Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 309
Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, kinh ngạc nói: “Thật à? Vậy làm sao bây giờ? Hèn gì mấy ngày nay phụ hoàng cũng không vui vẻ! Nếu đánh không thắng, quân Nam Chiếu có thể đánh tới kinh thành không?”
“Mạn Mạn, nàng không quan tâm sống chết của vị Mạc tướng quân sao?” Mắt Mạc Kỳ Minh sáng như đuốc, trầm giọng hỏi.
“Quan tâm chứ, nghe phụ hoàng nói hắn là mãnh tướng của Đại Minh chúng ta, trong quân đội cũng gọi hắn là Chiến Thần tướng quân đó! Nếu hắn chết trận, Đại Minh sắp gặp họa rồi! Haiz!” Lăng Tuyết Mạn sầu muộn đứng lên, nàng cũng không muốn Đại Minh diệt vong, tốt xấu gì nơi này cũng có rất nhiều người quan tâm nàng đó! Còn có Tình nhân, người nhà hắn đã ở kinh thành, nếu Nam Chiếu quân thật sự binh Lâm thành hạ, nên làm cái gì bây giờ?
Ánh mắt Mạc Kỳ Minh trở nên thâm thúy, u ám, theo dõi Lăng Tuyết Mạn, lại chưa nhìn ra một tia biểu tình khác thường trên mặt nàng, trong đôi mắt trong suốt kia ngoại trừ phiền muộn, không còn cái khác.
Hồi lâu, một trận gió đêm thổi tới, Lăng Tuyết Mạn run rẩy, nhìn trời sắc mới giật mình, không còn sớm, bèn nói: “Tam Vương gia, ta muốn đi về, chút nữa nha hoàn sẽ tìm ta mất.”
“Mạn Mạn, ta thích nàng là sự thật, không cần trốn tránh ta, được chứ?” Mạc Kỳ Minh đến gần một bước, nhẹ giọng nói.
“Tam Vương gia, thiên hạ nhiều nữ tử mỹ lệ, ngài thích ta làm gì? Ta là em dâu ngài!” Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, quay người lại liền muốn đi, mới đột nhiên nhớ tới chuyện nàng muốn hỏi, ảo não cắn môi, quay đầu hỏi: “Tam Vương gia, ta quên hỏi ngài, tiết nguyên tiêu đêm đó, ta đi lên xe ngựa của ngài giúp ngài lấy thuốc, về sau đã xảy ra chuyện gì? Đêm đó ngài ở đâu?”
“Hả?” Mạc Kỳ Minh cảm thấy căng thẳng, sau đó mặt không đổi sắc nói: “Nàng biết đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Ta đang hỏi ngài, ta không biết.” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu.
Mạc Kỳ Minh thở dài, ánh mắt trở nên thâm trầm, “Mạn Mạn, đêm đó quả thật có chuyện phát sinh, nhưng ta giả vờ cho qua, ta không muốn để lộ ra ngoài, luôn âm thầm điều tra. Đêm đó, sau khi chúng ta tách ra, ta cưỡi ngựa về trong phủ, nhưng không thấy xe ngựa trở về, về sau, thủ hạ của ta tìm được xe ngựa ở ngoài thành, phu xe bị giết, ta nghĩ đây là có người có ý định ám sát ta, kết quả phát hiện ta không có ngồi xe ngựa, nên giết phu xe diệt khẩu.”
“Xe ngựa làm sao lại đi đến ngoài thành?” Lăng Tuyết Mạn hồ nghi nói.
“Phu xe có cha nương sống ở ngoài thành, hắn biết ta không đi xe ngựa, liền vội vàng lén trở về nhà một chuyến, kết quả, đã mất mạng.” Mạc Kỳ Minh lại thở dài, cảm khái, “Ta có lẽ là đắc tội người giang hồ, người bình thường sao dám ám sát ta?”
Lăng Tuyết Mạn chớp chớp mi, nhớ lại tình hình đêm đó, xem ra Mạc Kỳ Minh căn bản không biết nàng bị người ta dịch dung đánh tráo, lũ người kia muốn ám sát chính là hắn, bị nàng cho xui xẻo đụng phải, nam nhân che mặt… Rốt cuộc là ai? Đối với nàng thật hung bạo, lại vẫn chưa thật sự xuống tay, Tình nhân nói người nọ cũng không có cường bạo nàng, cũng là kẻ giang hồ lòng dạ độc ác, sao lại chùn tay với nàng chứ?
Nghĩ mãi không xong, chỉ nghe Mạc Kỳ Minh chậm rãi hỏi: “Mạn Mạn, nàng hỏi chuyện này để làm gì?”
“Không có việc gì, tùy tiện hỏi một chút thôi.” Lăng Tuyết Mạn giật giật khóe miệng, nặn ra một cụ cười, “Tam Vương gia, vậy ngài về sau cẩn thận chút, coi chừng bị người xấu theo dõi. Ta muốn đi về.”
“Được, ta đưa nàng về.” Mạc Kỳ Minh gật đầu.
Lăng Tuyết Mạn vội khoát tay, “Không cần, tự ta trở về, bị người nhìn đến sẽ hiểu lầm.”
“Ta đưa nàng đến phía trước sẽ không tiễn tiếp, nàng cho là sẽ đưa nàng đến trong phòng sao?” Mạc Kỳ Minh trừng mắt một cái, đi lên, cũng hướng về Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc nói ở phía sau: “Còn không đi theo?”
“A, được.” Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn, vội đi theo, nàng chỉ nghĩ đến không thể một mình, miễn cho bị người xấu lại để mắt nàng, thế nào cũng không nghĩ tới, người xấu ngay bên cạnh.
Màn đêm thâm trầm, Lăng Tuyết Mạn trở về, Xuân Đường Thu Nguyệt hỏi thăm một chút, xác định nàng không có xảy ra việc gì, cũng không hỏi nữa, hầu hạ nàng rửa mặt, liền nghỉ ngơi.
Mà Mạc Kỳ Minh cũng là một đêm chưa ngủ.
Vào canh ba, Mặc Thanh đưa tới một phong mật thư.
“Chủ tử, biên quan có tin tức sao?”
Mạc Kỳ Minh nhíu mày, trầm thấp nói: “Có, quân đội của Mạc tướng quân bị vây ở Quỷ cốc, Nam Chiếu hiện tại có lợi, Hoàng đế Nam Chiếu lại điều hai mươi vạn đại quân trợ giúp, hiện thời Lôi Việt cùng Mạc tướng quân đều bị vây!”
Ngừng một chút, Mạc Kỳ Minh ngẩng đầu, mắt lạnh như băng, “Còn thu được một tin tức, Mạc tướng quân có một gã phó tướng, gọi là Lâm Mộng Thanh! So với bốn câu ‘song mộc bất thành lâm, song mộc hựu thành không, nhất độ tam sinh thạch, nguyệt chiếu ảnh lai hi’, cũng thật trùng hợp!”
“Cái gì? Ý của chủ tử là, Lâm Mộng Thanh này là người chúng ta luôn tra không ra hành tung?” Mặc Thanh cả kinh nói.
“Rất có khả năng!” Mạc Kỳ Minh nắm chặt tay, một đôi ưng mắt sâu như vực thẳm, lợi như lưỡi dao, hừ lạnh nói: “Phe Lôi Việt đánh cuộc chiến này sắp thất bại rồi, Nam Chiếu bỏ thêm hai mươi vạn đại quân, nếu Đại Minh không phái thêm hai Nguyên soái trợ giuos, toàn quân sợ là bị diệt! Lần này không cần bổn vương dâng sớ, Hoàng Thượng sẽ tự mình vội vã phái Hạ Tướng quân xuất chinh!”
“Vậy nếu Hạ Tướng quân thắng, vừa vặn lập công lớn, chủ tử, đây đối với chúng ta cũng có lợi!” Mặc Thanh vui vô cùng.
