Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84: Tình huống không thể ngờ tới
Bệnh viện,
- Anh tự mình ăn cơm đi, tôi phải về rồi.
Thấy trời không còn sớm nữa, Châu Khả Hân đành từ chối hầu hạ Cung Từ Ân. Cô hiện tại còn đang mang thai nên rất cẩn thận trong mọi chuyện. Không thể ở bên ngoài được lâu, Châu Khả Hân sợ phải đụng mặt Triệu Mẫn Nhi. Cô ta chắc hẳn không dễ dàng dung tha cuộc sống của Châu Khả Hân đâu. Bởi thế, cô mới tìm cách tránh càng xa càng tốt Cung Từ Ân. Phủi sạch mọi quan hệ với anh tránh thiên tai sau này. Lỡ may Triệu Mẫn Nhi biết được cô đang mang thai con anh thì sẽ sao đây. Châu Khả Hân không dám suy nghĩ đến chuyện đó nhưng không thể.
- Anh không còn sức cầm muỗng, em giúp anh bón cơm. Em không phải muốn mặc kệ ân nhân cứu mạng chứ?
Cung Từ Ân chẳng bao giờ chịu nói chuyện nghiêm túc trước mặt Châu Khả Hân. Nhìn cô muốn mặc kệ mình, anh làm sao đành lòng được.
- Anh đủ sức cầm điện thoại chơi game nhưng không đủ sức cầm muỗng à? Anh không có lý do nào khác để nhờ vả người khác bón cơm cho anh?
Khoan đã, cô hình như nói gì đó sai sai nên vội vàng sửa lời.
- Lớn cả rồi, đâu phải trẻ con mà cần tôi phục vụ việc ăn uống. Nếu không thích thì hẳn nhờ đến cô Triệu, cô ấy sẽ không từ chối.
Châu Khả Hân cố ý nhắc tên Triệu Mẫn Nhi, quả nhiên đôi mắt Cung Từ Ân tối lại khi nghe tới cô ta. Anh vứt điện thoại đang chơi game dang dở sang một bên, nhìn chằm chằm cô một cách hung dữ.
- Tôi nói gì sai?
- Không có.
- Vây, anh tức giận vô cớ. Dù sao cô Triệu cũng từng là bạn gái cũ của anh. Phải tôn trọng không nên tỏ thái độ chán ghét thế.
Châu Khả Hân vẫn cứ nói mà không hay biết bản thân đã khiến Cung Từ Ân không vui qua câu từ.
Bạn gái cũ?
Không chính xác, đối với anh mà nói Triệu Mẫn Nhi chỉ là hàng chơi qua đường. Chán thì lạnh tâm vứt bỏ, mà ả ta cũng không hề xem trọng đàn ông. Suy nghĩ Triệu Mẫn Nhi hoàn toàn giống suy nghĩ Cung Từ Ân. Trong mối quan hệ hai năm, cả anh và cô ta đều dùng cách đê tiện để đối xử lẫn nhau. Dùng danh xưng bạn gái cũ có hơi đề cao Triệu Mẫn Nhi quá. Ả mà cũng xứng đáng làm bạn gái của anh. Không có chuyện hoang đường đó đâu, tính anh đào hoa thích ăn chơi nên tránh không khỏi nhiều tin đồn không đúng sự thật. Cung Từ Ân vốn dĩ chỉ xem Châu Khả Hân là mối tình đầu duy nhất.
- Đàn bà như cô ta em quan tâm lòng tự trọng làm gì? Thật là một cô gái ngây thơ, hỏi sao anh không thể yên lòng.
Anh thở dài lắc đầu.
- Già.
Châu Khả Hân lỡ miệng thốt.
- Em, em vừa nói gì cơ?
Cứ cho anh là bị điếc đi, không nghe.
- Già.
Lần này cô đảm bảo mình nói không sai.
- Hahaha, già chỗ nào? Anh già chỗ nào, anh nhỏ tuổi hơn Trần Bách Ngôn đấy. Người anh em thân thiết của anh hiện tại cũng phải hơn 32 rồi.
