Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137
Chương 137
Lục Hạo Thành liếc nhìn vị trí của Lam Hân, Lam Lam có lẽ sắp xong rồi.
Đáng chết!
Nếu như bây giờ anh từ phòng nghỉ đi ra, Cố An An nhất định sẽ biết anh nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi của cô ta.
Anh liếc nhìn bên dưới, mặc dù là tầng hai nhưng cũng khá cao, muốn nhảy từ đây xuống anh không thể không tàn phế.
Nhưng nếu như không ra ngoài, lát nữa Lam Lam xong rồi, lập tức sẽ qua đây gọi anh, đến lúc đó khác nào vạch áo cho người xem lưng.
Lục Hạo Thành liếc nhìn điện thoại, nhanh chóng tìm wechat của Lam Hân, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ chữ.
“Lam Lam, bảo Lâm Hạo Thiên đưa Cố An An ra ngoài, không phải lên tiếng.” Sau đó, còn nhấn 11 nhãn dán ngậm miệng.
Lam Hân đang làm tóc, điện thoại và túi đều bị cô đặt một bên trên bàn thủy tinh.
Có tín hiệu nhắc nhở wechat, cô cũng không để ý.
Còn Lâm Hạo Thiên lúc này đang làm tóc cho Lam Hân, càng không để ý wechat của người khác.
Cậu ta đối với công việc của bản thân rất nghiêm túc, lúc làm việc thường sẽ không nhìn điện thoại, cũng sẽ không lướt vòng bạn bè, cũng sẽ không nhìn wechat nhận điện thoại.
Sau khi công việc bận rộn xong, cậu ta mới nhìn tới.
Cũng vì nguyên nhân này, Lục Hạo Thành mới không gửi wechat cho Lâm Hạo Thiên.
Anh biết mặc dù Lâm Hạo Thiên nghe thấy tín hiệu wechat, hoặc là tiếng điện thoại, nhưng cậu ta cũng sẽ không nhìn một cái, trừ phi trên tay cậu ta không có công việc.
Vì vậy anh mới gửi wechat cho Lam Hân.
Thế nhưng, anh thông qua cửa kính nhìn thấy Lam Hân ngồi im tại chỗ.
Lại liếc thấy túi xách và điện thoại ở trên bàn thủy tinh, trái tim anh tức khắc muốn chết luôn.
Xa như vậy, khó trách Lam Lam không nhìn tới.
Lục Hạo Thành nuốt nước miếng, chảng lẽ anh thực sự phải nhảy từ tầng hai xuống?
Anh tiến lên phía trước vài bước, thấy ống dẫn phòng cháy xuôi theo tường xuống.
Anh đưa tay lắc lắc, cũng khá vững chắc, anh thầm ước lượng trong lòng xem có thể chịu được sức nặng của anh không.
Anh xắn tay áo lên chuẩn bị từ đây trượt xuống.
Đối với người thường xuyên luyện tập như anh, trượt từ tầng hai xuống tầng một tuyệt đối không phải vấn đề.
Trong lòng Lục Hạo Thành chủa rủa một câu. Trẫm phải nhảy xuống, đừng làm phiền trẫm.
Kẻ lừa bịp Cố An An này, buộc anh phải nhảy xuống.
Cố An An, cô thật có bản lĩnh!
Trong lòng Lục Hạo Thành vừa chửi vừa trèo qua ban công.
Anh ôm chặt ống phòng cháy, nhanh chóng tự nhiên trượt xuống.
Thời khắc này Lục Hạo Thành cảm thấy bản thân luyện tập hằng ngày thực sự có tác dụng.
Anh thuận lợi đến tầng một, vẫn may ở đây không có người bảo vệ, nếu như có khéo còn coi anh là kẻ trộm?
Anh liếc nhìn đôi tay mình, bị cọ đỏ rực, lờ mờ có cảm giác như kim châm, nhưng anh cũng không để ý.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất trở về tầng hai, ở của thang máy điều chỉnh một chút hơi thở phập phồng của mình rồi mới tao nhã bước vào trong phòng của Lam Hân.
Anh trực tiếp đi thẳng vào, ngồi lên sofa bên cạnh,
Lam Hân thấy anh từ ngoài đi vào, giống như thấy ma liếc nhìn anh.
Anh không phải đang ở phòng nghỉ sao? Sao lại đi từ bên ngoài vào?
Vừa rồi cô còn nghe thấy âm thanh mơ mơ hồ hồ của Cố An An, cô còn cho rằng hai người ở bên trong nói chuyện?
Nhưng anh đi từ bên ngoài vào, là chuyện gì vậy?
Còn Lâm Hạo Thiên chăm chú làm việc, tự nhiên sẽ không chú ý đến tình tiết nhỏ này.
Lục Hạo Thành nhìn điện thoại của Lam Hân một cái, nghĩ tới tin nhắn mình gửi, anh liếc nhìn Lam Hân, hỏi: “Lam Lam, mật khẩu điện thoại em là bao nhiêu, điện thoại tôi thiếu tiền, tôi gửi cho Mộc Tử Hoành một tin nhắn bảo cậu ta lát nữa chúng ta tới.”
Lam Hân có chút nghi hoặc nhìn anh, dưới ảnh mắt chờ mong của anh vẫn nói ra mật khẩu: “0983.”
Chương 137
Lục Hạo Thành liếc nhìn vị trí của Lam Hân, Lam Lam có lẽ sắp xong rồi.
Đáng chết!
Nếu như bây giờ anh từ phòng nghỉ đi ra, Cố An An nhất định sẽ biết anh nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi của cô ta.
Anh liếc nhìn bên dưới, mặc dù là tầng hai nhưng cũng khá cao, muốn nhảy từ đây xuống anh không thể không tàn phế.
Nhưng nếu như không ra ngoài, lát nữa Lam Lam xong rồi, lập tức sẽ qua đây gọi anh, đến lúc đó khác nào vạch áo cho người xem lưng.
Lục Hạo Thành liếc nhìn điện thoại, nhanh chóng tìm wechat của Lam Hân, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ chữ.
“Lam Lam, bảo Lâm Hạo Thiên đưa Cố An An ra ngoài, không phải lên tiếng.” Sau đó, còn nhấn 11 nhãn dán ngậm miệng.
Lam Hân đang làm tóc, điện thoại và túi đều bị cô đặt một bên trên bàn thủy tinh.
Có tín hiệu nhắc nhở wechat, cô cũng không để ý.
Còn Lâm Hạo Thiên lúc này đang làm tóc cho Lam Hân, càng không để ý wechat của người khác.
Cậu ta đối với công việc của bản thân rất nghiêm túc, lúc làm việc thường sẽ không nhìn điện thoại, cũng sẽ không lướt vòng bạn bè, cũng sẽ không nhìn wechat nhận điện thoại.
Sau khi công việc bận rộn xong, cậu ta mới nhìn tới.
Cũng vì nguyên nhân này, Lục Hạo Thành mới không gửi wechat cho Lâm Hạo Thiên.
Anh biết mặc dù Lâm Hạo Thiên nghe thấy tín hiệu wechat, hoặc là tiếng điện thoại, nhưng cậu ta cũng sẽ không nhìn một cái, trừ phi trên tay cậu ta không có công việc.
Vì vậy anh mới gửi wechat cho Lam Hân.
Thế nhưng, anh thông qua cửa kính nhìn thấy Lam Hân ngồi im tại chỗ.
Lại liếc thấy túi xách và điện thoại ở trên bàn thủy tinh, trái tim anh tức khắc muốn chết luôn.
Xa như vậy, khó trách Lam Lam không nhìn tới.
Lục Hạo Thành nuốt nước miếng, chảng lẽ anh thực sự phải nhảy từ tầng hai xuống?
Anh tiến lên phía trước vài bước, thấy ống dẫn phòng cháy xuôi theo tường xuống.
Anh đưa tay lắc lắc, cũng khá vững chắc, anh thầm ước lượng trong lòng xem có thể chịu được sức nặng của anh không.
Anh xắn tay áo lên chuẩn bị từ đây trượt xuống.
Đối với người thường xuyên luyện tập như anh, trượt từ tầng hai xuống tầng một tuyệt đối không phải vấn đề.
Trong lòng Lục Hạo Thành chủa rủa một câu. Trẫm phải nhảy xuống, đừng làm phiền trẫm.
Kẻ lừa bịp Cố An An này, buộc anh phải nhảy xuống.
Cố An An, cô thật có bản lĩnh!
Trong lòng Lục Hạo Thành vừa chửi vừa trèo qua ban công.
Anh ôm chặt ống phòng cháy, nhanh chóng tự nhiên trượt xuống.
Thời khắc này Lục Hạo Thành cảm thấy bản thân luyện tập hằng ngày thực sự có tác dụng.
Anh thuận lợi đến tầng một, vẫn may ở đây không có người bảo vệ, nếu như có khéo còn coi anh là kẻ trộm?
Anh liếc nhìn đôi tay mình, bị cọ đỏ rực, lờ mờ có cảm giác như kim châm, nhưng anh cũng không để ý.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất trở về tầng hai, ở của thang máy điều chỉnh một chút hơi thở phập phồng của mình rồi mới tao nhã bước vào trong phòng của Lam Hân.
Anh trực tiếp đi thẳng vào, ngồi lên sofa bên cạnh,
Lam Hân thấy anh từ ngoài đi vào, giống như thấy ma liếc nhìn anh.
Anh không phải đang ở phòng nghỉ sao? Sao lại đi từ bên ngoài vào?
Vừa rồi cô còn nghe thấy âm thanh mơ mơ hồ hồ của Cố An An, cô còn cho rằng hai người ở bên trong nói chuyện?
Nhưng anh đi từ bên ngoài vào, là chuyện gì vậy?
Còn Lâm Hạo Thiên chăm chú làm việc, tự nhiên sẽ không chú ý đến tình tiết nhỏ này.
Lục Hạo Thành nhìn điện thoại của Lam Hân một cái, nghĩ tới tin nhắn mình gửi, anh liếc nhìn Lam Hân, hỏi: “Lam Lam, mật khẩu điện thoại em là bao nhiêu, điện thoại tôi thiếu tiền, tôi gửi cho Mộc Tử Hoành một tin nhắn bảo cậu ta lát nữa chúng ta tới.”
Lam Hân có chút nghi hoặc nhìn anh, dưới ảnh mắt chờ mong của anh vẫn nói ra mật khẩu: “0983.”