“Đương nhiên, nhưng hiện thời danh tiếng của Mạc tướng quân ở trong quân đã cao hơn Lôi Việt, các tướng sĩ tôn sùng hắn, người này lại là ám vệ của hoàng thượng, chỉ trung tâm với Hoàng Thượng, ngày sau nhất định là họa lớn của chúng ta, tính cả tên Lâm Mộng Thanh!” Mạc Kỳ Minh chậm rãi nhẹ thở, “Tuyệt không thể để cho hai người bọn họ còn sống trở lại kinh thành, thà rằng giết lầm một ngàn, cũng không buông tha một người!”
Khuôn mặt Mặc Thanh căng thẳng, ôm quyền nói: “Vâng, chủ tử, nô tài hiểu rõ!”
Khi mặt trời vừa dâng lê đường chân trời, Mạc Ngự Minh liền tỉnh, câu nói đầu tiên liền hỏi: “Lý Đức Hậu, biên quan có tấu chương gửi về chưa?”
“Hồi Hoàng Thượng, còn chưa có, nhưng thu được một phong thư dùng bồ câu đưa tin, là tiểu chủ tử gửi.” Lý Đức Hậu hạ giọng, hướng ra ngoài nhìn mấy lần, từ trong tay áo lấy ra một thư nhỏ, dùng hai tay dâng.
Mạc Ngự Minh vội vàng cầm lấy, mở ra, vừa thấy vui mừng quá đỗi, “Thật sự là trời giúp Đại Minh ta a!”
“Hoàng Thượng, tiểu chủ tử không phải là bị vây ở Quỷ cốc sao? Tình hình có chuyển biến?” Lý Đức Hậu kích động vội đè thấp tiếng nói hỏi.
“Ừ.” Mạc Ngự Minh gật đầu, đè nén kích động nói: “Quỷ cốc có một vị kỳ nhân, đúng là sư đệ mất tích bốn mươi năm của sư phụ Hàn nhi, Hàn nhi nói có người nọ trợ giúp, một khi đại quân xuất cốc, liền cứu Lôi Việt bị vây, kêu trẫm vững tin, có thể ngăn Hạ Chi Tín rồi, nó nắm chắc phần thắng.”
“Chúc mừng Hoàng Thượng! Đại Minh có hi vọng thu phục núi sông rồi!” Lý Đức Hậu mừng đến phát khóc.
“Mạn Mạn, nàng không quan tâm sống chết của vị Mạc tướng quân sao?” Mắt Mạc Kỳ Minh sáng như đuốc, trầm giọng hỏi.
“Quan tâm chứ, nghe phụ hoàng nói hắn là mãnh tướng của Đại Minh chúng ta, trong quân đội cũng gọi hắn là Chiến Thần tướng quân đó! Nếu hắn chết trận, Đại Minh sắp gặp họa rồi! Haiz!” Lăng Tuyết Mạn sầu muộn đứng lên, nàng cũng không muốn Đại Minh diệt vong, tốt xấu gì nơi này cũng có rất nhiều người quan tâm nàng đó! Còn có Tình nhân, người nhà hắn đã ở kinh thành, nếu Nam Chiếu quân thật sự binh Lâm thành hạ, nên làm cái gì bây giờ?
Ánh mắt Mạc Kỳ Minh trở nên thâm thúy, u ám, theo dõi Lăng Tuyết Mạn, lại chưa nhìn ra một tia biểu tình khác thường trên mặt nàng, trong đôi mắt trong suốt kia ngoại trừ phiền muộn, không còn cái khác.
Hồi lâu, một trận gió đêm thổi tới, Lăng Tuyết Mạn run rẩy, nhìn trời sắc mới giật mình, không còn sớm, bèn nói: “Tam Vương gia, ta muốn đi về, chút nữa nha hoàn sẽ tìm ta mất.”
“Mạn Mạn, ta thích nàng là sự thật, không cần trốn tránh ta, được chứ?” Mạc Kỳ Minh đến gần một bước, nhẹ giọng nói.
