Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
CHƯƠNG 83
Hừ, bị Nghi Đan đánh mà cũng không dám nói, tôi xem chị kiêu đến khi nào!
Cố Hàn Tình cười, bị Ân Khiết trừng mắt một cái, lúc này cô ta mới ngậm miệng.
Lúc này, Cố Thích Phi lại không nhịn được, ánh mắt chợt lóe, nói: “Chị dâu nhỏ, tôi thấy trên mặt chị không giống bị va, mà như bị phụ nữ đánh ấy. Nếu như bị bắt nạt thì nói ra, anh tôi sẽ cho chị chỗ dựa mà!”
Cố Thích Phi cười ha hả.
Thật ra Cố Thích Phi cũng chỉ dựa vào nhan sắc mà mê hoặc mấy cô gái nhỏ, nhưng cái miệng của anh ta thì thật đáng ăn đòn, ngay cả ánh mắt cũng làm cho Hoắc Thủy Nhi thấy buồn nôn.
Tôi nhổ vào, phì phì!
VietWriter.vn
Lần trước muốn giở trò vô lễ với mình, cho anh ta bị đau mà không dám kêu rồi, bây giờ vẫn dám trêu chọc mình!
“Thích Phi, gần đây cậu lại đến quán bar rồi à?” Có điều, lần này Hoắc Thủy Nhi chưa kịp lên tiếng, tính chiếm hữu cực mạnh của Cố Đoàn Thuần bộc phát đã kéo Hoắc Thủy Nhi vào trong lòng mình, dường như đang tuyên bố với thiên hạ, đây là người phụ nữ của mình.
Ánh mắt Cố Đoàn Thuần như dao bắn về phía Cố Thích Phi ngồi đối diện: “Chơi phụ nữ ít thôi, không lại làm xấu danh tiếng của nhà họ Cố mình.”
“Anh…”
Cố Thích Phi tức đến đỏ mặt tía tai.
Đôi mắt đỏ au của Cố Thích Phi nhìn chằm chằm Cố Đoàn Thuần.
Trước nay anh ta không biết anh cả mình lại có thể nói như vậy!
Này rõ ràng là nói anh ta chơi gái nhiều rồi, cho nên chuyện gì cũng có thể kéo phụ nữ tới đánh nhau.
“Anh cả, chúng ta là người một nhà đấy. Đây là thái độ của anh với người một nhà đấy à?” Cố Thích Phi cả giận nói. Anh ta đứng bật dậy khỏi ghế, khí thế cực kỳ.
Tối qua đúng là anh ta về muộn, nhưng là bị một người mẫu nhỏ hạng ba cho leo cây, bây giờ đang bực bội đây này.
“Cậu coi tôi là người nhà à, sao tôi không biết nhỉ?” Cố Đoàn Thuần dương dương tự đắc ngồi trên ghế sô pha, hai chân thon dài bắt chéo, trên tay cầm một tách cà phê, mắt trừng lên, dường như trả lời một cách rất tùy ý.
Lần này thịt trên mặt Cố Thích Phi cũng bắt đầu rung lên.
Người anh trai này của anh ta từ trước tới nay đều coi thường anh ta!
“Cố Đoàn Thuần, anh có ý gì đây?” Cố Thích Phi không nhịn được, bình thường anh ta có thể nhịn được thì sẽ nhịn Cố Đoàn Thuần, nhưng anh ta cũng khá là nóng tính.
Ông cụ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trên mặt cũng không có biểu cảm dư thừa.
Mà lập tức lạnh lùng lên tiếng: “Hai cháu đều đi ra ngoài cho ông.”
“Ông nội…”
Cố Hàn Tình nghe ông nội lạnh lùng nói vậy, đôi con ngươi sắc bén quét một vòng, trong lòng lập tức bồn chồn. Lỡ như ông nội tức thật, hậu quả…
Trong phòng khách nhất thời tràn ngập khói lửa.
Hoắc Thủy Nhi ôm lấy cánh tay ông nội, cảm nhận được rõ ràng ông nội đang tức giận. Cô vội vàng giúp ông cụ thuận khí: “Ông nội, ông đừng quan tâm bọn họ. Người trẻ bọn họ tính tình bốc đồng, khó tránh khỏi nói chuyện vài câu là gây gổ. Cháu cũng không thiên vị ai, nhưng quan trọng là ông nội không được tức giận, tức hại thân thì không đáng đâu.”
“Ha ha ha, vẫn là bé con biết nói chuyện.” Ông cụ được Hoắc Thủy Nhi dỗ dành, lúc này mới liếc mắt nhìn hai người kia, lạnh lùng nói: “Cháu theo ông lên, ông viết chữ cho cháu, hai ta mặc kệ họ!”
