Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Chương 10
Dứt lời, bờ môi của Tô Vũ Phong liền áp sát xuống môi cô, Hà Vân sợ hãi nhắm chặt hai mắt, nhưng chờ đợi rất lâu cũng chẳng thấy người bên trên có động tĩnh gì.
Cô len lén mở mắt ra thì thấy Tô Vũ Phong vẫn giữ nguyên tư thế cũ, môi của hai người cách nhau chỉ 1 centimet, có thể cảm nhận được từng hơi thở của nhau, thậm chí còn nghe được cả những tiếng tim đập của đối phương, nhưng thật kỳ lạ, anh lại không hề hôn xuống.
Cô không hiểu Tô Vũ Phong làm vậy có ý gì, nhưng cùng lúc này bên ngoài lại loáng thoáng nghe tiếng A Mẫn nói: "Chú Ba, đại ca của cháu đã đi nghỉ rồi, chú đợi một chút, cháu đi báo với anh ấy có chú Ba đến".
"Không cần".
Chú Ba lúc này mới dời ánh mắt khỏi căn phòng tối om ở cuối dãy hành lang, cảm thấy không cần thiết phải ở nơi này nữa nên nói: "Hiếm lắm Phong mới chịu đụng vào một người đàn bà, tối nay cứ để nó chơi cho đã.
Mấy đứa tối nay canh gác cẩn thận, đừng để người khác làm phiền nó".
"Vâng, chú Ba".
Sau khi chú Ba đi khỏi, Tô Vũ Phong mới lặng lẽ trèo xuống khỏi người Hà Vân.
Mà lúc này, cô cũng luống cuống kéo lại vạt áo đã bị anh xé tung, theo bản năng nhích người về phía sau để cách xa anh một quãng.
Đêm khuya, trong căn phòng nhỏ phảng phất mùi chăn gối được phơi thơm phức dưới nắng, lẫn vào đó còn có hương thơm táo chín của một người đàn ông, khắp nơi đều được bao phủ bởi hơi thở một người khiến Hà Vân có cảm giác rất kỳ lạ.
Cô không phải là kiểu phụ nữ bảo thủ, nhưng lại chưa từng nằm cạnh đàn ông thế này nên cảm thấy rất ngượng ngùng.
Trong khi đó, Tô Vũ Phong không nói chuyện, nhưng dường như cũng không có ý định rời đi.
Hà Vân chờ đợi một lúc lâu cũng không thấy anh có động tĩnh gì, cuối cùng đành lên tiếng:
"Người gọi là chú Ba đó… có quay lại kiểm tra không?"
"Không".
Anh thờ ơ đáp: "Cả ngày hôm nay kiểm tra ba lần là đủ rồi.
Tạm thời ông ấy sẽ không quay lại".
"À…".
Cô ngần ngừ một lúc, thấy Tô Vũ Phong không tỏ thái độ gì lại nói thêm: "Anh Phong, tôi hỏi anh một câu được không?"
"Chuyện gì?
"Tại sao anh lại bảo vệ tôi?".
Hà Vân không phải kẻ ngốc, cô biết rõ những hành động của Tô Vũ Phong đều không phải có tình ý với cô, mà chỉ là diễn cho đại ca Đông Xưởng nhìn thấy: "Tôi biết công việc bác sĩ của tôi không có giá trị đến mức khiến anh phải tốn nhiều công sức như thế".
“Tôi không làm những thứ vô bổ, giữ lại cô nghĩa là tạm thời cô vẫn còn có thể dùng được”
"Cảm ơn".
Hà Vân mỉm cười, lúc này mới cảm thấy khoảng cách của mình và Tô Vũ Phong thực sự vẫn còn quá xa.
Cô không thể nhìn thấu được tâm tư anh, càng không biết sau này tương lai của mình sẽ thế nào.
Có điều, sau này là chuyện của ngày mai tỉnh dậy, còn bây giờ hai người nằm chung thế này, cô thực sự thấy không quen.
"Tôi nghĩ việc anh dùng chắc không liên quan đến chuyện sinh lý đâu nhỉ?”
"Sao? Sợ rồi à?".
"Không, chỉ là tôi thấy giường ngủ này hơi nhỏ, hai người nằm sợ anh không thoải mái".
"Thế à?".
Tô Vũ Phong nhếch môi cười nhạt một tiếng: "Lúc ở bìa rừng, chính cô nói muốn làm người của tôi.
Giờ mới chỉ nằm cạnh một chút đã sợ tôi không thoải mái? Bác sĩ, tôi nghĩ cô đang không thoải mái thì đúng hơn".
Hà Vân biết không thể qua mắt được người này, anh không cần nhìn cũng có thể đọc thấu được tâm tư người khác.
Cô biết vòng vo cũng vô dụng, đành bật cười: "Anh Phong, tôi phải làm gì thì anh mới đồng ý thả tôi đi?”
"Đi Đảo Bắc Sentinel cùng tôi một chuyến".
"Đảo Bắc Sentinel?".
Cô kinh ngạc hỏi lại: "Là hòn đảo của bộ tộc g.iế.t người lạ nổi tiếng ở Ấn Độ phải không?"
Tô Vũ Phong khẽ gật đầu: "Chuyến đi đến Sentinel lần này dự kiến kéo dài 7 ngày, nhiệm vụ của cô là chăm sóc vết thương cho đàn em bị thương của tôi và những thổ dân trên đảo".
Hà Vân trước đây cũng đã từng đọc vài bài báo về hòn đảo này, nghe nói Đảo Bắc Sentinel là một hòn đảo thuộc Vịnh Bengal của Ấn Độ, đây là nơi sinh sống của bộ tộc người Sentinel, một nhánh của tộc người Andaman, một trong những bộ tộc bí ẩn và hung hãn nhất thế giới.
Những thổ dân ở đây luôn từ chối một cách thô bạo đối với mọi sự tiếp xúc bên ngoài, thậm chí còn g.iế.t rất nhiều người lạ đặt chân lên đảo.
Hà Vân tự biết lượng sức mình nên nói: "Tôi nghe nói người ở trên đảo Sentinel không tiếp xúc với người lạ, tôi nghe nói bọn họ còn g.iế.t người đến xâm phạm lãnh thổ nữa, các anh đến đó chắc chắn sẽ không được tiếp đón, họ cũng sẽ không chấp nhận tôi chữa trị"
"Bọn họ sẽ phải chấp nhận.
Nếu không muốn toàn tộc bị diệt vong".
Nghĩa là nếu đã đến, nhất định sẽ có giao chiến!
Hà Vân không hiểu được tại sao Tô Vũ Phong phải đến đó, nhưng cô biết mình không có tư cách tìm hiểu vào những thứ mà anh làm, cuối cùng không thắc mắc nữa, chỉ nói:
"Tôi biết rồi.
Anh Phong, hy vọng chuyến đi thuận lợi, sau khi xong xuôi anh sẽ thả tôi đi".
"Được rồi.
Ngủ đi"
Thấy anh không muốn tiếp tục nói chuyện, Hà Vân cũng không lắm lời nữa, đành im lặng nhắm mắt, nhưng cô vì sợ mình ngủ quên rồi động vào Tô Vũ Phong, hoặc là vì bên cạnh có thêm một người đàn ông, cho nên Hà Vân thao thức mãi vẫn không tài nào chợp mắt được.
Cô nghĩ về rất nhiều chuyện, về mấy ngày này ở Đông Xưởng, về những gì Tô Vũ Phong đã làm, thậm chí còn nghĩ về cả chuyến đi đảo Bắc Sentinel sắp tới.
Hà Vân biết, những nơi Tô Vũ Phong đến đều là những nơi đầu sóng ngọn gió, đầy rẫy gian khổ và hiểm nguy.
Nhưng chẳng phải xông pha vào nơi như vậy mới có thể rèn luyện được bản thân đó sao? Lần này cô đến Bentu cũng chỉ vì mục đích như thế mà thôi, biết đâu theo Tô Vũ Phong đi một chuyến, lại có thể học được chút bản lĩnh để trả thù cho cha mẹ mình?
Nghĩ đến cha mẹ, bất giác trái tim Hà Vân lại thêm một lần đau nhói, cô chẳng biết phải làm sao nên đành lặng lẽ xoay lưng vào tường, khó chịu rất lâu mới nặng nề thiếp đi.
Sau khi Hà Vân đã ngủ say rồi, người đàn ông bên cạnh mới lặng lẽ mở mắt nhìn lên trần nhà.
Tô Vũ Phong trầm mặc hồi lâu, lát sau mới chậm rãi nhấc tay kéo cao chiếc chăn đắp chung của hai người lên cao một chút, che đi bờ vai gầy đang run lên vì lạnh của Hà Vân.
Anh biết, cô không thuộc về nơi này, cũng không nên biết quá nhiều về thế giới xã hội đen đầy cạm bẫy và hiểm nguy như Đông Xưởng.
Tuy nhiên, hiện tại chú Ba vẫn chưa hoàn toàn muốn tha cho cô, thế nên anh chỉ có thể chờ sau chuyến đi đảo bắc Sentinel trở về, lúc đó mọi chuyện ổn hơn, anh sẽ để cô đi.
Ngày hôm sau, Hà Vân thức dậy thì Tô Vũ Phong đã rời khỏi giường rồi, vệ sinh cá nhân xong, cô định ra ngoài kiếm việc gì đó để làm, không ngờ vừa mở cửa ra đã trông thấy A Mẫn.
Cô ta ngồi gác một chân lên lan can, tay đang cầm điện thoại xem thứ gì đó, khi thấy Hà Vân bước ra, A Mẫn lạnh nhạt liếc một cái:
"Nhãn nhã thảnh thơi quá nhỉ?"
"Cô tìm tôi à?".
Hà Vân biết cô ta không thừa thời gian đến đây công kích mình nên không vòng vo nhiều đã hỏi thẳng.
A Mẫn càng tỏ vẻ bực dọc, cô ta nhảy xuống khỏi lan can rồi hất hàm bảo Hà Vân: "Anh Phong nói muốn đi cùng thì nên tự học cách bảo vệ bản thân, tốt nhất đừng làm gánh nặng cho người khác".
"Cho nên cô đến để dạy tôi tự vệ?"
"Ờ".
A Mẫn thờ ơ đáp, sau đó cũng chẳng buồn nói thêm mà xoay người đi thẳng, Hà Vân biết Tô Vũ Phong muốn cô ta dạy cô một chút võ vẽ, đủ bảo vệ bản thân trước khi đến Sentinel, cho nên cũng không phàn nàn mà lặng lẽ đi theo sau A Mẫn.
Cô ta dẫn cô đến bờ suối, móc ra từ trong thắt lưng hai khẩu súng ngắn, ném cho Hà Vân một khẩu: "Học lắp băng đạn trước.
Nhìn đây".
A Mẫn nói xong thì lập tức tháo khẩu súng còn lại trong tay cô ta ra, sau đó chỉ trong vòng một giây đã lắp lại toàn bộ, bao gồm cả băng đạn.
A Mẫn lắp nhanh như vậy tất nhiên một kẻ mới tập tành cầm súng như Hà Vân sẽ không bao giờ theo kịp.
Có điều, cô không nổi giận mà vẫn kiên nhẫn nói: "Cô lắp nhanh quá, tôi nhìn chưa xong".
"Vô dụng".
A Mẫn hừ lạnh một tiếng, tháo ra lắp lại lần nữa.
Lần này, Hà Vân cố gắng chú ý từng động tác của cô ta, cuối cùng cũng lắp được băng đạn, tuy hơi chậm nhưng không đến nỗi vô dụng: “Tôi lắp xong rồi.
Cô xem thế này đã được chưa?”
A Mẫn liếc khẩu súng hoàn chỉnh trong tay Hà Vân, ban đầu nghĩ có dạy nửa buổi thì cô cũng không lắp nổi, không ngờ người phụ nữ chân tay gầy như que củi này chỉ cần chỉ dạy đúng hai lần đã lắp được băng đạn, khiến cô ta không khỏi ngạc nhiên.
Có điều, cho dù thế nào thì A Mẫn vẫn không ưa Hà Vân, nếu không vì Tô Vũ Phong yêu cầu cô ta đích thân huấn luyện, chắc chắn A Mẫn sẽ không bao giờ muốn giao tiếp với người phụ nữ này.
Cô ta không thèm trả lời mà chỉ nâng súng lên, ngắm về phía một cây gỗ ở bên kia bờ suối, lạnh nhạt nói:
"Cầm súng bằng tay phải, nhắm chuẩn mục tiêu, mở chốt an toàn, bóp cò".
Sau đó là ba tiếng đoàng đoàng từ ba viên đạn trên nòng súng A Mẫn bay đến ghim vào thân cây kia, đạn ghim thành một đường thẳng hàng, thẳng đến nỗi nhìn bằng mắt thường cũng chẳng thấy lệch centimet nào.
Hà Vân tất nhiên không làm được điều này, lần đầu tiên cô chỉ bắn loạn xạ vài phát, chẳng trúng được phát nào.
A Mẫn ở bên cạnh không thèm mắng cô vô dụng nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bắt Hà Vân bắn đến khi nào đạn ghim vào được thân cây thẳng hàng như cô ta mới thôi.
"Cô ghét tôi lắm à?".
Hà Vân vừa nhắm bắn vừa hỏi.
"Nhìn còn không rõ sao?".
"Nhìn rõ, chỉ là tôi không hiểu tại sao cô lại ghét tôi.
Tôi nhớ là mình chưa từng làm gì cô".
"Ghét là ghét, cần gì lý do".
"Đừng lo".
Hà Vân mỉm cười: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở Sentinel, tôi sẽ rời khỏi đây.
Anh Phong đã đồng ý để tôi đi rồi".
Bị Hà Vân đọc được suy nghĩ trong lòng, A Mẫn lập tức nhíu mày.
Cô ta không biết quan hệ giữa Tô Vũ Phong và Hà Vân là gì, nhưng từ trước đến nay A Mẫn chưa từng thấy đại ca mình thu nhận một người phụ nữ yếu đuối, cũng chưa từng thấy Tô Vũ Phong chung đụng với đàn bà.
Hà Vân là người đầu tiên, cho nên cũng là người mà cô ta ghét nhất.
Sau chuyện đêm qua, cô ta cứ nghĩ Tô Vũ Phong sẽ giữ lại Hà Vân, thế nhưng không ngờ lần này anh lại cho Hà Vân tham gia vào chuyến đi đến Sentinel, hơn nữa còn hứa thả Hà Vân khỏi Đông Xưởng.
Nếu thực sự như vậy, cái gai trong lòng A Mẫn có lẽ dễ chịu hơn nhiều rồi.
Cô ta im lặng một hồi mới lên tiếng: "Tốt nhất là nên đi sớm"
"Yên tâm, nếu chuyến đi Sentinel này thuận lợi thì tôi sẽ đi sớm thôi.
Nhưng tôi có một điều thắc mắc, lần này mọi người đến tận Ấn Độ làm gì thế?"
"Đến sẽ biết".
***
Hai ngày sau, Tô Vũ Phong cùng đàn em lên đường xuất phát đến đảo Bắc Sentinel.
Hình như chuyến đi này rất quan trọng nên trước khi lên đường, chú Ba còn đến tận nơi tiễn bọn họ.
Hà Vân mấy ngày này vẫn phải ngủ chung với Tô Vũ Phong, lúc rời khỏi Đông Xưởng cũng phải ngồi chung xe với anh.
Chú Ba đứng ở con đường chính dẫn qua cửa ra vào Đông Xưởng, vừa liếc thấy cô liền cười lớn, nói với Tô Vũ Phong: “Cái thằng bé này, đúng là lần đầu tiên bén hơi đàn bà.
Sao? Lần này đi xa một chuyến cũng không nỡ để người đẹp ở nhà một mình à?”
Tô Vũ Phong lịch sự mỉm cười: “Chú Ba, tuổi trẻ mà.
Để chú phải cười rồi”.
“Haha, cười gì chứ.
Thanh niên nhiều sức khỏe phải thế chứ”.
Chú Ba vỗ vỗ vai anh: “Nhưng chuyến đi này rất nguy hiểm, lại không thể mang theo nhiều người.
Phong, làm gì thì làm, vẫn phải đặt nhiệm vụ lên trên hết”.
“Cháu biết rồi, chú Ba.
Cháu sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ trở về”.
“Được rồi, không còn sớm nữa.
Chuẩn bị lên đường đi”.
"Vâng, chú Ba"
Sau khi rời khỏi Đông Xưởng, đoàn người của Tô Vũ Phong chia nhau lên 4 chiếc xe Jeep, đi hết 10 cây số đường rừng thì đến một bến cảng.
Tô Vũ Phong vừa bước xuống đã có rất nhiều người ở bến cảng chạy ra đón, bọn họ theo phản xạ liếc nhìn Hà Vân một cái, nhưng chỉ nhìn xong lại lập tức quay đi, kính cẩn chào Tô Vũ Phong:
“Đại ca"
“Chuẩn bị xong chưa?”.
“Bọn em đã đổ đầy nguyên liệu vào tàu, bây giờ Én Bạc 12 đang đỗ ngay bên ngoài cảng.
Đại ca, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.
Chỉ chờ anh xuất phát”.
Tô Vũ Phong gật đầu, khẽ nói: "Đi thôi"
Ban đầu, Hà Vân nghĩ nơi này chỉ là một bến cảng bình thường, nhưng khi xuống đến nơi mới biết ở đây không phải nơi neo đậu các loại tàu bình thường như bao bên cảng khác, mà là nơi chứa rất nhiều tàu chiến, tàu sân bay, thậm chí còn có cả tàu ngầm không hoạt động đang nổi một nửa thân lên mặt nước.
Những vũ khí quân sự khủng bố mà cô tưởng chỉ có ở trên phim ảnh mới thấy.
Hà Vân từng nghe Phương Vy nói Đông Xưởng có tiềm lực quân sự rất lớn, nhưng không thể ngờ lại lớn đến mức này, thành ra có hơi kích động, cứ tròn mắt ngây người đứng nhìn.
Minh Trạch thấy ánh mắt cô dán chặt vào tháp pháo trên tàu chiến thì mỉm cười nói: “Sao thế? Lần đầu tiên bác sĩ được thấy tàu sân bay à?”
“Anh Trạch, đừng nói với tôi lát nữa chúng ta đến Sentinel bằng cái tàu có mấy cái nòng pháo kia đấy nhé?”
“Đó không phải là nòng pháo, nó là tháp pháo.Tháp pháo có thể bắn ra đạn pháo và cả tên lửa tomahoc, mạnh hơn nòng pháo thông thường gấp 10 lần".
Minh Trạch nói một cách thản nhiên: "Trông tàu có vẻ to tướng nặng nề thế thôi chứ lúc di chuyển có thể đạt vận tốc cực đại lên đến 45 hải lý/giờ đấy.
Cái bác sĩ đang nhìn là một trong những tàu chiến có vận tốc lớn nhất trên thế giới hiện nay”.
Long đứng bên cạnh gật gù: “Cái này do đại ca năm ngoái cướp về từ tay của phiến quân Taliban”.
“Ồ”.
Hà Vân kinh ngạc kêu lên: “Là phiến quân Taliban hồi giáo mà tivi vẫn hay nói ra rả suốt ngày đấy hả?”.
“Đúng rồi, cái bọn mà thích đánh bom tự sát ấy.
Bác sĩ không biết đâu, lần đó đại ca đánh nhau với phiến quân, bọn đó thừa bom nên ném bom như mưa sang tàu bên này, làm tàu của bọn anh nổ tan tành".
Nhắc đến cuộc chiến với phiến quân Taliban, gương mặt Long hiện rõ vẻ hào hứng: "Nhưng mà bọn chúng không biết đại ca đã chơi chiêu ve sầu thoát xác từ lâu rồi, anh Phong ra lệnh cho bọn anh bỏ tàu bơi sang tàu chiến của phiến quân, lúc bọn chúng ném bom thì bọn anh âm thầm tấn công về phía sau, cuối cùng bọn chúng ch.ế.t hết không sót lại mống nào"
"Thế là tàu chiến thuộc về bọn anh phải không?"
"Không, chính xác là thuộc về đại ca.
Bởi vì nếu không có đại ca, bọn anh đã vào bụng cá mập rồi"
Nghe đến đây, Hà Vân không nhịn được bật cười.
Cô không biết cuộc đời của Tô Vũ Phong ra sao, nhưng chỉ cần nhìn cơ thể đầy sẹo của anh cũng đủ biết, để tồn tại được đến ngày hôm nay anh đã phải đổ bao nhiêu mồ hôi, rơi bao nhiêu máu thịt.
Một người sinh trưởng trong xã hội đen như anh, chắc chắn chuyện ch.ế.t còn dễ hơn chuyện sống, có những thứ mà một kẻ như Hà Vân không thể hiểu được, nhưng không phải không hiểu được mới kích thích đó sao?
“Mau đi thôi”.
Minh Trạch thấy Hà Vân vì ngẩn ra nhìn mà đi tụt lại phía sau, sợ cô bỏ lỡ giờ lên thuyền nên lên tiếng gọi.
Hà Vân ngẩng lên mới thấy Tô Vũ Phong cùng A Mẫn đã lên tàu trước, thậm chí Long cũng đã đặt chân đến boong tàu, chỉ có Minh Trạch đợi cô, đành cuống cuồng chạy theo sau.
Khi mọi người đã lên tàu đầy đủ, Tô Vũ Phong liền hạ lệnh nhổ neo ra khơi, con tàu chiến có bốn nòng tháp pháo lập tức nổ máy, động cơ cớ lớn gầm rú vang vọng khắp bên cảng rồi kéo con tàu lao nhanh trên mặt nước.
Hà Vân chưa từng được đi tàu bao giờ nên say sóng, vịn vào lan can nôn thốc nôn tháo, nôn đến mức trong dạ dày chẳng còn thứ gì mới chịu thôi.
Buổi tối, cô cũng không có sức ăn cơm nên kiếm một căn phòng đựng đồ trong thân tàu rồi nằm co ro trong đó, đang thiu thiu ngủ thì bỗng nhiên lại nghe ngoài cửa sổ có tiếng nói chuyện:
"Đi được bao nhiêu hải lý rồi?"
"Khoảng 120 hải lý".
Một giọng khác khẽ đáp lời: "Giờ này mọi người đang ăn uống ngoài boong tàu, không có ai ở đây đâu"
"Đồ mày cần đây"
"Chừng này có đủ không?"