Anh không thể chấp nhận được mà.
- Nhưng tôi nhìn kiểu gì cũng thấy chủ tịch Trần trẻ hơn giám đốc Cung vài tuổi.
Châu Khả Hân thành thật nêu ý kiến cá nhân.
Cung Từ Ân:...
Cô ấy thật sự nghiêm túc?
Anh chỉ biết nuốt cơn tức vào bụng, không muốn tranh cãi với Châu Khả Hân nữa. Cô nói gì cũng đúng, bảo anh già thì đã sao. Có gì đâu mà phải cáu với mẹ tương lai của con mình. Cung Từ Ân cố gắng nhẫn nhịn trong chuyện tuổi tác. Châu Khả Hân nhìn đồng hồ treo tường, cứ nói chuyện phiếm làm cô quên mất việc phải về nhà. Đang chuẩn bị rời thì đúng lúc này bác sĩ đi vào. Là mẹ của Cung Từ Ân, bà ấy phụ trách việc quan sát và chăm sóc tình hình con trai mình. Châu Khả Hân không hiểu sao lại không dám nhìn trực tiếp vào mắt bà. Tại do cô thấy có lỗi, vì cô mà anh mới thành ra như vậy.
- Đã giờ nào rồi mà vẫn chưa ăn cơm, không muốn uống thuốc sao thằng kia. Có tin mẹ cho mày một trận no đòn tại đây luôn không hả?
Phương Hoa tay đẩy xe đựng dụng cụ thay vết thương. Giọng nói vô cùng không hài lòng liếc anh.
- Mẹ truyền dinh dưỡng được rồi, con không muốn tự mình ăn.
Cung Từ Ân nhấn mạnh từng chữ, nhất là mấy chữ cuối.
- Mày bị gãy một chân chứ đâu phải liệt cả hai tay. Qua kiểm tra, não may mắn không chấn thương rất bình thường.
Chỉ là thương nhẹ ở sau đầu, không có nghiêm trọng.
- Mẹ à, con thật sự không muốn ăn cơm.
- Không ăn thì nhịn, mẹ cũng không truyền dinh dưỡng. Để mày chết đói từ từ, khoẻ.
Phương Hoa không thèm quan tâm đến thằng con trai trời đất nữa. Bà chuyển sang hỏi thăm Châu Khả Hân.
- Con gái, con đã ăn gì chưa?
- Dạ, con ăn cháo uống ít sữa bột rồi ạ.
- Đây là vitamin cho phụ nữ mang thai, con thường xuyên uống để bồi bổ bản thân cũng như cháu nội mẹ. Khi nào dùng hết thì phải báo với mẹ, để mẹ đem đến nhà con.
Châu Khả Hân không thể từ chối Phương Hoa. Cô nhận lấy âm thầm cảm ơn bà trong lòng. Cung Từ Ân tận mắt thấy mẹ yêu thương con dâu tương lai như vậy tâm tình rất hạnh phúc. Còn có con của anh, Cung Từ Ân nôn nao đợi tới ngày đứa nhỏ được chào đời. Lúc đấy, cảm xúc làm ba không biết phải miêu tả ra sao cho hết. Anh đã không ít lần tưởng tượng cuộc sống hôn nhân tương lai. Bình yên, ấm áp và hạnh phúc trọn vẹn. Cung Từ Ân không nghĩ anh sẽ sớm dừng chân tại người con gái tên Châu Khả Hân. Phương Hoa đã chấp nhận cô, bà cũng dễ dàng nhìn thấu suy tư qua ánh mắt con dâu.
- Muốn mẹ tìm cho con một người đàn ông tốt để chăm lo những tháng ngày mang thai không?
Phương Hoa bỗng nhiên đề nghị.
- Mẹ, mẹ đang nói khùng điên gì vậy.
Cung Tư Ân nghe thế liền phản ứng.
- Mày bị thế, thì còn gì chăm sóc hai mẹ con Khả Hân à? Để người khác thay thế tạm thời. Dám ý kiến?
