Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 467
Thấy thế, Lăng Tuyết Mạn hạ quyết tâm, lại ngồi xuống, bàn tay từ dưới bàn mò lên đặt ở trên đùi Mạc Kỳ Hàn, nhẹ nhàng vuốt ve, đôi mắt như phóng điện câu hồn, kiều kiều nhuyễn nhuyễn nói: “Hoàng thượng…” Yết hầu Mạc Kỳ Hàn gian nan lăn lộn, thân mình theo bản năng rụt rụt về hướng Hạ Lệ Nhân bên kia, sợ Lăng Tuyết Mạn to gan ỏ trong điện Thái Hòa trước mấy trăm người hôn lên cái miệng của hắn, nói vậy, Hoàng đế hắn cũng xấu hổ chết! Dọa người a!
Tuy nhiên, hắn co rụt lại, Lăng Tuyết Mạn lập tức giận, cái mũi đau xót, hình như có một hai giọt nước mắt trong suốt muốn từ trong hốc mắt lăn xuống, “Thì ra Hoàng thượng chán ghét Mạn Mạn như thế, Mạn Mạn rời đi cũng được!”
“Mạn…” Mạc Kỳ Hàn hơi mở miệng, thân mình ngồi thẳng, nhanh chóng khôi phục thần sắc, mới nghiêm mặt nói: “Từ An, chuyển Di Quí Phi qua ngồi bên kia, Lăng Tuyết Mạn ngồi xuống đi, bởi vì Trưởng Thân Vương, nàng ngồi nơi này cũng phải, đợi trẫm chọn ngày, lại sắc phong nàng!”
“Vâng, cám ơn Hoàng thượng!” Lăng Tuyết Mạn cười xán lạn.
Từ An nghe xong, nhanh chóng đi làm.
Bạch Tử Di cắn chặt môi, sắc mặt càng thêm tái, Hạ Lệ Nhân cũng không có mùi vị, nghe khẩu khí của Hoàng thượng, Lăng Tuyết Mạn phong hào chắc chắn sẽ không thấp hơn bọn họ!
Từ An trở lại, ước nguyện của Lăng Tuyết Mạn rốt cục được đền bù, ngồi xuống, nhìn Bạch Tử Di chuyển vị trí, trong lòng nàng đắc ý a! Suýt nữa nhịn không được bật cười!
Văn võ bá quan kinh ngạc nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn thay thế vị trí Di Quí Phi, lại ngồi xuống bên cạnh Hoàng thượng, khiếp sợ xong, liền hiểu được, Hoàng thượng thật muốn phong phi!
Thần sắc Mạc Kỳ Minh đột nhiên đen tối làm cho người ta sợ hãi, trong tay nắm chén rượu, siết chặt, cái chén ở trong tay bể nát, rượu văng ra, vài mảnh sứ đâm vào lòng bàn tay, có vết máu nhàn nhạt hòa với rượu, từng giọt từng giọt rơi xuống…
Mạc Kỳ Hàn lạnh nhạt nhìn ca múa, khóe mắt không dấu vết liếc hướng Mạc Kỳ Minh, đồng tử co nhanh, khóe môi giương lên ý vui nhè nhẹ.
Lăng Tuyết Mạn đặt tất cả tâm tư tất vào việc trộm ngọc bội, không có để ý, lặng lẽ dời ghế dựa, thẳng đến khi hai cái ghế ở cùng một chỗ, lại lặng lẽ hướng qua nam tử bên cạnh, áp chặt không rời, thế này mới đoan trang nhìn ca múa, tuy nhiên, khóe mắt vẫn để ý Mạc Kỳ Hàn, biết nam nhân này có tâm cảnh giác cực cao, cho nên nàng không thể tùy tiện xuống tay, phải tìm thời cơ thích hợp!
“Hoàng thượng, múa rất đẹp mắt!” Đôi mắt vừa chuyển, Lăng Tuyết Mạn không nói nhảm, tay phải lướt qua tay trái khoác lên trên cánh tay Mạc Kỳ Hàn, mà tay trái lại lặng lẽ đưa về ranh giới phía hông của hắn…
“Cũng được, nhưng nàng múa xem càng hay.” Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng cười, tay trái dời đến, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lăng Tuyết Mạn, khuôn mặt tuấn tú cũng nghiêng đến, nói nhỏ: “Ngày nào đó nàng múa cho một mình trẫm xem, được không?”
“Vâng, Hoàng thượng thích, nô tì thật là vinh hạnh!” Lăng Tuyết Mạn mị hoặc nháy mắt, tay trái tạm thời dừng, quay đầu, tựa vào trên vai Mạc Kỳ Hàn tiến hành câu dẫn trần trụi!
Quá lớn mật, nàng cũng không dám, con nàng Ly Hiên còn ở phía dưới nhìn! Ném không nổi người này!
Khẽ dựa như vậy, không khỏi làm Mạc Kỳ Hàn tâm viên ý mãn, có bao nhiêu lâu Lăng Tuyết Mạn không chủ động thân thiết cùng hắn như vậy? Đến hiện tại mỗi ngày ôm nàng hôn nàng, đều là hắn chủ động, chẳng lẽ đêm nay nàng ghen tị, biết tầm quan trọng của hắn sao?
“Hoàng thượng, ngài đêm nay sẽ lật thẻ bài của ai?” Lăng Tuyết Mạn thấy Mạc Kỳ Hàn không có đẩy nàng ra, liền được một tấc lại muốn tiến một thước, tay phải ôm chặt hắn hơn, nửa người đều dán trên người hắn, ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ giọng như thổi khí hỏi.
Bụng Mạc Kỳ Hàn căng thẳng, dưới thân dễ dàng nổi lên phản ứng, yết hầu hơi khô nói: “Từ An, rót rượu!”
Ánh mắt Từ An dời khỏi bàn tay trái hạnh kiểm xấu của Lăng Tuyết Mạn, vội rót rượu đưa cho Mạc Kỳ Hàn.
Một chén rượu, ngửa đầu uống vào, Mạc Kỳ Hàn ổn định tâm thần, cực lực áp chế trong xôn xao cơ thể, môi mỏng nhẹ động, “Bảo bối, trẫm đêm nay lật thẻ bài của nàng, như thế nào?”
“Vâng.” Lăng Tuyết Mạn thẹn thùng trả lời một tiếng, hai gò má đỏ ửng.
“Không được đổi ý!” Mạc Kỳ Hàn tà tà cười, lại cũng hạnh kiểm xấu rũ tay xuống, nhéo đùi Lăng Tuyết Mạn một phen.
Cái này, Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt thật, má nóng lên, nàng không nghĩ tới, nam nhân này cũng dùng tới chiêu thức ấy!
Phía dưới, ánh mắt Mạc Kỳ Minh luôn luôn gắt gao khóa ở trên người Lăng Tuyết Mạn, mắt thấy nhất cử nhất động của nàng, trong lòng chua xót gần như muốn nổi điên! Nàng tại sao có thể… tại sao có thể giống nữ nhân vô sỉ dán lên nam nhân đâu? Nàng đúng là nguyện ý, nàng thật sự nguyện ý làm phi tử của Hoàng thượng!
Lâm Mộng Thanh đâu? Nàng không cần Lâm Mộng Thanh sao? Hắn bị thương nhưng nàng lại không có nửa phần bi thương sao?
Giờ phút này, trong ánh mắt nàng có ngượng ngùng, có hoảng loạn, ngẫu nhiên xem trong ánh mắt Hoàng thượng, còn có đắm đuối đưa tình…
Mạc Kỳ Minh đột nhiên chấn động, dại ra, nàng thích Hoàng thượng! Nàng đúng là thích Hoàng thượng!
Như vậy -
Nam nhân sau lưng nàng, cái nam nhân kia là -
Con ngươi sắc bén đột nhiên bắn về phía nam nhân mặc long bào, nhìn bọn họ chụm đầu nói nhỏ, Mạc Kỳ Minh cảm giác trong lòng đang từng điểm từng điểm vỡ ra, đau tận xương cốt, thì ra là thế! Thì ra là thế a!
