Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Chợ lớn ở trung tâm thành phố đã chuẩn bị xong đại chiến cho giáng sinh và năm mới sớm một hai tuần, đường xá rộng rãi đầy ánh đèn neon và âm nhạc, đám người nói nói cười cười bước qua, có những đôi tình nhân ăn mặc thời thượng, có dân công sở thành phố mặc âu phục cà vạt vội vã tan làm, sau đó nữa là tuyết bắt đầu rơi.
“Tiếng chuông vang đing đang” cao thấp và hương thơm đủ loại đồ ăn quyến rũ tỏa ra, rất lạnh, cũng rất náo nhiệt.
Lương Túc nhớ rất lâu rất lâu về trước, khi anh nói chuyện phiếm với thầy giáo, thầy giáo nói:
- Nhiều người ăn no mặc ấm đều thích mùa đông, nhưng thầy lại thà ngóng trông ngày hè___em nghĩ xem, mùa hè nhiều người vô gia cư đều có thể tùy tiện tìm gầm cầu tìm chút đồ ăn tạm bợ qua ngày, nhưng đến mùa đông thì những ngày ấy không dễ chịu nữa.
Lương Túc lao nhanh dọc đường, áo khoác chưa kịp gài nút tung bay vạt áo như đôi cánh rộng, anh chặn một chiếc taxi, báo chỗ mà Trương Tần nói với anh, tốc độ nói rất nhanh:
- Bác tài, giang hồ cấp cứu, phiền bác nhanh nhanh chút.
Tài xế taxi cười, chậm rãi nhìn anh qua gương chiếu hậu:
- Gấp gì chứ chàng trai, cậu gọi điện thoại cho con gái người ta là được, nhìn tuyết rơi kìa, lái nhanh nguy hiểm lắm.
Lương Túc không lên tiếng, cau mày nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, một luồng hơi bạc phủ lên cửa sổ xe, chắn tầm mắt anh, chỉ có những đốm sáng chói mắt tình cờ xuyên thấu qua, để lại một lớp sáng mờ.
Anh mờ mịt nghĩ, ở đâu ra con gái người ta chứ...
Khi Lương Túc mờ mịt xuống xe đã là sắp tan rồi, anh vội vàng trả tiền xe, đẩy cửa ra ngoài, thấy Trương Tần nắm chặt chiếc di động kiểu cũ trong tay, vừa run cầm cập vừa ngồi xổm bên đường. Gò má Trương Tần bị gió tây bắc thổi đỏ bừng, môi khô nứt.
Trước mặt anh là một sạp hàng cũ bị đập nát, búp bê nhỏ thủ công vụng về rơi vãi trên nền đất, một con gấu bông nhỏ bị lệch mắt lăn tới dưới chân Lương Túc, anh dừng lại, cúi xuống nhặt lên, con thú nhỏ tròn xoe ngây thơ đáng yêu đầy bùn đất vô tội nhìn anh.
Người đi đường vội vã tới lui, không ai nhìn về phía bên này, Lương Túc không biết xuất phát từ tâm lý gì, ôm con gấu bông ấy vào lòng, anh nghĩ dì Trương chắc chắn bán buôn không tốt, nơi vắng vẻ thế này, đồ bán lại xấu, đã thế còn bị quản lý đô thị bắt.
Sắp cuối năm, ngành nào cũng bắt đầu đợt càn quét cuối cùng, đôi khi người đã nghèo còn bị ông trời đổ vận xui bắt nạt.
Anh nâng tấm bảng “ba tệ một cái” bị nghiêng lên, cởi găng tay nhét vào ngực Trương Tần, kéo cậu dậy, hít hít mũi, giả vờ trấn định nói:
- Không sao, chắc chắn có cách mà, em đừng gấp.
Trương Tần vừa thấy anh là khóc, cậu vẫn chỉ là một thiếu niên học cấp ba, cậu nghĩ nếu cậu có cha, phải chăng lúc này cậu có thể gọi điện thoại cho cha, giao cho người lớn nghĩ cách?
Trước đây dù không có cha thì vẫn có anh trai, nhưng bây giờ anh trai nằm đó không nhúc nhích, như một người chết, cậu còn có thể hi vọng vào ai?
