Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 12. Rét buốt hết cả tim anh
- Em không ra lệnh được cho vệ sĩ của anh Niệm. Ngoại trừ anh Niệm thì không ai làm được việc đó cả. Mà anh Niệm thì còn lâu mới chịu... tại chị An là bà xã của anh.
- Hả? Vậy ra nó gọi ông xã là gọi Niệm hả?
- Dạ, đúng rồi ạ.
- Bà xã thì kệ chứ. Vòng của em, em có quyền đòi.
Nghe lời chị Bông, Miên bực bội chạy đi tìm chị An. Thấy chị đang ngồi trên chiếc xích đu ngoài vườn với anh Niệm, cô điên tiết vạch tội:
- Anh Niệm! Chị An ăn trộm vòng của em!
Niệm giật mình ngó sang, ăn nem chua xong cậu ra vườn hái mấy quả na, nãy giờ mải bóc vỏ na đâm ra chả để ý An tới ngồi cạnh mình từ lúc nào? Còn đeo vòng cậu tặng Miên nữa? Thấy cậu đăm chiêu, An phụng phịu nói:
- Ơ bà xã tưởng đây là vòng của Ly chứ? Với cả bà xã đâu có trộm đồ đâu, bà xã trấn luôn mà!
- Chiếc vòng đó không phải của chị Ly, là vòng em cho chị ý mượn, trấn với trộm thì khác gì nhau hả chị?
Miên thắc mắc, An giải thích:
- Khác chứ! Trộm phải lén la lén lút, còn trấn thì cứ ngang nhiên mà trấn. Người quân tử không bao giờ đi trộm đồ cả.
- Người quân tử cũng không bao giờ đi trấn đồ.
Niệm gằn giọng, An thấy sắc mặt ông xã đen thui liền trả lại chiếc vòng cho em Miên. Niệm nhắc nhở cô:
- Từ nay không được đi trấn đồ nữa! Hiểu chưa?
- Dạ. Bà xã hiểu rồi ạ... nhưng...
- Nhưng gì?
- Nhưng ông xã phải mua cho bà xã những món đồ bà xã thích cơ. Có đồ đẹp rồi thì chả phải đi trấn của ai cả ý.
- Lý sự nhảm nhí.
Niệm nhăn mặt, An xuống nước nịnh nọt:
- Thôi mà... đừng cau có với bà xã nữa, bà xã sợ lắm. Bà xã xin hứa sẽ không đi trấn đồ và cũng không cần ông xã phải mua đồ. Thế là được chứ gì?
Thấy Niệm gật đầu An mới thở phào nhẹ nhõm. Từ nhỏ tính cách cô đã quật cường, chẳng sợ đau, chẳng sợ ốm, chỉ sợ bị người mình thương ghét bỏ. An đã thích ai rồi thì cô sẽ toàn tâm toàn ý với người đó, người ta bảo gì cũng nghe, lúc nào cũng muốn tận dụng thời gian để được ở bên một nửa của mình nhiều nhất có thể. An thường nhắn tin nhờ ông nội gửi quà quê, hôm nào tan học cũng ra bến xe lấy đồ đem tới nhà cho ông xã. Dương Tất Niệm đánh chén đặc sản quê bà xã một cách ngon lành, cậu còn cùng An tập võ ngoài vườn. Dương Nhất Quang thường ngồi ngây người trên bệ cửa sổ, lén lút nhìn xuống phía dưới. Cậu tất nhiên không ngắm anh trai mình rồi, anh ấy béo ú nụ, biểu diễn võ nghệ xấu mù ai thèm ngắm. Người cậu nhìn là cái người đang giao chiến với anh kia kìa, lúc bị đàn em của chị bắt sống, cậu ghét chị vô cùng. Chỉ là, dạo gần đây chẳng hiểu sao cứ mỗi lần giáp mặt chị hai gò má cậu lại bất giác đỏ. Chị là cô gái khí phách nhất mà cậu quen, cũng là người đầu tiên cậu thả thính mà không bị dính. Tối qua nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của cậu, chị nhắn lại rất vô tâm:
"Cảm ơn Quang. Nhờ bé bảo với ông xã chị rằng Tố An yêu ông xã rất nhiều, chúc ông xã ngủ mơ thấy An!"
"Sao chị không tự nhắn?"
"Chị nhắn nhưng ông xã chưa xem."
Cũng phải, anh Niệm thường đi ngủ rất sớm. Vì ăn no ngủ kỹ nên lúc nào hai má anh cũng phúng phính như bánh bao, chả có chút xíu khí chất nào của đàn ông, chẳng hiểu sao chị An lại thích anh được nữa? Tại sao ánh mắt chị không bao giờ dừng lại ở chỗ cậu, một người xuất sắc hơn anh về mọi mặt? Biết Miên sẽ bênh anh Niệm nên Quang đành tìm chị Ly tâm sự. Trong mấy đứa em thì Ly quý Quang nhất, lý do đơn giản là vì cô luôn có cảm tình với những người giỏi giang hơn là bọn ngô nghê dốt nát. Ly căm ghét loại con gái khốn nạn như Con Cọp Cái, gọi Niệm là ông xã nhưng lại cố ý mê hoặc khiến Quang khổ sở. Xót em trai nuôi, Ly cay cú tìm Miên kích đểu:
- Khiếp thôi! Tối ngày con An với thằng Niệm cứ ông xã, bà xã nghe nhức hết cả đầu.
- Kệ! Anh Niệm bảo đó chỉ là cách gọi chơi chơi thôi. Em nghĩ anh không có tình cảm gì đặc biệt đâu.
- Chưa có chứ không phải không có nhé! Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cứ cẩn thận vẫn hơn em ạ.
- Em vẫn cẩn thận mà. Ngày nào em chả nấu cơm cho anh Niệm ăn. Dù anh ý có muốn thoát khỏi em thì cái bụng anh ý cũng chưa chắc cho phép đâu!
- Thì biết thế, nhưng con An nó khoe trên mạng xã hội rằng sau này Niệm và nó sẽ cưới nhau đó, nó còn nói sẽ mua cho em và Quang mỗi đứa một căn biệt thự. Chị đoán nó muốn đuổi tụi em ra ở riêng để độc chiếm Niệm đấy!
- Đáng ghét!
