Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Tiếng bước chân ngày càng gần, nhất định nàng phải trốn thật kỹ nếu lần này để bị bắt thì mãi mãi không gặp lại Du Thiên Ân.
Mọi chuyện vẫn bình thường nếu như Ngọc Tường Lam không đến,lại còn dẫn đại phu đến để xác minh lại, nàng từ chối lại bị nàng ta gây chuyện còn cố ý đánh vào bụng nàng, nàng tức giận đánh lại rốt cuộc bị phát hiện không có manh thai.
Tiếng bước chân dừng lại đúng chỗ nàng trốn, tim nàng như ngừng đập, ngay sau đó một giọng nói vang lên nàng mới thở phào.
-Thanh Tâm cô nương đang ở đâu, mau ra đi ta giúp cô nương trốn ra ngoài.
Là A Triệu, thật tốt quá rồi, nàng đẩy bó củi ra ngoài, A Triệu đỡ nàng qua một gốc khuất.
-Sao ngươi biết ta gặp nguy hiểm mà đến cứu thế? Nàng thì thầm hỏi.
Mắt A Triệu đảo nhìn xung quanh, rồi nói thì thầm.
-Là ta đoán cô nương sẽ gặp nguy hiểm, sáng nay trên phố có nhìn thấy Ngọc tiểu thư đi vào y quán lôi kéo một đại phu đi theo mình, hướng đi còn là đến đây, ta nghĩ ngay đến cô nương, đúng như ta đoán Ngọc tiểu thư muốn đến xác nhận việc cô nương mang thai.
Nàng cười khổ, tại sao nàng bị cuống vào mấy chuyện này chứ? Tại sao nàng không yêu một người bình thường mà lại yêu một vương gia? Số phận nghiệt ngã quá!
-Bây giờ ta sẽ đánh lạc hướng bọn chúng cô nương chạy theo hướng bên này, ở đó có một cái cửa có thể đi ra bên ngoài, ở phủ chủ nhân hiện giờ không còn an toàn nữa cô nương mang theo túi vãi này mà đi tìm chủ nhân! A Triệu dặn dò nàng.
-Còn ngươi thì sao lỡ ngươi bị bọn chúng phát hiện, còn gia gia ngươi nữa, cách này không ổn! Nàng lo lắng.
A Triệu gỡ búi tóc trên đầu xuống, tóc dài xõa trên lưng, hắn nhìn nàng.
-Ta đã thề với chủ nhân sẽ bảo vệ cô nương, gia gia của ta đã ở nơi an toàn rồi cô nương không cần lo.
Nói xong A Triệu chạy đi, sau đó nàng nghe tiếng người truy hô, nàng thấy cảm động quá, nhưng giờ không thể ngồi đây, nàng phải chạy thoát.
Nàng theo hướng A Triệu chỉ mà chạy ra, cuối cùng cũng thoát ra khỏi đó, nhưng không ngờ đến cửa thành đã thấy quan binh đang khám xét từng người, bọn họ nói Ngọc Tường Lam nói bị mất đồ, nên cho người khám xét từng người qua đó.
Cô ta thật sự quá đáng lắm rồi, nàng nhanh chóng rời khỏi đó, nhưng lại phát hiện được có người đang lùng sục nàng khắp kinh thành,nàng cũng sẽ bị phát hiện có điều vấn đề là sớm hay muộn thôi.
Trong kinh thành này nơi nào bọn người đó không thể vào được? Đó chính là hoàng cung, nàng nhớ đến Uyển Nhi tỷ, nhưng làm sao một người ở ngoài một người ở trong lại gặp nhau được? Chỉ còn một cách duy nhất.
-Đứng lại, trong thùng này là gì?
Một tên quan binh nhìn vào mấy cái trùng trên xe đẩy. Đại thúc đẩy xe cười cười nói.
-Bẩm đại nhân đây là rau củ mà ngự thiện phòng cần.
Tên quan binh gỡ nấp thùng ra xem, đúng là toàn rau củ nên cho vào, đại thúc từ từ đẩy xe tiến vào cung, đẩy đến phòng bếp, đại thúc mới gõ gõ vào thùng.
-Ngươi mau ra đi.
Nàng ở bên trong nghe thấy liền đẩy mấy rau tủ trên đầu ra rồi ngoi lên, mệt chết nàng rồi, ở trong đó thở cũng không thở nổi.
-...Đa tạ đại thúc.
Đại thúc chìa tay về phía nàng.
-Không có gì, năm lượng hai hào!
Nàng trầm mặt, lấy tiền từ trong túi ra đưa cho thúc ấy, đúng là quá mắc, thấy người hoạn nạn định chặt chém đây mà!
Nàng đưa tiền xong, đại thúc còn tốt bụng dặn dò nàng.
