-
Chương 236-240
Chương 236: Hạ trong vòng một chiêu
"Thằng nhãi này, còn giả vờ giả vịt với ta. Không giải quyết trong ba chiêu, cẩn thận ta lột da trò", Mục Vỹ nhìn Lâm Chấp, miệng liến thoắng.
Lâm Chấp là con riêng của trưởng tộc nhà họ Lâm với một tỳ nữ. Gã không chọn Mộc Viện ở học viện Thất Hiền do nhà họ Lâm nắm quyền mà chọn Lôi Phong Viện làm nơi học tập cho mình.
Là con riêng, Lâm Chấp nhận thức sâu sắc về sự tranh đấu giữa các gia tộc lớn cũng như mối quan hệ đối địch của họ, vậy nên gã luôn sống khép kín, một mực chịu đựng để mẹ mình được sống yên ổn.
Thác Bạt Thời cười nhạo nhìn Lâm Chấp.
"Thứ con riêng của nhà họ Lâm mà cũng dám ra sân! Lâm Chấp, ta còn tưởng ngươi sẽ ở lì trong Lôi Phong Viện, không dám ló mặt ra đấy".
Giọng điệu của hắn ta đầy mỉa mai, trêu tức nói: "Không ngờ hôm nay ngươi dám tham gia tỉ thí. Chuyện gì thế này! Mẹ của ngươi hết là tỳ nữ, biến thành đại phu nhân của nhà họ Lâm rồi à?"
"Ngươi câm miệng!"
"Không thích câm miệng đấy. Ngươi nhìn lại lớp chín sơ cấp của mình xem, thầy chủ nhiệm là con riêng, học trò cũng là con riêng. À đâu, Lâm Chấp nhà ngươi còn không bằng cả con riêng!"
Thác Bạt Thời cười phá lên, không hề cảm nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí của Lâm Chấp.
"Bảo ngươi câm miệng, ngươi lại không nghe!"
Lâm Chấp lật tay, bùng nổ sức mạnh chân nguyên dữ dội. Cơ thể gầy gò đứng thẳng như cây tùng.
"Ái chà, cậu bé nhõng nhẽo giận rồi!"
Thấy Lâm Chấp có vẻ giận dữ, Thác Bạt Thời nở nụ cười đểu cáng, dùng bàn tay to rộng như quạt hương bồ bẻ khớp ngón kêu răng rắc, bổ nhào vào Lâm Chấp như một con sói đang đói khát.
Ầm...
Hai bóng người đâm đầu vào nhau, một tiếng nổ vang lên, hai người vừa chạm vào nhau đã tách ra ngay lập tức.
Tuy nhiên, Lâm Chấp chỉ đứng tại chỗ, trong khi Thác Bạt Thời thì loạng choạng, đôi bàn tay tê cứng khiến hắn ta ngỡ ngàng nhìn gã.
Mạnh thật!
Thác Bạt Thời âm thầm e sợ.
Hắn ta không hiểu vì sao một người gầy nhom như Lâm Chấp có thể bộc phát ra sức mạnh lớn đến vậy.
"Thú vị đấy thằng ẻo lả. Ông đây mắng ngươi là tạp chủng thì mắng mẹ ngươi là tiện tỳ, nghe hay không?"
Thấy Lâm Chấp nổi giận, Thác Bạt Thời càng huênh hoang hơn.
Hắn ta muốn chọc giận Lâm Chấp đấy! Con cừu nhỏ bé càng nổi điên, hắn ta càng vui.
"Ngươi, chết tiệt!"
Lâm Chấp nghe vậy thì không thể ghìm lửa giận trong lòng được nữa.
"Phù Luân Thiên Tầng Chưởng!"
Gã khẽ quát, vung tay gây ra những tiếng nổ đùng đùng đùng vang vọng trong sân luyện võ. Trước người gã là một loạt các chưởng ấn, số lượng lên đến hàng nghìn.
Ban đầu, Thác Bạt Thời vẫn có thể dựa vào cơ thể mạnh mẽ và hai tay của mình để chống cự và phản kích.
Nhưng chưởng ấn quá nhiều, dần dà hắn ta không trụ nổi nữa.
Rầm... bịch bịch...
Sau cùng, Thác Bạt Thời đã kiệt sức.
Những chưởng ấn bôm bốp đánh lên mỗi một vị trí trên người hắn ta.
Toàn bộ cơ thể đều trúng đòn. Đau đến tê tâm liệt phế.
"Câm cái miệng chưa?"
Cuối cùng, Lâm Chấp giẫm một chân lên ngực Thác Bạt Thời, lạnh lùng nói.
Nhưng đáp lại gã chỉ có tiếng rên rỉ vì đau của Thác Bạt Thời. Toàn thân hắn ta sưng vù, cơ thể phình to ra thấy rõ, gần như gấp đôi.
Những người có mặt ở đây không nói nên lời, chẳng biết tại sao lại như vậy.
Đó là Lâm Chấp ư?
Đối với đa số các học sinh trong lớp chín sơ cấp, Lâm Chấp là một người ít khi nói cười. Vì có thân phận là đứa con ngoài giá thú, gã rất ít khi lên tiếng.
Thế mà giờ đây, gã thể hiện ra thực lực mạnh mẽ đến như vậy.
Thật khiến người ta không tưởng tượng nổi!
"Chúng ta thắng trận thứ hai rồi. Thắng hai trên ba trận, sao nào Văn Phong, ngươi chịu thua chưa?", thắng được hai trận liên tiếp, Thiết Phong vô cùng hãnh diện.
Mẹ kiếp, đã quá đi mất. Đây mới là con đường tu hành của võ giả!
"Ai nói đấu ba trận vậy, năm trận chứ. Đây mới là trận thứ hai thôi, còn trận thứ ba, thứ tư, thứ năm nữa, bọn ta chưa nhận thua đâu!"
Văn Phong tức khắc sừng sộ lên.
"Được thôi, năm trận thì năm trận. Trận thứ ba, Mục Phong Hành, trò lên đi!"
Mục Vỹ tiếp lời, cười ha ha nói: "Tỉ thí giữa các lớp chỉ để trao đổi võ thuật thôi. Văn Phong, trò là lớp trưởng của lớp chín mươi tám, phải hiểu điều này chứ".
Thấy dáng vẻ cười đùa đó của hắn, khóe môi Văn Phong giật giật.
Chính Mục Vỹ đã làm cậu ta bẽ mặt như vậy.
Ngay từ đầu lớp chín đã toàn một lũ ăn hại, nhưng Mục Vỹ này vừa đến thì mọi thứ xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
"Mục Phong Hành, dùng một chiêu đánh gục đối thủ cho ta. Nếu đệ dám nương tay, về gia tộc ta sẽ cho đệ biết tay", Mục Vỹ đi đến sau lưng Mục Phong Hành, vỗ vào vai cậu ta rồi thì thầm.
"Gì vậy trời..."
Mục Phong Hành nở nụ cười đau khổ khi nghe thấy yêu cầu của hắn.
Thiếu trưởng tộc ca ca này đúng là... vô lý.
"Trận thứ ba, ta sẽ lên!"
Văn Phong không ngồi yên được nữa. Đã thua hai trận liên tiếp, họ chỉ còn ba trận thôi, nhưng chỉ cần thua thêm một trận là lớp chín mươi tám sẽ xong đời.
Lần này mà bị bẽ mặt là mặt mũi bay luôn chứ không về được nữa.
"Một chiêu đánh gục đối thủ à...", Mục Phong Hành thở ra một hơi, chẳng biết nên nói gì.
"Hừ! Mục Phong Hành, ngươi dám lên thì ta dám đánh cho cha mẹ ngươi không nhận ra ngươi", trong giọng nói của Văn Phong tràn trề tức tối, cậu ta cần trút lửa giận này ra.
"Thôi, miễn đi!"
Thấy Văn Phong xông tới, Mục Phong Hành lắc đầu gượng cười. Cậu ta vừa duỗi tay ra, tiếng bốp tức khắc vang lên thật to, những người khác chưa kịp thấy rõ thì Văn Phong đã bị hất văng ra mười mét, ngã cái uỵch xuống đất, sau đó nằm bất động.
Chương 237: Thất Khiếu Thông Linh Đan
"Lớp trưởng... lớp trưởng!"
Các học sinh trong lớp chín mươi tám sơ cấp tức tốc chạy đến, thấy Văn Phong chỉ ngất xỉu thì thở phào nhẹ nhõm.
Giờ thì ánh mắt của bọn họ khi nhìn những học sinh lớp chín như chuột thấy mèo vậy, cụp đuôi bỏ trốn.
Những người mạnh nhất lớp đã bị người ta đánh cho lên tiên, đứng ở đây nữa làm gì, chờ chết à!
"Ồ ye!"
"Thắng rồi, chúng ta thắng rồi, ha ha..."
"Lũ nhát gan lớp chín mươi tám kia, để xem các ngươi còn dám ngạo mạn không!"
Cuộc tỉ thí nho nhỏ với kết quả đánh bại lớp chín mươi tám này không chỉ đơn thuần là thắng một trận đấu.
Các thành phần nòng cốt trong lớp chín mươi tám có thực lực tương đối cao, đủ để lọt vào tốp năm mươi trong hơn một trăm lớp của khối sơ cấp.
Trước đó, lớp chín đã đánh tan nhuệ khí của lớp mười, nay lại lấn át cả lớp chín mươi tám. Điều này đã chứng minh thực lực của lớp chín không còn đội sổ khối sơ cấp nữa.
Quan trọng nhất là, thắng lợi này đã khiến cho tâm thái của mỗi một người trong lớp thay đổi.
Nếu nói trước đây họ là những hạt cát riêng rẽ, thì lúc này đây, những hạt cát ấy như chảy trong cùng một chiếc đồng hồ cát. Tuy vẫn chưa thực sự hòa làm một nhưng đã không còn rời rạc, tách biệt như trước.
Sự thay đổi này đang diễn ra thật chậm rãi, nhưng mỗi một người đều nhận thấy rất rõ rệt.
