Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 23. Đứa Con Gái Năm Xưa
- Em ... em hiểu rồi. Nhưng Miên đẩy chị Ly anh ạ, anh cũng nên răn đe lại Miên đi.
- Việc đàn bà con gái tranh chấp nếu không quá nghiêm trọng thì anh không bao giờ can dự. Anh không rảnh.
- Rồi, anh bận, em biết rồi.
Quang cực kỳ ghét cách anh Niệm lên mặt dạy bảo. Tuy anh đã đảm nhiệm vị trí Chủ tịch tập đoàn Nhất Kỷ nhưng mỗi khi NIEM Group có việc gì quan trọng ba vẫn gọi điện bàn bạc với anh, việc đó khiến cậu rất buồn. Quang sợ mình đi quá đà chọc điên anh rồi anh nổi khùng lên đấm cho cậu một trận, cố ý tận dụng quãng thời gian cậu ở nhà dưỡng thương để thay cậu làm CEO của NIEM Group thì toi. Việc nhỏ không nhịn việc lớn bất thành, nên thôi, Quang không tranh luận với anh nữa. Niệm thấy em đã hiểu vấn đề thì thả nó xuống rồi quay vào phòng bệnh của chị Ly gọi:
- Miên! Em qua đây! Anh có việc gấp muốn nhờ!
Trước mặt ba mẹ Miên nào dám tỏ thái độ, cô cun cút chạy theo anh. Niệm kéo Miên vào một góc, dùng khăn giấy ướt lau đi lớp phấn trên mặt em, sau đó cẩn thận quan sát gò má bị sưng. Cũng may không sưng to, chắc mai sẽ khỏi thôi. Niệm thở phào nhẹ nhõm kéo Miên ra bãi đỗ, chưa cần hỏi ý kiến Miên cậu đã mở cửa tống cô vào xe, thản nhiên đeo dây bảo hiểm cho cô rồi lao vút đi. Niệm chở Miên về ngôi nhà đầy hoa tươi ven biển. Nếu cô đoán không nhầm thì đây là ngôi nhà Niệm ba xây tặng mẹ Hoài, hồi mang bầu anh Niệm mẹ từng ở đây một thời gian. Nơi đây vốn là chốn bình yên riêng tư của ba mẹ nên tụi cô chỉ được xem qua ảnh chứ chưa tới nghỉ dưỡng bao giờ. Nghe nói ngày anh Niệm nhậm chức Chủ tịch tập đoàn Nhất Kỷ, ba mẹ đã đem căn nhà này tặng cho anh như một món quà mừng. Được anh đưa về đây chơi trong lòng Miên khấp khởi mừng thầm, nhưng cô vẫn ngồi lì trên xe không chịu xuống.
- Ơ hay? Em tưởng anh có việc gấp muốn nhờ cơ mà?
Miên hạnh hoẹ, Niệm đáp:
- Thì đây, nhờ em ở đây với anh đêm nay cho vui.
Lúc ghé qua tháo dây bảo hiểm cho Miên, Niệm tranh thủ thơm lên trán em. Miên đẩy anh ra, cáu kỉnh mắng:
- Ghét! Đừng có mơi người ta.
- Ai thèm mơi?
Niệm cười cười hỏi Miên, đoạn lại tiếp tục thơm lên sống mũi thẳng tắp của em. Miên bực bội quát:
- Không mơi thế là cái gì đấy?
Niệm không những không thèm tìm lý do thoái thác mà còn thơm phát nữa lên cánh môi xinh rồi thản nhiên bảo:
- Là cái gì thì là...
- Là cái gì thì là mà được à? Không muốn gần gũi thắm thiết với người ta thì đừng có mơi! Vô trách nhiệm!
Miên nói bóng nói gió nhưng Niệm vẫn hiểu. Dạo gần đây thấy em cau có hoài, còn tưởng em bận bảo vệ tốt nghiệp nên căng thẳng, ai ngờ là do hiểu nhầm Niệm. Quá oan ức, có người mở cửa xe, vác người thương trên vai rồi lao thẳng vào nhà vứt em gọn ghẽ trên tấm nệm êm. Cậu kiểm tra chân em, thấy những vết bầm tím đã bay đi hết mới yên tâm đè lên người em, áp mặt mình chạm sát vào mặt em, tay Niệm cũng chạm tới chỗ mẫn cảm của em, khe khẽ mơn man nơi đó thật lâu rồi mới thành thật tâm tình:
- Em không biết anh đã phải chịu đựng khổ sở như nào đâu... không ai muốn gần em hơn anh...
Tuy khu rừng kia đã bị anh quan tâm tới mức đẫm sương nhưng Miên vẫn làm bộ không tin:
- Chỉ giỏi kiếm cớ.
Cảm thấy lời nói của mình không có tính thuyết phục, Niệm đành phải dùng hành động. Chiếc váy kẻ sọc của Miên rất nhanh đã bị kéo xuống, anh Niệm gửi rất nhiều những nụ hôn trên làn da màu nắng của cô. Thói quen hôn kỹ càng, tỉ mẩn của anh tạo không ít những vết lằn nho nhỏ, khiến cơ thể Miên run lên bần bật. Trong lúc tâm hồn cô yếu mềm nhất, anh đột ngột cùng cô hoà quyện. Cơn đau đớn khủng khiếp lan truyền đến từng tế bào, nước mắt giàn giụa, Miên đã rất muốn nhịn xuống nhưng rồi cô vẫn bật ra tiếng:
- Niệm! Em... em đau...
- Anh thương...
Anh Niệm thủ thỉ bên vành tai cô, chắc anh xót cô nên có ý muốn rời khỏi, tuy nhiên Miên lại cảm thấy hơi hụt hẫng nên vòng tay qua ôm anh thật chặt, cô nhõng nhẹo:
- Đừng rời em... xin anh đó...
- Nhưng em đau...
- Đau nhưng ngọt... em thích ngọt...
Miên lí nhí nói, anh Niệm chiều theo ý cô, anh liên tục hôn môi xoa dịu cô. Miên không nghĩ cơn đau lại qua nhanh vậy, những xúc cảm còn lại trong cô chỉ là sự ngọt ngào thấu xương thấu tuỷ. Cô để anh ôm mình dậy, lười biếng tựa đầu vào vai anh, cùng anh triền miên không dứt. Miên yêu lắm những giây phút này, khi cô được bao bọc người đàn ông của mình, được gần gũi anh, được cảm nhận đôi môi anh âu yếm vỗ về phần thanh xuân căng tràn mọng nước.