Hừ, bị Nghi Đan đánh mà cũng không dám nói, tôi xem chị kiêu đến khi nào!
Cố Hàn Tình cười, bị Ân Khiết trừng mắt một cái, lúc này cô ta mới ngậm miệng.
Lúc này, Cố Thích Phi lại không nhịn được, ánh mắt chợt lóe, nói: “Chị dâu nhỏ, tôi thấy trên mặt chị không giống bị va, mà như bị phụ nữ đánh ấy. Nếu như bị bắt nạt thì nói ra, anh tôi sẽ cho chị chỗ dựa mà!”
Cố Thích Phi cười ha hả.
Thật ra Cố Thích Phi cũng chỉ dựa vào nhan sắc mà mê hoặc mấy cô gái nhỏ, nhưng cái miệng của anh ta thì thật đáng ăn đòn, ngay cả ánh mắt cũng làm cho Hoắc Thủy Nhi thấy buồn nôn.
Tôi nhổ vào, phì phì!
VietWriter.vn
Lần trước muốn giở trò vô lễ với mình, cho anh ta bị đau mà không dám kêu rồi, bây giờ vẫn dám trêu chọc mình!
“Thích Phi, gần đây cậu lại đến quán bar rồi à?” Có điều, lần này Hoắc Thủy Nhi chưa kịp lên tiếng, tính chiếm hữu cực mạnh của Cố Đoàn Thuần bộc phát đã kéo Hoắc Thủy Nhi vào trong lòng mình, dường như đang tuyên bố với thiên hạ, đây là người phụ nữ của mình.
Ánh mắt Cố Đoàn Thuần như dao bắn về phía Cố Thích Phi ngồi đối diện: “Chơi phụ nữ ít thôi, không lại làm xấu danh tiếng của nhà họ Cố mình.”
“Anh…”
Cố Thích Phi tức đến đỏ mặt tía tai.
Đôi mắt đỏ au của Cố Thích Phi nhìn chằm chằm Cố Đoàn Thuần.
Trước nay anh ta không biết anh cả mình lại có thể nói như vậy!
Này rõ ràng là nói anh ta chơi gái nhiều rồi, cho nên chuyện gì cũng có thể kéo phụ nữ tới đánh nhau.
“Anh cả, chúng ta là người một nhà đấy. Đây là thái độ của anh với người một nhà đấy à?” Cố Thích Phi cả giận nói. Anh ta đứng bật dậy khỏi ghế, khí thế cực kỳ.
Tối qua đúng là anh ta về muộn, nhưng là bị một người mẫu nhỏ hạng ba cho leo cây, bây giờ đang bực bội đây này.
“Cậu coi tôi là người nhà à, sao tôi không biết nhỉ?” Cố Đoàn Thuần dương dương tự đắc ngồi trên ghế sô pha, hai chân thon dài bắt chéo, trên tay cầm một tách cà phê, mắt trừng lên, dường như trả lời một cách rất tùy ý.
Lần này thịt trên mặt Cố Thích Phi cũng bắt đầu rung lên.
Người anh trai này của anh ta từ trước tới nay đều coi thường anh ta!
“Cố Đoàn Thuần, anh có ý gì đây?” Cố Thích Phi không nhịn được, bình thường anh ta có thể nhịn được thì sẽ nhịn Cố Đoàn Thuần, nhưng anh ta cũng khá là nóng tính.
Ông cụ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trên mặt cũng không có biểu cảm dư thừa.
Mà lập tức lạnh lùng lên tiếng: “Hai cháu đều đi ra ngoài cho ông.”
“Ông nội…”
Cố Hàn Tình nghe ông nội lạnh lùng nói vậy, đôi con ngươi sắc bén quét một vòng, trong lòng lập tức bồn chồn. Lỡ như ông nội tức thật, hậu quả…
Trong phòng khách nhất thời tràn ngập khói lửa.
Hoắc Thủy Nhi ôm lấy cánh tay ông nội, cảm nhận được rõ ràng ông nội đang tức giận. Cô vội vàng giúp ông cụ thuận khí: “Ông nội, ông đừng quan tâm bọn họ. Người trẻ bọn họ tính tình bốc đồng, khó tránh khỏi nói chuyện vài câu là gây gổ. Cháu cũng không thiên vị ai, nhưng quan trọng là ông nội không được tức giận, tức hại thân thì không đáng đâu.”
“Ha ha ha, vẫn là bé con biết nói chuyện.” Ông cụ được Hoắc Thủy Nhi dỗ dành, lúc này mới liếc mắt nhìn hai người kia, lạnh lùng nói: “Cháu theo ông lên, ông viết chữ cho cháu, hai ta mặc kệ họ!”