Miên hét ầm lên, thấy em bị mất kiểm soát lao xuống dưới tầng, Ly mừng huýnh. Em Miên bình thường hiền hiền nhưng lúc điên lên thì liều lắm đấy, dám túm tóc An lôi ra vườn cơ mà. Kiểu này đánh nhau to rồi, cho chớt Con Cọp Cái khốn khiếp đi, Ly đoán Niệm sẽ không bao giờ bênh nó đâu. Niệm luôn về phe Miên, xưa này đều vậy.
- Em không cho phép chị cưới anh Niệm!
Miên gào lên, An cười khẩy ghé tai Miên nói nhỏ:
- Thứ nhất, bỏ ngay cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi tóc bà. Thứ hai, bà thích thì bà cưới! Mày cũng chỉ là con em gái nuôi đen thui như chó mực của ông xã tao thôi, mày không có quyền lên tiếng ở đây. Tao mới là bà xã, là chính thê, là người điều khiển cuộc chơi! Mày ngoan thì tao thương, hư thì đủ mười tám tuổi tao tống ra khỏi nhà, một xu tiền thừa kế cũng không cho, hiểu chưa?
Cụm từ "đen thui như chó mực" của An đã chạm vào lòng tự ái của Miên, trong lúc mất bình tĩnh, cô vung tay vả vào mặt chị đánh bốp. Sợ mang tiếng chị dâu bắt nạt em chồng, An đứng im chịu trận. Quang trông thấy chị An bị ức hiếp liền chỉ trích Miên:
- Em bị lên cơn động kinh hả? Chẳng qua chị An thương tình nhường em thôi, chứ ra ngoài đường em cứ dở dở ương ương như thế có ngày rụng răng.
Tiếng quát của Quang khiến Niệm đang ăn cơm rang trong bếp cũng phải đi ra. Trái ngược với em trai luôn miệng kể tội em gái, bà xã cậu chỉ hào sảng bảo:
- Không có gì đâu ông xã. Thực ra bà xã thừa sức đánh được Miên mà, chẳng qua chưa thích đánh lại thôi.
Đối với người tinh ý như ông xã, Tố An không ngu muội dùng chiêu nước mắt kể khổ. Cô cứ cao ngạo vậy thôi, cô tin nếu mình không tỏ vẻ là người bị hại, không tỏ ra bi luỵ yếu ớt, ông xã nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mình.
- Em đánh bà xã Tố An à?
Bà xã Tố An cơ đấy! Miên nghe anh hỏi mà đắng nghẹn nơi cổ họng, cô ương bướng hỏi lại:
- Em đánh đấy, thì sao?
- Thì em sẽ bị phạt! Mau úp mặt vào bờ rào cho anh! Tám giờ tối mới được về phòng!
Anh Niệm ra lệnh, từ nhỏ anh đã được Niệm ba cho phép phạt hai em nếu như cô và anh Quang hư. Nhưng anh chưa bao giờ lạm quyền, anh rất hiền, hình như đây là lần đầu tiên anh phạt cô thì phải. Miên rớt nước mắt đi ra bờ rào, hồi nhỏ Miên đã đứng ở đây không biết bao nhiêu lần rồi. Hầu như toàn đứng chung với anh Niệm, với Hô Hô. Giờ anh Niệm có mối quan tâm khác, Hô Hô cũng sang một thế giới khác, chỉ một mình Miên đứng đây, buồn đến tê tái cõi lòng.
- Niệm! Em rồ hả? Hay bị Con Cọp Cái hút hồn rồi? Chẳng phải em vẫn luôn đứng về phía Miên hay sao?
Ly tức tối hỏi, Niệm lặng thinh. Đúng như cậu dự đoán, mẹ Hoài vừa đi làm về Nhất Quang đã đem chuyện xấu Miên làm ra hớt lẻo với mẹ. Giờ bọn cậu lớn rồi, mẹ đâu có phạt đứng úp mặt vào bờ rào nữa đâu, mẹ đánh vào sở thích của từng đứa. Nếu như mẹ thường phạt không cho cậu ngủ, không cho Quang tập võ thì với Miên, mẹ sẽ cấm không cho em nấu nướng. Thật may Miên đã bị cậu phạt rồi, mẹ thương không nỡ phạt em thêm lần hai. Niệm cũng rất thương em, tới bữa tối Niệm đem bát cơm to đầy đủ rau dưa cá thịt ra ngoài vườn, ngọt giọng dỗ dành:
- Ăn một chút nhé!
Miên không nói gì cả, cô đợi tới đúng tám giờ tối thì về phòng. Niệm lẽo đẽo theo cô, dùng ống tay áo lau mồ hôi cho em. Miên đẩy anh ra, lặng lẽ bỏ vào nhà tắm xả nước rồi đóng cửa đánh sầm. Niệm kêu người giúp việc lên bê bát cơm nguội tanh xuống dưới nhà, còn mình thì kiên nhẫn ngồi đợi em bên ngoài. Nửa tiếng sau em mới tắm xong, cứ thế nhảy lên giường nằm ôm Ni Ni, không thèm liếc Niệm lấy một cái. Niệm sốt ruột đặt tay lên bụng em hỏi han:
- Đói không? Bụng mỏng dính rồi nè!
- ...
- Ghét anh à?
- ...
- Ghét anh cũng được, nhưng dậy ăn một chút được không? Một chút xíu thôi! Không thích ăn cơm thì anh đưa đi ăn phở nhé! Hay là bún? Cháo? Bánh đa cua? Nem nướng?
Mặc Niệm năn nỉ, tối đó Miên bỏ bữa hại cậu lo sốt vó. Sáng ra mẹ Hoài la quá chừng nên em không dám ương bướng nữa, nhưng em ăn rất ít. Suốt một tháng sau đó em sống như một chiếc bóng vô hình, em không thèm cau có mỗi lần An tới nhà chơi, cũng không thèm đếm xỉa gì tới Niệm. Mặc kệ cái bụng Niệm réo rắt vì đói, em nhất định không chịu xuống bếp nấu đồ. Thương Niệm, Quang kêu chị Mai rang cho anh đĩa cơm, vẫn là đĩa cơm rang vàng ruộm thơm phức, cậu ăn vẫn ngon nghẻ như thường, cớ sao nom anh Niệm lại nẫu nề đến thế? Anh chán nản xúc từng thìa cơm bỏ vào miệng, ánh mắt u sầu khó tả.
- Khó nuốt hả anh?
Quang hỏi, anh Niệm thở dài không đáp. Tầm chục phút sau anh thẫn thờ đứng dậy, hiếm khi thấy anh không vét sạch đĩa, cậu sốt sắng gọi em gái:
- Miên! Toi rồi! Anh Niệm bỏ bữa!
- Chả liên quan tới em!
Miên đáp, trái tim Niệm tê rần, cậu mệt mỏi bỏ ra vườn nằm đung đưa trên chiếc võng xanh. Gió thổi mát rười rượi, nhưng Niệm không ngủ được. Cứ nghĩ tới việc tối nào Miên cũng đi hẹn hò với thằng Sơn cậu lại nhức đầu. Mới bị em bỏ bê một tháng thôi mà cậu ngỡ như mình đã bị bỏ rơi cả thế kỷ, cả người bợt bạt không có sức sống. Sức ăn, sức ngủ cũng chẳng có nốt. Sức khoẻ của cậu giảm sút rõ rệt, hai vầng mắt thâm quầng đến mức em trai phải cuống cuồng hỏi thăm:
- Anh Niệm! Anh bị mất ngủ hả?
- Ừ.
- Miên! Đừng giận anh Niệm nữa, tội nghiệp anh! Anh bị mất ngủ rồi kia kìa!
Quang nài nỉ, Miên đáp tỉnh queo:
- Chả liên quan tới em!
- Thế chuyện gì mới liên quan tới em? Chả phải em vẫn luôn thương anh Niệm nhất hay sao?
- Đó là hồi xưa thôi. Giờ em thương người khác rồi.
Câu nói lạnh nhạt vô tình của Miên mang sức sát thương cực lớn, cả ngày hôm đó Niệm đau lòng khôn xiết, buồn miệng không nuốt trôi thứ gì. Lần đầu tiên trong cuộc đời cái bụng phải chịu cơn đói khủng khiếp đến thế, cơ thể béo mầm bị sốc, đột ngột lăn đùng ra ốm. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại, Dương Tất Niệm tủi thân lao sang phòng Miên, chui vào chăn của em, ngoan cố đợi nằm đợi em. Chín giờ Miên mới trở về từ thư viện, mặc dù buổi tối đi học nhóm với các bạn nhưng cô vẫn nói dối anh Quang mình đi chơi riêng với Sơn, mục đích đơn giản là để ai đó nghe thấy, chọc điên người ta. Bữa nay bắt gặp anh nằm lì bên phòng mình, đột nhiên Miên thấy vui vui, nhưng cô vẫn véo tai anh, kiêu căng quát:
- Về phòng ngay!
- Về không nổi... lạnh lắm.
- Dở à? Trời nồm nóng nực thế này mà lại kêu lạnh?
Miên đanh đá hỏi, Niệm vòng tay qua ôm chầm lấy cô, dụi đầu vào người cô nỉ non:
- Thì hơi lạnh nó toả ra từ cái thái độ của em đấy! Lạnh kinh khủng khiếp! Rét buốt hết cả tim anh rồi đây này!
Nói có sách, mách có chứng, Niệm cầm tay em đặt lên lồng ngực, cho em cảm nhận trái tim lạnh băng của mình đang đập dồn dập. Miên đỏ bừng hai bên má, dường như nhịp tim của cô cũng tăng vọt, cô ngượng ngùng làm cao:
- Lạnh kệ anh. Chả liên quan gì tới em.
- Nhưng mà cơ thể chịu lạnh lâu sẽ dẫn tới ốm nặng, gây nguy hiểm nghiêm trọng tới tính mạng, chả nhẽ vẫn không có chút nào liên quan tới em à?
- Không!
Miên nói rất cứng, nhưng cô lại không hề tránh xa Niệm. Cô cứ ngồi như vậy, mặc kệ anh cầm tay mình. Niệm thấy em không tỏ thái độ bài xích thì yên tâm nhắm mắt, loáng một cái đã vào giấc ngon nghẻ. Miên phì cười hôn trán anh. Miên thương anh Niệm lắm, thương phát rồ phát dại, thương tới mức trở nên ích kỷ, không muốn anh gần gũi bất cứ người con gái nào, bị tự ái khi thấy anh phạt Miên vì chị An. Giận anh. Ghét anh. Miệng nói không liên quan nhưng thấy anh bỏ bữa, thấy anh mất ngủ cô lại sốt ruột mò xuống bếp nấu cháo đem lên phòng, vỗ vai gọi anh:
- Anh Niệm! Dậy mau!
Ngửi thấy mùi cháo thơm phức, Dương Tất Niệm tỉnh táo hẳn, cậu mở lời dò la:
- Nấu cho anh à?
- Đâu có! Nấu cho Ni Ni đấy! - Miên chối.
- Ni Ni đâu có ăn được đâu?
- Em nấu cho con ngửi, khi nào nó ngửi chán thì đổ.
- Đổ luôn vào bụng anh đây này... cho tiện.
Niệm đề xuất, Miên cố nén cười, cô cầm thìa cháo thổi thổi, sau đó hắng giọng bảo:
- Thì phải há miệng ra người ta mới đổ được chứ.
- Em... em đút cho anh á?
Niệm phấn khích hỏi, Miên vênh váo đáp:
- Chỉ đơn giản là tiện tay thôi.
Ừ thì là tiện tay, tiện tay nên đút hết cho Niệm cả nồi cháo. Xong xuôi em còn pha cho Niệm cốc sữa ấm. Niệm ngủ ngon, ăn no, khoẻ mạnh trở lại đâm ra sức mè nheo tăng vọt:
- Thương người khác rồi còn quan tâm anh làm gì?
- Anh cũng thương người khác rồi đấy thôi, còn sang phòng em nhõng nhẽo làm chi?
- Anh thương ai?
- Chị An đó!
- Vớ vẩn, anh thương chị An lúc nào?
- Không thương mà cho bẹo má?
- Anh có cho đâu, tự chị ấy bẹo má mà.
- Thế anh không biết đường tránh hả?
- Phải tránh à?
- Ừ. Tránh cật lực! Làm thằng đàn ông sống trên đời phải biết giữ thân như ngọc, anh hiểu chưa?
Niệm chưa hiểu lắm nhưng là mệnh lệnh của Miên nên cậu bất chấp gật đầu. Miên vừa xoa đầu khen anh ngoan xong thì chị An đã hùng hổ xông vào phòng cô.
- Úi trụi ui, thấy Quang nhắn tin báo ông xã ốm mà ruột gan bà xã xót quằn quại luôn ý!
An đưa tay định bẹo má Niệm, nhưng ông xã ngay lập tức tránh đi. Chắc ông xã đang mệt nên không thích bị trêu đấy, thương lắm cơ! An quay sang nói thầm với Miên:
- Ở đây đã có chị lo rồi, em lượn đi cho nước nó trong.
Miên tức xì khói, đường đường là phòng của cô mà cô lại bị đuổi, ở đâu có cái lý đấy? Tuy nhiên cô cũng chẳng thèm đôi co nhiều, chỉ lẳng lặng ngồi vào bàn học xem sách nấu ăn, mặc kệ chị An lớn tiếng gọi giúp việc:
- Chị Thương đâu? Nấu cho em bát cháo!
- Ban nãy Miên nấu cháo cho Niệm rồi em ạ!
Chị Thương nói vọng lên từ dưới nhà, An không được hài lòng cho lắm, cô chạy xuống dưới túm cổ áo chị lôi vào góc khuất, gằn giọng nạt nộ:
- Thái độ chị kiểu gì vậy hả? Có phải chị khinh em là dân tỉnh lẻ nên chị định trèo lên đầu em ngồi phải không?
- Đâu có... chị nào dám khinh em... nhưng thái độ chị làm sao cơ? Chị không hiểu...
- Lần sau chủ gọi thì chị phải chạy lên phòng, thưa gửi đàng hoàng chứ không phải ỡm ờ đứng dưới nói vọng lên như bà tướng thế! Em dạy chó chỉ dạy một lần, không có lần hai! Chị hiểu chưa?
- Hiểu... chị hiểu rồi...
- Mau đi gọt cho em ít hoa quả!
Chị Thương run rẩy mở tủ lạnh lấy hoa quả. An cười khẩy, giúp việc nhà này cũng dễ thương ghê, doạ chút xíu thôi đã sợ tái mặt rồi. Thời gian vừa qua, việc cô liên tục có mặt trong tất cả các bữa tiệc lớn nhỏ ở nhà ông xã đã khiến một số người bớt khinh thường gia đình cô. Ông nội An hiện đang làm quản lý ở khu nghỉ dưỡng thuộc tập đoàn Nhất Kỷ, trước kia rất hay bị Giám đốc bắt nạt, Tố An tranh thủ cơ hội tiếp cận riêng với vị Giám đốc xấu tính đó, dùng uy của Niệm doạ nạt hại ông ta sợ chết khiếp. Ông ta không những dễ tính với ông nội cô mà còn chuyển ba cô từ người cắt tỉa cây cảnh lên làm nhân viên mang vác hành lý, mẹ cô từ nhân viên giặt đồ lên làm lễ tân. Thấy mọi người trong gia đình có cuộc sống khấm khá hơn, Tố An lại càng thêm yêu và hãnh diện về ông xã mình. Đợi chị Thương gọt hoa quả xong, cô hí hửng đem lên cho ông xã. Cô cứ nghĩ ông xã má phính là đáng yêu nhất, giờ ngắm nghía kỹ càng mới phát hiện ra ông xã ốm nom phong độ hơn hẳn. Tố An cười phớ lớ, cô đổ luôn đĩa hoa quả vào thùng rác, ngọt ngào khuyên nhủ:
- Ông xã mới sụt có vài cân mà đã đẹp thế này rồi, không hiểu đến lúc giảm béo chuyên sâu còn soái thế nào nữa? Thôi, từ nay ông xã cố gắng bóp mồm bóp miệng đừng ăn nữa.
- Chị An nói đúng đó! Từ nay anh nhịn ăn đi cho đẹp trai! Đừng mãi ú nụ thế này, xấu lắm!
Quang lên tiếng, Ly sang thăm Niệm gật gù đồng tình:
- Công nhận, nom xấu thực sự. Cứ mãi như này ra đường ruồi nó cũng chả thèm bâu, huống chi là gái?
- Chị im đi!
Miên quát, cô gấp quyển sách nấu ăn lại, bực tức đứng phắt dậy chỉ trích An và Quang:
- Cả hai anh chị nữa! Bà xã cái nỗi gì mà ông xã xanh xao hốc hác thế kia vẫn kêu đẹp trai cho được! Em trai cái kiểu gì anh đang ốm bắt anh nhịn ăn! Mấy người đúng là đồ máu lạnh! Cút! Cút ngay ra khỏi phòng em!
- Em láo lắm rồi đấy, muốn bị ăn phạt hả?
- Có giỏi anh phạt em ngay là luôn đi!
Miên vênh mặt thách thức, Ly ngại dây vào ổ kiến lửa, An sợ Niệm giận nên chỉ có Quang mới dám chấn chỉnh Miên.
- Em... càng ngày càng không ra thể thống gì. Mọi người chỉ muốn tốt cho anh Niệm thôi. Em khôn hồn thì quay trở lại bàn học, bằng không đừng trách anh ác!
- Quang, Ly, An. Ba người ra ngoài đi!
Niệm mệt mỏi lên tiếng, Quang tức tối trách anh trai:
- Anh Niệm! Anh lại bênh Miên rồi! Chính vì được anh chiều hư nên em ấy mới bướng như này đấy.
- Biến mau! Đừng để anh phải lôi em ra ngoài!
- Ghê! Ông anh doạ em cơ à? Em lại sợ quá cơ! Em không biến đấy, thì sao nào? Đừng nằm lì một chỗ rồi õng ẹo ra lệnh anh yêu ạ. Có giỏi thì anh mau ngồi dậy, một chọi một, em chấp anh ra đòn trước!
Dương Tất Niệm nẫu nề thở dài. Cậu chỉ muốn có vài giờ an tĩnh bên Nắm Cơm Ngon của mình thôi mà? Vì đâu lại đến nông nỗi này? Cậu cố gắng hạ giọng:
- Giờ anh rất mệt, anh không muốn chọi chiếc gì cả. Em thương anh thì cùng chị Ly và chị An ra khỏi phòng đi.
