Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Edit: Dương Lam
Chuyện Tống Nhược Y tìm tới công ty, tự nhiên chẳng mấy đã truyền tới tai Lâm Như Ngọc. Trên dưới toàn công ty, trừ tổ trợ lý riêng của Liêm Đường ra, thì cô chính là người quan tâm nhất tới mọi động tĩnh của anh.
Nguyên tưởng lần này Tống Nhược Y có mẹ đi theo trợ trận, hẳn Liêm Đường sẽ chạy không thoát, ít nhất cũng phải mời một bữa cơm mới may tiễn đi được. Chẳng ngờ, hai người này chỉ mới ngồi một lát, còn chưa kịp nóng đít đã vội vã bỏ chạy rồi?
Quan trọng nhất chính là, thậm chí Liêm Đường còn không xuống lầu tiễn.
Điều này nói lên cái gì?
Nói rõ là, đã có chuyện gì vượt quá sức tưởng tượng của hai người bọn họ?
Vậy, rốt cuộc đó là chuyện gì?
Mà lại đi nhanh đi chóng đến thế?
Nếu kiên nhẫn ngồi thêm nửa tiếng nữa, vậy mời cơm trưa đã là chuyện đôi bên ngầm hiểu rồi. Sao không dưng lại thiếu kiên trì vậy nhỉ?
Cơ hội tốt nhường ấy, mà vẫn có thể dễ dàng bỏ qua?
Đại não Lâm Như Ngọc nhanh chóng vận động, nhưng vẫn không đoán ra nổi bí ẩn trong này.
Cứ mãi cảm thấy còn có điều mờ ám.
Lâm Như Ngọc vốn là kẻ to gan, giờ phút này lòng đã tự nảy sinh suy đoán. Lại nhớ tới cuộc họp mới mở vừa nãy, cô có thể mượn cớ là có nội dung không hiểu để tới phòng Liêm Đường thăm dò ít chuyện. Ngộ nhỡ tin đồn chỉ là tin đồn, người đi chỉ có mẹ Tống Nhược Y, còn cô nàng đó vẫn mặt dày mọc rễ ở phòng anh thì phải làm sao? Vậy nên, lựa chọn tốt nhất bây giờ chính là tới thẳng làm cho ra nhẽ.
Đầu nghĩ không bằng tay làm.
Lâm Như Ngọc cầm tập tài liệu bước về phía thang máy.
Giây phút tiếng gõ cửa vang lên, Trình Tân còn đang thảnh thơi nằm trên giường lướt web. Đã lâu lắm cô không được quang minh chính đại đọc tin giải trí, dạo weibo rồi.
Đang đọc hăng say, bỗng có tiếng Liêm Đường từ ngoài gọi vọng vào: "Tiểu Tiểu, rót giúp anh ly nước được không?"
Lúc ấy, Lâm Như Ngọc vừa mới ngồi xuống đối diện Liêm Đường bỗng giật nảy.
Tiểu Tiểu?
Con mèo đó?
Rót nước?
Chuyện quái gì vậy?
Còn đang ngơ ngẩn, đã thấy bóng một tiểu mỹ nữ khiến người ta không thể rời mắt đang bước từng bước ra khỏi phòng nghỉ. Xét từ tuổi tác, đây quả thực là tiểu mỹ nữ. Lâm Như Ngọc tuyệt sẽ không thừa nhận đối phương là một đại mỹ nữ.
Lâm Như Ngọc ngơ ngác nhìn Trình Tân - cũng với nét mặt ngu ngơ y vậy - đi tới bên cạnh Liêm Đường, trơ mắt nhìn cô gái đó đưa ly nước cho anh.
Trình Tân nhẹ nhíu mày lườm Liêm Đường. Liêm Đường thì mỉm cười nhìn lại Trình Tân, còn tranh thủ nháy mắt với cô.
Không nói cũng biết, lại muốn mời tui phối hợp diễn rồi đây.
Trình Tân mừng rơn.
Lúc này, Lâm Như Ngọc đã không nén nổi tò mò: "Vị này là?"
Liêm Đường cầm ly nước, vẻ mặt như chỉ vừa sực nhớ ra: "Đây là bạn gái tôi, Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu, đây là giám đốc Lâm, em có thể gọi cô ấy là chị Như Ngọc."
"Chào chị Như Ngọc ạ, em tên Tiểu Tiểu, bạn gái... của Liêm Đường." Nói xong, Trình Tân vòng tay qua khuỷu tay Liêm Đường, dáng vẻ vô cùng thân mật ân ái, đồng thời cười thật tươi nhìn chăm chăm vào Lâm Như Ngọc đang cố trấn tĩnh đối diện.
Cả người Lâm Như Ngọc như đã chìm trong lu giấm, mùi chua bốc lên ngùn ngụt mỗi phút mỗi giây. Cô ra vẻ như hiếu kì, hỏi: "Trông Tiểu Tiểu có vẻ nhỏ hơn Liêm Đường nhiều nhỉ, cô bé bao nhiêu tuổi rồi?"
Liêm Đường tự nhiên phủ tay mình lên tay Trình Tân: "Tuổi tác đâu phải vấn đề. Tôi còn tưởng Như Ngọc chuyên mảng nghiên cứu phát triển, hẳn sẽ không phải người có tư tưởng bảo thủ vậy chứ. Cô thấy tuổi tác là vấn đề à?"
Lâm Như Ngọc chỉ biết ngậm đắng nuốt cay, nhắm mắt trái lòng: "Đâu có."
Trình Tân vẫn luôn cười. Ngoài chào hỏi, nhiệm vụ của cô không gì hơn một câu nói.
Nhưng cô cũng đã nhìn ra rồi. Chỉ cần đứng bên cạnh Liêm Đường, tự khắc thù hận sẽ kéo tới.
Về những tin lề đường xung quanh Lâm Như Ngọc, lúc trước, khi còn bám dính bên Liêm Đường, Trình Tân đã nghe được không ít, tự nhiên cũng rõ ràng sự mến mộ của Lâm Như Ngọc dành cho Liêm Đường.
Xem ra anh trai đẹp trai còn từng rất phiền não vì việc này đây. Chẳng thế mà bây giờ, vừa mới xuất hiện một người có thể cản hoa đào giúp, anh đã vận hết sức bình sinh để lợi dụng cô. Chà chà, xong chuyện nhất định phải đào ít phí khổ cực mới được!
Chỉ là, ăn uống mặc ở của cô bây giờ đều do anh cho, phí khổ cực gì đó, Trình Tân cũng chỉ dám tự sướng trong lòng thế thôi chứ nào dám mở miệng đòi thật. Kể ra, việc này cũng đâu có tốn sức gì mà cần phí khổ cực?!
Hừ, cứ đợi đến lúc cô có thể kiểm soát chuyện biến thân đi. Lúc đó, cô sẽ có thể đi làm, đi làm rồi tức là sẽ có tiền lương.
Có tiền tức là có sức mạnh.
Cô không muốn làm bông hoa trong nhà kính, phải dựa dẫm vào kẻ khác cả đời.
Cô cũng không muốn mặt dày ngửa tay xin tiền ai, vì cứ thấy không thoải mái, thỏa mãn như tiêu tiền của mình tự làm ra.
Quả nhiên, muốn nhẹ lòng sung sướng làm một bông hoa trong nhà kính, được người khác chăm bẵm nuôi dưỡng, cũng cần phải có tố chất nhất định.
Cô thì không làm được... Lúc là mèo còn dễ nói, dù sao, đó cũng là lối thoát duy nhất ở thời điểm ấy.
Nếu tương tai có thể tự kiểm soát chuyện biến thân, được hoạt động dưới tư cách một con người, vậy cô vẫn mong mình có một công việc, sống cuộc sống đầy tự tôn.
Cho nên, mỗi lần biến thân, Trình Tân đều thấy lòng bao hi vọng.
Nhất là càng về sau, thời gian biến thân của mỗi lần ngày càng dài, cô lại càng vui như sắp phát điên.
Chờ Lâm Như Ngọc ôm lòng đau như cắt thất thểu ra khỏi phòng, phút chốc, Trình Tân đã đặt mông ngồi phịch xuống sô pha, mệt mỏi rã rời.
"Tuy là chỉ cần đứng yên làm linh vật, mỉm cười là qua chuyện, nhưng vẫn mệt lắm luôn đó."
"Diễn không tệ." Liêm Đường híp mắt khen ngợi.
"Hề hề, chắc bây giờ có nhiều người đang suy đoán là anh trâu già gặm cỏ non lắm đó, không sợ gì à?"
"Bị theo mới sợ. Còn bây giờ ai nấy đều cho là tôi có một cô bạn gái trẻ trung xinh xắn thế này, sợ gì chứ?"
"Hóa ra là anh sợ gái theo, ha ha." Trình Tân chọc ghẹo.
Nhưng kì thực, cô nghĩ, một người tốt như anh, được nhiều người yêu quý theo đuổi âu cũng là bình thường. Nếu cô gặp được một người giỏi giang vừa mắt, chắc chắn cô cũng muốn cố gắng thử một lần, không thử thì sao biết là có được hay không?