"Đây là thuốc mê dạng nước, chỉ cần bỏ hai giọt thôi cũng đủ say cả con voi"
"Mẹ kiếp, phải đợi bọn chúng ngà ngà đã.
Anh Phong tinh lắm, chỉ cần có thứ gì lạ là phát hiện ra ngay".
Tên kia thở dài một tiếng: "Lần trước có kẻ cũng cho thuốc mê vào thức ăn, cuối cùng bị anh Phong phát hiện, đến bây giờ vẫn không tìm thấy xác.
Tao với mày không làm cẩn thận dễ bị ném xuống biển làm mồi cho cá lắm"
"Đóng giả làm đầu bếp thì không ai phát hiện ra đâu, với cả anh Kỳ đã mua chuộc mấy tên giám sát bến cảng rồi, bọn chúng không nói thì làm sao anh Phong biết?"
“Haha.
Chắc là anh Phong không thể ngờ được đám đàn em ở cảng lại phản bội mình đâu.
Xưa nay bọn chúng đều là người trung thành”
“Hừ.
Trung thành nhưng vợ con lại đang trong tay chú Ba.
Mày nói dám cãi anh Kỳ thế nào?
Tên kia gật gù:
"Lần này đến Sentinel lấy viên kim cương to như thế mà chỉ phải đối phó với đám thổ dân, chú Ba đúng là càng ngày càng ưu ái anh Phong thì phải".
"Bọn thổ dân đó thì chỉ cần lấy súng máy hạng nặng lia một đường là không còn một mống, chú Ba giao nhiệm vụ dễ dàng như thế, chẳng trách anh Kỳ khó chịu, muốn tiêu diệt anh Phong sau khi lấy được viên kim cương kia".
"Xưa nay đã ai có ai đến được đảo bắc Sentinel? Kim cương chưa bị khai thác nên chắc còn nhiều đấy".
Giọng điệu của chúng càng lúc càng lộ rõ vẻ thâm hiểm: "Với tính cách của anh Phong thì sẽ không có chuyện ở lại khai thác thêm kim cương đâu, lấy xong viên kim cương to kia sẽ rời đi ngay.
Đến lúc đó, chúng ta có gi.ế.t được toàn bộ người trên tàu thì cũng chỉ lấy được một viên.
Mà viên kim cương đó lại phải mang về nộp cho anh Kỳ"
"Thế nên xử lý người của Uy Việt trước khi đến đảo bắc Seltinel là tốt nhất.
Khi đó, chúng ta g.iế.t xong lũ thổ dân kia rồi, muốn bao nhiêu kim cương mà chẳng được? Cứ nộp cho anh Kỳ viên to nhất là xong"
"Nhưng xử lý được anh Phong không phải là chuyện đơn giản đâu".
"Đám người của Uy Việt nếu tỉnh táo thì không thể động vào được, nhưng khi say thì dễ hơn nhiều.
Cứ yên tâm đi"
"Được rồi, mau mang rượu ra đi, nhớ phải bình tĩnh, tránh để anh Phong phát hiện".
"Biết rồi".
Tiếng nói chuyện bên ngoài dứt hẳn, Hà Vân cũng không tài nào ngủ tiếp được, cô định chạy ra ngoài nói việc vừa nghe thấy với Tô Vũ Phong, nhưng hình như hai kẻ bên ngoài tưởng không có ai trong gian phòng chứa đồ này nên đã khóa trái cửa, cô chạy lại lôi lôi kéo kéo một lúc cũng không xi nhê gì.
Hà Vân không dám kêu lên, sợ bị bọn chúng phát hiện rồi gi.ế.t người diệt khẩu, cô cũng không có điện thoại, hơn nữa Tô Vũ Phong cùng đàn em lại đang uống rượu ở boong tàu nên sẽ không để ý đến cô.
Hà Vân loay hoay trong gian phòng đó rất lâu mà không biết phải làm sao, cuối cùng đành cúi xuống mò mẫm dưới đất xem có thứ gì có thể cạy cửa được không, may sao tìm gần ba mươi phút cũng thấy một con dao găm nhỏ.
Trong khi đó, đám đàn em của Uy Việt đã lâu không được đi biển nên tâm trạng ai cũng rất hào hứng, uống rượu ăn thịt ở boong tàu, Minh Trạch còn nổi hứng cầm đàn ghita hát rống lên một bản nhạc gì đó.
Tô Vũ Phong mỉm cười nhìn mọi người, lúc uống xong ly rượu trên tay mới đưa mắt quét một vòng quanh sàn tàu, A Mẫn ở bên cạnh anh, thấy đại ca dường như muốn tìm kiếm gì đó mới nói:
"Đại ca, cô gái đó bị say sóng, nói không muốn ăn cơm nên đã tìm chỗ ngủ rồi"
"Bảo đầu bếp làm món gì đó dễ nuốt một chút".
"Vâng".
A Mẫn biết Tô Vũ Phong luôn đối xử tốt với người khác, không phân biệt đàn em hay đại ca, cũng không tỏ thái độ huyênh hoang như Lâm Cảnh Kỳ, nhưng đối xử với một người phụ nữ không thuộc Đông Xưởng như Hà Vân mà cũng tốt như vậy, khiến cô ta thấy khó hiểu.
Có điều, A Mẫn không dám lên tiếng thắc mắc, chỉ cầm một chai rượu dưới bàn lên rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Vũ Phong: "Đại ca, lần này đến Seltinel không đơn giản chỉ là lấy viên kim cương kia phải không?"
"Ừ".
Anh khẽ gật đầu, đối với A Mẫn, không nhất thiết phải giấu giếm: "Ở đảo bắc Seltinel có bản đồ chỉ dẫn tìm đến Aslantic"
Aslantic, một thành phố huyền thoại chìm dưới đáy biển, A Mẫn cứ nghĩ nơi đó chỉ là một sản phẩm trong trí tưởng tượng của con người, không ngờ Tô Vũ Phong lại nói muốn tìm đến nó.
"Đại ca, chú Ba muốn đến Aslantic?"
"Nơi đó không như tưởng tượng của cô đâu".
Tô Vũ Phong khẽ cười: "Đợi đến lúc tìm thấy được bản đồ mới có thể định hình được"
"Vâng".
A Mẫn định nói thêm, có điều không hiểu vì rượu say hay vì gió biển mà đầu óc cô đột nhiên cảm thấy chếnh choáng: "Đại ca… không hiểu sao em thấy buồn ngủ"
Tô Vũ Phong lập tức nhíu mày.
A Mẫn ở bên không thể kiểm soát được cơ thể mình, gục xuống vai anh, trước khi nhắm mắt, cô vẫn lẩm bẩm nói: "Đại ca… không ổn…"
A Mẫn vừa dứt lời thì cả đám đàn em đang say sưa uống rượu cũng lập tức gục xuống, ngay cả Minh Trạch đang gân cổ lên hát cũng im bặt, ôm đàn tựa vào lan can phía sau ngất đi.
Lúc Tô Vũ Phong nhắm mắt khoảng hai phút thì có mấy người mặc đồng phục đầu bếp từ phía sau gian tàu nhẹ nhàng đi ra ngoài, trên tay bọn chúng cầm mấy khẩu súng có gắn nòng giảm thanh.
Khi nhìn quanh một vòng, thấy tất cả đã trúng thuốc mê không biết trời trăng gì nữa, một gã mới nói:
"Anh Tú, em không nghĩ đám Uy Việt này dễ hạ như thế đấy"
"Cũng do Tô Vũ Phong quá tin tưởng đám đàn em ở cảng.
Haha".
Hắn không kiêng dè cười lỗ mãng, nâng súng chĩa thẳng về phía Tô Vũ Phong: "Tin tưởng người khác, giờ trả giá bằng mạng thế này cũng không oan.
