Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Có lẽ câu chuyện này kể có muộn chút, nhưng tôi vẫn muốn ghi chép lại nó.
Đêm Giáng Sinh ấm áp, vô luận là ngày lễ ý nghĩa của bản thân hay trạng thái của mọi người trong ngày lễ. Tất cả mọi người tụ họp cùng nhau, một khắc kia là sự vui sướng hạnh phúc, hơn nữa đối với những người yêu nhau mà nói. Mặc dù hiện tại lưu hành một loại tư tưởng chống xâm phạm văn hóa nghe ra tương đối lừng lẫy, đem văn hóa truyền thống của nước ngoài này coi như nước lũ và thú dữ, phải loại trừ sạch sẽ khỏi bản thổ, nhưng mấy đám tiến sĩ thạc sĩ một tay cầm sách học tiếng Anh cao thâm, một tay lại cầm biển ủng hộ quốc văn không biết có phải an nhàn thoải mái quá mà lắm chuyện hay không, tại sao không đi đây đi đó làm chút khoa học, làm chút nghiên cứu, mà học liên danh cái gì công xa thượng thư, tựa hồ mười tiến sĩ là có thể chống lại được tiếng hô của mười vạn đồng bào vậy, nhưng không biết tên tuổi của những tiến sĩ này có trọng lượng như một ngôi sao điện ảnh cấp ba hay không. Lỗ Tấn nói đã nắm được chủ nghĩa, nhưng quan trọng phải nắm lấy, chứ không phải cước đá bay.
(Công Xa Thượng Thư: là chỉ Khang Hữu Vi cùng Lương Khải Siêu cùng 1200 cử nhân Bắc Kinh liên danh dâng thư lên hoàng đế Quang Tự triều Thanh, phản đối chiến phủ Thanh bại bởi Nhật Bản trong chiến tranh Giáp Ngọ ký kết 《 Mã Quan Điều Ước 》)
Tựa hồ chỉ nói chút chuyện phiếm, nhưng kỳ thật lại có mối liên quan cực kỳ lớn với câu chuyện hôm nay.
Là một kẻ công tác văn hóa, hôm nay tôi đặc biệt phấn chấn đấy, bởi vì hôm nay rất có khả năng sẽ cùng Lạc Lôi trải qua đêm Giáng Sinh này, trong không khí mà đỏ rợp trời cảm giác gần như lễ tình nhân này, có lẽ tôi có thể có thu hoạch cũng không chừng.
Nhắc tới cơ hội lần này, không thể nghi ngờ phải cảm tạ một người.
Người này tên là Bách Nguyên, tựa hồ là một cái tên khá kỳ quái, ban đầu nghe tôi nghĩ là bút danh thì đúng hơn. Hắn là một người say mê cổ văn phục hưng, tại sao gọi lại phục hưng chứ, vì sợ rằng người thời nay có thể phiên dịch đầy đủ cổ văn nếu có thể so với phiên dịch tiếng Anh còn muốn ít hơn. Tôi vốn tưởng rằng người như vậy nhất định là học giả hơn 40, nói hắn là ông già 60 tuổi tôi cũng không kỳ quái, nhưng vừa nhìn tư liệu người này cư nhiên chỉ có 26 tuổi, thật sự khiến tôi xấu hổ.
Nhìn kỹ lại, hóa ra hắn xuất thân ở dòng dõi Nho học đấy, tổ tiên còn có người từng đỗ trạng nguyên, song đáng tiếc tổ tiên có đỗ trạng nguyên cũng không có được trang viên của tổ tiên. Bách Nguyên chẳng hề giàu có, nghe nói hắn có một cô bạn gái, nhưng tựa hồ về sau chẳng hiểu sao lại chia tay. Nhưng hắn vô cùng ham thích phong trào phục cổ, đề xướng một lần nữa học cổ văn, cũng đem hết thảy những thứ nước ngoài đuổi khỏi Trung Quốc, đương nhiên kể cả Giáng Sinh. Trước đó hắn nói tôi cũng tán thành, nhưng về sau đã có chút không hài lòng. Song hoàn hảo gần đây nhàn rỗi, công việc Lạc Lôi làm lại có liên quan đến phóng sự văn hóa, đêm Giáng Sinh không đủ người, hiển nhiên tôi chủ động xin đi đánh giặc, cùng cô ấy phỏng vấn vị Bách Nguyên tiên sinh này một chút.
Lúc ra ngoài mũ đỏ đầy đường xá, nơi nơi đều là người đi đường, đa số là nam nữ thanh niên, nếu bỏ đi nón noel trên đầu, tôi thật sự sẽ tưởng rằng hôm nay là 14 tháng 2, song Lạc Lôi tựa hồ không có tâm tình ngắm những thứ này, chỉ chăm chú lật xem tư liệu một mình, chuẩn bị phỏng vấn, việc này cũng khiến tôi có chút mất hứng.
Bách Nguyên tít phía đông thành phố, chúng tôi cơ hồ chạy hết nửa thành phố. Song cũng may đây không phải thủ phủ như Bắc Kinh Thượng Hải, mặc dù nói nửa thành phố kỳ thật chẳng qua cũng chỉ hơn nửa giờ đường xe mà thôi. Vừa xuống xe là có thể nhìn thấy nhà của Bách Nguyên, quả nhiên là khác với người thường. Mặc dù cửa không lớn, nhưng loại cảm giác trang nghiêm cổ kính này hơi giống những ngôi nhà từng nhìn thấy trên TV. Tứ hợp viện điển hình, không ngờ tới miền nam cũng có người ở loại nhà này, phỏng chừng đối với việc tổ tiên hắn từ phương bắc chuyển tới đây không phải không có liên quan. Cửa đại khái rộng bằng bốn người, sơn màu đỏ thắm, có tám phần mới, bên ngoài hai sư tử đá không lớn, vào cửa còn phải qua bốn bậc thang, cửa cũng không cao, cho nên bậc thang này có vẻ hơi vướng víu, phảng phất như chỉ cao bằng nửa bậc thang bình thường, bước lên không thoải mái lắm. Chúng tôi nhấn chuông cửa, bỗng dưng cảm thấy buồn cười, trên cửa cổ kính như vậy cư nhiên có chuông điện, chỉ là nơi này cực kỳ quạnh quẽ, chẳng có chút không khí lễ nào.
Cũng không lâu sau cửa mở, một người trẻ tuổi bước ra, hắn chính là Bách Nguyên, cùng tưởng tượng của tôi có hơi chênh lệch, cạo đầu húi cua, áo khoác ngoài phía dưới là áo len đan màu đỏ cùng quần tây màu đen, trên chân chính là giày bông vải thật dày, nơi này mặc dù không rét căm căm như phương bắc, nhưng cũng ẩm lạnh, đó là một loại rét lạnh rót vào đầu khớp xương, cho nên ngược lại phải chú ý giữ ấm. Song có một điểm là đoán đúng, hắn mang cặp kính dày.
"Hai người, đã đến?" Bách Nguyên giật giật đôi môi mỏng, phun ra làn sương trắng. Quả nhiên nói chuyện ngắn gọn nha, tôi thật sự vì buổi phỏng vấn của Lạc Lôi mà lo lắng.
"Chúng tôi là phóng viên đã hẹn anh phỏng vấn, không biết có thể bắt đầu được chứ?" Lạc Lôi đã cột mái tóc dài lên, bởi vì lạnh, đeo một mũ len màu vàng sữa, hơn nữa da cô khá trắng, nón đội trên đầu vô cùng đáng yêu, nào có ra dáng một tổng biên tập, một nữ cường nhân.
"Vào đi." Bách Nguyên không biểu lộ cảm xúc gì, bỏ lại hai chữ rồi xoay người vào, cũng không thèm nhìn tới hai chúng tôi, tôi hơi không hài lòng, nhìn Lạc Lôi, cô không nói gì, chỉ cười cười với tôi, xem ra cô ấy không phải lần đầu tiên gặp phải chuyện thế này, tôi càng không cần so đo, có khả năng loại người này đều là như vậy, thanh cao, hay là keo kiệt đây?
Bên trong rất rộng rãi, trung tâm sân nhà có một cái lu lớn, lu kia lớn kinh người, là sứ men xanh long văn, có khả năng đã có chút tuổi rồi, bởi vì tôi nhìn thấy trên miệng lu có chút rêu xanh đã bám lâu năm. Song thật sự rất lớn, tôi cơ hồ phải nhón chân mới miễn cưỡng nhìn được miệng lu.
Khiến tôi càng thấy không thoải mái hơn chính là phòng bên trái, tựa hồ cùng chỉnh thể hoàn toàn không ăn nhập. Phảng phất như nó trước giờ vẫn nằm ở một thời đại khác hoặc từ đâu chui ra vậy. Không hề cũ nát, nhưng khóa trường sinh rỉ sét loang lỗ trên cửa nọ còn có mép khung cửa sơn đỏ như máu kia, lúc này đã sập tối, màu đỏ nọ phảng phất như có sự sống đang đập vậy, nhìn khiến mắt tôi khó chịu.
"Phòng này của anh sao lại sơn đỏ vậy chứ." Tôi nhịn không được hỏi. Bách Nguyên từ bên trong cầm ấm trà và mấy chén trà. Người như hắn đạo đãi khách trà là không thể thiếu, mặc dù tôi không thích uống trà lắm, nhưng vì lễ độ tôi vẫn uống một ngụm, là hồng trà, mùi vị khá nặng, tôi buông chén. Song hắn tựa hồ không nghe thấy vấn đề của tôi, căn bản không đếm xỉa tới tôi. Tôi cũng nổi nóng, hắn muốn giả vờ tôi càng không cho hắn giả vờ, tôi nâng cao giọng hỏi lại.
"Tại sao sơn màu đỏ như vậy hả, không cần thiết phải vậy chứ?"
Bách Nguyên hiển nhiên có chút không hài lòng, hắn nhíu mày lại, đôi mắt xéo tam giác càng mị thật nhỏ, kỳ quái chính là hắn ngược lại cười nói: "Tại sao không thể dùng màu đỏ chứ, đỏ Trung Quốc là màu của dân tộc, tôi đương nhiên thích nhất."
"Nhưng anh một mình ở trong căn phòng kia. . . . . . " Tôi vẫn như cũ không nao không núng. Song Lạc Lội bên cạnh một mực thưởng thức trà đột nhiên nói chen vào: "Âu Dương tại sao không uống trà đi? Đây chính là Vân Nam Phổ Nhị đó."
"Phổ Nhị?" Tôi mặc dù mù trà, nhưng tốt xấu gì cũng từng nghe qua. Bách Nguyên ở một bên đột nhiên cười ha ha lên.
"Cô họ Nhạc phải không? Xem ra cô cũng hiểu biết trà đạo đấy." Ồ hóa ra cũng là nhìn thấy người đẹp giọng điệu nói chuyện liền thay đổi.
"Chẳng tính là gì đâu, chỉ là thời trung học thường xuyên theo cha uống trà, dần dần thành quen, hơn nữa công việc này áp lực lớn, phụ nữ uống chút Phổ Nhị có thể giữ gìn da dẻ cũng tốt cho dạ dày." Tôi kinh ngạc nhìn Lạc Lôi, chỉ biết cô cả ngày thích cầm một cái ly hình mèo máy, không ngờ cô thích uống Phổ Nhị.
"Phổ Nhị là đại diện cho hồng trà đó." Bách Nguyên nghe xong tán dương gật đầu, "Trà đối với thân thể và tinh thần con người đều có chỗ tốt, hiếm có con gái thích uống trà giống cô lắm, giá mà Minh Minh cũng giống như cô nói." Bách Nguyên đột nhiên cảm khái nói, nhưng phát giác không đúng lại lập tức ngậm miệng.
"Minh Minh?" Tôi lập tức hỏi. Bách Nguyên lại chuyển chủ đề, đồng thời hung hăng liếc mắt nhìn sang tôi, xem ra tôi và hắn đều không có hảo cảm gì với nhau. Tục ngữ đồng hành là oan gia, đồng giới là cái gì? Cộng sự? Kẻ thù?
Lạc Lôi đặt chén trà xuống, lấy ra máy ghi âm cùng sổ ghi chép. "Vậy bắt đầu phỏng vấn nhé, miễn cho kéo dài quá muộn quấy rầy anh nghỉ ngơi."
"Tốt." Bách nguyên rất phối hợp, khoanh tay bắt chéo đùi nhìn Lạc Lôi. Tôi thì nhàm chán ở bên cạnh quan sát hắn.
Không hổ là văn hóa thế gia, nơi nơi đều là phong vị cổ kính. Chiếc ghế đàn màu đen vô cùng xinh đẹp, còn có ấm tử sa pha trà kia nữa, so với cái của cha tôi còn đẹp mắt hơn, vả lại còn vô cùng đặc biệt, màu đỏ tía, cả ấm không giống hình rộng dẹt hình bầu dục bình thường, cư nhiên có góc lại có cạnh, mặt bên là hình cung lưng chừng hình thang, giống như quả cân vậy, miệng ấm tương đối dài, cũng thô hơn so với bình thường, hơn nữa là hình vòi, đỉnh ấm có khối long châu, màu sắc mượt mà, dường như làm từ ngọc, thật là đẹp mắt. Trên thành ấm khắc vài chữ, nhưng khoảng cách hơi xa, nhìn không rõ lắm, phỏng chừng lai lịch của ấm này không nhỏ.
"Tại sao ngài đề xướng vận động phục hưng cổ văn vậy?" Tôi thỉnh thoảng nghe thấy câu hỏi của Lạc Lôi. Bách Nguyên trầm mặc lại, nói: "Không đến mức đề xướng, chỉ là cảm thấy mình làm một người nghiên cứu văn hóa cổ, hoặc nói là số ít người thừa kế có nghĩa vụ tuyên dương và giữ gìn những thứ của dân tộc ta thôi, hiện giờ thế giới này tràn ngập những thứ dung tục không lành mạnh không nề nếp lắm." Hắn thật sự xem mình như nhà biện luận.
"Cho một ví dụ xem?"
"Tỷ như đầu tiên, hết thảy đều có liên quan đến tiền. Nói một ví dụ đơn giản nhất, tại sao đại đa số mọi người thà học ngoại ngữ cũng không sẵn lòng dành chút thời giờ học tiếng mẹ đẻ. Bởi vì tiếng mẹ đẻ chỉ cần có thể nói là được, mà học ngoại ngữ có nghĩa là công việc tốt hoặc du học đào tạo chuyên sâu, tóm lại mục đích cuối cùng chính là vì tiền! Hết thảy của hết thảy đều có liên quan đến tiền, chỉ cần có tiền, dù là một người vĩ Bắc dung tục đi nữa cũng sẽ nhận được sự tôn kính và ủng hộ của người ta, không phải đã nói sao, hiện giờ cười gã nghèo không cười gái điếm." Bách Nguyên hơi có chút kích động, tôi có thể nhìn thấy nước bọt của hắn theo tần suất nói chuyện nhanh hơn mà phóng ra càng nhanh, đã sắp văng đến người Lạc Lôi. Đương nhiên, góc độ kia của Lạc Lôi không nhìn thấy được.
"Nhưng tiền cũng không tồi mà, tất cả mọi người phải sinh tồn mà, anh có nghĩ có thể chờ mọi người có cuộc sống và công việc ổn định rồi mới bắt tay vào học văn hóa cổ không, nghệ thuật cao nhã tỷ như 《 Hồng Lâu Mộng 》đấy, như vậy cũng chưa chậm mà?" Lạc Lôi tiếp tục hỏi.
Bách Nguyên không trả lời, hắn vô cùng thất vọng nhìn Lạc Lôi. Dùng giọng điệu cực kỳ khinh thường nói: "Quả nhiên ngay cả cô cũng là kẻ chủ trương tôn thờ đồng tiền, tôi còn tưởng rằng cô sẽ không giống với những cô gái khác chứ." Lạc Lôi vừa nghe có chút không hài lòng, nhưng vẫn mỉm cười.
"Chúng ta nói về vấn đề khác nhé, được rồi, đời sống tình cảm cá nhân anh thế nào? Nhà văn học cũng phải kết hôn chứ?" Lạc Lôi nói đùa một câu. Không ngờ lời vừa tới miệng Bách nguyên liền sầm mặt xuống, chân vừa gác lên vừa rồi cũng buông xuống, tay cắm vào túi quần, nửa ngày không nói lời nào. Buổi phỏng vấn bắt đầu lâm vào tẻ nhạt, tôi cũng cảm thấy vui vẻ, song tôi vẫn đi tới muốn nhìn xem thành ấm đến cùng viết cái gì. Ai ngờ tay chỉ thiếu tí nữa là đụng tới ấm, Bách Nguyên liền từ trên ghế nhảy dựng lên đẩy tôi ra, tôi đảm bảo phút giây đó tuyệt đối đã phá nát suy nghĩ trước sau như một của tôi theo thói quen cho rằng mấy kẻ sáng tác văn học đều là xương sống vẹo xương đùi hoại tử lâu ngày không đi lại dẫn đến hành động trì trệ.
Ngay sau đó miệng của hắn giống như bình phun vậy.
"Anh không được giáo dục chút nào sao? Không hỏi một tiếng đã tùy tiện sờ đồ đạc lung tung, anh biết đây là ấm gì không? Ấm trà có linh tính đó, tay anh sờ vào nó cũng sẽ thay đổi dung tục như anh đó, thế thì ấm này liền xong đời!" Tôi không chấp hắn, nói với Lạc Lôi một câu ra ngoài chờ cô ấy sau đó quay lưng đi. Để lại Lạc Lôi cùng Bách Nguyên tiếp tục nói chuyện.
Tôi vừa đi tới trước lu nước vừa rồi. Nhìn kỹ thật sự cảm thấy lớn mà. Tôi vuốt thành lu, vô cùng trơn bóng nhẵn nhụi, không biết tại sao, tôi lại sờ đến được một nơi rất không hài hòa, tựa hồ là cái khe, song rất nhỏ, chỉ dùng tay sờ mới sờ ra được, trời đã tối tôi nhìn không rõ, không thể làm gì khác hơn là hiếu kỳ mở điện thoại di động.
Dưới ánh đèn chiếu xạ, tôi cẩn thận nhìn, dường như trên vết rạn có chất lỏng chảy ra.
Cư nhiên là màu đỏ, hơn nữa rất đặc. Tôi nhúng một chút để trước mũi ngửi, tựa hồ là máu. Song tôi không dám khẳng định. Hơn nữa tựa hồ bên trong còn có tiếng gì đó lọt ra, xúc cảm khi vuốt vách lu có chấn động rất nhỏ. Tôi thử chậm rãi áp lỗ tai tới gần lu nước, lạnh cóng, nếu ở phương bắc phỏng chừng mặt tôi đã dính vào trên vách lu luôn rồi.
Tôi nghe thấy tiếng thứ gì đó đang cào, như loại thanh âm do móng tay cào ra.
Tôi sợ hãi lui về sau một bước, vừa vặn đụng tới thứ gì đó phía sau, Bách Nguyên như xác chết đứng sau tôi, mặt không chút thay đổi, con ngươi cũng không chuyển chút nào, lạnh lùng nhìn tôi.
"Không phải bảo anh đừng chạm lung tung vào đồ đạc nhà tôi sao?" Giọng Bách Nguyên quanh quẩn trong sân, tựa như ném tảng đá vào trong nước vậy.
"Tôi có chút buồn, cho nên tùy tiện nhìn một chút." Tôi không muốn nhiều lời với hắn, "Anh chẳng phải ở trong đó phỏng vấn sao? Lạc Lôi đâu?"
"Âu Dương." Lạc Lôi từ bên trong đi ra. "Đừng đụng lung tung vào đồ của Bách tiên sinh nữa." Nói rồi cúi chào Bách nguyên, xoay người kéo tôi trở về phòng. Tôi vẫn như trước nhìn lu nước thật lớn kia, bên trong nhất định có gì đó.
Phỏng vấn tiếp tục tiến hành, mãi cho đến 9h, nói cách khác cho dù hiện giờ rời khỏi, chờ chúng tôi về đến nhà cũng gần hơn 10h, song hôm nay là đêm Giáng Sinh, trên đường 10h vẫn là náo nhiệt, tôi hy vọng mau chóng kết thúc, tôi và Lạc Lôi còn có thể ở riêng thêm mấy tiếng nữa.
Quả nhiên, phỏng vấn kết thúc. Lạc Lôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Bách Nguyên lại đứng lên, mang theo nụ cười hiếm thấy nói chúng tôi trời đã khuya, không bằng ngủ lại đây. Đương nhiên chúng tôi không đồng ý, nhưng Lạc Lôi vẫn uyển chuyển từ chối.
"Vậy uống chút trà đi, đừng lãng phí, đây đều là tôi gọi người đặc biệt từ Vân Nam mua về." Bách Nguyên thấy lưu không được cũng không nói nhiều, xoay người lại từ trong ấm rót trà cho chúng tôi. Tôi vốn không muốn uống, nhưng nhìn thấy Lạc Lôi dùng mắt ra hiệu, tôi đành phải uống hết, chẳng qua mùi nước trà hơi chát. Tôi thầm mắng, chẳng lẽ là ngâm trà lâu quá?
Tạm biệt Bách Nguyên, tôi và Lạc Lôi liền đi về hướng cửa, chỉ là vừa đến cửa ngực một trận khó chịu, nhìn lại Lạc Lôi cũng bụm ngực, tay khác chống cánh cửa. Tiếp đó mắt tôi tối sầm, cái gì cũng không biết nữa.
Mãi đến khi tôi tỉnh lại tôi cũng không biết tại sao lại té xỉu, là chén trà nọ sao? Nhưng tôi nhìn Bách Nguyên rót ra mà. Đau đầu dữ dội, mắt gắng gượng mở ra, phát hiện bốn phía rất tối miễn cưỡng có thể nhìn thấy Lạc Lôi ngay bên cạnh tôi, hơi nhúc nhích tí, cảm giác cơ thể rất vô lực, song tôi vẫn phát hiện, chân của tôi tựa hồ bị cái gì đó khóa lại.
"Đây là đâu." Lạc Lôi đỡ đầu, xem ra cô ấy cũng đau đầu đây. Tôi vừa định nói không biết, bỗng dưng chợt sáng ngời, trong phòng thoáng cái sáng sủa hẳn, vừa tiếp xúc ánh sáng, tôi và Lạc Lôi đều có chút không quen, lấy tay che mắt.
"Đêm Giáng Sinh vui vẻ." Tôi nghe thấy giọng của Bách Nguyên. Lúc này đôi mắt của tôi đã thích nghi, trước mặt Bách Nguyên mặc một bộ áo khoác đỏ dày mép lông nhung trắng, trên đầu còn đội nón Noel, quần màu đỏ cùng giày lớn thằng hề thường mang, nếu lưng vác một cái bao bố, màu vàng, chất thô, nếu lại thêm một chòm râu nữa vậy hắn mười phần chính là ông già Noel rồi.
"Đừng nói giỡn nữa, đây cũng không phải Halloween." Tôi rống to một câu. Lạc Lôi vẫn rất suy yếu, nói không được, chỉ nghiêng người nằm một bên. Tôi nhìn thấy Bách Nguyên đặt ngón trỏ bên mép làm một động tác suỵt.
"Đừng la, nơi này không có bất kỳ ai khác đâu, tôi nói rồi, hôm nay là đêm Giáng Sinh, tôi chuẩn bị cho các người chút quà nhỏ." Nói rồi hắn vứt túi xuống, túi kia cư nhiên còn mấp máy. Thoáng cái bò sang hướng tôi và Lạc Lôi. Tôi lùi về sau chút, nhưng rất nhanh xiềng xích đã cố định tôi, Lạc Lôi cũng thế.
"Đừng sợ, cô ấy không cắn các người đâu. Hoặc nói cô ấy cắn người không được." Bách Nguyên mỉm cười, mắt kính theo thớ thịt nhô lên trên khuôn mặt cười rộ lóe sáng dưới ngọn đèn.
Cắn người? Trong túi là động vật sao?
Khi thứ trong túi mấp máy đến trước mặt tôi Bách Nguyên giẫm lên túi, sau đó ngồi bên cạnh nhìn chúng tôi, chân vẫn cứ giẫm lên túi nọ.
"Mày rất thích cô ta phải không?" Bách Nguyên nhìn tôi chỉ chỉ Lạc Lôi. Lạc Lôi nghe xong cũng trợn tròn mắt nhìn tôi.
"Mặc kệ chuyện của tôi, anh rốt cuộc muốn gì? Giam cầm trái phép là phạm pháp." Tôi không trả lời hay giải thích, lời vừa ra khỏi miệng tôi lại nhìn về phía Lạc Lôi, cô ấy cúi thấp đầu, tôi không nhìn được biểu cảm của cô.
Bách Nguyên phảng phất như rơi vào trầm tư, sau đó tốc độ nói rất chậm: "Tao vốn cũng có một bạn gái vô cùng tốt, cô ấy rất đẹp, thông minh, dịu dàng lương thiện, tao từng nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế giới. Tao học cổ văn, mà cô ấy là học tiếng Anh, người bên ngoài đều trêu ghẹo gọi bọn tao là Trung Tây hợp bích." Tôi vừa nghe Bách Nguyên nói vừa nhìn gian phòng này một chút.
Tôi và Lạc Lôi bị nhốt phía dưới một bồn rửa tay, xích của chúng tôi cột vào một ống nước kiên cố. Ống nước rất chắc, tôi dùng sức giãy giãy, ngoại trừ khiến chân càng đau ra không có tác dụng gì. Phòng vô cùng cũ nát, trên đầu một trản đèn điện hơn chục watt, bệ rửa tay tựa hồ cũng đã thật lâu không dùng, kết đầy cặn bẩn, ống nước cũng rỉ sét loang lỗ, đất lạnh lẽo, chính là cái loại gạch nền không hề có dấu vết sửa sang gì này. Đối diện chúng tôi, bên kia phòng còn đặt một bình thủy tinh lớn, chính là cái loại bình thường dùng để ngâm rượu thuốc, chẳng qua được tấm vải đen trùm lên, cũng không biết là thứ gì. Tôi nghĩ trong nhà Bách Nguyên khi nào thì có chỗ này, chẳng lẽ đây là bên trong căn phòng đỏ được khóa lại đã nhìn thấy lúc tiến vào kia?
"Cô ấy rất thích ngoại quốc, kể cả phong tục tập quán văn hóa mỹ thực, tôi thì trái ngược, hai người rất buồn cười như vậy cư nhiên lại yêu nhau, cư nhiên bàn chuyện kết hôn. Song mặc dù có mâu thuẫn, nhưng không ảnh hưởng đến cảm tình của tôi và cô ấy, ít nhất, tôi cho là vậy." Bách nguyên nhìn đèn điện, tự thì thào nói một mình, phảng phất như trong phòng chỉ có mình hắn vậy.
"Việc đó có liên quan gì đến chúng tôi?" Lạc Lôi đột nhiên nhẹ giọng hỏi một câu.
Bách Nguyên ngừng lại, nhìn Lạc Lôi trên mặt đất co như con mèo, bỗng dưng không đầu không đuôi hỏi: "Cô có từng thích đêm Giáng Sinh không?"
"Không hẳn là thích cũng không hẳn là ghét." Lạc Lôi như trước run giọng trả lời.
"Cô ấy rất thích, cô ấy thậm chí nói ngày lễ tết âm lịch, đoan ngọ gì gì đó nên hủy bỏ, đó đều là những ngày lễ quá cổ lỗ sĩ, mỗi lần đến Giáng Sinh cô ấy đều rất vui vẻ, còn muốn tôi cùng cô ấy thức suốt đêm, tôi mặc dù không hài lòng, nhưng vẫn đồng ý với cô ấy, một năm rồi lại một năm, mãi đến Giáng Sinh năm ngoái, tôi như trước lòng tràn đầy vui mừng mặc thành ông già Noel, đúng, tựa như bây giờ, chờ cô ấy đến, trong túi của tôi còn chuẩn bị một món quà, muốn tặng cô ấy.
Cô ấy rốt cuộc cũng tới, giật mình nhìn giống như tôi hóa trang thành thằng hề, không cười, mà là chán ghét quay đầu, trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói chuyện.
"Anh muốn em nói anh thế nào mới tốt đây? Bách Nguyên, chúng ta không phải con nít nữa, có lẽ trước kia anh như vậy sẽ làm em vui, nhưng còn bây giờ thì sao? Em không muốn cùng anh chung sống thắt lưng buộc bụng nữa, cuộc sống đã kém một bậc, anh có tài hoa, anh có bản lãnh, tại sao phải học như ẩn sĩ chôn vùi bản thân? Tin em đi, ra ngoài, anh có thể có thế giới rất tốt. Song em không hợp với anh, em tiếp tục thế này những thứ em học được căn bản không thể nào phát huy, chuyện sự nghiệp của phụ nữ rất ngắn ngủi, em hôm nay tới là để nói cho anh biết, em muốn đến Hoa Kỳ, khoảng mấy ngày nữa, cho nên, cho nên em tới đây để nói tạm biệt anh." Nói xong, cô ấy cúi đầu, nhỏ giọng nức nở.
Tôi khi ấy choáng váng, thật sự choáng váng, tôi thậm chí quỳ trên mặt đất cầu xin cô ấy, cầu xin cô ấy đừng rời bỏ tôi, tôi có thể vì cô ấy mà thay đổi bất cứ điều gì, nhưng cô ấy không đồng ý, vừa khóc vừa đi ra ngoài, mãi đến khi chúng tôi giằng co đến bên cạnh lu nước." Tiếng của Bách Nguyên hạ thấp đột ngột rồi kéo thật dài, phảng phất như gà trống sắp bị giết vậy, tâm tình hắn rất kích động, cổ rướn dài ra, mặt dưới ngọn đèn mờ nhạt một mảnh huyết hồng.
"Tôi phẫn nộ rồi, tôi một bên mắng chửi cô ấy, một bên đẩy cô ấy. Cô ấy như con diều giấy bay ra ngoài, đầu đập trên lu nước, đúng, chính là chỗ mày đã đứng, mày hẳn cũng đã mò được vết nứt nơi đó rồi nhỉ."
Tôi giật mình, hóa ra là vậy.
"Song cô ấy chưa chết, tôi còn ở trong túi xách cô ấy tìm được thứ cực kỳ thú vị." Bách Nguyên đứng dậy. Đi tới trước mặt tôi.
"Mày biết là gì không? Là phiếu xét nghiệm, cô ấy cư nhiên mang thai." Mặt của hắn co quắp, lập tức cười điên cuồng, "Mà tao, mà tao từ đầu tới cuối chưa từng chạm vào cô ấy! Cô ấy cư nhiên mang thai!"
"Tao rốt cuộc đã hiểu tại sao, cô ấy đã sớm tư thông cùng kẻ khác, con điếm này! Lúc cô ta đang hôn mê còn không ngừng hô con ơi con ơi. Vì vậy tao nghĩ tới một phương pháp trả thù cực kỳ thỏa đáng. Tao không giết cô ta, nhưng dùng biện pháp so với giết cô ta còn tốt hơn." Bách Nguyên đắc ý nói.
"Tao có một người bạn, chuyên phụ trách phá thai, tao lập tức tìm đến cậu ta, cũng nói cho anh bạn bác sĩ này biết bạn gái tao mang thai, hơn nữa bị ngã sấp ở nhà, cần cậu ấy đến một chuyến làm phẫu thuật, vì vậy, đứa bé này, hoặc nói nghiệt chủng này bị tao lấy ra. Về sau tao còn hậu tạ người bạn kia, cũng bảo cậu ta đừng kể cho bất kỳ ai.
Tiếp theo tao bỏ đứa trẻ chưa trưởng thành kia vào một cái bình thủy tinh lớn, đặt trong căn phòng này." Nói rồi chỉ chỉ cái bình kia, tôi nhìn nó, cảm thấy một trận buồn nôn.
"Về phần người đàn bà kia, tao nuôi cô ta trong lu nước, đúng rồi, chẳng phải mày đối với lu nước rất hiếu kỳ sao, tao sẽ thả cô ta ra cho mày xem." Nói rồi, Bách Nguyên thả miệng túi ra, sau đó ném túi vào góc, cũng đi tới trước bình thủy tinh kia, mở tấm vải đen.
Đó quả nhiên là một phôi thai chưa trưởng thành, song đã có hình người sơ bộ, đầu phôi thai lớn dị thường, không biết là ánh sáng chiếu xạ lỗi giác hay xảy ra chuyện gì, ngâm trong chất lỏng màu vàng tứ chi trẻ sơ sinh qua thủy tinh bán trong suốt dường chưa tỏa sáng, nhưng con mắt còn chưa mở ra này lại quay ra ngoài, nắm tay nhỏ bé cũng siết gắt gao. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn biểu cảm hung ác, mang theo bất mãn và oán hận đối với nhân thế còn chưa được tiếp xúc, Bách Nguyên đi tới trước mặt Lạc Lôi nâng mặt của cô, Lạc Lôi sợ hãi sắc mặt tái nhợt, môi không ngừng run rẩy.
"Cô thật xinh đẹp, cũng rất giống cô ấy, song quên nói cho cô biết, phòng này sở dĩ là màu đỏ, là tôi dùng máu của con đàn bà kia phong trụ, máu mẹ phong con, tôi quả thật đã tìm tòi rất nhiều sách đấy, nhưng qua lát nữa, đứa bé kia sẽ ra ngoài, bị người ta cưỡng chế từ cơ thể mẹ lấy ra nó rất không vui đó, nó sẽ tìm tới thân thể nữ giới thích hợp hơn." Nói xong, cười lớn đi ra ngoài.
Tôi mắng to: "Mày là thằng điên!" Bách Nguyên cười nói: "Không phải mày yêu cô ta sao? Nhanh nghĩ biện pháp cứu cô ta đi, nếu không chờ đứa bé kia bò vào người phóng viên Nhạc sẽ chậm mất đó." Nói rồi ném chìa khóa xuống đất, đi ra ngoài.
Phòng chỉ còn lại hai người tôi và Lạc Lôi, Lạc Lôi không biết làm sao nhìn tôi, mắt to tràn đầy nước mắt, tôi liều mạng di chuyển về hướng chìa khóa ném xuống, nhưng chỗ Bách Nguyên nhìn như tùy ý ném đó cho dù tôi siết đau chân cũng không với tới, chung quy kém một chút, tôi không thể bỏ cuộc, dù cho giống lần trước với cô dâu một mắt, dù muốn mắt tôi, tôi cũng phải cứu được Lạc Lôi.
Nhưng khi tôi đang nghĩ biện pháp làm thế nào đến gần chìa khóa, miệng túi kia mở ra.
Trong túi vươn một bàn tay, đó tạm xem như là tay đi, hoặc nói là móng vuốt thì thích hợp hơn, vì cánh tay nọ quả thực như một khúc củi còn chưa đốt sạch vậy, vừa đen vừa gầy, bàn tay đoạn cuối nối liền khúc củi đồng dạng như vuốt gà vậy, tôi nhìn thấy móng của ngón tay nọ cơ hồ đã cọ nát, bùn và máu trộn cùng một chỗ, thành cùm máu màu đen.
Thứ trong túi dựa vào cái tay kia bò về hướng chỗ tôi. Ngay sau đó túi lại duỗi một cánh tay khác, song phía trên vết thương chằng chịt, có vết thương do dao, cũng có bỏng của đầu lọc thuốc. Nếu bạn nhìn thấy một túi vải bố màu vàng dựa vào hai tay bò trong ngọn đèn ảm đạm chậm rãi hướng về phía bạn cũng coi như có thể tiếp nhận đi, vậy chuyện kế tiếp chỉ sợ cả Lạc Lôi cả đời cũng không thể quên.
Cơ hồ là cùng lúc, đứa trẻ kia xuất hiện trước Lạc Lôi, tôi vốn đang chú ý cái túi kia, theo tiếng thét của Lạc Lôi nhìn qua, quả nhiên, hài nhi chưa trưởng thành đầy đủ kia dựa vào tứ chi chậm rãi hướng Lạc Lôi bò đến, mà thi thể đứa trẻ trong bình thủy tinh vẫn còn đó.
Là anh linh sao? Tôi nhớ kỹ nghe Kỷ Nhan từng nói, loại trẻ sơ sinh không cách nào được sinh ra ở nhân gian này thường mang theo phẫn hận rất mạnh, hơn nữa chúng không có suy nghĩ, chỉ đơn thuần muốn về trong tử cung ấm áp mà chúng thích, đây cũng không phải là điều tôi và Lạc Lôi mong được nhìn thấy.
Nhưng vấn đề phiền toái cũng đang tiến đến chỗ tôi. Túi đã bò đến trước mặt tôi, một bên bò, tôi còn có thể nghe thấy thanh âm hu hu bên trong, giống như thanh âm của con thú con bị nhốt phát ra vậy, tôi muốn đá văng cái túi, nhưng cả người tôi lại vô lực, xem ra dược tính còn chưa tan.
Đôi tay kia đã mò lấy tôi, tiếp đó theo chân tôi bò sang. Lạc Lôi bên cạnh đã không kêu được nữa, chỉ cố hết sức rút vào trong góc, một bên nức nở một bên nhìn tôi, cô ấy nói không nên lời, nhưng ánh mắt này rõ ràng là đang cầu cứu tôi. Anh linh đã chỉ còn cách Lạc Lôi vài thước, nó vẫn không ngừng bò về phía trước, một bên loạng choạng thân thể duỗi tay về phía trước bắt lấy, một bên lấy cái đầu thật lớn dò xét phía trước.
"Đừng sợ, tớ sẽ cứu cậu." Tôi mặc dù đang an ủi Lạc Lôi, nhưng túi đã bò đến ngực tôi, mà tôi rốt cuộc đã gặp được người trong túi, không, hoặc nói là thứ thì đúng hơn.
Cô ta hẳn là cô gái mà Bách Nguyên đã kể nhỉ, hiện giờ nhìn lại nào còn bộ dáng của nữ giới? Mặt của cô ấy từ trong túi thong thả ló ra, đối diện tôi, lúc này tôi đã nói không nên lời nữa.
Không biết mọi người từng nghe tới người Trệ (zhi) chưa?
Hán Cao Tổ Lưu Bang (tôi quen gọi hắn là Lưu Manh) sau khi qua đời, Lữ hậu giết chết đứa con trai khi còn sống Lưu Bang thích nhất là Triệu Vương Như Ý, tiếp đó đem mẹ của Như Ý, cũng chính là Thích phu nhân sủng phi của Lưu Bang đâm mù, cắt mũi, lỗ tai làm điếc, môi dùng chỉ khâu lại, chặt cả tay lẫn chân.
Đây là người Trệ.
Trước mắt cô ta mặc dù tay vẫn còn, nhưng Bách Nguyên tàn nhẫn không thua gì Lữ hậu. Mặt của cô ta bị mái tóc rối bù che một phần, nhưng dựa vào ánh đèn tôi vẫn có thể phân rõ được, mắt và môi cô bé này đều bị chỉ gai khâu lại, mặt gầy xương gò má cao ngất càng thêm nổi bật những vết dao trên mặt, lỗ tai cũng đã bị cắt đi, hơn nữa tôi còn nhìn thấy, hai chân cô ta mặc dù còn đó, nhưng bộ dáng không bình thường này nói cho tôi biết, nó đã bị người cố ý đánh gãy xương, khung xương đã hoàn toàn biến dạng. Cô ta bất lực lấy tay lay tôi, miệng phát ra thanh âm hu hu, siết chặt lấy quần áo tôi.
"Nếu cô nghe được, bên trái cô có chìa khóa, xin cô mau nhanh đưa cho tôi, tôi phải cứu bạn mình." Tôi lớn tiếng thét lên với cô ta, cô gái này tựa hồ nghe được, gật đầu, bò qua bên phải.
Anh linh nhanh tay mò tới chân Lạc Lôi.
Dưới sự chỉ huy của tôi, cô ta rất nhanh mò được chìa khóa, tôi bảo cô ấy đưa qua, nhanh chóng mở khóa xích chân trên người, cũng nhào về phía Lạc Lôi.
Tôi muốn dùng tay đuổi anh linh đi, nhưng nó phảng phất như không nhìn thấy tôi vậy, chấp nhất bò về hướng Lạc Lôi, mà tay tôi cũng căn bản không bắt được nó. Anh linh đã bò lên người Lạc Lôi. Tôi tuyệt vọng.
Thình lình anh linh ngừng lại, đầu lúc lắc hai bên, tựa hồ đang tìm gì đó. Lúc này tôi nhìn thấy cô gái trong bao bố kia dùng chìa khóa cạy chỉ khâu trên miệng mình ra, miệng đầy máu tươi.
"Mẹ đây, mẹ ở đây." Thanh âm kia giống như dao nhíp khắc trên đá tảng the thé mà tê tâm liệt phế. Cô mở đôi tay kia ra, mò tìm khắp nơi trên mặt đất, trong miệng hô câu kia.
Anh linh như trước nhắm mắt lại, đầu của nó lưỡng lự giữa Lạc Lôi và người đàn bà kia, cuối cùng, nó lựa chọn người phụ nữ trong bao bố kia, cũng bò qua đó. Tôi ôm Lạc Lôi vào lòng, toàn thân cô ấy đều đang run rẩy, giống như rây sàng gạo vậy, tay cũng lạnh như băng.
Anh linh bò vào lòng người phụ nữ kia, sau đó biến mất. Tôi quay đầu lại nhìn bình thủy tinh một chút, quả nhiên, vẻ mặt đứa trẻ bên trong đã trở nên nhu hòa, nét hung ác lúc trước đã không thấy nữa, bàn tay nhỏ nắm chặt cũng thả lỏng ra. Mà cô gái kia thì quỳ rạp trên mặt đất khóc, nhưng đôi mắt đã bị khâu lại kia của cô rất khó chảy ra nước mắt, máu theo mép khe hở chảy ra. Hết thảy đều đã kết thúc.
Bách Nguyên đi đến. Mang theo ánh mắt vô cùng khinh thường nhìn cô gái trên mặt đất.
"Thế này đã vui vẻ chưa? Mẹ con đoàn tụ rồi? Đúng rồi, cô còn chưa nói cho tôi biết tình nhân của cô là ai đấy, đều tại tôi quá sốt ruột khâu mất miệng cô." Bách Nguyên ngồi xổm xuống, túm tóc cô gái lên, nhìn cô.
Tôi muốn tiến lên đánh hắn, nhưng sức lực vẫn chưa khôi phục, hơn nữa tôi nhìn trong tay Bách Nguyên còn có một con dao.
Chuyện kế tiếp khiến tôi khó mà tin được, cô gái kia đột nhiên giật giật khóe miệng, sau đó dùng tốc độ không tưởng nhào về phía Bách Nguyên, dùng miệng cắn cổ họng hắn, trong phòng Bách Nguyên thống khổ kêu to, nằm trên mặt đất giãy giụa, trong căn phòng nhỏ, Bách Nguyên phảng phất như đang chiến đấu cùng một con thú vậy, hắn dùng tay liều mạng kéo tóc cô gái muốn giựt cô ta ra, nhưng cô gái như con sói đói khát cắn chặt con mồi vậy, căn bản sẽ không nhả ra, hắn dùng dao trong tay hung hăng đâm vào người cô gái, máu phun như suối, nhưng không tác dụng gì. Tôi che mắt Lạc Lôi, bởi vì dù là tôi nhìn cũng không khỏi sợ hãi.
Bách Nguyên quay cuồng trên mặt đất, kêu gào, thanh âm càng ngày càng thấp, động tác cũng càng ngày càng trì trệ, trên mặt đất đã có một vũng máu lớn, có của cô gái, cũng có của Bách Nguyên.
Qua hồi lâu, hắn đã bất động, cô gái trên người kia cũng không nhúc nhích nữa. Tôi qua đó, Bách Nguyên đã tắt thở, nhưng cô gái này còn có chút hơi thở.
Tôi ôm cô ấy sang, thanh âm của cô ấy rất mỏng manh, nhưng tôi vẫn nghe được.
"Tôi rất thương anh ấy." Nói rồi, vịn lấy thân thể Bách Nguyên, đem đôi môi bị máu nhuộm đỏ tươi kề bên mép Bách Nguyên, rồi chết đi. Tôi lắc đầu, từ trên người Bách Nguyên lục ra chìa khóa, mở xiềng xích cho Lạc Lôi.
Tôi tìm được điện thoại di động của mình, đã gần 12h, đêm Giáng Sinh này sẽ làm tôi nhớ kỹ thật lâu.
Ngồi bên trong phòng khách, nhìn cảnh sát bận rộn ra ra vào vào, tôi lại nhìn cái ấm kia, hóa ra đó là một ấm song tử, bên trong ấm chia hai phần, hơn nữa vô cùng chặt chẽ, chỉ cần di chuyển hạt châu dưới đỉnh ấm, rót ra chính là nước trà bên kia. Trên ấm viết nhóm chữ.
"Lưỡng tình nếu là dài lâu, há lại không sớm sớm chiều chiều." Tôi buông ấm. Nhìn Lạc Lôi một chút, cô ấy cười với tôi.
"Còn định tối nay cùng cậu đi chơi một chút, xem ra đêm Giáng Sinh đã qua rồi."
"Ừ, nhưng mà còn có năm mới mà, dù sao ngày lễ còn nhiều." Lạc Lôi trừng mắt.
Một tuần sau, Lạc Lôi từ trong khiếp sợ khôi phục lại. Hơn nữa tôi và Kỷ Nhan lại cùng đến đó một chuyến, tôi năn nỉ Kỷ Nhan siêu độ cho ba người họ một chút. Bởi vì dưới điều tra của cảnh sát, tôi còn biết thêm sự việc khác.
Cô bé kia cực kỳ yêu Bách Nguyên, cô ấy bị người ta cưỡng hiếp sau đó còn mang thai, cô ấy không dám nói cho Bách Nguyên, bởi vì cô ấy nghĩ Bách Nguyên hẳn sẽ không thể chấp nhận một kết quả như thế, vì vậy cô ấy muốn đề nghị chia tay, không muốn hai người đều đau khổ, hơn nữa cũng muốn khích lệ Bách Nguyên dùng tài hoa của mình vun đắp sự nghiệp, nhưng không ngờ lại đổi lấy kết cục này.
"Đêm Giáng Sinh hình như là ngày Chúa Giê-su Ki-tô giáng thế đúng không?" Kỷ Nhan đột nhiên hỏi.
"Ừa, đúng vậy, vì vậy ngày thứ hai là Giáng Sinh." Tôi trả lời hiếu kỳ hỏi cậu ấy, "Cậu hỏi cái này để làm gì?"
"Giê-su kỳ thật cũng là con riêng nhỉ, mẹ của Ngài cũng đột nhiên mang thai."
"Ý của cậu là nếu Bách Nguyên có thể chấp nhận đứa trẻ kia, vậy đêm Giáng Sinh sẽ thật sự khớp với ý nghĩa của nó." Tôi đột nhiên tỉnh ngộ nói.
"Đáng tiếc, hắn không chỉ không khoan dung giống chồng của bà Maria, cư nhiên còn hành hạ người mình yêu, làm thành kết cục thế này." Kỷ Nhan thở dài, sau đó cười hỏi tôi.
"Nhưng mà cậu nên cảm tạ hắn nhé, có khả năng hắn nhìn thấy cậu và Lạc Lôi trong lòng chợt nhớ tới mình trước kia, lòng ghen ghét khiến hắn muốn hành hạ hai người, song tựa hồ càng đem cậu và Lạc Lôi nhích lại gần nhau."
Tôi cũng cười cười, điện thoại di động vang lên, là tin nhắn của Lạc Lôi, cô ấy hẹn tôi giữa trưa hôm nay cùng đi ăn cơm. Thật là một tin tức tốt đây.
Đêm Giáng Sinh ấm áp, vô luận là ngày lễ ý nghĩa của bản thân hay trạng thái của mọi người trong ngày lễ. Tất cả mọi người tụ họp cùng nhau, một khắc kia là sự vui sướng hạnh phúc, hơn nữa đối với những người yêu nhau mà nói. Mặc dù hiện tại lưu hành một loại tư tưởng chống xâm phạm văn hóa nghe ra tương đối lừng lẫy, đem văn hóa truyền thống của nước ngoài này coi như nước lũ và thú dữ, phải loại trừ sạch sẽ khỏi bản thổ, nhưng mấy đám tiến sĩ thạc sĩ một tay cầm sách học tiếng Anh cao thâm, một tay lại cầm biển ủng hộ quốc văn không biết có phải an nhàn thoải mái quá mà lắm chuyện hay không, tại sao không đi đây đi đó làm chút khoa học, làm chút nghiên cứu, mà học liên danh cái gì công xa thượng thư, tựa hồ mười tiến sĩ là có thể chống lại được tiếng hô của mười vạn đồng bào vậy, nhưng không biết tên tuổi của những tiến sĩ này có trọng lượng như một ngôi sao điện ảnh cấp ba hay không. Lỗ Tấn nói đã nắm được chủ nghĩa, nhưng quan trọng phải nắm lấy, chứ không phải cước đá bay.
(Công Xa Thượng Thư: là chỉ Khang Hữu Vi cùng Lương Khải Siêu cùng 1200 cử nhân Bắc Kinh liên danh dâng thư lên hoàng đế Quang Tự triều Thanh, phản đối chiến phủ Thanh bại bởi Nhật Bản trong chiến tranh Giáp Ngọ ký kết 《 Mã Quan Điều Ước 》)
Tựa hồ chỉ nói chút chuyện phiếm, nhưng kỳ thật lại có mối liên quan cực kỳ lớn với câu chuyện hôm nay.
Là một kẻ công tác văn hóa, hôm nay tôi đặc biệt phấn chấn đấy, bởi vì hôm nay rất có khả năng sẽ cùng Lạc Lôi trải qua đêm Giáng Sinh này, trong không khí mà đỏ rợp trời cảm giác gần như lễ tình nhân này, có lẽ tôi có thể có thu hoạch cũng không chừng.
Nhắc tới cơ hội lần này, không thể nghi ngờ phải cảm tạ một người.
Người này tên là Bách Nguyên, tựa hồ là một cái tên khá kỳ quái, ban đầu nghe tôi nghĩ là bút danh thì đúng hơn. Hắn là một người say mê cổ văn phục hưng, tại sao gọi lại phục hưng chứ, vì sợ rằng người thời nay có thể phiên dịch đầy đủ cổ văn nếu có thể so với phiên dịch tiếng Anh còn muốn ít hơn. Tôi vốn tưởng rằng người như vậy nhất định là học giả hơn 40, nói hắn là ông già 60 tuổi tôi cũng không kỳ quái, nhưng vừa nhìn tư liệu người này cư nhiên chỉ có 26 tuổi, thật sự khiến tôi xấu hổ.
Nhìn kỹ lại, hóa ra hắn xuất thân ở dòng dõi Nho học đấy, tổ tiên còn có người từng đỗ trạng nguyên, song đáng tiếc tổ tiên có đỗ trạng nguyên cũng không có được trang viên của tổ tiên. Bách Nguyên chẳng hề giàu có, nghe nói hắn có một cô bạn gái, nhưng tựa hồ về sau chẳng hiểu sao lại chia tay. Nhưng hắn vô cùng ham thích phong trào phục cổ, đề xướng một lần nữa học cổ văn, cũng đem hết thảy những thứ nước ngoài đuổi khỏi Trung Quốc, đương nhiên kể cả Giáng Sinh. Trước đó hắn nói tôi cũng tán thành, nhưng về sau đã có chút không hài lòng. Song hoàn hảo gần đây nhàn rỗi, công việc Lạc Lôi làm lại có liên quan đến phóng sự văn hóa, đêm Giáng Sinh không đủ người, hiển nhiên tôi chủ động xin đi đánh giặc, cùng cô ấy phỏng vấn vị Bách Nguyên tiên sinh này một chút.
Lúc ra ngoài mũ đỏ đầy đường xá, nơi nơi đều là người đi đường, đa số là nam nữ thanh niên, nếu bỏ đi nón noel trên đầu, tôi thật sự sẽ tưởng rằng hôm nay là 14 tháng 2, song Lạc Lôi tựa hồ không có tâm tình ngắm những thứ này, chỉ chăm chú lật xem tư liệu một mình, chuẩn bị phỏng vấn, việc này cũng khiến tôi có chút mất hứng.
Bách Nguyên tít phía đông thành phố, chúng tôi cơ hồ chạy hết nửa thành phố. Song cũng may đây không phải thủ phủ như Bắc Kinh Thượng Hải, mặc dù nói nửa thành phố kỳ thật chẳng qua cũng chỉ hơn nửa giờ đường xe mà thôi. Vừa xuống xe là có thể nhìn thấy nhà của Bách Nguyên, quả nhiên là khác với người thường. Mặc dù cửa không lớn, nhưng loại cảm giác trang nghiêm cổ kính này hơi giống những ngôi nhà từng nhìn thấy trên TV. Tứ hợp viện điển hình, không ngờ tới miền nam cũng có người ở loại nhà này, phỏng chừng đối với việc tổ tiên hắn từ phương bắc chuyển tới đây không phải không có liên quan. Cửa đại khái rộng bằng bốn người, sơn màu đỏ thắm, có tám phần mới, bên ngoài hai sư tử đá không lớn, vào cửa còn phải qua bốn bậc thang, cửa cũng không cao, cho nên bậc thang này có vẻ hơi vướng víu, phảng phất như chỉ cao bằng nửa bậc thang bình thường, bước lên không thoải mái lắm. Chúng tôi nhấn chuông cửa, bỗng dưng cảm thấy buồn cười, trên cửa cổ kính như vậy cư nhiên có chuông điện, chỉ là nơi này cực kỳ quạnh quẽ, chẳng có chút không khí lễ nào.
Cũng không lâu sau cửa mở, một người trẻ tuổi bước ra, hắn chính là Bách Nguyên, cùng tưởng tượng của tôi có hơi chênh lệch, cạo đầu húi cua, áo khoác ngoài phía dưới là áo len đan màu đỏ cùng quần tây màu đen, trên chân chính là giày bông vải thật dày, nơi này mặc dù không rét căm căm như phương bắc, nhưng cũng ẩm lạnh, đó là một loại rét lạnh rót vào đầu khớp xương, cho nên ngược lại phải chú ý giữ ấm. Song có một điểm là đoán đúng, hắn mang cặp kính dày.
"Hai người, đã đến?" Bách Nguyên giật giật đôi môi mỏng, phun ra làn sương trắng. Quả nhiên nói chuyện ngắn gọn nha, tôi thật sự vì buổi phỏng vấn của Lạc Lôi mà lo lắng.
"Chúng tôi là phóng viên đã hẹn anh phỏng vấn, không biết có thể bắt đầu được chứ?" Lạc Lôi đã cột mái tóc dài lên, bởi vì lạnh, đeo một mũ len màu vàng sữa, hơn nữa da cô khá trắng, nón đội trên đầu vô cùng đáng yêu, nào có ra dáng một tổng biên tập, một nữ cường nhân.
"Vào đi." Bách Nguyên không biểu lộ cảm xúc gì, bỏ lại hai chữ rồi xoay người vào, cũng không thèm nhìn tới hai chúng tôi, tôi hơi không hài lòng, nhìn Lạc Lôi, cô không nói gì, chỉ cười cười với tôi, xem ra cô ấy không phải lần đầu tiên gặp phải chuyện thế này, tôi càng không cần so đo, có khả năng loại người này đều là như vậy, thanh cao, hay là keo kiệt đây?
Bên trong rất rộng rãi, trung tâm sân nhà có một cái lu lớn, lu kia lớn kinh người, là sứ men xanh long văn, có khả năng đã có chút tuổi rồi, bởi vì tôi nhìn thấy trên miệng lu có chút rêu xanh đã bám lâu năm. Song thật sự rất lớn, tôi cơ hồ phải nhón chân mới miễn cưỡng nhìn được miệng lu.
Khiến tôi càng thấy không thoải mái hơn chính là phòng bên trái, tựa hồ cùng chỉnh thể hoàn toàn không ăn nhập. Phảng phất như nó trước giờ vẫn nằm ở một thời đại khác hoặc từ đâu chui ra vậy. Không hề cũ nát, nhưng khóa trường sinh rỉ sét loang lỗ trên cửa nọ còn có mép khung cửa sơn đỏ như máu kia, lúc này đã sập tối, màu đỏ nọ phảng phất như có sự sống đang đập vậy, nhìn khiến mắt tôi khó chịu.
"Phòng này của anh sao lại sơn đỏ vậy chứ." Tôi nhịn không được hỏi. Bách Nguyên từ bên trong cầm ấm trà và mấy chén trà. Người như hắn đạo đãi khách trà là không thể thiếu, mặc dù tôi không thích uống trà lắm, nhưng vì lễ độ tôi vẫn uống một ngụm, là hồng trà, mùi vị khá nặng, tôi buông chén. Song hắn tựa hồ không nghe thấy vấn đề của tôi, căn bản không đếm xỉa tới tôi. Tôi cũng nổi nóng, hắn muốn giả vờ tôi càng không cho hắn giả vờ, tôi nâng cao giọng hỏi lại.
"Tại sao sơn màu đỏ như vậy hả, không cần thiết phải vậy chứ?"
Bách Nguyên hiển nhiên có chút không hài lòng, hắn nhíu mày lại, đôi mắt xéo tam giác càng mị thật nhỏ, kỳ quái chính là hắn ngược lại cười nói: "Tại sao không thể dùng màu đỏ chứ, đỏ Trung Quốc là màu của dân tộc, tôi đương nhiên thích nhất."
"Nhưng anh một mình ở trong căn phòng kia. . . . . . " Tôi vẫn như cũ không nao không núng. Song Lạc Lội bên cạnh một mực thưởng thức trà đột nhiên nói chen vào: "Âu Dương tại sao không uống trà đi? Đây chính là Vân Nam Phổ Nhị đó."
"Phổ Nhị?" Tôi mặc dù mù trà, nhưng tốt xấu gì cũng từng nghe qua. Bách Nguyên ở một bên đột nhiên cười ha ha lên.
"Cô họ Nhạc phải không? Xem ra cô cũng hiểu biết trà đạo đấy." Ồ hóa ra cũng là nhìn thấy người đẹp giọng điệu nói chuyện liền thay đổi.
"Chẳng tính là gì đâu, chỉ là thời trung học thường xuyên theo cha uống trà, dần dần thành quen, hơn nữa công việc này áp lực lớn, phụ nữ uống chút Phổ Nhị có thể giữ gìn da dẻ cũng tốt cho dạ dày." Tôi kinh ngạc nhìn Lạc Lôi, chỉ biết cô cả ngày thích cầm một cái ly hình mèo máy, không ngờ cô thích uống Phổ Nhị.
"Phổ Nhị là đại diện cho hồng trà đó." Bách Nguyên nghe xong tán dương gật đầu, "Trà đối với thân thể và tinh thần con người đều có chỗ tốt, hiếm có con gái thích uống trà giống cô lắm, giá mà Minh Minh cũng giống như cô nói." Bách Nguyên đột nhiên cảm khái nói, nhưng phát giác không đúng lại lập tức ngậm miệng.
"Minh Minh?" Tôi lập tức hỏi. Bách Nguyên lại chuyển chủ đề, đồng thời hung hăng liếc mắt nhìn sang tôi, xem ra tôi và hắn đều không có hảo cảm gì với nhau. Tục ngữ đồng hành là oan gia, đồng giới là cái gì? Cộng sự? Kẻ thù?
Lạc Lôi đặt chén trà xuống, lấy ra máy ghi âm cùng sổ ghi chép. "Vậy bắt đầu phỏng vấn nhé, miễn cho kéo dài quá muộn quấy rầy anh nghỉ ngơi."
"Tốt." Bách nguyên rất phối hợp, khoanh tay bắt chéo đùi nhìn Lạc Lôi. Tôi thì nhàm chán ở bên cạnh quan sát hắn.
Không hổ là văn hóa thế gia, nơi nơi đều là phong vị cổ kính. Chiếc ghế đàn màu đen vô cùng xinh đẹp, còn có ấm tử sa pha trà kia nữa, so với cái của cha tôi còn đẹp mắt hơn, vả lại còn vô cùng đặc biệt, màu đỏ tía, cả ấm không giống hình rộng dẹt hình bầu dục bình thường, cư nhiên có góc lại có cạnh, mặt bên là hình cung lưng chừng hình thang, giống như quả cân vậy, miệng ấm tương đối dài, cũng thô hơn so với bình thường, hơn nữa là hình vòi, đỉnh ấm có khối long châu, màu sắc mượt mà, dường như làm từ ngọc, thật là đẹp mắt. Trên thành ấm khắc vài chữ, nhưng khoảng cách hơi xa, nhìn không rõ lắm, phỏng chừng lai lịch của ấm này không nhỏ.
"Tại sao ngài đề xướng vận động phục hưng cổ văn vậy?" Tôi thỉnh thoảng nghe thấy câu hỏi của Lạc Lôi. Bách Nguyên trầm mặc lại, nói: "Không đến mức đề xướng, chỉ là cảm thấy mình làm một người nghiên cứu văn hóa cổ, hoặc nói là số ít người thừa kế có nghĩa vụ tuyên dương và giữ gìn những thứ của dân tộc ta thôi, hiện giờ thế giới này tràn ngập những thứ dung tục không lành mạnh không nề nếp lắm." Hắn thật sự xem mình như nhà biện luận.
"Cho một ví dụ xem?"
"Tỷ như đầu tiên, hết thảy đều có liên quan đến tiền. Nói một ví dụ đơn giản nhất, tại sao đại đa số mọi người thà học ngoại ngữ cũng không sẵn lòng dành chút thời giờ học tiếng mẹ đẻ. Bởi vì tiếng mẹ đẻ chỉ cần có thể nói là được, mà học ngoại ngữ có nghĩa là công việc tốt hoặc du học đào tạo chuyên sâu, tóm lại mục đích cuối cùng chính là vì tiền! Hết thảy của hết thảy đều có liên quan đến tiền, chỉ cần có tiền, dù là một người vĩ Bắc dung tục đi nữa cũng sẽ nhận được sự tôn kính và ủng hộ của người ta, không phải đã nói sao, hiện giờ cười gã nghèo không cười gái điếm." Bách Nguyên hơi có chút kích động, tôi có thể nhìn thấy nước bọt của hắn theo tần suất nói chuyện nhanh hơn mà phóng ra càng nhanh, đã sắp văng đến người Lạc Lôi. Đương nhiên, góc độ kia của Lạc Lôi không nhìn thấy được.
"Nhưng tiền cũng không tồi mà, tất cả mọi người phải sinh tồn mà, anh có nghĩ có thể chờ mọi người có cuộc sống và công việc ổn định rồi mới bắt tay vào học văn hóa cổ không, nghệ thuật cao nhã tỷ như 《 Hồng Lâu Mộng 》đấy, như vậy cũng chưa chậm mà?" Lạc Lôi tiếp tục hỏi.
Bách Nguyên không trả lời, hắn vô cùng thất vọng nhìn Lạc Lôi. Dùng giọng điệu cực kỳ khinh thường nói: "Quả nhiên ngay cả cô cũng là kẻ chủ trương tôn thờ đồng tiền, tôi còn tưởng rằng cô sẽ không giống với những cô gái khác chứ." Lạc Lôi vừa nghe có chút không hài lòng, nhưng vẫn mỉm cười.
"Chúng ta nói về vấn đề khác nhé, được rồi, đời sống tình cảm cá nhân anh thế nào? Nhà văn học cũng phải kết hôn chứ?" Lạc Lôi nói đùa một câu. Không ngờ lời vừa tới miệng Bách nguyên liền sầm mặt xuống, chân vừa gác lên vừa rồi cũng buông xuống, tay cắm vào túi quần, nửa ngày không nói lời nào. Buổi phỏng vấn bắt đầu lâm vào tẻ nhạt, tôi cũng cảm thấy vui vẻ, song tôi vẫn đi tới muốn nhìn xem thành ấm đến cùng viết cái gì. Ai ngờ tay chỉ thiếu tí nữa là đụng tới ấm, Bách Nguyên liền từ trên ghế nhảy dựng lên đẩy tôi ra, tôi đảm bảo phút giây đó tuyệt đối đã phá nát suy nghĩ trước sau như một của tôi theo thói quen cho rằng mấy kẻ sáng tác văn học đều là xương sống vẹo xương đùi hoại tử lâu ngày không đi lại dẫn đến hành động trì trệ.
Ngay sau đó miệng của hắn giống như bình phun vậy.
"Anh không được giáo dục chút nào sao? Không hỏi một tiếng đã tùy tiện sờ đồ đạc lung tung, anh biết đây là ấm gì không? Ấm trà có linh tính đó, tay anh sờ vào nó cũng sẽ thay đổi dung tục như anh đó, thế thì ấm này liền xong đời!" Tôi không chấp hắn, nói với Lạc Lôi một câu ra ngoài chờ cô ấy sau đó quay lưng đi. Để lại Lạc Lôi cùng Bách Nguyên tiếp tục nói chuyện.
Tôi vừa đi tới trước lu nước vừa rồi. Nhìn kỹ thật sự cảm thấy lớn mà. Tôi vuốt thành lu, vô cùng trơn bóng nhẵn nhụi, không biết tại sao, tôi lại sờ đến được một nơi rất không hài hòa, tựa hồ là cái khe, song rất nhỏ, chỉ dùng tay sờ mới sờ ra được, trời đã tối tôi nhìn không rõ, không thể làm gì khác hơn là hiếu kỳ mở điện thoại di động.
Dưới ánh đèn chiếu xạ, tôi cẩn thận nhìn, dường như trên vết rạn có chất lỏng chảy ra.
Cư nhiên là màu đỏ, hơn nữa rất đặc. Tôi nhúng một chút để trước mũi ngửi, tựa hồ là máu. Song tôi không dám khẳng định. Hơn nữa tựa hồ bên trong còn có tiếng gì đó lọt ra, xúc cảm khi vuốt vách lu có chấn động rất nhỏ. Tôi thử chậm rãi áp lỗ tai tới gần lu nước, lạnh cóng, nếu ở phương bắc phỏng chừng mặt tôi đã dính vào trên vách lu luôn rồi.
Tôi nghe thấy tiếng thứ gì đó đang cào, như loại thanh âm do móng tay cào ra.
Tôi sợ hãi lui về sau một bước, vừa vặn đụng tới thứ gì đó phía sau, Bách Nguyên như xác chết đứng sau tôi, mặt không chút thay đổi, con ngươi cũng không chuyển chút nào, lạnh lùng nhìn tôi.
"Không phải bảo anh đừng chạm lung tung vào đồ đạc nhà tôi sao?" Giọng Bách Nguyên quanh quẩn trong sân, tựa như ném tảng đá vào trong nước vậy.
"Tôi có chút buồn, cho nên tùy tiện nhìn một chút." Tôi không muốn nhiều lời với hắn, "Anh chẳng phải ở trong đó phỏng vấn sao? Lạc Lôi đâu?"
"Âu Dương." Lạc Lôi từ bên trong đi ra. "Đừng đụng lung tung vào đồ của Bách tiên sinh nữa." Nói rồi cúi chào Bách nguyên, xoay người kéo tôi trở về phòng. Tôi vẫn như trước nhìn lu nước thật lớn kia, bên trong nhất định có gì đó.
Phỏng vấn tiếp tục tiến hành, mãi cho đến 9h, nói cách khác cho dù hiện giờ rời khỏi, chờ chúng tôi về đến nhà cũng gần hơn 10h, song hôm nay là đêm Giáng Sinh, trên đường 10h vẫn là náo nhiệt, tôi hy vọng mau chóng kết thúc, tôi và Lạc Lôi còn có thể ở riêng thêm mấy tiếng nữa.
Quả nhiên, phỏng vấn kết thúc. Lạc Lôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Bách Nguyên lại đứng lên, mang theo nụ cười hiếm thấy nói chúng tôi trời đã khuya, không bằng ngủ lại đây. Đương nhiên chúng tôi không đồng ý, nhưng Lạc Lôi vẫn uyển chuyển từ chối.
"Vậy uống chút trà đi, đừng lãng phí, đây đều là tôi gọi người đặc biệt từ Vân Nam mua về." Bách Nguyên thấy lưu không được cũng không nói nhiều, xoay người lại từ trong ấm rót trà cho chúng tôi. Tôi vốn không muốn uống, nhưng nhìn thấy Lạc Lôi dùng mắt ra hiệu, tôi đành phải uống hết, chẳng qua mùi nước trà hơi chát. Tôi thầm mắng, chẳng lẽ là ngâm trà lâu quá?
Tạm biệt Bách Nguyên, tôi và Lạc Lôi liền đi về hướng cửa, chỉ là vừa đến cửa ngực một trận khó chịu, nhìn lại Lạc Lôi cũng bụm ngực, tay khác chống cánh cửa. Tiếp đó mắt tôi tối sầm, cái gì cũng không biết nữa.
Mãi đến khi tôi tỉnh lại tôi cũng không biết tại sao lại té xỉu, là chén trà nọ sao? Nhưng tôi nhìn Bách Nguyên rót ra mà. Đau đầu dữ dội, mắt gắng gượng mở ra, phát hiện bốn phía rất tối miễn cưỡng có thể nhìn thấy Lạc Lôi ngay bên cạnh tôi, hơi nhúc nhích tí, cảm giác cơ thể rất vô lực, song tôi vẫn phát hiện, chân của tôi tựa hồ bị cái gì đó khóa lại.
"Đây là đâu." Lạc Lôi đỡ đầu, xem ra cô ấy cũng đau đầu đây. Tôi vừa định nói không biết, bỗng dưng chợt sáng ngời, trong phòng thoáng cái sáng sủa hẳn, vừa tiếp xúc ánh sáng, tôi và Lạc Lôi đều có chút không quen, lấy tay che mắt.
"Đêm Giáng Sinh vui vẻ." Tôi nghe thấy giọng của Bách Nguyên. Lúc này đôi mắt của tôi đã thích nghi, trước mặt Bách Nguyên mặc một bộ áo khoác đỏ dày mép lông nhung trắng, trên đầu còn đội nón Noel, quần màu đỏ cùng giày lớn thằng hề thường mang, nếu lưng vác một cái bao bố, màu vàng, chất thô, nếu lại thêm một chòm râu nữa vậy hắn mười phần chính là ông già Noel rồi.
"Đừng nói giỡn nữa, đây cũng không phải Halloween." Tôi rống to một câu. Lạc Lôi vẫn rất suy yếu, nói không được, chỉ nghiêng người nằm một bên. Tôi nhìn thấy Bách Nguyên đặt ngón trỏ bên mép làm một động tác suỵt.
"Đừng la, nơi này không có bất kỳ ai khác đâu, tôi nói rồi, hôm nay là đêm Giáng Sinh, tôi chuẩn bị cho các người chút quà nhỏ." Nói rồi hắn vứt túi xuống, túi kia cư nhiên còn mấp máy. Thoáng cái bò sang hướng tôi và Lạc Lôi. Tôi lùi về sau chút, nhưng rất nhanh xiềng xích đã cố định tôi, Lạc Lôi cũng thế.
"Đừng sợ, cô ấy không cắn các người đâu. Hoặc nói cô ấy cắn người không được." Bách Nguyên mỉm cười, mắt kính theo thớ thịt nhô lên trên khuôn mặt cười rộ lóe sáng dưới ngọn đèn.
Cắn người? Trong túi là động vật sao?
Khi thứ trong túi mấp máy đến trước mặt tôi Bách Nguyên giẫm lên túi, sau đó ngồi bên cạnh nhìn chúng tôi, chân vẫn cứ giẫm lên túi nọ.
"Mày rất thích cô ta phải không?" Bách Nguyên nhìn tôi chỉ chỉ Lạc Lôi. Lạc Lôi nghe xong cũng trợn tròn mắt nhìn tôi.
"Mặc kệ chuyện của tôi, anh rốt cuộc muốn gì? Giam cầm trái phép là phạm pháp." Tôi không trả lời hay giải thích, lời vừa ra khỏi miệng tôi lại nhìn về phía Lạc Lôi, cô ấy cúi thấp đầu, tôi không nhìn được biểu cảm của cô.
Bách Nguyên phảng phất như rơi vào trầm tư, sau đó tốc độ nói rất chậm: "Tao vốn cũng có một bạn gái vô cùng tốt, cô ấy rất đẹp, thông minh, dịu dàng lương thiện, tao từng nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế giới. Tao học cổ văn, mà cô ấy là học tiếng Anh, người bên ngoài đều trêu ghẹo gọi bọn tao là Trung Tây hợp bích." Tôi vừa nghe Bách Nguyên nói vừa nhìn gian phòng này một chút.
Tôi và Lạc Lôi bị nhốt phía dưới một bồn rửa tay, xích của chúng tôi cột vào một ống nước kiên cố. Ống nước rất chắc, tôi dùng sức giãy giãy, ngoại trừ khiến chân càng đau ra không có tác dụng gì. Phòng vô cùng cũ nát, trên đầu một trản đèn điện hơn chục watt, bệ rửa tay tựa hồ cũng đã thật lâu không dùng, kết đầy cặn bẩn, ống nước cũng rỉ sét loang lỗ, đất lạnh lẽo, chính là cái loại gạch nền không hề có dấu vết sửa sang gì này. Đối diện chúng tôi, bên kia phòng còn đặt một bình thủy tinh lớn, chính là cái loại bình thường dùng để ngâm rượu thuốc, chẳng qua được tấm vải đen trùm lên, cũng không biết là thứ gì. Tôi nghĩ trong nhà Bách Nguyên khi nào thì có chỗ này, chẳng lẽ đây là bên trong căn phòng đỏ được khóa lại đã nhìn thấy lúc tiến vào kia?
"Cô ấy rất thích ngoại quốc, kể cả phong tục tập quán văn hóa mỹ thực, tôi thì trái ngược, hai người rất buồn cười như vậy cư nhiên lại yêu nhau, cư nhiên bàn chuyện kết hôn. Song mặc dù có mâu thuẫn, nhưng không ảnh hưởng đến cảm tình của tôi và cô ấy, ít nhất, tôi cho là vậy." Bách nguyên nhìn đèn điện, tự thì thào nói một mình, phảng phất như trong phòng chỉ có mình hắn vậy.
"Việc đó có liên quan gì đến chúng tôi?" Lạc Lôi đột nhiên nhẹ giọng hỏi một câu.
Bách Nguyên ngừng lại, nhìn Lạc Lôi trên mặt đất co như con mèo, bỗng dưng không đầu không đuôi hỏi: "Cô có từng thích đêm Giáng Sinh không?"
"Không hẳn là thích cũng không hẳn là ghét." Lạc Lôi như trước run giọng trả lời.
"Cô ấy rất thích, cô ấy thậm chí nói ngày lễ tết âm lịch, đoan ngọ gì gì đó nên hủy bỏ, đó đều là những ngày lễ quá cổ lỗ sĩ, mỗi lần đến Giáng Sinh cô ấy đều rất vui vẻ, còn muốn tôi cùng cô ấy thức suốt đêm, tôi mặc dù không hài lòng, nhưng vẫn đồng ý với cô ấy, một năm rồi lại một năm, mãi đến Giáng Sinh năm ngoái, tôi như trước lòng tràn đầy vui mừng mặc thành ông già Noel, đúng, tựa như bây giờ, chờ cô ấy đến, trong túi của tôi còn chuẩn bị một món quà, muốn tặng cô ấy.
Cô ấy rốt cuộc cũng tới, giật mình nhìn giống như tôi hóa trang thành thằng hề, không cười, mà là chán ghét quay đầu, trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói chuyện.
"Anh muốn em nói anh thế nào mới tốt đây? Bách Nguyên, chúng ta không phải con nít nữa, có lẽ trước kia anh như vậy sẽ làm em vui, nhưng còn bây giờ thì sao? Em không muốn cùng anh chung sống thắt lưng buộc bụng nữa, cuộc sống đã kém một bậc, anh có tài hoa, anh có bản lãnh, tại sao phải học như ẩn sĩ chôn vùi bản thân? Tin em đi, ra ngoài, anh có thể có thế giới rất tốt. Song em không hợp với anh, em tiếp tục thế này những thứ em học được căn bản không thể nào phát huy, chuyện sự nghiệp của phụ nữ rất ngắn ngủi, em hôm nay tới là để nói cho anh biết, em muốn đến Hoa Kỳ, khoảng mấy ngày nữa, cho nên, cho nên em tới đây để nói tạm biệt anh." Nói xong, cô ấy cúi đầu, nhỏ giọng nức nở.
Tôi khi ấy choáng váng, thật sự choáng váng, tôi thậm chí quỳ trên mặt đất cầu xin cô ấy, cầu xin cô ấy đừng rời bỏ tôi, tôi có thể vì cô ấy mà thay đổi bất cứ điều gì, nhưng cô ấy không đồng ý, vừa khóc vừa đi ra ngoài, mãi đến khi chúng tôi giằng co đến bên cạnh lu nước." Tiếng của Bách Nguyên hạ thấp đột ngột rồi kéo thật dài, phảng phất như gà trống sắp bị giết vậy, tâm tình hắn rất kích động, cổ rướn dài ra, mặt dưới ngọn đèn mờ nhạt một mảnh huyết hồng.
"Tôi phẫn nộ rồi, tôi một bên mắng chửi cô ấy, một bên đẩy cô ấy. Cô ấy như con diều giấy bay ra ngoài, đầu đập trên lu nước, đúng, chính là chỗ mày đã đứng, mày hẳn cũng đã mò được vết nứt nơi đó rồi nhỉ."
Tôi giật mình, hóa ra là vậy.
"Song cô ấy chưa chết, tôi còn ở trong túi xách cô ấy tìm được thứ cực kỳ thú vị." Bách Nguyên đứng dậy. Đi tới trước mặt tôi.
"Mày biết là gì không? Là phiếu xét nghiệm, cô ấy cư nhiên mang thai." Mặt của hắn co quắp, lập tức cười điên cuồng, "Mà tao, mà tao từ đầu tới cuối chưa từng chạm vào cô ấy! Cô ấy cư nhiên mang thai!"
"Tao rốt cuộc đã hiểu tại sao, cô ấy đã sớm tư thông cùng kẻ khác, con điếm này! Lúc cô ta đang hôn mê còn không ngừng hô con ơi con ơi. Vì vậy tao nghĩ tới một phương pháp trả thù cực kỳ thỏa đáng. Tao không giết cô ta, nhưng dùng biện pháp so với giết cô ta còn tốt hơn." Bách Nguyên đắc ý nói.
"Tao có một người bạn, chuyên phụ trách phá thai, tao lập tức tìm đến cậu ta, cũng nói cho anh bạn bác sĩ này biết bạn gái tao mang thai, hơn nữa bị ngã sấp ở nhà, cần cậu ấy đến một chuyến làm phẫu thuật, vì vậy, đứa bé này, hoặc nói nghiệt chủng này bị tao lấy ra. Về sau tao còn hậu tạ người bạn kia, cũng bảo cậu ta đừng kể cho bất kỳ ai.
Tiếp theo tao bỏ đứa trẻ chưa trưởng thành kia vào một cái bình thủy tinh lớn, đặt trong căn phòng này." Nói rồi chỉ chỉ cái bình kia, tôi nhìn nó, cảm thấy một trận buồn nôn.
"Về phần người đàn bà kia, tao nuôi cô ta trong lu nước, đúng rồi, chẳng phải mày đối với lu nước rất hiếu kỳ sao, tao sẽ thả cô ta ra cho mày xem." Nói rồi, Bách Nguyên thả miệng túi ra, sau đó ném túi vào góc, cũng đi tới trước bình thủy tinh kia, mở tấm vải đen.
Đó quả nhiên là một phôi thai chưa trưởng thành, song đã có hình người sơ bộ, đầu phôi thai lớn dị thường, không biết là ánh sáng chiếu xạ lỗi giác hay xảy ra chuyện gì, ngâm trong chất lỏng màu vàng tứ chi trẻ sơ sinh qua thủy tinh bán trong suốt dường chưa tỏa sáng, nhưng con mắt còn chưa mở ra này lại quay ra ngoài, nắm tay nhỏ bé cũng siết gắt gao. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn biểu cảm hung ác, mang theo bất mãn và oán hận đối với nhân thế còn chưa được tiếp xúc, Bách Nguyên đi tới trước mặt Lạc Lôi nâng mặt của cô, Lạc Lôi sợ hãi sắc mặt tái nhợt, môi không ngừng run rẩy.
"Cô thật xinh đẹp, cũng rất giống cô ấy, song quên nói cho cô biết, phòng này sở dĩ là màu đỏ, là tôi dùng máu của con đàn bà kia phong trụ, máu mẹ phong con, tôi quả thật đã tìm tòi rất nhiều sách đấy, nhưng qua lát nữa, đứa bé kia sẽ ra ngoài, bị người ta cưỡng chế từ cơ thể mẹ lấy ra nó rất không vui đó, nó sẽ tìm tới thân thể nữ giới thích hợp hơn." Nói xong, cười lớn đi ra ngoài.
Tôi mắng to: "Mày là thằng điên!" Bách Nguyên cười nói: "Không phải mày yêu cô ta sao? Nhanh nghĩ biện pháp cứu cô ta đi, nếu không chờ đứa bé kia bò vào người phóng viên Nhạc sẽ chậm mất đó." Nói rồi ném chìa khóa xuống đất, đi ra ngoài.
Phòng chỉ còn lại hai người tôi và Lạc Lôi, Lạc Lôi không biết làm sao nhìn tôi, mắt to tràn đầy nước mắt, tôi liều mạng di chuyển về hướng chìa khóa ném xuống, nhưng chỗ Bách Nguyên nhìn như tùy ý ném đó cho dù tôi siết đau chân cũng không với tới, chung quy kém một chút, tôi không thể bỏ cuộc, dù cho giống lần trước với cô dâu một mắt, dù muốn mắt tôi, tôi cũng phải cứu được Lạc Lôi.
Nhưng khi tôi đang nghĩ biện pháp làm thế nào đến gần chìa khóa, miệng túi kia mở ra.
Trong túi vươn một bàn tay, đó tạm xem như là tay đi, hoặc nói là móng vuốt thì thích hợp hơn, vì cánh tay nọ quả thực như một khúc củi còn chưa đốt sạch vậy, vừa đen vừa gầy, bàn tay đoạn cuối nối liền khúc củi đồng dạng như vuốt gà vậy, tôi nhìn thấy móng của ngón tay nọ cơ hồ đã cọ nát, bùn và máu trộn cùng một chỗ, thành cùm máu màu đen.
Thứ trong túi dựa vào cái tay kia bò về hướng chỗ tôi. Ngay sau đó túi lại duỗi một cánh tay khác, song phía trên vết thương chằng chịt, có vết thương do dao, cũng có bỏng của đầu lọc thuốc. Nếu bạn nhìn thấy một túi vải bố màu vàng dựa vào hai tay bò trong ngọn đèn ảm đạm chậm rãi hướng về phía bạn cũng coi như có thể tiếp nhận đi, vậy chuyện kế tiếp chỉ sợ cả Lạc Lôi cả đời cũng không thể quên.
Cơ hồ là cùng lúc, đứa trẻ kia xuất hiện trước Lạc Lôi, tôi vốn đang chú ý cái túi kia, theo tiếng thét của Lạc Lôi nhìn qua, quả nhiên, hài nhi chưa trưởng thành đầy đủ kia dựa vào tứ chi chậm rãi hướng Lạc Lôi bò đến, mà thi thể đứa trẻ trong bình thủy tinh vẫn còn đó.
Là anh linh sao? Tôi nhớ kỹ nghe Kỷ Nhan từng nói, loại trẻ sơ sinh không cách nào được sinh ra ở nhân gian này thường mang theo phẫn hận rất mạnh, hơn nữa chúng không có suy nghĩ, chỉ đơn thuần muốn về trong tử cung ấm áp mà chúng thích, đây cũng không phải là điều tôi và Lạc Lôi mong được nhìn thấy.
Nhưng vấn đề phiền toái cũng đang tiến đến chỗ tôi. Túi đã bò đến trước mặt tôi, một bên bò, tôi còn có thể nghe thấy thanh âm hu hu bên trong, giống như thanh âm của con thú con bị nhốt phát ra vậy, tôi muốn đá văng cái túi, nhưng cả người tôi lại vô lực, xem ra dược tính còn chưa tan.
Đôi tay kia đã mò lấy tôi, tiếp đó theo chân tôi bò sang. Lạc Lôi bên cạnh đã không kêu được nữa, chỉ cố hết sức rút vào trong góc, một bên nức nở một bên nhìn tôi, cô ấy nói không nên lời, nhưng ánh mắt này rõ ràng là đang cầu cứu tôi. Anh linh đã chỉ còn cách Lạc Lôi vài thước, nó vẫn không ngừng bò về phía trước, một bên loạng choạng thân thể duỗi tay về phía trước bắt lấy, một bên lấy cái đầu thật lớn dò xét phía trước.
"Đừng sợ, tớ sẽ cứu cậu." Tôi mặc dù đang an ủi Lạc Lôi, nhưng túi đã bò đến ngực tôi, mà tôi rốt cuộc đã gặp được người trong túi, không, hoặc nói là thứ thì đúng hơn.
Cô ta hẳn là cô gái mà Bách Nguyên đã kể nhỉ, hiện giờ nhìn lại nào còn bộ dáng của nữ giới? Mặt của cô ấy từ trong túi thong thả ló ra, đối diện tôi, lúc này tôi đã nói không nên lời nữa.
Không biết mọi người từng nghe tới người Trệ (zhi) chưa?
Hán Cao Tổ Lưu Bang (tôi quen gọi hắn là Lưu Manh) sau khi qua đời, Lữ hậu giết chết đứa con trai khi còn sống Lưu Bang thích nhất là Triệu Vương Như Ý, tiếp đó đem mẹ của Như Ý, cũng chính là Thích phu nhân sủng phi của Lưu Bang đâm mù, cắt mũi, lỗ tai làm điếc, môi dùng chỉ khâu lại, chặt cả tay lẫn chân.
Đây là người Trệ.
Trước mắt cô ta mặc dù tay vẫn còn, nhưng Bách Nguyên tàn nhẫn không thua gì Lữ hậu. Mặt của cô ta bị mái tóc rối bù che một phần, nhưng dựa vào ánh đèn tôi vẫn có thể phân rõ được, mắt và môi cô bé này đều bị chỉ gai khâu lại, mặt gầy xương gò má cao ngất càng thêm nổi bật những vết dao trên mặt, lỗ tai cũng đã bị cắt đi, hơn nữa tôi còn nhìn thấy, hai chân cô ta mặc dù còn đó, nhưng bộ dáng không bình thường này nói cho tôi biết, nó đã bị người cố ý đánh gãy xương, khung xương đã hoàn toàn biến dạng. Cô ta bất lực lấy tay lay tôi, miệng phát ra thanh âm hu hu, siết chặt lấy quần áo tôi.
"Nếu cô nghe được, bên trái cô có chìa khóa, xin cô mau nhanh đưa cho tôi, tôi phải cứu bạn mình." Tôi lớn tiếng thét lên với cô ta, cô gái này tựa hồ nghe được, gật đầu, bò qua bên phải.
Anh linh nhanh tay mò tới chân Lạc Lôi.
Dưới sự chỉ huy của tôi, cô ta rất nhanh mò được chìa khóa, tôi bảo cô ấy đưa qua, nhanh chóng mở khóa xích chân trên người, cũng nhào về phía Lạc Lôi.
Tôi muốn dùng tay đuổi anh linh đi, nhưng nó phảng phất như không nhìn thấy tôi vậy, chấp nhất bò về hướng Lạc Lôi, mà tay tôi cũng căn bản không bắt được nó. Anh linh đã bò lên người Lạc Lôi. Tôi tuyệt vọng.
Thình lình anh linh ngừng lại, đầu lúc lắc hai bên, tựa hồ đang tìm gì đó. Lúc này tôi nhìn thấy cô gái trong bao bố kia dùng chìa khóa cạy chỉ khâu trên miệng mình ra, miệng đầy máu tươi.
"Mẹ đây, mẹ ở đây." Thanh âm kia giống như dao nhíp khắc trên đá tảng the thé mà tê tâm liệt phế. Cô mở đôi tay kia ra, mò tìm khắp nơi trên mặt đất, trong miệng hô câu kia.
Anh linh như trước nhắm mắt lại, đầu của nó lưỡng lự giữa Lạc Lôi và người đàn bà kia, cuối cùng, nó lựa chọn người phụ nữ trong bao bố kia, cũng bò qua đó. Tôi ôm Lạc Lôi vào lòng, toàn thân cô ấy đều đang run rẩy, giống như rây sàng gạo vậy, tay cũng lạnh như băng.
Anh linh bò vào lòng người phụ nữ kia, sau đó biến mất. Tôi quay đầu lại nhìn bình thủy tinh một chút, quả nhiên, vẻ mặt đứa trẻ bên trong đã trở nên nhu hòa, nét hung ác lúc trước đã không thấy nữa, bàn tay nhỏ nắm chặt cũng thả lỏng ra. Mà cô gái kia thì quỳ rạp trên mặt đất khóc, nhưng đôi mắt đã bị khâu lại kia của cô rất khó chảy ra nước mắt, máu theo mép khe hở chảy ra. Hết thảy đều đã kết thúc.
Bách Nguyên đi đến. Mang theo ánh mắt vô cùng khinh thường nhìn cô gái trên mặt đất.
"Thế này đã vui vẻ chưa? Mẹ con đoàn tụ rồi? Đúng rồi, cô còn chưa nói cho tôi biết tình nhân của cô là ai đấy, đều tại tôi quá sốt ruột khâu mất miệng cô." Bách Nguyên ngồi xổm xuống, túm tóc cô gái lên, nhìn cô.
Tôi muốn tiến lên đánh hắn, nhưng sức lực vẫn chưa khôi phục, hơn nữa tôi nhìn trong tay Bách Nguyên còn có một con dao.
Chuyện kế tiếp khiến tôi khó mà tin được, cô gái kia đột nhiên giật giật khóe miệng, sau đó dùng tốc độ không tưởng nhào về phía Bách Nguyên, dùng miệng cắn cổ họng hắn, trong phòng Bách Nguyên thống khổ kêu to, nằm trên mặt đất giãy giụa, trong căn phòng nhỏ, Bách Nguyên phảng phất như đang chiến đấu cùng một con thú vậy, hắn dùng tay liều mạng kéo tóc cô gái muốn giựt cô ta ra, nhưng cô gái như con sói đói khát cắn chặt con mồi vậy, căn bản sẽ không nhả ra, hắn dùng dao trong tay hung hăng đâm vào người cô gái, máu phun như suối, nhưng không tác dụng gì. Tôi che mắt Lạc Lôi, bởi vì dù là tôi nhìn cũng không khỏi sợ hãi.
Bách Nguyên quay cuồng trên mặt đất, kêu gào, thanh âm càng ngày càng thấp, động tác cũng càng ngày càng trì trệ, trên mặt đất đã có một vũng máu lớn, có của cô gái, cũng có của Bách Nguyên.
Qua hồi lâu, hắn đã bất động, cô gái trên người kia cũng không nhúc nhích nữa. Tôi qua đó, Bách Nguyên đã tắt thở, nhưng cô gái này còn có chút hơi thở.
Tôi ôm cô ấy sang, thanh âm của cô ấy rất mỏng manh, nhưng tôi vẫn nghe được.
"Tôi rất thương anh ấy." Nói rồi, vịn lấy thân thể Bách Nguyên, đem đôi môi bị máu nhuộm đỏ tươi kề bên mép Bách Nguyên, rồi chết đi. Tôi lắc đầu, từ trên người Bách Nguyên lục ra chìa khóa, mở xiềng xích cho Lạc Lôi.
Tôi tìm được điện thoại di động của mình, đã gần 12h, đêm Giáng Sinh này sẽ làm tôi nhớ kỹ thật lâu.
Ngồi bên trong phòng khách, nhìn cảnh sát bận rộn ra ra vào vào, tôi lại nhìn cái ấm kia, hóa ra đó là một ấm song tử, bên trong ấm chia hai phần, hơn nữa vô cùng chặt chẽ, chỉ cần di chuyển hạt châu dưới đỉnh ấm, rót ra chính là nước trà bên kia. Trên ấm viết nhóm chữ.
"Lưỡng tình nếu là dài lâu, há lại không sớm sớm chiều chiều." Tôi buông ấm. Nhìn Lạc Lôi một chút, cô ấy cười với tôi.
"Còn định tối nay cùng cậu đi chơi một chút, xem ra đêm Giáng Sinh đã qua rồi."
"Ừ, nhưng mà còn có năm mới mà, dù sao ngày lễ còn nhiều." Lạc Lôi trừng mắt.
Một tuần sau, Lạc Lôi từ trong khiếp sợ khôi phục lại. Hơn nữa tôi và Kỷ Nhan lại cùng đến đó một chuyến, tôi năn nỉ Kỷ Nhan siêu độ cho ba người họ một chút. Bởi vì dưới điều tra của cảnh sát, tôi còn biết thêm sự việc khác.
Cô bé kia cực kỳ yêu Bách Nguyên, cô ấy bị người ta cưỡng hiếp sau đó còn mang thai, cô ấy không dám nói cho Bách Nguyên, bởi vì cô ấy nghĩ Bách Nguyên hẳn sẽ không thể chấp nhận một kết quả như thế, vì vậy cô ấy muốn đề nghị chia tay, không muốn hai người đều đau khổ, hơn nữa cũng muốn khích lệ Bách Nguyên dùng tài hoa của mình vun đắp sự nghiệp, nhưng không ngờ lại đổi lấy kết cục này.
"Đêm Giáng Sinh hình như là ngày Chúa Giê-su Ki-tô giáng thế đúng không?" Kỷ Nhan đột nhiên hỏi.
"Ừa, đúng vậy, vì vậy ngày thứ hai là Giáng Sinh." Tôi trả lời hiếu kỳ hỏi cậu ấy, "Cậu hỏi cái này để làm gì?"
"Giê-su kỳ thật cũng là con riêng nhỉ, mẹ của Ngài cũng đột nhiên mang thai."
"Ý của cậu là nếu Bách Nguyên có thể chấp nhận đứa trẻ kia, vậy đêm Giáng Sinh sẽ thật sự khớp với ý nghĩa của nó." Tôi đột nhiên tỉnh ngộ nói.
"Đáng tiếc, hắn không chỉ không khoan dung giống chồng của bà Maria, cư nhiên còn hành hạ người mình yêu, làm thành kết cục thế này." Kỷ Nhan thở dài, sau đó cười hỏi tôi.
"Nhưng mà cậu nên cảm tạ hắn nhé, có khả năng hắn nhìn thấy cậu và Lạc Lôi trong lòng chợt nhớ tới mình trước kia, lòng ghen ghét khiến hắn muốn hành hạ hai người, song tựa hồ càng đem cậu và Lạc Lôi nhích lại gần nhau."
Tôi cũng cười cười, điện thoại di động vang lên, là tin nhắn của Lạc Lôi, cô ấy hẹn tôi giữa trưa hôm nay cùng đi ăn cơm. Thật là một tin tức tốt đây.