Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Đã thật lâu chưa đến trường đại học, phảng phất như đã cách rất lâu rồi, kỳ thật tôi quá lắm cũng chỉ mới tốt nghiệp vài năm mà thôi, nhưng lại nhìn thấy trường học xinh đẹp, mặc dù không phải trường học cũ của mình, cái loại cảm giác thân thiết cũng tự nhiên nảy sinh, chẳng qua đại học phần lớn ở thành thị xa xôi, chiếc xe phỏng vấn tôi mượn, kỳ thật là Lạc Lôi mượn.
Lý Đa nói cho chúng tôi biết, xế chiều hôm nay có tiết mục của cô ấy. Hóa ra con bé tham gia dàn hợp xướng, tôi mãi đến giờ cũng không chú ý tới cô ấy có thiên phú ca hát, song ngẫm lại đê-xi-ben của cô ấy cao hơn bình thường có lẽ rất thích hợp.
Có thể thi được vào đây vẫn rất hay rồi, ít nhất cũng là một trường trọng điểm cả nước, không giống tôi, nếu không mở rộng chiêu sinh chỉ sợ cũng vào không được. Chẳng qua mở rộng chiêu sinh thì mở rộng chiêu sinh, kỳ thật là tuyển mấy đứa nhà giàu vào, hàng năm theo lệ đều có mấy ngàn sinh viên tốt nghiệp thành tích ưu tú cần nhờ sự đóng góp của mọi người mới có thể lên đại học. Mặc dù thương hiệu cũng tốt trọng điểm cũng tốt, một vốn cũng được, hai vốn cũng xong, mặc dù kiếm tràn chén đầy bồn, thu học phí của học sinh nghèo cũng chẳng chút nương tay.
Ba người ngồi xe phỏng vấn vào cửa. Nhưng đường bên trong không quen thuộc, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Lý Đa ra. Trong xe quá nóng, không thể làm gì khác hơn là xuống xe chờ, thuận tiện cũng có thể nhìn xem bên trong dáng vẻ thế nào.
Tôi đang đi phía trước, đột nhiên phía sau bị ai đó đụng phải một cái, tôi không sao cả, nhìn lại, trên mặt đất một cô bé tóc ngắn mặc quần áo học sinh đang ngồi, vẻ mặt non nớt, bên cạnh còn rơi lả tả mấy tờ vài cuốn sách nhạc và bản nhạc. Cô bé xoa khuỷu tay, tựa hồ rất đau.
"Ngại quá, là em chạy quá nhanh." Cô bé đứng dậy, không ngừng hướng tôi cúi đầu, làm tôi ngược lại cảm thấy ngượng ngùng.
"Em không sao chứ, cần đến cho bác sĩ xem không?" Tôi hỏi, cô bé ngượng ngùng cười cười, cúi thấp đầu, mái tóc ngắn che khuất khuôn mặt.
"A, Lữ Lục, cậu ở đây à." Lý Đa đột nhiên không biết từ đâu nhảy ra, khoác tay cô gái.
"Hai người quen nhau?" Kỷ Nhan và Lạc Lôi cũng đã tới.
"Ừ, cô ấy là bạn tốt của em, cũng là một thành viên của dàn hợp xướng. Bạn ấy tên Lữ Lục, Lữ hai chữ khẩu, Lục của lục sắc." Lý Đa sau khi giới thiệu chúng tôi, lại quay đầu nói với Lữ Lục: "Thầy Cố đang tìm cậu đó, buổi chiều sẽ diễn rồi, còn phải diễn tập lần cuối nữa." Lữ Lục ờ một tiếng, gật đầu với chúng tôi. Ba người chúng tôi cũng theo Lý Đa đến kịch trường diễn tập, dù sao đã tới sớm, không bằng xem các cô ấy diễn tập, thời đại học tôi rất lười, chưa bao giờ tham gia hoạt động ngoại khóa nào. Cho nên đối với những em gái hợp xướng này rất ngạc nhiên, đúng rồi, quên nói, Lý Đa là dàn hợp xướng nữ, nhưng nghe nói giáo viên của các em ấy lại là đàn ông.
Trường học khá lớn, kịch viện dàn hợp xướng diễn tập cách cổng một khoảng. Bởi vì Lý Đa và Lữ Lục phải chạy đi diễn tập, đi theo đường Lý Đa chỉ, chúng tôi đi về hướng viện ca kịch. Trên đường Lý Đa nói không ngừng, chúng tôi cũng hơi hiểu rõ chút kiến thức cơ bản của hợp xướng.
Không phải tổ chức ca xướng tập thể nào cũng đều có thể được xem là dàn hợp xướng, đoàn thể ca xướng mang tính ngẫu nhiên hoặc đột phát chỉ có thể gọi là hoạt động ca hát quần chúng, hai thứ không chỉ khác biệt ở trình độ biểu diễn, quan trọng hơn cả là mục đích ca xướng bất đồng. Hành động ca hát biểu hiện cái trước là theo đuổi nghệ thuật, hành động ca hát cái sau lại là dùng ca hát tập thể làm phương tiện biểu đạt hoạt động xã hội riêng biệt. Dàn hợp xướng là một tập thể như vậy, nó nắm giữ trọn vẹn kỹ năng và nghệ thuật thể hiện tài năng hợp xướng không thể thiếu, dùng để biểu đạt tư tưởng, tình cảm và nội dung tư tưởng chứa đựng trong tác phẩm. Dàn hợp xướng là ấn theo bộ âm để kết cấu hệ thống tổ chức hợp xướng, bộ âm lại căn cứ vào đặc thù rộng lớn của chất giọng tức âm vực để phân chia. Chia làm âm nữ cao —— âm nam cao Soprano ——Tenore. Âm nữ trầm —— Âm nam trầm Alto ——Basso. Lý Đa hẳn là âm nữ cao thì phải.
Băng qua thư viện và sân vận động của trường, dọc theo phố ẩm thực phía tây trường học chạy đi. Kịch viện được dựng lên đồng thời với lúc xây trường, mặc dù giữa đường tân trang vài lần, nhưng vẫn tính là tương đối cũ nát, song nghe nói năm nay trường thu được một số tiền tài trợ kếch xù, chuyên dùng để làm mới kịch viện và sân khấu.
Trường học còn giữ lại phong cách kiến trúc kiểu Gothic tương đối đầy đủ. Hai bên là đỉnh nhọn cao vút, nước sơn tường màu than chì làm cho người ta cảm thấy khá mát mẻ. Cửa chính trung gian nửa vòng tròn kép, mặc dù chưa đến mức hào hùng, nhưng loại bố cục khắp nơi cảm nhận màu sắc cổ kính cùng nghiêm cẩn tinh tế này thẩm thấu ra một loại cảm giác nghệ thuật. Cửa sổ kịch viện đều cao hẹp, mặt trên còn có hoa văn xanh biếc, vô cùng xinh đẹp.
Chúng tôi xuống xe, trước cửa chính còn có bậc thang, sau khi bước lên, bên trong còn có đoạn bước tương đối dài, bước lên mới biết được, cư nhiên chính là mặt sàn, song từ lớp da sắp bạc màu đến xem, quả thật có chút lâu năm rồi. Năm người đi trên mặt sàn phát ra tiếng nện lộc cộc, nhất là Lý Đa, cô kéo Lữ Lục chạy rất vội, giày da cùng mặt sàn đánh tiếng rất lớn. Đi qua hành lang, có một cầu thang kiểu xoay tròn, nơi này có bốn tầng lầu, cho dù không có thang máy, leo lên cũng không tính là nhọc nhằn. Mỗi chỗ quẹo của các tầng cầu thang đều có ảnh danh nhân hoặc tác phẩm thạch cao nhỏ trưng bày. Cả kịch viện cơ hồ đều dùng gỗ tạo thành.
Nơi tập luyện ở lầu ba. Tới đón là một cô gái, khác với Lữ Lục vừa rồi, cô này vô cùng điệu đà, mặc áo len màu đỏ, tóc đen uốn quăn xõa trên vai. Mặc dù cô rất đẹp, mũi xinh xắn cùng đôi mắt to đặt đúng nơi đúng chỗ trên khuôn mặt trái xoan kia, có vài phần giống Phạm Bình Bình, song rất đáng tiếc, tôi không thích thể loại này, bởi vì trên mặt cô đồng thời mang theo vẻ ngạo mạn và ngả ngớn. Cô ta đứng ở đầu cầu thang cầm gương, sau khi nhìn thấy Lý Đa, khẽ mỉm cười bước tới.
(Tiêu: Ta nghĩ là Phạm Băng Băng đó nhưng mà chắc tác giả không muốn ghi tên chính chủ ~_~)
"Sao vậy Lý Đa, thầy Cố tìm cậu lâu rồi, sao, mang theo một đám bạn bè thân thích nữa à." Nói xong nhìn thoáng qua chúng tôi, thà nói là nhìn, không bằng dùng liếc càng thỏa đáng hơn.
"Không cần cậu quan tâm, cậu có soi gương nữa thì cậu cũng chỉ có thể làm dự bị mà thôi, buổi diễn chiều nay có lãnh đạo trường đến đấy, đương nhiên phải cho đoàn viên ưu tú nhất ra hát, cậu vẫn nên làm tốt việc hóa trang của cậu đi." Nói xong, kéo Lữ Lục vào. Cô gái mặc áo đỏ kia tức giận tím cả mặt, quay phắt đi về hướng khác.
"Cô ấy là ai hả?" Lạc Lôi hỏi Lý Đa, Lý Đa thở phì phì nói: "Cô ta tên Lăng Phượng, nghe nói cha cô ta là một ông chủ đất, nếu không quyên khoản tiền cho trường học, cô ta làm sao vào được dàn hợp xướng, ca hát cứ lạc cả điệu."
"Dàn hợp xướng rất khó vào sao?" Tôi không nhịn được hỏi. Lữ Lục lúc này mới nói chuyện, cô tay trái ôm sách, tay phải vén tóc ra sau tai.
"Đúng vậy, trong đoàn, nhất là thầy Cố chọn lựa thành viên rất nghiêm khắc, hơn nữa dàn hợp xuống bọn em thuần một màu đều là con gái, tiền bối trước kia thường xuyên diễn xuất, còn từng ra nước ngoài ngoài nữa đấy." Nói xong, cô lại nhíu mày. Nắm tay Lý Đa. "Tớ thật sợ tớ không được."
"Không sao đâu, nơi này ngoại trừ tớ cậu hát tốt nhất rồi." Lý Đa nhiệt tình ôm Lữ Lục. Ba chúng tôi thì lại cười thầm.
Phòng tập luyện chúng tôi không thể vào, không thể làm gì khác hơn là ở bên ngoài, cách buổi diễn chính thức bắt đầu còn chút thời gian. Tôi và Kỷ Nhan quyết định dạo loanh quanh nơi này, Lạc Lôi thì kiên trì muốn đứng bên ngoài xem các cô gái diễn tập.
Nói tóm lại nơi này khiến tôi không thoải mái lắm, mặc dù bây giờ là mùa đông, nhưng bên ngoài ánh mặt trời sáng rực, mà nơi này một chút cũng nhìn không thấy, hơn nữa sự lạnh lẽo của nơi này lại khác biệt bên ngoài, tựa hồ sự rét lạnh của nơi này càng dễ dàng thấu tận xương.
"Hình như rất nhiều trường học đều có truyền thuyết của riêng mình nhỉ, kể cả tớ trước kia học đại học, nghe nói phòng thí nghiệm hóa học vĩnh viễn không mở cửa, bởi vì truyền thuyết trước kia có một giáo viên hóa dùng axit sulfuric tự sát trong đó." Tôi nhìn nơi này, bỗng dưng nói với Kỷ Nhan. Kỷ Nhan khép chặt quần áo, xem ra cậu ấy cũng rất lạnh.
"Phần lớn đều là giả, chẳng qua là đám học trò bịa ra chơi mà thôi. Nhưng mà," Kỷ Nhan nghiêm mặt nói "Có vài thứ nếu trải qua nhiều người truyền nhau, sẽ sinh ra biến dị, tựa như tế bào ung thư, kỳ thật bắt đầu là lành, nhưng chung quy mãi hoài nghi lo lắng, làm không tốt sẽ thật sự biến thành u ác tính. Do đó, lời đồn tốt nhất nên hạn chế mới khôn ngoan."
"Các người là ai?" Một người đàn ông đeo mắt kính hơn 30 tuổi, khuôn mặt cực kỳ trắng nõn đi về hướng chúng tôi. Khiến chúng tôi giật mình chính là, thanh âm của hắn tinh tế như thế, nếu không phải nhìn hắn, tôi thật sự sẽ tưởng đang nói chuyện với phụ nữ.
"Chúng tôi là bạn của Lý Đa, cô ấy gọi chúng tôi đến xem buổi diễn." Kỷ Nhan giới thiệu.
"Tôi tên là Cố Bằng, là thầy của Lý Đa, dàn hợp xướng là tôi dẫn dắt." Hóa ra chính là thầy Cố mà Lý Đa và Lữ Lục nói. "Lý Đa tư chất không tồi, tiếp tục tôi luyện sẽ là một ca sĩ ưu tú, nhưng yêu cầu của hợp xướng là làm được cho đông đảo mọi người cùng hát giống nhau, chủ yếu nhất là hài hòa, lấy hơi cùng chỗ, bật ra cùng lúc, chính xác mà biểu diễn giai điệu của mình, âm điệu thuần túy, không chạy nhịp. Mỗi người đều có sở trường thuần túy mà biểu diễn, sẽ có thể cam đoan âm điện của cả dàn hợp xướng thuần túy. Thành phần âm hưởng hợp xướng này gọi là chuẩn âm. Nhưng tật của Lý Đa ở chỗ thích biểu hiện, luôn rất khó ăn nhịp với mọi người, nhưng mà cô bé đã sửa nhiều rồi, bằng không hôm nay cũng sẽ không để cho cô bé lên đâu." Cố Bằng nói một tràng, tôi và Kỷ Nhan nghe không hiểu lắm, không thể làm gì khác hơn là ra sức gật đầu. Xem ra hắn vừa đi nhà vệ sinh ra, cùng chúng tôi nói xong, lại đi về hướng phòng tập luyện.
"Hài hòa." Kỷ Nhan chợt không đầu không đuôi nói câu này. Tôi nghi hoặc hỏi cậu ấy có ý gì, cậu ấy lại nói thuận miệng nói chút thôi.
Đúng lúc này, phòng tập luyện truyền đến một tràn tiếng la hét, tiếp theo là một đám người hô hoán ầm ĩ.
"Đã xảy ra chuyện!" Kỷ Nhan nhìn qua có vẻ như rất cao hứng và kinh ngạc. Tôi cùng cậu ấy vội vàng chạy qua đó.
Bảy tám cô gái đang túm tụm lại cùng nhau. Chúng tôi vừa vào nhìn. Một cô gái nằm trên mặt đất, hai tay bụm cổ họng, ngũ quan khuôn mặt thống khổ vặn vẹo, tôi phát hiện cổ họng cô ta sưng tấy dữ dội, hơn nữa mang theo màu xanh đen.
"Tránh ra." Kỷ Nhan gọi các cô gái trên mặt mỗi người đều mang vẻ hoảng sợ tản ra, để người nằm trên mặt đất có không gian thở, tiếp theo cậu ấy cầm lấy tay cô gái, nhẹ giọng nói: "Chớ khẩn trương, thả lỏng, tôi lập tức cứu cô." Nói rồi cậu ấy từ túi xách lấy ra một túi đen, vừa mở ra nhìn, cư nhiên là một bộ ngân châm. Cậu ấy lấy ra một cây khoảng 10mm cắm sau gáy cô gái, lại liên tiếp cắm vài cây nữa. Sưng đen bắt đầu biến mất, miệng vết thương chảy ra rất nhiều máu đen ngòm, hơn nữa cực kỳ thối. Sắc mặt cô gái đã tốt hơn chút, nhưng trắng bệch dọa người. Sau một trận bận rộn, đầu Kỷ Nhan cũng đầy mồ hôi.
"Xảy ra chuyện gì?" Tôi vội hỏi Kỷ Nhan, cậu ấy thu hồi ngân châm, lau mồ hôi.
"Không rõ lắm, nhìn qua như trúng độc, nếu không trích máu ra cô ấy sẽ ngạt thở. Nhưng hiện giờ mặc dù tốt hơn, song khẳng định trong khoảng thời gian này cổ họng cô ấy sẽ không cách nào phát ra tiếng nữa, càng miễn bàn đến ca hát." Thần sắc Kỷ Nhan ảm đạm nói. Đương nhiên, chúng tôi cũng không quá lớn tiếng. Loại chuyện này phải xem đương sự đã, nếu báo cảnh sát kỳ thật cũng có thể lập án.
Bởi vì cứu cô bé kia, Kỷ Nhan thoáng cái đã gây sự chú ý của các nữ sinh chung quanh, soạt một cái đã bị vây quanh, hỏi cái này hỏi cái nọ, hoàn hảo Lý Đa kéo Kỷ Nhan ra, cũng giới thiệu đơn giản, chúng tôi mới có thể chạy thoát.
"Vị trí của Ngụy Hiểu Tuyết không thể làm gì khác hơn là tạm thời để Lăng Phượng thế vào thôi." Thầy Cố khoanh tay trước ngực, thở dài. Hóa ra cô gái xảy ra chuyện tên là Ngụy Hiểu Tuyết, thật đáng thương, luyện lâu như vậy bỗng dưng vì sự cố mà tụt lại. Khi Ngụy Hiểu Tuyết được đưa đến bệnh viện phụ cận, những nữ sinh bên cạnh bắt đầu nghị luận.
"Không biết việc này giải quyết thế nào, tớ thấy tám phần là Lăng Phượng hạ độc."
"Đúng vậy, cậu nói có thể có cảnh sát đến hay không."
"Khó nói, có điều không sao cả, Lăng gia có cả đống tiền." Các nữ sinh thừa dịp thời gian nghỉ, tụ một đám kề tai nói nhỏ, tuy nói là kề tai nói nhỏ, kỳ thật thanh âm lớn đến tôi cũng có thể nghe thấy chút. Lúc này Lăng Phượng đã thay quần áo xong từ nơi này đi qua, đầu chưa hề chuyển, lỗ mũi phát ra một tiếng hừ, tiếp theo bỏ một câu "ghen ăn tức ở". Rồi đến chỗ thầy Cố.
Tổng nhân số của dàn hợp xướng cũng không nhiều, bởi vì mỗi lần dư người, độ khó khi biểu diễn cũng gia tăng một phần, trừ Lăng Phượng, Lý Đa, Lữ Lục ba người, còn có bảy người khác. Nếu hợp lại mặc dù nói là dàn hợp xướng, kỳ thật lên hát cũng chỉ mười người. Thầy Cố ở một bên chỉ huy, hơn nữa bên cạnh còn có ghi âm, để cho các cô ấy tự mình nghe lại, tìm xem khuyết điểm.
Nghe nói là danh sách bài hát lần này có ba bài được chọn, bởi vì là hợp xướng nhỏ, cho nên danh sách bài hát chọn lựa cũng không nhiều mấy. Ba bài được chọn lần lượt là 《 Tổ Quốc Tôi 》, 《 Trung Hoa tôi yêu 》và 《 Ẩm Tửu Ca 》. Chúng tôi đứng ngoài cửa nghe các cô ấy biểu diễn, quả thật rất êm tai, khó trách dàn hợp xướng của trường này vô cùng nổi tiếng. Sau buổi diễn luyện ngắn ngủi, thầy Cố gọi tất cả lại cùng nghe ghi âm, để tìm xem có chỗ nào thiếu sót. Chúng tôi cũng đi. Một cô gái trong đó đến nhà vệ sinh, nhà vệ sinh ở lầu bốn.
Ghi âm chạy một nửa, đột nhiên thanh âm có chút khác thường, trong hợp âm mỹ lệ hình như có thanh âm nào khác, hơn nữa không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nghe thấy được. Vì vậy thầy Cố cho chạy chậm lại phần tiếng động nọ.
"Một tiếp một, màn che đã vén lên, cô gái xinh đẹp nhảy múa trong gió, nhưng không cách nào hát ra bài ca." Chạy tới chạy lui chỉ có một câu này. Trên mặt mọi người đầy màu sắc sợ hãi, bởi vì lúc tập luyện bức rèm kéo lên, phòng tập luyện không sáng sủa mấy.
"Có thể là tạp âm lẫn vào thôi, mọi người đừng để ý, tiếp tục, chúng ta không còn nhiều thời gian lắm." Thầy Cố vỗ vỗ tay, xem xét lại một chút, nhưng phát hiện thiếu một người, hóa ra cô gái đi nhà xí vẫn chưa về. Thầy Cố không thể làm gì khác hơn là tự mình đi tìm cô ấy, bọn học sinh thì nghỉ ngơi trò chuyện tại chỗ.
"Nghe nói nơi này từng có một tiền bối tự treo cổ, "Lữ Lục mặt mang vẻ u sầu nói, "Chính là 20 năm trước, các chị ấy là diễn viên hợp xương ưu tú nhất của trường, nhưng một người trong đó lại kết thúc sinh mệnh như vậy."
"Treo cổ cũng không có gì đặc biệt nhỉ." Tôi hỏi. Lúc này Lý Đa thần bí trả lời.
"Anh không biết đó, cô ấy từ mái nhà nhảy xuống, nhưng không phải dùng sợi dây thắt cổ mình, mà là." Cô ấy còn chưa nói hết, tôi nghe thấy cửa sổ của bức rèm được vén lên phát ra tiếng đập bang bang, tựa hồ có người vỗ nó vậy. Cả phòng tập luyện an tĩnh lại, tiếng bang bang cứ quanh quẩn ở chỗ này, Kỷ Nhan cùng tôi đi tới, mấy cô bé bên cạnh đều sợ tránh sang một bên.
Tôi chậm rãi qua đó mở bức màn, đầu tiên nhìn thấy chính là một bàn tay.
Nó không ngừng đập cửa sổ, phía trên đầy vệt máu, tôi kéo toàn bộ bức màn ra, một người bị treo bên ngoài, chính là cô gái đi nhà xí vừa rồi.
Chúng tôi xem chừng là bị lưỡi câu cá móc lên thì phải.
Hiện giờ chính là, hai tay cô gái đau đớn đập cửa sổ, hai chân đạp loạn, giống như cá bị câu lên, liều mạng mà bất lực giãy giụa, đầu ngẩng cao, trong cổ họng móc một sợi dây câu nhỏ, hơn nữa phun máu ra ngoài. Máu bắn trên cửa sổ. Chúng tôi đều sợ ngây người.
"Mau cứu người đi!" Vẫn là Kỷ Nhan hô to một câu, tiến lên mở cửa sổ, mọi người mới tỉnh táo lại, ba chân bốn cẳng đi hỗ trợ, nhưng rất khó để đưa cô ấy xuống, hơn nữa cô gái run rẩy kịch liệt, chỉ có thể phát ra thanh âm hư hư, đợi đến khi người phía trên cắt sợi dây móc yết hầu cô ấy rồi, cô ấy đã không nhúc nhích nữa. Thi thể được đưa vào.
"Cô gái xinh đẹp nhảy múa trong gió, nhưng không cách nào hát ra bài ca" Lữ Lục một bên khóc, một bên thấp giọng thì thầm.
"Tiền bối kia, chính là tự sát như vậy." Lý Đa chậm rãi nói. Nếu vừa rồi trúng độc còn chưa tính là quá nghiêm trọng, vậy lần này đã xảy ra chuyện chết người, mọi thành viên dàn hợp xướng đều bị cái bóng bao phủ, phần lớn đều khóc.
Cảnh sát rất nhanh đã tới, đặt ra nghi vấn với mọi người, đột nhiên Lăng Phượng cao giọng hét lên: "Đủ rồi! Cảnh sát căn bản vô dụng, tất cả chúng ta đều sẽ bị giết hết!" Một nữ cảnh sát cố gắng đè cô ấy lại, nhưng chẳng ăn thua gì, bởi vì còn có mấy nữ sinh nữa cũng phát ra tiếng kêu gào cùng loại. Cảnh tượng một mảnh hỗn loạn. Máy ghi âm bỗng vang lên, như trước là thanh âm vừa rồi, kỳ ảo dễ nghe.
"Khi màu trắng biến thành màu đỏ, công chúa trầm mặc." Tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, phòng huấn luyện to như vậy có thể nghe thấy thanh âm sàn sạt của máy ghi âm. Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn radio, phảng phất như nơi đó sắp xuất hiện quái vật vậy. Lăng Phượng quái lạ thừa dịp cảnh sát phân tâm, chạy ra ngoài.
"Tôi không muốn ở lại đây chờ chết!" Tôi cùng Kỷ Nhan đuổi theo, nhưng cô ta chạy rất nhanh, chúng tôi kéo lấy cô ấy. Khi Lăng Phượng đi tới cửa lầu hai, bỗng dưng một trận gió thổi tới, tượng thạch cao vốn đặt ở chỗ quẹo cầu thang ngã xuống mặt đất, bể nát. Ngay sau đó, chân Lăng Phượng trợt một cái, cả người từ cầu thang bay ra ngoài, Kỷ Nhan không kịp kéo, cô ta ngã xuống, mặt sau hướng xuống mảnh nhỏ tượng thạch cao nằm bên dưới, bất động, chờ chúng tôi đi xuống lật cô ấy qua, phát hiện cổ họng cô ta đã bị một mảnh tượng lớn cắm xuyên qua, mảnh thạch cao đều bị máu nhuộm thành màu đỏ. Lăng Phượng trừng to mắt, mang theo khó hiểu và mờ mịt rời đi.
"Khi màu trắng biến thành màu đỏ, công chúa trầm mặc." Mọi người bắt đầu yên lặng lẩm nhẩm. Hơn 10 phút ngắn ngủi, cư nhiên đã liên tục chết hai người. Ngay cả các cảnh sát đều có chút khiếp sợ. Sắc mặt của tất cả thành viên dàn hợp xướng đều thay đổi, Lý Đa khá hơn, chỉ nhíu chặt mày không nói lời nào. Lữ Lục một mình ngồi bên cạnh, sắc mặt tái nhợt. Cảnh quan đi tới xem nhà vệ sinh lầu bốn cũng trở về, không hề có bất cứ dị thường nào, họ tìm được đầu kia dây câu trong cổ họng cô bé kia ở một chỗ khác trên ống nước của mái nhà. Mặt trong cổ họng là móc sắt, cũng vốn là của câu lạc bộ câu cá để lại trong phòng chứa đồ lầu bốn.
"Quá kỳ quái." Kỷ Nhan nhìn tôi nói, "Mỗi lần tiếng ca kia vang lên sẽ có người chết, hơn nữa người đầu tiên là dùng lưỡi câu thắt cổ mình, người thứ hai nhìn qua lại như ngoài ý muốn. Hơn nữa Lăng Phượng vốn là người thay thế, nếu cô gái tên Ngụy Hiểu Tuyết vừa rồi cổ họng không đột nhiên xảy ra chuyện, hợp xướng vừa rồi không tới lượt cô ta.
"Ý của cậu là, mười người hợp xướng vừa rồi, thậm chí," Tôi đè thấp giọng, "Thậm chí kể cả Lý Đa đều gặp nguy hiểm."
"Đích xác, vừa rồi Lăng Phượng là người thứ hai đứng bên trái, mà người thứ nhất, là cô gái chết đầu tiên."
"Người thứ ba là ai?" Tôi nhịn không được hỏi. Kỷ Nhan lắc đầu.
"Không nhớ rõ, chỉ biết Lý Đa và cô gái tên Lữ Lục kia đứng thứ năm và thứ sáu. Tớ nghĩ tốt nhất nên làm rõ ràng dàn hợp xướng 20 năm trước tới cùng đã xảy ra chuyện gì." Tôi cũng gật đầu. Lạc Lôi quyết định về tòa soạn trước điều tra, còn tôi và Kỷ Nhan quyết định nán lại đây, để xem có đầu mối gì.
Bảy cô gái còn lại vẫn đứng ở phòng tập luyện, xảy ra loại chuyện này, buổi diễn ban đầu đương nhiên hủy bỏ, hơn nữa tin tức bị phong tỏa chặt chẽ, trường học chính là như vậy, nếu như một học sinh nào đó nhận được thành tựu gì, tỷ như gần đây nữ sinh kia nhận được nhiều giải thưởng phát minh, họ liền tuyên dương khắp nơi, cũng không kiểm tra xem có phải sự thật hay không, nhưng chỉ cần là chuyện có ảnh hưởng đến danh dự nhà trường, liền hận không thể ngay cả y phục trên người cũng lột xuống, che che giấu giấu. Trước sau tới mấy vị lãnh đạo, đều thầm thì cùng đội cảnh quan. Đương nhiên, chúng tôi cũng theo lệ bị tiến hành gặng hỏi, sau khi không có kết quả, bị bắt nán lại đây, không thể tùy ý hành động.
Trong vài người đến sau, có hai người khiến tôi và Kỷ Nhan chú ý.
Một nam một nữ này quả thật vô cùng khác thường.
Nam tên Lăng Thủy Nguyên, đương nhiên, ông ta chính là cha của Lăng Phượng, ông ta nhìn qua vô cùng trẻ tuổi, nào giống người có con gái 20 tuổi, nhưng đối mặt với cái chết thảm của con gái yêu, ông ta mặc dù bi thương, nhưng cực lực khắc chế, phối hợp cảnh sát điều tra. Ông ta lại cố ý nhìn Lữ Lục vài lần, nhưng rất nhanh lại dời sang chỗ khác, nhưng Lữ Lục vẫn cứ nhìn ông ta.
Chúng tôi sở dĩ chú ý ông ta, kỳ thật hoàn toàn là vì thái độ của thầy Cố với ông ấy. Không biết các bạn có từng thấy qua câu kẻ thù gặp lại, mắt long sòng sọc chưa. Tóm lại thầy Cố vừa nhìn thấy Lăng Thủy Nguyên quả nhiên hai mắt đỏ bừng, về căn bản cắn chặt, thậm chí khóe miệng đều co quắp. Nhưng khi Lăng Thủy Nguyên đi tới nói chuyện với hắn, thầy Cố lại khôi phục thái độ bình thường, tỉnh táo lại, điểm ấy, tôi và Kỷ Nhan cũng chú ý tới.
Đêm thứ 27 - Dàn hợp xướng (2)
Mà người thứ hai, cũng chính là mẹ của nữ sinh lúc đầu bị thương cổ họng. Thầy Cố chỉ gọi bà là mẹ của Diêu Diêu. Chúng ta cũng tạm gọi như vậy nhé.
Người mẹ này bình tĩnh ngoài dự liệu của chúng tôi, chỉ đến hỏi về con gái, không, hoặc nói là tựa hồ đến để xác nhận thương thế của con gái.
"Diêu Diêu có phải trước kia diễn tập thì cổ họng xảy ra vấn đề không?" Bà ta hỏi vô cùng vội vàng, bản thân của không cũng phát hiện không đúng, vội vàng lấp liếm nói: "Con bé không có vấn đề gì lớn chứ?" Thầy Cố an ủi bà ta vài câu, bà ta cũng an tâm, vuốt phẳng quần áo, xoa xoa mồ hôi trên trán. Tôi và Kỷ Nhan nói với nhau, chúng tôi có cùng suy nghĩ, đó chính là bà mẹ của Diêu Diêu này nhất định biết thứ gì đó.
Khi bà ta muốn rời đi, tôi và Kỷ Nhan chặn bà ta lại. Bởi vì mới đầu mọi người có giới thiệu với bà ta, Kỷ Nhan đã cứu Diêu Diêu, người mẹ này vẫn cảm ơn, song lại có chút mùi vị qua loa lấy lệ.
"Không cần cám ơn, kỳ thật con gái bà không cần tôi cấp cứu mấy ngày nữa máu độc nọ cũng sẽ tự mình đẩy ra hết đúng không, tôi chẳng qua nhất thời nóng lòng mà thôi. Tin rằng con gái bà hiện giờ đã không còn gì đáng ngại."
Mẹ của Diêu Diêu thoáng sửng sốt, lạnh mặt nói: "Nhà của tôi còn nồi canh hầm, nếu không có gì tôi về trước đây." Nói xong liền muốn chạy.
"Chúng tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với bà." Kỷ Nhan như trước cười nói, "Tôi tin bà cũng không muốn nhìn thấy những cô gái cùng tuổi với con gái bà đây chết thảm nhỉ, tôi hy vọng bà kể hết những gì mình biết cho chúng tôi." Mẹ của Diêu Diêu như trước không nói lời nào, chỉ đứng ở đầu cầu thang, nhìn chằm chằm bộ thi thể phủ vải trắng nọ thật lâu không nói gì.
"Chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi." Bà ta rốt cuộc nói. Ba người vòng qua đám đông, ở hành lang cách đó không xa trò chuyện.
"Tôi thật sự bất lực, tôi chỉ muốn bảo trụ Diêu Diêu nhà chúng tôi, kỳ thật tôi nghĩ các cậu đã đoán được, thành thật mà nói, tôi thả một loại thuốc đặc biệt trong nước uống giữa trưa của Diêu Diêu, trong thời gian ngắn có thể làm cho người ta không thể phát ra tiếng, chỉ cần hôm nay nó đừng tham gia biểu diễn hợp xướng gì, nó sẽ không xảy ra chuyện."
"Bà không cảm thấy quá ích kỷ sao, hai cô gái chết thảm kia cũng vô tội." Tôi nhịn không được chất vấn bà ta. Ai ngờ mẹ của Diêu Diêu cười lạnh một tiếng, tiếng cười kia thiếu chút nữa khiến tôi phát run.
"Vô tội? Có thể bọn nó vô tội, nhưng những đứa đồng lứa khác của bọn nó thì khó nói. Cho các cậu biết, tôi 20 năm trước, cũng là thành viên của dàn hợp xướng trường này, tôi đã từng tận mắt thấy thảm kịch nọ, thảm kịch kia căn bản vốn không phải phát sinh, cũng là 10 người, nhưng chỉ có tôi còn sống." Lời của bà ta khiến chúng tôi thất kinh.
"Người đầu tiên chết chính là Phong Linh, cô ấy mặc dù họ Điền, nhưng chúng tôi đều thích gọi cô ấy là Phong Linh, bởi vì cô ấy có thanh âm êm tai nhất trong dàn hợp xướng, tựa như tiếng chuông gió vậy, thanh thúy êm tai, nhắm mắt lại nghe cô ấy hát, cả người đều sẽ trầm tĩnh lại, hơn nữa cô ấy mặt mũi vô cùng xinh đẹp, thành tích ưu tú, cô ấy cơ hồ là một cô gái vô cùng hoàn mỹ, người theo đuổi cô ấy không sao kể xiết, khi đó cô ấy còn thường xuyên mang theo em trai mình đến trường học.
Mọi người trong dàn hợp xướng đều biết, ý trung nhân của Phong Linh là ai, chính là thầy của dàn nhạc chúng tôi năm đó, cũng chính là người đàn ông đứng đối diện kia." Mẹ của Diêu Diêu chỉ về phía trước. Chúng tôi nhìn theo, cư nhiên chính là Lăng Thủy Nguyên. Khó trách ông đặt tên cho con gái là Lăng Phượng.
"Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, vốn chuyện tình cảm của người đàn ông kia và Phong Linh chỉ có chúng tôi cùng số ít chị em biết được, cũng không biết ai đâm chọt ra ngoài. Cậu phải biết rằng, trường học thời ấy đối với loại chuyện này vẫn không cách nào dễ dàng tha thứ, hơn nữa Lăng Thủy Nguyên chính là thầy giáo. Sự tình lập tức dấy lên tin đồn, người đầu tiên tung ra là ai đã không còn quan trọng nữa.
Chủ nhiệm khoa thời ấy tôi đã không nhớ là ai nữa, chỉ biết là một người phụ nữ trung niên thường xuyên cáu tiết." Nói tới đây, mẹ Diêu Diêu bỗng dưng ngượng ngùng cười cười, "Đây vốn là từ ngữ mà con gái tôi bây giờ thường dùng để hình dung tôi."
"Lạc đề rồi, chủ nhiệm khoa buộc Phong Linh viết kiểm điểm, thậm chí còn muốn để toàn bộ nhà trường đều biết, nói muốn lấy cô ấy làm gương, để chỉnh đốn tác phong và kỷ luật trong trường. Dàn hợp xướng cũng bị đình chỉ tạm thời. Hơn nữa Lăng Thủy Nguyên khi đó cư nhiên còn nói chia tay Phong Linh, mặc dù nói là trăm ngàn áp lực, nhưng trên thực tế việc này mới đả kích Phong Linh nặng nhất. Ngày đó tự sát, cô ấy trước sau nói với tôi, giọng của cô ấy đã hại cô ấy. Chúng tôi còn an ủi cô ấy, kết quả sáng ngày thứ hai, chúng tôi liền phát hiện cô ấy dùng dây câu và lưỡi câu treo mình chết trên mái nhà. Việc này bị phía nhà trường qua loa chấm dứt, bởi vì người nhà Phong Linh đều ở vùng khác, lúc ấy đưa tang em trai của cô khóc thật sự rất dữ dội, hơn nữa cực kỳ thù hằn nhìn chúng tôi.
Chúng tôi đều tưởng rằng sự việc đã kết thúc, nhưng mà, trong một lần tập luyện chung của dàn hợp xướng, tôi vì cảm mạo không đến được, tránh thoát một kiếp, nhưng chị em của tôi, lại tươi sống chết cháy trong phòng tập luyện. Về sau mặc dù phía nhà trường cực lực che giấu, nhưng tôi vẫn biết, phòng tập luyện bị người khóa cửa ngoài, tưới xăng lên. Khi thi thể họ được nâng ra, đều là loại bộ dáng thống khổ bụm yết hầu, những ngày về sau, tôi vẫn luôn trong cơn ác mộng, có đôi khi mơ thấy Phong Linh, có đôi khi mơ thấy những chị em này của tôi. Mãi đến khi gặp chồng tôi, kết hôn sinh con xong mới yên lòng lại. Nhưng tôi chưa từ bỏ ý định, mặc dù mọi người đồn là Phong Linh trở về trả thù, nói cô ấy trả thù người nói ra chuyện này. Nhưng tôi tuyệt đối không tin!"
"Ồ? Tại sao?" Kỷ Nhan đột nhiên hỏi, mẹ Diêu Diêu sửng sốt, quay đầu cắn môi nói: "Dù sao Phong Linh cũng không phải người như thế, bởi vì cô ấy hôm qua đã báo mộng bảo tôi ngàn vạn lần đừng để Diêu Diêu đi tập luyện." Bà ấy nói tới đây, đột nhiên rơi nước mắt.
"Được rồi, Phong linh thỉnh thoảng sẽ hát một ca khúc, hình như lời phía trước là thế này 'Màn che đã vén lên, một tiếp một, cô gái xinh đẹp nhảy múa trong gió, nhưng không cách nào hát ra bài ca. Khi màu trắng biến thành màu đỏ, công chúa trầm mặc.' phía sau còn gì không?" Kỷ Nhan hỏi bà, nhưng mẹ Diêu Diêu vẻ mặt nghi ngờ.
"Đây là bài thơ, nhưng không phải Phong Linh thường xuyên hát, hình như là em trai của cô ấy viết, em trai cô ấy rất tài hoa, tuổi không lớn, nhưng cư nhiên lại viết lời bài hát, về sau Phong Linh tìm được Lăng Thủy Nguyên sáng tác ca khúc. Tôi nhớ kỹ phía sau còn có, hình như là." Bà chậm rãi nhớ lại, nhưng lúc này phòng tập luyện đối diện lại sôi sục. Mọi người vọt vào. Trong lòng tôi và Kỷ Nhan trầm xuống, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện?
Quả nhiên, máy ghi âm vốn đã bị rút phích cắm lại vang lên.
"Tim đã vỡ nát đâm xuyên qua cổ họng em, nhìn em và anh vô lực nói tiếng yêu." Mẹ của Diêu Diêu cơ hồ đồng thời niệm ra câu này với máy ghi âm. Nhưng bà kỳ quái nói câu, đây không phải giọng của Phong Linh. Chúng tôi sững sốt, ai cũng không rõ thế này ám chỉ gì. Một nữ sinh sắc mặt tái nhợt, vóc người cao ráo môi khô nứt, đại khái đã khát nước, cầm một ly thủy tinh đi rót chút nước uống.
Kỷ Nhan nhìn cô bé. Bỗng dưng nghĩ tới gì đó, lập tức quát với cô gái: "Buông ly!" Cũng chạy về hướng cô gái.
Nhưng đã quá muộn.
Chúng tôi nghe thấy thanh âm ầm một tiếng nổ tung, mới vừa đưa ly thủ tinh đến bên mép cô gái hiện giờ đã nằm trên mặt đất, hai tay bưng cổ họng, không ngừng hộc máu ra ngoài. Bên người đều là bột thủy tinh vỡ. Ly thủy tinh cư nhiên đã phát nổ, toàn bộ mảnh nhỏ bắn vào trong cổ họng cô bé. Cô gái như bị điện giật thống khổ run rẩy trên mặt đất, hai chân không ngừng đá tủ bên cạnh, từng chút từng chút, cổ họng bị thủy tinh đâm thủng không phát được bất luận tiếng động gì. Nhưng chúng tôi không có chút biện pháp nào, thậm chí ngay cả giảm bớt đau đớn cho cô bé cũng không thể làm được. Đợi đến khi bác sĩ lên, cô bé đã tắt thở. Mọi người bắt đầu khóc thành tiếng, ngay cả tôi cũng không nhịn được đứng chết trân tại chỗ. Kỷ Nhan không lộ biểu cảm gì, chỉ vuốt lại đôi mắt mở to của cô gái. Còn lại bảy người, mỗi người đều vô thần ngồi trên mặt đất, Lý Đa luôn kiên cường, tựa hồ cũng đánh hơi được mùi trên lưỡi hái tử thần, song cô vẫn như cũ an ủi Lữ Lục. Kỷ Nhan nhìn Lữ Lục một chút, đi qua hỏi.
"Mấy giờ rồi?"
Lữ Lục hồi phục tinh thần, nhìn đồng hồ một chút, nhỏ giọng trả lời: "Gần năm giờ rồi." Kỷ Nhan bảo hai người họ ngồi xuống xong, cũng nói vài câu an ủi. Cảnh sát hồi lâu sau thông báo giải quyết theo sự cố ngoài ý muốn, mặc dù họ cũng hiểu sự cố ngoài ý muốn này cũng quá ngoài ý muốn rồi.
Ba cô gái đã chết trừ Lăng Phượng ra hai người còn lại chúng tôi hỏi, quả nhiên, cô gái bị lưỡi câu móc chết là con gái của chủ nhiệm khoa năm đó, cư nhiên gần 40 tuổi mới sinh được, cho nên được người nhà coi như minh châu trong tay, mà cô gái vừa rồi bị ly nổ chết cũng là con gái của người từng sỉ nhục ngay mặt và tát Phong Linh một bạt tai, nghe nói người này cũng rất thích Lăng Thủy Nguyên.
"Loại trả thù này tựa hồ quá mức ác độc, tớ chung quy cảm thấy tựa hồ còn có chuyện khác ẩn giấu trong đó." Kỷ Nhan sau khi biết thân thế của mấy người nọ, nghi hoặc nói, tôi cũng cảm thấy kỳ quái, nếu muốn trả thù, dùng loại hình thức này dường như quá mức tàn nhẫn, chẳng lẽ chỉ vì để những người đó biết được nỗi đau khổ mất đi thân nhân? Chúng tôi lại đi thăm dò mấy người còn lại, quả nhiên ngoại trừ Lý Đa và Lữ Lục, cha mẹ của họ đều có liên quan hoặc nhiều hoặc ít tới cái chết của Phong Linh.
"Những cô bé này đều là ai chọn vào dàn hợp xướng?" Kỷ Nhan đột nhiên hỏi tôi. Tôi nghĩ một chút, chợt giật mình hỏi: "Cậu là nói Cố Bằng?"
Kỷ Nhan im lặng không nói, hồi lâu sau mới trả lời: "Cậu nhớ Phong Linh từng có một em trai không, hình như nếu sống đến bây giờ, vừa vặn xấp xỉ tuổi Cố Bằng, hơn nữa cậu cũng nhìn thấy, ánh mắt ông ta nhìn Lăng Thủy Nguyên, có lẽ trên ý nghĩa nào đó mà nói, em trai của Phong Linh có khả năng tập trung sự thù hận trên người Lăng Thủy Nguyên." Vừa nghĩ vậy tựa hồ khá hợp lý, nếu muốn chứng thật, nhất định phải điều tra tư liệu về Cố Bằng một chút. Lúc này, tôi nhận được một cuộc điện thoại, là Lạc Lôi gọi tới.
Dựa theo Lạc Lôi tra tìm, quả thật trường học này từng có chuyện thành viên dàn hợp xướng trong lúc tập luyện bị hỏa hoạn chết cháy, hơn nữa thời gian chính là hôm nay.
Tư liệu của Cố Bằng nhanh chóng thăm dò được, phương diện này tôi làm việc ở tòa soạn nhiều ít có chút ưu thế, quả nhiên như Kỷ Nhan suy nghĩ, tài liệu của ông ta chỉ có sau khi trưởng thành, hơn nữa ông ta không phải người địa phương mà nhận lời mời từ vùng khác, tất cả thành viên của dàn hợp xướng phần lớn đều là ông ta chủ động mời, những có gái đó dưới sự khuyên nhủ trường kỳ của ông ta mới gia nhập dàn hợp xướng. Tại sao nói là phần lớn, bởi vì Lý Đa không phải, Lý Đa đi theo Lữ Lục tới.
Lúc này, xảy ra chuyện càng làm chúng tôi không ngờ tới. Lăng Thủy Nguyên chẳng biết nói gì với Cố Bằng, đến nỗi khiến người này đột nhiên tính tình đại biến, cư nhiên đánh nhau. Thật vất vả tách họ ra, Cố Bằng cao giọng kêu "Chị tao sẽ không tha thứ cho mày." Người ở chỗ này đều kinh ngạc, kể cả mẹ của Diêu Diêu cùng Lăng Thủy Nguyên. Cố Bằng cũng tự phát giác mình lỡ lời. Vội vàng muốn chạy vào phòng tập luyện. Nhưng tôi và Kỷ Nhan đã tiến lên bắt được tay ông ta.
"Ông chính là em trai của cô ấy? Vì trả thù làm như vậy đáng sao?" Kỷ Nhan phẫn nộ hô, Cố Bằng ngây dại, lập tức hung tợn hất tay, từ trong ngực móc ra một con dao găm, hướng Lăng Thủy Nguyên đâm tới. Hơn nữa bắt ông ta làm con tin đi về hướng góc tường.
"Đều là vì mày, tao biết mày hại chết chị tao." Cố Bằng một bên khóc, một bên kề dao găm sít sao lên cổ Lăng Thủ Nguyên. Lăng Thủy Nguyên im lặng không nói gì, phảng phất như cam tâm tình nguyện chịu chết vậy. Cảnh sát ở đây đều rút súng chỉa về phía Cố Bằng, cũng bảo hắn buông dao găm. Hiện trường tiến vào trạng thái giằng co.
Lực chú ý của mọi người đều đặt trên hai người này, phòng tập luyện phía sau lại xuyên qua thanh âm vừa rồi.
"Em chờ mong, như chim chóc vậy, bay lượn trên bầu trời." Cố Bằng thoáng ngây người, thả Lăng Thủy Nguyên ra, một cảnh sát lập tức kéo Lăng Thủy Nguyên. Cảnh sát vây quanh hắn, Cố Bằng đảo mắt nhìn bốn phía, nhìn chúng tôi rồi lại dường như đang nhìn ai đó.
"Tôi đi, cừu hận này vĩnh viễn sẽ không biến mất." Nói xong, từ cửa sổ trên lầu nhảy tung người nhảy xuống, lúc chúng tôi chạy xuống lầu, phát hiện đầu hắn đã đập vào đá chết mất rồi.
"Kết thúc." Tôi nhìn thi thể Cố Bằng, thở dài một hơi.
Nhưng Kỷ Nhan vẫn cau mày như trước. "Thật sự kết thúc? Tớ vẫn cảm thấy tựa hồ có rất nhiều nghi hoặc, nhưng không thể nói được là từ đâu." Tôi vỗ vỗ cậu ấy, "Đừng nói nữa, có lẽ cậu đa nghi thôi."
Sự tình nhìn qua thật sự đã kết thúc. Máy ghi âm quả thực không vang lên nữa, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Lý Đa cũng mang theo Lữ Lục đi ra.
"Ông ấy rốt cuộc làm thế nào giết được ba cô gái kia, tớ vẫn nghĩ mãi không rõ." Kỷ Nhan trước sau vẫn cảm giác không hài lòng. Lý Đa kéo tay cậu ấy làm nũng nói: "Đừng quan tâm nữa, dù sao chẳng phải đã giải quyết cả rồi à."
"Các cậu về trước đi, tôi điều tra tiếp một chút, trước sau vẫn có chút lo lắng." Nói xong, cậu ấy giựt tay Lý Đa ra, bảo tôi đưa các cô ấy trở về, còn mình xoay người lại. Tôi đành phải lái xe đưa các cô ấy trở về phòng ngủ.
Trở lại tòa soạn, còn chưa ngồi ổn định, Kỷ Nhan liền gọi điện thoại cho tôi.
"Trong những nữ sinh chết cháy 20 năm trước, có một người họ Cố đấy." Câu nói đầu tiên của cậu ấy khiến tôi cảm thấy kỳ quái.
"Ông ta đích thật là vì chị gái báo thù, nhưng không phải Phong Linh, là một trong những người bị chết cháy trong tai nạn đó." Kỷ Nhan sốt ruột hô.
"Ý của cậu là, chẳng lẽ?" Tôi cũng kinh hãi.
"Đúng vậy, cậu mau chóng trở lại đây, đến phòng tập luyện, tớ chờ cậu, nhớ kỹ, đừng nói cho Lý Đa." Nói xong cậu ấy liền cúp máy. Tôi lái xe trở lại phòng tập luyện, lúc này đã hơn 7h tối. Trường học vô cùng náo nhiệt, trong bóng đêm khắp nơi đều là những cặp tình nân, tôi chợt nhớ tới cô bé tên Phong Linh kia, có lẽ cô ấy sinh muộn 20 năm thôi, căn bản không xảy ra loại bi kịch này.
Đến phòng tập luyện, trái ngược với bên ngoài, cực kỳ im ắng, quả nhiên, Kỷ Nhan đang đứng ở cửa chờ tôi. Thấy tôi tới, lập tức chào đón.
"Cố Bằng không phải em trai Phong Linh, nghe nói, lần đó hỏa hoạn là Lăng Thủy Nguyên phóng, vì để trả thù nữ sinh trong dàn hợp xướng nói ra bí mật, khả năng Cố Bằng là vì việc này mới muốn giết Lăng Thủy Nguyên, còn nữa, cậu biết ai là người đầu tiên vào dàn hợp xướng không?" Tôi lắc đầu, Kỷ Nhan nghiêm nghị nói: "Là Lữ Lục."
"Việc này nói lên gì?" Tôi cũng kỳ quái nói.
"Tớ từng hỏi Lý Đa, Lữ Lục là từ nước ngoài chuyển về, tất cả tài liệu đều trống rỗng, hơn nữa cũng không ở trong trường học, cô ta ở bên ngoài thuê nhà ở." Tôi nghĩ một chút, quả thật, buổi chiều lúc tiễn cô ấy về cô ấy đã từ chối.
"Hơn nữa, lại có một cô gái trên đường về nhà bị ô tô đâm chết rồi." Câu cuối cùng của Kỷ Nhan khiến tôi giật mình.
"Nhớ Diêu Diêu không, mẹ của cô ấy tìm tớ, cô bé kia bây giờ đã mất tích, một mình rời khỏi bệnh viện," đèn phòng tập luyện đột nhiên sáng bừng lên. Hơn nữa truyền ra tiếng ca du dương.
Kỷ Nhan nhìn tôi một chút, tôi biết, ý của cậu ấy là muốn lên đó, mặc dù tôi cực kỳ không muốn.
Chúng tôi cơ hồ là lần mò đi lên, phòng tập luyện lầu ba quả nhiên sáng đèn, bên trong còn có tiếng ca. Vừa đi vào nhìn, cư nhiên có hai người.
Một người là cô gái tên Diêu Diêu kia, một người khác, chính là Lữ Lục. Các cô ấy phảng phất như căn bản không hề giật mình với việc chúng tôi đến.
"Tôi biết anh sẽ còn trở lại mà." Lữ Lục nhìn Kỷ Nhan cười nói, khác với ban ngày, hoàn toàn không có loại cảm giác ngây ngô nữa, phảng phất như đổi thành người khác. Diêu Diêu bên cạnh cũng chỉ cười đứng đó không nói lời nào.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Kỷ Nhan lớn tiếng hỏi.
"Không cần phải dữ dằn như vậy, dù sao chị gái đã trở lại, thứ đáng chết, đều chết hết rồi." Giọng điệu Lữ Lục vững vàng, thanh âm thanh thúy quanh quẩn trong phòng tập luyện.
"Ngươi mới là em trai của Phong Linh?" Tôi cũng kinh ngạc, không phải em trai sao. Lữ Lục cười cười, bỏ quần áo đi, hắn cư nhiên là nam, nhưng cho dù nam cải nữ trang, hắn hiện giờ cũng đã hơn 30 tuổi rồi mà.
"Đau buồn hoặc kích thích cực độ, có thể khiến người ta ngừng sinh trưởng, đồng thời cũng sẽ không biến hóa." Lữ Lục phảng phất như biết tôi nghĩ cái gì, như trước cười giải thích.
"Tôi chẳng qua dựa theo ý nguyện của chị gái mà làm thôi, tôi và chị vừa muốn báo thù, khiến những kẻ đó biết mùi vị đánh mất người thân, đồng thời, chị cũng muốn trở về, nhưng mà, chị cần một thân thể. Cho nên chị ấy mới báo mộng cho người đàn bà kia." Tôi nhìn Diêu Diêu một chút, cô ấy hình như bộ dáng có chút biến hóa so với ban ngày, tựa hồ hấp dẫn hơn nhiều.
"Cậu biết rốt cuộc là ai truyền ra chuyện của chị tôi và người đàn ông kia không, chính là mẹ của Diêu Diêu kia, thật đúng là chẳng biết xấu hổ mà, ghen ghét khiến cô ta bán đứng người bạn tốt nhất. Thuốc cô ta cho con gái uống đều dựa theo phương pháp chị tôi báo mộng cho để phối, cô ta ngây thơ tưởng rằng chị tôi đã tha thứ cho cô ta, kỳ thật chỉ là con gái cô ta thích hợp để làm vật chứa nhất mà thôi." Tôi và Kỷ Nhan đều hoảng sợ không nói gì, không có biện pháp trả thù nào tốt bằng việc biến những người thân thương thành người qua đường hờ hững, quả thực sống không bằng chết.
"Tôi rất khó hiểu, lúc chiều cậu tựa hồ đã nhìn thấu được tôi." Lữ Lục rốt cuộc thay đổi vẻ mặt.
"Đồng hồ, khi tôi hỏi anh giờ, đồng hồ đeo tay của anh là đồng hồ kiểu nam, có lẽ chính anh cũng không phát hiện? Lúc ấy trong lòng tôi cũng chỉ có chút khó hiểu, nhưng không suy nghĩ nhiều, còn nữa, Cố Bằng là bị anh lợi dụng đúng không."
"Đúng, là tôi nói cho hắn biết, lửa kia là Lăng Thủy Nguyên phóng. Hắn cư nhiên tin ngay, người hơn 30 tuổi cư nhiên xúc động như vậy, vì thế hắn đáp ứng bắt tay với tôi, tôi muốn trả thù con cháu của mấy người kia, còn hắn đối với việc có thể giết chết con gái của Lăng Thủy Nguyên cũng hết sức vui vẻ. Cả phòng tập luyện đều sắp xếp thành chú trận cực lớn, chỉ cần tôi bằng lòng, người bước vào nơi này, đều có thể bị giết chết. Song không cần thiết, bình ổn oán khí của chị gái, tôi có thể làm cho chị ấy trở lại thế gian này, tôi có thể đưa chị ấy đến một nơi không người ẩn cư." Lữ Lục kiêu ngạo tự thuật, nói đến đoạn sau, ánh mắt của hắn cư nhiên tỏa ra ánh sáng hưng phấn, phảng phất như nhìn thấy tương lai tươi đẹp.
"Kỳ thật, ngươi mới là người phóng hỏa nhỉ?" Kỷ Nhan tiếp tục bình tĩnh nói, "Tôi từng hỏi người năm đó, có người nhìn thấy một đứa trẻ từ phòng tập luyện bối rối chạy ra, sau đó, phòng tập luyện bốc cháy, cửa bị người khóa kín." Lữ Lục không nói gì, mặt bắt đầu dữ tợn lên.
"Hát xong bài này, chị gái sẽ trở lại, hết thảy những việc tôi làm cũng xem như không uổng phí." Lữ Lục không để ý tới chúng tôi, tiếp tục cùng Diêu Diêu ca hát. Bài hát chính là bài hát trong máy ghi âm hôm nay.
"Màn che đã vén lên, một tiếp một, cô gái xinh đẹp nhảy múa trong gió, nhưng không cách nào hát ra bài ca. Khi màu trắng biến thành màu đỏ, công chúa trầm mặc. Tim đã vỡ nát đâm xuyên qua cổ họng em, nhìn em và anh vô lực nói tiếng yêu. Em chờ mong, như chim chóc, bay lượn trên bầu trời. Từ thiên đường bay xuống, lại trở về trên đời này, đem tay của anh và em, vĩnh viễn gắn liền cùng nhau." Tiếng ca kết thúc, Diêu Diêu mờ mịt nhìn phía trước, bỗng dưng òa khóc. Cả phòng tập luyện đột nhiên vang lên một tiếng thở dài rất nặng nề của nữ giới. Lữ Lục kinh hãi, nâng đầu hô to trong phòng tập luyện, "Chị ơi, chị ơi, chị có đây không?" Nhưng đáp lại hắn chẳng qua chỉ là tiếng vọng mà thôi, trái lại Diêu Diêu, nghi hoặc nhìn bốn phía, không biết làm sao.
"Đừng gọi nữa, chị của ngươi không về được, người chết vốn không nên trở lại trên đời này." Kỷ Nhan nói, Lữ Lục phẫn nộ bước sang, ngũ quan vốn tuấn tú của hắn đã hoàn toàn vặn vẹo.
"Ngươi tới cùng đã làm gì?" Hắn ý đồ muốn túm áo Kỷ Nhan, nhưng Kỷ Nhan dễ dàng tránh được.
"Ngươi bố trí chú trận trong phòng tập, ngươi cũng trở thành tử thần của nữ sinh bước vào nơi này. Ngươi muốn họ chết thế nào, họ sẽ giống như tượng gỗ dựa theo kịch bản của ngươi mà đi tìm cái chết. Còn ngươi muốn đem vụ này đổ lên những người đã bị chết cháy 20 năm trước. Ngươi và chị gái ngươi đạo diễn một vở kịch hay, đáng tiếc, lần đầu tiên ta bước vào nơi này, đã phát hiện nơi này không đúng, mặc dù ta chưa kịp phá giải chú trận của ngươi, nhưng trên người Diêu Diêu, trước sau có cây châm ta chưa rút ra. Sau gáy cô bé, một cây châm mỏng như sợi tóc, thân thể có kèm theo ngân châm, không cách nào bị nhập thể đầu thai được. Kỳ thật ta vốn dự định tối nay rút ra, bổn ý là trị liệu cổ họng cô bé, kết quả lại đánh bừa mà trúng, có lẽ, hết thảy những việc này đều đã được an bài ổn thỏa." Kỷ Nhan nói xong, đi tới trước mặt Diêu Diêu, từ cổ rút ra một cây châm, nếu không phải có ánh sáng phản chiếu, không thể nào nhìn thấy được.
Lữ Lục thống khổ tru lên, quỳ rạp xuống đất.
"Những cô gái đó căn bản không sai, ngươi sao lại tàn nhẫn sát hại họ như thế, còn có những người bị ngươi giết chết cháy 20 năm trước, chính ngươi tự mình suy nghĩ lại đi, chị gái ngươi dựa vào việc này sống lại cũng bằng lòng nhìn mặt ngươi sao?" Kỷ Nhan dìu Diêu Diêu sang giao cho tôi. Xoay người hướng Lữ Lục quỳ trên mặt đất nói: "Ngươi đã biết nỗi đau khổ mất đi người thân, nhưng ngược lại thực hiện nó trên người khác càng tệ hại hơn." Kỷ Nhan không nói nữa, cùng tôi ra khỏi phòng tập luyện.
Tôi quay đầu lại nhìn Lữ Lục, hắn thủy chung quỳ gối nơi đó không hề nhúc nhích.
Mẹ Diêu Diêu lúc gặp lại Diêu Diêu cơ hồ muốn phát điên, dùng sức hôn con gái. Sau đó trong lúc nói chuyện, bà thừa nhận bà đã kể chuyện của Phong Linh cho nhà trường, đến này bà vẫn cực kỳ hối hận, chúng tôi không kể chân tướng sự việc cho bà, chỉ nói tìm được Diêu Diêu trong trường học.
Về phần Lăng Thủy Nguyên, ông ta lần đó nhìn thấy Lữ Lục, liền phát giác hắn quá giống Phong Linh, sau khi trở về, cái chết của con gái cùng hôm nay nhìn thấy Lữ Lục khiến ông ta đột nhiên khó có thể tự kềm chế, trong lúc tự trách mình đã uống thuốc độc tự vẫn. Còn Lữ Lục, chúng tôi rốt cuộc không gặp hắn nữa, trong tư liệu của trường, đối với hắn chỉ giải thích ngắn ngủi vài chữ, người này đã chuyển trường.
Lý Đa thường xuyên không vui oán giận, oán giận tại sao Lữ Lục lặng lẽ ra đi, không nói lời nào với cô, Kỷ Nhan vẫn an ủi cô. Cô cũng dần dần quên đi. Mãi đến một tháng sau, Lý Đa nhận được quà Lữ Lục gửi tới. Địa chỉ viết phía trên cách nơi này rất xa.
Là một băng từ, chúng tôi đã nghe qua, chính là bài hát nọ, bài hát hắn phổ lời, Lăng Thủy Nguyên phổ nhạc. Là hắn hát, song hiện giờ nghe lại cực kỳ trong trẻo êm tai.
"Phong Linh là họ Điền nhỉ?" Tôi hỏi Kỷ Nhan, Kỷ Nhan cười, "Cậu là muốn hỏi tại sao Lữ Lục lại chọn tên này à?" Tôi gật đầu.
"Ngốc quá, Lữ Lục chính là Lữ Lữ ghép lại, hai lữ chính là chữ điền đó." Kỷ Nhan cười nói. Tôi sờ sờ đầu, cũng cười nói, "Hóa ra là vậy."
(Tiêu: Chữ Lữ 吕 hai chữ Lữ ghép lại thành chữ Điền 田 )
Lý Đa nói cho chúng tôi biết, xế chiều hôm nay có tiết mục của cô ấy. Hóa ra con bé tham gia dàn hợp xướng, tôi mãi đến giờ cũng không chú ý tới cô ấy có thiên phú ca hát, song ngẫm lại đê-xi-ben của cô ấy cao hơn bình thường có lẽ rất thích hợp.
Có thể thi được vào đây vẫn rất hay rồi, ít nhất cũng là một trường trọng điểm cả nước, không giống tôi, nếu không mở rộng chiêu sinh chỉ sợ cũng vào không được. Chẳng qua mở rộng chiêu sinh thì mở rộng chiêu sinh, kỳ thật là tuyển mấy đứa nhà giàu vào, hàng năm theo lệ đều có mấy ngàn sinh viên tốt nghiệp thành tích ưu tú cần nhờ sự đóng góp của mọi người mới có thể lên đại học. Mặc dù thương hiệu cũng tốt trọng điểm cũng tốt, một vốn cũng được, hai vốn cũng xong, mặc dù kiếm tràn chén đầy bồn, thu học phí của học sinh nghèo cũng chẳng chút nương tay.
Ba người ngồi xe phỏng vấn vào cửa. Nhưng đường bên trong không quen thuộc, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Lý Đa ra. Trong xe quá nóng, không thể làm gì khác hơn là xuống xe chờ, thuận tiện cũng có thể nhìn xem bên trong dáng vẻ thế nào.
Tôi đang đi phía trước, đột nhiên phía sau bị ai đó đụng phải một cái, tôi không sao cả, nhìn lại, trên mặt đất một cô bé tóc ngắn mặc quần áo học sinh đang ngồi, vẻ mặt non nớt, bên cạnh còn rơi lả tả mấy tờ vài cuốn sách nhạc và bản nhạc. Cô bé xoa khuỷu tay, tựa hồ rất đau.
"Ngại quá, là em chạy quá nhanh." Cô bé đứng dậy, không ngừng hướng tôi cúi đầu, làm tôi ngược lại cảm thấy ngượng ngùng.
"Em không sao chứ, cần đến cho bác sĩ xem không?" Tôi hỏi, cô bé ngượng ngùng cười cười, cúi thấp đầu, mái tóc ngắn che khuất khuôn mặt.
"A, Lữ Lục, cậu ở đây à." Lý Đa đột nhiên không biết từ đâu nhảy ra, khoác tay cô gái.
"Hai người quen nhau?" Kỷ Nhan và Lạc Lôi cũng đã tới.
"Ừ, cô ấy là bạn tốt của em, cũng là một thành viên của dàn hợp xướng. Bạn ấy tên Lữ Lục, Lữ hai chữ khẩu, Lục của lục sắc." Lý Đa sau khi giới thiệu chúng tôi, lại quay đầu nói với Lữ Lục: "Thầy Cố đang tìm cậu đó, buổi chiều sẽ diễn rồi, còn phải diễn tập lần cuối nữa." Lữ Lục ờ một tiếng, gật đầu với chúng tôi. Ba người chúng tôi cũng theo Lý Đa đến kịch trường diễn tập, dù sao đã tới sớm, không bằng xem các cô ấy diễn tập, thời đại học tôi rất lười, chưa bao giờ tham gia hoạt động ngoại khóa nào. Cho nên đối với những em gái hợp xướng này rất ngạc nhiên, đúng rồi, quên nói, Lý Đa là dàn hợp xướng nữ, nhưng nghe nói giáo viên của các em ấy lại là đàn ông.
Trường học khá lớn, kịch viện dàn hợp xướng diễn tập cách cổng một khoảng. Bởi vì Lý Đa và Lữ Lục phải chạy đi diễn tập, đi theo đường Lý Đa chỉ, chúng tôi đi về hướng viện ca kịch. Trên đường Lý Đa nói không ngừng, chúng tôi cũng hơi hiểu rõ chút kiến thức cơ bản của hợp xướng.
Không phải tổ chức ca xướng tập thể nào cũng đều có thể được xem là dàn hợp xướng, đoàn thể ca xướng mang tính ngẫu nhiên hoặc đột phát chỉ có thể gọi là hoạt động ca hát quần chúng, hai thứ không chỉ khác biệt ở trình độ biểu diễn, quan trọng hơn cả là mục đích ca xướng bất đồng. Hành động ca hát biểu hiện cái trước là theo đuổi nghệ thuật, hành động ca hát cái sau lại là dùng ca hát tập thể làm phương tiện biểu đạt hoạt động xã hội riêng biệt. Dàn hợp xướng là một tập thể như vậy, nó nắm giữ trọn vẹn kỹ năng và nghệ thuật thể hiện tài năng hợp xướng không thể thiếu, dùng để biểu đạt tư tưởng, tình cảm và nội dung tư tưởng chứa đựng trong tác phẩm. Dàn hợp xướng là ấn theo bộ âm để kết cấu hệ thống tổ chức hợp xướng, bộ âm lại căn cứ vào đặc thù rộng lớn của chất giọng tức âm vực để phân chia. Chia làm âm nữ cao —— âm nam cao Soprano ——Tenore. Âm nữ trầm —— Âm nam trầm Alto ——Basso. Lý Đa hẳn là âm nữ cao thì phải.
Băng qua thư viện và sân vận động của trường, dọc theo phố ẩm thực phía tây trường học chạy đi. Kịch viện được dựng lên đồng thời với lúc xây trường, mặc dù giữa đường tân trang vài lần, nhưng vẫn tính là tương đối cũ nát, song nghe nói năm nay trường thu được một số tiền tài trợ kếch xù, chuyên dùng để làm mới kịch viện và sân khấu.
Trường học còn giữ lại phong cách kiến trúc kiểu Gothic tương đối đầy đủ. Hai bên là đỉnh nhọn cao vút, nước sơn tường màu than chì làm cho người ta cảm thấy khá mát mẻ. Cửa chính trung gian nửa vòng tròn kép, mặc dù chưa đến mức hào hùng, nhưng loại bố cục khắp nơi cảm nhận màu sắc cổ kính cùng nghiêm cẩn tinh tế này thẩm thấu ra một loại cảm giác nghệ thuật. Cửa sổ kịch viện đều cao hẹp, mặt trên còn có hoa văn xanh biếc, vô cùng xinh đẹp.
Chúng tôi xuống xe, trước cửa chính còn có bậc thang, sau khi bước lên, bên trong còn có đoạn bước tương đối dài, bước lên mới biết được, cư nhiên chính là mặt sàn, song từ lớp da sắp bạc màu đến xem, quả thật có chút lâu năm rồi. Năm người đi trên mặt sàn phát ra tiếng nện lộc cộc, nhất là Lý Đa, cô kéo Lữ Lục chạy rất vội, giày da cùng mặt sàn đánh tiếng rất lớn. Đi qua hành lang, có một cầu thang kiểu xoay tròn, nơi này có bốn tầng lầu, cho dù không có thang máy, leo lên cũng không tính là nhọc nhằn. Mỗi chỗ quẹo của các tầng cầu thang đều có ảnh danh nhân hoặc tác phẩm thạch cao nhỏ trưng bày. Cả kịch viện cơ hồ đều dùng gỗ tạo thành.
Nơi tập luyện ở lầu ba. Tới đón là một cô gái, khác với Lữ Lục vừa rồi, cô này vô cùng điệu đà, mặc áo len màu đỏ, tóc đen uốn quăn xõa trên vai. Mặc dù cô rất đẹp, mũi xinh xắn cùng đôi mắt to đặt đúng nơi đúng chỗ trên khuôn mặt trái xoan kia, có vài phần giống Phạm Bình Bình, song rất đáng tiếc, tôi không thích thể loại này, bởi vì trên mặt cô đồng thời mang theo vẻ ngạo mạn và ngả ngớn. Cô ta đứng ở đầu cầu thang cầm gương, sau khi nhìn thấy Lý Đa, khẽ mỉm cười bước tới.
(Tiêu: Ta nghĩ là Phạm Băng Băng đó nhưng mà chắc tác giả không muốn ghi tên chính chủ ~_~)
"Sao vậy Lý Đa, thầy Cố tìm cậu lâu rồi, sao, mang theo một đám bạn bè thân thích nữa à." Nói xong nhìn thoáng qua chúng tôi, thà nói là nhìn, không bằng dùng liếc càng thỏa đáng hơn.
"Không cần cậu quan tâm, cậu có soi gương nữa thì cậu cũng chỉ có thể làm dự bị mà thôi, buổi diễn chiều nay có lãnh đạo trường đến đấy, đương nhiên phải cho đoàn viên ưu tú nhất ra hát, cậu vẫn nên làm tốt việc hóa trang của cậu đi." Nói xong, kéo Lữ Lục vào. Cô gái mặc áo đỏ kia tức giận tím cả mặt, quay phắt đi về hướng khác.
"Cô ấy là ai hả?" Lạc Lôi hỏi Lý Đa, Lý Đa thở phì phì nói: "Cô ta tên Lăng Phượng, nghe nói cha cô ta là một ông chủ đất, nếu không quyên khoản tiền cho trường học, cô ta làm sao vào được dàn hợp xướng, ca hát cứ lạc cả điệu."
"Dàn hợp xướng rất khó vào sao?" Tôi không nhịn được hỏi. Lữ Lục lúc này mới nói chuyện, cô tay trái ôm sách, tay phải vén tóc ra sau tai.
"Đúng vậy, trong đoàn, nhất là thầy Cố chọn lựa thành viên rất nghiêm khắc, hơn nữa dàn hợp xuống bọn em thuần một màu đều là con gái, tiền bối trước kia thường xuyên diễn xuất, còn từng ra nước ngoài ngoài nữa đấy." Nói xong, cô lại nhíu mày. Nắm tay Lý Đa. "Tớ thật sợ tớ không được."
"Không sao đâu, nơi này ngoại trừ tớ cậu hát tốt nhất rồi." Lý Đa nhiệt tình ôm Lữ Lục. Ba chúng tôi thì lại cười thầm.
Phòng tập luyện chúng tôi không thể vào, không thể làm gì khác hơn là ở bên ngoài, cách buổi diễn chính thức bắt đầu còn chút thời gian. Tôi và Kỷ Nhan quyết định dạo loanh quanh nơi này, Lạc Lôi thì kiên trì muốn đứng bên ngoài xem các cô gái diễn tập.
Nói tóm lại nơi này khiến tôi không thoải mái lắm, mặc dù bây giờ là mùa đông, nhưng bên ngoài ánh mặt trời sáng rực, mà nơi này một chút cũng nhìn không thấy, hơn nữa sự lạnh lẽo của nơi này lại khác biệt bên ngoài, tựa hồ sự rét lạnh của nơi này càng dễ dàng thấu tận xương.
"Hình như rất nhiều trường học đều có truyền thuyết của riêng mình nhỉ, kể cả tớ trước kia học đại học, nghe nói phòng thí nghiệm hóa học vĩnh viễn không mở cửa, bởi vì truyền thuyết trước kia có một giáo viên hóa dùng axit sulfuric tự sát trong đó." Tôi nhìn nơi này, bỗng dưng nói với Kỷ Nhan. Kỷ Nhan khép chặt quần áo, xem ra cậu ấy cũng rất lạnh.
"Phần lớn đều là giả, chẳng qua là đám học trò bịa ra chơi mà thôi. Nhưng mà," Kỷ Nhan nghiêm mặt nói "Có vài thứ nếu trải qua nhiều người truyền nhau, sẽ sinh ra biến dị, tựa như tế bào ung thư, kỳ thật bắt đầu là lành, nhưng chung quy mãi hoài nghi lo lắng, làm không tốt sẽ thật sự biến thành u ác tính. Do đó, lời đồn tốt nhất nên hạn chế mới khôn ngoan."
"Các người là ai?" Một người đàn ông đeo mắt kính hơn 30 tuổi, khuôn mặt cực kỳ trắng nõn đi về hướng chúng tôi. Khiến chúng tôi giật mình chính là, thanh âm của hắn tinh tế như thế, nếu không phải nhìn hắn, tôi thật sự sẽ tưởng đang nói chuyện với phụ nữ.
"Chúng tôi là bạn của Lý Đa, cô ấy gọi chúng tôi đến xem buổi diễn." Kỷ Nhan giới thiệu.
"Tôi tên là Cố Bằng, là thầy của Lý Đa, dàn hợp xướng là tôi dẫn dắt." Hóa ra chính là thầy Cố mà Lý Đa và Lữ Lục nói. "Lý Đa tư chất không tồi, tiếp tục tôi luyện sẽ là một ca sĩ ưu tú, nhưng yêu cầu của hợp xướng là làm được cho đông đảo mọi người cùng hát giống nhau, chủ yếu nhất là hài hòa, lấy hơi cùng chỗ, bật ra cùng lúc, chính xác mà biểu diễn giai điệu của mình, âm điệu thuần túy, không chạy nhịp. Mỗi người đều có sở trường thuần túy mà biểu diễn, sẽ có thể cam đoan âm điện của cả dàn hợp xướng thuần túy. Thành phần âm hưởng hợp xướng này gọi là chuẩn âm. Nhưng tật của Lý Đa ở chỗ thích biểu hiện, luôn rất khó ăn nhịp với mọi người, nhưng mà cô bé đã sửa nhiều rồi, bằng không hôm nay cũng sẽ không để cho cô bé lên đâu." Cố Bằng nói một tràng, tôi và Kỷ Nhan nghe không hiểu lắm, không thể làm gì khác hơn là ra sức gật đầu. Xem ra hắn vừa đi nhà vệ sinh ra, cùng chúng tôi nói xong, lại đi về hướng phòng tập luyện.
"Hài hòa." Kỷ Nhan chợt không đầu không đuôi nói câu này. Tôi nghi hoặc hỏi cậu ấy có ý gì, cậu ấy lại nói thuận miệng nói chút thôi.
Đúng lúc này, phòng tập luyện truyền đến một tràn tiếng la hét, tiếp theo là một đám người hô hoán ầm ĩ.
"Đã xảy ra chuyện!" Kỷ Nhan nhìn qua có vẻ như rất cao hứng và kinh ngạc. Tôi cùng cậu ấy vội vàng chạy qua đó.
Bảy tám cô gái đang túm tụm lại cùng nhau. Chúng tôi vừa vào nhìn. Một cô gái nằm trên mặt đất, hai tay bụm cổ họng, ngũ quan khuôn mặt thống khổ vặn vẹo, tôi phát hiện cổ họng cô ta sưng tấy dữ dội, hơn nữa mang theo màu xanh đen.
"Tránh ra." Kỷ Nhan gọi các cô gái trên mặt mỗi người đều mang vẻ hoảng sợ tản ra, để người nằm trên mặt đất có không gian thở, tiếp theo cậu ấy cầm lấy tay cô gái, nhẹ giọng nói: "Chớ khẩn trương, thả lỏng, tôi lập tức cứu cô." Nói rồi cậu ấy từ túi xách lấy ra một túi đen, vừa mở ra nhìn, cư nhiên là một bộ ngân châm. Cậu ấy lấy ra một cây khoảng 10mm cắm sau gáy cô gái, lại liên tiếp cắm vài cây nữa. Sưng đen bắt đầu biến mất, miệng vết thương chảy ra rất nhiều máu đen ngòm, hơn nữa cực kỳ thối. Sắc mặt cô gái đã tốt hơn chút, nhưng trắng bệch dọa người. Sau một trận bận rộn, đầu Kỷ Nhan cũng đầy mồ hôi.
"Xảy ra chuyện gì?" Tôi vội hỏi Kỷ Nhan, cậu ấy thu hồi ngân châm, lau mồ hôi.
"Không rõ lắm, nhìn qua như trúng độc, nếu không trích máu ra cô ấy sẽ ngạt thở. Nhưng hiện giờ mặc dù tốt hơn, song khẳng định trong khoảng thời gian này cổ họng cô ấy sẽ không cách nào phát ra tiếng nữa, càng miễn bàn đến ca hát." Thần sắc Kỷ Nhan ảm đạm nói. Đương nhiên, chúng tôi cũng không quá lớn tiếng. Loại chuyện này phải xem đương sự đã, nếu báo cảnh sát kỳ thật cũng có thể lập án.
Bởi vì cứu cô bé kia, Kỷ Nhan thoáng cái đã gây sự chú ý của các nữ sinh chung quanh, soạt một cái đã bị vây quanh, hỏi cái này hỏi cái nọ, hoàn hảo Lý Đa kéo Kỷ Nhan ra, cũng giới thiệu đơn giản, chúng tôi mới có thể chạy thoát.
"Vị trí của Ngụy Hiểu Tuyết không thể làm gì khác hơn là tạm thời để Lăng Phượng thế vào thôi." Thầy Cố khoanh tay trước ngực, thở dài. Hóa ra cô gái xảy ra chuyện tên là Ngụy Hiểu Tuyết, thật đáng thương, luyện lâu như vậy bỗng dưng vì sự cố mà tụt lại. Khi Ngụy Hiểu Tuyết được đưa đến bệnh viện phụ cận, những nữ sinh bên cạnh bắt đầu nghị luận.
"Không biết việc này giải quyết thế nào, tớ thấy tám phần là Lăng Phượng hạ độc."
"Đúng vậy, cậu nói có thể có cảnh sát đến hay không."
"Khó nói, có điều không sao cả, Lăng gia có cả đống tiền." Các nữ sinh thừa dịp thời gian nghỉ, tụ một đám kề tai nói nhỏ, tuy nói là kề tai nói nhỏ, kỳ thật thanh âm lớn đến tôi cũng có thể nghe thấy chút. Lúc này Lăng Phượng đã thay quần áo xong từ nơi này đi qua, đầu chưa hề chuyển, lỗ mũi phát ra một tiếng hừ, tiếp theo bỏ một câu "ghen ăn tức ở". Rồi đến chỗ thầy Cố.
Tổng nhân số của dàn hợp xướng cũng không nhiều, bởi vì mỗi lần dư người, độ khó khi biểu diễn cũng gia tăng một phần, trừ Lăng Phượng, Lý Đa, Lữ Lục ba người, còn có bảy người khác. Nếu hợp lại mặc dù nói là dàn hợp xướng, kỳ thật lên hát cũng chỉ mười người. Thầy Cố ở một bên chỉ huy, hơn nữa bên cạnh còn có ghi âm, để cho các cô ấy tự mình nghe lại, tìm xem khuyết điểm.
Nghe nói là danh sách bài hát lần này có ba bài được chọn, bởi vì là hợp xướng nhỏ, cho nên danh sách bài hát chọn lựa cũng không nhiều mấy. Ba bài được chọn lần lượt là 《 Tổ Quốc Tôi 》, 《 Trung Hoa tôi yêu 》và 《 Ẩm Tửu Ca 》. Chúng tôi đứng ngoài cửa nghe các cô ấy biểu diễn, quả thật rất êm tai, khó trách dàn hợp xướng của trường này vô cùng nổi tiếng. Sau buổi diễn luyện ngắn ngủi, thầy Cố gọi tất cả lại cùng nghe ghi âm, để tìm xem có chỗ nào thiếu sót. Chúng tôi cũng đi. Một cô gái trong đó đến nhà vệ sinh, nhà vệ sinh ở lầu bốn.
Ghi âm chạy một nửa, đột nhiên thanh âm có chút khác thường, trong hợp âm mỹ lệ hình như có thanh âm nào khác, hơn nữa không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nghe thấy được. Vì vậy thầy Cố cho chạy chậm lại phần tiếng động nọ.
"Một tiếp một, màn che đã vén lên, cô gái xinh đẹp nhảy múa trong gió, nhưng không cách nào hát ra bài ca." Chạy tới chạy lui chỉ có một câu này. Trên mặt mọi người đầy màu sắc sợ hãi, bởi vì lúc tập luyện bức rèm kéo lên, phòng tập luyện không sáng sủa mấy.
"Có thể là tạp âm lẫn vào thôi, mọi người đừng để ý, tiếp tục, chúng ta không còn nhiều thời gian lắm." Thầy Cố vỗ vỗ tay, xem xét lại một chút, nhưng phát hiện thiếu một người, hóa ra cô gái đi nhà xí vẫn chưa về. Thầy Cố không thể làm gì khác hơn là tự mình đi tìm cô ấy, bọn học sinh thì nghỉ ngơi trò chuyện tại chỗ.
"Nghe nói nơi này từng có một tiền bối tự treo cổ, "Lữ Lục mặt mang vẻ u sầu nói, "Chính là 20 năm trước, các chị ấy là diễn viên hợp xương ưu tú nhất của trường, nhưng một người trong đó lại kết thúc sinh mệnh như vậy."
"Treo cổ cũng không có gì đặc biệt nhỉ." Tôi hỏi. Lúc này Lý Đa thần bí trả lời.
"Anh không biết đó, cô ấy từ mái nhà nhảy xuống, nhưng không phải dùng sợi dây thắt cổ mình, mà là." Cô ấy còn chưa nói hết, tôi nghe thấy cửa sổ của bức rèm được vén lên phát ra tiếng đập bang bang, tựa hồ có người vỗ nó vậy. Cả phòng tập luyện an tĩnh lại, tiếng bang bang cứ quanh quẩn ở chỗ này, Kỷ Nhan cùng tôi đi tới, mấy cô bé bên cạnh đều sợ tránh sang một bên.
Tôi chậm rãi qua đó mở bức màn, đầu tiên nhìn thấy chính là một bàn tay.
Nó không ngừng đập cửa sổ, phía trên đầy vệt máu, tôi kéo toàn bộ bức màn ra, một người bị treo bên ngoài, chính là cô gái đi nhà xí vừa rồi.
Chúng tôi xem chừng là bị lưỡi câu cá móc lên thì phải.
Hiện giờ chính là, hai tay cô gái đau đớn đập cửa sổ, hai chân đạp loạn, giống như cá bị câu lên, liều mạng mà bất lực giãy giụa, đầu ngẩng cao, trong cổ họng móc một sợi dây câu nhỏ, hơn nữa phun máu ra ngoài. Máu bắn trên cửa sổ. Chúng tôi đều sợ ngây người.
"Mau cứu người đi!" Vẫn là Kỷ Nhan hô to một câu, tiến lên mở cửa sổ, mọi người mới tỉnh táo lại, ba chân bốn cẳng đi hỗ trợ, nhưng rất khó để đưa cô ấy xuống, hơn nữa cô gái run rẩy kịch liệt, chỉ có thể phát ra thanh âm hư hư, đợi đến khi người phía trên cắt sợi dây móc yết hầu cô ấy rồi, cô ấy đã không nhúc nhích nữa. Thi thể được đưa vào.
"Cô gái xinh đẹp nhảy múa trong gió, nhưng không cách nào hát ra bài ca" Lữ Lục một bên khóc, một bên thấp giọng thì thầm.
"Tiền bối kia, chính là tự sát như vậy." Lý Đa chậm rãi nói. Nếu vừa rồi trúng độc còn chưa tính là quá nghiêm trọng, vậy lần này đã xảy ra chuyện chết người, mọi thành viên dàn hợp xướng đều bị cái bóng bao phủ, phần lớn đều khóc.
Cảnh sát rất nhanh đã tới, đặt ra nghi vấn với mọi người, đột nhiên Lăng Phượng cao giọng hét lên: "Đủ rồi! Cảnh sát căn bản vô dụng, tất cả chúng ta đều sẽ bị giết hết!" Một nữ cảnh sát cố gắng đè cô ấy lại, nhưng chẳng ăn thua gì, bởi vì còn có mấy nữ sinh nữa cũng phát ra tiếng kêu gào cùng loại. Cảnh tượng một mảnh hỗn loạn. Máy ghi âm bỗng vang lên, như trước là thanh âm vừa rồi, kỳ ảo dễ nghe.
"Khi màu trắng biến thành màu đỏ, công chúa trầm mặc." Tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, phòng huấn luyện to như vậy có thể nghe thấy thanh âm sàn sạt của máy ghi âm. Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn radio, phảng phất như nơi đó sắp xuất hiện quái vật vậy. Lăng Phượng quái lạ thừa dịp cảnh sát phân tâm, chạy ra ngoài.
"Tôi không muốn ở lại đây chờ chết!" Tôi cùng Kỷ Nhan đuổi theo, nhưng cô ta chạy rất nhanh, chúng tôi kéo lấy cô ấy. Khi Lăng Phượng đi tới cửa lầu hai, bỗng dưng một trận gió thổi tới, tượng thạch cao vốn đặt ở chỗ quẹo cầu thang ngã xuống mặt đất, bể nát. Ngay sau đó, chân Lăng Phượng trợt một cái, cả người từ cầu thang bay ra ngoài, Kỷ Nhan không kịp kéo, cô ta ngã xuống, mặt sau hướng xuống mảnh nhỏ tượng thạch cao nằm bên dưới, bất động, chờ chúng tôi đi xuống lật cô ấy qua, phát hiện cổ họng cô ta đã bị một mảnh tượng lớn cắm xuyên qua, mảnh thạch cao đều bị máu nhuộm thành màu đỏ. Lăng Phượng trừng to mắt, mang theo khó hiểu và mờ mịt rời đi.
"Khi màu trắng biến thành màu đỏ, công chúa trầm mặc." Mọi người bắt đầu yên lặng lẩm nhẩm. Hơn 10 phút ngắn ngủi, cư nhiên đã liên tục chết hai người. Ngay cả các cảnh sát đều có chút khiếp sợ. Sắc mặt của tất cả thành viên dàn hợp xướng đều thay đổi, Lý Đa khá hơn, chỉ nhíu chặt mày không nói lời nào. Lữ Lục một mình ngồi bên cạnh, sắc mặt tái nhợt. Cảnh quan đi tới xem nhà vệ sinh lầu bốn cũng trở về, không hề có bất cứ dị thường nào, họ tìm được đầu kia dây câu trong cổ họng cô bé kia ở một chỗ khác trên ống nước của mái nhà. Mặt trong cổ họng là móc sắt, cũng vốn là của câu lạc bộ câu cá để lại trong phòng chứa đồ lầu bốn.
"Quá kỳ quái." Kỷ Nhan nhìn tôi nói, "Mỗi lần tiếng ca kia vang lên sẽ có người chết, hơn nữa người đầu tiên là dùng lưỡi câu thắt cổ mình, người thứ hai nhìn qua lại như ngoài ý muốn. Hơn nữa Lăng Phượng vốn là người thay thế, nếu cô gái tên Ngụy Hiểu Tuyết vừa rồi cổ họng không đột nhiên xảy ra chuyện, hợp xướng vừa rồi không tới lượt cô ta.
"Ý của cậu là, mười người hợp xướng vừa rồi, thậm chí," Tôi đè thấp giọng, "Thậm chí kể cả Lý Đa đều gặp nguy hiểm."
"Đích xác, vừa rồi Lăng Phượng là người thứ hai đứng bên trái, mà người thứ nhất, là cô gái chết đầu tiên."
"Người thứ ba là ai?" Tôi nhịn không được hỏi. Kỷ Nhan lắc đầu.
"Không nhớ rõ, chỉ biết Lý Đa và cô gái tên Lữ Lục kia đứng thứ năm và thứ sáu. Tớ nghĩ tốt nhất nên làm rõ ràng dàn hợp xướng 20 năm trước tới cùng đã xảy ra chuyện gì." Tôi cũng gật đầu. Lạc Lôi quyết định về tòa soạn trước điều tra, còn tôi và Kỷ Nhan quyết định nán lại đây, để xem có đầu mối gì.
Bảy cô gái còn lại vẫn đứng ở phòng tập luyện, xảy ra loại chuyện này, buổi diễn ban đầu đương nhiên hủy bỏ, hơn nữa tin tức bị phong tỏa chặt chẽ, trường học chính là như vậy, nếu như một học sinh nào đó nhận được thành tựu gì, tỷ như gần đây nữ sinh kia nhận được nhiều giải thưởng phát minh, họ liền tuyên dương khắp nơi, cũng không kiểm tra xem có phải sự thật hay không, nhưng chỉ cần là chuyện có ảnh hưởng đến danh dự nhà trường, liền hận không thể ngay cả y phục trên người cũng lột xuống, che che giấu giấu. Trước sau tới mấy vị lãnh đạo, đều thầm thì cùng đội cảnh quan. Đương nhiên, chúng tôi cũng theo lệ bị tiến hành gặng hỏi, sau khi không có kết quả, bị bắt nán lại đây, không thể tùy ý hành động.
Trong vài người đến sau, có hai người khiến tôi và Kỷ Nhan chú ý.
Một nam một nữ này quả thật vô cùng khác thường.
Nam tên Lăng Thủy Nguyên, đương nhiên, ông ta chính là cha của Lăng Phượng, ông ta nhìn qua vô cùng trẻ tuổi, nào giống người có con gái 20 tuổi, nhưng đối mặt với cái chết thảm của con gái yêu, ông ta mặc dù bi thương, nhưng cực lực khắc chế, phối hợp cảnh sát điều tra. Ông ta lại cố ý nhìn Lữ Lục vài lần, nhưng rất nhanh lại dời sang chỗ khác, nhưng Lữ Lục vẫn cứ nhìn ông ta.
Chúng tôi sở dĩ chú ý ông ta, kỳ thật hoàn toàn là vì thái độ của thầy Cố với ông ấy. Không biết các bạn có từng thấy qua câu kẻ thù gặp lại, mắt long sòng sọc chưa. Tóm lại thầy Cố vừa nhìn thấy Lăng Thủy Nguyên quả nhiên hai mắt đỏ bừng, về căn bản cắn chặt, thậm chí khóe miệng đều co quắp. Nhưng khi Lăng Thủy Nguyên đi tới nói chuyện với hắn, thầy Cố lại khôi phục thái độ bình thường, tỉnh táo lại, điểm ấy, tôi và Kỷ Nhan cũng chú ý tới.
Đêm thứ 27 - Dàn hợp xướng (2)
Mà người thứ hai, cũng chính là mẹ của nữ sinh lúc đầu bị thương cổ họng. Thầy Cố chỉ gọi bà là mẹ của Diêu Diêu. Chúng ta cũng tạm gọi như vậy nhé.
Người mẹ này bình tĩnh ngoài dự liệu của chúng tôi, chỉ đến hỏi về con gái, không, hoặc nói là tựa hồ đến để xác nhận thương thế của con gái.
"Diêu Diêu có phải trước kia diễn tập thì cổ họng xảy ra vấn đề không?" Bà ta hỏi vô cùng vội vàng, bản thân của không cũng phát hiện không đúng, vội vàng lấp liếm nói: "Con bé không có vấn đề gì lớn chứ?" Thầy Cố an ủi bà ta vài câu, bà ta cũng an tâm, vuốt phẳng quần áo, xoa xoa mồ hôi trên trán. Tôi và Kỷ Nhan nói với nhau, chúng tôi có cùng suy nghĩ, đó chính là bà mẹ của Diêu Diêu này nhất định biết thứ gì đó.
Khi bà ta muốn rời đi, tôi và Kỷ Nhan chặn bà ta lại. Bởi vì mới đầu mọi người có giới thiệu với bà ta, Kỷ Nhan đã cứu Diêu Diêu, người mẹ này vẫn cảm ơn, song lại có chút mùi vị qua loa lấy lệ.
"Không cần cám ơn, kỳ thật con gái bà không cần tôi cấp cứu mấy ngày nữa máu độc nọ cũng sẽ tự mình đẩy ra hết đúng không, tôi chẳng qua nhất thời nóng lòng mà thôi. Tin rằng con gái bà hiện giờ đã không còn gì đáng ngại."
Mẹ của Diêu Diêu thoáng sửng sốt, lạnh mặt nói: "Nhà của tôi còn nồi canh hầm, nếu không có gì tôi về trước đây." Nói xong liền muốn chạy.
"Chúng tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với bà." Kỷ Nhan như trước cười nói, "Tôi tin bà cũng không muốn nhìn thấy những cô gái cùng tuổi với con gái bà đây chết thảm nhỉ, tôi hy vọng bà kể hết những gì mình biết cho chúng tôi." Mẹ của Diêu Diêu như trước không nói lời nào, chỉ đứng ở đầu cầu thang, nhìn chằm chằm bộ thi thể phủ vải trắng nọ thật lâu không nói gì.
"Chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi." Bà ta rốt cuộc nói. Ba người vòng qua đám đông, ở hành lang cách đó không xa trò chuyện.
"Tôi thật sự bất lực, tôi chỉ muốn bảo trụ Diêu Diêu nhà chúng tôi, kỳ thật tôi nghĩ các cậu đã đoán được, thành thật mà nói, tôi thả một loại thuốc đặc biệt trong nước uống giữa trưa của Diêu Diêu, trong thời gian ngắn có thể làm cho người ta không thể phát ra tiếng, chỉ cần hôm nay nó đừng tham gia biểu diễn hợp xướng gì, nó sẽ không xảy ra chuyện."
"Bà không cảm thấy quá ích kỷ sao, hai cô gái chết thảm kia cũng vô tội." Tôi nhịn không được chất vấn bà ta. Ai ngờ mẹ của Diêu Diêu cười lạnh một tiếng, tiếng cười kia thiếu chút nữa khiến tôi phát run.
"Vô tội? Có thể bọn nó vô tội, nhưng những đứa đồng lứa khác của bọn nó thì khó nói. Cho các cậu biết, tôi 20 năm trước, cũng là thành viên của dàn hợp xướng trường này, tôi đã từng tận mắt thấy thảm kịch nọ, thảm kịch kia căn bản vốn không phải phát sinh, cũng là 10 người, nhưng chỉ có tôi còn sống." Lời của bà ta khiến chúng tôi thất kinh.
"Người đầu tiên chết chính là Phong Linh, cô ấy mặc dù họ Điền, nhưng chúng tôi đều thích gọi cô ấy là Phong Linh, bởi vì cô ấy có thanh âm êm tai nhất trong dàn hợp xướng, tựa như tiếng chuông gió vậy, thanh thúy êm tai, nhắm mắt lại nghe cô ấy hát, cả người đều sẽ trầm tĩnh lại, hơn nữa cô ấy mặt mũi vô cùng xinh đẹp, thành tích ưu tú, cô ấy cơ hồ là một cô gái vô cùng hoàn mỹ, người theo đuổi cô ấy không sao kể xiết, khi đó cô ấy còn thường xuyên mang theo em trai mình đến trường học.
Mọi người trong dàn hợp xướng đều biết, ý trung nhân của Phong Linh là ai, chính là thầy của dàn nhạc chúng tôi năm đó, cũng chính là người đàn ông đứng đối diện kia." Mẹ của Diêu Diêu chỉ về phía trước. Chúng tôi nhìn theo, cư nhiên chính là Lăng Thủy Nguyên. Khó trách ông đặt tên cho con gái là Lăng Phượng.
"Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, vốn chuyện tình cảm của người đàn ông kia và Phong Linh chỉ có chúng tôi cùng số ít chị em biết được, cũng không biết ai đâm chọt ra ngoài. Cậu phải biết rằng, trường học thời ấy đối với loại chuyện này vẫn không cách nào dễ dàng tha thứ, hơn nữa Lăng Thủy Nguyên chính là thầy giáo. Sự tình lập tức dấy lên tin đồn, người đầu tiên tung ra là ai đã không còn quan trọng nữa.
Chủ nhiệm khoa thời ấy tôi đã không nhớ là ai nữa, chỉ biết là một người phụ nữ trung niên thường xuyên cáu tiết." Nói tới đây, mẹ Diêu Diêu bỗng dưng ngượng ngùng cười cười, "Đây vốn là từ ngữ mà con gái tôi bây giờ thường dùng để hình dung tôi."
"Lạc đề rồi, chủ nhiệm khoa buộc Phong Linh viết kiểm điểm, thậm chí còn muốn để toàn bộ nhà trường đều biết, nói muốn lấy cô ấy làm gương, để chỉnh đốn tác phong và kỷ luật trong trường. Dàn hợp xướng cũng bị đình chỉ tạm thời. Hơn nữa Lăng Thủy Nguyên khi đó cư nhiên còn nói chia tay Phong Linh, mặc dù nói là trăm ngàn áp lực, nhưng trên thực tế việc này mới đả kích Phong Linh nặng nhất. Ngày đó tự sát, cô ấy trước sau nói với tôi, giọng của cô ấy đã hại cô ấy. Chúng tôi còn an ủi cô ấy, kết quả sáng ngày thứ hai, chúng tôi liền phát hiện cô ấy dùng dây câu và lưỡi câu treo mình chết trên mái nhà. Việc này bị phía nhà trường qua loa chấm dứt, bởi vì người nhà Phong Linh đều ở vùng khác, lúc ấy đưa tang em trai của cô khóc thật sự rất dữ dội, hơn nữa cực kỳ thù hằn nhìn chúng tôi.
Chúng tôi đều tưởng rằng sự việc đã kết thúc, nhưng mà, trong một lần tập luyện chung của dàn hợp xướng, tôi vì cảm mạo không đến được, tránh thoát một kiếp, nhưng chị em của tôi, lại tươi sống chết cháy trong phòng tập luyện. Về sau mặc dù phía nhà trường cực lực che giấu, nhưng tôi vẫn biết, phòng tập luyện bị người khóa cửa ngoài, tưới xăng lên. Khi thi thể họ được nâng ra, đều là loại bộ dáng thống khổ bụm yết hầu, những ngày về sau, tôi vẫn luôn trong cơn ác mộng, có đôi khi mơ thấy Phong Linh, có đôi khi mơ thấy những chị em này của tôi. Mãi đến khi gặp chồng tôi, kết hôn sinh con xong mới yên lòng lại. Nhưng tôi chưa từ bỏ ý định, mặc dù mọi người đồn là Phong Linh trở về trả thù, nói cô ấy trả thù người nói ra chuyện này. Nhưng tôi tuyệt đối không tin!"
"Ồ? Tại sao?" Kỷ Nhan đột nhiên hỏi, mẹ Diêu Diêu sửng sốt, quay đầu cắn môi nói: "Dù sao Phong Linh cũng không phải người như thế, bởi vì cô ấy hôm qua đã báo mộng bảo tôi ngàn vạn lần đừng để Diêu Diêu đi tập luyện." Bà ấy nói tới đây, đột nhiên rơi nước mắt.
"Được rồi, Phong linh thỉnh thoảng sẽ hát một ca khúc, hình như lời phía trước là thế này 'Màn che đã vén lên, một tiếp một, cô gái xinh đẹp nhảy múa trong gió, nhưng không cách nào hát ra bài ca. Khi màu trắng biến thành màu đỏ, công chúa trầm mặc.' phía sau còn gì không?" Kỷ Nhan hỏi bà, nhưng mẹ Diêu Diêu vẻ mặt nghi ngờ.
"Đây là bài thơ, nhưng không phải Phong Linh thường xuyên hát, hình như là em trai của cô ấy viết, em trai cô ấy rất tài hoa, tuổi không lớn, nhưng cư nhiên lại viết lời bài hát, về sau Phong Linh tìm được Lăng Thủy Nguyên sáng tác ca khúc. Tôi nhớ kỹ phía sau còn có, hình như là." Bà chậm rãi nhớ lại, nhưng lúc này phòng tập luyện đối diện lại sôi sục. Mọi người vọt vào. Trong lòng tôi và Kỷ Nhan trầm xuống, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện?
Quả nhiên, máy ghi âm vốn đã bị rút phích cắm lại vang lên.
"Tim đã vỡ nát đâm xuyên qua cổ họng em, nhìn em và anh vô lực nói tiếng yêu." Mẹ của Diêu Diêu cơ hồ đồng thời niệm ra câu này với máy ghi âm. Nhưng bà kỳ quái nói câu, đây không phải giọng của Phong Linh. Chúng tôi sững sốt, ai cũng không rõ thế này ám chỉ gì. Một nữ sinh sắc mặt tái nhợt, vóc người cao ráo môi khô nứt, đại khái đã khát nước, cầm một ly thủy tinh đi rót chút nước uống.
Kỷ Nhan nhìn cô bé. Bỗng dưng nghĩ tới gì đó, lập tức quát với cô gái: "Buông ly!" Cũng chạy về hướng cô gái.
Nhưng đã quá muộn.
Chúng tôi nghe thấy thanh âm ầm một tiếng nổ tung, mới vừa đưa ly thủ tinh đến bên mép cô gái hiện giờ đã nằm trên mặt đất, hai tay bưng cổ họng, không ngừng hộc máu ra ngoài. Bên người đều là bột thủy tinh vỡ. Ly thủy tinh cư nhiên đã phát nổ, toàn bộ mảnh nhỏ bắn vào trong cổ họng cô bé. Cô gái như bị điện giật thống khổ run rẩy trên mặt đất, hai chân không ngừng đá tủ bên cạnh, từng chút từng chút, cổ họng bị thủy tinh đâm thủng không phát được bất luận tiếng động gì. Nhưng chúng tôi không có chút biện pháp nào, thậm chí ngay cả giảm bớt đau đớn cho cô bé cũng không thể làm được. Đợi đến khi bác sĩ lên, cô bé đã tắt thở. Mọi người bắt đầu khóc thành tiếng, ngay cả tôi cũng không nhịn được đứng chết trân tại chỗ. Kỷ Nhan không lộ biểu cảm gì, chỉ vuốt lại đôi mắt mở to của cô gái. Còn lại bảy người, mỗi người đều vô thần ngồi trên mặt đất, Lý Đa luôn kiên cường, tựa hồ cũng đánh hơi được mùi trên lưỡi hái tử thần, song cô vẫn như cũ an ủi Lữ Lục. Kỷ Nhan nhìn Lữ Lục một chút, đi qua hỏi.
"Mấy giờ rồi?"
Lữ Lục hồi phục tinh thần, nhìn đồng hồ một chút, nhỏ giọng trả lời: "Gần năm giờ rồi." Kỷ Nhan bảo hai người họ ngồi xuống xong, cũng nói vài câu an ủi. Cảnh sát hồi lâu sau thông báo giải quyết theo sự cố ngoài ý muốn, mặc dù họ cũng hiểu sự cố ngoài ý muốn này cũng quá ngoài ý muốn rồi.
Ba cô gái đã chết trừ Lăng Phượng ra hai người còn lại chúng tôi hỏi, quả nhiên, cô gái bị lưỡi câu móc chết là con gái của chủ nhiệm khoa năm đó, cư nhiên gần 40 tuổi mới sinh được, cho nên được người nhà coi như minh châu trong tay, mà cô gái vừa rồi bị ly nổ chết cũng là con gái của người từng sỉ nhục ngay mặt và tát Phong Linh một bạt tai, nghe nói người này cũng rất thích Lăng Thủy Nguyên.
"Loại trả thù này tựa hồ quá mức ác độc, tớ chung quy cảm thấy tựa hồ còn có chuyện khác ẩn giấu trong đó." Kỷ Nhan sau khi biết thân thế của mấy người nọ, nghi hoặc nói, tôi cũng cảm thấy kỳ quái, nếu muốn trả thù, dùng loại hình thức này dường như quá mức tàn nhẫn, chẳng lẽ chỉ vì để những người đó biết được nỗi đau khổ mất đi thân nhân? Chúng tôi lại đi thăm dò mấy người còn lại, quả nhiên ngoại trừ Lý Đa và Lữ Lục, cha mẹ của họ đều có liên quan hoặc nhiều hoặc ít tới cái chết của Phong Linh.
"Những cô bé này đều là ai chọn vào dàn hợp xướng?" Kỷ Nhan đột nhiên hỏi tôi. Tôi nghĩ một chút, chợt giật mình hỏi: "Cậu là nói Cố Bằng?"
Kỷ Nhan im lặng không nói, hồi lâu sau mới trả lời: "Cậu nhớ Phong Linh từng có một em trai không, hình như nếu sống đến bây giờ, vừa vặn xấp xỉ tuổi Cố Bằng, hơn nữa cậu cũng nhìn thấy, ánh mắt ông ta nhìn Lăng Thủy Nguyên, có lẽ trên ý nghĩa nào đó mà nói, em trai của Phong Linh có khả năng tập trung sự thù hận trên người Lăng Thủy Nguyên." Vừa nghĩ vậy tựa hồ khá hợp lý, nếu muốn chứng thật, nhất định phải điều tra tư liệu về Cố Bằng một chút. Lúc này, tôi nhận được một cuộc điện thoại, là Lạc Lôi gọi tới.
Dựa theo Lạc Lôi tra tìm, quả thật trường học này từng có chuyện thành viên dàn hợp xướng trong lúc tập luyện bị hỏa hoạn chết cháy, hơn nữa thời gian chính là hôm nay.
Tư liệu của Cố Bằng nhanh chóng thăm dò được, phương diện này tôi làm việc ở tòa soạn nhiều ít có chút ưu thế, quả nhiên như Kỷ Nhan suy nghĩ, tài liệu của ông ta chỉ có sau khi trưởng thành, hơn nữa ông ta không phải người địa phương mà nhận lời mời từ vùng khác, tất cả thành viên của dàn hợp xướng phần lớn đều là ông ta chủ động mời, những có gái đó dưới sự khuyên nhủ trường kỳ của ông ta mới gia nhập dàn hợp xướng. Tại sao nói là phần lớn, bởi vì Lý Đa không phải, Lý Đa đi theo Lữ Lục tới.
Lúc này, xảy ra chuyện càng làm chúng tôi không ngờ tới. Lăng Thủy Nguyên chẳng biết nói gì với Cố Bằng, đến nỗi khiến người này đột nhiên tính tình đại biến, cư nhiên đánh nhau. Thật vất vả tách họ ra, Cố Bằng cao giọng kêu "Chị tao sẽ không tha thứ cho mày." Người ở chỗ này đều kinh ngạc, kể cả mẹ của Diêu Diêu cùng Lăng Thủy Nguyên. Cố Bằng cũng tự phát giác mình lỡ lời. Vội vàng muốn chạy vào phòng tập luyện. Nhưng tôi và Kỷ Nhan đã tiến lên bắt được tay ông ta.
"Ông chính là em trai của cô ấy? Vì trả thù làm như vậy đáng sao?" Kỷ Nhan phẫn nộ hô, Cố Bằng ngây dại, lập tức hung tợn hất tay, từ trong ngực móc ra một con dao găm, hướng Lăng Thủy Nguyên đâm tới. Hơn nữa bắt ông ta làm con tin đi về hướng góc tường.
"Đều là vì mày, tao biết mày hại chết chị tao." Cố Bằng một bên khóc, một bên kề dao găm sít sao lên cổ Lăng Thủ Nguyên. Lăng Thủy Nguyên im lặng không nói gì, phảng phất như cam tâm tình nguyện chịu chết vậy. Cảnh sát ở đây đều rút súng chỉa về phía Cố Bằng, cũng bảo hắn buông dao găm. Hiện trường tiến vào trạng thái giằng co.
Lực chú ý của mọi người đều đặt trên hai người này, phòng tập luyện phía sau lại xuyên qua thanh âm vừa rồi.
"Em chờ mong, như chim chóc vậy, bay lượn trên bầu trời." Cố Bằng thoáng ngây người, thả Lăng Thủy Nguyên ra, một cảnh sát lập tức kéo Lăng Thủy Nguyên. Cảnh sát vây quanh hắn, Cố Bằng đảo mắt nhìn bốn phía, nhìn chúng tôi rồi lại dường như đang nhìn ai đó.
"Tôi đi, cừu hận này vĩnh viễn sẽ không biến mất." Nói xong, từ cửa sổ trên lầu nhảy tung người nhảy xuống, lúc chúng tôi chạy xuống lầu, phát hiện đầu hắn đã đập vào đá chết mất rồi.
"Kết thúc." Tôi nhìn thi thể Cố Bằng, thở dài một hơi.
Nhưng Kỷ Nhan vẫn cau mày như trước. "Thật sự kết thúc? Tớ vẫn cảm thấy tựa hồ có rất nhiều nghi hoặc, nhưng không thể nói được là từ đâu." Tôi vỗ vỗ cậu ấy, "Đừng nói nữa, có lẽ cậu đa nghi thôi."
Sự tình nhìn qua thật sự đã kết thúc. Máy ghi âm quả thực không vang lên nữa, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Lý Đa cũng mang theo Lữ Lục đi ra.
"Ông ấy rốt cuộc làm thế nào giết được ba cô gái kia, tớ vẫn nghĩ mãi không rõ." Kỷ Nhan trước sau vẫn cảm giác không hài lòng. Lý Đa kéo tay cậu ấy làm nũng nói: "Đừng quan tâm nữa, dù sao chẳng phải đã giải quyết cả rồi à."
"Các cậu về trước đi, tôi điều tra tiếp một chút, trước sau vẫn có chút lo lắng." Nói xong, cậu ấy giựt tay Lý Đa ra, bảo tôi đưa các cô ấy trở về, còn mình xoay người lại. Tôi đành phải lái xe đưa các cô ấy trở về phòng ngủ.
Trở lại tòa soạn, còn chưa ngồi ổn định, Kỷ Nhan liền gọi điện thoại cho tôi.
"Trong những nữ sinh chết cháy 20 năm trước, có một người họ Cố đấy." Câu nói đầu tiên của cậu ấy khiến tôi cảm thấy kỳ quái.
"Ông ta đích thật là vì chị gái báo thù, nhưng không phải Phong Linh, là một trong những người bị chết cháy trong tai nạn đó." Kỷ Nhan sốt ruột hô.
"Ý của cậu là, chẳng lẽ?" Tôi cũng kinh hãi.
"Đúng vậy, cậu mau chóng trở lại đây, đến phòng tập luyện, tớ chờ cậu, nhớ kỹ, đừng nói cho Lý Đa." Nói xong cậu ấy liền cúp máy. Tôi lái xe trở lại phòng tập luyện, lúc này đã hơn 7h tối. Trường học vô cùng náo nhiệt, trong bóng đêm khắp nơi đều là những cặp tình nân, tôi chợt nhớ tới cô bé tên Phong Linh kia, có lẽ cô ấy sinh muộn 20 năm thôi, căn bản không xảy ra loại bi kịch này.
Đến phòng tập luyện, trái ngược với bên ngoài, cực kỳ im ắng, quả nhiên, Kỷ Nhan đang đứng ở cửa chờ tôi. Thấy tôi tới, lập tức chào đón.
"Cố Bằng không phải em trai Phong Linh, nghe nói, lần đó hỏa hoạn là Lăng Thủy Nguyên phóng, vì để trả thù nữ sinh trong dàn hợp xướng nói ra bí mật, khả năng Cố Bằng là vì việc này mới muốn giết Lăng Thủy Nguyên, còn nữa, cậu biết ai là người đầu tiên vào dàn hợp xướng không?" Tôi lắc đầu, Kỷ Nhan nghiêm nghị nói: "Là Lữ Lục."
"Việc này nói lên gì?" Tôi cũng kỳ quái nói.
"Tớ từng hỏi Lý Đa, Lữ Lục là từ nước ngoài chuyển về, tất cả tài liệu đều trống rỗng, hơn nữa cũng không ở trong trường học, cô ta ở bên ngoài thuê nhà ở." Tôi nghĩ một chút, quả thật, buổi chiều lúc tiễn cô ấy về cô ấy đã từ chối.
"Hơn nữa, lại có một cô gái trên đường về nhà bị ô tô đâm chết rồi." Câu cuối cùng của Kỷ Nhan khiến tôi giật mình.
"Nhớ Diêu Diêu không, mẹ của cô ấy tìm tớ, cô bé kia bây giờ đã mất tích, một mình rời khỏi bệnh viện," đèn phòng tập luyện đột nhiên sáng bừng lên. Hơn nữa truyền ra tiếng ca du dương.
Kỷ Nhan nhìn tôi một chút, tôi biết, ý của cậu ấy là muốn lên đó, mặc dù tôi cực kỳ không muốn.
Chúng tôi cơ hồ là lần mò đi lên, phòng tập luyện lầu ba quả nhiên sáng đèn, bên trong còn có tiếng ca. Vừa đi vào nhìn, cư nhiên có hai người.
Một người là cô gái tên Diêu Diêu kia, một người khác, chính là Lữ Lục. Các cô ấy phảng phất như căn bản không hề giật mình với việc chúng tôi đến.
"Tôi biết anh sẽ còn trở lại mà." Lữ Lục nhìn Kỷ Nhan cười nói, khác với ban ngày, hoàn toàn không có loại cảm giác ngây ngô nữa, phảng phất như đổi thành người khác. Diêu Diêu bên cạnh cũng chỉ cười đứng đó không nói lời nào.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Kỷ Nhan lớn tiếng hỏi.
"Không cần phải dữ dằn như vậy, dù sao chị gái đã trở lại, thứ đáng chết, đều chết hết rồi." Giọng điệu Lữ Lục vững vàng, thanh âm thanh thúy quanh quẩn trong phòng tập luyện.
"Ngươi mới là em trai của Phong Linh?" Tôi cũng kinh ngạc, không phải em trai sao. Lữ Lục cười cười, bỏ quần áo đi, hắn cư nhiên là nam, nhưng cho dù nam cải nữ trang, hắn hiện giờ cũng đã hơn 30 tuổi rồi mà.
"Đau buồn hoặc kích thích cực độ, có thể khiến người ta ngừng sinh trưởng, đồng thời cũng sẽ không biến hóa." Lữ Lục phảng phất như biết tôi nghĩ cái gì, như trước cười giải thích.
"Tôi chẳng qua dựa theo ý nguyện của chị gái mà làm thôi, tôi và chị vừa muốn báo thù, khiến những kẻ đó biết mùi vị đánh mất người thân, đồng thời, chị cũng muốn trở về, nhưng mà, chị cần một thân thể. Cho nên chị ấy mới báo mộng cho người đàn bà kia." Tôi nhìn Diêu Diêu một chút, cô ấy hình như bộ dáng có chút biến hóa so với ban ngày, tựa hồ hấp dẫn hơn nhiều.
"Cậu biết rốt cuộc là ai truyền ra chuyện của chị tôi và người đàn ông kia không, chính là mẹ của Diêu Diêu kia, thật đúng là chẳng biết xấu hổ mà, ghen ghét khiến cô ta bán đứng người bạn tốt nhất. Thuốc cô ta cho con gái uống đều dựa theo phương pháp chị tôi báo mộng cho để phối, cô ta ngây thơ tưởng rằng chị tôi đã tha thứ cho cô ta, kỳ thật chỉ là con gái cô ta thích hợp để làm vật chứa nhất mà thôi." Tôi và Kỷ Nhan đều hoảng sợ không nói gì, không có biện pháp trả thù nào tốt bằng việc biến những người thân thương thành người qua đường hờ hững, quả thực sống không bằng chết.
"Tôi rất khó hiểu, lúc chiều cậu tựa hồ đã nhìn thấu được tôi." Lữ Lục rốt cuộc thay đổi vẻ mặt.
"Đồng hồ, khi tôi hỏi anh giờ, đồng hồ đeo tay của anh là đồng hồ kiểu nam, có lẽ chính anh cũng không phát hiện? Lúc ấy trong lòng tôi cũng chỉ có chút khó hiểu, nhưng không suy nghĩ nhiều, còn nữa, Cố Bằng là bị anh lợi dụng đúng không."
"Đúng, là tôi nói cho hắn biết, lửa kia là Lăng Thủy Nguyên phóng. Hắn cư nhiên tin ngay, người hơn 30 tuổi cư nhiên xúc động như vậy, vì thế hắn đáp ứng bắt tay với tôi, tôi muốn trả thù con cháu của mấy người kia, còn hắn đối với việc có thể giết chết con gái của Lăng Thủy Nguyên cũng hết sức vui vẻ. Cả phòng tập luyện đều sắp xếp thành chú trận cực lớn, chỉ cần tôi bằng lòng, người bước vào nơi này, đều có thể bị giết chết. Song không cần thiết, bình ổn oán khí của chị gái, tôi có thể làm cho chị ấy trở lại thế gian này, tôi có thể đưa chị ấy đến một nơi không người ẩn cư." Lữ Lục kiêu ngạo tự thuật, nói đến đoạn sau, ánh mắt của hắn cư nhiên tỏa ra ánh sáng hưng phấn, phảng phất như nhìn thấy tương lai tươi đẹp.
"Kỳ thật, ngươi mới là người phóng hỏa nhỉ?" Kỷ Nhan tiếp tục bình tĩnh nói, "Tôi từng hỏi người năm đó, có người nhìn thấy một đứa trẻ từ phòng tập luyện bối rối chạy ra, sau đó, phòng tập luyện bốc cháy, cửa bị người khóa kín." Lữ Lục không nói gì, mặt bắt đầu dữ tợn lên.
"Hát xong bài này, chị gái sẽ trở lại, hết thảy những việc tôi làm cũng xem như không uổng phí." Lữ Lục không để ý tới chúng tôi, tiếp tục cùng Diêu Diêu ca hát. Bài hát chính là bài hát trong máy ghi âm hôm nay.
"Màn che đã vén lên, một tiếp một, cô gái xinh đẹp nhảy múa trong gió, nhưng không cách nào hát ra bài ca. Khi màu trắng biến thành màu đỏ, công chúa trầm mặc. Tim đã vỡ nát đâm xuyên qua cổ họng em, nhìn em và anh vô lực nói tiếng yêu. Em chờ mong, như chim chóc, bay lượn trên bầu trời. Từ thiên đường bay xuống, lại trở về trên đời này, đem tay của anh và em, vĩnh viễn gắn liền cùng nhau." Tiếng ca kết thúc, Diêu Diêu mờ mịt nhìn phía trước, bỗng dưng òa khóc. Cả phòng tập luyện đột nhiên vang lên một tiếng thở dài rất nặng nề của nữ giới. Lữ Lục kinh hãi, nâng đầu hô to trong phòng tập luyện, "Chị ơi, chị ơi, chị có đây không?" Nhưng đáp lại hắn chẳng qua chỉ là tiếng vọng mà thôi, trái lại Diêu Diêu, nghi hoặc nhìn bốn phía, không biết làm sao.
"Đừng gọi nữa, chị của ngươi không về được, người chết vốn không nên trở lại trên đời này." Kỷ Nhan nói, Lữ Lục phẫn nộ bước sang, ngũ quan vốn tuấn tú của hắn đã hoàn toàn vặn vẹo.
"Ngươi tới cùng đã làm gì?" Hắn ý đồ muốn túm áo Kỷ Nhan, nhưng Kỷ Nhan dễ dàng tránh được.
"Ngươi bố trí chú trận trong phòng tập, ngươi cũng trở thành tử thần của nữ sinh bước vào nơi này. Ngươi muốn họ chết thế nào, họ sẽ giống như tượng gỗ dựa theo kịch bản của ngươi mà đi tìm cái chết. Còn ngươi muốn đem vụ này đổ lên những người đã bị chết cháy 20 năm trước. Ngươi và chị gái ngươi đạo diễn một vở kịch hay, đáng tiếc, lần đầu tiên ta bước vào nơi này, đã phát hiện nơi này không đúng, mặc dù ta chưa kịp phá giải chú trận của ngươi, nhưng trên người Diêu Diêu, trước sau có cây châm ta chưa rút ra. Sau gáy cô bé, một cây châm mỏng như sợi tóc, thân thể có kèm theo ngân châm, không cách nào bị nhập thể đầu thai được. Kỳ thật ta vốn dự định tối nay rút ra, bổn ý là trị liệu cổ họng cô bé, kết quả lại đánh bừa mà trúng, có lẽ, hết thảy những việc này đều đã được an bài ổn thỏa." Kỷ Nhan nói xong, đi tới trước mặt Diêu Diêu, từ cổ rút ra một cây châm, nếu không phải có ánh sáng phản chiếu, không thể nào nhìn thấy được.
Lữ Lục thống khổ tru lên, quỳ rạp xuống đất.
"Những cô gái đó căn bản không sai, ngươi sao lại tàn nhẫn sát hại họ như thế, còn có những người bị ngươi giết chết cháy 20 năm trước, chính ngươi tự mình suy nghĩ lại đi, chị gái ngươi dựa vào việc này sống lại cũng bằng lòng nhìn mặt ngươi sao?" Kỷ Nhan dìu Diêu Diêu sang giao cho tôi. Xoay người hướng Lữ Lục quỳ trên mặt đất nói: "Ngươi đã biết nỗi đau khổ mất đi người thân, nhưng ngược lại thực hiện nó trên người khác càng tệ hại hơn." Kỷ Nhan không nói nữa, cùng tôi ra khỏi phòng tập luyện.
Tôi quay đầu lại nhìn Lữ Lục, hắn thủy chung quỳ gối nơi đó không hề nhúc nhích.
Mẹ Diêu Diêu lúc gặp lại Diêu Diêu cơ hồ muốn phát điên, dùng sức hôn con gái. Sau đó trong lúc nói chuyện, bà thừa nhận bà đã kể chuyện của Phong Linh cho nhà trường, đến này bà vẫn cực kỳ hối hận, chúng tôi không kể chân tướng sự việc cho bà, chỉ nói tìm được Diêu Diêu trong trường học.
Về phần Lăng Thủy Nguyên, ông ta lần đó nhìn thấy Lữ Lục, liền phát giác hắn quá giống Phong Linh, sau khi trở về, cái chết của con gái cùng hôm nay nhìn thấy Lữ Lục khiến ông ta đột nhiên khó có thể tự kềm chế, trong lúc tự trách mình đã uống thuốc độc tự vẫn. Còn Lữ Lục, chúng tôi rốt cuộc không gặp hắn nữa, trong tư liệu của trường, đối với hắn chỉ giải thích ngắn ngủi vài chữ, người này đã chuyển trường.
Lý Đa thường xuyên không vui oán giận, oán giận tại sao Lữ Lục lặng lẽ ra đi, không nói lời nào với cô, Kỷ Nhan vẫn an ủi cô. Cô cũng dần dần quên đi. Mãi đến một tháng sau, Lý Đa nhận được quà Lữ Lục gửi tới. Địa chỉ viết phía trên cách nơi này rất xa.
Là một băng từ, chúng tôi đã nghe qua, chính là bài hát nọ, bài hát hắn phổ lời, Lăng Thủy Nguyên phổ nhạc. Là hắn hát, song hiện giờ nghe lại cực kỳ trong trẻo êm tai.
"Phong Linh là họ Điền nhỉ?" Tôi hỏi Kỷ Nhan, Kỷ Nhan cười, "Cậu là muốn hỏi tại sao Lữ Lục lại chọn tên này à?" Tôi gật đầu.
"Ngốc quá, Lữ Lục chính là Lữ Lữ ghép lại, hai lữ chính là chữ điền đó." Kỷ Nhan cười nói. Tôi sờ sờ đầu, cũng cười nói, "Hóa ra là vậy."
(Tiêu: Chữ Lữ 吕 hai chữ Lữ ghép lại thành chữ Điền 田 )