Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Các ngươi đã tìm hết các phòng trong phủ chưa? Giọng Du Thiên Vũ có chút bực tức.
-Bẩm tam vương gia đã tìm hết phòng chỉ còn dãy phòng của bọn nô tỳ Tiểu Cát và Thanh Tâm là chưa tìm! Lão quản gia thành thật bẩm báo.
Chuyện là lúc nàng bị tên cuồng xanh lôi ra khỏi phủ, thì Dương Mỵ nước mắt ngắn nước mắt dài lên báo với Du Thiên Vũ, là chiếc vòng cẩm thạch gia truyền của mình bị mất, thế là cả phủ náo loạn cả lên, Du Thiên Ân cho người tìm khắp phủ từ sáng đến giờ vẫn chưa tìm được và trùng hợp hơn nữa, chỉ còn phòng của nàng và mấy người nữa là chưa vào tìm.
Thấy nàng Tiểu Cát ra giấu bảo nàng đến đó, Tiểu Cát kể sơ qua cho nàng nghe, ấy ấy bọn họ vào phòng nàng tìm rồi, két sắt của nàng, gia tài của nàng!!
Định liều mạng xong vào, nhưng bị Tiểu Cát kéo chân lại, nàng xém té sấp mặt, hai người ồn ào, làm Du Thiên Vũ bận tâm nhìn qua nàng.
Nàng cũng vừa vặn nhìn sang, nhưng nàng thấy Du Thiên Vũ trong mắt hắn có chút gì gọi là...rất khó nói, sau đó hắn lại đưa mắt nhìn về phía phòng.
Nàng nghĩ một lát rồi tự "à" một tiếng, gia chủ mất đồ ai mà không xót chứ.
Nhưng mà tìm lâu như vậy có khi nào tìm ra luôn két sắt của nàng hay không? Nàng hồi hợp đến nổi mười đầu móng tay sắp bị nàng cắn đến nhỏ máu rồi.
-Đã tìm thấy rồi!!
Hể?! Tìm thấy đồ hay tìm thấy két sắt của nàng?!
.................
Hoàng Cung.
-Bẩm báo hoàng thượng, Trương Tâm Quân đã đến! An Tử từ ngòai vào bẩm báo.
Du Thiên Minh đặt chén trà xuống bàng, điều chỉnh lại tư thế ngồi chờ Trương Tâm Quân đi vào.
-Tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
-Miễm lễ.
Trương Tâm Quân cung kính đứng một bên thưa chuyện cùng Du Thiên Minh.
-Bẩm hoàng thượng, thời gian qua thần đã theo lệnh của người truy tìm tung tích của Ngô Thanh Tâm, thần đã đích thân đi thăm dò, cách đây không lâu, Ngô Thanh Tâm có bị một bọn lâm tặc bắt giữ, trên đường nàng ấy cố trốn thoát nhưng đáng tiếc thay đã bị bọn cướp giết chết...
Xoảng... tiếng chiếc đĩa điểm tâm rơi xuống sàn vỡ vụng, tiếng động làm Du Thiên Minh và Trương Tâm Quân nhìn về phía đó.
Chỉ thấy Uyển Nhi đứng đó chưng hửng.
Sáng nay nghe mấy thái giám bảo nhau là truyền Trương Tâm Quân vào cung, Uyển Nhi liền xuống bếp lấy điểm tâm viện cớ mang đến cho hoàng thượng để nghe về tung tích của Thanh Tâm, mấy lần trước vẫn là không có tin tức gì nhưng mà...lần này lại là tin dữ.
-Trương Phi nương nương sao thấy hoàng thượng không hành lễ! An Tử lên tiếng nhắc khéo.
Uyển Nhi như bừng tĩnh, quỳ xuống hành lễ với Du Thiên Minh.
-Đứng dậy đi. Trương Tâm Quân những lời ngươi nói điều là thật?
Trương Tâm Quân chấp tay cung kính.
-Bẩm hoàng thượng điều là thật, thần đã cho người bắt gọn đám lâm tặc đó, nếu người vẫn chưa tin thần thần sẽ kêu người áp giải bọn chúng cho người tra khảo.
Du Thiên Minh xua tay bảo không cần, nghe xong tin về nàng tâm trạng hắn xuồn dốc trầm trọng.
Bảo bọn họ lui ra hết, chỉ còn An Tử đứng hầu bên cạnh.
Du Thiên Minh thẩn thờ nhìn bức vẽ trên cáo thị, hồi lâu lại thở dài rồi tự nhũ.
-Có lẽ ta và nàng có duyên không phận! Lại một tiếng thở dài lại vang lên.
An Tử thấy lo lắg cho chủ tử của mình nên mở lời an ủi
-Hoàng thượng, hậu cung của người không thiếu mỹ nhân, còn có thể tuyển thêm nữa, hà cớ gì người lại buồn khi nàng ta chỉ là một cô nương bình thường.
Du Thiên Minh lắc đầu.
-Có nói ngươi cũng không hiểu.
An Tử thấy chủ tử của hắn buồn, cũng không dám mở lời nhiều, hắn yên phận đứng cạnh đó rất lâu.
Trương Tâm Quân theo Uyển Nhi về Uyển Tú Cung, khi tỳ nữ dân trà lên, Uyên Nhi bảo bọn họ ra ngoài hết, sắc mặt Uyển Nhi liền thay đổi.
-Cha nói đi, có phải cha đã giết Thanh Tâm rồi không!!! Giọng Uyển Nhi rung rung.
-Sao con lại hỏi ta như vậy, ta chỉ theo lệnh hoàng thượng đi điều tra...
-Có phải hay không?? Uyển Nhi cắt ngang.
Trương Tâm Quân buồn bã thở dài.
-Uyển Nhi ta cưng chiều con, yêu thương con hết mực, giờ đây con lại đối xử với ta như vậy sao?
Uyển Nhi đưa tay áo chùi đi giọt nước mắt trên má, trừng mắt nhìn cha mình.
-Yêu thương?cưng chiều? Đó là Trương đại nhân ông đang cảm thấy có lỗi nên muốn chuộc lỗi thôi, mẫu thân, A Tài, rồi giờ đây đến Thanh Tâm! Trương đại nhân ông giết nhiều người như vậy không sợ bị quả báo sao?!!
Trương Tâm Quân nổi giận, đập tay xuống bàn, hai mắt đỏ hực.
-Người đâu từ nay không có lệnh của ta thì nhất quyết không cho Trương Tâm Quân bước vào Uyển Tú Cung nữa bước.
Uyển Nhi giận dữ rời khỏi phòng, Trương Tâm Quân chợt bậc khóc, thương tâm nói.
-Tiểu Linh ta sai rồi, thật sự đã sai rồi...
.....................
Quay lại với sự an toàn của nàng...à không cái két sắc của nàng.
Khi tên gia nô hô to là đã tìm thấy, mọi người ùa vào phòng.
Tưởng như cả thế giới sụp đổ nhưng nàng lại nghe thấy.
-Tìm thấy chiếc vòng rồi.
Đấy nghe thấy từ đấy đấy, nàng thở phào.
Dương Mỵ thoáng cười nhẹ, sao đó lại mắt rưng rưng đi vào phòng, sau đó là Du Thiên Vũ, cuối cùng là nàng và Tiểu Cát.
Lão quan gia cần lấy chiếc vòng quan sát, rồi ném vào người tên gia đinh rồi lớn tiến chửi.
-Ngươi có mắt không vậy, đây mà là chiếc vòng gia truyền quý giá của phúc tấn sao? Nó là chiếc vòng cẩm thạch rẻ tiền thôi.
-Chính xác là hai mươi ba hào năm, ta mua của đại thẩm phía đối diện phủ.
Tiểu Cát nhanh tay nhanh miệng lấy chiếc vòng lại.
Dương Mỵ đang rất bực nhưng vẫn hỏi lại.
-Chắc chắn các ngươi đã tìm kỹ hết trong phòng không? Còn trên giường kia, kể cả trong tủ nữa.
Dương Mỵ chỉ về phía giường của nàng.
Tiếc thay bọn gia đinh bảo tìm hết rồi, Dương Mỵ cũng không tin nên tự tay tìm, nhưng kết quả là không có gì.
Nàng có chút nghi ngờ, sao tự nhiên Dương Mỵ lại như vậy, cứ nhắm đến nàng, chả nhẽ cái chuyện mất đồ cũng là do Dương Mỵ dỡ trò muốn hại nàng.
-Phụ thân, mẫu thân, con tìm được rồi!
Tiểu Hạo ở ngoài chạy vào, trên tay thì cầm chiếc vòng bằng vàng, điêu khắc hình con phụng rất tinh xảo.
Du Thiên Vũ bế Tiểu Hạo lên, ân cần hỏi nó.
-Sao con lại tìm được chiếc vòng này, mà không phải bây giờ con đang luyện chữ cùng lão sư hay sao?
Tiểu Hạo đang rất vui, từ sáng đến giờ không ai tìm được, nhưng nó lại tìm ra, chẳng phải nó rất giỏi hay sao, nó vui vẻ kể lại.
-Con đang luyện chữ cùng lão sư nhưng giấy lại hết, nhũ mẫu thì lo phụ mọi người tìm, nên con tự về phòng lấy, chiếc vòng nằm ngay dưới xấp giấy luôn đấy phụ thân.
Du Thiên Vũ cưng chìu nhìn Tiểu Hạo, khen Tiểu Hạo hai ba câu, sau đó đưa lại vòng cho Dương Mỵ.
-Nàng nhớ giữ cẩn thận đừng để mất nữa.
Dương Mỵ rưng rưng nước mắt.
-Chắc do thiếp bất cẩn, không nhớ là lúc soạn giấy luyện chữ cho Tiểu Hạo đã vô tình để lên, đã làm vương gia bận tâm, thiếp thật có lỗi.
Du Thiên Vũ nói không sao rồi bế Tiểu Hạo đi, Tiểu Hạo đi ngang nàng còn tinh nghịch vẫy tay, nàng cười cười lại với nó.
Và chuyện lần này kết thúc như vậy đấy, mà nàng lại lo xa, két sắt đó, số tiền đó dù gì cũng là tiền của nàng, mồ hôi nước mắt của nàng làm ra mà sao nàng phải sợ, có lẽ là do số tiền ăn chặn của Tiểu Cát đã ám ảnh nàng, kể từ đó Tiểu Cát có đưa cho nàng bao nhiêu nàng cũng không dám nhận.
Sau buổi ăn cơm chiều, đại thẩm Như xuân bảo nàng đi chợ cùng thẩm ấy nhưng mà, trời gần tối thế này còn mua gì nữa!
-Đại thẩm chúng ta đi mua những gì vậy?
Nàng cầm xọt tre lon ton đi theo sau thẩm Như Xuân, thẩm ấy đi một vòng rồi dừng lại chỗ bán đồ nấu ăn.
-Mấy cái nồi đất cũng gần nứt cả rồi hôm nay đi mua mới lại thôi.
Nàng à một tiếng sau đó nhìn xung quanh trời đã sụp tối rồi, sợ khi về sẽ không thấy đường đi mất.
Nàng vừa nghĩ thì mỗi nhà trên phố đã thắp đèn lồng đỏ, một dảy phố được sáng rực lên, đèn lồng như nối tiếp nhau nhìn đẹp hoa cả mắt ấy, mãi lo ngắm thì đại thẩm Như Xuân đã mua xong đồ, chỉ là hai cái nồi đất nhỏ, cùng mấy cái muỗn lớn múc canh.
