Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Chương 97: Lý do nực cười biết bao.
“Lục tổng, mẹ tôi cũng là nhất thời nhanh miệng, Lục
tổng rộng lượng nhân từ, không cần chấp nhặt với mẹ
tôi, có điều tôi thấy vị giám đốc Lam này rất quen thuộc.
Bảy năm trước, tôi có một cô em gái nuôi đột nhiên bỏ
đi mắt, ngược lại có máy phần giống vị giám đốc Lam
này.” Khương Trí Viễn nói một cách kỳ quái, cười như
không cười nhìn Lam Hân.
Lam Hân không mảy may sợ hãi, lạnh lùng nghênh
tiếp ánh mắt ngụ ý mỉa mai của Khương Trí Viễn.
Thì ra trong trí nhớ của anh ta, em gái nuôi của anh ta
là bỏ đi mắt.
Lý do nực cười biết bao?
Lục Hạo Thành nhướng mày mỉm cười, thân hình thon
dài tao nhã hơi chắn trước mặt Lam Hân, lúc này anh
như một ngọn núi lớn không đẩy đổ được, vững vàng
bảo vệ Lam Hân.
Hành động, lời nói của anh đều vô hình bảo bệ Lam Hân.
Thực ra đáy lòng Lam Hân rất cảm kích Lục Hạo
Thành vì cô mà bắt bình.
Giọng nói anh lạnh lẽo trầm thấp không chút độ ấm:
“Khương tổng anh nói thật nực cười, Lục Hạo Thành
tôi trước giờ không rộng lượng, lời nói này nếu nói
sau lưng tôi, vậy chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Nhưng lời này là nói trước mặt tôi, hơn nữa còn là lời
đâm thọt hai giám đốc trong công ty tôi.
Giám đốc Lam vô cùng quan trọng với hoạt động của
công ty chúng tôi, nếu như bị một hai câu tổn thương
không liên quan của Khương phu nhân xúi bẩy đi mát,
giao dịch hàng tỷ của tập đoàn Lục thị tôi không phải
sẽ bị hủy hoại trong tay Khương phu nhân bà sao?”
Tiếng nói lãnh đạm của Lục Hạo Thành như gõ mạnh
Vào trái tim ba người bọn họ, trái tim cũng theo lời nói
Lục Hạo Thành mà từ nhẹ đến nặng, càng ngày càng
đau, hô hấp cũng càng ngày càng gấp.
Khương phu nhân ngơ ngác giữ nguyên động tác, bộ
dạng không thể tin được nhìn môi mỏng gợi cảm của
Lục Hạo Thành mở ra đóng vào, lại không có phản
ứng gì khác.
Bà ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, một câu mỉa mai
của bà ta lại khiến cho Lục Hạo Thành không bỏ qua.
Thậm chí tổn thất hàng tỷ cùng đè ép lên bà ta,
thoáng cái Đào Mộng Di cảm thấy một luồng lăng
nhục tràn ra toàn thân.
Tuy là bà ta đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm,
nhưng vẫn không dám đối đầu với thiếu niên thiên tài
này, trong tay cậu ta nắm huyết mạch ngành công
nghiệp thời trang của cả thành phố Giang, ngay cả
Khương thị mỗi năm cũng phải dựa vào tờ khai của
tập đoàn Lục thị.
Trên khuôn mặt đẹp trai tao nhã của Âu Cảnh Minh,
sớm đã không nhịn được cười.
Lam Hân hơi cúi đầu xuống, thu mắt lại, đáy lòng rất
muốn cười, lại không dám cười ra tiếng.
Cái gì mà lời nói có thể đánh chết người, Lục Hạo
Thành trước mặt cô chính là người như vậy.
Một câu nói của anh, khiến cô chân chính lĩnh hội
được cảm giác lời nói có thể đánh chết người gì đó.
Trong ấn tượng của cô, Đào Mộng Di chưa từng có
khi nào mát mặt như vậy, bà ta luôn là bộ dạng cao
cao tại thượng.
Lúc nhìn cô, mãi mãi là bộ dạng ngắng cao đầu, cứ
giống như nhìn tội phạm.
Như nay nghĩ tới, cô trong mắt Đào Mộng Di chính là
tội phạm.
Một nhà ba người, hoàn toàn bị lời của Lục Hạo
Thành đánh cho ngốc luôn rồi.
Khương Trí Viễn là người đầu tiên hoàn hồn, anh ta
nuốt nước miếng, nịnh bợ nhìn Lục Hạo Thành cười.
‘LỤC tổng, xin lỗi, tôi thay mẹ tôi xin lỗi anh, tôi dám
bảo đảm với Lục tổng, sau này mẹ tôi sẽ không nói
những lời như vậy nữa, Lục tổng là người rộng lượng,
tha thứ cho mẹ tôi một lần này được không?” Giọng
điệu lấy lòng và dáng vẻ cạo ngạo của anh ta vừa rồi
như hai người khác nhau.
Lục Hạo Thành hơi cúi đầu xuống, khóe miệng cong
lên ý cười như có như không lại lạnh lùng như băng hàn.
Anh không nhìn Khương Trí Viễn mà ánh mắt lại di
chuyển lên khuôn mặt trắng bệch khó chịu của
Khương phu nhân, âm thanh lạnh lùng vô tình mở
miệng: “Người các người nên xin lỗi là giám đốc Lam,
không phải tôi.”