- Niệm!
Miên khẽ gọi, hầu như lúc nào bọn họ gần nhau em cũng gọi tên Niệm, và tiếng gọi nho nhỏ của em luôn làm tan chảy trái tim cậu. Miên nhận ra được vẻ trìu mến của anh, thế nên cô gọi anh nhiều hơn, cô thậm chí còn phấn khích hỏi:
- Niệm! Anh có biết các chữ cái trong tên hai đứa mình giống nhau không? Niệm... chỉ cần đảo hai chữ N và M, xoá đi dấu nặng là thành Miên.
Niệm biết. Niệm vốn biết đọc và viết từ khi còn rất nhỏ nên Niệm đã biết từ lúc bọn họ cùng ở với mẹ Mơ rồi. Hồi xưa cậu bâng quơ gợi ý để mẹ Hoài đặt tên em là Dương Thuỳ Miên cũng chỉ vì muốn tên em khi viết tắt gần với tên mình. DTM và DTN chẳng phải chỉ khác nhau mỗi xíu xíu thôi hay sao? Tuy nhiên Niệm vẫn giả bộ sốc:
- Thật vậy hả? Hay nhỉ?
- Vâng, như là định mệnh ý anh nhờ... định mệnh em nhặt được anh dưới cống!
Miên vui vẻ nhận xét, Niệm tủm tỉm dùng lưỡi miết qua môi em, gò má em, cả vành tai nhỏ xinh hại em nhột quá cười nắc nẻ. Bắt nạt em một hồi lâu xong còn được em nấu cho một bữa cơm thịnh soạn, Niệm thấy chị Nhi nói chuẩn không cần chỉnh, số Niệm cực sướng! Nào là cua sốt me thơm ngào ngạt, nào là sứa nộm hoa chuối nhiều sắc màu bắt mắt, còn có cả mực xào dứa, chả ram giòn tan và tôm hùm nướng phô mai. Em được cái tháo vát, biết sắp xếp thời gian nên nấu nhanh lắm, quan trọng là món nào cũng ngon, cũng vừa khẩu vị của Niệm. Ở công ty Niệm nghiêm chỉnh bao nhiêu thì ở với Miên, Niệm đổ đốn bấy nhiêu. Niệm chỉ thích ngồi bên cạnh em, ôm em, nhõng nhẹo em, tì cằm lên vai em rồi lười biếng để em đút thức ăn cho mình.
- Còn ai chiều anh hơn em hem?
Miên nheo mắt hỏi, Niệm lắc đầu. Miên gỡ thịt cua cho anh rồi lại hỏi:
- Được cưng chiều quá vậy có khi nào chán em không?
Anh Niệm tuy đang nhai đồ ăn ngồm ngoàm nhưng vẫn tiếp tục lắc đầu, khi ấy Miên nhẹ dạ cả tin nên rất tin anh. Cô thực sự không thể ngờ sẽ có một ngày anh ghét bỏ cô. Sáng sớm hôm sau bọn họ trở về thành phố, trước khi cô xuống xe chạy vào nhà anh còn thơm trán cô rồi mới tới công ty. Đêm đó đợi mãi không thấy anh về, tưởng anh bận nên Miên đi ngủ tước. Khi tỉnh giấc cô mới biết cả đêm anh không hề về nhà, nghe anh Quang kể anh Niệm còn đập tan đồ đạc trong văn phòng của mình. Một người luôn bình tĩnh như anh sao có thể bị kích động mạnh tới như vậy? Sợ anh đã hiểu nhầm gì đó, Miên nhắn tin phân trần:
"Niệm! Giận em à? Có phải vì trưa hôm qua em gặp anh Quân không? Lúc đó em mang cháo vào viện cho ông nội nên tình cờ gặp anh Quân cũng đang vào thăm ba anh ấy, tụi em có nói chuyện với nhau vài ba câu, nhưng chỉ là xã giao thôi chứ tuyệt đối không có gì mờ ám cả."
Thực ra Miên còn cùng anh Quân vào thăm ba anh nữa, nhưng cô chưa dám kể vì sợ anh Niệm phát hoả. Tại dù sao cũng là anh em với nhau, ba anh bệnh chả nhẽ cô cứ thế phớt lờ thì không hay. Ba anh Quân hơi đen, suốt ngày bị anh trêu là mặt ba giống con khỉ mà bác cũng hiền, chỉ lườm con trai chứ không mắng chửi gì cả. Bác đang điều hành một tập đoàn chuyên sản xuất than và phân bón. Ngồi chỗ bác cỡ chục phút Miên mới qua phòng ông nội, sức khoẻ của ông vẫn tốt, bữa nay ông chỉ vào đây kiểm tra định kỳ thôi. Ban đầu ông và cô nói chuyện rất vui vẻ, ông còn hỏi bao giờ đẻ cho ông thằng cháu đích tôn hại Miên ngượng chín mặt mày. Chỉ là, từ sau khi cô nhỡ tay làm đổ chiếc túi xách thì thái độ ông khác hẳn. Ông nhìn chằm chằm vào chiếc vòng của cô, còn hỏi cô lấy ở đâu ra? Miên thật thà đáp:
- Dạ, ngày xưa mẹ Mơ nhặt được con thì chiếc vòng đó đã đeo trên cổ con rồi, nhưng vì đó là chiếc vòng của người lớn nên mẹ tháo nó ra và cất trong tủ nhà bà Mận. Bẵng đi một quãng thời gian mẹ cũng quên mất, tới năm ngoái về quê dọn đồ thấy nó mẹ mới nhớ ra đưa cho con, vì mẹ nghĩ có thể là kỷ vật của người thân ông ạ.
