Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 487
Đầu mùa xuân, trong sơn cốc chim chóc đua nhau hót, hoa tỏa mùi hương, tầm mắt nhìn tới, toàn là thiên nhiên tốt đẹp, không khí tươi mát làm cho người ta nhịn không được muốn hít thở mạnh.
Nơi đẹp như vậy, giờ phút này, cũng đang ẩn nấp vô số sát thủ áo đen, mặt ngoài nhìn như yên tĩnh, lại tỏa ra sát khí vô hạn.
Một nam tử mặc quần áo màu lam đứng ở bên khe suối, hai tay chắp lại sau người, nhàn nhạt nhìn nước suối chảy, ánh mắt bình tĩnh.
“Chủ tử, người đã mang tới!” Mặc Thanh đứng ở phía sau, chắp tay nói.
“Ừ.” Mạc Kỳ Minh đáp đơn giản một chữ.
Quay đầu, nhìn ba người nằm ở trên thảm cỏ, Mạc Kỳ Minh hơi khom thân mình, bàn tay khẽ vuốt mặt Mạc Ly Linh, dừng lại trong chốc lát, giải huyệt đạo của nó.
Mạc Ly Linh mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là gương mặt của phụ thân, nhất thời cả kinh, ngồi dậy thì thào: “Phụ Vương? Sao… Sao… là phụ Vương cứu chúng ta về sao? Hoàng gia gia cùng Hoàng nãi nãi đâu?” Nói xong, vội vàng nhìn mọi nơi, lập tức cả kinh kêu lên: “Hoàng gia gia! Hoàng nãi nãi!”
“Linh nhi!” Mạc Kỳ Minh nhẹ nhàng mở miệng.
Mạc Ly Linh ngẩng đầu, nhìn quanh cảnh bốn phía, nghi ngờ nói: “Phụ Vương, đây là nới nào? Chúng ta không phải ở Hoàng cung hoặc là núi Ngũ Đài sao?”
“Nơi này là núi Vô Danh, là phụ Vương đem các người đến nơi này.” Mạc Kỳ Minh thản nhiên nói.
“Núi Vô Danh… Phụ Vương mang…” Mạc Ly Linh lặp lại lời nói, đầu óc nhanh suy nghĩ, “Chúng ta, chúng ta gặp thích khách, sau đó màn liễn xa đột nhiên bị phá mở, con ngất đi… Phụ Vương mang đến…”
Trong đầu đột nhiên ý thức được cái gì, Mạc Ly Linh chấn động, không thể tin, lại cúi đầu nhìn Hoàng gia gia hoàng nãi nãi nằm bên trái, bên phải nó hôn mê, sau đó ánh mắt chậm rãi dời về phía Mạc Kỳ Minh, môi run lên, “Phụ Vương, ngài… Ngài là… Là thích khách?”
Mạc Kỳ Minh đứng lên, ánh mắt một lần nữa nhìn phía khe suối, thật lâu, môi mới hé mở, nhẹ thở ra một chữ, “Đúng!”
“Vì sao?” Mạc Ly Linh đứng lên, đối mặt Mạc Kỳ Minh, ngẩng đầu chất vấn, “Phụ Vương ngài tại sao làm thích khách? Tại sao muốn bắt Hoàng gia gia và hoàng nãi nãi? Đây là tội lớn diệt tộc, ngài không biết sao?”
“Linh nhi, con cũng biết, phụ Vương sớm đã đứng ở trên đầu sóng ngọn gió, từ ngày đầu tiên sinh ra, đã sống để chuẩn bị cho ngày hôm nay, hơn ba mươi năm, phụ Vương mệt mỏi, hôm nay, có thể là ngày cuối cùng cha con ta con gặp nhau.” Mạc Kỳ Minh thanh âm rất nhẹ, có chút nỉ non, lần đầu tiên buông xuống nghiêm khắc ở trước mặt con trai, nói đến đây giống như lời nói vĩnh biệt.
“Phụ Vương, ngài đang nói cái gì? Cái gì ngày cuối? Ngài nhanh đem Hoàng gia gia hoàng nãi nãi về hoàng cung, xin tội với Hoàng thượng, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không giáng tội nặng cho phụ Vương! Chúng ta cùng đi cầu Hoàng thượng, được không?” Mạc Ly Linh thì thào, ánh mắt đột nhiên phiếm hồng, nắm chặt cánh tay Mạc Kỳ Minh, cầu khẩn: “Phụ Vương, Linh nhi không thể không có phụ Vương! Con không biết phụ Vương tại sao phải làm như vậy, nhưng phụ Vương quay đầu lại là bờ, không thể mưu phản!”
“Đã muộn! Từ nhiều năm trước đã muộn! Linh nhi, phụ Vương muốn nói cho con, nếu hôm nay phụ Vương chết, vĩnh viễn không cần báo thù, nếu con có thể an toàn sống sót, vậy sống cho tốt, sống cho bản thân mình, không cần ghi ân oán trong lòng, không cần ghi hận bất luận kẻ nào, vui vẻ sống tốt, biết không?” Mạc Kỳ Minh lắc đầu, trong mắt nảy lên một tia nước mắt, hai tay nâng mặt Mạc Ly Linh, như nghẹn ở yết hầu, “Linh nhi, đáp ứng phụ Vương, vĩnh viễn không cần đi con đường cũ của phụ Vương, nếu phụ Vương chết, nếu Hoàng thượng không chịu tha huynh đệ tỷ muội các con, phải đi cầu Lăng Tuyết Mạn, Hoàng thượng sẽ nghe lời nàng, đây là đường sống duy nhất, nhớ kỹ chưa?”
“Phụ Vương, ngài rốt cuộc đang nói cái gì? Rốt cuộc là vì sao? Ngài tại sao phải làm loại chuyện đại nghịch bất đạo này!” Mạc Ly Linh khóc lên, mỗi một câu hỏi, cũng là không thể nghe được đáp án.
Mạc Kỳ Minh vẫn an tĩnh đứng thẳng, gắt gao ôm Mạc Ly Linh vào lòng, lần đầu tiên ôm nó như thế.
Hồi lâu, ai cũng không lên tiếng, Mạc Ly Linh khóc, cảm nhận nỗi đau sinh ly tử biệt, tràn đầy bi thương.
Lại hồi lâu, Mạc Kỳ Minh buông Mạc Ly Linh ra, nói: “Mặc Thanh, giải huyệt đạo bọn họ, dùng thập hương nhuyễn cốt tán.”
“Vâng!” Mặc Thanh trả lời, liền động thủ.
“Phụ Vương, ngài muốn làm cái gì? Thập hương nhuyễn cốt tán là gì? Cầu ngài không nên thương tổn Hoàng gia gia Hoàng nãi nãi!” Mạc Ly Linh quýnh lên, vội quỳ xuống ôm lấy chân Mạc Kỳ Minh, vội vàng nói.
“Linh nhi, đứng lên.” Mạc Kỳ Minh thản nhiên nói.
Mạc Ly Linh lên giọng, “Phụ Vương!”
“Người tới, mời thế tử đứng lên!”
“Vâng, chủ tử!”
Một thủ hạ áo đen tiến đên, lôi Mạc Ly Linh ra, Mạc Ly Linh giằng co, hô, “Phụ Vương, ngài không được mắc thêm lỗi lầm nữa!”
Mạc Kỳ Minh chớp nhẹ mắt, thờ ơ.
“Chủ tử!” Mặc Thanh khẽ gọi một tiếng.
Mạc Ngự Minh cùng Lương Khuynh Thành từ từ tỉnh lại, cảm giác toàn thân bủn rủn, không có một phần sức lực, Mạc Ngự Minh khiếp sợ nhìn quanh một vòng, nhìn tới Lương Khuynh Thành, vội hỏi: “Khuynh Thành, nàng ra sao?”
“Ta… ta không sao, nhưng động không được.” Lương Khuynh Thành đáp có chút suy yếu.
Mạc Ngự Minh lại nhanh nhìn tới, Mạc Kỳ Minh đứng đưa lưng về phía bọn họ, hai bên là Mặc Thanh cùng ba gã thủ hạ áo đen, còn có cách đó vài chục bước, Mạc Ly Linh bị một gã áo đen bắt giữ, mắt căng thẳng, mở miệng nói: “Mạc Kỳ Minh?”
Mạc Kỳ Minh chậm rãi quay người, mặt không chút thay đổi nói: “Không sai, là ta.”
“Nghịch tử!” Mạc Ngự Minh giận dữ hét: “Ngươi làm gì chúng ta? Vì sao chúng ta toàn thân vô lực, không cách nào vận công?”
“Thập hương nhuyễn cốt tán.” Mạc Kỳ Minh nhàn nhạt nói xong, cười như không cười, “Yên tâm, không phải độc dược, tạm thời ta còn chưa muốn giết các ngươi.”
“Đồ hỗn trướng! Ta nuôi ngươi lớn như vậy, chính là cho ngươi lấy oán báo ân sao?” Mạc Ngự Minh giận không thể nuốt, trừng mắt Mạc Kỳ Minh, cắn răng nghiến lợi nói: “Mạc Kỳ Lê là ngươi hạ độc giết chết, đúng không?”
“Đúng, là ta giết.” Mạc Kỳ Minh cười nhạt gật đầu.
Chính tai nghe được sự thật này, trong mắt Lương Khuynh Thành nổi lửa, giận dữ hét: “Vì sao? Ngươi tại sao muốn giết con ta! Hắn xem ngươi như huynh đệ ruột thịt, ngươi sao lại lòng dạ độc ác như thế!”
Nơi đẹp như vậy, giờ phút này, cũng đang ẩn nấp vô số sát thủ áo đen, mặt ngoài nhìn như yên tĩnh, lại tỏa ra sát khí vô hạn.
Một nam tử mặc quần áo màu lam đứng ở bên khe suối, hai tay chắp lại sau người, nhàn nhạt nhìn nước suối chảy, ánh mắt bình tĩnh.
“Chủ tử, người đã mang tới!” Mặc Thanh đứng ở phía sau, chắp tay nói.
“Ừ.” Mạc Kỳ Minh đáp đơn giản một chữ.
Quay đầu, nhìn ba người nằm ở trên thảm cỏ, Mạc Kỳ Minh hơi khom thân mình, bàn tay khẽ vuốt mặt Mạc Ly Linh, dừng lại trong chốc lát, giải huyệt đạo của nó.
Mạc Ly Linh mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là gương mặt của phụ thân, nhất thời cả kinh, ngồi dậy thì thào: “Phụ Vương? Sao… Sao… là phụ Vương cứu chúng ta về sao? Hoàng gia gia cùng Hoàng nãi nãi đâu?” Nói xong, vội vàng nhìn mọi nơi, lập tức cả kinh kêu lên: “Hoàng gia gia! Hoàng nãi nãi!”
“Linh nhi!” Mạc Kỳ Minh nhẹ nhàng mở miệng.
Mạc Ly Linh ngẩng đầu, nhìn quanh cảnh bốn phía, nghi ngờ nói: “Phụ Vương, đây là nới nào? Chúng ta không phải ở Hoàng cung hoặc là núi Ngũ Đài sao?”
“Nơi này là núi Vô Danh, là phụ Vương đem các người đến nơi này.” Mạc Kỳ Minh thản nhiên nói.
“Núi Vô Danh… Phụ Vương mang…” Mạc Ly Linh lặp lại lời nói, đầu óc nhanh suy nghĩ, “Chúng ta, chúng ta gặp thích khách, sau đó màn liễn xa đột nhiên bị phá mở, con ngất đi… Phụ Vương mang đến…”
Trong đầu đột nhiên ý thức được cái gì, Mạc Ly Linh chấn động, không thể tin, lại cúi đầu nhìn Hoàng gia gia hoàng nãi nãi nằm bên trái, bên phải nó hôn mê, sau đó ánh mắt chậm rãi dời về phía Mạc Kỳ Minh, môi run lên, “Phụ Vương, ngài… Ngài là… Là thích khách?”
Mạc Kỳ Minh đứng lên, ánh mắt một lần nữa nhìn phía khe suối, thật lâu, môi mới hé mở, nhẹ thở ra một chữ, “Đúng!”
“Vì sao?” Mạc Ly Linh đứng lên, đối mặt Mạc Kỳ Minh, ngẩng đầu chất vấn, “Phụ Vương ngài tại sao làm thích khách? Tại sao muốn bắt Hoàng gia gia và hoàng nãi nãi? Đây là tội lớn diệt tộc, ngài không biết sao?”
“Linh nhi, con cũng biết, phụ Vương sớm đã đứng ở trên đầu sóng ngọn gió, từ ngày đầu tiên sinh ra, đã sống để chuẩn bị cho ngày hôm nay, hơn ba mươi năm, phụ Vương mệt mỏi, hôm nay, có thể là ngày cuối cùng cha con ta con gặp nhau.” Mạc Kỳ Minh thanh âm rất nhẹ, có chút nỉ non, lần đầu tiên buông xuống nghiêm khắc ở trước mặt con trai, nói đến đây giống như lời nói vĩnh biệt.
“Phụ Vương, ngài đang nói cái gì? Cái gì ngày cuối? Ngài nhanh đem Hoàng gia gia hoàng nãi nãi về hoàng cung, xin tội với Hoàng thượng, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không giáng tội nặng cho phụ Vương! Chúng ta cùng đi cầu Hoàng thượng, được không?” Mạc Ly Linh thì thào, ánh mắt đột nhiên phiếm hồng, nắm chặt cánh tay Mạc Kỳ Minh, cầu khẩn: “Phụ Vương, Linh nhi không thể không có phụ Vương! Con không biết phụ Vương tại sao phải làm như vậy, nhưng phụ Vương quay đầu lại là bờ, không thể mưu phản!”
“Đã muộn! Từ nhiều năm trước đã muộn! Linh nhi, phụ Vương muốn nói cho con, nếu hôm nay phụ Vương chết, vĩnh viễn không cần báo thù, nếu con có thể an toàn sống sót, vậy sống cho tốt, sống cho bản thân mình, không cần ghi ân oán trong lòng, không cần ghi hận bất luận kẻ nào, vui vẻ sống tốt, biết không?” Mạc Kỳ Minh lắc đầu, trong mắt nảy lên một tia nước mắt, hai tay nâng mặt Mạc Ly Linh, như nghẹn ở yết hầu, “Linh nhi, đáp ứng phụ Vương, vĩnh viễn không cần đi con đường cũ của phụ Vương, nếu phụ Vương chết, nếu Hoàng thượng không chịu tha huynh đệ tỷ muội các con, phải đi cầu Lăng Tuyết Mạn, Hoàng thượng sẽ nghe lời nàng, đây là đường sống duy nhất, nhớ kỹ chưa?”
“Phụ Vương, ngài rốt cuộc đang nói cái gì? Rốt cuộc là vì sao? Ngài tại sao phải làm loại chuyện đại nghịch bất đạo này!” Mạc Ly Linh khóc lên, mỗi một câu hỏi, cũng là không thể nghe được đáp án.
Mạc Kỳ Minh vẫn an tĩnh đứng thẳng, gắt gao ôm Mạc Ly Linh vào lòng, lần đầu tiên ôm nó như thế.
Hồi lâu, ai cũng không lên tiếng, Mạc Ly Linh khóc, cảm nhận nỗi đau sinh ly tử biệt, tràn đầy bi thương.
Lại hồi lâu, Mạc Kỳ Minh buông Mạc Ly Linh ra, nói: “Mặc Thanh, giải huyệt đạo bọn họ, dùng thập hương nhuyễn cốt tán.”
“Vâng!” Mặc Thanh trả lời, liền động thủ.
“Phụ Vương, ngài muốn làm cái gì? Thập hương nhuyễn cốt tán là gì? Cầu ngài không nên thương tổn Hoàng gia gia Hoàng nãi nãi!” Mạc Ly Linh quýnh lên, vội quỳ xuống ôm lấy chân Mạc Kỳ Minh, vội vàng nói.
“Linh nhi, đứng lên.” Mạc Kỳ Minh thản nhiên nói.
Mạc Ly Linh lên giọng, “Phụ Vương!”
“Người tới, mời thế tử đứng lên!”
“Vâng, chủ tử!”
Một thủ hạ áo đen tiến đên, lôi Mạc Ly Linh ra, Mạc Ly Linh giằng co, hô, “Phụ Vương, ngài không được mắc thêm lỗi lầm nữa!”
Mạc Kỳ Minh chớp nhẹ mắt, thờ ơ.
“Chủ tử!” Mặc Thanh khẽ gọi một tiếng.
Mạc Ngự Minh cùng Lương Khuynh Thành từ từ tỉnh lại, cảm giác toàn thân bủn rủn, không có một phần sức lực, Mạc Ngự Minh khiếp sợ nhìn quanh một vòng, nhìn tới Lương Khuynh Thành, vội hỏi: “Khuynh Thành, nàng ra sao?”
“Ta… ta không sao, nhưng động không được.” Lương Khuynh Thành đáp có chút suy yếu.
Mạc Ngự Minh lại nhanh nhìn tới, Mạc Kỳ Minh đứng đưa lưng về phía bọn họ, hai bên là Mặc Thanh cùng ba gã thủ hạ áo đen, còn có cách đó vài chục bước, Mạc Ly Linh bị một gã áo đen bắt giữ, mắt căng thẳng, mở miệng nói: “Mạc Kỳ Minh?”
Mạc Kỳ Minh chậm rãi quay người, mặt không chút thay đổi nói: “Không sai, là ta.”
“Nghịch tử!” Mạc Ngự Minh giận dữ hét: “Ngươi làm gì chúng ta? Vì sao chúng ta toàn thân vô lực, không cách nào vận công?”
“Thập hương nhuyễn cốt tán.” Mạc Kỳ Minh nhàn nhạt nói xong, cười như không cười, “Yên tâm, không phải độc dược, tạm thời ta còn chưa muốn giết các ngươi.”
“Đồ hỗn trướng! Ta nuôi ngươi lớn như vậy, chính là cho ngươi lấy oán báo ân sao?” Mạc Ngự Minh giận không thể nuốt, trừng mắt Mạc Kỳ Minh, cắn răng nghiến lợi nói: “Mạc Kỳ Lê là ngươi hạ độc giết chết, đúng không?”
“Đúng, là ta giết.” Mạc Kỳ Minh cười nhạt gật đầu.
Chính tai nghe được sự thật này, trong mắt Lương Khuynh Thành nổi lửa, giận dữ hét: “Vì sao? Ngươi tại sao muốn giết con ta! Hắn xem ngươi như huynh đệ ruột thịt, ngươi sao lại lòng dạ độc ác như thế!”