Chương 97: Lý do nực cười biết bao.
“Lục tổng, mẹ tôi cũng là nhất thời nhanh miệng, Lục
tổng rộng lượng nhân từ, không cần chấp nhặt với mẹ
tôi, có điều tôi thấy vị giám đốc Lam này rất quen thuộc.
Bảy năm trước, tôi có một cô em gái nuôi đột nhiên bỏ
đi mắt, ngược lại có máy phần giống vị giám đốc Lam
này.” Khương Trí Viễn nói một cách kỳ quái, cười như
không cười nhìn Lam Hân.
Lam Hân không mảy may sợ hãi, lạnh lùng nghênh
tiếp ánh mắt ngụ ý mỉa mai của Khương Trí Viễn.
Thì ra trong trí nhớ của anh ta, em gái nuôi của anh ta
là bỏ đi mắt.
Lý do nực cười biết bao?
Lục Hạo Thành nhướng mày mỉm cười, thân hình thon
dài tao nhã hơi chắn trước mặt Lam Hân, lúc này anh
như một ngọn núi lớn không đẩy đổ được, vững vàng
bảo vệ Lam Hân.
Hành động, lời nói của anh đều vô hình bảo bệ Lam Hân.
Thực ra đáy lòng Lam Hân rất cảm kích Lục Hạo
Thành vì cô mà bắt bình.
Giọng nói anh lạnh lẽo trầm thấp không chút độ ấm:
“Khương tổng anh nói thật nực cười, Lục Hạo Thành
tôi trước giờ không rộng lượng, lời nói này nếu nói
sau lưng tôi, vậy chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Nhưng lời này là nói trước mặt tôi, hơn nữa còn là lời
đâm thọt hai giám đốc trong công ty tôi.
Giám đốc Lam vô cùng quan trọng với hoạt động của
công ty chúng tôi, nếu như bị một hai câu tổn thương
không liên quan của Khương phu nhân xúi bẩy đi mát,
giao dịch hàng tỷ của tập đoàn Lục thị tôi không phải
sẽ bị hủy hoại trong tay Khương phu nhân bà sao?”
Tiếng nói lãnh đạm của Lục Hạo Thành như gõ mạnh
Vào trái tim ba người bọn họ, trái tim cũng theo lời nói
Lục Hạo Thành mà từ nhẹ đến nặng, càng ngày càng
đau, hô hấp cũng càng ngày càng gấp.
Khương phu nhân ngơ ngác giữ nguyên động tác, bộ
dạng không thể tin được nhìn môi mỏng gợi cảm của
Lục Hạo Thành mở ra đóng vào, lại không có phản
ứng gì khác.
Bà ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, một câu mỉa mai
của bà ta lại khiến cho Lục Hạo Thành không bỏ qua.
Thậm chí tổn thất hàng tỷ cùng đè ép lên bà ta,
thoáng cái Đào Mộng Di cảm thấy một luồng lăng
nhục tràn ra toàn thân.
Tuy là bà ta đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm,
nhưng vẫn không dám đối đầu với thiếu niên thiên tài
này, trong tay cậu ta nắm huyết mạch ngành công
nghiệp thời trang của cả thành phố Giang, ngay cả
Khương thị mỗi năm cũng phải dựa vào tờ khai của
tập đoàn Lục thị.
Trên khuôn mặt đẹp trai tao nhã của Âu Cảnh Minh,
sớm đã không nhịn được cười.
Lam Hân hơi cúi đầu xuống, thu mắt lại, đáy lòng rất
muốn cười, lại không dám cười ra tiếng.
Cái gì mà lời nói có thể đánh chết người, Lục Hạo
Thành trước mặt cô chính là người như vậy.
Một câu nói của anh, khiến cô chân chính lĩnh hội
được cảm giác lời nói có thể đánh chết người gì đó.
Trong ấn tượng của cô, Đào Mộng Di chưa từng có
khi nào mát mặt như vậy, bà ta luôn là bộ dạng cao
cao tại thượng.
Lúc nhìn cô, mãi mãi là bộ dạng ngắng cao đầu, cứ
giống như nhìn tội phạm.
Như nay nghĩ tới, cô trong mắt Đào Mộng Di chính là
tội phạm.
Một nhà ba người, hoàn toàn bị lời của Lục Hạo
Thành đánh cho ngốc luôn rồi.
Khương Trí Viễn là người đầu tiên hoàn hồn, anh ta
nuốt nước miếng, nịnh bợ nhìn Lục Hạo Thành cười.
‘LỤC tổng, xin lỗi, tôi thay mẹ tôi xin lỗi anh, tôi dám
bảo đảm với Lục tổng, sau này mẹ tôi sẽ không nói
những lời như vậy nữa, Lục tổng là người rộng lượng,
tha thứ cho mẹ tôi một lần này được không?” Giọng
điệu lấy lòng và dáng vẻ cạo ngạo của anh ta vừa rồi
như hai người khác nhau.
Lục Hạo Thành hơi cúi đầu xuống, khóe miệng cong
lên ý cười như có như không lại lạnh lùng như băng hàn.
Anh không nhìn Khương Trí Viễn mà ánh mắt lại di
chuyển lên khuôn mặt trắng bệch khó chịu của
Khương phu nhân, âm thanh lạnh lùng vô tình mở
miệng: “Người các người nên xin lỗi là giám đốc Lam,
không phải tôi.”
