Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-25
Chương 25: Lúc đó anh đã rất muốn gặp em
Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y.
Trình Thư Nặc rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Cô không ngờ sẽ nhìn thấy một Hàn Thần Ngộ như vậy, hồn bay phách lạc, nơi đáy mắt không còn sự bình tĩnh như ngày xưa, tha thiết nhìn cô như vậy.
Cô mở rộng cửa, muốn cho hắn vào nhà, "Vào đi."
Hàn Thần Ngộ lại lắc đầu, đứng ngoài cửa không nhúc nhích, hắn nói: "Thư Nặc, mình vẫn không nghĩ ra."
Trình Thư Nặc thấy hắn không chịu vào nhà, đành phải bước một bước đến gần hắn, hỏi: "Không nghĩ ra chuyện gì?"
Hàn Thần Ngộ nhìn Trình Thư Nặc, ánh mắt nóng rực, nhưng vẻ mặt lại đau đớn, "Rốt cuộc là đàn anh Lâm tốt chỗ nào? Vì sao bất kể mình có cố gắng như thế nào thì vẫn kém anh ta?"
Tiếng nói của hắn khàn khàn, bộ dáng lại hèn mọn.
Thật ra Trình Thư Nặc hoàn toàn hiểu rõ cảm giác của Hàn Thần Ngộ, Hàn Thần Ngộ lúc này đây, có khác gì cô của trước đây đâu.
Trình Thư Nặc nhìn vào mắt Hàn Thần Ngộ, "Thần Ngộ à cậu đừng tự chối bỏ bản thân như vậy, mình có cái gì đáng để cậu thích đâu? Mình và cậu đã có mười năm tình cảm, Thần Ngộ, cậu có thể hiểu được cậu quan trọng với mình bao nhiêu không?"
Hàn Thần Ngộ nhìn lại cô, lắc đầu: "Mình không hiểu nổi, nếu mình thật sự quan trọng với cậu đến thế, vì sao ngay cả một cơ hội cậu cũng chẳng chịu cho mình?"
Tiếng nói của hắn trở nên thấp hèn, "Ban ngày Dư Tề gọi điện cho mình, bảo là nó đã gây ra chuyện, có một người tên luật sư Lâm ở bên cạnh cậu, Thư Nặc, đàn anh Lâm đã trở về, nên ngay cả một cơ hội cuối cùng mình cũng không có."
Trình Thư Nặc nghe xong, trong lòng bất đắc dĩ, lại thật lòng giải thích: "Thần Ngộ, chuyện giữa cậu và mình không liên quan gì đến anh ta cả, hơn nữa duyên phận giữa mình và Lâm Yến đã cạn từ lâu, mình không hối hận vì trước đây đã thích anh ta, cũng không biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng mình không có khả năng dính dáng gì với anh ta nữa."
Hàn Thần Ngộ nghe cô nói thế, chủ động bước lên trước một bước, do dự đã lâu, cánh tay đặt lên bả vai Trình Thư Nặc: "Nếu không thể với anh ta được nữa, thì Thư Nặc, cho mình một cơ hội được không?"
Cánh tay đặt trên vai Trình Thư Nặc của hắn run lên vì căng thẳng, "Mình không để bụng trong lòng cậu có ai, chuyện xảy ra lúc trước, mình cũng không để bụng..."
Trình Thư Nặc cũng thấy khó chịu bởi cái cảm giác hụt hẫng ở hắn, cô muốn gặp mặt Hàn Thần Ngộ, nhưng làm sao cũng không đoán được cuộc nói chuyện của hai người sẽ phát triển đến tình cảnh không cách nào kết thúc như này.
Cô phải làm sao để đáp lại sự chân thành của hắn đây?
Thật lâu sau, Trình Thư Nặc đành phải đi lên trước, nương theo tư thế của hắn, Trình Thư Nặc tới gần trong lòng hắn, duỗi tay ôm.
Hai người dán sát, thân thể Hàn Thần Ngộ cứng đờ.
Trình Thư Nặc đưa tay vòng lên eo hắn, bàn tay xoa tấm lưng dày rộng của người đàn ông, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô dịu dàng như thế, mềm mại như thế, trong lòng Hàn Thần Ngộ lại chỉ cảm thấy lo lắng, nhưng thân thể chủ động hơn so với ý thức, hắn đáp lại cái ôm của Trình Thư Nặc, cánh tay ôm chặt lấy cô, hắn cúi đầu vùi vào cổ của cô gái, lưu luyến mùi hương của cô, khẽ khàng hôn bên tai cô, đau khổ cầu xin, Thư Nặc à, cho mình một cơ hội được không?
Trình Thư Nặc bị hắn ôm rất chặt, có hơi không thở nổi, trước người là lồng ngực ấm áp của người đàn ông, khoảng cách giữa cô và Hàn Thần Ngộ nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, nhưng vì sao đều là một cái ôm, cũng là da thịt dán sát, hô hấp cũng hoà vào nhau, nhưng tại sao cảm giác mà Hàn Thần Ngộ cho cô là sự an tâm, còn một người khác lại mang đến sự rung động đây?
Hàn Thần Ngộ không có ý định buông tay ra, cứ dùng sức mà ôm lấy cô như vậy, giống như muốn hoà tan cô vào thân thể, hô hấp nóng bỏng phả bên cổ bên tai cô, Trình Thư Nặc ôm lưng hắn, bàn tay nhẹ nhàng dừng trên tấm lưng dày rộng của người đàn ông, ở trong lòng hắn rất lâu rất lâu, cuối cùng mới mở miệng, cũng chỉ có một câu, Thần Ngộ à, thật xin lỗi.
...
Vốn là Trình Thư Nặc muốn tiễn Hàn Thần Ngộ về, nhưng trong nháy mắt khi Hàn Thần Ngộ buông cô ra thì lập tức xoay người đi vào thang máy, lúc Trình Thư Nặc đóng cửa lại, hốc mắt cũng đỏ lên, cô cũng đã từng nghĩ, muốn thử bỏ qua cho bản thân mình, Hàn Thần Ngộ hiểu cô như vậy, lại là một người dịu dàng đến thế, nhưng nếu có thể như thế, thì ba năm trước hai người đã bên nhau rồi, chứ sao lại phải đợi đến bây giờ chứ?
Trong lòng Trình Thư Nặc phiền muộn nên không ngồi yên được, cô bắt đầu tổng dọn vệ sinh, thứ gì cần vứt thì vứt, sắp xếp phòng xong, xách túi rác xuống lầu.
Tiểu khu mà Trình Thư Nặc ở là nơi năm đó Hàn Thần Ngộ tìm giúp cô, lúc trước ở cùng bà ngoại tại căn nhà cũ, hai năm trước thì phải dỡ bỏ và di dời, Trình Thư Nặc dùng số tiền kia để mua căn phòng trước mắt này.
Tiểu khu này cũng gần nơi làm việc của cô, an ninh cũng tốt, giá cả cũng có thể chấp nhận được, sau này cô được thăng chức tăng lương, có dành dụm rồi mua xe, thêm vào đó lúc trước cũng là Hàn Thần Ngộ cùng cô đến cửa hàng 4S để mua xe.
Ban đêm gió lớn, khi Trình Thư Nặc xuống lầu thì không mặc áo khoác, cô thu cánh tay lại, vội vàng đi về phía hàng hiên, bước chân có hơi nhanh, khi đến chỗ bậc thang thì bước chân chợt dừng lại.
Cô không thể ngờ được, vì thế dùng mu bàn tay dụi dụi đôi mắt, lại ngước mắt nhìn lên lần nữa, hình ảnh trước mắt vẫn không thay đổi.
Lâm Yến tuỳ tiện ngồi ở bên phải bậc thang, bên cạnh người có đặt một bó hoa hồng, cánh hoa màu đỏ mượt mà rơi xuống chỗ tàn thuốc, ngón tay anh kẹp điếu thuốc, chậm rãi phả ra một vòng khói, sau đó nheo mắt, xuyên qua sương khói nhìn cô.
Từ trước tới nay cô chưa từng thấy Lâm Yến như vậy, ngũ quan ẩn sau làn khói, cơn gió thổi qua, mang theo sự lụn bại, thời tiết lạnh như thế mà anh lại chỉ mặc một cái áo sơ mi, cúc áo cũng bị nới ra, khác với sự nghiêm chỉnh ngày trước, bây giờ cả người lại có một sự ngang bướng không nói rõ được.
Đầu Trình Thư Nặc ngốc lăng, dừng ở bậc thang không nhúc nhích.
Ngón tay Lâm Yến gẩy gẩy tàn thuốc, sau đó đưa đầu lọc đến bên môi, một giây sau, sặc một cái, đột nhiên ho khan một trận, anh như bị hương vị của thuốc lá làm cho say mê, bị sặc rất thảm, nhưng lại tham lam lưu luyến đưa thuốc lá vào miệng, lại chậm rãi phả ra một vòng khói khác, vẫn nheo mắt quan sát cô.
Trình Thư Nặc đi hai bước về phía anh, cúi đầu, khẽ giọng hỏi: "Anh ngồi đây làm gì vậy?"
Ngón tay Lâm Yến gẩy tàn thuốc, phẩy nó lên đống hoa hồng, tiếng nói anh khàn khàn, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Anh còn tưởng rằng bọn em sẽ không ra chứ."
Trình Thư Nặc nghe không hiểu, truy hỏi một câu theo bản năng: "Cái gì mà không ra?"