Chương 137
Lục Hạo Thành liếc nhìn vị trí của Lam Hân, Lam Lam có lẽ sắp xong rồi.
Đáng chết!
Nếu như bây giờ anh từ phòng nghỉ đi ra, Cố An An nhất định sẽ biết anh nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi của cô ta.
Anh liếc nhìn bên dưới, mặc dù là tầng hai nhưng cũng khá cao, muốn nhảy từ đây xuống anh không thể không tàn phế.
Nhưng nếu như không ra ngoài, lát nữa Lam Lam xong rồi, lập tức sẽ qua đây gọi anh, đến lúc đó khác nào vạch áo cho người xem lưng.
Lục Hạo Thành liếc nhìn điện thoại, nhanh chóng tìm wechat của Lam Hân, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ chữ.
“Lam Lam, bảo Lâm Hạo Thiên đưa Cố An An ra ngoài, không phải lên tiếng.” Sau đó, còn nhấn 11 nhãn dán ngậm miệng.
Lam Hân đang làm tóc, điện thoại và túi đều bị cô đặt một bên trên bàn thủy tinh.
Có tín hiệu nhắc nhở wechat, cô cũng không để ý.
Còn Lâm Hạo Thiên lúc này đang làm tóc cho Lam Hân, càng không để ý wechat của người khác.
Cậu ta đối với công việc của bản thân rất nghiêm túc, lúc làm việc thường sẽ không nhìn điện thoại, cũng sẽ không lướt vòng bạn bè, cũng sẽ không nhìn wechat nhận điện thoại.
Sau khi công việc bận rộn xong, cậu ta mới nhìn tới.
Cũng vì nguyên nhân này, Lục Hạo Thành mới không gửi wechat cho Lâm Hạo Thiên.
Anh biết mặc dù Lâm Hạo Thiên nghe thấy tín hiệu wechat, hoặc là tiếng điện thoại, nhưng cậu ta cũng sẽ không nhìn một cái, trừ phi trên tay cậu ta không có công việc.
Vì vậy anh mới gửi wechat cho Lam Hân.
Thế nhưng, anh thông qua cửa kính nhìn thấy Lam Hân ngồi im tại chỗ.
Lại liếc thấy túi xách và điện thoại ở trên bàn thủy tinh, trái tim anh tức khắc muốn chết luôn.
Xa như vậy, khó trách Lam Lam không nhìn tới.
Lục Hạo Thành nuốt nước miếng, chảng lẽ anh thực sự phải nhảy từ tầng hai xuống?
Anh tiến lên phía trước vài bước, thấy ống dẫn phòng cháy xuôi theo tường xuống.
Anh đưa tay lắc lắc, cũng khá vững chắc, anh thầm ước lượng trong lòng xem có thể chịu được sức nặng của anh không.
Anh xắn tay áo lên chuẩn bị từ đây trượt xuống.
Đối với người thường xuyên luyện tập như anh, trượt từ tầng hai xuống tầng một tuyệt đối không phải vấn đề.
Trong lòng Lục Hạo Thành chủa rủa một câu. Trẫm phải nhảy xuống, đừng làm phiền trẫm.
Kẻ lừa bịp Cố An An này, buộc anh phải nhảy xuống.
Cố An An, cô thật có bản lĩnh!
Trong lòng Lục Hạo Thành vừa chửi vừa trèo qua ban công.
Anh ôm chặt ống phòng cháy, nhanh chóng tự nhiên trượt xuống.
Thời khắc này Lục Hạo Thành cảm thấy bản thân luyện tập hằng ngày thực sự có tác dụng.
Anh thuận lợi đến tầng một, vẫn may ở đây không có người bảo vệ, nếu như có khéo còn coi anh là kẻ trộm?
Anh liếc nhìn đôi tay mình, bị cọ đỏ rực, lờ mờ có cảm giác như kim châm, nhưng anh cũng không để ý.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất trở về tầng hai, ở của thang máy điều chỉnh một chút hơi thở phập phồng của mình rồi mới tao nhã bước vào trong phòng của Lam Hân.
Anh trực tiếp đi thẳng vào, ngồi lên sofa bên cạnh,
Lam Hân thấy anh từ ngoài đi vào, giống như thấy ma liếc nhìn anh.
Anh không phải đang ở phòng nghỉ sao? Sao lại đi từ bên ngoài vào?
Vừa rồi cô còn nghe thấy âm thanh mơ mơ hồ hồ của Cố An An, cô còn cho rằng hai người ở bên trong nói chuyện?
Nhưng anh đi từ bên ngoài vào, là chuyện gì vậy?
Còn Lâm Hạo Thiên chăm chú làm việc, tự nhiên sẽ không chú ý đến tình tiết nhỏ này.
Lục Hạo Thành nhìn điện thoại của Lam Hân một cái, nghĩ tới tin nhắn mình gửi, anh liếc nhìn Lam Hân, hỏi: “Lam Lam, mật khẩu điện thoại em là bao nhiêu, điện thoại tôi thiếu tiền, tôi gửi cho Mộc Tử Hoành một tin nhắn bảo cậu ta lát nữa chúng ta tới.”
Lam Hân có chút nghi hoặc nhìn anh, dưới ảnh mắt chờ mong của anh vẫn nói ra mật khẩu: “0983.”