"Reo hò như thế làm gì?"
Mục Vỹ nhìn họ, đứng ra giội nước lạnh rất đúng lúc: "Thắng thì thắng, nhưng nếu đối thủ là người khác thì liệu có thắng được không?"
"Ta tới lớp chín không phải để bồi dưỡng mà là biến các trò thành thiên tài, còn lâu lắm mới đến lúc đó!"
"Các trò mới chỉ là lớp sơ cấp, khi nào được thành lớp trung cấp, lớp cao cấp rồi hẵng hoan hô!"
Thành lớp trung cấp, lớp cao cấp ư?
Trong Lôi Phong Viện có gần một trăm lớp sơ cấp, mấy chục lớp trung cấp, hơn mười lớp cao cấp, và những người trong lớp học ở các cấp bậc ấy đều có cảnh giới Linh Huyệt.
Điều kiện quan trọng nhất để tiến tới khối trung cấp chính là, một trăm học sinh trong lớp thì cả một trăm đều phải có cảnh giới Linh Huyệt.
Không biết đến khi nào lớp chín mới đạt được điều kiện đó!
"Chỉ một tháng, ta sẽ giúp tất cả các trò đột phá, tiến vào cảnh giới Linh Huyệt, tiền đề là các trò phải khắc khổ tu luyện".
Mục Vỹ lặp lại câu này rồi rời đi luôn.
Hắn đã nói ra câu đó khi vừa mới đến Lôi Phong Viện, lúc ấy, cả lớp đều cho rằng đó chỉ là một trò đùa.
Có điều, giờ nghĩ lại thì dường như không phải!
Đương nhiên Mục Vỹ không nói sẽ giúp họ từ lớp sơ cấp thăng tiến lên lớp trung cấp cho vui.
Trong bảy đại viện, mỗi đại viện đều chia làm bốn cấp bậc.
Lớp sơ cấp, lớp trung cấp, lớp cao cấp và lớp đặc biệt.
Lôi Phong Viện có khoảng một trăm lớp sơ cấp, mấy chục lớp trung cấp, lớp cao cấp thì chỉ có mười mấy, còn lớp đặc biệt thì chỉ dành cho một trăm học trò có tên trên linh bảng của Lôi Phong Viện.
Những học sinh này ai cũng có cảnh giới ít nhất là Linh Huyệt tầng thứ năm.
Còn một khoảng cách rất xa để lớp chín sơ cấp có thể đạt được trình độ đó.
Nhưng có xa xôi cách trở đến mấy cũng phải phấn đấu.
"Có thể nói, linh dịch là một loại đan dược hết sức thần kỳ, nhưng nếu có thể kết hợp với một số dược liệu để luyện chế thành đan dược, cho bọn học trò uống vào thì hiệu quả sẽ cao hơn nữa".
"Hơn thế, ưu điểm của linh dịch là khả năng thanh lọc kinh mạch, tẩy tủy phạt cốt, rất có ích cho võ giả mà không đem lại ảnh hưởng xấu nào. Đan dược này chưa từng xuất hiện trên thế gian".
"Xem ra mình phải suy nghĩ thật kỹ!"
Mục Vỹ hạ quyết tâm, sau đó đi vào phòng luyện đan.
Mỗi khi dạy xong, lão Cam sẽ ở trong phòng luyện đan như người giữ cửa. Thấy hắn tới, ông ấy khẽ mỉm cười xem như chào hỏi.
Dược liệu đã nhờ Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn chuẩn bị, hai người đó đã bắt tay vào việc thu thập, nhưng Mục Vỹ cũng biết việc đó không thể hoàn thành trong sớm chiều được.
Có một số loại không dễ tìm.
"Xem nào..."
Vào phòng luyện đan, Mục Vỹ lẩm bẩm một mình.
"Bản chất của linh dịch là thần lực, có khả năng thay đổi thiên phú của võ giả. Tác dụng này quả là tuyệt vời, nhưng nếu có thể vừa thay đổi thiên phú vừa đề cao tính dẻo dai của kinh mạch để ngưng tụ chân nguyên thì càng xuất sắc hơn nữa".
Phát minh ra một loại đan dược mới là một việc rất khó khăn, kể cả khi đó là Mạt Vấn và Mạt Khánh Thiên.
Nhưng đối với Mục Vỹ thì đây chỉ là trò mèo thôi.
Quyết định xong, hắn bắt tay vào công việc.
"Cỏ Cổ Linh... bổ trợ tinh thần và thân thể!"
"Quả Thanh Liên Yêu... thông thuận kinh mạch!"
...
Mục Vỹ nhốt mình trong phòng luyện đan suốt mười ngày liên tiếp, không ra ngoài lấy một lần.
Mười ngày sau, hắn mệt lử nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
"Thành công rồi sao?"
Thấy Mục Vỹ đi ra, lão Cam khẽ mỉm cười.
Mười ngày qua, ông ấy đã thấy hắn luyện đan bỏ quên cả thời gian, lúc nào cũng đứng trước lò luyện đan mà vắt óc nghiên cứu.
"Hê hê... Đến đây nào lão Cam, thử một viên Thất Khiếu Thông Linh Đan ta vừa luyện chế ra xem!"
Nói xong, Mục Vỹ mau chóng lấy một viên đan dược màu xanh có bảy lỗ thủng ra, tỉnh rụi mở miệng lão Cam ra cho ông ấy nuốt xuống.
"Tên nhãi thối tha nhà cậu!"
Bị Mục Vỹ nhét đan dược vào họng, khuôn mặt của lão Cam đỏ ứ lên, vừa cười vừa mắng hắn.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt ông ấy đọng lại!
Ông ấy có thể cảm giác rõ ràng được một phần chân nguyên rối loạn trong cơ thể đang bắt đầu nề nếp trở lại, chảy theo quỹ đạo bình thường.
Chỗ chân nguyên ấy vận chuyển với tốc độ khá chậm nhưng đã nghe theo sự điều khiển của ông ấy.
Chương 238: Giải tán lớp chín sơ cấp
Thất Khiếu Thông Linh Đan!
Tuyệt vời!
Mặt lão Cam đỏ lựng, không phải vì ông ấy thấy khó chịu, mà đang kích động tới mức không nói nên lời.
“Thằng nhóc này giỏi lắm! Thất Khiếu Thông Linh Đan quả là có thể đả thông bảy huyệt khiếu, đây là đan dược cấp mấy vậy? Tam phẩm hay ngũ phẩm?”
“Chậc, lão Cam, ông coi thường ta quá đấy!”
Mục Vỹ chép miệng đáp: “Đan dược tam hay ngũ phẩm mà một người bước một chân vào cửa môn quan như ông có thể cảm nhận được sao? Thất Khiếu Thông Linh Đan này của ta không có cấp bậc nhưng hơn tất cả các loại đan dược có cấp bậc khác, tuy nhiên nó lại có tác dụng thần kỳ với võ giả ở tất cả các cảnh giới!”
“Hay thật!”
Lão Cam không nhịn được lại khen ngợi một câu.
Thủ pháp luyện đan của Mục Vỹ quả là thần kỳ, đúng là khó mà nhận định được đây là đan dược cấp mấy. Nó có tác dụng tuyệt diệu với mọi võ giả, cao là cường giả cảnh giới Thông Thần, thấp thì là võ giả tầng thứ mười của thân xác.
“Lão Cam, ta còn có việc quan trọng phải làm nên không tán dóc với ông nữa đâu”.
Mục Vỹ mỉm cười xấu xa, sau đó lập tức rời khỏi phòng luyện đan, đi về phía lớp chín sơ cấp.
Vừa bước vào lớp, Mục Vỹ đang chuẩn bị tuyên bố một tin tức chấn động thì thấy vẻ mặt sầu não của đám học trò ở bên dưới.
“Sao thế? Sao trông đứa nào cũng ủ rũ như cọng bún thiu thế kia!”
Mục Vỹ đứng trên bục giảng rồi nhìn xuống dưới, lên tiếng: “Thắng lớp mười và lớp chín mươi tám rồi mà không thấy hãnh diện sao?”
“Thầy Mục, nhất định thầy phải nghĩ cách ạ!”, Thiết Phong đứng bật dậy, vành mắt đỏ hoe nhìn Mục Vỹ.
“Đàn ông đàn ang, khóc cái gì mà khóc? Nói đi xem có chuyện gì nào?”
“Là thế này thưa thầy!”
Tô Hân Nhiên đứng dậy, đáp: “Ban nãy, tổng chủ nhiệm Tống đến, thầy ấy là tổng phụ trách của khối sơ cấp chúng trò. Thầy ấy đến báo một tin là đã đến thời hạn lớp chúng ta dừng ở khối sơ cấp, hơn nữa lớp mình còn phải liên tục thay giáo viên. Cho nên… nửa tháng nữa, nếu lớp ta không thể lên được lớp trung cấp thì học viện sẽ giải tán lớp chín, rồi chia học trò sang các lớp khác!”
Giải tán? Chia sang lớp khác?
Cái quy định củ chuối gì thế này!
“Ai bảo thế?”
“Ta!”
Mục Vỹ vừa dứt câu, một giọng nói trêu tức đã vang lên ngoài cửa lớp.
Người đó mặc trường bào màu trắng, mặt mày cũng trắng trẻo, mái tóc dài tết gọn, tóm lại là trông gọn gàng sạch sẽ, nhưng lúc cười lại có vẻ gian trá.
“Ngươi là…”
“Ta là phó phụ trách của khối sơ cấp, chắc thầy Mục không biết ta đâu. Ta là Trịnh Thành Vân, cậu có thể gọi ta là chủ nhiệm Trịnh”.
“À… Ra là… phó phụ trách Trịnh!”
Mục Vỹ hiểu ra, sau đó nhấn mạnh chữ “phó”.
“Cậu…”
Trịnh Thành Vân bực bội, hừ nói: “Thầy Mục, lớp chín sơ cấp đã thành lập được một năm, nhưng vẫn chưa lên được lớp trung cấp, mà cũng không có thiên tài nào xuất hiện cả. Nếu cứ tiếp tục thế này sẽ ảnh hưởng xấu đến tên tuổi của Lôi Phong Viện chúng ta mất”.
