Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1028
Chương 1028
Thế là, anh ta bỏ tiền ra thuê mấy tên du côn cố ý chặn đường Vương Kỳ. Sau đó, tại thời điểm quan trọng nhất, anh ta sẽ làm anh hùng ra tay cứu người. Vì để diễn cho thật hơn, anh ta còn cố tình làm mình bị thương một chút.
Vương Kỳ khi đó là một cô gái rất đơn giản và ít nói, rất dễ dàng đã bị anh ta lừa, cho răng anh ta là một anh hùng, ở bệnh viện chăm sóc anh ta một tuần.
Tuy nhiên, sau khi xuất viện, anh ta mới phát hiện Vương Kỳ hoàn toàn không phải là cô chủ của nhà họ Mộ Dung, mà chỉ là con gái của quản gia nhà họ Mộ Dung.
Lư Bạch Khởi anh ta nói thế nào cũng là con trai trưởng của tập đoàn nhà họ Lư, sao có thể cưới một đứa con gái của người hầu được.
Thế là, anh ta cố tình xa lánh Vương Kỳ.
Đúng lúc này, một công trình nghiên cứu thuốc của Khúc Lăng Ái tình cờ đạt được giải thưởng quốc tế, còn được biết đến như một ngôi sao mới trong lĩnh vực nghiên cứu và phát triển thuốc.
Hơn nữa, Khúc Lăng Ái khuôn mặt xinh đẹp hơn Vương Kỳ, thân hình cũng đẹp hơn Vương Kỳ.
Vì vậy, anh ta liền quay đầu theo đuổi Khúc Lăng Ái, dùng thủ đoạn tương tự, nhanh chóng chiếm được trái tim của Khúc Lăng Ái, hai người trốn gia đình đi đăng ký kết hôn.
Thật ra, anh ta có thể cảm nhận được, dù anh ta và Khúc Lăng Ái đã kết hôn, ánh mắt của Vương Kỳ nhìn anh ta vẫn không giống vậy.
Chẳng qua là sau đó, sau khi tham dự tiệc trăm ngày của Vũ Tuấn, ‘Vương Kỳ đi đến châu Âu, bảo là muốn đi du lịch bụi, nhân lúc còn trẻ đi ra ngoài cho biết đây biết đó.
Tuổi của cô bé trông có vẻ là năm sáu tuổi, nếu tính ra thì trong thời gian Vương Kỳ đi châu Âu đã mang thai.
Lư Bạch Khởi cau mày, cố gắng nhớ lại. Nhưng trong đầu không có một chút ký ức nào về việc ở bên Vương Kỳ.
Anh ta hơi mơ hồ. Hai người bọn họ chưa bao giờ có hành vi thân mật, vậy cô bé nhỏ kia là gì?
Lúc này, các cậu bé nhà họ Lục đã dùng chiếc mặt nạ khỉ xinh xắn của mình để trở thành bạn tốt của Vương Niệm Đơn.
“Em Niệm Đơn, mặc kệ chú ấy, chú ấy là người xấu” Lục Minh Húc chỉ vào Lư Bạch Khởi nói.
Vương Niệm Đơn nghiêng đầu khó hiểu hỏi: “Nhưng tại sao em lớn lên lại giống chú ấy đến v.
Lục Tấn Khang nói: “Thế giới này rộng lớn như vậy, rất nhiều người có khuôn mặt nhìn giống nhau. Chẳng lẽ mọi người đều có quan hệ với nhau sao? Em đừng để bị kẻ xấu này lừa gạt.”
Lục Minh Húc lại nói: “Nhà em ở đâu, bọn anh đưa em về nhà!”
Cô bé sáu tuổi, Vương Niệm Đơn sau khi nghe xong lời hai người bọn họ nói thì cảm thấy rất hợp lý. Thường ngày mẹ luôn dặn không được nói chuyện với người lạ, không được tin tưởng bất cứ ai.
Vì vậy Vương Niệm Đơn đã lùi lại một bước, cúi đầu thật sâu với hai mẹ con cậu bé: “Dì ơi, cháu thật sự xin lỗi, cháu thật sự không cố ý. Dì cho cháu biết địa chỉ nhà đi, ngày mai cháu sẽ mua một con gà con đem đến cho dì”
Nhìn thấy thái độ của cô bé rất chân thành, lại nhìn thấy người đàn ông trông rất giống cô bé này không chịu nhận cô bé, mẹ của đứa bé trai ngược lại hơi đồng cảm với cô bé, xua tay: “Thấy thái độ xin lỗi thành khẩn của cháu, con gà con cũng không cần phải đền nữa, cháu đi đi,”
“Cám ơn, cháu cám ơn dì ạ”
Sau khi nghe mẹ của cậu bé nói, Vương Niệm Đơn sau khi nói xong cảm động rơi nước mắt, quay người rời đi.
Bọn Lục Minh Húc nhanh chóng đuổi theo: “Em Niệm Đơn, chờ bọn anh một chút với!”
Thế là, anh ta bỏ tiền ra thuê mấy tên du côn cố ý chặn đường Vương Kỳ. Sau đó, tại thời điểm quan trọng nhất, anh ta sẽ làm anh hùng ra tay cứu người. Vì để diễn cho thật hơn, anh ta còn cố tình làm mình bị thương một chút.
Vương Kỳ khi đó là một cô gái rất đơn giản và ít nói, rất dễ dàng đã bị anh ta lừa, cho răng anh ta là một anh hùng, ở bệnh viện chăm sóc anh ta một tuần.
Tuy nhiên, sau khi xuất viện, anh ta mới phát hiện Vương Kỳ hoàn toàn không phải là cô chủ của nhà họ Mộ Dung, mà chỉ là con gái của quản gia nhà họ Mộ Dung.
Lư Bạch Khởi anh ta nói thế nào cũng là con trai trưởng của tập đoàn nhà họ Lư, sao có thể cưới một đứa con gái của người hầu được.
Thế là, anh ta cố tình xa lánh Vương Kỳ.
Đúng lúc này, một công trình nghiên cứu thuốc của Khúc Lăng Ái tình cờ đạt được giải thưởng quốc tế, còn được biết đến như một ngôi sao mới trong lĩnh vực nghiên cứu và phát triển thuốc.
Hơn nữa, Khúc Lăng Ái khuôn mặt xinh đẹp hơn Vương Kỳ, thân hình cũng đẹp hơn Vương Kỳ.
Vì vậy, anh ta liền quay đầu theo đuổi Khúc Lăng Ái, dùng thủ đoạn tương tự, nhanh chóng chiếm được trái tim của Khúc Lăng Ái, hai người trốn gia đình đi đăng ký kết hôn.
Thật ra, anh ta có thể cảm nhận được, dù anh ta và Khúc Lăng Ái đã kết hôn, ánh mắt của Vương Kỳ nhìn anh ta vẫn không giống vậy.
Chẳng qua là sau đó, sau khi tham dự tiệc trăm ngày của Vũ Tuấn, ‘Vương Kỳ đi đến châu Âu, bảo là muốn đi du lịch bụi, nhân lúc còn trẻ đi ra ngoài cho biết đây biết đó.
Tuổi của cô bé trông có vẻ là năm sáu tuổi, nếu tính ra thì trong thời gian Vương Kỳ đi châu Âu đã mang thai.
Lư Bạch Khởi cau mày, cố gắng nhớ lại. Nhưng trong đầu không có một chút ký ức nào về việc ở bên Vương Kỳ.
Anh ta hơi mơ hồ. Hai người bọn họ chưa bao giờ có hành vi thân mật, vậy cô bé nhỏ kia là gì?
Lúc này, các cậu bé nhà họ Lục đã dùng chiếc mặt nạ khỉ xinh xắn của mình để trở thành bạn tốt của Vương Niệm Đơn.
“Em Niệm Đơn, mặc kệ chú ấy, chú ấy là người xấu” Lục Minh Húc chỉ vào Lư Bạch Khởi nói.
Vương Niệm Đơn nghiêng đầu khó hiểu hỏi: “Nhưng tại sao em lớn lên lại giống chú ấy đến v.
Lục Tấn Khang nói: “Thế giới này rộng lớn như vậy, rất nhiều người có khuôn mặt nhìn giống nhau. Chẳng lẽ mọi người đều có quan hệ với nhau sao? Em đừng để bị kẻ xấu này lừa gạt.”
Lục Minh Húc lại nói: “Nhà em ở đâu, bọn anh đưa em về nhà!”
Cô bé sáu tuổi, Vương Niệm Đơn sau khi nghe xong lời hai người bọn họ nói thì cảm thấy rất hợp lý. Thường ngày mẹ luôn dặn không được nói chuyện với người lạ, không được tin tưởng bất cứ ai.
Vì vậy Vương Niệm Đơn đã lùi lại một bước, cúi đầu thật sâu với hai mẹ con cậu bé: “Dì ơi, cháu thật sự xin lỗi, cháu thật sự không cố ý. Dì cho cháu biết địa chỉ nhà đi, ngày mai cháu sẽ mua một con gà con đem đến cho dì”
Nhìn thấy thái độ của cô bé rất chân thành, lại nhìn thấy người đàn ông trông rất giống cô bé này không chịu nhận cô bé, mẹ của đứa bé trai ngược lại hơi đồng cảm với cô bé, xua tay: “Thấy thái độ xin lỗi thành khẩn của cháu, con gà con cũng không cần phải đền nữa, cháu đi đi,”
“Cám ơn, cháu cám ơn dì ạ”
Sau khi nghe mẹ của cậu bé nói, Vương Niệm Đơn sau khi nói xong cảm động rơi nước mắt, quay người rời đi.
Bọn Lục Minh Húc nhanh chóng đuổi theo: “Em Niệm Đơn, chờ bọn anh một chút với!”