Chương 97: Lý do nực cười biết bao.
“Lục tổng, mẹ tôi cũng là nhất thời nhanh miệng, Lục
tổng rộng lượng nhân từ, không cần chấp nhặt với mẹ
tôi, có điều tôi thấy vị giám đốc Lam này rất quen thuộc.
Bảy năm trước, tôi có một cô em gái nuôi đột nhiên bỏ
đi mắt, ngược lại có máy phần giống vị giám đốc Lam
này.” Khương Trí Viễn nói một cách kỳ quái, cười như
không cười nhìn Lam Hân.
Lam Hân không mảy may sợ hãi, lạnh lùng nghênh
tiếp ánh mắt ngụ ý mỉa mai của Khương Trí Viễn.
Thì ra trong trí nhớ của anh ta, em gái nuôi của anh ta
là bỏ đi mắt.
Lý do nực cười biết bao?
Lục Hạo Thành nhướng mày mỉm cười, thân hình thon
dài tao nhã hơi chắn trước mặt Lam Hân, lúc này anh
như một ngọn núi lớn không đẩy đổ được, vững vàng
bảo vệ Lam Hân.
Hành động, lời nói của anh đều vô hình bảo bệ Lam Hân.
Thực ra đáy lòng Lam Hân rất cảm kích Lục Hạo
Thành vì cô mà bắt bình.
Giọng nói anh lạnh lẽo trầm thấp không chút độ ấm:
“Khương tổng anh nói thật nực cười, Lục Hạo Thành
tôi trước giờ không rộng lượng, lời nói này nếu nói
sau lưng tôi, vậy chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Nhưng lời này là nói trước mặt tôi, hơn nữa còn là lời
đâm thọt hai giám đốc trong công ty tôi.
Giám đốc Lam vô cùng quan trọng với hoạt động của
công ty chúng tôi, nếu như bị một hai câu tổn thương
không liên quan của Khương phu nhân xúi bẩy đi mát,
giao dịch hàng tỷ của tập đoàn Lục thị tôi không phải
sẽ bị hủy hoại trong tay Khương phu nhân bà sao?”
Tiếng nói lãnh đạm của Lục Hạo Thành như gõ mạnh
Vào trái tim ba người bọn họ, trái tim cũng theo lời nói
Lục Hạo Thành mà từ nhẹ đến nặng, càng ngày càng
đau, hô hấp cũng càng ngày càng gấp.
Khương phu nhân ngơ ngác giữ nguyên động tác, bộ
dạng không thể tin được nhìn môi mỏng gợi cảm của
Lục Hạo Thành mở ra đóng vào, lại không có phản
ứng gì khác.
Bà ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, một câu mỉa mai
của bà ta lại khiến cho Lục Hạo Thành không bỏ qua.
Thậm chí tổn thất hàng tỷ cùng đè ép lên bà ta,
thoáng cái Đào Mộng Di cảm thấy một luồng lăng
nhục tràn ra toàn thân.
Tuy là bà ta đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm,
nhưng vẫn không dám đối đầu với thiếu niên thiên tài
này, trong tay cậu ta nắm huyết mạch ngành công
nghiệp thời trang của cả thành phố Giang, ngay cả
Khương thị mỗi năm cũng phải dựa vào tờ khai của
tập đoàn Lục thị.
Trên khuôn mặt đẹp trai tao nhã của Âu Cảnh Minh,
sớm đã không nhịn được cười.
Lam Hân hơi cúi đầu xuống, thu mắt lại, đáy lòng rất
muốn cười, lại không dám cười ra tiếng.
Cái gì mà lời nói có thể đánh chết người, Lục Hạo
Thành trước mặt cô chính là người như vậy.
Một câu nói của anh, khiến cô chân chính lĩnh hội
được cảm giác lời nói có thể đánh chết người gì đó.
Trong ấn tượng của cô, Đào Mộng Di chưa từng có
khi nào mát mặt như vậy, bà ta luôn là bộ dạng cao
cao tại thượng.
Lúc nhìn cô, mãi mãi là bộ dạng ngắng cao đầu, cứ
giống như nhìn tội phạm.
Như nay nghĩ tới, cô trong mắt Đào Mộng Di chính là
tội phạm.
Một nhà ba người, hoàn toàn bị lời của Lục Hạo
Thành đánh cho ngốc luôn rồi.
Khương Trí Viễn là người đầu tiên hoàn hồn, anh ta
nuốt nước miếng, nịnh bợ nhìn Lục Hạo Thành cười.
‘LỤC tổng, xin lỗi, tôi thay mẹ tôi xin lỗi anh, tôi dám
bảo đảm với Lục tổng, sau này mẹ tôi sẽ không nói
những lời như vậy nữa, Lục tổng là người rộng lượng,
tha thứ cho mẹ tôi một lần này được không?” Giọng
điệu lấy lòng và dáng vẻ cạo ngạo của anh ta vừa rồi
như hai người khác nhau.
Lục Hạo Thành hơi cúi đầu xuống, khóe miệng cong
lên ý cười như có như không lại lạnh lùng như băng hàn.
Anh không nhìn Khương Trí Viễn mà ánh mắt lại di
chuyển lên khuôn mặt trắng bệch khó chịu của
Khương phu nhân, âm thanh lạnh lùng vô tình mở
miệng: “Người các người nên xin lỗi là giám đốc Lam,
không phải tôi.”