-Ta không biết mục đích ngươi vào cung là gì, nhưng hoàng cung là nơi không thể đùa được, cái đầu ngươi có thể đứt bất cứ lúc nào.
Nàng trốn trong phòng bếp tầm ba mươi phút, nhận ra rằng cung nữ ở đây điều mặc đồ giống nhau, trước hết nàng cần phải tìm một bộ y như vậy, rồi lẻn đến chỗ Uyển Nhi.
-Ngươi là ai sao lại trốn ở đây?
Chết! Nàng bị nhìn thấy rồi, làm sao, làm sao đây.
-Xin chào! Nàng đưa tay hình chữ V miệng tươi cười nhìn người đối diện.
-Ngươi là cung nữ mới đến sao? Người kia hỏi.
-Hả? Dạ, dạ phải rồi, nô tỳ là cung nữ mới đến! Nàng toát cả mồ hôi.
Người kia nhìn nàng từ đầu đến chân, sau đó đưa cho nàng một cây dao nhỏ.
-Vây ngươi bắt đầu làm việc đi, gọt hết số củ cải kia.
Nàng nhìn theo hướng người kia chỉ, thật sự muốn khóc quá, ba thùng củ cải kia gọt đến khi nào!!!
Nàng gọt võ đến nổi tay bị đơ luôn, chắc phải trốn đi chỗ khác thôi.
-Cung nữ mới đến kia, ngươi đi bắt mấy con gà trong chuồng ra đây!
Hắc tuyến chạy dài xuống mặt nàng, nàng phải lết cái thân đi bắt gà, mà mấy con gà nó chạy nhanh hơn tên bắn, hại nàng toàn thân ngã nhào hết mấy lần.
-Cung nữ mới đến, ngươi mang số cải này đi rửa đi, nhớ là rửa ba lần nhé!
Nàng nhìn đóng rau kia mắt đổ lệ!! Đây là bốc lột sức lao động!
-Cung nữ mới đến kia…
-Tỷ tỷ xinh đẹp ơi, ta thật sự làm không nổi nữa!!
Người kia cười cười.
-Ta tuổi đã lớn còn xinh đẹp cái gì! Ta không bắt ngươi làm nữa đâu, ngươi cầm lấy y phục này đi tắm rửa trước đi, ngươi mới đến chưa được cấp y phục đâu.
-Đa tạ tỷ tỷ xinh đẹp!
Cuối cùng cũng thoát khỏi đây, nàng không chần chừ cầm lấy đồ rồi chạy đi. Thay đồ cung nữ xong nàng lân la đi tìm đường đến chỗ của Uyển Nhi, nhưng nơi này thật sự quá rộng, đi một lát đã đau cả đầu, thật may mắn nàng có đi ngang qua một đám cung nữ bọn họ nói chuyện với nhau, nói là mang đồ ăn đến Uyển Tú Cung, Uyển Tú? Uyển Nhi? Nàng đánh liều đi theo bọn họ.
Đi đến ngã ba phía trước nàng chợt thấy dáng người quen quen, gần hơn một chút thì nhận ra đó là Du Thiên Vũ, nàng vội cúi mặt xuống.
-Tham kiến tam vương gia!! Các cung nữ dừng lại hành lễ.
Du Thiên Vũ gật đầu với bọn họ, bọn họ lại tiếp tục đi, nàng chen vào đám cung nữ nên không bị Du Thiên Vũ nhân ra.
Du Thiên Vũ đi được ba bước lại dừng lại, quay lại nhìn đám cung nữ vừa đi qua, hắn có cảm giác rất lạ, cảm giác như vừa gặp được người quen.
-Đại tướng quân người làm sao thế? Tô Cảnh kế bên lên tiếng hỏi.
Du Thiên Vũ lắc đầu.
-Không có gì.
Du Thiên Vũ tiếp tục đi, Tô Cảnh cũng cất bước đi bên cạnh.
-Phải rồi tướng quân, vì sao hôm nay trong triều người lại cầu xin hoàng thượng triêu mộ binh sĩ? Chẳng phải số lượng binh sĩ của ta đang nắm giữ rất lớn, cho dù bọn giặc Lân hay bọn giặc Giang điều không đấu lại chúng ta.
-Ta chỉ đang lo trước, dù số lượng binh sĩ có lớn, nếu bọn chúng hợp lực cùng nhau lúc đó địch mạnh ta yếu, cho nên chuẩn bị trước sẽ tốt hơn.
Tô Cảnh gật gù đã hiểu, vẫn là đại tướng quân của Thiên Long Quốc biết lo xa!
Nhưng sự thật không chỉ có lý do kia, mà là Du Thiên Vũ muốn xác minh một chuyện, và lần xác minh này hắn đã có đáp án rất hài lòng, cho dù lão thái hậu kia có ý xấu với hắn, nhưng hoàng huynh vẫn là đại hoàng huynh tốt của hắn, hắn sẽ không vì người mẫu hậu xấu xa kia của huynh ấy mà quay lưng lại với đại huynh của mình.
Du Thiên Vũ trở về phủ, nghe quản gia báo lại tình hình của Dương Mỵ, đứa nhỏ trong bụng không giữ được, tình trạng sức khỏe của Dương Mỵ rất yếu, còn Tiểu Hạo bệnh đã khỏi, nhưng lại không mở miệng nói chuyện với ai câu nào, nó tự tay mình chăm sóc cho Dương Mỵ.
Du Thiên Vũ có đến xem nó như thế nào, người nó gầy gọc, xanh xao, xót thương có, nhưng hắn lại không thể quên đi chuyện nó là con của kẻ khác, là nổi nhục nhã trong đời của hắn, hắn bảo người làm cho Tiểu Hạo ăn ngon một chút, nhưng bản thân lại tuyệt nhiên không đến gần Tiểu Hạo nữa bước.
……..
Núi Liên Vân, tại sao người ta gọi ngọn núi này với cái tên đặc biệt như thế? Vì trên núi có một hồ sen rất lớn, điều mà tưởng chừnt chỉ là đùa, nhưng nó là hồ sen do con người tạo ra, nghe nói là vị trụ trì đầu tiên của tự bỏ công sức một năm ra đào, mất hai năm đi tìm giống hoa sen đẹp để trồng.
Thời gian bỏ ra đúng là rất lâu, nhưng đã tạo một khung cảnh thật sự rất tuyệt, muôn trùng cành hoa sen đua nhau nở rộ, cộng thêm rừng núi bên cạnh, tạo nên cảnh vật hết sức thanh tịnh.
-Thiên Ân.
Nghe tiếng gọi, Du Thiên Ân rời mắt khỏi hồ sen trước mắt, đứng lên cúi người hành lễ.
-Sư phụ!
Vị sư phụ kia vuốt râu cười hiền với Du Thiên Ân.
-Sen năm nay nở sớm hơm, đặc biệt màu sắc tươi sáng hơn.
Du Thiên Ân đưa mắt ra hồ sen, khóe miệng vô thức công lên, nơi này là chốn bình yên của hắn, trước đây hắn còn nghĩ sau khi trả thù xong bản thân sẽ xuất gia, sẽ gắn bó với nơi này đến cuối đời, nhưng mà bây giờ thì khác, hắn đã động tâm làm sao mà xuất gia được nữa.
- Thật sự muốn giữ con ở lại nhưng ta biết dù có dùng biện pháp gì ngăn cản con cũng sẽ rời đi, lần này ta đã dùng thảo dược giải độc cho con, chất độc mới đã được giải, còn chất độc cũ gần như tiêu tán hết.
-Đa tạ sư phụ! Du Thiên Ân chấp tay cúi người xuống.
Vị sư phụ kia đưa tay vuốt đầu Du Thiên Ân, mắt buồn hơi rũ xuống.
-Đứa trẻ này thật sự đã lớn, nhưng ta vẫn muốn khuyên con một câu “quay đầu là bờ”, từ bỏ hết oán niệm cuộc sống của con sẽ bình an.
Du Thiên Ân nhẹ gật đầu, trãi qua chuyện này lòng hắn thật sự muốn từ bỏ oán niệm trả thù, hắn chỉ muốn một cuộc sống cùng người hắn yêu thương. Lần này trở về hắn sẽ đưa Thanh Tâm đến một nơi chẳng ai biết bọn họ là ai.
-Sư huynh! Thiên Ân sư huynh!
Một tiểu sư phụ chạy khắp nơi gọi Du Thiên Ân, vừa thấy hắn tiểu sư phụ kia hớt hả chạy đến.
-Tham kiến trụ trì! Tiểu sư phụ hành lễ.
-Tiểu sư đệ tìm ta có việc gì sao?
Tiểu sư phụ kia đưa cho Du Thiên Ân một bức thư.
-Khi nãy có người đưa thư đến bảo là giao cho sư huynh!
Du Thiên Ân mở thư ra xem, hai hàng chân mày từ từ chau lạy, tay hắn rung rung nắm chặt bìa thư.
-Sư phụ..! Du Thiên Ân nhìn vị sư phụ kia.
Vị sư phụ vuốt hàm râu trắng rồi gật đầu với hắn.
-Tiểu Hỏa mau chuẩn bị xe ngựa đưa Thiên Ân xuống núi.
Du Thiên Ân lập tức cùng tiểu sư phụ kia rời đi, vị sư phụ kia nhìn theo bóng lưng của hắn, chợt mắt y nheo lại, sau đó đưa tay ra bấm bấm rồi suy ngẫm một lát rồi nói.
-Số mạng đã thay đổi? Là tốt hay xấu!
…..
Du Thiên Ân lòng lo lắng không yên, bức thư gửi đến không phải là A Triệu báo tình hình của Thanh Tâm cho hắn, mà là người của hắn gửi đến tin A Triệu...đã chết!
Mấy hôm trước còn báo tình hình của Thanh Tâm rất tốt, vì sao lại...bức thư gửi đến đây mất hai ngày, vậy hai ngày trước đã xảy ra chuyện gì? Là ai giết A Triệu, còn Thanh Tâm?
Chiếc xe ngựa ngày đêm không nghỉ cuối cùng đã trở về kinh thành, Du Thiên Ân liền đến phủ của Diệp Quế Trung, thấy hắn ông ta vẫn tỏ vẻ bình thản không có gì.
-Ân Nhi sức khỏe con đã hồi phục hoàn toàn chưa? Mấy ngày nay ta rất lo lắng cho con.
Mắt nổi đầy tơ máu của Du Thiên Ân nhìn thẳng vào Diệp Quế Trung.
-Là ai? Là ai giết A Triệu? Còn Thanh Tâm, nàng đang ở đâu?
Diệp Quế Trung phớt lờ.
-Phải rồi, việc hôn sự tuy đã qua ngày tốt nhưng vẫn phải tổ chức, con mau về chuẩn bị ngày mai tổ chức luôn một thể, Ngọc Tường Lam biết con về chắc…
-Cựu Phụ!! Du Thiên Ân hét lớn.
Diệp Quế Trung trầm mặt, ánh mắt không còn ý cười như khi nãy.
-Là ta giết.
Dù trong thư không nói kẻ giết A Triệu, nhưng Du Thiên Ân cũng đoán được tám phần là ai ra tay, nhưng khi nghe từ miệng Diệp Quế Trung nói, hắn thực sự bị sốc.
-Vì sao lại giết A Triệu? Vì sao lại giết thuộc hạ của con? Người không biết con xem A Triệu như bằng hữu của mình sao?
Diệp Quế Trung thở dài một cái.
-Ta cũng không muốn giết tên đó, chỉ là hắn bao che cho tiện nhân đó bỏ trốn, cản đường của ta nên nhất định phải giết đi!
Du Thiên Ân cười nhạt.
-Tiện nhân đó? Thanh Tâm sao? Người giết luôn nàng ấy rồi à? Vậy người giết luôn con đi.
Diệp Quế Trung đi đến gần Du Thiên Ân, ông ta đặt tay lên vai hắn.
-Ân Nhi con tỉnh táo một chút, chẳng qua chỉ là một nữ nhân, sau này kế hoạch thành công, con muốn bao nhiêu nữ nhân mà không được?
Du Thiên Ân gạt tay Diệp Quế Trung xuống.
-Người thật sự không hiểu, dù cho có ngàn mỹ nhân, nhưng người con yêu thương chỉ có một, trước đây người đã hứa không làm hại đến Thanh Tâm, người nuốt lời thì lời hứa của con không cần thực hiện nữa!
Du Thiên Ân dứt khoát quay lưng bỏ đi, Diệp Quế Trung gọi người đến vay bắt hắn, những lần trước là do hắn nhượng bộ, lần này thì đừng hòng bắt được.
Hắn đánh gã mấy tên gia đinh rồi dùng khinh công nhảy lên nóc nhà rồi bỏ đi, Diệp Quế Trung có chút bất ngờ, ông ta không ngờ hắn lại biết võ công, cứ nghĩ hắn chỉ là một đứa trẻ yếu ớt. Do nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, không lường trước Du Thiên Ân lại nặng tình như vậy, chuyện đã thành ra như vậy ông ta phải tính cách khác thôi.
Du Thiên Ân tập hợp thuộc hạ thân tính lại đi tìm manh mối của Thanh Tâm, cũng điều tra kỹ hơn về cái chết của A Triệu, A Triệu vì cứu Thanh Tâm nên liều mình để cho nàng chạy trốn, bị người của Diệp Quế Trung bắt được, có hỏi cũng không hé răng nửa lời, cuối cùng chọc tức ông ta bị ông ta đâm một kiếm vào bụng, Thanh Tâm tạm thời vẫn an toàn nhưng cho người lật tung cả kinh thành vẫn không có chút dấu vết.
Vẫn còn một nơi vẫn chưa tìm, đoán không lầm thì Thanh Tâm chạy đến cầu cứ Trương Uyển Nhi là có tám phần đúng. Ngay sau đó Du Thiên Ân liền vào cung, lấy lý do là viện kiến hoàng thượng cũng như thỉnh an thái hậu, sẵn tiện đi dạo tìm người, đúng như dự đoán Thanh Tâm đang ở Uyển Tú Cung nhưng mà...vì sau nàng lại ngồi nói chuyện vui vẻ với hoàng thượng??
Mọi chuyện vẫn bình thường nếu như Ngọc Tường Lam không đến,lại còn dẫn đại phu đến để xác minh lại, nàng từ chối lại bị nàng ta gây chuyện còn cố ý đánh vào bụng nàng, nàng tức giận đánh lại rốt cuộc bị phát hiện không có manh thai.
Tiếng bước chân dừng lại đúng chỗ nàng trốn, tim nàng như ngừng đập, ngay sau đó một giọng nói vang lên nàng mới thở phào.
-Thanh Tâm cô nương đang ở đâu, mau ra đi ta giúp cô nương trốn ra ngoài.
Là A Triệu, thật tốt quá rồi, nàng đẩy bó củi ra ngoài, A Triệu đỡ nàng qua một gốc khuất.
-Sao ngươi biết ta gặp nguy hiểm mà đến cứu thế? Nàng thì thầm hỏi.
Mắt A Triệu đảo nhìn xung quanh, rồi nói thì thầm.
-Là ta đoán cô nương sẽ gặp nguy hiểm, sáng nay trên phố có nhìn thấy Ngọc tiểu thư đi vào y quán lôi kéo một đại phu đi theo mình, hướng đi còn là đến đây, ta nghĩ ngay đến cô nương, đúng như ta đoán Ngọc tiểu thư muốn đến xác nhận việc cô nương mang thai.
Nàng cười khổ, tại sao nàng bị cuống vào mấy chuyện này chứ? Tại sao nàng không yêu một người bình thường mà lại yêu một vương gia? Số phận nghiệt ngã quá!
-Bây giờ ta sẽ đánh lạc hướng bọn chúng cô nương chạy theo hướng bên này, ở đó có một cái cửa có thể đi ra bên ngoài, ở phủ chủ nhân hiện giờ không còn an toàn nữa cô nương mang theo túi vãi này mà đi tìm chủ nhân! A Triệu dặn dò nàng.
-Còn ngươi thì sao lỡ ngươi bị bọn chúng phát hiện, còn gia gia ngươi nữa, cách này không ổn! Nàng lo lắng.
A Triệu gỡ búi tóc trên đầu xuống, tóc dài xõa trên lưng, hắn nhìn nàng.
-Ta đã thề với chủ nhân sẽ bảo vệ cô nương, gia gia của ta đã ở nơi an toàn rồi cô nương không cần lo.
Nói xong A Triệu chạy đi, sau đó nàng nghe tiếng người truy hô, nàng thấy cảm động quá, nhưng giờ không thể ngồi đây, nàng phải chạy thoát.
Nàng theo hướng A Triệu chỉ mà chạy ra, cuối cùng cũng thoát ra khỏi đó, nhưng không ngờ đến cửa thành đã thấy quan binh đang khám xét từng người, bọn họ nói Ngọc Tường Lam nói bị mất đồ, nên cho người khám xét từng người qua đó.
Cô ta thật sự quá đáng lắm rồi, nàng nhanh chóng rời khỏi đó, nhưng lại phát hiện được có người đang lùng sục nàng khắp kinh thành,nàng cũng sẽ bị phát hiện có điều vấn đề là sớm hay muộn thôi.
Trong kinh thành này nơi nào bọn người đó không thể vào được? Đó chính là hoàng cung, nàng nhớ đến Uyển Nhi tỷ, nhưng làm sao một người ở ngoài một người ở trong lại gặp nhau được? Chỉ còn một cách duy nhất.
-Đứng lại, trong thùng này là gì?
Một tên quan binh nhìn vào mấy cái trùng trên xe đẩy. Đại thúc đẩy xe cười cười nói.
-Bẩm đại nhân đây là rau củ mà ngự thiện phòng cần.
Tên quan binh gỡ nấp thùng ra xem, đúng là toàn rau củ nên cho vào, đại thúc từ từ đẩy xe tiến vào cung, đẩy đến phòng bếp, đại thúc mới gõ gõ vào thùng.
-Ngươi mau ra đi.
Nàng ở bên trong nghe thấy liền đẩy mấy rau tủ trên đầu ra rồi ngoi lên, mệt chết nàng rồi, ở trong đó thở cũng không thở nổi.
-...Đa tạ đại thúc.
Đại thúc chìa tay về phía nàng.
-Không có gì, năm lượng hai hào!
Nàng trầm mặt, lấy tiền từ trong túi ra đưa cho thúc ấy, đúng là quá mắc, thấy người hoạn nạn định chặt chém đây mà!
Nàng đưa tiền xong, đại thúc còn tốt bụng dặn dò nàng.
-Ta không biết mục đích ngươi vào cung là gì, nhưng hoàng cung là nơi không thể đùa được, cái đầu ngươi có thể đứt bất cứ lúc nào.
Nàng trốn trong phòng bếp tầm ba mươi phút, nhận ra rằng cung nữ ở đây điều mặc đồ giống nhau, trước hết nàng cần phải tìm một bộ y như vậy, rồi lẻn đến chỗ Uyển Nhi.
-Ngươi là ai sao lại trốn ở đây?
Chết! Nàng bị nhìn thấy rồi, làm sao, làm sao đây.
-Xin chào! Nàng đưa tay hình chữ V miệng tươi cười nhìn người đối diện.
-Ngươi là cung nữ mới đến sao? Người kia hỏi.
-Hả? Dạ, dạ phải rồi, nô tỳ là cung nữ mới đến! Nàng toát cả mồ hôi.
Người kia nhìn nàng từ đầu đến chân, sau đó đưa cho nàng một cây dao nhỏ.
-Vây ngươi bắt đầu làm việc đi, gọt hết số củ cải kia.
Nàng nhìn theo hướng người kia chỉ, thật sự muốn khóc quá, ba thùng củ cải kia gọt đến khi nào!!!
Nàng gọt võ đến nổi tay bị đơ luôn, chắc phải trốn đi chỗ khác thôi.
-Cung nữ mới đến kia, ngươi đi bắt mấy con gà trong chuồng ra đây!
Hắc tuyến chạy dài xuống mặt nàng, nàng phải lết cái thân đi bắt gà, mà mấy con gà nó chạy nhanh hơn tên bắn, hại nàng toàn thân ngã nhào hết mấy lần.
-Cung nữ mới đến, ngươi mang số cải này đi rửa đi, nhớ là rửa ba lần nhé!
Nàng nhìn đóng rau kia mắt đổ lệ!! Đây là bốc lột sức lao động!
-Cung nữ mới đến kia…
-Tỷ tỷ xinh đẹp ơi, ta thật sự làm không nổi nữa!!
Người kia cười cười.
-Ta tuổi đã lớn còn xinh đẹp cái gì! Ta không bắt ngươi làm nữa đâu, ngươi cầm lấy y phục này đi tắm rửa trước đi, ngươi mới đến chưa được cấp y phục đâu.
-Đa tạ tỷ tỷ xinh đẹp!
Cuối cùng cũng thoát khỏi đây, nàng không chần chừ cầm lấy đồ rồi chạy đi. Thay đồ cung nữ xong nàng lân la đi tìm đường đến chỗ của Uyển Nhi, nhưng nơi này thật sự quá rộng, đi một lát đã đau cả đầu, thật may mắn nàng có đi ngang qua một đám cung nữ bọn họ nói chuyện với nhau, nói là mang đồ ăn đến Uyển Tú Cung, Uyển Tú? Uyển Nhi? Nàng đánh liều đi theo bọn họ.
Đi đến ngã ba phía trước nàng chợt thấy dáng người quen quen, gần hơn một chút thì nhận ra đó là Du Thiên Vũ, nàng vội cúi mặt xuống.
-Tham kiến tam vương gia!! Các cung nữ dừng lại hành lễ.
Du Thiên Vũ gật đầu với bọn họ, bọn họ lại tiếp tục đi, nàng chen vào đám cung nữ nên không bị Du Thiên Vũ nhân ra.
Du Thiên Vũ đi được ba bước lại dừng lại, quay lại nhìn đám cung nữ vừa đi qua, hắn có cảm giác rất lạ, cảm giác như vừa gặp được người quen.
-Đại tướng quân người làm sao thế? Tô Cảnh kế bên lên tiếng hỏi.
Du Thiên Vũ lắc đầu.
-Không có gì.
Du Thiên Vũ tiếp tục đi, Tô Cảnh cũng cất bước đi bên cạnh.
-Phải rồi tướng quân, vì sao hôm nay trong triều người lại cầu xin hoàng thượng triêu mộ binh sĩ? Chẳng phải số lượng binh sĩ của ta đang nắm giữ rất lớn, cho dù bọn giặc Lân hay bọn giặc Giang điều không đấu lại chúng ta.
-Ta chỉ đang lo trước, dù số lượng binh sĩ có lớn, nếu bọn chúng hợp lực cùng nhau lúc đó địch mạnh ta yếu, cho nên chuẩn bị trước sẽ tốt hơn.
Tô Cảnh gật gù đã hiểu, vẫn là đại tướng quân của Thiên Long Quốc biết lo xa!
Nhưng sự thật không chỉ có lý do kia, mà là Du Thiên Vũ muốn xác minh một chuyện, và lần xác minh này hắn đã có đáp án rất hài lòng, cho dù lão thái hậu kia có ý xấu với hắn, nhưng hoàng huynh vẫn là đại hoàng huynh tốt của hắn, hắn sẽ không vì người mẫu hậu xấu xa kia của huynh ấy mà quay lưng lại với đại huynh của mình.
Du Thiên Vũ trở về phủ, nghe quản gia báo lại tình hình của Dương Mỵ, đứa nhỏ trong bụng không giữ được, tình trạng sức khỏe của Dương Mỵ rất yếu, còn Tiểu Hạo bệnh đã khỏi, nhưng lại không mở miệng nói chuyện với ai câu nào, nó tự tay mình chăm sóc cho Dương Mỵ.
Du Thiên Vũ có đến xem nó như thế nào, người nó gầy gọc, xanh xao, xót thương có, nhưng hắn lại không thể quên đi chuyện nó là con của kẻ khác, là nổi nhục nhã trong đời của hắn, hắn bảo người làm cho Tiểu Hạo ăn ngon một chút, nhưng bản thân lại tuyệt nhiên không đến gần Tiểu Hạo nữa bước.
……..
Núi Liên Vân, tại sao người ta gọi ngọn núi này với cái tên đặc biệt như thế? Vì trên núi có một hồ sen rất lớn, điều mà tưởng chừnt chỉ là đùa, nhưng nó là hồ sen do con người tạo ra, nghe nói là vị trụ trì đầu tiên của tự bỏ công sức một năm ra đào, mất hai năm đi tìm giống hoa sen đẹp để trồng.
Thời gian bỏ ra đúng là rất lâu, nhưng đã tạo một khung cảnh thật sự rất tuyệt, muôn trùng cành hoa sen đua nhau nở rộ, cộng thêm rừng núi bên cạnh, tạo nên cảnh vật hết sức thanh tịnh.
-Thiên Ân.
Nghe tiếng gọi, Du Thiên Ân rời mắt khỏi hồ sen trước mắt, đứng lên cúi người hành lễ.
-Sư phụ!
Vị sư phụ kia vuốt râu cười hiền với Du Thiên Ân.
-Sen năm nay nở sớm hơm, đặc biệt màu sắc tươi sáng hơn.
Du Thiên Ân đưa mắt ra hồ sen, khóe miệng vô thức công lên, nơi này là chốn bình yên của hắn, trước đây hắn còn nghĩ sau khi trả thù xong bản thân sẽ xuất gia, sẽ gắn bó với nơi này đến cuối đời, nhưng mà bây giờ thì khác, hắn đã động tâm làm sao mà xuất gia được nữa.
- Thật sự muốn giữ con ở lại nhưng ta biết dù có dùng biện pháp gì ngăn cản con cũng sẽ rời đi, lần này ta đã dùng thảo dược giải độc cho con, chất độc mới đã được giải, còn chất độc cũ gần như tiêu tán hết.
-Đa tạ sư phụ! Du Thiên Ân chấp tay cúi người xuống.
Vị sư phụ kia đưa tay vuốt đầu Du Thiên Ân, mắt buồn hơi rũ xuống.
-Đứa trẻ này thật sự đã lớn, nhưng ta vẫn muốn khuyên con một câu “quay đầu là bờ”, từ bỏ hết oán niệm cuộc sống của con sẽ bình an.
Du Thiên Ân nhẹ gật đầu, trãi qua chuyện này lòng hắn thật sự muốn từ bỏ oán niệm trả thù, hắn chỉ muốn một cuộc sống cùng người hắn yêu thương. Lần này trở về hắn sẽ đưa Thanh Tâm đến một nơi chẳng ai biết bọn họ là ai.
-Sư huynh! Thiên Ân sư huynh!
Một tiểu sư phụ chạy khắp nơi gọi Du Thiên Ân, vừa thấy hắn tiểu sư phụ kia hớt hả chạy đến.
-Tham kiến trụ trì! Tiểu sư phụ hành lễ.
-Tiểu sư đệ tìm ta có việc gì sao?
Tiểu sư phụ kia đưa cho Du Thiên Ân một bức thư.
-Khi nãy có người đưa thư đến bảo là giao cho sư huynh!
Du Thiên Ân mở thư ra xem, hai hàng chân mày từ từ chau lạy, tay hắn rung rung nắm chặt bìa thư.
-Sư phụ..! Du Thiên Ân nhìn vị sư phụ kia.
Vị sư phụ vuốt hàm râu trắng rồi gật đầu với hắn.
-Tiểu Hỏa mau chuẩn bị xe ngựa đưa Thiên Ân xuống núi.
Du Thiên Ân lập tức cùng tiểu sư phụ kia rời đi, vị sư phụ kia nhìn theo bóng lưng của hắn, chợt mắt y nheo lại, sau đó đưa tay ra bấm bấm rồi suy ngẫm một lát rồi nói.
-Số mạng đã thay đổi? Là tốt hay xấu!
…..
Du Thiên Ân lòng lo lắng không yên, bức thư gửi đến không phải là A Triệu báo tình hình của Thanh Tâm cho hắn, mà là người của hắn gửi đến tin A Triệu...đã chết!
Mấy hôm trước còn báo tình hình của Thanh Tâm rất tốt, vì sao lại...bức thư gửi đến đây mất hai ngày, vậy hai ngày trước đã xảy ra chuyện gì? Là ai giết A Triệu, còn Thanh Tâm?
Chiếc xe ngựa ngày đêm không nghỉ cuối cùng đã trở về kinh thành, Du Thiên Ân liền đến phủ của Diệp Quế Trung, thấy hắn ông ta vẫn tỏ vẻ bình thản không có gì.
-Ân Nhi sức khỏe con đã hồi phục hoàn toàn chưa? Mấy ngày nay ta rất lo lắng cho con.
Mắt nổi đầy tơ máu của Du Thiên Ân nhìn thẳng vào Diệp Quế Trung.
-Là ai? Là ai giết A Triệu? Còn Thanh Tâm, nàng đang ở đâu?
Diệp Quế Trung phớt lờ.
-Phải rồi, việc hôn sự tuy đã qua ngày tốt nhưng vẫn phải tổ chức, con mau về chuẩn bị ngày mai tổ chức luôn một thể, Ngọc Tường Lam biết con về chắc…
-Cựu Phụ!! Du Thiên Ân hét lớn.
Diệp Quế Trung trầm mặt, ánh mắt không còn ý cười như khi nãy.
-Là ta giết.
Dù trong thư không nói kẻ giết A Triệu, nhưng Du Thiên Ân cũng đoán được tám phần là ai ra tay, nhưng khi nghe từ miệng Diệp Quế Trung nói, hắn thực sự bị sốc.
-Vì sao lại giết A Triệu? Vì sao lại giết thuộc hạ của con? Người không biết con xem A Triệu như bằng hữu của mình sao?
Diệp Quế Trung thở dài một cái.
-Ta cũng không muốn giết tên đó, chỉ là hắn bao che cho tiện nhân đó bỏ trốn, cản đường của ta nên nhất định phải giết đi!
Du Thiên Ân cười nhạt.
-Tiện nhân đó? Thanh Tâm sao? Người giết luôn nàng ấy rồi à? Vậy người giết luôn con đi.
Diệp Quế Trung đi đến gần Du Thiên Ân, ông ta đặt tay lên vai hắn.
-Ân Nhi con tỉnh táo một chút, chẳng qua chỉ là một nữ nhân, sau này kế hoạch thành công, con muốn bao nhiêu nữ nhân mà không được?
Du Thiên Ân gạt tay Diệp Quế Trung xuống.
-Người thật sự không hiểu, dù cho có ngàn mỹ nhân, nhưng người con yêu thương chỉ có một, trước đây người đã hứa không làm hại đến Thanh Tâm, người nuốt lời thì lời hứa của con không cần thực hiện nữa!
Du Thiên Ân dứt khoát quay lưng bỏ đi, Diệp Quế Trung gọi người đến vay bắt hắn, những lần trước là do hắn nhượng bộ, lần này thì đừng hòng bắt được.
Hắn đánh gã mấy tên gia đinh rồi dùng khinh công nhảy lên nóc nhà rồi bỏ đi, Diệp Quế Trung có chút bất ngờ, ông ta không ngờ hắn lại biết võ công, cứ nghĩ hắn chỉ là một đứa trẻ yếu ớt. Do nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, không lường trước Du Thiên Ân lại nặng tình như vậy, chuyện đã thành ra như vậy ông ta phải tính cách khác thôi.
Du Thiên Ân tập hợp thuộc hạ thân tính lại đi tìm manh mối của Thanh Tâm, cũng điều tra kỹ hơn về cái chết của A Triệu, A Triệu vì cứu Thanh Tâm nên liều mình để cho nàng chạy trốn, bị người của Diệp Quế Trung bắt được, có hỏi cũng không hé răng nửa lời, cuối cùng chọc tức ông ta bị ông ta đâm một kiếm vào bụng, Thanh Tâm tạm thời vẫn an toàn nhưng cho người lật tung cả kinh thành vẫn không có chút dấu vết.
Vẫn còn một nơi vẫn chưa tìm, đoán không lầm thì Thanh Tâm chạy đến cầu cứ Trương Uyển Nhi là có tám phần đúng. Ngay sau đó Du Thiên Ân liền vào cung, lấy lý do là viện kiến hoàng thượng cũng như thỉnh an thái hậu, sẵn tiện đi dạo tìm người, đúng như dự đoán Thanh Tâm đang ở Uyển Tú Cung nhưng mà...vì sau nàng lại ngồi nói chuyện vui vẻ với hoàng thượng??