Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-120
Chương 120: Tôi sẽ khiến hàm hinh tự mình phá thai
Đường Tiểu Nhu hét xong liền quay nhìn Mộ Dịch Kỳ: “Một người đã có vợ mà vẫn muốn kẹp thêm em gái này bên cạnh để ôm ấp, bao nuôi. Biết thì bảo là bạn bè, còn không biết chắc tưởng là người tình ngầm đấy nhỉ. Ánh trăng chính là để chứng minh đàn ông tồi tệ đến mức nào. Vợ của mình thì không thèm quan tâm đến, thế mà ngày ngày dan díu với con đàn bà khác. Đây là trò chơi thật hay là mượn tay người khác để tìm vui cho mình thế hả? ”
Cô ám chỉ rất rõ ràng, vậy nên tất cả mọi người đều nhìn chòng chọc vào Mộ Dịch Kỳ.
Mà lúc này, đương sự cũng đang dùng đôi mắt đen sâu lạnh giá của mình nhìn lại Đường Tiểu Nhu, nghe những lời đó, mày khẽ nhíu chặt lại.
Như thể không nghĩ rằng mình cũng bị liên lụy đến.
Diệp Thiếu hiển nhiên không ngờ Đường Tiểu Nhu lại tức giận đến như thế, hơn nữa càng bất ngờ hơn khi thấy bất mãn của cô đối với Khổng Ý Yên đã đến tận mức này rồi.
Tình hình lúc này có hơi mất kiểm soát.
“Được rồi, anh không chọn cô ấy, được chưa?”
Bao cao su lập tức bị ném trên mặt đất, Diệp Thiếu còn định dỗ dành cô gái này giúp Khổng Ý Yên. Thế nhưng cơn khó chịu của Đường Tiểu Nhu có lẽ khó mà kiềm chế được.
“Anh cút ra cho tôi!” Cô giẫm đôi giày cao gót bước thẳng tới trước mặt Mộ Dịch Kỳ, không thèm quan tâm ai ở đối diện mình: “Hôm nay Hàm Hinh không tới đây nhưng tôi không tin là cô ấy không muốn tới. Mộ Dịch Kỳ, anh biết không, có lần tôi kể với Hàm Hinh rằng Diệp Thiếu dẫn tôi đi gặp bạn bè của anh ấy, tham dự các cuộc họp mặt. Anh ấy dẫn tôi đi khắp nơi để tất cả mọi người biết rằng tôi là bạn gái của anh ấy, hãnh diện biết bao nhiêu. Lúc đó anh biết cô ấy đã ngưỡng mộ tôi đến thế nào không hả?”
Đọc FULL bộ truyện.
Mộ Dịch Kỳ cau mày, bởi Đường Tiểu Nhu đã nói ra điều mà anh vô cùng quan tâm.
“Mộ Dịch Kỳ! Anh có biết là lúc đó ánh mắt của Hàm Hinh đã viết lên hai chữ ghen tị không hả? Mà tôi đây chỉ mới là bạn gái Diệp Thiếu thôi đấy nhé. Còn cô ấy là ai chứ? Cổ là vợ anh đấy! Là người đã cùng anh kết hôn, thế mà anh đã từng kể với ai chưa? Anh đã công khai chưa? Vậy mà còn con đàn bà này, đi đâu anh cũng dắt theo kè kè bên cạnh. Anh không yêu Hàm Hinh thì ly hôn đi. Tôi là bạn thân của cô ấy, tôi thật sự nhìn không nổi cảnh này nữa rồi.”
Diệp Thiếu đã cố ôm chặt người Đường Tiểu Nhu, móng tay cô gái này đã sắc mà mồm miệng còn sắc bén hơn. Anh giữ chặt hai tay cô trong lòng, thế nhưng vẫn không thể ngăn nổi quyết tâm chửi cho ra nhẽ của Đường Tiểu Nhu: “Mộ Dịch Kỳ, anh chặn số liên lạc của Hàm Hinh, còn bản thân mình thì sao? Anh đã xem lại chưa hả? Trước giờ tôi chưa từng thấy người đàn ông nào ích kỷ như anh. Ra vẻ đạo mạo, tình cảm giả dối. Khổng Ý Yên là loại đàn bà gì chứ? Anh rõ ràng biết cô ta có toan tính không đơn thuần, vậy mà vẫn giữ bên cạnh mình. Anh cảm thấy tự hào khi có người ngưỡng mộ mình vậy sao? Hay đây mới là điều anh cần? Hàm Hinh đã làm gì sai mà lại phải gả cho một kẻ ghê tởm như anh vậy hả?”