Lăng Tuyết Mạn nghiêng nghiêng mặt, có thể nhìn đến vẻ mặt Hạ Lệ Nhân vặn vẹo cùng không thể chịu đựng được, vì thế, tâm tình càng thêm sung sướng, dùng đầu nàng ngăn trở toàn bộ tầm mắt Mạc Kỳ Hàn, tay trái khẩn trương nắm tấm ngọc bội, nhưng mà, trong tay không có dao, cắt không được!
Không được, nàng một tay không cởi được, hơn nữa vừa có động tác, hắn sẽ phát giác, nàng không thể mạo hiểm như vậy!
Nên làm cái gì bây giờ?
Ánh mắt lóe ra, Lăng Tuyết Mạn đột nhiên có chủ ý, buông lỏng ngọc bội, tay trái cũng bò lên cánh tay Mạc Kỳ Hàn, giọn nói càng thêm mềm mại, nói: “Hoàng thượng, Mạn Mạn thích đồ của ngài, ngài cho nô tì được không?”
“Ha ha, muốn cái gì?” Mạc Kỳ Hàn không nghi ngờ gì, khẽ cười nói.
“Hì hì, chính là khối ngọc bội này của ngài a!” Lăng Tuyết Mạn nháy lông nheo, ánh mắt cực khiêu khích cùng kích thích, tiếng nói lại nhỏ vài phần, “Thái tử người ta đến vòng tay còn bỏ được, đưa cho Mạn Mạn! Hoàng thượng bỏ được sao?”
“A? Ngọc bội? Cái nào?” Mạc Kỳ Hàn không chịu nổi chiêu dùng tình địch kích tướng, trừng mắt, cúi đầu xem hai bên eo của hắn, Lăng Tuyết Mạn vội chỉ mục tiêu nói: “Chính là cái này.”
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, “Không được, nàng thích ngọc bội, trẫm có thể sai người làm cho nàng, cái này công dụng quá lớn, nàng không thể nghịch!”
“Ây da, nô tỳ chỉ là chơi đùa thôi! Chỉ một đêm, ngày mai khi Hoàng thượng lâm triều sẽ trả lại cho ngài, không được sao?” Lăng Tuyết Mạn làm nũng, lại ôm cánh tay Mạc Kỳ Hàn.
“Được, sao lại không được? Bất quá không được vứt đi, sáng mai trẫm lấy lại là được.” Mạc Kỳ Hàn chần chờ một chút, tay cởi ngọc bội, nhét vào trong tay Lăng Tuyết Mạn.
Tuy nhiên, hắn co rụt lại, Lăng Tuyết Mạn lập tức giận, cái mũi đau xót, hình như có một hai giọt nước mắt trong suốt muốn từ trong hốc mắt lăn xuống, “Thì ra Hoàng thượng chán ghét Mạn Mạn như thế, Mạn Mạn rời đi cũng được!”
“Mạn…” Mạc Kỳ Hàn hơi mở miệng, thân mình ngồi thẳng, nhanh chóng khôi phục thần sắc, mới nghiêm mặt nói: “Từ An, chuyển Di Quí Phi qua ngồi bên kia, Lăng Tuyết Mạn ngồi xuống đi, bởi vì Trưởng Thân Vương, nàng ngồi nơi này cũng phải, đợi trẫm chọn ngày, lại sắc phong nàng!”
“Vâng, cám ơn Hoàng thượng!” Lăng Tuyết Mạn cười xán lạn.
Từ An nghe xong, nhanh chóng đi làm.
Bạch Tử Di cắn chặt môi, sắc mặt càng thêm tái, Hạ Lệ Nhân cũng không có mùi vị, nghe khẩu khí của Hoàng thượng, Lăng Tuyết Mạn phong hào chắc chắn sẽ không thấp hơn bọn họ!
Từ An trở lại, ước nguyện của Lăng Tuyết Mạn rốt cục được đền bù, ngồi xuống, nhìn Bạch Tử Di chuyển vị trí, trong lòng nàng đắc ý a! Suýt nữa nhịn không được bật cười!
Văn võ bá quan kinh ngạc nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn thay thế vị trí Di Quí Phi, lại ngồi xuống bên cạnh Hoàng thượng, khiếp sợ xong, liền hiểu được, Hoàng thượng thật muốn phong phi!