Lương Túc lại có cách gì đây? Nhưng bên cạnh là Trương Tần nước mắt lưng tròng, nước mũi lòng thòng, hoang mang lo sợ, dù anh hết cách cũng phải trở nên có cách, anh ra vẻ như không có gì xảy ra, đưa Trương Tần về nhà. Nhà họ Trương vẫn ở trong loại nhà đất kiểu xưa, nhìn từ xa, nó tồi tàn như lung lay sắp đổ.
Đẩy cửa bước vào, trong nhà lạnh như kẽ băng nứt, không có hơi ấm, chỉ có một bếp lò đen sì và một đống than đá chất lượng kém.
Lương Túc xắn ống tay áo, bảo Trương Tần ngồi một bên, anh thì vụng về bỏ than đá vào bếp, anh chưa từng làm chuyện này, loay hoay nửa ngày trời mới nhóm được lửa, người ra đầy mồ hôi, anh muốn tự rót nước cho mình uống, nhưng vừa cầm cốc thủy tinh bên cạnh lên thì phát hiện nửa cốc nước bên trong đã kết thành vụn băng, lòng chợt cực kỳ ê ẩm.
Trương Tần ánh mắt vô hồn ngồi bên mép giường, ngước đầu chăm chú nhìn anh.
Lương Túc thở dài, cầm điện thoại của mình ra ngoài, vắt óc nghĩ đến đám người mà anh liên hệ lúc lo giấy tờ khi mới mở tiệm trà sữa. Anh co vai rụt cổ đi qua đi lại trong sân nhỏ chật chội, thở ra hơi lạnh, gọi điện thoại cho từng người từng người một mà anh có thể nhớ, hạ mình nói hết những lời hay, cầu xin nhờ vả.
Thời đại này, lúc nhỏ ai mà không được nuông chiều? Nhưng ai có thể không trưởng thành đây?
Người thiếu niên trước kia há mồm ngậm mồm là “ông đây, thằng oắt”, cầm một cục gạch là dám đánh nhau ăn thua đủ với từng đám lưu manh, cứ thế, trong khung cảnh mịt mờ tuyết trắng, đã trở thành mặt tái nhợt, vai co lại, miệng không ngừng nói những lời “dạ phiền anh... cám ơn anh quá... dạ dạ, em biết...”.
Bị thói đời đè xuống, cúi đầu.
Suốt nửa đêm, đến khi đèn hoa trong thành phố sắp tắt, Lương Túc mới gom góp chắp vá đủ tiền phạt. Lại tìm người nói lời hay, mãi đến sáng hôm sau mới cùng Trương Tần đón dì Trương ra, người phụ nữ tóc hoa râm rối bời, đôi mắt khóc sưng lên, ánh mắt mờ mịt thẫn thờ tuyệt vọng.
Lương Túc cắn răng, móc trên người ra một tấm thẻ ngân hàng___trong đó cơ bản là toàn bộ số tiền tích góp được của ông chủ Lương hiện tại, bao gồm cả phí sinh hoạt nửa cuối năm. Anh tiện tay xé một trang giấy vở bài tập của Trương Tần xuống, viết mật mã, lén nhét vào tay Trương Tần, dì Trương sẽ không chịu lấy.
Trương Tần cầm tấm thẻ ngân hàng kia, thực bị dọa, ngơ ngác:
- Anh... anh Lương...
Lương Túc “suỵt” một tiếng, liếc cậu, nhỏ giọng nói:
- Im miệng, đừng để mẹ em biết, cầm đi, anh biết viện phí anh trai em sắp phải nộp rồi... còn phải mua máy sưởi điện cho nhà nữa, chỗ này có thể cho người ở sao?
Trương Tần lặng lẽ cúi đầu, nước mắt tí tách rơi, nức nở nói:
- Anh Lương, đời này đánh chết em cũng không quên được cái tốt của anh, sau này lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần anh nói một tiếng, em...
Lương Túc gõ lên đầu cậu một cái:
- Em nghĩ anh buôn lậu ma túy à? Lại còn lên núi đao xuống biển lửa...
Anh nghĩ nghĩ rồi kéo áo Trương Tần không hề khách sáo lau khô vết bùn trên người con gấu bông bị lệch mắt, giơ về phía cậu:
- Cái này cho anh.
Rồi xoay người rời đi.
Hôm sau, khi Liễu Dung còn ngái ngủ, ngậm bánh bao mua dưới lầu chạy cho kịp xe buýt thì thấy một người cúi đầu đứng ngay trạm, cô ra sức dụi mắt, cảm giác mình hoa mắt, hàm hồ nói:
- Ông chủ Lương, sáng sớm anh đứng đây làm gì? Hành vi nghệ thuật?
Lương Túc giẫm lên nền tuyết, hoạt động đôi chân đã sắp cóng tê rần, đôi tay đang khoanh lại giang ra, anh cười với cô, sau đó lấy từ trong lòng ra một con gấu bông lệch mắt ngu ngốc, đưa cho cô:
- Nè, quà.
Liễu Dung giật mình, được đối đãi tốt quá mà sợ, nhận lấy:
- Đây... là thưởng cuối năm cho cả năm làm việc không công sao?
Cô cau mày, nghiêng đầu vươn ngón tay khều khều mắt mũi xiêu vẹo của con gấu bông, thầm nghĩ tay nghề này thực quá kém, không phải tự anh may đó chứ?
Lương Túc chợt hối hận, anh cảm thấy mình đúng là não tàn, một cô gái sao lại thích món đồ xấu đau xấu đớn như vậy chứ? Anh mất tự nhiên, đưa tay muốn giật con gấu bông đó về:
- Bỏ đi, đưa anh, hai ngày nữa bù cho em thứ khác...
Liễu Dung nhảy về sau một bước to, ôm chặt con gấu bông như thần giữ của, cảnh giác nhìn anh, rất có ý cho rồi đừng hòng đòi lại:
- Không được, khó khăn lắm mới có vật thật, muốn đòi lại à, không có cửa đâu!
Xe buýt kêu inh ỏi đến, Liễu Dung nhảy như thỏ lên xe, đứng ở cửa quay đầu làm mặt quỷ với anh rồi chui vào.
Lương Túc nhìn xe buýt rời đi mới đứng ở trạm xe không bóng người nở nụ cười, đút hai tay vào túi, về dọc theo con đường khi đến, lòng bỗng dưng ấm áp lạ kỳ, anh nghĩ, giáng sinh này, cũng có chuyện tốt xảy ra...
Sau sự kiện kẹo giáng sinh, Liễu Dung thấp thỏm quan sát Cố Thanh Dương mấy ngày, mãi đến khi nghỉ Nguyên Đán cô cũng không nhìn ra vị lớp trưởng đại nhân thần kỳ này có chỗ nào không ổn, thế là cũng dần bình tĩnh lại, hoàn toàn xem như ngày đó Cố Thanh Dương bị động kinh.
Thường Lộ Vận xin nghỉ một mạch đến nghỉ Nguyên Đán, khổ cho Liễu Dung, sắp thi học kỳ, các thầy cô đương nhiên không chịu tha họ, bài thi bài tập phát tới tấp như tuyết rơi, Liễu Dung ba chân bốn cẳng chép hết ra hai bản, lại còn phải kiểm tra một lượt, sợ mình chép sai rồi mới kẹp lại, thu dọn đồ đạc.
Chờ cô chậm chạp như ốc sên thu dọn xong, trong lớp đã không còn nhiều người. Liễu Dung nghe vua ngoại ngữ Vương Bích Dao bên cạnh chợt nhìn chằm chằm ra cửa, nói một câu rõ ràng:
- Tiện nhân!
Liễu Dung ngẩng đầu, thấy Thẩm Bạch Hề nơi cửa lớp đang lôi kéo một nam sinh lớp khác chuyện trò vui vẻ, Liễu Dung đang cảm thấy nam sinh kia trông khá quen liền kinh ngạc thấy mười đầu ngón tay nhọn của Vương Bích Dao lại bẻ gãy một cây bút bi nhựa, sau đó cô ấy nắm mạnh túi của mình, không thèm nhìn hai người ở cửa, xông ra.
Liễu Dung ưu tư nhìn hai nửa cây bút dưới sàn, phát hiện Vương Bích Dao tiểu thư bình thường ngay cả nắp chai nước cũng phải nhờ người khác vặn giúp kỳ thực là một cao thủ nội công thâm tàng bất lộ. Đúng lúc Triệu Bân Bân trực nhật, cô ấy vừa cầm chổi quét thi thể bút bi vừa nhỏ giọng cung cấp thông tin:
- Đó là bạn trai của Vương Bích Dao.
Nói xong, Triệu Bân Bân nhún nhún vai, giống như bày tỏ tiếc nuối cho mối quan hệ lộn xộn giữa họ, sau đó mày nhẹ nhàng nhướng lên, lộ vẻ mặt như cười như không, cố ý thở dài:
- Rối.