Anh Phong, hôm nay để tôi tiễn anh một quãng"..
Cô len lén mở mắt ra thì thấy Tô Vũ Phong vẫn giữ nguyên tư thế cũ, môi của hai người cách nhau chỉ 1 centimet, có thể cảm nhận được từng hơi thở của nhau, thậm chí còn nghe được cả những tiếng tim đập của đối phương, nhưng thật kỳ lạ, anh lại không hề hôn xuống.
Cô không hiểu Tô Vũ Phong làm vậy có ý gì, nhưng cùng lúc này bên ngoài lại loáng thoáng nghe tiếng A Mẫn nói: "Chú Ba, đại ca của cháu đã đi nghỉ rồi, chú đợi một chút, cháu đi báo với anh ấy có chú Ba đến".
"Không cần".
Chú Ba lúc này mới dời ánh mắt khỏi căn phòng tối om ở cuối dãy hành lang, cảm thấy không cần thiết phải ở nơi này nữa nên nói: "Hiếm lắm Phong mới chịu đụng vào một người đàn bà, tối nay cứ để nó chơi cho đã.
Mấy đứa tối nay canh gác cẩn thận, đừng để người khác làm phiền nó".
"Vâng, chú Ba".
Sau khi chú Ba đi khỏi, Tô Vũ Phong mới lặng lẽ trèo xuống khỏi người Hà Vân.
Mà lúc này, cô cũng luống cuống kéo lại vạt áo đã bị anh xé tung, theo bản năng nhích người về phía sau để cách xa anh một quãng.
Đêm khuya, trong căn phòng nhỏ phảng phất mùi chăn gối được phơi thơm phức dưới nắng, lẫn vào đó còn có hương thơm táo chín của một người đàn ông, khắp nơi đều được bao phủ bởi hơi thở một người khiến Hà Vân có cảm giác rất kỳ lạ.
Cô không phải là kiểu phụ nữ bảo thủ, nhưng lại chưa từng nằm cạnh đàn ông thế này nên cảm thấy rất ngượng ngùng.
Trong khi đó, Tô Vũ Phong không nói chuyện, nhưng dường như cũng không có ý định rời đi.
Hà Vân chờ đợi một lúc lâu cũng không thấy anh có động tĩnh gì, cuối cùng đành lên tiếng:
"Người gọi là chú Ba đó… có quay lại kiểm tra không?"
"Không".
Anh thờ ơ đáp: "Cả ngày hôm nay kiểm tra ba lần là đủ rồi.
Tạm thời ông ấy sẽ không quay lại".
"À…".
Cô ngần ngừ một lúc, thấy Tô Vũ Phong không tỏ thái độ gì lại nói thêm: "Anh Phong, tôi hỏi anh một câu được không?"
"Chuyện gì?
"Tại sao anh lại bảo vệ tôi?".
Hà Vân không phải kẻ ngốc, cô biết rõ những hành động của Tô Vũ Phong đều không phải có tình ý với cô, mà chỉ là diễn cho đại ca Đông Xưởng nhìn thấy: "Tôi biết công việc bác sĩ của tôi không có giá trị đến mức khiến anh phải tốn nhiều công sức như thế".
“Tôi không làm những thứ vô bổ, giữ lại cô nghĩa là tạm thời cô vẫn còn có thể dùng được”
"Cảm ơn".
Hà Vân mỉm cười, lúc này mới cảm thấy khoảng cách của mình và Tô Vũ Phong thực sự vẫn còn quá xa.
Cô không thể nhìn thấu được tâm tư anh, càng không biết sau này tương lai của mình sẽ thế nào.
Có điều, sau này là chuyện của ngày mai tỉnh dậy, còn bây giờ hai người nằm chung thế này, cô thực sự thấy không quen.
"Tôi nghĩ việc anh dùng chắc không liên quan đến chuyện sinh lý đâu nhỉ?”
"Sao? Sợ rồi à?".
"Không, chỉ là tôi thấy giường ngủ này hơi nhỏ, hai người nằm sợ anh không thoải mái".
"Thế à?".
Tô Vũ Phong nhếch môi cười nhạt một tiếng: "Lúc ở bìa rừng, chính cô nói muốn làm người của tôi.
Giờ mới chỉ nằm cạnh một chút đã sợ tôi không thoải mái? Bác sĩ, tôi nghĩ cô đang không thoải mái thì đúng hơn".
Hà Vân biết không thể qua mắt được người này, anh không cần nhìn cũng có thể đọc thấu được tâm tư người khác.
Cô biết vòng vo cũng vô dụng, đành bật cười: "Anh Phong, tôi phải làm gì thì anh mới đồng ý thả tôi đi?”
"Đi Đảo Bắc Sentinel cùng tôi một chuyến".
"Đảo Bắc Sentinel?".
Cô kinh ngạc hỏi lại: "Là hòn đảo của bộ tộc g.iế.t người lạ nổi tiếng ở Ấn Độ phải không?"
Tô Vũ Phong khẽ gật đầu: "Chuyến đi đến Sentinel lần này dự kiến kéo dài 7 ngày, nhiệm vụ của cô là chăm sóc vết thương cho đàn em bị thương của tôi và những thổ dân trên đảo".
Hà Vân trước đây cũng đã từng đọc vài bài báo về hòn đảo này, nghe nói Đảo Bắc Sentinel là một hòn đảo thuộc Vịnh Bengal của Ấn Độ, đây là nơi sinh sống của bộ tộc người Sentinel, một nhánh của tộc người Andaman, một trong những bộ tộc bí ẩn và hung hãn nhất thế giới.
Những thổ dân ở đây luôn từ chối một cách thô bạo đối với mọi sự tiếp xúc bên ngoài, thậm chí còn g.iế.t rất nhiều người lạ đặt chân lên đảo.
Hà Vân tự biết lượng sức mình nên nói: "Tôi nghe nói người ở trên đảo Sentinel không tiếp xúc với người lạ, tôi nghe nói bọn họ còn g.iế.t người đến xâm phạm lãnh thổ nữa, các anh đến đó chắc chắn sẽ không được tiếp đón, họ cũng sẽ không chấp nhận tôi chữa trị"
"Bọn họ sẽ phải chấp nhận.
Nếu không muốn toàn tộc bị diệt vong".
Nghĩa là nếu đã đến, nhất định sẽ có giao chiến!
Hà Vân không hiểu được tại sao Tô Vũ Phong phải đến đó, nhưng cô biết mình không có tư cách tìm hiểu vào những thứ mà anh làm, cuối cùng không thắc mắc nữa, chỉ nói:
"Tôi biết rồi.
Anh Phong, hy vọng chuyến đi thuận lợi, sau khi xong xuôi anh sẽ thả tôi đi".
"Được rồi.
Ngủ đi"
Thấy anh không muốn tiếp tục nói chuyện, Hà Vân cũng không lắm lời nữa, đành im lặng nhắm mắt, nhưng cô vì sợ mình ngủ quên rồi động vào Tô Vũ Phong, hoặc là vì bên cạnh có thêm một người đàn ông, cho nên Hà Vân thao thức mãi vẫn không tài nào chợp mắt được.
Cô nghĩ về rất nhiều chuyện, về mấy ngày này ở Đông Xưởng, về những gì Tô Vũ Phong đã làm, thậm chí còn nghĩ về cả chuyến đi đảo Bắc Sentinel sắp tới.
Hà Vân biết, những nơi Tô Vũ Phong đến đều là những nơi đầu sóng ngọn gió, đầy rẫy gian khổ và hiểm nguy.
Nhưng chẳng phải xông pha vào nơi như vậy mới có thể rèn luyện được bản thân đó sao? Lần này cô đến Bentu cũng chỉ vì mục đích như thế mà thôi, biết đâu theo Tô Vũ Phong đi một chuyến, lại có thể học được chút bản lĩnh để trả thù cho cha mẹ mình?
Nghĩ đến cha mẹ, bất giác trái tim Hà Vân lại thêm một lần đau nhói, cô chẳng biết phải làm sao nên đành lặng lẽ xoay lưng vào tường, khó chịu rất lâu mới nặng nề thiếp đi.
Sau khi Hà Vân đã ngủ say rồi, người đàn ông bên cạnh mới lặng lẽ mở mắt nhìn lên trần nhà.
Tô Vũ Phong trầm mặc hồi lâu, lát sau mới chậm rãi nhấc tay kéo cao chiếc chăn đắp chung của hai người lên cao một chút, che đi bờ vai gầy đang run lên vì lạnh của Hà Vân.
Anh biết, cô không thuộc về nơi này, cũng không nên biết quá nhiều về thế giới xã hội đen đầy cạm bẫy và hiểm nguy như Đông Xưởng.
Tuy nhiên, hiện tại chú Ba vẫn chưa hoàn toàn muốn tha cho cô, thế nên anh chỉ có thể chờ sau chuyến đi đảo bắc Sentinel trở về, lúc đó mọi chuyện ổn hơn, anh sẽ để cô đi.
Ngày hôm sau, Hà Vân thức dậy thì Tô Vũ Phong đã rời khỏi giường rồi, vệ sinh cá nhân xong, cô định ra ngoài kiếm việc gì đó để làm, không ngờ vừa mở cửa ra đã trông thấy A Mẫn.
Cô ta ngồi gác một chân lên lan can, tay đang cầm điện thoại xem thứ gì đó, khi thấy Hà Vân bước ra, A Mẫn lạnh nhạt liếc một cái:
"Nhãn nhã thảnh thơi quá nhỉ?"
"Cô tìm tôi à?".
Hà Vân biết cô ta không thừa thời gian đến đây công kích mình nên không vòng vo nhiều đã hỏi thẳng.
A Mẫn càng tỏ vẻ bực dọc, cô ta nhảy xuống khỏi lan can rồi hất hàm bảo Hà Vân: "Anh Phong nói muốn đi cùng thì nên tự học cách bảo vệ bản thân, tốt nhất đừng làm gánh nặng cho người khác".
"Cho nên cô đến để dạy tôi tự vệ?"
"Ờ".
A Mẫn thờ ơ đáp, sau đó cũng chẳng buồn nói thêm mà xoay người đi thẳng, Hà Vân biết Tô Vũ Phong muốn cô ta dạy cô một chút võ vẽ, đủ bảo vệ bản thân trước khi đến Sentinel, cho nên cũng không phàn nàn mà lặng lẽ đi theo sau A Mẫn.
Cô ta dẫn cô đến bờ suối, móc ra từ trong thắt lưng hai khẩu súng ngắn, ném cho Hà Vân một khẩu: "Học lắp băng đạn trước.
Nhìn đây".
A Mẫn nói xong thì lập tức tháo khẩu súng còn lại trong tay cô ta ra, sau đó chỉ trong vòng một giây đã lắp lại toàn bộ, bao gồm cả băng đạn.
A Mẫn lắp nhanh như vậy tất nhiên một kẻ mới tập tành cầm súng như Hà Vân sẽ không bao giờ theo kịp.
Có điều, cô không nổi giận mà vẫn kiên nhẫn nói: "Cô lắp nhanh quá, tôi nhìn chưa xong".
"Vô dụng".
A Mẫn hừ lạnh một tiếng, tháo ra lắp lại lần nữa.
Lần này, Hà Vân cố gắng chú ý từng động tác của cô ta, cuối cùng cũng lắp được băng đạn, tuy hơi chậm nhưng không đến nỗi vô dụng: “Tôi lắp xong rồi.
Cô xem thế này đã được chưa?”
A Mẫn liếc khẩu súng hoàn chỉnh trong tay Hà Vân, ban đầu nghĩ có dạy nửa buổi thì cô cũng không lắp nổi, không ngờ người phụ nữ chân tay gầy như que củi này chỉ cần chỉ dạy đúng hai lần đã lắp được băng đạn, khiến cô ta không khỏi ngạc nhiên.
Có điều, cho dù thế nào thì A Mẫn vẫn không ưa Hà Vân, nếu không vì Tô Vũ Phong yêu cầu cô ta đích thân huấn luyện, chắc chắn A Mẫn sẽ không bao giờ muốn giao tiếp với người phụ nữ này.
Cô ta không thèm trả lời mà chỉ nâng súng lên, ngắm về phía một cây gỗ ở bên kia bờ suối, lạnh nhạt nói:
"Cầm súng bằng tay phải, nhắm chuẩn mục tiêu, mở chốt an toàn, bóp cò".
Sau đó là ba tiếng đoàng đoàng từ ba viên đạn trên nòng súng A Mẫn bay đến ghim vào thân cây kia, đạn ghim thành một đường thẳng hàng, thẳng đến nỗi nhìn bằng mắt thường cũng chẳng thấy lệch centimet nào.
Hà Vân tất nhiên không làm được điều này, lần đầu tiên cô chỉ bắn loạn xạ vài phát, chẳng trúng được phát nào.
A Mẫn ở bên cạnh không thèm mắng cô vô dụng nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bắt Hà Vân bắn đến khi nào đạn ghim vào được thân cây thẳng hàng như cô ta mới thôi.
"Cô ghét tôi lắm à?".
Hà Vân vừa nhắm bắn vừa hỏi.
"Nhìn còn không rõ sao?".
"Nhìn rõ, chỉ là tôi không hiểu tại sao cô lại ghét tôi.
Tôi nhớ là mình chưa từng làm gì cô".
"Ghét là ghét, cần gì lý do".
"Đừng lo".
Hà Vân mỉm cười: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở Sentinel, tôi sẽ rời khỏi đây.
Anh Phong đã đồng ý để tôi đi rồi".
Bị Hà Vân đọc được suy nghĩ trong lòng, A Mẫn lập tức nhíu mày.
Cô ta không biết quan hệ giữa Tô Vũ Phong và Hà Vân là gì, nhưng từ trước đến nay A Mẫn chưa từng thấy đại ca mình thu nhận một người phụ nữ yếu đuối, cũng chưa từng thấy Tô Vũ Phong chung đụng với đàn bà.
Hà Vân là người đầu tiên, cho nên cũng là người mà cô ta ghét nhất.
Sau chuyện đêm qua, cô ta cứ nghĩ Tô Vũ Phong sẽ giữ lại Hà Vân, thế nhưng không ngờ lần này anh lại cho Hà Vân tham gia vào chuyến đi đến Sentinel, hơn nữa còn hứa thả Hà Vân khỏi Đông Xưởng.
Nếu thực sự như vậy, cái gai trong lòng A Mẫn có lẽ dễ chịu hơn nhiều rồi.
Cô ta im lặng một hồi mới lên tiếng: "Tốt nhất là nên đi sớm"
"Yên tâm, nếu chuyến đi Sentinel này thuận lợi thì tôi sẽ đi sớm thôi.
Nhưng tôi có một điều thắc mắc, lần này mọi người đến tận Ấn Độ làm gì thế?"
"Đến sẽ biết".
***
Hai ngày sau, Tô Vũ Phong cùng đàn em lên đường xuất phát đến đảo Bắc Sentinel.
Hình như chuyến đi này rất quan trọng nên trước khi lên đường, chú Ba còn đến tận nơi tiễn bọn họ.