- Tưởng thế nào? Chưa gì ông anh đã sợ sun vòi rồi! Đừng hèn hạ như thế anh ạ! Đàn ông con trai phải mạnh mẽ lên! Ai đời cứ nằm trong chăn trốn chui trốn lủi thế kia?
- Hả? Vậy ra nó gọi ông xã là gọi Niệm hả?
- Dạ, đúng rồi ạ.
- Bà xã thì kệ chứ. Vòng của em, em có quyền đòi.
Nghe lời chị Bông, Miên bực bội chạy đi tìm chị An. Thấy chị đang ngồi trên chiếc xích đu ngoài vườn với anh Niệm, cô điên tiết vạch tội:
- Anh Niệm! Chị An ăn trộm vòng của em!
Niệm giật mình ngó sang, ăn nem chua xong cậu ra vườn hái mấy quả na, nãy giờ mải bóc vỏ na đâm ra chả để ý An tới ngồi cạnh mình từ lúc nào? Còn đeo vòng cậu tặng Miên nữa? Thấy cậu đăm chiêu, An phụng phịu nói:
- Ơ bà xã tưởng đây là vòng của Ly chứ? Với cả bà xã đâu có trộm đồ đâu, bà xã trấn luôn mà!
- Chiếc vòng đó không phải của chị Ly, là vòng em cho chị ý mượn, trấn với trộm thì khác gì nhau hả chị?
Miên thắc mắc, An giải thích:
- Khác chứ! Trộm phải lén la lén lút, còn trấn thì cứ ngang nhiên mà trấn. Người quân tử không bao giờ đi trộm đồ cả.
- Người quân tử cũng không bao giờ đi trấn đồ.
Niệm gằn giọng, An thấy sắc mặt ông xã đen thui liền trả lại chiếc vòng cho em Miên. Niệm nhắc nhở cô:
- Từ nay không được đi trấn đồ nữa! Hiểu chưa?
- Dạ. Bà xã hiểu rồi ạ... nhưng...
- Nhưng gì?
- Nhưng ông xã phải mua cho bà xã những món đồ bà xã thích cơ. Có đồ đẹp rồi thì chả phải đi trấn của ai cả ý.
- Lý sự nhảm nhí.
Niệm nhăn mặt, An xuống nước nịnh nọt:
- Thôi mà... đừng cau có với bà xã nữa, bà xã sợ lắm. Bà xã xin hứa sẽ không đi trấn đồ và cũng không cần ông xã phải mua đồ. Thế là được chứ gì?
Thấy Niệm gật đầu An mới thở phào nhẹ nhõm. Từ nhỏ tính cách cô đã quật cường, chẳng sợ đau, chẳng sợ ốm, chỉ sợ bị người mình thương ghét bỏ. An đã thích ai rồi thì cô sẽ toàn tâm toàn ý với người đó, người ta bảo gì cũng nghe, lúc nào cũng muốn tận dụng thời gian để được ở bên một nửa của mình nhiều nhất có thể. An thường nhắn tin nhờ ông nội gửi quà quê, hôm nào tan học cũng ra bến xe lấy đồ đem tới nhà cho ông xã. Dương Tất Niệm đánh chén đặc sản quê bà xã một cách ngon lành, cậu còn cùng An tập võ ngoài vườn. Dương Nhất Quang thường ngồi ngây người trên bệ cửa sổ, lén lút nhìn xuống phía dưới. Cậu tất nhiên không ngắm anh trai mình rồi, anh ấy béo ú nụ, biểu diễn võ nghệ xấu mù ai thèm ngắm. Người cậu nhìn là cái người đang giao chiến với anh kia kìa, lúc bị đàn em của chị bắt sống, cậu ghét chị vô cùng. Chỉ là, dạo gần đây chẳng hiểu sao cứ mỗi lần giáp mặt chị hai gò má cậu lại bất giác đỏ. Chị là cô gái khí phách nhất mà cậu quen, cũng là người đầu tiên cậu thả thính mà không bị dính. Tối qua nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của cậu, chị nhắn lại rất vô tâm:
"Cảm ơn Quang. Nhờ bé bảo với ông xã chị rằng Tố An yêu ông xã rất nhiều, chúc ông xã ngủ mơ thấy An!"
"Sao chị không tự nhắn?"
"Chị nhắn nhưng ông xã chưa xem."
Cũng phải, anh Niệm thường đi ngủ rất sớm. Vì ăn no ngủ kỹ nên lúc nào hai má anh cũng phúng phính như bánh bao, chả có chút xíu khí chất nào của đàn ông, chẳng hiểu sao chị An lại thích anh được nữa? Tại sao ánh mắt chị không bao giờ dừng lại ở chỗ cậu, một người xuất sắc hơn anh về mọi mặt? Biết Miên sẽ bênh anh Niệm nên Quang đành tìm chị Ly tâm sự. Trong mấy đứa em thì Ly quý Quang nhất, lý do đơn giản là vì cô luôn có cảm tình với những người giỏi giang hơn là bọn ngô nghê dốt nát. Ly căm ghét loại con gái khốn nạn như Con Cọp Cái, gọi Niệm là ông xã nhưng lại cố ý mê hoặc khiến Quang khổ sở. Xót em trai nuôi, Ly cay cú tìm Miên kích đểu:
- Khiếp thôi! Tối ngày con An với thằng Niệm cứ ông xã, bà xã nghe nhức hết cả đầu.
- Kệ! Anh Niệm bảo đó chỉ là cách gọi chơi chơi thôi. Em nghĩ anh không có tình cảm gì đặc biệt đâu.
- Chưa có chứ không phải không có nhé! Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cứ cẩn thận vẫn hơn em ạ.
- Em vẫn cẩn thận mà. Ngày nào em chả nấu cơm cho anh Niệm ăn. Dù anh ý có muốn thoát khỏi em thì cái bụng anh ý cũng chưa chắc cho phép đâu!
- Thì biết thế, nhưng con An nó khoe trên mạng xã hội rằng sau này Niệm và nó sẽ cưới nhau đó, nó còn nói sẽ mua cho em và Quang mỗi đứa một căn biệt thự. Chị đoán nó muốn đuổi tụi em ra ở riêng để độc chiếm Niệm đấy!
- Đáng ghét!
