Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Nhà của bác Lưu xây rất tốt, Kỷ Nhan nhìn một chút, chỉ đưa ra chút vấn đề nhỏ như làm thế nào sắp xếp gia cụ, bố trí phòng các loại. Như vị trí gia cụ chung quy không thể vượt qua một nửa diện tích nhà này, nếu không sẽ bất lợi cho không khí lưu thông.
Ở nông thôn không khí rất trong lành, tất cả mọi người bận chúc mừng tân phòng của bác Lưu, tôi và Kỷ Nhan không quen với những nơi náo nhiệt lắm, nói với mẹ tôi một tiếng, đợi ăn cơm chúng tôi trở về, trong khoảng thời gian này muốn ngắm phong cảnh nơi đây.
Hai người tùy ý đi một chút, lúc này một thanh niên thần sắc vội vàng cầm ngư cụ đầu cũng không nâng từ phía trước chạy tới, thiếu chút nữa đụng vào tôi, tôi bắt lấy cậu ta, hiếu kỳ hỏi: "Làm sao vậy?"
Cậu ấy bị tôi kéo, có chút sốt ruột, vóc người quá gầy yếu, nhất thời lại tránh không thoát, không thể làm gì khác hơn là thành thật nói: "Mau buông tay, trong hồ bên kia nhảy ra thiệt nhiều cá tươi, đến chậm sẽ bị người ta cướp hết."
"Ồ? Cá tự nhảy ra ngoài?" Kỷ Nhan cũng sáp đến kỳ quái hỏi.
"Đúng vậy, tôi thật vất vả mới trở về lấy đồ đến đựng cá, các anh mau buông ra mau, bằng không chúng ta cùng đến đó vớt cá đi." Nói rồi dừng chân một chút, mang theo ánh mắt nài nỉ nhìn hai người chúng tôi. Tôi nhìn Kỷ Nhan.
"Đi, đi xem, cách giờ ăn còn sớm." Kỷ Nhan ngẩng đầu nhìn vầng thái dương, làm một tư thế đi. Tôi buông thanh niên ra, ba người cùng nhau đi tới hồ cậu ta nói.
Hồ này không lớn, mặt hồ trong suốt, nhưng không ngờ đã có rất nhiều người đứng đó. Quả nhiên, chúng tôi vừa đến gần nhìn, rất nhiều cá như nổi điên liều mạng bơi về hướng bờ, hoặc nhảy khỏi mặt hồ. Cảnh tượng cực kỳ đẹp mắt. Mà mọi người bên cạnh đều vui như trẩy hội, già trẻ lớn bé đều cầm túi, quần áo, hoặc thau rửa mặt của nhà mình mò cá. Thanh niên kia cũng bất chấp chúng tôi, một bên hô chậm đã chậm đã, một bên xông về phía hồ. Tôi nghĩ người mò cá ở đây so với cá càng điên hơn.
Chúng tôi đứng bên cạnh, muốn chờ bọn họ tỉnh táo hơn chút rồi mới hỏi rõ ngọn ngành. Không ngờ trong đám người bỗng dưng như ong vỡ tổ kêu lên, bắt đầu là một tiếng la bén nhọn, tựa hồ của phụ nữ, sau đó là một đám người đến vây xem, tiếp theo mọi người một tràn tiếng thổn thức. Chúng tôi vội chạy tới xem.
Hóa ra bên hồ nổi lên hai bộ nữ thi.
Là nữ thi thì cũng thôi đi, vấn đề là bộ dáng của các cô chung quy cảm thấy có chút khó chịu. Da hai người đã bị ngâm trắng bệch, giống như từng được ướp muối trữ đông vậy, cơ hồ mang theo nửa sáng rực, dưới ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống, quần áo ướt đẫm trên người gắt gao dính vào thân thể, từ vóc dáng đến xem hẳn là cực kỳ trẻ tuổi, mà khiến tôi cảm thấy khó hiểu nhất chính là hai tay các cô ấy vòng quanh lấy đối phương, ôm siết, ngón tay hai người cơ hồ đã hoàn toàn nắm vững lấy phía sau lưng đối phương, như cây đinh vậy. Hai khuôn mặt kề sát vào một chỗ, cùng nhau nhìn về một phía, trên mặt là một loại biểu cảm cực độ sợ hãi trước khi chết, miệng há ra, trống hoác, đôi mắt cơ hồ hoàn toàn lồi ra ngoài.
Lúc này đã có người đi gọi người, ở đây thanh niên chiếm đa số, có người can đảm đã cời thi thể lên, nhưng hai cỗ thi thể như hàn dính vào nhau, đã thành một chỉnh thể. Lúc này nhìn rõ ràng hơn chút rồi, một thắt bím dài, bím tóc thô như dây thừng quấn trên cổ, khuôn mặt trứng ngỗng, mày mảnh mũi cao. Vóc dáng so ra hơi đầy đặn hơn người khác, song cũng có khả năng do bị ngâm nước, trên người tựa hồ mặc trang phục mùa hè, áo sơ mi ca rô tay ngắn cùng quần dài màu xanh biển, chẳng qua giày đã mất, quần áo cũng đã có chút bạc màu, người còn lại tóc ngắn, mặt tròn, trán rất rộng, mặc tương tự vị vừa rồi, song cô ta mảnh khảnh, khi còn sống hẳn là một cô gái rất đáng yêu, song cô ta hiện giờ khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái, vì trong miệng cô ta dường như có rất nhiều bùn đen.
"Cậu thấy thế nào?" Tôi hỏi Kỷ Nhan bên cạnh im lặng không nói. Cậu ấy nhìn chằm chằm thi thể, đôi mắt chưa hề chớp, tôi thực bội phục sức chịu đựng của cậu ấy, bởi vì tôi đã có chút cảm giác muốn nôn rồi.
"Rất kỳ lạ. Các cô ấy không giống như chết đuối." Cậu ấy đột nhiên nói thầm một câu.
"Họ chết thế nào?" Tôi nhịn không được hỏi. Kỷ Nhan không nói lời nào, tôi nghĩ có khả năng cậu ấy không tiếp xúc được thi thể nên cũng không cách nào chắc chắn, song ngẫm lại, trên người họ mặc chính là trang phục hè, bây giờ cũng sắp đến mùa Giáng Sinh rồi, thời gian dài như vậy ở trong nước mà không bị ngâm đến phi thường sưng tấy, trên người cũng không mục nát hoặc dấu vết bị cá trùng gặm cắn. Thật sự quá bất bình thường.
Cũng không lâu lắm. Xem chừng tựa hồ là cảnh sát địa phương tới, mặt khác còn có rất nhiều thôn dân chạy sang, trong đó có một phụ nữ vẻ mặt thống khổ chừng chục tuổi đẩy đám người vây xem ra hai bên, còn cao giọng hô: "Là con tôi phải không? Là con tôi phải không?" Đám người đều tránh ra. Phụ nữ trung niên vừa nhìn thấy thi thể liền ngẩn ngơ vài giây, sau đó òa một tiếng, gục trên thi thể. Con người đến khi bi thương nhất sẽ không dùng khóc để biểu đạt được nữa, chỉ có thể dùng kêu rên.
Người chung quanh nhỏ giọng nghị luận, tôi kéo vạt áo một người bên cạnh.
"Người phụ nữ này là ai? Nằm đó chính là con gái bà ta?"
Người nọ thở dài, giọng điệu chậm rãi nói: "Bà ta gọi là thím Dân, là vợ của chú Dân, cô gái để bím tóc trên mặt đất kia chính là con gái bà ấy. Nhưng mà." Hắn đột nhiên dừng lại, dường như đang do dự, lại có chút sợ hãi nói: "Con gái bà ấy mất tích vào mùa hè năm ngoái, khi ấy cũng tưởng ở trong hồ, mò thật lâu nhưng không mò được, thím Dân như bị trúng tà, cả ngày gặp người liền lôi kéo kể khổ, giống như Tường Lâm tẩu vậy, nhưng không ngờ thi thể lâu như vậy cư nhiên lại nổi lên."
(Tiêu: Tường Lâm tẩu, là nhân vật trong tiểu thuyết 《 Chúc Phúc 》của Lỗ Tấn. Tường Lâm tẩu là điển hình của phụ nữ lao động cần cù, thiện lương, chất phác, ngoan cường ở nông thôn Trung Quốc xưa. Bà liên tiếp chịu bất hạnh, cùng đường, cuối cùng trong tiếng "Chúc Phúc" vô cùng sung sướng "Hằng năm như thế, mọi nhà như thế, năm nay cũng như thế" của giai cấp địa chủ mà bi thảm chết đi.)
"Ôm con gái thím Dân là ai?" Tôi lại hỏi.
"Là bạn học của con gái bà ấy đó, hai người thường xuyên chơi chung, nhưng kỹ năng bơi của cả hai chắc chắn đều vô cùng tốt, hơn nữa hồ này cũng không sâu mà." Nói rồi, hắn lại thở dài một tiếng, không nói tiếp nữa. Tôi vòng ra khỏi đám người, phát hiện không thấy Kỷ Nhan đâu. Tìm khắp bốn phía, phát hiện cậu ấy cư nhiên ở trên bờ xa hồ ngẩn người.
Tôi qua đó vỗ cậu ấy, Kỷ Nhan nhìn hồ nói: "Hồ có chút kỳ quái."
"Kỳ quái? Không phải chứ, mặc dù tớ ít đến, nhưng biết hồ này đã tồn tại có chút tuổi rồi, cư dân vùng này đều thường xuyên múc nước ở chỗ này, mùa hè chơi đùa ở chỗ này, bây giờ rất khó có được hồ nào chưa bị ô nhiễm hoàn toàn như vậy." Tôi nhìn hồ nước coi như trong suốt. Tôi kể hết tình hình vừa rồi cho Kỷ Nhan, cậu ấy phất tay.
"Đi thôi, chúng ta đi hỏi xem mùa hè một năm trước nơi này tới cùng đã xảy ra chuyện gì." Bệnh cũ của cậu ấy lại tái phát, song đó cũng là một trong những tật xấu của tôi.
Hỏi nhiều người, trả lời cũng không đầy đủ lắm, song chắp vá những lời tự thuật của từng người vào chúng tôi lại có một đáp án tương đối đầy đủ và hài lòng.
Mùa hè năm ngoái, nơi này xảy ra hạn hán nghiêm trọng, tôi cũng có chút ấn tượng, nhớ nhiệt độ lúc đó cao kỳ lạ, lại liên tục mấy tháng chưa hề có mưa, song trong thành phố vẫn tốt hơn chút, nghe mẹ nói nơi này phần lớn đất vườn đều khô cạn, các hộ nhà nông lỗ vốn rất nhiều. Hồ này cũng không ngoại lệ, bản thân đã không lớn lắm, cho nên cũng khô cạn lợi hại, thành một ao nước nhỏ, ngày hè nóng bức, đương nhiên có nhiều trẻ con muốn đến đây chơi, nhưng bị các thôn dân cấm, dù sao vạn nhất trời không có mưa, hoa màu chết khô cũng được, con người luôn phải uống nước, do đó mọi người phái người liên tục trực, trông chừng chút nguồn nước đáng thương này.
Mặc dù chút nước như vậy, cũng trở thành đối tượng cho người phụ cận tranh đoạt, người thôn khác thường xuyên muốn đến mượn nước, nói là mượn nước, không bằng nói là dùng nhờ nước thì đúng hơn, mọi người đương nhiên không đồng ý. Vì vậy giới giữa hai thôn cũng bắt đầu. Vì nguồn nước đánh nhau thậm chí gây chết người, ở đây cũng không phải chuyện gì mới mẻ nữa.
Song cũng may sự tình không leo thang. Đại khái thời tiết quá nóng, mọi người ngay cả sức để giơ tay đánh người cũng không còn. Nhưng trong thôn vẫn như cũ mỗi ngày phái người trông chừng hồ, sợ bị người khác cướp, mỗi ngày đều có người đặc biệt phụ trách phát lượng nước cơ bản cho mọi người dùng một ngày.
Ngày xảy ra chuyện đó vừa vặn là ngày đại thử (một trong 24 tiết, khoảng 22, 23, 24 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất ở Trung Quốc) , chính là thời kỳ nóng bức nhất, con gái của thím Dân tên Hoa Hoa, năm ấy vừa học lớp 10, đang nghỉ hè, trẻ con đương nhiên không chịu ngồi yên, mặc dù bên ngoài mặt trời chiếu đến không khí cũng hiện lên màu trắng, cô bé như trước gọi một bạn học khác cũng chính là người còn lại trong thi thể đến hồ nước.
Hồ này đã tồn tại rất lâu rồi, ai cũng không biết khi nào thì có hồ này, song hạn hán đến mức cơ hồ khiến cả đáy hồ đều lộ ra thế này chưa từng có bao giờ.
Ngày đó trực ban chính là bác Lưu.
Bác Lưu nói ông nhìn thấy Hoa Hoa và bạn học của cô bé, hai người muốn chơi trong hồ một chút, bị bác Lưu dỗ về, hồ mặc dù cạn không ít, nhưng muốn người ta chết đuối vậy cũng đủ rồi, lại nói chơi trong hồ bị người ta nhìn thấy cũng không tốt, về sau bác Lưu mệt mỏi, nghỉ ngơi trong lán cỏ rồi ngủ thiếp đi.
Đêm hôm đó, thím Dân đã đi tìm con mình. Mới đầu đều tưởng rằng ra ngoài đi dạo, nhưng đợi đến hơn 10h vẫn không thấy bóng dáng, thím Dân bắt đầu sốt ruột, vì vậy van xin mọi người hỗ trợ tìm kiếm, mọi người đốt đuốc hô gọi bốn phía. Cuối cùng có người đề nghị đến hồ xem sao.
Ở bên hồ tìm được một đôi giày của Hoa Hoa, thím Dân bắt đầu khóc, mặc dù đã không còn hy vọng, nhưng thi thể nếu thật sự ở trong hồ mọi người cũng cảm thấy không thoải mái, ở chỗ này cực kiêng kỵ người chết trong nước. Nhưng đêm quá tối, mọi người không thể làm gì khác hơn là an ủi thím Dân, hơn nữa phái ba người kỹ năng bơi cực tốt xuống hồ tìm thi thể. Nhưng kỳ quái là hồ không lớn lắm, cư nhiên tìm không ra thi thể, mọi người không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, thím Dân cũng cứ như vậy thơ thơ thẩn thẩn, tất cả mọi người không biết Hoa Hoa và bạn học rốt cuộc đã đi đâu.
Sự tình đã xảy ra chúng tôi cũng chỉ biết đến thế. Vì vậy tôi và Kỷ Nhan cảm thấy kỳ quái nhất là hai cô gái kia khi ấy tới cùng bị sao, hoặc nói nguyên nhân chết của họ như thế nào.
Thi thể đã được chở đi, cho nên muốn biết nguyên nhân chết sợ rằng phải đợi một thời gian nữa, Kỷ Nhan nói: "Không bằng chúng ta đi tìm ba người đã xuống hồ lúc ấy xem."
Chúng tôi trở lại nhà bác Lưu, ăn qua loa xong bữa trưa, cũng hỏi bác Lưu những người đã xuống hồ lúc ấy, hoàn hảo, có hai người ra ngoài làm thuê, còn một người rất vừa khéo, chính là thanh niên vội vã mò cá chúng tôi đã gặp sáng nay.
Thế chúng tôi mới biết, thanh niên nọ tên là Đức Quý, tốt nghiệp cấp hai thì trở lại làm nghề nông, cậu ta và Hoa Hoa chính là bạn học cấp hai, song sau khi Hoa Hoa lên cấp 3 hai người liền lạnh nhạt, trước kia vẫn là bạn bè rất tốt.
Xem ra hôm nay cậu ta tựa hồ bị chút đả kích, khi chúng tôi tìm được cậu ta, cậu đang trốn ở nhà, nửa ngồi trên giường.
"Hoa Hoa chết quá thảm, bộ dáng của bạn ấy cứ lởn vởn trong mắt tôi." Đức Quý nói như vậy, cả người còn run rẩy, có lẽ người quá thân thuộc chết trước mặt người ta ít nhiều cũng có chút khó chấp nhận.
"Mùa hè năm ngoái cậu xuống hồ mò tìm Hoa Hoa? Lúc ấy hồ hẳn là nhỏ hơn so với hiện tại nhỉ, sao lại không thấy được?" Tôi hỏi Đức Quý.
"Đừng nói nữa, lần đó thiếu chút nữa làm tôi sợ muốn chết, hai người đi cùng tôi cũng bị dọa không nhẹ đâu."
"Ồ? Nói nghe xem, tới cùng làm sao vậy?" Kỷ Nhan nhíu mày, kéo một cái ghế trúc ngồi bên cạnh cậu ta nghe cậu ta kể.
"Ngày đó thím Dân cơ hồ sắp điên rồi, liều mạng túm áo tôi, cầu xin tôi mau nhanh xuống đó, khi chúng tôi nhảy xuống liền cảm thấy không đúng."
"Có phải cảm thấy nước hồ đặc biệt lạnh không?" Kỷ Nhan nói chen vào hỏi. Đức Quý ngừng lại, đánh giá Kỷ Nhan. "Làm sao anh biết? Đúng vậy, mặc dù hồ nước sẽ thấp hơn bên ngoài vài độ, nhưng nước kia lại quá buốt, đâm vào xương, dường như chỉ có vài độ vậy. Chúng tôi lạnh hết sức, nhưng vẫn bắt đầu tìm kiếm trong đó. Tôi hướng đến tâm hồ tìm, hai người kia thì tìm hai bên.
Những người khác nhìn thấy gì tôi không biết, nhưng lúc lặn xuống cảm giác bốn phía càng ngày càng mờ, song vẫn nhìn thấy được đồ vật, hồ nước khá trong suốt, nhưng bốn phía căn bản không có bóng dáng Hoa Hoa, mấy người chúng tôi lên lấy hơi lại tiếp tục tìm.
Tôi cảm giác càng bơi đến giữa hồ càng lạnh, khi tôi muốn từ bỏ, bên tai tôi mơ hồ nghe được gì đó, tôi ngừng lại, quả thực, tôi nghe được tiếng Hoa Hoa gọi tên tôi.
Lúc ấy tôi đáp lại một tiếng, nhưng bốn phía căn bản không có bóng dáng bạn ấy, thanh âm trở nên cực kỳ yếu đi, tôi chỉ cho rằng mình nghe lầm. Hơn nữa khí cũng không đủ, liền bơi lên, lúc này chân cảm giác như bị cái gì siết lấy, nhìn lại là bàn tay người."
"Tay người?" Tôi và Kỷ Nhan cùng kêu lên kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, tôi cũng bị dọa chết khiếp, tay đó không biết từ đâu chui ra, không giống như tay đứt, giống như từ bóng tối đột ngột vươn đến vậy, lúc này tôi liều mạng giãy ra, sức tay cũng không lớn, nhưng dọa tôi sợ chết khiếp, dần dần tôi cư nhiên đem bàn tay trong bóng tối này kéo ra, tuy chỉ có một chút, song cũng đủ để tôi thấy rõ ràng, đó là nửa bên mặt của Hoa Hoa.
Tôi chỉ thấy nửa thân thể của bạn ấy, nửa khác tựa như bạn ấy đang đứng trong bóng đêm vậy, bạn ấy nhìn tôi cầu khẩn, vẻ mặt rất đáng thương, miệng hơi hé, tôi không nghe được bạn ấy nói gì, nhưng từ hình dáng miệng xem ra đang kêu cứu tôi.
Lúc này tôi đã sắp chịu không nổi, tôi không ngừng muốn rút chân ra, sau khi đạp vài cái, Hoa Hoa buông ra, tôi nhìn thấy bạn ấy lại lần nữa bị kéo vào, rất nhanh liền hoàn toàn biến mất. Tôi có kinh ngạc mấy cũng không cố được nữa, bởi vì nếu không lên tôi sẽ chết ngộp trong hồ. Về sau tôi không kể cho bất cứ ai, loại chuyện này nói cho người khác biết cũng không ai tin, tôi chối nói trong hồ không có gì cả, hai người khác đi lên cũng nói không có phát hiện. Về sau tôi gạt họ tìm một đạo sĩ giúp tôi trừ tà, cũng dần dần quên đi, buổi sáng nghe nói có cá từ trong hồ nhảy ra mượn đồ đến đó đựng, nên mới gặp các anh, nhưng không ngờ thi thể Hoa Hoa cư nhiên nổi lên. Các anh biết không, khi tôi nhìn thấy mặt của bạn ấy tôi cơ hồ sắp sụp đổ, tôi lập tức nhớ tới bộ dáng bạn ấy cầm lấy chân tôi muốn tôi cứu bạn ấy, bạn ấy sẽ trở về tìm tôi phải không? Phải không?" Đức Quý bỗng dưng xốc chăn lên, hai tay cầm lấy vai tôi lớn tiếng hỏi, tôi bị cậu ta hỏi choáng váng, Kỷ Nhan vội đè cậu ta lại, đồng thời dùng bàn tay che lấy mắt cậu ta, đỡ cậu ta nằm xuống.
"Không sao, không sao, cậu hiện giờ không hề bị gì cả, thở sâu, thở sâu, cố gắng thả lỏng." Đức Quý chậm rãi bình tĩnh lại, nằm trên giường.
Kỷ Nhan kéo tôi đến. "Biết lặn không?" Cậu ấy đột nhiên hỏi. Tôi đáp: "Biết bơi thôi, nhưng mà lặn chưa từng thử qua."
"Hẳn là cũng được mà, chẳng phải trước kia lúc cậu bắt khỉ nước rất lợi hại sao." Kỷ Nhan nở nụ cười, sau đó nhìn đồng hồ.
"1h, nắng tốt, lúc này xuống đó tốt nhất. Cậu trở về chuẩn bị, 15 phút sau đến bên hồ tìm tớ." Nói rồi bỏ đi, tôi còn chưa kịp nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là lầu bầu về nhà bác Lưu trước, song vấn đề là Đức Quý xuống vào mùa hè nha, bây giờ là mùa đông đó. Thật liều mạng.
Không khí bây giờ đang khoảng 6 độ, tôi mừng rằng mình còn đang ở miền nam, cầm bình rượu đế thổ sản của địa phương cùng một khăn mặt khô lớn tôi đi tới bên hồ. Bác Lưu và mẹ đang trò chuyện, tôi dùng cớ đã trở về chắc chắn phải bơi mùa đông cầm những thứ trên, sau đó đi bộ tới bên hồ, vừa vặn 15 phút. Tình hình hiện giờ vừa vặn trái ngược với ban sáng, trống trải cực kỳ, chẳng qua vẫn có thể nhìn thấy mấy con cá giãy giụa nhảy lên bờ, sau đó phơi nắng chết tươi.
Tôi cẩn thận tránh né đám cá chết, thấy được Kỷ Nhan đang đứng phía trước. Cậu ấy cười cười. "Cầm theo nhiều như vậy à, còn cầm rượu đế?"
"Uống chút chống lạnh."
"Đừng xuống ngay." Nói rồi cậu ấy bắt đầu cởi y phục. Tôi cũng kéo áo khoác xuống, lạnh quá a, cởi từng lớp ra như chịu hình phạt vậy. Không bao lâu chúng tôi như hai cây xúc xích đứng trong gió rét, tôi dùng sức nốc một ngụm, thật cay, rượu thổ sản tựa hồ số độ không nhỏ.
Kỷ Nhan như người không có việc gì vậy. "Cậu không lạnh sao?" Tôi hỏi.
"Không sao cả, tớ trước kia thường xuyên bơi mùa đông." Cậu ấy khởi động chút. Chúng tôi hơi khởi động một chút, rồi tiến vào hồ. Lúc vừa vào thật sự đau buốt, đúng vậy, không phải lạnh, mà là đau, cảm giác giống như cắt thịt vậy, hơn nữa rõ ràng khó chịu vẫn phải bơi xuống. Lúc vừa tiến vào sống không bằng chết, nhờ uống rượu, hơn nữa cũng đã chết lặng, hơi tốt hơn chút, Kỷ Nhan ở phía trước, tôi ở phía sau. Trong hồ nơi nơi cá chết trôi bập bềnh, thiếu chút nữa đụng phải mặt tôi, trong nước đã có một cỗ mùi rất khó ngửi. Một mảnh tử khí. Vài phút sau chúng tôi bắt đầu di chuyển.
"Không được, nhiệt độ quá thấp, lặn như vậy rất khó đến được giữa hồ." Tôi thở phì phò nói. Kỷ Nhan cũng nói như vậy quá miễn cưỡng, dù sao hiện giờ hồ không thể so được với lúc mùa hè khô cạn. Chúng tôi quyết định lên trước, để xem có thể tìm được ngành nào liên quan có thể mượn trang bị lặn chuyên nghiệp không. Nhưng nói thì dễ làm mới khó, đừng nói là nơi này. Chúng tôi quyết định về trước, kiếm hai bộ đồ lặn, thuận tiện cũng nghe ngóng kết quả kiểm nghiệm thi thể của Hoa Hoa. Trên đường trở về ngồi xe Kỷ Nhan vẫn không nói chuyện, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
"Đang nghĩ gì thế?" Tôi hỏi.
"Không có gì. Nhiều cá nhảy ra khỏi hồ như vậy phảng phất như đang trốn tránh cái gì đó, kỳ thật ra khỏi hồ chúng cũng chết mà." Kỷ Nhan trả lời.
"Vậy cũng không giống, có đôi khi có thể lựa chọn cái chết cho mình cũng là chuyện tốt."
"Tự mình lựa chọn cái chết quả thật so với nắm giữ trong tay người khác tốt hơn." Kỷ Nhan như có điều suy nghĩ gật đầu, tiếp đó nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ rồi không nói chuyện nữa. Trở lại thành phố rồi, chúng tôi liền chạy tới một cửa hàng chuyên kinh doanh dụng cụ lặn, cửa tiệm này là một câu lạc bộ những người thích lặn đầu tư. Đương nhiên, chúng tôi tìm được những thứ muốn tìm, một bộ trang bị cơ bản nhất, kể cả kính bơi, chân nhái, áo lặn, bình dưỡng khí, thiết bị đo khí áp và độ sâu, nếu như nói trang bị quan trọng và quý nhất trong những trang bị lặn, vậy không thể thiếu bình dưỡng khí rồi. Tác dụng của nó là đem khí trong bình khí nén giảm áp thành không khí bình thường chúng ta hít thở. Cũng đảm bảo chỉ có khi thợ lặn hút khí, không khí mới có thể từ hô hấp trong điều tiết khí thả ra. Trong đó loại cấp đầu là trực tiếp cùng khí bình tương tiếp, bước hai cùng đồ dự bị, cấp hai kèm đồ dự bị, còn có toàn bộ dụng cụ đã kể ở cấp đầu, đương nhiên, còn có hai đèn chiếu sáng dưới nước.
Cừ thật, hai bộ trang bị này mua vào cư nhiên mất hơn 5 nghìn đồng, hoàn hảo chúng tôi đã thương lượng với ông chủ chỉ thuê một ngày, nhưng ông ta vẫn rất không tình nguyện nhận tiền thế chấp của chúng tôi, hơn nữa dặn dò ngàn vạn lần đừng làm hư, chúng tôi gật đầu ra khỏi cửa hàng. Báo cáo kiểm nghiệm tử thi trễ nhất cũng phải chiều mai mới có, cho nên chúng tôi nghỉ ngơi đàng hoàng một đêm, sáng sớm ngày thứ hai lại trở về hồ kia, chúng tôi đợi lúc nước ấm nhất mới xuống.
Trước khi xuống Kỷ Nhan cài một sợi dây trên eo tôi, đề phòng bất ngờ. Mặc áo lặn quả thật tốt hơn nhiều, còn hơn hôm qua ở trần bơi quả thực kém nhau quá lớn, mặc dù vẫn lạnh, song đã có thể thích ứng. Dưỡng khí của bình cũng đủ dùng nửa giờ, chúng tôi dựa theo lời Đức Quý nói bơi đến giữa hồ, lúc này cả hồ đã không nhìn thấy thứ nào sống. Máy đo độ sâu chậm rãi hiển thị chúng tôi đang ở vị trí khoảng 14m, hồ này phỏng chừng sẽ không vượt quá 20m, chúng tôi rất nhanh có thể đến đáy hồ xem tới cùng có gì. Kỷ Nhan chỉ ngón cái xuống phía dưới, làm một động tác đi xuống, chúng tôi tăng tốc lặn xuống.
Càng xuống dưới càng tối tăm, hơn nữa tiếng động bên cạnh càng ngày càng chói tai, phảng phất như đang gào thét vậy, tôi kỳ quái nơi này tại sao có thể nghe thấy tiếng động. Nhiệt độ của hồ nước cũng kịch liệt giảm xuống, đã chỉ còn 3 độ.
Máy đo độ sâu vẫn đang hiển thị, nhưng tôi cùng Kỷ Nhan như trước lặn xuống, tựa hồ đáy hồ này căn bản sâu không lường được.
Vượt quá 20m rồi, nhưng căn bản không có xu hướng thấy đáy. Dưỡng khí đã dùng một phần ba, tôi hơi khựng lại, mở đèn chiếu sáng ra, ngọn đèn rất vừa đủ, tôi nhìn thấy Kỷ Nhan cũng đã ngừng, tôi đang suy nghĩ xem rốt cuộc có nên tiếp tục không. Kỷ Nhan cũng nhìn sang tôi, sau đó lại đi xuống, tôi bất đắc dĩ lắc đầu, biết cậu ấy tuyệt đối sẽ không bỏ dở giữa chừng.
37m. Tôi không nói gì, độ sâu cao nhất của hồ nước mặn Namtso cũng mới 37m, nhưng hiện giờ nơi này lại vẫn còn có thể lặn xuống, chẳng lẽ đây căn bản là một động không đáy? Nơi ngọn đèn chiếu đến không xa lắm, như sương đen vậy, song vẫn có thể nhìn thấy Kỷ Nhan một mực bơi phía trước. Rốt cuộc, đến 40m, Kỷ Nhan cũng ngừng. Tôi nhìn thấy Kỷ Nhan không di chuyển nữa, cậu ấy cư nhiên làm một động tác tay, quả thật, dưỡng khí của chúng tôi sợ rằng không cách nào chống đỡ được đến lúc quay trở về. Trong nháy mắt quay đầu lại này, tôi dường như cảm giác được trên đỉnh có thứ gì đó đang lao nhanh xuống.
(Namtso hoặc hồ Nam là một hồ nước trên núi cao tại khu vực ranh giới giữa huyện Damxung của thành phố Lhasa và huyện Baingoin của địa khu Nagqu tại Khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc, cách 112 kilômét về phía bắc tây bắc của trung tâm Lhasa -- Theo wiki)
Tôi vô thức chiếu đèn qua đó, cũng nghiêng đầu. Xuất hiện trước mặt tôi chính là khuôn mặt người. Khuôn mặt của Đức Quý. Khuôn mặt nọ rõ ràng không hề tức giận, cùng một bộ dáng với thi thể Hoa Hoa, làm tôi giật mình nhất chính là cậu ta còn vừa vặn quay mặt về hướng tôi, chúng tôi cơ hồ mũi dán mũi. Dưới ánh đèn cậu ta càng lộ vẻ dữ tợn, tôi bối rối nghĩ muốn né đi, nhưng tốc độ cậu ta lao xuống cực nhanh, tôi bị cậu ta đụng phải, hơn nữa nhanh chóng rơi xuống. Máy đo độ sâu bên cạnh còn đang hướng lên trên nhảy số, Đức Quý như một quả tên lửa húc tôi xuống. Lòng tôi nghĩ thế là xong. Lúc này bên hông căng chặt một cái, tiếp theo chợt tràn cảm giác túm kéo, tôi thật vất vả đẩy Đức Quý ra, sau đó thừa dịp thời gian bình dưỡng khí còn thừa lại không nhiều lắm bơi hướng lên trên. Hoàn hảo sợi dây này đã cứu tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn Đức Quý, cậu ta cứ thế như quả cân chìm xuống. Trước khi dưỡng khí dùng hết chúng tôi rốt cuộc cũng ngoi lên, có thể lại nhìn thấy ánh mắt trời thật tốt, nơi này cùng dưới nước vừa rồi căn bản là hai thế giới.
Chờ tôi bình tĩnh lại đã là lúc ngồi trong phòng, tôi mới hỏi Kỷ Nhan. Kỷ Nhan lau tóc, nói với tôi: "Đức Quý đã chết, giống như Hoa Hoa."
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao đáy hồ đó lại sâu như vậy?" Tôi bưng chén trà nóng, ừng ực uống một ngụm.
"Đây không phải là đáy hồ, hoặc nói không hoàn toàn là đáy hồ, năm ngoái Hoa Hoa gặp phải hẳn cũng là cùng một loại chuyện, song lúc ấy có khả năng cô bé vừa vặn bị cuốn vào. Loại hồ này được gọi là hồ song giới."
"Hồ song giới?" Tôi không rõ.
"Thế giới này của chúng ta và thế giới kia thường tồn tại rất nhiều điểm tiếp nối, điểm tiếp nối này là di động, hơn nữa không có quy luật gì, chỉ cần nó xuất hiện, nếu bên cạnh có sinh vật đều sẽ bị hút vào, như hố đen vậy, sau đó cùng đợi đến điểm tiếp theo lại phun ra, cậu từng nghe vòi rồng chưa, vòi rồng ở thành phố này cuốn tung thứ gì đó lên sẽ hạ xuống ở một thành phố khác, tỷ như mưa tiền xu linh tinh gì đó." Kỷ Nhan tiếp tục giải thích.
"Cậu ta bây giờ chắc đã bị hút vào rồi, song cậu ấy hẳn là kích thích quá độ sau đó trước khi chúng ta xuống đã nhảy xuống hồ tự vẫn. Có lẽ một thời gian ngắn sau thi thể cậu ta lại ở chỗ nào đó hiện ra."
"Vậy có phải sau này hồ kia đều sẽ cứ như vậy?"
"Không biết, có lẽ như vậy, mà có lẽ sẽ di chuyển, chuyện con người bỗng dưng biến mất có rất nhiều, thậm chí kể cả một lượt hơn mấy trăm một ngàn người, thời kháng Nhật không phải thực sự có một quân đồn của Nhật Bản bỗng dưng trong một đêm hoàn toàn biến mất sao. Tớ đoán chừng họ gặp điểm tiếp nối đó. Nếu chúng ta khi ấy vẫn cứ đi xuống cho dù dưỡng khí dùng đủ cũng không thể lên được."
"Dưới đó rốt cuộc là gì?" Tôi uống xong trà, hỏi một vấn đề cuối cùng.
Kỷ Nhau lau khô tóc, khoát khăn mặt lên đầu, cười cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng "Việc này tớ cũng không biết, có lẽ vài năm sau chúng ta đều sẽ biết, song dù sao bây giờ còn chưa phải lúc."
Báo cáo kiểm nghiệm tử thi của Hoa Hoa và bạn học cô bé cũng đã có, không có bất cứ thương tổn gì, cũng không phải chết đuối. Bác sĩ không thể làm gì khác hơn là nói là nhồi máu cơ tim cấp tính.
Thật đáng tiếc, lúc trả lại bộ đồ lặn ông chủ vẫn phát hiện tổn hại nho nhỏ, nói thiệt nói hơn, vẫn phải đền ít tiền, song nếu ông ta biết nơi chúng tôi mặc đi, chỉ sợ ông ta cũng sẽ không cần nữa.
Ở nông thôn không khí rất trong lành, tất cả mọi người bận chúc mừng tân phòng của bác Lưu, tôi và Kỷ Nhan không quen với những nơi náo nhiệt lắm, nói với mẹ tôi một tiếng, đợi ăn cơm chúng tôi trở về, trong khoảng thời gian này muốn ngắm phong cảnh nơi đây.
Hai người tùy ý đi một chút, lúc này một thanh niên thần sắc vội vàng cầm ngư cụ đầu cũng không nâng từ phía trước chạy tới, thiếu chút nữa đụng vào tôi, tôi bắt lấy cậu ta, hiếu kỳ hỏi: "Làm sao vậy?"
Cậu ấy bị tôi kéo, có chút sốt ruột, vóc người quá gầy yếu, nhất thời lại tránh không thoát, không thể làm gì khác hơn là thành thật nói: "Mau buông tay, trong hồ bên kia nhảy ra thiệt nhiều cá tươi, đến chậm sẽ bị người ta cướp hết."
"Ồ? Cá tự nhảy ra ngoài?" Kỷ Nhan cũng sáp đến kỳ quái hỏi.
"Đúng vậy, tôi thật vất vả mới trở về lấy đồ đến đựng cá, các anh mau buông ra mau, bằng không chúng ta cùng đến đó vớt cá đi." Nói rồi dừng chân một chút, mang theo ánh mắt nài nỉ nhìn hai người chúng tôi. Tôi nhìn Kỷ Nhan.
"Đi, đi xem, cách giờ ăn còn sớm." Kỷ Nhan ngẩng đầu nhìn vầng thái dương, làm một tư thế đi. Tôi buông thanh niên ra, ba người cùng nhau đi tới hồ cậu ta nói.
Hồ này không lớn, mặt hồ trong suốt, nhưng không ngờ đã có rất nhiều người đứng đó. Quả nhiên, chúng tôi vừa đến gần nhìn, rất nhiều cá như nổi điên liều mạng bơi về hướng bờ, hoặc nhảy khỏi mặt hồ. Cảnh tượng cực kỳ đẹp mắt. Mà mọi người bên cạnh đều vui như trẩy hội, già trẻ lớn bé đều cầm túi, quần áo, hoặc thau rửa mặt của nhà mình mò cá. Thanh niên kia cũng bất chấp chúng tôi, một bên hô chậm đã chậm đã, một bên xông về phía hồ. Tôi nghĩ người mò cá ở đây so với cá càng điên hơn.
Chúng tôi đứng bên cạnh, muốn chờ bọn họ tỉnh táo hơn chút rồi mới hỏi rõ ngọn ngành. Không ngờ trong đám người bỗng dưng như ong vỡ tổ kêu lên, bắt đầu là một tiếng la bén nhọn, tựa hồ của phụ nữ, sau đó là một đám người đến vây xem, tiếp theo mọi người một tràn tiếng thổn thức. Chúng tôi vội chạy tới xem.
Hóa ra bên hồ nổi lên hai bộ nữ thi.
Là nữ thi thì cũng thôi đi, vấn đề là bộ dáng của các cô chung quy cảm thấy có chút khó chịu. Da hai người đã bị ngâm trắng bệch, giống như từng được ướp muối trữ đông vậy, cơ hồ mang theo nửa sáng rực, dưới ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống, quần áo ướt đẫm trên người gắt gao dính vào thân thể, từ vóc dáng đến xem hẳn là cực kỳ trẻ tuổi, mà khiến tôi cảm thấy khó hiểu nhất chính là hai tay các cô ấy vòng quanh lấy đối phương, ôm siết, ngón tay hai người cơ hồ đã hoàn toàn nắm vững lấy phía sau lưng đối phương, như cây đinh vậy. Hai khuôn mặt kề sát vào một chỗ, cùng nhau nhìn về một phía, trên mặt là một loại biểu cảm cực độ sợ hãi trước khi chết, miệng há ra, trống hoác, đôi mắt cơ hồ hoàn toàn lồi ra ngoài.
Lúc này đã có người đi gọi người, ở đây thanh niên chiếm đa số, có người can đảm đã cời thi thể lên, nhưng hai cỗ thi thể như hàn dính vào nhau, đã thành một chỉnh thể. Lúc này nhìn rõ ràng hơn chút rồi, một thắt bím dài, bím tóc thô như dây thừng quấn trên cổ, khuôn mặt trứng ngỗng, mày mảnh mũi cao. Vóc dáng so ra hơi đầy đặn hơn người khác, song cũng có khả năng do bị ngâm nước, trên người tựa hồ mặc trang phục mùa hè, áo sơ mi ca rô tay ngắn cùng quần dài màu xanh biển, chẳng qua giày đã mất, quần áo cũng đã có chút bạc màu, người còn lại tóc ngắn, mặt tròn, trán rất rộng, mặc tương tự vị vừa rồi, song cô ta mảnh khảnh, khi còn sống hẳn là một cô gái rất đáng yêu, song cô ta hiện giờ khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái, vì trong miệng cô ta dường như có rất nhiều bùn đen.
"Cậu thấy thế nào?" Tôi hỏi Kỷ Nhan bên cạnh im lặng không nói. Cậu ấy nhìn chằm chằm thi thể, đôi mắt chưa hề chớp, tôi thực bội phục sức chịu đựng của cậu ấy, bởi vì tôi đã có chút cảm giác muốn nôn rồi.
"Rất kỳ lạ. Các cô ấy không giống như chết đuối." Cậu ấy đột nhiên nói thầm một câu.
"Họ chết thế nào?" Tôi nhịn không được hỏi. Kỷ Nhan không nói lời nào, tôi nghĩ có khả năng cậu ấy không tiếp xúc được thi thể nên cũng không cách nào chắc chắn, song ngẫm lại, trên người họ mặc chính là trang phục hè, bây giờ cũng sắp đến mùa Giáng Sinh rồi, thời gian dài như vậy ở trong nước mà không bị ngâm đến phi thường sưng tấy, trên người cũng không mục nát hoặc dấu vết bị cá trùng gặm cắn. Thật sự quá bất bình thường.
Cũng không lâu lắm. Xem chừng tựa hồ là cảnh sát địa phương tới, mặt khác còn có rất nhiều thôn dân chạy sang, trong đó có một phụ nữ vẻ mặt thống khổ chừng chục tuổi đẩy đám người vây xem ra hai bên, còn cao giọng hô: "Là con tôi phải không? Là con tôi phải không?" Đám người đều tránh ra. Phụ nữ trung niên vừa nhìn thấy thi thể liền ngẩn ngơ vài giây, sau đó òa một tiếng, gục trên thi thể. Con người đến khi bi thương nhất sẽ không dùng khóc để biểu đạt được nữa, chỉ có thể dùng kêu rên.
Người chung quanh nhỏ giọng nghị luận, tôi kéo vạt áo một người bên cạnh.
"Người phụ nữ này là ai? Nằm đó chính là con gái bà ta?"
Người nọ thở dài, giọng điệu chậm rãi nói: "Bà ta gọi là thím Dân, là vợ của chú Dân, cô gái để bím tóc trên mặt đất kia chính là con gái bà ấy. Nhưng mà." Hắn đột nhiên dừng lại, dường như đang do dự, lại có chút sợ hãi nói: "Con gái bà ấy mất tích vào mùa hè năm ngoái, khi ấy cũng tưởng ở trong hồ, mò thật lâu nhưng không mò được, thím Dân như bị trúng tà, cả ngày gặp người liền lôi kéo kể khổ, giống như Tường Lâm tẩu vậy, nhưng không ngờ thi thể lâu như vậy cư nhiên lại nổi lên."
(Tiêu: Tường Lâm tẩu, là nhân vật trong tiểu thuyết 《 Chúc Phúc 》của Lỗ Tấn. Tường Lâm tẩu là điển hình của phụ nữ lao động cần cù, thiện lương, chất phác, ngoan cường ở nông thôn Trung Quốc xưa. Bà liên tiếp chịu bất hạnh, cùng đường, cuối cùng trong tiếng "Chúc Phúc" vô cùng sung sướng "Hằng năm như thế, mọi nhà như thế, năm nay cũng như thế" của giai cấp địa chủ mà bi thảm chết đi.)
"Ôm con gái thím Dân là ai?" Tôi lại hỏi.
"Là bạn học của con gái bà ấy đó, hai người thường xuyên chơi chung, nhưng kỹ năng bơi của cả hai chắc chắn đều vô cùng tốt, hơn nữa hồ này cũng không sâu mà." Nói rồi, hắn lại thở dài một tiếng, không nói tiếp nữa. Tôi vòng ra khỏi đám người, phát hiện không thấy Kỷ Nhan đâu. Tìm khắp bốn phía, phát hiện cậu ấy cư nhiên ở trên bờ xa hồ ngẩn người.
Tôi qua đó vỗ cậu ấy, Kỷ Nhan nhìn hồ nói: "Hồ có chút kỳ quái."
"Kỳ quái? Không phải chứ, mặc dù tớ ít đến, nhưng biết hồ này đã tồn tại có chút tuổi rồi, cư dân vùng này đều thường xuyên múc nước ở chỗ này, mùa hè chơi đùa ở chỗ này, bây giờ rất khó có được hồ nào chưa bị ô nhiễm hoàn toàn như vậy." Tôi nhìn hồ nước coi như trong suốt. Tôi kể hết tình hình vừa rồi cho Kỷ Nhan, cậu ấy phất tay.
"Đi thôi, chúng ta đi hỏi xem mùa hè một năm trước nơi này tới cùng đã xảy ra chuyện gì." Bệnh cũ của cậu ấy lại tái phát, song đó cũng là một trong những tật xấu của tôi.
Hỏi nhiều người, trả lời cũng không đầy đủ lắm, song chắp vá những lời tự thuật của từng người vào chúng tôi lại có một đáp án tương đối đầy đủ và hài lòng.
Mùa hè năm ngoái, nơi này xảy ra hạn hán nghiêm trọng, tôi cũng có chút ấn tượng, nhớ nhiệt độ lúc đó cao kỳ lạ, lại liên tục mấy tháng chưa hề có mưa, song trong thành phố vẫn tốt hơn chút, nghe mẹ nói nơi này phần lớn đất vườn đều khô cạn, các hộ nhà nông lỗ vốn rất nhiều. Hồ này cũng không ngoại lệ, bản thân đã không lớn lắm, cho nên cũng khô cạn lợi hại, thành một ao nước nhỏ, ngày hè nóng bức, đương nhiên có nhiều trẻ con muốn đến đây chơi, nhưng bị các thôn dân cấm, dù sao vạn nhất trời không có mưa, hoa màu chết khô cũng được, con người luôn phải uống nước, do đó mọi người phái người liên tục trực, trông chừng chút nguồn nước đáng thương này.
Mặc dù chút nước như vậy, cũng trở thành đối tượng cho người phụ cận tranh đoạt, người thôn khác thường xuyên muốn đến mượn nước, nói là mượn nước, không bằng nói là dùng nhờ nước thì đúng hơn, mọi người đương nhiên không đồng ý. Vì vậy giới giữa hai thôn cũng bắt đầu. Vì nguồn nước đánh nhau thậm chí gây chết người, ở đây cũng không phải chuyện gì mới mẻ nữa.
Song cũng may sự tình không leo thang. Đại khái thời tiết quá nóng, mọi người ngay cả sức để giơ tay đánh người cũng không còn. Nhưng trong thôn vẫn như cũ mỗi ngày phái người trông chừng hồ, sợ bị người khác cướp, mỗi ngày đều có người đặc biệt phụ trách phát lượng nước cơ bản cho mọi người dùng một ngày.
Ngày xảy ra chuyện đó vừa vặn là ngày đại thử (một trong 24 tiết, khoảng 22, 23, 24 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất ở Trung Quốc) , chính là thời kỳ nóng bức nhất, con gái của thím Dân tên Hoa Hoa, năm ấy vừa học lớp 10, đang nghỉ hè, trẻ con đương nhiên không chịu ngồi yên, mặc dù bên ngoài mặt trời chiếu đến không khí cũng hiện lên màu trắng, cô bé như trước gọi một bạn học khác cũng chính là người còn lại trong thi thể đến hồ nước.
Hồ này đã tồn tại rất lâu rồi, ai cũng không biết khi nào thì có hồ này, song hạn hán đến mức cơ hồ khiến cả đáy hồ đều lộ ra thế này chưa từng có bao giờ.
Ngày đó trực ban chính là bác Lưu.
Bác Lưu nói ông nhìn thấy Hoa Hoa và bạn học của cô bé, hai người muốn chơi trong hồ một chút, bị bác Lưu dỗ về, hồ mặc dù cạn không ít, nhưng muốn người ta chết đuối vậy cũng đủ rồi, lại nói chơi trong hồ bị người ta nhìn thấy cũng không tốt, về sau bác Lưu mệt mỏi, nghỉ ngơi trong lán cỏ rồi ngủ thiếp đi.
Đêm hôm đó, thím Dân đã đi tìm con mình. Mới đầu đều tưởng rằng ra ngoài đi dạo, nhưng đợi đến hơn 10h vẫn không thấy bóng dáng, thím Dân bắt đầu sốt ruột, vì vậy van xin mọi người hỗ trợ tìm kiếm, mọi người đốt đuốc hô gọi bốn phía. Cuối cùng có người đề nghị đến hồ xem sao.
Ở bên hồ tìm được một đôi giày của Hoa Hoa, thím Dân bắt đầu khóc, mặc dù đã không còn hy vọng, nhưng thi thể nếu thật sự ở trong hồ mọi người cũng cảm thấy không thoải mái, ở chỗ này cực kiêng kỵ người chết trong nước. Nhưng đêm quá tối, mọi người không thể làm gì khác hơn là an ủi thím Dân, hơn nữa phái ba người kỹ năng bơi cực tốt xuống hồ tìm thi thể. Nhưng kỳ quái là hồ không lớn lắm, cư nhiên tìm không ra thi thể, mọi người không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, thím Dân cũng cứ như vậy thơ thơ thẩn thẩn, tất cả mọi người không biết Hoa Hoa và bạn học rốt cuộc đã đi đâu.
Sự tình đã xảy ra chúng tôi cũng chỉ biết đến thế. Vì vậy tôi và Kỷ Nhan cảm thấy kỳ quái nhất là hai cô gái kia khi ấy tới cùng bị sao, hoặc nói nguyên nhân chết của họ như thế nào.
Thi thể đã được chở đi, cho nên muốn biết nguyên nhân chết sợ rằng phải đợi một thời gian nữa, Kỷ Nhan nói: "Không bằng chúng ta đi tìm ba người đã xuống hồ lúc ấy xem."
Chúng tôi trở lại nhà bác Lưu, ăn qua loa xong bữa trưa, cũng hỏi bác Lưu những người đã xuống hồ lúc ấy, hoàn hảo, có hai người ra ngoài làm thuê, còn một người rất vừa khéo, chính là thanh niên vội vã mò cá chúng tôi đã gặp sáng nay.
Thế chúng tôi mới biết, thanh niên nọ tên là Đức Quý, tốt nghiệp cấp hai thì trở lại làm nghề nông, cậu ta và Hoa Hoa chính là bạn học cấp hai, song sau khi Hoa Hoa lên cấp 3 hai người liền lạnh nhạt, trước kia vẫn là bạn bè rất tốt.
Xem ra hôm nay cậu ta tựa hồ bị chút đả kích, khi chúng tôi tìm được cậu ta, cậu đang trốn ở nhà, nửa ngồi trên giường.
"Hoa Hoa chết quá thảm, bộ dáng của bạn ấy cứ lởn vởn trong mắt tôi." Đức Quý nói như vậy, cả người còn run rẩy, có lẽ người quá thân thuộc chết trước mặt người ta ít nhiều cũng có chút khó chấp nhận.
"Mùa hè năm ngoái cậu xuống hồ mò tìm Hoa Hoa? Lúc ấy hồ hẳn là nhỏ hơn so với hiện tại nhỉ, sao lại không thấy được?" Tôi hỏi Đức Quý.
"Đừng nói nữa, lần đó thiếu chút nữa làm tôi sợ muốn chết, hai người đi cùng tôi cũng bị dọa không nhẹ đâu."
"Ồ? Nói nghe xem, tới cùng làm sao vậy?" Kỷ Nhan nhíu mày, kéo một cái ghế trúc ngồi bên cạnh cậu ta nghe cậu ta kể.
"Ngày đó thím Dân cơ hồ sắp điên rồi, liều mạng túm áo tôi, cầu xin tôi mau nhanh xuống đó, khi chúng tôi nhảy xuống liền cảm thấy không đúng."
"Có phải cảm thấy nước hồ đặc biệt lạnh không?" Kỷ Nhan nói chen vào hỏi. Đức Quý ngừng lại, đánh giá Kỷ Nhan. "Làm sao anh biết? Đúng vậy, mặc dù hồ nước sẽ thấp hơn bên ngoài vài độ, nhưng nước kia lại quá buốt, đâm vào xương, dường như chỉ có vài độ vậy. Chúng tôi lạnh hết sức, nhưng vẫn bắt đầu tìm kiếm trong đó. Tôi hướng đến tâm hồ tìm, hai người kia thì tìm hai bên.
Những người khác nhìn thấy gì tôi không biết, nhưng lúc lặn xuống cảm giác bốn phía càng ngày càng mờ, song vẫn nhìn thấy được đồ vật, hồ nước khá trong suốt, nhưng bốn phía căn bản không có bóng dáng Hoa Hoa, mấy người chúng tôi lên lấy hơi lại tiếp tục tìm.
Tôi cảm giác càng bơi đến giữa hồ càng lạnh, khi tôi muốn từ bỏ, bên tai tôi mơ hồ nghe được gì đó, tôi ngừng lại, quả thực, tôi nghe được tiếng Hoa Hoa gọi tên tôi.
Lúc ấy tôi đáp lại một tiếng, nhưng bốn phía căn bản không có bóng dáng bạn ấy, thanh âm trở nên cực kỳ yếu đi, tôi chỉ cho rằng mình nghe lầm. Hơn nữa khí cũng không đủ, liền bơi lên, lúc này chân cảm giác như bị cái gì siết lấy, nhìn lại là bàn tay người."
"Tay người?" Tôi và Kỷ Nhan cùng kêu lên kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, tôi cũng bị dọa chết khiếp, tay đó không biết từ đâu chui ra, không giống như tay đứt, giống như từ bóng tối đột ngột vươn đến vậy, lúc này tôi liều mạng giãy ra, sức tay cũng không lớn, nhưng dọa tôi sợ chết khiếp, dần dần tôi cư nhiên đem bàn tay trong bóng tối này kéo ra, tuy chỉ có một chút, song cũng đủ để tôi thấy rõ ràng, đó là nửa bên mặt của Hoa Hoa.
Tôi chỉ thấy nửa thân thể của bạn ấy, nửa khác tựa như bạn ấy đang đứng trong bóng đêm vậy, bạn ấy nhìn tôi cầu khẩn, vẻ mặt rất đáng thương, miệng hơi hé, tôi không nghe được bạn ấy nói gì, nhưng từ hình dáng miệng xem ra đang kêu cứu tôi.
Lúc này tôi đã sắp chịu không nổi, tôi không ngừng muốn rút chân ra, sau khi đạp vài cái, Hoa Hoa buông ra, tôi nhìn thấy bạn ấy lại lần nữa bị kéo vào, rất nhanh liền hoàn toàn biến mất. Tôi có kinh ngạc mấy cũng không cố được nữa, bởi vì nếu không lên tôi sẽ chết ngộp trong hồ. Về sau tôi không kể cho bất cứ ai, loại chuyện này nói cho người khác biết cũng không ai tin, tôi chối nói trong hồ không có gì cả, hai người khác đi lên cũng nói không có phát hiện. Về sau tôi gạt họ tìm một đạo sĩ giúp tôi trừ tà, cũng dần dần quên đi, buổi sáng nghe nói có cá từ trong hồ nhảy ra mượn đồ đến đó đựng, nên mới gặp các anh, nhưng không ngờ thi thể Hoa Hoa cư nhiên nổi lên. Các anh biết không, khi tôi nhìn thấy mặt của bạn ấy tôi cơ hồ sắp sụp đổ, tôi lập tức nhớ tới bộ dáng bạn ấy cầm lấy chân tôi muốn tôi cứu bạn ấy, bạn ấy sẽ trở về tìm tôi phải không? Phải không?" Đức Quý bỗng dưng xốc chăn lên, hai tay cầm lấy vai tôi lớn tiếng hỏi, tôi bị cậu ta hỏi choáng váng, Kỷ Nhan vội đè cậu ta lại, đồng thời dùng bàn tay che lấy mắt cậu ta, đỡ cậu ta nằm xuống.
"Không sao, không sao, cậu hiện giờ không hề bị gì cả, thở sâu, thở sâu, cố gắng thả lỏng." Đức Quý chậm rãi bình tĩnh lại, nằm trên giường.
Kỷ Nhan kéo tôi đến. "Biết lặn không?" Cậu ấy đột nhiên hỏi. Tôi đáp: "Biết bơi thôi, nhưng mà lặn chưa từng thử qua."
"Hẳn là cũng được mà, chẳng phải trước kia lúc cậu bắt khỉ nước rất lợi hại sao." Kỷ Nhan nở nụ cười, sau đó nhìn đồng hồ.
"1h, nắng tốt, lúc này xuống đó tốt nhất. Cậu trở về chuẩn bị, 15 phút sau đến bên hồ tìm tớ." Nói rồi bỏ đi, tôi còn chưa kịp nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là lầu bầu về nhà bác Lưu trước, song vấn đề là Đức Quý xuống vào mùa hè nha, bây giờ là mùa đông đó. Thật liều mạng.
Không khí bây giờ đang khoảng 6 độ, tôi mừng rằng mình còn đang ở miền nam, cầm bình rượu đế thổ sản của địa phương cùng một khăn mặt khô lớn tôi đi tới bên hồ. Bác Lưu và mẹ đang trò chuyện, tôi dùng cớ đã trở về chắc chắn phải bơi mùa đông cầm những thứ trên, sau đó đi bộ tới bên hồ, vừa vặn 15 phút. Tình hình hiện giờ vừa vặn trái ngược với ban sáng, trống trải cực kỳ, chẳng qua vẫn có thể nhìn thấy mấy con cá giãy giụa nhảy lên bờ, sau đó phơi nắng chết tươi.
Tôi cẩn thận tránh né đám cá chết, thấy được Kỷ Nhan đang đứng phía trước. Cậu ấy cười cười. "Cầm theo nhiều như vậy à, còn cầm rượu đế?"
"Uống chút chống lạnh."
"Đừng xuống ngay." Nói rồi cậu ấy bắt đầu cởi y phục. Tôi cũng kéo áo khoác xuống, lạnh quá a, cởi từng lớp ra như chịu hình phạt vậy. Không bao lâu chúng tôi như hai cây xúc xích đứng trong gió rét, tôi dùng sức nốc một ngụm, thật cay, rượu thổ sản tựa hồ số độ không nhỏ.
Kỷ Nhan như người không có việc gì vậy. "Cậu không lạnh sao?" Tôi hỏi.
"Không sao cả, tớ trước kia thường xuyên bơi mùa đông." Cậu ấy khởi động chút. Chúng tôi hơi khởi động một chút, rồi tiến vào hồ. Lúc vừa vào thật sự đau buốt, đúng vậy, không phải lạnh, mà là đau, cảm giác giống như cắt thịt vậy, hơn nữa rõ ràng khó chịu vẫn phải bơi xuống. Lúc vừa tiến vào sống không bằng chết, nhờ uống rượu, hơn nữa cũng đã chết lặng, hơi tốt hơn chút, Kỷ Nhan ở phía trước, tôi ở phía sau. Trong hồ nơi nơi cá chết trôi bập bềnh, thiếu chút nữa đụng phải mặt tôi, trong nước đã có một cỗ mùi rất khó ngửi. Một mảnh tử khí. Vài phút sau chúng tôi bắt đầu di chuyển.
"Không được, nhiệt độ quá thấp, lặn như vậy rất khó đến được giữa hồ." Tôi thở phì phò nói. Kỷ Nhan cũng nói như vậy quá miễn cưỡng, dù sao hiện giờ hồ không thể so được với lúc mùa hè khô cạn. Chúng tôi quyết định lên trước, để xem có thể tìm được ngành nào liên quan có thể mượn trang bị lặn chuyên nghiệp không. Nhưng nói thì dễ làm mới khó, đừng nói là nơi này. Chúng tôi quyết định về trước, kiếm hai bộ đồ lặn, thuận tiện cũng nghe ngóng kết quả kiểm nghiệm thi thể của Hoa Hoa. Trên đường trở về ngồi xe Kỷ Nhan vẫn không nói chuyện, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
"Đang nghĩ gì thế?" Tôi hỏi.
"Không có gì. Nhiều cá nhảy ra khỏi hồ như vậy phảng phất như đang trốn tránh cái gì đó, kỳ thật ra khỏi hồ chúng cũng chết mà." Kỷ Nhan trả lời.
"Vậy cũng không giống, có đôi khi có thể lựa chọn cái chết cho mình cũng là chuyện tốt."
"Tự mình lựa chọn cái chết quả thật so với nắm giữ trong tay người khác tốt hơn." Kỷ Nhan như có điều suy nghĩ gật đầu, tiếp đó nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ rồi không nói chuyện nữa. Trở lại thành phố rồi, chúng tôi liền chạy tới một cửa hàng chuyên kinh doanh dụng cụ lặn, cửa tiệm này là một câu lạc bộ những người thích lặn đầu tư. Đương nhiên, chúng tôi tìm được những thứ muốn tìm, một bộ trang bị cơ bản nhất, kể cả kính bơi, chân nhái, áo lặn, bình dưỡng khí, thiết bị đo khí áp và độ sâu, nếu như nói trang bị quan trọng và quý nhất trong những trang bị lặn, vậy không thể thiếu bình dưỡng khí rồi. Tác dụng của nó là đem khí trong bình khí nén giảm áp thành không khí bình thường chúng ta hít thở. Cũng đảm bảo chỉ có khi thợ lặn hút khí, không khí mới có thể từ hô hấp trong điều tiết khí thả ra. Trong đó loại cấp đầu là trực tiếp cùng khí bình tương tiếp, bước hai cùng đồ dự bị, cấp hai kèm đồ dự bị, còn có toàn bộ dụng cụ đã kể ở cấp đầu, đương nhiên, còn có hai đèn chiếu sáng dưới nước.
Cừ thật, hai bộ trang bị này mua vào cư nhiên mất hơn 5 nghìn đồng, hoàn hảo chúng tôi đã thương lượng với ông chủ chỉ thuê một ngày, nhưng ông ta vẫn rất không tình nguyện nhận tiền thế chấp của chúng tôi, hơn nữa dặn dò ngàn vạn lần đừng làm hư, chúng tôi gật đầu ra khỏi cửa hàng. Báo cáo kiểm nghiệm tử thi trễ nhất cũng phải chiều mai mới có, cho nên chúng tôi nghỉ ngơi đàng hoàng một đêm, sáng sớm ngày thứ hai lại trở về hồ kia, chúng tôi đợi lúc nước ấm nhất mới xuống.
Trước khi xuống Kỷ Nhan cài một sợi dây trên eo tôi, đề phòng bất ngờ. Mặc áo lặn quả thật tốt hơn nhiều, còn hơn hôm qua ở trần bơi quả thực kém nhau quá lớn, mặc dù vẫn lạnh, song đã có thể thích ứng. Dưỡng khí của bình cũng đủ dùng nửa giờ, chúng tôi dựa theo lời Đức Quý nói bơi đến giữa hồ, lúc này cả hồ đã không nhìn thấy thứ nào sống. Máy đo độ sâu chậm rãi hiển thị chúng tôi đang ở vị trí khoảng 14m, hồ này phỏng chừng sẽ không vượt quá 20m, chúng tôi rất nhanh có thể đến đáy hồ xem tới cùng có gì. Kỷ Nhan chỉ ngón cái xuống phía dưới, làm một động tác đi xuống, chúng tôi tăng tốc lặn xuống.
Càng xuống dưới càng tối tăm, hơn nữa tiếng động bên cạnh càng ngày càng chói tai, phảng phất như đang gào thét vậy, tôi kỳ quái nơi này tại sao có thể nghe thấy tiếng động. Nhiệt độ của hồ nước cũng kịch liệt giảm xuống, đã chỉ còn 3 độ.
Máy đo độ sâu vẫn đang hiển thị, nhưng tôi cùng Kỷ Nhan như trước lặn xuống, tựa hồ đáy hồ này căn bản sâu không lường được.
Vượt quá 20m rồi, nhưng căn bản không có xu hướng thấy đáy. Dưỡng khí đã dùng một phần ba, tôi hơi khựng lại, mở đèn chiếu sáng ra, ngọn đèn rất vừa đủ, tôi nhìn thấy Kỷ Nhan cũng đã ngừng, tôi đang suy nghĩ xem rốt cuộc có nên tiếp tục không. Kỷ Nhan cũng nhìn sang tôi, sau đó lại đi xuống, tôi bất đắc dĩ lắc đầu, biết cậu ấy tuyệt đối sẽ không bỏ dở giữa chừng.
37m. Tôi không nói gì, độ sâu cao nhất của hồ nước mặn Namtso cũng mới 37m, nhưng hiện giờ nơi này lại vẫn còn có thể lặn xuống, chẳng lẽ đây căn bản là một động không đáy? Nơi ngọn đèn chiếu đến không xa lắm, như sương đen vậy, song vẫn có thể nhìn thấy Kỷ Nhan một mực bơi phía trước. Rốt cuộc, đến 40m, Kỷ Nhan cũng ngừng. Tôi nhìn thấy Kỷ Nhan không di chuyển nữa, cậu ấy cư nhiên làm một động tác tay, quả thật, dưỡng khí của chúng tôi sợ rằng không cách nào chống đỡ được đến lúc quay trở về. Trong nháy mắt quay đầu lại này, tôi dường như cảm giác được trên đỉnh có thứ gì đó đang lao nhanh xuống.
(Namtso hoặc hồ Nam là một hồ nước trên núi cao tại khu vực ranh giới giữa huyện Damxung của thành phố Lhasa và huyện Baingoin của địa khu Nagqu tại Khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc, cách 112 kilômét về phía bắc tây bắc của trung tâm Lhasa -- Theo wiki)
Tôi vô thức chiếu đèn qua đó, cũng nghiêng đầu. Xuất hiện trước mặt tôi chính là khuôn mặt người. Khuôn mặt của Đức Quý. Khuôn mặt nọ rõ ràng không hề tức giận, cùng một bộ dáng với thi thể Hoa Hoa, làm tôi giật mình nhất chính là cậu ta còn vừa vặn quay mặt về hướng tôi, chúng tôi cơ hồ mũi dán mũi. Dưới ánh đèn cậu ta càng lộ vẻ dữ tợn, tôi bối rối nghĩ muốn né đi, nhưng tốc độ cậu ta lao xuống cực nhanh, tôi bị cậu ta đụng phải, hơn nữa nhanh chóng rơi xuống. Máy đo độ sâu bên cạnh còn đang hướng lên trên nhảy số, Đức Quý như một quả tên lửa húc tôi xuống. Lòng tôi nghĩ thế là xong. Lúc này bên hông căng chặt một cái, tiếp theo chợt tràn cảm giác túm kéo, tôi thật vất vả đẩy Đức Quý ra, sau đó thừa dịp thời gian bình dưỡng khí còn thừa lại không nhiều lắm bơi hướng lên trên. Hoàn hảo sợi dây này đã cứu tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn Đức Quý, cậu ta cứ thế như quả cân chìm xuống. Trước khi dưỡng khí dùng hết chúng tôi rốt cuộc cũng ngoi lên, có thể lại nhìn thấy ánh mắt trời thật tốt, nơi này cùng dưới nước vừa rồi căn bản là hai thế giới.
Chờ tôi bình tĩnh lại đã là lúc ngồi trong phòng, tôi mới hỏi Kỷ Nhan. Kỷ Nhan lau tóc, nói với tôi: "Đức Quý đã chết, giống như Hoa Hoa."
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao đáy hồ đó lại sâu như vậy?" Tôi bưng chén trà nóng, ừng ực uống một ngụm.
"Đây không phải là đáy hồ, hoặc nói không hoàn toàn là đáy hồ, năm ngoái Hoa Hoa gặp phải hẳn cũng là cùng một loại chuyện, song lúc ấy có khả năng cô bé vừa vặn bị cuốn vào. Loại hồ này được gọi là hồ song giới."
"Hồ song giới?" Tôi không rõ.
"Thế giới này của chúng ta và thế giới kia thường tồn tại rất nhiều điểm tiếp nối, điểm tiếp nối này là di động, hơn nữa không có quy luật gì, chỉ cần nó xuất hiện, nếu bên cạnh có sinh vật đều sẽ bị hút vào, như hố đen vậy, sau đó cùng đợi đến điểm tiếp theo lại phun ra, cậu từng nghe vòi rồng chưa, vòi rồng ở thành phố này cuốn tung thứ gì đó lên sẽ hạ xuống ở một thành phố khác, tỷ như mưa tiền xu linh tinh gì đó." Kỷ Nhan tiếp tục giải thích.
"Cậu ta bây giờ chắc đã bị hút vào rồi, song cậu ấy hẳn là kích thích quá độ sau đó trước khi chúng ta xuống đã nhảy xuống hồ tự vẫn. Có lẽ một thời gian ngắn sau thi thể cậu ta lại ở chỗ nào đó hiện ra."
"Vậy có phải sau này hồ kia đều sẽ cứ như vậy?"
"Không biết, có lẽ như vậy, mà có lẽ sẽ di chuyển, chuyện con người bỗng dưng biến mất có rất nhiều, thậm chí kể cả một lượt hơn mấy trăm một ngàn người, thời kháng Nhật không phải thực sự có một quân đồn của Nhật Bản bỗng dưng trong một đêm hoàn toàn biến mất sao. Tớ đoán chừng họ gặp điểm tiếp nối đó. Nếu chúng ta khi ấy vẫn cứ đi xuống cho dù dưỡng khí dùng đủ cũng không thể lên được."
"Dưới đó rốt cuộc là gì?" Tôi uống xong trà, hỏi một vấn đề cuối cùng.
Kỷ Nhau lau khô tóc, khoát khăn mặt lên đầu, cười cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng "Việc này tớ cũng không biết, có lẽ vài năm sau chúng ta đều sẽ biết, song dù sao bây giờ còn chưa phải lúc."
Báo cáo kiểm nghiệm tử thi của Hoa Hoa và bạn học cô bé cũng đã có, không có bất cứ thương tổn gì, cũng không phải chết đuối. Bác sĩ không thể làm gì khác hơn là nói là nhồi máu cơ tim cấp tính.
Thật đáng tiếc, lúc trả lại bộ đồ lặn ông chủ vẫn phát hiện tổn hại nho nhỏ, nói thiệt nói hơn, vẫn phải đền ít tiền, song nếu ông ta biết nơi chúng tôi mặc đi, chỉ sợ ông ta cũng sẽ không cần nữa.