Nghĩ tới đó, "tiểu mỹ nữ" sa cơ lỡ vận không khỏi nghiêng đầu ngắm bạn Liêm Đường hiện vẫn đang chăm chú vào mớ tài liệu trên tay kia, sau đó lại chột dạ vội vàng dời mắt.
Lòng tự kiểm điểm: Trình Tân ơi là Trình Tân, mày cứ dán mắt vào trai đẹp thế làm gì? Mày muốn làm gì?! Anh trai đẹp trai đã nhiều chuyện phải lo lắm rồi, mày lại còn muốn tạo thêm rắc rối cho anh, bộ muốn bị người ta ghét sao hả?
Vừa nghĩ có thể một ngày nào đó sẽ bị anh chê ghét, Trình Tân liền co vòi rụt cổ. Ôi sợ quá, sợ không dám nghĩ bậy gì nữa luôn rồi.
Hừ, tui còn là vợ yêu của ảnh nữa đó nha! Anh trai đẹp trai miệng vàng lời ngọc!
Lâm Như Ngọc không thể chấp nhận sự thật rằng cô đã nén lòng giữ kín bao khát vọng với anh bao năm như thế mà lại thua trong tay một cô bé con mới tí tuổi đầu thế này, một con bé còn nhỏ hơn cả Tống Nhược Y!
Có cho vàng cô cũng không ngờ được, Liêm Đường vậy mà lại thích kiểu con gái thế này. Phong cách nhu mì mong manh thế này, quả thật là cách cô một vạn tám ngàn dặm.
Khó trách anh vẫn luôn thờ ơ với cô, luôn nghiêm túc coi cô như đồng nghiệp... chẳng một chút hứng thú...
Trước kia cô còn chưa cam lòng từ bỏ, nhưng bây giờ... Kể vẫn có một chút xíu chưa thể dứt hẳn...
Thực sự rất không cam tâm.
Chẳng lẽ, tên đàn ông nào cũng thích loại con gái yếu ớt cần bảo vệ thế ư?
Lâm Như Ngọc vứt lại một tiếng hừ lạnh khinh thường, phẫn hận bỏ đi.
Không chừng chẳng bao lâu nữa, Liêm Đường sẽ chán ngay thôi. Đến lúc đó, nhất định anh sẽ nhận ra, ai mới là người phụ nữ thích hợp nhất với anh.
Đồng thời, Lâm Như Ngọc cũng chợt nảy sinh chút thất vọng đối với Liêm Đường.
Cô còn tưởng người đàn ông cô thích sẽ có phần nào khác biệt với bọn đàn ông tầm thường, sẽ chẳng thể thích nổi cái kiểu con gái mà chỉ liếc một cái đã biết là không thể sống sót mà không dựa dẫm vào ai đó, kết quả thì sao? Lại cũng rặt một chủ nghĩa đàn ông thâm căn cố đế.
Cô có cần phải nhất quyết đeo đuổi anh, có cần kiên trì thêm nữa không?
Cô mệt lắm rồi.
Ở đây, tâm tư Lâm Như Ngọc đang trăm ngàn biến chuyển, tựa như ngũ vị chan hòa, lẫn lộn phân tán, chẳng thể nếm được là vị chi.
Còn ở một nơi khác, Trình Tân chưa kịp tự sướng bao lâu thì đã nghe như có tiếng "pặc" lướt vụt qua tai, toàn thân chợt biến thành hư ảnh, khiến mớ quần áo mất điểm tựa phút chốc ngả rạp xuống sô pha như rạ đổ. Trình Tân chôn thân trong đống quần áo, lôi trái kéo phải, mãi không tìm được cửa ra. Cuối cùng vẫn là Liêm Đường đi tới, động tay nhấc cô ra từ dưới váy, thuận tiện xách theo một cái... quần lót...
Trình Tân bưng gương mặt đỏ hỏn ra chiều đạo mạo lắm. May là có lông mèo che giúp, không bị ai nhìn ra vệt đỏ trên mặt cô.
Liêm Đường vẫn nghiêm mặt như pho tượng, bình thản gấp quần áo của cô lại rồi mang vào cất trong phòng nghỉ.
Lăn lộn một hồi, mãi cũng tới giờ cơm trưa.
Liêm Đường không định ra ngoài ăn, chỉ bảo trợ lý nhắn người mang bữa trưa lên, rồi vừa vuốt ve Trình Tân, vừa dịu dàng hỏi han cô.
Liêm Đường: "Em không có người nhà à?"
Trình Tân lắc lắc đầu.
Liêm Đường: "Nhất định không thể chỉ có một con mèo như em là có thể biến thành người được. Nếu có thể gặp lại người nhà thì chắc sẽ nắm được quy luật biến hình nhanh hơn." Anh khẳng định chắc nịch. Trình Tân tuyệt đối không thể là cá thể đột biến duy nhất, có lẽ vẫn còn có một quần thể đặc thù có thể biến hình như vậy không chừng.
Vấn đề này, Trình Tân cũng từng nghĩ tới. Nhưng từ khi cô có ý thức là đã bị chủ tiệm thú cưng bế đi, sống trong một tiểu khu nọ.
Còn về tại sao mình lại xuất hiện trong tiểu khu đó, cô tuyệt không hay biết. Đó là tiểu khu nào, cô cũng chẳng có một chút khái niệm.
Lẽ nào là do hồi cô còn bé tí, trong nhà gặp phải chuyện gì, nên vô tình để lạc?
Trình Tân và Liêm Đường đã đoán không sai.
Đúng là đời này, Trình Tân không phải cô nhi. Cô có người nhà. Người nhà quả thật cũng đã làm lạc mất cô.
Còn lạc kiểu gì, thì lại là một câu chuyện rất dài.
Nhưng vẫn may, vào giờ phút này, ở một nơi nào đó trong thành phố, có một người đang mở to mắt nhìn thật kĩ hình ảnh và video trên weibo của Liêm Đường, vui mừng hớn hở nói với người bên cạnh: "Đây nhất định là em gái rồi!" Vì sao lại chắc chắn như vậy à, tất nhiên là vì cái lốt mèo của Trình Tân rồi.
Vẻ ngoài của con bé cực kì giống với mẹ anh. Hơn nữa, bởi sự đặc biệt của giống loài, nên màu lông trắng thuần khiết cao quý của giống mèo Nhã Lễ này, chỉ có mẹ anh ta mới có thể sinh ra. Vì mẹ chính là một trong hai người giới tính nữ duy nhất trong tộc, cùng với người dì nhỏ của anh, chỉ có hai vị này mới có thể sinh ra những bé mèo thuần chủng cao quý nhất. Con mèo trong video này trăm phần trăm chính là em gái anh ta.
Anh trai Trình Tân tên là Cổ Ý. Do một sai sót, lơ là của người hầu, nên sau khi em gái lạc mất một thời gian dài như vậy mà đến tận bây giờ mới có thể tìm thấy trên mạng.
Dù sao, những con mèo được con người coi như thú cưng bình thường sẽ rất hiếm khi được xuất hiện trong những trường hợp và hoạt động công khai thế này, nên việc tìm em gái Cổ Tân thật chẳng khác nào mò kim đáy bể. Huống chi, họ vẫn không biết liệu cô có được loài người nào nhận nuôi hay không.
Thậm chí ba mẹ còn mãi đinh ninh rằng em gái bé bỏng đã chết yểu từ lâu. Vì lúc bị lạc, con bé vẫn còn là đứa trẻ non nớt, thơ dại, sinh mạng mong manh có thể lìa đời bất cứ lúc nào.
Tốt quá!
Cả nhà họ sẽ đón con bé về!
Trình Tân chả linh cảm được bất cứ mảy may gì về việc này. Cô lượn lờ cả ngày trong công ty, còn tỉnh bơ nhận vai bạn gái anh tận hai lần nên đã mệt lả đến nơi, vừa về tới cửa nhà đã nhào ngay lên giường ngáy o o, bỏ luôn cả bữa tối.
Liêm Đường cũng đến hết cách với cô.
Hôm sau, Liêm Đường hỏi cô có muốn đến công ty với anh không, Trình Tân ra hiệu rằng muốn ở nhà nghỉ ngơi một hôm, để bữa khác sẽ đi chơi tiếp.
Tất nhiên Liêm Đường sẽ không ép uổng "vợ yêu" nhà mình làm gì. Anh cam chịu đi làm một mình, chỉ là trước khi đi có để lại cho Trình Tân một chiếc điện thoại, còn cất công đăng kí cho cô một số điện thoại tạm thời để có thể vào wechat linh tinh.
Liêm Đường thong thả buông từng chữ vàng ngọc: "Phí cực khổ cho vở diễn hôm qua của em. Sau này nếu có ai muốn xin wechat, thích thì cứ thêm, nhưng cỡ như mấy đám Lãnh Trạc hay Dịch Viễn Sơn thì... không cho cũng không sao..."
Trình Tân dụi dụi vào Liêm Đường. Dù không thể nói, nhưng không thể phủ nhận sự cảm kích lớn lao của cô trước những hành động hết sức tỉ mỉ chu đáo của Liêm Đường.
Trình Tân không tài nào ngờ được, Liêm Đường mới đi không bao lâu thì một chậu máu chó ngoại cỡ đã đang chờ đón sẵn, đập cho cô sửng sốt ngỡ ngàng, mất hết cả phương hướng.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Chuyện Tống Nhược Y tìm tới công ty, tự nhiên chẳng mấy đã truyền tới tai Lâm Như Ngọc. Trên dưới toàn công ty, trừ tổ trợ lý riêng của Liêm Đường ra, thì cô chính là người quan tâm nhất tới mọi động tĩnh của anh.
Nguyên tưởng lần này Tống Nhược Y có mẹ đi theo trợ trận, hẳn Liêm Đường sẽ chạy không thoát, ít nhất cũng phải mời một bữa cơm mới may tiễn đi được. Chẳng ngờ, hai người này chỉ mới ngồi một lát, còn chưa kịp nóng đít đã vội vã bỏ chạy rồi?
Quan trọng nhất chính là, thậm chí Liêm Đường còn không xuống lầu tiễn.
Điều này nói lên cái gì?
Nói rõ là, đã có chuyện gì vượt quá sức tưởng tượng của hai người bọn họ?
Vậy, rốt cuộc đó là chuyện gì?
Mà lại đi nhanh đi chóng đến thế?
Nếu kiên nhẫn ngồi thêm nửa tiếng nữa, vậy mời cơm trưa đã là chuyện đôi bên ngầm hiểu rồi. Sao không dưng lại thiếu kiên trì vậy nhỉ?
Cơ hội tốt nhường ấy, mà vẫn có thể dễ dàng bỏ qua?
Đại não Lâm Như Ngọc nhanh chóng vận động, nhưng vẫn không đoán ra nổi bí ẩn trong này.
Cứ mãi cảm thấy còn có điều mờ ám.
Lâm Như Ngọc vốn là kẻ to gan, giờ phút này lòng đã tự nảy sinh suy đoán. Lại nhớ tới cuộc họp mới mở vừa nãy, cô có thể mượn cớ là có nội dung không hiểu để tới phòng Liêm Đường thăm dò ít chuyện. Ngộ nhỡ tin đồn chỉ là tin đồn, người đi chỉ có mẹ Tống Nhược Y, còn cô nàng đó vẫn mặt dày mọc rễ ở phòng anh thì phải làm sao? Vậy nên, lựa chọn tốt nhất bây giờ chính là tới thẳng làm cho ra nhẽ.
Đầu nghĩ không bằng tay làm.
Lâm Như Ngọc cầm tập tài liệu bước về phía thang máy.
Giây phút tiếng gõ cửa vang lên, Trình Tân còn đang thảnh thơi nằm trên giường lướt web. Đã lâu lắm cô không được quang minh chính đại đọc tin giải trí, dạo weibo rồi.
Đang đọc hăng say, bỗng có tiếng Liêm Đường từ ngoài gọi vọng vào: "Tiểu Tiểu, rót giúp anh ly nước được không?"
Lúc ấy, Lâm Như Ngọc vừa mới ngồi xuống đối diện Liêm Đường bỗng giật nảy.
Tiểu Tiểu?
Con mèo đó?
Rót nước?
Chuyện quái gì vậy?
Còn đang ngơ ngẩn, đã thấy bóng một tiểu mỹ nữ khiến người ta không thể rời mắt đang bước từng bước ra khỏi phòng nghỉ. Xét từ tuổi tác, đây quả thực là tiểu mỹ nữ. Lâm Như Ngọc tuyệt sẽ không thừa nhận đối phương là một đại mỹ nữ.
Lâm Như Ngọc ngơ ngác nhìn Trình Tân - cũng với nét mặt ngu ngơ y vậy - đi tới bên cạnh Liêm Đường, trơ mắt nhìn cô gái đó đưa ly nước cho anh.
Trình Tân nhẹ nhíu mày lườm Liêm Đường. Liêm Đường thì mỉm cười nhìn lại Trình Tân, còn tranh thủ nháy mắt với cô.
Không nói cũng biết, lại muốn mời tui phối hợp diễn rồi đây.
Trình Tân mừng rơn.
Lúc này, Lâm Như Ngọc đã không nén nổi tò mò: "Vị này là?"
Liêm Đường cầm ly nước, vẻ mặt như chỉ vừa sực nhớ ra: "Đây là bạn gái tôi, Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu, đây là giám đốc Lâm, em có thể gọi cô ấy là chị Như Ngọc."
"Chào chị Như Ngọc ạ, em tên Tiểu Tiểu, bạn gái... của Liêm Đường." Nói xong, Trình Tân vòng tay qua khuỷu tay Liêm Đường, dáng vẻ vô cùng thân mật ân ái, đồng thời cười thật tươi nhìn chăm chăm vào Lâm Như Ngọc đang cố trấn tĩnh đối diện.
Cả người Lâm Như Ngọc như đã chìm trong lu giấm, mùi chua bốc lên ngùn ngụt mỗi phút mỗi giây. Cô ra vẻ như hiếu kì, hỏi: "Trông Tiểu Tiểu có vẻ nhỏ hơn Liêm Đường nhiều nhỉ, cô bé bao nhiêu tuổi rồi?"
Liêm Đường tự nhiên phủ tay mình lên tay Trình Tân: "Tuổi tác đâu phải vấn đề. Tôi còn tưởng Như Ngọc chuyên mảng nghiên cứu phát triển, hẳn sẽ không phải người có tư tưởng bảo thủ vậy chứ. Cô thấy tuổi tác là vấn đề à?"
Lâm Như Ngọc chỉ biết ngậm đắng nuốt cay, nhắm mắt trái lòng: "Đâu có."
Trình Tân vẫn luôn cười. Ngoài chào hỏi, nhiệm vụ của cô không gì hơn một câu nói.
Nhưng cô cũng đã nhìn ra rồi. Chỉ cần đứng bên cạnh Liêm Đường, tự khắc thù hận sẽ kéo tới.
Về những tin lề đường xung quanh Lâm Như Ngọc, lúc trước, khi còn bám dính bên Liêm Đường, Trình Tân đã nghe được không ít, tự nhiên cũng rõ ràng sự mến mộ của Lâm Như Ngọc dành cho Liêm Đường.
Xem ra anh trai đẹp trai còn từng rất phiền não vì việc này đây. Chẳng thế mà bây giờ, vừa mới xuất hiện một người có thể cản hoa đào giúp, anh đã vận hết sức bình sinh để lợi dụng cô. Chà chà, xong chuyện nhất định phải đào ít phí khổ cực mới được!
Chỉ là, ăn uống mặc ở của cô bây giờ đều do anh cho, phí khổ cực gì đó, Trình Tân cũng chỉ dám tự sướng trong lòng thế thôi chứ nào dám mở miệng đòi thật. Kể ra, việc này cũng đâu có tốn sức gì mà cần phí khổ cực?!
Hừ, cứ đợi đến lúc cô có thể kiểm soát chuyện biến thân đi. Lúc đó, cô sẽ có thể đi làm, đi làm rồi tức là sẽ có tiền lương.
Có tiền tức là có sức mạnh.
Cô không muốn làm bông hoa trong nhà kính, phải dựa dẫm vào kẻ khác cả đời.
Cô cũng không muốn mặt dày ngửa tay xin tiền ai, vì cứ thấy không thoải mái, thỏa mãn như tiêu tiền của mình tự làm ra.
Quả nhiên, muốn nhẹ lòng sung sướng làm một bông hoa trong nhà kính, được người khác chăm bẵm nuôi dưỡng, cũng cần phải có tố chất nhất định.
Cô thì không làm được... Lúc là mèo còn dễ nói, dù sao, đó cũng là lối thoát duy nhất ở thời điểm ấy.
Nếu tương tai có thể tự kiểm soát chuyện biến thân, được hoạt động dưới tư cách một con người, vậy cô vẫn mong mình có một công việc, sống cuộc sống đầy tự tôn.
Cho nên, mỗi lần biến thân, Trình Tân đều thấy lòng bao hi vọng.
Nhất là càng về sau, thời gian biến thân của mỗi lần ngày càng dài, cô lại càng vui như sắp phát điên.
Chờ Lâm Như Ngọc ôm lòng đau như cắt thất thểu ra khỏi phòng, phút chốc, Trình Tân đã đặt mông ngồi phịch xuống sô pha, mệt mỏi rã rời.
"Tuy là chỉ cần đứng yên làm linh vật, mỉm cười là qua chuyện, nhưng vẫn mệt lắm luôn đó."
"Diễn không tệ." Liêm Đường híp mắt khen ngợi.
"Hề hề, chắc bây giờ có nhiều người đang suy đoán là anh trâu già gặm cỏ non lắm đó, không sợ gì à?"
"Bị theo mới sợ. Còn bây giờ ai nấy đều cho là tôi có một cô bạn gái trẻ trung xinh xắn thế này, sợ gì chứ?"
"Hóa ra là anh sợ gái theo, ha ha." Trình Tân chọc ghẹo.
Nhưng kì thực, cô nghĩ, một người tốt như anh, được nhiều người yêu quý theo đuổi âu cũng là bình thường. Nếu cô gặp được một người giỏi giang vừa mắt, chắc chắn cô cũng muốn cố gắng thử một lần, không thử thì sao biết là có được hay không?
