Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Ở tòa soạn không gặp được Lạc Lôi, hỏi đồng nghiệp của cô nói cô ngay cả nghỉ phép cũng chưa xin, tôi có chút kỳ quái, vốn hôm nay đã hẹn đi đón Kỷ Nhan xuất viện đâu ra đó rồi, Lạc Lôi cũng không phải người sai hẹn. Không có tâm tình chỉnh sửa bản thảo, xin phép sếp liền vội vã đến nhà Lạc Lôi.
Lạc Lôi ở nhà cũ của mình, cha mẹ cô đều ở nước ngoài, song trong thành phố nhà cao tầng cao chót vót này cư nhiên còn cắm vào một hộ nhà trệt xinh xắn, khả năng cũng là khu vực không tồi, cư nhiên vẫn chưa phá dỡ, nghe nói nhà này đã có tuổi, chính là ông ngoại cô ấy làm khi đó, xem như là nửa di tích cổ. Trong phòng có không ít đồ vật ông bà ngoại cô để lại, có vài thứ đã lâu năm, nhưng Lạc Lôi vẫn không chịu bán đi, khả năng vì đây là nơi cô lớn lên từ nhỏ.
Bẻ lái vòng vo hai lần tôi quẹo vào một ngõ nhỏ, khu phố này mặc dù thẳng, nhưng giống như chiếc đũa vậy, gầy dài mà chật hẹp, về cơ bản gặp mặt đối diện phải có một người nhường đường mới đi được. Hơn nữa hai bên rất cao, mặc dù ánh sáng đầy đủ, nơi này vẫn rất tối tăm, đi vào liền cảm thấy lạnh lẽo.
Nhà của Lạc Lôi trên một mảnh đất trống, bên cạnh cách hộ gần nhất phỏng chừng cũng phải xa đến 180m, phỏng chừng cho dù nơi này có vẻ rất nhanh cũng sẽ bị hủy đi. Cửa chính đóng chặt, tôi gõ đã lâu vẫn không thấy ai mở cửa, không thể làm gì khác hơn là chuyển tới bên hông nhà. Mặt sau có một khoảnh sân, cô thích trồng một ít hoa, bình thường đến coi như là một cửa sau. Cũng may nơi này trị an không tồi, nếu có trộm sẽ không hay đâu.
Tôi xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong một chút, rất yên tĩnh, hơn nữa không có đèn, tôi biết nếu cô ấy ở nhà nhất định sẽ ở cửa sổ bên phải phòng ngủ đọc sách. Chẳng lẽ cô ấy không có nhà? Tôi lại gọi điện thoại, bên trong không ai nghe. Vừa muốn đi, bỗng dưng ngờ ngợ nghe thấy dường như có tiếng động của đồ vật ngã.
"Lạc Lôi! Lạc Lôi cậu có nhà không?" Tôi lại dùng sức đập cửa sổ vài cái. Lần này tôi đã nghe rõ ràng hơn, là tiếng động của thủy tinh rơi vỡ. Lòng tôi nghĩ không ổn, chẳng lẽ có trộm vào nhà? Tôi phá mở cửa sau, vọt vào, ở nhà vệ sinh tìm thấy Lạc Lôi.
Cô mặc áo ngủ đầu bù tóc rối nằm trên mặt đất, khắp nơi đều là vụn thủy tinh vỡ, tôi cẩn thận vòng qua, kết quả nhìn thấy cổ tay cô ấy cư nhiên bị cắt, bàn tay khác đang cầm chặt mảnh thủy tinh còn dính máu. Tôi sợ hãi, vội đỡ cô ấy lên giường, dùng khăn tay mang theo bên mình đơn giản băng bó lại, sau đó gọi điện thoại cho bệnh viện và Kỷ Nhan. Song may mắn thay, vết thương của cô ấy không sâu, đại khái lúc cắt không dùng nhiều sức, nhưng người cô ấy rất suy yếu, vẫn bị vây trong trạng thái hôn mê.
Tôi đặt cô ấy nằm xuống. Trong lòng kỳ quái, theo lý thường Lạc Lôi không có lý do để tự sát mà, mấy hôm trước còn cười hì hì, hơn nữa cho dù áp lực công việc lớn cũng chưa đến mức tự sát nha. Tôi nhìn căn nhà. Cơ hồ tất cả sản phẩm bằng thủy tinh đều không thấy, tôi lại nhìn thùng rác một chút, bên trong đều là mảnh nhỏ.
"Kỳ quái. Cho dù tự sát đập bể một miếng thủy tinh cũng đủ rồi chứ." Tôi ở trong bóng tối suy nghĩ, nguồn điện dường như cũng bị Lạc Lôi tự mình đóng lại. Tôi không tìm được cầu dao chính cũng đành mặc kệ.
Đột nhiên tôi nghe được tiếng kêu tựa như tiếng chuột vậy, mặc dù rất nhẹ, nhưng vẫn nghe được. Tiếp theo bên chân dường như có thứ gì đó xẹt cực nhanh, quá nhanh, tôi cơ hồ không phản ứng kịp. Nhưng trong căn nhà cũ này đừng nói chuột, ngay cả có rắn cũng không có gì kỳ lạ.
Lạc Lôi rất nhanh đã được đưa vào bệnh viện, Kỷ Nhan cũng tới. Cậu ấy thoáng nhìn hiện trường cũng cảm thấy hoang mang, nhưng cậu ấy từ thùng rác lấy ra một mảnh thủy tinh nhìn một chút. Nhưng tựa hồ không có phát hiện gì mới.
"Cậu cảm thấy thế nào?" Tôi thấy cậu ấy cứ ngồi chồm hổm đó không mở miệng, liền chủ động hỏi cậu ấy. Kỷ Nhan ngẩng đầu nhìn tôi, thoáng nở nụ cười.
"Không biết, cứ chờ Lạc Lôi tỉnh dậy rồi hỏi cô ấy."
Chúng tôi chạy tới bệnh viện, Lạc Lôi đã tỉnh dậy, nhưng dường như tâm tình rất sa sút, hơn nữa không ngừng mượn gương. Nhưng gương vừa cầm sang cô ấy soi một chút liền lập tức ném lên tường, khi chúng tôi đến y tá đã bắt đầu nổi giận.
"Chưa từng thấy ai như vậy, đưa thẳng vào trại tâm thần đi." Một y tá trẻ nổi giận đùng đùng bước ra. Lạc Lôi nhìn thấy chúng tôi thì khóc.
"Kỷ Nhan, Âu Dương, tớ muốn gương! Tớ muốn gương." Nói rồi kéo tay chúng tôi, tôi không biết làm sao nhìn Kỷ Nhan. Cậu ấy như trước cười cười. Vươn tay trái trên nhân trung của Lạc Lôi ấn xuống một cái, tiếp theo ngón cái và ngón giữa tay phải cong lại quay về phía mắt cô ấy là một động tác sau đó kéo cô ấy vào trong lòng, Lạc Lôi cư nhiên rất nhanh đã an tĩnh lại.
"Nói cho tớ biết, cậu rốt cuộc bị sao vậy?" Kỷ Nhan đặt Lạc Lôi lên giường đỡ cô ấy nằm xuống.
"Tối qua sau khi tớ tắm rửa xong thay áo ngủ như mọi ngày rồi nhìn vào gương chải tóc. Mới đầu cũng không có gì. Chải một lát tớ lại phát hiện gương bỗng dưng trở nên càng ngày càng mờ." Lạc Lôi đặt hai tay trước ngực, đôi mắt mở thật to, xem ra cô ấy đối với những việc đã trải qua tối hôm trước vẫn rất sợ hãi.
"Mới đầu tớ tưởng hơi nước của phòng tắm, vì vậy mới lau nó, mới vừa lau khô xong, tớ liền nhìn thấy tóc của mình giống như bị hắt sơn trắng vậy. Tớ lại càng hoảng sợ, nhìn lại tóc vẫn là màu đen. Ngay sau đó tớ trong gương cấp tốc già yếu đi, tựa như trong phim vậy, biểu hiện da trở nên nhăn nheo sau đó là mắt hõm sâu gương mặt khô đét, cuối cùng cư nhiên biến thành một đầu lâu khô. Cậu biết không tớ sợ hãi chạy ra khỏi phòng tắm, tớ lại đi tìm cái gương khác, kết quả nhìn thấy đều là cảnh tượng như vậy một lần nữa. Tớ đập nát tất cả gương. Cuối cùng cho dù không có gương, hình ảnh tớ nhanh chóng già cỗi cũng sẽ xuất hiện trên bức tường trống rỗng, đèn điện cũng tắt không được, tớ đành phải đóng cầu dao. Tớ vật lộn cả đêm, đến sáng đầu óc mờ mịt, lúc đi vào phòng tắm lại nhìn thấy gạch men dưới chân phản chiếu ra hình ảnh nọ, tớ cuối cùng đã sụp đổ, đập nát kính trên tường, cảm giác như tớ đã thật sự như ngọn nến sắp tàn, sau đó vô thức cầm lấy mảnh kính tự sát, hoàn hảo Âu Dương tới sớm." Cô ấy như con mèo nhỏ co rúm thành một đoàn, xem chừng thật sự đã bị dọa không nhỏ.
"Cho nên vừa rồi cậu vẫn đòi gương? Muốn nhìn xem có thật sự đã trở nên già hay không?" Kỷ Nhan hỏi.
Lạc Lôi gật đầu, lập tức òa khóc, cô ngồi trên giường sờ mặt mình. "Các cậu nhìn xem, nhìn xem, xem tớ có phải thật sự đã biến thành bà già rồi không?" Tôi và Kỷ Nhan nhìn nhau một chút, dở khóc dở cười. Tớ để cô ấy nằm xuống, sau đó an ủi nói: "Không có, đương nhiên không có, cậu là cô gái xinh đẹp nhất tòa soạn chúng ta, bây giờ cũng vậy sau này cũng thế, cậu mau ngủ một giấc sau khi tỉnh dậy sẽ vẫn xinh đẹp hoạt bát như bình thường, cậu còn có rất nhiều công việc đang chờ mình đó." Lạc Lôi quả nhiên an tĩnh lại không ít, như đứa trẻ ngoan ngoãn nằm xuống.
Kỷ Nhan nói với tôi: "Tớ đã biết là thứ gì rồi, song chúng ta phải về nhà cô ấy một chuyến, hiện giờ tâm tình Lạc Lôi không ổn định lắm, dứt khoát chờ cô ấy tốt hơn chút rồi chúng ta đi." Tôi gật đầu.
Tôi còn có việc, vì vậy qua hơn một giờ trông chừng Lạc Lôi ngủ say phải trở lại tòa soạn. Trước khi đi Kỷ Nhan nói với tôi vô luận nhìn thấy cái gì cũng đừng quá để ý, chờ cậu ấy tới tìm tôi, sau đó chúng tôi sẽ cùng đến nhà Lạc Lôi, tôi khó hiểu cậu ấy tại sao lại dặn dò tôi như vậy, nhưng cậu ấy là loại người không hỏi liền không nói, tôi vội vã có việc, cũng không suy nghĩ nhiều.
Lái xe trở về tòa soạn cảm giác có chút quá mót, vì vậy đi nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh của tòa soạn chúng tôi có mặt tường bằng kính cực kỳ lớn. Lúc tôi rửa tay nhìn vào soi soi, sửa sang lại một chút.
Vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên nghe thấy có người gọi tôi.
"Âu Dương!" Là thanh âm của Lạc Lôi, kỳ quái, sao cô ấy lại chạy đến đây? Hơn nữa cô ấy hẳn phải đang ở bệnh viện chứ. Tôi nhìn lại, trong nhà vệ sinh không hề có gì cả, tôi cười vỗ vỗ đầu mình, đây là nhà vệ sinh nam mà, cho dù cô ấy tới cũng không có khả năng ở chỗ này nha.
Nhưng khi lần thứ hai tôi xoay người tôi phát hiện có chút gì đó không được bình thường.
Trong tấm gương bề mặt cao rộng kia có một hình ảnh phản chiếu của tôi.
Mỗi người đều từng soi gương, hình ảnh bên trong chính là bản thân mình.
Nhưng dư quang khóe mắt của tôi nhìn thấy. Trong phút chốc khi tôi xoay người, tôi bên trong lại vẫn như trước đứng nơi đó. Tôi kỳ quái phất phất tay, nhưng "tôi" bên trong kia vẫn cứ đứng tại chỗ.
Vô luận nhìn thấy cái gì cũng đừng tin, tôi chợt nhớ tới lời dặn dò của Kỷ Nhan, đừng quan tâm, ảo giác mà thôi, nhắm mắt lại đi ra ngoài! Tôi thật sự nhắm mắt lại đi ra ngoài, nhưng khi tôi cho rằng mình đã ra khỏi nhà vệ sinh vừa trợn mắt nhìn tôi lại đi tới trước mặt tấm gương, mặt tôi cơ hồ kề sát gương, cơ hồ cũng kề sát với "tôi" bên trong gương kia.
Tôi bên trong tựa hồ là tôi, nhưng bộ dáng rất dữ tợn, hơn nữa đặc biệt là con mắt, cư nhiên không có đồng tử! Chỉ là một mảnh xám trắng. Hơn nữa dường như rất nhanh sẽ lao khỏi gương vồ lên người tôi vậy. Tôi sợ hãi lấy tay chống bồn rửa tay tách ra, nhưng vô luận tôi dùng bao nhiêu sức lực, đều không được. Tôi chợt hiểu được, chúng ta bình thường soi gương khi bạn hướng về phía gương ảnh trong gương cũng sẽ hướng về phía bạn, nhưng hiện giờ dường như tôi là ảnh vậy, thân thể của mình hoàn toàn không khống chế được.
Hai chân tôi hoàn toàn mất cảm giác, phảng phất như vốn là bị hàn vào vậy, tôi trong gương mang theo nụ cười nhạo nhìn tôi, tôi lần đâu tiên cảm giác được mặt mình đáng ghét và khiến người ta oán hận như vậy.
Trên vai đột nhiên có thêm chút gì đó, tôi không cách nào quay đầu, tựa hồ toàn thân đều bị đông cứng, tôi chỉ có thể thông qua gương nhìn xem thứ trên người là gì, cho dù tôi biết rõ đó không hẳn là thật.
Là tay, vai có một bàn tay, chậm rãi từ bả vai sờ xuống. Cái tay kia rõ ràng tôi đã từng thấy, bàn tay chỉ có một miếng băng cá nhân nọ. Cái tay kia tôi không thể quen thuộc hơn được nữa, nỗi sợ hãi ẩn giấu sâu trong lòng tôi đột ngột bị tuôn ra hoàn toàn. Đó là tay cô ấy.
Bàn tay tái nhợt thon dài dọc theo bả vai vuốt xuống, tôi tựa hồ cảm giác được thật sự có thứ gì đó trên vai, sau đó lại là tiếng thầm thì quen thuộc nọ: "Em đến rồi, đang nhìn anh đây."
Tôi sắp chống đỡ không nổi nữa, chợt nghe thấy tiếng hét chẳng biết từ đâu tới của Kỷ Nhan, tựa hồ rất xa xôi lại dường như ngay bên cạnh. Tiếp theo ảnh của tôi trong gương bắt đầu mờ dần. Sau đó biến mất, thay vào đó chính là vẻ mặt hoảng sợ như kẻ đần độn của tôi đứng đó, bên cạnh là Kỷ Nhan.
"Quả nhiên là gương yêu." Kỷ Nhan đi tới vỗ vỗ mặt tôi để tôi tỉnh táo lại, tôi cũng dùng nước lạnh xối lên, vừa nghe cậu ấy nói thế, kỳ quái hỏi: "Gương yêu?"
"Ừ." Kỷ Nhan một bên trả lời tôi, một bên lấy ra một cây bút lông. Lại lấy ra một hộp sắt đựng thuốc lá cỡ nhỏ.
"Gương yêu là yêu quái bình thường nhất, bình thường trốn trong gương hoặc trong tất cả những thứ có thể phản chiếu ra hình ảnh. Chúng thích đùa dai, con người một khi soi gương gương yêu bên trong sẽ biến thành ảnh trong mắt nhìn thấy, à, đúng rồi, gương yêu không giống con người, chúng không có đầy đủ hồn phách, cho nên nhân ảnh biến thành không có đồng tử, nhưng nếu cậu đối diện với con mắt này sẽ bị nó biết thứ đáy lòng cậu e ngại nhất." Cậu ấy mở hộp, bên trong vàng vàng. Tiếp đó cậu ấy cầm bút lông nhúng ngập sau đó viết chữ tràn ngập cả tấm gương, dường như là kinh Phật. Cuối cùng chỉ có vị trí chính giữa để lại một miệng chén lớn.
"Có bình thủy không?" Sau khi cậu ấy viết xong quay đầu lại hỏi tôi. Tôi lập tức vọt tới phòng làm việc, hiện giờ tìm một bình thủy cũng không dễ lắm, song vẫn tìm được một cái ở cách vách. Khi đem đến Kỷ Nhan đang dùng tay che vùng không có viết chữ kia. Cậu ấy nhận lấy bình thủy mở nắp, đem miệng bình nhắm chuẩn, nhanh mở bàn tay ra, đem bình kề sát vào. Tôi thấy bình thủy rung lên kịch liệt vài cái, sau đó lại là tiếng như chuột kêu. Kỷ Nhan nhanh chóng đậy nắp lên, sau đó dán giấy niêm phong từ trên xuống dưới.
"Phương pháp bình thường đối phó gương yêu vô dụng, chỉ cần có thứ để phản chiếu chúng nó có thể chạy thoát. Cho nên bắt nhốt nó vào trong bình thủy là tốt hơn hết. Haha." Nói rồi lúc lắc bình hai cái."
Tôi nghi hoặc hỏi cậu ấy: "Tại sao tớ động đậy không được, hơn nữa dường như tớ và Lạc Lôi nhìn thấy cũng không giống nhau nha."
"Cậu và Lạc Lôi chẳng qua bị nó thôi miên thôi, gương yêu thông qua quan sát tâm tư của các cậu mà biết thứ các cậu sợ hãi, sau đó phóng ra trên gương, khi con người sợ hãi tự nhiên cũng lúc tinh thần kháng cự lại khống chế yếu kém nhất, gương yêu đương nhiên sẽ khống chế được cậu. Song nó không có ác ý gì, chẳng qua là thích chỉnh người ta thôi, tớ nhốt nó vào bình thủy vài ngày nó tự nhiên sẽ biết lỗi." Nói rồi lại lúc lắc bình thủy, bên trong bình vang ra vài tiếng kêu kỳ quái nặng nề.
"Thả nó? Vạn nhất nó lại chạy khắp nơi trong gương hại người thì làm sao?" Bộ dáng của Lạc Lôi và những gì tôi gặp phải khiến tôi có chút chán ghét thứ này. Kỷ Nhan nghe xong trầm tư một chút.
"Cậu và Lạc Lôi ở một mình khi gặp chúng rất nguy hiểm, không bằng như vậy, tớ niêm phong gương yêu trong mắt cậu, trở thành một phần của cậu, như vậy vừa có thể không cho nó đi khắp nơi quấy phá, mà cậu cũng có thể vào lúc nguy cấp có năng lực bảo vệ mình."
"Nó dùng thế nào, thứ này rất lợi hại sao." Lòng tôi nghĩ nó ngoại trừ gây ảo giác ra thì dường như cũng không có bản lãnh gì nữa.
"Cậu sai rồi, nếu cậu có năng lực của gương yêu có thể dễ dàng tìm ra nhược điểm của người khác, người thường đều sẽ bị cậu khống chế. Thế nào, nếu cậu phản đối tớ cũng đành phải bắt nó mang về vĩnh viễn phong ấn thôi." Gương yêu trong bình tựa hồ nhận biết được, lớn tiếng kêu gào, bình thủy cũng run rẩy lợi hại.
"Ừ, được rồi, nghe tựa hồ cũng hay." Tôi vẫn là đồng ý.
"Nhưng cậu phải nhớ kỹ, nếu mắt của cậu cất giữ gương yêu cậu cũng sẽ nhìn thấy những thứ cậu vốn nhìn không thấy, song cậu đừng sợ hãi là được." Kỷ Nhan bảo tôi đưa tay ra, sau đó cầm cây kim đâm một chút, đem máu của tớ nhỏ vào miệng bình.
"Ra đi." Kỷ Nhan hô với cái bình, một vật thể vóc dáng cùng loại với mèo con mới sinh nhảy ra, toàn thân màu trắng, nhưng bán trong suốt, lỗ tai dài nhỏ cùng cái miệng bé bé xinh xinh. Hai chân phía trước so với phía sau nhỏ hơn một tí, có chút như chân chuột. Con mắt lớn cỡ hạt đậu xanh, nhạy bén nhìn tới nhìn lui.
"Nếu mày còn dám xằng bậy, tao sẽ vĩnh viễn phong ấn mày lại." Kỷ Nhan quát với nó. Gương yêu sợ hãi co thành một nhúm. Tôi bắt đầu hơi thích nhóc này rồi.
"Chỉ có cậu và tớ có thể nhìn thấy nó, người thường nhìn không thấy gương yêu, nếu cậu không muốn nhốt nó trong mắt để nó đi theo cậu đi, coi như nuôi con thú cưng." Gương yêu nhảy lên vai tớ, tựa hồ một chút cảm giác như có như không.
"Ừ, thật tốt quá." Tôi lấy tay chọc chọc gương yêu, thân thể nó rất lạnh.
"Tốt lắm, thời gian không còn sớm nữa, nếu cậu không muốn nhìn thấy nó có thể bảo nó biến mất, gương yêu luôn rất thông hiểu tính người." Kỷ Nhan nhìn đồng hồ đeo tay một chút, bảo tôi và cậu ấy cùng đi đón Lạc Lôi xuất viện, song chuyện gương yêu cũng đừng kể cho cô ấy, cứ nói với cô ấy là do áp lực công việc quá lớn xuất hiện ảo giác. Trên đường tôi hỏi Kỷ Nhan, tại sao chỗ Lạc Lôi ở lại xuất hiện gương yêu. Kỷ Nhan trả lời, vật phẩm dùng lâu đều sẽ hấp thụ hơi thở của con người, nhất là gương, hằng năm phản chiếu tướng mạo của con người, thời gian lâu dài tự nhiên sẽ hình thành linh vật. Chẳng qua chúng bình thường chỉ có thể lấy được một phần tâm linh của con người, cho nên phần lớn cũng không lợi hại lắm.
Lạc Lôi ở nhà cũ của mình, cha mẹ cô đều ở nước ngoài, song trong thành phố nhà cao tầng cao chót vót này cư nhiên còn cắm vào một hộ nhà trệt xinh xắn, khả năng cũng là khu vực không tồi, cư nhiên vẫn chưa phá dỡ, nghe nói nhà này đã có tuổi, chính là ông ngoại cô ấy làm khi đó, xem như là nửa di tích cổ. Trong phòng có không ít đồ vật ông bà ngoại cô để lại, có vài thứ đã lâu năm, nhưng Lạc Lôi vẫn không chịu bán đi, khả năng vì đây là nơi cô lớn lên từ nhỏ.
Bẻ lái vòng vo hai lần tôi quẹo vào một ngõ nhỏ, khu phố này mặc dù thẳng, nhưng giống như chiếc đũa vậy, gầy dài mà chật hẹp, về cơ bản gặp mặt đối diện phải có một người nhường đường mới đi được. Hơn nữa hai bên rất cao, mặc dù ánh sáng đầy đủ, nơi này vẫn rất tối tăm, đi vào liền cảm thấy lạnh lẽo.
Nhà của Lạc Lôi trên một mảnh đất trống, bên cạnh cách hộ gần nhất phỏng chừng cũng phải xa đến 180m, phỏng chừng cho dù nơi này có vẻ rất nhanh cũng sẽ bị hủy đi. Cửa chính đóng chặt, tôi gõ đã lâu vẫn không thấy ai mở cửa, không thể làm gì khác hơn là chuyển tới bên hông nhà. Mặt sau có một khoảnh sân, cô thích trồng một ít hoa, bình thường đến coi như là một cửa sau. Cũng may nơi này trị an không tồi, nếu có trộm sẽ không hay đâu.
Tôi xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong một chút, rất yên tĩnh, hơn nữa không có đèn, tôi biết nếu cô ấy ở nhà nhất định sẽ ở cửa sổ bên phải phòng ngủ đọc sách. Chẳng lẽ cô ấy không có nhà? Tôi lại gọi điện thoại, bên trong không ai nghe. Vừa muốn đi, bỗng dưng ngờ ngợ nghe thấy dường như có tiếng động của đồ vật ngã.
"Lạc Lôi! Lạc Lôi cậu có nhà không?" Tôi lại dùng sức đập cửa sổ vài cái. Lần này tôi đã nghe rõ ràng hơn, là tiếng động của thủy tinh rơi vỡ. Lòng tôi nghĩ không ổn, chẳng lẽ có trộm vào nhà? Tôi phá mở cửa sau, vọt vào, ở nhà vệ sinh tìm thấy Lạc Lôi.
Cô mặc áo ngủ đầu bù tóc rối nằm trên mặt đất, khắp nơi đều là vụn thủy tinh vỡ, tôi cẩn thận vòng qua, kết quả nhìn thấy cổ tay cô ấy cư nhiên bị cắt, bàn tay khác đang cầm chặt mảnh thủy tinh còn dính máu. Tôi sợ hãi, vội đỡ cô ấy lên giường, dùng khăn tay mang theo bên mình đơn giản băng bó lại, sau đó gọi điện thoại cho bệnh viện và Kỷ Nhan. Song may mắn thay, vết thương của cô ấy không sâu, đại khái lúc cắt không dùng nhiều sức, nhưng người cô ấy rất suy yếu, vẫn bị vây trong trạng thái hôn mê.
Tôi đặt cô ấy nằm xuống. Trong lòng kỳ quái, theo lý thường Lạc Lôi không có lý do để tự sát mà, mấy hôm trước còn cười hì hì, hơn nữa cho dù áp lực công việc lớn cũng chưa đến mức tự sát nha. Tôi nhìn căn nhà. Cơ hồ tất cả sản phẩm bằng thủy tinh đều không thấy, tôi lại nhìn thùng rác một chút, bên trong đều là mảnh nhỏ.
"Kỳ quái. Cho dù tự sát đập bể một miếng thủy tinh cũng đủ rồi chứ." Tôi ở trong bóng tối suy nghĩ, nguồn điện dường như cũng bị Lạc Lôi tự mình đóng lại. Tôi không tìm được cầu dao chính cũng đành mặc kệ.
Đột nhiên tôi nghe được tiếng kêu tựa như tiếng chuột vậy, mặc dù rất nhẹ, nhưng vẫn nghe được. Tiếp theo bên chân dường như có thứ gì đó xẹt cực nhanh, quá nhanh, tôi cơ hồ không phản ứng kịp. Nhưng trong căn nhà cũ này đừng nói chuột, ngay cả có rắn cũng không có gì kỳ lạ.
Lạc Lôi rất nhanh đã được đưa vào bệnh viện, Kỷ Nhan cũng tới. Cậu ấy thoáng nhìn hiện trường cũng cảm thấy hoang mang, nhưng cậu ấy từ thùng rác lấy ra một mảnh thủy tinh nhìn một chút. Nhưng tựa hồ không có phát hiện gì mới.
"Cậu cảm thấy thế nào?" Tôi thấy cậu ấy cứ ngồi chồm hổm đó không mở miệng, liền chủ động hỏi cậu ấy. Kỷ Nhan ngẩng đầu nhìn tôi, thoáng nở nụ cười.
"Không biết, cứ chờ Lạc Lôi tỉnh dậy rồi hỏi cô ấy."
Chúng tôi chạy tới bệnh viện, Lạc Lôi đã tỉnh dậy, nhưng dường như tâm tình rất sa sút, hơn nữa không ngừng mượn gương. Nhưng gương vừa cầm sang cô ấy soi một chút liền lập tức ném lên tường, khi chúng tôi đến y tá đã bắt đầu nổi giận.
"Chưa từng thấy ai như vậy, đưa thẳng vào trại tâm thần đi." Một y tá trẻ nổi giận đùng đùng bước ra. Lạc Lôi nhìn thấy chúng tôi thì khóc.
"Kỷ Nhan, Âu Dương, tớ muốn gương! Tớ muốn gương." Nói rồi kéo tay chúng tôi, tôi không biết làm sao nhìn Kỷ Nhan. Cậu ấy như trước cười cười. Vươn tay trái trên nhân trung của Lạc Lôi ấn xuống một cái, tiếp theo ngón cái và ngón giữa tay phải cong lại quay về phía mắt cô ấy là một động tác sau đó kéo cô ấy vào trong lòng, Lạc Lôi cư nhiên rất nhanh đã an tĩnh lại.
"Nói cho tớ biết, cậu rốt cuộc bị sao vậy?" Kỷ Nhan đặt Lạc Lôi lên giường đỡ cô ấy nằm xuống.
"Tối qua sau khi tớ tắm rửa xong thay áo ngủ như mọi ngày rồi nhìn vào gương chải tóc. Mới đầu cũng không có gì. Chải một lát tớ lại phát hiện gương bỗng dưng trở nên càng ngày càng mờ." Lạc Lôi đặt hai tay trước ngực, đôi mắt mở thật to, xem ra cô ấy đối với những việc đã trải qua tối hôm trước vẫn rất sợ hãi.
"Mới đầu tớ tưởng hơi nước của phòng tắm, vì vậy mới lau nó, mới vừa lau khô xong, tớ liền nhìn thấy tóc của mình giống như bị hắt sơn trắng vậy. Tớ lại càng hoảng sợ, nhìn lại tóc vẫn là màu đen. Ngay sau đó tớ trong gương cấp tốc già yếu đi, tựa như trong phim vậy, biểu hiện da trở nên nhăn nheo sau đó là mắt hõm sâu gương mặt khô đét, cuối cùng cư nhiên biến thành một đầu lâu khô. Cậu biết không tớ sợ hãi chạy ra khỏi phòng tắm, tớ lại đi tìm cái gương khác, kết quả nhìn thấy đều là cảnh tượng như vậy một lần nữa. Tớ đập nát tất cả gương. Cuối cùng cho dù không có gương, hình ảnh tớ nhanh chóng già cỗi cũng sẽ xuất hiện trên bức tường trống rỗng, đèn điện cũng tắt không được, tớ đành phải đóng cầu dao. Tớ vật lộn cả đêm, đến sáng đầu óc mờ mịt, lúc đi vào phòng tắm lại nhìn thấy gạch men dưới chân phản chiếu ra hình ảnh nọ, tớ cuối cùng đã sụp đổ, đập nát kính trên tường, cảm giác như tớ đã thật sự như ngọn nến sắp tàn, sau đó vô thức cầm lấy mảnh kính tự sát, hoàn hảo Âu Dương tới sớm." Cô ấy như con mèo nhỏ co rúm thành một đoàn, xem chừng thật sự đã bị dọa không nhỏ.
"Cho nên vừa rồi cậu vẫn đòi gương? Muốn nhìn xem có thật sự đã trở nên già hay không?" Kỷ Nhan hỏi.
Lạc Lôi gật đầu, lập tức òa khóc, cô ngồi trên giường sờ mặt mình. "Các cậu nhìn xem, nhìn xem, xem tớ có phải thật sự đã biến thành bà già rồi không?" Tôi và Kỷ Nhan nhìn nhau một chút, dở khóc dở cười. Tớ để cô ấy nằm xuống, sau đó an ủi nói: "Không có, đương nhiên không có, cậu là cô gái xinh đẹp nhất tòa soạn chúng ta, bây giờ cũng vậy sau này cũng thế, cậu mau ngủ một giấc sau khi tỉnh dậy sẽ vẫn xinh đẹp hoạt bát như bình thường, cậu còn có rất nhiều công việc đang chờ mình đó." Lạc Lôi quả nhiên an tĩnh lại không ít, như đứa trẻ ngoan ngoãn nằm xuống.
Kỷ Nhan nói với tôi: "Tớ đã biết là thứ gì rồi, song chúng ta phải về nhà cô ấy một chuyến, hiện giờ tâm tình Lạc Lôi không ổn định lắm, dứt khoát chờ cô ấy tốt hơn chút rồi chúng ta đi." Tôi gật đầu.
Tôi còn có việc, vì vậy qua hơn một giờ trông chừng Lạc Lôi ngủ say phải trở lại tòa soạn. Trước khi đi Kỷ Nhan nói với tôi vô luận nhìn thấy cái gì cũng đừng quá để ý, chờ cậu ấy tới tìm tôi, sau đó chúng tôi sẽ cùng đến nhà Lạc Lôi, tôi khó hiểu cậu ấy tại sao lại dặn dò tôi như vậy, nhưng cậu ấy là loại người không hỏi liền không nói, tôi vội vã có việc, cũng không suy nghĩ nhiều.
Lái xe trở về tòa soạn cảm giác có chút quá mót, vì vậy đi nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh của tòa soạn chúng tôi có mặt tường bằng kính cực kỳ lớn. Lúc tôi rửa tay nhìn vào soi soi, sửa sang lại một chút.
Vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên nghe thấy có người gọi tôi.
"Âu Dương!" Là thanh âm của Lạc Lôi, kỳ quái, sao cô ấy lại chạy đến đây? Hơn nữa cô ấy hẳn phải đang ở bệnh viện chứ. Tôi nhìn lại, trong nhà vệ sinh không hề có gì cả, tôi cười vỗ vỗ đầu mình, đây là nhà vệ sinh nam mà, cho dù cô ấy tới cũng không có khả năng ở chỗ này nha.
Nhưng khi lần thứ hai tôi xoay người tôi phát hiện có chút gì đó không được bình thường.
Trong tấm gương bề mặt cao rộng kia có một hình ảnh phản chiếu của tôi.
Mỗi người đều từng soi gương, hình ảnh bên trong chính là bản thân mình.
Nhưng dư quang khóe mắt của tôi nhìn thấy. Trong phút chốc khi tôi xoay người, tôi bên trong lại vẫn như trước đứng nơi đó. Tôi kỳ quái phất phất tay, nhưng "tôi" bên trong kia vẫn cứ đứng tại chỗ.
Vô luận nhìn thấy cái gì cũng đừng tin, tôi chợt nhớ tới lời dặn dò của Kỷ Nhan, đừng quan tâm, ảo giác mà thôi, nhắm mắt lại đi ra ngoài! Tôi thật sự nhắm mắt lại đi ra ngoài, nhưng khi tôi cho rằng mình đã ra khỏi nhà vệ sinh vừa trợn mắt nhìn tôi lại đi tới trước mặt tấm gương, mặt tôi cơ hồ kề sát gương, cơ hồ cũng kề sát với "tôi" bên trong gương kia.
Tôi bên trong tựa hồ là tôi, nhưng bộ dáng rất dữ tợn, hơn nữa đặc biệt là con mắt, cư nhiên không có đồng tử! Chỉ là một mảnh xám trắng. Hơn nữa dường như rất nhanh sẽ lao khỏi gương vồ lên người tôi vậy. Tôi sợ hãi lấy tay chống bồn rửa tay tách ra, nhưng vô luận tôi dùng bao nhiêu sức lực, đều không được. Tôi chợt hiểu được, chúng ta bình thường soi gương khi bạn hướng về phía gương ảnh trong gương cũng sẽ hướng về phía bạn, nhưng hiện giờ dường như tôi là ảnh vậy, thân thể của mình hoàn toàn không khống chế được.
Hai chân tôi hoàn toàn mất cảm giác, phảng phất như vốn là bị hàn vào vậy, tôi trong gương mang theo nụ cười nhạo nhìn tôi, tôi lần đâu tiên cảm giác được mặt mình đáng ghét và khiến người ta oán hận như vậy.
Trên vai đột nhiên có thêm chút gì đó, tôi không cách nào quay đầu, tựa hồ toàn thân đều bị đông cứng, tôi chỉ có thể thông qua gương nhìn xem thứ trên người là gì, cho dù tôi biết rõ đó không hẳn là thật.
Là tay, vai có một bàn tay, chậm rãi từ bả vai sờ xuống. Cái tay kia rõ ràng tôi đã từng thấy, bàn tay chỉ có một miếng băng cá nhân nọ. Cái tay kia tôi không thể quen thuộc hơn được nữa, nỗi sợ hãi ẩn giấu sâu trong lòng tôi đột ngột bị tuôn ra hoàn toàn. Đó là tay cô ấy.
Bàn tay tái nhợt thon dài dọc theo bả vai vuốt xuống, tôi tựa hồ cảm giác được thật sự có thứ gì đó trên vai, sau đó lại là tiếng thầm thì quen thuộc nọ: "Em đến rồi, đang nhìn anh đây."
Tôi sắp chống đỡ không nổi nữa, chợt nghe thấy tiếng hét chẳng biết từ đâu tới của Kỷ Nhan, tựa hồ rất xa xôi lại dường như ngay bên cạnh. Tiếp theo ảnh của tôi trong gương bắt đầu mờ dần. Sau đó biến mất, thay vào đó chính là vẻ mặt hoảng sợ như kẻ đần độn của tôi đứng đó, bên cạnh là Kỷ Nhan.
"Quả nhiên là gương yêu." Kỷ Nhan đi tới vỗ vỗ mặt tôi để tôi tỉnh táo lại, tôi cũng dùng nước lạnh xối lên, vừa nghe cậu ấy nói thế, kỳ quái hỏi: "Gương yêu?"
"Ừ." Kỷ Nhan một bên trả lời tôi, một bên lấy ra một cây bút lông. Lại lấy ra một hộp sắt đựng thuốc lá cỡ nhỏ.
"Gương yêu là yêu quái bình thường nhất, bình thường trốn trong gương hoặc trong tất cả những thứ có thể phản chiếu ra hình ảnh. Chúng thích đùa dai, con người một khi soi gương gương yêu bên trong sẽ biến thành ảnh trong mắt nhìn thấy, à, đúng rồi, gương yêu không giống con người, chúng không có đầy đủ hồn phách, cho nên nhân ảnh biến thành không có đồng tử, nhưng nếu cậu đối diện với con mắt này sẽ bị nó biết thứ đáy lòng cậu e ngại nhất." Cậu ấy mở hộp, bên trong vàng vàng. Tiếp đó cậu ấy cầm bút lông nhúng ngập sau đó viết chữ tràn ngập cả tấm gương, dường như là kinh Phật. Cuối cùng chỉ có vị trí chính giữa để lại một miệng chén lớn.
"Có bình thủy không?" Sau khi cậu ấy viết xong quay đầu lại hỏi tôi. Tôi lập tức vọt tới phòng làm việc, hiện giờ tìm một bình thủy cũng không dễ lắm, song vẫn tìm được một cái ở cách vách. Khi đem đến Kỷ Nhan đang dùng tay che vùng không có viết chữ kia. Cậu ấy nhận lấy bình thủy mở nắp, đem miệng bình nhắm chuẩn, nhanh mở bàn tay ra, đem bình kề sát vào. Tôi thấy bình thủy rung lên kịch liệt vài cái, sau đó lại là tiếng như chuột kêu. Kỷ Nhan nhanh chóng đậy nắp lên, sau đó dán giấy niêm phong từ trên xuống dưới.
"Phương pháp bình thường đối phó gương yêu vô dụng, chỉ cần có thứ để phản chiếu chúng nó có thể chạy thoát. Cho nên bắt nhốt nó vào trong bình thủy là tốt hơn hết. Haha." Nói rồi lúc lắc bình hai cái."
Tôi nghi hoặc hỏi cậu ấy: "Tại sao tớ động đậy không được, hơn nữa dường như tớ và Lạc Lôi nhìn thấy cũng không giống nhau nha."
"Cậu và Lạc Lôi chẳng qua bị nó thôi miên thôi, gương yêu thông qua quan sát tâm tư của các cậu mà biết thứ các cậu sợ hãi, sau đó phóng ra trên gương, khi con người sợ hãi tự nhiên cũng lúc tinh thần kháng cự lại khống chế yếu kém nhất, gương yêu đương nhiên sẽ khống chế được cậu. Song nó không có ác ý gì, chẳng qua là thích chỉnh người ta thôi, tớ nhốt nó vào bình thủy vài ngày nó tự nhiên sẽ biết lỗi." Nói rồi lại lúc lắc bình thủy, bên trong bình vang ra vài tiếng kêu kỳ quái nặng nề.
"Thả nó? Vạn nhất nó lại chạy khắp nơi trong gương hại người thì làm sao?" Bộ dáng của Lạc Lôi và những gì tôi gặp phải khiến tôi có chút chán ghét thứ này. Kỷ Nhan nghe xong trầm tư một chút.
"Cậu và Lạc Lôi ở một mình khi gặp chúng rất nguy hiểm, không bằng như vậy, tớ niêm phong gương yêu trong mắt cậu, trở thành một phần của cậu, như vậy vừa có thể không cho nó đi khắp nơi quấy phá, mà cậu cũng có thể vào lúc nguy cấp có năng lực bảo vệ mình."
"Nó dùng thế nào, thứ này rất lợi hại sao." Lòng tôi nghĩ nó ngoại trừ gây ảo giác ra thì dường như cũng không có bản lãnh gì nữa.
"Cậu sai rồi, nếu cậu có năng lực của gương yêu có thể dễ dàng tìm ra nhược điểm của người khác, người thường đều sẽ bị cậu khống chế. Thế nào, nếu cậu phản đối tớ cũng đành phải bắt nó mang về vĩnh viễn phong ấn thôi." Gương yêu trong bình tựa hồ nhận biết được, lớn tiếng kêu gào, bình thủy cũng run rẩy lợi hại.
"Ừ, được rồi, nghe tựa hồ cũng hay." Tôi vẫn là đồng ý.
"Nhưng cậu phải nhớ kỹ, nếu mắt của cậu cất giữ gương yêu cậu cũng sẽ nhìn thấy những thứ cậu vốn nhìn không thấy, song cậu đừng sợ hãi là được." Kỷ Nhan bảo tôi đưa tay ra, sau đó cầm cây kim đâm một chút, đem máu của tớ nhỏ vào miệng bình.
"Ra đi." Kỷ Nhan hô với cái bình, một vật thể vóc dáng cùng loại với mèo con mới sinh nhảy ra, toàn thân màu trắng, nhưng bán trong suốt, lỗ tai dài nhỏ cùng cái miệng bé bé xinh xinh. Hai chân phía trước so với phía sau nhỏ hơn một tí, có chút như chân chuột. Con mắt lớn cỡ hạt đậu xanh, nhạy bén nhìn tới nhìn lui.
"Nếu mày còn dám xằng bậy, tao sẽ vĩnh viễn phong ấn mày lại." Kỷ Nhan quát với nó. Gương yêu sợ hãi co thành một nhúm. Tôi bắt đầu hơi thích nhóc này rồi.
"Chỉ có cậu và tớ có thể nhìn thấy nó, người thường nhìn không thấy gương yêu, nếu cậu không muốn nhốt nó trong mắt để nó đi theo cậu đi, coi như nuôi con thú cưng." Gương yêu nhảy lên vai tớ, tựa hồ một chút cảm giác như có như không.
"Ừ, thật tốt quá." Tôi lấy tay chọc chọc gương yêu, thân thể nó rất lạnh.
"Tốt lắm, thời gian không còn sớm nữa, nếu cậu không muốn nhìn thấy nó có thể bảo nó biến mất, gương yêu luôn rất thông hiểu tính người." Kỷ Nhan nhìn đồng hồ đeo tay một chút, bảo tôi và cậu ấy cùng đi đón Lạc Lôi xuất viện, song chuyện gương yêu cũng đừng kể cho cô ấy, cứ nói với cô ấy là do áp lực công việc quá lớn xuất hiện ảo giác. Trên đường tôi hỏi Kỷ Nhan, tại sao chỗ Lạc Lôi ở lại xuất hiện gương yêu. Kỷ Nhan trả lời, vật phẩm dùng lâu đều sẽ hấp thụ hơi thở của con người, nhất là gương, hằng năm phản chiếu tướng mạo của con người, thời gian lâu dài tự nhiên sẽ hình thành linh vật. Chẳng qua chúng bình thường chỉ có thể lấy được một phần tâm linh của con người, cho nên phần lớn cũng không lợi hại lắm.