tiếng vỗ tay hoan hô. Tên người thú ban nãy giơ chiếc loa phóng thanh lên, lớn tiếng nói: “Vị Thiếu úy dũng cảm này đã vì bạn gái của mình mà dành được giải thưởng là một khối thạch anh quý giá, vị anh hùng đầu tiên của đêm nay đã xuất hiện rồi.”
Đám người vây xem nhiệt liệt hoan hô, ánh đèn tròn chợt chiếu sáng một khoảng giữa khán đài. Chỉ thấy một gã đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai xòe bàn tay ra, trong đó là một khối thạch anh sáng bóng, đẹp tuyệt vời. Cô gái xinh đẹp, mặc quần yếm ngố đứng bên cạnh anh ta, vẻ mặt tươi cười, rạng ngời hạnh phúc. Hai người họ vô cùng phấn chấn, trong tiếng nhạc trao giải, họ chẳng ngại ngần ôm nhau nhảy trên khán đài.
Tô Di thấy vậy liền ước ao.
Mạnh Hi Tông lại thản nhiên nói: “Em thích như vậy à?”
Cả cuộc hành trình đến đây “trăng mật”, Tô Di đã bị Mạnh Hi Tông quản chặt đến mức quá ngột ngạt rồi, nghe thấy anh hỏi vậy thì vội vã gật đầu. “Em muốn tham gia.”
Mạnh Hi Tông nhíu mày, nói: “Không được!”
Tô Di mới xem qua đoạn giới thiệu cái khe nứt kia, địa thế tuy hiểm trở nhưng cũng không khác biệt lắm so với dãy đá khổng lồ cô từng băng qua nhiều lần. Mà một địa thế có thể gọi là tương đối quen thuộc như vậy, đối với người lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết phi hành như cô thì đương nhiên sẽ có sức hấp hẫn vô cùng lớn. Cô cứ tưởng Mạnh Hi Tông sẽ hiểu, ai ngờ anh chẳng hề ngẫm nghĩ lấy một lần đã vội vàng cự tuyệt.
“Chúng ta đi thôi!” Mạnh Hi Tông nghiêm mặt nói, có vẻ cũng không thích đứng ở một nơi náo nhiệt thế này. Đám lính đánh thuê đi hộ tống liền cất bước theo anh, nhưng Tô Di vẫn đứng bất động. “Em – muốn – tham – gia!”
Cô thực sự hết chịu nổi rồi. Đúng là anh rất quan tâm cô, bảo vệ cô, nhưng từ khi kết hôn đến nay, anh vẫn giữ thói quen tự quyết định mọi việc của hai người. Những thứ cô có thể quyết định chẳng qua chỉ là bữa sáng ăn cái gì, ở phòng phía nam hay phía bắc. Thậm chí, ngay cả cô ăn mặc thế nào anh cũng can thiệp vào. Chỉ là quần áo hơi hở hang một chút (thực ra là tất cả những bộ quần áo thường thấy), anh cũng không cho cô mặc.
Những chuyện này còn chưa tính. Trên đường hai người đi hưởng tuần trăng mật, vốn có rất nhiều địa danh kỳ diệu và hiểm trở bên ngoài vũ trụ, nhưng anh không chịu cho cô lái máy bay đi xem. Tuần trăng mật lãng mạn với viễn cảnh hai người lái máy bay bay giữa không gian như bộ phim Thần điêu hiệp lữ[1] mà cô kỳ vọng đã biến thành không phải ở trên giường thì cũng là ở trong ngực anh. Cô thấy mình chẳng khác nào con chim hoàng yến được anh nuôi nhốt trong lồng. Cô cảm thấy cảnh chung sống giữa hai người bọn họ càng ngày càng tệ. Tại sao không thể tự do tự tại giống như những đôi tình nhân bình thường? Nhưng anh tựa hồ hoàn toàn không ý thức được vấn đề đó.
[1] Bộ phim được chuyển thể từ tác phẩm cùng tên của nhà văn Kim Dung, còn được biết đến với tên gọi “Thần điêu đại hiệp”.
Mạnh Hi Tông nhìn khuôn mặt bí xị của Tô Di thì trầm giọng nói: “Em có chuyện gì khó chịu à?”
Tô Di chợt bốc hỏa. Đây là cái giọng gì chứ? Chính xác là sự khiển trách của thượng cấp đối với hạ cấp không tuân theo sự quản giáo của mình.
Đám lính đánh thuê đứng bên thấy bầu không khí giữa hai người có vẻ căng thẳng thì một gã liền đứng ra dàn hòa: “Hay để tôi đi tham gia rồi lĩnh phần thưởng về cho phu nhân được không? Phu nhân, Ngài chỉ huy cũng vì lo cho sự an nguy của chị, ngộ nhỡ chị bị cụng đầu vào đâu thì ngài ấy đau lòng lắm.”
“Không ai được đi đâu hết.” Mạnh Hi Tông nắm lấy tay Tô Di. “Quay về thôi.”
“Không!” Tô Di cố sức giằng ra khỏi tay anh, sắc mặt Mạnh Hi Tông không hề thay đổi, liền vác cô lên vai.
Chiếc xe việt dã rời xa ngọn đồi náo nhiệt kia, tiến vào thành phố nhỏ, dừng lại trước lối vào khách sạn. Mạnh Hi Tông xuống xe trước, Tô Di xuống ngay sau, không thèm nhìn anh lấy một lần, cứ thế đi qua anh, về thẳng phòng mình. Đám lính đánh thuê giải vờ như không nhìn thấy, gã dẫn đầu cúi chào Mạnh Hi Tông rồi cả bọn tản ra, tự đi tìm thú vui riêng của mình.
Mạnh Hi Tông vào phòng, đóng cửa lại. Tô Di đang ngồi trên giường, mở tập sách giới thiệu khách sạn che mặt mình lại. Anh kéo tập sách qua một bên, đẩy cô nằm xuống giường, bắt đầu hôn. Tô Di vẫn ngậm chặt miệng và nhắm nghiền mắt, hai chân cũng khép lại, biểu thị sự kháng cự mạnh mẽ. Mạnh Hi Tông nhìn thấy chân mày của cô nhíu chặt thì liền nở nụ cười, trầm giọng ra lệnh: “Mở ra!”
Tô Di nhanh chóng mở mắt nhìn anh chằm chằm. “Mạnh – Hi – Tông! Em là vợ anh chứ không phải vật cưng của anh!”
“Đã là vợ thì cũng là vật cưng.” Anh lại muốn hôn cô cái nữa, nhưng vẻ mặt cô có chút chán ghét, cô giơ tay lên, ngăn anh lại.
Vẻ mặt này khiến Mạnh Hi Tông khẽ rùng mình, không hôn nữa mà quay sang ôm lấy bả vai cứng ngắc của cô, mở to mắt nhìn cô, nói: “Mèo Con… thật sự mất hứng à?”
“Mạnh Hi Tông, những ngày trăng mật vừa qua anh có thấy vui không?” Cô nhìn anh, hỏi.
Anh bế cô ngồi lên đùi mình, ôm lấy hông cô, nói: “Đương nhiên vui.”
“Tại sao?”
Anh khẽ cười thành tiếng rồi trả lời: “Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, me cũng đều thuộc về anh!”
Tô Di “hừ” một tiếng, tất nhiên rồi, bất cứ lúc nào muốn làm là làm, muốn ôm là ôm, cô thực chẳng khác nào món đồ chơi được yêu thích, anh không nỡ rời tay. Nhưng cùng với sự yêu thương quá đỗi này, anh cũng từng bước xâm chiếm sự tự do quý giá của cô.
Cô thản nhiên nói: “Em mất hứng… bởi vì cho tới tận lúc này đều là một mình anh tự quyết định mọi chuyện! Nếu như việc em thuộc về anh khiến anh vui vẻ như thế thì tại sao anh lại không thuộc về em? Như thế em cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.”
Mạnh Hi Tông trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Anh là đàn ông”
Tô Di tức giận nói: “Chủ nghĩa đàn ông cái gì chứ! Phụ nữ không phải vật lệ thuộc của đàn ông, anh biết rất rõ là em không thích như vậy kia mà. Tại sao tất cả mọi chuyện đều do anh quyết định? Vì sao chỉ cần nơi đó hơi hiểm trở một chút thì em đã không được phép đi qua? Anh không phải là em, thay em quyết định, anh nghĩ em sẽ vui sao? Anh thực sự coi em là vật cưng à? Làm người phụ nữ của anh là do anh quyết. Kết hôn cũng là anh định đoạt. Ngay cả khi đêm xuống, làm bao nhiêu lần, tư thế nào cũng đều do anh lựa chọn! Rốt cuộc, anh có biết hay có thực sự muốn biết em nghĩ gì, em muốn gì không?”
Câu hỏi này của cô có vẻ hơi nặng nề, Mạnh Hi Tông nhìn cô chằm chằm, không nói gì. Mặc dù trong lòng Tô Di vô cùng tức giận nhưng cũng ý thức được mình hơi quá lời. Cô hiểu rõ với một người đề cao chủ nghĩa đàn ông như anh thì những câu cô vừa nói là một sự đả kích rất lớn. Nhưng lời vừa nói ra, nỗi uất ức trong lòng cũng bốc lên tận đỉnh đầu, cô vùng thoát khỏi vòng tay anh, nhảy ra khỏi người anh, nằm sang một bên giường, trùm chăn kín đầu, quay lưng về phía anh.