Nghĩ tới đó, "tiểu mỹ nữ" sa cơ lỡ vận không khỏi nghiêng đầu ngắm bạn Liêm Đường hiện vẫn đang chăm chú vào mớ tài liệu trên tay kia, sau đó lại chột dạ vội vàng dời mắt.
Lòng tự kiểm điểm: Trình Tân ơi là Trình Tân, mày cứ dán mắt vào trai đẹp thế làm gì? Mày muốn làm gì?! Anh trai đẹp trai đã nhiều chuyện phải lo lắm rồi, mày lại còn muốn tạo thêm rắc rối cho anh, bộ muốn bị người ta ghét sao hả?
Vừa nghĩ có thể một ngày nào đó sẽ bị anh chê ghét, Trình Tân liền co vòi rụt cổ. Ôi sợ quá, sợ không dám nghĩ bậy gì nữa luôn rồi.
Hừ, tui còn là vợ yêu của ảnh nữa đó nha! Anh trai đẹp trai miệng vàng lời ngọc!
Lâm Như Ngọc không thể chấp nhận sự thật rằng cô đã nén lòng giữ kín bao khát vọng với anh bao năm như thế mà lại thua trong tay một cô bé con mới tí tuổi đầu thế này, một con bé còn nhỏ hơn cả Tống Nhược Y!
Có cho vàng cô cũng không ngờ được, Liêm Đường vậy mà lại thích kiểu con gái thế này. Phong cách nhu mì mong manh thế này, quả thật là cách cô một vạn tám ngàn dặm.
Khó trách anh vẫn luôn thờ ơ với cô, luôn nghiêm túc coi cô như đồng nghiệp... chẳng một chút hứng thú...
Trước kia cô còn chưa cam lòng từ bỏ, nhưng bây giờ... Kể vẫn có một chút xíu chưa thể dứt hẳn...
Thực sự rất không cam tâm.
Chẳng lẽ, tên đàn ông nào cũng thích loại con gái yếu ớt cần bảo vệ thế ư?
Lâm Như Ngọc vứt lại một tiếng hừ lạnh khinh thường, phẫn hận bỏ đi.
Không chừng chẳng bao lâu nữa, Liêm Đường sẽ chán ngay thôi. Đến lúc đó, nhất định anh sẽ nhận ra, ai mới là người phụ nữ thích hợp nhất với anh.
Đồng thời, Lâm Như Ngọc cũng chợt nảy sinh chút thất vọng đối với Liêm Đường.
Cô còn tưởng người đàn ông cô thích sẽ có phần nào khác biệt với bọn đàn ông tầm thường, sẽ chẳng thể thích nổi cái kiểu con gái mà chỉ liếc một cái đã biết là không thể sống sót mà không dựa dẫm vào ai đó, kết quả thì sao? Lại cũng rặt một chủ nghĩa đàn ông thâm căn cố đế.
Cô có cần phải nhất quyết đeo đuổi anh, có cần kiên trì thêm nữa không?
Cô mệt lắm rồi.
Ở đây, tâm tư Lâm Như Ngọc đang trăm ngàn biến chuyển, tựa như ngũ vị chan hòa, lẫn lộn phân tán, chẳng thể nếm được là vị chi.
Còn ở một nơi khác, Trình Tân chưa kịp tự sướng bao lâu thì đã nghe như có tiếng "pặc" lướt vụt qua tai, toàn thân chợt biến thành hư ảnh, khiến mớ quần áo mất điểm tựa phút chốc ngả rạp xuống sô pha như rạ đổ. Trình Tân chôn thân trong đống quần áo, lôi trái kéo phải, mãi không tìm được cửa ra. Cuối cùng vẫn là Liêm Đường đi tới, động tay nhấc cô ra từ dưới váy, thuận tiện xách theo một cái... quần lót...
Trình Tân bưng gương mặt đỏ hỏn ra chiều đạo mạo lắm. May là có lông mèo che giúp, không bị ai nhìn ra vệt đỏ trên mặt cô.
Liêm Đường vẫn nghiêm mặt như pho tượng, bình thản gấp quần áo của cô lại rồi mang vào cất trong phòng nghỉ.
Lăn lộn một hồi, mãi cũng tới giờ cơm trưa.
Liêm Đường không định ra ngoài ăn, chỉ bảo trợ lý nhắn người mang bữa trưa lên, rồi vừa vuốt ve Trình Tân, vừa dịu dàng hỏi han cô.
Liêm Đường: "Em không có người nhà à?"
Trình Tân lắc lắc đầu.
Liêm Đường: "Nhất định không thể chỉ có một con mèo như em là có thể biến thành người được. Nếu có thể gặp lại người nhà thì chắc sẽ nắm được quy luật biến hình nhanh hơn." Anh khẳng định chắc nịch. Trình Tân tuyệt đối không thể là cá thể đột biến duy nhất, có lẽ vẫn còn có một quần thể đặc thù có thể biến hình như vậy không chừng.