- Vợ con mà mẹ để cho thằng khác nuôi? Có phải muốn chọc tức con trai mẹ hay không?
- Đúng. Anh nói đúng. Tôi muốn hành anh, anh đâu có tốt lành gì đâu. Cái tính đào hoa của anh đấy, dễ dàng từ bỏ được sao? Khả Hân không phải vợ anh, nên ăn nói cẩn thận tránh người đời bàn tán.
Châu Khả Hân chọn cách im lặng.
- Không được, con không đồng ý.
Cung Từ Ân vất vả chống gậy leo xuống giường nhảy nhảy một chân tiến gần cô.
- Anh định làm cái gì?
Cô giật mình khi bị anh ngang nhiên nắm tay.
- Đi - đăng - ký - kết - hôn - với - anh.
Cung Từ Ân gương mặt điển trai không hề đùa giỡn.
Phương Hoa:...
Châu Khả Hân:...
- Pháp luật chẳng lẽ nghiêm cấm người bị què như con không được lấy vợ à?
Anh ngây ngô hỏi.
...
Biệt thự nhà họ Mạc,
Trên bàn ăn, sắc mặt Trần Bách Ngôn rõ ràng là không được tốt cho mấy. Ngồi bên cạnh hắn không ai khác chính là Mạc Khương. Ông đang chăm chú bóc vỏ tôm hầu hạ Trần Bách Ngôn. Tay hắn run đến mức không gắp nổi miếng thịt bò. Tình huống mất mặt này hắn chưa từng nghĩ đến. Mạc Khương thế mà đòi một mực phục vụ việc ăn cơm. Mọi người còn lại dùng cơm nói chuyện khá vui vẻ. Nhất là Bạch Âm, cứ liên tục cười đùa với Đường Vũ Triết khiến hắn không khỏi khó chịu. Thật sự không có một ai quan tâm đến vị trí ngồi của Trần Bách Ngôn. Hắn muốn đổi chỗ, cứ thế này áp lực đè chết hắn.
- Ăn vào.
Mạc Khương đưa con tôm đã bóc vỏ ra trước miệng hắn.
- Không, không cần thiết phải như vậy đâu. Tôi tự ăn được, ngài lo cho vợ mình đi ha. Phu nhân chắc hẳn cũng đang chờ chồng mình bóc vỏ tôm.
Trần Bách Ngôn né người từ chối.
- Một là cậu nuốt hai là cậu cút.
Mạc Khương cười lạnh.
- Ba à, hầu hạ người ta không nên hung dữ thế đâu nha. Coi chừng lên cơn tim thì khổ lắm chứ đùa.
Ninh Tuyết trêu chọc hắn.
- Em lo ăn đi, không ăn hết hai chén thì không được rời bàn.
Mạc Thiệu Khiêm đẩy cái dĩa anh đã bóc tôm sẵn sang nhắc nhở cô.
- Em biết rồi.
Cô cúi đầu nhỏ giọng.
Trần Bách Ngôn đẩy ghế đứng thẳng dậy, hắn thật sự không thể chịu đựng được nữa. Muốn tìm kiếm lí do chính đáng nào đó để rời bàn nhưng không. Bạch Âm đang mãi uống canh thì ngẩng đầu nhìn hắn. Trần Bách Ngôn lau mồ hôi trán, cố gắng hít thở sâu. Chỉ là một bữa cơm tối thôi mà, cần gì phải áp lực thế không. Mạc Khương muốn hầu hạ hắn kiểu này đến khi nào mới chịu buông tha. Ba vợ tương lai tâm tư khó phán đoán, đích thực không thể tin tưởng đúng chứ. Hắn không biết phải nên đối diện tình hình hiện tại như thế nào tránh gây mất thiện cảm.
Cầu cứu ai bây giờ, có ai về phe hắn đâu.
- Cậu muốn đi vệ sinh sao?
Mạc Khương hỏi.
- Ờ thì...
Trần Bách Ngôn bối rối.
- Hay là để con gái tôi chỉ đường cho cậu vậy. Lần đầu tiên cậu đến nhà tôi, còn lạ lẫm nên phải nhờ tới Bạch Âm.