Liễu Dung cảm giác mình hoàn toàn như người trên trời rơi xuống, cô không biết, khi nghỉ Nguyên Đán trở về, chiến tranh giữa ba đại mỹ nữ trong lớp cuối cùng bùng nổ.
“Tiếng chuông vang đing đang” cao thấp và hương thơm đủ loại đồ ăn quyến rũ tỏa ra, rất lạnh, cũng rất náo nhiệt.
Lương Túc nhớ rất lâu rất lâu về trước, khi anh nói chuyện phiếm với thầy giáo, thầy giáo nói:
- Nhiều người ăn no mặc ấm đều thích mùa đông, nhưng thầy lại thà ngóng trông ngày hè___em nghĩ xem, mùa hè nhiều người vô gia cư đều có thể tùy tiện tìm gầm cầu tìm chút đồ ăn tạm bợ qua ngày, nhưng đến mùa đông thì những ngày ấy không dễ chịu nữa.
Lương Túc lao nhanh dọc đường, áo khoác chưa kịp gài nút tung bay vạt áo như đôi cánh rộng, anh chặn một chiếc taxi, báo chỗ mà Trương Tần nói với anh, tốc độ nói rất nhanh:
- Bác tài, giang hồ cấp cứu, phiền bác nhanh nhanh chút.
Tài xế taxi cười, chậm rãi nhìn anh qua gương chiếu hậu:
- Gấp gì chứ chàng trai, cậu gọi điện thoại cho con gái người ta là được, nhìn tuyết rơi kìa, lái nhanh nguy hiểm lắm.
Lương Túc không lên tiếng, cau mày nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, một luồng hơi bạc phủ lên cửa sổ xe, chắn tầm mắt anh, chỉ có những đốm sáng chói mắt tình cờ xuyên thấu qua, để lại một lớp sáng mờ.
Anh mờ mịt nghĩ, ở đâu ra con gái người ta chứ...
Khi Lương Túc mờ mịt xuống xe đã là sắp tan rồi, anh vội vàng trả tiền xe, đẩy cửa ra ngoài, thấy Trương Tần nắm chặt chiếc di động kiểu cũ trong tay, vừa run cầm cập vừa ngồi xổm bên đường. Gò má Trương Tần bị gió tây bắc thổi đỏ bừng, môi khô nứt.
Trước mặt anh là một sạp hàng cũ bị đập nát, búp bê nhỏ thủ công vụng về rơi vãi trên nền đất, một con gấu bông nhỏ bị lệch mắt lăn tới dưới chân Lương Túc, anh dừng lại, cúi xuống nhặt lên, con thú nhỏ tròn xoe ngây thơ đáng yêu đầy bùn đất vô tội nhìn anh.
Người đi đường vội vã tới lui, không ai nhìn về phía bên này, Lương Túc không biết xuất phát từ tâm lý gì, ôm con gấu bông ấy vào lòng, anh nghĩ dì Trương chắc chắn bán buôn không tốt, nơi vắng vẻ thế này, đồ bán lại xấu, đã thế còn bị quản lý đô thị bắt.
Sắp cuối năm, ngành nào cũng bắt đầu đợt càn quét cuối cùng, đôi khi người đã nghèo còn bị ông trời đổ vận xui bắt nạt.
Anh nâng tấm bảng “ba tệ một cái” bị nghiêng lên, cởi găng tay nhét vào ngực Trương Tần, kéo cậu dậy, hít hít mũi, giả vờ trấn định nói:
- Không sao, chắc chắn có cách mà, em đừng gấp.
Trương Tần vừa thấy anh là khóc, cậu vẫn chỉ là một thiếu niên học cấp ba, cậu nghĩ nếu cậu có cha, phải chăng lúc này cậu có thể gọi điện thoại cho cha, giao cho người lớn nghĩ cách?
Trước đây dù không có cha thì vẫn có anh trai, nhưng bây giờ anh trai nằm đó không nhúc nhích, như một người chết, cậu còn có thể hi vọng vào ai?
Lương Túc lại có cách gì đây? Nhưng bên cạnh là Trương Tần nước mắt lưng tròng, nước mũi lòng thòng, hoang mang lo sợ, dù anh hết cách cũng phải trở nên có cách, anh ra vẻ như không có gì xảy ra, đưa Trương Tần về nhà. Nhà họ Trương vẫn ở trong loại nhà đất kiểu xưa, nhìn từ xa, nó tồi tàn như lung lay sắp đổ.