Ánh mắt Diệp Thiếu có vẻ cũng không kiềm chế nổi nữa rồi, sự bình tĩnh cuối cùng cũng sụp đổ: “Đường Tiểu Nhu, em về với anh đi. Ở đây không phải là nơi em có thể nói năng xằng bậy.”
Nghe thấy vậy, Đường Tiểu Nhu chán nản nhìn Diệp Thiếu, trong mắt đầy vẻ khó hiểu: “Anh bảo em nói xằng bậy? Diệp Thiếu, sao anh có thể nói em vậy được chứ?”
Người đàn ông này quá tuyệt tình rồi. Cô không cần nữa.
“Em nói họ thế nào thì anh nói với em thế đó, cùng anh đi về.” Diệp Thiếu tức giận, lần này hành động quyết đoán, mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.
Đường Tiểu Nhu bị anh vác lên vai, vòng tay giữ chặt eo, cô như con cá đang chờ bị xử tội.
Cô không chịu động chạm vào anh, ra sức đánh lên người anh. Đôi chân trắng nõn sớm đã đá văng giày đi mất, một bên chân vẫn còn lưu lại vết sẹo bị thương lúc giúp Hàm Hinh bỏ đi khỏi thành phố S.
“Trời, Mộ Dịch Kỳ đã kết hôn rồi sao?”
“Nhìn thế này chắc là đúng thật rồi. Đúng rồi, đúng rồi, lúc nãy tôi nghe người phụ nữ của Diệp Thiếu nói là hai người ấy kết hôn bí mật. Hình như Mộ Dịch Kỳ đối xử chẳng tốt đẹp gì với vợ anh ta cả.”
“Khổng Ý Yên còn ở đó, anh thấy sao?”
“Mau im đi, đừng để họ nghe thấy.”
Trong không gian chật hẹp, những lời thì thào bàn tán dần lan rộng, tiếng bình luận cũng chậm rãi khếch trương. Mộ Dịch Kỳ đứng dậy nhìn về phía Đường Tiểu Nhu đang sắp rời đi: “Diệp Thiếu.”
Giọng của anh rất trầm dày, nói chung là, chẳng vui vẻ gì.
“Con cái nhà tôi thì để tôi dạy dỗ.”
Diệp Thiếu trực tiếp đưa Đường Tiểu Nhu rời đi, không quay nhìn lại.
Mọi người tròn mắt nhìn Diệp Thiếu kéo Đường Tiểu Nhu đi.
“Diệp Thiếu, anh làm gì vậy hả? Bỏ ra, em còn chưa nói hết mà.”
Đường Tiểu Nhu cố sức bám chặt vào cánh cửa hai người vừa mới đi ngang qua, vị trí vịn tay đủ để giúp cô chống chọi được một lúc.
“Còn muốn quậy à?”
Diệp Thiếu sắp bị cô làm cho phát điên rồi, nếu như làm quá với Mộ Dịch Kỳ, đừng hòng có ai yên ổn.
Đường Tiểu Nhu bám chặt cửa, nhìn chòng chọc về phía người đàn ông cao lớn, tuấn tú nhất trong phòng: “Mộ Dịch Kỳ! Nếu anh cứ vậy thì đợi đó mà hối hận đi. Tôi sẽ khiến Hàm Hinh phá bỏ đứa con trong bụng cô ấy. Con cái mà không có một gia đình toàn vẹn thì có sinh ra cũng khổ thêm thôi. Anh đợi đấy!”
Tin tức khiến mọi người càng thêm chấn động cứ thế mà tuôn ra, rõ ràng rành mạch, nhẹ nhàng sảng khoái bằng ngữ điệu trực tiếp và không sợ hãi của Đường Tiểu Nhu.
“Xong rồi, đưa em về đi.”
Đường Tiểu Nhu thoải mái nhoài người nói ra tất cả những lời trong long, không còn cần phải lo lắng sợ hãi nữa, nói ra được là tốt, nói ra được là tốt, trong lòng chẳng còn gánh nặng gì nữa cả.
Dù biết Hàm Hinh sẽ trách mình, nhưng Đường Tiểu Nhu không lo. Sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi, cứ nói trước một tiếng là được.
Cô thật sự rất ghét Khổng Ý Yên.
“...Tiểu Nhu, em nói là Hàm Hinh có thai rồi?” Diệp Thiếu nghe cô nói xong liền không khỏi bất ngờ.
“Đúng, hôm ấy xét nghiệm ở thành phố S biết được. Hàm Hinh bảo em giữ bí mật nhưng em không muốn giấu mọi người.”
Diệp Thiếu không nói gì nhiều, quay người đưa cô rời đi.
Ngược lại, người đàn ông vẫn còn đang đứng ở trung tâm ấy rõ ràng có chút không biết nên làm thế nào.
Anh liên tục suy nghĩ, ánh mắt nheo lại, khuôn mặt tuấn tú trầm lặng xuất hiện nhiều biểu cảm phức tạp kỳ lạ.
Lông mày sâu thẳm khẽ run lên, nhíu chặt: "Cô ta vừa nói gì?"
Đôi môi anh mím chặt đầy căng thẳng.
“Dịch Kỳ, hình như cô ta nói Hàm Hinh có thai rồi, thật đó, em nghe rất rõ.”
Khổng Ý Yên với vẻ bất ngờ xuất hiện trước mặt anh, ánh mắt đầy khó hiểu.
Nói vậy, lúc nãy anh không hề nghe nhầm?
Anh liếc mắt nhìn cô, ngay giây tiếp theo là một luồng gió lướt qua người, cô gần như không kịp nhìn thấy đường nét dáng người anh, một mùi hương tươi mát bay tới, len thẳng vào tim cô.
Mộ Dịch Kỳ hùng hổ len qua đám người hai bên.
Đám người đó hiếu kỳ nhìn anh, trong mắt đủ loại cảm xúc.
Anh rời đi với tốc độ gấp gáp, bỏ mặc tất cả mọi người lại đằng sau. Tà áo vest cắt xẻ ôm dáng, cà vạt tung bay và vòng cung lộ rõ vẻ quyết tâm không gì sánh bằng.
Đường Tiểu Nhu hét xong liền quay nhìn Mộ Dịch Kỳ: “Một người đã có vợ mà vẫn muốn kẹp thêm em gái này bên cạnh để ôm ấp, bao nuôi. Biết thì bảo là bạn bè, còn không biết chắc tưởng là người tình ngầm đấy nhỉ. Ánh trăng chính là để chứng minh đàn ông tồi tệ đến mức nào. Vợ của mình thì không thèm quan tâm đến, thế mà ngày ngày dan díu với con đàn bà khác. Đây là trò chơi thật hay là mượn tay người khác để tìm vui cho mình thế hả? ”
Cô ám chỉ rất rõ ràng, vậy nên tất cả mọi người đều nhìn chòng chọc vào Mộ Dịch Kỳ.
Mà lúc này, đương sự cũng đang dùng đôi mắt đen sâu lạnh giá của mình nhìn lại Đường Tiểu Nhu, nghe những lời đó, mày khẽ nhíu chặt lại.
Như thể không nghĩ rằng mình cũng bị liên lụy đến.
Diệp Thiếu hiển nhiên không ngờ Đường Tiểu Nhu lại tức giận đến như thế, hơn nữa càng bất ngờ hơn khi thấy bất mãn của cô đối với Khổng Ý Yên đã đến tận mức này rồi.
Tình hình lúc này có hơi mất kiểm soát.
“Được rồi, anh không chọn cô ấy, được chưa?”
Bao cao su lập tức bị ném trên mặt đất, Diệp Thiếu còn định dỗ dành cô gái này giúp Khổng Ý Yên. Thế nhưng cơn khó chịu của Đường Tiểu Nhu có lẽ khó mà kiềm chế được.
“Anh cút ra cho tôi!” Cô giẫm đôi giày cao gót bước thẳng tới trước mặt Mộ Dịch Kỳ, không thèm quan tâm ai ở đối diện mình: “Hôm nay Hàm Hinh không tới đây nhưng tôi không tin là cô ấy không muốn tới. Mộ Dịch Kỳ, anh biết không, có lần tôi kể với Hàm Hinh rằng Diệp Thiếu dẫn tôi đi gặp bạn bè của anh ấy, tham dự các cuộc họp mặt. Anh ấy dẫn tôi đi khắp nơi để tất cả mọi người biết rằng tôi là bạn gái của anh ấy, hãnh diện biết bao nhiêu. Lúc đó anh biết cô ấy đã ngưỡng mộ tôi đến thế nào không hả?”
Đọc FULL bộ truyện.
Mộ Dịch Kỳ cau mày, bởi Đường Tiểu Nhu đã nói ra điều mà anh vô cùng quan tâm.
“Mộ Dịch Kỳ! Anh có biết là lúc đó ánh mắt của Hàm Hinh đã viết lên hai chữ ghen tị không hả? Mà tôi đây chỉ mới là bạn gái Diệp Thiếu thôi đấy nhé. Còn cô ấy là ai chứ? Cổ là vợ anh đấy! Là người đã cùng anh kết hôn, thế mà anh đã từng kể với ai chưa? Anh đã công khai chưa? Vậy mà còn con đàn bà này, đi đâu anh cũng dắt theo kè kè bên cạnh. Anh không yêu Hàm Hinh thì ly hôn đi. Tôi là bạn thân của cô ấy, tôi thật sự nhìn không nổi cảnh này nữa rồi.”
Diệp Thiếu đã cố ôm chặt người Đường Tiểu Nhu, móng tay cô gái này đã sắc mà mồm miệng còn sắc bén hơn. Anh giữ chặt hai tay cô trong lòng, thế nhưng vẫn không thể ngăn nổi quyết tâm chửi cho ra nhẽ của Đường Tiểu Nhu: “Mộ Dịch Kỳ, anh chặn số liên lạc của Hàm Hinh, còn bản thân mình thì sao? Anh đã xem lại chưa hả? Trước giờ tôi chưa từng thấy người đàn ông nào ích kỷ như anh. Ra vẻ đạo mạo, tình cảm giả dối. Khổng Ý Yên là loại đàn bà gì chứ? Anh rõ ràng biết cô ta có toan tính không đơn thuần, vậy mà vẫn giữ bên cạnh mình. Anh cảm thấy tự hào khi có người ngưỡng mộ mình vậy sao? Hay đây mới là điều anh cần? Hàm Hinh đã làm gì sai mà lại phải gả cho một kẻ ghê tởm như anh vậy hả?”
Ánh mắt Diệp Thiếu có vẻ cũng không kiềm chế nổi nữa rồi, sự bình tĩnh cuối cùng cũng sụp đổ: “Đường Tiểu Nhu, em về với anh đi. Ở đây không phải là nơi em có thể nói năng xằng bậy.”
Nghe thấy vậy, Đường Tiểu Nhu chán nản nhìn Diệp Thiếu, trong mắt đầy vẻ khó hiểu: “Anh bảo em nói xằng bậy? Diệp Thiếu, sao anh có thể nói em vậy được chứ?”
Người đàn ông này quá tuyệt tình rồi. Cô không cần nữa.
“Em nói họ thế nào thì anh nói với em thế đó, cùng anh đi về.” Diệp Thiếu tức giận, lần này hành động quyết đoán, mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.
Đường Tiểu Nhu bị anh vác lên vai, vòng tay giữ chặt eo, cô như con cá đang chờ bị xử tội.
Cô không chịu động chạm vào anh, ra sức đánh lên người anh. Đôi chân trắng nõn sớm đã đá văng giày đi mất, một bên chân vẫn còn lưu lại vết sẹo bị thương lúc giúp Hàm Hinh bỏ đi khỏi thành phố S.
“Trời, Mộ Dịch Kỳ đã kết hôn rồi sao?”
“Nhìn thế này chắc là đúng thật rồi. Đúng rồi, đúng rồi, lúc nãy tôi nghe người phụ nữ của Diệp Thiếu nói là hai người ấy kết hôn bí mật. Hình như Mộ Dịch Kỳ đối xử chẳng tốt đẹp gì với vợ anh ta cả.”
“Khổng Ý Yên còn ở đó, anh thấy sao?”
“Mau im đi, đừng để họ nghe thấy.”
Trong không gian chật hẹp, những lời thì thào bàn tán dần lan rộng, tiếng bình luận cũng chậm rãi khếch trương. Mộ Dịch Kỳ đứng dậy nhìn về phía Đường Tiểu Nhu đang sắp rời đi: “Diệp Thiếu.”
Giọng của anh rất trầm dày, nói chung là, chẳng vui vẻ gì.
“Con cái nhà tôi thì để tôi dạy dỗ.”
Diệp Thiếu trực tiếp đưa Đường Tiểu Nhu rời đi, không quay nhìn lại.
Mọi người tròn mắt nhìn Diệp Thiếu kéo Đường Tiểu Nhu đi.
“Diệp Thiếu, anh làm gì vậy hả? Bỏ ra, em còn chưa nói hết mà.”
Đường Tiểu Nhu cố sức bám chặt vào cánh cửa hai người vừa mới đi ngang qua, vị trí vịn tay đủ để giúp cô chống chọi được một lúc.
“Còn muốn quậy à?”
Diệp Thiếu sắp bị cô làm cho phát điên rồi, nếu như làm quá với Mộ Dịch Kỳ, đừng hòng có ai yên ổn.
Đường Tiểu Nhu bám chặt cửa, nhìn chòng chọc về phía người đàn ông cao lớn, tuấn tú nhất trong phòng: “Mộ Dịch Kỳ! Nếu anh cứ vậy thì đợi đó mà hối hận đi. Tôi sẽ khiến Hàm Hinh phá bỏ đứa con trong bụng cô ấy. Con cái mà không có một gia đình toàn vẹn thì có sinh ra cũng khổ thêm thôi. Anh đợi đấy!”
Tin tức khiến mọi người càng thêm chấn động cứ thế mà tuôn ra, rõ ràng rành mạch, nhẹ nhàng sảng khoái bằng ngữ điệu trực tiếp và không sợ hãi của Đường Tiểu Nhu.
“Xong rồi, đưa em về đi.”
Đường Tiểu Nhu thoải mái nhoài người nói ra tất cả những lời trong long, không còn cần phải lo lắng sợ hãi nữa, nói ra được là tốt, nói ra được là tốt, trong lòng chẳng còn gánh nặng gì nữa cả.
Dù biết Hàm Hinh sẽ trách mình, nhưng Đường Tiểu Nhu không lo. Sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi, cứ nói trước một tiếng là được.
Cô thật sự rất ghét Khổng Ý Yên.
“...Tiểu Nhu, em nói là Hàm Hinh có thai rồi?” Diệp Thiếu nghe cô nói xong liền không khỏi bất ngờ.
“Đúng, hôm ấy xét nghiệm ở thành phố S biết được. Hàm Hinh bảo em giữ bí mật nhưng em không muốn giấu mọi người.”
Diệp Thiếu không nói gì nhiều, quay người đưa cô rời đi.
Ngược lại, người đàn ông vẫn còn đang đứng ở trung tâm ấy rõ ràng có chút không biết nên làm thế nào.
Anh liên tục suy nghĩ, ánh mắt nheo lại, khuôn mặt tuấn tú trầm lặng xuất hiện nhiều biểu cảm phức tạp kỳ lạ.
Lông mày sâu thẳm khẽ run lên, nhíu chặt: "Cô ta vừa nói gì?"
Đôi môi anh mím chặt đầy căng thẳng.
“Dịch Kỳ, hình như cô ta nói Hàm Hinh có thai rồi, thật đó, em nghe rất rõ.”
Khổng Ý Yên với vẻ bất ngờ xuất hiện trước mặt anh, ánh mắt đầy khó hiểu.
Nói vậy, lúc nãy anh không hề nghe nhầm?
Anh liếc mắt nhìn cô, ngay giây tiếp theo là một luồng gió lướt qua người, cô gần như không kịp nhìn thấy đường nét dáng người anh, một mùi hương tươi mát bay tới, len thẳng vào tim cô.
Mộ Dịch Kỳ hùng hổ len qua đám người hai bên.
Đám người đó hiếu kỳ nhìn anh, trong mắt đủ loại cảm xúc.
Anh rời đi với tốc độ gấp gáp, bỏ mặc tất cả mọi người lại đằng sau. Tà áo vest cắt xẻ ôm dáng, cà vạt tung bay và vòng cung lộ rõ vẻ quyết tâm không gì sánh bằng.