“Tam Vương gia, thiên hạ nhiều nữ tử mỹ lệ, ngài thích ta làm gì? Ta là em dâu ngài!” Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, quay người lại liền muốn đi, mới đột nhiên nhớ tới chuyện nàng muốn hỏi, ảo não cắn môi, quay đầu hỏi: “Tam Vương gia, ta quên hỏi ngài, tiết nguyên tiêu đêm đó, ta đi lên xe ngựa của ngài giúp ngài lấy thuốc, về sau đã xảy ra chuyện gì? Đêm đó ngài ở đâu?”
“Hả?” Mạc Kỳ Minh cảm thấy căng thẳng, sau đó mặt không đổi sắc nói: “Nàng biết đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Ta đang hỏi ngài, ta không biết.” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu.
Mạc Kỳ Minh thở dài, ánh mắt trở nên thâm trầm, “Mạn Mạn, đêm đó quả thật có chuyện phát sinh, nhưng ta giả vờ cho qua, ta không muốn để lộ ra ngoài, luôn âm thầm điều tra. Đêm đó, sau khi chúng ta tách ra, ta cưỡi ngựa về trong phủ, nhưng không thấy xe ngựa trở về, về sau, thủ hạ của ta tìm được xe ngựa ở ngoài thành, phu xe bị giết, ta nghĩ đây là có người có ý định ám sát ta, kết quả phát hiện ta không có ngồi xe ngựa, nên giết phu xe diệt khẩu.”
“Xe ngựa làm sao lại đi đến ngoài thành?” Lăng Tuyết Mạn hồ nghi nói.
“Phu xe có cha nương sống ở ngoài thành, hắn biết ta không đi xe ngựa, liền vội vàng lén trở về nhà một chuyến, kết quả, đã mất mạng.” Mạc Kỳ Minh lại thở dài, cảm khái, “Ta có lẽ là đắc tội người giang hồ, người bình thường sao dám ám sát ta?”
Lăng Tuyết Mạn chớp chớp mi, nhớ lại tình hình đêm đó, xem ra Mạc Kỳ Minh căn bản không biết nàng bị người ta dịch dung đánh tráo, lũ người kia muốn ám sát chính là hắn, bị nàng cho xui xẻo đụng phải, nam nhân che mặt… Rốt cuộc là ai? Đối với nàng thật hung bạo, lại vẫn chưa thật sự xuống tay, Tình nhân nói người nọ cũng không có cường bạo nàng, cũng là kẻ giang hồ lòng dạ độc ác, sao lại chùn tay với nàng chứ?
Nghĩ mãi không xong, chỉ nghe Mạc Kỳ Minh chậm rãi hỏi: “Mạn Mạn, nàng hỏi chuyện này để làm gì?”
“Không có việc gì, tùy tiện hỏi một chút thôi.” Lăng Tuyết Mạn giật giật khóe miệng, nặn ra một cụ cười, “Tam Vương gia, vậy ngài về sau cẩn thận chút, coi chừng bị người xấu theo dõi. Ta muốn đi về.”
“Được, ta đưa nàng về.” Mạc Kỳ Minh gật đầu.
Lăng Tuyết Mạn vội khoát tay, “Không cần, tự ta trở về, bị người nhìn đến sẽ hiểu lầm.”
“Ta đưa nàng đến phía trước sẽ không tiễn tiếp, nàng cho là sẽ đưa nàng đến trong phòng sao?” Mạc Kỳ Minh trừng mắt một cái, đi lên, cũng hướng về Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc nói ở phía sau: “Còn không đi theo?”
“A, được.” Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn, vội đi theo, nàng chỉ nghĩ đến không thể một mình, miễn cho bị người xấu lại để mắt nàng, thế nào cũng không nghĩ tới, người xấu ngay bên cạnh.
Màn đêm thâm trầm, Lăng Tuyết Mạn trở về, Xuân Đường Thu Nguyệt hỏi thăm một chút, xác định nàng không có xảy ra việc gì, cũng không hỏi nữa, hầu hạ nàng rửa mặt, liền nghỉ ngơi.
Mà Mạc Kỳ Minh cũng là một đêm chưa ngủ.
Vào canh ba, Mặc Thanh đưa tới một phong mật thư.
“Chủ tử, biên quan có tin tức sao?”