“Vì vậy, qua sự thống nhất của ta và chủ nhiệm Tống, lớp chín sơ cấp sẽ bị giải thể. Thầy Mục yên tâm, cậu vẫn là thầy giáo, chỉ là chuyển sang dạy lớp khác thôi”.
“Yên tâm cái con khỉ!”
Nhưng Trịnh Thành Vân vừa nói xong, Mục Vỹ đã gào to làm nước bọt bay tung toé.
“Cậu… Mục Vỹ, cậu dám mắng ta, ta là phó phụ trách đấy. Cậu… đừng tưởng có mối quan hệ thân thiết với chủ nhiệm Tống và đại sư Mạt thì có thể không tuân thủ quy tắc!”
“Quy tắc?”
Mục Vỹ châm chọc nói: “Được thôi, ta sẽ tuân thủ quy tắc, nửa tháng nữa chứ gì? Phó phụ trách Trịnh yên tâm, ta bảo đảm lớp chín sơ cấp sẽ trở thành lớp chín trung cấp trong nửa tháng nữa. Ngoài ra, ít nhất sẽ có một nửa học trò của lớp chín sẽ có tên trên địa linh bảng của Lôi Phong Viện”.
“Tốt, tốt lắm!”
Trịnh Thành Vân cười ha hả rồi nói: “Mục Vỹ, chính miệng cậu nói đấy nhé! Nếu không làm được thì lớp chín sẽ giải tán ngay lập tức”.
“Thế nếu ta làm được thì sao?”
“Làm được thì sao ư? Thì Trịnh Thành Vân ta đây sẽ khoả thân chạy quanh sân võ của Lôi Phong Viện mười vòng”.
“Được! Tiễn thầy, ta còn phải lên lớp, không rảnh đâu tán dóc với thầy”.
Trông thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của Mục Vỹ, Trịnh Thành Vân thầm cười lạnh, rồi quay người đi thẳng.
Ngu dốt, có nửa tháng mà đòi biến tất cả học trò trong lớp đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt, đúng là mơ giữa ban ngày!
Dù đại sư Mạt có mặt ở đây cũng không dám ăn nói ngông cuồng như vậy.
Mục Vỹ này không biết trời cao đất dày là gì nên mới dám lộng ngôn như thế, đúng là tự đào mộ chôn mình.
Mục Vỹ quay lại, thấy đám học trò ở bên dưới đang ngơ ngác nhìn mình, hắn sờ lên mặt rồi nói: “Sao thế? Mặt thầy nở hoa à?”
“Thầy Mục, thầy oách quá ạ!”, Tô Hân Nhiên vô cùng sùng bái nói.
“Đúng, thầy Mục, thầy quá là oách luôn!”, Hiên Viên Giá đứng dậy lắp ba lắp bắp phụ hoạ theo.
“Oách thì có oách thật, nhưng…”
“Nhưng có một tháng thì sao cả lớp ta đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt được?”, Lăng Vũ Nguyệt cũng lên tiếng.
Từ lúc đi theo đại sư Mạt học luyện đan, cô ấy đã nghe đại sư kể rất nhiều chuyện ly kỳ về Mục Vỹ, cùng với sự cung kính mà ông ấy dành cho hắn trong lời nói. Từ đó Lăng Vũ Nguyệt mới biết điểm lợi hại của thầy giáo mình.
Vì thế, cô ấy không còn nghĩ Mục Vỹ khoe khoang và tự cao tự đại nữa.
Nhưng lời hứa lần này của Mục Vỹ đúng là… khiến người ta không thể tin nổi!
“À… các trò cũng nghĩ là không thể được hả?”
Mục Vỹ mỉm cười lắc đầu khi nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của đám học trò bên dưới.
“Sau đây, thầy sẽ bắt đầu phát đan dược. Các trò không cần hỏi, chỉ cần uống thôi. Đương nhiên ai không tin ta thì khỏi cần uống, nhưng cũng mời ra khỏi lớp của ta luôn”.
Trông thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mục Vỹ, ai nấy đều biết thầy giáo mình đang nói thật.
Chương 239: Còn biết luyện khí ư?
“Trò uống ạ!”
Thiết Phong là người đầu tiên đi lên trên bục giảng, nhận lấy viên đan dược của Mục Vỹ.
Ngay sau đó là người thứ hai, thứ ba…
Gần một trăm học trò đều đi lên, kiên định nhìn Mục Vỹ và viên đan dược trong tay hắn.
Bọn họ đã bị mắng là ăn hại, nhưng sự xuất hiện của Mục Vỹ đã làm thay đổi cục diện, vậy còn lý do gì mà họ không tin và không thử chứ?
Đến Mục Vỹ còn tin tưởng bọn họ thì dựa vào đâu mà họ lại thiếu tự tin vào bản thân.
“Thầy Mục, trò nữa ạ!”
Người lên tiếng là một học trò trông rất hiền lành.
Mục Vỹ biết học trò này.
Tiêu Khánh Dư!
Mục Vỹ cười đáp: “Đây này! Đây là một viên đan dược thần kỳ, uống nó vào chắc chắn trò sẽ có thể một bước lên mây!”
“Cảm ơn thầy Mục ạ!”
Tiêu Khánh Dư dí dỏm nhoẻn miệng cười.
Mục Vỹ cũng biết chút chuyện về học trò này.
Cậu ấy là con cháu nhà họ Tiêu, hình như là đệ đệ của người được coi là thê tử tương lai của mình. Hồi nhỏ, Tiêu Khánh Dư này cũng có thiên bẩm rất khá, nhưng năm nay đã 17 tuổi mà suy nghĩ vẫn dừng lại ở năm bảy, tám tuổi, chẳng lớn thêm chút nào.
Nhưng nhờ có nhà họ Tiêu cùng thân phận với tình thương của Tiêu Doãn Nhi, nên tiểu thiếu gia Tiêu Khánh Dư này rất hiếm khi bị bắt nạt, tuy nhiên không tránh khỏi việc bị người ta nói xấu sau lưng.
“Đa tạ thầy Mục!”
Cùng lúc đó, một học trò khác cũng đi lên.
Cổ Vũ Phàm!
Cậu ta là con cháu nhà họ Cổ, nhưng lại là chi phụ, tuy nhiên lại có tư chất thông minh, có thể trở thành trụ cột của nhà họ Cổ.
Nhưng vào năm 14 tuổi, cậu ta ra ngoài rèn luyện đã bị kẻ xấu chém đứt một cánh tay, từ đó trở thành một người tàn phế không thể nâng cao tu vi được nữa nên mới bị xếp vào lớp chín sơ cấp.
Đây là hai người đang được Mục Vỹ quan tâm đặc biệt.
Tiêu Khánh Dư không được thông minh, còn tu luyện võ thuật, đặc biệt là cảnh giới thân xác thì sẽ phải chịu rất nhiều vất vả.
Nhưng với trí tuệ của mình thì rất khó bắt cậu ấy chịu khổ cực được.
Cổ Vũ Phàm cũng tương tự, cậu ta mất một cánh tay nên ảnh hưởng tới việc nâng cao thực lực, nhưng không phải là Mục Vỹ không có cách.
Điều quan trọng là tên này có niềm đam mê với luyện khí.
Thầy luyện khí một tay cũng có, nhưng nổi tiếng thì ít. Mục Vỹ cũng có cách, nhưng trước mắt hắn phải giúp cậu ta nhanh chóng đột phá cảnh giới đã.
Chẳng mấy chốc, Mục Vỹ đã phát hết đan dược. Thấy đám học trò bên dưới ai nấy đều có vẻ kinh ngạc, Mục Vỹ ho vài tiếng rồi giải thích.
“Đan dược này tên là Thất Khiếu Thông Linh Đan, các trò chỉ cần uống thôi, sau đó muốn làm gì thì làm. Ta đảm bảo các trò sẽ tiến vào cảnh giới Linh Huyệt trong nửa tháng nữa!”
Cái gì!
Nghe Mục Vỹ nói vậy, cả lớp dậy sóng.
Thất Khiếu Thông Linh Đan, chắc chắn sẽ bước vào cảnh giới Linh Huyệt!
Thầy Mục đang nói đùa đúng không?
Bọn họ chưa từng nghe tin Thiên Vận Đại Lục có tồn tại một loại đan dược đảm bảo cho võ giả sẽ đột phá cảnh giới.
“Ta bảo các trò uống thì cứ uống đi. Thầy các trò phải mất mười ngày mười đêm tạo ra phương thức luyện chế mà các trò còn không tin à? Ta nói cho các trò biết, nếu mang đan dược này đi bán thì ít nhất cũng phải năm nghìn linh thạch trung phẩm đấy có biết không hả?”
Năm nghìn linh thạch trung phẩm tương đương với năm mươi nghìn linh thạch hạ phẩm!
Đúng là một khoản lớn.
“Nhưng khi ta đã nói vậy mà có ai dám mang đan dược đi bán, chắc chắn Mục Vỹ ta sẽ cho kẻ đó phải hối hận đến hết đời luôn”.
Thấy ánh mắt thâm trầm của Mục Vỹ, đám học trò rụt cổ lại.
“Được rồi, giải tán đi! Các trò hãy tự đi tìm một nơi thích hợp tu luyện rồi uống đan dược vào. Nhớ này, uống xong thích làm gì thì làm”.
“À tí quên, còn một chuyện này nữa!”, Mục Vỹ chợt nói: “Uống đan dược xong, nếu thấy cảnh giới tăng nhanh quá thì cũng đừng sợ, vì đấy là hiện tượng bình thường thôi!”
“…”
Ai nấy đều bĩu môi khi nhìn vẻ tự đắc của Mục Vỹ, bọn họ đều giữ thái độ hoài nghi rồi dần giải tán.
“Cổ Vũ Phàm, trò ở lại!”
Mục Vỹ nhìn Cổ Vũ Phàm cụt một tay trong đám học trò rồi nói.
“Vâng!”
Thoáng cái trong phòng học rộng rãi chỉ còn lại hai người.
Mục Vỹ miễn cưỡng mỉm cười nhìn phía bên phải cụt một tay của Cổ Vũ Phàm rồi nói: “Trò rất thích luyện khí phải không?”
“Vâng ạ!”
“Nhưng chắc trò cũng biết mình chỉ có một tay, khi luyện khí thì trò phải đổ nhiều mồ hôi và nỗ lực hơn người bình thường”.
“Trò biết ạ!”
Cổ Vũ Phàm lạnh lùng nói: “Vì thế trò luôn cố gắng, chưa từng lười biếng”.
“Tốt! Nếu đã vậy thì đi theo ta!”
Mục Vỹ biết không thể khuyên nhủ được những người như thế này, nếu đã vậy thì hắn sẽ dẫn cậu ta đi xem thế nào là luyện khí!
Hai thầy trò rời khỏi phòng học, đi thẳng tới phòng luyện khí, Mục Vỹ lấy một viên tinh thạch Hoả Vân ra.
“Tinh thạch Hoả Vân là nguyên liệu luyện khí thuộc tính Hoả, thích hợp luyện chế các phàm khí thuộc tính Hoả. Ta sẽ luyện chế cho trò một món phàm khí, trò hãy quan sát kỹ động tác của ta. Nếu trò thật sự muốn học thì ta sẽ dạy cho trò”.
Cổ Vũ Phàm kinh ngạc nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Mục Vỹ.
Mục Vỹ, thầy Mục còn biết luyện khí ư?
Lớp chín sơ cấp bọn họ chưa từng nghe Mục Vỹ đề cập đến chuyện này bao giờ, họ chỉ biết đại sư Mạt cực kỳ tôn trọng thầy Mục, chứ không ngờ thầy ấy còn biết luyện khí.
Chương 240: Cửu Thiên Đoàn Tạo Quyết
“Này này, trò phải tập trung quan sát động tác của ta chứ nhìn ta làm gì? Ta biết mình đẹp trai rồi, nhưng trò có nhìn ta nhiều đến mấy thì cũng không biết luyện khí đâu”.
“Vâng!”
Bị Mục Vỹ nói cho đỏ mặt tía tai, Cổ Vũ Phàm chắp tay trái lại, ánh mắt dần tập trung.
Cậu ta thật sự rất thích luyện khí.
Dù là con cháu nhà họ Cổ, nhưng cậu ta lại là người tàn tật bị mất một cánh tay, vì thế gia tộc sẽ không lãng phí sức lực cho một người như cậu ta.
Song cậu ta vẫn muốn luyện khí.
Cho dù cậu ta đã đọc và ghi nhớ rất nhiều sách về luyện khí trong Lôi Phong Viện, nhưng do không có thầy hướng dẫn, không có thầy luyện khí bồi dưỡng và chỉ có một cánh tay nên không thể làm được.
Tuy đã thất bại vô số lần, nhưng cậu ta vẫn muốn trở thành thầy luyện khí!
“Điều quan trọng nhất trong luyện khí là luyện chế khí cụ, tạo khuôn, xong xuôi thì đến khắc khế văn và dung hợp nó!”
Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Trò bị mất một cánh tay, đây là một tổn thất lớn với thầy luyện khí, nhưng ta có thể dạy trò cách luyện khí bằng một tay”.
Cách luyện khí bằng một tay?
“Đừng nhìn ta như thế, luyện khí bằng một tay vẫn được mà. Chỉ có điều bắt buộc thầy luyện khí phải khống chế ngọn lửa dưới lò xuống mức nhỏ nhất, vì khi thầy luyện khí luyện chế thần binh lợi khí chỉ có một tay thao tác thôi nên động tác sẽ rất chậm, như vậy sẽ khiến việc luyện khí thất bại”.
“Luyện khí bằng một tay yêu cầu trò phải thật sự nhẫn nại và luôn giữ lực tinh thần mạnh nhất có thể. Nếu không thất bại sẽ chỉ trong gang tấc”.
“Nhưng phàm khí và huyền khí do thầy luyện khí một tay luyện chế ra hiển nhiên sẽ có một điểm lợi hơn sản phẩm của các thầy luyện khí bình thường. Vì món vũ khí ấy sẽ dẻo và bền hơn, đương nhiên cũng có khuyết điểm là tốc độ luyện chế ra những món vũ khí ấy sẽ rất chậm, vì thầy luyện khí chỉ có một tay thôi mà, biết làm sao bây giờ!”
Nghe từng câu hướng dẫn của Mục Vỹ, Cổ Vũ Phàm dần hiểu ra.
Trước kia, cậu ta như đang đi trên một con đường đầy chông gai, nhưng sau khi nghe Mục Vỹ giảng giải, con đường phía trước của cậu ta đã dần rộng mở, loé lên những tia sáng hi vọng.
“Thật ra ta nói nhiều thế này với trò cũng là thừa!”
Mục Vỹ chuyển đề tài, nói: “Muốn trở thành một thầy luyện khí một tay không hề dễ chút nào, nhưng may mà thầy đây có bí tịch nhé!”
“Bí tịch ạ?”
“Ừ, đây là Cửu Thiên Đoàn Tạo Quyết, là bí tịch của thầy đấy. Đây là những tâm đắc cả đời do một tông sư luyện khí một tay biên soạn”.
Mục Vỹ lấy một quyển sách ra, bên trên có viết nguệch ngoạc năm chữ “Cửu Thiên Đoàn Tạo Quyết”.
Nhưng giấy của cuốn sách này trông có vẻ rất mới, hơn nữa ngoài năm con chữ được viết cẩu thả ở ngoài bìa ra thì không còn chữ gì nữa.
“Sách… bí tịch đây ạ?”
Cổ Vũ Phàm thấy đầu mình ong ong khi nhìn cuốn sách nhàu nhĩ.
“Thầy Mục, thầy… không trêu trò chứ ạ?”
“Trêu?”
Nghe thấy vậy, đầu Mục Vỹ như muốn bốc khói, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Trò phải biết cuốn bí tịch này mà xuất hiện ở Thiên Vận Đại Lục thì đến Thánh Đan Tông cũng muốn bỏ ra cái giá trên trời để có được nó đấy cái thằng ngốc!”
“Dạ? Thế trò nhận ạ!”
Cổ Vũ Phàm ngây ra rồi cười he he, nhận lấy cuốn Cửu Thiên Đoàn Tạo Quyết do chính tay Mục Vỹ viết.
Cổ Vũ Phàm thật sự không biết được sự lớn mạnh của cuốn sách này, nhưng Mục Vỹ thì khác.
Môn pháp quyết này đúng là do một thầy luyện khí một tay sáng tạo ra. Ngày xưa, ông ấy cũng là một thầy luyện khí rất giỏi, nhưng về sau bị kẻ thù hãm hại nên đứt mất một tay.
Nhưng dù bị mất một tay, ông ấy vẫn dựa vào thiên bẩm mạnh mẽ của bản thân để sáng lập ra một phương pháp luyện khí cho thầy luyện khí chỉ còn một tay.
Môn pháp quyết này đủ để Cổ Vũ Phàm đi tới đỉnh cao trên con đường luyện khí.
“Được rồi, ta đã đưa cho trò pháp quyết, còn trò đạt được đến trình độ nào thì phải xem trò nhẫn nại tới đâu thôi”.
Mục Vỹ xua tay nói: “Nhưng nhớ cho kỹ là không được nói cho ai khác biết, bằng không đừng nói là ta, chắc cả Thiên Vận Đại Lục cũng không ai bảo vệ được trò đâu”.
“Dạ!”
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mục Vỹ, Cổ Vũ Phàm mới tin là thật.
Có lẽ cuốn bí tịch này thật sự… rất quan trọng.
“Đi thôi!”
Mục Vỹ đã dạy cho Cổ Vũ Phàm các kiến thức cơ bản, phần còn lại thì cậu ta phải tự lĩnh ngộ.
Hai thầy trò họ cùng rời khỏi phòng luyện khí, đi về khu dạy học.
“He he… Thằng ngốc kia, cho ta xem ngươi đang cầm cái gì thế! Giữ khư khư thế này không lẽ là áo yếm của tỷ tỷ ngươi à? Ngươi lấy trộm để làm mấy chuyện đen tối đúng không…”
“Đúng đấy, có đưa cho bọn ta xem không thì bảo? Nếu đúng là áo yếm của tỷ tỷ Tiêu Doãn Nhi ngươi thật thì mấy ca ca đây đồng ý mua lại với giá cao!”
“Chuẩn, cứ nghĩ đến vẻ đẹp của Tiêu Doãn Nhi… Chậc chậc… Nếu có được một cái áo yếm của nàng ta thì hàng đêm chắc khỏi phải ngủ nữa!”
Vừa đi tới khu dạy học, Mục Vỹ đã nghe thấy tiếng trêu tức.
Nghe thấy tên của Tiêu Doãn Nhi, hắn dừng bước.
“Tiêu Khánh Dư?”
Mục Vỹ chăm chú nhìn mấy người đang bao vây lấy một cậu thiếu niên hiền lành.
“Không… không phải. Đây là Thất Khiếu Thông Linh Đan mà thầy Mục phát cho lớp chín chúng ta, nó có thể giúp chúng ta bước vào cảnh giới Linh Huyệt, ta không cho các ngươi xem được!”, Tiêu Khánh Dư giữ chặt viên đan dược hơn, mặt mày đỏ gay nói.
“Gì cơ?”
Thấy Tiêu Khánh Dư nói vậy, mấy người đang vây quanh cậu ấy trao đổi ánh mắt, một tên trong số đó bước lên, đập vào vai Tiêu Khánh Dư.
“Tiêu lão đệ, thật ra chúng ta đều biết ngươi không ngốc, chỉ ngây thơ thôi. Như thế tốt mà, giờ lấy viên đan dược ấy ra cho chúng ta xem với nhé?”
"Thằng nhãi này, còn giả vờ giả vịt với ta. Không giải quyết trong ba chiêu, cẩn thận ta lột da trò", Mục Vỹ nhìn Lâm Chấp, miệng liến thoắng.
Lâm Chấp là con riêng của trưởng tộc nhà họ Lâm với một tỳ nữ. Gã không chọn Mộc Viện ở học viện Thất Hiền do nhà họ Lâm nắm quyền mà chọn Lôi Phong Viện làm nơi học tập cho mình.
Là con riêng, Lâm Chấp nhận thức sâu sắc về sự tranh đấu giữa các gia tộc lớn cũng như mối quan hệ đối địch của họ, vậy nên gã luôn sống khép kín, một mực chịu đựng để mẹ mình được sống yên ổn.
Thác Bạt Thời cười nhạo nhìn Lâm Chấp.
"Thứ con riêng của nhà họ Lâm mà cũng dám ra sân! Lâm Chấp, ta còn tưởng ngươi sẽ ở lì trong Lôi Phong Viện, không dám ló mặt ra đấy".
Giọng điệu của hắn ta đầy mỉa mai, trêu tức nói: "Không ngờ hôm nay ngươi dám tham gia tỉ thí. Chuyện gì thế này! Mẹ của ngươi hết là tỳ nữ, biến thành đại phu nhân của nhà họ Lâm rồi à?"
"Ngươi câm miệng!"
"Không thích câm miệng đấy. Ngươi nhìn lại lớp chín sơ cấp của mình xem, thầy chủ nhiệm là con riêng, học trò cũng là con riêng. À đâu, Lâm Chấp nhà ngươi còn không bằng cả con riêng!"
Thác Bạt Thời cười phá lên, không hề cảm nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí của Lâm Chấp.
"Bảo ngươi câm miệng, ngươi lại không nghe!"
Lâm Chấp lật tay, bùng nổ sức mạnh chân nguyên dữ dội. Cơ thể gầy gò đứng thẳng như cây tùng.
"Ái chà, cậu bé nhõng nhẽo giận rồi!"
Thấy Lâm Chấp có vẻ giận dữ, Thác Bạt Thời nở nụ cười đểu cáng, dùng bàn tay to rộng như quạt hương bồ bẻ khớp ngón kêu răng rắc, bổ nhào vào Lâm Chấp như một con sói đang đói khát.
Ầm...
Hai bóng người đâm đầu vào nhau, một tiếng nổ vang lên, hai người vừa chạm vào nhau đã tách ra ngay lập tức.
Tuy nhiên, Lâm Chấp chỉ đứng tại chỗ, trong khi Thác Bạt Thời thì loạng choạng, đôi bàn tay tê cứng khiến hắn ta ngỡ ngàng nhìn gã.
Mạnh thật!
Thác Bạt Thời âm thầm e sợ.
Hắn ta không hiểu vì sao một người gầy nhom như Lâm Chấp có thể bộc phát ra sức mạnh lớn đến vậy.
"Thú vị đấy thằng ẻo lả. Ông đây mắng ngươi là tạp chủng thì mắng mẹ ngươi là tiện tỳ, nghe hay không?"
Thấy Lâm Chấp nổi giận, Thác Bạt Thời càng huênh hoang hơn.
Hắn ta muốn chọc giận Lâm Chấp đấy! Con cừu nhỏ bé càng nổi điên, hắn ta càng vui.
"Ngươi, chết tiệt!"
Lâm Chấp nghe vậy thì không thể ghìm lửa giận trong lòng được nữa.
"Phù Luân Thiên Tầng Chưởng!"
Gã khẽ quát, vung tay gây ra những tiếng nổ đùng đùng đùng vang vọng trong sân luyện võ. Trước người gã là một loạt các chưởng ấn, số lượng lên đến hàng nghìn.
Ban đầu, Thác Bạt Thời vẫn có thể dựa vào cơ thể mạnh mẽ và hai tay của mình để chống cự và phản kích.
Nhưng chưởng ấn quá nhiều, dần dà hắn ta không trụ nổi nữa.
Rầm... bịch bịch...
Sau cùng, Thác Bạt Thời đã kiệt sức.
Những chưởng ấn bôm bốp đánh lên mỗi một vị trí trên người hắn ta.
Toàn bộ cơ thể đều trúng đòn. Đau đến tê tâm liệt phế.
"Câm cái miệng chưa?"
Cuối cùng, Lâm Chấp giẫm một chân lên ngực Thác Bạt Thời, lạnh lùng nói.
Nhưng đáp lại gã chỉ có tiếng rên rỉ vì đau của Thác Bạt Thời. Toàn thân hắn ta sưng vù, cơ thể phình to ra thấy rõ, gần như gấp đôi.
Những người có mặt ở đây không nói nên lời, chẳng biết tại sao lại như vậy.
Đó là Lâm Chấp ư?
Đối với đa số các học sinh trong lớp chín sơ cấp, Lâm Chấp là một người ít khi nói cười. Vì có thân phận là đứa con ngoài giá thú, gã rất ít khi lên tiếng.
Thế mà giờ đây, gã thể hiện ra thực lực mạnh mẽ đến như vậy.
Thật khiến người ta không tưởng tượng nổi!
"Chúng ta thắng trận thứ hai rồi. Thắng hai trên ba trận, sao nào Văn Phong, ngươi chịu thua chưa?", thắng được hai trận liên tiếp, Thiết Phong vô cùng hãnh diện.
Mẹ kiếp, đã quá đi mất. Đây mới là con đường tu hành của võ giả!
"Ai nói đấu ba trận vậy, năm trận chứ. Đây mới là trận thứ hai thôi, còn trận thứ ba, thứ tư, thứ năm nữa, bọn ta chưa nhận thua đâu!"
Văn Phong tức khắc sừng sộ lên.
"Được thôi, năm trận thì năm trận. Trận thứ ba, Mục Phong Hành, trò lên đi!"
Mục Vỹ tiếp lời, cười ha ha nói: "Tỉ thí giữa các lớp chỉ để trao đổi võ thuật thôi. Văn Phong, trò là lớp trưởng của lớp chín mươi tám, phải hiểu điều này chứ".
Thấy dáng vẻ cười đùa đó của hắn, khóe môi Văn Phong giật giật.
Chính Mục Vỹ đã làm cậu ta bẽ mặt như vậy.
Ngay từ đầu lớp chín đã toàn một lũ ăn hại, nhưng Mục Vỹ này vừa đến thì mọi thứ xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
"Mục Phong Hành, dùng một chiêu đánh gục đối thủ cho ta. Nếu đệ dám nương tay, về gia tộc ta sẽ cho đệ biết tay", Mục Vỹ đi đến sau lưng Mục Phong Hành, vỗ vào vai cậu ta rồi thì thầm.
"Gì vậy trời..."
Mục Phong Hành nở nụ cười đau khổ khi nghe thấy yêu cầu của hắn.
Thiếu trưởng tộc ca ca này đúng là... vô lý.
"Trận thứ ba, ta sẽ lên!"
Văn Phong không ngồi yên được nữa. Đã thua hai trận liên tiếp, họ chỉ còn ba trận thôi, nhưng chỉ cần thua thêm một trận là lớp chín mươi tám sẽ xong đời.
Lần này mà bị bẽ mặt là mặt mũi bay luôn chứ không về được nữa.
"Một chiêu đánh gục đối thủ à...", Mục Phong Hành thở ra một hơi, chẳng biết nên nói gì.
"Hừ! Mục Phong Hành, ngươi dám lên thì ta dám đánh cho cha mẹ ngươi không nhận ra ngươi", trong giọng nói của Văn Phong tràn trề tức tối, cậu ta cần trút lửa giận này ra.
"Thôi, miễn đi!"
Thấy Văn Phong xông tới, Mục Phong Hành lắc đầu gượng cười. Cậu ta vừa duỗi tay ra, tiếng bốp tức khắc vang lên thật to, những người khác chưa kịp thấy rõ thì Văn Phong đã bị hất văng ra mười mét, ngã cái uỵch xuống đất, sau đó nằm bất động.
Chương 237: Thất Khiếu Thông Linh Đan
"Lớp trưởng... lớp trưởng!"
Các học sinh trong lớp chín mươi tám sơ cấp tức tốc chạy đến, thấy Văn Phong chỉ ngất xỉu thì thở phào nhẹ nhõm.
Giờ thì ánh mắt của bọn họ khi nhìn những học sinh lớp chín như chuột thấy mèo vậy, cụp đuôi bỏ trốn.
Những người mạnh nhất lớp đã bị người ta đánh cho lên tiên, đứng ở đây nữa làm gì, chờ chết à!
"Ồ ye!"
"Thắng rồi, chúng ta thắng rồi, ha ha..."
"Lũ nhát gan lớp chín mươi tám kia, để xem các ngươi còn dám ngạo mạn không!"
Cuộc tỉ thí nho nhỏ với kết quả đánh bại lớp chín mươi tám này không chỉ đơn thuần là thắng một trận đấu.
Các thành phần nòng cốt trong lớp chín mươi tám có thực lực tương đối cao, đủ để lọt vào tốp năm mươi trong hơn một trăm lớp của khối sơ cấp.
Trước đó, lớp chín đã đánh tan nhuệ khí của lớp mười, nay lại lấn át cả lớp chín mươi tám. Điều này đã chứng minh thực lực của lớp chín không còn đội sổ khối sơ cấp nữa.
Quan trọng nhất là, thắng lợi này đã khiến cho tâm thái của mỗi một người trong lớp thay đổi.
Nếu nói trước đây họ là những hạt cát riêng rẽ, thì lúc này đây, những hạt cát ấy như chảy trong cùng một chiếc đồng hồ cát. Tuy vẫn chưa thực sự hòa làm một nhưng đã không còn rời rạc, tách biệt như trước.
Sự thay đổi này đang diễn ra thật chậm rãi, nhưng mỗi một người đều nhận thấy rất rõ rệt.
"Reo hò như thế làm gì?"
Mục Vỹ nhìn họ, đứng ra giội nước lạnh rất đúng lúc: "Thắng thì thắng, nhưng nếu đối thủ là người khác thì liệu có thắng được không?"
"Ta tới lớp chín không phải để bồi dưỡng mà là biến các trò thành thiên tài, còn lâu lắm mới đến lúc đó!"
"Các trò mới chỉ là lớp sơ cấp, khi nào được thành lớp trung cấp, lớp cao cấp rồi hẵng hoan hô!"
Thành lớp trung cấp, lớp cao cấp ư?
Trong Lôi Phong Viện có gần một trăm lớp sơ cấp, mấy chục lớp trung cấp, hơn mười lớp cao cấp, và những người trong lớp học ở các cấp bậc ấy đều có cảnh giới Linh Huyệt.
Điều kiện quan trọng nhất để tiến tới khối trung cấp chính là, một trăm học sinh trong lớp thì cả một trăm đều phải có cảnh giới Linh Huyệt.
Không biết đến khi nào lớp chín mới đạt được điều kiện đó!
"Chỉ một tháng, ta sẽ giúp tất cả các trò đột phá, tiến vào cảnh giới Linh Huyệt, tiền đề là các trò phải khắc khổ tu luyện".
Mục Vỹ lặp lại câu này rồi rời đi luôn.
Hắn đã nói ra câu đó khi vừa mới đến Lôi Phong Viện, lúc ấy, cả lớp đều cho rằng đó chỉ là một trò đùa.
Có điều, giờ nghĩ lại thì dường như không phải!
Đương nhiên Mục Vỹ không nói sẽ giúp họ từ lớp sơ cấp thăng tiến lên lớp trung cấp cho vui.
Trong bảy đại viện, mỗi đại viện đều chia làm bốn cấp bậc.
Lớp sơ cấp, lớp trung cấp, lớp cao cấp và lớp đặc biệt.
Lôi Phong Viện có khoảng một trăm lớp sơ cấp, mấy chục lớp trung cấp, lớp cao cấp thì chỉ có mười mấy, còn lớp đặc biệt thì chỉ dành cho một trăm học trò có tên trên linh bảng của Lôi Phong Viện.
Những học sinh này ai cũng có cảnh giới ít nhất là Linh Huyệt tầng thứ năm.
Còn một khoảng cách rất xa để lớp chín sơ cấp có thể đạt được trình độ đó.
Nhưng có xa xôi cách trở đến mấy cũng phải phấn đấu.
"Có thể nói, linh dịch là một loại đan dược hết sức thần kỳ, nhưng nếu có thể kết hợp với một số dược liệu để luyện chế thành đan dược, cho bọn học trò uống vào thì hiệu quả sẽ cao hơn nữa".
"Hơn thế, ưu điểm của linh dịch là khả năng thanh lọc kinh mạch, tẩy tủy phạt cốt, rất có ích cho võ giả mà không đem lại ảnh hưởng xấu nào. Đan dược này chưa từng xuất hiện trên thế gian".
"Xem ra mình phải suy nghĩ thật kỹ!"
Mục Vỹ hạ quyết tâm, sau đó đi vào phòng luyện đan.
Mỗi khi dạy xong, lão Cam sẽ ở trong phòng luyện đan như người giữ cửa. Thấy hắn tới, ông ấy khẽ mỉm cười xem như chào hỏi.
Dược liệu đã nhờ Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn chuẩn bị, hai người đó đã bắt tay vào việc thu thập, nhưng Mục Vỹ cũng biết việc đó không thể hoàn thành trong sớm chiều được.
Có một số loại không dễ tìm.
"Xem nào..."
Vào phòng luyện đan, Mục Vỹ lẩm bẩm một mình.
"Bản chất của linh dịch là thần lực, có khả năng thay đổi thiên phú của võ giả. Tác dụng này quả là tuyệt vời, nhưng nếu có thể vừa thay đổi thiên phú vừa đề cao tính dẻo dai của kinh mạch để ngưng tụ chân nguyên thì càng xuất sắc hơn nữa".
Phát minh ra một loại đan dược mới là một việc rất khó khăn, kể cả khi đó là Mạt Vấn và Mạt Khánh Thiên.
Nhưng đối với Mục Vỹ thì đây chỉ là trò mèo thôi.
Quyết định xong, hắn bắt tay vào công việc.
"Cỏ Cổ Linh... bổ trợ tinh thần và thân thể!"
"Quả Thanh Liên Yêu... thông thuận kinh mạch!"
...
Mục Vỹ nhốt mình trong phòng luyện đan suốt mười ngày liên tiếp, không ra ngoài lấy một lần.
Mười ngày sau, hắn mệt lử nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
"Thành công rồi sao?"
Thấy Mục Vỹ đi ra, lão Cam khẽ mỉm cười.
Mười ngày qua, ông ấy đã thấy hắn luyện đan bỏ quên cả thời gian, lúc nào cũng đứng trước lò luyện đan mà vắt óc nghiên cứu.
"Hê hê... Đến đây nào lão Cam, thử một viên Thất Khiếu Thông Linh Đan ta vừa luyện chế ra xem!"
Nói xong, Mục Vỹ mau chóng lấy một viên đan dược màu xanh có bảy lỗ thủng ra, tỉnh rụi mở miệng lão Cam ra cho ông ấy nuốt xuống.
"Tên nhãi thối tha nhà cậu!"
Bị Mục Vỹ nhét đan dược vào họng, khuôn mặt của lão Cam đỏ ứ lên, vừa cười vừa mắng hắn.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt ông ấy đọng lại!
Ông ấy có thể cảm giác rõ ràng được một phần chân nguyên rối loạn trong cơ thể đang bắt đầu nề nếp trở lại, chảy theo quỹ đạo bình thường.
Chỗ chân nguyên ấy vận chuyển với tốc độ khá chậm nhưng đã nghe theo sự điều khiển của ông ấy.
Chương 238: Giải tán lớp chín sơ cấp
Thất Khiếu Thông Linh Đan!
Tuyệt vời!
Mặt lão Cam đỏ lựng, không phải vì ông ấy thấy khó chịu, mà đang kích động tới mức không nói nên lời.
“Thằng nhóc này giỏi lắm! Thất Khiếu Thông Linh Đan quả là có thể đả thông bảy huyệt khiếu, đây là đan dược cấp mấy vậy? Tam phẩm hay ngũ phẩm?”
“Chậc, lão Cam, ông coi thường ta quá đấy!”
Mục Vỹ chép miệng đáp: “Đan dược tam hay ngũ phẩm mà một người bước một chân vào cửa môn quan như ông có thể cảm nhận được sao? Thất Khiếu Thông Linh Đan này của ta không có cấp bậc nhưng hơn tất cả các loại đan dược có cấp bậc khác, tuy nhiên nó lại có tác dụng thần kỳ với võ giả ở tất cả các cảnh giới!”
“Hay thật!”
Lão Cam không nhịn được lại khen ngợi một câu.
Thủ pháp luyện đan của Mục Vỹ quả là thần kỳ, đúng là khó mà nhận định được đây là đan dược cấp mấy. Nó có tác dụng tuyệt diệu với mọi võ giả, cao là cường giả cảnh giới Thông Thần, thấp thì là võ giả tầng thứ mười của thân xác.
“Lão Cam, ta còn có việc quan trọng phải làm nên không tán dóc với ông nữa đâu”.
Mục Vỹ mỉm cười xấu xa, sau đó lập tức rời khỏi phòng luyện đan, đi về phía lớp chín sơ cấp.
Vừa bước vào lớp, Mục Vỹ đang chuẩn bị tuyên bố một tin tức chấn động thì thấy vẻ mặt sầu não của đám học trò ở bên dưới.
“Sao thế? Sao trông đứa nào cũng ủ rũ như cọng bún thiu thế kia!”
Mục Vỹ đứng trên bục giảng rồi nhìn xuống dưới, lên tiếng: “Thắng lớp mười và lớp chín mươi tám rồi mà không thấy hãnh diện sao?”
“Thầy Mục, nhất định thầy phải nghĩ cách ạ!”, Thiết Phong đứng bật dậy, vành mắt đỏ hoe nhìn Mục Vỹ.
“Đàn ông đàn ang, khóc cái gì mà khóc? Nói đi xem có chuyện gì nào?”
“Là thế này thưa thầy!”
Tô Hân Nhiên đứng dậy, đáp: “Ban nãy, tổng chủ nhiệm Tống đến, thầy ấy là tổng phụ trách của khối sơ cấp chúng trò. Thầy ấy đến báo một tin là đã đến thời hạn lớp chúng ta dừng ở khối sơ cấp, hơn nữa lớp mình còn phải liên tục thay giáo viên. Cho nên… nửa tháng nữa, nếu lớp ta không thể lên được lớp trung cấp thì học viện sẽ giải tán lớp chín, rồi chia học trò sang các lớp khác!”
Giải tán? Chia sang lớp khác?
Cái quy định củ chuối gì thế này!
“Ai bảo thế?”
“Ta!”
Mục Vỹ vừa dứt câu, một giọng nói trêu tức đã vang lên ngoài cửa lớp.
Người đó mặc trường bào màu trắng, mặt mày cũng trắng trẻo, mái tóc dài tết gọn, tóm lại là trông gọn gàng sạch sẽ, nhưng lúc cười lại có vẻ gian trá.
“Ngươi là…”
“Ta là phó phụ trách của khối sơ cấp, chắc thầy Mục không biết ta đâu. Ta là Trịnh Thành Vân, cậu có thể gọi ta là chủ nhiệm Trịnh”.
“À… Ra là… phó phụ trách Trịnh!”
Mục Vỹ hiểu ra, sau đó nhấn mạnh chữ “phó”.
“Cậu…”
Trịnh Thành Vân bực bội, hừ nói: “Thầy Mục, lớp chín sơ cấp đã thành lập được một năm, nhưng vẫn chưa lên được lớp trung cấp, mà cũng không có thiên tài nào xuất hiện cả. Nếu cứ tiếp tục thế này sẽ ảnh hưởng xấu đến tên tuổi của Lôi Phong Viện chúng ta mất”.
“Vì vậy, qua sự thống nhất của ta và chủ nhiệm Tống, lớp chín sơ cấp sẽ bị giải thể. Thầy Mục yên tâm, cậu vẫn là thầy giáo, chỉ là chuyển sang dạy lớp khác thôi”.
“Yên tâm cái con khỉ!”
Nhưng Trịnh Thành Vân vừa nói xong, Mục Vỹ đã gào to làm nước bọt bay tung toé.
“Cậu… Mục Vỹ, cậu dám mắng ta, ta là phó phụ trách đấy. Cậu… đừng tưởng có mối quan hệ thân thiết với chủ nhiệm Tống và đại sư Mạt thì có thể không tuân thủ quy tắc!”
“Quy tắc?”
Mục Vỹ châm chọc nói: “Được thôi, ta sẽ tuân thủ quy tắc, nửa tháng nữa chứ gì? Phó phụ trách Trịnh yên tâm, ta bảo đảm lớp chín sơ cấp sẽ trở thành lớp chín trung cấp trong nửa tháng nữa. Ngoài ra, ít nhất sẽ có một nửa học trò của lớp chín sẽ có tên trên địa linh bảng của Lôi Phong Viện”.
“Tốt, tốt lắm!”
Trịnh Thành Vân cười ha hả rồi nói: “Mục Vỹ, chính miệng cậu nói đấy nhé! Nếu không làm được thì lớp chín sẽ giải tán ngay lập tức”.
“Thế nếu ta làm được thì sao?”
“Làm được thì sao ư? Thì Trịnh Thành Vân ta đây sẽ khoả thân chạy quanh sân võ của Lôi Phong Viện mười vòng”.
“Được! Tiễn thầy, ta còn phải lên lớp, không rảnh đâu tán dóc với thầy”.
Trông thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của Mục Vỹ, Trịnh Thành Vân thầm cười lạnh, rồi quay người đi thẳng.
Ngu dốt, có nửa tháng mà đòi biến tất cả học trò trong lớp đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt, đúng là mơ giữa ban ngày!
Dù đại sư Mạt có mặt ở đây cũng không dám ăn nói ngông cuồng như vậy.
Mục Vỹ này không biết trời cao đất dày là gì nên mới dám lộng ngôn như thế, đúng là tự đào mộ chôn mình.
Mục Vỹ quay lại, thấy đám học trò ở bên dưới đang ngơ ngác nhìn mình, hắn sờ lên mặt rồi nói: “Sao thế? Mặt thầy nở hoa à?”
“Thầy Mục, thầy oách quá ạ!”, Tô Hân Nhiên vô cùng sùng bái nói.
“Đúng, thầy Mục, thầy quá là oách luôn!”, Hiên Viên Giá đứng dậy lắp ba lắp bắp phụ hoạ theo.
“Oách thì có oách thật, nhưng…”
“Nhưng có một tháng thì sao cả lớp ta đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt được?”, Lăng Vũ Nguyệt cũng lên tiếng.
Từ lúc đi theo đại sư Mạt học luyện đan, cô ấy đã nghe đại sư kể rất nhiều chuyện ly kỳ về Mục Vỹ, cùng với sự cung kính mà ông ấy dành cho hắn trong lời nói. Từ đó Lăng Vũ Nguyệt mới biết điểm lợi hại của thầy giáo mình.
Vì thế, cô ấy không còn nghĩ Mục Vỹ khoe khoang và tự cao tự đại nữa.
Nhưng lời hứa lần này của Mục Vỹ đúng là… khiến người ta không thể tin nổi!
“À… các trò cũng nghĩ là không thể được hả?”
Mục Vỹ mỉm cười lắc đầu khi nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của đám học trò bên dưới.
“Sau đây, thầy sẽ bắt đầu phát đan dược. Các trò không cần hỏi, chỉ cần uống thôi. Đương nhiên ai không tin ta thì khỏi cần uống, nhưng cũng mời ra khỏi lớp của ta luôn”.
Trông thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mục Vỹ, ai nấy đều biết thầy giáo mình đang nói thật.
Chương 239: Còn biết luyện khí ư?
“Trò uống ạ!”
Thiết Phong là người đầu tiên đi lên trên bục giảng, nhận lấy viên đan dược của Mục Vỹ.
Ngay sau đó là người thứ hai, thứ ba…
Gần một trăm học trò đều đi lên, kiên định nhìn Mục Vỹ và viên đan dược trong tay hắn.
Bọn họ đã bị mắng là ăn hại, nhưng sự xuất hiện của Mục Vỹ đã làm thay đổi cục diện, vậy còn lý do gì mà họ không tin và không thử chứ?
Đến Mục Vỹ còn tin tưởng bọn họ thì dựa vào đâu mà họ lại thiếu tự tin vào bản thân.
“Thầy Mục, trò nữa ạ!”
Người lên tiếng là một học trò trông rất hiền lành.
Mục Vỹ biết học trò này.
Tiêu Khánh Dư!
Mục Vỹ cười đáp: “Đây này! Đây là một viên đan dược thần kỳ, uống nó vào chắc chắn trò sẽ có thể một bước lên mây!”
“Cảm ơn thầy Mục ạ!”
Tiêu Khánh Dư dí dỏm nhoẻn miệng cười.
Mục Vỹ cũng biết chút chuyện về học trò này.
Cậu ấy là con cháu nhà họ Tiêu, hình như là đệ đệ của người được coi là thê tử tương lai của mình. Hồi nhỏ, Tiêu Khánh Dư này cũng có thiên bẩm rất khá, nhưng năm nay đã 17 tuổi mà suy nghĩ vẫn dừng lại ở năm bảy, tám tuổi, chẳng lớn thêm chút nào.
Nhưng nhờ có nhà họ Tiêu cùng thân phận với tình thương của Tiêu Doãn Nhi, nên tiểu thiếu gia Tiêu Khánh Dư này rất hiếm khi bị bắt nạt, tuy nhiên không tránh khỏi việc bị người ta nói xấu sau lưng.
“Đa tạ thầy Mục!”
Cùng lúc đó, một học trò khác cũng đi lên.
Cổ Vũ Phàm!
Cậu ta là con cháu nhà họ Cổ, nhưng lại là chi phụ, tuy nhiên lại có tư chất thông minh, có thể trở thành trụ cột của nhà họ Cổ.
Nhưng vào năm 14 tuổi, cậu ta ra ngoài rèn luyện đã bị kẻ xấu chém đứt một cánh tay, từ đó trở thành một người tàn phế không thể nâng cao tu vi được nữa nên mới bị xếp vào lớp chín sơ cấp.
Đây là hai người đang được Mục Vỹ quan tâm đặc biệt.
Tiêu Khánh Dư không được thông minh, còn tu luyện võ thuật, đặc biệt là cảnh giới thân xác thì sẽ phải chịu rất nhiều vất vả.
Nhưng với trí tuệ của mình thì rất khó bắt cậu ấy chịu khổ cực được.
Cổ Vũ Phàm cũng tương tự, cậu ta mất một cánh tay nên ảnh hưởng tới việc nâng cao thực lực, nhưng không phải là Mục Vỹ không có cách.
Điều quan trọng là tên này có niềm đam mê với luyện khí.
Thầy luyện khí một tay cũng có, nhưng nổi tiếng thì ít. Mục Vỹ cũng có cách, nhưng trước mắt hắn phải giúp cậu ta nhanh chóng đột phá cảnh giới đã.
Chẳng mấy chốc, Mục Vỹ đã phát hết đan dược. Thấy đám học trò bên dưới ai nấy đều có vẻ kinh ngạc, Mục Vỹ ho vài tiếng rồi giải thích.
“Đan dược này tên là Thất Khiếu Thông Linh Đan, các trò chỉ cần uống thôi, sau đó muốn làm gì thì làm. Ta đảm bảo các trò sẽ tiến vào cảnh giới Linh Huyệt trong nửa tháng nữa!”
Cái gì!
Nghe Mục Vỹ nói vậy, cả lớp dậy sóng.
Thất Khiếu Thông Linh Đan, chắc chắn sẽ bước vào cảnh giới Linh Huyệt!
Thầy Mục đang nói đùa đúng không?
Bọn họ chưa từng nghe tin Thiên Vận Đại Lục có tồn tại một loại đan dược đảm bảo cho võ giả sẽ đột phá cảnh giới.
“Ta bảo các trò uống thì cứ uống đi. Thầy các trò phải mất mười ngày mười đêm tạo ra phương thức luyện chế mà các trò còn không tin à? Ta nói cho các trò biết, nếu mang đan dược này đi bán thì ít nhất cũng phải năm nghìn linh thạch trung phẩm đấy có biết không hả?”
Năm nghìn linh thạch trung phẩm tương đương với năm mươi nghìn linh thạch hạ phẩm!
Đúng là một khoản lớn.
“Nhưng khi ta đã nói vậy mà có ai dám mang đan dược đi bán, chắc chắn Mục Vỹ ta sẽ cho kẻ đó phải hối hận đến hết đời luôn”.
Thấy ánh mắt thâm trầm của Mục Vỹ, đám học trò rụt cổ lại.
“Được rồi, giải tán đi! Các trò hãy tự đi tìm một nơi thích hợp tu luyện rồi uống đan dược vào. Nhớ này, uống xong thích làm gì thì làm”.
“À tí quên, còn một chuyện này nữa!”, Mục Vỹ chợt nói: “Uống đan dược xong, nếu thấy cảnh giới tăng nhanh quá thì cũng đừng sợ, vì đấy là hiện tượng bình thường thôi!”
“…”
Ai nấy đều bĩu môi khi nhìn vẻ tự đắc của Mục Vỹ, bọn họ đều giữ thái độ hoài nghi rồi dần giải tán.
“Cổ Vũ Phàm, trò ở lại!”