Chương 97: Lý do nực cười biết bao.
“Lục tổng, mẹ tôi cũng là nhất thời nhanh miệng, Lục
tổng rộng lượng nhân từ, không cần chấp nhặt với mẹ
tôi, có điều tôi thấy vị giám đốc Lam này rất quen thuộc.
Bảy năm trước, tôi có một cô em gái nuôi đột nhiên bỏ
đi mắt, ngược lại có máy phần giống vị giám đốc Lam
này.” Khương Trí Viễn nói một cách kỳ quái, cười như
không cười nhìn Lam Hân.
Lam Hân không mảy may sợ hãi, lạnh lùng nghênh
tiếp ánh mắt ngụ ý mỉa mai của Khương Trí Viễn.
Thì ra trong trí nhớ của anh ta, em gái nuôi của anh ta
là bỏ đi mắt.
Lý do nực cười biết bao?
Lục Hạo Thành nhướng mày mỉm cười, thân hình thon
dài tao nhã hơi chắn trước mặt Lam Hân, lúc này anh
như một ngọn núi lớn không đẩy đổ được, vững vàng
bảo vệ Lam Hân.
Hành động, lời nói của anh đều vô hình bảo bệ Lam Hân.
Thực ra đáy lòng Lam Hân rất cảm kích Lục Hạo
Thành vì cô mà bắt bình.
Giọng nói anh lạnh lẽo trầm thấp không chút độ ấm:
“Khương tổng anh nói thật nực cười, Lục Hạo Thành
tôi trước giờ không rộng lượng, lời nói này nếu nói
sau lưng tôi, vậy chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Nhưng lời này là nói trước mặt tôi, hơn nữa còn là lời
đâm thọt hai giám đốc trong công ty tôi.
Giám đốc Lam vô cùng quan trọng với hoạt động của
công ty chúng tôi, nếu như bị một hai câu tổn thương
không liên quan của Khương phu nhân xúi bẩy đi mát,
giao dịch hàng tỷ của tập đoàn Lục thị tôi không phải
sẽ bị hủy hoại trong tay Khương phu nhân bà sao?”
Tiếng nói lãnh đạm của Lục Hạo Thành như gõ mạnh
Vào trái tim ba người bọn họ, trái tim cũng theo lời nói
Lục Hạo Thành mà từ nhẹ đến nặng, càng ngày càng
đau, hô hấp cũng càng ngày càng gấp.
Khương phu nhân ngơ ngác giữ nguyên động tác, bộ
dạng không thể tin được nhìn môi mỏng gợi cảm của
Lục Hạo Thành mở ra đóng vào, lại không có phản
ứng gì khác.
Bà ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, một câu mỉa mai
của bà ta lại khiến cho Lục Hạo Thành không bỏ qua.
Thậm chí tổn thất hàng tỷ cùng đè ép lên bà ta,
thoáng cái Đào Mộng Di cảm thấy một luồng lăng
nhục tràn ra toàn thân.
Tuy là bà ta đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm,
nhưng vẫn không dám đối đầu với thiếu niên thiên tài
này, trong tay cậu ta nắm huyết mạch ngành công
nghiệp thời trang của cả thành phố Giang, ngay cả
Khương thị mỗi năm cũng phải dựa vào tờ khai của
tập đoàn Lục thị.
Trên khuôn mặt đẹp trai tao nhã của Âu Cảnh Minh,
sớm đã không nhịn được cười.
Lam Hân hơi cúi đầu xuống, thu mắt lại, đáy lòng rất
muốn cười, lại không dám cười ra tiếng.
Cái gì mà lời nói có thể đánh chết người, Lục Hạo
Thành trước mặt cô chính là người như vậy.
Một câu nói của anh, khiến cô chân chính lĩnh hội
được cảm giác lời nói có thể đánh chết người gì đó.
Trong ấn tượng của cô, Đào Mộng Di chưa từng có
khi nào mát mặt như vậy, bà ta luôn là bộ dạng cao
cao tại thượng.
Lúc nhìn cô, mãi mãi là bộ dạng ngắng cao đầu, cứ
giống như nhìn tội phạm.
Như nay nghĩ tới, cô trong mắt Đào Mộng Di chính là
tội phạm.
Một nhà ba người, hoàn toàn bị lời của Lục Hạo
Thành đánh cho ngốc luôn rồi.
Khương Trí Viễn là người đầu tiên hoàn hồn, anh ta
nuốt nước miếng, nịnh bợ nhìn Lục Hạo Thành cười.
‘LỤC tổng, xin lỗi, tôi thay mẹ tôi xin lỗi anh, tôi dám
bảo đảm với Lục tổng, sau này mẹ tôi sẽ không nói
những lời như vậy nữa, Lục tổng là người rộng lượng,
tha thứ cho mẹ tôi một lần này được không?” Giọng
điệu lấy lòng và dáng vẻ cạo ngạo của anh ta vừa rồi
như hai người khác nhau.
Lục Hạo Thành hơi cúi đầu xuống, khóe miệng cong
lên ý cười như có như không lại lạnh lùng như băng hàn.
Anh không nhìn Khương Trí Viễn mà ánh mắt lại di
chuyển lên khuôn mặt trắng bệch khó chịu của
Khương phu nhân, âm thanh lạnh lùng vô tình mở
miệng: “Người các người nên xin lỗi là giám đốc Lam,
không phải tôi.”