Đẩy cửa bước vào, trong nhà lạnh như kẽ băng nứt, không có hơi ấm, chỉ có một bếp lò đen sì và một đống than đá chất lượng kém.
Lương Túc xắn ống tay áo, bảo Trương Tần ngồi một bên, anh thì vụng về bỏ than đá vào bếp, anh chưa từng làm chuyện này, loay hoay nửa ngày trời mới nhóm được lửa, người ra đầy mồ hôi, anh muốn tự rót nước cho mình uống, nhưng vừa cầm cốc thủy tinh bên cạnh lên thì phát hiện nửa cốc nước bên trong đã kết thành vụn băng, lòng chợt cực kỳ ê ẩm.
Trương Tần ánh mắt vô hồn ngồi bên mép giường, ngước đầu chăm chú nhìn anh.
Lương Túc thở dài, cầm điện thoại của mình ra ngoài, vắt óc nghĩ đến đám người mà anh liên hệ lúc lo giấy tờ khi mới mở tiệm trà sữa. Anh co vai rụt cổ đi qua đi lại trong sân nhỏ chật chội, thở ra hơi lạnh, gọi điện thoại cho từng người từng người một mà anh có thể nhớ, hạ mình nói hết những lời hay, cầu xin nhờ vả.
Thời đại này, lúc nhỏ ai mà không được nuông chiều? Nhưng ai có thể không trưởng thành đây?
Người thiếu niên trước kia há mồm ngậm mồm là “ông đây, thằng oắt”, cầm một cục gạch là dám đánh nhau ăn thua đủ với từng đám lưu manh, cứ thế, trong khung cảnh mịt mờ tuyết trắng, đã trở thành mặt tái nhợt, vai co lại, miệng không ngừng nói những lời “dạ phiền anh... cám ơn anh quá... dạ dạ, em biết...”.
Bị thói đời đè xuống, cúi đầu.
Suốt nửa đêm, đến khi đèn hoa trong thành phố sắp tắt, Lương Túc mới gom góp chắp vá đủ tiền phạt. Lại tìm người nói lời hay, mãi đến sáng hôm sau mới cùng Trương Tần đón dì Trương ra, người phụ nữ tóc hoa râm rối bời, đôi mắt khóc sưng lên, ánh mắt mờ mịt thẫn thờ tuyệt vọng.
Lương Túc cắn răng, móc trên người ra một tấm thẻ ngân hàng___trong đó cơ bản là toàn bộ số tiền tích góp được của ông chủ Lương hiện tại, bao gồm cả phí sinh hoạt nửa cuối năm. Anh tiện tay xé một trang giấy vở bài tập của Trương Tần xuống, viết mật mã, lén nhét vào tay Trương Tần, dì Trương sẽ không chịu lấy.
Trương Tần cầm tấm thẻ ngân hàng kia, thực bị dọa, ngơ ngác:
- Anh... anh Lương...
Lương Túc “suỵt” một tiếng, liếc cậu, nhỏ giọng nói:
- Im miệng, đừng để mẹ em biết, cầm đi, anh biết viện phí anh trai em sắp phải nộp rồi... còn phải mua máy sưởi điện cho nhà nữa, chỗ này có thể cho người ở sao?
Trương Tần lặng lẽ cúi đầu, nước mắt tí tách rơi, nức nở nói:
- Anh Lương, đời này đánh chết em cũng không quên được cái tốt của anh, sau này lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần anh nói một tiếng, em...
Lương Túc gõ lên đầu cậu một cái:
- Em nghĩ anh buôn lậu ma túy à? Lại còn lên núi đao xuống biển lửa...
Anh nghĩ nghĩ rồi kéo áo Trương Tần không hề khách sáo lau khô vết bùn trên người con gấu bông bị lệch mắt, giơ về phía cậu:
- Cái này cho anh.
Rồi xoay người rời đi.
Hôm sau, khi Liễu Dung còn ngái ngủ, ngậm bánh bao mua dưới lầu chạy cho kịp xe buýt thì thấy một người cúi đầu đứng ngay trạm, cô ra sức dụi mắt, cảm giác mình hoa mắt, hàm hồ nói:
- Ông chủ Lương, sáng sớm anh đứng đây làm gì? Hành vi nghệ thuật?
Lương Túc giẫm lên nền tuyết, hoạt động đôi chân đã sắp cóng tê rần, đôi tay đang khoanh lại giang ra, anh cười với cô, sau đó lấy từ trong lòng ra một con gấu bông lệch mắt ngu ngốc, đưa cho cô:
- Nè, quà.