Nàng mang hết giúp thẩm ấy, nàng hỏi còn mua gì nữa không, đại thẩm lắc đầu bảo đi về được rồi.
Đại thẩm Như Xuân nhìn nàng cười cười, rồi ân cần nói.
-Nếu không có vết bớt đó ngươi cũng là mỹ nhân đấy Thanh Tâm à.
Nàng cười hề hề.
-Ta xem đây là một lời khen có được không!
-Được được, hây da.. tính tình ngươi hiền lành nói chuyện lại vui vẻ, ai nhìn ngươi cũng thuận mắt cả, nhưng ngươi như vậy chỉ rước họa vào thân mà thôi.
Lời thẩm ấy nói, nàng có đôi chút không hiểu, nàng liền hỏi lại.
-Đại thẩm tại sao như vậy lại rước họa vào thân?
Đại thẩm Như Xuân thở dài.
-Sáng nay ta không biết ngươi đi giúp nhị vương gia mang đồ, ta đến phòng ngươi định nhờ ngươi trong giúp ta nếm lại nồi canh mà tam vương gia thích, nào ngờ gặp phúc tấn đang đi vào phòng ngươi ta còn tưởng phúc tấn cần gì, nhưng thấy điệu bộ lấm la lấm lét ấy ta lại nghi ngờ....ta lén nhìn thấy phúc tấn bỏ chiếc vòng bằng vàng vào gối của ngươi, hây da...ta đợi phúc tấn đi khỏi liền lấy nó ra, đợi đến trưa thì mang trả lại phòng phúc tấn, ta từng làm trong cung nên xa lạ gì những việc này, có lẽ phúc tấn đã nhìn ra tam vương gia có ý với ngươi nên tìm cách đuổi ngươi đi.
Nghe nói mà nàng điến hồn, vậy là nhờ đại thẩm Như Xuân mà nàng được cứu một mạng, nếu bị vu oan không những đuổi không đâu có khi lại nhốt nàng vào tù ấy, nàng xem phim cũng có mấy cảnh đó mà.
-Đa tạ người đã giúp ta, nhưng thật sự ta chẳng có ý định gì với tam vương gia cả, ta chỉ muốn một cuộc sống bình yên thôi.
Đại thẩm Như Xuân cóc nhẹ vào tràn nàng.
-Ngươi ngốc quá, ngươi có ý định với tam vương hay không thì có quan trọng sao, phần lớn là do ngài ấy yêu thích ngươi bao nhiêu thôi, nếu vương gia ngài ấy chọn ngươi thì là phúc của ngươi rồi,bây giờ chỉ cần cẩn thận với phúc tấn chờ ngày tam vương gia lập ngươi làm thiếp.
Nàng đi kế bên mà kiểu như cạn lời với thẩm ấy, cái kiểu suy nghĩ kì vậy, làm vợ bé người ta mà còn chờ đợi à, với lại nàng có yêu thương gì tên Du Thiên Vũ ấy đâu.
Nhan sắc nàng đã xấu đến nổi này, rốt cuộc hắn nhắm vào điểm nào mà thích nàng! chuyện này là phúc hay họa có trời mới biết.
Đại thẩm Như Xuân nói nhiều lắm, nhưng mà nàng để ngoài tai hết,nàng lo ngắm nhìn mấy chiếc đèn lồng trên phố, cảnh này thật giống với trung thu, đẹp thật...
-Ngô Thanh Tâm.
Ai đó vừa gọi tên cúng cơm của nàng, giọng điệu này không trầm không bổng, lực vừa đủ, giống như một làn gió vụt ngang vậy.
Nàng xoay người lại,đập cái bặc vào mắt là một hình hết sức ảnh ảo diệu, tà áo xanh nhẹ nhàng phất phới theo mỗi bước chân, tóc mai theo nhịp của quạt mà bay lên bay xuống, ánh mắt chói chang đầy ý cười, đôi môi đỏ hồng đang mấp mấy vài từ: "Ngô Thanh Tâm"
-Bẩm tam vương gia đã tìm hết phòng chỉ còn dãy phòng của bọn nô tỳ Tiểu Cát và Thanh Tâm là chưa tìm! Lão quản gia thành thật bẩm báo.
Chuyện là lúc nàng bị tên cuồng xanh lôi ra khỏi phủ, thì Dương Mỵ nước mắt ngắn nước mắt dài lên báo với Du Thiên Vũ, là chiếc vòng cẩm thạch gia truyền của mình bị mất, thế là cả phủ náo loạn cả lên, Du Thiên Ân cho người tìm khắp phủ từ sáng đến giờ vẫn chưa tìm được và trùng hợp hơn nữa, chỉ còn phòng của nàng và mấy người nữa là chưa vào tìm.
Thấy nàng Tiểu Cát ra giấu bảo nàng đến đó, Tiểu Cát kể sơ qua cho nàng nghe, ấy ấy bọn họ vào phòng nàng tìm rồi, két sắt của nàng, gia tài của nàng!!
Định liều mạng xong vào, nhưng bị Tiểu Cát kéo chân lại, nàng xém té sấp mặt, hai người ồn ào, làm Du Thiên Vũ bận tâm nhìn qua nàng.
Nàng cũng vừa vặn nhìn sang, nhưng nàng thấy Du Thiên Vũ trong mắt hắn có chút gì gọi là...rất khó nói, sau đó hắn lại đưa mắt nhìn về phía phòng.
Nàng nghĩ một lát rồi tự "à" một tiếng, gia chủ mất đồ ai mà không xót chứ.
Nhưng mà tìm lâu như vậy có khi nào tìm ra luôn két sắt của nàng hay không? Nàng hồi hợp đến nổi mười đầu móng tay sắp bị nàng cắn đến nhỏ máu rồi.
-Đã tìm thấy rồi!!
Hể?! Tìm thấy đồ hay tìm thấy két sắt của nàng?!
.................
Hoàng Cung.
-Bẩm báo hoàng thượng, Trương Tâm Quân đã đến! An Tử từ ngòai vào bẩm báo.
Du Thiên Minh đặt chén trà xuống bàng, điều chỉnh lại tư thế ngồi chờ Trương Tâm Quân đi vào.
-Tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
-Miễm lễ.
Trương Tâm Quân cung kính đứng một bên thưa chuyện cùng Du Thiên Minh.
-Bẩm hoàng thượng, thời gian qua thần đã theo lệnh của người truy tìm tung tích của Ngô Thanh Tâm, thần đã đích thân đi thăm dò, cách đây không lâu, Ngô Thanh Tâm có bị một bọn lâm tặc bắt giữ, trên đường nàng ấy cố trốn thoát nhưng đáng tiếc thay đã bị bọn cướp giết chết...
Xoảng... tiếng chiếc đĩa điểm tâm rơi xuống sàn vỡ vụng, tiếng động làm Du Thiên Minh và Trương Tâm Quân nhìn về phía đó.
Chỉ thấy Uyển Nhi đứng đó chưng hửng.
Sáng nay nghe mấy thái giám bảo nhau là truyền Trương Tâm Quân vào cung, Uyển Nhi liền xuống bếp lấy điểm tâm viện cớ mang đến cho hoàng thượng để nghe về tung tích của Thanh Tâm, mấy lần trước vẫn là không có tin tức gì nhưng mà...lần này lại là tin dữ.
-Trương Phi nương nương sao thấy hoàng thượng không hành lễ! An Tử lên tiếng nhắc khéo.
Uyển Nhi như bừng tĩnh, quỳ xuống hành lễ với Du Thiên Minh.
-Đứng dậy đi. Trương Tâm Quân những lời ngươi nói điều là thật?
Trương Tâm Quân chấp tay cung kính.
