Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Tại căng tin đông nghẹt học sinh, ai nấy đều ngồi vào bàn, người thì chăm chú vào phần cơm trưa của mình, người thì túm năm tụm ba lại trò chuyện với nhau, không khí xung quang giống như một quán cơm bình dân vậy, rất vui nhộn.
- Ái chà, tôi còn tưởng cô chết trong nhà vệ sinh rồi cơ đấy, đang tính ăn nốt phần cơm của cô đây này.
Thấy tôi lù lù từ đâu tiến lại, vác nguyên cái bộ mặt hằm hằm như thợ phá nhà kéo ghế ngồi xuống đối diện với hắn, Minh ngay lập tức được đà thể hiện tài năng chém gió của mình, ngẩng đầu lên, làm mặt đểu cảng, xỉa xói tôi vậy đấy.
- Anh dám ăn phần của tôi, tôi bẻ gãy tay.- Tôi không thèm nhìn hắn lấy một cái, đường hoàng ngồi ăn ngon lành, tmặt gằn lại đáng sợ.
"Không thèm" cái nỗi gì, có mà không dám thì đúng hơn đấy, ai đời lại có thể đối diện một cách tự nhiên như ruồi với cái tên vừa đưa cho tôi mấy cái thứ đó chứ. Tôi chưa đứt dây xấu hổ đâu đấy. Hu hu, mà trời ơi trời, xấu hổ quá đi, xấu hổ muốn chết đi được ấy.
Nhưng mà cái cảm giác xấu hổ vẫn không lớn bằng cái sự tò mò vô duyên của tôi, cho nên nó nhanh chóng bị cái tính tò mò lấn áp. Tôi không dám ngó mặt lên nhìn hắn, mặt đỏ bừng, ấp úng:
- Cái đó...sao anh lại có vậy?
Tình hình hiện giờ khuôn mặt của tôi đỏ hệt như đít một con chim chào mào. Lâm Vũ Quỳnh, mày đã không vứt nổi cái chuyện vô duyên này sang một bên tối tăm thì chớ, lại còn cả gan dám lôi ra mà hỏi thế chứ. Muốn tát mày hàng trăm cái quá đi.
- Đương nhiên là tôi mua, tôi không thiếu tiền đến nỗi phải đi ăn trộm mấy cái thứ như vậy.- Cái giọng nói vẫn khinh khỉnh, thần săc vẫn mang tính chất chết tiệt như thường, hắn nói mà chẳng có vẻ gì là chuyện liên quan đến ta cả.
Trời đất ơi, mua mua cái đầu ngươi, ai mà chả biết ngươi đi mua cơ chứ, nhưng vấn đề là ngươi mua như thế nào.
Hắn ta là một đứa con trai đấy, hơn nữa lại còn rất rất rất đẹp trai. Tôi vẫn chưa định hình nổi trong đầu người bán hàng sẽ có phản ứng thế nào khi hắn mua mấy cái thứ đó chứ. Điên khùng.
- Sao anh không nói tôi biết, tôi có thể tự đi mua được mà.
- Nói cho cô thì được ích lợi gì, chả lẽ cô vác nguyên cái bộ dạng đó ra ngoài để cho người khác nhìn vào chắc. Cô nên nhớ cậu đang mang thai giả đấy, mấy thứ đó đâu thể để người ta nhìn thấy chứ.
Một cảm giác bao quát bởi một chữ "tức". Thì ra là thế, hắn ta giúp tôi là vì chuyện có thai, chứ không phải vì lo lắng hay quan tâm tôi gì cả. Ấy thế mà cứ có ai đó tội nghiệp, tưởng lầm rằng hắn tốt bụng thật.
Hừ, tốt tốt cái con khỉ, tên chết tiệt vẫn chỉ là tên chết tiệt thôi, bản tính đáng chết vẫn không hề thay đổi.
- Cảm ơn.
Tôi chúi đầu vào phần cơm của mình, có cảm giác mình thật là một đứa vô tích sự, hết lần này đến lần khác gây phiền phức cho hắn. Tôi ghét bản thân khi phải nợ một ai đó, tên này càng không, hắn là kẻ thù không đội trời chung với tôi mà. Mãi mãi không đội trời chung.
Tôi đang nói dối đấy, mãi mãi không đội trời chung gì chứ, thật nực cười, chính tôi cũng cảm thấy hình như tôi đang tự mình chen chân vào bầu trời của hắn mới đúng. Một cảm giác chẳng có gì miêu tả nổi.
