Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Chương 86: Tập đoàn Lục thị không nuôi kẻ nhàn hạ.
Đáy mắt cô quét qua ý cười lạnh lùng, mặc dù ngày
đầu tiên gặp người phụ nữ này cô đã biết cô ta không
để cô trong mắt, nhưng cô- Lam Hân có thể đi đến
ngày hôm nay là từ khi cô bắt đầu không ngụy trang
chính mình.
Bản thân chân chính của cô, đơn thuần mà ảo tưởng!
Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn Viên Viện, lạnh lùng mở
miệng: “Dọn dẹp bàn làm việc ngay, 10 phút sau tôi
bắt đầu làm việc!”
Nói xong, cô bước đến chỗ mấy người mẫu bên cạnh cửa số.
Viên Viện nhìn bóng lưng cô, đập mạnh điện thoại lên
trên bàn, cười lạnh mỉa mai: “Cô thật sự coi trọng bản
thân mình đúng không? Đừng cho rằng dựa vào cơ
thể để thăng chức thì có tư cách ở đây chỉ tay năm
ngón với tôi, giám đốc Lâm ở đây cũng không dám đối
với tôi như vậy!”
Tay Lam Hân đang chỉnh lại tấm vải thì khựng lại.
Cô chậm rãi quay người, nhìn vẻ mặt tự cao tự đại
của Viên Viện, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi cong lên
ưu nhã, vô cùng lạnh lùng nói rõ từng chữ: “Viên tiểu
thư, xem ra Lục tổng rất vừa ý cô, nếu đã như vậy,
chúng ta đi tìm Lục tổng đến đây đối chất một chút,
Lam Hân tôi dựa vào cơ thể để thăng chức hay dựa
vào thực lực để thăng chức nhé?”
“Hừ! tối qua còn có người nhìn thấy cô và Lục tổng
cùng nhau đi ăn tối đó? Chứng cớ rành rành, gọi Lục
tổng đến thì kết quả có thể thay đổi sao?”
Lam Hân khẽ híp mắt, tối qua chỉ có mẹ con Khương
Tĩnh Hàm gặp cô và Lục Hạo Thành.
Viên Viện này sao lại biết?
“Cùng nhau ăn một bữa cơm thì có thể nói là quyến
rũ. Người không thể cùng đi ăn cơm đương nhiên
trong lòng sinh ra đồ ky, tùy ý bôi nhọ người khác.
Lam Hân tôi không được việc cũng ở tập đoàn Lục thị
này mấy năm nay, trước giờ chưa từng gặp trợ lý quá
đáng với giám đốc, xem ra Viên tiểu thư chướng mắt
tôi giám đốc mới đến sao?”
Giọng điệu Lam Hân nhàn nhạt tĩnh lặng, cả người
lạnh lùng khí chất điềm tĩnh nhưng khiến người ta
không dám khinh nhòn.
Viên Viện có cảm giác bị hung hăng bạt tai.
Cô ta đang muốn nói, Lam Hân lại nhắm đúng lúc cô
ta nói, không nhanh không chậm mở miệng: “Có điều
tin tức của cô Viên cũng thật nhanh, chỉ qua một đêm
đã biết rồi, người cả thành phố Giang này đều biết Lục
tổng không gần nữ sắc, Lục tổng nếu nghe được lời
này của cô Viên không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào?”
Giọng điệu nhẹ tựa như gió, không khó có thể nghe ra
sự uy hiếp sâu sắc.
Lam Hân đứng yên tại chỗ, tiếp tục sửa sang quần áo
trong tay, dáng vẻ không đếm xỉa tới và không hề gì
đó, một chút cũng không bị nước bẩn của Viên Viện
hắt vào mà ảnh hưởng.
Cả người Viên Viện rõ ràng trang điểm đẹp đế, lúc này
lại cảm thấy bản thân đứng trong cơn mưa lớn, bị cơn
mưa làm ướt thảm hại bao nhiêu thì nhếch nhác bấy nhiêu.
Lam Hân này nhìn có vẻ yếu đuối, khi phản kích từng
chữ lại như một lưỡi dao sắc bén, vô hình trung có thể
đâm người ta đầm đìa máu.
Hai tay Viên Viện nắm chặt thành đắm, căm tức nhìn
Lam Hân, lại cười nói: “giám đốc Lam nói đùa rồi, tôi
sao có thể chướng mắt giám đốc Lam đây?
Lam Hân lúc này mới bỏ công việc trong tay xuống,
bước tới cạnh bàn làm việc, không nhanh không chậm
mở miệng: “Vậy thì làm tốt công việc thuộc bổn phận
của mình, quy tắc của tập đoàn Lục thị, cô ở tổng
công ty càng rõ ràng hơn người bộ phận công ty tôi
đây, tập đoàn Lục thị không nuôi người nhàn hạ.”
Chương 86: Tập đoàn Lục thị không nuôi kẻ nhàn hạ.
Lam Hân xưa nay luôn dịu dàng điềm tĩnh, nhưng đối
với loại người như Viên Viện, cô không bao giờ có thể
nhún nhường nửa phần, hôm nay nhún nhường, ngày
mai cô ta có thể cưỡi lên đầu cô.
Trong những ngày sau này ở phòng làm việc này, cô
xác định khó sống rồi.
Viên Viện lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô, cô ta làm sao
không biết quy củ của tập đoàn Lục thị đây, càng biết
sự vô tình của Lục Hạo Thành, cô ta có ngày hôm nay
đều là dựa vào sự nỗ lực và may mắn của bản thân
mới làm được vị trí trợ lý này.
Chương 86: Tập đoàn Lục thị không nuôi kẻ nhàn hạ.
Đáy mắt cô quét qua ý cười lạnh lùng, mặc dù ngày
đầu tiên gặp người phụ nữ này cô đã biết cô ta không
để cô trong mắt, nhưng cô- Lam Hân có thể đi đến
ngày hôm nay là từ khi cô bắt đầu không ngụy trang
chính mình.
Bản thân chân chính của cô, đơn thuần mà ảo tưởng!
Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn Viên Viện, lạnh lùng mở
miệng: “Dọn dẹp bàn làm việc ngay, 10 phút sau tôi
bắt đầu làm việc!”
Nói xong, cô bước đến chỗ mấy người mẫu bên cạnh cửa số.
Viên Viện nhìn bóng lưng cô, đập mạnh điện thoại lên
trên bàn, cười lạnh mỉa mai: “Cô thật sự coi trọng bản
thân mình đúng không? Đừng cho rằng dựa vào cơ
thể để thăng chức thì có tư cách ở đây chỉ tay năm
ngón với tôi, giám đốc Lâm ở đây cũng không dám đối
với tôi như vậy!”
Tay Lam Hân đang chỉnh lại tấm vải thì khựng lại.
Cô chậm rãi quay người, nhìn vẻ mặt tự cao tự đại
của Viên Viện, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi cong lên
ưu nhã, vô cùng lạnh lùng nói rõ từng chữ: “Viên tiểu
thư, xem ra Lục tổng rất vừa ý cô, nếu đã như vậy,
chúng ta đi tìm Lục tổng đến đây đối chất một chút,
Lam Hân tôi dựa vào cơ thể để thăng chức hay dựa
vào thực lực để thăng chức nhé?”
“Hừ! tối qua còn có người nhìn thấy cô và Lục tổng
cùng nhau đi ăn tối đó? Chứng cớ rành rành, gọi Lục
tổng đến thì kết quả có thể thay đổi sao?”
Lam Hân khẽ híp mắt, tối qua chỉ có mẹ con Khương
Tĩnh Hàm gặp cô và Lục Hạo Thành.
Viên Viện này sao lại biết?
“Cùng nhau ăn một bữa cơm thì có thể nói là quyến
rũ. Người không thể cùng đi ăn cơm đương nhiên
trong lòng sinh ra đồ ky, tùy ý bôi nhọ người khác.
Lam Hân tôi không được việc cũng ở tập đoàn Lục thị
này mấy năm nay, trước giờ chưa từng gặp trợ lý quá
đáng với giám đốc, xem ra Viên tiểu thư chướng mắt
tôi giám đốc mới đến sao?”
Giọng điệu Lam Hân nhàn nhạt tĩnh lặng, cả người
lạnh lùng khí chất điềm tĩnh nhưng khiến người ta
không dám khinh nhòn.
Viên Viện có cảm giác bị hung hăng bạt tai.
Cô ta đang muốn nói, Lam Hân lại nhắm đúng lúc cô
ta nói, không nhanh không chậm mở miệng: “Có điều
tin tức của cô Viên cũng thật nhanh, chỉ qua một đêm
đã biết rồi, người cả thành phố Giang này đều biết Lục
tổng không gần nữ sắc, Lục tổng nếu nghe được lời
này của cô Viên không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào?”
Giọng điệu nhẹ tựa như gió, không khó có thể nghe ra
sự uy hiếp sâu sắc.
Lam Hân đứng yên tại chỗ, tiếp tục sửa sang quần áo
trong tay, dáng vẻ không đếm xỉa tới và không hề gì
đó, một chút cũng không bị nước bẩn của Viên Viện
hắt vào mà ảnh hưởng.
Cả người Viên Viện rõ ràng trang điểm đẹp đế, lúc này
lại cảm thấy bản thân đứng trong cơn mưa lớn, bị cơn
mưa làm ướt thảm hại bao nhiêu thì nhếch nhác bấy nhiêu.
Lam Hân này nhìn có vẻ yếu đuối, khi phản kích từng
chữ lại như một lưỡi dao sắc bén, vô hình trung có thể
đâm người ta đầm đìa máu.
Hai tay Viên Viện nắm chặt thành đắm, căm tức nhìn
Lam Hân, lại cười nói: “giám đốc Lam nói đùa rồi, tôi
sao có thể chướng mắt giám đốc Lam đây?
Lam Hân lúc này mới bỏ công việc trong tay xuống,
bước tới cạnh bàn làm việc, không nhanh không chậm
mở miệng: “Vậy thì làm tốt công việc thuộc bổn phận
của mình, quy tắc của tập đoàn Lục thị, cô ở tổng
công ty càng rõ ràng hơn người bộ phận công ty tôi
đây, tập đoàn Lục thị không nuôi người nhàn hạ.”
Chương 86: Tập đoàn Lục thị không nuôi kẻ nhàn hạ.
Lam Hân xưa nay luôn dịu dàng điềm tĩnh, nhưng đối
với loại người như Viên Viện, cô không bao giờ có thể
nhún nhường nửa phần, hôm nay nhún nhường, ngày
mai cô ta có thể cưỡi lên đầu cô.
Trong những ngày sau này ở phòng làm việc này, cô
xác định khó sống rồi.
Viên Viện lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô, cô ta làm sao
không biết quy củ của tập đoàn Lục thị đây, càng biết
sự vô tình của Lục Hạo Thành, cô ta có ngày hôm nay
đều là dựa vào sự nỗ lực và may mắn của bản thân
mới làm được vị trí trợ lý này.
