Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1793
Chương 1793:
“Cô bé ngốc, đây không phải là đang năm mơ. Anh đã trở vê, sau này Sẽ không bao giờ rời khỏi em nữa.
“Hu hu hu……” Lam Hân cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà òa khóc, giờ khắc này, í tất cả những lo lắng và mong đợi của cô đã cùng nhau trút bỏ nỗi lòng.
Đã hơn bảy tháng trôi qua, cô tựa như đã đợi khoảng thời gian dài như một thế kỷ vậy.
Hiện tại, cuối cùng cô đã không phải chờ đợi nữa.
“Đồ ngốc, đừng khóc nữa.” Anh duỗi tay, lau sạch nước mắt trên mặt cho CÓ”
Lam Hân nức nở: thêm vài cái, mới nhịn xuông không khóc nữa.
Cô nắm chặt tay anh đang gạt nước mắt, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người trước mặt, cô cười cười, “Em không khóc, anh đã trở lại, em thấy rât vui vẻ.”
Lục Hạo Thành dùng ngón tay xoa nhẹ lên gò má đẫm nước mắt của cô, “Lúc không có anh bên cạnh, sao lại không biết tự chăm sóc cho bản thân nhữ thể, anh mới vừa chăm em có thêm chút thịt, sao giờ lại gầy đi mất rôi.”
Lam Hân nghe những lời nói quan tâm của anh vẫn giỗng như trước đây, ánh mắt anh bây giờ còn dịu dàng hơn so với trước kia, thì ra anh vẫn là anh, không hề thay đồi.
Cả nhà tải app truyện hola về đọc tiếp nhé!
“Em lại cảm thấy rất vừa vặn, mặc cái gì cũng thấy xinh đẹp.” Lam Hân vừa khóc vừa cười, kiêu ngạo mà nói, nắm chặt lấy tay Lục Hạo Thành không chịu buông.
Đầu cô cảm thấy rất choáng váng, chỉ sợ lỡ buông tay anh ra, anh sẽ lập tức biên mật.
Cô nhìn thoáng qua chung quanh, có chút mê mang hỏi “Đây là bệnh viện, em đã xảy ra chuyện gì sao? Có phải em đã quên mắt chuyện gì rồi không?
Hình như em đang bị bệnh gì đó, luôn cảm giác bản thân đã quên mắt điều gì đó.”
Lục Hạo Thành sửng sót, đột nhiên nghĩ đến lời bác sĩ nói, cô có dấu hiệu bị trầm cảm nhẹ.
Tối hôm qua cô gặp phải tai nạn xe cộ, hôm nay lại không nhớ ra chút gì sao?
Lục Hạo Thành “Lam Lam, tối hôm qua em xảy ra tai nạn xe cộ, em không nhớ rõ chuyện gì sao?”
“Tai nạn xe cộ…… ” Lam Hân cố gắng Suy nghĩ một hồi, những cảnh tượng đứt quãng xuất hiện ở trong đâu.
“Đúng vậy, tai nạn xe cộ, trời mưa rât to, anh đang chạy, em cũng đuôi theo phía sau, liên tục gọi anh Hạo Thành, bảo anh đừng chạy nhanh như vậy, em đuổi không kịp anh. Còn có một đồng cỏ xanh rất đẹp, anh vứt làm gãy kẹo mút của em, anh còn đền lại cho em mười cái. Là loại kẹo mút lớn màu hồng phần em còn rất vui vẻ.
Anh làm rớt dâu tây của em, em làm đồ nước lên người anh. Anh luôn rất bực bội, mà em lại đau lòng, mỗi ngày đều đứng ở trên ban công chờ anh tan học trở về, tưởng lần nào cũng có thể cùng anh chơi đùa.Nhưng anh luôn chán ghét em chạy theo đuôi, ghét bỏ em khóc nhè, ghét bỏ em quá phiên toái…… : Lam Hân đem rất nhiêu ký ức vụn văn ra quở trách, đó là những ký ức mơ hồ đang chắp vá đan xen trong tâm trí cô.
Lục Hạo Thành thời thiếu niên đó, đẹp đến mức làm người ta không thể rời mắt nồi, tính khí lại xấu tới mức khiến người ta không muốn tới gần anh, chỉ có cô dám đi theo phía sau đuôi anh quấn lấy anh đòi chơi cùng.
Lục Hạo Thành càng nghe lại càng vui vẻ, cuối cùng cô cũng nhớ ra được, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đôi với bọn họ mà nói, đã là một kết cục rất viên mãn rồi.
“Đúng vậy, anh lỡ làm vỡ mất một cây kẹo mút của em, vậy mà em lại khóc sướt mướt suốt cả buổi sáng, còn đi tìm anh trại em mách lẻo nữa chứ, anh bắt đắc dĩ phải đi mua thêm mười cái nữa đền cho em, còn lớn hơn cây kẹo đã bị vỡ vài lần.
Anh làm rơi dâu tây của em, em làm độ nước trái cây lên người anh, đó là đồng phục đi học của anh, không mặc động phục, anh còn bị phạt đứng ở công trường.
Mỗi ngày em đều chờ anh tan học về nhà, em lại không biết, sau khi tan học anh cũng lập tức về nhà, bởi vì sợ Lục Hạo Khải cùng Lục Tư Ân sẽ bắt nạt em. Anh nói em là đồ theo đuôi, đó là bởi vì lúc anh đi vào nhà vệ sinh, em cũng muôn canh giữ ở trước cửa phòng vệ sinh. Ghét bỏ em phiền toái, là vì em luôn bị té ngã, khiến bản thân mình bị thương, anh nhìn thầy thì rất đau lòng.
Cô bé ngốc, sao em lại chỉ nhớ TỐ.
những điều tồi tệ mà không, nhớ rằng anh đã đối xử tốt với em thế nào.
“Cô bé ngốc, đây không phải là đang năm mơ. Anh đã trở vê, sau này Sẽ không bao giờ rời khỏi em nữa.
“Hu hu hu……” Lam Hân cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà òa khóc, giờ khắc này, í tất cả những lo lắng và mong đợi của cô đã cùng nhau trút bỏ nỗi lòng.
Đã hơn bảy tháng trôi qua, cô tựa như đã đợi khoảng thời gian dài như một thế kỷ vậy.
Hiện tại, cuối cùng cô đã không phải chờ đợi nữa.
“Đồ ngốc, đừng khóc nữa.” Anh duỗi tay, lau sạch nước mắt trên mặt cho CÓ”
Lam Hân nức nở: thêm vài cái, mới nhịn xuông không khóc nữa.
Cô nắm chặt tay anh đang gạt nước mắt, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người trước mặt, cô cười cười, “Em không khóc, anh đã trở lại, em thấy rât vui vẻ.”
Lục Hạo Thành dùng ngón tay xoa nhẹ lên gò má đẫm nước mắt của cô, “Lúc không có anh bên cạnh, sao lại không biết tự chăm sóc cho bản thân nhữ thể, anh mới vừa chăm em có thêm chút thịt, sao giờ lại gầy đi mất rôi.”
Lam Hân nghe những lời nói quan tâm của anh vẫn giỗng như trước đây, ánh mắt anh bây giờ còn dịu dàng hơn so với trước kia, thì ra anh vẫn là anh, không hề thay đồi.
Cả nhà tải app truyện hola về đọc tiếp nhé!
“Em lại cảm thấy rất vừa vặn, mặc cái gì cũng thấy xinh đẹp.” Lam Hân vừa khóc vừa cười, kiêu ngạo mà nói, nắm chặt lấy tay Lục Hạo Thành không chịu buông.
Đầu cô cảm thấy rất choáng váng, chỉ sợ lỡ buông tay anh ra, anh sẽ lập tức biên mật.
Cô nhìn thoáng qua chung quanh, có chút mê mang hỏi “Đây là bệnh viện, em đã xảy ra chuyện gì sao? Có phải em đã quên mắt chuyện gì rồi không?
Hình như em đang bị bệnh gì đó, luôn cảm giác bản thân đã quên mắt điều gì đó.”
Lục Hạo Thành sửng sót, đột nhiên nghĩ đến lời bác sĩ nói, cô có dấu hiệu bị trầm cảm nhẹ.
Tối hôm qua cô gặp phải tai nạn xe cộ, hôm nay lại không nhớ ra chút gì sao?
Lục Hạo Thành “Lam Lam, tối hôm qua em xảy ra tai nạn xe cộ, em không nhớ rõ chuyện gì sao?”
“Tai nạn xe cộ…… ” Lam Hân cố gắng Suy nghĩ một hồi, những cảnh tượng đứt quãng xuất hiện ở trong đâu.
“Đúng vậy, tai nạn xe cộ, trời mưa rât to, anh đang chạy, em cũng đuôi theo phía sau, liên tục gọi anh Hạo Thành, bảo anh đừng chạy nhanh như vậy, em đuổi không kịp anh. Còn có một đồng cỏ xanh rất đẹp, anh vứt làm gãy kẹo mút của em, anh còn đền lại cho em mười cái. Là loại kẹo mút lớn màu hồng phần em còn rất vui vẻ.
Anh làm rớt dâu tây của em, em làm đồ nước lên người anh. Anh luôn rất bực bội, mà em lại đau lòng, mỗi ngày đều đứng ở trên ban công chờ anh tan học trở về, tưởng lần nào cũng có thể cùng anh chơi đùa.Nhưng anh luôn chán ghét em chạy theo đuôi, ghét bỏ em khóc nhè, ghét bỏ em quá phiên toái…… : Lam Hân đem rất nhiêu ký ức vụn văn ra quở trách, đó là những ký ức mơ hồ đang chắp vá đan xen trong tâm trí cô.
Lục Hạo Thành thời thiếu niên đó, đẹp đến mức làm người ta không thể rời mắt nồi, tính khí lại xấu tới mức khiến người ta không muốn tới gần anh, chỉ có cô dám đi theo phía sau đuôi anh quấn lấy anh đòi chơi cùng.
Lục Hạo Thành càng nghe lại càng vui vẻ, cuối cùng cô cũng nhớ ra được, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đôi với bọn họ mà nói, đã là một kết cục rất viên mãn rồi.
“Đúng vậy, anh lỡ làm vỡ mất một cây kẹo mút của em, vậy mà em lại khóc sướt mướt suốt cả buổi sáng, còn đi tìm anh trại em mách lẻo nữa chứ, anh bắt đắc dĩ phải đi mua thêm mười cái nữa đền cho em, còn lớn hơn cây kẹo đã bị vỡ vài lần.
Anh làm rơi dâu tây của em, em làm độ nước trái cây lên người anh, đó là đồng phục đi học của anh, không mặc động phục, anh còn bị phạt đứng ở công trường.
Mỗi ngày em đều chờ anh tan học về nhà, em lại không biết, sau khi tan học anh cũng lập tức về nhà, bởi vì sợ Lục Hạo Khải cùng Lục Tư Ân sẽ bắt nạt em. Anh nói em là đồ theo đuôi, đó là bởi vì lúc anh đi vào nhà vệ sinh, em cũng muôn canh giữ ở trước cửa phòng vệ sinh. Ghét bỏ em phiền toái, là vì em luôn bị té ngã, khiến bản thân mình bị thương, anh nhìn thầy thì rất đau lòng.
Cô bé ngốc, sao em lại chỉ nhớ TỐ.
những điều tồi tệ mà không, nhớ rằng anh đã đối xử tốt với em thế nào.