Dạo này tôi bị làm sao thế.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
- Ái chà, tôi còn tưởng cô chết trong nhà vệ sinh rồi cơ đấy, đang tính ăn nốt phần cơm của cô đây này.
Thấy tôi lù lù từ đâu tiến lại, vác nguyên cái bộ mặt hằm hằm như thợ phá nhà kéo ghế ngồi xuống đối diện với hắn, Minh ngay lập tức được đà thể hiện tài năng chém gió của mình, ngẩng đầu lên, làm mặt đểu cảng, xỉa xói tôi vậy đấy.
- Anh dám ăn phần của tôi, tôi bẻ gãy tay.- Tôi không thèm nhìn hắn lấy một cái, đường hoàng ngồi ăn ngon lành, tmặt gằn lại đáng sợ.
"Không thèm" cái nỗi gì, có mà không dám thì đúng hơn đấy, ai đời lại có thể đối diện một cách tự nhiên như ruồi với cái tên vừa đưa cho tôi mấy cái thứ đó chứ. Tôi chưa đứt dây xấu hổ đâu đấy. Hu hu, mà trời ơi trời, xấu hổ quá đi, xấu hổ muốn chết đi được ấy.
Nhưng mà cái cảm giác xấu hổ vẫn không lớn bằng cái sự tò mò vô duyên của tôi, cho nên nó nhanh chóng bị cái tính tò mò lấn áp. Tôi không dám ngó mặt lên nhìn hắn, mặt đỏ bừng, ấp úng:
- Cái đó...sao anh lại có vậy?
Tình hình hiện giờ khuôn mặt của tôi đỏ hệt như đít một con chim chào mào. Lâm Vũ Quỳnh, mày đã không vứt nổi cái chuyện vô duyên này sang một bên tối tăm thì chớ, lại còn cả gan dám lôi ra mà hỏi thế chứ. Muốn tát mày hàng trăm cái quá đi.
- Đương nhiên là tôi mua, tôi không thiếu tiền đến nỗi phải đi ăn trộm mấy cái thứ như vậy.- Cái giọng nói vẫn khinh khỉnh, thần săc vẫn mang tính chất chết tiệt như thường, hắn nói mà chẳng có vẻ gì là chuyện liên quan đến ta cả.
Trời đất ơi, mua mua cái đầu ngươi, ai mà chả biết ngươi đi mua cơ chứ, nhưng vấn đề là ngươi mua như thế nào.
Hắn ta là một đứa con trai đấy, hơn nữa lại còn rất rất rất đẹp trai. Tôi vẫn chưa định hình nổi trong đầu người bán hàng sẽ có phản ứng thế nào khi hắn mua mấy cái thứ đó chứ. Điên khùng.
- Sao anh không nói tôi biết, tôi có thể tự đi mua được mà.
- Nói cho cô thì được ích lợi gì, chả lẽ cô vác nguyên cái bộ dạng đó ra ngoài để cho người khác nhìn vào chắc. Cô nên nhớ cậu đang mang thai giả đấy, mấy thứ đó đâu thể để người ta nhìn thấy chứ.
Một cảm giác bao quát bởi một chữ "tức". Thì ra là thế, hắn ta giúp tôi là vì chuyện có thai, chứ không phải vì lo lắng hay quan tâm tôi gì cả. Ấy thế mà cứ có ai đó tội nghiệp, tưởng lầm rằng hắn tốt bụng thật.
Hừ, tốt tốt cái con khỉ, tên chết tiệt vẫn chỉ là tên chết tiệt thôi, bản tính đáng chết vẫn không hề thay đổi.
- Cảm ơn.
Tôi chúi đầu vào phần cơm của mình, có cảm giác mình thật là một đứa vô tích sự, hết lần này đến lần khác gây phiền phức cho hắn. Tôi ghét bản thân khi phải nợ một ai đó, tên này càng không, hắn là kẻ thù không đội trời chung với tôi mà. Mãi mãi không đội trời chung.
Tôi đang nói dối đấy, mãi mãi không đội trời chung gì chứ, thật nực cười, chính tôi cũng cảm thấy hình như tôi đang tự mình chen chân vào bầu trời của hắn mới đúng. Một cảm giác chẳng có gì miêu tả nổi.
Dạo này tôi bị làm sao thế.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn