Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
CHƯƠNG 28
Lúc này Hoắc Thủy Nhi cũng không dám ngồi bên cạnh anh nữa, cô đỏ mặt đứng dậy.
“Đủ rồi đủ rồi, tôi… tôi về trước đây.”
Nói xong, cô nhanh chóng xách hộp đồ ăn lên, chạy ra khỏi phòng làm việc như đang chạy trốn.
Cố Đoàn Thuần nhìn bóng người cô rời đi, anh bỗng cảm thấy cuộc sống đơn điệu của mình có vài màu sắc tươi sáng, bất giác cong khóe môi.
Hoắc Thủy Nhi lòng dạ rối bời chạy ra ngoài, vừa định vào thang máy, không ngờ lúc này bỗng có một người phụ nữ với mái tóc gợn sóng vội vã ra khỏi thang máy, hai người va vào nhau.
Sau đó, ly trà sữa trong tay người phụ nữ lập tức hắt lên người cả hai.
“A!” Người phụ nữ hét lên.
“Cô không sao chứ?”
Mặc dù hai người đều bị bẩn quần áo, cũng là hai người không cẩn thận, nhưng Hoắc Thủy Nhi tự cảm thấy vừa rồi cô hơi luống cuống. Thấy áo trắng của đối phương bị vấy bẩn, trong lòng cô hơi áy náy.
“Cô thấy tôi giống như không sao à?”
Người phụ nữ giận dữ nguýt Hoắc Thủy Nhi: “Cái áo này của tôi là áo mới mua, hôm nay tôi mặc lần đầu!”
Cô ta vừa nói vừa bực bội lau áo, Hoắc Thủy Nhi thấy quần áo của đối phương dường như rất cao cấp, lại còn là màu trắng, bây giờ bị bẩn một mảng lớn trông rất khó coi, có vẻ cũng không dễ làm sạch.
Hoắc Thủy Nhi nói: “Vậy… vậy tôi đền cho cô nhé.”
“Đền? Cô xứng sao! Chị họ tôi mua ở nước ngoài về cho tôi, nhà thiết kế may theo số đo, hết bốn mươi lăm triệu đấy!”
Hoắc Thủy Nhi lập tức mở lớn hai mắt, bốn mươi lăm triệu? Chỉ cái áo vest trắng này?
Trong lòng cô không khỏi cảm thán, thế giới của người giàu thật sự không thể dùng lý lẽ được.
Nhưng làm sao bây giờ, quả thực cô làm bẩn của người ta. Mặc dù đồ của cô cũng dính bẩn, nhưng so ra thì chiếc váy trên người cô không đắt đến thế.
Chiếc váy này là Cố Đoàn Thuần bảo trợ lý mua cho cô, lúc đó cô có hỏi trợ lý Chu mấy bộ đồ này bao nhiêu tiền, cô trả cho Cố Đoàn Thuần. Nhưng trợ lý Chu lại nói chẳng bao nhiêu tiền cả, nếu cô trả lại tiền quần áo, sẽ khiến tổng giám đốc cảm thấy rất mất mặt. Trợ lý Chu đã nói vậy rồi, Hoắc Thủy Nhi cũng không õng ẹo nữa mà nhận lòng tốt của Cố Đoàn Thuần.
“Mặc dù áo của cô đắt tiền, nhưng đưa đi giặt thì cũng không hẳn là không giặt sạch được. Thế này đi, tôi bỏ phí giặt ủi, nếu vẫn không sạch, vậy… tôi đền tiền cho cô.”
Hoắc Thủy Nhi vừa nghĩ đến bốn mươi lăm triệu, đã cảm thấy xót ruột rồi, nhưng cô không phải loại người chây lì.
Còn về việc làm sao có bốn mươi lăm triệu, cô cũng đã nghĩ kỹ rồi. Cố Đoàn Thuần đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Cố Thị, anh vẫn có số tiền này chứ, xem như cô tạm thời mượn anh, sau đó đi làm thêm rồi từ từ trả là được.
Lúc này, không biết ai phì cười một tiếng, sau đó là giọng của phụ nữ có hơi quen thuộc truyền tới.
“Cô Hoắc, xem ra cô không hiểu thời trang cho lắm nhỉ, chiếc áo này của Lâm Nhạn Mỹ không thể giặt được.”
Lúc này Hoắc Thủy Nhi cũng không dám ngồi bên cạnh anh nữa, cô đỏ mặt đứng dậy.
“Đủ rồi đủ rồi, tôi… tôi về trước đây.”
Nói xong, cô nhanh chóng xách hộp đồ ăn lên, chạy ra khỏi phòng làm việc như đang chạy trốn.
Cố Đoàn Thuần nhìn bóng người cô rời đi, anh bỗng cảm thấy cuộc sống đơn điệu của mình có vài màu sắc tươi sáng, bất giác cong khóe môi.
Hoắc Thủy Nhi lòng dạ rối bời chạy ra ngoài, vừa định vào thang máy, không ngờ lúc này bỗng có một người phụ nữ với mái tóc gợn sóng vội vã ra khỏi thang máy, hai người va vào nhau.
Sau đó, ly trà sữa trong tay người phụ nữ lập tức hắt lên người cả hai.
“A!” Người phụ nữ hét lên.
“Cô không sao chứ?”
Mặc dù hai người đều bị bẩn quần áo, cũng là hai người không cẩn thận, nhưng Hoắc Thủy Nhi tự cảm thấy vừa rồi cô hơi luống cuống. Thấy áo trắng của đối phương bị vấy bẩn, trong lòng cô hơi áy náy.
“Cô thấy tôi giống như không sao à?”
Người phụ nữ giận dữ nguýt Hoắc Thủy Nhi: “Cái áo này của tôi là áo mới mua, hôm nay tôi mặc lần đầu!”
Cô ta vừa nói vừa bực bội lau áo, Hoắc Thủy Nhi thấy quần áo của đối phương dường như rất cao cấp, lại còn là màu trắng, bây giờ bị bẩn một mảng lớn trông rất khó coi, có vẻ cũng không dễ làm sạch.
Hoắc Thủy Nhi nói: “Vậy… vậy tôi đền cho cô nhé.”
“Đền? Cô xứng sao! Chị họ tôi mua ở nước ngoài về cho tôi, nhà thiết kế may theo số đo, hết bốn mươi lăm triệu đấy!”
Hoắc Thủy Nhi lập tức mở lớn hai mắt, bốn mươi lăm triệu? Chỉ cái áo vest trắng này?
Trong lòng cô không khỏi cảm thán, thế giới của người giàu thật sự không thể dùng lý lẽ được.
Nhưng làm sao bây giờ, quả thực cô làm bẩn của người ta. Mặc dù đồ của cô cũng dính bẩn, nhưng so ra thì chiếc váy trên người cô không đắt đến thế.
Chiếc váy này là Cố Đoàn Thuần bảo trợ lý mua cho cô, lúc đó cô có hỏi trợ lý Chu mấy bộ đồ này bao nhiêu tiền, cô trả cho Cố Đoàn Thuần. Nhưng trợ lý Chu lại nói chẳng bao nhiêu tiền cả, nếu cô trả lại tiền quần áo, sẽ khiến tổng giám đốc cảm thấy rất mất mặt. Trợ lý Chu đã nói vậy rồi, Hoắc Thủy Nhi cũng không õng ẹo nữa mà nhận lòng tốt của Cố Đoàn Thuần.
“Mặc dù áo của cô đắt tiền, nhưng đưa đi giặt thì cũng không hẳn là không giặt sạch được. Thế này đi, tôi bỏ phí giặt ủi, nếu vẫn không sạch, vậy… tôi đền tiền cho cô.”
Hoắc Thủy Nhi vừa nghĩ đến bốn mươi lăm triệu, đã cảm thấy xót ruột rồi, nhưng cô không phải loại người chây lì.
Còn về việc làm sao có bốn mươi lăm triệu, cô cũng đã nghĩ kỹ rồi. Cố Đoàn Thuần đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Cố Thị, anh vẫn có số tiền này chứ, xem như cô tạm thời mượn anh, sau đó đi làm thêm rồi từ từ trả là được.
Lúc này, không biết ai phì cười một tiếng, sau đó là giọng của phụ nữ có hơi quen thuộc truyền tới.
“Cô Hoắc, xem ra cô không hiểu thời trang cho lắm nhỉ, chiếc áo này của Lâm Nhạn Mỹ không thể giặt được.”