Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 14. Đợi anh về!
Bị xỉa xói, An tức tím mặt. Miên ngây thơ giải thích:
- Ơ! Oan cho em quá! Em đẩy chị mạnh lắm rồi đấy chứ. Thế nên chị mới ngã lăn quay đó!
- Mày nghĩ trình còi như mày đủ làm tao ngã lăn quay hả? Là do có đứa ném đã giấu tay thôi...
Nói tới đây, tự dưng An khựng lại, cô run run hỏi:
- Ông xã... có phải ông xã chính là người ném bà xã không? Phải chăng ông xã không hề ngủ?
Thực ra Niệm có tỉnh giấc một lần lúc chị Ly lớn tiếng gọi mấy đứa, tận mắt Niệm chứng kiến An bắt nạt Miên, chính cậu là người bốc bừa hai viên đá ném An. Thấy Miên giành lại được chiếc vòng rồi cậu mới lim dim ngủ tiếp.
- Ông xã! Mau trả lời bà xã!
An giận dữ gào lên, ông xã khinh không thèm trả lời cô, nhưng lúc Miên hỏi "CC" là gì thì ông xã lại nói:
- Là gì thì chỉ cần anh và em biết là đủ.
Niệm thò tay vào túi Miên lấy ra chiếc lắc chân ngọc trai. Ban nãy An giật mạnh quá khiến móc khoá bị hỏng rồi, là vòng Niệm tự tay xâu nên cậu tất nhiên biết cách thay chiếc móc khác. Xong xuôi, Niệm cúi xuống đeo lắc vào chân Miên rồi ghé tai em thì thầm:
- Biệt danh của hai đứa mình.
Miên chau mày ghé tai Niệm hỏi nhỏ:
- Cơm Cống à? Hay Cống Cơm?
- Đều đúng cả. Như nhau mà, miễn bên nhau là được!
Miên cười khúc khích, hai đứa thì thà thì thụt hại An sôi cả máu. Hoá ra chiếc lắc chân đó thực sự không dành cho An, vậy mà An lại tưởng bở chứ, thiệt quê hết sức. Quang thở dài mở hai hộp giữ nhiệt chị Thương chuẩn bị, một hộp đựng cơm nắm, một hộp đựng bánh mì vẫn còn nóng hổi. Ở trong giỏ đồ đem theo còn có cả đu đủ ngâm chua và rất nhiều loại rau sống, nước sốt để ăn kèm thịt nướng. Trước khi dùng bữa, trong khi mọi người lịch sự chúc nhau ngon miệng thì Niệm nẫu nề quay sang Miên nhận tội:
- Anh biết anh sai ở đâu rồi. Em nói rất đúng, anh đã bán rẻ mình chỉ vì một cái nem chua. Anh thề từ giờ dù đói khát đến mấy anh cũng sẽ giữ giá.
Tâm sự thật thà của một người coi đồ ăn là nguồn sống như Niệm khiến Quang, Ly, Miên, Đông, Minh ôm bụng cười nghiêng ngả. Tố An không cười nổi, cô đau lắm, tay đau một phần thì tim đau trăm phần. Thái độ dửng dưng của Dương Tất Niệm đã khiến cô bị mất hết mặt mũi, ông xã cư xử như vậy chẳng khác nào đem toàn bộ sĩ diện, tự trọng của cô quẳng xuống suối. Uổng công cô thương yêu ông xã, lúc nào cũng coi ông xã là số một, mong ước được đồng hành cùng ông xã trải qua những giây phút ngọt ngào của đời người. Quá thất vọng về ông xã, An tuyên bố:
- Bà xã hận ông xã! Từ nay không còn ông xã bà xã gì nữa! Chúng ta đường ai nấy đi!
Quyết định của chị An khiến tâm trạng Quang phấn chấn hẳn lên. Cậu cứ ngỡ sau khi dứt điểm với anh Niệm, chị đại nhóm Bát Cọp sẽ lao vào vòng tay mình. Ngặt nỗi, mọi chuyện chẳng hề suôn sẻ như thế. Chị rất lười trả lời cuộc gọi hoặc tin nhắn của cậu. Mỗi buổi tan trường cậu thường lảng vảng quanh khu nhà chị ở, chỉ mong được gặp chị, gặp rồi thì chào chị một câu xong lại lủi thủi đi về. Kiên trì suốt hai tháng liền, chị An rốt cuộc cũng chủ động nhắn tin cho cậu, ngặt nỗi, đó là một tin rất buồn.
"Chị trúng học bổng du học Mỹ rồi Quang ạ. Giờ chị đang hoàn tất thủ tục để kịp nhập học."
"Chị săn học bổng là để đi tìm anh Niệm cơ mà? Giờ anh ấy vẫn đang ở trong nước, chị sang đó làm gì?"
Quang sốt sắng nhắn tin hỏi han, chị An nhắn lại:
"Chị sang đó để viết tiếp những giấc mơ còn dang dở."
"Đợi em được không? Chị Ly kể cho em về những ấp ủ trong quyển nhật ký của chị rồi! Đợi em lớn, em cùng chị đi du học, cùng chị đi du lịch vòng quanh thế giới, cùng chị tổ chức đám cưới thật to, cùng chị xây biệt thự báo hiếu ông bà ba mẹ, cùng chị đặt tên cho con..."
"Những giấc mơ chị ấp ủ chỉ dành riêng cho ông xã, cho dù hiện tại bọn chị chẳng là gì của nhau thì chị cũng không muốn tìm đại một người khác để thay thế."
Con đường phía trước tuy xa và dài, không có ông xã nhất định sẽ rất cô đơn, nhưng Tố An tin, nếu cô cứ kiên trì đi thì sẽ có ngày đến đích. Tuy sĩ diện cắt đứt quan hệ với Niệm, nhưng An vẫn mong Quang hé lộ tin tức của mình tới Niệm, hi vọng ngày mình rời quê hương người đó sẽ tới tiễn biệt, ôm mình vào lòng, chúc mình lên đường may mắn. Tiếc rằng, ngày hôm ấy, chỉ có em trai của người đó tới. An nhận bó hoa hồng của Quang, cố vùi mặt thật sâu vào những bông hoa, giả bộ ngửi ngửi để che đi những giọt nước mắt.
- Nếu muốn, chị cứ khóc thật to! Em sẽ che cho chị!
- Vớ vẩn, chị mày mà yếu đuối thế à?
Bộ dạng chị An rất vênh nhưng giọng chị lại nghẹn ngào. Quang não nề nhìn chị, ba mẹ chị rớt nước mắt theo con, ông nội chị thì ra sức dỗ dành cháu gái, ông bảo bất cứ lúc nào An muốn, An cũng có thể bỏ học về nhà ông nuôi. Ở cách đó không xa, Dương Tất Niệm khẽ thở dài. Đối với cậu, ngoài những lúc hành xử bốc đồng ra thì Tố An vẫn là một cô bạn tốt, tính cách cương trực hào sảng. Nếu như Dương Nhất Quang không có cảm xúc đặc biệt với An thì có lẽ cậu đã chạy qua chào bạn một câu. Nhưng vì em trai, Niệm lựa chọn đứng ở góc khuất cùng Miên, đợi An lên máy bay thì hai đứa vác Quang về nhà. Biết rõ Quang đang chán đời nên Miên đã làm sẵn bắp rang bơ, anh Niệm thì lắp hẳn máy chiếu trong chuồng lợn để xem phim cùng các em. Quang khóc như mưa, hết lau nước mắt vào áo anh trai lại quay sang dụi dụi mặt lên vai em gái, mếu máo rền rĩ:
- Miên! Sao chị An lại không thích anh hả em? Em thử nói xem anh có chỗ nào không bằng anh Niệm chứ?
- Chỗ nào cũng không bằng.
Miên buột miệng nhận xét, anh Quang đau khổ gào thét om sòm. Nhận ra mình lỡ lời, cô vỗ vai anh an ủi:
- Thôi! Nín đi! Em thương! Anh Quang của em đẹp trai nè, học giỏi nè, chơi thể thao xuất sắc nè, thiếu gì gái theo!
- Miên nói đúng đấy! Em là đỉnh của đỉnh luôn. Ăn chút bắp bơ rang cho bớt sầu đời em ạ!
Niệm dỗ dành em trai, thấy Quang lắc đầu, cậu bỏ luôn bắp bơ rang vào mồm mình nhai ngồm ngoàm.
- Ngon hem?
Miên tò mò hỏi, Niệm gật đầu. Quang cáu:
- Hem cái gì mà hem? Lớn tướng rồi cứ hem hem!
- Em đâu có nói "hem" với anh đâu? Từ hồi em lớn em chỉ dùng từ đó với anh Niệm thui mà. Tại vì trong mắt anh Niệm, em vẫn còn bé bỏng lắm ý, anh Niệm nhỉ?
- Đúng rồi! Miên nói hem sai chút nào luôn!
Niệm nhại giọng Miên, Quang bực tức gào lên:
- Thôi! Cho tôi xin! Hai ông bà điệu ít thôi, điệu quá chảy nước ngập hết cả chuồng lợn bây giờ.
Dưới sự phẫn nộ của Quang, Miên và Niệm im re được hẳn năm phút. Cả ba tập trung ngồi xem phim, tới phân đoạn anh nam chính hôn chị nữ chính say sưa đắm đuối, mắt Miên tròn xoe, cô ngây ngô nhận xét:
- Ơ hay! Hai anh chị này hôn nhau mãi thế nhỉ? Hôn gì mà hôn tận năm phút!
- Năm phút hay mười phút thì kệ người ta. Người ta không hôn lấy đâu phim cho mình coi? Im lặng tận hưởng đi!
Quang khuyên nhủ, Miên băn khoăn thắc mắc:
- Anh Niệm! Hôn nhiều thế có mệt lắm không anh?
- Anh không rõ nữa. Muốn biết thì phải thử!
Niệm thật thà đáp, Miên đăm chiêu hỏi:
- Thử? Thử kiểu gì ạ?
Bởi vì Quang đang ngồi giữa nên Niệm phải đẩy em trai ra đằng sau một chút để Miên có thể nhìn rõ mình. Cậu dùng ngón trỏ chỉ vào môi, nghiêm túc trả lời:
- Thì cứ thử kiểu chân thật nhất thôi em ạ.
Miên ngượng chín đỏ chín hồng, dường như cô đã quên mất anh Quang đang có mặt ở trong chuồng lợn, vô tư rướn người, thẹn thùng ghé môi mình chạm vào môi anh Niệm. Dương Nhất Quang nom hai chiếc môi xinh dần tiến về phía nhau, vô duyên chắn luôn cả màn hình máy chiếu thì trong lòng dâng lên một sự ức chế không hề nhẹ. Cậu véo má hai kẻ đáng ghét, bực bội tách họ ra xa nhau rồi cau có xỉa xói:
- Ơ hay? Tôi lạy hai ông bà! Tôi đang ngồi thù lù như đống mứt ở ngay đây chứ có phải không khí đâu nhờ?
Miên câm nín không dám đôi co. Niệm đợi em trai nguôi giận, thấy nó chăm chú coi phim rồi mới ngồi lùi về phía sau, lén đưa tay nhéo vai Miên. Miên hiểu ý, cô lặng lẽ trườn vào vòng tay của anh Niệm. Anh xoa má cô, dịu dàng hôn lên môi cô. Bọn họ hôn nhau hết sức nhẹ nhàng và vô cùng giữ kẽ, chẳng hiểu sao vẫn bị Quang phát hiện ra. Cậu đứng phắt dậy, hai tay khoanh trước ngực, kính cẩn cúi đầu van nài:
- Dạ, "iem" bẩm "oanh Niệm", "iem" thưa "chuỵ Miên", rằng thì mà là... hai "oanh chuỵ" một vừa hai phải thôi cho FA người ta còn sống nữa chứ ạ!
Anh Quang chỉ được cái nói quá thôi, mỗi dịp Tết đến xuân về Miên đi coi pháo hoa thấy các đôi yêu nhau hôn nhau ầm ầm nhưng mấy người FA vẫn sống nhăn răng ra đấy thôi. Anh Quang nom mạnh mẽ vậy mà tâm hồn yếu đuối ghê, mỉa mai tụi cô xong anh kéo cô ra khỏi anh Niệm, nhảy vào ôm anh Niệm của cô rồi sụt sùi năn nỉ:
- Anh Niệm! Hôm nay anh là của riêng em nhé! Em mới là em ruột của anh ý, còn nó chỉ là em nuôi thôi. Người ta bảo một giọt máu đào hơn ao nước lã mà anh, không lẽ trong lúc em gặp khó khăn hoạn nạn, anh lại bỏ mặc em?
Nể tình em trai đang gặp chuyện buồn, tinh thần bất ổn đầu óc rối ren, Dương Tất Niệm không chấp phát ngôn ba xàm ba láp của nó mà chỉ thở dài bảo Miên về phòng. Biết Miên sẽ giận nên đợi Quang thiu thiu ngủ, Niệm mò sang phòng em dỗ dành. Mặc kệ Niệm chào rõ to, em vẫn chăm chú xem clip dạy nấu ăn trên mạng. Niệm nhấc bổng em lên, cậu ngồi xuống ghế, sau đó mới đặt em ngồi trong lòng mình. Miên muốn trườn xuống nhưng không được, anh giữ chặt quá chừng, cô chỉ còn cách hờn dỗi:
- Ơ! Thân quen gì đâu mà cứ sấn vào nhau thế nhờ? Em còn tường một giọt máu đào hơn ao nước lã cơ đấy!
- Thì là thế... nhưng ai nói em là nước lã?
- Vậy em là cái thứ nước gì?
- Nước ngọt!
Niệm đáp bừa, Miên lườm nguýt tra khảo:
- Ngọt cỡ nào?
- Cỡ nào thì phải thử mới biết chứ!
Miên chưa kịp vặn vẹo thêm điều gì thì môi Niệm đã cuốn lấy môi cô. Anh hôn cô, một nụ hôn rất dài, rất sâu, một nụ hôn nhuộm đỏ đôi gò má của hai đứa, một nụ hôn chắc có lẽ phải vượt qua con số năm phút rất nhiều.
- Anh mệt không?
Miên bẽn lẽn hỏi. Niệm lắc đầu, cô tiếp lời:
- Em cũng vậy! Chả mệt tí nào sất.
- Vậy em thấy sao?
Niệm tò mò hỏi, Miên xấu hổ dụi mặt vào ngực anh, mãi một lúc lâu sau cô mới lí nhí đáp:
- Kiểu cũng ngòn ngọt ý... xong càng hôn lâu người nó lại càng lâng lâng... xong hồn em cứ như bị ai bắt quẳng lên mây... cảm giác như mình đang lơ lửng giữ không trung... thinh thích á! Anh thì sao?
- Anh cũng thích.
- Thích như nào mới được chứ? - Miên gặng hỏi.
- Thích theo kiểu thích là nhích ấy.
Anh Niệm trả lời rất mông lung, chỉ có hành động của anh là chân thật thôi. Anh lại bắt đầu sấn lấy Miên, môi lưỡi quấn quít bên nhau hại đầu óc Miên mụ mị hết cả. Cô đuổi mãi anh mới chịu về phòng. Thực ra Niệm còn muốn ở với em thêm vài ba tiếng nữa, nhưng lo em thức khuya hại da nên cậu vui vẻ nghe lời. Tuy sáng hôm sau là ngày nghỉ nhưng Miên vẫn dậy sớm đi học làm bánh, Niệm và Quang có hẹn với ông nội. Ông lái xe đưa hai đứa tới khu nhà tình thương do tập đoàn Nhất Kỷ xây dựng cho những công nhân có hoàn cảnh khó khăn phát quà. Chứng kiến bữa trưa đạm bạc của nhiều hộ gia đình, ánh mắt Tất Niệm thoáng buồn, Nhất Quang thương cảm đưa ra giải pháp:
- Con nghĩ ông nên tăng tiền trợ cấp cho họ gấp ba lần con số hiện tại, như vậy họ sẽ thoả thích chi tiêu.
- Đó không phải là giải pháp hợp lý.
Tất Niệm nhận xét, Nhất Quang cáu kỉnh bảo:
- Anh đừng cái kiểu thùng rỗng kêu to, không hợp lý chỗ nào anh nêu ra em coi!
- Việc chúng ta tăng tiền trợ cấp lên gấp ba lần đồng nghĩa với việc tổng số tiền mà những công nhân nhận đó được hàng tháng sẽ bằng với tiền lương của quản lý, dẫn tới sự bất công cho những công nhân khác. Thay vì tặng người khác thật nhiều tiền, chúng ta nên tạo cho họ môi trường và điều kiện làm việc tốt để họ có thể tự mình kiếm được nhiều tiền.
Niệm phân tích khá đúng, ông Nhất thêm nếm:
- Điều quan trọng ở đây là nếu một ai đó được người khác hứa sẽ lo cho họ cả đời, ví dụ như ngày ngày có người luộc trứng, rang cơm cho họ ăn chẳng hạn, thì bản thân họ sẽ mất dần ý chí phấn đấu.
Quang đang bực nhưng nghe ông nội xỉa xói cũng phải ôm bụng cười ha hả. Ông Nhất bình thản nói tiếp:
- Thân là thằng đàn ông sức dài vai rộng mà để vợ nuôi thì thực sự... nhục không để đâu cho hết!
Nếu không vì tiếc người tài thì cũng không đến mức ông phải châm chọc cháu trai của mình. Tất Niệm cái gì cũng giỏi xuất thần, chỉ tiếc là không có chí hướng. Tận dụng chiêu bài vừa đấm vừa xoa, sau khi mỉa mai Niệm chán chê, buổi tối ông nhắn tin xoa dịu:
"Tất Niệm! Sống một cuộc đời mà chỉ nghĩ tới lợi ích của bản thân mình thì đó là một cuộc đời vô nghĩa!"
Dương Tất Niệm tất nhiên hiểu ý ông nội muốn truyền đạt. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu trằn trọc suốt một đêm liền để suy nghĩ nghiêm túc về tương lai của mình. Hình ảnh những đứa trẻ trong khu nhà tình thương hò hét sung sướng khi được Niệm phát bánh ngọt cứ ám ảnh Niệm mãi. Hoá ra hạnh phúc không chỉ là được ăn ngon, hạnh phúc còn là khoảnh khắc trông thấy mọi người đều được ăn ngon. Niệm muốn trở thành người đem tới môi trường và điều kiện làm việc tốt để nhân viên của tập đoàn Nhất Kỷ có thể kiếm được thật nhiều tiền, để gia đình bọn họ được thoả thích thưởng thức những món ăn ngon.
Sau bao nhiêu năm chơi bời đổ đốn, Dương Tất Niệm rốt cuộc cũng tu chí phấn đấu. Ngoài thời gian ăn, ngủ ra thì Niệm chủ yếu vùi mình trong thư viện của gia đình để đọc sách kinh tế. Năm Niệm học lớp mười hai, ông nội là người chuẩn bị hồ sơ cho cháu trai đi du học. Tuy điểm thi các chứng chỉ như SAT, GMAT, TOEFL,... của Niệm đều đạt tuyệt đối nhưng điểm số trên lớp mấy năm trước của thằng bé khá thấp, lại không có giải thưởng thể thao hội hoạ nào nên trong số mười lăm trường ông gửi hồ sơ thì có tới sáu trường từ chối ngay từ vòng đầu. Chín trường còn lại đều yêu cầu thí sinh phải trải qua vòng phỏng vấn. Tuy có lựa chọn phỏng vấn trực tuyến nhưng ông Nhất vẫn đích thân đưa Niệm ra nước ngoài, tới tận các trường đại học ứng tuyển để trực tiếp gặp mặt hội đồng tuyển sinh. Ngồi chờ cháu trai bên ngoài mà ruột gan ông cứ cồn cào như ngồi trên đống lửa, run rẩy khéo còn hơn phụ huynh của nó. Lo lắng cho Niệm bao nhiêu thì lúc kết thúc buổi phỏng vấn, thấy các giáo sư khen ngợi thằng bé ông mát lòng mát dạ bấy nhiêu.
Việc Dương Tất Niệm trúng tuyển cả chín trường đại học top đầu đã khiến cả họ Dương một phen choáng váng, người xuýt xoa thán phục, người đồn ông Nhất đi cửa sau. Dương Tất Niệm chọn học Harvard. Sự nỗ lực không ngừng nghỉ mấy năm qua cũng giúp Dương Thuỳ Miên nhận được suất tuyển thẳng vào khoa Ẩm Thực của trường Đại học Quốc tế CL. Cả anh và cô đều đỗ đại học, nhưng cô lại không thể vui nổi. Cô không thể bỏ trường đại học trong mơ của mình để đi theo anh, cũng không thể bảo anh ở nhà quanh quẩn bên cô. Tuổi trẻ đầy mộng mơ, thật khó để có thể vẹn toàn được cả tình yêu và sự nghiệp. Miên lựa chọn tôn trọng mục tiêu của đời anh, giống như cái cách anh tôn trọng khát vọng trở thành đầu bếp nổi tiếng của cô. Ngày ra sân bay tiễn anh sang Mỹ, trong khi mọi người đều sụt sịt thì gương mặt Miên vẫn rất rạng rỡ. Tới giờ phút quan trọng nhất xem chừng anh còn yếu đuối hơn cả cô, mắt anh hơi đỏ. Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên môi cô, thêm một chiếc thơm nữa lên gò má, một chiếc vào vành tai xinh, giọng anh nghèn nghẹn:
- Bé yêu! Đợi anh về! Anh nuôi bé!
- Ghê! Không cần em nuôi nữa à?
- Không. Anh nghĩ nên để anh lo cho em thì hơn, dẫu sao thì anh cũng là một thằng đàn ông sức dài vai rộng. Anh không muốn trở thành gánh nặng cho em.
- Được đấy! Rất có chí khí!
Miên khen ngợi. Cô quấn quít bên anh, nói cười ríu rít tít mù, mãi tới lúc đi tiễn anh về nhà, cô mới lên phòng lấy giấy viết thư ra nắn nót từng chữ:
"Gửi Cống của em,
Bất cứ lúc nào anh cảm thấy kiệt quệ, hãy quay về bên em. Em của bây giờ vẫn giống em của ngày đầu tiên mình gặp nhau, bất cứ lúc nào em cũng có thể kiếm cơm cho anh ăn. Em không cần anh nuôi, em chỉ cần anh bên em, chỉ đơn giản vậy thôi! Em đợi anh!
P/S: Cơm của anh."
Miên chiện dấu son môi của mình lên tờ giấy rồi gấp bỏ vào phong bì, nhờ chị Thương gửi sang địa chỉ ở bên Mỹ cho anh. Chị vừa cầm thư đi, nước mắt cô đã chảy cuồn cuộn xuống đôi gò má. Mới tối qua thôi ai kia còn nhì nhèo đòi ăn cơm cô rang, vậy mà bây giờ người đó đã trên máy bay rồi. Bay đường xa chắc mệt lắm!
- Chả biết đồ ăn trên máy bay có hợp khẩu vị anh Niệm không? Đi máy bay nhọc như thế liệu anh có ngủ được không? Mất ăn mất ngủ lại sụt cân thì chết dở!
Miên buột miệng ca thán, Quang vô tư nhận xét:
- Gớm! "Chuỵ" cứ "no hão"! "Oanh" Niệm không ăn ưỡn bụng ra rồi gáy khò khò thì "iem" bằng con kiến.
Miên thở dài thườn thượt. Mọi người vẫn ở nhà, chỉ có duy nhất một người đi xa thôi mà sao cô thấy không gian xung quanh đã vắng vẻ lạ thường. Chả phải lọ mọ dưới bếp nấu nướng tưởng nhàn lắm cơ, ai ngờ chán không tả nổi. Miên thèm cảm giác có ai đó lăng xăng quanh mình, thi thoảng lại nhón trộm thức ăn nhai tóp tép, thèm được trông thấy anh chau mày mỗi khi bị cô mắng xối xả:
- Rửa tay chưa mà đã ăn vụng? Lại đau bụng bây giờ!
- Đau bụng càng tốt! Cho em thương!
Người đâu mà... lầy đến thế là cùng! Miên quát:
- Quên đi! Còn lâu em mới thương!
Miên vừa dứt lời thì có người ôm bụng kêu oai oái, cô sốt sắng lao tới xoa bụng cho anh, còn anh thì nhìn cô cười tủm. Biết mình bị trúng mưu hèn kế bẩn, Miên ức nghẹn, nhưng được anh xoa dịu bằng một nụ hôn phớt lướt qua cánh môi xinh, cô lại nguôi ngoai. Miên nhớ anh Niệm quá chừng! Miên nhớ ánh mắt trìu mến, nhớ nụ cười tủm tỉm, nhớ cả đôi má phúng phính đáng yêu nữa. Miên là người cuối cùng anh ôm trước khi lên máy bay, chặt nhất, lâu nhất và cũng lưu luyến nhất. Vòng tay anh siết mạnh khiến trái tim cô như muốn nghẹn lại. Khi ấy mi mắt cô đã rưng rưng rồi, nhưng vì không muốn anh lên đường trong tâm trạng nặng nề nên cô cố kiềm lại, kiềm hoài, kiềm mãi, đến bây giờ thì vỡ oà. Miên khóc tức tưởi. Chị Ly chạy vào phòng ôm cô vỗ về, chị kể chuyện vui cho cô nghe, ngọt ngào dỗ dành:
- Nín đi em! Kiểu gì nghỉ hè Niệm chả về!
- Em... em biết thế... nhưng... nhưng cứ... bị... buồn ý... nhớ... nhớ... lắm... em... nhớ...
- Chị thương mà! Chị thương!
Mẹ Hoài, bà Kỷ đi ngang qua phòng thấy Ly kiên nhẫn động viên an ủi Miên thì nhìn Ly bằng ánh mắt trìu mến lắm. Nghe mẹ và bà nhận xét với nhau con gái dịu dàng như Ly thời nay hiếm vô cùng Ly thấy vui vui. Có thể vì Ly quá tuyệt vời nên sau khi Ly và Đông chia tay, Đông đã đau khổ rất nhiều. Em không ngừng soạn những tin nhắn hối lỗi, thậm chí còn xông lên phòng Miên tìm Ly nài nỉ:
- Ly! Em sai rồi mà! Tha thứ cho em đi mà!
- Anh còn có liêm sỉ để đòi hỏi sự tha thứ cơ à? Lúc anh hôn gái trong bar sướng chết người đi anh có biết chị Ly ở nhà đau lòng như nào không?
Miên đang buồn nhưng thấy bất công nên lớn giọng đòi lại công bằng cho chị. Đông quỳ xuống nhận lỗi:
- Em thề nụ hôn đó chỉ là trò chơi thôi! Em đi chơi với nhóm bạn cấp hai, chơi bài thua phải chịu phạt. Em đã xin tụi nó đừng đăng lên mạng xã hội rồi... vậy mà...
Ly thực sự chịu hết nổi Đông rồi. Em đẹp trai, xuất sắc nhưng không có ý chí tiến thủ. Em nhất định không chịu đi du học, em từ bỏ quyền thừa kế chuỗi siêu thị của gia đình chỉ vì giấc mộng trở thành nhà điêu khắc gỗ. Cái nghề đó liệu kiếm được bao nhiêu tiền mỗi tháng? Một cô gái xuất thân từ gia đình danh giá như Ly sao có thể làm bạn gái của một thằng đàn ông nghèo kiết xác? Một cô gái hoàn hảo như Ly cũng không thể vì lý do đó mà ruồng bỏ bạn trai mình. Thế cho nên nhân dịp Đông mắc sai lầm, Ly đá Đông luôn không do dự. Tất nhiên, ngoài mặt Ly vẫn tỏ vẻ đau khổ khôn nguôi, cô thẫn thờ hỏi Đông:
- Trò chơi gì kỳ vậy Đông? Mấy bữa nữa chơi thua chắc cũng phải lên giường luôn hả em?
- Em... em biết lỗi rồi. Em sẽ không bao giờ chơi với nhóm bạn đó nữa, chị cho em một cơ hội làm lại, được không?
- Chị đau lắm, Đông à!
Ly tự đấm những cú đấm thật mạnh vào người. Thấy sắc mặt chị trở nên tái nhợt, Miên vội vã đỡ chị lên giường, cay cú chỉ trích anh Đông:
- Biến mau! Đừng để em phải dùng nắm đấm! Thằng đàn ông thối tha như anh không xứng đáng với người con gái tuyệt vời như chị Ly. Chị là báu vật cần được trân trọng.
- Thôi đi Miên... dù sao chuyện cũng lỡ rồi. Đừng mắng anh... tội nghiệp anh. Tất cả khổ đau, đắng cay, chua xót hãy để mình chị chịu đựng thôi.
Ly thều thào khuyên nhủ Miên, Đông chua xót can ngăn:
- Ly! Đừng như thế! Là em ngu dại! Miên nói đúng, em là thằng đàn ông thối tha. Chị đánh em cũng được, mắng em cũng được, em chỉ xin chị đừng tự làm khổ mình.
- Chị yêu em còn hơn sinh mạng chị, sao chị có thể đánh mắng em?
Câu hỏi của Ly khiến Đông càng thêm hổ thẹn về sai lầm của mình. Cậu buồn bã bảo chị:
- Lỗi là do em. Em đã làm sai còn hèn hạ níu kéo khiến chị mệt mỏi. Em chấp nhận buông tay chị không phải vì em hết yêu chị... chỉ đơn giản là vì em chợt cảm thấy mình không xứng đáng với chị. Mong chị sẽ luôn hạnh phúc!
- Ơ! Oan cho em quá! Em đẩy chị mạnh lắm rồi đấy chứ. Thế nên chị mới ngã lăn quay đó!
- Mày nghĩ trình còi như mày đủ làm tao ngã lăn quay hả? Là do có đứa ném đã giấu tay thôi...
Nói tới đây, tự dưng An khựng lại, cô run run hỏi:
- Ông xã... có phải ông xã chính là người ném bà xã không? Phải chăng ông xã không hề ngủ?
Thực ra Niệm có tỉnh giấc một lần lúc chị Ly lớn tiếng gọi mấy đứa, tận mắt Niệm chứng kiến An bắt nạt Miên, chính cậu là người bốc bừa hai viên đá ném An. Thấy Miên giành lại được chiếc vòng rồi cậu mới lim dim ngủ tiếp.
- Ông xã! Mau trả lời bà xã!
An giận dữ gào lên, ông xã khinh không thèm trả lời cô, nhưng lúc Miên hỏi "CC" là gì thì ông xã lại nói:
- Là gì thì chỉ cần anh và em biết là đủ.
Niệm thò tay vào túi Miên lấy ra chiếc lắc chân ngọc trai. Ban nãy An giật mạnh quá khiến móc khoá bị hỏng rồi, là vòng Niệm tự tay xâu nên cậu tất nhiên biết cách thay chiếc móc khác. Xong xuôi, Niệm cúi xuống đeo lắc vào chân Miên rồi ghé tai em thì thầm:
- Biệt danh của hai đứa mình.
Miên chau mày ghé tai Niệm hỏi nhỏ:
- Cơm Cống à? Hay Cống Cơm?
- Đều đúng cả. Như nhau mà, miễn bên nhau là được!
Miên cười khúc khích, hai đứa thì thà thì thụt hại An sôi cả máu. Hoá ra chiếc lắc chân đó thực sự không dành cho An, vậy mà An lại tưởng bở chứ, thiệt quê hết sức. Quang thở dài mở hai hộp giữ nhiệt chị Thương chuẩn bị, một hộp đựng cơm nắm, một hộp đựng bánh mì vẫn còn nóng hổi. Ở trong giỏ đồ đem theo còn có cả đu đủ ngâm chua và rất nhiều loại rau sống, nước sốt để ăn kèm thịt nướng. Trước khi dùng bữa, trong khi mọi người lịch sự chúc nhau ngon miệng thì Niệm nẫu nề quay sang Miên nhận tội:
- Anh biết anh sai ở đâu rồi. Em nói rất đúng, anh đã bán rẻ mình chỉ vì một cái nem chua. Anh thề từ giờ dù đói khát đến mấy anh cũng sẽ giữ giá.
Tâm sự thật thà của một người coi đồ ăn là nguồn sống như Niệm khiến Quang, Ly, Miên, Đông, Minh ôm bụng cười nghiêng ngả. Tố An không cười nổi, cô đau lắm, tay đau một phần thì tim đau trăm phần. Thái độ dửng dưng của Dương Tất Niệm đã khiến cô bị mất hết mặt mũi, ông xã cư xử như vậy chẳng khác nào đem toàn bộ sĩ diện, tự trọng của cô quẳng xuống suối. Uổng công cô thương yêu ông xã, lúc nào cũng coi ông xã là số một, mong ước được đồng hành cùng ông xã trải qua những giây phút ngọt ngào của đời người. Quá thất vọng về ông xã, An tuyên bố:
- Bà xã hận ông xã! Từ nay không còn ông xã bà xã gì nữa! Chúng ta đường ai nấy đi!
Quyết định của chị An khiến tâm trạng Quang phấn chấn hẳn lên. Cậu cứ ngỡ sau khi dứt điểm với anh Niệm, chị đại nhóm Bát Cọp sẽ lao vào vòng tay mình. Ngặt nỗi, mọi chuyện chẳng hề suôn sẻ như thế. Chị rất lười trả lời cuộc gọi hoặc tin nhắn của cậu. Mỗi buổi tan trường cậu thường lảng vảng quanh khu nhà chị ở, chỉ mong được gặp chị, gặp rồi thì chào chị một câu xong lại lủi thủi đi về. Kiên trì suốt hai tháng liền, chị An rốt cuộc cũng chủ động nhắn tin cho cậu, ngặt nỗi, đó là một tin rất buồn.
"Chị trúng học bổng du học Mỹ rồi Quang ạ. Giờ chị đang hoàn tất thủ tục để kịp nhập học."
"Chị săn học bổng là để đi tìm anh Niệm cơ mà? Giờ anh ấy vẫn đang ở trong nước, chị sang đó làm gì?"
Quang sốt sắng nhắn tin hỏi han, chị An nhắn lại:
"Chị sang đó để viết tiếp những giấc mơ còn dang dở."
"Đợi em được không? Chị Ly kể cho em về những ấp ủ trong quyển nhật ký của chị rồi! Đợi em lớn, em cùng chị đi du học, cùng chị đi du lịch vòng quanh thế giới, cùng chị tổ chức đám cưới thật to, cùng chị xây biệt thự báo hiếu ông bà ba mẹ, cùng chị đặt tên cho con..."
"Những giấc mơ chị ấp ủ chỉ dành riêng cho ông xã, cho dù hiện tại bọn chị chẳng là gì của nhau thì chị cũng không muốn tìm đại một người khác để thay thế."
Con đường phía trước tuy xa và dài, không có ông xã nhất định sẽ rất cô đơn, nhưng Tố An tin, nếu cô cứ kiên trì đi thì sẽ có ngày đến đích. Tuy sĩ diện cắt đứt quan hệ với Niệm, nhưng An vẫn mong Quang hé lộ tin tức của mình tới Niệm, hi vọng ngày mình rời quê hương người đó sẽ tới tiễn biệt, ôm mình vào lòng, chúc mình lên đường may mắn. Tiếc rằng, ngày hôm ấy, chỉ có em trai của người đó tới. An nhận bó hoa hồng của Quang, cố vùi mặt thật sâu vào những bông hoa, giả bộ ngửi ngửi để che đi những giọt nước mắt.
- Nếu muốn, chị cứ khóc thật to! Em sẽ che cho chị!
- Vớ vẩn, chị mày mà yếu đuối thế à?
Bộ dạng chị An rất vênh nhưng giọng chị lại nghẹn ngào. Quang não nề nhìn chị, ba mẹ chị rớt nước mắt theo con, ông nội chị thì ra sức dỗ dành cháu gái, ông bảo bất cứ lúc nào An muốn, An cũng có thể bỏ học về nhà ông nuôi. Ở cách đó không xa, Dương Tất Niệm khẽ thở dài. Đối với cậu, ngoài những lúc hành xử bốc đồng ra thì Tố An vẫn là một cô bạn tốt, tính cách cương trực hào sảng. Nếu như Dương Nhất Quang không có cảm xúc đặc biệt với An thì có lẽ cậu đã chạy qua chào bạn một câu. Nhưng vì em trai, Niệm lựa chọn đứng ở góc khuất cùng Miên, đợi An lên máy bay thì hai đứa vác Quang về nhà. Biết rõ Quang đang chán đời nên Miên đã làm sẵn bắp rang bơ, anh Niệm thì lắp hẳn máy chiếu trong chuồng lợn để xem phim cùng các em. Quang khóc như mưa, hết lau nước mắt vào áo anh trai lại quay sang dụi dụi mặt lên vai em gái, mếu máo rền rĩ:
- Miên! Sao chị An lại không thích anh hả em? Em thử nói xem anh có chỗ nào không bằng anh Niệm chứ?
