Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Khởi đầu
"Yêu sẽ hạnh phúc." Đã có lúc Hạ Anh nghĩ như vậy. Nhưng sau này cô đã hiểu.
"Thì ra, yêu lại đau như thế... "
- ---
Một cô gái xinh đẹp mặc một bộ váy trắng đứng trên sân thượng của bệnh viện trông hệt như một thiên thần. Cô lấy trong túi ra một chiếc điện thoại, ấn vào cuộc gọi khẩn, ngay lập tức hiện lên màn hình dòng chữ "Chồng yêu". Nhưng không hiểu tại sao lại không có ai nghe máy, cô đành đưa điện thoại lên và nói vào dòng thư thoại:
"Chồng à không.. có lẽ anh đã không phải là chồng em nữa rồi nhỉ? Anh biết không? Lúc trước em không hề biết, thế nào là yêu. Cho đến khi gặp anh. Hóa ra yêu nó mãnh liệt đến thế. Muốn dành tất cả những gì mình có, những gì tốt đẹp nhất cho người mình yêu và muốn được chiếm hữu lấy người đó giữ riêng cho mình. Nhưng em lại không thể giữ anh cho riêng mình. Em cứ ngỡ yêu anh là đúng, em dành tất cả những gì tuyệt vời nhất cho anh, nhưng đổi lại em được gì? Cửa mất nhà tan? Người thân không còn một ai? Đôi mắt bị cướp lấy? Anh còn tàn nhẫn cướp đi đứa con của em.
Em biết anh không yêu em, dù vậy nhưng em đã rất cố gắng để có được tình yêu của anh, em cứ nghĩ kiên trì sẽ có được kết quả mãn nguyện. Và rồi một hôm cô ấy quay lại, anh trở về bên cạnh cô ấy. Lúc đó em biết rằng mình không còn là gì nữa.Nhưng vì anh, em đã cố gắng để sống chung hòa với cô ấy. Rốt cuộc thì bây giờ ra sao? Quá tồi tệ rồi phải không anh?
Có lẽ em sẽ rời xa anh, sẽ không ở cạnh anh nữa, không thể nấu cho anh những bữa ăn ngon, không thể đón anh sau những giờ đi làm về nữa. Anh cũng sẽ không nhớ đến em đâu nhỉ, bởi vì cô ấy sẽ thay em làm những việc ấy anh nhỉ? Em thực sự rất muốn hỏi rằng: "Anh đã bao giờ yêu em chưa?" Nhưng không cần hỏi em cũng đã biết được câu trả lời rồi anh ạ. Em không thể cố gắng thêm được nữa... Mệt rồi, em buông tay... Anh nhé!"
Cô ngước mặt lên trời. Sao cô chỉ nhìn thấy một màu đen? À phải rồi! Đôi mắt của cô đã dành cho người con gái hắn yêu. Nếu như hai năm trước cô không bướng bỉnh đòi ba cô liên hôn với công ty hắn liệu cuộc sống của cô sẽ tốt hơn chứ? Bây giờ gia đình của cô sẽ được đoàn viên chăng? Cô cũng đã có một gia đình nhỏ yên ấm của mình? Nhưng liệu cô có muốn như vậy? Nghĩ như vậy, hồi ức của cô vào hai năm trước lại ùa về..
***
Một năm trước.
Cô - Đường Hạ Anh - con gái độc nhất của chủ tịch công ty bất động sản Đường Hạ-Đường Sang. Cô là hình mẫu lí tưởng của bao cô gái, là cô vợ trong mong ước của bao chàng trai. Nhưng cô không bao giờ yêu ai thật lòng cho đến khi gặp hắn trong một buổi chiều đi dạo cùng đám bạn thân.
Hắn - Hàn Thiên Phong - CEO của tập đoàn chứng khoáng PK. Hắn chính là người chồng quốc dân, người mà bao cô gái mến mộ.
Hắn đi ngang qua cô, ánh mắt cô vô tình chạm vào mắt hắn. Lúc ấy tim cô đã lỡ một nhịp và cô biết rằng mình đã yêu hắn. Vì cô và hắn đều ở trong xã hội thượng lưu nên việc làm quen với hắn không có gì là khó. Hắn cũng chẳng ngại làm quen với cô. Nhưng từ khi biết cô có tình cảm với mình, hắn liền tỏ ra xa cách và luôn tránh né cô. Cô quyết không chịu thua trong việc này, cũng vì bản tính tiểu thư từ nhỏ nên cô không muốn mình thất bại trong bất kì hoàn cảnh nào.
Cô muốn liên hôn với công ty hắn nên đã nói với ba cô. Ba cô và ba hắn là chỗ thân tình nên chẳng gặp trở ngại gì trong việc này. Nhưng có vẻ hắn không muốn. Hắn đã có người mình yêu vì cuộc liên hôn này mà cô ấy bỏ đi. Hắn rất hận cô.
Trong lễ cưới ai ai cũng xì xào bàn tán vì đám cưới chỉ có cô dâu không có chú rể. Nhưng cô không quan tâm. Cô tự mình đến nhà hắn.
Bước vào căn nhà làm người ta sợ lạnh sống lưng. Căn nhà chỉ có hai màu chủ đạo là màu be và màu đen xám. Cô gạt bỏ cảm xúc sợ hãi của mình mà đi lên lầu. Bước vào căn phòng cô không thấy ai nên tự mình dọn đồ để vào tủ. Nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy có vài giọt nước rơi xuống người mình cô liền quay người lại bắt gặp hình ảnh hắn không mặc gì chỉ quấn mỗi một chiếc khăn quanh hông.
"Ai cho cô vào đây?" Giọng hắn không nhanh, không chậm, trầm lạnh phát lên.
"Em..bố mẹ bảo em đến đây. Anh...làm gì vậy? Sao không mặc quần áo vào."
"Tại sao tôi phải mặc? Tôi đang ở trong nhà tôi mà."
"Nhưng..em..."
"Chúng ta là vợ chồng mà nhỉ? Nên làm gì chắc cô cũng biết chứ?"
"Nhưng..em..anh..."
Đột nhiên hắn cười lạnh:
"Đùa ai chứ? Tôi mà có hứng thú với cô sao? "
"...."
"Bây giờ tôi hỏi cô. Cô có chắc muốn ở lại đây? Nếu cô muốn tôi sẽ cho cô đi."
"Không! Em phải ở đây chứ. Em là vợ anh mà."
"Được. Là do cô quyết định. Đừng hối hận với quyết định của mình.Đi ra đây."
Hắn lôi cô ra khỏi phòng. Và chỉ vào căn phòng kế bên.
"Đây sẽ là phòng cô. Cô không được phép bước chân vào phòng tôi. Rõ chưa?"
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị. Tôi nói gì thì nên nghe và làm vậy."
"Em biết rồi."
Cô xách vali của mình về phòng. Cô cảm thấy rất vui khi được chung sống cùng hắn nhưng cô có biết quyết định của mình hôm nay sẽ làm cô hối hận cả đời không?
Mọi người nhớ vote và cmt nhiệt tình để ủng hộ mình nha.
"Thì ra, yêu lại đau như thế... "
- ---
Một cô gái xinh đẹp mặc một bộ váy trắng đứng trên sân thượng của bệnh viện trông hệt như một thiên thần. Cô lấy trong túi ra một chiếc điện thoại, ấn vào cuộc gọi khẩn, ngay lập tức hiện lên màn hình dòng chữ "Chồng yêu". Nhưng không hiểu tại sao lại không có ai nghe máy, cô đành đưa điện thoại lên và nói vào dòng thư thoại:
"Chồng à không.. có lẽ anh đã không phải là chồng em nữa rồi nhỉ? Anh biết không? Lúc trước em không hề biết, thế nào là yêu. Cho đến khi gặp anh. Hóa ra yêu nó mãnh liệt đến thế. Muốn dành tất cả những gì mình có, những gì tốt đẹp nhất cho người mình yêu và muốn được chiếm hữu lấy người đó giữ riêng cho mình. Nhưng em lại không thể giữ anh cho riêng mình. Em cứ ngỡ yêu anh là đúng, em dành tất cả những gì tuyệt vời nhất cho anh, nhưng đổi lại em được gì? Cửa mất nhà tan? Người thân không còn một ai? Đôi mắt bị cướp lấy? Anh còn tàn nhẫn cướp đi đứa con của em.
Em biết anh không yêu em, dù vậy nhưng em đã rất cố gắng để có được tình yêu của anh, em cứ nghĩ kiên trì sẽ có được kết quả mãn nguyện. Và rồi một hôm cô ấy quay lại, anh trở về bên cạnh cô ấy. Lúc đó em biết rằng mình không còn là gì nữa.Nhưng vì anh, em đã cố gắng để sống chung hòa với cô ấy. Rốt cuộc thì bây giờ ra sao? Quá tồi tệ rồi phải không anh?
Có lẽ em sẽ rời xa anh, sẽ không ở cạnh anh nữa, không thể nấu cho anh những bữa ăn ngon, không thể đón anh sau những giờ đi làm về nữa. Anh cũng sẽ không nhớ đến em đâu nhỉ, bởi vì cô ấy sẽ thay em làm những việc ấy anh nhỉ? Em thực sự rất muốn hỏi rằng: "Anh đã bao giờ yêu em chưa?" Nhưng không cần hỏi em cũng đã biết được câu trả lời rồi anh ạ. Em không thể cố gắng thêm được nữa... Mệt rồi, em buông tay... Anh nhé!"