Chương 86: Tập đoàn Lục thị không nuôi kẻ nhàn hạ.
Đáy mắt cô quét qua ý cười lạnh lùng, mặc dù ngày
đầu tiên gặp người phụ nữ này cô đã biết cô ta không
để cô trong mắt, nhưng cô- Lam Hân có thể đi đến
ngày hôm nay là từ khi cô bắt đầu không ngụy trang
chính mình.
Bản thân chân chính của cô, đơn thuần mà ảo tưởng!
Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn Viên Viện, lạnh lùng mở
miệng: “Dọn dẹp bàn làm việc ngay, 10 phút sau tôi
bắt đầu làm việc!”
Nói xong, cô bước đến chỗ mấy người mẫu bên cạnh cửa số.
Viên Viện nhìn bóng lưng cô, đập mạnh điện thoại lên
trên bàn, cười lạnh mỉa mai: “Cô thật sự coi trọng bản
thân mình đúng không? Đừng cho rằng dựa vào cơ
thể để thăng chức thì có tư cách ở đây chỉ tay năm
ngón với tôi, giám đốc Lâm ở đây cũng không dám đối
với tôi như vậy!”
Tay Lam Hân đang chỉnh lại tấm vải thì khựng lại.
Cô chậm rãi quay người, nhìn vẻ mặt tự cao tự đại
của Viên Viện, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi cong lên
ưu nhã, vô cùng lạnh lùng nói rõ từng chữ: “Viên tiểu
thư, xem ra Lục tổng rất vừa ý cô, nếu đã như vậy,
chúng ta đi tìm Lục tổng đến đây đối chất một chút,
Lam Hân tôi dựa vào cơ thể để thăng chức hay dựa
vào thực lực để thăng chức nhé?”
“Hừ! tối qua còn có người nhìn thấy cô và Lục tổng
cùng nhau đi ăn tối đó? Chứng cớ rành rành, gọi Lục
tổng đến thì kết quả có thể thay đổi sao?”
Lam Hân khẽ híp mắt, tối qua chỉ có mẹ con Khương
Tĩnh Hàm gặp cô và Lục Hạo Thành.
Viên Viện này sao lại biết?
“Cùng nhau ăn một bữa cơm thì có thể nói là quyến
rũ. Người không thể cùng đi ăn cơm đương nhiên
trong lòng sinh ra đồ ky, tùy ý bôi nhọ người khác.
Lam Hân tôi không được việc cũng ở tập đoàn Lục thị
này mấy năm nay, trước giờ chưa từng gặp trợ lý quá
đáng với giám đốc, xem ra Viên tiểu thư chướng mắt
tôi giám đốc mới đến sao?”
Giọng điệu Lam Hân nhàn nhạt tĩnh lặng, cả người
lạnh lùng khí chất điềm tĩnh nhưng khiến người ta
không dám khinh nhòn.
Viên Viện có cảm giác bị hung hăng bạt tai.
Cô ta đang muốn nói, Lam Hân lại nhắm đúng lúc cô
ta nói, không nhanh không chậm mở miệng: “Có điều
tin tức của cô Viên cũng thật nhanh, chỉ qua một đêm
đã biết rồi, người cả thành phố Giang này đều biết Lục
tổng không gần nữ sắc, Lục tổng nếu nghe được lời
này của cô Viên không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào?”
Giọng điệu nhẹ tựa như gió, không khó có thể nghe ra
sự uy hiếp sâu sắc.
Lam Hân đứng yên tại chỗ, tiếp tục sửa sang quần áo
trong tay, dáng vẻ không đếm xỉa tới và không hề gì
đó, một chút cũng không bị nước bẩn của Viên Viện
hắt vào mà ảnh hưởng.
Cả người Viên Viện rõ ràng trang điểm đẹp đế, lúc này
lại cảm thấy bản thân đứng trong cơn mưa lớn, bị cơn
mưa làm ướt thảm hại bao nhiêu thì nhếch nhác bấy nhiêu.
Lam Hân này nhìn có vẻ yếu đuối, khi phản kích từng
chữ lại như một lưỡi dao sắc bén, vô hình trung có thể
đâm người ta đầm đìa máu.
Hai tay Viên Viện nắm chặt thành đắm, căm tức nhìn
Lam Hân, lại cười nói: “giám đốc Lam nói đùa rồi, tôi
sao có thể chướng mắt giám đốc Lam đây?
Lam Hân lúc này mới bỏ công việc trong tay xuống,
bước tới cạnh bàn làm việc, không nhanh không chậm
mở miệng: “Vậy thì làm tốt công việc thuộc bổn phận
của mình, quy tắc của tập đoàn Lục thị, cô ở tổng
công ty càng rõ ràng hơn người bộ phận công ty tôi
đây, tập đoàn Lục thị không nuôi người nhàn hạ.”
Chương 86: Tập đoàn Lục thị không nuôi kẻ nhàn hạ.
Lam Hân xưa nay luôn dịu dàng điềm tĩnh, nhưng đối
với loại người như Viên Viện, cô không bao giờ có thể
nhún nhường nửa phần, hôm nay nhún nhường, ngày
mai cô ta có thể cưỡi lên đầu cô.
Trong những ngày sau này ở phòng làm việc này, cô
xác định khó sống rồi.
Viên Viện lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô, cô ta làm sao
không biết quy củ của tập đoàn Lục thị đây, càng biết
sự vô tình của Lục Hạo Thành, cô ta có ngày hôm nay
đều là dựa vào sự nỗ lực và may mắn của bản thân
mới làm được vị trí trợ lý này.
Chương 86: Tập đoàn Lục thị không nuôi kẻ nhàn hạ.
Đáy mắt cô quét qua ý cười lạnh lùng, mặc dù ngày
đầu tiên gặp người phụ nữ này cô đã biết cô ta không
để cô trong mắt, nhưng cô- Lam Hân có thể đi đến
ngày hôm nay là từ khi cô bắt đầu không ngụy trang
chính mình.
Bản thân chân chính của cô, đơn thuần mà ảo tưởng!
Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn Viên Viện, lạnh lùng mở
miệng: “Dọn dẹp bàn làm việc ngay, 10 phút sau tôi
bắt đầu làm việc!”
Nói xong, cô bước đến chỗ mấy người mẫu bên cạnh cửa số.
Viên Viện nhìn bóng lưng cô, đập mạnh điện thoại lên
trên bàn, cười lạnh mỉa mai: “Cô thật sự coi trọng bản
thân mình đúng không? Đừng cho rằng dựa vào cơ
thể để thăng chức thì có tư cách ở đây chỉ tay năm
ngón với tôi, giám đốc Lâm ở đây cũng không dám đối
với tôi như vậy!”
Tay Lam Hân đang chỉnh lại tấm vải thì khựng lại.
Cô chậm rãi quay người, nhìn vẻ mặt tự cao tự đại
của Viên Viện, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi cong lên
ưu nhã, vô cùng lạnh lùng nói rõ từng chữ: “Viên tiểu
thư, xem ra Lục tổng rất vừa ý cô, nếu đã như vậy,
chúng ta đi tìm Lục tổng đến đây đối chất một chút,
Lam Hân tôi dựa vào cơ thể để thăng chức hay dựa
vào thực lực để thăng chức nhé?”
“Hừ! tối qua còn có người nhìn thấy cô và Lục tổng
cùng nhau đi ăn tối đó? Chứng cớ rành rành, gọi Lục
tổng đến thì kết quả có thể thay đổi sao?”
Lam Hân khẽ híp mắt, tối qua chỉ có mẹ con Khương
Tĩnh Hàm gặp cô và Lục Hạo Thành.
Viên Viện này sao lại biết?
“Cùng nhau ăn một bữa cơm thì có thể nói là quyến
rũ. Người không thể cùng đi ăn cơm đương nhiên
trong lòng sinh ra đồ ky, tùy ý bôi nhọ người khác.
Lam Hân tôi không được việc cũng ở tập đoàn Lục thị
này mấy năm nay, trước giờ chưa từng gặp trợ lý quá
đáng với giám đốc, xem ra Viên tiểu thư chướng mắt
tôi giám đốc mới đến sao?”
Giọng điệu Lam Hân nhàn nhạt tĩnh lặng, cả người
lạnh lùng khí chất điềm tĩnh nhưng khiến người ta
không dám khinh nhòn.
Viên Viện có cảm giác bị hung hăng bạt tai.
Cô ta đang muốn nói, Lam Hân lại nhắm đúng lúc cô
ta nói, không nhanh không chậm mở miệng: “Có điều
tin tức của cô Viên cũng thật nhanh, chỉ qua một đêm
đã biết rồi, người cả thành phố Giang này đều biết Lục
tổng không gần nữ sắc, Lục tổng nếu nghe được lời
này của cô Viên không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào?”
Giọng điệu nhẹ tựa như gió, không khó có thể nghe ra
sự uy hiếp sâu sắc.
Lam Hân đứng yên tại chỗ, tiếp tục sửa sang quần áo
trong tay, dáng vẻ không đếm xỉa tới và không hề gì
đó, một chút cũng không bị nước bẩn của Viên Viện
hắt vào mà ảnh hưởng.
Cả người Viên Viện rõ ràng trang điểm đẹp đế, lúc này
lại cảm thấy bản thân đứng trong cơn mưa lớn, bị cơn
mưa làm ướt thảm hại bao nhiêu thì nhếch nhác bấy nhiêu.
Lam Hân này nhìn có vẻ yếu đuối, khi phản kích từng
chữ lại như một lưỡi dao sắc bén, vô hình trung có thể
đâm người ta đầm đìa máu.
Hai tay Viên Viện nắm chặt thành đắm, căm tức nhìn
Lam Hân, lại cười nói: “giám đốc Lam nói đùa rồi, tôi
sao có thể chướng mắt giám đốc Lam đây?
Lam Hân lúc này mới bỏ công việc trong tay xuống,
bước tới cạnh bàn làm việc, không nhanh không chậm
mở miệng: “Vậy thì làm tốt công việc thuộc bổn phận
của mình, quy tắc của tập đoàn Lục thị, cô ở tổng
công ty càng rõ ràng hơn người bộ phận công ty tôi
đây, tập đoàn Lục thị không nuôi người nhàn hạ.”
Chương 86: Tập đoàn Lục thị không nuôi kẻ nhàn hạ.
Lam Hân xưa nay luôn dịu dàng điềm tĩnh, nhưng đối
với loại người như Viên Viện, cô không bao giờ có thể
nhún nhường nửa phần, hôm nay nhún nhường, ngày
mai cô ta có thể cưỡi lên đầu cô.
Trong những ngày sau này ở phòng làm việc này, cô
xác định khó sống rồi.
Viên Viện lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô, cô ta làm sao
không biết quy củ của tập đoàn Lục thị đây, càng biết
sự vô tình của Lục Hạo Thành, cô ta có ngày hôm nay
đều là dựa vào sự nỗ lực và may mắn của bản thân
mới làm được vị trí trợ lý này.
Đáy mắt cô quét qua ý cười lạnh lùng, mặc dù ngày
đầu tiên gặp người phụ nữ này cô đã biết cô ta không
để cô trong mắt, nhưng cô- Lam Hân có thể đi đến
ngày hôm nay là từ khi cô bắt đầu không ngụy trang
chính mình.
Bản thân chân chính của cô, đơn thuần mà ảo tưởng!
Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn Viên Viện, lạnh lùng mở
miệng: “Dọn dẹp bàn làm việc ngay, 10 phút sau tôi
bắt đầu làm việc!”
Nói xong, cô bước đến chỗ mấy người mẫu bên cạnh cửa số.
Viên Viện nhìn bóng lưng cô, đập mạnh điện thoại lên
trên bàn, cười lạnh mỉa mai: “Cô thật sự coi trọng bản
thân mình đúng không? Đừng cho rằng dựa vào cơ
thể để thăng chức thì có tư cách ở đây chỉ tay năm
ngón với tôi, giám đốc Lâm ở đây cũng không dám đối
với tôi như vậy!”
Tay Lam Hân đang chỉnh lại tấm vải thì khựng lại.
Cô chậm rãi quay người, nhìn vẻ mặt tự cao tự đại
của Viên Viện, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi cong lên
ưu nhã, vô cùng lạnh lùng nói rõ từng chữ: “Viên tiểu
thư, xem ra Lục tổng rất vừa ý cô, nếu đã như vậy,
chúng ta đi tìm Lục tổng đến đây đối chất một chút,
Lam Hân tôi dựa vào cơ thể để thăng chức hay dựa
vào thực lực để thăng chức nhé?”
“Hừ! tối qua còn có người nhìn thấy cô và Lục tổng
cùng nhau đi ăn tối đó? Chứng cớ rành rành, gọi Lục
tổng đến thì kết quả có thể thay đổi sao?”
Lam Hân khẽ híp mắt, tối qua chỉ có mẹ con Khương
Tĩnh Hàm gặp cô và Lục Hạo Thành.
Viên Viện này sao lại biết?
“Cùng nhau ăn một bữa cơm thì có thể nói là quyến
rũ. Người không thể cùng đi ăn cơm đương nhiên
trong lòng sinh ra đồ ky, tùy ý bôi nhọ người khác.
Lam Hân tôi không được việc cũng ở tập đoàn Lục thị
này mấy năm nay, trước giờ chưa từng gặp trợ lý quá
đáng với giám đốc, xem ra Viên tiểu thư chướng mắt
tôi giám đốc mới đến sao?”
Giọng điệu Lam Hân nhàn nhạt tĩnh lặng, cả người
lạnh lùng khí chất điềm tĩnh nhưng khiến người ta
không dám khinh nhòn.
Viên Viện có cảm giác bị hung hăng bạt tai.
Cô ta đang muốn nói, Lam Hân lại nhắm đúng lúc cô
ta nói, không nhanh không chậm mở miệng: “Có điều
tin tức của cô Viên cũng thật nhanh, chỉ qua một đêm
đã biết rồi, người cả thành phố Giang này đều biết Lục
tổng không gần nữ sắc, Lục tổng nếu nghe được lời
này của cô Viên không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào?”
Giọng điệu nhẹ tựa như gió, không khó có thể nghe ra
sự uy hiếp sâu sắc.
Lam Hân đứng yên tại chỗ, tiếp tục sửa sang quần áo
trong tay, dáng vẻ không đếm xỉa tới và không hề gì
đó, một chút cũng không bị nước bẩn của Viên Viện
hắt vào mà ảnh hưởng.
Cả người Viên Viện rõ ràng trang điểm đẹp đế, lúc này
lại cảm thấy bản thân đứng trong cơn mưa lớn, bị cơn
mưa làm ướt thảm hại bao nhiêu thì nhếch nhác bấy nhiêu.
Lam Hân này nhìn có vẻ yếu đuối, khi phản kích từng
chữ lại như một lưỡi dao sắc bén, vô hình trung có thể
đâm người ta đầm đìa máu.
Hai tay Viên Viện nắm chặt thành đắm, căm tức nhìn
Lam Hân, lại cười nói: “giám đốc Lam nói đùa rồi, tôi
sao có thể chướng mắt giám đốc Lam đây?
Lam Hân lúc này mới bỏ công việc trong tay xuống,
bước tới cạnh bàn làm việc, không nhanh không chậm
mở miệng: “Vậy thì làm tốt công việc thuộc bổn phận
của mình, quy tắc của tập đoàn Lục thị, cô ở tổng
công ty càng rõ ràng hơn người bộ phận công ty tôi
đây, tập đoàn Lục thị không nuôi người nhàn hạ.”
Chương 86: Tập đoàn Lục thị không nuôi kẻ nhàn hạ.
Lam Hân xưa nay luôn dịu dàng điềm tĩnh, nhưng đối
với loại người như Viên Viện, cô không bao giờ có thể
nhún nhường nửa phần, hôm nay nhún nhường, ngày
mai cô ta có thể cưỡi lên đầu cô.
Trong những ngày sau này ở phòng làm việc này, cô
xác định khó sống rồi.
Viên Viện lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô, cô ta làm sao
không biết quy củ của tập đoàn Lục thị đây, càng biết
sự vô tình của Lục Hạo Thành, cô ta có ngày hôm nay
đều là dựa vào sự nỗ lực và may mắn của bản thân
mới làm được vị trí trợ lý này.