Chương 137
Lục Hạo Thành liếc nhìn vị trí của Lam Hân, Lam Lam có lẽ sắp xong rồi.
Đáng chết!
Nếu như bây giờ anh từ phòng nghỉ đi ra, Cố An An nhất định sẽ biết anh nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi của cô ta.
Anh liếc nhìn bên dưới, mặc dù là tầng hai nhưng cũng khá cao, muốn nhảy từ đây xuống anh không thể không tàn phế.
Nhưng nếu như không ra ngoài, lát nữa Lam Lam xong rồi, lập tức sẽ qua đây gọi anh, đến lúc đó khác nào vạch áo cho người xem lưng.
Lục Hạo Thành liếc nhìn điện thoại, nhanh chóng tìm wechat của Lam Hân, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ chữ.
“Lam Lam, bảo Lâm Hạo Thiên đưa Cố An An ra ngoài, không phải lên tiếng.” Sau đó, còn nhấn 11 nhãn dán ngậm miệng.
Lam Hân đang làm tóc, điện thoại và túi đều bị cô đặt một bên trên bàn thủy tinh.
Có tín hiệu nhắc nhở wechat, cô cũng không để ý.
Còn Lâm Hạo Thiên lúc này đang làm tóc cho Lam Hân, càng không để ý wechat của người khác.
Cậu ta đối với công việc của bản thân rất nghiêm túc, lúc làm việc thường sẽ không nhìn điện thoại, cũng sẽ không lướt vòng bạn bè, cũng sẽ không nhìn wechat nhận điện thoại.
Sau khi công việc bận rộn xong, cậu ta mới nhìn tới.
Cũng vì nguyên nhân này, Lục Hạo Thành mới không gửi wechat cho Lâm Hạo Thiên.
Anh biết mặc dù Lâm Hạo Thiên nghe thấy tín hiệu wechat, hoặc là tiếng điện thoại, nhưng cậu ta cũng sẽ không nhìn một cái, trừ phi trên tay cậu ta không có công việc.
Vì vậy anh mới gửi wechat cho Lam Hân.
Thế nhưng, anh thông qua cửa kính nhìn thấy Lam Hân ngồi im tại chỗ.
Lại liếc thấy túi xách và điện thoại ở trên bàn thủy tinh, trái tim anh tức khắc muốn chết luôn.
Xa như vậy, khó trách Lam Lam không nhìn tới.
Lục Hạo Thành nuốt nước miếng, chảng lẽ anh thực sự phải nhảy từ tầng hai xuống?
Anh tiến lên phía trước vài bước, thấy ống dẫn phòng cháy xuôi theo tường xuống.
Anh đưa tay lắc lắc, cũng khá vững chắc, anh thầm ước lượng trong lòng xem có thể chịu được sức nặng của anh không.
Anh xắn tay áo lên chuẩn bị từ đây trượt xuống.
Đối với người thường xuyên luyện tập như anh, trượt từ tầng hai xuống tầng một tuyệt đối không phải vấn đề.
Trong lòng Lục Hạo Thành chủa rủa một câu. Trẫm phải nhảy xuống, đừng làm phiền trẫm.
Kẻ lừa bịp Cố An An này, buộc anh phải nhảy xuống.
Cố An An, cô thật có bản lĩnh!
Trong lòng Lục Hạo Thành vừa chửi vừa trèo qua ban công.
Anh ôm chặt ống phòng cháy, nhanh chóng tự nhiên trượt xuống.
Thời khắc này Lục Hạo Thành cảm thấy bản thân luyện tập hằng ngày thực sự có tác dụng.
Anh thuận lợi đến tầng một, vẫn may ở đây không có người bảo vệ, nếu như có khéo còn coi anh là kẻ trộm?
Anh liếc nhìn đôi tay mình, bị cọ đỏ rực, lờ mờ có cảm giác như kim châm, nhưng anh cũng không để ý.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất trở về tầng hai, ở của thang máy điều chỉnh một chút hơi thở phập phồng của mình rồi mới tao nhã bước vào trong phòng của Lam Hân.
Anh trực tiếp đi thẳng vào, ngồi lên sofa bên cạnh,
Lam Hân thấy anh từ ngoài đi vào, giống như thấy ma liếc nhìn anh.
Anh không phải đang ở phòng nghỉ sao? Sao lại đi từ bên ngoài vào?
Vừa rồi cô còn nghe thấy âm thanh mơ mơ hồ hồ của Cố An An, cô còn cho rằng hai người ở bên trong nói chuyện?
Nhưng anh đi từ bên ngoài vào, là chuyện gì vậy?
Còn Lâm Hạo Thiên chăm chú làm việc, tự nhiên sẽ không chú ý đến tình tiết nhỏ này.
Lục Hạo Thành nhìn điện thoại của Lam Hân một cái, nghĩ tới tin nhắn mình gửi, anh liếc nhìn Lam Hân, hỏi: “Lam Lam, mật khẩu điện thoại em là bao nhiêu, điện thoại tôi thiếu tiền, tôi gửi cho Mộc Tử Hoành một tin nhắn bảo cậu ta lát nữa chúng ta tới.”
Lam Hân có chút nghi hoặc nhìn anh, dưới ảnh mắt chờ mong của anh vẫn nói ra mật khẩu: “0983.”
Lục Hạo Thành liếc nhìn vị trí của Lam Hân, Lam Lam có lẽ sắp xong rồi.
Đáng chết!
Nếu như bây giờ anh từ phòng nghỉ đi ra, Cố An An nhất định sẽ biết anh nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi của cô ta.
Anh liếc nhìn bên dưới, mặc dù là tầng hai nhưng cũng khá cao, muốn nhảy từ đây xuống anh không thể không tàn phế.
Nhưng nếu như không ra ngoài, lát nữa Lam Lam xong rồi, lập tức sẽ qua đây gọi anh, đến lúc đó khác nào vạch áo cho người xem lưng.
Lục Hạo Thành liếc nhìn điện thoại, nhanh chóng tìm wechat của Lam Hân, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ chữ.
“Lam Lam, bảo Lâm Hạo Thiên đưa Cố An An ra ngoài, không phải lên tiếng.” Sau đó, còn nhấn 11 nhãn dán ngậm miệng.
Lam Hân đang làm tóc, điện thoại và túi đều bị cô đặt một bên trên bàn thủy tinh.
Có tín hiệu nhắc nhở wechat, cô cũng không để ý.
Còn Lâm Hạo Thiên lúc này đang làm tóc cho Lam Hân, càng không để ý wechat của người khác.
Cậu ta đối với công việc của bản thân rất nghiêm túc, lúc làm việc thường sẽ không nhìn điện thoại, cũng sẽ không lướt vòng bạn bè, cũng sẽ không nhìn wechat nhận điện thoại.
Sau khi công việc bận rộn xong, cậu ta mới nhìn tới.
Cũng vì nguyên nhân này, Lục Hạo Thành mới không gửi wechat cho Lâm Hạo Thiên.
Anh biết mặc dù Lâm Hạo Thiên nghe thấy tín hiệu wechat, hoặc là tiếng điện thoại, nhưng cậu ta cũng sẽ không nhìn một cái, trừ phi trên tay cậu ta không có công việc.
Vì vậy anh mới gửi wechat cho Lam Hân.
Thế nhưng, anh thông qua cửa kính nhìn thấy Lam Hân ngồi im tại chỗ.
Lại liếc thấy túi xách và điện thoại ở trên bàn thủy tinh, trái tim anh tức khắc muốn chết luôn.
Xa như vậy, khó trách Lam Lam không nhìn tới.
Lục Hạo Thành nuốt nước miếng, chảng lẽ anh thực sự phải nhảy từ tầng hai xuống?
Anh tiến lên phía trước vài bước, thấy ống dẫn phòng cháy xuôi theo tường xuống.
Anh đưa tay lắc lắc, cũng khá vững chắc, anh thầm ước lượng trong lòng xem có thể chịu được sức nặng của anh không.
Anh xắn tay áo lên chuẩn bị từ đây trượt xuống.
Đối với người thường xuyên luyện tập như anh, trượt từ tầng hai xuống tầng một tuyệt đối không phải vấn đề.
Trong lòng Lục Hạo Thành chủa rủa một câu. Trẫm phải nhảy xuống, đừng làm phiền trẫm.
Kẻ lừa bịp Cố An An này, buộc anh phải nhảy xuống.
Cố An An, cô thật có bản lĩnh!
Trong lòng Lục Hạo Thành vừa chửi vừa trèo qua ban công.
Anh ôm chặt ống phòng cháy, nhanh chóng tự nhiên trượt xuống.
Thời khắc này Lục Hạo Thành cảm thấy bản thân luyện tập hằng ngày thực sự có tác dụng.
Anh thuận lợi đến tầng một, vẫn may ở đây không có người bảo vệ, nếu như có khéo còn coi anh là kẻ trộm?
Anh liếc nhìn đôi tay mình, bị cọ đỏ rực, lờ mờ có cảm giác như kim châm, nhưng anh cũng không để ý.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất trở về tầng hai, ở của thang máy điều chỉnh một chút hơi thở phập phồng của mình rồi mới tao nhã bước vào trong phòng của Lam Hân.
Anh trực tiếp đi thẳng vào, ngồi lên sofa bên cạnh,
Lam Hân thấy anh từ ngoài đi vào, giống như thấy ma liếc nhìn anh.
Anh không phải đang ở phòng nghỉ sao? Sao lại đi từ bên ngoài vào?
Vừa rồi cô còn nghe thấy âm thanh mơ mơ hồ hồ của Cố An An, cô còn cho rằng hai người ở bên trong nói chuyện?
Nhưng anh đi từ bên ngoài vào, là chuyện gì vậy?
Còn Lâm Hạo Thiên chăm chú làm việc, tự nhiên sẽ không chú ý đến tình tiết nhỏ này.
Lục Hạo Thành nhìn điện thoại của Lam Hân một cái, nghĩ tới tin nhắn mình gửi, anh liếc nhìn Lam Hân, hỏi: “Lam Lam, mật khẩu điện thoại em là bao nhiêu, điện thoại tôi thiếu tiền, tôi gửi cho Mộc Tử Hoành một tin nhắn bảo cậu ta lát nữa chúng ta tới.”
Lam Hân có chút nghi hoặc nhìn anh, dưới ảnh mắt chờ mong của anh vẫn nói ra mật khẩu: “0983.”
Chương 137
Lục Hạo Thành liếc nhìn vị trí của Lam Hân, Lam Lam có lẽ sắp xong rồi.
Đáng chết!
Nếu như bây giờ anh từ phòng nghỉ đi ra, Cố An An nhất định sẽ biết anh nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi của cô ta.
Anh liếc nhìn bên dưới, mặc dù là tầng hai nhưng cũng khá cao, muốn nhảy từ đây xuống anh không thể không tàn phế.
Nhưng nếu như không ra ngoài, lát nữa Lam Lam xong rồi, lập tức sẽ qua đây gọi anh, đến lúc đó khác nào vạch áo cho người xem lưng.
Lục Hạo Thành liếc nhìn điện thoại, nhanh chóng tìm wechat của Lam Hân, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ chữ.
“Lam Lam, bảo Lâm Hạo Thiên đưa Cố An An ra ngoài, không phải lên tiếng.” Sau đó, còn nhấn 11 nhãn dán ngậm miệng.
Lam Hân đang làm tóc, điện thoại và túi đều bị cô đặt một bên trên bàn thủy tinh.
Có tín hiệu nhắc nhở wechat, cô cũng không để ý.
Còn Lâm Hạo Thiên lúc này đang làm tóc cho Lam Hân, càng không để ý wechat của người khác.
Cậu ta đối với công việc của bản thân rất nghiêm túc, lúc làm việc thường sẽ không nhìn điện thoại, cũng sẽ không lướt vòng bạn bè, cũng sẽ không nhìn wechat nhận điện thoại.
Sau khi công việc bận rộn xong, cậu ta mới nhìn tới.
Cũng vì nguyên nhân này, Lục Hạo Thành mới không gửi wechat cho Lâm Hạo Thiên.
Anh biết mặc dù Lâm Hạo Thiên nghe thấy tín hiệu wechat, hoặc là tiếng điện thoại, nhưng cậu ta cũng sẽ không nhìn một cái, trừ phi trên tay cậu ta không có công việc.
Vì vậy anh mới gửi wechat cho Lam Hân.
Thế nhưng, anh thông qua cửa kính nhìn thấy Lam Hân ngồi im tại chỗ.
Lại liếc thấy túi xách và điện thoại ở trên bàn thủy tinh, trái tim anh tức khắc muốn chết luôn.
Xa như vậy, khó trách Lam Lam không nhìn tới.
Lục Hạo Thành nuốt nước miếng, chảng lẽ anh thực sự phải nhảy từ tầng hai xuống?
Anh tiến lên phía trước vài bước, thấy ống dẫn phòng cháy xuôi theo tường xuống.
Anh đưa tay lắc lắc, cũng khá vững chắc, anh thầm ước lượng trong lòng xem có thể chịu được sức nặng của anh không.
Anh xắn tay áo lên chuẩn bị từ đây trượt xuống.
Đối với người thường xuyên luyện tập như anh, trượt từ tầng hai xuống tầng một tuyệt đối không phải vấn đề.
Trong lòng Lục Hạo Thành chủa rủa một câu. Trẫm phải nhảy xuống, đừng làm phiền trẫm.
Kẻ lừa bịp Cố An An này, buộc anh phải nhảy xuống.
Cố An An, cô thật có bản lĩnh!
Trong lòng Lục Hạo Thành vừa chửi vừa trèo qua ban công.
Anh ôm chặt ống phòng cháy, nhanh chóng tự nhiên trượt xuống.
Thời khắc này Lục Hạo Thành cảm thấy bản thân luyện tập hằng ngày thực sự có tác dụng.
Anh thuận lợi đến tầng một, vẫn may ở đây không có người bảo vệ, nếu như có khéo còn coi anh là kẻ trộm?
Anh liếc nhìn đôi tay mình, bị cọ đỏ rực, lờ mờ có cảm giác như kim châm, nhưng anh cũng không để ý.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất trở về tầng hai, ở của thang máy điều chỉnh một chút hơi thở phập phồng của mình rồi mới tao nhã bước vào trong phòng của Lam Hân.
Anh trực tiếp đi thẳng vào, ngồi lên sofa bên cạnh,
Lam Hân thấy anh từ ngoài đi vào, giống như thấy ma liếc nhìn anh.
Anh không phải đang ở phòng nghỉ sao? Sao lại đi từ bên ngoài vào?
Vừa rồi cô còn nghe thấy âm thanh mơ mơ hồ hồ của Cố An An, cô còn cho rằng hai người ở bên trong nói chuyện?
Nhưng anh đi từ bên ngoài vào, là chuyện gì vậy?
Còn Lâm Hạo Thiên chăm chú làm việc, tự nhiên sẽ không chú ý đến tình tiết nhỏ này.
Lục Hạo Thành nhìn điện thoại của Lam Hân một cái, nghĩ tới tin nhắn mình gửi, anh liếc nhìn Lam Hân, hỏi: “Lam Lam, mật khẩu điện thoại em là bao nhiêu, điện thoại tôi thiếu tiền, tôi gửi cho Mộc Tử Hoành một tin nhắn bảo cậu ta lát nữa chúng ta tới.”
Lam Hân có chút nghi hoặc nhìn anh, dưới ảnh mắt chờ mong của anh vẫn nói ra mật khẩu: “0983.”