Mục Vỹ nhìn Cổ Vũ Phàm cụt một tay trong đám học trò rồi nói.
“Vâng!”
Thoáng cái trong phòng học rộng rãi chỉ còn lại hai người.
Mục Vỹ miễn cưỡng mỉm cười nhìn phía bên phải cụt một tay của Cổ Vũ Phàm rồi nói: “Trò rất thích luyện khí phải không?”
“Vâng ạ!”
“Nhưng chắc trò cũng biết mình chỉ có một tay, khi luyện khí thì trò phải đổ nhiều mồ hôi và nỗ lực hơn người bình thường”.
“Trò biết ạ!”
Cổ Vũ Phàm lạnh lùng nói: “Vì thế trò luôn cố gắng, chưa từng lười biếng”.
“Tốt! Nếu đã vậy thì đi theo ta!”
Mục Vỹ biết không thể khuyên nhủ được những người như thế này, nếu đã vậy thì hắn sẽ dẫn cậu ta đi xem thế nào là luyện khí!
Hai thầy trò rời khỏi phòng học, đi thẳng tới phòng luyện khí, Mục Vỹ lấy một viên tinh thạch Hoả Vân ra.
“Tinh thạch Hoả Vân là nguyên liệu luyện khí thuộc tính Hoả, thích hợp luyện chế các phàm khí thuộc tính Hoả. Ta sẽ luyện chế cho trò một món phàm khí, trò hãy quan sát kỹ động tác của ta. Nếu trò thật sự muốn học thì ta sẽ dạy cho trò”.
Cổ Vũ Phàm kinh ngạc nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Mục Vỹ.
Mục Vỹ, thầy Mục còn biết luyện khí ư?
Lớp chín sơ cấp bọn họ chưa từng nghe Mục Vỹ đề cập đến chuyện này bao giờ, họ chỉ biết đại sư Mạt cực kỳ tôn trọng thầy Mục, chứ không ngờ thầy ấy còn biết luyện khí.
Chương 240: Cửu Thiên Đoàn Tạo Quyết
“Này này, trò phải tập trung quan sát động tác của ta chứ nhìn ta làm gì? Ta biết mình đẹp trai rồi, nhưng trò có nhìn ta nhiều đến mấy thì cũng không biết luyện khí đâu”.
“Vâng!”
Bị Mục Vỹ nói cho đỏ mặt tía tai, Cổ Vũ Phàm chắp tay trái lại, ánh mắt dần tập trung.
Cậu ta thật sự rất thích luyện khí.
Dù là con cháu nhà họ Cổ, nhưng cậu ta lại là người tàn tật bị mất một cánh tay, vì thế gia tộc sẽ không lãng phí sức lực cho một người như cậu ta.
Song cậu ta vẫn muốn luyện khí.
Cho dù cậu ta đã đọc và ghi nhớ rất nhiều sách về luyện khí trong Lôi Phong Viện, nhưng do không có thầy hướng dẫn, không có thầy luyện khí bồi dưỡng và chỉ có một cánh tay nên không thể làm được.
Tuy đã thất bại vô số lần, nhưng cậu ta vẫn muốn trở thành thầy luyện khí!
“Điều quan trọng nhất trong luyện khí là luyện chế khí cụ, tạo khuôn, xong xuôi thì đến khắc khế văn và dung hợp nó!”
Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Trò bị mất một cánh tay, đây là một tổn thất lớn với thầy luyện khí, nhưng ta có thể dạy trò cách luyện khí bằng một tay”.
Cách luyện khí bằng một tay?
“Đừng nhìn ta như thế, luyện khí bằng một tay vẫn được mà. Chỉ có điều bắt buộc thầy luyện khí phải khống chế ngọn lửa dưới lò xuống mức nhỏ nhất, vì khi thầy luyện khí luyện chế thần binh lợi khí chỉ có một tay thao tác thôi nên động tác sẽ rất chậm, như vậy sẽ khiến việc luyện khí thất bại”.
“Luyện khí bằng một tay yêu cầu trò phải thật sự nhẫn nại và luôn giữ lực tinh thần mạnh nhất có thể. Nếu không thất bại sẽ chỉ trong gang tấc”.
“Nhưng phàm khí và huyền khí do thầy luyện khí một tay luyện chế ra hiển nhiên sẽ có một điểm lợi hơn sản phẩm của các thầy luyện khí bình thường. Vì món vũ khí ấy sẽ dẻo và bền hơn, đương nhiên cũng có khuyết điểm là tốc độ luyện chế ra những món vũ khí ấy sẽ rất chậm, vì thầy luyện khí chỉ có một tay thôi mà, biết làm sao bây giờ!”
Nghe từng câu hướng dẫn của Mục Vỹ, Cổ Vũ Phàm dần hiểu ra.
Trước kia, cậu ta như đang đi trên một con đường đầy chông gai, nhưng sau khi nghe Mục Vỹ giảng giải, con đường phía trước của cậu ta đã dần rộng mở, loé lên những tia sáng hi vọng.
“Thật ra ta nói nhiều thế này với trò cũng là thừa!”
Mục Vỹ chuyển đề tài, nói: “Muốn trở thành một thầy luyện khí một tay không hề dễ chút nào, nhưng may mà thầy đây có bí tịch nhé!”
“Bí tịch ạ?”
“Ừ, đây là Cửu Thiên Đoàn Tạo Quyết, là bí tịch của thầy đấy. Đây là những tâm đắc cả đời do một tông sư luyện khí một tay biên soạn”.
Mục Vỹ lấy một quyển sách ra, bên trên có viết nguệch ngoạc năm chữ “Cửu Thiên Đoàn Tạo Quyết”.
Nhưng giấy của cuốn sách này trông có vẻ rất mới, hơn nữa ngoài năm con chữ được viết cẩu thả ở ngoài bìa ra thì không còn chữ gì nữa.
“Sách… bí tịch đây ạ?”
Cổ Vũ Phàm thấy đầu mình ong ong khi nhìn cuốn sách nhàu nhĩ.
“Thầy Mục, thầy… không trêu trò chứ ạ?”
“Trêu?”
Nghe thấy vậy, đầu Mục Vỹ như muốn bốc khói, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Trò phải biết cuốn bí tịch này mà xuất hiện ở Thiên Vận Đại Lục thì đến Thánh Đan Tông cũng muốn bỏ ra cái giá trên trời để có được nó đấy cái thằng ngốc!”
“Dạ? Thế trò nhận ạ!”
Cổ Vũ Phàm ngây ra rồi cười he he, nhận lấy cuốn Cửu Thiên Đoàn Tạo Quyết do chính tay Mục Vỹ viết.
Cổ Vũ Phàm thật sự không biết được sự lớn mạnh của cuốn sách này, nhưng Mục Vỹ thì khác.
Môn pháp quyết này đúng là do một thầy luyện khí một tay sáng tạo ra. Ngày xưa, ông ấy cũng là một thầy luyện khí rất giỏi, nhưng về sau bị kẻ thù hãm hại nên đứt mất một tay.
Nhưng dù bị mất một tay, ông ấy vẫn dựa vào thiên bẩm mạnh mẽ của bản thân để sáng lập ra một phương pháp luyện khí cho thầy luyện khí chỉ còn một tay.
Môn pháp quyết này đủ để Cổ Vũ Phàm đi tới đỉnh cao trên con đường luyện khí.
“Được rồi, ta đã đưa cho trò pháp quyết, còn trò đạt được đến trình độ nào thì phải xem trò nhẫn nại tới đâu thôi”.
Mục Vỹ xua tay nói: “Nhưng nhớ cho kỹ là không được nói cho ai khác biết, bằng không đừng nói là ta, chắc cả Thiên Vận Đại Lục cũng không ai bảo vệ được trò đâu”.
“Dạ!”
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mục Vỹ, Cổ Vũ Phàm mới tin là thật.
Có lẽ cuốn bí tịch này thật sự… rất quan trọng.
“Đi thôi!”
Mục Vỹ đã dạy cho Cổ Vũ Phàm các kiến thức cơ bản, phần còn lại thì cậu ta phải tự lĩnh ngộ.
Hai thầy trò họ cùng rời khỏi phòng luyện khí, đi về khu dạy học.
“He he… Thằng ngốc kia, cho ta xem ngươi đang cầm cái gì thế! Giữ khư khư thế này không lẽ là áo yếm của tỷ tỷ ngươi à? Ngươi lấy trộm để làm mấy chuyện đen tối đúng không…”
“Đúng đấy, có đưa cho bọn ta xem không thì bảo? Nếu đúng là áo yếm của tỷ tỷ Tiêu Doãn Nhi ngươi thật thì mấy ca ca đây đồng ý mua lại với giá cao!”
“Chuẩn, cứ nghĩ đến vẻ đẹp của Tiêu Doãn Nhi… Chậc chậc… Nếu có được một cái áo yếm của nàng ta thì hàng đêm chắc khỏi phải ngủ nữa!”
Vừa đi tới khu dạy học, Mục Vỹ đã nghe thấy tiếng trêu tức.
Nghe thấy tên của Tiêu Doãn Nhi, hắn dừng bước.
“Tiêu Khánh Dư?”
Mục Vỹ chăm chú nhìn mấy người đang bao vây lấy một cậu thiếu niên hiền lành.
“Không… không phải. Đây là Thất Khiếu Thông Linh Đan mà thầy Mục phát cho lớp chín chúng ta, nó có thể giúp chúng ta bước vào cảnh giới Linh Huyệt, ta không cho các ngươi xem được!”, Tiêu Khánh Dư giữ chặt viên đan dược hơn, mặt mày đỏ gay nói.
“Gì cơ?”
Thấy Tiêu Khánh Dư nói vậy, mấy người đang vây quanh cậu ấy trao đổi ánh mắt, một tên trong số đó bước lên, đập vào vai Tiêu Khánh Dư.
“Tiêu lão đệ, thật ra chúng ta đều biết ngươi không ngốc, chỉ ngây thơ thôi. Như thế tốt mà, giờ lấy viên đan dược ấy ra cho chúng ta xem với nhé?”