Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 24. Em Mong Anh Quá!
Còn có người nuông chiều Niệm hơn cả Miên sao? Người đó cũng sẽ có làn da màu nắng, nụ cười rạng rỡ và nấu cơm ngon cho Niệm ăn ư? Người ta sẽ dịu dàng vỗ về mỗi khi Niệm làm nũng, phải không? Nếu ông nội tìm được một cô gái như vậy thì ông thật tài. Nhưng thật tiếc, dù cô gái đó tốt thế nào thì cô ta cũng không phải là Nắm Cơm Ngon của Niệm. Niệm nở nụ cười đầy cay đắng, ông nội gọi người mang tới một bàn tiệc gồm rất nhiều những món ngon. Niệm ngồi đối diện với ông nhưng hầu như không động đũa mấy, những vết xước trong lòng bàn tay Niệm cứ ám ảnh ông mãi. Ông thở dài dặn dò:
- Tay bị đau... lúc rửa cẩn thận xà phòng xót con ạ.
- Dạ. Ông nội, có lẽ Niệm sẽ vắng nhà một thời gian... là chuyện công việc thôi... ông đừng lo.
Niệm chậm rãi lên tiếng, ông Nhất hiểu những áp lực mà Niệm đang phải chịu đựng nên nhỏ nhẹ bảo:
- Ừ, Niệm cứ an tâm đi giải quyết công việc đi, khi nào xong việc thì về với ông. Ông sẽ sắp xếp cho Niệm một cô thư ký giỏi nấu ăn đi theo con, được không?
- Dạ, không cần đâu ông. Vậy Niệm xin phép ông nội, ông nội ở nhà giữ gìn sức khoẻ.
Ông Nhất ứa nước mắt gật đầu, khiến Niệm rơi vào tình cảnh như này lòng ông cũng đâu dễ chịu gì? Niệm rệu rã đứng dậy rời khỏi văn phòng. Chỉ vài phút sau Dương Nhất Quang liền nhận được tin nhắn của anh trai, cậu vội vã tới địa điểm anh hẹn. Hai người gặp nhau ở một ngôi nhà ba tầng kiểu cổ. Ngoài cổng có bảng hiệu vẽ dòng chữ "Nắm Cơm Ngon" uốn lượn, con đường đi vào nhà rải sỏi nom rất đẹp mắt, hai bên đường có hàng đu đủ sai trĩu quả, xung quanh là vườn trồng khế, xoài, quất, chanh tạo cảm giác rất yên bình. Hiên nhà bày chục chiếc bàn tre, trên mỗi bàn có một bộ ấm chén để uống trà. Tầng một và tầng hai đều được chia làm hai gian, một gian bếp và một gian ngoài khá lớn kê nhiều bàn ghế, Quang đoán đây là quán cơm anh Niệm tặng Miên, anh còn cẩn thận thiết kế thêm tầng ba giống hệt phòng ngủ của em ở nhà, chắc để lúc Miên mệt em có thể lên đây chợp mắt.
- Đẹp đấy anh ạ! Kiểu gì cũng đông khách cho coi!
Quang vô tư nhận xét, anh Niệm đưa cho Quang một tập hồ sơ rồi bảo:
- Quán đã được hoàn thiện rồi, giấy tờ thủ tục anh cũng đã làm đầy đủ. Toàn bộ kế hoạch kinh doanh anh đã phác thảo qua, em xem rồi triển khai giúp anh. Nếu có vấn đề về vốn, em liên lạc với trợ lý của anh là được. Còn nữa, em bảo với Miên quán này là quà tốt nghiệp em tặng Miên.
- Hả? Như thế có gọi là cướp công không ông anh?
- Không, như thế gọi là giúp anh.
Nét mặt anh bữa nay mệt mỏi khác thường, tay còn bị trầy xước, Quang biết anh đập đồ trong phòng, đoán anh đang phải đối mặt với chuyện không suôn sẻ ở tập đoàn nên cậu đồng ý giúp anh, Quang vui vẻ bảo:
- Thế này thì chắc Miên yêu em lắm đấy! Cảm ơn anh trai, dù sao thì em cũng chưa nghĩ ra quà tốt nghiệp tặng con bé. Mà sao anh cần em giúp, anh lại bận à?
- Ừ, anh đi công tác xa.
- Có phải là chuyến công tác định kỳ thăm các chi nhánh của Nhất Kỷ ở nước ngoài mà trước đây năm nào ông nội cũng đi không? Em tưởng anh lên kế hoạch để đưa Miên đi cùng rồi mà? Chẳng phải anh tính nhân cơ hội này chu du bốn phương với con bé hay sao?
Đúng là Niệm đã tính như vậy, cơ mà người tính không bằng trời tính. Đối với lời chất vấn của Nhất Quang, Niệm chỉ giữ im lặng. Cậu đi thẳng ra sân bay chứ không dám về nhà đối diện với ai kia. Miên nghe tin anh Niệm đi công tác đột ngột thì hơi sốc, nhưng cô vẫn tự động viên mình bây giờ anh không phải là Niệm của riêng cô nữa, là người đứng đầu Nhất Kỷ, anh có nhiều việc phải giải quyết. Cô cũng nên bắt tay vào thực hiện ước mơ của mình thôi. Miên nghĩ thiết kế quán ăn trong mộng phải mất mấy tháng, không ngờ anh Quang đã thay cô làm tất cả những việc đó. Anh cứ như đi guốc trong bụng cô vậy, biết cô muốn bán ẩm thực hai miền nên tầng một bài trí bàn ghế, bình gốm và bát đũa cổ xưa đậm chất nông thôn miền Bắc. Toàn bộ tường trên tầng hai được vẽ cảnh miền Tây sông nước, còn có cả một chiếc thuyền lớn đặt ngay quầy thu ngân để trang trí, trên thuyền có đủ thứ từ bông sen, hoa quả tới rau củ đều được làm giống hệt như thật. Bước lên tầng ba, hoà mình vào không gian quen thuộc khiến Miên cảm giác như mình đang ở nhà, Miên ứa nước mắt, cô ôm anh Quang sụt sịt cảm thán:
- Quang! Em biết chuẩn bị tất cả những thứ này là điều không hề đơn giản, em biết anh đã vì em mà bỏ ra rất nhiều tâm huyết... em... em thấy mình thực sự may mắn... Quang à... cảm ơn anh nhiều lắm! Yêu anh trai của em!