Cô ngước mặt lên trời. Sao cô chỉ nhìn thấy một màu đen? À phải rồi! Đôi mắt của cô đã dành cho người con gái hắn yêu. Nếu như hai năm trước cô không bướng bỉnh đòi ba cô liên hôn với công ty hắn liệu cuộc sống của cô sẽ tốt hơn chứ? Bây giờ gia đình của cô sẽ được đoàn viên chăng? Cô cũng đã có một gia đình nhỏ yên ấm của mình? Nhưng liệu cô có muốn như vậy? Nghĩ như vậy, hồi ức của cô vào hai năm trước lại ùa về..
***
Một năm trước.
Cô - Đường Hạ Anh - con gái độc nhất của chủ tịch công ty bất động sản Đường Hạ-Đường Sang. Cô là hình mẫu lí tưởng của bao cô gái, là cô vợ trong mong ước của bao chàng trai. Nhưng cô không bao giờ yêu ai thật lòng cho đến khi gặp hắn trong một buổi chiều đi dạo cùng đám bạn thân.
Hắn - Hàn Thiên Phong - CEO của tập đoàn chứng khoáng PK. Hắn chính là người chồng quốc dân, người mà bao cô gái mến mộ.
Hắn đi ngang qua cô, ánh mắt cô vô tình chạm vào mắt hắn. Lúc ấy tim cô đã lỡ một nhịp và cô biết rằng mình đã yêu hắn. Vì cô và hắn đều ở trong xã hội thượng lưu nên việc làm quen với hắn không có gì là khó. Hắn cũng chẳng ngại làm quen với cô. Nhưng từ khi biết cô có tình cảm với mình, hắn liền tỏ ra xa cách và luôn tránh né cô. Cô quyết không chịu thua trong việc này, cũng vì bản tính tiểu thư từ nhỏ nên cô không muốn mình thất bại trong bất kì hoàn cảnh nào.
Cô muốn liên hôn với công ty hắn nên đã nói với ba cô. Ba cô và ba hắn là chỗ thân tình nên chẳng gặp trở ngại gì trong việc này. Nhưng có vẻ hắn không muốn. Hắn đã có người mình yêu vì cuộc liên hôn này mà cô ấy bỏ đi. Hắn rất hận cô.
Trong lễ cưới ai ai cũng xì xào bàn tán vì đám cưới chỉ có cô dâu không có chú rể. Nhưng cô không quan tâm. Cô tự mình đến nhà hắn.
Bước vào căn nhà làm người ta sợ lạnh sống lưng. Căn nhà chỉ có hai màu chủ đạo là màu be và màu đen xám. Cô gạt bỏ cảm xúc sợ hãi của mình mà đi lên lầu. Bước vào căn phòng cô không thấy ai nên tự mình dọn đồ để vào tủ. Nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy có vài giọt nước rơi xuống người mình cô liền quay người lại bắt gặp hình ảnh hắn không mặc gì chỉ quấn mỗi một chiếc khăn quanh hông.
"Ai cho cô vào đây?" Giọng hắn không nhanh, không chậm, trầm lạnh phát lên.
"Em..bố mẹ bảo em đến đây. Anh...làm gì vậy? Sao không mặc quần áo vào."
"Tại sao tôi phải mặc? Tôi đang ở trong nhà tôi mà."
"Nhưng..em..."
"Chúng ta là vợ chồng mà nhỉ? Nên làm gì chắc cô cũng biết chứ?"
"Nhưng..em..anh..."
Đột nhiên hắn cười lạnh:
"Đùa ai chứ? Tôi mà có hứng thú với cô sao? "
"...."
"Bây giờ tôi hỏi cô. Cô có chắc muốn ở lại đây? Nếu cô muốn tôi sẽ cho cô đi."
"Không! Em phải ở đây chứ. Em là vợ anh mà."
"Được. Là do cô quyết định. Đừng hối hận với quyết định của mình.Đi ra đây."
Hắn lôi cô ra khỏi phòng. Và chỉ vào căn phòng kế bên.
"Đây sẽ là phòng cô. Cô không được phép bước chân vào phòng tôi. Rõ chưa?"
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị. Tôi nói gì thì nên nghe và làm vậy."
"Em biết rồi."
Cô xách vali của mình về phòng. Cô cảm thấy rất vui khi được chung sống cùng hắn nhưng cô có biết quyết định của mình hôm nay sẽ làm cô hối hận cả đời không?
Mọi người nhớ vote và cmt nhiệt tình để ủng hộ mình nha.