Chương 86: Tập đoàn Lục thị không nuôi kẻ nhàn hạ.
Đáy mắt cô quét qua ý cười lạnh lùng, mặc dù ngày
đầu tiên gặp người phụ nữ này cô đã biết cô ta không
để cô trong mắt, nhưng cô- Lam Hân có thể đi đến
ngày hôm nay là từ khi cô bắt đầu không ngụy trang
chính mình.
Bản thân chân chính của cô, đơn thuần mà ảo tưởng!
Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn Viên Viện, lạnh lùng mở
miệng: “Dọn dẹp bàn làm việc ngay, 10 phút sau tôi
bắt đầu làm việc!”
Nói xong, cô bước đến chỗ mấy người mẫu bên cạnh cửa số.
Viên Viện nhìn bóng lưng cô, đập mạnh điện thoại lên
trên bàn, cười lạnh mỉa mai: “Cô thật sự coi trọng bản
thân mình đúng không? Đừng cho rằng dựa vào cơ
thể để thăng chức thì có tư cách ở đây chỉ tay năm
ngón với tôi, giám đốc Lâm ở đây cũng không dám đối
với tôi như vậy!”
Tay Lam Hân đang chỉnh lại tấm vải thì khựng lại.
Cô chậm rãi quay người, nhìn vẻ mặt tự cao tự đại
của Viên Viện, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi cong lên
ưu nhã, vô cùng lạnh lùng nói rõ từng chữ: “Viên tiểu
thư, xem ra Lục tổng rất vừa ý cô, nếu đã như vậy,
chúng ta đi tìm Lục tổng đến đây đối chất một chút,
Lam Hân tôi dựa vào cơ thể để thăng chức hay dựa
vào thực lực để thăng chức nhé?”
“Hừ! tối qua còn có người nhìn thấy cô và Lục tổng
cùng nhau đi ăn tối đó? Chứng cớ rành rành, gọi Lục
tổng đến thì kết quả có thể thay đổi sao?”
Lam Hân khẽ híp mắt, tối qua chỉ có mẹ con Khương
Tĩnh Hàm gặp cô và Lục Hạo Thành.
Viên Viện này sao lại biết?
“Cùng nhau ăn một bữa cơm thì có thể nói là quyến
rũ. Người không thể cùng đi ăn cơm đương nhiên
trong lòng sinh ra đồ ky, tùy ý bôi nhọ người khác.
Lam Hân tôi không được việc cũng ở tập đoàn Lục thị
này mấy năm nay, trước giờ chưa từng gặp trợ lý quá
đáng với giám đốc, xem ra Viên tiểu thư chướng mắt
tôi giám đốc mới đến sao?”
Giọng điệu Lam Hân nhàn nhạt tĩnh lặng, cả người
lạnh lùng khí chất điềm tĩnh nhưng khiến người ta
không dám khinh nhòn.
Viên Viện có cảm giác bị hung hăng bạt tai.
Cô ta đang muốn nói, Lam Hân lại nhắm đúng lúc cô
ta nói, không nhanh không chậm mở miệng: “Có điều
tin tức của cô Viên cũng thật nhanh, chỉ qua một đêm
đã biết rồi, người cả thành phố Giang này đều biết Lục
tổng không gần nữ sắc, Lục tổng nếu nghe được lời
này của cô Viên không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào?”
Giọng điệu nhẹ tựa như gió, không khó có thể nghe ra
sự uy hiếp sâu sắc.
Lam Hân đứng yên tại chỗ, tiếp tục sửa sang quần áo
trong tay, dáng vẻ không đếm xỉa tới và không hề gì
đó, một chút cũng không bị nước bẩn của Viên Viện
hắt vào mà ảnh hưởng.
Cả người Viên Viện rõ ràng trang điểm đẹp đế, lúc này
lại cảm thấy bản thân đứng trong cơn mưa lớn, bị cơn
mưa làm ướt thảm hại bao nhiêu thì nhếch nhác bấy nhiêu.
Lam Hân này nhìn có vẻ yếu đuối, khi phản kích từng
chữ lại như một lưỡi dao sắc bén, vô hình trung có thể
đâm người ta đầm đìa máu.
Hai tay Viên Viện nắm chặt thành đắm, căm tức nhìn
Lam Hân, lại cười nói: “giám đốc Lam nói đùa rồi, tôi
sao có thể chướng mắt giám đốc Lam đây?
Lam Hân lúc này mới bỏ công việc trong tay xuống,
bước tới cạnh bàn làm việc, không nhanh không chậm
mở miệng: “Vậy thì làm tốt công việc thuộc bổn phận
của mình, quy tắc của tập đoàn Lục thị, cô ở tổng
công ty càng rõ ràng hơn người bộ phận công ty tôi
đây, tập đoàn Lục thị không nuôi người nhàn hạ.”
Chương 86: Tập đoàn Lục thị không nuôi kẻ nhàn hạ.
Lam Hân xưa nay luôn dịu dàng điềm tĩnh, nhưng đối
với loại người như Viên Viện, cô không bao giờ có thể
nhún nhường nửa phần, hôm nay nhún nhường, ngày
mai cô ta có thể cưỡi lên đầu cô.
Trong những ngày sau này ở phòng làm việc này, cô
xác định khó sống rồi.
Viên Viện lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô, cô ta làm sao
không biết quy củ của tập đoàn Lục thị đây, càng biết
sự vô tình của Lục Hạo Thành, cô ta có ngày hôm nay
đều là dựa vào sự nỗ lực và may mắn của bản thân
mới làm được vị trí trợ lý này.
Chương 86: Tập đoàn Lục thị không nuôi kẻ nhàn hạ.
Đáy mắt cô quét qua ý cười lạnh lùng, mặc dù ngày
đầu tiên gặp người phụ nữ này cô đã biết cô ta không
để cô trong mắt, nhưng cô- Lam Hân có thể đi đến
ngày hôm nay là từ khi cô bắt đầu không ngụy trang
chính mình.
Bản thân chân chính của cô, đơn thuần mà ảo tưởng!
Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn Viên Viện, lạnh lùng mở
miệng: “Dọn dẹp bàn làm việc ngay, 10 phút sau tôi
bắt đầu làm việc!”
Nói xong, cô bước đến chỗ mấy người mẫu bên cạnh cửa số.
Viên Viện nhìn bóng lưng cô, đập mạnh điện thoại lên
trên bàn, cười lạnh mỉa mai: “Cô thật sự coi trọng bản
thân mình đúng không? Đừng cho rằng dựa vào cơ
thể để thăng chức thì có tư cách ở đây chỉ tay năm
ngón với tôi, giám đốc Lâm ở đây cũng không dám đối
với tôi như vậy!”
Tay Lam Hân đang chỉnh lại tấm vải thì khựng lại.
Cô chậm rãi quay người, nhìn vẻ mặt tự cao tự đại
của Viên Viện, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi cong lên
ưu nhã, vô cùng lạnh lùng nói rõ từng chữ: “Viên tiểu
thư, xem ra Lục tổng rất vừa ý cô, nếu đã như vậy,
chúng ta đi tìm Lục tổng đến đây đối chất một chút,
Lam Hân tôi dựa vào cơ thể để thăng chức hay dựa
vào thực lực để thăng chức nhé?”
“Hừ! tối qua còn có người nhìn thấy cô và Lục tổng
cùng nhau đi ăn tối đó? Chứng cớ rành rành, gọi Lục
tổng đến thì kết quả có thể thay đổi sao?”
Lam Hân khẽ híp mắt, tối qua chỉ có mẹ con Khương
Tĩnh Hàm gặp cô và Lục Hạo Thành.
Viên Viện này sao lại biết?
“Cùng nhau ăn một bữa cơm thì có thể nói là quyến
rũ. Người không thể cùng đi ăn cơm đương nhiên
trong lòng sinh ra đồ ky, tùy ý bôi nhọ người khác.
Lam Hân tôi không được việc cũng ở tập đoàn Lục thị
này mấy năm nay, trước giờ chưa từng gặp trợ lý quá
đáng với giám đốc, xem ra Viên tiểu thư chướng mắt
tôi giám đốc mới đến sao?”
Giọng điệu Lam Hân nhàn nhạt tĩnh lặng, cả người
lạnh lùng khí chất điềm tĩnh nhưng khiến người ta
không dám khinh nhòn.
Viên Viện có cảm giác bị hung hăng bạt tai.
Cô ta đang muốn nói, Lam Hân lại nhắm đúng lúc cô
ta nói, không nhanh không chậm mở miệng: “Có điều
tin tức của cô Viên cũng thật nhanh, chỉ qua một đêm
đã biết rồi, người cả thành phố Giang này đều biết Lục
tổng không gần nữ sắc, Lục tổng nếu nghe được lời
này của cô Viên không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào?”
Giọng điệu nhẹ tựa như gió, không khó có thể nghe ra
sự uy hiếp sâu sắc.
Lam Hân đứng yên tại chỗ, tiếp tục sửa sang quần áo
trong tay, dáng vẻ không đếm xỉa tới và không hề gì
đó, một chút cũng không bị nước bẩn của Viên Viện
hắt vào mà ảnh hưởng.
Cả người Viên Viện rõ ràng trang điểm đẹp đế, lúc này
lại cảm thấy bản thân đứng trong cơn mưa lớn, bị cơn
mưa làm ướt thảm hại bao nhiêu thì nhếch nhác bấy nhiêu.
Lam Hân này nhìn có vẻ yếu đuối, khi phản kích từng
chữ lại như một lưỡi dao sắc bén, vô hình trung có thể
đâm người ta đầm đìa máu.
Hai tay Viên Viện nắm chặt thành đắm, căm tức nhìn
Lam Hân, lại cười nói: “giám đốc Lam nói đùa rồi, tôi
sao có thể chướng mắt giám đốc Lam đây?
Lam Hân lúc này mới bỏ công việc trong tay xuống,
bước tới cạnh bàn làm việc, không nhanh không chậm
mở miệng: “Vậy thì làm tốt công việc thuộc bổn phận
của mình, quy tắc của tập đoàn Lục thị, cô ở tổng
công ty càng rõ ràng hơn người bộ phận công ty tôi
đây, tập đoàn Lục thị không nuôi người nhàn hạ.”
Chương 86: Tập đoàn Lục thị không nuôi kẻ nhàn hạ.
Lam Hân xưa nay luôn dịu dàng điềm tĩnh, nhưng đối
với loại người như Viên Viện, cô không bao giờ có thể
nhún nhường nửa phần, hôm nay nhún nhường, ngày
mai cô ta có thể cưỡi lên đầu cô.
Trong những ngày sau này ở phòng làm việc này, cô
xác định khó sống rồi.
Viên Viện lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô, cô ta làm sao
không biết quy củ của tập đoàn Lục thị đây, càng biết
sự vô tình của Lục Hạo Thành, cô ta có ngày hôm nay
đều là dựa vào sự nỗ lực và may mắn của bản thân
mới làm được vị trí trợ lý này.