-Bẩm hoàng thượng điều là thật, thần đã cho người bắt gọn đám lâm tặc đó, nếu người vẫn chưa tin thần thần sẽ kêu người áp giải bọn chúng cho người tra khảo.
Du Thiên Minh xua tay bảo không cần, nghe xong tin về nàng tâm trạng hắn xuồn dốc trầm trọng.
Bảo bọn họ lui ra hết, chỉ còn An Tử đứng hầu bên cạnh.
Du Thiên Minh thẩn thờ nhìn bức vẽ trên cáo thị, hồi lâu lại thở dài rồi tự nhũ.
-Có lẽ ta và nàng có duyên không phận! Lại một tiếng thở dài lại vang lên.
An Tử thấy lo lắg cho chủ tử của mình nên mở lời an ủi
-Hoàng thượng, hậu cung của người không thiếu mỹ nhân, còn có thể tuyển thêm nữa, hà cớ gì người lại buồn khi nàng ta chỉ là một cô nương bình thường.
Du Thiên Minh lắc đầu.
-Có nói ngươi cũng không hiểu.
An Tử thấy chủ tử của hắn buồn, cũng không dám mở lời nhiều, hắn yên phận đứng cạnh đó rất lâu.
Trương Tâm Quân theo Uyển Nhi về Uyển Tú Cung, khi tỳ nữ dân trà lên, Uyên Nhi bảo bọn họ ra ngoài hết, sắc mặt Uyển Nhi liền thay đổi.
-Cha nói đi, có phải cha đã giết Thanh Tâm rồi không!!! Giọng Uyển Nhi rung rung.
-Sao con lại hỏi ta như vậy, ta chỉ theo lệnh hoàng thượng đi điều tra...
-Có phải hay không?? Uyển Nhi cắt ngang.
Trương Tâm Quân buồn bã thở dài.
-Uyển Nhi ta cưng chiều con, yêu thương con hết mực, giờ đây con lại đối xử với ta như vậy sao?
Uyển Nhi đưa tay áo chùi đi giọt nước mắt trên má, trừng mắt nhìn cha mình.
-Yêu thương?cưng chiều? Đó là Trương đại nhân ông đang cảm thấy có lỗi nên muốn chuộc lỗi thôi, mẫu thân, A Tài, rồi giờ đây đến Thanh Tâm! Trương đại nhân ông giết nhiều người như vậy không sợ bị quả báo sao?!!
Trương Tâm Quân nổi giận, đập tay xuống bàn, hai mắt đỏ hực.
-Người đâu từ nay không có lệnh của ta thì nhất quyết không cho Trương Tâm Quân bước vào Uyển Tú Cung nữa bước.
Uyển Nhi giận dữ rời khỏi phòng, Trương Tâm Quân chợt bậc khóc, thương tâm nói.
-Tiểu Linh ta sai rồi, thật sự đã sai rồi...
.....................
Quay lại với sự an toàn của nàng...à không cái két sắc của nàng.
Khi tên gia nô hô to là đã tìm thấy, mọi người ùa vào phòng.
Tưởng như cả thế giới sụp đổ nhưng nàng lại nghe thấy.
-Tìm thấy chiếc vòng rồi.
Đấy nghe thấy từ đấy đấy, nàng thở phào.
Dương Mỵ thoáng cười nhẹ, sao đó lại mắt rưng rưng đi vào phòng, sau đó là Du Thiên Vũ, cuối cùng là nàng và Tiểu Cát.
Lão quan gia cần lấy chiếc vòng quan sát, rồi ném vào người tên gia đinh rồi lớn tiến chửi.
-Ngươi có mắt không vậy, đây mà là chiếc vòng gia truyền quý giá của phúc tấn sao? Nó là chiếc vòng cẩm thạch rẻ tiền thôi.
-Chính xác là hai mươi ba hào năm, ta mua của đại thẩm phía đối diện phủ.
Tiểu Cát nhanh tay nhanh miệng lấy chiếc vòng lại.
Dương Mỵ đang rất bực nhưng vẫn hỏi lại.
-Chắc chắn các ngươi đã tìm kỹ hết trong phòng không? Còn trên giường kia, kể cả trong tủ nữa.
Dương Mỵ chỉ về phía giường của nàng.
Tiếc thay bọn gia đinh bảo tìm hết rồi, Dương Mỵ cũng không tin nên tự tay tìm, nhưng kết quả là không có gì.
Nàng có chút nghi ngờ, sao tự nhiên Dương Mỵ lại như vậy, cứ nhắm đến nàng, chả nhẽ cái chuyện mất đồ cũng là do Dương Mỵ dỡ trò muốn hại nàng.
-Phụ thân, mẫu thân, con tìm được rồi!
Tiểu Hạo ở ngoài chạy vào, trên tay thì cầm chiếc vòng bằng vàng, điêu khắc hình con phụng rất tinh xảo.
Du Thiên Vũ bế Tiểu Hạo lên, ân cần hỏi nó.
-Sao con lại tìm được chiếc vòng này, mà không phải bây giờ con đang luyện chữ cùng lão sư hay sao?
Tiểu Hạo đang rất vui, từ sáng đến giờ không ai tìm được, nhưng nó lại tìm ra, chẳng phải nó rất giỏi hay sao, nó vui vẻ kể lại.
-Con đang luyện chữ cùng lão sư nhưng giấy lại hết, nhũ mẫu thì lo phụ mọi người tìm, nên con tự về phòng lấy, chiếc vòng nằm ngay dưới xấp giấy luôn đấy phụ thân.
Du Thiên Vũ cưng chìu nhìn Tiểu Hạo, khen Tiểu Hạo hai ba câu, sau đó đưa lại vòng cho Dương Mỵ.
-Nàng nhớ giữ cẩn thận đừng để mất nữa.
Dương Mỵ rưng rưng nước mắt.
-Chắc do thiếp bất cẩn, không nhớ là lúc soạn giấy luyện chữ cho Tiểu Hạo đã vô tình để lên, đã làm vương gia bận tâm, thiếp thật có lỗi.
Du Thiên Vũ nói không sao rồi bế Tiểu Hạo đi, Tiểu Hạo đi ngang nàng còn tinh nghịch vẫy tay, nàng cười cười lại với nó.
Và chuyện lần này kết thúc như vậy đấy, mà nàng lại lo xa, két sắt đó, số tiền đó dù gì cũng là tiền của nàng, mồ hôi nước mắt của nàng làm ra mà sao nàng phải sợ, có lẽ là do số tiền ăn chặn của Tiểu Cát đã ám ảnh nàng, kể từ đó Tiểu Cát có đưa cho nàng bao nhiêu nàng cũng không dám nhận.
Sau buổi ăn cơm chiều, đại thẩm Như xuân bảo nàng đi chợ cùng thẩm ấy nhưng mà, trời gần tối thế này còn mua gì nữa!
-Đại thẩm chúng ta đi mua những gì vậy?
Nàng cầm xọt tre lon ton đi theo sau thẩm Như Xuân, thẩm ấy đi một vòng rồi dừng lại chỗ bán đồ nấu ăn.
-Mấy cái nồi đất cũng gần nứt cả rồi hôm nay đi mua mới lại thôi.
Nàng à một tiếng sau đó nhìn xung quanh trời đã sụp tối rồi, sợ khi về sẽ không thấy đường đi mất.
Nàng vừa nghĩ thì mỗi nhà trên phố đã thắp đèn lồng đỏ, một dảy phố được sáng rực lên, đèn lồng như nối tiếp nhau nhìn đẹp hoa cả mắt ấy, mãi lo ngắm thì đại thẩm Như Xuân đã mua xong đồ, chỉ là hai cái nồi đất nhỏ, cùng mấy cái muỗn lớn múc canh.