Hà Vân mấy ngày này vẫn phải ngủ chung với Tô Vũ Phong, lúc rời khỏi Đông Xưởng cũng phải ngồi chung xe với anh.
Chú Ba đứng ở con đường chính dẫn qua cửa ra vào Đông Xưởng, vừa liếc thấy cô liền cười lớn, nói với Tô Vũ Phong: “Cái thằng bé này, đúng là lần đầu tiên bén hơi đàn bà.
Sao? Lần này đi xa một chuyến cũng không nỡ để người đẹp ở nhà một mình à?”
Tô Vũ Phong lịch sự mỉm cười: “Chú Ba, tuổi trẻ mà.
Để chú phải cười rồi”.
“Haha, cười gì chứ.
Thanh niên nhiều sức khỏe phải thế chứ”.
Chú Ba vỗ vỗ vai anh: “Nhưng chuyến đi này rất nguy hiểm, lại không thể mang theo nhiều người.
Phong, làm gì thì làm, vẫn phải đặt nhiệm vụ lên trên hết”.
“Cháu biết rồi, chú Ba.
Cháu sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ trở về”.
“Được rồi, không còn sớm nữa.
Chuẩn bị lên đường đi”.
"Vâng, chú Ba"
Sau khi rời khỏi Đông Xưởng, đoàn người của Tô Vũ Phong chia nhau lên 4 chiếc xe Jeep, đi hết 10 cây số đường rừng thì đến một bến cảng.
Tô Vũ Phong vừa bước xuống đã có rất nhiều người ở bến cảng chạy ra đón, bọn họ theo phản xạ liếc nhìn Hà Vân một cái, nhưng chỉ nhìn xong lại lập tức quay đi, kính cẩn chào Tô Vũ Phong:
“Đại ca"
“Chuẩn bị xong chưa?”.
“Bọn em đã đổ đầy nguyên liệu vào tàu, bây giờ Én Bạc 12 đang đỗ ngay bên ngoài cảng.
Đại ca, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.
Chỉ chờ anh xuất phát”.
Tô Vũ Phong gật đầu, khẽ nói: "Đi thôi"
Ban đầu, Hà Vân nghĩ nơi này chỉ là một bến cảng bình thường, nhưng khi xuống đến nơi mới biết ở đây không phải nơi neo đậu các loại tàu bình thường như bao bên cảng khác, mà là nơi chứa rất nhiều tàu chiến, tàu sân bay, thậm chí còn có cả tàu ngầm không hoạt động đang nổi một nửa thân lên mặt nước.
Những vũ khí quân sự khủng bố mà cô tưởng chỉ có ở trên phim ảnh mới thấy.
Hà Vân từng nghe Phương Vy nói Đông Xưởng có tiềm lực quân sự rất lớn, nhưng không thể ngờ lại lớn đến mức này, thành ra có hơi kích động, cứ tròn mắt ngây người đứng nhìn.
Minh Trạch thấy ánh mắt cô dán chặt vào tháp pháo trên tàu chiến thì mỉm cười nói: “Sao thế? Lần đầu tiên bác sĩ được thấy tàu sân bay à?”
“Anh Trạch, đừng nói với tôi lát nữa chúng ta đến Sentinel bằng cái tàu có mấy cái nòng pháo kia đấy nhé?”
“Đó không phải là nòng pháo, nó là tháp pháo.Tháp pháo có thể bắn ra đạn pháo và cả tên lửa tomahoc, mạnh hơn nòng pháo thông thường gấp 10 lần".
Minh Trạch nói một cách thản nhiên: "Trông tàu có vẻ to tướng nặng nề thế thôi chứ lúc di chuyển có thể đạt vận tốc cực đại lên đến 45 hải lý/giờ đấy.
Cái bác sĩ đang nhìn là một trong những tàu chiến có vận tốc lớn nhất trên thế giới hiện nay”.
Long đứng bên cạnh gật gù: “Cái này do đại ca năm ngoái cướp về từ tay của phiến quân Taliban”.
“Ồ”.
Hà Vân kinh ngạc kêu lên: “Là phiến quân Taliban hồi giáo mà tivi vẫn hay nói ra rả suốt ngày đấy hả?”.
“Đúng rồi, cái bọn mà thích đánh bom tự sát ấy.
Bác sĩ không biết đâu, lần đó đại ca đánh nhau với phiến quân, bọn đó thừa bom nên ném bom như mưa sang tàu bên này, làm tàu của bọn anh nổ tan tành".
Nhắc đến cuộc chiến với phiến quân Taliban, gương mặt Long hiện rõ vẻ hào hứng: "Nhưng mà bọn chúng không biết đại ca đã chơi chiêu ve sầu thoát xác từ lâu rồi, anh Phong ra lệnh cho bọn anh bỏ tàu bơi sang tàu chiến của phiến quân, lúc bọn chúng ném bom thì bọn anh âm thầm tấn công về phía sau, cuối cùng bọn chúng ch.ế.t hết không sót lại mống nào"
"Thế là tàu chiến thuộc về bọn anh phải không?"
"Không, chính xác là thuộc về đại ca.
Bởi vì nếu không có đại ca, bọn anh đã vào bụng cá mập rồi"
Nghe đến đây, Hà Vân không nhịn được bật cười.
Cô không biết cuộc đời của Tô Vũ Phong ra sao, nhưng chỉ cần nhìn cơ thể đầy sẹo của anh cũng đủ biết, để tồn tại được đến ngày hôm nay anh đã phải đổ bao nhiêu mồ hôi, rơi bao nhiêu máu thịt.
Một người sinh trưởng trong xã hội đen như anh, chắc chắn chuyện ch.ế.t còn dễ hơn chuyện sống, có những thứ mà một kẻ như Hà Vân không thể hiểu được, nhưng không phải không hiểu được mới kích thích đó sao?
“Mau đi thôi”.
Minh Trạch thấy Hà Vân vì ngẩn ra nhìn mà đi tụt lại phía sau, sợ cô bỏ lỡ giờ lên thuyền nên lên tiếng gọi.
Hà Vân ngẩng lên mới thấy Tô Vũ Phong cùng A Mẫn đã lên tàu trước, thậm chí Long cũng đã đặt chân đến boong tàu, chỉ có Minh Trạch đợi cô, đành cuống cuồng chạy theo sau.
Khi mọi người đã lên tàu đầy đủ, Tô Vũ Phong liền hạ lệnh nhổ neo ra khơi, con tàu chiến có bốn nòng tháp pháo lập tức nổ máy, động cơ cớ lớn gầm rú vang vọng khắp bên cảng rồi kéo con tàu lao nhanh trên mặt nước.
Hà Vân chưa từng được đi tàu bao giờ nên say sóng, vịn vào lan can nôn thốc nôn tháo, nôn đến mức trong dạ dày chẳng còn thứ gì mới chịu thôi.
Buổi tối, cô cũng không có sức ăn cơm nên kiếm một căn phòng đựng đồ trong thân tàu rồi nằm co ro trong đó, đang thiu thiu ngủ thì bỗng nhiên lại nghe ngoài cửa sổ có tiếng nói chuyện:
"Đi được bao nhiêu hải lý rồi?"
"Khoảng 120 hải lý".
Một giọng khác khẽ đáp lời: "Giờ này mọi người đang ăn uống ngoài boong tàu, không có ai ở đây đâu"
"Đồ mày cần đây"
"Chừng này có đủ không?"
"Đây là thuốc mê dạng nước, chỉ cần bỏ hai giọt thôi cũng đủ say cả con voi"
"Mẹ kiếp, phải đợi bọn chúng ngà ngà đã.
Anh Phong tinh lắm, chỉ cần có thứ gì lạ là phát hiện ra ngay".
Tên kia thở dài một tiếng: "Lần trước có kẻ cũng cho thuốc mê vào thức ăn, cuối cùng bị anh Phong phát hiện, đến bây giờ vẫn không tìm thấy xác.
Tao với mày không làm cẩn thận dễ bị ném xuống biển làm mồi cho cá lắm"
"Đóng giả làm đầu bếp thì không ai phát hiện ra đâu, với cả anh Kỳ đã mua chuộc mấy tên giám sát bến cảng rồi, bọn chúng không nói thì làm sao anh Phong biết?"
“Haha.
Chắc là anh Phong không thể ngờ được đám đàn em ở cảng lại phản bội mình đâu.
Xưa nay bọn chúng đều là người trung thành”
“Hừ.
Trung thành nhưng vợ con lại đang trong tay chú Ba.
Mày nói dám cãi anh Kỳ thế nào?
Tên kia gật gù:
"Lần này đến Sentinel lấy viên kim cương to như thế mà chỉ phải đối phó với đám thổ dân, chú Ba đúng là càng ngày càng ưu ái anh Phong thì phải".
"Bọn thổ dân đó thì chỉ cần lấy súng máy hạng nặng lia một đường là không còn một mống, chú Ba giao nhiệm vụ dễ dàng như thế, chẳng trách anh Kỳ khó chịu, muốn tiêu diệt anh Phong sau khi lấy được viên kim cương kia".
"Xưa nay đã ai có ai đến được đảo bắc Sentinel? Kim cương chưa bị khai thác nên chắc còn nhiều đấy".
Giọng điệu của chúng càng lúc càng lộ rõ vẻ thâm hiểm: "Với tính cách của anh Phong thì sẽ không có chuyện ở lại khai thác thêm kim cương đâu, lấy xong viên kim cương to kia sẽ rời đi ngay.
Đến lúc đó, chúng ta có gi.ế.t được toàn bộ người trên tàu thì cũng chỉ lấy được một viên.
Mà viên kim cương đó lại phải mang về nộp cho anh Kỳ"
"Thế nên xử lý người của Uy Việt trước khi đến đảo bắc Seltinel là tốt nhất.
Khi đó, chúng ta g.iế.t xong lũ thổ dân kia rồi, muốn bao nhiêu kim cương mà chẳng được? Cứ nộp cho anh Kỳ viên to nhất là xong"
"Nhưng xử lý được anh Phong không phải là chuyện đơn giản đâu".
"Đám người của Uy Việt nếu tỉnh táo thì không thể động vào được, nhưng khi say thì dễ hơn nhiều.
Cứ yên tâm đi"
"Được rồi, mau mang rượu ra đi, nhớ phải bình tĩnh, tránh để anh Phong phát hiện".
"Biết rồi".
Tiếng nói chuyện bên ngoài dứt hẳn, Hà Vân cũng không tài nào ngủ tiếp được, cô định chạy ra ngoài nói việc vừa nghe thấy với Tô Vũ Phong, nhưng hình như hai kẻ bên ngoài tưởng không có ai trong gian phòng chứa đồ này nên đã khóa trái cửa, cô chạy lại lôi lôi kéo kéo một lúc cũng không xi nhê gì.
Hà Vân không dám kêu lên, sợ bị bọn chúng phát hiện rồi gi.ế.t người diệt khẩu, cô cũng không có điện thoại, hơn nữa Tô Vũ Phong cùng đàn em lại đang uống rượu ở boong tàu nên sẽ không để ý đến cô.
Hà Vân loay hoay trong gian phòng đó rất lâu mà không biết phải làm sao, cuối cùng đành cúi xuống mò mẫm dưới đất xem có thứ gì có thể cạy cửa được không, may sao tìm gần ba mươi phút cũng thấy một con dao găm nhỏ.
Trong khi đó, đám đàn em của Uy Việt đã lâu không được đi biển nên tâm trạng ai cũng rất hào hứng, uống rượu ăn thịt ở boong tàu, Minh Trạch còn nổi hứng cầm đàn ghita hát rống lên một bản nhạc gì đó.
Tô Vũ Phong mỉm cười nhìn mọi người, lúc uống xong ly rượu trên tay mới đưa mắt quét một vòng quanh sàn tàu, A Mẫn ở bên cạnh anh, thấy đại ca dường như muốn tìm kiếm gì đó mới nói:
"Đại ca, cô gái đó bị say sóng, nói không muốn ăn cơm nên đã tìm chỗ ngủ rồi"
"Bảo đầu bếp làm món gì đó dễ nuốt một chút".
"Vâng".
A Mẫn biết Tô Vũ Phong luôn đối xử tốt với người khác, không phân biệt đàn em hay đại ca, cũng không tỏ thái độ huyênh hoang như Lâm Cảnh Kỳ, nhưng đối xử với một người phụ nữ không thuộc Đông Xưởng như Hà Vân mà cũng tốt như vậy, khiến cô ta thấy khó hiểu.
Có điều, A Mẫn không dám lên tiếng thắc mắc, chỉ cầm một chai rượu dưới bàn lên rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Vũ Phong: "Đại ca, lần này đến Seltinel không đơn giản chỉ là lấy viên kim cương kia phải không?"
"Ừ".
Anh khẽ gật đầu, đối với A Mẫn, không nhất thiết phải giấu giếm: "Ở đảo bắc Seltinel có bản đồ chỉ dẫn tìm đến Aslantic"
Aslantic, một thành phố huyền thoại chìm dưới đáy biển, A Mẫn cứ nghĩ nơi đó chỉ là một sản phẩm trong trí tưởng tượng của con người, không ngờ Tô Vũ Phong lại nói muốn tìm đến nó.
"Đại ca, chú Ba muốn đến Aslantic?"
"Nơi đó không như tưởng tượng của cô đâu".
Tô Vũ Phong khẽ cười: "Đợi đến lúc tìm thấy được bản đồ mới có thể định hình được"
"Vâng".
A Mẫn định nói thêm, có điều không hiểu vì rượu say hay vì gió biển mà đầu óc cô đột nhiên cảm thấy chếnh choáng: "Đại ca… không hiểu sao em thấy buồn ngủ"
Tô Vũ Phong lập tức nhíu mày.
A Mẫn ở bên không thể kiểm soát được cơ thể mình, gục xuống vai anh, trước khi nhắm mắt, cô vẫn lẩm bẩm nói: "Đại ca… không ổn…"
A Mẫn vừa dứt lời thì cả đám đàn em đang say sưa uống rượu cũng lập tức gục xuống, ngay cả Minh Trạch đang gân cổ lên hát cũng im bặt, ôm đàn tựa vào lan can phía sau ngất đi.
Lúc Tô Vũ Phong nhắm mắt khoảng hai phút thì có mấy người mặc đồng phục đầu bếp từ phía sau gian tàu nhẹ nhàng đi ra ngoài, trên tay bọn chúng cầm mấy khẩu súng có gắn nòng giảm thanh.
Khi nhìn quanh một vòng, thấy tất cả đã trúng thuốc mê không biết trời trăng gì nữa, một gã mới nói:
"Anh Tú, em không nghĩ đám Uy Việt này dễ hạ như thế đấy"
"Cũng do Tô Vũ Phong quá tin tưởng đám đàn em ở cảng.
Haha".
Hắn không kiêng dè cười lỗ mãng, nâng súng chĩa thẳng về phía Tô Vũ Phong: "Tin tưởng người khác, giờ trả giá bằng mạng thế này cũng không oan.
Anh Phong, hôm nay để tôi tiễn anh một quãng"..