Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Tôi vác nguyên cái bộ dạng lôi thôi như cá trôi lồi mắt ra mở cửa. Sáng sớm bảnh mặt ra như thế này một là mấy đứa bạn bán báo chèn ép tôi mua báo hoặc không thì bà bác bán bánh đầu đường đến gạ tôi mua.
Nhưng cánh cửa vừa hé ra, đập vào mắt tôi là cái khuôn mặt đẹp trai nhìn là chỉ muốn đấm một phát cho tan nát của tên đáng ghét Vũ Nhật Minh kia. Nhưng không hiểu sao tim tôi đập nhanh hơn khi nhìn vào khuôn mặt của hắn. Không thể phủ nhận hắn sở hữu vẻ bề ngoài rất điển trai, một vẻ đẹp thu hút giống hệt một vampire lạc vào thế giới của con người, ma mị và bí ẩn. Tôi chưa bao giờ có thể đoán được hắn nghĩ cái gì khi nhìn vào đôi mắt hắn. Hắn là con người như thế nào?
- Sao nhìn tôi mặt đỏ vậy? Xấu hổ hả?- Hắn cười nửa miệng, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp làm khuôn mặt đẹp trai bừng sáng hơn.
Nhưng hắn lại khác. Hắn ta lại thừa sức để đoán được những người đối diện với hắn nghĩ cái gì. Ví dụ rất tiêu biểu là đây, hắn thừa sức biết đượct thái độ của tôi. Đúng thế, tình hình hiênn tại thì tôi đang rất xấu hổ. Vì hắn đã...hôn tôi mà, nụ hôn đầu đời của tôi. Tôi không phải là cái đứa mơ một đến nỗi hình thành cái quan niệm ngu ngốc nụ hôn đầu phải dành cho người mình yêu ở một nơi thật lãng mạn, nhưng hăs ta lại là tên tôi ghét nhất. Rất ghét.
- Anh tính đả kích tôi đấy à.- Tôi nhanh chóng lấy lại khuôn mặt đểu của một đứa con gái quậy phá, lém lỉnh.
Cái ý nghĩ vớ vẩn, biến đi.
Hăn cười nhẹ nhàng, sau đó tiến lại, ghé sát vào tai tôi, nói nhỏ:
- Cô tự đả kích mình mới đúng đấy, nhỉ, Lâm Vũ Quỳnh. Á...ÚI, cậu...cô dám.
Tôi không kiêng nể dùng lực co đầu gối lên, đáp chuẩn xác vào đúng vị trí "cậu bé" của hắn, khiến hắn đau đớn, lùi về sau, mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Đúng thế, cái chiêu này tôi sài lần đầu mà thấy hiệu quả đấy, phải thêm vào danh sách võ thuật của mình rồi. Mà công nhận, tôi vô duyên nhỉ, dám chơi chiêu đó.
Nhìn cái bộ dạng nhăn nhó vì đau đớn của hắn, tôi cười lớn, cười như một con điên trên trại cao nguyên mới về:
- Lần sau, nếu còn dám giở trò trêu trọc tôi, nhớ đeo áo giáp phòng bị cho bé trước nhé.- Trời đất ơi, Quỳnh ơi là Quỳnh, sao mày dám làm mấy cái trò ghê ghớm này chứ. Mất mặt quá đi mất, xấu hổ cho một đời gái.
- Cô, đồ vô duyên. Con gái mà dám đá vào chỗ đó hả.- Hắn nhăn mặt tức giận.
- Chỗ nào thì chỗ miễn hiệu quả là được, cảm ơn vì lời khen. - Tôi chuẩn bị sẵn bộ mặt tưng tửng chưng ra cho hắn xem.
Lâm Vũ Quỳnh, tao muốn tát mày một cái đau điếng quá.
- Cô, cô...
- Không lẽ "cậu bé" đau quá, nên não có vấn đề rồi không. Nói lắp không thôi.- Tôi vẫn có tình mạnh miệng, phun ra hàng tràng từ vô duyên vô cùng.- Mà thôi, anh đến đây làm gì mà đến sáng sớm thế này.
....................
- Cái này là cái gì đây. - Tôi đặt cốc nước lạnh xuống trước mặt hắn, thấy hắn đưa cho một cái hộp gì đó nhỏ hình vuông được bọc vải nhung rất đẹp.- Nhẫn à, đưa tôi làm gì?
Trong chiếc hộp là một chiếc nhẫn, tôi lấy ra xem xét. Tôi không am hiểu mấy về đồ trang sức, nhưng chỉ nhìn qua cũng biết là hàng xịn, rất đắt tiền. Nhẫn trang trí khá đơn giản, chỉ có một vài hoa văn nhưng rất tinh tế.
- Cho cô. - Hắn nói ngắn gọn, đôi mắt nhìn tôi, hình như có vẻ dò xét.
Sao ánh mắt của hắn khác lạ so với bình thường thế nhỉ.
- Cho tôi? Sao lại cho tôi thứ đắt tiền này.- Tôi ngớ ngác nhìn hắn liệu có nhầm gì không.