Chương 137
Lục Hạo Thành liếc nhìn vị trí của Lam Hân, Lam Lam có lẽ sắp xong rồi.
Đáng chết!
Nếu như bây giờ anh từ phòng nghỉ đi ra, Cố An An nhất định sẽ biết anh nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi của cô ta.
Anh liếc nhìn bên dưới, mặc dù là tầng hai nhưng cũng khá cao, muốn nhảy từ đây xuống anh không thể không tàn phế.
Nhưng nếu như không ra ngoài, lát nữa Lam Lam xong rồi, lập tức sẽ qua đây gọi anh, đến lúc đó khác nào vạch áo cho người xem lưng.
Lục Hạo Thành liếc nhìn điện thoại, nhanh chóng tìm wechat của Lam Hân, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ chữ.
“Lam Lam, bảo Lâm Hạo Thiên đưa Cố An An ra ngoài, không phải lên tiếng.” Sau đó, còn nhấn 11 nhãn dán ngậm miệng.
Lam Hân đang làm tóc, điện thoại và túi đều bị cô đặt một bên trên bàn thủy tinh.
Có tín hiệu nhắc nhở wechat, cô cũng không để ý.
Còn Lâm Hạo Thiên lúc này đang làm tóc cho Lam Hân, càng không để ý wechat của người khác.
Cậu ta đối với công việc của bản thân rất nghiêm túc, lúc làm việc thường sẽ không nhìn điện thoại, cũng sẽ không lướt vòng bạn bè, cũng sẽ không nhìn wechat nhận điện thoại.
Sau khi công việc bận rộn xong, cậu ta mới nhìn tới.
Cũng vì nguyên nhân này, Lục Hạo Thành mới không gửi wechat cho Lâm Hạo Thiên.
Anh biết mặc dù Lâm Hạo Thiên nghe thấy tín hiệu wechat, hoặc là tiếng điện thoại, nhưng cậu ta cũng sẽ không nhìn một cái, trừ phi trên tay cậu ta không có công việc.
Vì vậy anh mới gửi wechat cho Lam Hân.
Thế nhưng, anh thông qua cửa kính nhìn thấy Lam Hân ngồi im tại chỗ.
Lại liếc thấy túi xách và điện thoại ở trên bàn thủy tinh, trái tim anh tức khắc muốn chết luôn.
Xa như vậy, khó trách Lam Lam không nhìn tới.
Lục Hạo Thành nuốt nước miếng, chảng lẽ anh thực sự phải nhảy từ tầng hai xuống?
Anh tiến lên phía trước vài bước, thấy ống dẫn phòng cháy xuôi theo tường xuống.
Anh đưa tay lắc lắc, cũng khá vững chắc, anh thầm ước lượng trong lòng xem có thể chịu được sức nặng của anh không.
Anh xắn tay áo lên chuẩn bị từ đây trượt xuống.
Đối với người thường xuyên luyện tập như anh, trượt từ tầng hai xuống tầng một tuyệt đối không phải vấn đề.
Trong lòng Lục Hạo Thành chủa rủa một câu. Trẫm phải nhảy xuống, đừng làm phiền trẫm.
Kẻ lừa bịp Cố An An này, buộc anh phải nhảy xuống.
Cố An An, cô thật có bản lĩnh!
Trong lòng Lục Hạo Thành vừa chửi vừa trèo qua ban công.
Anh ôm chặt ống phòng cháy, nhanh chóng tự nhiên trượt xuống.
Thời khắc này Lục Hạo Thành cảm thấy bản thân luyện tập hằng ngày thực sự có tác dụng.
Anh thuận lợi đến tầng một, vẫn may ở đây không có người bảo vệ, nếu như có khéo còn coi anh là kẻ trộm?
Anh liếc nhìn đôi tay mình, bị cọ đỏ rực, lờ mờ có cảm giác như kim châm, nhưng anh cũng không để ý.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất trở về tầng hai, ở của thang máy điều chỉnh một chút hơi thở phập phồng của mình rồi mới tao nhã bước vào trong phòng của Lam Hân.
Anh trực tiếp đi thẳng vào, ngồi lên sofa bên cạnh,
Lam Hân thấy anh từ ngoài đi vào, giống như thấy ma liếc nhìn anh.
Anh không phải đang ở phòng nghỉ sao? Sao lại đi từ bên ngoài vào?
Vừa rồi cô còn nghe thấy âm thanh mơ mơ hồ hồ của Cố An An, cô còn cho rằng hai người ở bên trong nói chuyện?
Nhưng anh đi từ bên ngoài vào, là chuyện gì vậy?
Còn Lâm Hạo Thiên chăm chú làm việc, tự nhiên sẽ không chú ý đến tình tiết nhỏ này.
Lục Hạo Thành nhìn điện thoại của Lam Hân một cái, nghĩ tới tin nhắn mình gửi, anh liếc nhìn Lam Hân, hỏi: “Lam Lam, mật khẩu điện thoại em là bao nhiêu, điện thoại tôi thiếu tiền, tôi gửi cho Mộc Tử Hoành một tin nhắn bảo cậu ta lát nữa chúng ta tới.”
Lam Hân có chút nghi hoặc nhìn anh, dưới ảnh mắt chờ mong của anh vẫn nói ra mật khẩu: “0983.”
Chương 137
Lục Hạo Thành liếc nhìn vị trí của Lam Hân, Lam Lam có lẽ sắp xong rồi.
Đáng chết!
Nếu như bây giờ anh từ phòng nghỉ đi ra, Cố An An nhất định sẽ biết anh nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi của cô ta.
Anh liếc nhìn bên dưới, mặc dù là tầng hai nhưng cũng khá cao, muốn nhảy từ đây xuống anh không thể không tàn phế.
Nhưng nếu như không ra ngoài, lát nữa Lam Lam xong rồi, lập tức sẽ qua đây gọi anh, đến lúc đó khác nào vạch áo cho người xem lưng.
Lục Hạo Thành liếc nhìn điện thoại, nhanh chóng tìm wechat của Lam Hân, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ chữ.
“Lam Lam, bảo Lâm Hạo Thiên đưa Cố An An ra ngoài, không phải lên tiếng.” Sau đó, còn nhấn 11 nhãn dán ngậm miệng.
Lam Hân đang làm tóc, điện thoại và túi đều bị cô đặt một bên trên bàn thủy tinh.
Có tín hiệu nhắc nhở wechat, cô cũng không để ý.
Còn Lâm Hạo Thiên lúc này đang làm tóc cho Lam Hân, càng không để ý wechat của người khác.
Cậu ta đối với công việc của bản thân rất nghiêm túc, lúc làm việc thường sẽ không nhìn điện thoại, cũng sẽ không lướt vòng bạn bè, cũng sẽ không nhìn wechat nhận điện thoại.
Sau khi công việc bận rộn xong, cậu ta mới nhìn tới.
Cũng vì nguyên nhân này, Lục Hạo Thành mới không gửi wechat cho Lâm Hạo Thiên.
Anh biết mặc dù Lâm Hạo Thiên nghe thấy tín hiệu wechat, hoặc là tiếng điện thoại, nhưng cậu ta cũng sẽ không nhìn một cái, trừ phi trên tay cậu ta không có công việc.
Vì vậy anh mới gửi wechat cho Lam Hân.
Thế nhưng, anh thông qua cửa kính nhìn thấy Lam Hân ngồi im tại chỗ.
Lại liếc thấy túi xách và điện thoại ở trên bàn thủy tinh, trái tim anh tức khắc muốn chết luôn.
Xa như vậy, khó trách Lam Lam không nhìn tới.
Lục Hạo Thành nuốt nước miếng, chảng lẽ anh thực sự phải nhảy từ tầng hai xuống?
Anh tiến lên phía trước vài bước, thấy ống dẫn phòng cháy xuôi theo tường xuống.
Anh đưa tay lắc lắc, cũng khá vững chắc, anh thầm ước lượng trong lòng xem có thể chịu được sức nặng của anh không.
Anh xắn tay áo lên chuẩn bị từ đây trượt xuống.
Đối với người thường xuyên luyện tập như anh, trượt từ tầng hai xuống tầng một tuyệt đối không phải vấn đề.
Trong lòng Lục Hạo Thành chủa rủa một câu. Trẫm phải nhảy xuống, đừng làm phiền trẫm.
Kẻ lừa bịp Cố An An này, buộc anh phải nhảy xuống.
Cố An An, cô thật có bản lĩnh!
Trong lòng Lục Hạo Thành vừa chửi vừa trèo qua ban công.
Anh ôm chặt ống phòng cháy, nhanh chóng tự nhiên trượt xuống.
Thời khắc này Lục Hạo Thành cảm thấy bản thân luyện tập hằng ngày thực sự có tác dụng.
Anh thuận lợi đến tầng một, vẫn may ở đây không có người bảo vệ, nếu như có khéo còn coi anh là kẻ trộm?
Anh liếc nhìn đôi tay mình, bị cọ đỏ rực, lờ mờ có cảm giác như kim châm, nhưng anh cũng không để ý.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất trở về tầng hai, ở của thang máy điều chỉnh một chút hơi thở phập phồng của mình rồi mới tao nhã bước vào trong phòng của Lam Hân.
Anh trực tiếp đi thẳng vào, ngồi lên sofa bên cạnh,
Lam Hân thấy anh từ ngoài đi vào, giống như thấy ma liếc nhìn anh.
Anh không phải đang ở phòng nghỉ sao? Sao lại đi từ bên ngoài vào?
Vừa rồi cô còn nghe thấy âm thanh mơ mơ hồ hồ của Cố An An, cô còn cho rằng hai người ở bên trong nói chuyện?
Nhưng anh đi từ bên ngoài vào, là chuyện gì vậy?
Còn Lâm Hạo Thiên chăm chú làm việc, tự nhiên sẽ không chú ý đến tình tiết nhỏ này.
Lục Hạo Thành nhìn điện thoại của Lam Hân một cái, nghĩ tới tin nhắn mình gửi, anh liếc nhìn Lam Hân, hỏi: “Lam Lam, mật khẩu điện thoại em là bao nhiêu, điện thoại tôi thiếu tiền, tôi gửi cho Mộc Tử Hoành một tin nhắn bảo cậu ta lát nữa chúng ta tới.”
Lam Hân có chút nghi hoặc nhìn anh, dưới ảnh mắt chờ mong của anh vẫn nói ra mật khẩu: “0983.”