Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 31. Bác Niệm Đẹp Trai Khủng Khiếp
Phía xa xa, có chiếc xe khởi động rồi bon bon chạy về thành phố. Ở trong xe, có người tủi thân rớt nước mắt. Thực ra lúc cô quay lưng bước đi, nếu Niệm muốn, anh ấy hoàn toàn có thể giữ hai mẹ con ở lại. Cơ mà anh có giữ lại hay không thì liên quan gì tới cô? Tại sao trong lòng cô lại nhen nhóm hi vọng được người ta níu kéo? Tại sao cô lại có những mong ước hèn mọn vậy? Ngay cả lúc ngồi gần Mi Ni, anh Niệm cũng tỏ ra rất lịch sự chứ không hề có cử chỉ yêu thương nồng thắm với con bé. Con giống anh như vậy mà anh còn không có chút cảm xúc đặc biệt nào nữa là một người phụ nữ đã bị anh vứt bỏ như cô? Có ai bị trai đá mà mỗi ngày đều nhớ nhung người đá mình như cô không? Có ai lên lịch đi hẹn hò nhưng lại huỷ ở phút chót chỉ vì trước khi ra khỏi nhà nom cái miệng con gái chóp chép đồ ăn quen thuộc vô cùng không? Dương Tất Niệm! Có người con gái nào yêu anh nhiều hơn em không? Chắc là có, anh nhỉ? Nhiều là đằng khác! Anh hiện giờ là Chủ tịch của một tập đoàn lớn, thiếu gì gái theo? Muốn bao nhiêu đứa con nít đáng yêu mà chả được? Số người xếp hàng muốn đẻ con cho Chủ tịch khéo dài bằng cả con phố ý chứ. Đã biết vậy, nhưng sao em vẫn nhớ anh nhiều đến thế? Chỉ tiếc rằng, anh lại chẳng hề nhớ em chút nào. Chính em từng yêu cầu anh không được phép chủ động hỏi ai bất kỳ thông tin gì liên quan tới em, không được mò tới nơi em ở, không được cho người âm thầm theo dõi cuộc sống của em. Vì em nghĩ nếu như biết chắc anh không còn vương vấn, em mới có thể cam tâm mà vứt bỏ. Nhưng mà, thực tế là... khi anh không còn nhớ em nữa... tim em đau đớn như bị dao cứa. Cho tới cuối cùng thì em cũng chẳng là gì, chẳng là ai trong cuộc đời anh cả.
- Mạ ưi! Mạ Min ưi! Chắp dìa nhoà rùi!
Mi Ni nhắc Miên sắp về nhà rồi, con nhỏ tỉnh giấc từ lúc nào không biết? Từ ngày về nước cô và con ở quán nên nó tưởng đây là nhà của hai mẹ con. Mi Ni thích nhà mới ghê lắm, nó kêu nhà mới "chơm chơm", chiếc mũi nhỏ suốt ngày hít hà mùi thức ăn, mẹ lơ đễnh một cái chị ấy liền chuồn xuống tầng dưới, chắp tay đằng sau như bà cụ non, đi loanh qua loanh quanh hỏi khách tới quán dùng cơm:
- Ngon hem béc?
- Ngon cực kỳ luôn bé ạ.
Khách người ta đáp lịch sự vậy thôi mà nó cũng tưởng thật, nó bày ra cái vẻ mặt thèm thuồng đáng thương rồi cứ đứng lì ở đó, đợi bác khách gắp cho một miếng nếm thử xong mới hài lòng đi sang bàn khác xin ăn. Cái thói ăn chực mất nết, cô mắng bao nhiêu vẫn không chừa, thế nên lúc nào cũng phải để mắt tới nó. Sợ con quỷ nhỏ làm phiền khách nên chiều hôm qua đi ăn đầy tháng con gái chị Nhi cô phải dắt nó đi cùng. Trông thấy bé Mèo bú sữa Mi Ni liền quay sang hờn dỗi cô, làm bộ tủi thân như kiểu mẹ Miên bắt nó cai sữa sớm lắm không bằng. Tối về nó không thèm nói chuyện với mẹ, buổi đêm ôm Ni Ni chạy sang phòng bên cạnh ra điều đi ngủ riêng. Ni Ni là chó bông anh Niệm tặng Miên, hồi xưa Miên cưng Ni Ni lắm, giờ Miên buồn anh nên cố tình ngó lơ nó, cơ mà nó cũng đâu cần cô thương yêu, đã có em gái Mi Ni quấn quít bên nó rồi. Mẹ Mơ đang ở nhà chị Nhi chăm chị ấy nên ở quán chỉ có Miên và bé Mi Ni. Tuần trước anh Quang cho thợ tới chia phòng trên tầng ba làm hai, một phòng của cô và một phòng nhỏ hơn của Mi Ni được trang hoàng theo kiểu công chúa. Từ khi có phòng mới Miên thường doạ Mi Ni mà hư là mẹ không cho ngủ cùng nữa, nom cái mặt nhăn nhó tội nghiệp của con nhóc những lúc đó dễ thương gì đâu. Vậy mà khi nó thực sự đòi ra ngủ riêng, Miên lại đau lòng khóc rưng rức. Mi Ni thấy mẹ Miên nức nở to quá liền trườn xuống giường, lon ton chạy sang phòng mẹ, trèo lên giường của mẹ, cụng cái đầu nhỏ vào đầu mẹ, ngọng nghịu hỏi han:
- Seo dợ?