- Không có gì đâu Miên. Anh em một nhà anh dành nhiều tâm huyết cho em cũng là điều đương nhiên mà.
Miên vui vẻ chụp hình từng ngõ ngách nhỏ của quán cơm gửi cho anh Niệm kèm tin nhắn:
"Quán cơm anh Quang tặng em nè! Tuyệt vời ông mặt trời luôn á! Quán được đặt tên là Nắm Cơm Ngon đúng ý em luôn, lại còn cách trụ sở chính của Nhất Kỷ có chục phút đi bộ chứ. Em nhất định sẽ giảm giá cho nhân viên của anh!"
Mãi mà chẳng thấy anh nhắn tin lại, tuy hơi tủi thân nhưng thi thoảng Miên vẫn báo cáo tình hình:
"Em kể cho anh chuyện chị Nhi bảo vệ đồ án tốt nghiệp đại học được điểm cao chót vót chưa nhỉ? Chiều nay chị ấy xin em chức quản lý ở quán cơm đó, em đồng ý rồi."
"Em vừa lên xong thực đơn hai miền rồi anh ạ."
"Anh Quang giúp em nhiều lắm, bữa nay đã thuê xong nhân viên rồi đó anh, giờ em đang tập huấn mọi người để ba ngày nữa chạy thử quán."
"Chạy thử tốt đẹp rồi anh yêu ơi! Thứ bảy tuần sau quán em khai trương nhé! Em cố ý khai trương muộn để đợi anh đấy, anh nhớ về cắt băng khánh thành nha!"
Anh Niệm có giận Miên cỡ nào thì ngày trọng đại của cô anh cũng sẽ về thôi. Chắc mẩm như vậy nên đêm nào Miên cũng mơ mộng tới viễn cảnh anh ôm bó hoa hồng to sụ, phong độ ngút ngàn bước vào quán chúc mừng mình đã trở thành bà chủ. Ngặt nỗi, đời không như là mơ. Ngày khai trương quán cô đợi hoài, đợi mãi, cả buổi cứ thấp tha thấp thỏm, lát lát lại chạy ra ngoài cổng ngóng mà chẳng thấy bóng dáng ai kia. Lúc cắt băng khánh thành, anh không có mặt. Lúc mở sâm banh chúc mừng, trong khi mọi người cười nói tíu tít thì Miên u sầu khó tả, cô trốn vào một góc khuất gạt nước mắt, hí húi soạn tin nhắn:
"Niệm à! Em mong anh quá! Anh bận không về được sao? Anh có nhớ em chút nào không thế?"
Ở cách quán ăn không xa, trong chiếc xe màu đen sang trọng, điện thoại của Chủ tịch tập đoàn Nhất Kỷ khẽ rung. Tin nhắn của em cậu vẫn đọc không sót một chữ, nhưng không biết phải trả lời như nào mới đúng. Ở ghế trên, tài xế của Chủ tịch khẽ thở dài. Chủ tịch khác với em trai, cậu không sở hữu một bộ sưu tập siêu xe khủng mà chủ yếu sử dụng xe của Nhất Kỷ. Tập đoàn tuy có một đội ngũ tài xế chuyên nghiệp cho các sếp nhưng chỉ vỏn vẹn năm người được phép lái xe chở Chủ tịch. Anh Tiệp là một trong số bọn họ, anh được ông Nhất tài trợ tiền ăn học từ năm bảy tuổi, năm mười tám tuổi anh về làm vệ sĩ kiêm lái xe riêng cho cháu trai ông. Khi đó Niệm mới chỉ là một cậu nhóc béo ú, tối ngày lẽo đẽo bám theo Miên đòi ăn. Chuyện của hai đứa dễ thương lắm, chẳng hiểu sao lại ra cơ sự như bây giờ? Quán cơm này là do Niệm chăm chút từ đầu tới cuối, được bà Kỷ cho miếng đất có vị trí đẹp, Niệm nhờ anh trông nom xây ngôi nhà ba tầng từ hồi ở bên Mỹ. Thời điểm Miên đi thực tập, thấy bé nhen nhóm ý định muốn mở quán cơm bán đồ ăn hai miền Niệm bắt đầu lên ý tưởng thiết kế và bài trí. Đợt đó một tuần hai buổi chiều anh đều chở Niệm qua đây giám sát thi công, bỏ nhiều tâm huyết như vậy nhưng tới ngày khai trương lại chẳng vào ăn mừng, chỉ bảo anh cầm bó hoa trong cốp xe đem tặng Miên. Đó là một bó hồng nhung bông cỡ bự, nụ hoa đỏ thắm, chúm chím kiêu sa như đôi môi cô gái trong lòng Chủ tịch. Nghe tiếng anh gọi, cô ấy hớt hải lao ra hỏi:
- Anh Tiệp ơi anh Niệm nhà em đi công tác về chưa ạ?
- Anh... anh cũng không rõ nữa...
Sợ sếp nên anh Tiệp phải nói dối, đoạn anh bảo:
- Bữa nay quán khai trương anh có bó hoa tặng em. Chúc em buôn may bán đắt, làm ăn phát đạt, tấn tài, tấn lộc.
- Dạ, em cảm ơn anh ạ.
Miên đỡ bó hoa từ tay anh Tiệp, đúng là loài hoa cô thích, chỉ tiếc không phải do người ấy tặng. Người ấy... chẳng biết giờ này anh đang ở đâu? Bao giờ anh về? Thắc mắc của Miên được giải đáp vào tầm xế chiều cùng ngày khi chị Thương gọi điện trêu cô:
- Nhất bé Miên nhé! Cầu người ta về ngày khai trương quán, y như rằng người ta về thật.
- Chị nói cái gì cơ? Ai về?
- Ơ hay? Niệm chưa qua chỗ em à? Niệm đang ở nhà nè, cậu chủ đang thu xếp đồ đạc, thấy bảo chuẩn bị ra ở riêng. Chị tưởng cô cậu bàn với nhau rồi?
- Không, em có biết gì đâu.
- Thôi đi, em đừng có giấu, gớm bọn trẻ các em bây giờ tân tiến ghê, chả bù cho thế hệ bọn chị.
Chị Thương nói làm Miên ngượng hết cả người, thì ra là thế, cái tên hâm này nữa, thời gian qua anh cố ý lạnh lùng để gây bất ngờ cho Miên chứ gì? Chắc ở nhà đông người tình cảm không tiện nên anh muốn đón Miên ra ở riêng với anh đây mà. Người đâu mà gian xảo xấu xa thế nhờ? Miên thầm mắng anh, nhưng lại tủm tỉm cười sướng. Cô phấn khởi lái xe về nhà thu dọn áo quần vào vali, nghĩ bụng thiếu gì về lấy sau cũng được nên Miên chỉ dọn qua qua thôi, sau đó vội vã chạy sang phòng anh, ríu rít lao vào ôm anh nũng nịu:
- Chả nói sớm để người ta chuẩn bị gì cả, ghét. Nhưng thôi, hem sao, em vẫn đồng ý ra ở riêng với anh, ai kêu em yêu anh quá cơ. Ui! Em nhớ anh chớt mất!
Chất giọng nỉ non của Miên khiến trái tim Niệm mềm nhũn, hai tay cậu theo phản xạ đưa lên định ôm em, nhưng rồi lý trí lại nhắc nhở cậu buông tay xuống, đồng thời đẩy em ra xa, cậu cố ý nói thật lạnh lùng:
- Anh chưa từng có ý định rủ em ra ở riêng.
- Hả? Vậy anh ra ở riêng một mình á?
- Ừ.
- Anh bị điên à?
Miên gào lên, Niệm u uất nhìn em. Đúng là anh sắp không xong rồi bé ạ, anh tưởng rằng chỉ cần xa nhà, xa em một thời gian thì anh sẽ ổn. Nhưng không, chỉ có vết xước ở tay lành được thôi, còn vết xước ở tim mỗi ngày lại một lớn. Mỗi lần nhận được tin nhắn của em là một lần anh muốn nhắn lại anh nhớ em, anh nhớ em theo cái cách Niệm nhớ Miên chứ không phải là cái nỗi nhớ đơn giản giữa những người thân trong gia đình. Ngồi trong xe lén nhìn em mặc áo dài thướt tha đứng cắt băng khánh thành anh lại nảy sinh khát vọng được chạy tới đứng cạnh em, thơm má em. Sao anh có thể có những suy nghĩ bệnh hoạn tới như vậy? Anh bị điên thật rồi phải không? Nếu như thời gian quay trở lại anh nhất định sẽ không ăn nắm cơm em đưa, cũng nhất định không động vào đồ ăn em nấu, không nhìn em cười, không nghe em dụ dỗ. Nếu như thế, khi em rơi lệ anh cũng sẽ không đau lòng, khi em chạy ra ngoài cửa chặn lối đi của anh như bây giờ, anh cũng tuyệt đối không có cảm giác lưu luyến. Em biết điều gì là khó khăn nhất không? Đó là nói những lời tàn nhẫn với em, vậy mà hôm nay, anh đã thốt ra toàn câu phũ phàng:
- Phiền em tránh đường.
- Niệm! Có chuyện gì vậy? Em làm sai gì à? Nói với em được không? Em sẽ cố gắng sửa chữa.
- Không có gì. Anh lớn rồi, anh muốn có cuộc sống riêng.
- Cuộc sống đó không bao gồm em sao?
- Không.
- Vậy thi thoảng em ghé qua thăm anh, được không?
- Đừng ghé, anh bận.
- Bận đến nỗi không có cả thời gian đọc tin nhắn của em à? Chắc anh không biết hôm nay là ngày cực kỳ quan trọng với em đâu, còn em thì thật ngu ngốc khi cứ đợi anh về. Chủ tịch, anh quả thực bận rộn quá! Anh yên tâm, từ giờ kẻ hèn mọn là em đây sẽ không bao giờ nhắn tin làm phiền anh nữa. Như vậy đối với Chủ tịch chắc hẳn rất tốt?
Miên cố ý đay nghiến hai chữ "Chủ tịch", cô mong anh phát hoả đánh cô giống anh Quang để cô còn có cớ ăn vạ, nhưng không, anh chỉ thản nhiên bảo:
- Ừ, rất tốt!
Nghe được câu đó, toàn thân Miên rã rời, cô thất thần ngồi sụp xuống một góc, đau đớn nhìn người đàn ông cô thương xách vali rời khỏi nhà.
Niệm! Niệm của em!
Anh sẽ đi bao lâu đây? Anh sẽ quay trở về chứ? Anh có biết giọng anh lạnh lắm không? Trước đây anh chưa từng như vậy với em... trước đây... khi anh giận nhất... em vẫn nhìn ra chút dỗi hờn trong ánh mắt anh. Nhưng bây giờ, giọng nói của anh, ánh mắt của anh, kiểu cách anh đối xử với em, tất cả đều lãnh đạm, vô tình. Em đã làm gì sai sao? Em thực sự đã sai ở đâu rồi phải không? Chắc bằng một cách vô tình nào đó em đã làm anh giận thật rồi. Anh không thể nói lý do cho em sao? Chỉ cần anh chịu chia sẻ, em sẽ ngoan ngoãn nhận sai, ngoan ngoãn chạy tới bên anh, dỗ dành anh, như vậy có phải tốt hơn không? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy Niệm? Trước khi anh đi công tác nước ngoài tụi mình còn về căn nhà ven biển cùng nhau, còn thân mật với nhau lắm cơ mà? Liệu có phải sau lần ấy anh chợt phát hiện ra em không hề quyến rũ như anh tưởng? Nếu thế thì sao lúc chở em về thành phố anh vẫn tươi cười rạng rỡ, vẫn thơm trán em?
Quả thật em không thể hiểu nổi, em vốn cũng không thông minh bằng các anh chị, không giỏi giải các câu đố hóc búa. Anh biết mà, em chỉ thích việc nấu nướng dưới bếp, mỗi lần nấu xong lại tỉ mẩn trang trí rồi hí hửng đem lên phòng anh. Nom cách anh ăn ngấu nghiến nó thích mắt gì đâu, mặc dù cái giá phải trả cho mỗi bữa no nê là cả giờ đồng hồ trong phòng tập để ngăn ngừa má phính quay trở lại, nhưng anh chẳng bao giờ phàn nàn, cũng chưa bao giờ từ chối đồ em nấu. Em nhớ mãi cái lần em chạy xuống phòng tập gym thăm anh, thấy anh đang ngồi kéo cáp, em rón rén đi đến ngồi ngay đằng sau anh, tựa má vào lưng anh. Những giọt mồ hôi của anh chảy xuống thấm vào da mặt em, trong lòng em lúc đó dâng lên một thứ cảm xúc ngọt ngào lắm.
- Ngoan! Mau lên phòng đi bé! Đừng phá anh!
- Anh cứ tập đi, em có phá gì đâu! Em ngoan mà!
Em thực sự không phá phách gì cả, chỉ đơn giản là vòng tay qua ôm eo anh với cả thi thoảng thơm trộm lên lưng anh một xíu. Thế thôi mà anh cũng đổ tội cho em làm anh bị phân tâm tập không nổi. Em cười cười trêu chọc:
- Thì thôi! Bỏ đi! Hem thèm tập tành gì nữa!
- Không tập tành gì đến lúc má phính em lại khen thằng khác múi miếc lồng lộn, rồi em lại ghét bỏ cho coi!
Niệm của em nói thì hay lắm, vậy ngay lúc này đây ai là người ghét bỏ ai hả anh? Ai là người xách đồ bỏ đi để lại trong lòng người kia một khoảng trống mênh mông vậy anh? Nước mắt chảy lặng lẽ từng giọt xuống sàn nhà, điện thoại trong túi reo vang báo cuộc gọi đến, Miên mệt mỏi nhấn nút nghe, giọng chị Nhi oang oang:
- Bà Miên ơi bà ở đâu vác cái xác ra quán cho tôi nhờ ạ! Quán khai trương đông như kiến lửa mà bà biến đi đâu thế? Bạn bè của bà, của ba mẹ bà, cả các dì các thím trong họ Dương ghé qua đông lắm bà chủ ạ!
- Ơ... chị đùa à? Em tưởng lúc cắt băng khánh thành là lúc đông nhất rồi chứ!
- Hâm! Có phải ai cũng được nghỉ thứ bảy đâu? Những người phải đi làm thì giờ họ mới qua được chứ!
- Dạ... em biết rồi... em qua liền.
Miên vội vã lao vào nhà tắm rửa mặt mũi, trang điểm qua cho sáng sủa rồi tất tả chạy ra quán. Ly cũng mới đi phiên dịch cho sếp về, cô mua tặng em một bó hồng cỡ khủng đúng như sở thích của con bé, thế nhưng lúc nhận hoa nó lại không được vui cho lắm, chào hỏi mọi người xong em kéo Ly ra vườn, nghẹn ngào kể lể những ấm ức trong lòng. Ly nghe chuyện Niệm lạnh lùng với em tự dưng thấy hơi sương sướng, tuy nhiên ngoài mặt cô vẫn là một bà chị tâm lý. Nói chuyện với Miên một lúc cho em khuây khoả xong cô phấn khởi chạy ra chỗ mẹ Bích thì thầm:
- Niệm chán Miên rồi mẹ ạ, nghe đồn bữa nay em dọn ra ở riêng nhưng nhất quyết không cho Miên theo. Miên buồn đời quá nên rủ con tối đi bar nè.
Cô Bích phấn khởi ghé tai con gái mách nước chuyện trọng đại, Ly sửng sốt hỏi mẹ Bích:
- Như thế liệu có ác quá không mẹ?
- Không đâu con, thế gọi là gậy ông đập lưng ông. Con quên nó từng liên kết với thằng Mùi để hại con à? Con chỉ trả nó lại y hệt những gì nó từng đối xử với con thôi, những kẻ ăn ở thất đức như nó xứng đáng nhận được quả báo.
Cứ nghĩ tới vụ bị thằng lái xe bẩn tưởi ôm hôn Ly lại nóng cả máu nên cô cảm thấy những điều mẹ Bích chỉ dạy hoàn toàn hợp tình hợp lý. Buổi tối, Ly cố ý đưa Miên tới quán bar của bạn Minh. Thằng nhỏ này tên Tiến, hôm kỷ niệm ngày cưới của Niệm ba và mẹ Hoài cô từng gặp nó rồi, hôm đó nó thả thính em Miên lộ liễu ghê lắm. Nó say Miên như điếu đổ, từ lúc em bước vào bar nó liếc qua chỗ tụi cô ngồi không biết bao nhiêu lần. Chuốc cho Miên say bí tỉ xong Ly chạy qua chỗ Tiến thì thầm:
- Em gái chị đang thất tình. Đêm nay nhờ em dùng hết khả năng vốn có để làm nó vui nhé!
- Dạ, vinh hạnh của em chị ạ.
Ly mừng rỡ rời bar, trông ánh mắt hau háu của thằng Tiến là cô biết em Miên đêm nay lành ít dữ nhiều rồi, đáng đời. Đúng như Ly dự đoán, Tiến bế Miên lên gác sau đó nhẹ nhàng đặt em nằm lên giường của mình. Vẻ đẹp của Miên thực sự khiến trái tim cậu thảng thốt. Eo em nhỏ quá, nhìn thích mê. Cánh môi cũng đỏ tươi căng mọng khiến Tiến chẳng thể kiềm nổi, cậu phấn khích ghé người xuống, dùng môi mình ngậm lấy môi người đẹp.
- Tay bị đau... lúc rửa cẩn thận xà phòng xót con ạ.
- Dạ. Ông nội, có lẽ Niệm sẽ vắng nhà một thời gian... là chuyện công việc thôi... ông đừng lo.
Niệm chậm rãi lên tiếng, ông Nhất hiểu những áp lực mà Niệm đang phải chịu đựng nên nhỏ nhẹ bảo:
- Ừ, Niệm cứ an tâm đi giải quyết công việc đi, khi nào xong việc thì về với ông. Ông sẽ sắp xếp cho Niệm một cô thư ký giỏi nấu ăn đi theo con, được không?
- Dạ, không cần đâu ông. Vậy Niệm xin phép ông nội, ông nội ở nhà giữ gìn sức khoẻ.
Ông Nhất ứa nước mắt gật đầu, khiến Niệm rơi vào tình cảnh như này lòng ông cũng đâu dễ chịu gì? Niệm rệu rã đứng dậy rời khỏi văn phòng. Chỉ vài phút sau Dương Nhất Quang liền nhận được tin nhắn của anh trai, cậu vội vã tới địa điểm anh hẹn. Hai người gặp nhau ở một ngôi nhà ba tầng kiểu cổ. Ngoài cổng có bảng hiệu vẽ dòng chữ "Nắm Cơm Ngon" uốn lượn, con đường đi vào nhà rải sỏi nom rất đẹp mắt, hai bên đường có hàng đu đủ sai trĩu quả, xung quanh là vườn trồng khế, xoài, quất, chanh tạo cảm giác rất yên bình. Hiên nhà bày chục chiếc bàn tre, trên mỗi bàn có một bộ ấm chén để uống trà. Tầng một và tầng hai đều được chia làm hai gian, một gian bếp và một gian ngoài khá lớn kê nhiều bàn ghế, Quang đoán đây là quán cơm anh Niệm tặng Miên, anh còn cẩn thận thiết kế thêm tầng ba giống hệt phòng ngủ của em ở nhà, chắc để lúc Miên mệt em có thể lên đây chợp mắt.
- Đẹp đấy anh ạ! Kiểu gì cũng đông khách cho coi!
Quang vô tư nhận xét, anh Niệm đưa cho Quang một tập hồ sơ rồi bảo:
- Quán đã được hoàn thiện rồi, giấy tờ thủ tục anh cũng đã làm đầy đủ. Toàn bộ kế hoạch kinh doanh anh đã phác thảo qua, em xem rồi triển khai giúp anh. Nếu có vấn đề về vốn, em liên lạc với trợ lý của anh là được. Còn nữa, em bảo với Miên quán này là quà tốt nghiệp em tặng Miên.
- Hả? Như thế có gọi là cướp công không ông anh?
- Không, như thế gọi là giúp anh.
Nét mặt anh bữa nay mệt mỏi khác thường, tay còn bị trầy xước, Quang biết anh đập đồ trong phòng, đoán anh đang phải đối mặt với chuyện không suôn sẻ ở tập đoàn nên cậu đồng ý giúp anh, Quang vui vẻ bảo:
- Thế này thì chắc Miên yêu em lắm đấy! Cảm ơn anh trai, dù sao thì em cũng chưa nghĩ ra quà tốt nghiệp tặng con bé. Mà sao anh cần em giúp, anh lại bận à?
- Ừ, anh đi công tác xa.
- Có phải là chuyến công tác định kỳ thăm các chi nhánh của Nhất Kỷ ở nước ngoài mà trước đây năm nào ông nội cũng đi không? Em tưởng anh lên kế hoạch để đưa Miên đi cùng rồi mà? Chẳng phải anh tính nhân cơ hội này chu du bốn phương với con bé hay sao?
Đúng là Niệm đã tính như vậy, cơ mà người tính không bằng trời tính. Đối với lời chất vấn của Nhất Quang, Niệm chỉ giữ im lặng. Cậu đi thẳng ra sân bay chứ không dám về nhà đối diện với ai kia. Miên nghe tin anh Niệm đi công tác đột ngột thì hơi sốc, nhưng cô vẫn tự động viên mình bây giờ anh không phải là Niệm của riêng cô nữa, là người đứng đầu Nhất Kỷ, anh có nhiều việc phải giải quyết. Cô cũng nên bắt tay vào thực hiện ước mơ của mình thôi. Miên nghĩ thiết kế quán ăn trong mộng phải mất mấy tháng, không ngờ anh Quang đã thay cô làm tất cả những việc đó. Anh cứ như đi guốc trong bụng cô vậy, biết cô muốn bán ẩm thực hai miền nên tầng một bài trí bàn ghế, bình gốm và bát đũa cổ xưa đậm chất nông thôn miền Bắc. Toàn bộ tường trên tầng hai được vẽ cảnh miền Tây sông nước, còn có cả một chiếc thuyền lớn đặt ngay quầy thu ngân để trang trí, trên thuyền có đủ thứ từ bông sen, hoa quả tới rau củ đều được làm giống hệt như thật. Bước lên tầng ba, hoà mình vào không gian quen thuộc khiến Miên cảm giác như mình đang ở nhà, Miên ứa nước mắt, cô ôm anh Quang sụt sịt cảm thán:
- Quang! Em biết chuẩn bị tất cả những thứ này là điều không hề đơn giản, em biết anh đã vì em mà bỏ ra rất nhiều tâm huyết... em... em thấy mình thực sự may mắn... Quang à... cảm ơn anh nhiều lắm! Yêu anh trai của em!
- Không có gì đâu Miên. Anh em một nhà anh dành nhiều tâm huyết cho em cũng là điều đương nhiên mà.
Miên vui vẻ chụp hình từng ngõ ngách nhỏ của quán cơm gửi cho anh Niệm kèm tin nhắn:
"Quán cơm anh Quang tặng em nè! Tuyệt vời ông mặt trời luôn á! Quán được đặt tên là Nắm Cơm Ngon đúng ý em luôn, lại còn cách trụ sở chính của Nhất Kỷ có chục phút đi bộ chứ. Em nhất định sẽ giảm giá cho nhân viên của anh!"
Mãi mà chẳng thấy anh nhắn tin lại, tuy hơi tủi thân nhưng thi thoảng Miên vẫn báo cáo tình hình:
"Em kể cho anh chuyện chị Nhi bảo vệ đồ án tốt nghiệp đại học được điểm cao chót vót chưa nhỉ? Chiều nay chị ấy xin em chức quản lý ở quán cơm đó, em đồng ý rồi."
"Em vừa lên xong thực đơn hai miền rồi anh ạ."
"Anh Quang giúp em nhiều lắm, bữa nay đã thuê xong nhân viên rồi đó anh, giờ em đang tập huấn mọi người để ba ngày nữa chạy thử quán."
"Chạy thử tốt đẹp rồi anh yêu ơi! Thứ bảy tuần sau quán em khai trương nhé! Em cố ý khai trương muộn để đợi anh đấy, anh nhớ về cắt băng khánh thành nha!"
Anh Niệm có giận Miên cỡ nào thì ngày trọng đại của cô anh cũng sẽ về thôi. Chắc mẩm như vậy nên đêm nào Miên cũng mơ mộng tới viễn cảnh anh ôm bó hoa hồng to sụ, phong độ ngút ngàn bước vào quán chúc mừng mình đã trở thành bà chủ. Ngặt nỗi, đời không như là mơ. Ngày khai trương quán cô đợi hoài, đợi mãi, cả buổi cứ thấp tha thấp thỏm, lát lát lại chạy ra ngoài cổng ngóng mà chẳng thấy bóng dáng ai kia. Lúc cắt băng khánh thành, anh không có mặt. Lúc mở sâm banh chúc mừng, trong khi mọi người cười nói tíu tít thì Miên u sầu khó tả, cô trốn vào một góc khuất gạt nước mắt, hí húi soạn tin nhắn:
"Niệm à! Em mong anh quá! Anh bận không về được sao? Anh có nhớ em chút nào không thế?"
Ở cách quán ăn không xa, trong chiếc xe màu đen sang trọng, điện thoại của Chủ tịch tập đoàn Nhất Kỷ khẽ rung. Tin nhắn của em cậu vẫn đọc không sót một chữ, nhưng không biết phải trả lời như nào mới đúng. Ở ghế trên, tài xế của Chủ tịch khẽ thở dài. Chủ tịch khác với em trai, cậu không sở hữu một bộ sưu tập siêu xe khủng mà chủ yếu sử dụng xe của Nhất Kỷ. Tập đoàn tuy có một đội ngũ tài xế chuyên nghiệp cho các sếp nhưng chỉ vỏn vẹn năm người được phép lái xe chở Chủ tịch. Anh Tiệp là một trong số bọn họ, anh được ông Nhất tài trợ tiền ăn học từ năm bảy tuổi, năm mười tám tuổi anh về làm vệ sĩ kiêm lái xe riêng cho cháu trai ông. Khi đó Niệm mới chỉ là một cậu nhóc béo ú, tối ngày lẽo đẽo bám theo Miên đòi ăn. Chuyện của hai đứa dễ thương lắm, chẳng hiểu sao lại ra cơ sự như bây giờ? Quán cơm này là do Niệm chăm chút từ đầu tới cuối, được bà Kỷ cho miếng đất có vị trí đẹp, Niệm nhờ anh trông nom xây ngôi nhà ba tầng từ hồi ở bên Mỹ. Thời điểm Miên đi thực tập, thấy bé nhen nhóm ý định muốn mở quán cơm bán đồ ăn hai miền Niệm bắt đầu lên ý tưởng thiết kế và bài trí. Đợt đó một tuần hai buổi chiều anh đều chở Niệm qua đây giám sát thi công, bỏ nhiều tâm huyết như vậy nhưng tới ngày khai trương lại chẳng vào ăn mừng, chỉ bảo anh cầm bó hoa trong cốp xe đem tặng Miên. Đó là một bó hồng nhung bông cỡ bự, nụ hoa đỏ thắm, chúm chím kiêu sa như đôi môi cô gái trong lòng Chủ tịch. Nghe tiếng anh gọi, cô ấy hớt hải lao ra hỏi:
- Anh Tiệp ơi anh Niệm nhà em đi công tác về chưa ạ?
- Anh... anh cũng không rõ nữa...
Sợ sếp nên anh Tiệp phải nói dối, đoạn anh bảo:
- Bữa nay quán khai trương anh có bó hoa tặng em. Chúc em buôn may bán đắt, làm ăn phát đạt, tấn tài, tấn lộc.
- Dạ, em cảm ơn anh ạ.
Miên đỡ bó hoa từ tay anh Tiệp, đúng là loài hoa cô thích, chỉ tiếc không phải do người ấy tặng. Người ấy... chẳng biết giờ này anh đang ở đâu? Bao giờ anh về? Thắc mắc của Miên được giải đáp vào tầm xế chiều cùng ngày khi chị Thương gọi điện trêu cô:
- Nhất bé Miên nhé! Cầu người ta về ngày khai trương quán, y như rằng người ta về thật.
- Chị nói cái gì cơ? Ai về?
- Ơ hay? Niệm chưa qua chỗ em à? Niệm đang ở nhà nè, cậu chủ đang thu xếp đồ đạc, thấy bảo chuẩn bị ra ở riêng. Chị tưởng cô cậu bàn với nhau rồi?
- Không, em có biết gì đâu.
- Thôi đi, em đừng có giấu, gớm bọn trẻ các em bây giờ tân tiến ghê, chả bù cho thế hệ bọn chị.
Chị Thương nói làm Miên ngượng hết cả người, thì ra là thế, cái tên hâm này nữa, thời gian qua anh cố ý lạnh lùng để gây bất ngờ cho Miên chứ gì? Chắc ở nhà đông người tình cảm không tiện nên anh muốn đón Miên ra ở riêng với anh đây mà. Người đâu mà gian xảo xấu xa thế nhờ? Miên thầm mắng anh, nhưng lại tủm tỉm cười sướng. Cô phấn khởi lái xe về nhà thu dọn áo quần vào vali, nghĩ bụng thiếu gì về lấy sau cũng được nên Miên chỉ dọn qua qua thôi, sau đó vội vã chạy sang phòng anh, ríu rít lao vào ôm anh nũng nịu:
- Chả nói sớm để người ta chuẩn bị gì cả, ghét. Nhưng thôi, hem sao, em vẫn đồng ý ra ở riêng với anh, ai kêu em yêu anh quá cơ. Ui! Em nhớ anh chớt mất!
Chất giọng nỉ non của Miên khiến trái tim Niệm mềm nhũn, hai tay cậu theo phản xạ đưa lên định ôm em, nhưng rồi lý trí lại nhắc nhở cậu buông tay xuống, đồng thời đẩy em ra xa, cậu cố ý nói thật lạnh lùng:
- Anh chưa từng có ý định rủ em ra ở riêng.
- Hả? Vậy anh ra ở riêng một mình á?
- Ừ.
- Anh bị điên à?
Miên gào lên, Niệm u uất nhìn em. Đúng là anh sắp không xong rồi bé ạ, anh tưởng rằng chỉ cần xa nhà, xa em một thời gian thì anh sẽ ổn. Nhưng không, chỉ có vết xước ở tay lành được thôi, còn vết xước ở tim mỗi ngày lại một lớn. Mỗi lần nhận được tin nhắn của em là một lần anh muốn nhắn lại anh nhớ em, anh nhớ em theo cái cách Niệm nhớ Miên chứ không phải là cái nỗi nhớ đơn giản giữa những người thân trong gia đình. Ngồi trong xe lén nhìn em mặc áo dài thướt tha đứng cắt băng khánh thành anh lại nảy sinh khát vọng được chạy tới đứng cạnh em, thơm má em. Sao anh có thể có những suy nghĩ bệnh hoạn tới như vậy? Anh bị điên thật rồi phải không? Nếu như thời gian quay trở lại anh nhất định sẽ không ăn nắm cơm em đưa, cũng nhất định không động vào đồ ăn em nấu, không nhìn em cười, không nghe em dụ dỗ. Nếu như thế, khi em rơi lệ anh cũng sẽ không đau lòng, khi em chạy ra ngoài cửa chặn lối đi của anh như bây giờ, anh cũng tuyệt đối không có cảm giác lưu luyến. Em biết điều gì là khó khăn nhất không? Đó là nói những lời tàn nhẫn với em, vậy mà hôm nay, anh đã thốt ra toàn câu phũ phàng:
- Phiền em tránh đường.
- Niệm! Có chuyện gì vậy? Em làm sai gì à? Nói với em được không? Em sẽ cố gắng sửa chữa.
- Không có gì. Anh lớn rồi, anh muốn có cuộc sống riêng.
- Cuộc sống đó không bao gồm em sao?
- Không.
- Vậy thi thoảng em ghé qua thăm anh, được không?
- Đừng ghé, anh bận.
- Bận đến nỗi không có cả thời gian đọc tin nhắn của em à? Chắc anh không biết hôm nay là ngày cực kỳ quan trọng với em đâu, còn em thì thật ngu ngốc khi cứ đợi anh về. Chủ tịch, anh quả thực bận rộn quá! Anh yên tâm, từ giờ kẻ hèn mọn là em đây sẽ không bao giờ nhắn tin làm phiền anh nữa. Như vậy đối với Chủ tịch chắc hẳn rất tốt?
Miên cố ý đay nghiến hai chữ "Chủ tịch", cô mong anh phát hoả đánh cô giống anh Quang để cô còn có cớ ăn vạ, nhưng không, anh chỉ thản nhiên bảo:
- Ừ, rất tốt!
Nghe được câu đó, toàn thân Miên rã rời, cô thất thần ngồi sụp xuống một góc, đau đớn nhìn người đàn ông cô thương xách vali rời khỏi nhà.
Niệm! Niệm của em!
Anh sẽ đi bao lâu đây? Anh sẽ quay trở về chứ? Anh có biết giọng anh lạnh lắm không? Trước đây anh chưa từng như vậy với em... trước đây... khi anh giận nhất... em vẫn nhìn ra chút dỗi hờn trong ánh mắt anh. Nhưng bây giờ, giọng nói của anh, ánh mắt của anh, kiểu cách anh đối xử với em, tất cả đều lãnh đạm, vô tình. Em đã làm gì sai sao? Em thực sự đã sai ở đâu rồi phải không? Chắc bằng một cách vô tình nào đó em đã làm anh giận thật rồi. Anh không thể nói lý do cho em sao? Chỉ cần anh chịu chia sẻ, em sẽ ngoan ngoãn nhận sai, ngoan ngoãn chạy tới bên anh, dỗ dành anh, như vậy có phải tốt hơn không? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy Niệm? Trước khi anh đi công tác nước ngoài tụi mình còn về căn nhà ven biển cùng nhau, còn thân mật với nhau lắm cơ mà? Liệu có phải sau lần ấy anh chợt phát hiện ra em không hề quyến rũ như anh tưởng? Nếu thế thì sao lúc chở em về thành phố anh vẫn tươi cười rạng rỡ, vẫn thơm trán em?
Quả thật em không thể hiểu nổi, em vốn cũng không thông minh bằng các anh chị, không giỏi giải các câu đố hóc búa. Anh biết mà, em chỉ thích việc nấu nướng dưới bếp, mỗi lần nấu xong lại tỉ mẩn trang trí rồi hí hửng đem lên phòng anh. Nom cách anh ăn ngấu nghiến nó thích mắt gì đâu, mặc dù cái giá phải trả cho mỗi bữa no nê là cả giờ đồng hồ trong phòng tập để ngăn ngừa má phính quay trở lại, nhưng anh chẳng bao giờ phàn nàn, cũng chưa bao giờ từ chối đồ em nấu. Em nhớ mãi cái lần em chạy xuống phòng tập gym thăm anh, thấy anh đang ngồi kéo cáp, em rón rén đi đến ngồi ngay đằng sau anh, tựa má vào lưng anh. Những giọt mồ hôi của anh chảy xuống thấm vào da mặt em, trong lòng em lúc đó dâng lên một thứ cảm xúc ngọt ngào lắm.
- Ngoan! Mau lên phòng đi bé! Đừng phá anh!
- Anh cứ tập đi, em có phá gì đâu! Em ngoan mà!
Em thực sự không phá phách gì cả, chỉ đơn giản là vòng tay qua ôm eo anh với cả thi thoảng thơm trộm lên lưng anh một xíu. Thế thôi mà anh cũng đổ tội cho em làm anh bị phân tâm tập không nổi. Em cười cười trêu chọc:
- Thì thôi! Bỏ đi! Hem thèm tập tành gì nữa!
- Không tập tành gì đến lúc má phính em lại khen thằng khác múi miếc lồng lộn, rồi em lại ghét bỏ cho coi!
Niệm của em nói thì hay lắm, vậy ngay lúc này đây ai là người ghét bỏ ai hả anh? Ai là người xách đồ bỏ đi để lại trong lòng người kia một khoảng trống mênh mông vậy anh? Nước mắt chảy lặng lẽ từng giọt xuống sàn nhà, điện thoại trong túi reo vang báo cuộc gọi đến, Miên mệt mỏi nhấn nút nghe, giọng chị Nhi oang oang:
- Bà Miên ơi bà ở đâu vác cái xác ra quán cho tôi nhờ ạ! Quán khai trương đông như kiến lửa mà bà biến đi đâu thế? Bạn bè của bà, của ba mẹ bà, cả các dì các thím trong họ Dương ghé qua đông lắm bà chủ ạ!
- Ơ... chị đùa à? Em tưởng lúc cắt băng khánh thành là lúc đông nhất rồi chứ!
- Hâm! Có phải ai cũng được nghỉ thứ bảy đâu? Những người phải đi làm thì giờ họ mới qua được chứ!
- Dạ... em biết rồi... em qua liền.
Miên vội vã lao vào nhà tắm rửa mặt mũi, trang điểm qua cho sáng sủa rồi tất tả chạy ra quán. Ly cũng mới đi phiên dịch cho sếp về, cô mua tặng em một bó hồng cỡ khủng đúng như sở thích của con bé, thế nhưng lúc nhận hoa nó lại không được vui cho lắm, chào hỏi mọi người xong em kéo Ly ra vườn, nghẹn ngào kể lể những ấm ức trong lòng. Ly nghe chuyện Niệm lạnh lùng với em tự dưng thấy hơi sương sướng, tuy nhiên ngoài mặt cô vẫn là một bà chị tâm lý. Nói chuyện với Miên một lúc cho em khuây khoả xong cô phấn khởi chạy ra chỗ mẹ Bích thì thầm:
- Niệm chán Miên rồi mẹ ạ, nghe đồn bữa nay em dọn ra ở riêng nhưng nhất quyết không cho Miên theo. Miên buồn đời quá nên rủ con tối đi bar nè.
Cô Bích phấn khởi ghé tai con gái mách nước chuyện trọng đại, Ly sửng sốt hỏi mẹ Bích:
- Như thế liệu có ác quá không mẹ?
- Không đâu con, thế gọi là gậy ông đập lưng ông. Con quên nó từng liên kết với thằng Mùi để hại con à? Con chỉ trả nó lại y hệt những gì nó từng đối xử với con thôi, những kẻ ăn ở thất đức như nó xứng đáng nhận được quả báo.
Cứ nghĩ tới vụ bị thằng lái xe bẩn tưởi ôm hôn Ly lại nóng cả máu nên cô cảm thấy những điều mẹ Bích chỉ dạy hoàn toàn hợp tình hợp lý. Buổi tối, Ly cố ý đưa Miên tới quán bar của bạn Minh. Thằng nhỏ này tên Tiến, hôm kỷ niệm ngày cưới của Niệm ba và mẹ Hoài cô từng gặp nó rồi, hôm đó nó thả thính em Miên lộ liễu ghê lắm. Nó say Miên như điếu đổ, từ lúc em bước vào bar nó liếc qua chỗ tụi cô ngồi không biết bao nhiêu lần. Chuốc cho Miên say bí tỉ xong Ly chạy qua chỗ Tiến thì thầm:
- Em gái chị đang thất tình. Đêm nay nhờ em dùng hết khả năng vốn có để làm nó vui nhé!
- Dạ, vinh hạnh của em chị ạ.
Ly mừng rỡ rời bar, trông ánh mắt hau háu của thằng Tiến là cô biết em Miên đêm nay lành ít dữ nhiều rồi, đáng đời. Đúng như Ly dự đoán, Tiến bế Miên lên gác sau đó nhẹ nhàng đặt em nằm lên giường của mình. Vẻ đẹp của Miên thực sự khiến trái tim cậu thảng thốt. Eo em nhỏ quá, nhìn thích mê. Cánh môi cũng đỏ tươi căng mọng khiến Tiến chẳng thể kiềm nổi, cậu phấn khích ghé người xuống, dùng môi mình ngậm lấy môi người đẹp.