- Anh tự mình ăn cơm đi, tôi phải về rồi.
Thấy trời không còn sớm nữa, Châu Khả Hân đành từ chối hầu hạ Cung Từ Ân. Cô hiện tại còn đang mang thai nên rất cẩn thận trong mọi chuyện. Không thể ở bên ngoài được lâu, Châu Khả Hân sợ phải đụng mặt Triệu Mẫn Nhi. Cô ta chắc hẳn không dễ dàng dung tha cuộc sống của Châu Khả Hân đâu. Bởi thế, cô mới tìm cách tránh càng xa càng tốt Cung Từ Ân. Phủi sạch mọi quan hệ với anh tránh thiên tai sau này. Lỡ may Triệu Mẫn Nhi biết được cô đang mang thai con anh thì sẽ sao đây. Châu Khả Hân không dám suy nghĩ đến chuyện đó nhưng không thể.
- Anh không còn sức cầm muỗng, em giúp anh bón cơm. Em không phải muốn mặc kệ ân nhân cứu mạng chứ?
Cung Từ Ân chẳng bao giờ chịu nói chuyện nghiêm túc trước mặt Châu Khả Hân. Nhìn cô muốn mặc kệ mình, anh làm sao đành lòng được.
- Anh đủ sức cầm điện thoại chơi game nhưng không đủ sức cầm muỗng à? Anh không có lý do nào khác để nhờ vả người khác bón cơm cho anh?
Khoan đã, cô hình như nói gì đó sai sai nên vội vàng sửa lời.
- Lớn cả rồi, đâu phải trẻ con mà cần tôi phục vụ việc ăn uống. Nếu không thích thì hẳn nhờ đến cô Triệu, cô ấy sẽ không từ chối.
Châu Khả Hân cố ý nhắc tên Triệu Mẫn Nhi, quả nhiên đôi mắt Cung Từ Ân tối lại khi nghe tới cô ta. Anh vứt điện thoại đang chơi game dang dở sang một bên, nhìn chằm chằm cô một cách hung dữ.
- Tôi nói gì sai?
- Không có.
- Vây, anh tức giận vô cớ. Dù sao cô Triệu cũng từng là bạn gái cũ của anh. Phải tôn trọng không nên tỏ thái độ chán ghét thế.
Châu Khả Hân vẫn cứ nói mà không hay biết bản thân đã khiến Cung Từ Ân không vui qua câu từ.
Bạn gái cũ?
Không chính xác, đối với anh mà nói Triệu Mẫn Nhi chỉ là hàng chơi qua đường. Chán thì lạnh tâm vứt bỏ, mà ả ta cũng không hề xem trọng đàn ông. Suy nghĩ Triệu Mẫn Nhi hoàn toàn giống suy nghĩ Cung Từ Ân. Trong mối quan hệ hai năm, cả anh và cô ta đều dùng cách đê tiện để đối xử lẫn nhau. Dùng danh xưng bạn gái cũ có hơi đề cao Triệu Mẫn Nhi quá. Ả mà cũng xứng đáng làm bạn gái của anh. Không có chuyện hoang đường đó đâu, tính anh đào hoa thích ăn chơi nên tránh không khỏi nhiều tin đồn không đúng sự thật. Cung Từ Ân vốn dĩ chỉ xem Châu Khả Hân là mối tình đầu duy nhất.
- Đàn bà như cô ta em quan tâm lòng tự trọng làm gì? Thật là một cô gái ngây thơ, hỏi sao anh không thể yên lòng.
Anh thở dài lắc đầu.
- Già.
Châu Khả Hân lỡ miệng thốt.
- Em, em vừa nói gì cơ?
Cứ cho anh là bị điếc đi, không nghe.
- Già.
Lần này cô đảm bảo mình nói không sai.
- Hahaha, già chỗ nào? Anh già chỗ nào, anh nhỏ tuổi hơn Trần Bách Ngôn đấy. Người anh em thân thiết của anh hiện tại cũng phải hơn 32 rồi.
Anh không thể chấp nhận được mà.