“Lục tổng, mẹ tôi cũng là nhất thời nhanh miệng, Lục
tổng rộng lượng nhân từ, không cần chấp nhặt với mẹ
tôi, có điều tôi thấy vị giám đốc Lam này rất quen thuộc.
Bảy năm trước, tôi có một cô em gái nuôi đột nhiên bỏ
đi mắt, ngược lại có máy phần giống vị giám đốc Lam
này.” Khương Trí Viễn nói một cách kỳ quái, cười như
không cười nhìn Lam Hân.
Lam Hân không mảy may sợ hãi, lạnh lùng nghênh
tiếp ánh mắt ngụ ý mỉa mai của Khương Trí Viễn.
Thì ra trong trí nhớ của anh ta, em gái nuôi của anh ta
là bỏ đi mắt.
Lý do nực cười biết bao?
Lục Hạo Thành nhướng mày mỉm cười, thân hình thon
dài tao nhã hơi chắn trước mặt Lam Hân, lúc này anh
như một ngọn núi lớn không đẩy đổ được, vững vàng
bảo vệ Lam Hân.
Hành động, lời nói của anh đều vô hình bảo bệ Lam Hân.
Thực ra đáy lòng Lam Hân rất cảm kích Lục Hạo
Thành vì cô mà bắt bình.
Giọng nói anh lạnh lẽo trầm thấp không chút độ ấm:
“Khương tổng anh nói thật nực cười, Lục Hạo Thành
tôi trước giờ không rộng lượng, lời nói này nếu nói
sau lưng tôi, vậy chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Nhưng lời này là nói trước mặt tôi, hơn nữa còn là lời
đâm thọt hai giám đốc trong công ty tôi.
Giám đốc Lam vô cùng quan trọng với hoạt động của
công ty chúng tôi, nếu như bị một hai câu tổn thương
không liên quan của Khương phu nhân xúi bẩy đi mát,
giao dịch hàng tỷ của tập đoàn Lục thị tôi không phải
sẽ bị hủy hoại trong tay Khương phu nhân bà sao?”
Tiếng nói lãnh đạm của Lục Hạo Thành như gõ mạnh
Vào trái tim ba người bọn họ, trái tim cũng theo lời nói
Lục Hạo Thành mà từ nhẹ đến nặng, càng ngày càng
đau, hô hấp cũng càng ngày càng gấp.
Khương phu nhân ngơ ngác giữ nguyên động tác, bộ
dạng không thể tin được nhìn môi mỏng gợi cảm của
Lục Hạo Thành mở ra đóng vào, lại không có phản
ứng gì khác.
Bà ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, một câu mỉa mai
của bà ta lại khiến cho Lục Hạo Thành không bỏ qua.
Thậm chí tổn thất hàng tỷ cùng đè ép lên bà ta,
thoáng cái Đào Mộng Di cảm thấy một luồng lăng
nhục tràn ra toàn thân.
Tuy là bà ta đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm,
nhưng vẫn không dám đối đầu với thiếu niên thiên tài
này, trong tay cậu ta nắm huyết mạch ngành công
nghiệp thời trang của cả thành phố Giang, ngay cả
Khương thị mỗi năm cũng phải dựa vào tờ khai của
tập đoàn Lục thị.
Trên khuôn mặt đẹp trai tao nhã của Âu Cảnh Minh,
sớm đã không nhịn được cười.
Lam Hân hơi cúi đầu xuống, thu mắt lại, đáy lòng rất
muốn cười, lại không dám cười ra tiếng.
Cái gì mà lời nói có thể đánh chết người, Lục Hạo
Thành trước mặt cô chính là người như vậy.
Một câu nói của anh, khiến cô chân chính lĩnh hội
được cảm giác lời nói có thể đánh chết người gì đó.
Trong ấn tượng của cô, Đào Mộng Di chưa từng có
khi nào mát mặt như vậy, bà ta luôn là bộ dạng cao
cao tại thượng.
Lúc nhìn cô, mãi mãi là bộ dạng ngắng cao đầu, cứ
giống như nhìn tội phạm.
Như nay nghĩ tới, cô trong mắt Đào Mộng Di chính là
tội phạm.
Một nhà ba người, hoàn toàn bị lời của Lục Hạo
Thành đánh cho ngốc luôn rồi.
Khương Trí Viễn là người đầu tiên hoàn hồn, anh ta
nuốt nước miếng, nịnh bợ nhìn Lục Hạo Thành cười.
‘LỤC tổng, xin lỗi, tôi thay mẹ tôi xin lỗi anh, tôi dám
bảo đảm với Lục tổng, sau này mẹ tôi sẽ không nói
những lời như vậy nữa, Lục tổng là người rộng lượng,
tha thứ cho mẹ tôi một lần này được không?” Giọng
điệu lấy lòng và dáng vẻ cạo ngạo của anh ta vừa rồi
như hai người khác nhau.
Lục Hạo Thành hơi cúi đầu xuống, khóe miệng cong
lên ý cười như có như không lại lạnh lùng như băng hàn.
Anh không nhìn Khương Trí Viễn mà ánh mắt lại di
chuyển lên khuôn mặt trắng bệch khó chịu của
Khương phu nhân, âm thanh lạnh lùng vô tình mở
miệng: “Người các người nên xin lỗi là giám đốc Lam,
không phải tôi.”
Chương 97: Lý do nực cười biết bao.
“Lục tổng, mẹ tôi cũng là nhất thời nhanh miệng, Lục
tổng rộng lượng nhân từ, không cần chấp nhặt với mẹ
tôi, có điều tôi thấy vị giám đốc Lam này rất quen thuộc.
Bảy năm trước, tôi có một cô em gái nuôi đột nhiên bỏ
đi mắt, ngược lại có máy phần giống vị giám đốc Lam
này.” Khương Trí Viễn nói một cách kỳ quái, cười như
không cười nhìn Lam Hân.
Lam Hân không mảy may sợ hãi, lạnh lùng nghênh
tiếp ánh mắt ngụ ý mỉa mai của Khương Trí Viễn.
Thì ra trong trí nhớ của anh ta, em gái nuôi của anh ta
là bỏ đi mắt.
Lý do nực cười biết bao?
Lục Hạo Thành nhướng mày mỉm cười, thân hình thon
dài tao nhã hơi chắn trước mặt Lam Hân, lúc này anh
như một ngọn núi lớn không đẩy đổ được, vững vàng
bảo vệ Lam Hân.
Hành động, lời nói của anh đều vô hình bảo bệ Lam Hân.
Thực ra đáy lòng Lam Hân rất cảm kích Lục Hạo
Thành vì cô mà bắt bình.
Giọng nói anh lạnh lẽo trầm thấp không chút độ ấm:
“Khương tổng anh nói thật nực cười, Lục Hạo Thành
tôi trước giờ không rộng lượng, lời nói này nếu nói
sau lưng tôi, vậy chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Nhưng lời này là nói trước mặt tôi, hơn nữa còn là lời
đâm thọt hai giám đốc trong công ty tôi.
Giám đốc Lam vô cùng quan trọng với hoạt động của
công ty chúng tôi, nếu như bị một hai câu tổn thương
không liên quan của Khương phu nhân xúi bẩy đi mát,
giao dịch hàng tỷ của tập đoàn Lục thị tôi không phải
sẽ bị hủy hoại trong tay Khương phu nhân bà sao?”
Tiếng nói lãnh đạm của Lục Hạo Thành như gõ mạnh
Vào trái tim ba người bọn họ, trái tim cũng theo lời nói
Lục Hạo Thành mà từ nhẹ đến nặng, càng ngày càng
đau, hô hấp cũng càng ngày càng gấp.
Khương phu nhân ngơ ngác giữ nguyên động tác, bộ
dạng không thể tin được nhìn môi mỏng gợi cảm của
Lục Hạo Thành mở ra đóng vào, lại không có phản
ứng gì khác.
Bà ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, một câu mỉa mai
của bà ta lại khiến cho Lục Hạo Thành không bỏ qua.
Thậm chí tổn thất hàng tỷ cùng đè ép lên bà ta,
thoáng cái Đào Mộng Di cảm thấy một luồng lăng
nhục tràn ra toàn thân.
Tuy là bà ta đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm,
nhưng vẫn không dám đối đầu với thiếu niên thiên tài
này, trong tay cậu ta nắm huyết mạch ngành công
nghiệp thời trang của cả thành phố Giang, ngay cả
Khương thị mỗi năm cũng phải dựa vào tờ khai của
tập đoàn Lục thị.
Trên khuôn mặt đẹp trai tao nhã của Âu Cảnh Minh,
sớm đã không nhịn được cười.
Lam Hân hơi cúi đầu xuống, thu mắt lại, đáy lòng rất
muốn cười, lại không dám cười ra tiếng.
Cái gì mà lời nói có thể đánh chết người, Lục Hạo
Thành trước mặt cô chính là người như vậy.
Một câu nói của anh, khiến cô chân chính lĩnh hội
được cảm giác lời nói có thể đánh chết người gì đó.
Trong ấn tượng của cô, Đào Mộng Di chưa từng có
khi nào mát mặt như vậy, bà ta luôn là bộ dạng cao
cao tại thượng.
Lúc nhìn cô, mãi mãi là bộ dạng ngắng cao đầu, cứ
giống như nhìn tội phạm.
Như nay nghĩ tới, cô trong mắt Đào Mộng Di chính là
tội phạm.
Một nhà ba người, hoàn toàn bị lời của Lục Hạo
Thành đánh cho ngốc luôn rồi.
Khương Trí Viễn là người đầu tiên hoàn hồn, anh ta
nuốt nước miếng, nịnh bợ nhìn Lục Hạo Thành cười.
‘LỤC tổng, xin lỗi, tôi thay mẹ tôi xin lỗi anh, tôi dám
bảo đảm với Lục tổng, sau này mẹ tôi sẽ không nói
những lời như vậy nữa, Lục tổng là người rộng lượng,
tha thứ cho mẹ tôi một lần này được không?” Giọng
điệu lấy lòng và dáng vẻ cạo ngạo của anh ta vừa rồi
như hai người khác nhau.
Lục Hạo Thành hơi cúi đầu xuống, khóe miệng cong
lên ý cười như có như không lại lạnh lùng như băng hàn.
Anh không nhìn Khương Trí Viễn mà ánh mắt lại di
chuyển lên khuôn mặt trắng bệch khó chịu của
Khương phu nhân, âm thanh lạnh lùng vô tình mở
miệng: “Người các người nên xin lỗi là giám đốc Lam,
không phải tôi.”