Lâm Yến dập tắt điếu thuốc, cắm tàn thuốc vào nụ hoa hồng, sau đó lại lắc bao thuốc, lấy một điếu nữa ra ngậm trong miệng, cầm lấy cái bật lửa bên cạnh, anh không bật lửa liền, chiếc bật lửa chuyển qua chuyển lại trong tay, tuỳ ý đáp: "Không có gì."
Hai người đứng cạnh nhau, cách hai bậc thang, Trình Thư Nặc thấy sắc mặt anh trắng bệch, ngay cả sắc môi cũng chẳng có màu sắc, cô cứng đờ trong chốc lát, Lâm Yến lại không nhìn cô, cúi đầu ấn bật lửa, ngọn lửa thoáng bùng lên trong giây lát rồi lại tắt ngúm, điếu thuốc màu nâu từ từ trở nên đỏ rực.
Trình Thư Nặc khẽ nhíu mày, nhịn không được nhiều chuyện, "Hút ít thôi."
Cô không biết Lâm Yến bắt đầu hút thuốc từ khi nào, trong ấn tượng của cô, anh tuyệt đối sẽ không chạm vào mấy thứ đồ khiến cho người ta nghiện, yêu cầu của anh với bản thân dường như đã đạt đến mức cực kì khắc nghiệt, trừ phi là chuyện xã giao cần thiết, ngay cả rượu cũng rất ít khi đụng vào.
Lâm Yến lại không nghe cô, anh vừa ho vừa hút, Trình Thư Nặc thấy nãy giờ anh vẫn không nói gì, trong lúc nhất thời đi không được, ở cũng không xong, cô rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng Lâm Yến cũng mở miệng, "Đã quên là lúc nào rồi, chắc là một hai năm trước, hơn nửa đêm lái xe rồi đụng cho chính mình bay ra luôn, bác sĩ nói anh rất may mắn, trong cái loại tình huống đó mà vẫn có thể sống được."
Tiếng nói của anh lạnh lùng, giọng điệu lại tuỳ ý, tựa như đó chỉ là chuyện nhỏ, mà không phải là sự sống cái chết được nói ra từ miệng anh.
"Sợ Lâm Hủ bọn họ lo lắng, từ lúc xảy ra chuyện đến lúc xuất viện, anh giấu diếm rất cẩn thận, nằm viện hơn hai tháng, chẳng có bất cứ một người nào tới thăm anh, lúc đó anh đã nghĩ..."Anh khẽ cười, không nói nên lời là cảm giác gì, "Có phải là anh nên bớt may mắn đi chút nữa không."
Cả người Trình Thư Nặc cứng đờ tại chỗ, lời nói của anh nhàn nhạt, cô lại cảm thấy tay chân mình lạnh băng trong nháy mắt, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Lâm Yến, hoàn toàn không dời đi.
"Lúc đó anh đã rất muốn gặp em."
Lâm Yến nói rất khẽ, lại dụi điếu thuốc, cắm tàn thuốc vào một đoá hoa hồng khác, rồi lại bổ sung: "Đừng nhìn anh như vậy, anh không cần bất kì ai thương hại hết."
Anh dứt lời, đứng lên, lại bởi vì ngồi quá lâu nên lúc đứng dậy cả người loạng choạng, Trình Thư Nặc bước lên trước một bước, vội vàng đỡ lấy anh, bước chân Lâm Yến lại lùi ra sau, lơ đãng tránh khỏi cái nâng của Trình Thư Nặc, "Thư Nặc..."
Anh gọi tên cô rất lâu, như là nghẹn ngào, rất lâu sau, mới mở miệng lần nữa: "Lúc ban ngày em có nói, không có hứng thú gì với anh, không muốn nhìn thấy anh, bảo anh cút xa một chút, anh có thể tôn trọng ý kiến của em, vừa rồi anh cũng đã suy nghĩ, nếu hai người đều không xuống, anh sẽ ngồi cả đêm để cho bản thân hết hi vọng, nhưng hai người lại không có như vậy, dường như ông trời luôn thiên vị anh."
Ban đầu vóc dáng của Trình Thư Nặc còn thấp hơn Lâm Yến nửa cái đầu, lại đứng ở bậc thang thấp hơn anh, lúc này đành phải ngửa đầu nhìn anh, lại không biết tại sao mà không thể nói nên lời.
Không khí giữa hai người như đình trệ, Trình Thư Nặc có hơi mất tự nhiên, muốn đi vòng qua anh.
Lâm Yến lại đột nhiên cúi người, nhìn thẳng vào cô, không hề chớp mắt mà nhìn vào đôi mắt của Trình Thư Nặc, dừng một giây rồi lại một giây, Trình Thư Nặc càng thêm chột dạ, Lâm Yến lại đột ngột nở nụ cười, đôi mắt có mấy phần làm dáng không giống bình thường: "Trình Thư Nặc, em nghe kĩ cho anh."
Anh cố tình kéo dài âm cuối, hơi hạ thấp âm lượng, ngữ tốc chậm rãi.
Trình Thư Nặc lập tức sửng sốt, trong đầu Trình Thư Nặc nổ tá lả, vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc lúc trước, nên có hơi không phản ứng lại được, hồi lâu sau mới khó chịu đáp lời: "Anh nói cái gì?"
Lâm Yến tự nhiên cũng nhìn ra được, Trình Thư Nặc có chút không tập trung, anh liền đưa tay dùng ngón trỏ nhẹ nhàng búng búng giữa trán Trình Thư Nặc, gằn từng chữ một nói: "Chỉ cần em vẫn còn thích anh một chút nào đó thì anh sẽ không từ bỏ, nếu em thật sự cảm thấy anh phiền, thì nhanh chóng tìm một người kết hôn đi, anh sẽ không không có nguyên tắc mà làm chuyện sai trái, trừ chuyện đó ra, anh nhất định phải có được."
Anh nói, khuôn mặt tươi cười càng sâu, "Em chỉ cần đứng đó, không cần nhúc nhích, sau này mỗi một bước đều hãy để anh đi đến, anh sẽ đi về phía em, bất luận khoảng cách giữa chúng ta có bao xa, anh sẽ bước từng bước một đi về phía em."
Mỗi một chữ mà Lâm Yến nói ra đều mang theo sự chân thành trước giờ chưa từng có, anh không khỏi đưa tay lên, lưu luyến vuốt ve mái tóc cô, có chút trúc trắc xoa nhẹ một cái, rồi lại nâng lên, dường như không dám thân mật quá, rồi lại có chừng có mực, rồi lại không nhịn được vén tóc mái bên tai cô lên.
Trình Thư Nặc hoàn toàn không biết phải làm sao cả, cô đứng ở bậc thang, lo lắng nhìn Lâm Yến, ở khoảng cách gần, cô ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên áo sơ mi anh, còn có cả tiếng hít thở khi anh nói chuyện, nhẹ nhàng, nhàn nhạt, phả lên mặt cô.
Cô biết rõ là không nên, không thể, nhưng trái tim lại không thể kiểm soát mà đập lỡ một nhịp.
Lâm Yến lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, có hơi hoảng loạn cúi người, khi đứng dậy lần nữa thì trong tay có thêm một bó hoa hồng, anh nhét vào trong lòng cô, có hơi ngây ngô nói: "Anh có mua hoa, tặng cho em."
Trình Thư Nặc sửng sốt, cúi đầu nhìn bó hoa hồng bị cắm đầy tàn thuốc trong tay, chút cảm xúc vừa rồi, đảo mắt một cái đều biến mất không thấy tăm hơi.
Đây là gạt tàn thuốc hay là hoa hồng vậy?
(Mẫn: Thật sự edit đến cảnh này buồn cười không chịu được =))))
Trình Thư Nặc: "..."
Lâm Yến giống như giờ mới phản ứng lại được, đáy mắt anh hiện lên một tia ngượng ngùng, anh cướp lại bó hoa trong tay Trình Thư Nặc, vội vàng giải thích: "Lúc anh vừa mua thì vẫn rất đẹp, lúc nãy chắc anh sắp điên rồi, anh cho rằng hai người..."
Anh không nói tiếp, xoay người đi đến thùng rác cách đó mấy bước, lấy hết tàn thuốc trên đó ra, phẩy phẩy tro thuốc phía trên, trở về lần nữa, đứng trước mặt Trình Thư Nặc, lại nhét vào lòng cô: "Hôm nay cứ tạm chấp nhận như này chút vậy."
Anh nhẹ nhàng cười một cái, vừa chờ mong vừa không chắc chắn nói: "Có thích không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Yến: "Nụ hôn kích thích ư? Nếu là một nụ hôn kích thích thì tôi sẽ tự tử tại chỗ."
Mỗ Lục: "...Thần Ngộ à, cậu nhanh nhanh bổ sung một nụ hôn đi thì tình địch sẽ chết đó."
Hàn Thần Ngộ: "Đã sắp xếp."
Lâm Yến: "..."
Bình luận của mọi người tôi đều đọc nghiêm túc.
Nhìn ngược thế thôi, chắc chắn sẽ có đường mà.
Bây giờ mới bắt đầu từ căng thẳng mà thay đổi thôi.
Lâm Yến rất chắc chắn với tình cảm của mình.
Cậu ta chỉ biết cưng chiều Thư Nặc, không nỡ để cô ấy chịu chút chuyện không tốt nào...
Còn có người nói cốt truyện rối loạn.
Lúc trước đều dựa vào góc nhìn của nữ chính nên mọi người đều sẽ nói Lâm Yến cặn bã.
Bây giờ đứng dưới góc nhìn của nam chính thì mới thấy được cậu ấy cũng chẳng hề dễ dàng gì.