Miên hét ầm lên, thấy em bị mất kiểm soát lao xuống dưới tầng, Ly mừng huýnh. Em Miên bình thường hiền hiền nhưng lúc điên lên thì liều lắm đấy, dám túm tóc An lôi ra vườn cơ mà. Kiểu này đánh nhau to rồi, cho chớt Con Cọp Cái khốn khiếp đi, Ly đoán Niệm sẽ không bao giờ bênh nó đâu. Niệm luôn về phe Miên, xưa này đều vậy.
- Em không cho phép chị cưới anh Niệm!
Miên gào lên, An cười khẩy ghé tai Miên nói nhỏ:
- Thứ nhất, bỏ ngay cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi tóc bà. Thứ hai, bà thích thì bà cưới! Mày cũng chỉ là con em gái nuôi đen thui như chó mực của ông xã tao thôi, mày không có quyền lên tiếng ở đây. Tao mới là bà xã, là chính thê, là người điều khiển cuộc chơi! Mày ngoan thì tao thương, hư thì đủ mười tám tuổi tao tống ra khỏi nhà, một xu tiền thừa kế cũng không cho, hiểu chưa?
Cụm từ "đen thui như chó mực" của An đã chạm vào lòng tự ái của Miên, trong lúc mất bình tĩnh, cô vung tay vả vào mặt chị đánh bốp. Sợ mang tiếng chị dâu bắt nạt em chồng, An đứng im chịu trận. Quang trông thấy chị An bị ức hiếp liền chỉ trích Miên:
- Em bị lên cơn động kinh hả? Chẳng qua chị An thương tình nhường em thôi, chứ ra ngoài đường em cứ dở dở ương ương như thế có ngày rụng răng.
Tiếng quát của Quang khiến Niệm đang ăn cơm rang trong bếp cũng phải đi ra. Trái ngược với em trai luôn miệng kể tội em gái, bà xã cậu chỉ hào sảng bảo:
- Không có gì đâu ông xã. Thực ra bà xã thừa sức đánh được Miên mà, chẳng qua chưa thích đánh lại thôi.
Đối với người tinh ý như ông xã, Tố An không ngu muội dùng chiêu nước mắt kể khổ. Cô cứ cao ngạo vậy thôi, cô tin nếu mình không tỏ vẻ là người bị hại, không tỏ ra bi luỵ yếu ớt, ông xã nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mình.
- Em đánh bà xã Tố An à?
Bà xã Tố An cơ đấy! Miên nghe anh hỏi mà đắng nghẹn nơi cổ họng, cô ương bướng hỏi lại:
- Em đánh đấy, thì sao?
- Thì em sẽ bị phạt! Mau úp mặt vào bờ rào cho anh! Tám giờ tối mới được về phòng!
Anh Niệm ra lệnh, từ nhỏ anh đã được Niệm ba cho phép phạt hai em nếu như cô và anh Quang hư. Nhưng anh chưa bao giờ lạm quyền, anh rất hiền, hình như đây là lần đầu tiên anh phạt cô thì phải. Miên rớt nước mắt đi ra bờ rào, hồi nhỏ Miên đã đứng ở đây không biết bao nhiêu lần rồi. Hầu như toàn đứng chung với anh Niệm, với Hô Hô. Giờ anh Niệm có mối quan tâm khác, Hô Hô cũng sang một thế giới khác, chỉ một mình Miên đứng đây, buồn đến tê tái cõi lòng.
- Niệm! Em rồ hả? Hay bị Con Cọp Cái hút hồn rồi? Chẳng phải em vẫn luôn đứng về phía Miên hay sao?
Ly tức tối hỏi, Niệm lặng thinh. Đúng như cậu dự đoán, mẹ Hoài vừa đi làm về Nhất Quang đã đem chuyện xấu Miên làm ra hớt lẻo với mẹ. Giờ bọn cậu lớn rồi, mẹ đâu có phạt đứng úp mặt vào bờ rào nữa đâu, mẹ đánh vào sở thích của từng đứa. Nếu như mẹ thường phạt không cho cậu ngủ, không cho Quang tập võ thì với Miên, mẹ sẽ cấm không cho em nấu nướng. Thật may Miên đã bị cậu phạt rồi, mẹ thương không nỡ phạt em thêm lần hai. Niệm cũng rất thương em, tới bữa tối Niệm đem bát cơm to đầy đủ rau dưa cá thịt ra ngoài vườn, ngọt giọng dỗ dành:
- Ăn một chút nhé!
Miên không nói gì cả, cô đợi tới đúng tám giờ tối thì về phòng. Niệm lẽo đẽo theo cô, dùng ống tay áo lau mồ hôi cho em. Miên đẩy anh ra, lặng lẽ bỏ vào nhà tắm xả nước rồi đóng cửa đánh sầm. Niệm kêu người giúp việc lên bê bát cơm nguội tanh xuống dưới nhà, còn mình thì kiên nhẫn ngồi đợi em bên ngoài. Nửa tiếng sau em mới tắm xong, cứ thế nhảy lên giường nằm ôm Ni Ni, không thèm liếc Niệm lấy một cái. Niệm sốt ruột đặt tay lên bụng em hỏi han:
- Đói không? Bụng mỏng dính rồi nè!
- ...
- Ghét anh à?
- ...
- Ghét anh cũng được, nhưng dậy ăn một chút được không? Một chút xíu thôi! Không thích ăn cơm thì anh đưa đi ăn phở nhé! Hay là bún? Cháo? Bánh đa cua? Nem nướng?
Mặc Niệm năn nỉ, tối đó Miên bỏ bữa hại cậu lo sốt vó. Sáng ra mẹ Hoài la quá chừng nên em không dám ương bướng nữa, nhưng em ăn rất ít. Suốt một tháng sau đó em sống như một chiếc bóng vô hình, em không thèm cau có mỗi lần An tới nhà chơi, cũng không thèm đếm xỉa gì tới Niệm. Mặc kệ cái bụng Niệm réo rắt vì đói, em nhất định không chịu xuống bếp nấu đồ. Thương Niệm, Quang kêu chị Mai rang cho anh đĩa cơm, vẫn là đĩa cơm rang vàng ruộm thơm phức, cậu ăn vẫn ngon nghẻ như thường, cớ sao nom anh Niệm lại nẫu nề đến thế? Anh chán nản xúc từng thìa cơm bỏ vào miệng, ánh mắt u sầu khó tả.
- Khó nuốt hả anh?
Quang hỏi, anh Niệm thở dài không đáp. Tầm chục phút sau anh thẫn thờ đứng dậy, hiếm khi thấy anh không vét sạch đĩa, cậu sốt sắng gọi em gái:
- Miên! Toi rồi! Anh Niệm bỏ bữa!
- Chả liên quan tới em!
Miên đáp, trái tim Niệm tê rần, cậu mệt mỏi bỏ ra vườn nằm đung đưa trên chiếc võng xanh. Gió thổi mát rười rượi, nhưng Niệm không ngủ được. Cứ nghĩ tới việc tối nào Miên cũng đi hẹn hò với thằng Sơn cậu lại nhức đầu. Mới bị em bỏ bê một tháng thôi mà cậu ngỡ như mình đã bị bỏ rơi cả thế kỷ, cả người bợt bạt không có sức sống. Sức ăn, sức ngủ cũng chẳng có nốt. Sức khoẻ của cậu giảm sút rõ rệt, hai vầng mắt thâm quầng đến mức em trai phải cuống cuồng hỏi thăm:
- Anh Niệm! Anh bị mất ngủ hả?
- Ừ.
- Miên! Đừng giận anh Niệm nữa, tội nghiệp anh! Anh bị mất ngủ rồi kia kìa!
Quang nài nỉ, Miên đáp tỉnh queo:
- Chả liên quan tới em!
- Thế chuyện gì mới liên quan tới em? Chả phải em vẫn luôn thương anh Niệm nhất hay sao?
- Đó là hồi xưa thôi. Giờ em thương người khác rồi.
Câu nói lạnh nhạt vô tình của Miên mang sức sát thương cực lớn, cả ngày hôm đó Niệm đau lòng khôn xiết, buồn miệng không nuốt trôi thứ gì. Lần đầu tiên trong cuộc đời cái bụng phải chịu cơn đói khủng khiếp đến thế, cơ thể béo mầm bị sốc, đột ngột lăn đùng ra ốm. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại, Dương Tất Niệm tủi thân lao sang phòng Miên, chui vào chăn của em, ngoan cố đợi nằm đợi em. Chín giờ Miên mới trở về từ thư viện, mặc dù buổi tối đi học nhóm với các bạn nhưng cô vẫn nói dối anh Quang mình đi chơi riêng với Sơn, mục đích đơn giản là để ai đó nghe thấy, chọc điên người ta. Bữa nay bắt gặp anh nằm lì bên phòng mình, đột nhiên Miên thấy vui vui, nhưng cô vẫn véo tai anh, kiêu căng quát:
- Về phòng ngay!
- Về không nổi... lạnh lắm.
- Dở à? Trời nồm nóng nực thế này mà lại kêu lạnh?
Miên đanh đá hỏi, Niệm vòng tay qua ôm chầm lấy cô, dụi đầu vào người cô nỉ non:
- Thì hơi lạnh nó toả ra từ cái thái độ của em đấy! Lạnh kinh khủng khiếp! Rét buốt hết cả tim anh rồi đây này!
Nói có sách, mách có chứng, Niệm cầm tay em đặt lên lồng ngực, cho em cảm nhận trái tim lạnh băng của mình đang đập dồn dập. Miên đỏ bừng hai bên má, dường như nhịp tim của cô cũng tăng vọt, cô ngượng ngùng làm cao:
- Lạnh kệ anh. Chả liên quan gì tới em.
- Nhưng mà cơ thể chịu lạnh lâu sẽ dẫn tới ốm nặng, gây nguy hiểm nghiêm trọng tới tính mạng, chả nhẽ vẫn không có chút nào liên quan tới em à?
- Không!
Miên nói rất cứng, nhưng cô lại không hề tránh xa Niệm. Cô cứ ngồi như vậy, mặc kệ anh cầm tay mình. Niệm thấy em không tỏ thái độ bài xích thì yên tâm nhắm mắt, loáng một cái đã vào giấc ngon nghẻ. Miên phì cười hôn trán anh. Miên thương anh Niệm lắm, thương phát rồ phát dại, thương tới mức trở nên ích kỷ, không muốn anh gần gũi bất cứ người con gái nào, bị tự ái khi thấy anh phạt Miên vì chị An. Giận anh. Ghét anh. Miệng nói không liên quan nhưng thấy anh bỏ bữa, thấy anh mất ngủ cô lại sốt ruột mò xuống bếp nấu cháo đem lên phòng, vỗ vai gọi anh:
- Anh Niệm! Dậy mau!
Ngửi thấy mùi cháo thơm phức, Dương Tất Niệm tỉnh táo hẳn, cậu mở lời dò la:
- Nấu cho anh à?
- Đâu có! Nấu cho Ni Ni đấy! - Miên chối.
- Ni Ni đâu có ăn được đâu?
- Em nấu cho con ngửi, khi nào nó ngửi chán thì đổ.
- Đổ luôn vào bụng anh đây này... cho tiện.
Niệm đề xuất, Miên cố nén cười, cô cầm thìa cháo thổi thổi, sau đó hắng giọng bảo:
- Thì phải há miệng ra người ta mới đổ được chứ.
- Em... em đút cho anh á?
Niệm phấn khích hỏi, Miên vênh váo đáp:
- Chỉ đơn giản là tiện tay thôi.
Ừ thì là tiện tay, tiện tay nên đút hết cho Niệm cả nồi cháo. Xong xuôi em còn pha cho Niệm cốc sữa ấm. Niệm ngủ ngon, ăn no, khoẻ mạnh trở lại đâm ra sức mè nheo tăng vọt:
- Thương người khác rồi còn quan tâm anh làm gì?
- Anh cũng thương người khác rồi đấy thôi, còn sang phòng em nhõng nhẽo làm chi?
- Anh thương ai?
- Chị An đó!
- Vớ vẩn, anh thương chị An lúc nào?
- Không thương mà cho bẹo má?
- Anh có cho đâu, tự chị ấy bẹo má mà.
- Thế anh không biết đường tránh hả?
- Phải tránh à?
- Ừ. Tránh cật lực! Làm thằng đàn ông sống trên đời phải biết giữ thân như ngọc, anh hiểu chưa?
Niệm chưa hiểu lắm nhưng là mệnh lệnh của Miên nên cậu bất chấp gật đầu. Miên vừa xoa đầu khen anh ngoan xong thì chị An đã hùng hổ xông vào phòng cô.
- Úi trụi ui, thấy Quang nhắn tin báo ông xã ốm mà ruột gan bà xã xót quằn quại luôn ý!
An đưa tay định bẹo má Niệm, nhưng ông xã ngay lập tức tránh đi. Chắc ông xã đang mệt nên không thích bị trêu đấy, thương lắm cơ! An quay sang nói thầm với Miên:
- Ở đây đã có chị lo rồi, em lượn đi cho nước nó trong.
Miên tức xì khói, đường đường là phòng của cô mà cô lại bị đuổi, ở đâu có cái lý đấy? Tuy nhiên cô cũng chẳng thèm đôi co nhiều, chỉ lẳng lặng ngồi vào bàn học xem sách nấu ăn, mặc kệ chị An lớn tiếng gọi giúp việc:
- Chị Thương đâu? Nấu cho em bát cháo!
- Ban nãy Miên nấu cháo cho Niệm rồi em ạ!
Chị Thương nói vọng lên từ dưới nhà, An không được hài lòng cho lắm, cô chạy xuống dưới túm cổ áo chị lôi vào góc khuất, gằn giọng nạt nộ:
- Thái độ chị kiểu gì vậy hả? Có phải chị khinh em là dân tỉnh lẻ nên chị định trèo lên đầu em ngồi phải không?
- Đâu có... chị nào dám khinh em... nhưng thái độ chị làm sao cơ? Chị không hiểu...
- Lần sau chủ gọi thì chị phải chạy lên phòng, thưa gửi đàng hoàng chứ không phải ỡm ờ đứng dưới nói vọng lên như bà tướng thế! Em dạy chó chỉ dạy một lần, không có lần hai! Chị hiểu chưa?
- Hiểu... chị hiểu rồi...
- Mau đi gọt cho em ít hoa quả!
Chị Thương run rẩy mở tủ lạnh lấy hoa quả. An cười khẩy, giúp việc nhà này cũng dễ thương ghê, doạ chút xíu thôi đã sợ tái mặt rồi. Thời gian vừa qua, việc cô liên tục có mặt trong tất cả các bữa tiệc lớn nhỏ ở nhà ông xã đã khiến một số người bớt khinh thường gia đình cô. Ông nội An hiện đang làm quản lý ở khu nghỉ dưỡng thuộc tập đoàn Nhất Kỷ, trước kia rất hay bị Giám đốc bắt nạt, Tố An tranh thủ cơ hội tiếp cận riêng với vị Giám đốc xấu tính đó, dùng uy của Niệm doạ nạt hại ông ta sợ chết khiếp. Ông ta không những dễ tính với ông nội cô mà còn chuyển ba cô từ người cắt tỉa cây cảnh lên làm nhân viên mang vác hành lý, mẹ cô từ nhân viên giặt đồ lên làm lễ tân. Thấy mọi người trong gia đình có cuộc sống khấm khá hơn, Tố An lại càng thêm yêu và hãnh diện về ông xã mình. Đợi chị Thương gọt hoa quả xong, cô hí hửng đem lên cho ông xã. Cô cứ nghĩ ông xã má phính là đáng yêu nhất, giờ ngắm nghía kỹ càng mới phát hiện ra ông xã ốm nom phong độ hơn hẳn. Tố An cười phớ lớ, cô đổ luôn đĩa hoa quả vào thùng rác, ngọt ngào khuyên nhủ:
- Ông xã mới sụt có vài cân mà đã đẹp thế này rồi, không hiểu đến lúc giảm béo chuyên sâu còn soái thế nào nữa? Thôi, từ nay ông xã cố gắng bóp mồm bóp miệng đừng ăn nữa.
- Chị An nói đúng đó! Từ nay anh nhịn ăn đi cho đẹp trai! Đừng mãi ú nụ thế này, xấu lắm!
Quang lên tiếng, Ly sang thăm Niệm gật gù đồng tình:
- Công nhận, nom xấu thực sự. Cứ mãi như này ra đường ruồi nó cũng chả thèm bâu, huống chi là gái?
- Chị im đi!
Miên quát, cô gấp quyển sách nấu ăn lại, bực tức đứng phắt dậy chỉ trích An và Quang:
- Cả hai anh chị nữa! Bà xã cái nỗi gì mà ông xã xanh xao hốc hác thế kia vẫn kêu đẹp trai cho được! Em trai cái kiểu gì anh đang ốm bắt anh nhịn ăn! Mấy người đúng là đồ máu lạnh! Cút! Cút ngay ra khỏi phòng em!
- Em láo lắm rồi đấy, muốn bị ăn phạt hả?
- Có giỏi anh phạt em ngay là luôn đi!
Miên vênh mặt thách thức, Ly ngại dây vào ổ kiến lửa, An sợ Niệm giận nên chỉ có Quang mới dám chấn chỉnh Miên.
- Em... càng ngày càng không ra thể thống gì. Mọi người chỉ muốn tốt cho anh Niệm thôi. Em khôn hồn thì quay trở lại bàn học, bằng không đừng trách anh ác!
- Quang, Ly, An. Ba người ra ngoài đi!
Niệm mệt mỏi lên tiếng, Quang tức tối trách anh trai:
- Anh Niệm! Anh lại bênh Miên rồi! Chính vì được anh chiều hư nên em ấy mới bướng như này đấy.
- Biến mau! Đừng để anh phải lôi em ra ngoài!
- Ghê! Ông anh doạ em cơ à? Em lại sợ quá cơ! Em không biến đấy, thì sao nào? Đừng nằm lì một chỗ rồi õng ẹo ra lệnh anh yêu ạ. Có giỏi thì anh mau ngồi dậy, một chọi một, em chấp anh ra đòn trước!
Dương Tất Niệm nẫu nề thở dài. Cậu chỉ muốn có vài giờ an tĩnh bên Nắm Cơm Ngon của mình thôi mà? Vì đâu lại đến nông nỗi này? Cậu cố gắng hạ giọng:
- Giờ anh rất mệt, anh không muốn chọi chiếc gì cả. Em thương anh thì cùng chị Ly và chị An ra khỏi phòng đi.
- Tưởng thế nào? Chưa gì ông anh đã sợ sun vòi rồi! Đừng hèn hạ như thế anh ạ! Đàn ông con trai phải mạnh mẽ lên! Ai đời cứ nằm trong chăn trốn chui trốn lủi thế kia?