Chương 97: Lý do nực cười biết bao.
“Lục tổng, mẹ tôi cũng là nhất thời nhanh miệng, Lục
tổng rộng lượng nhân từ, không cần chấp nhặt với mẹ
tôi, có điều tôi thấy vị giám đốc Lam này rất quen thuộc.
Bảy năm trước, tôi có một cô em gái nuôi đột nhiên bỏ
đi mắt, ngược lại có máy phần giống vị giám đốc Lam
này.” Khương Trí Viễn nói một cách kỳ quái, cười như
không cười nhìn Lam Hân.
Lam Hân không mảy may sợ hãi, lạnh lùng nghênh
tiếp ánh mắt ngụ ý mỉa mai của Khương Trí Viễn.
Thì ra trong trí nhớ của anh ta, em gái nuôi của anh ta
là bỏ đi mắt.
Lý do nực cười biết bao?
Lục Hạo Thành nhướng mày mỉm cười, thân hình thon
dài tao nhã hơi chắn trước mặt Lam Hân, lúc này anh
như một ngọn núi lớn không đẩy đổ được, vững vàng
bảo vệ Lam Hân.
Hành động, lời nói của anh đều vô hình bảo bệ Lam Hân.
Thực ra đáy lòng Lam Hân rất cảm kích Lục Hạo
Thành vì cô mà bắt bình.
Giọng nói anh lạnh lẽo trầm thấp không chút độ ấm:
“Khương tổng anh nói thật nực cười, Lục Hạo Thành
tôi trước giờ không rộng lượng, lời nói này nếu nói
sau lưng tôi, vậy chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Nhưng lời này là nói trước mặt tôi, hơn nữa còn là lời
đâm thọt hai giám đốc trong công ty tôi.
Giám đốc Lam vô cùng quan trọng với hoạt động của
công ty chúng tôi, nếu như bị một hai câu tổn thương
không liên quan của Khương phu nhân xúi bẩy đi mát,
giao dịch hàng tỷ của tập đoàn Lục thị tôi không phải
sẽ bị hủy hoại trong tay Khương phu nhân bà sao?”
Tiếng nói lãnh đạm của Lục Hạo Thành như gõ mạnh
Vào trái tim ba người bọn họ, trái tim cũng theo lời nói
Lục Hạo Thành mà từ nhẹ đến nặng, càng ngày càng
đau, hô hấp cũng càng ngày càng gấp.
Khương phu nhân ngơ ngác giữ nguyên động tác, bộ
dạng không thể tin được nhìn môi mỏng gợi cảm của
Lục Hạo Thành mở ra đóng vào, lại không có phản
ứng gì khác.
Bà ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, một câu mỉa mai
của bà ta lại khiến cho Lục Hạo Thành không bỏ qua.
Thậm chí tổn thất hàng tỷ cùng đè ép lên bà ta,
thoáng cái Đào Mộng Di cảm thấy một luồng lăng
nhục tràn ra toàn thân.
Tuy là bà ta đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm,
nhưng vẫn không dám đối đầu với thiếu niên thiên tài
này, trong tay cậu ta nắm huyết mạch ngành công
nghiệp thời trang của cả thành phố Giang, ngay cả
Khương thị mỗi năm cũng phải dựa vào tờ khai của
tập đoàn Lục thị.
Trên khuôn mặt đẹp trai tao nhã của Âu Cảnh Minh,
sớm đã không nhịn được cười.
Lam Hân hơi cúi đầu xuống, thu mắt lại, đáy lòng rất
muốn cười, lại không dám cười ra tiếng.
Cái gì mà lời nói có thể đánh chết người, Lục Hạo
Thành trước mặt cô chính là người như vậy.
Một câu nói của anh, khiến cô chân chính lĩnh hội
được cảm giác lời nói có thể đánh chết người gì đó.
Trong ấn tượng của cô, Đào Mộng Di chưa từng có
khi nào mát mặt như vậy, bà ta luôn là bộ dạng cao
cao tại thượng.
Lúc nhìn cô, mãi mãi là bộ dạng ngắng cao đầu, cứ
giống như nhìn tội phạm.
Như nay nghĩ tới, cô trong mắt Đào Mộng Di chính là
tội phạm.
Một nhà ba người, hoàn toàn bị lời của Lục Hạo
Thành đánh cho ngốc luôn rồi.
Khương Trí Viễn là người đầu tiên hoàn hồn, anh ta
nuốt nước miếng, nịnh bợ nhìn Lục Hạo Thành cười.
‘LỤC tổng, xin lỗi, tôi thay mẹ tôi xin lỗi anh, tôi dám
bảo đảm với Lục tổng, sau này mẹ tôi sẽ không nói
những lời như vậy nữa, Lục tổng là người rộng lượng,
tha thứ cho mẹ tôi một lần này được không?” Giọng
điệu lấy lòng và dáng vẻ cạo ngạo của anh ta vừa rồi
như hai người khác nhau.
Lục Hạo Thành hơi cúi đầu xuống, khóe miệng cong
lên ý cười như có như không lại lạnh lùng như băng hàn.
Anh không nhìn Khương Trí Viễn mà ánh mắt lại di
chuyển lên khuôn mặt trắng bệch khó chịu của
Khương phu nhân, âm thanh lạnh lùng vô tình mở
miệng: “Người các người nên xin lỗi là giám đốc Lam,
không phải tôi.”
Chương 97: Lý do nực cười biết bao.
“Lục tổng, mẹ tôi cũng là nhất thời nhanh miệng, Lục
tổng rộng lượng nhân từ, không cần chấp nhặt với mẹ
tôi, có điều tôi thấy vị giám đốc Lam này rất quen thuộc.
Bảy năm trước, tôi có một cô em gái nuôi đột nhiên bỏ
đi mắt, ngược lại có máy phần giống vị giám đốc Lam
này.” Khương Trí Viễn nói một cách kỳ quái, cười như
không cười nhìn Lam Hân.
Lam Hân không mảy may sợ hãi, lạnh lùng nghênh
tiếp ánh mắt ngụ ý mỉa mai của Khương Trí Viễn.
Thì ra trong trí nhớ của anh ta, em gái nuôi của anh ta
là bỏ đi mắt.
Lý do nực cười biết bao?
Lục Hạo Thành nhướng mày mỉm cười, thân hình thon
dài tao nhã hơi chắn trước mặt Lam Hân, lúc này anh
như một ngọn núi lớn không đẩy đổ được, vững vàng
bảo vệ Lam Hân.
Hành động, lời nói của anh đều vô hình bảo bệ Lam Hân.
Thực ra đáy lòng Lam Hân rất cảm kích Lục Hạo
Thành vì cô mà bắt bình.
Giọng nói anh lạnh lẽo trầm thấp không chút độ ấm:
“Khương tổng anh nói thật nực cười, Lục Hạo Thành
tôi trước giờ không rộng lượng, lời nói này nếu nói
sau lưng tôi, vậy chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Nhưng lời này là nói trước mặt tôi, hơn nữa còn là lời
đâm thọt hai giám đốc trong công ty tôi.
Giám đốc Lam vô cùng quan trọng với hoạt động của
công ty chúng tôi, nếu như bị một hai câu tổn thương
không liên quan của Khương phu nhân xúi bẩy đi mát,
giao dịch hàng tỷ của tập đoàn Lục thị tôi không phải
sẽ bị hủy hoại trong tay Khương phu nhân bà sao?”
Tiếng nói lãnh đạm của Lục Hạo Thành như gõ mạnh
Vào trái tim ba người bọn họ, trái tim cũng theo lời nói
Lục Hạo Thành mà từ nhẹ đến nặng, càng ngày càng
đau, hô hấp cũng càng ngày càng gấp.
Khương phu nhân ngơ ngác giữ nguyên động tác, bộ
dạng không thể tin được nhìn môi mỏng gợi cảm của
Lục Hạo Thành mở ra đóng vào, lại không có phản
ứng gì khác.
Bà ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, một câu mỉa mai
của bà ta lại khiến cho Lục Hạo Thành không bỏ qua.
Thậm chí tổn thất hàng tỷ cùng đè ép lên bà ta,
thoáng cái Đào Mộng Di cảm thấy một luồng lăng
nhục tràn ra toàn thân.
Tuy là bà ta đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm,
nhưng vẫn không dám đối đầu với thiếu niên thiên tài
này, trong tay cậu ta nắm huyết mạch ngành công
nghiệp thời trang của cả thành phố Giang, ngay cả
Khương thị mỗi năm cũng phải dựa vào tờ khai của
tập đoàn Lục thị.
Trên khuôn mặt đẹp trai tao nhã của Âu Cảnh Minh,
sớm đã không nhịn được cười.
Lam Hân hơi cúi đầu xuống, thu mắt lại, đáy lòng rất
muốn cười, lại không dám cười ra tiếng.
Cái gì mà lời nói có thể đánh chết người, Lục Hạo
Thành trước mặt cô chính là người như vậy.
Một câu nói của anh, khiến cô chân chính lĩnh hội
được cảm giác lời nói có thể đánh chết người gì đó.
Trong ấn tượng của cô, Đào Mộng Di chưa từng có
khi nào mát mặt như vậy, bà ta luôn là bộ dạng cao
cao tại thượng.
Lúc nhìn cô, mãi mãi là bộ dạng ngắng cao đầu, cứ
giống như nhìn tội phạm.
Như nay nghĩ tới, cô trong mắt Đào Mộng Di chính là
tội phạm.
Một nhà ba người, hoàn toàn bị lời của Lục Hạo
Thành đánh cho ngốc luôn rồi.
Khương Trí Viễn là người đầu tiên hoàn hồn, anh ta
nuốt nước miếng, nịnh bợ nhìn Lục Hạo Thành cười.
‘LỤC tổng, xin lỗi, tôi thay mẹ tôi xin lỗi anh, tôi dám
bảo đảm với Lục tổng, sau này mẹ tôi sẽ không nói
những lời như vậy nữa, Lục tổng là người rộng lượng,
tha thứ cho mẹ tôi một lần này được không?” Giọng
điệu lấy lòng và dáng vẻ cạo ngạo của anh ta vừa rồi
như hai người khác nhau.
Lục Hạo Thành hơi cúi đầu xuống, khóe miệng cong
lên ý cười như có như không lại lạnh lùng như băng hàn.
Anh không nhìn Khương Trí Viễn mà ánh mắt lại di
chuyển lên khuôn mặt trắng bệch khó chịu của
Khương phu nhân, âm thanh lạnh lùng vô tình mở
miệng: “Người các người nên xin lỗi là giám đốc Lam,
không phải tôi.”