Một lúc sau, cô có cảm giác chăn phía sau lưng bị kéo lên, giường hơi lún xuống một chút, rồi anh nhẹ nhàng đặt tay lên hông cô. Cô giả vờ ngủ, không phản ứng lại. Một lát sau, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng thở đều đều, anh đã ngủ say rồi. Tô Di cảm thấy hơi tức giận, cô thấp thỏm, khó chịu xen lẫn cảm giác hối hận, lại có chút chờ mong anh sẽ tới xin lỗi, dỗ dành cô. Tuy anh chưa bao giờ biết nói lời xin lỗi nhưng cô cũng chưa bao giờ tức giận đến mức này, không phải sao?
Nhưng vấn đề khiến cô thấy nan giải lại chẳng phải là vấn đề khiến anh bận tâm, cứ thế ôm cô ngủ say sưa. Thái độ thản nhiên đó khiến cô tức lộn ruột.
Lại một tiếng nữa trôi qua, Tô Di vẫn mở mắt thao láo, không tài nào ngủ được. Cô nghĩ không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng. Nghĩ vậy, cô liền nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang ôm chặt hông mình ra, rón rén đứng dậy, chạy ra khỏi phòng.
Sau khi Tô Di rời giường chưa đầy năm phút, Mạnh Hi Tông đã mở choàng mắt, ngồi bật dậy. Anh nhìn chiếc váy hoa dài của Thú tộc đặt bên giường, trầm mặc giây lát rồi cũng đứng dậy, đi ra ngoài.
Từ mười một giờ trở đi mới là khoảng thời gian náo nhiệt nhất của khu chợ đêm bên khe nứt lớn. Những chiếc Báo Săn cũ kĩ đỗ bên khe nứt đã được lái đi hết, nhưng vẫn còn nhiều người đang xếp hàng, chờ được lái máy bay đi tham quan. Mạnh Hi Tông nhìn quanh một hồi rồi đi tới khu nghỉ ngơi, một mình một bàn, rầu rĩ ngồi uống rượu.
Thú tộc là một bộ tộc vô cùng nhỏ bé trong vũ trụ, trai tráng trong tộc đều gia nhập đội quân Lính đánh thuê. Cũng có một số người được Mạnh Hi Tông cấp cho giấy phép đặc biệt, từ đó được quyền sinh sống ở thành phố Lính đánh thuê này. Đương nhiên, ngoại trừ Sĩ quan trưởng, người giữ chức vụ cao nhất hành tinh này ra thì không một kẻ nào biết người đàn ông đẹp trai, phong độ trước mặt chính là đại boss của bọn họ. Rất nhanh đã có vài người thú giống đực ngà ngà say, liền ngồi ngay xuống cạnh Mạnh Hi Tông.
“Hơ, người anh em, có ngại ngồi chung không?” Đám người thú yên vị rồi mới cất tiếng hỏi.
Lúc này, ánh mắt Mạnh Hi Tông mới từ từ rời khỏi khe nứt kia, thản nhiên gật đầu với bọn họ.
Đám người thú lại tùy tiện thò tay, vớ lấy bình rượu và món điểm tâm đặt trên bàn. “Nhiều như vậy mà chỉ có một mình người anh em thưởng thức thôi sao?”
“Các anh cứ tự nhiên.” Mạnh Hi Tông nhàn nhạt nói.
Đám người thú lập tức nhìn anh bằng con mắt khác, nhiệt tình muốn bắt chuyện. Nhưng trong lòng Mạnh Hi Tông đang mải nghĩ cái khác nên thái độ vẫn cứ lãnh đạm như cũ. Nhưng khi đám người thú tán dóc với nhau thì anh lại bị thu hút bởi câu chuyện của bọn họ.
“Cả đêm qua, cậu với người phụ nữ kia làm mấy lần?”
“Năm, sáu lần gì đó. Còn cậu?”
“Thật đúng là đồ bỏ đi! Thân là Thú tộc, một đêm không được đến bảy, tám lần thì còn gì là dũng mãnh nữa chứ!”
Một gã khác lại chen miệng nói: “Tôi biết đại ca của chúng ta có thể làm được mười một lần một đêm.” Nói rồi, gã chỉ vào tên người thú nãy giờ vẫn cầm loa phóng thanh, ra sức gào thét mời chào. “Đại ca thì trâu rồi!”
Gã người thú “một đêm bảy, tám lần” kia liền nói với giọng khinh miệt: “Thú tộc chúng ta vô cùng mạnh mẽ, nếu không, tại sao lại có nhiều phụ nữ loài người đến đây du lịch thế chứ? Đàn ông loài người thì… Ha ha ha…”
Nói đến đây, đám người thú không hẹn mà cùng quay sang nhìn sắc mặt của Mạnh Hi Tông.