Hai người nay ai cũng không bỏ được ai.
Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y.
Trình Thư Nặc rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Cô không ngờ sẽ nhìn thấy một Hàn Thần Ngộ như vậy, hồn bay phách lạc, nơi đáy mắt không còn sự bình tĩnh như ngày xưa, tha thiết nhìn cô như vậy.
Cô mở rộng cửa, muốn cho hắn vào nhà, "Vào đi."
Hàn Thần Ngộ lại lắc đầu, đứng ngoài cửa không nhúc nhích, hắn nói: "Thư Nặc, mình vẫn không nghĩ ra."
Trình Thư Nặc thấy hắn không chịu vào nhà, đành phải bước một bước đến gần hắn, hỏi: "Không nghĩ ra chuyện gì?"
Hàn Thần Ngộ nhìn Trình Thư Nặc, ánh mắt nóng rực, nhưng vẻ mặt lại đau đớn, "Rốt cuộc là đàn anh Lâm tốt chỗ nào? Vì sao bất kể mình có cố gắng như thế nào thì vẫn kém anh ta?"
Tiếng nói của hắn khàn khàn, bộ dáng lại hèn mọn.
Thật ra Trình Thư Nặc hoàn toàn hiểu rõ cảm giác của Hàn Thần Ngộ, Hàn Thần Ngộ lúc này đây, có khác gì cô của trước đây đâu.
Trình Thư Nặc nhìn vào mắt Hàn Thần Ngộ, "Thần Ngộ à cậu đừng tự chối bỏ bản thân như vậy, mình có cái gì đáng để cậu thích đâu? Mình và cậu đã có mười năm tình cảm, Thần Ngộ, cậu có thể hiểu được cậu quan trọng với mình bao nhiêu không?"
Hàn Thần Ngộ nhìn lại cô, lắc đầu: "Mình không hiểu nổi, nếu mình thật sự quan trọng với cậu đến thế, vì sao ngay cả một cơ hội cậu cũng chẳng chịu cho mình?"
Tiếng nói của hắn trở nên thấp hèn, "Ban ngày Dư Tề gọi điện cho mình, bảo là nó đã gây ra chuyện, có một người tên luật sư Lâm ở bên cạnh cậu, Thư Nặc, đàn anh Lâm đã trở về, nên ngay cả một cơ hội cuối cùng mình cũng không có."
Trình Thư Nặc nghe xong, trong lòng bất đắc dĩ, lại thật lòng giải thích: "Thần Ngộ, chuyện giữa cậu và mình không liên quan gì đến anh ta cả, hơn nữa duyên phận giữa mình và Lâm Yến đã cạn từ lâu, mình không hối hận vì trước đây đã thích anh ta, cũng không biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng mình không có khả năng dính dáng gì với anh ta nữa."
Hàn Thần Ngộ nghe cô nói thế, chủ động bước lên trước một bước, do dự đã lâu, cánh tay đặt lên bả vai Trình Thư Nặc: "Nếu không thể với anh ta được nữa, thì Thư Nặc, cho mình một cơ hội được không?"
Cánh tay đặt trên vai Trình Thư Nặc của hắn run lên vì căng thẳng, "Mình không để bụng trong lòng cậu có ai, chuyện xảy ra lúc trước, mình cũng không để bụng..."
Trình Thư Nặc cũng thấy khó chịu bởi cái cảm giác hụt hẫng ở hắn, cô muốn gặp mặt Hàn Thần Ngộ, nhưng làm sao cũng không đoán được cuộc nói chuyện của hai người sẽ phát triển đến tình cảnh không cách nào kết thúc như này.
Cô phải làm sao để đáp lại sự chân thành của hắn đây?
Thật lâu sau, Trình Thư Nặc đành phải đi lên trước, nương theo tư thế của hắn, Trình Thư Nặc tới gần trong lòng hắn, duỗi tay ôm.
Hai người dán sát, thân thể Hàn Thần Ngộ cứng đờ.
Trình Thư Nặc đưa tay vòng lên eo hắn, bàn tay xoa tấm lưng dày rộng của người đàn ông, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô dịu dàng như thế, mềm mại như thế, trong lòng Hàn Thần Ngộ lại chỉ cảm thấy lo lắng, nhưng thân thể chủ động hơn so với ý thức, hắn đáp lại cái ôm của Trình Thư Nặc, cánh tay ôm chặt lấy cô, hắn cúi đầu vùi vào cổ của cô gái, lưu luyến mùi hương của cô, khẽ khàng hôn bên tai cô, đau khổ cầu xin, Thư Nặc à, cho mình một cơ hội được không?
Trình Thư Nặc bị hắn ôm rất chặt, có hơi không thở nổi, trước người là lồng ngực ấm áp của người đàn ông, khoảng cách giữa cô và Hàn Thần Ngộ nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, nhưng vì sao đều là một cái ôm, cũng là da thịt dán sát, hô hấp cũng hoà vào nhau, nhưng tại sao cảm giác mà Hàn Thần Ngộ cho cô là sự an tâm, còn một người khác lại mang đến sự rung động đây?
Hàn Thần Ngộ không có ý định buông tay ra, cứ dùng sức mà ôm lấy cô như vậy, giống như muốn hoà tan cô vào thân thể, hô hấp nóng bỏng phả bên cổ bên tai cô, Trình Thư Nặc ôm lưng hắn, bàn tay nhẹ nhàng dừng trên tấm lưng dày rộng của người đàn ông, ở trong lòng hắn rất lâu rất lâu, cuối cùng mới mở miệng, cũng chỉ có một câu, Thần Ngộ à, thật xin lỗi.
...
Vốn là Trình Thư Nặc muốn tiễn Hàn Thần Ngộ về, nhưng trong nháy mắt khi Hàn Thần Ngộ buông cô ra thì lập tức xoay người đi vào thang máy, lúc Trình Thư Nặc đóng cửa lại, hốc mắt cũng đỏ lên, cô cũng đã từng nghĩ, muốn thử bỏ qua cho bản thân mình, Hàn Thần Ngộ hiểu cô như vậy, lại là một người dịu dàng đến thế, nhưng nếu có thể như thế, thì ba năm trước hai người đã bên nhau rồi, chứ sao lại phải đợi đến bây giờ chứ?
Trong lòng Trình Thư Nặc phiền muộn nên không ngồi yên được, cô bắt đầu tổng dọn vệ sinh, thứ gì cần vứt thì vứt, sắp xếp phòng xong, xách túi rác xuống lầu.
Tiểu khu mà Trình Thư Nặc ở là nơi năm đó Hàn Thần Ngộ tìm giúp cô, lúc trước ở cùng bà ngoại tại căn nhà cũ, hai năm trước thì phải dỡ bỏ và di dời, Trình Thư Nặc dùng số tiền kia để mua căn phòng trước mắt này.
Tiểu khu này cũng gần nơi làm việc của cô, an ninh cũng tốt, giá cả cũng có thể chấp nhận được, sau này cô được thăng chức tăng lương, có dành dụm rồi mua xe, thêm vào đó lúc trước cũng là Hàn Thần Ngộ cùng cô đến cửa hàng 4S để mua xe.
Ban đêm gió lớn, khi Trình Thư Nặc xuống lầu thì không mặc áo khoác, cô thu cánh tay lại, vội vàng đi về phía hàng hiên, bước chân có hơi nhanh, khi đến chỗ bậc thang thì bước chân chợt dừng lại.
Cô không thể ngờ được, vì thế dùng mu bàn tay dụi dụi đôi mắt, lại ngước mắt nhìn lên lần nữa, hình ảnh trước mắt vẫn không thay đổi.
Lâm Yến tuỳ tiện ngồi ở bên phải bậc thang, bên cạnh người có đặt một bó hoa hồng, cánh hoa màu đỏ mượt mà rơi xuống chỗ tàn thuốc, ngón tay anh kẹp điếu thuốc, chậm rãi phả ra một vòng khói, sau đó nheo mắt, xuyên qua sương khói nhìn cô.
Từ trước tới nay cô chưa từng thấy Lâm Yến như vậy, ngũ quan ẩn sau làn khói, cơn gió thổi qua, mang theo sự lụn bại, thời tiết lạnh như thế mà anh lại chỉ mặc một cái áo sơ mi, cúc áo cũng bị nới ra, khác với sự nghiêm chỉnh ngày trước, bây giờ cả người lại có một sự ngang bướng không nói rõ được.
Đầu Trình Thư Nặc ngốc lăng, dừng ở bậc thang không nhúc nhích.
Ngón tay Lâm Yến gẩy gẩy tàn thuốc, sau đó đưa đầu lọc đến bên môi, một giây sau, sặc một cái, đột nhiên ho khan một trận, anh như bị hương vị của thuốc lá làm cho say mê, bị sặc rất thảm, nhưng lại tham lam lưu luyến đưa thuốc lá vào miệng, lại chậm rãi phả ra một vòng khói khác, vẫn nheo mắt quan sát cô.
Trình Thư Nặc đi hai bước về phía anh, cúi đầu, khẽ giọng hỏi: "Anh ngồi đây làm gì vậy?"
Ngón tay Lâm Yến gẩy tàn thuốc, phẩy nó lên đống hoa hồng, tiếng nói anh khàn khàn, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Anh còn tưởng rằng bọn em sẽ không ra chứ."
Trình Thư Nặc nghe không hiểu, truy hỏi một câu theo bản năng: "Cái gì mà không ra?"
Lâm Yến dập tắt điếu thuốc, cắm tàn thuốc vào nụ hoa hồng, sau đó lại lắc bao thuốc, lấy một điếu nữa ra ngậm trong miệng, cầm lấy cái bật lửa bên cạnh, anh không bật lửa liền, chiếc bật lửa chuyển qua chuyển lại trong tay, tuỳ ý đáp: "Không có gì."
Hai người đứng cạnh nhau, cách hai bậc thang, Trình Thư Nặc thấy sắc mặt anh trắng bệch, ngay cả sắc môi cũng chẳng có màu sắc, cô cứng đờ trong chốc lát, Lâm Yến lại không nhìn cô, cúi đầu ấn bật lửa, ngọn lửa thoáng bùng lên trong giây lát rồi lại tắt ngúm, điếu thuốc màu nâu từ từ trở nên đỏ rực.
Trình Thư Nặc khẽ nhíu mày, nhịn không được nhiều chuyện, "Hút ít thôi."
Cô không biết Lâm Yến bắt đầu hút thuốc từ khi nào, trong ấn tượng của cô, anh tuyệt đối sẽ không chạm vào mấy thứ đồ khiến cho người ta nghiện, yêu cầu của anh với bản thân dường như đã đạt đến mức cực kì khắc nghiệt, trừ phi là chuyện xã giao cần thiết, ngay cả rượu cũng rất ít khi đụng vào.
Lâm Yến lại không nghe cô, anh vừa ho vừa hút, Trình Thư Nặc thấy nãy giờ anh vẫn không nói gì, trong lúc nhất thời đi không được, ở cũng không xong, cô rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng Lâm Yến cũng mở miệng, "Đã quên là lúc nào rồi, chắc là một hai năm trước, hơn nửa đêm lái xe rồi đụng cho chính mình bay ra luôn, bác sĩ nói anh rất may mắn, trong cái loại tình huống đó mà vẫn có thể sống được."
Tiếng nói của anh lạnh lùng, giọng điệu lại tuỳ ý, tựa như đó chỉ là chuyện nhỏ, mà không phải là sự sống cái chết được nói ra từ miệng anh.
"Sợ Lâm Hủ bọn họ lo lắng, từ lúc xảy ra chuyện đến lúc xuất viện, anh giấu diếm rất cẩn thận, nằm viện hơn hai tháng, chẳng có bất cứ một người nào tới thăm anh, lúc đó anh đã nghĩ..."Anh khẽ cười, không nói nên lời là cảm giác gì, "Có phải là anh nên bớt may mắn đi chút nữa không."
Cả người Trình Thư Nặc cứng đờ tại chỗ, lời nói của anh nhàn nhạt, cô lại cảm thấy tay chân mình lạnh băng trong nháy mắt, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Lâm Yến, hoàn toàn không dời đi.
"Lúc đó anh đã rất muốn gặp em."
Lâm Yến nói rất khẽ, lại dụi điếu thuốc, cắm tàn thuốc vào một đoá hoa hồng khác, rồi lại bổ sung: "Đừng nhìn anh như vậy, anh không cần bất kì ai thương hại hết."
Anh dứt lời, đứng lên, lại bởi vì ngồi quá lâu nên lúc đứng dậy cả người loạng choạng, Trình Thư Nặc bước lên trước một bước, vội vàng đỡ lấy anh, bước chân Lâm Yến lại lùi ra sau, lơ đãng tránh khỏi cái nâng của Trình Thư Nặc, "Thư Nặc..."
Anh gọi tên cô rất lâu, như là nghẹn ngào, rất lâu sau, mới mở miệng lần nữa: "Lúc ban ngày em có nói, không có hứng thú gì với anh, không muốn nhìn thấy anh, bảo anh cút xa một chút, anh có thể tôn trọng ý kiến của em, vừa rồi anh cũng đã suy nghĩ, nếu hai người đều không xuống, anh sẽ ngồi cả đêm để cho bản thân hết hi vọng, nhưng hai người lại không có như vậy, dường như ông trời luôn thiên vị anh."
Ban đầu vóc dáng của Trình Thư Nặc còn thấp hơn Lâm Yến nửa cái đầu, lại đứng ở bậc thang thấp hơn anh, lúc này đành phải ngửa đầu nhìn anh, lại không biết tại sao mà không thể nói nên lời.
Không khí giữa hai người như đình trệ, Trình Thư Nặc có hơi mất tự nhiên, muốn đi vòng qua anh.
Lâm Yến lại đột nhiên cúi người, nhìn thẳng vào cô, không hề chớp mắt mà nhìn vào đôi mắt của Trình Thư Nặc, dừng một giây rồi lại một giây, Trình Thư Nặc càng thêm chột dạ, Lâm Yến lại đột ngột nở nụ cười, đôi mắt có mấy phần làm dáng không giống bình thường: "Trình Thư Nặc, em nghe kĩ cho anh."
Anh cố tình kéo dài âm cuối, hơi hạ thấp âm lượng, ngữ tốc chậm rãi.
Trình Thư Nặc lập tức sửng sốt, trong đầu Trình Thư Nặc nổ tá lả, vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc lúc trước, nên có hơi không phản ứng lại được, hồi lâu sau mới khó chịu đáp lời: "Anh nói cái gì?"
Lâm Yến tự nhiên cũng nhìn ra được, Trình Thư Nặc có chút không tập trung, anh liền đưa tay dùng ngón trỏ nhẹ nhàng búng búng giữa trán Trình Thư Nặc, gằn từng chữ một nói: "Chỉ cần em vẫn còn thích anh một chút nào đó thì anh sẽ không từ bỏ, nếu em thật sự cảm thấy anh phiền, thì nhanh chóng tìm một người kết hôn đi, anh sẽ không không có nguyên tắc mà làm chuyện sai trái, trừ chuyện đó ra, anh nhất định phải có được."
Anh nói, khuôn mặt tươi cười càng sâu, "Em chỉ cần đứng đó, không cần nhúc nhích, sau này mỗi một bước đều hãy để anh đi đến, anh sẽ đi về phía em, bất luận khoảng cách giữa chúng ta có bao xa, anh sẽ bước từng bước một đi về phía em."
Mỗi một chữ mà Lâm Yến nói ra đều mang theo sự chân thành trước giờ chưa từng có, anh không khỏi đưa tay lên, lưu luyến vuốt ve mái tóc cô, có chút trúc trắc xoa nhẹ một cái, rồi lại nâng lên, dường như không dám thân mật quá, rồi lại có chừng có mực, rồi lại không nhịn được vén tóc mái bên tai cô lên.
Trình Thư Nặc hoàn toàn không biết phải làm sao cả, cô đứng ở bậc thang, lo lắng nhìn Lâm Yến, ở khoảng cách gần, cô ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên áo sơ mi anh, còn có cả tiếng hít thở khi anh nói chuyện, nhẹ nhàng, nhàn nhạt, phả lên mặt cô.
Cô biết rõ là không nên, không thể, nhưng trái tim lại không thể kiểm soát mà đập lỡ một nhịp.
Lâm Yến lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, có hơi hoảng loạn cúi người, khi đứng dậy lần nữa thì trong tay có thêm một bó hoa hồng, anh nhét vào trong lòng cô, có hơi ngây ngô nói: "Anh có mua hoa, tặng cho em."
Trình Thư Nặc sửng sốt, cúi đầu nhìn bó hoa hồng bị cắm đầy tàn thuốc trong tay, chút cảm xúc vừa rồi, đảo mắt một cái đều biến mất không thấy tăm hơi.
Đây là gạt tàn thuốc hay là hoa hồng vậy?
(Mẫn: Thật sự edit đến cảnh này buồn cười không chịu được =))))
Trình Thư Nặc: "..."
Lâm Yến giống như giờ mới phản ứng lại được, đáy mắt anh hiện lên một tia ngượng ngùng, anh cướp lại bó hoa trong tay Trình Thư Nặc, vội vàng giải thích: "Lúc anh vừa mua thì vẫn rất đẹp, lúc nãy chắc anh sắp điên rồi, anh cho rằng hai người..."
Anh không nói tiếp, xoay người đi đến thùng rác cách đó mấy bước, lấy hết tàn thuốc trên đó ra, phẩy phẩy tro thuốc phía trên, trở về lần nữa, đứng trước mặt Trình Thư Nặc, lại nhét vào lòng cô: "Hôm nay cứ tạm chấp nhận như này chút vậy."
Anh nhẹ nhàng cười một cái, vừa chờ mong vừa không chắc chắn nói: "Có thích không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Yến: "Nụ hôn kích thích ư? Nếu là một nụ hôn kích thích thì tôi sẽ tự tử tại chỗ."
Mỗ Lục: "...Thần Ngộ à, cậu nhanh nhanh bổ sung một nụ hôn đi thì tình địch sẽ chết đó."
Hàn Thần Ngộ: "Đã sắp xếp."
Lâm Yến: "..."
Bình luận của mọi người tôi đều đọc nghiêm túc.
Nhìn ngược thế thôi, chắc chắn sẽ có đường mà.
Bây giờ mới bắt đầu từ căng thẳng mà thay đổi thôi.
Lâm Yến rất chắc chắn với tình cảm của mình.
Cậu ta chỉ biết cưng chiều Thư Nặc, không nỡ để cô ấy chịu chút chuyện không tốt nào...
Còn có người nói cốt truyện rối loạn.
Lúc trước đều dựa vào góc nhìn của nữ chính nên mọi người đều sẽ nói Lâm Yến cặn bã.
Bây giờ đứng dưới góc nhìn của nam chính thì mới thấy được cậu ấy cũng chẳng hề dễ dàng gì.
Hai người nay ai cũng không bỏ được ai.