Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1792
Chương 1792:
Tô Cảnh Minh: “…” Người. ERụ nữ này đặc biệt phát điên cái gì vậy?
Lam Hân nuốt tập đoàn Lục thị, anh sao lại không biết.
Để điều hành tập đoàn Lục Thị, cô đã phải chịu đựng bao nhiêu.
Lam Hân vừa nghe những lời này, nghĩ đến những lời mình nghe được tại yên hội Tống Ngôn Tư, trong nháy mắt cô bị đứt ruột.
Anh còn sống, lại là vị hôn phu của người khác.
Cô mỗi ngày chò anh, ngước mắt lên, nhìn sao trời củng mặt trăng, đều là bộ dáng của anh.
Nhìn bâu trời xanh biếc, cũng là bộ dáng của anh, gặp một người xa lạ, mặt mày giỗng anh, cô sẽ lăng lặng nhìn hôi lầu không thể dời mắt, môi lúc này sẽ có một cỗ chua xót lắp đầy trong lòng, người cô chờ, như thế nào cũng không đợi được.
Mà anh còn sống, lại không cho cô biết.
Lam Hân giờ khắc này, cảm thấy tất cả những giâc mơ đêu tan vỡ, tiêu biến.
Nước mắt tuyệt vọng của Lam Hân không ngừng chảy ra, cô nhắm mắt lại, không nhìn vào Lục Hạo Thành.
Tống Ngôn Tư nhìn dáng. vẻ thống khổ của Lam Hân, cuối cùng cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm qua cô ta trông. chật vật xấu hỗ đến vậy, lại chỉ có thể chịu đựng một mình, mà Lục Hạo Thành lại ở cùng người phụ nữ này ở đây, cô ta thấy phát điên lên vì ghen tị mắt.
Lục Hạo Thành là của cô ta, ai cũng đừng mong có thê cướp đi được Ánh mắt Lục Hạo Thành vẫn dịu dàng nhìn Lam Hân, anh biết, lời của Tống Ngôn Tư nói đã làm tồn thương trái tim cô.
Tuy nhiên, niềm tin giữa hai người họ chỉ có chút này thôi sao?
Anh biết, từ trước đến nay cô vẫn luôn tin tưởng anh.
“Cô bé ngốc, em cứ như vậy mà không tin anh Hạo Thành của em hay sao?” Lục Hạo Thành dịu dàng lên tiếng.
Lam Hân đang nhắm đôi mắt run rầy một chút, đột nhiên như vừa nghĩ đên chuyện gì đó.
Đúng là lúc con người thấy căng thẳng và đau khổ, „ thường thường là những lúc ngu xuân nhật, quan tâm quá mức tới một vần đề gì đó, cũng sẽ khiến bản thân bỏ qua những cạm bẫy, âm mưu trước mặt.
Cô đã đợi lâu như: vậy, không phải muốn đợi được kết quả như vậy.
Mà là phải đợi được người cô yêu trở lại bên cạnh cô, cùng cô trải qua quãng đời hạnh phúc còn lại.
Biết cách theo đuổi tình yêu, biết cách thấu hiểu thì mới có thể hạnh phúc, cô không muốn đề những hiểu lầm sẽ trở thành nỗi thống khổ.
Lam Hân chớp chớp hàng mi dài, nước mắt theo đó cũng chảy XuÔng, chậm rãi mở mắt ra , nhìn người đàn ông trước mắt mà cô đã yêu thương đến chết, người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong, cuôi cùng cũng còn nguyên vẹn mà xuất hiện trước mắt cô.
Chỉ là anh rất gầy, sắc mặt cũng không được tôt, trông lại có vẻ đẹp trai mong manh sương gió hơn.
Anh là bầu trời của cô, ở trong đáy lòng cô, anh vẫn luôn tỏa sáng chói mắt nhứ vậy, trong lòng cô, anh mãi mãi vân luôn tốt đẹp đên thế.
Lục Hạo Thành nhìn thấy sự thay đổi tâm trạng của cô, ánh mắt lại càng thêm ôn nhu, trên đôi môi tái nhợt dần dần hiện lên ý cười dịu dàng, anh đã biết mà, dù có thê nào cô cũng rất tin tưởng vào anh.
“Em không phải đang nằm mơ, đúng không anh?” giọng cô bí bách đầy kích động.
Lục Hạo Thành gắt gao nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn CÔ như cũ, hốc mắt đã có chút ướt át, ở trong mơ, anh vẫn luôn thấy cô khóc như vậy, hiện tại anh lại làm cô khóc, anh thật đáng chết.
Tô Cảnh Minh: “…” Người. ERụ nữ này đặc biệt phát điên cái gì vậy?
Lam Hân nuốt tập đoàn Lục thị, anh sao lại không biết.
Để điều hành tập đoàn Lục Thị, cô đã phải chịu đựng bao nhiêu.
Lam Hân vừa nghe những lời này, nghĩ đến những lời mình nghe được tại yên hội Tống Ngôn Tư, trong nháy mắt cô bị đứt ruột.
Anh còn sống, lại là vị hôn phu của người khác.
Cô mỗi ngày chò anh, ngước mắt lên, nhìn sao trời củng mặt trăng, đều là bộ dáng của anh.
Nhìn bâu trời xanh biếc, cũng là bộ dáng của anh, gặp một người xa lạ, mặt mày giỗng anh, cô sẽ lăng lặng nhìn hôi lầu không thể dời mắt, môi lúc này sẽ có một cỗ chua xót lắp đầy trong lòng, người cô chờ, như thế nào cũng không đợi được.
Mà anh còn sống, lại không cho cô biết.
Lam Hân giờ khắc này, cảm thấy tất cả những giâc mơ đêu tan vỡ, tiêu biến.
Nước mắt tuyệt vọng của Lam Hân không ngừng chảy ra, cô nhắm mắt lại, không nhìn vào Lục Hạo Thành.
Tống Ngôn Tư nhìn dáng. vẻ thống khổ của Lam Hân, cuối cùng cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm qua cô ta trông. chật vật xấu hỗ đến vậy, lại chỉ có thể chịu đựng một mình, mà Lục Hạo Thành lại ở cùng người phụ nữ này ở đây, cô ta thấy phát điên lên vì ghen tị mắt.
Lục Hạo Thành là của cô ta, ai cũng đừng mong có thê cướp đi được Ánh mắt Lục Hạo Thành vẫn dịu dàng nhìn Lam Hân, anh biết, lời của Tống Ngôn Tư nói đã làm tồn thương trái tim cô.
Tuy nhiên, niềm tin giữa hai người họ chỉ có chút này thôi sao?
Anh biết, từ trước đến nay cô vẫn luôn tin tưởng anh.
“Cô bé ngốc, em cứ như vậy mà không tin anh Hạo Thành của em hay sao?” Lục Hạo Thành dịu dàng lên tiếng.
Lam Hân đang nhắm đôi mắt run rầy một chút, đột nhiên như vừa nghĩ đên chuyện gì đó.
Đúng là lúc con người thấy căng thẳng và đau khổ, „ thường thường là những lúc ngu xuân nhật, quan tâm quá mức tới một vần đề gì đó, cũng sẽ khiến bản thân bỏ qua những cạm bẫy, âm mưu trước mặt.
Cô đã đợi lâu như: vậy, không phải muốn đợi được kết quả như vậy.
Mà là phải đợi được người cô yêu trở lại bên cạnh cô, cùng cô trải qua quãng đời hạnh phúc còn lại.
Biết cách theo đuổi tình yêu, biết cách thấu hiểu thì mới có thể hạnh phúc, cô không muốn đề những hiểu lầm sẽ trở thành nỗi thống khổ.
Lam Hân chớp chớp hàng mi dài, nước mắt theo đó cũng chảy XuÔng, chậm rãi mở mắt ra , nhìn người đàn ông trước mắt mà cô đã yêu thương đến chết, người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong, cuôi cùng cũng còn nguyên vẹn mà xuất hiện trước mắt cô.
Chỉ là anh rất gầy, sắc mặt cũng không được tôt, trông lại có vẻ đẹp trai mong manh sương gió hơn.
Anh là bầu trời của cô, ở trong đáy lòng cô, anh vẫn luôn tỏa sáng chói mắt nhứ vậy, trong lòng cô, anh mãi mãi vân luôn tốt đẹp đên thế.
Lục Hạo Thành nhìn thấy sự thay đổi tâm trạng của cô, ánh mắt lại càng thêm ôn nhu, trên đôi môi tái nhợt dần dần hiện lên ý cười dịu dàng, anh đã biết mà, dù có thê nào cô cũng rất tin tưởng vào anh.
“Em không phải đang nằm mơ, đúng không anh?” giọng cô bí bách đầy kích động.
Lục Hạo Thành gắt gao nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn CÔ như cũ, hốc mắt đã có chút ướt át, ở trong mơ, anh vẫn luôn thấy cô khóc như vậy, hiện tại anh lại làm cô khóc, anh thật đáng chết.