Mạc Kỳ Minh nhíu mày, trầm thấp nói: “Có, quân đội của Mạc tướng quân bị vây ở Quỷ cốc, Nam Chiếu hiện tại có lợi, Hoàng đế Nam Chiếu lại điều hai mươi vạn đại quân trợ giúp, hiện thời Lôi Việt cùng Mạc tướng quân đều bị vây!”
Ngừng một chút, Mạc Kỳ Minh ngẩng đầu, mắt lạnh như băng, “Còn thu được một tin tức, Mạc tướng quân có một gã phó tướng, gọi là Lâm Mộng Thanh! So với bốn câu ‘song mộc bất thành lâm, song mộc hựu thành không, nhất độ tam sinh thạch, nguyệt chiếu ảnh lai hi’, cũng thật trùng hợp!”
“Cái gì? Ý của chủ tử là, Lâm Mộng Thanh này là người chúng ta luôn tra không ra hành tung?” Mặc Thanh cả kinh nói.
“Rất có khả năng!” Mạc Kỳ Minh nắm chặt tay, một đôi ưng mắt sâu như vực thẳm, lợi như lưỡi dao, hừ lạnh nói: “Phe Lôi Việt đánh cuộc chiến này sắp thất bại rồi, Nam Chiếu bỏ thêm hai mươi vạn đại quân, nếu Đại Minh không phái thêm hai Nguyên soái trợ giuos, toàn quân sợ là bị diệt! Lần này không cần bổn vương dâng sớ, Hoàng Thượng sẽ tự mình vội vã phái Hạ Tướng quân xuất chinh!”
“Vậy nếu Hạ Tướng quân thắng, vừa vặn lập công lớn, chủ tử, đây đối với chúng ta cũng có lợi!” Mặc Thanh vui vô cùng.
“Đương nhiên, nhưng hiện thời danh tiếng của Mạc tướng quân ở trong quân đã cao hơn Lôi Việt, các tướng sĩ tôn sùng hắn, người này lại là ám vệ của hoàng thượng, chỉ trung tâm với Hoàng Thượng, ngày sau nhất định là họa lớn của chúng ta, tính cả tên Lâm Mộng Thanh!” Mạc Kỳ Minh chậm rãi nhẹ thở, “Tuyệt không thể để cho hai người bọn họ còn sống trở lại kinh thành, thà rằng giết lầm một ngàn, cũng không buông tha một người!”
Khuôn mặt Mặc Thanh căng thẳng, ôm quyền nói: “Vâng, chủ tử, nô tài hiểu rõ!”
Khi mặt trời vừa dâng lê đường chân trời, Mạc Ngự Minh liền tỉnh, câu nói đầu tiên liền hỏi: “Lý Đức Hậu, biên quan có tấu chương gửi về chưa?”
“Hồi Hoàng Thượng, còn chưa có, nhưng thu được một phong thư dùng bồ câu đưa tin, là tiểu chủ tử gửi.” Lý Đức Hậu hạ giọng, hướng ra ngoài nhìn mấy lần, từ trong tay áo lấy ra một thư nhỏ, dùng hai tay dâng.
Mạc Ngự Minh vội vàng cầm lấy, mở ra, vừa thấy vui mừng quá đỗi, “Thật sự là trời giúp Đại Minh ta a!”
“Hoàng Thượng, tiểu chủ tử không phải là bị vây ở Quỷ cốc sao? Tình hình có chuyển biến?” Lý Đức Hậu kích động vội đè thấp tiếng nói hỏi.
“Ừ.” Mạc Ngự Minh gật đầu, đè nén kích động nói: “Quỷ cốc có một vị kỳ nhân, đúng là sư đệ mất tích bốn mươi năm của sư phụ Hàn nhi, Hàn nhi nói có người nọ trợ giúp, một khi đại quân xuất cốc, liền cứu Lôi Việt bị vây, kêu trẫm vững tin, có thể ngăn Hạ Chi Tín rồi, nó nắm chắc phần thắng.”
“Chúc mừng Hoàng Thượng! Đại Minh có hi vọng thu phục núi sông rồi!” Lý Đức Hậu mừng đến phát khóc.