Miên vô tư kể lể mà không hề biết chân tay ông Nhất đang vô cùng run rẩy. Chiếc vòng của Miên chính là chiếc vòng năm xưa ông đặt tặng riêng cho chị Hương, phần thưởng vì chị đã mang bầu đứa con của ông. Chiếc vòng ấy do chính ông thiết kế, trên thế giới đảm bảo không có chiếc thứ hai. Hồi đó do con trai cứng đầu không chịu về làm cho mình, sợ tập đoàn Nhất Kỷ sau này bơ vơ không có người chăm nom nên ông đã làm một việc hết sức ngu xuẩn là nhờ chị Hương đẻ giúp mình một đứa nhỏ. Tuy nhiên, sau khi phát hiện ra Hương là một con đàn bà khốn nạn, ông thực sự rất hối hận về hành động của mình. Ông cầm một xấp tiền vứt vào người nó rồi chau mày ra lệnh:
- Vĩnh viễn biến khỏi thành phố này!
- Chủ tịch... Chủ tịch bình tĩnh... Chủ tịch không thương em thì cũng phải thương con chứ. Nhỡ đâu đứa trẻ của em là con trai thì sao? Nó sẽ giỏi giang, phong độ như anh, sẽ giúp anh san sẻ biết bao âu lo trong công việc.
Hương nức nở năn nỉ, nhưng ông tuyên bố dứt điểm rằng là con trai hay con gái thì cũng không quan trọng nữa rồi. Căn bản đứa trẻ được sinh ra bởi một người phụ nữ độc ác, tanh tưởi và thủ đoạn như chị Hương đây thì không thể nào được mang họ Dương, càng không có tư cách trở thành người thừa kế. Vài tháng sau, con Hương mất dạy dám gửi kết quả siêu âm thai cho bà Kỷ kèm lời nhắn nhủ đứa trẻ của nó là con gái, bé sẽ không tranh giành quyền thừa kế với Nhất Niệm, mong bà đón bé về nuôi hại bà tức hộc máu. Ông Nhất điên tiết sai ông Nhị tới doạ chị Hương rằng còn dám lộng ngôn một lần nữa thì đừng mong sống yên. Thế nhưng một thời gian sau nó lại lấy số lạ nhắn tin cho ông:
"Em tìm được chỗ dựa của đời mình rồi. Rất tiếc em phải bỏ con gái của chúng ta. Em không có lỗi gì cả, là Chủ tịch ép em! Chính Chủ tịch dồn em đến đường cùng! Chủ tịch sẽ phải chịu quả báo!"
Ông cứ nghĩ mọi chuyện đến đấy là xong nên không còn lấn cấn gì nữa. Chỉ là sự xuất hiện của chiếc vòng năm xưa lại một lần nữa khiến ông bàng hoàng. Ông cố gắng giữ bình tĩnh để ăn tô cháo Miên nấu một cách tự nhiên nhất. Dùng xong bữa trưa, ông chau mày hỏi con bé:
- Sao vẫn còn trẻ mà đã có tóc bạc vậy con?
- Tóc con bạc á ông?
Miên hoảng hốt hỏi lại, ông Nhất gật đầu nói cô ngồi lại ông nhổ cho. Nhổ xong vài sợi ông liền thừa nhận:
- Ôi chao, do mắt ông kém chứ tóc Miên vẫn còn đen lắm. Thôi Miên về trước đi con, ông còn có chút việc ở đây.
- Dạ, vậy con xin phép ông con về trước ạ.
Miên thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa thì cô tưởng mình bị chứng bạc tóc sớm, thực ra cô chẳng sợ bị bạc đầu, chỉ sợ nom già xấu không quyến rũ được anh Niệm nữa thôi. Đợi Miên rời khỏi phòng, ông Nhất giật luôn vài sợi tóc của mình rồi đưa hai mẫu tóc cho ông Nhị đem sang khoa khác làm xét nghiệm ADN. Phần vì bệnh viện Nhất Kỷ có trang thiết bị rất hiện đại, phần vì là yêu cầu cấp bách của ông Nhất nên chỉ sau vài tiếng đã có kết quả, nhìn vào hàng chữ kết luận ông và Miên có huyết thống cha con với độ chính xác gần như tuyệt đối mà ông bủn rủn hết cả người.
- Thôi anh ạ, chuyện cũng đã rồi. Nghĩ thoáng ra thì ở độ tuổi năm đó của anh mà vẫn làm cho con Hương dính bầu chẳng phải quá phong độ hay sao? Đổi lại là em có cày cuốc cả năm cũng không gieo mạ được.
Ông Nhị động viên, ông Nhất khẽ thở dài, hoàn cảnh của ông Nhị kể ra cũng đáng thương. Hồi bước sang tuổi tứ tuần, có một đợt ông Nhị bị cảm lạnh, được vợ cho uống khá nhiều thuốc bổ, chả biết bổ béo kiểu gì mà sau đợt đó ông bị vô sinh luôn, cũng may hai vợ chồng con cái đuề huề rồi nên không ảnh hưởng lắm. Ông Nhất nghi ngờ vợ ông Nhị cố tình chơi khăm vì sợ chồng ra ngoài gái gú rước cục nợ về nhà. Ông Nhị thì vẫn luôn bảo vệ vợ, cho rằng mọi chuyện chỉ là sự cố. Chuyện qua lâu rồi nhưng mỗi lần nhắc tới hai ông vẫn chưa thống nhất được quan điểm, bữa nay chẳng có tâm trạng nên ông Nhất bỏ qua luôn không đôi co, ông hắng giọng sai ông Nhị tới gặp chị Hương thu thập thông tin.
Tầm hai tiếng sau ông Nhị trở về ông Nhất mới biết năm xưa chị Hương bị ngã nên đẻ non. Vì đứa trẻ bị sinh thiếu tháng, lúc ra khỏi bụng mẹ nom vừa bé tí xíu vừa xấu xí nên nó quyết định bỏ rơi đứa bé. Nó đeo cho con chiếc vòng ông tặng rồi đặt đứa nhỏ nằm cùng một khu với những đứa nhỏ xấu số khác, nó đinh ninh rằng đứa nhỏ yếu ớt như vậy sẽ chẳng sống được bao lâu. Chắc nó cũng không ngờ Miên mạng lớn được chị Mơ nhặt về, và rồi nó tới nhà ông ở như một trò đùa của số phận. Con gái bên mình bao nhiêu năm, ngay cả việc con sinh cùng năm với Niệm, chỉ kém thằng bé vài tháng tuổi ông cũng không nghi ngờ gì cả, thậm chí ông còn định gả nó cho cháu trai mình. Ông trách đời éo le một thì trách mình ngu xuẩn mười, chuyện đã sai trong quá khứ, bây giờ ông chỉ biết ngăn chặn những sai lầm tiếp theo trong tương lai. Ông gọi Tất Niệm tới viện, sau khi thuật lại mọi chuyện xưa cũ và đưa cho Niệm đọc kết quả xét nghiệm ADN, ông buồn buồn bảo cháu trai:
- Tất Niệm! Ông Nhị đã thay ông quán triệt những người biết chuyện này phải kín mồm kín miệng rồi. Giờ ông chỉ xin con đừng tiết lộ bất kỳ điều gì cả. Thứ nhất, bà đã khổ vì ông nhiều rồi, ông không muốn bà phải chịu thêm bất kỳ sự đả kích nào nữa. Thứ hai, mẹ ruột của Miên không chỉ khiến bà chướng mắt mà còn có xích mích với mẹ Hoài của con, nếu chuyện bị lộ ra thì e rằng Miên sẽ bị mọi người ghét bỏ. Ông không doạ con đâu, ông chỉ nói sự thật cho con nắm được tình hình để mà biết đường cư xử.
Thấy Niệm sốc không nói được gì, trán thằng bé đổ mồ hôi lấm tấm, tay chân run lẩy bẩy, ông xót cháu trai quặn cả ruột, nhưng ông vẫn bất đắc dĩ nói:
- Vì chuyện sẽ được giữ kín nên con vẫn có thể gọi Thuỳ Miên là em, nhưng xin con hãy nhớ Miên thực chất là cô ruột của con... giữa con và Miên tuyệt đối không thể có tình cảm trai gái... như vậy là trái với luân thường đạo lý con à... giữa bọn con... chỉ có thể là tình thân. Ông biết là rất khó khăn... nhưng mà con đừng nghĩ tiêu cực quá, thực ra con vẫn có thể yêu thương Miên giống như cách con yêu thương Quang, yêu thương ba mẹ, yêu thương ông bà...
- Niệm! Con nói gì đi, Niệm!
- Đừng để ông lo, Niệm à!
- Niệm! Con ghét ông à? Đừng ghét ông nội nhé Niệm! Ông không muốn bị Niệm ghét bỏ.
Dương Ngọc Nhất luôn coi Dương Tất Niệm là bảo bối trân quý, là cục cưng vô giá nên ông rất sợ Niệm sẽ xa lánh ông. Rất may, Niệm là một đứa trẻ hiểu chuyện, Niệm không hề nói lời trách móc lỗi lầm xưa cũ của ông, Niệm chỉ bảo ông đừng nghĩ nhiều rồi gọi lái xe tới viện đưa ông về. Niệm không về nhà cùng ông, sau khi trở lại văn phòng của mình, cậu sai trợ lý về nhà tìm bàn chải đánh răng của ông và Miên để đem đi xét nghiệm ADN thêm một lần nữa. Tuy đã đọc tờ giấy xác nhận ông đưa, biết ông nội sẽ không lừa mình chuyện động trời như thế nhưng Niệm vẫn mong sẽ có sai sót. Đêm hôm đó Niệm đã cầu nguyện rất nhiều. Chỉ là, cuộc điện thoại lúc ba giờ sáng xác nhận quan hệ cha con giữa Miên và ông Nhất đã bóp nát toàn bộ hi vọng của Niệm. Cả người cậu như muốn nổ tung. Chiếc bàn làm việc bị đập tan, giấy tờ sổ sách bay toán loạn, laptop vỡ vụn, đồ vật trong phòng mỗi thứ một nơi. Có người ngồi thu lu một góc, bàn tay rướm máu vì bị những mảnh vỡ sượt qua. Căn phòng ngổn ngang lộn xộn, nhưng chắc chẳng thể bề bộn như tâm trí cậu lúc này. Màn đêm đen tối dần bị thế chỗ bởi những tia nắng ban mai lấp lánh, thế nhưng hố đen trong lòng cậu, vĩnh viễn chẳng có gì có thể xoa dịu. Điện thoại khẽ rung, Miên nhắn tin cho cậu, em tưởng cậu giận nên giải thích qua về việc gặp gỡ Quân, sau đó em nhắn thêm:
"Chúc ngày mới tốt lành nhé anh yêu!"
Ngày mới không được ở bên em thì sao có thể tốt? Chỉ chưa đầy hai tư tiếng trôi qua em đã trở thành cô của Niệm. Là cô ruột! Cô bên đằng nội! Cô là con gái của ông nội! Cô tên Miên! Cái tiếng cô nghe sao chua chát?
"Niệm! Bận à? Em nhớ Niệm!"
Niệm cũng nhớ em... Niệm... đã biết rõ sự thực rồi, mà sao vẫn có thể nhớ cô của mình da diết tới vậy? Niệm cố đè nén để không nhắn tin trả lời em, một lát sau ông Nhất cũng qua trụ sở chính của tập đoàn Nhất Kỷ, sáng dậy nghe thằng cu Minh con nhà cậu Bách gọi điện báo đồ đạc trong phòng thằng bé nát bươm ông liền vội vã tới đây. Ông thuê người lặng lẽ vào dọn dẹp rồi lại lặng lẽ an bài lại nội thất mới cho cháu trai. Suốt cả một ngày người ra người vào liên tục nhưng Tất Niệm chỉ ngồi một góc, ánh mắt đờ đẫn nhìn qua lớp cửa kính. Ông cũng không biết nó nhìn gì nữa? Là những toà nhà cao chọc trời hay là dòng người tấp nập phía dưới? Liệu Niệm có đang oán hận ông? Liệu thằng bé có ước mình không phải cháu trai ông?
- Niệm! Ông nội xin lỗi Niệm. Là ông sai... ông tìm cho con một cô gái thật tốt để kết hôn, được không?
- Một người biết nấu cơm ngon, nhé con!
- Một cô gái có nụ cười rạng rỡ và làn da màu nắng giống như Miên, được không con?
- Ông hứa sẽ tìm một người nuông chiều con hơn cả Miên, người đó sẽ ở bên con chia sẻ niềm vui nỗi buồn, sẽ thay Miên đi cùng con tới cuối con đường, con nhé!