Thần sắc Mạc Kỳ Minh đột nhiên đen tối làm cho người ta sợ hãi, trong tay nắm chén rượu, siết chặt, cái chén ở trong tay bể nát, rượu văng ra, vài mảnh sứ đâm vào lòng bàn tay, có vết máu nhàn nhạt hòa với rượu, từng giọt từng giọt rơi xuống…
Mạc Kỳ Hàn lạnh nhạt nhìn ca múa, khóe mắt không dấu vết liếc hướng Mạc Kỳ Minh, đồng tử co nhanh, khóe môi giương lên ý vui nhè nhẹ.
Lăng Tuyết Mạn đặt tất cả tâm tư tất vào việc trộm ngọc bội, không có để ý, lặng lẽ dời ghế dựa, thẳng đến khi hai cái ghế ở cùng một chỗ, lại lặng lẽ hướng qua nam tử bên cạnh, áp chặt không rời, thế này mới đoan trang nhìn ca múa, tuy nhiên, khóe mắt vẫn để ý Mạc Kỳ Hàn, biết nam nhân này có tâm cảnh giác cực cao, cho nên nàng không thể tùy tiện xuống tay, phải tìm thời cơ thích hợp!
“Hoàng thượng, múa rất đẹp mắt!” Đôi mắt vừa chuyển, Lăng Tuyết Mạn không nói nhảm, tay phải lướt qua tay trái khoác lên trên cánh tay Mạc Kỳ Hàn, mà tay trái lại lặng lẽ đưa về ranh giới phía hông của hắn…
“Cũng được, nhưng nàng múa xem càng hay.” Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng cười, tay trái dời đến, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lăng Tuyết Mạn, khuôn mặt tuấn tú cũng nghiêng đến, nói nhỏ: “Ngày nào đó nàng múa cho một mình trẫm xem, được không?”
“Vâng, Hoàng thượng thích, nô tì thật là vinh hạnh!” Lăng Tuyết Mạn mị hoặc nháy mắt, tay trái tạm thời dừng, quay đầu, tựa vào trên vai Mạc Kỳ Hàn tiến hành câu dẫn trần trụi!
Quá lớn mật, nàng cũng không dám, con nàng Ly Hiên còn ở phía dưới nhìn! Ném không nổi người này!
Khẽ dựa như vậy, không khỏi làm Mạc Kỳ Hàn tâm viên ý mãn, có bao nhiêu lâu Lăng Tuyết Mạn không chủ động thân thiết cùng hắn như vậy? Đến hiện tại mỗi ngày ôm nàng hôn nàng, đều là hắn chủ động, chẳng lẽ đêm nay nàng ghen tị, biết tầm quan trọng của hắn sao?
“Hoàng thượng, ngài đêm nay sẽ lật thẻ bài của ai?” Lăng Tuyết Mạn thấy Mạc Kỳ Hàn không có đẩy nàng ra, liền được một tấc lại muốn tiến một thước, tay phải ôm chặt hắn hơn, nửa người đều dán trên người hắn, ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ giọng như thổi khí hỏi.
Bụng Mạc Kỳ Hàn căng thẳng, dưới thân dễ dàng nổi lên phản ứng, yết hầu hơi khô nói: “Từ An, rót rượu!”
Ánh mắt Từ An dời khỏi bàn tay trái hạnh kiểm xấu của Lăng Tuyết Mạn, vội rót rượu đưa cho Mạc Kỳ Hàn.
Một chén rượu, ngửa đầu uống vào, Mạc Kỳ Hàn ổn định tâm thần, cực lực áp chế trong xôn xao cơ thể, môi mỏng nhẹ động, “Bảo bối, trẫm đêm nay lật thẻ bài của nàng, như thế nào?”
“Vâng.” Lăng Tuyết Mạn thẹn thùng trả lời một tiếng, hai gò má đỏ ửng.
“Không được đổi ý!” Mạc Kỳ Hàn tà tà cười, lại cũng hạnh kiểm xấu rũ tay xuống, nhéo đùi Lăng Tuyết Mạn một phen.
Cái này, Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt thật, má nóng lên, nàng không nghĩ tới, nam nhân này cũng dùng tới chiêu thức ấy!
Phía dưới, ánh mắt Mạc Kỳ Minh luôn luôn gắt gao khóa ở trên người Lăng Tuyết Mạn, mắt thấy nhất cử nhất động của nàng, trong lòng chua xót gần như muốn nổi điên! Nàng tại sao có thể… tại sao có thể giống nữ nhân vô sỉ dán lên nam nhân đâu? Nàng đúng là nguyện ý, nàng thật sự nguyện ý làm phi tử của Hoàng thượng!
Lâm Mộng Thanh đâu? Nàng không cần Lâm Mộng Thanh sao? Hắn bị thương nhưng nàng lại không có nửa phần bi thương sao?
Giờ phút này, trong ánh mắt nàng có ngượng ngùng, có hoảng loạn, ngẫu nhiên xem trong ánh mắt Hoàng thượng, còn có đắm đuối đưa tình…
Mạc Kỳ Minh đột nhiên chấn động, dại ra, nàng thích Hoàng thượng! Nàng đúng là thích Hoàng thượng!
Như vậy -
Nam nhân sau lưng nàng, cái nam nhân kia là -
Con ngươi sắc bén đột nhiên bắn về phía nam nhân mặc long bào, nhìn bọn họ chụm đầu nói nhỏ, Mạc Kỳ Minh cảm giác trong lòng đang từng điểm từng điểm vỡ ra, đau tận xương cốt, thì ra là thế! Thì ra là thế a!
Lăng Tuyết Mạn nghiêng nghiêng mặt, có thể nhìn đến vẻ mặt Hạ Lệ Nhân vặn vẹo cùng không thể chịu đựng được, vì thế, tâm tình càng thêm sung sướng, dùng đầu nàng ngăn trở toàn bộ tầm mắt Mạc Kỳ Hàn, tay trái khẩn trương nắm tấm ngọc bội, nhưng mà, trong tay không có dao, cắt không được!
Không được, nàng một tay không cởi được, hơn nữa vừa có động tác, hắn sẽ phát giác, nàng không thể mạo hiểm như vậy!
Nên làm cái gì bây giờ?
Ánh mắt lóe ra, Lăng Tuyết Mạn đột nhiên có chủ ý, buông lỏng ngọc bội, tay trái cũng bò lên cánh tay Mạc Kỳ Hàn, giọn nói càng thêm mềm mại, nói: “Hoàng thượng, Mạn Mạn thích đồ của ngài, ngài cho nô tì được không?”
“Ha ha, muốn cái gì?” Mạc Kỳ Hàn không nghi ngờ gì, khẽ cười nói.
“Hì hì, chính là khối ngọc bội này của ngài a!” Lăng Tuyết Mạn nháy lông nheo, ánh mắt cực khiêu khích cùng kích thích, tiếng nói lại nhỏ vài phần, “Thái tử người ta đến vòng tay còn bỏ được, đưa cho Mạn Mạn! Hoàng thượng bỏ được sao?”
“A? Ngọc bội? Cái nào?” Mạc Kỳ Hàn không chịu nổi chiêu dùng tình địch kích tướng, trừng mắt, cúi đầu xem hai bên eo của hắn, Lăng Tuyết Mạn vội chỉ mục tiêu nói: “Chính là cái này.”
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, “Không được, nàng thích ngọc bội, trẫm có thể sai người làm cho nàng, cái này công dụng quá lớn, nàng không thể nghịch!”
“Ây da, nô tỳ chỉ là chơi đùa thôi! Chỉ một đêm, ngày mai khi Hoàng thượng lâm triều sẽ trả lại cho ngài, không được sao?” Lăng Tuyết Mạn làm nũng, lại ôm cánh tay Mạc Kỳ Hàn.
“Được, sao lại không được? Bất quá không được vứt đi, sáng mai trẫm lấy lại là được.” Mạc Kỳ Hàn chần chờ một chút, tay cởi ngọc bội, nhét vào trong tay Lăng Tuyết Mạn.