Vấn đề này, Trình Tân cũng từng nghĩ tới. Nhưng từ khi cô có ý thức là đã bị chủ tiệm thú cưng bế đi, sống trong một tiểu khu nọ.
Còn về tại sao mình lại xuất hiện trong tiểu khu đó, cô tuyệt không hay biết. Đó là tiểu khu nào, cô cũng chẳng có một chút khái niệm.
Lẽ nào là do hồi cô còn bé tí, trong nhà gặp phải chuyện gì, nên vô tình để lạc?
Trình Tân và Liêm Đường đã đoán không sai.
Đúng là đời này, Trình Tân không phải cô nhi. Cô có người nhà. Người nhà quả thật cũng đã làm lạc mất cô.
Còn lạc kiểu gì, thì lại là một câu chuyện rất dài.
Nhưng vẫn may, vào giờ phút này, ở một nơi nào đó trong thành phố, có một người đang mở to mắt nhìn thật kĩ hình ảnh và video trên weibo của Liêm Đường, vui mừng hớn hở nói với người bên cạnh: "Đây nhất định là em gái rồi!" Vì sao lại chắc chắn như vậy à, tất nhiên là vì cái lốt mèo của Trình Tân rồi.
Vẻ ngoài của con bé cực kì giống với mẹ anh. Hơn nữa, bởi sự đặc biệt của giống loài, nên màu lông trắng thuần khiết cao quý của giống mèo Nhã Lễ này, chỉ có mẹ anh ta mới có thể sinh ra. Vì mẹ chính là một trong hai người giới tính nữ duy nhất trong tộc, cùng với người dì nhỏ của anh, chỉ có hai vị này mới có thể sinh ra những bé mèo thuần chủng cao quý nhất. Con mèo trong video này trăm phần trăm chính là em gái anh ta.
Anh trai Trình Tân tên là Cổ Ý. Do một sai sót, lơ là của người hầu, nên sau khi em gái lạc mất một thời gian dài như vậy mà đến tận bây giờ mới có thể tìm thấy trên mạng.
Dù sao, những con mèo được con người coi như thú cưng bình thường sẽ rất hiếm khi được xuất hiện trong những trường hợp và hoạt động công khai thế này, nên việc tìm em gái Cổ Tân thật chẳng khác nào mò kim đáy bể. Huống chi, họ vẫn không biết liệu cô có được loài người nào nhận nuôi hay không.
Thậm chí ba mẹ còn mãi đinh ninh rằng em gái bé bỏng đã chết yểu từ lâu. Vì lúc bị lạc, con bé vẫn còn là đứa trẻ non nớt, thơ dại, sinh mạng mong manh có thể lìa đời bất cứ lúc nào.
Tốt quá!
Cả nhà họ sẽ đón con bé về!
Trình Tân chả linh cảm được bất cứ mảy may gì về việc này. Cô lượn lờ cả ngày trong công ty, còn tỉnh bơ nhận vai bạn gái anh tận hai lần nên đã mệt lả đến nơi, vừa về tới cửa nhà đã nhào ngay lên giường ngáy o o, bỏ luôn cả bữa tối.
Liêm Đường cũng đến hết cách với cô.
Hôm sau, Liêm Đường hỏi cô có muốn đến công ty với anh không, Trình Tân ra hiệu rằng muốn ở nhà nghỉ ngơi một hôm, để bữa khác sẽ đi chơi tiếp.
Tất nhiên Liêm Đường sẽ không ép uổng "vợ yêu" nhà mình làm gì. Anh cam chịu đi làm một mình, chỉ là trước khi đi có để lại cho Trình Tân một chiếc điện thoại, còn cất công đăng kí cho cô một số điện thoại tạm thời để có thể vào wechat linh tinh.
Liêm Đường thong thả buông từng chữ vàng ngọc: "Phí cực khổ cho vở diễn hôm qua của em. Sau này nếu có ai muốn xin wechat, thích thì cứ thêm, nhưng cỡ như mấy đám Lãnh Trạc hay Dịch Viễn Sơn thì... không cho cũng không sao..."
Trình Tân dụi dụi vào Liêm Đường. Dù không thể nói, nhưng không thể phủ nhận sự cảm kích lớn lao của cô trước những hành động hết sức tỉ mỉ chu đáo của Liêm Đường.
Trình Tân không tài nào ngờ được, Liêm Đường mới đi không bao lâu thì một chậu máu chó ngoại cỡ đã đang chờ đón sẵn, đập cho cô sửng sốt ngỡ ngàng, mất hết cả phương hướng.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn