Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
Tên họ là gì, có lẽ bạn sẽ nói là một danh hiệu của một người, nhưng đối với vài người mà nói lại là tính mạng, tên chính là mệnh.
Tôi đến giờ vẫn còn nhớ mùa đông ấy, tại sao phải nhớ đoạn hồi ức không vui kia, đều vì thành phố đã thật lâu chưa từng lạnh đến thế, mà mùa đông kia, lại là lạnh nhất trong ấn tượng của tôi. Lạnh đến mức nào? Ở trên đường, bất kể mặc bao nhiêu quần áo, chỉ cần gió lẫn mưa thổi qua, bạn sẽ như không mặc gì cả vậy, khí lạnh lao vào từng lớp quần áo, tiến vào lỗ chân lông, thấm vào trong mạch máu, trong xương tủy bạn, toàn thân như bị kim đâm vậy, nếu bạn há miệng lớn một chút, miệng sẽ đầy bọt băng, môi đều nứt nẻ chảy máu. Ở nhà ư, đứng liền muốn ngồi, ngồi liền muốn đứng, chưa đến một hồi, hai chân bạn chắc chắn cảm thấy tê dại, nặng muốn chết, giống như lòng bàn chân dính khối sắt phiền phức, loại tình huống này, bạn ngoại trừ chửi rủa thời tiết quái quỷ thì không còn cách gì nữa, nước sôi nóng hổi đổ ra chưa đến mấy phút đã lạnh như băng, mùa đông ở phương nam không khoa trương dưới âm mười mấy thậm chí hơn mấy chục độ như vậy, nhưng lại lộ ra một sự âm u lạnh lẽo, như dao cùn cắt thịt.
Năm ấy đang học lớp mười hai, nghỉ đông còn phải học thêm, thậm chí buổi tối cũng phải mở bếp lò nhỏ, không còn cách nào, tôi cực ghét học thêm, vấn đề là người ta đều học thêm bạn không học thêm, đương nhiên phải rớt, đến lúc đó thư thông báo đại học sẽ không phân biệt bạn học thêm hay không học thêm đâu.
Trường phổ thông của tôi là một ngôi trường cũ có gần trăm tuổi, chẳng qua trường học vắng vẻ, ngay cả xe hơi qua lại cũng rất ít, hơn nữa tiền thân ngôi trường là một khu nhà thờ cũ, toàn bộ kết cấu bằng gỗ -- Mỗi khi tôi đạp lên luôn cảm thấy vững vàng, tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt giống như một cụ già cao tuổi đang ho khan, giống như bất cứ khi nào đều sẽ sập xuống.
Ngày cuối cùng nghỉ đông học bổ túc, nhà trường quyết định tổ chức một kỳ thi thử với tất cả các lớp 12 sẽ tốt nghiệp đầu tháng ba, để thăm dò trình độ học tập của mỗi người, làm kế hoạch chuẩn bị dạy học cho học kỳ sau.
Mà phòng tổ chức thi, chính là trong phòng cũ của trường, hơn nữa còn là lầu ba. Khi giáo viên tuyên bố mọi người bắt đầu thốt lên kinh ngạc.
Nói là lầu ba, kỳ thực chính là phần gác lửng của nhà thờ, chỉ là một căn phòng rất hẹp, trước kia được dùng như phòng thí nghiệm sinh hóa, nhưng không biết vì sao, vẫn luôn bị khóa, nghe đâu xảy ra vài chuyện, tin đồn rất nhiều, chúng tôi ngày thường đều làm thí nghiệm trong tòa nhà dạy học mới. Thế nhưng tất cả phòng học đều đang sửa chữa, vả lại những phòng học khác các lớp khác đã chiếm rồi, không còn cách nào, ai bảo lớp chúng tôi nhân số ít, không phải lớp trọng điểm chứ, thầy cũng rất bất đắc dĩ, chỉ nói là phòng học nhỏ, mọi người ở bên trong cũng ấm áp hơn. Chẳng qua bên trong khá bẩn, bàn ghế cũng hỗn độn cực kỳ, còn có mấy cái cụt tay gãy chân, vì vậy thầy bảo mấy bạn ở gần trường ở lại giúp dọn dẹp, những bạn học khác thì tan học sớm trở về, đương nhiên, tôi chính là một trong bốn người ở lại quét dọn phòng học.
Tuy chỉ mới bốn giờ rưỡi, nhưng sắc trời bên ngoài đã mờ tối, hơn nữa phòng học khuất sáng, chúng tôi đành phải mở đèn quét dọn, khắp nơi đều là bụi, lại không dám dùng sức, đành phải dùng giẻ lau trước, tay lạnh muốn chết, làm xong lập tức chà xát tay hà hơi, đến năm giờ, hai người trong đó về trước, phòng học chỉ còn lại tôi và Điền Gia Tuệ ngồi cùng bàn.
Bạn ấy dường như không thích nói chuyện lắm, chỉ thích cúi đầu làm chuyện của mình, ngồi cùng bàn mấy năm, ngoại trừ phải trả lời hoặc thực sự có việc, bạn ấy rất ít khi lên tiếng, ngay cả những bạn gái khác cũng không thích chơi với bạn ấy lắm, thế nhưng thành tích của bạn ấy rất tốt, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của giáo viên, bởi vì rất ít khi thấy mặt bạn ấy, chỉ có một ấn tượng đại khái, mắt hai mí, trán rộng, mặt trứng ngỗng, sống mũi cao, da có chút trắng lóa, nghe đâu tổ tiên bạn ấy có huyết thống người ngoại quốc, tôi không nhịn được cảm thán, thảo nào ngoại ngữ của người ta học nhanh như vậy, hóa ra thứ chảy từ trong xương cốt huyết mạch đều không giống tôi.
Trừ thầy cô, phỏng chừng tôi cũng coi là người gần gũi nhất với bạn ấy trong trường rồi.
"Cậu biết không, lần thi này thầy nói sẽ chọn một vài bạn thành tích tốt nhất đến lớp chuyên, học kỳ kế sẽ bắt đầu chạy nước rút, vào lớp chuyên cơ hội vào đại học lớn hơn nhiều." Tôi vừa dọn dẹp bàn ghế vừa nói với bạn ấy.
Điền Gia Tuệ dường như mặt không tỏ vẻ gì lau chùi bảng đen, tôi cho rằng bạn ấy không nghe rõ, kết quả sau đó cả buổi bạn ấy mới ừ một tiếng.
Ngoài cửa tiếng bước chân càng ngày càng ít, tiếng ván gỗ cũ bị đè kẽo kẹt kẽo kẹt thở dốc cũng gần như không nghe thấy nữa, mọi người bắt đầu rời khỏi dãy phòng học vốn là nhà thờ này, không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy tòa nhà này không như những kiến trúc khác, một mai người đã đi hết sẽ trở nên tử khí trầm trầm, còn tòa nhà cũ này người càng ít trái lại càng cảm thấy có sinh khí.
"Ngày mai phải thi rồi, về sớm thôi." Điền Gia Tuệ rốt cuộc nói với tôi, tôi tính toán một chút, đoán chừng là câu nói dài nhất học kỳ này rồi.
Bên ngoài cửa sổ bắt đầu tối xuống, sắc trời không còn sớm, tuy rằng gần nhà, cũng phải trở về ôn tập nữa, tôi hỏi Điền Gia Tuệ muốn đi cùng không, bạn ấy lắc đầu nói mình muốn ở đây đọc sách một chút.
Tôi không hề giật mình, bởi vì tôi từng nghe nói hoàn cảnh nhà bạn ấy không tốt lắm, cha mẹ thường xuyên cãi nhau, mà ông bố không đi làm lúc nào cũng đuối lý, tiếp theo liền liều mạng uống rượu, uống xong thì say bí tỉ, đối với bạn ấy mà nói, có lẽ ở lớp học tốt hơn nhiều.
"Nhưng mà, một mình cậu ở đây không sợ à?" Tôi đi tới cửa đột nhiên hỏi bạn ấy.
Tôi thấy từ ánh sáng nhu hòa của bóng đèn ảm đạm phát ra chiếu trên khuôn mặt trơn bóng như gốm sứ của bạn ấy, Điền Gia Tuệ nâng mí mắt.
"Không sao đâu, cậu về trước đi." Tiếp theo, bạn ấy lại chăm chú đọc sách.
Tôi ừ một tiếng, cúi đầu kéo cửa lại, đồng thời dùng sức đóng thật chặt tránh cho gió lạnh lùa vào trong.
Từ lầu ba đi xuống đến cổng của khu nhà cũ phải băng qua một hành lang tối om mà hẹp dài, tôi ghét nhất con đường này, bởi vì dưới chân đều là ván gỗ mục đầy lỗ nứt, mà bức tường hai bên thì treo đầy tranh sơn dầu nhân vật, cơ bản đều là nhà khoa học văn học, tôi không thích ảnh chân dung, bởi vì luôn cảm thấy ở những chỗ càng tối tăm ánh mắt của người trong bức vẽ lại càng như đang ngó chừng bạn, bình thường còn có chút hơi người, hiện giờ thì càng yên tĩnh, tôi bước vội đi.
Khi gần đến cửa ra, tôi chợt cảm giác bức vẽ hai bên dường như có chút bất thường, thế nhưng tôi vội vã về nhà, cũng không quay đầu lại mà đi ra.
Xuống dưới lầu, tôi theo bản năng ngoảnh đầu lại nhìn lầu ba.
Điền Gia Tuệ dường như đang đứng ở cửa sổ cúi đầu nhìn tôi, giống bạn ấy lại cảm thấy không phải bạn ấy, có lẽ tôi hoa mắt, tôi vẫy tay với bạn ấy, bạn ấy dường như cũng vẫy tay với tôi, tuy tôi cảm thấy vô cùng quái dị, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều yên bụng về nhà.
Ngày thứ hai, vẻ mặt mọi người đều rất nghiêm túc, dù sao cũng là kỳ thi rất quan trọng, thời điểm đi tới địa điểm thi lầu ba, tôi nhìn thấy Điền Gia Tuệ, song bạn ấy trước sau như một không để ý tới ai, chỉ ngồi ở chỗ của mình chờ thi.
Kỳ thi nhanh chóng kết thúc, giáo viên thu bài, vẻ mặt mọi người hơi lộ chút nhẹ nhỏm, song còn lại mấy môn nữa, Điền Gia Tuệ nộp bài rồi vội vàng đi ra, phía sau có người gọi bạn ấy muốn so đáp án, nhưng bạn ấy lại không hề quay đầu lại bỏ đi, khiến tôi rất khó hiểu, tuy bạn ấy không thích nói chuyện, nhưng chỉ cần bạn gọi thì bạn ấy vẫn sẽ rất lễ phép trả lời, hôm nay lại giống như một người lạ.
Vài bài thi nhanh chóng kết thúc, thành tích sẽ đợi đến khai giảng học kỳ sau mới công bố, tôi đương nhiên không ôm hy vọng quá lớn, nhưng nghĩ Điền Gia Tuệ nhất định sẽ vào lớp chuyên, vì vậy buồn chán liền đoán học kỳ sau mình sẽ ngồi cùng bàn với ai.
Thế nhưng khiến tôi cực kỳ ngoài ý muốn, Điền Gia Tuệ không thi đậu, chuẩn xác mà nói bạn ấy không hề có điểm, bởi vì bạn ấy căn bản không hề viết tên mình lên bài thi nộp lên.
Khi giáo viên khó hiểu hỏi, vẻ mặt bạn ấy mờ mịt luống cuống, tôi rất hiếm khi thấy bạn ấy như vậy, muốn đến an ủi một chút, lại không biết nói từ đâu, mà Điền Gia Tuệ lần nào cũng là người cuối cùng rời khỏi trường, theo thường lệ không đi cùng các bạn khác, bởi vì cuộc thi, bạn ấy không đến lớp chuyên, như cũ ở lại lớp tôi, hơn nữa vẫn ngồi cùng bàn, tôi thì không nói rõ là vui mừng hay tiếc cho bạn ấy nữa.
Lớp mười hai học kỳ sau càng căng thẳng, mọi người cũng không để ý đến cử chỉ quái dị của Điền Gia Tuệ nữa, giống như ai cũng sống trong không gian của mình, chỉ suy nghĩ đến chuyện thi lên đại học lần này, những bạn cùng học chung trước kia từ lúc tiến vào lớp chuyên thế mà cũng như người xa lạ.
Do ngồi cùng bàn, đương nhiên sẽ được sắp xếp trực nhật chung, kỳ thực cũng là ứng phó tí thôi, còn ai có tâm tình quét dọn nữa, nhưng Điền Gia Tuệ vẫn chăm chỉ như cũ, mỗi lần đều về trễ nhất, có một lần tôi đã về rồi, kết quả phát hiện quên mang về một quyển bài tập, lại quay ngược về phòng học.
Trường học vốn ồn ào gần như không có một bóng người, khi tôi chạy đến cửa phòng học, lại nhìn thấy Điền Gia Tuệ nằm trên bàn học.
Mái đóc đen gần như bao phủ cả đầu của bạn ấy, trong phòng học rất yên tĩnh, tôi nghe rõ ràng một tràn tiếng va chạm, bạn ấy dường như đang dùng bút viết gì đó lên mặt bàn.
Tôi nhẹ nhàng đi tới.
"Cậu đang làm gì đó? Vẫn chưa về nhà à." Tôi hỏi, nhưng bạn ấy không để ý tới tôi, chăm chú vẽ.
Khi tôi chỉ còn cách bạn ấy hơn một thước, Điền Gia Tuệ bỗng nhiên nhảy dựng lên, bút nắm trong tay đâm tới mắt tôi, tôi sợ hết hồn, may mà nhanh chóng né qua, kết quả bạn ấy ngã nhào trên mặt đất.
Chưa tỉnh hồn tôi theo bản năng nhìn bàn học kia.
Là ảnh bán thân của nữ giới, một nữ giới rất xa lạ, tóc ngắn ngang tai, mặt tròn nhỏ, mắt to. Thế nhưng tôi lại cảm thấy dường như đã từng thấy ở đâu đó.
Gia Tuệ ở một bên dường như đã khôi phục lại, quái dị nhìn tôi, lại cúi đầu nhìn mình.
"Cậu rốt cuộc bị sao vậy, như biến thành người khác ấy." Tôi đỡ cậu ấy lên, bỗng nhiên tôi phát hiện, tóc Gia Tuệ dường như dài hơn trước đây, đã dài qua vai rồi, song con gái tóc mọc dài cũng là bình thường.
"Chắc tại cậu làm tớ giật mình, tớ đang vẽ tranh mà." Bạn ấy ngại ngùng cười, rất hiếm khi thấy bạn ấy cười, nhưng lần này lại cười vô cùng khổ sở.
"Hay là tớ đưa cậu về nhé, có lẽ gần đây áp lực quá lớn, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi." Tôi giúp bạn ấy thu dọn đồ đạc.
Dọc đường đi, bạn ấy còn nói rất nhiều, nói mình gần đây trí nhớ luôn giảm sút, thậm chí mãi không nhớ ra tên mình, hơn nữa việc làm vừa nãy đã nhanh chóng quên mất, tôi hỏi người phụ nữ bạn ấy vẽ là ai, bạn ấy cũng lắc đầu nói không biết.
Ngày thứ hai, trong trường truyền ra tin đồn lớp học lầu ba của dãy phòng học cũ cho chúng tôi dùng để thi không biết vì sao cửa tự mở ra, mà cửa kia tôi nhớ rõ sau khi kỳ thi kết thúc đã khóa lại rồi. Nếu là kẻ trộm, lớp học kia không hề có thứ gì đáng tiền, vì vậy mọi người đều nhao nhao nói, một nữ sinh ngày trước chết ở đây đã trở về.
Câu chuyện này đã lưu truyền rất lâu trong trường rồi, trước khi chưa có dãy phòng học mới, phòng học nọ chính là phòng thí nghiệm lý hóa, nghe đâu một cô gái không biết vì sao lại tự sát trong đó, hơn nữa ngâm mặt vào axit sulfuric, ai cũng không biết vì sao cô ta lại chọn kiểu tự tử này. Đương nhiên, cũng có người nói cô ta có thể không thi được dẫn đến áp lực quá lớn hoặc gặp vấn đề tình cảm, nói chung học sinh làm thí nghiệm sau này luôn bị thương, bị điện giật, bị axit kiềm tổn thương, vì thế nhà trường đành phải đóng cửa nó.
Lời đồn lan truyền như bọt biển hút nước, tâm trạng của tất cả mọi người trở nên nặng trĩu ướt sũng, lúc xế chiều một vài lãnh đạo trường đến lớp học. Dẫn đầu là hiệu phó của chúng tôi.
Hiệu phó họ La, là người phụ nữ trung niên rất hòa ái, bà không có dáng vẻ kiêu ngạo, đối với tất cả học trò đều nhẹ giọng, lần này bà đi tới từng lớp học, nhấn mạnh mọi người phải học tập thật tốt, đừng tin vào lời đồn, tất cả mọi chuyện bà sẽ xử lý.
Hiệu phó La, mặc váy liền màu xám tro, mang mắt kính gọng vàng, lần lượt dặn dò tất cả mọi người, khi bà đi tới trước bàn của Gia Tuệ, bà dường như có hứng thú với bức vẽ trên bàn.
"Trò này, thích vẽ là chuyện tốt, nhưng bây giờ là giai đoạn chạy nước rút, thứ nhất phân tâm, thứ hai hư hại bàn ghế cũng không tốt nhé, sau này các bạn còn phải sử dụng mà, trò có thể chờ sau khi thi đại học lại học cho thật giỏi rồi vẽ nhé." Hiệu phó La xoa đầu Gia Tuệ, song bạn ấy không có phản ứng gì quá lớn.
Hiệu phó La đành phải lắc đầu đi ra ngoài, tôi phát hiện Gia Tuệ vẫn đang dùng bút vẽ lên bàn học.
Dường như kể từ sau lần ở lại một mình trên phòng học lầu ba đó thì thay đổi, chẳng lẽ thật sự có quỷ hồn sao. Tôi không muốn tin, nhưng lại sợ là thật, con người luôn là thế, thứ càng sợ lại càng trốn tránh.
Tôi quyết định đi điều tra truyền thuyết kia có phải thật hay không, bởi vì tò mò mới là dục vọng lớn nhất của con người.
Vì vậy tôi nghĩ cách tra tìm hồ sơ của trường trước kia, rất may, mẹ của tôi chính là giáo viên trường này, đồng thời cũng quen thân với người quản lý hồ sơ, tôi viện cớ nói phải tìm hiểu lịch sử của trường, cuối tuần mẹ rốt cuộc đưa tôi đến phòng hồ sơ.
Tôi kinh ngạc phát hiện, hơn hai mươi năm trước trường học quả thực xảy ra một vụ tự tử chấn động, nữ sinh tự tử bỏ đầu mình vào trong bồn rót đầy acid sulfuric, hiện trường vô cùng thê thảm, tóc của cô ta tróc cả, đầu của thi thể trọc lóc, da cháy trụi cũng rơi đầy đất. Mà càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi là cô bé này tên Điền Gia Tuệ.
Cùng tên, tôi nhịn không được rùng mình, ảnh chụp ố vàng trên hồ sơ hầu như không thấy rõ được hình dáng nữ sinh đã chết, song hẳn là cô gái rất thanh tú, nghe nói là vì thi rớt đại học gia cảnh bần hàn mà nhất thời nghĩ quẩn tự sát, trên hồ sơ còn có địa chỉ của cô ấy, khi đó cha mẹ cô ấy đều trở về xây nhà ở đây, đồng thời nhận xác con gái.
Tôi âm thầm chép lại địa chỉ, cũng quyết định, đến nhà cô ấy xem sao. Nhưng tình trạng của Gia Tuệ bây giờ càng ngày càng không ổn, mỗi ngày đều vẽ vời, không chỉ bàn, tất cả trang giấy bao gồm cả trên tay mình cũng vẽ người phụ nữ kia, thế nhưng tôi lại cảm thấy người bạn ấy vẽ không hề giống cô gái đã chết trong bức hình, hơn nữa, tóc Gia Tuệ càng dài hơn.
Rất may, dưới sự chỉ dẫn của người qua đường, tôi nhanh chóng tìm được nơi ở của một Gia Tuệ khác —— Cha mẹ cô ấy đã dọn nhà, nhưng may mà nói cho hàng xóm, địa chỉ mới là một khu dân cư xinh đẹp. Tôi đi tới trước cửa, đang không biết nên gõ cửa hay không, lại thấy hiệu phó La từ cửa nhà đối diện đi ra.
Hóa ra bà ở ngay bên cạnh gia đình kia, tôi có chút ấp úng, vì vậy nói dối là tìm người thân, cũng bảo mình có thể đã đi nhầm, hiệu phó La cười đầy thâm ý.
"Âu Dương à, trò rất thông minh, nhưng vẫn phải học nhiều hơn, vốn trò thi lớp chuyên rất dễ dàng, phải nghĩ cho cha mẹ nhiều hơn, xã hội bây giờ trò không thi nổi đại học còn có gì hữu dụng đâu? Nói gì tiền đồ chứ? Mặt khác, đừng nên đặt suy nghĩ quan tâm vào bạn học nữ nha." Nói xong bà vỗ vai tôi, tôi đành phải ra sức gật đầu, chạy như trốn ra ngoài.
Thời gian bắt đầu chậm chạp trôi qua, song sự điều tra của tôi không có tiến triển nào lớn, hơn nữa gia đình kia ở cùng hiệu phó La, tôi hầu như không có cơ hội đến gần họ hỏi thăm chuyện hai mươi năm trước, huống hồ dù cho có thể tiếp cận, ông bà ấy cũng chưa chắc bằng lòng nhắc tới chuyện thương tâm của mình.
Tình hình của Gia Tuệ vẫn đang chuyển biến xấu, thầy cô đã cực kỳ ghét bạn ấy, giống như tự sa ngã vậy, cha bạn ấy có đến một lần, ngoài trừ giữa đám đông cho bạn ấy một bạt tai ra thì không nói gì nữa, tóc dài xõa trên bờ vai, giống như đắp một tấm vải màu đen vậy, mọi người thấy bạn ấy cũng né tránh như thấy quái vật.
Bạn ấy chỉ không ngừng vẽ chân dung của người phụ nữ kia, mỗi lần đều giống nhau, nhưng lại lớn nhỏ khác biệt. Dường như mắt lại dường như là tóc và miệng, mỗi lần vẽ xong, bạn ấy liền gấp tờ giấy vẽ kia lại cẩn thận, một xấp thật dày, giống như sách đặt trong cặp mình, còn đóng thành vở, bạn ấy đã hoàn toàn không đọc bất kỳ sách tham khảo nào nữa, tôi thật sự cảm thấy vô cùng áy náy, nếu ngày đó tôi không vội vàng rời khỏi phòng học lầu ba kia bạn ấy có lẽ sẽ không trở thành bộ dạng thế này.
Cuối cùng, trường học truyền ra ý kiến muốn phá dỡ dãy phòng học cũ, nghe nói sang năm danh sách tuyển sinh tăng mạnh, dãy phòng học cũ làm nhiều người sợ không an toàn, quyết định xây lại từ đầu, cuối cùng tin tức được hiệu phó La xác nhận, ngày đó vẻ mặt Gia Tuệ rất quái dị, sau khi tan học, bạn ấy lại là người cuối cùng ra về. Tôi giả vờ đi về, bảo mẹ đến nhà bạn học có chuyện, nhưng lại mượn đèn pin chờ ngoài cửa dãy phòng học cũ.
Quả nhiên, khi mọi người dần dần tản đi, Gia Tuệ đi về hướng dãy phòng học cũ, bạn ấy không hề chú ý tới tôi, tóc dài thả hai bên, chậm rãi đi về hướng tòa nhà.
Tôi đành phải đi theo sau bạn ấy, cẩn thận bước chân của mình, bởi vì đều là ván gỗ cũ, đạp lên rất dễ vang tiếng kẽo kẹt, càng đi vào bên trong càng tối, nhưng Gia Tuệ lại đi rất vững vàng, bạn ấy mặc áo sơ mi dài màu trắng, một mạch đi đến cầu thang trong cùng.
Bên cạnh hành lang thật dài treo đầy ảnh chân dung, khi tôi thấy bạn ấy đi lên cầu thang cũng vội vàng đi theo, rốt cuộc tôi biết lần đó không đúng chỗ nào.
Ảnh chân dung hai bên vốn là một bên ứng với một cái, nhưng ngày đó tôi thấy lại thấy dư ra một bức, bởi vì chạy quá nhanh không để ý.
Hôm nay, bức tranh kia lại xuất hiện. Tôi bật mở đèn pin, chiếu lên bức họa.
Tôi vốn tưởng rằng sẽ là người phụ nữ Gia Tuệ vẽ hằng ngày kia, nhưng ngoài suy đoán của tôi, trên bức tranh kia chính là một người phụ nữ trẻ tuổi khác mặc đồng phục học sinh.
Tôi nhìn kỹ, rồi lại rất quen thuộc, khi tôi thấy thẻ học sinh trên ngực cô gái trong tranh kia mới biết, đó là dáng vẻ của hiệu phó La thời học sinh.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi chạy về hướng cầu thang, Gia Tuệ phỏng chừng đã đến phòng học kia rồi. Quả nhiên, bạn ấy đi tới trước cánh cửa khóa, nhưng khóa cửa thế mà tự rơi xuống. Tôi đứng ngoài cửa nhìn xem bạn ấy muốn làm gì.
Gia Tuệ không chút biểu cảm đi tới cạnh bồn rửa tay bỏ hoang, xoay mở vòi nước, thế nhưng tôi nhớ rõ vòi nước ấy đã gỉ sét vô dụng rồi.
Thế nhưng thực sự có một loại chất lỏng màu vàng sẫm từ miệng vòi chảy ra, dạng dầu, đậm đặc, không lâu sau cả bệ rửa đã tràn đầy thứ này.
Gia Tuệ chậm rãi kề đầu vào trong ao, tóc thật dài dính vào chất lỏng này lập tức cuộn lại đồng thời phát ra một mùi thối như mùi cháy.
Trước mắt tôi lóe lên dáng vẻ cô gái kia đưa đầu vào trong bồn acid, vì vậy tôi gào to một câu đừng, lập tức xông về phía Gia Tuệ.
Thế nhưng tôi phát hiện chân mình không thể động đậy, cúi đầu nhìn lại, từ trong kẽ hở của tấm ván gỗ cũ nát mọc ra rất nhiều tóc, quấn chặt lấy chân tôi.
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn Gia Tuệ tựa đầu vào bồn acid, tay siết chặt, nhớ tới mình còn có đèn pin, vì vậy tôi bật đèn pin chiếu về phía mắt bạn ấy.
Quả nhiên, Gia Tuệ bị kích thích, ngẩng đầu lên, nghiêng người nhìn tôi, thế nhưng không đợi bạn ấy đi tới, trong bồn chìa ra một đôi tay gần như chỉ còn trơ xương.
Tốc độ tay vươn ra rất nhanh, đồng thời vững vàng bắt được tóc Gia Tuệ, kéo về phía bồn acid, Gia Tuệ như bừng tỉnh, khóc lóc gào lên đừng, bạn ấy và bàn tay trong bồn lôi kéo giằng co với nhau.
Tôi nhân cơ hội cởi bỏ tóc trên chân, kéo cơ thể Gia Tuệ ra ngoài, thế nhưng sức lực của bàn tay kia rất lớn, mà tôi lại không tìm được thứ có thể cắt tóc, mắt thấy sức chống đỡ của tôi sắp hết bên tai lại truyền đến giọng nói quen thuộc.
"Buông tay đi, không thì cả hai đứa đều phải chết đấy."
Tôi ngẩng đầu lên, không ngờ lại thấy hiệu phó La đứng trước mặt tôi, sắc mặt bà ấy rất khó coi, đúng vậy, mặc dù ở chỗ tối tăm thế này, tôi vẫn có thể thấy khuôn mặt vặn vẹo không còn rõ hình dáng của bà, hoàn toàn khác biệt vẻ dịu dàng hòa ái bình thường.
Hiệu phó La nhìn bàn tay trong bồn một chút, cười lạnh.
"Tao mang đi mọi thứ của mày khiến mày không cam lòng sao, sau khi tốt nghiệp tao chủ động yêu cầu phân đến trường này đấy mày có thể làm gì tao nào?" Hiệu phó La cười inh ỏi.
"Hiệu phó cô đang nói gì vậy? Mau giúp con cứu Gia Tuệ." Tôi năn nỉ nói.
"Âu Dương ta từng nhắc nhở trò, đừng lo chuyện này nữa, nhưng mà trò không nghe, còn chạy đến phòng hồ sơ tìm kiếm tài liệu, còn đến nhà ta. Trò không phải muốn biết cô gái bị acid đốt chết kia xảy ra chuyện gì sao? Ta có thể nói cho trò biết, ả là bạn học ngồi cùng bàn với ta, còn là hàng xóm, thế nhưng nó từ nhỏ đến lớn bất kể thế nào đều tốt hơn ta, xinh đẹp thông minh gia cảnh giàu có, tất cả mọi người cho rằng chúng ta là bạn tốt, nhưng thực ra ta ước gì ả chết sớm một chút, đúng vậy, ta ngoại trừ trông đợi mình có thể lớn hơn ả ra không có bất kỳ điểm nào có thể thắng được ả, sau khi thi đại học ta thi rớt, ả lại đậu đại học danh tiếng, còn giả vờ giả vịt bảo ta đến trường tạm biệt, khi đó ta xẹt qua một suy nghĩ, nếu ta biến thành ả thì tốt biết bao." Hiệu phó La kích động nói, mà hai tay trong bồn dường như cũng đang lắng nghe, thả lỏng ra, nhưng như cũ vững vàng nắm lấy đầu Gia Tuệ.
"Vì vậy ta đề nghị đến phòng thí nghiệm lý hóa lầu ba chơi, bởi vì nơi đó là chỗ cao nhất toàn trường bấy giờ, ta cũng không biết mình đang làm gì, khi ta đi qua hành lang treo đầy ảnh chân dung kia, phát hiện có thêm một bức, người trong bức chân dung dường như đang nói cho ta biết, chỉ cần ta giết ả, ta có thể thay thế ả." Hiệu phó La nói tiếp, đồng thời đi về hướng tôi, tôi biết bà ta muốn làm gì —— đẩy mạnh tôi và Gia Tuệ vào acid.
"Thế nhưng dù bà giết cô gái kia, dáng vẻ bà và cô ấy cũng đâu giống nhau." Tôi khó hiểu nói.
"Mày sẽ nhanh chóng biết thôi, sự thần kỳ của bồn nước nơi này." Hiệu phó La đắc ý cười nói, bỗng nhiên nắm đầu Gia Tuệ nhấn vào trong bồn.
Thế nhưng, đôi tay đục ruỗng hầu như không còn đang bắt lấy đầu Gia Tuệ kia lại chụp lấy hiệu phó La, bà ta cơ hồ chưa kịp thốt lên tiếng nào, cả nửa người trên bị nhét cả vào trong bồn acid.
Bồn nước bắt đầu bốc khói, hiệu phó La ở trong bồn phát ra tiếng thét đau đớn mà mơ hồ, thanh âm kia đảo quanh ngôi trường vắng vẻ, vang dội trong dãy phòng học cũ.
Không lâu sau, bà ta không còn nhúc nhích nữa.
Mà tôi cũng biết sự thần kỳ của bồn nước mà bà ta nói là gì —— Tóc bà ta bị ăn mòn toàn bộ, mà chỉ có khuôn mặt đó lại được bảo vệ hoàn hảo, đồng thời như tờ giấy vẽ từ dưới đáy bồn nổi lên, trôi phía trên.
Khuôn mặt trông rất sống động, hầu như không có bất kỳ thay đổi nào so với lúc còn sống, vẫn là hiệu phó La hòa ái như ngày thường.
Gia Tuệ hoàn toàn khôi phục lại, chỉ là có chút suy yếu.
Nhưng trong lòng tôi vẫn khó hiểu có thật đã kết thúc không. Xem ra cô gái bị giết hai mươi năm trước mới họ La, còn hiệu trưởng mới tên là Điền Gia Tuệ, nhiều năm như vậy bà ta vẫn âm thầm dùng thân phận bạn bè giúp đỡ cha mẹ mình, thảo nào bà ta lại ở đối diện nhà của hai ông bà.
Gia Tuệ lần nữa tỉnh táo lại, vùi đầu vào ôn tập, bạn ấy cười nói cho tôi biết, mặc dù mình năm nay không thi nổi, sang năm sẽ tiếp tục học lại, tôi thì cổ vũ bạn ấy nhất định có thể thành công, chẳng qua đối với kiểu tóc mới của bạn ấy có chút hoang mang, tuy bạn ấy nói mình hoàn toàn không nhớ chuyện của mấy ngày này, nhưng tóc của bạn ấy lại giống hệt người phụ nữ trong bức vẽ.
Tôi lấy quyển vở bạn ấy vẽ đầy ảnh người, bạn ấy nói quyển vở này vô dụng rồi, coi như tặng tôi làm kỷ niệm, trường học cũng bắt đầu chuẩn bị đập tòa nhà cũ xây lại. Đương nhiên, làm một công trình mang tính cột mốc của tòa nhà dạy học trăm năm, vẫn phải giới thiệu lịch sử của nó một chút, nhà trường bỏ cả buổi thời gian nghỉ để chúng tôi trở về điều chỉnh trạng thái chuẩn bị thi thử, mà tôi hiếu kỳ với lịch sử xây dựng trường hơn, vì vậy theo thường lệ đến phòng hồ sơ lật xem.
Những hồ sơ cũ này đã đóng đầy bụi, đồng thời chuẩn bị thiêu hủy, may mà tôi đến sớm một bước, phía trên nói ngôi trường vốn là nhà thờ này là của một vị cha xứ đóng góp xây dựng, thời điểm chiến tranh kháng Nhật được coi như nơi đóng quân của quân Nhật xâm lược Trung Quốc.
Khi tôi tiếp tục lật xem lại phát hiện chuyện không ngờ tới. Trên hồ sơ ghi lại rõ ràng, một cô giáo xinh đẹp trẻ tuổi sau khi tốt nghiệp đại học đến trường dạy bị quân Nhật đen làm phụ nữ giải khuây, nhốt trong gác lửng của dãy phòng học cũ, cuối cùng cô gái này không muốn chịu giày vò nữa, treo cổ trước cửa sổ gác lửng. Mà cô gái này tên là Điền Gia Tuệ, người Thượng Hải.
Lúc này tôi bừng tỉnh hiểu ra, chạng vạng mùa đông kia lúc tôi rời đi nhìn thấy Gia Tuệ ở trước cửa tạm biệt tôi vì sao tôi lại cảm thấy kinh ngạc như thế. Bởi vì cửa sổ phòng học lầu ba dựa vào chiều cao của bạn ấy đứng bên cửa sổ căn bản không nhìn thấy được mặt, mà ngày đó tôi lại nhìn thấy rõ ràng bạn ấy cúi đầu vẫy tay với tôi.
Tay tôi đụng phải tập vẽ bên cạnh, bỗng nhiên một cơn gió thổi tung nó, theo trang giấy lay động tôi thấy cô gái thanh tú trên bức vẽ dường như đang sống vậy, miệng mở ra khép lại. Vì vậy tôi lập tức cầm lên, từng lật nhanh từng trang một.
Theo hình dáng biến đổi của miệng, cô gái trên bức tranh dường như đang muốn nói gì đó, tôi xem nhiều lần mới miễn cưỡng đoán được.
"Mồng năm tháng tư, ta sẽ đến tìm ngươi."
Tôi cuống quít xem ngày tháng, quả nhiên, hôm nay chính là mùng năm tháng tư, cũng là ngày cô giáo kia treo cổ. Vì vậy tôi chạy đến lớp học, lại phát hiện Gia Tuệ đã sớm đi rồi.
Tôi vội vàng vọt tới lầu ba, cửa phòng học mở rộng, quả nhiên, Gia Tuệ đứng trên bàn học, mà từ xà nhà treo một thứ gì đó dạng thừng màu đen.
Tôi ôm Gia Tuệ xuống, thế nhưng "sợi dây" trên xà nhà như cũ bay về phía cổ bạn ấy, lúc này tôi mới nhìn rõ, đó không phải sợi dây, mà là một cái bím tóc vừa đen vừa dài.
Nhưng ngay sau đó, một người phụ nữ treo ngược từ trên xà nhà dần hiện ra, đầu tiên là đầu, sau đó là vai, tiếp theo là cả người, bím tóc màu đen quấn trên cổ cô ta, con ngươi màu trắng chặt chẽ nhìn Gia Tuệ.
"Chúng ta, đều là Gia Tuệ, đến đây, đến đây." Trong cổ họng cô ta phát ra tiếng lẩm bẩm, lại như ống nước chưa đóng vậy, bím tóc như cũ bò về hướng cổ Gia Tuệ. Người phụ nữ chân trần đứng trên nóc phòng đi về hướng chúng tôi.
"Ta không phải tên Gia Tuệ!" Gia Tuệ bỗng nhiên lớn tiếng quát, thời điểm bím tóc chạm đến cổ Gia Tuệ thì ngừng lại.
"Đúng, bạn ấy không phải tên Gia Tuệ, cô tìm lộn người rồi!" Tôi ôm Gia Tuệ cũng cao giọng quát, người phụ nữ treo ngược dường như có chút hoài nghi, lại từ đỉnh phòng lùi vào, khi mặt của cô ta dần chìm ngập ở nóc nhà cô ta bỗng nhiên lại tự lẩm bẩm: "Ta đi tìm Gia Tuệ, tìm Gia Tuệ đây." Tiếp theo, hoàn toàn không thấy nữa.
Tôi và Gia Tuệ đều sợ không nhẹ, qua thật lâu mới bình tĩnh lại, trên hồ sơ viết rõ ràng cô giáo đáng thương kia bởi vì không tìm được dây thừng tự sát, vì vậy đem bím tóc đã để rất dài của mình cắt xuống kết thành dây thừng treo cổ. Vì vậy tấm hình cuối cùng cô ta để lại, chính là tóc ngắn ngang tai.
Kỳ thi đại học kết thúc, tôi ngoài ý muốn thi đậu, mà Gia Tuệ thì còn cần phấn đấu một năm nữa, bạn ấy như trước giữ lại tóc ngắn, bạn ấy nói với tôi thực sự không muốn dùng tên này nữa, về phần tên mới của bạn ấy, bạn ấy nói chờ mình nghĩ ra sẽ nói cho tôi biết.
Mùa đông giá rét như mũi dùi ghim vào da và suy nghĩ tôi, dãy phòng học cũ sớm đã bị phá hủy từ lâu, đồng thời xây một khu nhà càng lớn hơn mới hơn, về sau cũng không có truyền thuyết và tin đồn không tốt nữa, chỉ nghe một vài niên đệ niên muội nhắc, mỗi đêm hè, luôn thấy có một người phụ nữ chân trần mang theo bím tóc màu đen một mình lui tới hỏi các nữ sinh.
"Ngươi tên là Gia Tuệ à?"
Tôi đến giờ vẫn còn nhớ mùa đông ấy, tại sao phải nhớ đoạn hồi ức không vui kia, đều vì thành phố đã thật lâu chưa từng lạnh đến thế, mà mùa đông kia, lại là lạnh nhất trong ấn tượng của tôi. Lạnh đến mức nào? Ở trên đường, bất kể mặc bao nhiêu quần áo, chỉ cần gió lẫn mưa thổi qua, bạn sẽ như không mặc gì cả vậy, khí lạnh lao vào từng lớp quần áo, tiến vào lỗ chân lông, thấm vào trong mạch máu, trong xương tủy bạn, toàn thân như bị kim đâm vậy, nếu bạn há miệng lớn một chút, miệng sẽ đầy bọt băng, môi đều nứt nẻ chảy máu. Ở nhà ư, đứng liền muốn ngồi, ngồi liền muốn đứng, chưa đến một hồi, hai chân bạn chắc chắn cảm thấy tê dại, nặng muốn chết, giống như lòng bàn chân dính khối sắt phiền phức, loại tình huống này, bạn ngoại trừ chửi rủa thời tiết quái quỷ thì không còn cách gì nữa, nước sôi nóng hổi đổ ra chưa đến mấy phút đã lạnh như băng, mùa đông ở phương nam không khoa trương dưới âm mười mấy thậm chí hơn mấy chục độ như vậy, nhưng lại lộ ra một sự âm u lạnh lẽo, như dao cùn cắt thịt.
Năm ấy đang học lớp mười hai, nghỉ đông còn phải học thêm, thậm chí buổi tối cũng phải mở bếp lò nhỏ, không còn cách nào, tôi cực ghét học thêm, vấn đề là người ta đều học thêm bạn không học thêm, đương nhiên phải rớt, đến lúc đó thư thông báo đại học sẽ không phân biệt bạn học thêm hay không học thêm đâu.
Trường phổ thông của tôi là một ngôi trường cũ có gần trăm tuổi, chẳng qua trường học vắng vẻ, ngay cả xe hơi qua lại cũng rất ít, hơn nữa tiền thân ngôi trường là một khu nhà thờ cũ, toàn bộ kết cấu bằng gỗ -- Mỗi khi tôi đạp lên luôn cảm thấy vững vàng, tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt giống như một cụ già cao tuổi đang ho khan, giống như bất cứ khi nào đều sẽ sập xuống.
Ngày cuối cùng nghỉ đông học bổ túc, nhà trường quyết định tổ chức một kỳ thi thử với tất cả các lớp 12 sẽ tốt nghiệp đầu tháng ba, để thăm dò trình độ học tập của mỗi người, làm kế hoạch chuẩn bị dạy học cho học kỳ sau.
Mà phòng tổ chức thi, chính là trong phòng cũ của trường, hơn nữa còn là lầu ba. Khi giáo viên tuyên bố mọi người bắt đầu thốt lên kinh ngạc.
Nói là lầu ba, kỳ thực chính là phần gác lửng của nhà thờ, chỉ là một căn phòng rất hẹp, trước kia được dùng như phòng thí nghiệm sinh hóa, nhưng không biết vì sao, vẫn luôn bị khóa, nghe đâu xảy ra vài chuyện, tin đồn rất nhiều, chúng tôi ngày thường đều làm thí nghiệm trong tòa nhà dạy học mới. Thế nhưng tất cả phòng học đều đang sửa chữa, vả lại những phòng học khác các lớp khác đã chiếm rồi, không còn cách nào, ai bảo lớp chúng tôi nhân số ít, không phải lớp trọng điểm chứ, thầy cũng rất bất đắc dĩ, chỉ nói là phòng học nhỏ, mọi người ở bên trong cũng ấm áp hơn. Chẳng qua bên trong khá bẩn, bàn ghế cũng hỗn độn cực kỳ, còn có mấy cái cụt tay gãy chân, vì vậy thầy bảo mấy bạn ở gần trường ở lại giúp dọn dẹp, những bạn học khác thì tan học sớm trở về, đương nhiên, tôi chính là một trong bốn người ở lại quét dọn phòng học.
Tuy chỉ mới bốn giờ rưỡi, nhưng sắc trời bên ngoài đã mờ tối, hơn nữa phòng học khuất sáng, chúng tôi đành phải mở đèn quét dọn, khắp nơi đều là bụi, lại không dám dùng sức, đành phải dùng giẻ lau trước, tay lạnh muốn chết, làm xong lập tức chà xát tay hà hơi, đến năm giờ, hai người trong đó về trước, phòng học chỉ còn lại tôi và Điền Gia Tuệ ngồi cùng bàn.
Bạn ấy dường như không thích nói chuyện lắm, chỉ thích cúi đầu làm chuyện của mình, ngồi cùng bàn mấy năm, ngoại trừ phải trả lời hoặc thực sự có việc, bạn ấy rất ít khi lên tiếng, ngay cả những bạn gái khác cũng không thích chơi với bạn ấy lắm, thế nhưng thành tích của bạn ấy rất tốt, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của giáo viên, bởi vì rất ít khi thấy mặt bạn ấy, chỉ có một ấn tượng đại khái, mắt hai mí, trán rộng, mặt trứng ngỗng, sống mũi cao, da có chút trắng lóa, nghe đâu tổ tiên bạn ấy có huyết thống người ngoại quốc, tôi không nhịn được cảm thán, thảo nào ngoại ngữ của người ta học nhanh như vậy, hóa ra thứ chảy từ trong xương cốt huyết mạch đều không giống tôi.
Trừ thầy cô, phỏng chừng tôi cũng coi là người gần gũi nhất với bạn ấy trong trường rồi.
"Cậu biết không, lần thi này thầy nói sẽ chọn một vài bạn thành tích tốt nhất đến lớp chuyên, học kỳ kế sẽ bắt đầu chạy nước rút, vào lớp chuyên cơ hội vào đại học lớn hơn nhiều." Tôi vừa dọn dẹp bàn ghế vừa nói với bạn ấy.
Điền Gia Tuệ dường như mặt không tỏ vẻ gì lau chùi bảng đen, tôi cho rằng bạn ấy không nghe rõ, kết quả sau đó cả buổi bạn ấy mới ừ một tiếng.
Ngoài cửa tiếng bước chân càng ngày càng ít, tiếng ván gỗ cũ bị đè kẽo kẹt kẽo kẹt thở dốc cũng gần như không nghe thấy nữa, mọi người bắt đầu rời khỏi dãy phòng học vốn là nhà thờ này, không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy tòa nhà này không như những kiến trúc khác, một mai người đã đi hết sẽ trở nên tử khí trầm trầm, còn tòa nhà cũ này người càng ít trái lại càng cảm thấy có sinh khí.
"Ngày mai phải thi rồi, về sớm thôi." Điền Gia Tuệ rốt cuộc nói với tôi, tôi tính toán một chút, đoán chừng là câu nói dài nhất học kỳ này rồi.
Bên ngoài cửa sổ bắt đầu tối xuống, sắc trời không còn sớm, tuy rằng gần nhà, cũng phải trở về ôn tập nữa, tôi hỏi Điền Gia Tuệ muốn đi cùng không, bạn ấy lắc đầu nói mình muốn ở đây đọc sách một chút.
Tôi không hề giật mình, bởi vì tôi từng nghe nói hoàn cảnh nhà bạn ấy không tốt lắm, cha mẹ thường xuyên cãi nhau, mà ông bố không đi làm lúc nào cũng đuối lý, tiếp theo liền liều mạng uống rượu, uống xong thì say bí tỉ, đối với bạn ấy mà nói, có lẽ ở lớp học tốt hơn nhiều.
"Nhưng mà, một mình cậu ở đây không sợ à?" Tôi đi tới cửa đột nhiên hỏi bạn ấy.
Tôi thấy từ ánh sáng nhu hòa của bóng đèn ảm đạm phát ra chiếu trên khuôn mặt trơn bóng như gốm sứ của bạn ấy, Điền Gia Tuệ nâng mí mắt.
"Không sao đâu, cậu về trước đi." Tiếp theo, bạn ấy lại chăm chú đọc sách.
Tôi ừ một tiếng, cúi đầu kéo cửa lại, đồng thời dùng sức đóng thật chặt tránh cho gió lạnh lùa vào trong.
Từ lầu ba đi xuống đến cổng của khu nhà cũ phải băng qua một hành lang tối om mà hẹp dài, tôi ghét nhất con đường này, bởi vì dưới chân đều là ván gỗ mục đầy lỗ nứt, mà bức tường hai bên thì treo đầy tranh sơn dầu nhân vật, cơ bản đều là nhà khoa học văn học, tôi không thích ảnh chân dung, bởi vì luôn cảm thấy ở những chỗ càng tối tăm ánh mắt của người trong bức vẽ lại càng như đang ngó chừng bạn, bình thường còn có chút hơi người, hiện giờ thì càng yên tĩnh, tôi bước vội đi.
Khi gần đến cửa ra, tôi chợt cảm giác bức vẽ hai bên dường như có chút bất thường, thế nhưng tôi vội vã về nhà, cũng không quay đầu lại mà đi ra.
Xuống dưới lầu, tôi theo bản năng ngoảnh đầu lại nhìn lầu ba.
Điền Gia Tuệ dường như đang đứng ở cửa sổ cúi đầu nhìn tôi, giống bạn ấy lại cảm thấy không phải bạn ấy, có lẽ tôi hoa mắt, tôi vẫy tay với bạn ấy, bạn ấy dường như cũng vẫy tay với tôi, tuy tôi cảm thấy vô cùng quái dị, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều yên bụng về nhà.
Ngày thứ hai, vẻ mặt mọi người đều rất nghiêm túc, dù sao cũng là kỳ thi rất quan trọng, thời điểm đi tới địa điểm thi lầu ba, tôi nhìn thấy Điền Gia Tuệ, song bạn ấy trước sau như một không để ý tới ai, chỉ ngồi ở chỗ của mình chờ thi.
Kỳ thi nhanh chóng kết thúc, giáo viên thu bài, vẻ mặt mọi người hơi lộ chút nhẹ nhỏm, song còn lại mấy môn nữa, Điền Gia Tuệ nộp bài rồi vội vàng đi ra, phía sau có người gọi bạn ấy muốn so đáp án, nhưng bạn ấy lại không hề quay đầu lại bỏ đi, khiến tôi rất khó hiểu, tuy bạn ấy không thích nói chuyện, nhưng chỉ cần bạn gọi thì bạn ấy vẫn sẽ rất lễ phép trả lời, hôm nay lại giống như một người lạ.
Vài bài thi nhanh chóng kết thúc, thành tích sẽ đợi đến khai giảng học kỳ sau mới công bố, tôi đương nhiên không ôm hy vọng quá lớn, nhưng nghĩ Điền Gia Tuệ nhất định sẽ vào lớp chuyên, vì vậy buồn chán liền đoán học kỳ sau mình sẽ ngồi cùng bàn với ai.
Thế nhưng khiến tôi cực kỳ ngoài ý muốn, Điền Gia Tuệ không thi đậu, chuẩn xác mà nói bạn ấy không hề có điểm, bởi vì bạn ấy căn bản không hề viết tên mình lên bài thi nộp lên.
Khi giáo viên khó hiểu hỏi, vẻ mặt bạn ấy mờ mịt luống cuống, tôi rất hiếm khi thấy bạn ấy như vậy, muốn đến an ủi một chút, lại không biết nói từ đâu, mà Điền Gia Tuệ lần nào cũng là người cuối cùng rời khỏi trường, theo thường lệ không đi cùng các bạn khác, bởi vì cuộc thi, bạn ấy không đến lớp chuyên, như cũ ở lại lớp tôi, hơn nữa vẫn ngồi cùng bàn, tôi thì không nói rõ là vui mừng hay tiếc cho bạn ấy nữa.
Lớp mười hai học kỳ sau càng căng thẳng, mọi người cũng không để ý đến cử chỉ quái dị của Điền Gia Tuệ nữa, giống như ai cũng sống trong không gian của mình, chỉ suy nghĩ đến chuyện thi lên đại học lần này, những bạn cùng học chung trước kia từ lúc tiến vào lớp chuyên thế mà cũng như người xa lạ.
Do ngồi cùng bàn, đương nhiên sẽ được sắp xếp trực nhật chung, kỳ thực cũng là ứng phó tí thôi, còn ai có tâm tình quét dọn nữa, nhưng Điền Gia Tuệ vẫn chăm chỉ như cũ, mỗi lần đều về trễ nhất, có một lần tôi đã về rồi, kết quả phát hiện quên mang về một quyển bài tập, lại quay ngược về phòng học.
Trường học vốn ồn ào gần như không có một bóng người, khi tôi chạy đến cửa phòng học, lại nhìn thấy Điền Gia Tuệ nằm trên bàn học.
Mái đóc đen gần như bao phủ cả đầu của bạn ấy, trong phòng học rất yên tĩnh, tôi nghe rõ ràng một tràn tiếng va chạm, bạn ấy dường như đang dùng bút viết gì đó lên mặt bàn.
Tôi nhẹ nhàng đi tới.
"Cậu đang làm gì đó? Vẫn chưa về nhà à." Tôi hỏi, nhưng bạn ấy không để ý tới tôi, chăm chú vẽ.
Khi tôi chỉ còn cách bạn ấy hơn một thước, Điền Gia Tuệ bỗng nhiên nhảy dựng lên, bút nắm trong tay đâm tới mắt tôi, tôi sợ hết hồn, may mà nhanh chóng né qua, kết quả bạn ấy ngã nhào trên mặt đất.
Chưa tỉnh hồn tôi theo bản năng nhìn bàn học kia.
Là ảnh bán thân của nữ giới, một nữ giới rất xa lạ, tóc ngắn ngang tai, mặt tròn nhỏ, mắt to. Thế nhưng tôi lại cảm thấy dường như đã từng thấy ở đâu đó.
Gia Tuệ ở một bên dường như đã khôi phục lại, quái dị nhìn tôi, lại cúi đầu nhìn mình.
"Cậu rốt cuộc bị sao vậy, như biến thành người khác ấy." Tôi đỡ cậu ấy lên, bỗng nhiên tôi phát hiện, tóc Gia Tuệ dường như dài hơn trước đây, đã dài qua vai rồi, song con gái tóc mọc dài cũng là bình thường.
"Chắc tại cậu làm tớ giật mình, tớ đang vẽ tranh mà." Bạn ấy ngại ngùng cười, rất hiếm khi thấy bạn ấy cười, nhưng lần này lại cười vô cùng khổ sở.
"Hay là tớ đưa cậu về nhé, có lẽ gần đây áp lực quá lớn, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi." Tôi giúp bạn ấy thu dọn đồ đạc.
Dọc đường đi, bạn ấy còn nói rất nhiều, nói mình gần đây trí nhớ luôn giảm sút, thậm chí mãi không nhớ ra tên mình, hơn nữa việc làm vừa nãy đã nhanh chóng quên mất, tôi hỏi người phụ nữ bạn ấy vẽ là ai, bạn ấy cũng lắc đầu nói không biết.
Ngày thứ hai, trong trường truyền ra tin đồn lớp học lầu ba của dãy phòng học cũ cho chúng tôi dùng để thi không biết vì sao cửa tự mở ra, mà cửa kia tôi nhớ rõ sau khi kỳ thi kết thúc đã khóa lại rồi. Nếu là kẻ trộm, lớp học kia không hề có thứ gì đáng tiền, vì vậy mọi người đều nhao nhao nói, một nữ sinh ngày trước chết ở đây đã trở về.
Câu chuyện này đã lưu truyền rất lâu trong trường rồi, trước khi chưa có dãy phòng học mới, phòng học nọ chính là phòng thí nghiệm lý hóa, nghe đâu một cô gái không biết vì sao lại tự sát trong đó, hơn nữa ngâm mặt vào axit sulfuric, ai cũng không biết vì sao cô ta lại chọn kiểu tự tử này. Đương nhiên, cũng có người nói cô ta có thể không thi được dẫn đến áp lực quá lớn hoặc gặp vấn đề tình cảm, nói chung học sinh làm thí nghiệm sau này luôn bị thương, bị điện giật, bị axit kiềm tổn thương, vì thế nhà trường đành phải đóng cửa nó.
Lời đồn lan truyền như bọt biển hút nước, tâm trạng của tất cả mọi người trở nên nặng trĩu ướt sũng, lúc xế chiều một vài lãnh đạo trường đến lớp học. Dẫn đầu là hiệu phó của chúng tôi.
Hiệu phó họ La, là người phụ nữ trung niên rất hòa ái, bà không có dáng vẻ kiêu ngạo, đối với tất cả học trò đều nhẹ giọng, lần này bà đi tới từng lớp học, nhấn mạnh mọi người phải học tập thật tốt, đừng tin vào lời đồn, tất cả mọi chuyện bà sẽ xử lý.
Hiệu phó La, mặc váy liền màu xám tro, mang mắt kính gọng vàng, lần lượt dặn dò tất cả mọi người, khi bà đi tới trước bàn của Gia Tuệ, bà dường như có hứng thú với bức vẽ trên bàn.
"Trò này, thích vẽ là chuyện tốt, nhưng bây giờ là giai đoạn chạy nước rút, thứ nhất phân tâm, thứ hai hư hại bàn ghế cũng không tốt nhé, sau này các bạn còn phải sử dụng mà, trò có thể chờ sau khi thi đại học lại học cho thật giỏi rồi vẽ nhé." Hiệu phó La xoa đầu Gia Tuệ, song bạn ấy không có phản ứng gì quá lớn.
Hiệu phó La đành phải lắc đầu đi ra ngoài, tôi phát hiện Gia Tuệ vẫn đang dùng bút vẽ lên bàn học.
Dường như kể từ sau lần ở lại một mình trên phòng học lầu ba đó thì thay đổi, chẳng lẽ thật sự có quỷ hồn sao. Tôi không muốn tin, nhưng lại sợ là thật, con người luôn là thế, thứ càng sợ lại càng trốn tránh.
Tôi quyết định đi điều tra truyền thuyết kia có phải thật hay không, bởi vì tò mò mới là dục vọng lớn nhất của con người.
Vì vậy tôi nghĩ cách tra tìm hồ sơ của trường trước kia, rất may, mẹ của tôi chính là giáo viên trường này, đồng thời cũng quen thân với người quản lý hồ sơ, tôi viện cớ nói phải tìm hiểu lịch sử của trường, cuối tuần mẹ rốt cuộc đưa tôi đến phòng hồ sơ.
Tôi kinh ngạc phát hiện, hơn hai mươi năm trước trường học quả thực xảy ra một vụ tự tử chấn động, nữ sinh tự tử bỏ đầu mình vào trong bồn rót đầy acid sulfuric, hiện trường vô cùng thê thảm, tóc của cô ta tróc cả, đầu của thi thể trọc lóc, da cháy trụi cũng rơi đầy đất. Mà càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi là cô bé này tên Điền Gia Tuệ.
Cùng tên, tôi nhịn không được rùng mình, ảnh chụp ố vàng trên hồ sơ hầu như không thấy rõ được hình dáng nữ sinh đã chết, song hẳn là cô gái rất thanh tú, nghe nói là vì thi rớt đại học gia cảnh bần hàn mà nhất thời nghĩ quẩn tự sát, trên hồ sơ còn có địa chỉ của cô ấy, khi đó cha mẹ cô ấy đều trở về xây nhà ở đây, đồng thời nhận xác con gái.
Tôi âm thầm chép lại địa chỉ, cũng quyết định, đến nhà cô ấy xem sao. Nhưng tình trạng của Gia Tuệ bây giờ càng ngày càng không ổn, mỗi ngày đều vẽ vời, không chỉ bàn, tất cả trang giấy bao gồm cả trên tay mình cũng vẽ người phụ nữ kia, thế nhưng tôi lại cảm thấy người bạn ấy vẽ không hề giống cô gái đã chết trong bức hình, hơn nữa, tóc Gia Tuệ càng dài hơn.
Rất may, dưới sự chỉ dẫn của người qua đường, tôi nhanh chóng tìm được nơi ở của một Gia Tuệ khác —— Cha mẹ cô ấy đã dọn nhà, nhưng may mà nói cho hàng xóm, địa chỉ mới là một khu dân cư xinh đẹp. Tôi đi tới trước cửa, đang không biết nên gõ cửa hay không, lại thấy hiệu phó La từ cửa nhà đối diện đi ra.
Hóa ra bà ở ngay bên cạnh gia đình kia, tôi có chút ấp úng, vì vậy nói dối là tìm người thân, cũng bảo mình có thể đã đi nhầm, hiệu phó La cười đầy thâm ý.
"Âu Dương à, trò rất thông minh, nhưng vẫn phải học nhiều hơn, vốn trò thi lớp chuyên rất dễ dàng, phải nghĩ cho cha mẹ nhiều hơn, xã hội bây giờ trò không thi nổi đại học còn có gì hữu dụng đâu? Nói gì tiền đồ chứ? Mặt khác, đừng nên đặt suy nghĩ quan tâm vào bạn học nữ nha." Nói xong bà vỗ vai tôi, tôi đành phải ra sức gật đầu, chạy như trốn ra ngoài.
Thời gian bắt đầu chậm chạp trôi qua, song sự điều tra của tôi không có tiến triển nào lớn, hơn nữa gia đình kia ở cùng hiệu phó La, tôi hầu như không có cơ hội đến gần họ hỏi thăm chuyện hai mươi năm trước, huống hồ dù cho có thể tiếp cận, ông bà ấy cũng chưa chắc bằng lòng nhắc tới chuyện thương tâm của mình.
Tình hình của Gia Tuệ vẫn đang chuyển biến xấu, thầy cô đã cực kỳ ghét bạn ấy, giống như tự sa ngã vậy, cha bạn ấy có đến một lần, ngoài trừ giữa đám đông cho bạn ấy một bạt tai ra thì không nói gì nữa, tóc dài xõa trên bờ vai, giống như đắp một tấm vải màu đen vậy, mọi người thấy bạn ấy cũng né tránh như thấy quái vật.
Bạn ấy chỉ không ngừng vẽ chân dung của người phụ nữ kia, mỗi lần đều giống nhau, nhưng lại lớn nhỏ khác biệt. Dường như mắt lại dường như là tóc và miệng, mỗi lần vẽ xong, bạn ấy liền gấp tờ giấy vẽ kia lại cẩn thận, một xấp thật dày, giống như sách đặt trong cặp mình, còn đóng thành vở, bạn ấy đã hoàn toàn không đọc bất kỳ sách tham khảo nào nữa, tôi thật sự cảm thấy vô cùng áy náy, nếu ngày đó tôi không vội vàng rời khỏi phòng học lầu ba kia bạn ấy có lẽ sẽ không trở thành bộ dạng thế này.
Cuối cùng, trường học truyền ra ý kiến muốn phá dỡ dãy phòng học cũ, nghe nói sang năm danh sách tuyển sinh tăng mạnh, dãy phòng học cũ làm nhiều người sợ không an toàn, quyết định xây lại từ đầu, cuối cùng tin tức được hiệu phó La xác nhận, ngày đó vẻ mặt Gia Tuệ rất quái dị, sau khi tan học, bạn ấy lại là người cuối cùng ra về. Tôi giả vờ đi về, bảo mẹ đến nhà bạn học có chuyện, nhưng lại mượn đèn pin chờ ngoài cửa dãy phòng học cũ.
Quả nhiên, khi mọi người dần dần tản đi, Gia Tuệ đi về hướng dãy phòng học cũ, bạn ấy không hề chú ý tới tôi, tóc dài thả hai bên, chậm rãi đi về hướng tòa nhà.
Tôi đành phải đi theo sau bạn ấy, cẩn thận bước chân của mình, bởi vì đều là ván gỗ cũ, đạp lên rất dễ vang tiếng kẽo kẹt, càng đi vào bên trong càng tối, nhưng Gia Tuệ lại đi rất vững vàng, bạn ấy mặc áo sơ mi dài màu trắng, một mạch đi đến cầu thang trong cùng.
Bên cạnh hành lang thật dài treo đầy ảnh chân dung, khi tôi thấy bạn ấy đi lên cầu thang cũng vội vàng đi theo, rốt cuộc tôi biết lần đó không đúng chỗ nào.
Ảnh chân dung hai bên vốn là một bên ứng với một cái, nhưng ngày đó tôi thấy lại thấy dư ra một bức, bởi vì chạy quá nhanh không để ý.
Hôm nay, bức tranh kia lại xuất hiện. Tôi bật mở đèn pin, chiếu lên bức họa.
Tôi vốn tưởng rằng sẽ là người phụ nữ Gia Tuệ vẽ hằng ngày kia, nhưng ngoài suy đoán của tôi, trên bức tranh kia chính là một người phụ nữ trẻ tuổi khác mặc đồng phục học sinh.
Tôi nhìn kỹ, rồi lại rất quen thuộc, khi tôi thấy thẻ học sinh trên ngực cô gái trong tranh kia mới biết, đó là dáng vẻ của hiệu phó La thời học sinh.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi chạy về hướng cầu thang, Gia Tuệ phỏng chừng đã đến phòng học kia rồi. Quả nhiên, bạn ấy đi tới trước cánh cửa khóa, nhưng khóa cửa thế mà tự rơi xuống. Tôi đứng ngoài cửa nhìn xem bạn ấy muốn làm gì.
Gia Tuệ không chút biểu cảm đi tới cạnh bồn rửa tay bỏ hoang, xoay mở vòi nước, thế nhưng tôi nhớ rõ vòi nước ấy đã gỉ sét vô dụng rồi.
Thế nhưng thực sự có một loại chất lỏng màu vàng sẫm từ miệng vòi chảy ra, dạng dầu, đậm đặc, không lâu sau cả bệ rửa đã tràn đầy thứ này.
Gia Tuệ chậm rãi kề đầu vào trong ao, tóc thật dài dính vào chất lỏng này lập tức cuộn lại đồng thời phát ra một mùi thối như mùi cháy.
Trước mắt tôi lóe lên dáng vẻ cô gái kia đưa đầu vào trong bồn acid, vì vậy tôi gào to một câu đừng, lập tức xông về phía Gia Tuệ.
Thế nhưng tôi phát hiện chân mình không thể động đậy, cúi đầu nhìn lại, từ trong kẽ hở của tấm ván gỗ cũ nát mọc ra rất nhiều tóc, quấn chặt lấy chân tôi.
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn Gia Tuệ tựa đầu vào bồn acid, tay siết chặt, nhớ tới mình còn có đèn pin, vì vậy tôi bật đèn pin chiếu về phía mắt bạn ấy.
Quả nhiên, Gia Tuệ bị kích thích, ngẩng đầu lên, nghiêng người nhìn tôi, thế nhưng không đợi bạn ấy đi tới, trong bồn chìa ra một đôi tay gần như chỉ còn trơ xương.
Tốc độ tay vươn ra rất nhanh, đồng thời vững vàng bắt được tóc Gia Tuệ, kéo về phía bồn acid, Gia Tuệ như bừng tỉnh, khóc lóc gào lên đừng, bạn ấy và bàn tay trong bồn lôi kéo giằng co với nhau.
Tôi nhân cơ hội cởi bỏ tóc trên chân, kéo cơ thể Gia Tuệ ra ngoài, thế nhưng sức lực của bàn tay kia rất lớn, mà tôi lại không tìm được thứ có thể cắt tóc, mắt thấy sức chống đỡ của tôi sắp hết bên tai lại truyền đến giọng nói quen thuộc.
"Buông tay đi, không thì cả hai đứa đều phải chết đấy."
Tôi ngẩng đầu lên, không ngờ lại thấy hiệu phó La đứng trước mặt tôi, sắc mặt bà ấy rất khó coi, đúng vậy, mặc dù ở chỗ tối tăm thế này, tôi vẫn có thể thấy khuôn mặt vặn vẹo không còn rõ hình dáng của bà, hoàn toàn khác biệt vẻ dịu dàng hòa ái bình thường.
Hiệu phó La nhìn bàn tay trong bồn một chút, cười lạnh.
"Tao mang đi mọi thứ của mày khiến mày không cam lòng sao, sau khi tốt nghiệp tao chủ động yêu cầu phân đến trường này đấy mày có thể làm gì tao nào?" Hiệu phó La cười inh ỏi.
"Hiệu phó cô đang nói gì vậy? Mau giúp con cứu Gia Tuệ." Tôi năn nỉ nói.
"Âu Dương ta từng nhắc nhở trò, đừng lo chuyện này nữa, nhưng mà trò không nghe, còn chạy đến phòng hồ sơ tìm kiếm tài liệu, còn đến nhà ta. Trò không phải muốn biết cô gái bị acid đốt chết kia xảy ra chuyện gì sao? Ta có thể nói cho trò biết, ả là bạn học ngồi cùng bàn với ta, còn là hàng xóm, thế nhưng nó từ nhỏ đến lớn bất kể thế nào đều tốt hơn ta, xinh đẹp thông minh gia cảnh giàu có, tất cả mọi người cho rằng chúng ta là bạn tốt, nhưng thực ra ta ước gì ả chết sớm một chút, đúng vậy, ta ngoại trừ trông đợi mình có thể lớn hơn ả ra không có bất kỳ điểm nào có thể thắng được ả, sau khi thi đại học ta thi rớt, ả lại đậu đại học danh tiếng, còn giả vờ giả vịt bảo ta đến trường tạm biệt, khi đó ta xẹt qua một suy nghĩ, nếu ta biến thành ả thì tốt biết bao." Hiệu phó La kích động nói, mà hai tay trong bồn dường như cũng đang lắng nghe, thả lỏng ra, nhưng như cũ vững vàng nắm lấy đầu Gia Tuệ.
"Vì vậy ta đề nghị đến phòng thí nghiệm lý hóa lầu ba chơi, bởi vì nơi đó là chỗ cao nhất toàn trường bấy giờ, ta cũng không biết mình đang làm gì, khi ta đi qua hành lang treo đầy ảnh chân dung kia, phát hiện có thêm một bức, người trong bức chân dung dường như đang nói cho ta biết, chỉ cần ta giết ả, ta có thể thay thế ả." Hiệu phó La nói tiếp, đồng thời đi về hướng tôi, tôi biết bà ta muốn làm gì —— đẩy mạnh tôi và Gia Tuệ vào acid.
"Thế nhưng dù bà giết cô gái kia, dáng vẻ bà và cô ấy cũng đâu giống nhau." Tôi khó hiểu nói.
"Mày sẽ nhanh chóng biết thôi, sự thần kỳ của bồn nước nơi này." Hiệu phó La đắc ý cười nói, bỗng nhiên nắm đầu Gia Tuệ nhấn vào trong bồn.
Thế nhưng, đôi tay đục ruỗng hầu như không còn đang bắt lấy đầu Gia Tuệ kia lại chụp lấy hiệu phó La, bà ta cơ hồ chưa kịp thốt lên tiếng nào, cả nửa người trên bị nhét cả vào trong bồn acid.
Bồn nước bắt đầu bốc khói, hiệu phó La ở trong bồn phát ra tiếng thét đau đớn mà mơ hồ, thanh âm kia đảo quanh ngôi trường vắng vẻ, vang dội trong dãy phòng học cũ.
Không lâu sau, bà ta không còn nhúc nhích nữa.
Mà tôi cũng biết sự thần kỳ của bồn nước mà bà ta nói là gì —— Tóc bà ta bị ăn mòn toàn bộ, mà chỉ có khuôn mặt đó lại được bảo vệ hoàn hảo, đồng thời như tờ giấy vẽ từ dưới đáy bồn nổi lên, trôi phía trên.
Khuôn mặt trông rất sống động, hầu như không có bất kỳ thay đổi nào so với lúc còn sống, vẫn là hiệu phó La hòa ái như ngày thường.
Gia Tuệ hoàn toàn khôi phục lại, chỉ là có chút suy yếu.
Nhưng trong lòng tôi vẫn khó hiểu có thật đã kết thúc không. Xem ra cô gái bị giết hai mươi năm trước mới họ La, còn hiệu trưởng mới tên là Điền Gia Tuệ, nhiều năm như vậy bà ta vẫn âm thầm dùng thân phận bạn bè giúp đỡ cha mẹ mình, thảo nào bà ta lại ở đối diện nhà của hai ông bà.
Gia Tuệ lần nữa tỉnh táo lại, vùi đầu vào ôn tập, bạn ấy cười nói cho tôi biết, mặc dù mình năm nay không thi nổi, sang năm sẽ tiếp tục học lại, tôi thì cổ vũ bạn ấy nhất định có thể thành công, chẳng qua đối với kiểu tóc mới của bạn ấy có chút hoang mang, tuy bạn ấy nói mình hoàn toàn không nhớ chuyện của mấy ngày này, nhưng tóc của bạn ấy lại giống hệt người phụ nữ trong bức vẽ.
Tôi lấy quyển vở bạn ấy vẽ đầy ảnh người, bạn ấy nói quyển vở này vô dụng rồi, coi như tặng tôi làm kỷ niệm, trường học cũng bắt đầu chuẩn bị đập tòa nhà cũ xây lại. Đương nhiên, làm một công trình mang tính cột mốc của tòa nhà dạy học trăm năm, vẫn phải giới thiệu lịch sử của nó một chút, nhà trường bỏ cả buổi thời gian nghỉ để chúng tôi trở về điều chỉnh trạng thái chuẩn bị thi thử, mà tôi hiếu kỳ với lịch sử xây dựng trường hơn, vì vậy theo thường lệ đến phòng hồ sơ lật xem.
Những hồ sơ cũ này đã đóng đầy bụi, đồng thời chuẩn bị thiêu hủy, may mà tôi đến sớm một bước, phía trên nói ngôi trường vốn là nhà thờ này là của một vị cha xứ đóng góp xây dựng, thời điểm chiến tranh kháng Nhật được coi như nơi đóng quân của quân Nhật xâm lược Trung Quốc.
Khi tôi tiếp tục lật xem lại phát hiện chuyện không ngờ tới. Trên hồ sơ ghi lại rõ ràng, một cô giáo xinh đẹp trẻ tuổi sau khi tốt nghiệp đại học đến trường dạy bị quân Nhật đen làm phụ nữ giải khuây, nhốt trong gác lửng của dãy phòng học cũ, cuối cùng cô gái này không muốn chịu giày vò nữa, treo cổ trước cửa sổ gác lửng. Mà cô gái này tên là Điền Gia Tuệ, người Thượng Hải.
Lúc này tôi bừng tỉnh hiểu ra, chạng vạng mùa đông kia lúc tôi rời đi nhìn thấy Gia Tuệ ở trước cửa tạm biệt tôi vì sao tôi lại cảm thấy kinh ngạc như thế. Bởi vì cửa sổ phòng học lầu ba dựa vào chiều cao của bạn ấy đứng bên cửa sổ căn bản không nhìn thấy được mặt, mà ngày đó tôi lại nhìn thấy rõ ràng bạn ấy cúi đầu vẫy tay với tôi.
Tay tôi đụng phải tập vẽ bên cạnh, bỗng nhiên một cơn gió thổi tung nó, theo trang giấy lay động tôi thấy cô gái thanh tú trên bức vẽ dường như đang sống vậy, miệng mở ra khép lại. Vì vậy tôi lập tức cầm lên, từng lật nhanh từng trang một.
Theo hình dáng biến đổi của miệng, cô gái trên bức tranh dường như đang muốn nói gì đó, tôi xem nhiều lần mới miễn cưỡng đoán được.
"Mồng năm tháng tư, ta sẽ đến tìm ngươi."
Tôi cuống quít xem ngày tháng, quả nhiên, hôm nay chính là mùng năm tháng tư, cũng là ngày cô giáo kia treo cổ. Vì vậy tôi chạy đến lớp học, lại phát hiện Gia Tuệ đã sớm đi rồi.
Tôi vội vàng vọt tới lầu ba, cửa phòng học mở rộng, quả nhiên, Gia Tuệ đứng trên bàn học, mà từ xà nhà treo một thứ gì đó dạng thừng màu đen.
Tôi ôm Gia Tuệ xuống, thế nhưng "sợi dây" trên xà nhà như cũ bay về phía cổ bạn ấy, lúc này tôi mới nhìn rõ, đó không phải sợi dây, mà là một cái bím tóc vừa đen vừa dài.
Nhưng ngay sau đó, một người phụ nữ treo ngược từ trên xà nhà dần hiện ra, đầu tiên là đầu, sau đó là vai, tiếp theo là cả người, bím tóc màu đen quấn trên cổ cô ta, con ngươi màu trắng chặt chẽ nhìn Gia Tuệ.
"Chúng ta, đều là Gia Tuệ, đến đây, đến đây." Trong cổ họng cô ta phát ra tiếng lẩm bẩm, lại như ống nước chưa đóng vậy, bím tóc như cũ bò về hướng cổ Gia Tuệ. Người phụ nữ chân trần đứng trên nóc phòng đi về hướng chúng tôi.
"Ta không phải tên Gia Tuệ!" Gia Tuệ bỗng nhiên lớn tiếng quát, thời điểm bím tóc chạm đến cổ Gia Tuệ thì ngừng lại.
"Đúng, bạn ấy không phải tên Gia Tuệ, cô tìm lộn người rồi!" Tôi ôm Gia Tuệ cũng cao giọng quát, người phụ nữ treo ngược dường như có chút hoài nghi, lại từ đỉnh phòng lùi vào, khi mặt của cô ta dần chìm ngập ở nóc nhà cô ta bỗng nhiên lại tự lẩm bẩm: "Ta đi tìm Gia Tuệ, tìm Gia Tuệ đây." Tiếp theo, hoàn toàn không thấy nữa.
Tôi và Gia Tuệ đều sợ không nhẹ, qua thật lâu mới bình tĩnh lại, trên hồ sơ viết rõ ràng cô giáo đáng thương kia bởi vì không tìm được dây thừng tự sát, vì vậy đem bím tóc đã để rất dài của mình cắt xuống kết thành dây thừng treo cổ. Vì vậy tấm hình cuối cùng cô ta để lại, chính là tóc ngắn ngang tai.
Kỳ thi đại học kết thúc, tôi ngoài ý muốn thi đậu, mà Gia Tuệ thì còn cần phấn đấu một năm nữa, bạn ấy như trước giữ lại tóc ngắn, bạn ấy nói với tôi thực sự không muốn dùng tên này nữa, về phần tên mới của bạn ấy, bạn ấy nói chờ mình nghĩ ra sẽ nói cho tôi biết.
Mùa đông giá rét như mũi dùi ghim vào da và suy nghĩ tôi, dãy phòng học cũ sớm đã bị phá hủy từ lâu, đồng thời xây một khu nhà càng lớn hơn mới hơn, về sau cũng không có truyền thuyết và tin đồn không tốt nữa, chỉ nghe một vài niên đệ niên muội nhắc, mỗi đêm hè, luôn thấy có một người phụ nữ chân trần mang theo bím tóc màu đen một mình lui tới hỏi các nữ sinh.
"Ngươi tên là Gia Tuệ à?"