Chương 86: Tập đoàn Lục thị không nuôi kẻ nhàn hạ.
Đáy mắt cô quét qua ý cười lạnh lùng, mặc dù ngày
đầu tiên gặp người phụ nữ này cô đã biết cô ta không
để cô trong mắt, nhưng cô- Lam Hân có thể đi đến
ngày hôm nay là từ khi cô bắt đầu không ngụy trang
chính mình.
Bản thân chân chính của cô, đơn thuần mà ảo tưởng!
Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn Viên Viện, lạnh lùng mở
miệng: “Dọn dẹp bàn làm việc ngay, 10 phút sau tôi
bắt đầu làm việc!”
Nói xong, cô bước đến chỗ mấy người mẫu bên cạnh cửa số.
Viên Viện nhìn bóng lưng cô, đập mạnh điện thoại lên
trên bàn, cười lạnh mỉa mai: “Cô thật sự coi trọng bản
thân mình đúng không? Đừng cho rằng dựa vào cơ
thể để thăng chức thì có tư cách ở đây chỉ tay năm
ngón với tôi, giám đốc Lâm ở đây cũng không dám đối
với tôi như vậy!”
Tay Lam Hân đang chỉnh lại tấm vải thì khựng lại.
Cô chậm rãi quay người, nhìn vẻ mặt tự cao tự đại
của Viên Viện, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi cong lên
ưu nhã, vô cùng lạnh lùng nói rõ từng chữ: “Viên tiểu
thư, xem ra Lục tổng rất vừa ý cô, nếu đã như vậy,
chúng ta đi tìm Lục tổng đến đây đối chất một chút,
Lam Hân tôi dựa vào cơ thể để thăng chức hay dựa
vào thực lực để thăng chức nhé?”
“Hừ! tối qua còn có người nhìn thấy cô và Lục tổng
cùng nhau đi ăn tối đó? Chứng cớ rành rành, gọi Lục
tổng đến thì kết quả có thể thay đổi sao?”
Lam Hân khẽ híp mắt, tối qua chỉ có mẹ con Khương
Tĩnh Hàm gặp cô và Lục Hạo Thành.
Viên Viện này sao lại biết?
“Cùng nhau ăn một bữa cơm thì có thể nói là quyến
rũ. Người không thể cùng đi ăn cơm đương nhiên
trong lòng sinh ra đồ ky, tùy ý bôi nhọ người khác.
Lam Hân tôi không được việc cũng ở tập đoàn Lục thị
này mấy năm nay, trước giờ chưa từng gặp trợ lý quá
đáng với giám đốc, xem ra Viên tiểu thư chướng mắt
tôi giám đốc mới đến sao?”
Giọng điệu Lam Hân nhàn nhạt tĩnh lặng, cả người
lạnh lùng khí chất điềm tĩnh nhưng khiến người ta
không dám khinh nhòn.
Viên Viện có cảm giác bị hung hăng bạt tai.
Cô ta đang muốn nói, Lam Hân lại nhắm đúng lúc cô
ta nói, không nhanh không chậm mở miệng: “Có điều
tin tức của cô Viên cũng thật nhanh, chỉ qua một đêm
đã biết rồi, người cả thành phố Giang này đều biết Lục
tổng không gần nữ sắc, Lục tổng nếu nghe được lời
này của cô Viên không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào?”
Giọng điệu nhẹ tựa như gió, không khó có thể nghe ra
sự uy hiếp sâu sắc.
Lam Hân đứng yên tại chỗ, tiếp tục sửa sang quần áo
trong tay, dáng vẻ không đếm xỉa tới và không hề gì
đó, một chút cũng không bị nước bẩn của Viên Viện
hắt vào mà ảnh hưởng.
Cả người Viên Viện rõ ràng trang điểm đẹp đế, lúc này
lại cảm thấy bản thân đứng trong cơn mưa lớn, bị cơn
mưa làm ướt thảm hại bao nhiêu thì nhếch nhác bấy nhiêu.
Lam Hân này nhìn có vẻ yếu đuối, khi phản kích từng
chữ lại như một lưỡi dao sắc bén, vô hình trung có thể
đâm người ta đầm đìa máu.
Hai tay Viên Viện nắm chặt thành đắm, căm tức nhìn
Lam Hân, lại cười nói: “giám đốc Lam nói đùa rồi, tôi
sao có thể chướng mắt giám đốc Lam đây?
Lam Hân lúc này mới bỏ công việc trong tay xuống,
bước tới cạnh bàn làm việc, không nhanh không chậm
mở miệng: “Vậy thì làm tốt công việc thuộc bổn phận
của mình, quy tắc của tập đoàn Lục thị, cô ở tổng
công ty càng rõ ràng hơn người bộ phận công ty tôi
đây, tập đoàn Lục thị không nuôi người nhàn hạ.”
Chương 86: Tập đoàn Lục thị không nuôi kẻ nhàn hạ.
Lam Hân xưa nay luôn dịu dàng điềm tĩnh, nhưng đối
với loại người như Viên Viện, cô không bao giờ có thể
nhún nhường nửa phần, hôm nay nhún nhường, ngày
mai cô ta có thể cưỡi lên đầu cô.
Trong những ngày sau này ở phòng làm việc này, cô
xác định khó sống rồi.
Viên Viện lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô, cô ta làm sao
không biết quy củ của tập đoàn Lục thị đây, càng biết
sự vô tình của Lục Hạo Thành, cô ta có ngày hôm nay
đều là dựa vào sự nỗ lực và may mắn của bản thân
mới làm được vị trí trợ lý này.