Nàng mang hết giúp thẩm ấy, nàng hỏi còn mua gì nữa không, đại thẩm lắc đầu bảo đi về được rồi.
Đại thẩm Như Xuân nhìn nàng cười cười, rồi ân cần nói.
-Nếu không có vết bớt đó ngươi cũng là mỹ nhân đấy Thanh Tâm à.
Nàng cười hề hề.
-Ta xem đây là một lời khen có được không!
-Được được, hây da.. tính tình ngươi hiền lành nói chuyện lại vui vẻ, ai nhìn ngươi cũng thuận mắt cả, nhưng ngươi như vậy chỉ rước họa vào thân mà thôi.
Lời thẩm ấy nói, nàng có đôi chút không hiểu, nàng liền hỏi lại.
-Đại thẩm tại sao như vậy lại rước họa vào thân?
Đại thẩm Như Xuân thở dài.
-Sáng nay ta không biết ngươi đi giúp nhị vương gia mang đồ, ta đến phòng ngươi định nhờ ngươi trong giúp ta nếm lại nồi canh mà tam vương gia thích, nào ngờ gặp phúc tấn đang đi vào phòng ngươi ta còn tưởng phúc tấn cần gì, nhưng thấy điệu bộ lấm la lấm lét ấy ta lại nghi ngờ....ta lén nhìn thấy phúc tấn bỏ chiếc vòng bằng vàng vào gối của ngươi, hây da...ta đợi phúc tấn đi khỏi liền lấy nó ra, đợi đến trưa thì mang trả lại phòng phúc tấn, ta từng làm trong cung nên xa lạ gì những việc này, có lẽ phúc tấn đã nhìn ra tam vương gia có ý với ngươi nên tìm cách đuổi ngươi đi.
Nghe nói mà nàng điến hồn, vậy là nhờ đại thẩm Như Xuân mà nàng được cứu một mạng, nếu bị vu oan không những đuổi không đâu có khi lại nhốt nàng vào tù ấy, nàng xem phim cũng có mấy cảnh đó mà.
-Đa tạ người đã giúp ta, nhưng thật sự ta chẳng có ý định gì với tam vương gia cả, ta chỉ muốn một cuộc sống bình yên thôi.
Đại thẩm Như Xuân cóc nhẹ vào tràn nàng.
-Ngươi ngốc quá, ngươi có ý định với tam vương hay không thì có quan trọng sao, phần lớn là do ngài ấy yêu thích ngươi bao nhiêu thôi, nếu vương gia ngài ấy chọn ngươi thì là phúc của ngươi rồi,bây giờ chỉ cần cẩn thận với phúc tấn chờ ngày tam vương gia lập ngươi làm thiếp.
Nàng đi kế bên mà kiểu như cạn lời với thẩm ấy, cái kiểu suy nghĩ kì vậy, làm vợ bé người ta mà còn chờ đợi à, với lại nàng có yêu thương gì tên Du Thiên Vũ ấy đâu.
Nhan sắc nàng đã xấu đến nổi này, rốt cuộc hắn nhắm vào điểm nào mà thích nàng! chuyện này là phúc hay họa có trời mới biết.
Đại thẩm Như Xuân nói nhiều lắm, nhưng mà nàng để ngoài tai hết,nàng lo ngắm nhìn mấy chiếc đèn lồng trên phố, cảnh này thật giống với trung thu, đẹp thật...
-Ngô Thanh Tâm.
Ai đó vừa gọi tên cúng cơm của nàng, giọng điệu này không trầm không bổng, lực vừa đủ, giống như một làn gió vụt ngang vậy.
Nàng xoay người lại,đập cái bặc vào mắt là một hình hết sức ảnh ảo diệu, tà áo xanh nhẹ nhàng phất phới theo mỗi bước chân, tóc mai theo nhịp của quạt mà bay lên bay xuống, ánh mắt chói chang đầy ý cười, đôi môi đỏ hồng đang mấp mấy vài từ: "Ngô Thanh Tâm"