- Chỗ nào cũng không bằng.
Miên buột miệng nhận xét, anh Quang đau khổ gào thét om sòm. Nhận ra mình lỡ lời, cô vỗ vai anh an ủi:
- Thôi! Nín đi! Em thương! Anh Quang của em đẹp trai nè, học giỏi nè, chơi thể thao xuất sắc nè, thiếu gì gái theo!
- Miên nói đúng đấy! Em là đỉnh của đỉnh luôn. Ăn chút bắp bơ rang cho bớt sầu đời em ạ!
Niệm dỗ dành em trai, thấy Quang lắc đầu, cậu bỏ luôn bắp bơ rang vào mồm mình nhai ngồm ngoàm.
- Ngon hem?
Miên tò mò hỏi, Niệm gật đầu. Quang cáu:
- Hem cái gì mà hem? Lớn tướng rồi cứ hem hem!
- Em đâu có nói "hem" với anh đâu? Từ hồi em lớn em chỉ dùng từ đó với anh Niệm thui mà. Tại vì trong mắt anh Niệm, em vẫn còn bé bỏng lắm ý, anh Niệm nhỉ?
- Đúng rồi! Miên nói hem sai chút nào luôn!
Niệm nhại giọng Miên, Quang bực tức gào lên:
- Thôi! Cho tôi xin! Hai ông bà điệu ít thôi, điệu quá chảy nước ngập hết cả chuồng lợn bây giờ.
Dưới sự phẫn nộ của Quang, Miên và Niệm im re được hẳn năm phút. Cả ba tập trung ngồi xem phim, tới phân đoạn anh nam chính hôn chị nữ chính say sưa đắm đuối, mắt Miên tròn xoe, cô ngây ngô nhận xét:
- Ơ hay! Hai anh chị này hôn nhau mãi thế nhỉ? Hôn gì mà hôn tận năm phút!
- Năm phút hay mười phút thì kệ người ta. Người ta không hôn lấy đâu phim cho mình coi? Im lặng tận hưởng đi!
Quang khuyên nhủ, Miên băn khoăn thắc mắc:
- Anh Niệm! Hôn nhiều thế có mệt lắm không anh?
- Anh không rõ nữa. Muốn biết thì phải thử!
Niệm thật thà đáp, Miên đăm chiêu hỏi:
- Thử? Thử kiểu gì ạ?
Bởi vì Quang đang ngồi giữa nên Niệm phải đẩy em trai ra đằng sau một chút để Miên có thể nhìn rõ mình. Cậu dùng ngón trỏ chỉ vào môi, nghiêm túc trả lời:
- Thì cứ thử kiểu chân thật nhất thôi em ạ.
Miên ngượng chín đỏ chín hồng, dường như cô đã quên mất anh Quang đang có mặt ở trong chuồng lợn, vô tư rướn người, thẹn thùng ghé môi mình chạm vào môi anh Niệm. Dương Nhất Quang nom hai chiếc môi xinh dần tiến về phía nhau, vô duyên chắn luôn cả màn hình máy chiếu thì trong lòng dâng lên một sự ức chế không hề nhẹ. Cậu véo má hai kẻ đáng ghét, bực bội tách họ ra xa nhau rồi cau có xỉa xói:
- Ơ hay? Tôi lạy hai ông bà! Tôi đang ngồi thù lù như đống mứt ở ngay đây chứ có phải không khí đâu nhờ?
Miên câm nín không dám đôi co. Niệm đợi em trai nguôi giận, thấy nó chăm chú coi phim rồi mới ngồi lùi về phía sau, lén đưa tay nhéo vai Miên. Miên hiểu ý, cô lặng lẽ trườn vào vòng tay của anh Niệm. Anh xoa má cô, dịu dàng hôn lên môi cô. Bọn họ hôn nhau hết sức nhẹ nhàng và vô cùng giữ kẽ, chẳng hiểu sao vẫn bị Quang phát hiện ra. Cậu đứng phắt dậy, hai tay khoanh trước ngực, kính cẩn cúi đầu van nài:
- Dạ, "iem" bẩm "oanh Niệm", "iem" thưa "chuỵ Miên", rằng thì mà là... hai "oanh chuỵ" một vừa hai phải thôi cho FA người ta còn sống nữa chứ ạ!
Anh Quang chỉ được cái nói quá thôi, mỗi dịp Tết đến xuân về Miên đi coi pháo hoa thấy các đôi yêu nhau hôn nhau ầm ầm nhưng mấy người FA vẫn sống nhăn răng ra đấy thôi. Anh Quang nom mạnh mẽ vậy mà tâm hồn yếu đuối ghê, mỉa mai tụi cô xong anh kéo cô ra khỏi anh Niệm, nhảy vào ôm anh Niệm của cô rồi sụt sùi năn nỉ:
- Anh Niệm! Hôm nay anh là của riêng em nhé! Em mới là em ruột của anh ý, còn nó chỉ là em nuôi thôi. Người ta bảo một giọt máu đào hơn ao nước lã mà anh, không lẽ trong lúc em gặp khó khăn hoạn nạn, anh lại bỏ mặc em?
Nể tình em trai đang gặp chuyện buồn, tinh thần bất ổn đầu óc rối ren, Dương Tất Niệm không chấp phát ngôn ba xàm ba láp của nó mà chỉ thở dài bảo Miên về phòng. Biết Miên sẽ giận nên đợi Quang thiu thiu ngủ, Niệm mò sang phòng em dỗ dành. Mặc kệ Niệm chào rõ to, em vẫn chăm chú xem clip dạy nấu ăn trên mạng. Niệm nhấc bổng em lên, cậu ngồi xuống ghế, sau đó mới đặt em ngồi trong lòng mình. Miên muốn trườn xuống nhưng không được, anh giữ chặt quá chừng, cô chỉ còn cách hờn dỗi:
- Ơ! Thân quen gì đâu mà cứ sấn vào nhau thế nhờ? Em còn tường một giọt máu đào hơn ao nước lã cơ đấy!
- Thì là thế... nhưng ai nói em là nước lã?
- Vậy em là cái thứ nước gì?
- Nước ngọt!
Niệm đáp bừa, Miên lườm nguýt tra khảo:
- Ngọt cỡ nào?
- Cỡ nào thì phải thử mới biết chứ!
Miên chưa kịp vặn vẹo thêm điều gì thì môi Niệm đã cuốn lấy môi cô. Anh hôn cô, một nụ hôn rất dài, rất sâu, một nụ hôn nhuộm đỏ đôi gò má của hai đứa, một nụ hôn chắc có lẽ phải vượt qua con số năm phút rất nhiều.
- Anh mệt không?
Miên bẽn lẽn hỏi. Niệm lắc đầu, cô tiếp lời:
- Em cũng vậy! Chả mệt tí nào sất.
- Vậy em thấy sao?
Niệm tò mò hỏi, Miên xấu hổ dụi mặt vào ngực anh, mãi một lúc lâu sau cô mới lí nhí đáp:
- Kiểu cũng ngòn ngọt ý... xong càng hôn lâu người nó lại càng lâng lâng... xong hồn em cứ như bị ai bắt quẳng lên mây... cảm giác như mình đang lơ lửng giữ không trung... thinh thích á! Anh thì sao?
- Anh cũng thích.
- Thích như nào mới được chứ? - Miên gặng hỏi.
- Thích theo kiểu thích là nhích ấy.
Anh Niệm trả lời rất mông lung, chỉ có hành động của anh là chân thật thôi. Anh lại bắt đầu sấn lấy Miên, môi lưỡi quấn quít bên nhau hại đầu óc Miên mụ mị hết cả. Cô đuổi mãi anh mới chịu về phòng. Thực ra Niệm còn muốn ở với em thêm vài ba tiếng nữa, nhưng lo em thức khuya hại da nên cậu vui vẻ nghe lời. Tuy sáng hôm sau là ngày nghỉ nhưng Miên vẫn dậy sớm đi học làm bánh, Niệm và Quang có hẹn với ông nội. Ông lái xe đưa hai đứa tới khu nhà tình thương do tập đoàn Nhất Kỷ xây dựng cho những công nhân có hoàn cảnh khó khăn phát quà. Chứng kiến bữa trưa đạm bạc của nhiều hộ gia đình, ánh mắt Tất Niệm thoáng buồn, Nhất Quang thương cảm đưa ra giải pháp:
- Con nghĩ ông nên tăng tiền trợ cấp cho họ gấp ba lần con số hiện tại, như vậy họ sẽ thoả thích chi tiêu.
- Đó không phải là giải pháp hợp lý.
Tất Niệm nhận xét, Nhất Quang cáu kỉnh bảo:
- Anh đừng cái kiểu thùng rỗng kêu to, không hợp lý chỗ nào anh nêu ra em coi!
- Việc chúng ta tăng tiền trợ cấp lên gấp ba lần đồng nghĩa với việc tổng số tiền mà những công nhân nhận đó được hàng tháng sẽ bằng với tiền lương của quản lý, dẫn tới sự bất công cho những công nhân khác. Thay vì tặng người khác thật nhiều tiền, chúng ta nên tạo cho họ môi trường và điều kiện làm việc tốt để họ có thể tự mình kiếm được nhiều tiền.
Niệm phân tích khá đúng, ông Nhất thêm nếm:
- Điều quan trọng ở đây là nếu một ai đó được người khác hứa sẽ lo cho họ cả đời, ví dụ như ngày ngày có người luộc trứng, rang cơm cho họ ăn chẳng hạn, thì bản thân họ sẽ mất dần ý chí phấn đấu.
Quang đang bực nhưng nghe ông nội xỉa xói cũng phải ôm bụng cười ha hả. Ông Nhất bình thản nói tiếp:
- Thân là thằng đàn ông sức dài vai rộng mà để vợ nuôi thì thực sự... nhục không để đâu cho hết!
Nếu không vì tiếc người tài thì cũng không đến mức ông phải châm chọc cháu trai của mình. Tất Niệm cái gì cũng giỏi xuất thần, chỉ tiếc là không có chí hướng. Tận dụng chiêu bài vừa đấm vừa xoa, sau khi mỉa mai Niệm chán chê, buổi tối ông nhắn tin xoa dịu:
"Tất Niệm! Sống một cuộc đời mà chỉ nghĩ tới lợi ích của bản thân mình thì đó là một cuộc đời vô nghĩa!"
Dương Tất Niệm tất nhiên hiểu ý ông nội muốn truyền đạt. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu trằn trọc suốt một đêm liền để suy nghĩ nghiêm túc về tương lai của mình. Hình ảnh những đứa trẻ trong khu nhà tình thương hò hét sung sướng khi được Niệm phát bánh ngọt cứ ám ảnh Niệm mãi. Hoá ra hạnh phúc không chỉ là được ăn ngon, hạnh phúc còn là khoảnh khắc trông thấy mọi người đều được ăn ngon. Niệm muốn trở thành người đem tới môi trường và điều kiện làm việc tốt để nhân viên của tập đoàn Nhất Kỷ có thể kiếm được thật nhiều tiền, để gia đình bọn họ được thoả thích thưởng thức những món ăn ngon.
Sau bao nhiêu năm chơi bời đổ đốn, Dương Tất Niệm rốt cuộc cũng tu chí phấn đấu. Ngoài thời gian ăn, ngủ ra thì Niệm chủ yếu vùi mình trong thư viện của gia đình để đọc sách kinh tế. Năm Niệm học lớp mười hai, ông nội là người chuẩn bị hồ sơ cho cháu trai đi du học. Tuy điểm thi các chứng chỉ như SAT, GMAT, TOEFL,... của Niệm đều đạt tuyệt đối nhưng điểm số trên lớp mấy năm trước của thằng bé khá thấp, lại không có giải thưởng thể thao hội hoạ nào nên trong số mười lăm trường ông gửi hồ sơ thì có tới sáu trường từ chối ngay từ vòng đầu. Chín trường còn lại đều yêu cầu thí sinh phải trải qua vòng phỏng vấn. Tuy có lựa chọn phỏng vấn trực tuyến nhưng ông Nhất vẫn đích thân đưa Niệm ra nước ngoài, tới tận các trường đại học ứng tuyển để trực tiếp gặp mặt hội đồng tuyển sinh. Ngồi chờ cháu trai bên ngoài mà ruột gan ông cứ cồn cào như ngồi trên đống lửa, run rẩy khéo còn hơn phụ huynh của nó. Lo lắng cho Niệm bao nhiêu thì lúc kết thúc buổi phỏng vấn, thấy các giáo sư khen ngợi thằng bé ông mát lòng mát dạ bấy nhiêu.
Việc Dương Tất Niệm trúng tuyển cả chín trường đại học top đầu đã khiến cả họ Dương một phen choáng váng, người xuýt xoa thán phục, người đồn ông Nhất đi cửa sau. Dương Tất Niệm chọn học Harvard. Sự nỗ lực không ngừng nghỉ mấy năm qua cũng giúp Dương Thuỳ Miên nhận được suất tuyển thẳng vào khoa Ẩm Thực của trường Đại học Quốc tế CL. Cả anh và cô đều đỗ đại học, nhưng cô lại không thể vui nổi. Cô không thể bỏ trường đại học trong mơ của mình để đi theo anh, cũng không thể bảo anh ở nhà quanh quẩn bên cô. Tuổi trẻ đầy mộng mơ, thật khó để có thể vẹn toàn được cả tình yêu và sự nghiệp. Miên lựa chọn tôn trọng mục tiêu của đời anh, giống như cái cách anh tôn trọng khát vọng trở thành đầu bếp nổi tiếng của cô. Ngày ra sân bay tiễn anh sang Mỹ, trong khi mọi người đều sụt sịt thì gương mặt Miên vẫn rất rạng rỡ. Tới giờ phút quan trọng nhất xem chừng anh còn yếu đuối hơn cả cô, mắt anh hơi đỏ. Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên môi cô, thêm một chiếc thơm nữa lên gò má, một chiếc vào vành tai xinh, giọng anh nghèn nghẹn:
- Bé yêu! Đợi anh về! Anh nuôi bé!
- Ghê! Không cần em nuôi nữa à?
- Không. Anh nghĩ nên để anh lo cho em thì hơn, dẫu sao thì anh cũng là một thằng đàn ông sức dài vai rộng. Anh không muốn trở thành gánh nặng cho em.
- Được đấy! Rất có chí khí!
Miên khen ngợi. Cô quấn quít bên anh, nói cười ríu rít tít mù, mãi tới lúc đi tiễn anh về nhà, cô mới lên phòng lấy giấy viết thư ra nắn nót từng chữ:
"Gửi Cống của em,
Bất cứ lúc nào anh cảm thấy kiệt quệ, hãy quay về bên em. Em của bây giờ vẫn giống em của ngày đầu tiên mình gặp nhau, bất cứ lúc nào em cũng có thể kiếm cơm cho anh ăn. Em không cần anh nuôi, em chỉ cần anh bên em, chỉ đơn giản vậy thôi! Em đợi anh!
P/S: Cơm của anh."
Miên chiện dấu son môi của mình lên tờ giấy rồi gấp bỏ vào phong bì, nhờ chị Thương gửi sang địa chỉ ở bên Mỹ cho anh. Chị vừa cầm thư đi, nước mắt cô đã chảy cuồn cuộn xuống đôi gò má. Mới tối qua thôi ai kia còn nhì nhèo đòi ăn cơm cô rang, vậy mà bây giờ người đó đã trên máy bay rồi. Bay đường xa chắc mệt lắm!
- Chả biết đồ ăn trên máy bay có hợp khẩu vị anh Niệm không? Đi máy bay nhọc như thế liệu anh có ngủ được không? Mất ăn mất ngủ lại sụt cân thì chết dở!
Miên buột miệng ca thán, Quang vô tư nhận xét:
- Gớm! "Chuỵ" cứ "no hão"! "Oanh" Niệm không ăn ưỡn bụng ra rồi gáy khò khò thì "iem" bằng con kiến.
Miên thở dài thườn thượt. Mọi người vẫn ở nhà, chỉ có duy nhất một người đi xa thôi mà sao cô thấy không gian xung quanh đã vắng vẻ lạ thường. Chả phải lọ mọ dưới bếp nấu nướng tưởng nhàn lắm cơ, ai ngờ chán không tả nổi. Miên thèm cảm giác có ai đó lăng xăng quanh mình, thi thoảng lại nhón trộm thức ăn nhai tóp tép, thèm được trông thấy anh chau mày mỗi khi bị cô mắng xối xả:
- Rửa tay chưa mà đã ăn vụng? Lại đau bụng bây giờ!
- Đau bụng càng tốt! Cho em thương!
Người đâu mà... lầy đến thế là cùng! Miên quát:
- Quên đi! Còn lâu em mới thương!
Miên vừa dứt lời thì có người ôm bụng kêu oai oái, cô sốt sắng lao tới xoa bụng cho anh, còn anh thì nhìn cô cười tủm. Biết mình bị trúng mưu hèn kế bẩn, Miên ức nghẹn, nhưng được anh xoa dịu bằng một nụ hôn phớt lướt qua cánh môi xinh, cô lại nguôi ngoai. Miên nhớ anh Niệm quá chừng! Miên nhớ ánh mắt trìu mến, nhớ nụ cười tủm tỉm, nhớ cả đôi má phúng phính đáng yêu nữa. Miên là người cuối cùng anh ôm trước khi lên máy bay, chặt nhất, lâu nhất và cũng lưu luyến nhất. Vòng tay anh siết mạnh khiến trái tim cô như muốn nghẹn lại. Khi ấy mi mắt cô đã rưng rưng rồi, nhưng vì không muốn anh lên đường trong tâm trạng nặng nề nên cô cố kiềm lại, kiềm hoài, kiềm mãi, đến bây giờ thì vỡ oà. Miên khóc tức tưởi. Chị Ly chạy vào phòng ôm cô vỗ về, chị kể chuyện vui cho cô nghe, ngọt ngào dỗ dành:
- Nín đi em! Kiểu gì nghỉ hè Niệm chả về!
- Em... em biết thế... nhưng... nhưng cứ... bị... buồn ý... nhớ... nhớ... lắm... em... nhớ...
- Chị thương mà! Chị thương!
Mẹ Hoài, bà Kỷ đi ngang qua phòng thấy Ly kiên nhẫn động viên an ủi Miên thì nhìn Ly bằng ánh mắt trìu mến lắm. Nghe mẹ và bà nhận xét với nhau con gái dịu dàng như Ly thời nay hiếm vô cùng Ly thấy vui vui. Có thể vì Ly quá tuyệt vời nên sau khi Ly và Đông chia tay, Đông đã đau khổ rất nhiều. Em không ngừng soạn những tin nhắn hối lỗi, thậm chí còn xông lên phòng Miên tìm Ly nài nỉ:
- Ly! Em sai rồi mà! Tha thứ cho em đi mà!
- Anh còn có liêm sỉ để đòi hỏi sự tha thứ cơ à? Lúc anh hôn gái trong bar sướng chết người đi anh có biết chị Ly ở nhà đau lòng như nào không?
Miên đang buồn nhưng thấy bất công nên lớn giọng đòi lại công bằng cho chị. Đông quỳ xuống nhận lỗi:
- Em thề nụ hôn đó chỉ là trò chơi thôi! Em đi chơi với nhóm bạn cấp hai, chơi bài thua phải chịu phạt. Em đã xin tụi nó đừng đăng lên mạng xã hội rồi... vậy mà...
Ly thực sự chịu hết nổi Đông rồi. Em đẹp trai, xuất sắc nhưng không có ý chí tiến thủ. Em nhất định không chịu đi du học, em từ bỏ quyền thừa kế chuỗi siêu thị của gia đình chỉ vì giấc mộng trở thành nhà điêu khắc gỗ. Cái nghề đó liệu kiếm được bao nhiêu tiền mỗi tháng? Một cô gái xuất thân từ gia đình danh giá như Ly sao có thể làm bạn gái của một thằng đàn ông nghèo kiết xác? Một cô gái hoàn hảo như Ly cũng không thể vì lý do đó mà ruồng bỏ bạn trai mình. Thế cho nên nhân dịp Đông mắc sai lầm, Ly đá Đông luôn không do dự. Tất nhiên, ngoài mặt Ly vẫn tỏ vẻ đau khổ khôn nguôi, cô thẫn thờ hỏi Đông:
- Trò chơi gì kỳ vậy Đông? Mấy bữa nữa chơi thua chắc cũng phải lên giường luôn hả em?
- Em... em biết lỗi rồi. Em sẽ không bao giờ chơi với nhóm bạn đó nữa, chị cho em một cơ hội làm lại, được không?
- Chị đau lắm, Đông à!
Ly tự đấm những cú đấm thật mạnh vào người. Thấy sắc mặt chị trở nên tái nhợt, Miên vội vã đỡ chị lên giường, cay cú chỉ trích anh Đông:
- Biến mau! Đừng để em phải dùng nắm đấm! Thằng đàn ông thối tha như anh không xứng đáng với người con gái tuyệt vời như chị Ly. Chị là báu vật cần được trân trọng.
- Thôi đi Miên... dù sao chuyện cũng lỡ rồi. Đừng mắng anh... tội nghiệp anh. Tất cả khổ đau, đắng cay, chua xót hãy để mình chị chịu đựng thôi.
Ly thều thào khuyên nhủ Miên, Đông chua xót can ngăn:
- Ly! Đừng như thế! Là em ngu dại! Miên nói đúng, em là thằng đàn ông thối tha. Chị đánh em cũng được, mắng em cũng được, em chỉ xin chị đừng tự làm khổ mình.
- Chị yêu em còn hơn sinh mạng chị, sao chị có thể đánh mắng em?
Câu hỏi của Ly khiến Đông càng thêm hổ thẹn về sai lầm của mình. Cậu buồn bã bảo chị:
- Lỗi là do em. Em đã làm sai còn hèn hạ níu kéo khiến chị mệt mỏi. Em chấp nhận buông tay chị không phải vì em hết yêu chị... chỉ đơn giản là vì em chợt cảm thấy mình không xứng đáng với chị. Mong chị sẽ luôn hạnh phúc!