Liễu Dung giật mình, được đối đãi tốt quá mà sợ, nhận lấy:
- Đây... là thưởng cuối năm cho cả năm làm việc không công sao?
Cô cau mày, nghiêng đầu vươn ngón tay khều khều mắt mũi xiêu vẹo của con gấu bông, thầm nghĩ tay nghề này thực quá kém, không phải tự anh may đó chứ?
Lương Túc chợt hối hận, anh cảm thấy mình đúng là não tàn, một cô gái sao lại thích món đồ xấu đau xấu đớn như vậy chứ? Anh mất tự nhiên, đưa tay muốn giật con gấu bông đó về:
- Bỏ đi, đưa anh, hai ngày nữa bù cho em thứ khác...
Liễu Dung nhảy về sau một bước to, ôm chặt con gấu bông như thần giữ của, cảnh giác nhìn anh, rất có ý cho rồi đừng hòng đòi lại:
- Không được, khó khăn lắm mới có vật thật, muốn đòi lại à, không có cửa đâu!
Xe buýt kêu inh ỏi đến, Liễu Dung nhảy như thỏ lên xe, đứng ở cửa quay đầu làm mặt quỷ với anh rồi chui vào.
Lương Túc nhìn xe buýt rời đi mới đứng ở trạm xe không bóng người nở nụ cười, đút hai tay vào túi, về dọc theo con đường khi đến, lòng bỗng dưng ấm áp lạ kỳ, anh nghĩ, giáng sinh này, cũng có chuyện tốt xảy ra...
Sau sự kiện kẹo giáng sinh, Liễu Dung thấp thỏm quan sát Cố Thanh Dương mấy ngày, mãi đến khi nghỉ Nguyên Đán cô cũng không nhìn ra vị lớp trưởng đại nhân thần kỳ này có chỗ nào không ổn, thế là cũng dần bình tĩnh lại, hoàn toàn xem như ngày đó Cố Thanh Dương bị động kinh.
Thường Lộ Vận xin nghỉ một mạch đến nghỉ Nguyên Đán, khổ cho Liễu Dung, sắp thi học kỳ, các thầy cô đương nhiên không chịu tha họ, bài thi bài tập phát tới tấp như tuyết rơi, Liễu Dung ba chân bốn cẳng chép hết ra hai bản, lại còn phải kiểm tra một lượt, sợ mình chép sai rồi mới kẹp lại, thu dọn đồ đạc.
Chờ cô chậm chạp như ốc sên thu dọn xong, trong lớp đã không còn nhiều người. Liễu Dung nghe vua ngoại ngữ Vương Bích Dao bên cạnh chợt nhìn chằm chằm ra cửa, nói một câu rõ ràng:
- Tiện nhân!
Liễu Dung ngẩng đầu, thấy Thẩm Bạch Hề nơi cửa lớp đang lôi kéo một nam sinh lớp khác chuyện trò vui vẻ, Liễu Dung đang cảm thấy nam sinh kia trông khá quen liền kinh ngạc thấy mười đầu ngón tay nhọn của Vương Bích Dao lại bẻ gãy một cây bút bi nhựa, sau đó cô ấy nắm mạnh túi của mình, không thèm nhìn hai người ở cửa, xông ra.
Liễu Dung ưu tư nhìn hai nửa cây bút dưới sàn, phát hiện Vương Bích Dao tiểu thư bình thường ngay cả nắp chai nước cũng phải nhờ người khác vặn giúp kỳ thực là một cao thủ nội công thâm tàng bất lộ. Đúng lúc Triệu Bân Bân trực nhật, cô ấy vừa cầm chổi quét thi thể bút bi vừa nhỏ giọng cung cấp thông tin:
- Đó là bạn trai của Vương Bích Dao.
Nói xong, Triệu Bân Bân nhún nhún vai, giống như bày tỏ tiếc nuối cho mối quan hệ lộn xộn giữa họ, sau đó mày nhẹ nhàng nhướng lên, lộ vẻ mặt như cười như không, cố ý thở dài:
- Rối.
Liễu Dung cảm giác mình hoàn toàn như người trên trời rơi xuống, cô không biết, khi nghỉ Nguyên Đán trở về, chiến tranh giữa ba đại mỹ nữ trong lớp cuối cùng bùng nổ.