“Này, người anh em, xem ra cậu cũng không tệ đâu, có muốn anh đây chỉ cho vài chiêu không?” Một gã người thú nồng nặc mùi rượu bắt đầu hò hét, giơ tay nắm chặt bả vai của Mạnh Hi Tông, hỏi: “Cậu được mấy lần?”
Mạnh Hi Tông chẳng qua chỉ xem bọn họ như những cấp dưới của mình, nghe bọn họ nói năng lung tung, khoác lác, hạ thấp loài người như vậy nhưng anh cũng không hề tỏ ra tức giận, trái lại còn bật cười.
Nụ cười này của anh khiến đám người thú cảm thấy khó hiểu. “Cậu cười cái gì chứ? Không tin đại ca đây ư? Cậu… cậu… cậu… cậu… không phải là bị bất lực đấy chứ?”
Có người còn nói: “Đẹp trai, trẻ trung như vậy mà đã bị bất lực rồi à? Tự nhiên bất lực sao? Lấy vợ chưa thế?”
“Mười lăm lần.” Anh bỗng nhiên đặt chén rượu xuống, nhàn nhạt nói.
Đám người thú im bặt.
Một lát sau, gã người thú dẫn đầu điên cuồng lắc đầu: “Không thể, không thể như vậy được! Cơ thể cậu nhỏ bé như thế cơ mà!” Kỳ thực, dáng vóc của Mạnh Hi Tông so với loài người là cao to, nhưng khi so với người thú thì lại không được tính là cường tráng.”
Một gã người thú khác lại nói với giọng hơi ghen tị: “Có phải cậu làm với nhiều người phụ nữ, đúng không?”
“Chỉ có một thôi!” Mạnh Hi Tông uống một hớp rượu.
Đám người thú gần như điên cuồng gầm lên: “Một người? Mười lăm lần! Cậu… cậu… cậu nói khoác đấy à?”
“Lần đó là khi tôi gặp lại cô ấy sau hơn nửa năm xa cách.” Ánh mắt anh lại liếc nhìn về phía khe nứt lớn, chợt nhận ra một cảm giác kỳ lạ đang len lỏi trong lòng. Khi nói chuyện với người khác về cô, trong lòng anh cũng cảm thấy vô cùng êm ái.
“Đúng là có đủ tư chất của một người đàn ông.” Một gã người thú vỗ vai anh, cười hì hì, hỏi: “Người phụ nữ của cậu chắc hẳn cũng rất mạnh mẽ, đúng không? Đã từng thử qua %^$@*# chưa?”
Anh ngước mắt nhìn gã người thú. “Đó là cái gì?”
Gã người thú lập tức trưng bộ mặt vênh véo, nói: “Đây chính là tuyệt kỹ của tôi, thấy cậu là người tốt, tôi mới dạy lại cho cậu đấy! Chính là…”
Đám người thú ồn ào một trận rồi lại bá vai bá cổ nhau uống rượu say xưa. Mạnh Hi Tông ngồi tại chỗ, ánh mắt vẫn bình ổn như cũ nhưng lại bị những lời nói ban nãy của gã người thú khiến hơi xao động.
Phía trước đột nhiên huyên náo hẳn lên, tiếng vỗ tay hoan hô càng lúc càng lớn, cuối cùng như một cơn thủy triều, tựa như muốn đánh thức cả thành phố. Sau đó, giọng nói kích động của người thú dẫn chương trình vang lên: “Thưa các quý ông, quý bà, loài người và người thú! Một vị dũng sĩ vừa hoàn thành toàn bộ cuộc hành trình bay qua khe nứt lớn! Người ấy đã giành được giải thưởng thần bí của chúng tôi! Xin mọi người cho một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh vị anh hùng này… A, đó là một phụ nữ loài người. Đây đây đây đây…”
Mạnh Hi Tông đứng phía xa, sau đám người và người thú đang vây kín xung quanh, nhìn lên giữa khán đài, thấy người phụ nữ của mình đang cởi mũ bảo hộ, thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn đứng trên đài cao ngất, nở nụ cười ngượng ngùng nhưng vẻ mặt lại rạng rỡ, phấn chấn vô cùng.
Anh nhất thời nhìn không rời mắt.
Cô nói đúng!
Cô như vậy, anh lại càng yêu cô hơn.
Lần đầu tiên anh ý thức được rằng, mình còn rất nhiều điều phải học tập. Ví dụ như kỹ xảo mà người anh em Thú tộc kia đã chỉ giáo, ví dụ như làm thế nào để cưng chiều vợ mình hơn.