- Việc đàn bà con gái tranh chấp nếu không quá nghiêm trọng thì anh không bao giờ can dự. Anh không rảnh.
- Rồi, anh bận, em biết rồi.
Quang cực kỳ ghét cách anh Niệm lên mặt dạy bảo. Tuy anh đã đảm nhiệm vị trí Chủ tịch tập đoàn Nhất Kỷ nhưng mỗi khi NIEM Group có việc gì quan trọng ba vẫn gọi điện bàn bạc với anh, việc đó khiến cậu rất buồn. Quang sợ mình đi quá đà chọc điên anh rồi anh nổi khùng lên đấm cho cậu một trận, cố ý tận dụng quãng thời gian cậu ở nhà dưỡng thương để thay cậu làm CEO của NIEM Group thì toi. Việc nhỏ không nhịn việc lớn bất thành, nên thôi, Quang không tranh luận với anh nữa. Niệm thấy em đã hiểu vấn đề thì thả nó xuống rồi quay vào phòng bệnh của chị Ly gọi:
- Miên! Em qua đây! Anh có việc gấp muốn nhờ!
Trước mặt ba mẹ Miên nào dám tỏ thái độ, cô cun cút chạy theo anh. Niệm kéo Miên vào một góc, dùng khăn giấy ướt lau đi lớp phấn trên mặt em, sau đó cẩn thận quan sát gò má bị sưng. Cũng may không sưng to, chắc mai sẽ khỏi thôi. Niệm thở phào nhẹ nhõm kéo Miên ra bãi đỗ, chưa cần hỏi ý kiến Miên cậu đã mở cửa tống cô vào xe, thản nhiên đeo dây bảo hiểm cho cô rồi lao vút đi. Niệm chở Miên về ngôi nhà đầy hoa tươi ven biển. Nếu cô đoán không nhầm thì đây là ngôi nhà Niệm ba xây tặng mẹ Hoài, hồi mang bầu anh Niệm mẹ từng ở đây một thời gian. Nơi đây vốn là chốn bình yên riêng tư của ba mẹ nên tụi cô chỉ được xem qua ảnh chứ chưa tới nghỉ dưỡng bao giờ. Nghe nói ngày anh Niệm nhậm chức Chủ tịch tập đoàn Nhất Kỷ, ba mẹ đã đem căn nhà này tặng cho anh như một món quà mừng. Được anh đưa về đây chơi trong lòng Miên khấp khởi mừng thầm, nhưng cô vẫn ngồi lì trên xe không chịu xuống.
- Ơ hay? Em tưởng anh có việc gấp muốn nhờ cơ mà?
Miên hạnh hoẹ, Niệm đáp:
- Thì đây, nhờ em ở đây với anh đêm nay cho vui.
Lúc ghé qua tháo dây bảo hiểm cho Miên, Niệm tranh thủ thơm lên trán em. Miên đẩy anh ra, cáu kỉnh mắng:
- Ghét! Đừng có mơi người ta.
- Ai thèm mơi?
Niệm cười cười hỏi Miên, đoạn lại tiếp tục thơm lên sống mũi thẳng tắp của em. Miên bực bội quát:
- Không mơi thế là cái gì đấy?
Niệm không những không thèm tìm lý do thoái thác mà còn thơm phát nữa lên cánh môi xinh rồi thản nhiên bảo:
- Là cái gì thì là...
- Là cái gì thì là mà được à? Không muốn gần gũi thắm thiết với người ta thì đừng có mơi! Vô trách nhiệm!
Miên nói bóng nói gió nhưng Niệm vẫn hiểu. Dạo gần đây thấy em cau có hoài, còn tưởng em bận bảo vệ tốt nghiệp nên căng thẳng, ai ngờ là do hiểu nhầm Niệm. Quá oan ức, có người mở cửa xe, vác người thương trên vai rồi lao thẳng vào nhà vứt em gọn ghẽ trên tấm nệm êm. Cậu kiểm tra chân em, thấy những vết bầm tím đã bay đi hết mới yên tâm đè lên người em, áp mặt mình chạm sát vào mặt em, tay Niệm cũng chạm tới chỗ mẫn cảm của em, khe khẽ mơn man nơi đó thật lâu rồi mới thành thật tâm tình:
- Em không biết anh đã phải chịu đựng khổ sở như nào đâu... không ai muốn gần em hơn anh...
Tuy khu rừng kia đã bị anh quan tâm tới mức đẫm sương nhưng Miên vẫn làm bộ không tin:
- Chỉ giỏi kiếm cớ.
Cảm thấy lời nói của mình không có tính thuyết phục, Niệm đành phải dùng hành động. Chiếc váy kẻ sọc của Miên rất nhanh đã bị kéo xuống, anh Niệm gửi rất nhiều những nụ hôn trên làn da màu nắng của cô. Thói quen hôn kỹ càng, tỉ mẩn của anh tạo không ít những vết lằn nho nhỏ, khiến cơ thể Miên run lên bần bật. Trong lúc tâm hồn cô yếu mềm nhất, anh đột ngột cùng cô hoà quyện. Cơn đau đớn khủng khiếp lan truyền đến từng tế bào, nước mắt giàn giụa, Miên đã rất muốn nhịn xuống nhưng rồi cô vẫn bật ra tiếng:
- Niệm! Em... em đau...
- Anh thương...
Anh Niệm thủ thỉ bên vành tai cô, chắc anh xót cô nên có ý muốn rời khỏi, tuy nhiên Miên lại cảm thấy hơi hụt hẫng nên vòng tay qua ôm anh thật chặt, cô nhõng nhẹo:
- Đừng rời em... xin anh đó...
- Nhưng em đau...
- Đau nhưng ngọt... em thích ngọt...
Miên lí nhí nói, anh Niệm chiều theo ý cô, anh liên tục hôn môi xoa dịu cô. Miên không nghĩ cơn đau lại qua nhanh vậy, những xúc cảm còn lại trong cô chỉ là sự ngọt ngào thấu xương thấu tuỷ. Cô để anh ôm mình dậy, lười biếng tựa đầu vào vai anh, cùng anh triền miên không dứt. Miên yêu lắm những giây phút này, khi cô được bao bọc người đàn ông của mình, được gần gũi anh, được cảm nhận đôi môi anh âu yếm vỗ về phần thanh xuân căng tràn mọng nước.
- Niệm!
Miên khẽ gọi, hầu như lúc nào bọn họ gần nhau em cũng gọi tên Niệm, và tiếng gọi nho nhỏ của em luôn làm tan chảy trái tim cậu. Miên nhận ra được vẻ trìu mến của anh, thế nên cô gọi anh nhiều hơn, cô thậm chí còn phấn khích hỏi:
- Niệm! Anh có biết các chữ cái trong tên hai đứa mình giống nhau không? Niệm... chỉ cần đảo hai chữ N và M, xoá đi dấu nặng là thành Miên.
Niệm biết. Niệm vốn biết đọc và viết từ khi còn rất nhỏ nên Niệm đã biết từ lúc bọn họ cùng ở với mẹ Mơ rồi. Hồi xưa cậu bâng quơ gợi ý để mẹ Hoài đặt tên em là Dương Thuỳ Miên cũng chỉ vì muốn tên em khi viết tắt gần với tên mình. DTM và DTN chẳng phải chỉ khác nhau mỗi xíu xíu thôi hay sao? Tuy nhiên Niệm vẫn giả bộ sốc:
- Thật vậy hả? Hay nhỉ?
- Vâng, như là định mệnh ý anh nhờ... định mệnh em nhặt được anh dưới cống!
Miên vui vẻ nhận xét, Niệm tủm tỉm dùng lưỡi miết qua môi em, gò má em, cả vành tai nhỏ xinh hại em nhột quá cười nắc nẻ. Bắt nạt em một hồi lâu xong còn được em nấu cho một bữa cơm thịnh soạn, Niệm thấy chị Nhi nói chuẩn không cần chỉnh, số Niệm cực sướng! Nào là cua sốt me thơm ngào ngạt, nào là sứa nộm hoa chuối nhiều sắc màu bắt mắt, còn có cả mực xào dứa, chả ram giòn tan và tôm hùm nướng phô mai. Em được cái tháo vát, biết sắp xếp thời gian nên nấu nhanh lắm, quan trọng là món nào cũng ngon, cũng vừa khẩu vị của Niệm. Ở công ty Niệm nghiêm chỉnh bao nhiêu thì ở với Miên, Niệm đổ đốn bấy nhiêu. Niệm chỉ thích ngồi bên cạnh em, ôm em, nhõng nhẹo em, tì cằm lên vai em rồi lười biếng để em đút thức ăn cho mình.
- Còn ai chiều anh hơn em hem?
Miên nheo mắt hỏi, Niệm lắc đầu. Miên gỡ thịt cua cho anh rồi lại hỏi:
- Được cưng chiều quá vậy có khi nào chán em không?
Anh Niệm tuy đang nhai đồ ăn ngồm ngoàm nhưng vẫn tiếp tục lắc đầu, khi ấy Miên nhẹ dạ cả tin nên rất tin anh. Cô thực sự không thể ngờ sẽ có một ngày anh ghét bỏ cô. Sáng sớm hôm sau bọn họ trở về thành phố, trước khi cô xuống xe chạy vào nhà anh còn thơm trán cô rồi mới tới công ty. Đêm đó đợi mãi không thấy anh về, tưởng anh bận nên Miên đi ngủ tước. Khi tỉnh giấc cô mới biết cả đêm anh không hề về nhà, nghe anh Quang kể anh Niệm còn đập tan đồ đạc trong văn phòng của mình. Một người luôn bình tĩnh như anh sao có thể bị kích động mạnh tới như vậy? Sợ anh đã hiểu nhầm gì đó, Miên nhắn tin phân trần:
"Niệm! Giận em à? Có phải vì trưa hôm qua em gặp anh Quân không? Lúc đó em mang cháo vào viện cho ông nội nên tình cờ gặp anh Quân cũng đang vào thăm ba anh ấy, tụi em có nói chuyện với nhau vài ba câu, nhưng chỉ là xã giao thôi chứ tuyệt đối không có gì mờ ám cả."
Thực ra Miên còn cùng anh Quân vào thăm ba anh nữa, nhưng cô chưa dám kể vì sợ anh Niệm phát hoả. Tại dù sao cũng là anh em với nhau, ba anh bệnh chả nhẽ cô cứ thế phớt lờ thì không hay. Ba anh Quân hơi đen, suốt ngày bị anh trêu là mặt ba giống con khỉ mà bác cũng hiền, chỉ lườm con trai chứ không mắng chửi gì cả. Bác đang điều hành một tập đoàn chuyên sản xuất than và phân bón. Ngồi chỗ bác cỡ chục phút Miên mới qua phòng ông nội, sức khoẻ của ông vẫn tốt, bữa nay ông chỉ vào đây kiểm tra định kỳ thôi. Ban đầu ông và cô nói chuyện rất vui vẻ, ông còn hỏi bao giờ đẻ cho ông thằng cháu đích tôn hại Miên ngượng chín mặt mày. Chỉ là, từ sau khi cô nhỡ tay làm đổ chiếc túi xách thì thái độ ông khác hẳn. Ông nhìn chằm chằm vào chiếc vòng của cô, còn hỏi cô lấy ở đâu ra? Miên thật thà đáp:
- Dạ, ngày xưa mẹ Mơ nhặt được con thì chiếc vòng đó đã đeo trên cổ con rồi, nhưng vì đó là chiếc vòng của người lớn nên mẹ tháo nó ra và cất trong tủ nhà bà Mận. Bẵng đi một quãng thời gian mẹ cũng quên mất, tới năm ngoái về quê dọn đồ thấy nó mẹ mới nhớ ra đưa cho con, vì mẹ nghĩ có thể là kỷ vật của người thân ông ạ.
Miên vô tư kể lể mà không hề biết chân tay ông Nhất đang vô cùng run rẩy. Chiếc vòng của Miên chính là chiếc vòng năm xưa ông đặt tặng riêng cho chị Hương, phần thưởng vì chị đã mang bầu đứa con của ông. Chiếc vòng ấy do chính ông thiết kế, trên thế giới đảm bảo không có chiếc thứ hai. Hồi đó do con trai cứng đầu không chịu về làm cho mình, sợ tập đoàn Nhất Kỷ sau này bơ vơ không có người chăm nom nên ông đã làm một việc hết sức ngu xuẩn là nhờ chị Hương đẻ giúp mình một đứa nhỏ. Tuy nhiên, sau khi phát hiện ra Hương là một con đàn bà khốn nạn, ông thực sự rất hối hận về hành động của mình. Ông cầm một xấp tiền vứt vào người nó rồi chau mày ra lệnh:
- Vĩnh viễn biến khỏi thành phố này!
- Chủ tịch... Chủ tịch bình tĩnh... Chủ tịch không thương em thì cũng phải thương con chứ. Nhỡ đâu đứa trẻ của em là con trai thì sao? Nó sẽ giỏi giang, phong độ như anh, sẽ giúp anh san sẻ biết bao âu lo trong công việc.
Hương nức nở năn nỉ, nhưng ông tuyên bố dứt điểm rằng là con trai hay con gái thì cũng không quan trọng nữa rồi. Căn bản đứa trẻ được sinh ra bởi một người phụ nữ độc ác, tanh tưởi và thủ đoạn như chị Hương đây thì không thể nào được mang họ Dương, càng không có tư cách trở thành người thừa kế. Vài tháng sau, con Hương mất dạy dám gửi kết quả siêu âm thai cho bà Kỷ kèm lời nhắn nhủ đứa trẻ của nó là con gái, bé sẽ không tranh giành quyền thừa kế với Nhất Niệm, mong bà đón bé về nuôi hại bà tức hộc máu. Ông Nhất điên tiết sai ông Nhị tới doạ chị Hương rằng còn dám lộng ngôn một lần nữa thì đừng mong sống yên. Thế nhưng một thời gian sau nó lại lấy số lạ nhắn tin cho ông:
"Em tìm được chỗ dựa của đời mình rồi. Rất tiếc em phải bỏ con gái của chúng ta. Em không có lỗi gì cả, là Chủ tịch ép em! Chính Chủ tịch dồn em đến đường cùng! Chủ tịch sẽ phải chịu quả báo!"
Ông cứ nghĩ mọi chuyện đến đấy là xong nên không còn lấn cấn gì nữa. Chỉ là sự xuất hiện của chiếc vòng năm xưa lại một lần nữa khiến ông bàng hoàng. Ông cố gắng giữ bình tĩnh để ăn tô cháo Miên nấu một cách tự nhiên nhất. Dùng xong bữa trưa, ông chau mày hỏi con bé:
- Sao vẫn còn trẻ mà đã có tóc bạc vậy con?
- Tóc con bạc á ông?
Miên hoảng hốt hỏi lại, ông Nhất gật đầu nói cô ngồi lại ông nhổ cho. Nhổ xong vài sợi ông liền thừa nhận:
- Ôi chao, do mắt ông kém chứ tóc Miên vẫn còn đen lắm. Thôi Miên về trước đi con, ông còn có chút việc ở đây.
- Dạ, vậy con xin phép ông con về trước ạ.
Miên thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa thì cô tưởng mình bị chứng bạc tóc sớm, thực ra cô chẳng sợ bị bạc đầu, chỉ sợ nom già xấu không quyến rũ được anh Niệm nữa thôi. Đợi Miên rời khỏi phòng, ông Nhất giật luôn vài sợi tóc của mình rồi đưa hai mẫu tóc cho ông Nhị đem sang khoa khác làm xét nghiệm ADN. Phần vì bệnh viện Nhất Kỷ có trang thiết bị rất hiện đại, phần vì là yêu cầu cấp bách của ông Nhất nên chỉ sau vài tiếng đã có kết quả, nhìn vào hàng chữ kết luận ông và Miên có huyết thống cha con với độ chính xác gần như tuyệt đối mà ông bủn rủn hết cả người.
- Thôi anh ạ, chuyện cũng đã rồi. Nghĩ thoáng ra thì ở độ tuổi năm đó của anh mà vẫn làm cho con Hương dính bầu chẳng phải quá phong độ hay sao? Đổi lại là em có cày cuốc cả năm cũng không gieo mạ được.
Ông Nhị động viên, ông Nhất khẽ thở dài, hoàn cảnh của ông Nhị kể ra cũng đáng thương. Hồi bước sang tuổi tứ tuần, có một đợt ông Nhị bị cảm lạnh, được vợ cho uống khá nhiều thuốc bổ, chả biết bổ béo kiểu gì mà sau đợt đó ông bị vô sinh luôn, cũng may hai vợ chồng con cái đuề huề rồi nên không ảnh hưởng lắm. Ông Nhất nghi ngờ vợ ông Nhị cố tình chơi khăm vì sợ chồng ra ngoài gái gú rước cục nợ về nhà. Ông Nhị thì vẫn luôn bảo vệ vợ, cho rằng mọi chuyện chỉ là sự cố. Chuyện qua lâu rồi nhưng mỗi lần nhắc tới hai ông vẫn chưa thống nhất được quan điểm, bữa nay chẳng có tâm trạng nên ông Nhất bỏ qua luôn không đôi co, ông hắng giọng sai ông Nhị tới gặp chị Hương thu thập thông tin.
Tầm hai tiếng sau ông Nhị trở về ông Nhất mới biết năm xưa chị Hương bị ngã nên đẻ non. Vì đứa trẻ bị sinh thiếu tháng, lúc ra khỏi bụng mẹ nom vừa bé tí xíu vừa xấu xí nên nó quyết định bỏ rơi đứa bé. Nó đeo cho con chiếc vòng ông tặng rồi đặt đứa nhỏ nằm cùng một khu với những đứa nhỏ xấu số khác, nó đinh ninh rằng đứa nhỏ yếu ớt như vậy sẽ chẳng sống được bao lâu. Chắc nó cũng không ngờ Miên mạng lớn được chị Mơ nhặt về, và rồi nó tới nhà ông ở như một trò đùa của số phận. Con gái bên mình bao nhiêu năm, ngay cả việc con sinh cùng năm với Niệm, chỉ kém thằng bé vài tháng tuổi ông cũng không nghi ngờ gì cả, thậm chí ông còn định gả nó cho cháu trai mình. Ông trách đời éo le một thì trách mình ngu xuẩn mười, chuyện đã sai trong quá khứ, bây giờ ông chỉ biết ngăn chặn những sai lầm tiếp theo trong tương lai. Ông gọi Tất Niệm tới viện, sau khi thuật lại mọi chuyện xưa cũ và đưa cho Niệm đọc kết quả xét nghiệm ADN, ông buồn buồn bảo cháu trai:
- Tất Niệm! Ông Nhị đã thay ông quán triệt những người biết chuyện này phải kín mồm kín miệng rồi. Giờ ông chỉ xin con đừng tiết lộ bất kỳ điều gì cả. Thứ nhất, bà đã khổ vì ông nhiều rồi, ông không muốn bà phải chịu thêm bất kỳ sự đả kích nào nữa. Thứ hai, mẹ ruột của Miên không chỉ khiến bà chướng mắt mà còn có xích mích với mẹ Hoài của con, nếu chuyện bị lộ ra thì e rằng Miên sẽ bị mọi người ghét bỏ. Ông không doạ con đâu, ông chỉ nói sự thật cho con nắm được tình hình để mà biết đường cư xử.
Thấy Niệm sốc không nói được gì, trán thằng bé đổ mồ hôi lấm tấm, tay chân run lẩy bẩy, ông xót cháu trai quặn cả ruột, nhưng ông vẫn bất đắc dĩ nói:
- Vì chuyện sẽ được giữ kín nên con vẫn có thể gọi Thuỳ Miên là em, nhưng xin con hãy nhớ Miên thực chất là cô ruột của con... giữa con và Miên tuyệt đối không thể có tình cảm trai gái... như vậy là trái với luân thường đạo lý con à... giữa bọn con... chỉ có thể là tình thân. Ông biết là rất khó khăn... nhưng mà con đừng nghĩ tiêu cực quá, thực ra con vẫn có thể yêu thương Miên giống như cách con yêu thương Quang, yêu thương ba mẹ, yêu thương ông bà...
- Niệm! Con nói gì đi, Niệm!
- Đừng để ông lo, Niệm à!
- Niệm! Con ghét ông à? Đừng ghét ông nội nhé Niệm! Ông không muốn bị Niệm ghét bỏ.
Dương Ngọc Nhất luôn coi Dương Tất Niệm là bảo bối trân quý, là cục cưng vô giá nên ông rất sợ Niệm sẽ xa lánh ông. Rất may, Niệm là một đứa trẻ hiểu chuyện, Niệm không hề nói lời trách móc lỗi lầm xưa cũ của ông, Niệm chỉ bảo ông đừng nghĩ nhiều rồi gọi lái xe tới viện đưa ông về. Niệm không về nhà cùng ông, sau khi trở lại văn phòng của mình, cậu sai trợ lý về nhà tìm bàn chải đánh răng của ông và Miên để đem đi xét nghiệm ADN thêm một lần nữa. Tuy đã đọc tờ giấy xác nhận ông đưa, biết ông nội sẽ không lừa mình chuyện động trời như thế nhưng Niệm vẫn mong sẽ có sai sót. Đêm hôm đó Niệm đã cầu nguyện rất nhiều. Chỉ là, cuộc điện thoại lúc ba giờ sáng xác nhận quan hệ cha con giữa Miên và ông Nhất đã bóp nát toàn bộ hi vọng của Niệm. Cả người cậu như muốn nổ tung. Chiếc bàn làm việc bị đập tan, giấy tờ sổ sách bay toán loạn, laptop vỡ vụn, đồ vật trong phòng mỗi thứ một nơi. Có người ngồi thu lu một góc, bàn tay rướm máu vì bị những mảnh vỡ sượt qua. Căn phòng ngổn ngang lộn xộn, nhưng chắc chẳng thể bề bộn như tâm trí cậu lúc này. Màn đêm đen tối dần bị thế chỗ bởi những tia nắng ban mai lấp lánh, thế nhưng hố đen trong lòng cậu, vĩnh viễn chẳng có gì có thể xoa dịu. Điện thoại khẽ rung, Miên nhắn tin cho cậu, em tưởng cậu giận nên giải thích qua về việc gặp gỡ Quân, sau đó em nhắn thêm:
"Chúc ngày mới tốt lành nhé anh yêu!"
Ngày mới không được ở bên em thì sao có thể tốt? Chỉ chưa đầy hai tư tiếng trôi qua em đã trở thành cô của Niệm. Là cô ruột! Cô bên đằng nội! Cô là con gái của ông nội! Cô tên Miên! Cái tiếng cô nghe sao chua chát?
"Niệm! Bận à? Em nhớ Niệm!"
Niệm cũng nhớ em... Niệm... đã biết rõ sự thực rồi, mà sao vẫn có thể nhớ cô của mình da diết tới vậy? Niệm cố đè nén để không nhắn tin trả lời em, một lát sau ông Nhất cũng qua trụ sở chính của tập đoàn Nhất Kỷ, sáng dậy nghe thằng cu Minh con nhà cậu Bách gọi điện báo đồ đạc trong phòng thằng bé nát bươm ông liền vội vã tới đây. Ông thuê người lặng lẽ vào dọn dẹp rồi lại lặng lẽ an bài lại nội thất mới cho cháu trai. Suốt cả một ngày người ra người vào liên tục nhưng Tất Niệm chỉ ngồi một góc, ánh mắt đờ đẫn nhìn qua lớp cửa kính. Ông cũng không biết nó nhìn gì nữa? Là những toà nhà cao chọc trời hay là dòng người tấp nập phía dưới? Liệu Niệm có đang oán hận ông? Liệu thằng bé có ước mình không phải cháu trai ông?
- Niệm! Ông nội xin lỗi Niệm. Là ông sai... ông tìm cho con một cô gái thật tốt để kết hôn, được không?
- Một người biết nấu cơm ngon, nhé con!
- Một cô gái có nụ cười rạng rỡ và làn da màu nắng giống như Miên, được không con?
- Ông hứa sẽ tìm một người nuông chiều con hơn cả Miên, người đó sẽ ở bên con chia sẻ niềm vui nỗi buồn, sẽ thay Miên đi cùng con tới cuối con đường, con nhé!