Hăn nhìn tôi, đôi mắt đẹp của hắn chiếu thẳng vào khiến tôi chột dạ. Hắn gằn từng chữ rõ ràng:
- Cho cô với tư cách một người "vợ" của tôi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Nhưng cánh cửa vừa hé ra, đập vào mắt tôi là cái khuôn mặt đẹp trai nhìn là chỉ muốn đấm một phát cho tan nát của tên đáng ghét Vũ Nhật Minh kia. Nhưng không hiểu sao tim tôi đập nhanh hơn khi nhìn vào khuôn mặt của hắn. Không thể phủ nhận hắn sở hữu vẻ bề ngoài rất điển trai, một vẻ đẹp thu hút giống hệt một vampire lạc vào thế giới của con người, ma mị và bí ẩn. Tôi chưa bao giờ có thể đoán được hắn nghĩ cái gì khi nhìn vào đôi mắt hắn. Hắn là con người như thế nào?
- Sao nhìn tôi mặt đỏ vậy? Xấu hổ hả?- Hắn cười nửa miệng, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp làm khuôn mặt đẹp trai bừng sáng hơn.
Nhưng hắn lại khác. Hắn ta lại thừa sức để đoán được những người đối diện với hắn nghĩ cái gì. Ví dụ rất tiêu biểu là đây, hắn thừa sức biết đượct thái độ của tôi. Đúng thế, tình hình hiênn tại thì tôi đang rất xấu hổ. Vì hắn đã...hôn tôi mà, nụ hôn đầu đời của tôi. Tôi không phải là cái đứa mơ một đến nỗi hình thành cái quan niệm ngu ngốc nụ hôn đầu phải dành cho người mình yêu ở một nơi thật lãng mạn, nhưng hăs ta lại là tên tôi ghét nhất. Rất ghét.
- Anh tính đả kích tôi đấy à.- Tôi nhanh chóng lấy lại khuôn mặt đểu của một đứa con gái quậy phá, lém lỉnh.
Cái ý nghĩ vớ vẩn, biến đi.
Hăn cười nhẹ nhàng, sau đó tiến lại, ghé sát vào tai tôi, nói nhỏ:
- Cô tự đả kích mình mới đúng đấy, nhỉ, Lâm Vũ Quỳnh. Á...ÚI, cậu...cô dám.
Tôi không kiêng nể dùng lực co đầu gối lên, đáp chuẩn xác vào đúng vị trí "cậu bé" của hắn, khiến hắn đau đớn, lùi về sau, mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Đúng thế, cái chiêu này tôi sài lần đầu mà thấy hiệu quả đấy, phải thêm vào danh sách võ thuật của mình rồi. Mà công nhận, tôi vô duyên nhỉ, dám chơi chiêu đó.
Nhìn cái bộ dạng nhăn nhó vì đau đớn của hắn, tôi cười lớn, cười như một con điên trên trại cao nguyên mới về:
- Lần sau, nếu còn dám giở trò trêu trọc tôi, nhớ đeo áo giáp phòng bị cho bé trước nhé.- Trời đất ơi, Quỳnh ơi là Quỳnh, sao mày dám làm mấy cái trò ghê ghớm này chứ. Mất mặt quá đi mất, xấu hổ cho một đời gái.
- Cô, đồ vô duyên. Con gái mà dám đá vào chỗ đó hả.- Hắn nhăn mặt tức giận.
- Chỗ nào thì chỗ miễn hiệu quả là được, cảm ơn vì lời khen. - Tôi chuẩn bị sẵn bộ mặt tưng tửng chưng ra cho hắn xem.
Lâm Vũ Quỳnh, tao muốn tát mày một cái đau điếng quá.
- Cô, cô...
- Không lẽ "cậu bé" đau quá, nên não có vấn đề rồi không. Nói lắp không thôi.- Tôi vẫn có tình mạnh miệng, phun ra hàng tràng từ vô duyên vô cùng.- Mà thôi, anh đến đây làm gì mà đến sáng sớm thế này.
....................
- Cái này là cái gì đây. - Tôi đặt cốc nước lạnh xuống trước mặt hắn, thấy hắn đưa cho một cái hộp gì đó nhỏ hình vuông được bọc vải nhung rất đẹp.- Nhẫn à, đưa tôi làm gì?
Trong chiếc hộp là một chiếc nhẫn, tôi lấy ra xem xét. Tôi không am hiểu mấy về đồ trang sức, nhưng chỉ nhìn qua cũng biết là hàng xịn, rất đắt tiền. Nhẫn trang trí khá đơn giản, chỉ có một vài hoa văn nhưng rất tinh tế.
- Cho cô. - Hắn nói ngắn gọn, đôi mắt nhìn tôi, hình như có vẻ dò xét.
Sao ánh mắt của hắn khác lạ so với bình thường thế nhỉ.
- Cho tôi? Sao lại cho tôi thứ đắt tiền này.- Tôi ngớ ngác nhìn hắn liệu có nhầm gì không.
Hăn nhìn tôi, đôi mắt đẹp của hắn chiếu thẳng vào khiến tôi chột dạ. Hắn gằn từng chữ rõ ràng:
- Cho cô với tư cách một người "vợ" của tôi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn