Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134
Diệp Thiêm cùng Vương Minh Trạch chạy chiếc Minibus tiếp tục hành trình của bọn họ, ở trên đường bọn họ gặp Phùng Chính đóng vai Lạt Ma, ngoài miệng Lạt Ma là một đoạn khẩu lệnh, nhưng mồm mép hắn không nhanh nhẹn, cũng nói không rõ, nháo ra không ít chê cười.
Nguyên bản cho rằng kế tiếp bọn họ có thể thuận lợi mà đến Lhasa, nhưng là nửa đường chiếc Minibus lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kiền chỗ sửa xe cũng không có, cũng may Vương Minh Trạch đã từng làm thợ sửa chữa ô tô một đoạn thời gian, chỉ cần hắn đem Minibus sửa tốt bọn họ liền có thể tiếp tục xuất phát.
Chỉ cần là một từ thực diệu kỳ, cũng giống như từ nếu, mà dù sao khi đã dùng loại từ này thì đều không có kết quả tốt.
Vương Minh Trạch bộn rộn sửa chữa phía dưới xe Minibus thật lâu, nhưng vãn không thể làm xe Minibus một lần nữa khởi động, Diệp Thiêm ngồi ở trên xe Minibus, đối với Vương Minh Trạch hát vang một khúc: "Ta không nên ở trong xe, ta hẳn là ở xe đế......"
Đại khái là bị thanh âm Diệp Thiêm đả động, Vương Minh Trạch mặt xám mày tro mà từ phía dưới xe chui ra, hướng Diệp Thiêm nói: "Cậu nhanh xuống dưới."
Hiện giờ Vương Minh Trạch cũng không nói tiếng Đài Loan chính tông, khi nói sẽ mang theo một chút hương vị Đông Bắc, nghe tới phi thường khôi hài.
Diệp Thiêm biết nghe lời mà từ trên xe đi xuống, ngồi lên một tảng đá lớn, nhìn Vương Minh Trạch dẩu mông ở phía dưới xe vặn vẹo thân thể, hắn vuốt cằm trên mặt lộ ra một mạt mỏm cười có chút kỳ quái, Vương Minh Trạch quay đầu lại nhìn đến tươi cười của Diệp Thiêm liền hoảng sợ, tiếp theo hai người sảo vài câu, Diệp Thiêm đi tới trực tiếp đem Vương Minh Trạch ôm công chúa ngồi lên tảng đá mà hắn vừa ngồi.
Vương Minh Trạch bởi vậy bắt đầu hoài nghi Diệp Thiêm là cái đồng tính luyến ái, điện ảnh có thủ pháp khoa trương, đem chi tiết hai người ở chung kế tiếp phóng đại vô hạn, hơn nữa đủ loại trùng hợp, tiếng cười trong rạp chiếu phim không ngừng.
Chủ của quặng mỏ đen phát hiện mình bị hai người bọn họ lừa gạt, đã phái người muốn bắt bọn họ trở về, kế tiếp chính là một tiết mục binh hoang mã loạn mà chạy trốn.
Ở đạp chứa nước Giang Lăng, hai người bị người quặng mỏ đen truy đuổi, không thấy rõ dưới chân, hai người cùng nhau ngã lăn vào một cái hố có hình dáng kỳ lạ, bất quá bọn họ cũng không quản nhiều như vậy, nhanh chóng bò dậy tiếp tục hướng về đường lớn phía xa, vào thành, tránh né nhóm tay đấm vô pháp vô thiên.
Thời điểm chạy trốn trong thành, trên người Diệp Thiêm bị tròng một cái biểu ngữ, thời điểm chạy lên như là siêu nhân, thập phần phong cách, mà trên biểu ngữ viết "Nghiêm cấm thế lực hắc ám, xây dựng xã hội hài hòa,", nhìn lại những tay đấm phía sau hắn, phi thường châm chọc.
Cảnh rượt đuổi này được coi là cao trào của điện ảnh, còn trang bị âm nhạc ma tính, Phạm Hồng đóng vai lão đại càng làm cho người xem mang đến rất nhiều tiếng cười, Diệp Thiêm cùng Vương Minh Trạch bị đuổi theo đến chật vật, cuối cùng trốn trong một chiếc xe vân tải chở gà mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.
Nhưng mà kế tiếp không đợi bọn họ từ xe vận tải đi xuống, thùng xe liền đóng lại, dưới ánh sáng tối tăm, và dưới tiếng kêu của hàng trăm con gà, Vương Minh Trạch cùng Diệp Thiêm chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó không lâu trong rạp chiếu phim chỉ còn lại tiếng cãi nhau của hai người, Vương Minh Trạch nói tiếng Đông Bắc đã càng ngày càng nhanh nhẹn, đã có thể cùng Diệp Thiêm không phân cao thấp, khi hai người đấu miệng Vương Minh Trạch không hề rơi xuống, cảm tình cũng trong quá trình đấu võ mồm dần dần gia tăng.
Ngay khi xe chờ gà dừng lại, cửa xe mở ra, hai người bọn họ phát hiện thế mà trời xui đất khiến thành công đến Lhasa, màu sắc nơi xa rực rỡ lá cờ đón gió phấp phới, lồng gà không biết bị ai mở ra, vô số con gà từ trong lồng bay ra, lông màu trắng bay toán loạn khắp không trung, như dương hoa sôi nổi.
Vương Minh Trạch nhìn chằm chằm nhìn trong chốc lát, cảm thán nói: "Có điểm đẹp."
"Lại giúp chút đi," Diệp Thiêm chụp lên vai Vương Minh Trạch một cái, sau đó nghĩ tới bầy gà, chạy tới giúp đỡ Phan Hà cùng Thái Phi cùng nhau bắt gà.
Vương Minh Trạch do dự một chút, cũng nâng chân qua đi, lại là một hồi gà bay chó sủa trò hay.
Ngọn núi chảy dài, ánh nắng vẫn tốt.
Từ Viễn khẽ thở dài một hơi, hắn cười đến quai hàm đều đau, bất quá điện ảnh cũng không phải chỉ làm người xem cười không, có thể thấy được theo phát triển của cốt truyện phát hai nhân vật chính trong điện ảnh đã bắt đầu có điều chuyển biến.
Sau khi đến Lhasa, Vương Minh Trạch cùng Diệp Thiêm chia tay, Diệp Thiêm đi cung điện Potala, Vương Minh Trạch bước lên một con đường khác, tới gần Tết Âm Lịch, đầu đường Lhasa so ngày xưa náo nhiệt rất nhiều.
Vào ngày 15 túng giêng, hai vị bằng hữu này lại một lần nữa gặp lại, bọn họ ngồi ở trên cồn cát, uống rượu ngắm trăng.
"Tôi lừa cậu, kỳ thật vợ trước của tôi, nàng cùng nam nhân khác chạy trốn, tôi tới Lhasa....." Diệp Thiêm nhẹ nhàng thở dài một hơi, cúi đầu nói, "Tôi tới Lhasa là bởi vì tôi trước kia cùng nàng nói, muốn tới nơi này chụp ảnh cưới."
Vương Minh Trạch hiểu rõ, Diệp Thiêm là người sĩ diện, hắn có thể hướng mình nói ra lời này, đại biểu hắn thật sự đem mình trở thành bằng hữu, Vương Minh Trạch ngửa đầu uống một ngụm rượu, hướng Diệp Thiêm nói: "Tôi cũng lừa cậu, tôi không phải người Đài Loan, tôi cũng là người Đông Bắc, ông nội của tôi là người Đài Loan, năm trước qua đời, ông ở chỗ này có một vị chiến hữu, tôi là thế ông đến xem vị chiến hữu kia."
Nói, thanh âm Vương Minh Trạch trầm thấp xuống dưới: "Tôi đi xem qua, vị kia chiến hữu kia của ông đã qua đời."
Diệp Thiêm an ủi vài câu, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, thấp thấp mà thảo một tiếng, sau đó một phen đè lại Vương Minh Trạch: "Cậu đem vật kỷ niệm tôi tặng cậu trả lại cho tôi!"
"Không còn không còn!" Vương Minh Trạch tránh thoát kiềm chế của Diệp Thiêm lập tức chạy.
"Cạu là người Đông Bắc muốn vật kỷ niệm làm gid, đó là lão tử vì hai bờ sông hữu nghị chuẩn bị, cậu nhanh trả lại cho tôi!"
"Cậu keo kiệt muốn chết, liền 50 đồng tiền vật kỷ niệm cậu cũng luyến tiếc!"
......
Lấy sự rượt đuổi của hai người trên cồn cát, dưới bầu trời trong vắt, chim ưng bay xẹt qua, màn ảnh càng kéo càng xa, bộ điện ảnh gần hai giờ kết thúc rồi.
Điện ảnh kết thúc, đây là lần duy nhất Từ Viễn xem xong điện ảnh của đạo diễn Phó Chân mà tâm tình không trầm trọng, thậm chí còn có điểm chưa đã thèm, mọi người cũng chư vội rời khỏi đại sảnh, tất cả mọi người đang chờ trứng màu cuối điện ảnh.
Từ Viễn vĩnh viễn nhớ rõ trong trứng màu của Phó đạo cho mình kinh hỉ như thế nào, lần này không biết có thể ở trứng màu nhìn đến cái gì.
Màn hình hoàn toàn biến đen, ngay sau đó một nhân ngư hoạt hình nghịch ngợm nhảy ra, đúng là nhân ngư dẫn chương trình trong video trên xôn xao trạm do Phó Chân đăng tải, sau đó âm nhạc ma tính đột nhiên vang lên, Diệp Thiêm cùng Vương Minh Trạch ở đầu đường Lhasa bắt đầu nhảy múa.
Trong trứng màu, lão đại quặng mỏ đen còn có nhóm tay đấm hắn thuê đều bị bắt, gấu trức mặc bikini màu đỏ bị đưa tới bãi biển làm linh vật, Phùng Chính đóng vai Lạt Na rốt cuộc có thể đem khẩu lệnh nói rõ ràng, còn có Diệp Thiêm cùng Vương Minh Trạch, bọn họ về quê nhà xe buýt, ở trên xe tiếp tục theo âm nhạc khiêu vũ.
Cái âm nhạc này thật sự quá có sức cuốn hút, Từ Viễn cũng nhịn không được đi theo run chân, rốt cuộc âm nhạc ngừng lại, trận điện ảnh này thật sự kết thúc.
Từ đại sảnh đi ra ngoài, Từ Viễn hướng bạn gái hỏi: "Đẹp sao?"
Bạn gái gật gật đầu, điện ảnh đương nhiên là rất đẹp, nàng ở rạp chiếu phim cười đến miệng đều sắp rút gân, bất quá nàng cảm thấy một cái phát hiện khác rất thú vị, nàng đem điện thoại đưa tới trước mặt Từ Viễn, đối hắn nói: "Anh nhìn xem cái này."
Từ Viễn vốn dĩ cho rằng bạn gái cho mình xem bình phạn của điện ảnh, kết quả phát hiện bạn gái để mình xem up chủ của là xôn xao trạm, này có thể có cái gì đẹp.
Nhưng làm một bạn trai xứng chức, Từ Viễn tiếp nhận di động bạn gái, nghiêm túc mà nhìn qua, vừa thấy liền không được, Từ Viễn trực tiếp lại gần một tiếng, nếu không phải vừa rồi đáp ứng bạn gái xem xong điện ảnh muốn bồi nàng đi dạo phố, hiện tại đều muốn lập tức đi rạp chiếu phim nhị xoát.
Ngày đầu của phòng bán vé 《 ba hoa chích choè 》 thập phần lý tưởng, trên mạng đánh giá cũng không tồi, cơ hồ không có kém bình, tiếc nuối duy nhất của khán giả chính là bộ điện ảnh này vì cái gì không có chiếu vào Tết Âm Lịch, loại hài kịch này không phải nên cả nhà ở rạp chiếu phim xem sao.
"Ta mẹ nó ở rạp chiếu phim đều phải cười chết, Lạt Ma Phùng Chính quá thú vị, đánh...... Đánh đánh đánh phía nam tới cái người câm......"
"Thật là cười ầm lên, 30 đồng tiền mua không được có hại, 30 đồng tiền mua không được mắc mưu, cầu các ngươi đi rạp chiếu phim xem một cái đi"
"Công phu của Tề Đức Long không thua năm đó"
"Các ngươi không cảm thấy những chuyện trong điện ảnh rát quen mắt sao? Ta giống như đã gặp ở chỗ nào."
"Mặt trên nói rõ ràng, là sao chép sao?"
......
Rất nhiều cư dân mạng đều nói chuyện xưa tựa hồ có điểm quen mắt, bộ điện ảnh này nếu thật sự là sao chép thì đó là một tin tức lớn nha, vì thế bọn họ sôi nổi bắt đầu tìm kiếm chứng cứ, kết quả bọn họ tìm kiếm tới tài khoản trên xôn xao trạm của Phó Chân.
Bọn họ trăm triệu không nghĩ tới những cốt quyện mà cư dân mạng nói là quen mắt, đều là bởi vì bọn họ nhìn thấy những đưa tin trong điện ảnh trên xôn xao trạm, khiến cho những việc này giống như thật sự phát sinh.
Độ hot của《 ba hoa chích choè 》 lại một lần nữa tăng lên, những người không có chú ý tới tài khoản trên xôn xao trạm của Phó Chân sôi nổi lại đây, lúc trước xem những video này không cảm thấy thú vị, hiện tại kết hợp điện ảnh đã có thể quá buồn cười.
"Thiệt là lúc trước tôi còn chát vấn up chủ đăng những video vô dụng này để làm gì, nguyên lai là ở chỗ này làm một phiếu đại, thói xấu thói xấu"
"Diễn trò phải làm nguyên bộ, tôi xem như kiến thức rồi"
"Vì những tin tức này, tôi muốn đi rạp chiếu phim nhị xoát"
"Nhị xoát mang tôi một cái!"
......
Phòng bán vé《 ba hoa chích choè 》 liên tục tăng cao, chiếu phim năm ngày liền thu hoạch 120 trăm triệu phòng bán vé, làm đạo diễn Phó Chân càng là chịu chú mục, đến nay hắn mới làm có 4 bộ điện ảnh, mà bốn bộ này lại theo các thể loại khác nhau, nhưng là hắn đều khống chế đến phi thường không tồi, cho khán giả rất nhiều kinh hỉ.
Trong vòng rất nhiều người đều đang đợi bộ điện ảnh tiếp theo của Phó Chân, nhưng là chờ tới chờ đi cũng không có bất cứ tiếng gió nào, Phó Chân người này lại không thấy, điện ảnh tuyên truyền hắn không ra, tổng nghệ hắn cũng không tiếp, giống như biến mất khỏi nhân gian.
Nguyên bản cho rằng kế tiếp bọn họ có thể thuận lợi mà đến Lhasa, nhưng là nửa đường chiếc Minibus lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kiền chỗ sửa xe cũng không có, cũng may Vương Minh Trạch đã từng làm thợ sửa chữa ô tô một đoạn thời gian, chỉ cần hắn đem Minibus sửa tốt bọn họ liền có thể tiếp tục xuất phát.
Chỉ cần là một từ thực diệu kỳ, cũng giống như từ nếu, mà dù sao khi đã dùng loại từ này thì đều không có kết quả tốt.
Vương Minh Trạch bộn rộn sửa chữa phía dưới xe Minibus thật lâu, nhưng vãn không thể làm xe Minibus một lần nữa khởi động, Diệp Thiêm ngồi ở trên xe Minibus, đối với Vương Minh Trạch hát vang một khúc: "Ta không nên ở trong xe, ta hẳn là ở xe đế......"
Đại khái là bị thanh âm Diệp Thiêm đả động, Vương Minh Trạch mặt xám mày tro mà từ phía dưới xe chui ra, hướng Diệp Thiêm nói: "Cậu nhanh xuống dưới."
Hiện giờ Vương Minh Trạch cũng không nói tiếng Đài Loan chính tông, khi nói sẽ mang theo một chút hương vị Đông Bắc, nghe tới phi thường khôi hài.
Diệp Thiêm biết nghe lời mà từ trên xe đi xuống, ngồi lên một tảng đá lớn, nhìn Vương Minh Trạch dẩu mông ở phía dưới xe vặn vẹo thân thể, hắn vuốt cằm trên mặt lộ ra một mạt mỏm cười có chút kỳ quái, Vương Minh Trạch quay đầu lại nhìn đến tươi cười của Diệp Thiêm liền hoảng sợ, tiếp theo hai người sảo vài câu, Diệp Thiêm đi tới trực tiếp đem Vương Minh Trạch ôm công chúa ngồi lên tảng đá mà hắn vừa ngồi.