- Nhưng tôi nhìn kiểu gì cũng thấy chủ tịch Trần trẻ hơn giám đốc Cung vài tuổi.
Châu Khả Hân thành thật nêu ý kiến cá nhân.
Cung Từ Ân:...
Cô ấy thật sự nghiêm túc?
Anh chỉ biết nuốt cơn tức vào bụng, không muốn tranh cãi với Châu Khả Hân nữa. Cô nói gì cũng đúng, bảo anh già thì đã sao. Có gì đâu mà phải cáu với mẹ tương lai của con mình. Cung Từ Ân cố gắng nhẫn nhịn trong chuyện tuổi tác. Châu Khả Hân nhìn đồng hồ treo tường, cứ nói chuyện phiếm làm cô quên mất việc phải về nhà. Đang chuẩn bị rời thì đúng lúc này bác sĩ đi vào. Là mẹ của Cung Từ Ân, bà ấy phụ trách việc quan sát và chăm sóc tình hình con trai mình. Châu Khả Hân không hiểu sao lại không dám nhìn trực tiếp vào mắt bà. Tại do cô thấy có lỗi, vì cô mà anh mới thành ra như vậy.
- Đã giờ nào rồi mà vẫn chưa ăn cơm, không muốn uống thuốc sao thằng kia. Có tin mẹ cho mày một trận no đòn tại đây luôn không hả?
Phương Hoa tay đẩy xe đựng dụng cụ thay vết thương. Giọng nói vô cùng không hài lòng liếc anh.
- Mẹ truyền dinh dưỡng được rồi, con không muốn tự mình ăn.
Cung Từ Ân nhấn mạnh từng chữ, nhất là mấy chữ cuối.
- Mày bị gãy một chân chứ đâu phải liệt cả hai tay. Qua kiểm tra, não may mắn không chấn thương rất bình thường.
Chỉ là thương nhẹ ở sau đầu, không có nghiêm trọng.
- Mẹ à, con thật sự không muốn ăn cơm.
- Không ăn thì nhịn, mẹ cũng không truyền dinh dưỡng. Để mày chết đói từ từ, khoẻ.
Phương Hoa không thèm quan tâm đến thằng con trai trời đất nữa. Bà chuyển sang hỏi thăm Châu Khả Hân.
- Con gái, con đã ăn gì chưa?
- Dạ, con ăn cháo uống ít sữa bột rồi ạ.
- Đây là vitamin cho phụ nữ mang thai, con thường xuyên uống để bồi bổ bản thân cũng như cháu nội mẹ. Khi nào dùng hết thì phải báo với mẹ, để mẹ đem đến nhà con.
Châu Khả Hân không thể từ chối Phương Hoa. Cô nhận lấy âm thầm cảm ơn bà trong lòng. Cung Từ Ân tận mắt thấy mẹ yêu thương con dâu tương lai như vậy tâm tình rất hạnh phúc. Còn có con của anh, Cung Từ Ân nôn nao đợi tới ngày đứa nhỏ được chào đời. Lúc đấy, cảm xúc làm ba không biết phải miêu tả ra sao cho hết. Anh đã không ít lần tưởng tượng cuộc sống hôn nhân tương lai. Bình yên, ấm áp và hạnh phúc trọn vẹn. Cung Từ Ân không nghĩ anh sẽ sớm dừng chân tại người con gái tên Châu Khả Hân. Phương Hoa đã chấp nhận cô, bà cũng dễ dàng nhìn thấu suy tư qua ánh mắt con dâu.
- Muốn mẹ tìm cho con một người đàn ông tốt để chăm lo những tháng ngày mang thai không?
Phương Hoa bỗng nhiên đề nghị.
- Mẹ, mẹ đang nói khùng điên gì vậy.
Cung Tư Ân nghe thế liền phản ứng.
- Mày bị thế, thì còn gì chăm sóc hai mẹ con Khả Hân à? Để người khác thay thế tạm thời. Dám ý kiến?
- Vợ con mà mẹ để cho thằng khác nuôi? Có phải muốn chọc tức con trai mẹ hay không?
- Đúng. Anh nói đúng. Tôi muốn hành anh, anh đâu có tốt lành gì đâu. Cái tính đào hoa của anh đấy, dễ dàng từ bỏ được sao? Khả Hân không phải vợ anh, nên ăn nói cẩn thận tránh người đời bàn tán.
Châu Khả Hân chọn cách im lặng.
- Không được, con không đồng ý.
Cung Từ Ân vất vả chống gậy leo xuống giường nhảy nhảy một chân tiến gần cô.
- Anh định làm cái gì?
Cô giật mình khi bị anh ngang nhiên nắm tay.
- Đi - đăng - ký - kết - hôn - với - anh.
Cung Từ Ân gương mặt điển trai không hề đùa giỡn.
Phương Hoa:...
Châu Khả Hân:...
- Pháp luật chẳng lẽ nghiêm cấm người bị què như con không được lấy vợ à?
Anh ngây ngô hỏi.
...
Biệt thự nhà họ Mạc,
Trên bàn ăn, sắc mặt Trần Bách Ngôn rõ ràng là không được tốt cho mấy. Ngồi bên cạnh hắn không ai khác chính là Mạc Khương. Ông đang chăm chú bóc vỏ tôm hầu hạ Trần Bách Ngôn. Tay hắn run đến mức không gắp nổi miếng thịt bò. Tình huống mất mặt này hắn chưa từng nghĩ đến. Mạc Khương thế mà đòi một mực phục vụ việc ăn cơm. Mọi người còn lại dùng cơm nói chuyện khá vui vẻ. Nhất là Bạch Âm, cứ liên tục cười đùa với Đường Vũ Triết khiến hắn không khỏi khó chịu. Thật sự không có một ai quan tâm đến vị trí ngồi của Trần Bách Ngôn. Hắn muốn đổi chỗ, cứ thế này áp lực đè chết hắn.
- Ăn vào.
Mạc Khương đưa con tôm đã bóc vỏ ra trước miệng hắn.
- Không, không cần thiết phải như vậy đâu. Tôi tự ăn được, ngài lo cho vợ mình đi ha. Phu nhân chắc hẳn cũng đang chờ chồng mình bóc vỏ tôm.
Trần Bách Ngôn né người từ chối.
- Một là cậu nuốt hai là cậu cút.
Mạc Khương cười lạnh.
- Ba à, hầu hạ người ta không nên hung dữ thế đâu nha. Coi chừng lên cơn tim thì khổ lắm chứ đùa.
Ninh Tuyết trêu chọc hắn.
- Em lo ăn đi, không ăn hết hai chén thì không được rời bàn.
Mạc Thiệu Khiêm đẩy cái dĩa anh đã bóc tôm sẵn sang nhắc nhở cô.
- Em biết rồi.
Cô cúi đầu nhỏ giọng.
Trần Bách Ngôn đẩy ghế đứng thẳng dậy, hắn thật sự không thể chịu đựng được nữa. Muốn tìm kiếm lí do chính đáng nào đó để rời bàn nhưng không. Bạch Âm đang mãi uống canh thì ngẩng đầu nhìn hắn. Trần Bách Ngôn lau mồ hôi trán, cố gắng hít thở sâu. Chỉ là một bữa cơm tối thôi mà, cần gì phải áp lực thế không. Mạc Khương muốn hầu hạ hắn kiểu này đến khi nào mới chịu buông tha. Ba vợ tương lai tâm tư khó phán đoán, đích thực không thể tin tưởng đúng chứ. Hắn không biết phải nên đối diện tình hình hiện tại như thế nào tránh gây mất thiện cảm.
Cầu cứu ai bây giờ, có ai về phe hắn đâu.
- Cậu muốn đi vệ sinh sao?
Mạc Khương hỏi.
- Ờ thì...
Trần Bách Ngôn bối rối.
- Hay là để con gái tôi chỉ đường cho cậu vậy. Lần đầu tiên cậu đến nhà tôi, còn lạ lẫm nên phải nhờ tới Bạch Âm.