- Tại Mi Ni lạnh lùng với mẹ. Có mỗi đứa con gái làm chỗ dựa giờ nó lại không thương mẹ nữa, chẳng ai thương mẹ Miên cả, mẹ Miên là đồ bỏ đi.
Miên ăn vạ, Mi Ni thơm má mẹ, ra sức vỗ về:
- Xương mừ... xương mừ...
- Thương mà làm người ta buồn thế à?
- Mi Ni xin nhỗi... Mi Ni soai rùi...
- Mi Ni có thực sự biết mình sai ở chỗ nào không mà cũng nhận sai như đúng rồi thế?
- Mi Ni bít!
- Vậy Mi Ni sai chỗ nào?
Miên tra khảo, Mi Ni thở dài bảo:
- Thì... Mi Ni nhàm choa mạ bùn... nĩa nhà Mi Ni soai quá rùi còng chì?
Mi Ni càng làm cái mặt hối lỗi thì lại càng làm Miên khóc tợn hơn, vì con bé vô tình khiến cho cô nhớ tới một người. Có lần người đó nhận sai, cô hỏi người đó có biết mình sai ở chỗ nào không? Và người đó cũng bảo rằng làm cho em buồn nghĩa là anh sai quá rồi còn gì? Mi Ni bé bỏng của cô, sao nó có thể giống ba tới thế? Thậm chí còn chưa biết người đó là ba nó, nhưng nó vẫn cứ vô thức mà quý mến. Sau buổi gặp gỡ bác Niệm, cứ rảnh rỗi nó lại rủ rê:
- Đi gẹp béc Nịm đi!
- Sao lại muốn đi gặp bác Niệm?
Miên gặng hỏi, Mi Ni thản nhiên đáp:
- Chích béc Nịm.
- Thích chứ không phải là chích. Sao lại thích bác?
- Tại béc chơm... vứi cự béc đập choai.
- Thế bác Quang không thơm hả?
Miên hỏi vặn, Mi Ni đăm chiêu một lát rồi trả lời:
- Chơm xưn xưn.
- Thế bác Niệm thơm như nào hả con?
- Béc Nịm... béc Nịm chơm nhức.
- Bác Niệm thơm nức.
Miên sửa lại lỗi phát âm cho Mi Ni nhưng con bé không sao nói đúng được, cô cười khổ hỏi con:
- Vậy bác Quang cũng chỉ đẹp trai sương sương thui à?
Mi Ni gật đầu đồng tình:
- Dợ, chỉ xưn xưn hoi à!
Mẹ Miên lại thắc mắc:
- Vậy bác Niệm đẹp trai như nào?
- Đập hụng híp.
- Khủng khiếp chứ không phải hụng híp... khủng... khiếp... bác Niệm đẹp trai khủng khiếp.
Miên nhấn mạnh, Mi Ni tỏ vẻ đã hiểu, cô bé dõng dạc nói:
- Hụng... híp... béc Nịm đập choai hụng híp.
Vì gái yêu nói sai rất nhiều nên ngày nào Miên cũng kiên trì sửa lỗi phát âm cho con bé. Tuy giận anh Niệm nhưng thấy Mi Ni rất thích anh nên hôm luật sư nhắn tới văn phòng Chủ tịch NIEM Group, cô quyết định cho con theo cùng. Trước kia, đây là phòng làm việc của Niệm ba, hiện tại vẫn đang bỏ trống. Trên bàn vẫn bày bức ảnh cưới của ba mẹ, cả hai đều rất rạng rỡ. Miên mỉm cười nhìn bức ảnh, ở một nơi xa nào đó, cô mong ba mẹ sẽ mãi hạnh phúc như thế. Mi Ni gặp bác Niệm thì như chú chim nhỏ lon ton sà vào lòng bác. Miên ngồi xuống chiếc ghế sô pha cùng các anh chị. Chú luật sư thấy mọi người đã đông đủ liền đọc bản di chúc của ba mẹ cho các con. Mẹ Hoài để lại hai phong thư cho hai cô con gái, ba Niệm cũng để lại hai phong thư cho hai cậu con trai. Toàn bộ tiền mặt và bất động sản được chia đều làm ba phần cho Miên, Quang và Ly. Niệm không được thừa hưởng tiền và bất động sản nhưng toàn bộ cổ phần của NIEM Group mà ba mẹ nắm giữ đều được chuyển giao cho cậu, Niệm không có quyền bán hoặc tặng cổ phần cho bất cứ ai cho tới khi doanh thu của NIEM Group tăng gấp đôi thời điểm hiện tại. Quang bất bình hất tung bộ ấm chén xuống sàn, nước trà văng ra tứ tung, mu bàn tay của Ly bị vài giọt nước nóng bắn vào làm cho ửng đỏ. Miên thì không sao cả vì anh Niệm đã ôm Mi Ni lao ra đứng chắn ngang trước mặt cô. Tấm lưng rộng lớn của anh che chắn cho hai mẹ con, có thể chỉ là phản xạ tự nhiên của anh thôi nhưng Miên vẫn thấy cảm kích.
- Anh! Anh có sao không?
Miên sốt ruột hỏi han. Niệm lắc đầu, nước trà chắc chỉ bắn lên chiếc áo vest của cậu thôi, không sao cả. Mi Ni tình cảm thơm má Niệm rồi nói thay Niệm:
- Béc Nịm hem seo cạ mạ Min ợ, béc vỡn chơm nhức vờ vỡn đập choai hủng híp lun á.
- Bác Niệm không sao cả mẹ Miên ạ, bác vẫn thơm nức và vẫn đẹp trai khủng khiếp luôn á. Mẹ dạy con biết bao nhiêu lần rồi hả Mi Ni? Khủng khiếp chứ không phải hụng híp... BÁC NIỆM ĐẸP TRAI KHỦNG KHIẾP!!!
Bực gái yêu tội phát âm sai nên Miên cố ý nhấn nhá câu cuối, mong con nghe rõ để mà sửa. Chỉ là, hình như cô nói to quá thì phải, hại ai đó nhìn cô chằm chằm, anh còn cười cười nữa chứ, đáng ghét. Mi Ni thấy bác Niệm cười cũng nhoẻn miệng cười hề hề cho vui. Nhân lúc Miên xấu hổ quay đi, Niệm cầm tay con đưa lên miệng thơm chụt một cái. Mi Ni cũng bắt chước cầm tay Niệm, nhưng nó không thơm mà dùng mấy chiếc răng trắng xinh cọ cọ vào tay Niệm, hại Niệm nhột quá cười lớn. Quang giận dữ chỉ trích:
- Dương Tất Niệm! Anh cười cái gì? Cười trên nỗi đau của tôi hả? Nuốt trọn được NIEM Group chắc anh vui lắm phải không? Anh tài ghê! Tôi bao nhiêu công sức vun vén cho tập đoàn cũng không bằng anh nịnh hót ba, so về tài năng tôi thua anh, so về độ khốn nạn và máu lạnh tôi cũng không bằng anh, cho nên hôm nay tôi thua tâm phục khẩu phục.
Mi Ni không hiểu hết những gì bác Quang nói, bé chỉ biết từ khốn nạn là từ xấu, thấy bác Quang dùng từ xấu với bác Niệm, Mi Ni nhăn mặt tỏ thái độ:
- Ghéc béc Choang!
Quang đang điên nên cậu đôi co cả với trẻ con:
- Sao lại ghét bác Quang? Ai là người sang Mỹ thăm Mi Ni lúc con chào đời? Bác Niệm hay bác Quang? Con đừng tưởng bác Niệm con tuyệt vời lắm, đừng bị vẻ bề ngoài của bác Niệm đánh lừa, bác Niệm từng bắt mẹ Miên bỏ con... vì bác Niệm không muốn con xuất hiện trên cuộc đời này...
Những lời của bác Quang khiến Mi Ni tủi thân khóc ré lên, Miên xót con quặn ruột, cô quát anh trai:
- Anh Quang! Anh im đi! Sao lại nói trước mặt trẻ con những lời như thế? Anh bị rồ à?
- Anh chỉ nói sự thật thôi mà.
Quang đáp, Mi Ni mếu máo hỏi Niệm:
- Thiệt á? Béc Nịm ghéc Mi Ni á?
- Béc Nịm... béc Nịm mún mạ Min bọ Mi Ni à?
- Seo dợ? Mi Ni dễ xương mừ... seo bọ Mi Ni?
Nghe những lời chất vấn của con gái, Dương Tất Niệm đau đến xé gan xé ruột. Đã làm một người ba vô trách nhiệm, giờ lại chối bỏ tội lỗi thì quá hèn hạ nên Niệm không lên tiếng phân trần. Sự im lặng của cậu khiến Mi Ni vô cùng thất vọng, cô bé nhoài người đòi mẹ bế. Ở trong vòng tay mẹ rồi nhóc con vẫn không ngừng khóc nức nở. Miên ký nhanh vào đống giấy tờ luật sư đưa cho để xác nhận rằng cô đồng ý với việc phân chia tài sản rồi nhét phong thư mẹ Hoài để lại cho mình vào túi, vội vã ôm con rời khỏi. Những tiếng nấc của con gái như muối mặn xát vào những vết thương tả tơi rướm máu trong lòng Niệm. Em và con đi rồi, chỉ còn lại Niệm đứng bần thần một chỗ, ánh mắt thất thần như người mất hồn. Dương Nhất Quang cay cú mắng nhiếc anh trai:
- Dương Tất Niệm! Đáng đời kẻ máu lạnh như anh!
Mặc dù cực kỳ phẫn nộ nhưng Quang vẫn phải ký xác nhận, vì nếu không ngay cả tiền và bất động sản cậu cũng sẽ chẳng có. Sau khi Niệm ký xong, Ly cũng ký rất nhanh rồi cầm phong thư của mẹ Hoài bỏ về nhà. Sự xuất hiện của Mi Ni khiến Ly nhớ tới Hô Hô, bé chó lông trắng mà cô vô cùng yêu thương. Trong phòng của Ly có một góc nhỏ để những kỷ vật liên quan tới Hô Hô. Bao nhiêu năm trôi qua cô vẫn luôn nhớ Hô Hô, chính vì quá thương nhớ con bé nên khoảnh khắc gặp Mi Ni cô đã rất choáng váng. Cô không nghĩ trên thế gian này còn có bé con đáng yêu hơn cả Hô Hô. Con quỷ Mi Ni, nó trắng, nó xinh, mắt nó long lanh, mỗi cử chỉ của nó đều khiến Ly tan chảy. Mải liếc trộm con bé nên Ly quên luôn việc phải vào nhà vệ sinh xả nước lạnh lên mu bàn tay bị nước trà nóng bắn vào. Về tới nhà Ly mới nhớ ra, bôi thuốc trị bỏng xong cô vào phòng mẹ tường thuật chi tiết lại mọi việc. Mẹ Bích nghe tin em Niệm được hưởng hết cổ phần của ba Niệm và mẹ Hoài thì giận lắm, mẹ bực bội hỏi Ly:
- Sao con không cùng với Quang lên tiếng phản đối về chuyện chia cổ phần, sao lại đần độn đến thế?
Đang sốc nên cô Bích dùng từ hơi quá. Bị mẹ chửi đần độn, Ly khó chịu chau mày. Cô thở dài bảo:
- Đối với tài sản được thừa kế từ ba mẹ nuôi, luật sư đã tuyên bố rất rõ ràng rằng con chỉ có quyền nhận hoặc từ chối chứ không có quyền phản đối.
- Với hoàn cảnh hiện giờ mẹ nghĩ con nên tấn công nhiệt tình để Niệm chết mê chết mệt con. Đợi sau khi hai đứa cưới nhau, con bảo em chuyển cổ phần cho con, rồi sau đó con chuyển lại cổ phần cho mẹ.
Cô Bích vội vàng lên kế hoạch, Ly không thèm nói chuyện với cô nữa, nó mở phong thư chị Hoài để lại đọc ngấu nghiến. Cô Bích liếc qua thấy chị viết:
"Bông thương!
Đừng quá áp lực về việc trở thành một cô gái hoàn hảo, chỉ cần con của ngày hôm nay sống tốt hơn và hạnh phúc hơn con của ngày hôm qua là được rồi. Thay vì cố lấy một ông chồng xuất sắc nhất, con hãy tìm một người có thể chấp nhận được những điểm không hoàn hảo của con, có thể vì con mà cố gắng. Con gái bé bỏng của mẹ, dù ở nơi nào đi chăng nữa thì mẹ Hoài vẫn luôn yêu con.
P/S: Mẹ Hoài của Bông!"
Không muốn Ly bị ảnh hưởng bởi tư tưởng cổ lỗ sĩ của chị Hoài, cô Bích lên tiếng phản đối:
- Sao lại không cần áp lực để trở nên hoàn hảo? Nếu như mình không hoàn hảo thì làm sao ra đường được người khác trọng vọng hả con? Người ta sẽ khinh con như cỏ rác, dẫm đạp con như một con kiến. Còn nữa, lấy chồng sao không chọn người xuất sắc nhất mà phải chọn người vì con mà cố gắng? Đã là thằng đàn ông bất tài thì có cố tới đâu cũng không ăn thua. Chính mẹ Hoài con cũng lấy người xuất sắc đấy thôi, nhưng với con lại cứ thích thể hiện thanh cao. Mẹ Hoài con luôn vậy, tối ngày nói triết lý nhưng thực tế sống rất xạo. Ly! Đừng tin mẹ Hoài! Nghe lời mẹ, chỉ cần con lấy em Niệm con sẽ có tất cả.
- Mẹ Hoài lấy ba Niệm vì ba Niệm là người có thể bao dung mẹ Hoài, vì mẹ Hoài mà chờ đợi tám năm, hoàn toàn khác với chuyện giữa con và em Niệm. Tất Niệm không hề thích con, em cũng chưa bao giờ cố gắng vì con. Khi em giảm cân trở nên đẹp trai ngút ngàn, con thừa nhận con có mê tít em, nhưng suy cho cùng cũng chỉ giống như con mê một món hàng hiệu mà thôi. Em quấn quít bên Miên, có con với Miên, con tất nhiên buồn, nhưng cũng chỉ là nỗi buồn giống như bị vuột mất một món hàng hiệu. Nó khác hoàn toàn với cảm giác con chứng kiến Đông nắm tay Chi, chỉ là một cái nắm tay nhưng con đau tới tột cùng...
Ly xót xa tâm sự, cô Bích an ủi:
- Đừng khổ sở vì những cảm xúc nhất thời con ạ. Chỉ cần con là phu nhân của Chủ tịch tập đoàn Nhất Kỷ, có tiền, có quyền trong tay, thiếu gì người ca tụng nịnh nọt?
- Mẹ! Con không cần ai ca tụng nịnh nọt cả, con chỉ cần mẹ trở về bên con thôi... mẹ à... sao mẹ đi xa thế...
Con gái đang nói chuyện với mình lại quay sang ôm bức thư thì thầm với người đã khuất khiến cô Bích rất ức chế. Cô giật lấy bức thư, Ly vội vàng giật lại nhưng mẹ không chịu buông tay nên tờ giấy bị rách làm đôi. Ly nổi khùng đập phá đồ đạc trả đũa. Đống giấy tờ trên bàn làm việc của cô Bích bị xô đổ tứ tung. Một vài bức ảnh chụp mẹ Hoài bị lộ ra, mặt mẹ bị bôi đen, trên ảnh còn có dòng chữ tởm lợm nguyền rủa mẹ Hoài sớm gặp quả báo. Nét chữ của ai tất nhiên Ly biết, giận run người, Ly gào ầm ĩ:
- Thì ra là bà... tôi cầu nguyện như nào cũng không được... bởi vì còn có bà nguyền rủa mẹ tôi...
- Ly! Con bình tĩnh, lúc đó mẹ giận mẹ Hoài quá nên viết lung tung vậy thôi chứ mẹ đâu có sức mạnh siêu nhiên để nguyền rủa mẹ Hoài của con.
Mặc dù cô Bích đã giải thích nhưng vì quá thương nhớ chị Hoài, Ly một mực đổ lỗi cho cô về sự ra đi của chị. Con bé như bị lên cơn dại, nó hùng hổ đay nghiến cô:
- Tất cả là tại bà... nếu bà không nguyền rủa thì mẹ tôi sẽ không bị tổn thọ... đồ độc ác... trả lại mẹ Hoài cho tôi... thứ đàn bà quỷ quyệt... bà hại tôi mồ côi mẹ rồi bà có biết không? Tôi hận bà... căm hận bà...
Bị oan ức, cô Bích đau lòng một thì bị con gọi là "bà" cô đau lòng mười, cô rớt nước mắt hỏi:
- Saocon lại nỡ thốt ra những lời cay nghiệt như thế hả Ly? Sao con lại mồ côi mẹ? Mẹđây mà con!
- Mạ ưi! Mạ Min ưi! Chắp dìa nhoà rùi!
Mi Ni nhắc Miên sắp về nhà rồi, con nhỏ tỉnh giấc từ lúc nào không biết? Từ ngày về nước cô và con ở quán nên nó tưởng đây là nhà của hai mẹ con. Mi Ni thích nhà mới ghê lắm, nó kêu nhà mới "chơm chơm", chiếc mũi nhỏ suốt ngày hít hà mùi thức ăn, mẹ lơ đễnh một cái chị ấy liền chuồn xuống tầng dưới, chắp tay đằng sau như bà cụ non, đi loanh qua loanh quanh hỏi khách tới quán dùng cơm:
- Ngon hem béc?
- Ngon cực kỳ luôn bé ạ.
Khách người ta đáp lịch sự vậy thôi mà nó cũng tưởng thật, nó bày ra cái vẻ mặt thèm thuồng đáng thương rồi cứ đứng lì ở đó, đợi bác khách gắp cho một miếng nếm thử xong mới hài lòng đi sang bàn khác xin ăn. Cái thói ăn chực mất nết, cô mắng bao nhiêu vẫn không chừa, thế nên lúc nào cũng phải để mắt tới nó. Sợ con quỷ nhỏ làm phiền khách nên chiều hôm qua đi ăn đầy tháng con gái chị Nhi cô phải dắt nó đi cùng. Trông thấy bé Mèo bú sữa Mi Ni liền quay sang hờn dỗi cô, làm bộ tủi thân như kiểu mẹ Miên bắt nó cai sữa sớm lắm không bằng. Tối về nó không thèm nói chuyện với mẹ, buổi đêm ôm Ni Ni chạy sang phòng bên cạnh ra điều đi ngủ riêng. Ni Ni là chó bông anh Niệm tặng Miên, hồi xưa Miên cưng Ni Ni lắm, giờ Miên buồn anh nên cố tình ngó lơ nó, cơ mà nó cũng đâu cần cô thương yêu, đã có em gái Mi Ni quấn quít bên nó rồi. Mẹ Mơ đang ở nhà chị Nhi chăm chị ấy nên ở quán chỉ có Miên và bé Mi Ni. Tuần trước anh Quang cho thợ tới chia phòng trên tầng ba làm hai, một phòng của cô và một phòng nhỏ hơn của Mi Ni được trang hoàng theo kiểu công chúa. Từ khi có phòng mới Miên thường doạ Mi Ni mà hư là mẹ không cho ngủ cùng nữa, nom cái mặt nhăn nhó tội nghiệp của con nhóc những lúc đó dễ thương gì đâu. Vậy mà khi nó thực sự đòi ra ngủ riêng, Miên lại đau lòng khóc rưng rức. Mi Ni thấy mẹ Miên nức nở to quá liền trườn xuống giường, lon ton chạy sang phòng mẹ, trèo lên giường của mẹ, cụng cái đầu nhỏ vào đầu mẹ, ngọng nghịu hỏi han:
- Seo dợ?
- Tại Mi Ni lạnh lùng với mẹ. Có mỗi đứa con gái làm chỗ dựa giờ nó lại không thương mẹ nữa, chẳng ai thương mẹ Miên cả, mẹ Miên là đồ bỏ đi.
Miên ăn vạ, Mi Ni thơm má mẹ, ra sức vỗ về:
- Xương mừ... xương mừ...
- Thương mà làm người ta buồn thế à?
- Mi Ni xin nhỗi... Mi Ni soai rùi...
- Mi Ni có thực sự biết mình sai ở chỗ nào không mà cũng nhận sai như đúng rồi thế?
- Mi Ni bít!
- Vậy Mi Ni sai chỗ nào?
Miên tra khảo, Mi Ni thở dài bảo:
- Thì... Mi Ni nhàm choa mạ bùn... nĩa nhà Mi Ni soai quá rùi còng chì?
Mi Ni càng làm cái mặt hối lỗi thì lại càng làm Miên khóc tợn hơn, vì con bé vô tình khiến cho cô nhớ tới một người. Có lần người đó nhận sai, cô hỏi người đó có biết mình sai ở chỗ nào không? Và người đó cũng bảo rằng làm cho em buồn nghĩa là anh sai quá rồi còn gì? Mi Ni bé bỏng của cô, sao nó có thể giống ba tới thế? Thậm chí còn chưa biết người đó là ba nó, nhưng nó vẫn cứ vô thức mà quý mến. Sau buổi gặp gỡ bác Niệm, cứ rảnh rỗi nó lại rủ rê:
- Đi gẹp béc Nịm đi!
- Sao lại muốn đi gặp bác Niệm?
Miên gặng hỏi, Mi Ni thản nhiên đáp:
- Chích béc Nịm.
- Thích chứ không phải là chích. Sao lại thích bác?
- Tại béc chơm... vứi cự béc đập choai.
- Thế bác Quang không thơm hả?
Miên hỏi vặn, Mi Ni đăm chiêu một lát rồi trả lời:
- Chơm xưn xưn.
- Thế bác Niệm thơm như nào hả con?
- Béc Nịm... béc Nịm chơm nhức.
- Bác Niệm thơm nức.
Miên sửa lại lỗi phát âm cho Mi Ni nhưng con bé không sao nói đúng được, cô cười khổ hỏi con:
- Vậy bác Quang cũng chỉ đẹp trai sương sương thui à?
Mi Ni gật đầu đồng tình:
- Dợ, chỉ xưn xưn hoi à!
Mẹ Miên lại thắc mắc:
- Vậy bác Niệm đẹp trai như nào?
- Đập hụng híp.
- Khủng khiếp chứ không phải hụng híp... khủng... khiếp... bác Niệm đẹp trai khủng khiếp.
Miên nhấn mạnh, Mi Ni tỏ vẻ đã hiểu, cô bé dõng dạc nói:
- Hụng... híp... béc Nịm đập choai hụng híp.
Vì gái yêu nói sai rất nhiều nên ngày nào Miên cũng kiên trì sửa lỗi phát âm cho con bé. Tuy giận anh Niệm nhưng thấy Mi Ni rất thích anh nên hôm luật sư nhắn tới văn phòng Chủ tịch NIEM Group, cô quyết định cho con theo cùng. Trước kia, đây là phòng làm việc của Niệm ba, hiện tại vẫn đang bỏ trống. Trên bàn vẫn bày bức ảnh cưới của ba mẹ, cả hai đều rất rạng rỡ. Miên mỉm cười nhìn bức ảnh, ở một nơi xa nào đó, cô mong ba mẹ sẽ mãi hạnh phúc như thế. Mi Ni gặp bác Niệm thì như chú chim nhỏ lon ton sà vào lòng bác. Miên ngồi xuống chiếc ghế sô pha cùng các anh chị. Chú luật sư thấy mọi người đã đông đủ liền đọc bản di chúc của ba mẹ cho các con. Mẹ Hoài để lại hai phong thư cho hai cô con gái, ba Niệm cũng để lại hai phong thư cho hai cậu con trai. Toàn bộ tiền mặt và bất động sản được chia đều làm ba phần cho Miên, Quang và Ly. Niệm không được thừa hưởng tiền và bất động sản nhưng toàn bộ cổ phần của NIEM Group mà ba mẹ nắm giữ đều được chuyển giao cho cậu, Niệm không có quyền bán hoặc tặng cổ phần cho bất cứ ai cho tới khi doanh thu của NIEM Group tăng gấp đôi thời điểm hiện tại. Quang bất bình hất tung bộ ấm chén xuống sàn, nước trà văng ra tứ tung, mu bàn tay của Ly bị vài giọt nước nóng bắn vào làm cho ửng đỏ. Miên thì không sao cả vì anh Niệm đã ôm Mi Ni lao ra đứng chắn ngang trước mặt cô. Tấm lưng rộng lớn của anh che chắn cho hai mẹ con, có thể chỉ là phản xạ tự nhiên của anh thôi nhưng Miên vẫn thấy cảm kích.
- Anh! Anh có sao không?
Miên sốt ruột hỏi han. Niệm lắc đầu, nước trà chắc chỉ bắn lên chiếc áo vest của cậu thôi, không sao cả. Mi Ni tình cảm thơm má Niệm rồi nói thay Niệm:
- Béc Nịm hem seo cạ mạ Min ợ, béc vỡn chơm nhức vờ vỡn đập choai hủng híp lun á.
- Bác Niệm không sao cả mẹ Miên ạ, bác vẫn thơm nức và vẫn đẹp trai khủng khiếp luôn á. Mẹ dạy con biết bao nhiêu lần rồi hả Mi Ni? Khủng khiếp chứ không phải hụng híp... BÁC NIỆM ĐẸP TRAI KHỦNG KHIẾP!!!
Bực gái yêu tội phát âm sai nên Miên cố ý nhấn nhá câu cuối, mong con nghe rõ để mà sửa. Chỉ là, hình như cô nói to quá thì phải, hại ai đó nhìn cô chằm chằm, anh còn cười cười nữa chứ, đáng ghét. Mi Ni thấy bác Niệm cười cũng nhoẻn miệng cười hề hề cho vui. Nhân lúc Miên xấu hổ quay đi, Niệm cầm tay con đưa lên miệng thơm chụt một cái. Mi Ni cũng bắt chước cầm tay Niệm, nhưng nó không thơm mà dùng mấy chiếc răng trắng xinh cọ cọ vào tay Niệm, hại Niệm nhột quá cười lớn. Quang giận dữ chỉ trích:
- Dương Tất Niệm! Anh cười cái gì? Cười trên nỗi đau của tôi hả? Nuốt trọn được NIEM Group chắc anh vui lắm phải không? Anh tài ghê! Tôi bao nhiêu công sức vun vén cho tập đoàn cũng không bằng anh nịnh hót ba, so về tài năng tôi thua anh, so về độ khốn nạn và máu lạnh tôi cũng không bằng anh, cho nên hôm nay tôi thua tâm phục khẩu phục.
Mi Ni không hiểu hết những gì bác Quang nói, bé chỉ biết từ khốn nạn là từ xấu, thấy bác Quang dùng từ xấu với bác Niệm, Mi Ni nhăn mặt tỏ thái độ:
- Ghéc béc Choang!
Quang đang điên nên cậu đôi co cả với trẻ con:
- Sao lại ghét bác Quang? Ai là người sang Mỹ thăm Mi Ni lúc con chào đời? Bác Niệm hay bác Quang? Con đừng tưởng bác Niệm con tuyệt vời lắm, đừng bị vẻ bề ngoài của bác Niệm đánh lừa, bác Niệm từng bắt mẹ Miên bỏ con... vì bác Niệm không muốn con xuất hiện trên cuộc đời này...
Những lời của bác Quang khiến Mi Ni tủi thân khóc ré lên, Miên xót con quặn ruột, cô quát anh trai:
- Anh Quang! Anh im đi! Sao lại nói trước mặt trẻ con những lời như thế? Anh bị rồ à?
- Anh chỉ nói sự thật thôi mà.
Quang đáp, Mi Ni mếu máo hỏi Niệm:
- Thiệt á? Béc Nịm ghéc Mi Ni á?
- Béc Nịm... béc Nịm mún mạ Min bọ Mi Ni à?
- Seo dợ? Mi Ni dễ xương mừ... seo bọ Mi Ni?
Nghe những lời chất vấn của con gái, Dương Tất Niệm đau đến xé gan xé ruột. Đã làm một người ba vô trách nhiệm, giờ lại chối bỏ tội lỗi thì quá hèn hạ nên Niệm không lên tiếng phân trần. Sự im lặng của cậu khiến Mi Ni vô cùng thất vọng, cô bé nhoài người đòi mẹ bế. Ở trong vòng tay mẹ rồi nhóc con vẫn không ngừng khóc nức nở. Miên ký nhanh vào đống giấy tờ luật sư đưa cho để xác nhận rằng cô đồng ý với việc phân chia tài sản rồi nhét phong thư mẹ Hoài để lại cho mình vào túi, vội vã ôm con rời khỏi. Những tiếng nấc của con gái như muối mặn xát vào những vết thương tả tơi rướm máu trong lòng Niệm. Em và con đi rồi, chỉ còn lại Niệm đứng bần thần một chỗ, ánh mắt thất thần như người mất hồn. Dương Nhất Quang cay cú mắng nhiếc anh trai:
- Dương Tất Niệm! Đáng đời kẻ máu lạnh như anh!
Mặc dù cực kỳ phẫn nộ nhưng Quang vẫn phải ký xác nhận, vì nếu không ngay cả tiền và bất động sản cậu cũng sẽ chẳng có. Sau khi Niệm ký xong, Ly cũng ký rất nhanh rồi cầm phong thư của mẹ Hoài bỏ về nhà. Sự xuất hiện của Mi Ni khiến Ly nhớ tới Hô Hô, bé chó lông trắng mà cô vô cùng yêu thương. Trong phòng của Ly có một góc nhỏ để những kỷ vật liên quan tới Hô Hô. Bao nhiêu năm trôi qua cô vẫn luôn nhớ Hô Hô, chính vì quá thương nhớ con bé nên khoảnh khắc gặp Mi Ni cô đã rất choáng váng. Cô không nghĩ trên thế gian này còn có bé con đáng yêu hơn cả Hô Hô. Con quỷ Mi Ni, nó trắng, nó xinh, mắt nó long lanh, mỗi cử chỉ của nó đều khiến Ly tan chảy. Mải liếc trộm con bé nên Ly quên luôn việc phải vào nhà vệ sinh xả nước lạnh lên mu bàn tay bị nước trà nóng bắn vào. Về tới nhà Ly mới nhớ ra, bôi thuốc trị bỏng xong cô vào phòng mẹ tường thuật chi tiết lại mọi việc. Mẹ Bích nghe tin em Niệm được hưởng hết cổ phần của ba Niệm và mẹ Hoài thì giận lắm, mẹ bực bội hỏi Ly:
- Sao con không cùng với Quang lên tiếng phản đối về chuyện chia cổ phần, sao lại đần độn đến thế?
Đang sốc nên cô Bích dùng từ hơi quá. Bị mẹ chửi đần độn, Ly khó chịu chau mày. Cô thở dài bảo:
- Đối với tài sản được thừa kế từ ba mẹ nuôi, luật sư đã tuyên bố rất rõ ràng rằng con chỉ có quyền nhận hoặc từ chối chứ không có quyền phản đối.
- Với hoàn cảnh hiện giờ mẹ nghĩ con nên tấn công nhiệt tình để Niệm chết mê chết mệt con. Đợi sau khi hai đứa cưới nhau, con bảo em chuyển cổ phần cho con, rồi sau đó con chuyển lại cổ phần cho mẹ.
Cô Bích vội vàng lên kế hoạch, Ly không thèm nói chuyện với cô nữa, nó mở phong thư chị Hoài để lại đọc ngấu nghiến. Cô Bích liếc qua thấy chị viết:
"Bông thương!
Đừng quá áp lực về việc trở thành một cô gái hoàn hảo, chỉ cần con của ngày hôm nay sống tốt hơn và hạnh phúc hơn con của ngày hôm qua là được rồi. Thay vì cố lấy một ông chồng xuất sắc nhất, con hãy tìm một người có thể chấp nhận được những điểm không hoàn hảo của con, có thể vì con mà cố gắng. Con gái bé bỏng của mẹ, dù ở nơi nào đi chăng nữa thì mẹ Hoài vẫn luôn yêu con.
P/S: Mẹ Hoài của Bông!"
Không muốn Ly bị ảnh hưởng bởi tư tưởng cổ lỗ sĩ của chị Hoài, cô Bích lên tiếng phản đối:
- Sao lại không cần áp lực để trở nên hoàn hảo? Nếu như mình không hoàn hảo thì làm sao ra đường được người khác trọng vọng hả con? Người ta sẽ khinh con như cỏ rác, dẫm đạp con như một con kiến. Còn nữa, lấy chồng sao không chọn người xuất sắc nhất mà phải chọn người vì con mà cố gắng? Đã là thằng đàn ông bất tài thì có cố tới đâu cũng không ăn thua. Chính mẹ Hoài con cũng lấy người xuất sắc đấy thôi, nhưng với con lại cứ thích thể hiện thanh cao. Mẹ Hoài con luôn vậy, tối ngày nói triết lý nhưng thực tế sống rất xạo. Ly! Đừng tin mẹ Hoài! Nghe lời mẹ, chỉ cần con lấy em Niệm con sẽ có tất cả.
- Mẹ Hoài lấy ba Niệm vì ba Niệm là người có thể bao dung mẹ Hoài, vì mẹ Hoài mà chờ đợi tám năm, hoàn toàn khác với chuyện giữa con và em Niệm. Tất Niệm không hề thích con, em cũng chưa bao giờ cố gắng vì con. Khi em giảm cân trở nên đẹp trai ngút ngàn, con thừa nhận con có mê tít em, nhưng suy cho cùng cũng chỉ giống như con mê một món hàng hiệu mà thôi. Em quấn quít bên Miên, có con với Miên, con tất nhiên buồn, nhưng cũng chỉ là nỗi buồn giống như bị vuột mất một món hàng hiệu. Nó khác hoàn toàn với cảm giác con chứng kiến Đông nắm tay Chi, chỉ là một cái nắm tay nhưng con đau tới tột cùng...
Ly xót xa tâm sự, cô Bích an ủi:
- Đừng khổ sở vì những cảm xúc nhất thời con ạ. Chỉ cần con là phu nhân của Chủ tịch tập đoàn Nhất Kỷ, có tiền, có quyền trong tay, thiếu gì người ca tụng nịnh nọt?
- Mẹ! Con không cần ai ca tụng nịnh nọt cả, con chỉ cần mẹ trở về bên con thôi... mẹ à... sao mẹ đi xa thế...
Con gái đang nói chuyện với mình lại quay sang ôm bức thư thì thầm với người đã khuất khiến cô Bích rất ức chế. Cô giật lấy bức thư, Ly vội vàng giật lại nhưng mẹ không chịu buông tay nên tờ giấy bị rách làm đôi. Ly nổi khùng đập phá đồ đạc trả đũa. Đống giấy tờ trên bàn làm việc của cô Bích bị xô đổ tứ tung. Một vài bức ảnh chụp mẹ Hoài bị lộ ra, mặt mẹ bị bôi đen, trên ảnh còn có dòng chữ tởm lợm nguyền rủa mẹ Hoài sớm gặp quả báo. Nét chữ của ai tất nhiên Ly biết, giận run người, Ly gào ầm ĩ:
- Thì ra là bà... tôi cầu nguyện như nào cũng không được... bởi vì còn có bà nguyền rủa mẹ tôi...
- Ly! Con bình tĩnh, lúc đó mẹ giận mẹ Hoài quá nên viết lung tung vậy thôi chứ mẹ đâu có sức mạnh siêu nhiên để nguyền rủa mẹ Hoài của con.
Mặc dù cô Bích đã giải thích nhưng vì quá thương nhớ chị Hoài, Ly một mực đổ lỗi cho cô về sự ra đi của chị. Con bé như bị lên cơn dại, nó hùng hổ đay nghiến cô:
- Tất cả là tại bà... nếu bà không nguyền rủa thì mẹ tôi sẽ không bị tổn thọ... đồ độc ác... trả lại mẹ Hoài cho tôi... thứ đàn bà quỷ quyệt... bà hại tôi mồ côi mẹ rồi bà có biết không? Tôi hận bà... căm hận bà...
Bị oan ức, cô Bích đau lòng một thì bị con gọi là "bà" cô đau lòng mười, cô rớt nước mắt hỏi:
- Saocon lại nỡ thốt ra những lời cay nghiệt như thế hả Ly? Sao con lại mồ côi mẹ? Mẹđây mà con!