Vương Minh Trạch bởi vậy bắt đầu hoài nghi Diệp Thiêm là cái đồng tính luyến ái, điện ảnh có thủ pháp khoa trương, đem chi tiết hai người ở chung kế tiếp phóng đại vô hạn, hơn nữa đủ loại trùng hợp, tiếng cười trong rạp chiếu phim không ngừng.
Chủ của quặng mỏ đen phát hiện mình bị hai người bọn họ lừa gạt, đã phái người muốn bắt bọn họ trở về, kế tiếp chính là một tiết mục binh hoang mã loạn mà chạy trốn.
Ở đạp chứa nước Giang Lăng, hai người bị người quặng mỏ đen truy đuổi, không thấy rõ dưới chân, hai người cùng nhau ngã lăn vào một cái hố có hình dáng kỳ lạ, bất quá bọn họ cũng không quản nhiều như vậy, nhanh chóng bò dậy tiếp tục hướng về đường lớn phía xa, vào thành, tránh né nhóm tay đấm vô pháp vô thiên.
Thời điểm chạy trốn trong thành, trên người Diệp Thiêm bị tròng một cái biểu ngữ, thời điểm chạy lên như là siêu nhân, thập phần phong cách, mà trên biểu ngữ viết "Nghiêm cấm thế lực hắc ám, xây dựng xã hội hài hòa,", nhìn lại những tay đấm phía sau hắn, phi thường châm chọc.
Cảnh rượt đuổi này được coi là cao trào của điện ảnh, còn trang bị âm nhạc ma tính, Phạm Hồng đóng vai lão đại càng làm cho người xem mang đến rất nhiều tiếng cười, Diệp Thiêm cùng Vương Minh Trạch bị đuổi theo đến chật vật, cuối cùng trốn trong một chiếc xe vân tải chở gà mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.
Nhưng mà kế tiếp không đợi bọn họ từ xe vận tải đi xuống, thùng xe liền đóng lại, dưới ánh sáng tối tăm, và dưới tiếng kêu của hàng trăm con gà, Vương Minh Trạch cùng Diệp Thiêm chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó không lâu trong rạp chiếu phim chỉ còn lại tiếng cãi nhau của hai người, Vương Minh Trạch nói tiếng Đông Bắc đã càng ngày càng nhanh nhẹn, đã có thể cùng Diệp Thiêm không phân cao thấp, khi hai người đấu miệng Vương Minh Trạch không hề rơi xuống, cảm tình cũng trong quá trình đấu võ mồm dần dần gia tăng.
Ngay khi xe chờ gà dừng lại, cửa xe mở ra, hai người bọn họ phát hiện thế mà trời xui đất khiến thành công đến Lhasa, màu sắc nơi xa rực rỡ lá cờ đón gió phấp phới, lồng gà không biết bị ai mở ra, vô số con gà từ trong lồng bay ra, lông màu trắng bay toán loạn khắp không trung, như dương hoa sôi nổi.
Vương Minh Trạch nhìn chằm chằm nhìn trong chốc lát, cảm thán nói: "Có điểm đẹp."
"Lại giúp chút đi," Diệp Thiêm chụp lên vai Vương Minh Trạch một cái, sau đó nghĩ tới bầy gà, chạy tới giúp đỡ Phan Hà cùng Thái Phi cùng nhau bắt gà.
Vương Minh Trạch do dự một chút, cũng nâng chân qua đi, lại là một hồi gà bay chó sủa trò hay.
Ngọn núi chảy dài, ánh nắng vẫn tốt.
Từ Viễn khẽ thở dài một hơi, hắn cười đến quai hàm đều đau, bất quá điện ảnh cũng không phải chỉ làm người xem cười không, có thể thấy được theo phát triển của cốt truyện phát hai nhân vật chính trong điện ảnh đã bắt đầu có điều chuyển biến.
Sau khi đến Lhasa, Vương Minh Trạch cùng Diệp Thiêm chia tay, Diệp Thiêm đi cung điện Potala, Vương Minh Trạch bước lên một con đường khác, tới gần Tết Âm Lịch, đầu đường Lhasa so ngày xưa náo nhiệt rất nhiều.
Vào ngày 15 túng giêng, hai vị bằng hữu này lại một lần nữa gặp lại, bọn họ ngồi ở trên cồn cát, uống rượu ngắm trăng.
"Tôi lừa cậu, kỳ thật vợ trước của tôi, nàng cùng nam nhân khác chạy trốn, tôi tới Lhasa....." Diệp Thiêm nhẹ nhàng thở dài một hơi, cúi đầu nói, "Tôi tới Lhasa là bởi vì tôi trước kia cùng nàng nói, muốn tới nơi này chụp ảnh cưới."
Vương Minh Trạch hiểu rõ, Diệp Thiêm là người sĩ diện, hắn có thể hướng mình nói ra lời này, đại biểu hắn thật sự đem mình trở thành bằng hữu, Vương Minh Trạch ngửa đầu uống một ngụm rượu, hướng Diệp Thiêm nói: "Tôi cũng lừa cậu, tôi không phải người Đài Loan, tôi cũng là người Đông Bắc, ông nội của tôi là người Đài Loan, năm trước qua đời, ông ở chỗ này có một vị chiến hữu, tôi là thế ông đến xem vị chiến hữu kia."
Nói, thanh âm Vương Minh Trạch trầm thấp xuống dưới: "Tôi đi xem qua, vị kia chiến hữu kia của ông đã qua đời."
Diệp Thiêm an ủi vài câu, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, thấp thấp mà thảo một tiếng, sau đó một phen đè lại Vương Minh Trạch: "Cậu đem vật kỷ niệm tôi tặng cậu trả lại cho tôi!"
"Không còn không còn!" Vương Minh Trạch tránh thoát kiềm chế của Diệp Thiêm lập tức chạy.
"Cạu là người Đông Bắc muốn vật kỷ niệm làm gid, đó là lão tử vì hai bờ sông hữu nghị chuẩn bị, cậu nhanh trả lại cho tôi!"
"Cậu keo kiệt muốn chết, liền 50 đồng tiền vật kỷ niệm cậu cũng luyến tiếc!"
......
Lấy sự rượt đuổi của hai người trên cồn cát, dưới bầu trời trong vắt, chim ưng bay xẹt qua, màn ảnh càng kéo càng xa, bộ điện ảnh gần hai giờ kết thúc rồi.
Điện ảnh kết thúc, đây là lần duy nhất Từ Viễn xem xong điện ảnh của đạo diễn Phó Chân mà tâm tình không trầm trọng, thậm chí còn có điểm chưa đã thèm, mọi người cũng chư vội rời khỏi đại sảnh, tất cả mọi người đang chờ trứng màu cuối điện ảnh.
Từ Viễn vĩnh viễn nhớ rõ trong trứng màu của Phó đạo cho mình kinh hỉ như thế nào, lần này không biết có thể ở trứng màu nhìn đến cái gì.
Màn hình hoàn toàn biến đen, ngay sau đó một nhân ngư hoạt hình nghịch ngợm nhảy ra, đúng là nhân ngư dẫn chương trình trong video trên xôn xao trạm do Phó Chân đăng tải, sau đó âm nhạc ma tính đột nhiên vang lên, Diệp Thiêm cùng Vương Minh Trạch ở đầu đường Lhasa bắt đầu nhảy múa.
Trong trứng màu, lão đại quặng mỏ đen còn có nhóm tay đấm hắn thuê đều bị bắt, gấu trức mặc bikini màu đỏ bị đưa tới bãi biển làm linh vật, Phùng Chính đóng vai Lạt Na rốt cuộc có thể đem khẩu lệnh nói rõ ràng, còn có Diệp Thiêm cùng Vương Minh Trạch, bọn họ về quê nhà xe buýt, ở trên xe tiếp tục theo âm nhạc khiêu vũ.
Cái âm nhạc này thật sự quá có sức cuốn hút, Từ Viễn cũng nhịn không được đi theo run chân, rốt cuộc âm nhạc ngừng lại, trận điện ảnh này thật sự kết thúc.
Từ đại sảnh đi ra ngoài, Từ Viễn hướng bạn gái hỏi: "Đẹp sao?"
Bạn gái gật gật đầu, điện ảnh đương nhiên là rất đẹp, nàng ở rạp chiếu phim cười đến miệng đều sắp rút gân, bất quá nàng cảm thấy một cái phát hiện khác rất thú vị, nàng đem điện thoại đưa tới trước mặt Từ Viễn, đối hắn nói: "Anh nhìn xem cái này."
Từ Viễn vốn dĩ cho rằng bạn gái cho mình xem bình phạn của điện ảnh, kết quả phát hiện bạn gái để mình xem up chủ của là xôn xao trạm, này có thể có cái gì đẹp.
Nhưng làm một bạn trai xứng chức, Từ Viễn tiếp nhận di động bạn gái, nghiêm túc mà nhìn qua, vừa thấy liền không được, Từ Viễn trực tiếp lại gần một tiếng, nếu không phải vừa rồi đáp ứng bạn gái xem xong điện ảnh muốn bồi nàng đi dạo phố, hiện tại đều muốn lập tức đi rạp chiếu phim nhị xoát.
Ngày đầu của phòng bán vé 《 ba hoa chích choè 》 thập phần lý tưởng, trên mạng đánh giá cũng không tồi, cơ hồ không có kém bình, tiếc nuối duy nhất của khán giả chính là bộ điện ảnh này vì cái gì không có chiếu vào Tết Âm Lịch, loại hài kịch này không phải nên cả nhà ở rạp chiếu phim xem sao.
"Ta mẹ nó ở rạp chiếu phim đều phải cười chết, Lạt Ma Phùng Chính quá thú vị, đánh...... Đánh đánh đánh phía nam tới cái người câm......"
"Thật là cười ầm lên, 30 đồng tiền mua không được có hại, 30 đồng tiền mua không được mắc mưu, cầu các ngươi đi rạp chiếu phim xem một cái đi"
"Công phu của Tề Đức Long không thua năm đó"
"Các ngươi không cảm thấy những chuyện trong điện ảnh rát quen mắt sao? Ta giống như đã gặp ở chỗ nào."
"Mặt trên nói rõ ràng, là sao chép sao?"
......
Rất nhiều cư dân mạng đều nói chuyện xưa tựa hồ có điểm quen mắt, bộ điện ảnh này nếu thật sự là sao chép thì đó là một tin tức lớn nha, vì thế bọn họ sôi nổi bắt đầu tìm kiếm chứng cứ, kết quả bọn họ tìm kiếm tới tài khoản trên xôn xao trạm của Phó Chân.
Bọn họ trăm triệu không nghĩ tới những cốt quyện mà cư dân mạng nói là quen mắt, đều là bởi vì bọn họ nhìn thấy những đưa tin trong điện ảnh trên xôn xao trạm, khiến cho những việc này giống như thật sự phát sinh.
Độ hot của《 ba hoa chích choè 》 lại một lần nữa tăng lên, những người không có chú ý tới tài khoản trên xôn xao trạm của Phó Chân sôi nổi lại đây, lúc trước xem những video này không cảm thấy thú vị, hiện tại kết hợp điện ảnh đã có thể quá buồn cười.
"Thiệt là lúc trước tôi còn chát vấn up chủ đăng những video vô dụng này để làm gì, nguyên lai là ở chỗ này làm một phiếu đại, thói xấu thói xấu"
"Diễn trò phải làm nguyên bộ, tôi xem như kiến thức rồi"
"Vì những tin tức này, tôi muốn đi rạp chiếu phim nhị xoát"
"Nhị xoát mang tôi một cái!"
......
Phòng bán vé《 ba hoa chích choè 》 liên tục tăng cao, chiếu phim năm ngày liền thu hoạch 120 trăm triệu phòng bán vé, làm đạo diễn Phó Chân càng là chịu chú mục, đến nay hắn mới làm có 4 bộ điện ảnh, mà bốn bộ này lại theo các thể loại khác nhau, nhưng là hắn đều khống chế đến phi thường không tồi, cho khán giả rất nhiều kinh hỉ.
Trong vòng rất nhiều người đều đang đợi bộ điện ảnh tiếp theo của Phó Chân, nhưng là chờ tới chờ đi cũng không có bất cứ tiếng gió nào, Phó Chân người này lại không thấy, điện ảnh tuyên truyền hắn không ra, tổng nghệ hắn cũng không tiếp, giống như biến mất khỏi nhân gian.